1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 48 – bị người con kia cho vào quên lãng.

      Tần Chính há mồm thở dốc, mỗi động tác của đều theo bản năng, ngập tràn lửa giận.

      kính mắt đều là nước, tầm nhìn của bị nhòe .

      Nghe thấy có tiếng người bước chân tới, Tần Chính ngừng động tác lấy mắt kính xuống, nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt híp lại.

      Vóc dáng cao gầy bước lại gần, tiếng bước chân càng gần, hình dáng người đến càng .

      Gương mặt đuôi mày này khắc sâu vào trong tâm trí của .

      Hô hấp của đột nhiên ngừng lại, nặng nề, Tần Chính cất bước chân chạy lại, nhịp bước tán loạn, chạy đến gần Đường Y Y.

      tăng thêm sức mạnh vào năm ngón tay, đè lên cánh tay Đường Y Y, siết chặt lại, cảm nhận nhiệt độ và mềm mại dưới lòng bàn tay.

      giây sau, cả người Đường Y Y bị Tần Chính giam vào trong khuỷu tay, mặt đụng mạnh vào lồng ngực của .

      Cả người Tần Chính ướt sũng, trong khoảnh khắc dính sát vào Đường Y Y, cả người ẩm ướt của vây quanh áo sơ mi màu xanh lam sạch của .

      Chổ nào cũng bị thấm ướt.

      Đường Y Y giãy dụa, và Tần Chính người giãy người siết chặt lại.

      Tim dán vào tim , nhảy bang bang.

      Khi Tần Chính cuối đầu, nước mày, mi mắt, chóp mũi đều rớt xuống mặt, xuống người Đường Y Y.

      Chớp mắt sau đó, cả người Đường Y Y như ướt đẫm khi dưới cơn mưa phùn rả rích.

      giọt nước đậu cằm , ngứa vô cùng, nhưng hai tay bị Tần Chính siết chặt, nhúc nhích được, muốn gãi cũng gãi được.

      Càng muốn lờ cảm giác ngứa ngáy lại càng chịu nổi, Đường Y Y có cách nào khác đành phải cọ vào đầu vai Tần Chính.

      Tần Chinh có phát giác ngay lập tức.

      Vài giây sau, mới phát giác hành động đó của , rồi thầm cảm nhận.

      Cảm nhận lúc, khóe môi Tần Chính cong lên.

      quan tâm nguyên nhân gây ra việc là gì, chỉ cần kết quả khiến hài lòng là được.

      “Lão già kia,” đôi môi lạnh cọ đỉnh đầu Đường Y Y, giọng khàn khàn của Tần Chính cất lên, “Chơi tôi.”

      “Ông ta em chạy trốn về phía bờ sông, lúc tôi chạy đến, thấy người con rơi vào trong nước.”

      “Lúc đó khoảng cách khá xa, tôi chỉ nhìn thấy ta mặc quần áo giống em mặc lúc sáng, tôi nghĩ là em, nên lập tức nhảy xuống kịp suy nghĩ.”

      đến đoạn này, Tần Chính dừng lại, ánh mắt nhìn chầm chầm vào người con coi ai ra gì trong lòng ngực mình, cố gắng nhìn xem mặt đối phương có chút biến hóa nào .

      Ví như căng thẳng, kinh ngạc.

      Hoặc là…

      Cảm động.

      Nhưng cái gì cũng có.

      Vẻ mặt tối tăm trầm, cánh tay Tần Chính dùng thêm sức, muốn khảm Đường Y Y vào trong cơ thể mình.

      ngờ mọi người là lão già kia dựng nên.”

      Đường Y Y – “Là do quá ngu ngốc.”

      Mày nhướng lên, màn đêm che phủ , vẻ mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

      lúc lâu sau, đột ngột cúi đầu nở nụ cười – “Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc.”

      Đường Y Y nghe được tiếng nghiếng răng nghiếng lợi bên tai – “Em xem tôi vì sao lại như vậy?”

      “Còn có thể vì cái gì nữa?” Tần Chính lầm bầm lầu bầu, nảy sinh ý định độc ác cắn lỗ tai Đường Y Y, cho đến khi sắp rướm máu chuyển qua cọ xát.

      “Đáng lý tôi nên nhớ ra, khả năng bơi lội của em còn tốt hơn tôi.”

      Khi nhảy xuống sông, bơi về phía người con giãy giụa trong nước, phát điều gì đó đúng.

      Khả năng bơi lội của Đường Y Y tốt vô cùng, xảy ra chuyện bị mất khống chế, kinh hoảng.

      Cho đến khi bơi tới nơi, thấy được người, tức đến mức mặt đen xì.

      Đường Y Y nghe ra trong lời của Tần Chính bao gồm trào phúng và tâm trạng đáng buồn khiến thở dài – “Đúng là do tôi quá ngu xuẩn.”

      Trong tình thế cấp bách, chỉ số thông minh bị teo lại thành hạt lúa lép, còn quan tâm tới bất cứ điều gì khác.

      “Khụ…”

      Người con được Tần Chính vớt lên từ dưới sông bị hai người xem như khí, bị sặc nước, khó chịu vô cùng, tiếng “khụ” vừa rồi là do bản thân nhịn được nữa.

      Vô tình phá vỡ bầu khí quái dị.

      Người con mặt mày tái nhợt, cơ thể ốm yếu run lên lẩy bẩy, vừa lúng túng vừa sợ hãi.

      Quần áo dính nước ướt đẫm, dính vào da thịt ôm lấy tay chân, lên đường cong xinh đẹp, mông lung.

      Dáng người đúng là bản sao của Đường Y Y.

      Rất đẹp, nhìn vào cảm thấy yếu đuối, khơi dậy bản năng muốn che chở của phái nam, Đường Y Y nhìn thoáng qua, cuối cùng rút ra được kết luận trong lòng.

      Ông lão kia tìm người tùy ý?

      Hay là ông ta có thâm ý khác?

      Khóe mắt quét về phía Tần Chính cái dễ dàng phát giác, Tần Chính cũng nhìn người con bên cạnh thêm cái nào.

      Người con lắp ba lắp bắp giải thích – “Đúng rồi, xin lỗi, tôi…tôi…”

      Tần Chính cau mày, dắt tay Đường Y Y rời khỏi.

      Bước chân của rất lớn, Đường Y Y phải cố gắng phải theo kịp.

      Thanh Sơn đứng chờ trước cửa xe lặp tức ném tàn thuốc , dùng giày da giẫm tắt ngọn lửa, rồi khom người mở cửa xe, ánh mắt dừng lại dù chị giây dáng người chật vật của Tần Chính.

      Xe ngừng ở gần khách sạn, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào.

      Người đàn ông có ngũ quan hình lập thể như điêu khắc, dáng vẻ cao ngất, vai rộng, chân dài, cả người ướt đẫm, bộ dáng như vừa được vớt ra từ trong nước, thấp thoáng thấy được từ múi cơ mạnh mẽ đầy lực, đập mạnh vào thị giác người khác, hai trẻ nhìn thấy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Dù là nhìn bất cứ chổ nào người người đàn ông này, đều lộ ra tâm tình kích động bình thường của hai .

      Đúng là khảo nghiệm sức chịu đựng mà.

      “Có vấn đề gì ?”

      Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, toát ra tia kiên nhẫn và độ lạnh đến , hai người con run lên, ngại ngùng cụp ánh mắt xuống.

      Hai đều dám ngẩng đầu lên.

      Cầm thẻ mở cửa phòng, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào thang máy, suốt cả đoạn đường hề buông tay Đường Y Y ra.

      Cửa thang máy khép lại, Đường Y Y – “Có thể buông lỏng tay ra ?”

      Tần Chính ngoảnh mặt làm ngơ.

      Bước vào phòng, Đường Y Y bị Tần Chính áp vào cánh cửa – “Chung Vi có làm gì em ?”

      Đường Y Y dễ dàng đoán ra người đề cập là ông lão kia – “ có.”

      Tần Chính chẵn những lùi mà tiến thêm bước – “Để tôi xem chút.”

      Đầu ngửa ra sau, ót Đường Y Y chạm vào cánh cửa – “Tôi rồi.”

      Tần Chính – “Tôi cũng .”

      Hai người giằng co ai chịu nhường ai.

      Ùng ục…

      thanh phát ra từ bụng Tần Chính, thần sắc của tự nhiên như – “Em nghe rồi chứ.”

      Đường Y Y – “Nghe thấy gì?”

      Tần Chính dùng tay kiềm chế Đường Y Y, tay cởi nút áo sơ mi – “ tại tôi rất đói bụng.”

      cúi người, môi vờn cổ Đường Y Y, mút mát từng tấc .

      Tay dùng lực kéo áo sơ mi Đường Y Y xuống, mở toang.

      Áo sơ mi trong tay nhăn nhúm thành nùi.

      Sức lực cách nhau quá xa, Đường Y Y khẽ thở dãi, khóe mắt lạnh buốt – “Tần Chính.”

      gằng từng chữ phun ra từ trong kẽ răng – “Đừng làm cho tôi ghét thêm.”

      Tần Chính bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Y Y, trong đó dục vọng rừng rực ĩ.

      Tên lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra mũi xuyên tim.

      hít sau, đè cả người lên Đường Y Y, hơi thở phập phồng, kiềm nén bản thân.

      “Em uy hiếp tôi, phải ? Y Y?”

      Đường Y Y thừa nhận cách tỉnh táo – “Phải.”

      lúc lâu sau, từ trong khóe môi Tần Chính phun ra hai chữ - “Rất tốt!”

      lui người về phía sau, ép bản thân quên dục vọng ầm ĩ sôi trào đối với Đường Y Y, dời người rời khỏi , xoay người bước vào phòng tắm, vừa vừa mở khóa quần tây, từ trong cổ họng học ra câu hết sức trầm thấp – “Em thắng!”

      Đường Y Y thở hơi.

      Vừa rồi nếu Tần Chính lui bước, cũng thể nào chống cự lại được.

      Kéo áo sơ mi lại, vói tay vào bên trong áo sửa lại nội y, Đường Y Y đứng im tại chỗ.

      Lần này vậy mà Tần Chính giống như mọi khi cưỡng ép đến đường cùng để muốn làm gì làm mà hỏi đến cảm giác của .

      Quả làm cho bất ngờ.

      Nhớ lại màn vừa rồi bên bờ sông, Đường Y Y bất giác nhíu mày, ngay cả khi Tần Chính tắm xong bước ra cũng biết.

      Vén vài sợi tóc ướt trán ra phía sau, Tần Chính lườm người con đứng ngẩn người ra đó – “Lại đây.”

      Đường Y Y hoàn hồn lại – “Có chuyện gì?”

      Tần Chính choàng khăn tắm lớn quanh người, dáng dấp như người mẫu, điều đáng tiếc duy nhất là người xem xem đến ngán.

      “Chung Vi chuyển trăm vạn vào tài khoản của em em.”

      Nghe nhắc tới Đường Hi và ông lão kia có liên quan đến nhau, ĐườngY Y cũng lộ ra vẻ giật mình.

      Khi bị bắt bao lâu, phân tích ra những điều lắc léo trong đó.

      Tần Chính mở miệng – “Chung Vi làm như vậy, vì muốn lấy Phật ngọc trong tay tôi.”

      Đường Y Y – “Tôi biết .”

      Tần Chính nhướng mí mắt, im lặng nhìn Đường Y Y.

      Đường Y Y cũng thêm lời nào.

      Tần Chính nhướn mày – “Tần phu nhân, vì em, trong nhà tổn thất số tiền rất lớn, em thêm câu nào sao?”

      Khóe mắt Đường Y Y giật giật – “ số tiền rất lớn là bao nhiêu?”

      Tần Chính vuốt ngón tay – “Em muốn đền lại cho tôi?”

      Đường Y Y – “Đúng, đền lại cho .”

      Giọng Tần Chính đầy ý – “Sợ là em đền nổi.”

      Đường Y Y nhìn – “Cho tôi con số.”

      “Phật ngọc là vật trước kia tôi vô tình có được, mặc dù là vật khó có được, nhưng tôi cam tâm tình nguyện lấy ra, dĩ nhiên tính thành con số,” Tần Chính thay đổi tư thế, tiếp – “Chủ yếu là tổn thất tinh thần.”

      Khuôn mặt Đường Y Y lập tức lạnh xuống – “Coi như tôi chưa gì.”

      Nửa giờ sau, Thanh Sơn đến đưa quần áo.

      Tần Chính mặc tây trang, lấy lại hình tượng áo mũ chỉnh tề thường ngày.

      “Thành phố D có nhiều khu phố bán đồ ăn vặt, nổi tiếng gần xa, chúng ta tham quan chút.”

      Đường Y Y nghi ngờ bản thân mình vừa nghe nhầm – “ đến khu phố bán đồ ăn vặt?”

      Người đàn ông này khi nào có hứng thú với những quán ăn vặt thế này? Thực muốn ăn?

      Tần Chính ngẩng đầu – “Đúng vậy.”

      Sau bốn mươi phút dạo loanh quanh, hai người đứng tại khu phố ăn vặt trong truyền thuyết, tận hưởng cảm giác ồn ào náo nhiệt.

      Đường Y Y ngửi thấy mùi bánh tổ chiên thơm phức, ánh mắt đảo qua, bỏ lại Tần chính bước đến gian hàng phía trước.

      phần bánh tổ.”

      Bác nhanh nhẹn rưới tương ngọt – “Có ngay.”

      Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y, lông mày nhíu lại.

      Bác nhìn đến cách ăn mặc của hai người, cũng biết là người có tiền, bà vội vã hỏi Đường Y Y – “Sao gọi cho bạn trai của phần? Làm phần cho ta nhé?”

      Đường Y Y giả vờ như nghe thấy.

      Tần Chính – “Tôi ăn cùng ấy.”

      Bác cười tủm tỉm – “Hai người nhau.”

      Bánh tổ nhúng vào dầu sôi, từ màu trắng chuyển sang màu vàng, lấy ra khỏi chảo, đặt vào chén nhựa màu trăng, mùi thơm bốc lên, xộc vào mũi.

      Đường Y Y trả tiền, bưng chén bước .

      Tần Chính đuổi theo .

      “Món này ăn được ? Có bị tiêu chảy ?”

      Đường Y Y ăn bánh mật, gương mặt đầy nét thỏa mãn – “Tôi , còn có.”

      ý là, có phần của đâu.

      Khóe môi Tần Chính run rẩy.

      Cả chén bánh tổ vào bụng Đường Y Y toàn bộ, Tần Chính ăn ngụm nào.

      Nhìn Đường Y Y mua phần đậu hũ thối, sắc mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

      “Vứt !”

      Đường Y Y – “Tôi ăn, đâu phải ăn.”

      Mặt mũi Tần chính đầy vẻ ghét bỏ - “Em muốn xông chết tôi phải ?”

      Đường Y Y mở miệng cắn ngụm lớn, nhai kỹ nuốt chậm – “ có thể tránh ra.”

      Mùi của tàu hũ thối quá nồng, người bình thường tuyệt đối chịu nổi, người coi nó như mỹ vị rất ít, Tần Chính nín thở, tránh ra vài bước, rồi lại xáp lại gần.

      cất giọng lạnh lùng – “Đường Y Y, nếu em ném nó , tôi hôn em đường ngay.”

      Nghe vậy, Đường Y Y thong thả ung dung nuốt ngụm đậu hũ thối xuống – “ chắc chắn?”

      mở miệng, đầy mùi tàu hũ thối.

      Đột ngột bị hít đầy hơi tàu hủ thối vào trong lồng ngực, Tần Chính bật cả gân xanh lên trán.

      Được rồi!

      Đường Y Y, em lợi hại!

      Hơi thở quanh người Tần Chính u hẳn , trước kia có khả năng ăn những món này, có thời gian cũng như có cơ hội.

      Tất cả những điều này đều là do hai năm mất tích mà ra.

      Lưu Đình Vân khỏi có liên quan.

      Lưu Đình Vân xem mắt ở quán café đột ngột hắt hơi mạnh.

      Người đàn ông đeo kính mắt ngồi trước mặt vẫn liên tục ngừng, tâm trạng kích động vô cùng, đến mức văng mưa phùn vào mặt người đối diện.

      Lưu Đình Vân chậc lưỡi, cùng là đàn ông, đồng thời cũng đeo mắt kính, vì sao người đàn ông ngồi trước mặt khác trời vực so với Tần Chính như vậy?

      Có lẽ mắt kính gọng vàng khác với mắt kính của người này.

      Lưu Đình Vân gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

      Kể cả gương mặt, dáng người, khí chất, cách năng…

      Đúng vậy, có điểm nào có thể so sánh được.

      lát sau, người đàn ông đeo kính mắt ngớ người ra – “Ngại quá, tôi nhiều quá phải ?”

      “Bởi vì tôi nghĩ khi hai người tìm hiểu nhau, quan trọng nhất là thẳng thắn với nhau, cho nên chuyện tôi trãi qua mối tình cũng muốn cho em biết . Để em có thể hiểu tôi hơn.”

      Lưu Đình Vân cười cười – “Tôi hiểu.” Mới là lạ!

      Từ lúc ta ngồi xuống, bắt đầu kể về bạn trước đây, của cải trong nhà ra sao, xe gì, theo đuổi ta ra sao.

      Đúng là biết cách lợi dụng bạn cũ, còn dát vàng lên mặt mình vì chuyện này, nâng cao giá trị của bản thân.

      Nghe được câu trả lời của Lưu Đình Vân, người đàn ông ngồi đối diện lập tức nở nụ cười tươi tắn, cả người đầy tự tin – “Tôi nghĩ Lưu tiểu thư có tam quan giống mình, hết sức ăn nhịp cùng nhau.”

      Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật, làm sao mà ta thấy được điều quái quỉ này?

      Dùng con mắt thứ ba? Thuật đọc tâm?

      “Lưu tiểu thư có kế hoạch gì trong tương lai ?” – Người đàn ông đeo mắt kính tiếp – “Bản thân tôi nghĩ rằng, trong giới giải trí phải là nơi có thể phát triển dài lâu.”

      Lưu Đình Vân – “Ý là sao?”

      “Lưu tiểu thư bây giờ ba mươi mốt tuổi, độ tuổi của , hơi khó nghe chính là hết tuổi tỏa sáng của ngôi sao.” Người đàn ông đeo kính mắt tiếp – “Lưu tiểu thư chắc hiểu ý tôi muốn .”

      Lưu Đình Vân nhấp ngụm café.

      Người đàn ông tiếp – “Lưu tiểu thư đừng hiểu nhầm ý tôi, tôi có ý coi thường năng lực của .”

      “Mỗi người đều có đam mê của bản thân mình, kiên trì với nó, bỏ công sức ra cố gắng phấn đấu, đều đáng được tôn trọng.”

      Lưu Đình Vân lại nhấp thêm ngụm café.

      Người đàn ông đeo kính mắt lại thêm đống đạo lý lớn, mặt đỏ, tim đập nhanh tiếp – “Sau khi kết hôn, tôi mong có thể có công việc ổn định hơn tại.”

      có thể mở cửa hàng chẳng hạn, giống như bạn trước đây của tôi…”

      Lại bắt đầu điệp khúc.

      Lưu Đình Vân ngáp dài cái, mặc niệm cho lần xem mặt đầu tiên của bản thân hai giây.

      Đường Y Y bị bắt đăng ký kết hôn, còn bị bắt xem mắt.

      Bây giờ chỉ mới là nửa năm thôi, ây da.

      Rời khỏi khu phố ăn vặt hơn mười giờ tối, Tần Chính bị mùi của đậu hũ thối tra tấn cả thể xác và tinh thần, mãnh liệt cầu Đường Y Y rửa răng.

      Đường Y Y mang theo bất cứ vật dụng nào, đành dùng vật dụng trong khách sạn.

      Trước khi ngủ, Tần Chính cạy răng môi của Đường Y Y, khi ngửi được mùi bạc hà thơm ngát tâm trạng u ám mới tản .

      “Em định khi nào tổ chức hôn lễ, hay Pháp?”

      Bất chợt nghe câu hỏi của , da đàu của Đường Y Y tê rần lên – “Tần Chính, thực muốn làm gì?”

      Tần Chính trả lời mà hỏi ngược lại – “Em biết?”

      Đường Y Y – “Tôi biết.”

      Hơi thở của Tần Chính trầm xuống, thản nhiên trả lời – “Tôi tỏ tình với em.”

      Đường Y Y xoay mặt qua nhìn , tựa như nhìn thấy quỷ.

      Tần Chính cúi đầu gần lại – “Đường Y Y, có phải em cũng nên đáp trả tôi?”

      Đường Y Y – “ nghĩ xem tôi lấy gì đáp trả ?”

      Trong giọng của lộ ra vẻ mỉa mai, Tần Chính ngưng mắt nhìn lúc lâu sâu, khí đột ngột yên tĩnh.

      Trong gian phòng tối om, tiếng động.

      biết trải qua bao lâu, trong bóng tối giọng của Tần Chính vang lên.

      “Chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, từ đây về sau, em và tôi là vợ chồng.”

      Đây là câu động tình nhất trong đời của – Tần Chính tự cho là vậy.

      Đường Y Y ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, sau khi trở về thành phố C, quản gia gọi người giúp việc đến, hỏi có cần thu dọn đồ đạc .

      Đường Y Y đọc Kinh Thánh, cảm thấy kỳ lạ hỏi lại – “Thu dọn cái gì?”

      chưa từng là muốn thu dọn đồ đạc.

      Quản gia – “Là ý của Tiên sinh, muốn phu nhân hai ngày sau chuyển ra ngoài.”

      Đường Y Y ngẩn người – “Chuyển ra ngoài.”

      Quản gia gật đầu – “Đúng vậy.”

      Bỏ quyển Kinh Thánh xuống, Đường Y Y lập tức đến thư phòng tìm Tần Chính.

      cũng nhìn Đường Y Y, mắt khép hờ – “ phải là em nằm mơ cũng muốn chuyển ra khỏi chổ này sao?

      “Đường Y Y, bây giờ tôi cho em toại nguyện.”

      cho Đường Y Y cơ hội mở miệng – “Ra ngoài.”

      Nếu Đường Y Y , sợ bản thân kiềm chế được mà thu hồi lời vừa ra.

      Cửa đóng lại, tiếng bước chân mất dần ngoài hành lang.

      chút do dự.

      Tần Chính vung tay lên đẩy tất cả sách vở công văn bàn xuống đất, dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại.

      Từ khi chuyển ra khỏi phòng ngủ, ngủ phòng bên cạnh, ngủ cùng phòng với Đường Y Y, rồi lại cho chuyển ra ngoài, rời khỏi nơi này, để vui vẻ.

      Tần Chính muốn dùng hành động cho Đường Y Y biết – thay đổi.

      Mỗi bước là lần đau đớn vô cùng, tựa như cắt thịt róc xương người mình.

      Đường Y Y mang theo Phú Quý và Cát Tường chuyển về nhà trọ.

      mất cả ngày dọn dẹp, tưới nước cho hoa cỏ sân thượng, bỏ phân vào chậu, chuẩn bị cái chén chứa thức ăn cho mèo.

      cho Phú Quý và Cát Tường ngủ cùng ổ, thân mặt gắng bó.

      Đường Y Y vô cùng vui vẻ, bước lại ôm chú mèo bị vắng vẻ ở góc hẻo lánh về phía ghế sofa gọi điện thoại cho Lưu Đình Vân.

      “Tớ chuyển về rồi.”

      “A?” Lưu Đỉnh Vân hỏi lại – “Cậu trốn về?”

      Đường Y Y – “ phải.”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chóc lát, lát sau giọng đầy khiếp sợ của Lưu Đình VÂn vang lên – “Y Y, Tần Chính tha cho cậu rồi hả?”

      Đường Y Y đáp – “ tốt như vậy đâu.”

      Đường Y Y vẫn cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy.

      có chuyện người đàn ông kia thông suốt mọi chuyện, hiểu ra hai người hợp nhau, đeo bám cũng có ý nghĩa gì, thà rằng đường ai nấy tốt cho cả hai, tỷ lệ xảy ra loại chuyện này thấp vô cùng, có thể so sánh với ngày tận thế.

      Lưu Đình Vân hỏi thêm – “Tần Chính có đề cập chuyện ly hôn với cậu ?”

      Đường Y Y – “ có.”

      Lưu Đình Vân thở dài – “Tớ cảm lòng dạ đàn ông cứ như là kim dưới đáy biển.”

      kể cho Đường Y Y nghe chuyện xem mắt – “Đáng sợ ?”

      Đường Y Y – “Đáng sợ.”

      Lưu Đình Vân – “ Y Y, tớ dự định từ từ với người trong nhà về cách tớ muốn sống như thế nào.”

      Đường Y Y nhíu mày – “Cậu quyết định rồi sao?”

      Lưu Đình Vân “um” tiếng.

      “Nếu tìm người đàn ông sống cùng, chất lượng sinh hoạt trong cuộc sống giảm xuống, còn phải lo lắng xem hắng ta có người đàn bà khác hay , có tớ hay , tớ như thế nào, nhiều hay , bằng sống độc thân cả đời.”

      Đường Y Y đùa – “Tớ cảm giác mình cũng bị cậu thuyết phục.”

      “Hai chúng ta giống nhau.” Lưu Đình Vân cười ngừng bên đầu bên kia –“Cậu là phụ nữ kết hôn.”

      Đường Y Y ném trái táo xuống – “Ngừng!”

      Lưu Đình Vân cười ha ha – “Tức giận phải ?”

      Hai người tán gẫu lúc lâu mới cúp máy.

      Có người chuyện quả là điều may mắn trong đời.

      Sau khi chuyển về nhà trọ, Đường Y Y đến công ty nữa, mà ở nhà ra khỏi cửa, đói gọi thức ăn bên ngoài, mệt ngủ, tỉnh dậy xem phim, chơi cùng hai chú mèo.

      muốn sống vui vẻ thời gian.

      Tần Chính xuất , càng hợp ý của .

      Hơn nửa tháng sau, trời vào giữa hè, thời tiết nóng đến chết người.

      đường từ siêu thị về, Đường Y Y thấy Tần Chính đứng trước cửa, gầy xuống ít, hốc mắt trũng xuống, còn bộ dạng nho nha, phong tư cao quý, hơi thở quanh người càng thêm lạnh lùng, tựa như trải qua thời gian bị dày vò rất lớn.

      Hai tay Tần Chính bỏ vào túi quần – “ siêu thị?”

      Đường Y Y – “Đúng vậy.”

      Tần Chính thuận miệng hỏi – “Mua gì vậy?”

      Đường Y Y cảm giác được áp bách từ người – “Đồ ăn, uống.”

      Tần Chính im lặng nhìn Đường Y Y – “Chuyển ra ngoài nhiều ngày rồi, vì sao em gọi cho tôi dù cú điện thoại? Hay gởi tin nhắn cho tôi?”

      Đường Y Y mím môi – “ biết phải gì.”

      Kiềm nén cảm xúc muốn ôm vào lòng xuống, Tần Chính – “Tôi về đây.”

      Sau đó Y Y thấy lập tức xoay người, bước hai bước, dừng ở cánh cửa đối diện, cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

      lúc lâu sau Đường Y Y vẫn còn sững sờ tại chổ.

      Ở đối diện vẫn tốt hơn là ở cùng nhà.

      tự an ủi bản thân.

      Ngày hai mươi sáu, Tần Chính cho Đường Y Y biết, muốn buổi tối về nhà ăn bữa cơm.

      Bảy giờ, thức ăn được chuẩn bị nguội lạnh, người vẫn thấy đâu.

      Chín giờ, Tần Chính vẫn còn ngồi ghế sofa, tờ báo trong tay lật thêm trang nào nữa, di động bên cạnh cũng vang lên.

      Gương mặt ở phía dưới đèn thủy tinh, trầm đáng sợ vô cùng.

      Quản gia – “Tiên sinh, có lẽ phu nhân có chuyện gì, nên về trễ, để tôi gọi điện thoại cho phu nhân xem xem như thế nào.”

      Tần Chính mở miệng, giọng lạnh như băng – “ có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng được gọi cho ấy.”

      Quản gia và người giúp việc trong nhà giật thót, đồng loạt trả lời – “Vâng.”

      Tần Chính để tờ báo qua bên, đứng dậy bước ra vườn hoa tối mịt hút thuốc.

      mình lang thang trong vườn hoa, gian tĩnh mịch, mình ngừng nhắc bị người con kia quên lãng, như kẻ ngốc, chờ đến giờ này.

      Ở Phú Quý viên, Đường Y Y ngồi ăn cơm gà quay, nghe vài người thanh thiếu nam nữ bên bàn khác trò chuyện, mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Tần Chính.

      Lúc trở về, gần mười giờ.

      Đường Y Y tay mở cửa, lồng ngực người áp vào lưng , hơi thở phun lên gáy .

      phải với em hôm nay về ăn cơm với tôi?”
      Last edited: 2/8/17

    2. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      À há, sinh nhật của :)))))) hoy ráng kháng chiến trường kì nha, mãi đồng cảm với , mãi Y Y :))
      Carol thích bài này.

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ôi ngược thêm nữa , t vẫn chưa thỏa mãn :yoyo19::yoyo19:
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 49 - Đáng đời


      Màn đêm u tối.



      Đường Y Y ngồi ghế sofa, Phú Quý và Cát Tường trái phải nằm sấp bên người , mắt nhìn về người phía đối diện là Tần Chính.


      Nhất là Cát Tường, nhìn đáng thương vô cùng, nó muốn dựa vào Đường Y Y để âu yếm ve vuốt, nhưng dám dựa gần.



      Dường như Tần Chính thích bất kỳ loài động vật nào, nên hiểu nỗi niềm mong đợi của Cát Tường.


      nhìn ngắm bốn phía.



      Chuyện về Đường Y Y, bất luận là hay lớn, có gì là biết.


      Kể cả chuyện mua căn nhà trọ này.



      “Tôi với em bảy giờ về ăn cơm với tôi.” Tần Chính lặp lại chuyện trước cửa – “Vì sao về?”


      Đường Y Y – “Tôi quên mất.”


      dạo ở hoa viên Phú Quý cả buổi trưa, mua sắm nọ kia, sau đó ăn cơm, có rảnh lúc nào.


      Hơi thở của Tần Chính vẫn thong thả như cũ, nhưng lửa giận trong mắt dâng lên cuồn cuộn, trong đó còn có chút gì đó khác lạ - “Quên mất?”



      “Em căn bản để lời của tôi trong lòng.”


      Đường Y Y giương mắt nhìn , bất thình lình chạm vào ánh mắt của Tần Chính, bắt kịp tia tổn thương trong mắt , cảm giác mình bị ảo giác.


      “Tôi cho phép em chuyển ra ngoài ở, để cho em rời khỏi phạm vi hoạt động của tôi, phải là để giấy kết hơn thành giấy ly hôn.” Tần Chính nhìn thẳng Đường y Y – “Vì sao tôi làm vậy, trong lòng em hiểu .”


      Bầu khí xấu hổ vô cùng, giữa hai người đột ngột ra chuyện này là chuyện kỳ lạ quý hiếm vô cùng, Đường Y Y thấy đây chính là cơ hội tốt.


      Để bản thân có thể thẳng thắn lần với Tần Chính, mở đầu chân , kết thúc chân thành.


      Đường Y Y mím môi – “Phải, tôi hiểu .”


      Đuôi lông mày Tần Chính nhướng lên vài phân.


      muốn từ những chuyện này khiến tôi đáp lại tình cảm của , nhưng…” Đường Y Y , “Tần Chính, tôi cho được.”


      Trong thanh Tần Chính ra nghe được tia tình cảm nào – “Vì sao?”


      Lời ra, khi có mở đầu, mọi chuyện cũng dễ dàng ra hết, Đường Y Y nhấp ngụm nước đun sôi để nguội.



      “Từ thời điểm tôi bước chân vào Tần gia, tôi mất quyền lợi ”.”


      “Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù chuyện đó khó khăn với tôi như thế nào chăng nữa, hay tàn nhẫn, nhưng khi cầu tôi phải làm, tôi đều phải làm mà có bất kỳ chọn lựa nào.”



      Tần Chính ngồi ngay ngắn, có bất kỳ phản ứng nào.


      “Lần đầu tiên thấy quá trình chết của người, tôi sợ hãi vô cùng, đoạn thời gian dài sau đó, tôi liên tục gặp phải ác mộng, ngửi được mùi máu tanh bị nôn mửa liên tục, cơ thể phát run.” Giọng của Đường Y Y run run, cho đến bây giờ vẫn quên được cảnh tượng đó.


      Khi đó máu chảy đầy đất, Tần Chính ngồi sâu trong lòng ghế, nhàn nhã uống trà.


      Ngay tại thời khắc đó, trong mắt Đường Y Y chính là thân của ma quỷ.


      chỉ cần nâng cánh tay, cần ra chữ, người của tuân lệnh mà thi hành.” Đường Y Y điều chỉnh tâm tình kích động của bản thân, mặt mũi tái nhợt – “Tôi sợ đó cũng chính là kết cục của bản thân mình.


      Thu trọn sợ hãi của vào mắt, Tần Chính bắt chéo chân, thản nhiên – “Hai năm trước em sử dụng máy tính của tôi, lấy văn kiện cơ mật , sau lưng tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi có tính toán với em ?”


      Đường Y Y hỏi ngược lại – “Nếu như lúc đó lập tức tìm được tôi, mà phải hai năm sau mới tìm được, cũng tính toán với tôi sao?”


      Tần Chính im lặng.


      Đường Y Y biết được đáp án.


      trải qua hai năm mất tích, Tần Chính tỉnh táo trở lại, lửa giận trong lúc đó đốt cháy mọi thứ, cũng phát ra phải là người có cũng được mà có cũng sao.


      Nếu thời điểm đó bị bắt được, bị trừng phạt đến sống bằng chết.


      tự sát, hoặc bị phát điên.


      Nhưng, giả thiết tồn tại, chỉ có thực tế tồn tại.


      biết có phải ông trời ưu ái hay , hay là ông trời đặc biệt ưu ái Tần Chính.



      Hai người đến mức chết tôi sống, tôi sống chết.


      “Cho đến thời điểm này, chỉ có chi phối thân thể tôi, sử dụng sinh mệnh của tôi.” Đường Y Y cười cười – “Hơn hai mươi năm qua, tôi ngày được sống vì bản thân mình.”


      Tần Chính khép nửa mắt, ai cũng nhìn được trong đó giấu điều gì.


      Đường Y Y – “Chỉ có hai năm vừa qua, tôi mới cảm nhận được như thế nào gọi là cuộc sống.”


      Tần Chính – “Giấc mơ mãi là giấc mơ.”


      “Nhưng tôi mong được chết già trong mơ!” Đường Y Y dừng chút – “Nhưng lại ép tôi tỉnh dậy cách tàn khốc.”



      Tần Chính phủ nhận lời , đúng là cưỡng chế phục hồi ký ức của Đường Y Y, đem quá khứ bị coi như rác rưởi lần nữa nhồi nhét vào chỗ cũ.


      hối hận khi bản thân làm vậy.


      “Những chuyện làm trong thời gian gần đây, tôi đều nhìn thấy, tôi biết muốn cho tôi biết, thay đổi.” mặt Đường Y Y lộ ra vẻ đùa cợt – “Nếu phải vậy chúng ta cũng giống như bây giờ, phát điên, vẫn có thể ở cùng căn phòng.”


      Tần Chính mím chặt môi.


      Đường Y Y uống thêm ngụm nước – “ ra sợ tin, bản thân tôi muốn trở thành người đặc biệt trong lòng .”


      Đặc biệt, có nghĩa là thoát khỏi vòng lẩn quẩn đó, nhất định là bỏ được, trốn thoát.


      Tần Chính đột ngột mở mắt, biết bao nhiêu người con mơ ước, nhưng người ngồi trước mặt lại muốn.


      Từ trong cổ họng của phun ra hai chữ - “ tiếp.”


      Đường Y Y trắng ra – “Tình cảm thể miễn cưỡng.”


      phải tôi tôi nhất định phải , Tần đại ca.”



      Đem tất cả uất khí trong lòng phun ra hết, cả người Đường Y Y cảm thấy thư thái hơn.


      Lần đầu tiên nhiều với Tần Chính như vậy, tựa như dọn sạch đống rác rữa nát, dọn ra gian lớn, sáng ngời, cả người đều sung sướng.



      Quai hàm Tần Chính nghiến chặt, hầu kết trượt lên trượt xuống, tiếng xưng hô của vừa thốt ra khiến lâm vào trong ký ức xa xưa.


      Cho dù như thế nào, mọi chuyện đều qua.


      “Đường Y Y, trong cuộc đời của tôi, chưa từng ai, em chính là người duy nhất.”


      Tần Chính cách ràng, mạch lạc đầy kiên quyết – “Cho nên em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi khi tôi phát bản thân mình em.”


      Ấn đường của Đường Y Y giật giật, người đàn ông này đúng là cố chấp đến đáng sợ.


      Cúi đầu nhìn đồng hồ, mười giờ bốn mươi chín, gần đến 0 giờ, Tần Chính – “Làm cái gì đó cho tôi ăn.”


      Đường Y Y – “Muộn quá rồi.”


      Tần Chính nhíu mày – “Tôi là chồng của em, nấu tô mì cho tôi em cũng muốn làm?”


      Cả ngày hôm nay chưa ăn gì, chờ đến buổi tối ăn bữa cơm với .


      Kết quả quăng ra sau đầu.


      chờ, giờ lại giờ trôi qua, chờ đến giờ này.


      buổi tối khiến hiểu được cảm giác như thế nào là chờ người.


      Tựa như bản thân bị treo lơ lửng giữa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống tan xương nát thịt.


      Giọng điệu của chậm dần, giống như là khẩn cầu – “Chỉ tô mì đơn giản.”



      lúc lâu sau, Đường Y Y bước vào phòng bếp.


      Tần Chính ngồi ở phòng khách cùng hai chú mèo.


      đến năm phút sau, được nấu cho tô mì nước sôi, chỉ có gia vị, có gì khác.


      Khi bỏ chén xuống, vừa đúng 0 giờ.


      “Sau này em dự định làm gì?”


      Tần Chính hỏi Đường Y Y khi nào trở về công ty.


      thể nào quay về.


      Trừ phi bị cưỡng ép.


      Nếu làm như vậy, tình trạng của hai người họ trở về như lúc ban đầu. muốn nhìn mặt nhau.


      Mấy ngày hôm nay suy nghĩ cẩn thận việc.


      và Đường Y Y đăng ký kết hôn, luật pháp hai người là vợ chồng, ai cũng thể chối bỏ được này.


      Đường Y Y lột quýt ăn – “Tôi định mở công ty du lịch.”


      “Công ty du lịch?” Tần Chính nhướn mày, cảm thấy ngoài ý muốn – “Tôi nhớ , em thích du lịch lữ hành.”


      Đường Y Y – “Tôi thích.”


      Hơi thở quanh người Tần Chính lạnh lẽo , thêm tiếng nào.


      quả nhiên hiểu người con này.



      Ngày hôm đó Chung lão gia giúp sử dụng khổ nhục kế, sau này khi phát ra, mới biết đối phương dùng chiêu này để bày tỏ thành ý với .


      Chiêu đó có hiệu quả hay , thấy được.



      “Tôi có qua lại khá tốt với số công ty tuyển dụng” – Tần Chính – “Có cần tôi với bọn họ tiếng để tìm người cho em ?”


      Đường Y Y – “ cần, tôi sắp xếp xong rồi.”


      Vẻ mặt Tần Chính trầm xuống – “Còn chuyện gì em chưa sắp xếp xong? Nơi làm việc?”


      Đường Y Y – “Logo.”


      Tần Chính hí mắt, vừa định có tổ thiết kế rất tốt, có thể cho ra phương án phù hợp với , nghe Đường Y Y – “Bất quá tôi có bản thiết kế.”


      gian chìm vào im lặng hai giây.


      Tần Chính gãi gãi sống mũi, may mắn là bản thân luôn tập thể dục, thân thể khỏe mạnh, nếu nhất định bị Đường Y Y làm cho tức mà sinh bệnh.


      Lúc , Tần Chính với Đường Y Y – “Sau này có chuyện gì, đừng để trong lòng, cứ thẳng với tôi.”


      “Giống như lúc nãy, chúng ta ngồi xuống, tâm bình khí hòa chuyện.”


      Trước mặt Đường Y Y bỗng dưng tối sầm, trán truyền đến cảm giác ướt, sau đó biến mất, kèm theo giọng – “Ngủ ngon.”


      Cửa đóng kín, Đường Y Y với hai chú mèo dính người – “Phú Quý, Cát Tường, ngủ.”


      Dưới lầu, Tần Chính ngồi trong xe, cách kính xe nhìn về phía bên trái sân thượng của lầu chín, nhìn đèn tắt hết, gian chìm vào bóng đêm.


      tựa đầu lên tay hút thuốc, đến khi trời sáng mới rời khỏi.


      Mùa hè, cảm giác mát mẻ rất ít, khiến người ta nghĩ nó hề tồn tại.



      Đường Y Y mất ngày thảo luận công việc trùng tu, đặt mua trang thiết bị làm việc, chạy đến cục thương mại và công nghiệp, tự mình làm hết mọi chuyện vụn vặt.


      có ai can dự, khống chế bản thân, thở cũng cảm thấy bị khó chịu như lúc trước.


      Bạch Bân và Tôn Quân ra ngoài dạo phố, gặp Đường Y Y uống nước giải khát ven đường.


      Tôn Quân nhìn thấy trước, sau đó túm áo Bạch Bân – “Chị của phải ?”


      Bạch Bân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rời khỏi .


      Tôn Quân nhiệt tình – “, chúng ta lại chào hỏi chị ấy.”


      Bạch Bân bị kéo qua.


      Mắt Đường Y Y sáng lên khi nhìn thấy hai người, cười – “Là hai người à.”


      Bạch Bân hỏi – “Sao chị lại ở chỗ này?”


      Đường Y Y đưa ngón tay chỉ về phía sau – “Vừa mở công ty du lịch.”


      Vẻ mặt Bạch Bân biến đổi – “Là chị tự mở?”


      Người kia còn chưa buông tha cho sao?


      Đường Y Y trả lời ngắn gọn – “Có thể xem là như vậy.”


      Bạch Bân nhìn , xem xem có thể nhìn ra thực hư hay – “Vậy tốt rồi.”


      Tôn Quân đứng bên cạnh mặt mũi đầy vẻ hoang mang, lý trí và trực giác của người phụ nữ cho biết, trong lúc này tốt nhất là im lặng, nhưng ngăn được miệng của mình.


      “Hai người gì vậy, tôi nghe hiểu gì hết.”



      Bạch Bân chau mày lại, muốn thêm nữa – “Vậy là ổn rồi.”


      Sắc mặt Tôn Quân đột ngột mất vui, biết nếu bản thân làm ầm lên giữa chốn đông người là vô cùng ngây thơ và cũng có ý nghĩa gì.


      Nhất là ở trước mặt Đường Y Y.


      Tôn Quân chỉ có thể nén giận trong lòng, đổi đề tài khác để chuyện.


      “Phòng làm việc của chúng tôi định du lịch vào Tết Trung Thu, vậy dứt khoác chọn công ty của .” – Tôn Quân vừa cười vừa ôm cánh tay của Bạch Bân làm nũng – “Bạch Bân, thấy sao?”


      Bạch Bân nhìn về phía Đường Y Y, muốn hỏi ý kiến của – “Được ?”


      Đường Y Y nở nụ cười – “Tôi mừng còn kịp.”


      bóp lon nước có ga trong tay, nghĩ thầm trong bụng, cuộc làm ăn đầu tiên rơi trúng đầu.


      Giống như những lần trước, Tôn Quân luôn có địch ý với , Bạch Bân vẫn thể xử lý tốt những chuyện này.


      Đường Y Y đảo mắt kín đáo qua người Bạch Bân và Tôn Quân.


      Duyên phận kỳ diệu vô cùng, đặc biệt là trong mối quan hệ giữa người và người.


      Bạch Bân là người hướng nội, hũ nút, Tôn Quân nhiều, tính cách sáng sủa, ngay thẳng, hai người có thể ở gần nhau, đúng là duyên phận rất sâu.


      Tạm biệt Đường Y Y, gương mặt Tôn Quân lập tức mất vẻ vui tươi, dừng chân lại ở khúc quanh.


      “Bạch Bân, cho em biết, Đường Y Y là gì của ?”



      Bạch Bân im lặng trong giây lát, trả lời – “Chị của .”


      Tôn Quân ngửa đầu – “Có quỷ mới tin.”


      “Chị nào của ? Là còn của dì bảy hay tám?”


      Bạch Bân phải là người ăn khéo léo, giải thích.



      chờ được đáp án từ miệng , trong lòng Tôn Quân cuống lên, truy vấn, ngôn ngữ bén nhọn, thẳng thừng.


      “Bạch Bân, thích Đường Y Y phải ?”


      Bạch Bân giương mắt nhìn sang, nhíu mày – “Em nhất định muốn hỏi loại vấn đề này?”


      Tôn Quân cắn môi – “Đúng, em nhất định phải biết!”


      Vừa nhắc tới Đường Y Y, hoặc nhìn thấy Đường Y Y, Bạch Bân giống như bình thường.


      Điểm giống bình thường này Tôn Quân thích chút nào, chướng mắt vô cùng.


      Bạch Bân – “ ấy thích .”


      Cơ thể Tôn Quân run lên, mặt trắng ra vài phần – “Điều đó có nghĩa là thích ấy.”


      Bạch Bân phản bác.


      Tôn Quân châm chọc, khiêu khích – “Vậy còn Đường Y Y là chị của mình, muốn lừa ai?!”


      Lông mày Bạch Bân nhíu lại, giọng lạnh lùng trong trẻo vang lên – “Tôn Quân, em đừng cố tình gây chuyện.”


      “Tôi cố tình gây chuyện?” Mắt Tôn Quân đỏ lên – “ ràng trong lòng có quỷ, bình thường.”


      Nước mắt của Tôn Quân kiềm được mà chảy ra, khổ sở vô cùng, tựa như bản thân chịu rất nhiều uất ức.


      Vừa nhìn thấy Đường Y Y, Tôn Quân lập tức cảm thấy mình gặp nguy cơ rất lớn, thế nên Tôn Quân để ý vô cùng.



      Khi biết bạn trai mình từng thích người con giỏi giang hơn mình, mà vẫn còn giữ liên lạc và tình cảm vẫn chưa nhạt phai.


      Tôn Quân kiềm chế được bật khóc, Bạch Bân đưa khăn giấy cho – “Được rồi, đừng khóc, để kể hết mọi chuyện cho em biết.”


      Tôn Quân lập tức ngừng khóc – “ ?”


      ấy đối với , với gia đình có ân.”


      Bạch Bân kể lại chuyện cũ qua, bắt đầu từ khi còn học cấp ba, kể cũng chi tiết, nhưng Tôn Quân nghe mà hai mắt đẫm lệ vì chuyện cũ có liên quan đến Đường Y Y.


      “Em ngờ, ấy đáng thương như vậy.”


      Bạch Bân vui khi nghe Tôn Quân dùng từ “đáng thương” người Đường Y Y, nhưng cũng thêm gì nữa.


      Tôn Quân hỉ mũi – “Vậy bây giờ thực có tình cảm gì với ấy phải ?”


      Bạch Bân liếc nhìn Tôn Quân.


      Mặt Tôn Quân đỏ lên, giọng ít – “Sau này em coi Đường Y Y như chị của mình.”


      “Con với con dễ chuyện với nhau, đưa cách thức liên lạc của Đường Y Y cho em , sau này em …Ấy…Bạch Bân, chờ em với…”


      “Em quá ồn ào, gây phiền hà cho chị ấy.”


      “Chuyện này hiểu, em với …”


      Giọng hai người bị tiếng ồn của đám đông dần át .


      Vài ngày sau, trong lúc họp Tần Chính đột ngột – “Công ty năm nay doanh thu tăng cao, mọi người tìm được nơi thích hợp để du lịch chưa?”


      Quản lý cấp cao giương mắt nhìn nhau.



      Sếp có ý gì? Chẳng lẽ là ý kia?


      Tần Chính thản nhiên cất giọng – “Từng bộ phận mau chóng chọn nơi, từng nhóm du lịch vài ngày.”


      khép văn kiện lại, vứt qua bên – “Địa điểm trong hay ngoài nước đều được.”


      Nghe được tin tức kích thích, phấn khởi như vậy, nhóm quản lý cấp cao suýt chút rớt mắt kính, trong lòng hồ hởi thôi.


      Còn vài vấn đề thiết yếu cần .


      Tần Chính mở mí mắt ra – “Công ty đài thọ toàn bộ kinh phí.”


      Phòng họp lặng ngắt như tờ.


      Quản lý phòng tài vụ nuốt hai ngụm nước miếng – “Tổng tài, rể của tôi của có công ty du lịch, chúng ta có thể…”


      Tần Chính mở miệng cắt lời –“Công ty du lịch Thịnh Tư.”


      Quản lý phòng tài vụ lập tức ngậm miệng lại, sau đó đem trái tim lơ lửng trung của mình hạ xuống, để nó lắng xuống, lắng xuống đến đáy cốc.”


      “A, vậy tốt quá.”


      Ông dự định giúp rể kéo mối làm ăn này, ai ngờ Tổng tài có sắp xếp.


      Cty du lịch Thịnh Tư là gì? Sao chưa nghe qua bao giờ.


      Trong lòng mọi người ai cũng toát ra vài câu hỏi.


      Cho đến khi nghe đồng nghiệp thương lượng kế hoạch du lịch trở về nhắc tới cái tên Đường Y Y, mọi người đều vỡ lẽ ra.


      Ngày hôm đó, biết ai lan tin đồn ra, là Tổng tài kết hôn, Tần phu nhân chính là Đường Y Y, thư ký lúc trước, tại là chủ của công ty du lịch Thịnh Tư.



      Chốc lát sau, mọi người trong công ty đều hiểu chuyện gì xảy ra.


      Trong phòng thiết kế, Lý Mi bị mọi người vây quanh ép cung, ai hỏi gì cũng trả lời biết.


      Trong phòng làm việc, Thạch Tiến cúi đầu, đứng im tại chỗ.


      Tần Chính lật văn kiện ra xem – “Ra ngoài .”


      Thạch Tiến lên tiếng – “Dạ.”


      Ném bút máy qua bên, Tần Chính dựa sống lưng ngửa ra sau, dựa vào thành ghế.


      lát sau, lấy di động ra lướt web.


      Ngày hôm sau, lúc Đường Y Y ra khỏi cửa thấy Tần Chính, bộ dạng đứng chờ rất lâu.


      với tôi đến chỗ.”


      đâu?”


      Tần Chính ngẩng đầu – “ rồi biết.”


      Đường Y Y – “Hôm nay tôi có hẹn với khách hàng.”


      Tần Chính nhíu mày – “ làm cho em trễ lâu đâu.”


      nhìn chằm chằm Đường Y Y khẽ nhếch đôi môi – “Nếu em thêm dù chữ, cả ngày hôm nay tôi cũng thả em .”


      Đường Y Y bất an trong lòng – “ Trước tiên cho tôi biết, rốt cuộc muốn đâu?”


      Tần Chính đưa tay kéo túi xách của – “ phải dẫn em đến địa ngục.”


      Cuối cùng cũng đạt được mục đích, Đường Y Y ngước đầu nhìn trời, cảm thấy nơi này và địa ngục khác gì mấy.


      quay đầu bước theo Tần Chính.


      Tần Chính ghìm chặt eo Đường Y Y – “Chúng ta cùng lên .”


      Nơi này còn gọi là “tòa nhà nhảy Bungee cao nhất Trung Quốc”, cầu nhảy cách mặt nước bảy mươi mét, cao hai mươi tầng.


      Đường Y Y và Tần Chính đứng cầu nhảy, hô hấp của ngừng run lên, chớ là bắp chân .


      thể nào nghĩ ra rằng có ngày Tần Chính đưa nhảy Bungee.


      Đối với những người thích vận động việc này có sức hấp dẫn lớn vô cùng, nhưng với chỉ có sợ hãi.


      tự nhảy , tôi nhảy.”


      Lùi bước về phía sau, Đường Y Y vô cùng kiên quyết – “Tôi muốn nhảy.”


      Tần Chính kéo vào lòng, môi lướt qua tóc , coi ai ra gì ôm – “ phải là tôi nhảy, hay em nhảy, mà hai chúng ta cùng nhảy, được ?”


      Đường Y Y lắc đầu – “Tôi đồng ý, tôi muốn nhảy với .”


      Tần Chính rỉ tai Đường Y Y – “Đường Y Y, em nhớ sao? Mười mấy năm trước, là em kéo tôi nhảy.”


      Trong đầu Đường Y Y lập tức xuất những mảnh ký ức rời rạc.


      Mười mấy năm trước, quả có chuyện như vậy, nhưng cũng chỉ lần.


      Ngực phập phòng mà biết – “Khi đó độ cao chỉ có hơn bốn mươi mét, cao như thế này.”


      Tần Chính đẩy lọn tóc lộn xộn vai xuống – “Em nhớ là tốt rồi.”


      Nhân viên làm việc bên cạnh nhìn qua, lập tức đảo mắt về phía xa, tốt nhất nên nhìn, họ cũng muốn mất công việc này.


      Lúc này Đường Y Y để ý tới những cảm xúc khác trong lòng, chỉ nắm hai cánh tay Tần Chính chặt, tựa nhưng dây an toàn móc chặt vào da thịt.


      Tần Chính hồn nhiên như phát ra bản thân bị đau, phất tay.


      Nhân viên làm việc bước lên, giúp hai người đeo trang bị.


      Trong khi đó cơ thể Đường Y Y cứng ngắc.


      Tần Chính gỡ mắt kính xuống, tháo đồng hồ ra, vươn tay vào cổ áo của Đường Y Y, ngón tay dài nhất câu lên, lấy miếng ngọc trong cổ Đường Y Y ra, tháo xuống hết.


      Tiếp đến, Tần Chính lại tháo khuyên tai của Đường Y Y, trong suốt quá trình Đường Y Y phản kháng hay tránh né, đơ ra như gỗ, mặt trắng toát.


      Nhân viên làm việc dùng ánh mắt hỏi thăm Tần Chính, cuối người, môi áp vào bên tai – “Em chuẩn bị xong chưa?”


      Đường Y Y nhắm mắt lại.


      Trong nháy mắt khi nhảy xuống, cả người Đường Y Y còn chút sức.


      Khi mở mắt ra, cả người ở giữa trung.


      Trong nháy mắt, sợ hãi toát ra từ lòng bàn chân tỏa lên đỉnh đầu, phát tán toàn thân.


      Tim Đường Y Y đập nhanh liên hồi, gió gào thét bên tai ngừng, cảm giác tim mình ngừng đập, tất cả các giác quan đều bị mất khống chế, và Tần Chính lao xuống địa ngục.


      Bàn tay Tần Chính đặt lưng Đường Y Y ấn ấn, ôm chặt vào trong ngực mình.


      Theo co dãn của sợi dây thừng, tầm mắt càng thay đổi, Đường Y Y bất đầu thét chói tai.


      Tần Chính càng ôm Đường Y Y chặt hơn vào lòng.


      Lần thứ hai, lần thứ ba, đều buông tay ra.


      Từ cầu nhảy xuống, Đường Y Y vẫn chưa tỉnh hồn, tìm chỗ ngồi dưới đất, trái tim cũng quay về với cơ thể, nhưng tinh thần của vẫn chưa bình thường trở lại.


      Tần Chính nhìn xuống Đường Y Y, ánh mắt dừng lại mắt cá chân chân trái, có chỗ bị rách da, máu thấm ra, chắc là vô tình bị va chạm ở đâu đó.


      ngồi xổm xuống trước mặt Đường Y Y, tay cầm mắt cá chân , từ trong túi quần rút khăn tay có đường vân màu xanh đậm, nhàng quấn vào vết thương, ngón tay thông thạo cột nút thắt.


      Đường Y Y sững sờ.


      Tần Chính vẫn đứng lên, duy trì tư thế đó, nhìn vào mắt Đường Y Y, nhìn thấy gương mặt mình trong đó.


      “Em có phải nghĩ, tôi sống như vậy là đáng phải ?”


      “Tôi nghĩ vậy.”


      “Em có thể nghĩ như vậy.” Tần Chính , giọng trầm thấp – “Tôi đúng là gieo gió gặt bão.”


      Nếu và Đường Y Y xảy ra tình trạng như bây giờ.


      Nếu , cho dù giữa hai người có quá nhiều vách ngăn, có đường để bước tới, Tần Chính cũng quyết tuyệt tạo ra con đường để về phía Đường Y Y.


      Đường Y Y nhìn chiếc khan mắt cá nhân mình – “Về thôi.”


      Vừa định , Tần Chính đột ngột nhận được cú điện thoại, sau khi cúp máy, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.


      “Nhà họ Tiết xảy ra chuyện.”
      Last edited: 23/8/17

    5. Trần Ngọc Hà Thanh

      Trần Ngọc Hà Thanh New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Dạo này tiến độ của b nhanh ! Thanks a lot!
      Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :