1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 15: làm phải chết
      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola
      Cửu gia ra lệnh, nhất thời dẫn động biết bao nhiêu trù nữ chạy qua chạy lại. Sau lát, mâm lớn bánh khoai tây được bưng lên.

      Cửu gia cầm đũa bạc, nhàng gắp cái bánh, cắn ngụm.

      A Nghiên theo sát quan sát, lo lắng đề phòng hỏi: "Cửu gia, như thế nào?"

      Cửu gia tao nhã nuốt xuống, chậm rãi : "Quả tệ, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm nhuyễn, khoai tây thơm ngát, tệ tệ!"

      A Nghiên nhàng thở ra: "Cửu gia thích là tốt rồi."

      Ai biết nàng vừa buông tâm, Cửu gia lại nhíu mày, hờn giận nhìn nàng: "Nhưng khuya khoắt thế, ngươi làm nhiều bánh như vậy làm gì? Muốn gia no chết sao?"

      Hơi kinh hãi, A Nghiên nhất thời cách nào hiểu được đầu óc của vị Cửu gia này.

      Cửu gia cười lạnh tiếng: "Ngươi có phải cố tình làm ta có tật xấu, cho ta khuya khoắt ăn nhiều như vậy, để ta no chết hay ?"

      Này... thế nhưng vừa vặn trúng tâm a!

      A Nghiên cúi đầu, huyết sắc mặt mất hết, vội giải thích: "Cửu gia, oan uổng, A Nghiên làm sao dám nghĩ như vậy? Đánh chết cũng dám! Hơn nữa đây là bánh khoai tây, càng ăn càng tốt, no chết người!"

      Cửu gia hừ tiếng, con ngươi hẹp dài mang theo trêu chọc, ngữ khí cũng có chút trào phúng: "Nếu như thế, vậy ngươi đến ăn . Đêm nay ngươi ăn hết tất cả bánh khoai này . Ăn xong rồi trở về nghỉ ngơi. Ăn hết, ngươi cứ tiếp tục ăn, ăn cho tới hết."

      Lúc như vậy, mày đẹp thon dài của Cửu gia còn đắc ý rung rung, vui sướng khi người gặp họa nhìn A Nghiên.

      A Nghiên cúi đầu nhìn mâm bánh tràn đầy, đều là mình tự tay làm ra, sắc mặt khẽ biến, bất quá vẫn kiên trì : "Được, được, nô tì ăn..."

      phải là ăn bánh khoai sao? Nhai nát nuốt vào trong bụng, bánh khoai mình làm ra, chính mình ăn...

      A Nghiên cầm cái bánh lên ăn, vừa ăn vừa cẩn thận nhìn Cửu gia: "Cửu gia, hương vị này tệ!"

      "Ân hừ, ăn ngon vậy ăn nhiều chút." Cửu gia cười giận nhìn A Nghiên.

      A Nghiên có biện pháp, đành phải cầm lấy hai cái bánh, mỗi tay cái ăn tiếp.

      Cửu gia gật đầu: "Đến đến đến, tiếp tục."

      Giờ phút này trong bụng A Nghiên hơi no rồi, bất quá nàng nhìn đôi mắt dài kia, ánh mắt muốn cười cười, trong lòng minh bạch mình thể trốn, bất đắc dĩ nàng lại cầm hai cái bánh, gian nan ăn tiếp.

      Cửu gia mỉm cười nhìn A Nghiên, ngón tay thon dài như ngọc nhàng gõ mặt bàn: " tệ, nhìn ngươi ăn, tâm tình gia cũng trở nên tốt hơn, tiếp tục ăn..."

      A Nghiên giờ phút này thực no rồi, bất quá thể nề hà, bụng tính là gì? Còn sống vẫn quan trọng nhất, trong cái nhìn chăm chú của hai con ngươi dài mỉm cười, nàng cố gắng ăn thêm cái.

      Nuốt xuống rồi, yết hầu cũng khó chịu, đành phải khẩn cầu nhìn Cửu gia: "Cửu gia, nô tì no rồi..."

      "Nga, bánh này rất khó ăn sao? Mới ăn vài cái no rồi?" ánh mắt bức người như có như bay đến.

      "... nô tì còn chưa no, nô tì tiếp tục... tiếp tục ăn...”A Nghiên nhận tội.

      Lại ăn ba cái bánh nữa, bụng trương lên, nàng khó chịu vuốt bụng: "Cửu gia, thực quá no, nô tì có thể ăn nữa sao?"

      "Ngươi khuya khoắt làm bánh khoai cho gia, có nghĩ tới cảm thụ của gia hay ? Nếu ngươi ăn vô, gia ăn thế nào?"

      "Gia... bánh khoai thích hợp ăn khuya nhất, có thể tiêu thực kiện vị” A Nghiên nghĩ nghĩ, vẫn nên tiếp tục ăn hai cái nữa! Nàng nhất quyết, chỉ có thể như vậy.

      Ăn xong hai cái cuối cùng thực gian nan, trong cổ họng đều là vị bánh khoai nồng đậm, nàng cơ hồ muốn nhổ ra.

      Bất quá bụng cố nhiên trọng yếu, nhưng sinh mệnh giá trị càng cao hơn!

      Nàng dùng tâm tình liều chết nuốt xuống hai cái bánh nữa, cầu xin nhìn Cửu gia: "Gia... nô tì làm trâu làm ngựa cho gia cũng cam tâm tình nguyện, nhưng bánh này... nô tì ăn nổi nữa...".

      Nếu còn ăn tiếp, bụng của tiểu nương mười bốn tuổi này hỏng mất.

      Cửu gia cúi xuống quét mắt nhìn bánh khoai bàn: "Cứ thế ăn vài cái này? Lại thêm ba cái nữa."

      "Cái gì, còn phải ba cái nữa?!"

      A Nghiên hai hàng nước mắt cơ hồ rơi xuống.

      "Ăn ba cái nữa rồi hôm nay ta tạm tha cho ngươi." Cửu gia nhíu mày ném ra những lời này.

      "Được... phải giữ lời!"

      A Nghiên nắm chặt tay, dùng tâm tình thấy chết sờn nhìn chằm chằm ba cái bánh khoai tây bàn.

      Ăn xong ba cái bánh này, hôm nay A Nghiên nàng phải thành quỷ!

      ...

      lúc lâu sau, Cửu gia được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ ngủ.

      A Nghiên lại nằm ở tháp ngoài phòng Cửu gia, ôm bụng , thống khổ chịu nổi.

      Tư vị chịu đói nàng hưởng qua, nhưng tư vị no căng vẫn đau khổ nhất a.

      Khó mà chịu nổi rồi, khó chịu cơ hồ bụng muốn nứt ra.

      Vốn nàng thấy chết sờn, ăn xong, cũng có gì, trong khi giãy chết nàng khát nước, liền uống ngụm "trà hạt sen thanh tâm an thần" chính nàng làm... Mới uống mấy ngụm thôi, bụng nhất thời to lên như thổi khí...

      A Nghiên ôm bụng, thương tâm muốn chết: "Ta muốn chết, ta muốn chết, ta dĩ nhiên là chết no, bị bánh khoai làm chết no..."

      Nàng trải qua qua nhiều loại chết như vậy, ràng chết no là lần đầu tiên!

      Nàng cố sức quay người cái, bỗng nhiên cảm thấy rất uể oải, nhất thời nhớ tới đời từng mang thai: "Ta quả thực là mang thai mười tháng... ta muốn sinh..."

      lát, nàng lại cảm thấy trong bụng chạy xuống, nơi nào đó có loại cảm giác phát tiết liên tục, nhưng mà lại ra được, nàng thống khổ thấp giọng : "Ta rất muốn nhà xí..."

      Lúc A Nghiên ôm bụng khổ chịu nổi, ở nội trướng phòng cách vách, thanh trầm vang lên: "Nàng cái gì?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ bên giường vội cung kính : "A Nghiên nương đầu tiên cảm thấy muốn chết, sau lại cảm thấy muốn sinh, rồi cảm thấy muốn nhà xí. Nhưng tại xem ra nàng chết, sinh, cũng nhà xí."

      Người ở bên trong trầm mặc lát, cuối cùng rốt cục nhíu mày hỏi: " bị no quá vỡ bụng ra sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, trả lời: "Ăn nhiều khoai tây, lại uống nước trà, nếu tốt, đúng có khả năng tức bụng chết."

      Người trong màn sa trầm mặc lát, mới đạm nhạt câu: "Đuổi nàng ra, được quấy nhiễu ta ngủ."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đáp: "Vâng."

      Sau đó nàng liền đến chỗ A Nghiên nằm, ôn nhu : “A Nghiên nương, Cửu gia kêu ngươi ra ngoài."

      A Nghiên bị tra tấn đến sắc mặt trắng bệch, lệ rơi đầy mặt, hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhịn được giọng hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, Cửu gia muốn giết ta sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lắc đầu: " có, gia chỉ kêu ngươi ra ngoài."

      A Nghiên nghe xong, tim run lên: "Gia … gia muốn ta chết ở đầu đường?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi mắt nhìn nàng, lông mi thon dài treo giọt nước mắt trong suốt, nàng an ủi: "Ta nghĩ —— "

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thương hại : "Cửu gia ngoài miệng chưa , nhưng mà ta nghĩ, gia muốn ngươi ra ngoài lại để tiêu thực."

      A Nghiên cúi đầu, cắn môi, tuyệt vọng : "Hạ Hầu tỷ tỷ, gia nhất định là muốn cho ta ăn uống quá độ sau đó ra ngoài chạy vài vòng, cuối cùng chết đau đớn ở đầu đường!"

      Tổng cảm thấy như vậy mới phù hợp.

      Bất quá nàng thể cứ như vậy ngã xuống, nàng cưỡng bách mình đứng lên lại tiêu thực, kiên trì vượt qua ải này.

      Cho dù phải chết, cũng muốn giống đời nọ ra sa trường, quang vinh lừng lẫy chết, phải giống như bây giờ chết no!

      A Nghiên giờ khắc này, ôm bụng no căng, gian nan bước ra bên ngoài hoạt động, lại nhớ tới đời kia.

      Lúc đó, nàng là nam tử đỉnh thiên lập địa. Đúng thế, là nam tử, sinh ra ở thế gia võ tướng. Từ tập võ, các kiểu kỹ năng giỏi thông, lại từ tu tập binh thư, tinh thông các loại binh pháp, là tướng tài chưa từng có.

      Sau này khói lửa nổi lên, kèn thổi, hai quân đối chọi hết sức căng thẳng, nàng thiếu niên vào quân doanh, tư thế oai hùng toả sáng, chí khí như mây, chuẩn bị khát vọng đại chiến, nhưng vào lúc này biết quân địch phái tới là vị Cửu hoàng tử đương triều.

      Cửu hoàng tử đương triều a, lại là Cửu hoàng tử đương triều a...

      Sống đến đời thứ tư nàng (hay là ?), chỉ nghe chữ "Cửu" mà run run cả người.

      Vì thế các tướng sĩ phát , tướng quân thiếu niên của bọn họ, vốn võ nghệ cao cường dụng binh như thần, bỗng nhiên ở chiến mã run run, lộ ra biểu cảm khiếp sợ đáng thương...

      Tất cả nháy mắt kinh sợ phát ngốc, kinh ngốc qua , bọn họ nháy mắt mấy cái.

      , nhất định là nhìn lầm rồi.

      Tướng quân thiếu niên của bọn họ minh thần võ, võ công cái thế, làm sao có thể lộ ra cái loại biểu cảm như tiểu tức phụ gặp khốn cảnh vậy?

      Nhất định là hoa mắt!

      Mà nam nhân A Nghiên đáng thương, sửng sốt mất nửa ngày, rốt cục nắm tay, khuyến khích mình, sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: địch thủ đáng chết ba đời a, ta muốn giết ngươi!

      Lúc này đây, ta muốn cùng ngươi quyết trận tử chiến sa trường.

      Ta muốn cho ngươi máu tươi bắn năm thước. Ta muốn cho ngươi hồn phi phách tán. Ta muốn cho ngươi quỳ gối dưới chân ta khóc nức nở!

      Ta muốn để ngươi biết, luôn có lần ta có thể đầu thai thành nhân vật lợi hại, tay cầm trường kiếm, cho ngươi run rẩy, cho ngươi e ngại, cho ngươi bị truy đuổi gắt gao gắt gao gắt gao!

      A Nghiên phiên bản nam phen động viên chính mình, rốt cục lần nữa ý chí chiến đấu sôi sục lên, tư thế oai hùng toả sáng, chấn chỉnh nhân mã, nhanh chóng điều chỉnh bố cục tác chiến, chuẩn bị nghênh chiến kẻ thù đáng sợ hại ba đời - Cửu hoàng tử!

      Nhưng, A Nghiên chỉ đoán được mở đầu, đoán được kết cục.

      Đêm trước khi A Nghiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chuẩn bị xuất chiến, lại truyền đến tin tức, là Cửu hoàng tử điện hạ bị bệnh.

      Bị bệnh? Bị bệnh!

      A Nghiên cực kỳ kích động, chẳng lẽ nam nhân đáng sợ lần này chiến mà bại? Chẳng lẽ lúc này đây ông trời giúp ta? Chẳng lẽ mình rốt cục báo thù rửa hận thành công?

      A Nghiên rất cao hứng, đắm chìm ở trong ý nghĩ của mình.

      Kết quả bởi vì nghĩ rất chuyên tâm, lại dùng khí lực quá lớn kéo bờm ngựa, chiến mã chấn kinh, bỗng chốc chạy như điên ngừng.

      A Nghiên lại còn cẩn thận, kích động ngã từ ngựa xuống.

      Ngã xuống, cứ như vậy mà chết.

      Sau này, lúc người khác truyền tin về A Nghiên viết là: xuất chinh chưa thắng chết, thiếu niên hùng ngã ngựa tử vong.

      Lúc A Nghiên nhớ lại đời này, chỉ có thể hình dung: sống oanh liệt, chết nghẹn khuất.

      Lúc đấy A Nghiên tự mình ngã chết, nhưng trong lòng minh bạch, nếu gặp phải Cửu hoàng tử, nàng có khả năng ngã chết.

      Phàm là người này xuất trong nhân sinh liền biểu thị sinh mệnh nàng phải kết thúc.

      Người này chính là ôn thần của nàng.

      Vô luận như thế nào, nàng cùng nam nhân này là thế bất lưỡng lập ( thể cùng tồn tại)!

      Giờ khắc này A Nghiên thống khổ ôm cái bụng sắp nứt, xiêu xiêu vẹo vẹo bám vào tường tản bộ tiêu thực, vừa gian nan cất bước vừa nhớ tới đời thứ tư làm cho người ta cam lòng kia.

      Nay nghĩ chút, làm thế nào báo cừu a? Năm đó nàng làm nam nhân, thiếu niên hùng tuấn soái vô cùng, biết bao nhiêu thiếu nữ khuê các thầm để ý. Nếu thành thành làm thiếu niên tướng quân, phải chống lại nam nhân đáng sợ kia, khả năng sớm trái ôm phải ấp, trai thành đàn? Làm sao lại đầu thai chuyển thế luân hồi tiếp tục chịu khổ, cuối cùng còn làm tiểu nha đầu ngốc ở trong này thiếu chút nữa chết no?

      Tác giả có chuyện muốn : nhìn video clip lão hổ vườn bách thú Bắc Kinh ăn thịt người, gì a, vào phải chết a!
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    2. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Ôi nếu vậy lúc ảnh chị, phải bị giày vò chết mới đc
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 16. Play tắm rửa
      (bản raw có nguyên chữ play)

      Editor: heavydizzy
      Beta: apple-socola

      Ngày đó, A Nghiên ở bên ngoài lắc lư ước chừng canh giờ, lại tịnh phòng chuyến, trong bụng cuối cùng cũng thoải mái.

      chết no nữa, nàng thề bao giờ làm bánh khoai tây, khoai tây cắt khối, khoai tây nghiền, đương nhiên cũng ăn khoai tây nữa!

      Nhìn thấy khoai tây là ghê tởm.

      Nàng kết hợp những bi thảm đáng thương A Nghiên phiên bản nam gặp phải, ngẫm lại mình suýt nữa bị nứt bụng, ra kết luận mang tính lâm thời là: Người này như có thần giúp, mình vẫn phải vô cùng cẩn thận.

      Nếu hoàn toàn cam đoan có thể báo thù rửa hận, vạn vạn thể hành động thiếu suy nghĩ, qua loa đại khái.

      A Nghiên vừa tính toán xong, nàng bắt đầu gặp phải khảo nghiệm vĩ đại nhất.

      Chuyện này lớn cũng lớn, cũng . Kỳ rất đơn giản, vị nam nhân đáng giận xứng đáng chém ngàn đao đó, muốn tắm rửa.

      Tắm rửa vốn cũng phải chuyện gì đáng ngại, nhưng còn muốn người hầu hạ tắm rửa.

      Tuy rằng A Nghiên sống tám đời, nhưng đời này nàng đến mười lăm tuổi a, vẫn là hoàng hoa khuê nữ, vẫn là tiểu bạch hoa hương dã.

      Nam nhân này coi nàng là loại người nào? Bắt hầu hạ tắm rửa?

      A Nghiên cau mày, nhìn nước suối trong suốt, giọng hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, ta có thể sao?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quan tâm nàng, tay nâng trung y mỏng màu trắng bạc, thẳng tới bên giường thấp.

      Suối ở trạch viện phía sau núi, nơi này núi rừng trùng điệp, cổ mộc trăm năm che trời, dây leo bao phủ phía sơn tuyền. Ở đây nước suối chảy, lá vàng đầy trời, nhàng chầm chậm yên tĩnh rơi xuống mặt đất.

      Giường thấp vạn năm đổi của Cửu gia được an trí trong hoa cúc lá rụng rực rỡ ở đây.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhàng bước sen, tới bên cạnh Cửu gia, nửa quỳ mảnh lá rụng, váy dài bằng nhuyễn yên la thượng đẳng cứ như vậy dính cỏ khô lá rụng.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dường như để ý, giúp Cửu gia cởi ngoại bào, cũng dỡ xuống mũ nạm vàng ngọc, khiến đầu tóc dài đen bóng lung tung thoải mái bay đầu vai.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt buông mắt xuống, ôn nhu : "Cửu gia?"

      Cửu gia mở con ngươi nheo lại, trong nháy mắt, đôi mắt vừa tỉnh ngủ mờ mịt cùng ngây thơ, bất quá rất nhanh, vừa cảm giác mông lung rút , con ngươi hẹp dài tối tăm trở nên thâm thúy khó hiểu. nhàng chậm chạp thong dong đảo qua lá rụng rực rỡ chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng người A Nghiên.

      A Nghiên mặc thân áo bào lụa màu trắng chút cầu kỳ, đây là quần áo tầm thường trong phủ Cửu gia, nha hoàn đầu bếp nữ khác mặc ở người có lẽ vừa vặn, nhưng ở người A Nghiên lại giống như cái túi, là cái túi to màu trắng, che kín dáng người khéo léo lung linh lộ ra gầy yếu, ngay cả cổ cũng cơ hồ bị áo choàng màu trắng bao trùm.

      Cửu gia nghiêng mắt nhìn nàng lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Lúc đầu là vừa tỉnh ngủ vẫn còn tính trẻ con ngây thơ, sau dần dần khôi phục thần trí lãnh liệt, cho tới bây giờ môi gợi lên loại tà mị, kỳ bất quá chỉ trong giây lát.

      A Nghiên sợ nam nhân này, cũng sợ ánh mắt u ám khó hiểu kia, giờ khắc này nàng càng , vì sao này nam nhân tỉnh ngủ rồi nhếch môi lên với nàng cái?

      Nàng cảm thấy dường như câu môi chút, kế tiếp : Trời mát, tiểu nha đầu cũng nên tìm chết là vừa.

      Gió thu phiêu đãng, gió núi mát rượi mang theo nước suối lành lạnh thổi qua. A Nghiên tự chủ được rùng mình cái, đôi mắt ngập nước có thể so với nước suối trong nhất hàm chứa sương mù, kinh hoàng nhìn nam nhân vừa tỉnh ngủ.

      Nguyên bản Cửu gia cong môi thong thả khôi phục, mi tâm giãn ra dần dần nổi lên mấy gợn sóng thể nhận ra.

      hơi cau mày, dùng thanh vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn hỏi: "Kiểu Nguyệt, tiểu nha đầu chạy đâu rồi?"

      Lời này hỏi đầu đuôi, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng luống cuống. Bất quá có thể ở bên người Cửu gia, hiển nhiên là người thông minh. Nàng rất nhanh hiểu được, vội quay đầu giọng phân phó A Nghiên: "Ưỡn ngực ngẩng đầu, tới đây, cùng ta hầu hạ Cửu gia tắm rửa."

      A Nghiên đành phải miễn cưỡng thẳng người lên, vươn ra cần cổ trắng mảnh khảnh nơm nớp lo sợ cơ hồ thụt vào trong áo bào, duỗi hai chân run, từng bước đến bên người Cửu gia.

      Cửu gia lúc này cởi ngoại bào, cũng bỏ áo trong.

      Đầu A Nghiên choáng váng nặng nề, nhìn thân thể trước mắt cao ngất, ngực lộ ra đường cong cân xứng, cảm thấy hơi khó thở. Màu da lộ ra mặc dù trắng nhưng có chút nữ khí nào, ngược lại trong ngày mùa thu ánh mặt trời rạng rỡ tỏa sáng, khiến người ta cảm thấy cả người tản mát ra lực đạo dư thừa cùng thong dong.

      Nhìn bộ ngực trước mắt rắn chắc tản ra hơi thở nam tính, A Nghiên càng choáng váng, mắt hoa lên, nàng thậm chí hoảng hốt nhớ lại, lâu lâu đời trước kia, nàng tốt xấu cũng từng là nam nhân.

      Thời điểm đó ngực nàng như thế nào? Cơ bắp như thế nào? Dáng người như thế nào? có thể so sánh nổi cùng vị trước mắt này?

      (Đoạn này có trong bản cũ (bản mới tác giả cắt ), ta tham khảo trong convert Tàng thư viện.

      Nàng nghĩ tới tâm của mình, cứ như vậy tự chủ nhìn, đột nhiên cái dây lụa trắng biến mất, ngay sau đó quần lụa cùng màu theo sau trở ngại chút nào, trượt xuống.

      A!

      A Nghiên bỗng chốc kinh ngạc đến ngây người, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi!.

      Này, này, này...

      Lúc nàng ý thức được cái treo lủng lẳng ở chỗ đó là cái quái gì, mặt nàng nóng lên, so với quả chín núi còn đỏ hơn!

      "A - -" nàng vô thức phát ra tiếng kêu khẽ, đồng thời dùng hai tay che gò má và con mắt nóng lên.

      Nàng - - biết - - mắt - - sắp - - bị - - chọc mù!!.

      Núi non trùng điệp, trong ngày thu, hương hoa núi tràn ra, đủ loại bươm bướm cùng lá rụng bay múa chung quanh, quang cảnh rừng núi ở nơi này đẹp sao tả xiết, nam tử tuấn mỹ vô hạn nhấc chân vào trong nước suối.

      Trong sóng biếc lớp lớp, hơi cúi đầu, nhìn bóng dáng mình lên trong tầng tầng sóng nước nhấp nhô.

      Tóc dài theo gió phiêu lãng tùy tiện, hàng lông mày dài chếch lên, đôi mắt lạnh đen tối và thân thể cao ngất có bất kỳ tỳ vết nào.)

      Tiêu Đạc tiến vào nước suối, hơi nheo con ngươi, hưởng thụ cái mát rượi lành lạnh của nước suối.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt yên tĩnh cầm xà phòng thơm chờ hầu hạ bên cạnh.

      Cửu gia múc gầu nước suối, dội vào mái tóc đen bóng, thuận miệng thản nhiên hỏi: "Tiểu nha đầu đâu?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu trả lời: "Vâng, nô tì kêu A Nghiên xuống hầu hạ."

      xong, nàng tới bên cạnh A Nghiên, nhìn A Nghiên, bình tĩnh mở miệng: "Cửu gia , nếu ngươi nhanh tới hầu hạ, gia trực tiếp trói gô lại ngươi ném vào chân núi dưới vách núi đen cho hổ và sư tử ăn."

      Lời vừa ra, chân A Nghiên nhất thời mềm nhũn.

      (bàn tay bé trắng nõn hơi mập mạp vẫn che nửa gương mặt, nhưng mặt nàng có xấu hổ lúc trước.

      Chỉ cần sống mà bắt nàng xem trăm lần cái đồ chơi rủ xuống kia, có là cái gì!.

      phải là quả cà dài sao? Làm như nàng chưa từng có vậy!)

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa lòng xem vẻ mặt sợ hãi của nàng, càng ôn nhu : "Cửu gia tắm, Cửu gia thích ngươi, ngươi cùng ta hầu hạ Cửu gia ."

      A Nghiên vừa nghe lời này, quả thực là xấu hổ và giận dữ chịu nổi. Nàng trừng lớn mắt hạnh sáng ngời, vô tội bất đắc dĩ hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy gia thích ta chỗ nào? Ta chỉ nhìn thấy gia thích xem ta chết, thích xem ta hay ho, thích xem ta sợ hãi thôi. Nha đúng rồi, gia thích ăn đồ ăn ta làm... Nhưng mà phải gia còn thích xem ta sống mà bị chết no nữa."

      trắng ra là, A Nghiên nàng chính là con chó nuôi dưới chân Cửu gia, có việc gì lấy gậy đun bếp chọc cái.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, phi thường kiên trì: "Cùng ta hầu hạ Cửu gia tắm rửa."

      A Nghiên cơ hồ muốn kéo rách tay áo của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. Nàng trừng mắt với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phong hoa tuyệt đại mặt có chút tức giận, cứ ôn nhu như nước nhìn mình.

      Nàng bỗng nhiên nhụt chí, ủ rũ : "Được rồi, hầu hạ Cửu gia tắm rửa..."

      Hầu hạ tắm rửa có gì lớn lao...

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy nàng rốt cục đáp ứng, cũng nhìn mà tới bên cạnh Cửu gia, cầm lấy đồ, bắt đầu gội đầu cho Cửu gia.

      A Nghiên thấy vậy, học theo, cũng bồi bên người, giúp Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tay, chờ đưa khăn gấm cho nàng.

      Tranh thủ lúc rảnh rỗi, A Nghiên lặng lẽ đánh giá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, thấy nàng ấy động tác cẩn thận, vẻ mặt vẫn ôn nhu như vậy.

      A Nghiên khỏi thầm trong lòng, nghĩ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mỹ mạo như thế, giống nha hoàn bình thường. Nàng ấy là ai? Chẳng lẽ là nữ nhân của Cửu gia?

      Nháy mắt trong đầu nàng bay ra nào là nha hoàn thông phòng, nào là tiểu phu nhân, nào là hồng nhan tri kỷ.

      Tám, chín đến mười, nghĩ đến cũng là thế này cả thôi.

      Lại tiếp, Cửu gia tuấn mỹ phi thường, thế gian hiếm thấy. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng có tuyệt thế chi tư, hai người đứng chung chỗ, là quần tụ hội làm cảnh đẹp ý vui.

      Lúc nghĩ như vậy, trong đầu A Nghiên lung tung nhớ lại chút việc, tỷ như đời kia nàng là thiếu niên tướng quân, trong thế giao có nương thanh mai trúc mã, bộ dạng cũng đẹp mắt, đối với nàng ôn nhu hoà thuận, nếu nàng phải ngã ngựa, về sau hẳn là...

      Thôi, thôi, nghĩ, đây đều là chuyện mờ ảo. Lại sau này nàng luôn đầu thai làm nữ nhi, rốt cuộc có cơ hội.

      A Nghiên thất thần Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đứng dậy, tới giường tháp bên cạnh lấy khăn tắm trong cái sọt trúc. A Nghiên cũng vội qua, giúp mở cái sọt ra, vội trước vội sau.

      Nhìn trộm trong nước suối, nam nhân kia nửa tựa vào tảng đá, nửa thân mình ngâm trong nước suối, đôi mắt híp lại biết nghĩ gì.

      Thừa dịp chú ý, A Nghiên vụng trộm giọng hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi là nha hoàn thông phòng của Cửu gia sao?"

      Làm nha hoàn thông phòng cho loại nam nhân đáng sợ này, là đáng thương, là tiếc thay cho tiểu mỹ nhân tuyệt thế này.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe như thế, có chút kinh ngạc, khỏi ngừng tay nhìn A Nghiên cái.

      A Nghiên cảm thấy mình đoán đúng rồi: " đúng vậy sao? Vậy cũng trách được!"

      Nếu phải nha hoàn thông phòng linh tinh, có nương nào có thể lạnh nhạt bình tĩnh hầu hạ đại nam nhân tắm rửa? Nhìn thân thể lại có thể làm đến mặt hồng tim đập mạnh a?

      Nàng nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ánh mắt càng đồng tình.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt để ý trong mắt A Nghiên lộ tiếc hận, cầm khăn tắm hầu hạ Cửu gia.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nửa quỳ tảng đá, quần bị ướt cũng chút để ý, nghiêm túc cẩn thận chà lau đầu tóc dài cho Cửu gia.

      Đợi cho tóc lau khô nửa, Cửu gia rốt cục phân phó: "Ngươi về trước."

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt động tác hơi ngừng, dường như có chút kinh ngạc. Bất quá gia nhà nàng có tâm tư mà người bình thường đoán ra. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng gì, hơi cong người xuống, bái biệt Cửu gia, đứng dậy ra khỏi ôn tuyền.

      A Nghiên thất thần nghe động tĩnh Cửu gia, lúc nghe Cửu gia có thể trở về, nhất thời vui vẻ.

      cần nhìn thân thể nam nhân đáng sợ biết xấu hổ này, quả thực là thoải mái tránh được kiếp a!

      Cảm tạ ngày mùa thu trong gió núi này, cảm tạ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, cảm tạ thần linh qua đường!

      Ai biết nàng mừng thầm, chợt nghe thấy tiếng sấm vang dội hạ xuống. "Tiểu nha đầu ở lại."


      Tác giả có chuyện muốn : trời mát, cũng là thời điểm cho bọn họ bồi dưỡng cảm tình
      Last edited by a moderator: 16/7/17

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      đến được giai đoạn bồi dưỡng cảm tình rồi à, happy chút chút nha~ nhanh lên chắc ta đạp Cửu gia mấy đạp mất, sủng lắm sủng vừa gì mà làm tiểu Nghiên đau tim lên đau tim xuống suốt thôi :th_4:
      Hờ Annh, Anhdva, heavydizzy2 others thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      B.Cat để mình đến đạp cùng. Đoạn bồi dưỡng tình cảm này cầu tác giả khiến cửu gia tức mà mắng được, đánh xong tui mới nguôi nguôi hic
      B.Catheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :