1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 8: Vẫn kịp đến trường xem trực tiếp.

      Edit: Hà Bạng

      Đột nhiên có tiếng vang lên, bộ váy dài màu đen thong thả xuất trước tầm mắt của hai người, mái tóc buộc cao, vóc người hoàn mỹ cân xứng đứng ở cửa.

      “Haha, thể ngờ vẫn kịp đến trường xem trực tiếp.” Cùng vào còn có cả An Dật Cảnh, mặt đầy ý trêu tức nhìn hai người gắn bó keo sơn giường bệnh, nở nụ cười vô cùng ám muội.

      Đỗ Ngự Đình hốt hoảng, vội vã kéo chăn che kín thân thể bé của Ninh Noãn Dương, nhanh chóng sửa sang lại chỗ quần áo sộc sệch bị hở ra người .

      Khuôn mặt Ninh Noãn Dương đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

      “Hahaha…” An Dật Cảnh bò ra cười: “Đỗ Ngự Đình, nhiều năm quen biết cậu, mà chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh cậu, hại tớ cứ lo lắng mãi, có phải cậu có ý nghĩ gì đó an phận đối với tớ hay . Ai ngờ được đến thăm Noãn Noãn, tớ lại được xem trường trực tiếp thế này.” ta vỗ tay, giống như xem được vở kịch hay cổ vũ tán thưởng.

      “An – Dật – Cảnh.” Gương mặt tuấn tú của Đỗ Ngự Đình đen nửa.

      “Phải Noãn Noãn! Chị là Mộ Ngưng Tử, là bạn trúc mã của Đỗ Ngự Đình, cùng ăn chung bát cơm, cùng ngủ chung giường lớn.” Mỹ nữ mặc váy dài màu đen đến trước giường bệnh, chào hỏi với Ninh Noãn Dương, nụ cười rất thân thiện, lời rất mập mờ, tay khoác vào cánh tay Đỗ Ngự Đình, thân mật : “Đình Đình bé , người ta rất nhớ , cớ sao cứ mãi chịu đến tìm em, sau cái đêm hôm đó, người ta cứ nhớ suốt!” Ngón tay ngọc thon dài, điểm lên ngực Đỗ Ngự Đình.

      “Mộ…” Đỗ Ngự Đình muốn phát điên.

      Mộ Ngưng Tử lại tiếp: “Nghe gần đây và Noãn Noãn ở cùng nhau, người ta cũng để ý đâu.” xong, liền dán dính vào bên người Đỗ Ngự Đình.

      “Mộ Ngưng Tử, cái đồ phụ nữ chết tiệt này, cút xa chút cho tôi.” Đỗ Ngự Đình phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời, đẩy Mộ Ngưng Tử dính người ra, biểu cảm ghét bỏ cời phăng chiếc áo khoác mặc người vừa bị chạm vào ra, thẳng tay ném vào trong thùng rác. quay đầu nhìn giường, định mở miệng giải thích: “Bảo bối, …”

      “Chát.” Ninh Noãn Dương hai lời, giơ tay giáng bạt tai cắt đứt lời giải thích của Đỗ Ngự Đình, vừa thút thít khóc vừa mắng: “Đỗ Ngự Đình, là tên khốn khiếp, tệ hại…” đem tất cả những tữ ngữ mắng mỏ ra dùng hết trong lần.

      “Há…?” An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử song song che miệng, cùng nhìn nhau cười, Đỗ thiếu gia thế mà lại bị đánh, vừa rồi đáng lẽ nên cầm điện thoại chụp lại.

      “Tiểu bảo bối.” Đỗ Ngự Đình che bên má bị đánh, hoàn toàn để ý tới chuyện mình vừa mới bị đánh xong. Chỉ thấy khuôn mặt bé trước mắt đầm đìa nước, ánh lệ long lánh trong mắt, đáy lòng liền cảm thấy xót xa: “Em nghe giải thích, phải như vậy đâu, … đêm đó… là ta chủ động tới tìm …” cứng họng, càng giải thích càng rối.

      “Em nghe, nghe…” Ninh Noãn Dương lắc đầu, lấy tay che lỗ tai.

      “Tiểu quai quai…” Đỗ Ngự
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 9: Đây là người phụ nữ của Đỗ thiếu gia.

      Edit: Hà Bạng

      Trong phòng dạ hội rộng mênh mông, ánh đèn ngập tràn màu sắc, đèn hồng lấp lánh, Ninh Noãn Dương mặc bộ váy dạ hội màu tím cùng Đỗ Ngự Đình tham tiệc tối, màu tím thần bí làm cho cả người thoạt nhìn vừa cao quý vừa trang nhã. Váy dạ hội dài đến đầu gối, vạt váy hình đuôi cá xếp lớp theo thứ tự, còn bên là thiết kế hở lưng, thời điểm Đỗ Ngự Đình vừa nhìn thấy bộ váy này, thiếu chút nữa liền nhịn được ra tay bóp chết nhà thiết kế, cuối cùng nhà thiết kế thể khoác thêm cho chiếc áo choàng màu vàng nhạt che chỗ bị hở đằng sau lưng.

      Mái tóc dài đen nhánh của dùng chiếc cài tóc bằng kim cương búi lại, dưới ánh đèn kim cương phát ra tia sáng rực rỡ, khiến cho cần cổ lộ ra của càng thêm vẻ nõn nà mê hoặc.

      Ninh Noãn Dương máy móc theo bên cạnh người đàn ông của mình, trong lòng tính toán làm cách nào có thể lén trốn ra khỏi dưới tầm mắt của . Vốn là định cho cùng tới đây, nhưng mà lại chịu được đeo bám dai dẳng của , đành phải cho theo cùng, chỉ là suốt dọc đường ngừng lại câu: “ được phép rời khỏi bên cạnh .”

      Đương nhiên là Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu: Vâng, rời mới là lạ! Suốt ngày phải ở nhà, nếu đến công ty với , dù gì cũng là rời khỏi bên cạnh , cái này được làm, cái kia cũng thể động, cảm giác bản thân sắp phát mốc lên rồi, vất vả mới được tham gia bữa tiệc náo nhiệt thế này, đương nhiên là phải thoát khỏi để chơi cho rồi.

      “Đỗ thiếu gia.”

      “Tổng giám đốc Đỗ.”

      Từ lúc cùng nhau bước vào cửa, cùng Đỗ Ngự Đình chào hỏi biết bao nhiêu người, chính là chút biểu cảm trưng ra khuôn mặt tuấn tú, thản nhiên gật đầu. Bàn tay xiết chặt bên eo Bé con đứng bên cạnh, trong mắt là ham muốn chiếm giữ mãnh liệt khiến cho người ta dám nhìn thẳng vào như tiểu tinh linh xinh đẹp đứng bên cạnh , Đỗ Ngự Đình bên tai : “Tiểu bảo bối, tựa đầu về phía , chỉ cho phép nhìn .” Từ lúc vào cửa thấy chưa từng ngó lần nào, vậy mà liền có chút ghen tức, trong lòng chua nghiến răng.

      “Vâng!” Ngoài miệng khéo léo đồng ý, trong lòng Ninh Noãn Dương lại khinh bỉ, mặt mũi đó của , đường đến dạ tiệc nhìn vòng quanh hết 180o rồi, mặt có đẹp nữa nhìn cũng phải phát chán.

      “Đỗ thiếu gia.” người trung niên đầu trọc to béo tiến tới, mặt là nụ cười nịnh nọt: “Cuối cùng ngài cũng tới.”

      “Tổng giám đốc Tôn đưa thiệp mời, tôi đương nhiên là phải tới.” Giọng của Đỗ Ngự Đình đều đều, nhận ra cảm xúc của bây giờ như thế nào.

      “Vị này là…” Tổng giám đốc Tôn nhìn Ninh Noãn Dương như chim nép vào bên cạnh người Đỗ Ngự Đình, phải là ông ta lắm chuyện, mà là thực chưa bao giờ thấy Đỗ Ngự Đình xuất tại dạ tiệc cùng với bất cứ người phụ nữ nào.

      ấy là…” Đỗ Ngự Đình đinh giới thiệu, thích mở miệng chuyện quá nhiều với người khác, nhưng lại rất vui lòng giới thiệu thân phận của Ninh Noãn Dương.

      Ninh Noãn Dương bỗng nổi lên ý đùa
      [​IMG]
      thienbinh2388, dungggChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: để em phải chịu ấm ức vô ích.

      “Á…” Ninh Noãn Dương kêu lên tiếng sợ hãi, có bất cứ đề phòng nào, toàn thân bị mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.

      Sau lưng truyền tới cảm giác đau buốt, cùng với tư thế té ngã thảm hại đất của , mọi người xung quanh cười ồ lên chế nhạo trận.

      “Bảo bối.” Đôi tay to lớn nâng dậy, ôm vào lòng mình, bảo vệ lấy: “Sao lại ngã rồi?” Trong mắt Đỗ Ngự Đình đầy vẻ sốt sắng, vừa để ý cái, chạy mất tiêu.

      “Đau quá…” Chỗ mắt cá chân cảm thấy đau đớn bỏng rát, Ninh Noãn Dương xuýt xoa, chân có chút nhũn ra, dường như là đứng vững.

      “Noãn Noãn, sao em lại cẩn thận như vậy?” Thẩm Nguyệt Nhi tiến tới, nâng tay đỡ .

      ràng là chị cố ý làm tôi ngã.” Ninh Noãn Dương gạt cánh tay đưa tới của ta ra, lấy khí thế nhanh như chớp mạnh mẽ vung bạt tai đánh vào mặt Thẩm Nguyệt Nhi: “Chát.”

      “Đỗ thiếu gia xem, người ta tốt bụng quan tâm Noãn Noãn, ấy lại cứ thế mà vu oan cho em.” Thẩm Nguyệt Nhi che bên má bị đánh đến đỏ rực, vừa thẹn vừa tức, trước mắt biết bao người, thế mà ta lại bị đánh, nhưng mà Đỗ Ngự Đình ở đây bất kể ta có như thế nào cũng dám đánh trả.

      Đỗ Ngự Đình thản nhiên nhìn ta cái, trong mắt lên lạnh lẽo. quay đầu nhìn Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn.” Chân mày tuấn tú hơi nhếch lên, bàn tay kéo bàn tay bé của bao lại trong lòng, dịu giọng hỏi: “Việc nặng như vậy em phải tự ra tay, bị đau tay đó.” cầm lấy chiếc khăn tay trợ lý đưa tới, nhàng lau tay cho : “Da mặt dày như vậy, làm tay em cũng bị đau đỏ lên rồi.”

      Xung quanh phát ra loạt tiếng cười khẽ, Thẩm Nguyệt Nhi tức giận đến nổ đầu.

      Trợ lý lại kê chiếc ghế tới, Ninh Noãn Dương ngồi xuống: “Chỗ này đau phải ?” Bàn tay khe khẽ nắm lấy mắt cá chân xinh xắn, khuôn mặt vốn dĩ bị đau đến nhe răng nhếch miệng, sau khi được Đỗ Ngự Đình xoa bóp đau buốt liền biến mất: “Còn đau ? Tiểu quai quai.” nửa quỳ mặt đất, bàn tay to nâng đôi chân của , dịu dàng nâng niu trong lòng bàn tay.

      Xưng hô thân mật như vậy khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.

      “Thiếu gia!” Vệ Dực chẳng biết xuất từ lúc nào, đem tới đôi giày đế bằng màu hồng có gắn nơ con bướm.

      Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Đỗ thiếu gia tôn quý quỳ gối, cởi đôi giày cao gót dưới chân thay cho tựa như búp bê trước mắt, đổi lại thành đôi giày đế bằng, động tác của vô cùng nhàng, vô cùng cẩn thận, giống như cầu hôn vậy: “Còn đau nữa ?”

      đau nữa.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, trong đôi mắt ngập tràn vẻ ấm ức, phải tự mình té ngã, ràng là do bị Thẩm Nguyệt Nhi ngáng chân: “ ta cố ý làm
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 11: Bao nhiều tiền lần phục vụ đặc biệt.

      Edit: Hà Bạng

      Ngày hôm sau, ảnh chụp của Thẩm Nguyệt Nhi được giật tít đăng lên trang nhất của tuần san Tạp chí Bát Quái nổi tiếng: “Ngôi sao điện ảnh Thẩm Nguyệt Nhi đánh mất lễ nghi tại dạ tiệc, trở thành trò hề.” Cùng với đó là ảnh chụp Thẩm Nguyệt Nhi tối qua bị phát tán, ảnh tạp chí bị photoshop ít nhiều, làm cho dáng người của ta bị bóp méo, trở thành bác nhìn như bốn – năm mươi tuổi.

      “Thấy vui ? Bảo bối.” đầu giường bày đầy tạp chí số ra ngày hôm nay, Đỗ Ngự Đình cúi đầu, bàn tay đứng đắn chạy người Bé , Ninh Noãn Dương định nhảy xuống giường, ngang eo lại bị cưỡng ép ôm chặt.

      Con ngươi đen nhánh như mực xoay chuyển nhanh, Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn quay lại trong ngực người đàn ông làm ổ, khuôn mặt nở nụ cười giả dối, giọng nũng nịu đến phát ngấy: “Chồng ơi…”

      “Hửm?” Đỗ Ngự Đình nửa nằm giường, mặt ngoài gió êm bể lặng, biểu cảm chút để ý vuốt ve mái tóc của , trong lòng lại thầm đề cao cảnh giác, thái độ làm nũng giống như vậy mà xuất từ miệng ắt hẳn lại định có cái ý đồ xấu gì đây. Hai ngày trước, thể ngờ lại lén chạy đến sân bay tự mua vé định trốn du lịch mình, cũng may là bị vệ sĩ bên người của phát , liền chạy tới sân bay xách quay về.

      “Chồng ơi.” Thân thể nhắn vùi trong lòng người đàn ông, uốn éo yên, Ninh Noãn Dương ấp úng nửa ngày, bàn tay bé xinh chịu an phận: “Chồng à, em nghĩ…” Tầm mắt hạ xuống, che giấu thần thái nơi đáy mắt, cánh tay thon thả chậm chạp men theo bả vai người đàn ông, hơi thở như lan phả bên tai .

      Hành động này của chẳng khác nào đốt lửa: “Tiểu quai quai…” Tròng mắt đen càng lúc càng trở nên sâu thẳm bỗng nhiên sáng ngời, Đỗ Ngự Đình lật người đè xuống, chiếc chăn mỏng theo thế mà trượt xuốt, lộ ra thân hình cường tráng: “Muốn, chồng cho em.” Nụ hộn của như cuồng phong bão táp ập xuống, bàn tay lớn bắt đầu xé toang áo choàng tắm bằng tơ lụa người .

      phải cái này.” Ninh Noãn Dương bối rối giãy giụa, khuôn mặt bé bị ngạt đến đỏ bừng, lúc này Đỗ Ngự Đình mới ngừng lại, bĩu môi, nằm bên tai giọng câu.

      Trong đôi mắt lóe lên tia đùa giỡn, Đỗ Ngự Đình tỉ mỉ quan sát thái độ mặt : “Tại sao lại cần tiền?” Tất cả ăn mặc ở lại đều thay sắp xếp xong xuôi cả, mà cho dù là có muốn lên phố mua cái gì, cũng có người theo sau lo liệu, vốn dĩ phải lo đến vấn đề tiền bạc.

      “Bởi vì, bởi vì…” Bàn tay bé xinh vần vò góc chăn, vắt hết óc để nghĩ ra lý do tương đối thuyết phục, mặt liền tràn đầy ý cười lộ ra lúm đồng tiền, nịnh nọt : “Bởi vì em thấy cầm tiền mặt tay mua đồ mới thấy sảng khoái, mua đồ xong, hào phóng trả tiền.” Mặc dù lý do này có chút gượng ép, nhưng thể nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.

      “Đây cầm .” Đỗ Ngự Đình lấy từ trong ví ra chiếc thẻ vàng, đặt vào trong tay Bé cưng : “Chiếc thẻ này có giới hạn, em cứ yên tâm mà quẹt.” cúi đầu liếc nhìn cái liền thấy mừng rỡ lóe lên trong mắt , tựa như nhìn thấu suy nghĩ của , liền bổ sung thêm: “Nhưng thể rút tiền mặt.”

      “Két!” Khuôn mặt vốn tươi cười sáng lạn phút chốc liền tắt ngóm, Ninh Noãn Dương rầu rĩ chán nản ném chiếc
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 12: Tiểu Đình Đình, cậu là hư!

      Edit: Hà Bạng

      Trong phòng làm việc, chất lỏng màu đỏ sậm được chậm rãi rót vào chiếc ly chân cao, hương rượu đỏ tỏa ra mùi vị ngọt ngào thuần khiết, chiếc ly chân cao tinh xảo, vô cùng lộng lẫy cao quý.

      Đỗ Ngự Đình tựa bên cửa sổ gọi cuộc điện thoại: “Thiếu phu nhân rời giường chưa?” Theo thói quen nhìn đồng hồ, 2h chiều rồi.

      “Vẫn chưa ạ.”

      “Tới 3h mà ấy chưa dậy, nhớ mang cơm lên phòng cho ấy ăn.” Cúp điện thoại, nghĩ tới dáng vẻ say ngủ của Bé cưng, khóe miệng Đỗ Ngự Đình nở nụ cười sâu xa, mấy trò mèo cào đó của , lại còn muốn đấu với . muốn tiền, liền cho, nhưng khiến cho xuống giường được, có tiền cũng có chỗ xài.

      Bây giờ là buổi chiều, còn chưa dậy ăn cái gì, chắc là mệt muốn chết rồi.

      “Chậc chậc, cười đến dào dạt xuân sắc như vậy à.” Bỗng nhiên gương mặt của An Dật Cảnh phóng đại gấp n lần ở trước mắt , vẻ mặt ta ám muội bả vai run rẩy: “Chua chết người ta.” ta ném tới ánh mắt mê hoặc, thẳng tới trước quầy tự mình tìm ly rượu, đúng là chẳng coi bản thân là người ngoài.

      “Smirnoff?” Quý Giản Phàm cúi đầu khẽ nhấp ngụm rượu, cần nhìn nhãn, cũng biết đây là loại rượu gì, năm bao nhiêu, ta trêu chọc : “Giờ làm việc mà lại uống rượu, tâm trạng tệ nhỉ!” Dù là thời điểm nào, biểu cảm của Quý Giản Phàm luôn thong dong tiêu sái, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

      “Cái gì cổ…” Mộ Ngưng Tử tinh mắt nhìn thấy mấy dấu đỏ khả nghi cổ Đỗ Ngự Đình, làm bộ kinh ngạc : “Đây là con muỗi nào chứ, để chị tới tiêu diệt nó cho cưng.”

      Tay nắm ly rượu, thiếu chút nữa bóp nát nó tay, Đỗ Ngự Đình đen mặt, bực mình tháo cavat cổ xuống, tiện thể cởi luôn hai nút áo, lộ mấy vết móng tay cào ngực, cần hỏi cũng biết đây là kiệt tác của ai, dù sao phụ nữ bên cạnh Đỗ Ngự Đình cũng chỉ có mấy người mà thôi.

      “Ối chà chà!” An Dật Cảnh cố tình bày ra vẻ ngượng ngùng lấy tay che mắt, mát: “Tiểu Đình Đình, cậu là hư!” An Dật Cảnh hổ danh là diễn viên điện ảnh, lập tức có cách đỏ từ mặt xuống cổ, thoạt nhìn giống như là có chuyện .

      “Ọe…” Mộ Ngưng Tử và Quý Giản Phàm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :