Chương 20. Có Tình Bình Yên Như Thế! Tống Hàn kéo Vương Triều Vân cùng ngồi xuống ghế sofa, đương nhiên hết sức lễ phép, thận trọng. Quan sát vẻ mặt Vương Vĩ Trình lượt rồi thấp giọng vừa vừa đưa quà bằng hai tay cung kính: "Bố, đây là rượu ngân sâm Ngọc Linh, rất tốt cho sức khỏe." biết có chuẩn bị quà để tặng ông, tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Hẳn là loại sâm đắt tiền, Vương Triều Vân thầm cảm thán. Nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng từ đầu đến cuối. "Ồ, cảm ơn con, quý !"- Ông cười cười đưa tay nhận lấy thành ý từ , lại hỏi "Thế lần này về hai đứa dự định ở lại bao lâu?" Đôi mắt ông sáng rực, vẻ mặt trông chờ. "Chúng ta có dự định ở lại đây à?..." liếc mắt nhìn Tống Hàn, ánh mắt lộ ý mỉa mai, khóe môi nhếch nở nụ cười lạnh nhạt như cũ. Vương Vĩ Trình thoáng chốc kinh ngạc, vẻ mặt tái nhợt đanh lại, cứng nhắc. Ông gì, chỉ quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt vui mừng khắc trước bỗng trầm xuống. Nhưng nhìn ra được điều gì từ đôi mắt ấy, mà thực cũng chẳng bận tâm ông ta nghĩ gì, trước kia là vậy, tại và sau này mãi mãi vẫn như vậy. cần thiết quan tâm đến suy nghĩ của ông ta. bỗng siết lấy tay chặt nhưng hề nhìn , ý bảo đừng tiếp tục ra những lời lẽ đả kích ấy. Trước khi khí lâm vào tình trạng bế tắc, lại nghe giọng Tống Hàn vang lên: "À, chúng con ở lại hai đêm. Bố chuẩn bị phòng chưa ạ?" Vương Triều Vân khó chịu nhìn cố gắng bào chữa, cứu vãn việc suýt chút nữa trở nên tồi tệ kia. "Ta dĩ nhiên chuẩn bị xong cả rồi." Ông thầm thấy biết ơn Tống Hàn giữ thể diện cho mình, giữ lại chút lòng tự trong cuối cùng của ông "Nào nào, hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi ." Bản thân Vương Vĩ Trình cũng cảm thấy mình nên giải thoát cho giây phút áp lực bị đè nén này. Chưa kịp để Vương Triều Vân mở miệng phản bác lại, nhanh chóng lôi kéo về phòng, tay vòng qua eo như giữ chặt, chỉ sợ manh động phá hỏng mọi chuyện. hơi sửng sốt vì tư thế thân mật này, ánh mắt nhìn cũng dịu vài phần. "Chúng ta mang theo đồ!" than vắn thở dài, hài lòng. " sao nào?" ngang ngạnh vặn hỏi ngược lại. " định ở bẩn sao?" "Ừm, ổn đấy! Thiên hạ ở bẩn mới sống lâu." "Tống Hàn, biết lý!" " lý thế nào cơ? Chẳng phải em lại nên mới xử như thế?" "Chẳng qua là còn lời nào để thôi!" buồn bực quay mặt " thế cho khỏa thân nhé!" "Có gì tốt? Dù sao cũng loanh quanh trong phòng, " nude " trước mặt em lại hay ấy chứ!" nhìn , ánh mắt tràn đầy ý vị. Nhưng sao lại chẳng nhìn ra được điểm tốt nào từ đôi mắt ấy, chỉ càng nhìn càng cảm thấy xấu xa, cầm thú. Ai đó hậm hực thốt lên hai từ "vô sỉ". Tống Hàn kiềm được nhéo má của : "Nhờ vô sỉ mới lấy được Vương tiểu thư, à , từ giờ nên kêu là Tống phu nhân mới phải!" "Ờ." Giọng lạnh lùng, nhưng ra xấu hổ. Vương Triều Vân đưa mắt nhìn quanh phòng mình, vẫn là bức tường màu xanh bạc hà, nhớ mình thích gam màu tối. Lâu rồi trở về nhà, hiển nhiên cũng thể nhìn căn phòng này. Có thể khẳng định căn phòng hề thay đổi, mọi thứ vẫn đặc ngay ngắn, đúng như vị trí ban đầu lúc rời , hề thay đổi, vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Dường như điều ấy làm cảm giác nhớ nhung quá đỗi thân thuộc trỗi dậy trong , cảm giác rất " quen " mà từ lâu được nếm trải. Ở bức tường phía bên phải tính cửa vào, Tống Hàn thấy bức tranh vẽ bằng chì được đóng khung cẩn thận. Trong tranh có hai nhân vật chính, nam nữ. tay cầm vật gì đó hình thù đưa đến người con trai trước mặt mình như món quá dâng tặng. Nhưng hiển nhiên chỉ là bóng lưng lạnh lùng của chàng trai. bỗng nhất thời thấy hứng thú, liền bước đến gần bức tranh hơn, như có như bức tranh ấy lại lên những đường nét rất khác với hình ảnh nhìn thấy ban đầu, phải chăng bức tranh kì lạ này thuộc trường phái lãng mạn? Lúc này đây, nhìn thấy người con trai ấy quay nửa mặt nhìn ra sau, chợt nhận ra vẻ nhút nhát từ người con trai ấy, còn lại mặt đối mặt với người mình . Nhưng vật cầm tay mà nhìn thấy vừa rồi, bấy giờ mới lên nét, chính là trái tim rỉ máu. Nhưng tay kia của lại cầm vật nhọn, đâm vào trái tim ấy. ra muốn dâng tặng trái tim mình cho người con trai mà ấy đơn phương. Nhưng người con trai ấy cũng thích , cuối cùng cũng biết điều đó, chỉ tiếc rằng đủ can đảm để thể tình của mình dành cho cậu, còn cậu lại chẳng có dũng khí để thừa nhận và tâm tư của mình. Vì thế nên quyết định hủy hoại tình của chính mình, lựa chọn quên . Tống Hàn thoáng chốc run rẩy, vẻ mặt lên vẻ hoảng hốt thôi. Dường như vừa nhận ra được điều gì đó, nhưng lại nhớ . Trực giác của chưa bao giờ là sai, luôn tự tin về điều đó. gỡ bức tranh ấy khỏi đinh treo, lật ra mặt sau quả nhiên nhìn thấy dòng chữ , vẫn là nét chữ quen thuộc ấy, muốn cười nhưng lúc này sao trở nên khó khăn. "Tự tay thêu dệt nên tình , cuối cùng lại tự tay xé rách chúng, bi ai vô cùng!..." kèm theo đó là ngày, tháng, năm. còn nghi ngờ gì nữa, khẳng định mình biết bức tranh này về ai. "Kinh hoàng lắm phải ? Khi hiểu được ý nghĩa của nó." Giọng từ phía sau vang vọng bên tai Tống Hàn. xoay người nhìn ra sau, khuôn mặt trắng bệch trở lại ổn định hơn rất nhiều. "Sao em biết rằng hiểu được?" Sau đó lại thêm câu: "Hình như em hơi đề cao trí thông minh của rồi!" "Vậy sao? Thế mà em vẫn cứ nghĩ là hiểu đấy, làm sao bây giờ nhỉ?" nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lạnh lùng. bước tới ôm trọn lấy thân thể của , cúi người thấp xuống, vùi mặt sâu vào cổ , giọng khe khẽ rên rỉ. Cả thân hình bị bao bọc bởi thân hình to lớn kia, cảm thấy mình trong phút chốc bé làm sao. "Bức tranh này em vẽ từ rất lâu rồi! Hồi năm lớp mười ..." nghe thấy giọng khàn khàn, đợi dứt câu, dùng nụ hôn chặn đôi môi ấy lại. muốn nghe, tình muốn nghe lời nào nữa cả, ánh mắt ấy cùng giọng ấy làm đau lòng, chúng giày vò chết mất thôi! Chiếc lưỡi tiến vào sâu bên trong, tham lam hút lấy hết mật ngọt từ miệng , nhưng lại đồng thời kìm kẹp cho được quyền kháng cự. chưa bao giờ hôn đến mức điên cuồng như thế, đây là lần đầu tiên. Vương Triều Vân biết mình thể vùng ra cự tuyệt, mà thực cũng chẳng muốn thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Vậy cứ chìm đắm thôi! Hai người cứ thế trầm luân cho đến khi buông ra, cả hai đều thở hổn hển. Ánh mắt họ giao nhau, mê đắm, lại có chút ấm áp bé len lỏi vào tim. Hóa ra, hiểu mọi chuyện. Hóa ra, biết từ lâu. ------------------------------------------------ Tối đó dẫn đến cửa hàng mua vài bộ đồ mặc trong hai đêm. cười trộm, sao khỏa thân như ? Đồ mạnh miệng. Vương Triều Vân nằm đọc sách, đệm bỗng chùng xuống, liếc mắt nhìn người đàn ông vừa lên giường ôm lấy , khỏi than thở: "Dạo gần đây có phải chúng ta vận động nhiều quá ?" vừa vừa phụng phịu đầy ngượng ngùng. "Thế tối nay lại vận động nữa nhé!" cười đầy mê hoặc dụ dỗ. " được!" đưa tay đẩy ra, tiếp tục đọc sách. "Em muốn nghỉ ngơi cơ!" "Em có thể vừa nghỉ ngơi vừa hưởng thụ mà." Tay ác ý tiến vào váy . "Cho nhé?" " được!" "..." Vẫn tiếp tục. " có nghe vậy?" bực mình. "..." Có lẽ điều đó ảnh hưởng mấy tới , vẫn kiên trì tiếp tục công việc của mình. " cần!" gần như hét lên. "Tống Hàn!... ..." Cảm giác tê dại truyền từ bụng dưới. "Em đừng phản kháng nữa, nên hưởng thụ mới đúng!" " tính phúc! Mau tránh ra!" "..." Cả đêm bị hành đến mức mệt rã rời. Sau khi kết thúc nằm trong vòng tay ngủ ngon lành. -Chương 20- Có tình bình yên như thế!
Chương 21. Những Ngày Ở Vương Gia. Mấy ngày ở đây thực làm Vương Triều Vân thức tỉnh ít, chẳng hạn làm nhớ đến những chuyện trước kia, từ lúc còn bé có những kiện gì diễn ra nhưng lại quá sức mơ hồ, ràng. Đoạn hồi ức ít ỏi ấy như làn sóng dịu trào lên trong lòng ngực, hề khó chịu ngược lại còn cảm thấy có đôi chút thỏa mãn. " nghĩ gì thế?" - cánh tay từ phía sau vòng ngang eo ôm lấy , hơi thở quen thuộc ấy vấn vít bên mũi , là Tống Hàn. xoay người lại cũng vòng tay qua cổ, xem như là đáp lại cái ôm ấy, lại còn áp mặt vào vai tham lam hít thở, cảm nhận hương vị của . khẽ thều thào: "Nghĩ đến hồi còn bé, em hay chơi đùa ở đây." "Chà chà..." Tống Hàn vuốt vuốt tóc khẽ thở dài "Hóa ra em may mắn hơn , vẫn còn có tuổi thơ cơ đấy!" bằng giọng mũi, lại pha chút nỗi buồn riêng tư, Vương Triều Vân hận thể trông thấy vẻ mặt lúc này của . "Thế hồi bé có bạn? Chưa từng được vui chơi?" đẩy ra, kinh ngạc hỏi "Thôi nào, ai lại chẳng được chơi đùa lúc còn bé. Em biết thể nào cũng có cả đám bạn bè ấy chứ!" " có, thực là có ai cả!" Tống Hàn nhấn mạnh, vả lại dựa vào đâu mà lại khẳng định có bạn bè? Vương Triều Vân lại nghe tiếp: "Khi ấy trừ việc ở nhà học bài cũng chỉ được đọc sách hoặc cùng lắm là chơi game." đến đây lại thầm nghĩ Tống gia quả thực quản lí, dạy dỗ con cháu chặt chẽ hóa ra lại làm hỏng cả tuổi thơ tươi đẹp thế kia. Như thế có phải quá mức ấu trĩ ? "Vậy còn gia đình, chẳng lẽ chưa từng lần đến các khu vui chơi cùng bố mẹ?" có vẻ kiên nhẫn, tiếp tục hỏi . Tống Hàn lắc đầu cười khổ... Vương Triều Vân sốc toàn tập. hoàn toàn trái ngược với , lúc bốn tuổi khi nhận thức được mọi việc được bố mẹ đưa đến các khu vui chơi gia đình, được kết giao với nhiều bạn bè. Lắm lúc trong sân nhà lại có vài đứa trẻ đồng trang lứa đến chơi đùa cùng , vô cùng thân thiết. Cho đến năm mười ba tuổi, vẫn còn chìm đắm trong viên mãn, có gia đình hạnh phúc, có bạn bè hòa đồng, vui vẻ. Sau khoảng thời gian đó... có sau đó! Nhớ đến giai đoạn ấy lại bất giác rùng mình, muốn nghĩ tới nữa. tại rất muốn gặp những người bạn cũ của mình, những bé cậu bé hàng xóm năm nào nhưng đáng tiếc họ cũng chuyển nhà từ lâu. "Tống Hàn! Khi nào rỗi chúng ta đến thăm mẹ em có được ? Cũng lâu rồi chưa được gặp bà phải." Dưới ánh nắng mặt trời dịu phảng phất nụ cười của , thuần khiết, trong trẻo đến kì lạ. khẽ "ừ" tiếng, ngay lập tức cúi người xuống hôn lên môi , lần này mạnh bạo như lần trước nữa mà ngược lại dịu dàng như trân trọng, nâng niu món vật quý giá, nhưng hiển nhiên cũng kém cuồng nhiệt trong . ---------------------------------------------- "Tiểu thư... " Ông quản gia già vừa gõ cửa vừa gọi Vương Triều Vân từ bên ngoài. "Sao đấy ạ?" vẫn ngừng tay, cầm bút, vẽ vẽ thêm vài nét đều đặn lên bức họa vẽ suốt 2 giờ. " có bạn đến tìm..." Ông hơi ngập ngừng như lại nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung thêm câu. "Người này là bạn học cũ của ." Vương Triều Vân bỗng nhiên khựng lại, ba chữ " bạn học cũ " quả nhiên rất có hiệu quả đối với , trong lòng khỏi nghĩ thầm người đó là ai. Diệp Triết, Vi Tang Tang hay... Triệu Tử Đằng? Vả lại năm về nhà chỉ được vài lần ít ỏi, sao lại biết tại có mặt ở Vương gia mà đến tìm, chẳng lẽ lại đúng lúc như vậy, trùng hợp như vậy? Lúc này Tống Hàn nằm ngủ chiếc giường cạnh giá vẽ cũng nhíu mày tỉnh giấc, dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Vương Triều Vân thế nhưng lúc này giả vờ như thấy. Đấu tranh tư tưởng hồi, cuối cùng chỉ còn biết thở dài thườn thượt, đáp lại: "Vâng bảo cậu ấy chờ lát cháu ra ngay!" Vương Triều Vân chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi nhìn vào gương lượt, khẳng định mình tươm tất, chỉnh chu mới chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Vừa bước chưa được ba bước đột nhiên bị đôi tay rắn chắc chữ lại kéo ngã vào lòng mình, ngạc nhiên ngước lên nhìn , khuôn mặt trở nên tỉnh táo hơn, khuôn mặt tuấn tú còn đọng lại vài giọt nước, đoán chắc vừa rửa mặt. Tống Hàn nhìn , nở nụ cười tiêu sái, còn là vẻ châm chọc thường ngày mà ngược lại vô cùng ấm áp. Vương Triều Vân kìm được, đưa tay chạm vào xương quai xanh của , trong lòng thầm cảm thán, hoàn mỹ! "Làm gì đấy?" giữ lấy tay , khẽ cười nhìn vừa hay thấy vẻ mặt thoáng đỏ lên vì ngượng ngập. Tống Hàn cúi đầu thật thấp, áp sát môi mình lên môi , ban đầu chỉ là sự đụng chạm nhẹ có ý muốn trêu chọc nhưng một khắc sau đó kìm lòng được tham lam mút lấy đôi môi mềm mại ấy, lại còn bạo dạn cắn một cái. Vương Triều Vân chợt thốt một tiếng "A!", lúc này từ trong cơn mê mới thức tỉnh nhìn đầy oán thán: "Em có bạn chờ, đừng đùa nữa!" Nói rồi dứt khoát đẩy ra. Vương Triều Vân toan bước lại nghe thấy giọng ở phía sau. "Chờ đã...!" Tống Hàn nhận thấy ánh mắt nghi hoặc từ , bình tĩnh nói. " cùng với em!" Triệu Tử Đằng ngồi ở phòng khách vừa nhìn thấy Vương Triều Vân chưa kịp vui mừng thì lại nhận ra con người đứng ở sau, nhất thời hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt thản nhiên ban đầu. Quả nhiên là Triệu Tử Đằng, Tống Hàn đứng một bên cười khổ. Như thế nào lại vẫn là con người này? Quả là oan gia của . khí thoáng chốc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, thể cứ đứng chôn chân ở nơi này nghe họ huyên thuyên được. Bất giác nhớ lại vụ ở buổi tiệc trước kia, Vương Triều Vân đã nhường một bước để cùng Vi Tang Tang ra ngoài nói chuyện riêng, phải chăng cũng nên lui để họ có gian riêng thoải mái. còn do dự gì nữa. "Hai người cứ trò chuyện, tôi ra ngoài có việc." Vương Triều Vân trông thấy dáng vẻ này của liền khỏi buồn cười, mới vừa rồi còn đòi ra xem bạn bè của là ai, hiện tại lại giả quân tử để cho hai người bọn nói chuyện riêng. Lẽ nào muốn khẳng ̣nh một chút chủ quyền sao? Quả thực rất quân tử a! "Sao lại biết em ở nơi này?" Vương Triều Vân mở lời trước, giọng điệu nhàn nhạt lại mấy thân thiện, vừa nói vừa tiện tay rót trà vào li của mình, hề có ý ̣nh mời khách dùng trà. Ngay cả một câu tối thiểu đại loại như "Lâu quá gặp !" cũng có. Triệu Tử Đằng thấy biểu hiện lạnh lùng của , lại cảm thấy đau lòng, từ khi nào lại xa cách đến thế? Rốt cuộc là từ khi nào cũng còn nhớ nỗi nữa, mà người đã từng hiện hữu trong thanh xuân của nay cũng chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt nhưng hiển nhiên lại thể xóa . " có dự cảm về điều đó... Về em." đột nhiên ngưng lại nhìn ánh mắt đen chăm chú làm cũng có chút cảm giác kì quái, khỏi chột dạ. "Chắc là do thần dao cách cảm." Thật ra sở dĩ Triệu Tử Đằng biết có mặt ở đây là vì một người trợ lý của hôm qua vô tình nhìn thấy và Tống Hàn ở Vương gia. Sau khi biết điều đó đã do dự mãi cuối cùng mới quyết ̣nh đến Vương gia một chuyến, thực may gặp đúng người cần gặp. "Rất xin lỗi, em tin vào chuyện dị đoan." Vương Triều Vân nở nụ cười trông thật nhu hòa nhưng trong giờ phút này chỉ có mới nhìn ra trong đó có biết bao nhiêu là sự tuyệt tình. -Chương 21- Những Ngày Ở Vương Gia.
Chương 22. Ngay Từ Đầu Ấy Thuộc Về ! "Cảm ơn em!" Triệu Tử Đằng chăm chú quan sát vẻ mặt Vương Triều Vân lượt đầy vẻ mong chờ. Lần này hề có ý định né tránh, ngược lại còn nhìn trực diện vào đôi mắt , thẳng thắn hỏi câu nặng : "Về việc gì?" "Cảm ơn em vì để cho được gặp lại em." Con ngươi của Triệu Tử Đằng thoáng chốc trở nên sắc bén đến kì lạ nhưng lại nhuộm đôi chút màu buồn thương thầm kín. Tình cảm dồn nén lâu nay có cơ hội gặp lại quả thực có phần hơi kích động. Qua từng câu từng từ khiến Vương Triều Vân cũng phải rùng mình, ngờ lại sâu nặng đến vậy. Nỗi niềm dâng trào trong nhưng đổi lại chỉ là nụ cười lạnh nhạt của hơn kém. "Chẳng phải chỉ là vô tình chúng ta gặp nhau thôi sao, hoàn toàn là ngẫu nhiên." lại cười nhưng lại mang vẻ châm chọc khó hiểu cứ như nhìn ra điều gì đó từ . "Hơn nữa cũng chỉ gặp mặt đơn thuần có gì đặc sắc, việc gì phải cảm kích em như vậy?" Lời có lực sát thương rất lớn. Vương Triều Vân tàn nhẫn cũng đúng, bởi vì muốn thế. phải nghĩ đến cảm nhận của mà phũ bỏ quá khứ thời ấy, chỉ là mong có thể dừng lại, dừng lại tất cả những thứ tình cảm nên có với . thể đáp lại . hề ! Tình cảm vốn ban đầu dốc cạn vào người con trai khác từ rất lâu, rất lâu trước kia, trước cả khi biết đến Triệu Tử Đằng. "Em là người phụ nữ kết hôn, chồng của em ở ngoài kia. Chúng ta có quan hệ gì!" vẫn là muốn nhắc nhở chút, hi vọng bấy nhiêu có thể thức tỉnh . Nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu, đột nhiên nở nụ cười đầy trào phúng. "Em nghĩ nhiều rồi! chỉ đơn giản đối xử với em với tư cách bạn bè. người bạn nam đối với người bạn nữ." Nụ cười phản phất ý bên trong. Thu lại vẻ mặt ngạc nhiên của mình, đến nước này vẫn còn nhất định chịu thẳng thắn, vậy có lẽ cũng nên ra: " người bạn nam đối với người bạn nữ cho người theo dõi ở bên cạnh ấy, mọi nhất cử nhất động của ấy như thế. thử xem có phải có tình gì ở đây ?" Nụ cười khóe môi Triệu Tử Đằng thoáng chốc trở nên đông cứng, vì cái gì mà có thể biết được chuyện này? bảo thử xem, thử xem...? Đến cả bản thân cũng biết tại sao mình lại làm vậy. Trong suốt hai năm qua, cho người theo dõi mọi hành động của , những lần ra ngoài mình, những lần tản bộ khắp phố mua sắm, kể cả những lần cùng Tống Hàn... tất thảy những việc đó đều biết. Người của Triệu Tử Đằng luôn ở trước căn hộ nơi sống, chỉ có điều ngồi lúc nào cũng ở bên trong xe, hề để lộ mặt. điên rồ mới có thể làm ra những việc ấy, làm những việc hết sức ấu trĩ mà cả đời này cũng hề nghĩ tới. Quả thực điên suốt hai năm nay. lại lần nữa cười với , nhưng có điều lần này nét cười lộ vạn phần bi thương. cũng hiểu, chỉ khi , người ta mới phát rồ đến thế! tại Vương Triều Vân lại là người ra , có lẽ biết từ lâu, điều này chứng tỏ con người chưa bao giờ là tầm thường. Đúng vậy, em luôn tầm thường như thế, Vân Vân! Vương Triều Vân lại lần nữa đánh tan vỡ im lặng kia bằng câu hết sức bình tĩnh, lại là vẻ mặt thản nhiên sợ mưa gió, bão táp ấy. "Chuyện ngày đó thực cách xa tại biết bao lâu rồi. Chúng ta có thể hay vẫn nên quên đoạn hồi ức ấy?" " biết Vương Triều Vân trí nhớ rất tốt bao giờ tình nguyện quên hồi ức tươi đẹp, kể cả những hồi ức đau buồn. Trừ khi em muốn nhớ tới đoạn quá khứ ấy, nó khiến em cảm thấy bất lực." Triệu Tử Đằng ngừng lại lúc bỗng nhiên thở dài "Chỉ là có chút cam lòng, tại sao lại thể nằm trong mớ hồi ức đáng nhớ của em? Lẽ nào đối với em, chỉ là phần quá khứ thừa thãi, hoàn toàn quan trọng sao?" làm sao biết năm đó hai người ở bên nhau, kể từ khi bắt đầu mối quan hệ trái tim hướng về người con trai kia. phải biết chân tướng , chỉ là ngại vạch trần. Sâu trong cũng khao khát những vọng tưởng có thể thay đổi con người , biến thuộc về mình, là của riêng mình, nhưng có lẽ quá đề cao bản thân mình, quá tự tin! Để rồi khi chứng kiến màn chia tay năm ấy, dưới ánh nắng hoàng hôn dịu , giác ngộ chân lý thương tàn: "Thứ gì phải của mình vĩnh viễn thuộc về mình, dù có cố gắng cách mấy cũng chỉ đổi lại được bất lực, mệt mỏi trong những tháng ngày phí phạm kia." Trong giờ phút này, lại mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Triệu Tử Đằng đúng, là quả thực cảm thấy rất bất lực, vậy nên lựa chọn quên . Tim của bỗng đau nhói lên bất thường. Giấc mơ tuổi trẻ trong thời khắc này tiêu tan. Chỉ là khi nghe thấy với mình: "Em tại sống rất tốt!" lại kiềm được ý muốn đả kích . "Chẳng phải em với cậu ta chỉ là gầy dựng hôn nhân thương mại thôi sao? Hai người sống gượng ép chính là hạnh phúc sao? hỏi em sống như vậy em cảm thấy là tốt sao?" câu kia trực tiếp sát muối lên vết thương lòng mà Vương Triều Vân muốn giấu kín. Vương Triều Vân thoáng chốc phát giận đến run người, tay loạng choạng cầm lấy li trà để bàn thực rất muốn hắt vào mặt biết tốt xấu. Nhưng quả thực những lời Triệu Tử Đằng hề sai, cùng kết hôn chỉ vì hiệu quả kinh tế, đây cũng chính là khuyết điểm giữa Tống Hàn và . đột nhiên chẳng còn muốn hắt nước vào người Triệu Tử Đằng nữa, bây giờ cổ họng bỗng trở nên khô khốc, rất muốn uống lấy ngụm trà để bình tĩnh hơn. Có phải rất buồn cười ? Ngay cả còn tự giễu chính mình có chí tiến thủ. Tay vừa vươn ra chạm vào cốc nước có ý định cầm lên nhưng trong khắc nào đó, bàn tay bị kìm lại bởi bàn tay khác. Những ngón tay thon dài lại trắng trẻo nhưng chứa bên trong những vết chai nho , thế mà khi chạm vào tay lại trở nên ấm áp vô cùng, cảm giác quen thuộc, ngẩng mặt lên nhìn con người ấy, liền bắt gặp đôi mắt tối sẫm lại, vẻ cường ngạnh mồn . Quả nhiên là , Tống Hàn. "Em nên làm vậy, rất đoan trang có biết Tống phu nhân?" cuối người thấp xuống ghé vào bên tai Vương Triều Vân. Cảm giác ngưa ngứa nhưng hiểu sao lại đem đến bình tĩnh cho cách kì lạ. - Chương 22 - Ngay từ đầu ấy thuộc về !
Chương 23. Bất An Ánh mắt Tống Hàn nhìn Triệu Tử Đằng khách khí: "Triệu Tử Đằng, mời cậu rời khỏi nơi này." Giọng lạnh lẽo tựa như mặt hồ đóng băng nghìn năm, lại là dáng vẻ cao ngạo, xem ai ra gì ấy. Triệu Tử Đằng sửng sốt vài giây, ngờ người này lại trực tiếp đuổi khách như vậy. liền đứng dậy, tay với lấy chiếc áo khoác vắt ghế rồi thong dong bước . Nếu so về khí chất Tống Hàn vẫn luôn đem lại cho mọi người cảm giác hừng hực khí thế, quyền lực mạnh mẽ, có lẽ là do chiều cao đến mức vượt trội của . Mà lại có sức hấp dẫn thể lột tả thành lời, quả thực là phẩm chất trời phú. Còn Triệu Tử Đằng tuy có được mạnh mẽ như Tống Hàn nhưng nhìn chung thư sinh, nho nhã nhưng hiển nhiên sức hút có thừa, hề đơn giản, càng thua kém Tống Hàn. Vậy mà tại hai người đàn ông này đứng cạnh nhau khí lại trở nên căng thẳng tột độ, cảm giác ngột ngạt chịu được. Triệu Tử Đằng trước khi bước qua cửa chính, nhìn Vương Triều Vân, cuối cùng cũng nhịn được đành lên tiếng: "Chuyện gì cũng có mặt trái, chỉ là nhất thời bị mặt ảo che lấp thôi." Vừa dứt lời ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén đến độ đáng sợ của Tống Hàn mặt ý tứ " vẫn còn chưa về sao? Còn muốn tiếp tục sao? " nhưng hiển nhiên đây chỉ là toàn bộ hàm ý chứ được ra bên ngoài. Triệu Tử Đằng có ý định đáp trả lại vẻ mặt kia, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt như cũ. Kể từ lúc Triệu Tử Đằng rời tính đến thời điểm tại cũng gần nửa giờ đồng hồ nhưng Vương Triều Vân vẫn hề động đậy hay có ý định đứng lên về phòng. Trong lòng thầm nghĩ chẳng phải mình còn có bức vẽ chưa hoàn thành sao, trước đó ràng vẫn còn hưng phấn, thế mà giờ lòng lại nặng trĩu. bất giác nhớ tới câu của Triệu Tử Đằng, suy cho cùng muốn ám chỉ điều gì? Là về bản thân , Tống Hàn hay là về mối quan hệ của hai người? Nghĩ tới đây lại cảm thấy lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo, lại nhìn vào tách trà ấm nóng khi nãy nguội lạnh từ bao giờ, chỉ còn biết cười khổ. cảm thấy ra chuyện tình cảm cũng giống như tách trà, lúc vừa cầm lên là nóng bỏng, ấm áp nhưng sau thời gian, đến giai đoạn nào đó khi nhiệt huyết qua rồi tách trà ấm nóng kia cũng hóa thành lạnh lẽo. trầm tư suy nghĩ bỗng bàn tay đặt lên vai nhắc nhở: "Tiểu thư à, ngồi thẩn thờ ở đây suốt nửa giờ rồi... " Nghe thang , dịu dàng Vương Triều Vân khẽ nâng mí mắt nhìn người đó rốt cuộc là ai. Hóa ra là trẻ chưa đến hai mươi tuổi, nhưng chưa từng nhìn qua này, chắc có lẽ là người mới. Tử Yên nhận được ánh mắt đánh giá mình từ xuống dưới của Vương Triều Vân liền cảm thấy chột dạ. "Ừm." Tử Yên đó chẳng qua cảm thấy cùng là chị em phụ nữa nên cũng đôi chút đồng cảm với , có cuộc sống mới bên người chồng lại cùng người cũ vô tình trùng phùng. Vả lại vừa rồi Tử Yên còn được biết thêm về " người chồng thương nghiệp " kia, phải có ý nghe lén, chỉ là lúc vô tình ở bên ngoài vườn nghe lỏm được câu chuyện ấy qua khung cửa sổ. Quả thực càng nhìn Vương Triều Vân, lại vạn phần cảm khái, vạn phầm cảm thương sâu sắc. Lúc Vương Triều Vân định về phòng, Tử Yên cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay buốt lạnh của liền kêu lên "À đúng rồi, còn cái này..." Tử Yên vội đưa chiếc khăn ấm cho lau tay. "Cảm ơn , tốt!" Vương Triều Vân nở nụ cười yếu ớt. -------------------------------------- Về phòng lại thấy Tống Hàn đứng trước ban công hút thuốc, rất lâu rồi thấy buông thả như vậy, vì thích khói thuốc độc hại ấy nên cũng tránh tối ưu việc hút thuốc trong nhà. Vậy mà lúc này nhìn vẻ mặt trầm tư kia càng làm cho trở nên quyến rũ kì lạ. Vừa nhận ra sau lưng mình có tiếng động, Tống Hàn lập tức dập tắt điều thuốc rồi vứt , xoay người trở vào trong . Vương Triều Vân là người chủ động ôm lấy trước, chân nhón cao hết mức, hai tay vòng qua cổ . Tống Hàn cũng rất hợp tác chớp mắt nhấc bổng lên, bế lên giường. Lúc tay luồn vào trong áo , cảm nhận được cơ thể hơi run lên, giọng bỗng chốc lạc hẳn : "Hàn, em thấy bất an!" thều thào. Động tác ở tay đột nhiên dừng lại, đây là lần đầu tiên gọi bằng tên thân mật như thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận ràng nỗi niềm lo lắng trong . chút xót xa mơ hồ len lỏi nơi tim . Chợt nhớ đến câu của Triệu Tử Đằng dành cho trước khi rời khỏi đây làm càng thêm bức bối. Chỉ vì lời kia thành công làm cho Vương Triều Vân cứng cỏi phải cảm thấy bất an.Tống Hàn phủ thân hình to lớn lên người , khẽ bên tai: " ở đây!" Để yên tâm, trấn an nỗi lo sợ ấy. Sau hồi trầm luân, cùng dây dưa quấn quít, Vương Triều Vân cuối cùng cũng mệt lã người, toàn bộ sức lực như bị trút sạch hết chỉ còn lại hơi thở hổn hển, gấp gáp bị kìm nén suốt cả quá trình hoan ái. gục đầu tựa lên vòm ngực rắn chắc của , nặng nề chìm vào giấc ngủ. - Chương 23 - Bất An.
Chương 24. Mục Đích Thực . "Chúng ta cần phải thu tóm được dự án lớn nhất ở Đài Bắc, tuyệt đối để rơi vào tay Triệu thị." Khuôn mặt nghiêm túc, hề dao động cùng với ngữ khí quyết liệt của Tống Hàn khiến Dương Đình Hy cũng phải ngạc nhiên. "Với tình hình tại, để có được dự án đó khó. Nhất là tập đoàn chúng ta lại đứng đầu trong giới." Vừa dứt lời đưa bản báo cáo danh sách đấu thầu cho Tống Hàn. "Tống tổng, trong danh sách này chỉ có Dương thị và Tống Thường là ứng cử sáng giá nhất." "Cho dù là Dương thị cũng phải đề phòng, tuyệt đối thể lơ là được." ngồi đánh máy, như nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu lên nhìn Dương Đình Hy: "Khoan trợ lý Dương, giúp tôi xem lại trong danh sách này có Vương Hoàn ?" Dương Đình Hy gật gật rồi giở mấy sấp tài liệu ra xem: "Thưa tổng giám đốc, thấy ạ!" chỉ Tống Hàn cảm thấy bất ngờ mà ngay cũng thấy kì lạ, Vương Hoàn vẫn hay tích cực tham gia vào việc tranh dự án lớn, đặc biệt là dự án lớn nhất ở Đài Bắc này tất nhiên khó bỏ qua, vậy mà lại có tên trong danh sách. "Trợ lý Dương, phiền khảo sát tất cả những dự án lớn ở quý sau. về phòng mình từ từ soạn ra cũng được." Tống Hàn tuy từ tốn với nhưng che giấu nỗi vẻ nôn nóng, thấy vậy Dương Đình Hy lập tức lật ra mặt sau của cuốn sổ. " cần đâu, tôi thống kê sẵn tất cả rồi!" Tống Hàn thầm khen ngợi chu đáo và tinh thần làm việc của . "Quý sau có các dự án... A... Chỉ có dự án xây dựng công trình chung cư cao cấp quy mô lớn ở Vân Nam." Khuôn mặt cứng đờ của sau ba mươi giây định thần lại, khuôn mặt tuấn dật xuất nét cười trào phúng,Vương Vĩ Trình sử dụng kế rút lui để dành sức lực tập trung cho dự án lớn hơn, thuận theo sinh khí, quả thực ông phải tầm thường. "Được rồi có thể về phòng làm việc." sau khi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục vùi đầu vào công việc. "Vâng!" Vừa đóng cửa phòng họp Dương Đình Hy thở phào nhõm, vừa rồi thấy tổng giám đốc của muốn xuống tay với Triệu thị ràng là bình thường, lại còn mực kiên định quyết liệt như thế, chắc chắn là có liên quan đến Tống Phu nhân - Vương Triều Vân. Nhưng bỗng nhớ ra việc Tống Hàn thầm đối đầu với Vương Hoàn, ngay từ đầu biết muốn trục lợi từ Vương Hoàn, định lợi dụng lúc bên kia yếu thế liền nhanh tay thu tóm cả công ty, việc kết hôn cùng Vương Triều Vân chẳng qua cũng chỉ là cái cớ. Điều này đối với năng lực của Tống Hàn vốn khó nhưng cũng thể là dễ dàng bởi Vương Vĩ Trình vốn dĩ hề đơn giản. Đúng là lòng người khó lường, bên ngoài và bên trong là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. -------------------------------------------- Kể từ khi từ Vương gia trở về, tâm tư của Vương Triều Vân bỗng trở nên bất an hơn trước, mắt phải lâu lâu cứ giật mấy cái liên tục. Hồi còn , mỗi lần cảm thấy lo lắng điều gì là lại nhìn lên đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa để trấn an bản thân. Cũng biết hành động đó có ý nghĩa gì, chỉ là thực trong vô thức dần dần điều đó cũng trở thành thói quen, thời điểm tại vẫn giữa thói quen vô vị này. Vô vị cũng tốt, dù sao cũng làm thấy yên tâm hơn. Hôm nay đột nhiên nổi hứng muốn đến Vương Hoàn chuyến. Vương Triều Vân tìm trong tủ đồ bộ quần áo công sở lịch , thực ra có vài bộ tương tự như thế là sở dĩ hồi còn học đại học phải thực tập, lâu rồi vẫn chưa chạm tới, nhưng hề bụi vì đặt viên thuốc khử khuẩn trong tủ. Sau khi quần áo, tóc tai chỉnh chu mới ra đường bắt taxi trực tiếp đến Vương Hoàn. Vừa đặt chân vào sảnh bị bảo vệ chặn lại " hỏi thăm ": "Vị tiểu thư, đây phải nơi có thể tùy tiện ra vào được." Người đàn ông trung niên thành thực khuyên bảo tốt nhất nên chỗ khác chơi. "Thực xin lỗi, tôi vốn biết nơi này lại nghiêm trang đến vậy. Nhưng tôi tuyệt đối có thể vào bên trong." Vương Triều Vân chậm rãi bước vào bên trong lại nở nụ cười thân thiện nhưng giọng mang vài phần kiêu ngạo thành công chọc giận người đàn ông đó. "Cái này biết điều a, tôi là nơi này thể tùy tiện ra vào." rồi ông giật mạnh cổ tay của Vương Triều Vân kéo ngược lại, lớn giọng hét lên làm kinh động đến các nhân viên bên trong. Vương Thành Nhân đứng trò chuyện cùng mấy vị sếp trong hội đồng quản trị bị tiếng đó làm cho giật mình, quay đầu nhìn ở ngoài sảnh chính thấy dáng người quen thuộc, phút chốc lại nhíu mày. " ngại quá, tôi có việc gấp, các vị cứ tiếp tục..." hòa nhã với mọi người rồi tiến thẳng đến chỗ Vương Triều Vân. "Buông tay ấy ra!" gầm , khuôn mặt sa sầm lại nén vẻ tức giận. Người bảo vệ nghe thấy liền buông tay ra nhìn Vương Thành Nhân, sau đó lại nhìn vị tiểu thư này, lẽ nào là người của Vương tổng. Vương Triều Vân chưa kịp mở miệng chào Vương Thành Nhân bị cướp lời: "Ông có biết ấy là con độc nhất của Vương chủ tịch ?" Người đàn ông kia nghe thấy vậy chỉ còn biết há hốc mồm, hóa ra phải ai khác chính là Vương Triều Vân - con của Vương Vĩ Trình và là em họ của Vương Thành Nhân. Vậy mà vừa rồi ông lại phạm phải việc tày trời như thế. Vài giây sau ông mới mở miệng: "Ôi tôi thành thực xin lỗi, quả thực tôi biết là ấy..." Ông cúi đầu thành khẩn xin lỗi rối rít. Ánh mắt Vương Thành Nhân lướt qua cổ tay của hằn lại vết đỏ do bị ông bảo vệ này kéo mà ra. hừ lạnh: "Ông chắc còn muốn làm việc ở đây nữa rồi!" "Vương tổng, tôi cố ý, tôi xin lỗi, là tôi sai rồi, là tôi sai..." " sao! Dù gì cũng phải chuyện lớn, tôi cũng phải hạng người nhen. Vả lại ông làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ an ninh chặt chẽ, ông quả rất có trách nhiệm, tôi trách ông." Vương Triều Vân muốn vì mình mà khiền người khác thất nghiệp, dù sao làm người vẫn nên nhìn vấn đề thoáng chút, vị tha chút. Bản thân cũng thừa nhận gần đây mình sống rất " tốt ". Vương Thành Nhân thấy cứu vãn tình hình giúp đỡ người bảo vệ kia, khuôn mặt lại càng tối đen hơn, ánh mắt của nhìn như thể muốn "Vương Triều Vân, em giỏi lắm!" "Xem như ông có phúc, chuyện này tôi truy cứu nữa." Cuối cùng Vương Thành Nhân buông câu bất lực, khe khẽ thở dài rồi vào trong. Người bảo vệ nghe vậy mừng muốn khóc lại rối rít cảm ơn. quan tâm đẩy cửa bước vào trong, Vương Triều Vân cũng tự giác theo , nũng nịu kéo tay áo vẻ lấy lòng: " Thành Nhân..." vẫn tiếp giả vờ nghe, lại làm càng hơn, gọi tên mỗi lúc lớn, mọi người xung quanh nhất là các nhân viên ở khu tiếp tân nhìn họ cười đầy ý cứ như thể và là đôi tình nhân. Vương Thành Nhân vốn định giả vờ nghe suốt cho đến khi nghe thấy tiếng của nhân viên nữa bàn tán: "Ôi, ngờ Vương tổng lại thích " non " như vậy! Lại còn thấm thiết thế kia!" Quả thực gương mặt của tuy gần hai mươi bốn tuổi nhưng trông vẫn non trẻ như nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi đầu. biết là giọng của ai, buồn bực gắt lên: "Vương Triều Vân, em còn dám giở trò mèo chuột biết tay !" "Ha ha, em vốn dĩ có ý đó." bật cười sau đó lại thẳng đến vấn đề. "Em cảm thấy muốn đến Vương Hoàn làm việc." " phải em có suy nghĩ bồng bột đó chứ?" hoài nghi. "Hoàn toàn ." " thể nào!" " là vậy." "..." Vương Thành Nhân dẫn đến văn phòng của ngồi uống trà, nhưng lại đề nghị pha cho mình li cà phê. "Có phải em quá nhàn rỗi hay mới muốn đến Vương Hoàn làm việc?" " phải, ra em chỉ muốn mình có công việc, thể cứ ở nhà mãi được." Vừa xong Vương Triều Vân lại nhận ngay ánh nhìn kì quặc của : "Phải thế ?" Cuối cùng đành thở dài, thành thực lên suy nghĩ của bản thân mình về việc bỗng dưng thấy bất an. Vương Thành Nhân nghe xong lại cúi đầu, gì, cũng trêu chọc nữa. " sao thế?" hỏi. " sao!" Vương Thành Nhân như cảm thấy điều gì đó nhưng ra với , chỉ khẽ cười cười. - Chương 24 - Mục Đích .