1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Sủng Tỳ - Ngôn Hoan - Chương 27: Khuyên Lơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Violet

      Violet Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      53
      Thích Nhị Gia quá đê, khốc khốc mà lại đáng iu dã man
      Thank editor nha
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    2. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 20: Trù Tính

      Mộ tích chi đùa bỡn đàn cầm trong tay, ánh mắt lại nhịn được tà tứ liếc hướng nam tử đứng dựa ở cột đình.

      Yến Lân hôm nay mặc thân cẩm y màu tím khói, phối hợp với cây ngọc trâm đen huyền bóng nhuận đem dung nhan của tuấn mỹ lên mấy phần, nhưng đột nhiên quanh thân lại tỏa ra khí thế lạnh lùng.

      Nàng ta vẫn luôn biết là tuấn mỹ, nhưng che dấu khéo léo dưới dung nhan lãnh diễm kia là cái đầu túc trí đa mưu.

      Trận đánh năm ấy ở Xương Hà, mười vạn Trần binh của Mộ phủ mưu đồ chiếm đoạt vùng đất phía bắc ở Xương Hà của Yến phủ.

      Tam ca nàng đích thân cầm quân chinh chiến, mà Yến phủ chỉ còn có chưa đến hai vạn trú binh, vốn tưởng rằng đó là việc dễ dàng như lấy đồ từ trong túi mình ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác bị cản trở. chỉ khiến binh mã Mộ phủ hao tốn hơn phân nửa, còn mở rộng biên giới phía bắc của Yến phủ ra mười mấy ngàn vạn dặm.

      Chính là kể từ sau trận chiến này, Mộ phủ biến thành kẻ yếu trong Tứ đại gia tộc, nhưng nổi danh toàn thiên hạ lại là đại công tử Yến Kỳ của Yến phủ.

      Nếu phải nàng tự mình núp ở bên cạnh Tam ca, chính mắt nhìn thấy vị tướng quân đó đem binh ra thống chiến, sợ là cũng bị lừa gạt.

      Dung nhan tuấn mỹ vô song của ở lần đầu tiên gặp mặt để lại cho nàng ấn tượng khó phai. Còn nhớ lúc đó gặp mặt, khoác khôi giáp người, dáng người dong dỏng toàn thân toát ra khí thế lãnh liệt khiến cho tất cả đều phải hàng phục dưới chân . Từ hôm đó nàng liền nhớ mãi quên vị lãnh mị nam tử chém giết hơn phân nửa binh lính của Mộ phủ, so với hoa đào nở rộ còn diễm lệ hơn.

      Nhưng nàng hiểu, ràng năng lực của hề thua kém đại công tử, thậm chí còn có thể là mạnh hơn nhiều. Vì sao Yến Lân lại cam nguyện ở đằng sau cai quản nội viện của Yến phủ? Lại vì sao đem chiến công của mình cho đại công tử?

      “Tài đánh đàn của Mộ tiểu thư cao siêu, sau này đại ca có phúc.” Yến Lân khẽ nhếch môi cười, nhưng lại có vẻ mạn bất kinh tâm.

      Mộ Tích Chi nghiêng đầu, tình ý trong mắt khó kìm nén: “Nhị gia cảm thấy thế nào?”

      Yến Lân đứng thẳng lên, cười : “Tại hạ là kẻ thô bỉ, chỉ biết hoàng bạch vật.”

      Mắt thấy chuẩn bị xoay người rời , Mộ Tích Chi vội vàng : “Nhị gia hề nghĩ tới cái vị trí đó sao?”

      “Vị trí nào?” quay đầu lại, mi mắt mỉm cười, tựa như hiểu lời nàng ta .

      Mộ Tích Chi tự giác đứng dậy, vòng qua cổ cầm đứng ở bên cạnh , ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hoa đào mê người kia: “Mộ Tích Chi ta thấy ràng vì vậy nguyện thối lui khỏi lúc thiên hạ phân tranh. Trạch chủ phụ chi, Chương gia chưa đủ gây uy hiếp, Niếp thị lại ở Lan Giang cai quản phía nam, còn có ai có thể tranh đoạt cao thấp cùng Yến phủ? Mà Nhị gia ngài… so với đại công tử, hoặc so với ai khác đều xứng đáng hơn.”

      “Mộ tiểu thư là Mộ phủ nguyện đem ta đẩy lên đế vị hoàng thành?” híp mắt cái, chợt cúi người kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn.

      Tích Chi chỉ cảm thấy quanh thân bị khí thế áp bách gây đè nén, nhưng nàng ta muốn buông tha cho cái cơ hội có thể thân cận lúc này. Ngược lại, nàng ta còn kiễng chân lên nghênh đón: “ chỉ có Mộ phủ, còn có ta, Mộ Tích Chi.”

      cười, trong con ngươi dâng lên tinh quang như ngàn vì sao lấp lánh trong bầu trời đêm, khiến cho Mộ Tích Chi như bị đắm chìm trong đó.

      Hai người dán lại gần, lụa trắng quanh đình nghỉ tung bay nhè nhìn vô cùng thân mật.

      Yến Lân giơ tay lên bấm ở cằm của nàng ta: “ biết Mộ tiểu thư cùng ta thương lượng là để trù tính cho cái gì vậy?”

      Mộ Tích Chi định trả lời, sau lưng Yến Lân liền truyền đến giọng trầm thấp và thanh lạnh: “Nhị gia, Mộ tiểu thư chắc chắn là phu nhân của đại công tử, phải là người để Nhị gia ngài có thể tùy ý trêu chọc ăn hiếp.”

      Mộ Tích Chi cau mày, còn Yến Lân thu tay về xoay người lại, giọng nhàng: “tiểu Thanh Bảo khi nào thấy ta bắt nạt Mộ tiểu thư vậy?”

      Dung Thanh Viên thầm nắm chặt lòng bàn tay của chính mình, nàng đúng là vẫn thể nhịn được nên mới lên tiếng, nhưng nhìn thấy hình ảnh này lại khiến cho nàng hận được… hận được…

      Hận được cái gì? Nàng nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ biết tuyệt đối thể để cho Mộ Tích Chi câu dẫn Yến Lân.

      Khuôn mặt Dung Thanh Viên nghiêm túc, nàng lãnh đạm : “ bắt nạt là tốt nhất. Sau này Mộ tiểu thư chính là đại tẩu của Nhị gia, đừng làm rối loạn thứ tự lớn . Tô Hòa, đưa Mộ tiểu thư trở về.”

      “Dung viện thai, ta hôm nay là Mộ tiểu thư của Yến phủ, ngài đừng bôi nhọ thanh danh của ta.”

      Dung Thanh Viên cười, thần sắc vui nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Tích Chi: “Bây giờ là tiểu thư của Mộ phủ, vậy ta cùng Nhị gia đàm luận chuyện nội bộ của Yến phủ có liên quan gì tới Mộ tiểu thư sao? Nếu là Thanh Viên sai, Mộ tiểu thư đời này gả vào Yến phủ, vậy Thanh Viên xin nguyện dập đầu bồi lễ.”

      “Tô Hòa, còn đưa Mộ tiểu thư trở về!”

      Tô Hòa ngây ngốc đáp lại tiếng, mà Mộ Tích Chi là theo sau rời .

      Đợi cho đến khi bóng lưng hai người xa dần, Yến Lân tới ôm nàng, nhưng lại bị nàng nghiêng người né tránh.

      “Thanh Viên còn có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên thể tiếp tục phụng bồi.”

      Chẳng qua là vừa mới nghiêng người, liền bị tay của từ phía sau mò vào trong ngực. kê môi vào lỗ tai nàng cười , nghe ra được thích ý và vui mừng trong giọng của Yến Lân: “Tiểu Thanh bảo là ăn dấm sao?”

      “Nhị gia đùa, sao Thanh Viên có thể ăn dấm được. Hay là Nhị gia lo lắng ta phá hư quy củ. Nhị gia nghĩ nhiều rồi, nữ nhân trong viện nhiều như vậy, vì cớ gì lại là Mộ tiểu thư?”

      “Ý Thanh Bảo là ta có thể tìm những nữ nhân khác?” cắn rái tai nàng.

      Nàng lại bấm bấm cổ tay chính mình, kiềm chế ngọn lửa tức giận trong lòng tùy thời tùy lúc bùng phát ra ngoài, lạnh nhạt : “Nhị gia là chủ tử, muốn làm như thế nào cứ làm như thế đó.”

      Vừa như vậy, nàng lại liền nhớ đến hình ảnh xảy ra mới cách đây lâu, thân thể như có ý thức phản kháng, giằng co thoát khỏi ma trảo của .

      Nhưng đại chưởng của Yến Lân lại buông lỏng nàng ra: “Nếu còn có việc, liền cùng nàng náo loạn nữa, trở về làm việc .”

      Dung Thanh Viên nhất thời run rẩy sợ hãi, nghĩ tới dễ dàng buông tha nàng như vậy. Theo như tính tình hàng ngày của Yến Lân, lần nào cũng quản chế nàng, nàng có nháo loạn ra sao cũng chỉ nằm trong kiểm soát của , hôm nay cư nhiên tin vào cái cớ vớ vẩn này của nàng?

      Chẳng lẽ, có liên quan đến Mộ Tích Chi kia, cho nên mới dễ dàng mặc kệ nàng?

      Dung Thanh Viên càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng phát hận, nhưng rốt cuộc vẫn còn mấy phần kiêu căng ngạo mạn trong tâm tính, muốn lộ ra nửa phần nhu nhược yếu ớt trước mặt , nàng liền : “Đa tạ Nhị gia, Thanh Viên cáo lui.”

      Lần nữa trở lại Lý Đường, Dung Thanh Viên nhìn thấy hàng chồng sổ sách giấy tờ chất đống bàn cần nàng tới giải quyết, lần đầu tiên cảm thấy phiền não.

      Nhưng là được, lý trí cho nàng biết nhân lúc này phải nắm được càng nhiều thực quyền ở trong tay càng tốt, chứ phải những thứ thiết thực kia. Dù sao bây giờ Yến Lân cũng chưa thể trắng trợn nâng đỡ Mộ Tích Chi.

    3. beo

      beo Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      86
      Hic, Nhị soái nay lại cố tình làm tiểu thanh bảo nhà mềnh ghen nè :'(:'(:'(
      Anh NguyễnAndromeda Galaxy thích bài này.

    4. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 21: Chua

      Dung Thanh Viên vùi đầu vào xử lý công việc biết bao lâu, bên tai chợt truyền đến tiếng cười khẽ. đợi cho đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, hai cánh tay từ phía sau liền bao vây vòng quanh, ôm chặt lấy nàng, ủng sâu vào trong ngực.


      Hơi thở quen thuộc mà dễ ngửi tràn ngập quanh chóp mũi.

      Nàng nghiêng đầu khiến cho nụ hôn của rơi má, rồi nghe mỉm cười và : “ chua.”

      “Mũi Nhị gia sợ là bị hư rồi, sao ta ngửi thấy mùi chua nào cả?” Dung Thanh Viên cúi đầu gạt bàn tay làm loạn của ra, muốn cách gần như vậy.

      vất vả mới điều chỉnh được tâm tình tốt, nàng cũng muốn vì hai ba câu của liền bị phá hư nữa.

      Yến Lân thuận thế buông ra, nhưng trong giây tiếp theo liền bước vài bước vòng qua ghế bế nàng lên: “ sao, mình Nhị gia ta ngửi thấy là được.”

      Vài động tác đơn giản của chỉ trong tích tắc ngắn ngủi nhưng Dung Thanh Viên cũng chẳng ngoan ngoãn thuận theo, nàng cứ thế giãy giụa đòi thoát ra khỏi ngực : “Nhị gia mau thả ta xuống!”

      “Còn cử động nữa, ta ở trong nơi này ăn nàng.” phải giả bộ uy hiếp mới khiến cho nàng an tĩnh lại.

      Đợi đến khi cái bàn tròn được bày đủ loại món ăn, Yến Lân cũng có buông nàng ra, mà trực tiếp đặt nàng ngồi đùi chính mình, tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, tay cầm đũa ngọc gắp những món nàng thích ăn, đưa tới bên miệng Dung Thanh Viên.

      “Tiểu nha đầu nghịch ngợm, vì Mộ Tích Chi kia mà ngay cả ngọ thiện cũng dùng, để cho ta tìm nữ nhân khác sao?”

      “Nhị gia muốn tìm ai, cùng Thanh Viên liên quan.” Mắt nàng mở to lườm , thậm chí thân thể còn cố ý cách xa cánh tay chút.

      Yến Lân bật cười, vui vẻ tiếp tục trêu đùa, giả bộ tiến đến gần ngửi hương thơm ngát cơ thể nàng rồi : “Ngửi cái mùi chua này xem. Nếu ngày nào đó ta dính với nữ nhân khác, hẳn là dùng cái chết để phân định rạch ròi quan hệ với ta ?”

      “Nhị gia đùa, Thanh Viên vì người xung quanh mà tổn thương tới chính mình. Đợi đến khi Nhị gia cưới phu nhân, Thanh Viên tự khắc hoàn thành trách nhiệm được giao phó, tuyệt đối khiến Nhị gia phải thất vọng.”

      Nhìn chút, cổ tay của nàng cũng bị chính nàng bấm đỏ, còn mạnh miệng làm thương tổn đến chính mình.

      Liếc thấy động tác tay nàng, Yến Lân tiếp tục dai dẳng trêu chọc nàng : “Nhưng thân thể này của tiểu Thanh bảo bị gia chiếm dụng, toàn thân bị gia lưu lại ấn ký cùng mùi vị, vì thế gia nên làm thế nào cho phải đây?”

      Nàng cắn chặt môi dưới, hơi nước tràn ngập trong hạnh mâu, bộ dáng nhắn vừa quật cường vừa đáng thương, là khiến cho nhịn được mà… tiếp tục giày xéo.

      Cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Yến Lân tự biết ở trong lòng thể trêu chọc nàng thêm nữa, liền đặt đũa ngọc xuống, vòng tay bao bọc ôm gọn lấy thân thể của nàng.

      “Nếu tiểu Thanh Bảo vẫn chưa đói, chúng ta làm những thứ khác.”

      Cho đến khi bị vứt xuống lớp chăn đệm dày cộm, êm ái tiểu tháp. Dung Thanh Viên mới nhận ra được Yến Lân muốn làm cái gì.

      Nàng giận đến mức toàn thân phát run. Buổi sáng còn cùng Mộ Tích Chi kia dây dưa , bây giờ liền muốn đeo bám khi dễ nàng, sao nàng có thể chấp nhận được?

      Lập tức liền lấy chân đạp cước, nhưng cái chân đó lại bị bắt được nhéo vào trong tay.

      Sau đó, tất và tiểu khố đều bị lưu loát cởi , sức lực yếu ớt như con mèo con của nàng sao chống lại được .

      lấn người đến gần, đem nàng đặt ở dưới thân, đỉnh dục vọng cứng rắn ngạo nghễ vươn cao trước cánh hoa khẽ run rẩy của nàng.

      Dung Thanh Viên khống chế được sắp khóc, hai tay vẫn quên đẩy Yến Lân ra: “Nhị gia cớ sao phải ép buộc ra?”

      Nàng mới vừa xong, liền cảm giác được côn thịt cứng rắn nóng bỏng kia tiến vào bên trong hoa huyệt chút. Nàng chuẩn bị bất kỳ chút gì, bên trong chật hẹp khô khốc, tiểu huynh đệ của vừa tiến vào khiến nàng đau đớn đến mức sắc mặt tái xanh.

      “Thanh bảo mình muốn gì, gia sao có thể cho nàng được?” , cái tay cách y phục đặt lên bầu ngực của nàng, chậm rãi nắn bóp.

      “Vậy Nhị gia buông ta ra.”

      Môi Yến Lân khẽ nhếch lên thành đường cong tuyệt mỹ: “ muốn ta buông ra? Kể cả khi ta cho nàng biết ta và Mộ Tích Chi tí dính líu dây dưa đều có, nàng ta có thể làm cũng chỉ có thể là tẩu tử của ta!”

      “Nhưng ta ràng nhìn thấy các người…” Dung Thanh Viên khỏi ngạc nhiên sửng sốt.

      “Nhìn thấy cái gì?” cúi người dán lại gần hơn, lúc trước cổ áo cũng bị bàn tay dò vào, giờ đây dễ dàng chui vào nắm lấy nhũ phong của nàng xoa nắn. “Ta có đụng nàng ta như vậy sao, hử?”

      ngậm chặt môi dưới của nàng, dùng hàm răng cạy mở cố gắng khai phá cho cái lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nàng.

      “Muốn biết nàng ta với ta cái gì ?” dán sát gần môi của nàng, giọng trầm thấp mang theo đầy cám dỗ.

      “Muốn.”

      Khó có khi thấy được nàng thẳng thắn thành như vậy, tâm tình Yến Lân rất tốt, đặt nụ hôn lên đôi mắt mê mang sương mù của nàng. Sau đó liền nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục còn sót lại người Dung Thanh Viên, đồng thời trầm thấp : “Để gia ăn no , gia cho nàng biết.”

      Y phục rơi vãi lung tung, tay rời khỏi nhũ phong của nàng, nhưng tiểu huynh đệ của nhất định chịu rời khỏi tiểu huyệt chật hẹp, ấm áp mềm mại của nàng, do vậy quần dài chưa cởi hết của vẫn vắt thành đống ở ngang hông.

      Thân mật hôn dọc theo mi mắt nàng xuống phía dưới, khẽ cắn chóp mũi xinh xắn cái, đem tiếng kêu rên của nàng ngăn lại, liếm mút gặm cắn đôi môi mềm mại, thích cái cảm giác răng môi dây dưa với nàng như vậy. Tình ý nồng đậm hận thể nuốt nàng vào trong bụng, giấu kỹ tránh cho nam nhân khác mơ ước đến.

      Cái lưỡi thô ráp trượt sâu vào trong miệng nàng, lục soát khám phá vòng rồi mới chơi đùa quấn quýt với lưỡi nàng, tinh tế trêu chọc nó ngừng.

      Hai cánh tay Dung Thanh Viên ôm lấy cổ , đem mình tiến gần sát lại.

      tay rảnh rỗi xoa bóp tiêu nhũ trước ngực nàng, thân thể trải qua những ngày được âu yếm chiều, đôi tiểu nhũ trắng như thỏ ngọc chọc người thương ràng trướng lớn hơn trước ít. đem nàng biến thành tư thế quỳ úp sấp xuống, lúc này đôi tiêu nhũ của Dung Thanh Viên ngừng đung đưa rơi vào ma trảo của .

      Nghĩ tới những thứ này, Yến Lân liền nhịn được dùng sức, đem da thịt non mềm ấm áp dưới lòng bàn tay nhu đến nóng lên.

      Ps: nghĩ coi có nên ngừng edit hết tháng 4 T__T tiếng ngày càng kém, mỗi khi toàn nghĩ ra chữ tiếng trung, tháng 4 Sing, vốn liếng tiếng rụng hết cả chả có tâm trạng làm gì các nàng ạ :-((((((((((

    5. beo

      beo Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      86
      Nghe tiếng thấy căng r, mình cũng phải tìm chỗ học đây, khổ quá, cơ mà lỡ nàng ngừng chúng mềnh lấy thịt đâu ra mà gặm nhấm bây giờ??????? :yoyo25:
      Andromeda Galaxy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :