1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đến hẹn lại lên, thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Dạo này ta hơi bận nên k làm dc nhiều. Đáng lẽ poss hôm qua mà bận quá nên quên mất tiu hôm nay mới poss :yoyo25:.
      Chris_Luususu thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 82

      Nghe những phu nhân kia muốn xin mình mấy phương thuốc cổ truyền giúp sinh con, Như Thúy nương cũng giấu giếm, sai Thanh Y đem chồng giấy ra, cười hì hì: "Những thứ này đều là ngoại tổ mẫu cho, nếu các nàng ấy muốn lấy ."

      Túc vương phi nhìn chồng giấy kia, khóe miệng giật giật, cái này phải uống đến năm nào tháng nào? Rồi nhìn người nào đó, ánh mắt ràng bỡn cợt, hiển nhiên là muốn xem náo nhiệt bên ngoài . Nghĩ đến nàng bị ép uống hai tháng thuốc bổ, cho nên muốn người bên ngoài cũng nếm thử khổ sở như thế.

      Lật nhìn mấy tờ, Túc vương phi đem chồng giấy này giao cho nha hoàn Xuân Đào đứng bên cạnh, sai nàng ấy chép lại bản mang về, Lam Y vội vàng dẫn nàng ấy đến phòng sách .

      Sau khi Xuân Đào chép đơn thuốc xong mang về, Túc Vương phi nhận lấy, với Như Thúy: "Người bên ngoài sao, các nàng muốn đơn thuốc cho các nàng, nếu các nàng đến tìm ta ta chép cho các nàng. Nhưng có mấy vị phu nhân là người tốt, như Tả Đô Ngự Sử phu nhân, Bàng đại học sỹ phu nhân, người bên ngoài kiến thúc nông cạn, thích bản sao, chỉ có các bà hùa với người khác luyên thuyên, bình thường các ngày lễ cũng tặng quà rất thỏa đáng, muội xem, nên thành toàn cho nỗi lòng các bà ấy ."

      Như Thúy nhớ tới khi chuyện mình mang thai truyền ra ngoài, tất cả người trong kinh đều đưa lễ vật tới, trong đó lễ vật của mấy vị phu nhân Túc vương phi nhắc tới rất hợp ý nàng, giống những người khác đều tặng cho có lệ, trong lòng rất vui vẻ giao hảo với các bà ấy, biết các bà cầu vì bản thân mình, mà là cầu cho con dâu, nỗi khổ tâm này, nàng muốn làm khó dễ.

      Như Thúy nhiều, từ trong chồng giấy chọn ra mấy tờ, : "Lúc ấy muội thường uống những phương thuốc này, chuyên điều trị thân thể, Những cái khác là do ngoại tổ mẫu thu thập nhiều năm, có hiệu quả lắm, mang về dùng thử ." xong nhịn được vui vẻ.

      Túc vương phi buồn cười lựa mấy tờ đó cất riêng ra, biết nha đầu kia còn giấu lại mà, cười : " biết Đàm lão phu nhân sao lại cho muội nhiều đơn thuốc như thế, uống bao giờ mới hết?"

      Như Thúy nương nhún nhún vai , "Lúc đó muội cảm thấy chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng tâm ý của lão phu nhân cũng tiện cự tuyệt, bèn nhận hết, ai ngờ mang thai." xong, xoa phần bụng lộ ra ngoài, biết thế nào khóe mắt ươn ướt, thấp giọng : "Tiểu thư, muội rất mừng vì chuyện ngoài ý muốn này, có thể sinh đứa bé cho Ôn đại nhân, trong lòng muội rất thỏa mãn."

      Túc vương phi vỗ vỗ tay nàng trấn an, thời đại này, mặc kệ nữ nhân có người nam nhân kia hay , thành thân xong đều muốn có đứa con, sau này có nơi nương tựa, huống chi là nữ nhân và trượng phu lưỡng tình tương duyệt, càng nguyện ý sinh hạ cốt nhục cho người mình . Trước đây nha đầu này rất vô tâm, nàng vẫn cho rằng muội ấy hề để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là Ôn Lương làm muội ấy cảm động, trong lòng biết làm sao, mới tạo cho mình vẻ ngoài để ý mà thôi, có trời mới biết nữa đêm giật mình tỉnh giấc, có nuối tiếc hay .

      Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ít nhất muội ấy mang thai, bất kể là may mắn cũng tốt, kỳ tích cũng tốt, có đứa , nữ nhân thời đại này mới sống tốt được.

      Chơi nữa ngày, Ôn Lương và Túc vương cùng nhau trở về, Túc vương đích thân đến đón thê tử, Túc vương phi chỉ có thể luyến tiếc cáo từ.

      "Nghĩa mẫu, Bạch Bạch muốn đệ đệ ~~" Sở Tê Bạch giống như con vịt tới trước mặt Như Thúy, ôm chân của nàng, giọng non nớt, thanh ràng.

      Như Thúy trêu bé: "Muội muội được sao?"

      Tiểu bánh bao nắm bàn tay bé lại, nhìn nhìn Ôn Ngạn Bình cười khanh khách, kêu lên: "Muốn đệ đệ ~~ Bạch Bạch làm ca ca ~~"

      Mọi người nhìn qua liền biết Ôn Ngạn Bình giở trò, lập tức thấy buồn cười, Như Thúy dịu dàng kéo tay tiểu nữ nhi hỏi: "Tiểu quận chúa, con thích di di sinh đệ đệ hay muội muội?"

      Tiểu bánh bao Sở Sở năm tuổi, sớm có suy nghĩ độc lập, suy tư lúc mới : "Nam nữ đều tốt, Sở Sở nghiêm túc dạy bảo đệ đệ muội muội."

      Ôn Lương cười to, ôm lấy tiểu gia hỏa, cọ cọ đầu của bé: "Tốt lắm, đệ đệ muội muội nhà Ôn thúc thúc sau này phải nhờ tiểu quận chúa dạy bảo rồi."

      Được ủy thác trách nhiệm tiểu bánh bao càng nghiêm túc, cam đoan nhất định mình làm được.

      Đùa giỡn với bọn lát, cuối cùng phu thê Túc vương dẫn theo bọn tạm biệt bọn họ.

      Thấy đệ đệ muội muội đều về hết, Ôn Ngạn Bình hơi mất mát, chào Ôn Lương và Như Thúy tiếng liền chạy luyện công, Ôn Lương dặn dò bé vài câu xong mới dìu Như Thúy chậm rãi tản bộ trong hoa viên.

      Tháng tư là tháng trăm hoa héo rũ, mùa xuân trôi hoa, bắt đầu vào hạ, nhưng muôn hoa trong hoa viên vẫn có xu hướng suy tàn, ngược lại mảnh màu xanh tươi, trong màu xanh lộ ra mảnh đỏ tươi, rất có khí vui mừng.

      Chỉ cần nhìn thôi trong lòng Như Thúy cũng cảm thấy vui vẻ, tiếp đó với Ôn Lương tin tức hôm nay Túc vương phi mang tới, sau đó cười hì hì: "Lúc trước các nàng ấy nhìn thiếp vừa mắt, lúc mới thành thân, thiếp bị mấy vị phu nhân mời dự hoa yến, mấy phu nhân đó còn mỉa mai vài câu, ngờ hôm nay các nàng ấy muốn đến chỗ của thiếp, cầu xin thiếp phương phương cổ truyền giúp sinh con gì đó, lúc đó thiếp nghĩ các nàng ta thận trọng cao quý vô cùng, ngờ trong lòng cũng có khổ sở đấy."

      Ôn Lương cũng hiểu được, thấy buồn cười, "Mười năm phong thủy luân chuyển, phải biết hôm nay mình giẫm lên người khác để bay lên có lúc lại có việc cầu , đạo lý thế gian như thế." Mà nha đầu kia ranh mãnh, đem mấy chục đơn thuốc của ngoại tổ mẫu phát ra, khiến các nàng ấy phải uống đến năm nào tháng nào?

      Mỗi đơn thuốc đó lại có cùng dược liệu, cũng thể dùng lẫn lộn, hơn nữa còn phải tốn khoảng thời gian uống thử xem hiệu quả thế nào, lần này có hơn mấy chục đơn thuốc, đều phải uống từng cái , biết uống tới khi nào đây?

      "Đúng là đạo lý này." Như Thúy gật đầu xác nhận, nàng là người đơn giản, thường tính toán chi li, chỉ cần ảnh hưởng đến nàng nàng so đo, tránh làm mình khó chịu, nhưng nếu đụng tới nàng, nha đầu kia rất hung hăng giày vò lại, khi còn bé nàng được mua về làm nha hoàn của Túc vương phi, trước khi Túc vương phi gả chỉ là thứ nữ của Lục thừa tướng, khỏi bị đám đường huynh đường đệ ức hiếp, lúc đó đều là nàng lén lút trả đũa lại, những thiếu gia và tiểu thư trong phủ Lục thừa tướng ít lần bị chủ tớ hai người bí mật ăn hiếp.

      Chậm rãi dạo lát, Như Thúy hỏi: "Ôn đại nhân, chàng đoán xem đứa này là trai hay ?"

      Ôn Lương sững sờ, xong cười : "Trai ta đều thích." Lúc đầu vốn nghĩ mình có con nối dõi, bây giờ đột nhiên biết mình sắp có con, Ôn Lương kinh hỉ hoàn toàn thèm để ý là trai hay , chỉ cần sinh ra, mặc kệ là trai hay đều bảo vệ chúng nó đời chu toàn.

      "Cha và Ngạn Bình đều hi vọng sinh bé trai, nhưng mà trong lòng thiếp nghĩ giống chàng, cảm thấy trai hay gì cũng được." Như Thúy để ý .

      Ôn Lương cười ôm vai nàng, hi vọng nàng duy trì trạng thái vui vẻ này. Gần đây bổ sung rất nhiều kiến thức của phụ nữ có thai, biết rất nhiều phu nhân trong lúc mang thai, bởi vì nhiều nguyên nhân và áp lực sinh con trai, dẫn đến ưu sầu lo nghĩ quá nhiều, ăn ngon ngủ yên, giằng vặt bản thân, cuối cùng khó sinh, hơi cẩn thận chút là xác hai mạng. Cho nên muốn tạo áp lực cho nàng, vì thế phân phó người gác cổng nếu người của Trấn Quốc Công phủ tới phải ngăn lại, cho tới huyên thuyên chuyện con trai trước mặt nàng.

      Hôm nay Ôn Lương được về sớm, buổi trưa phu thê hai người cùng đánh cờ uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện, tự do tự tại, Bọn người Vệ Triêu Ấp tới Ôn Lương cũng chỉ ra đề bài cho bọn họ rồi đuổi về.

      Như Thúy tựa vào cái gối đệm lớn, tay cầm quân cờ đen, : "Ôn đại nhân, có phải chàng...muốn nhận mấy người bọn họ làm đệ tử ?"

      tại giá trị con người Ôn Lương vô cùng cao, chỉ tương lai là đế sư, còn là quân sư ngự dụng của hoàng thượng, nhân vật cỡ này trong kinh thành biết bao nhiêu người chạy theo như vịt, tất cả mọi người đều tranh nhau muốn làm đệ tử của , đối với con đường làm quan tương lai có thêm phần lợi thế. Đám người Vệ Triêu Ấp cũng có chủ ý này, chẳng qua tiếp xúc lâu, bị tài năng Ôn Lương thuyết phục, nên nhiệt tình hơn tám phần.

      Ôn Lương cười cười , quả mấy ngày nay giày vò đám thanh niên này, xem phẩm hạnh thế nào rồi hãy , nếu tốt, đương nhiên ngại nhận làm đệ tử, vì thế mới ngầm đồng ý cho bọn họ tới đây mỗi ngày.

      Hai người tự do tự tại, khí hài hòa, nhưng bất ngờ Ôn Ngạn Bình phẫn nộ chạy vào.

      "Sao thế?" Hai người ngạc nhiên, sau khi tiểu gia hỏa tới kinh thành, có thể như cá gặp nước, trừ mấy lần bị Như Thúy hung tàn hù dọa, hiếm khi thấy bé biểu lộ vẻ mặt này.

      Đôi mắt đẹp của đứa trừng lớn, hốc mắt ngập nước, bổ nhào vào lòng Như Thúy buồn buồn : "Hồ ly tinh đánh mông con, đại hôi lang còn giúp nữa, Tiểu Béo ca ca bị đuổi ai giúp con..."

      "..."

      Hai người đều ngẩn ngơ, sau đó đồng loạt nhìn vào mông đứa -- Ôn Lương phát hành động này ổn, nhanh chóng dời mắt.

      Như Thúy đưa tay sờ sờ cái mông , đứa nhảy dựng lên, nghĩ đến là đau, hít ngụm khí : "Hồ ly tinh còn dám cởi quần con đánh mông con..."

      "Cái gì?" Như Thúy kêu lên: " cởi quần con?" Thấy vẻ mặt ngây thơ của đứa , Như Thúy nổi giận, trừng mắt nhìn Ôn Lương.

      Ôn Lương cũng nhíu mày, tuy rằng đứa luôn miệng mình là con trai, nhưng là bé hàng giá , duy nhất làm bọn họ đau đầu chính là, lúc bé còn có phụ mẫu dạy dỗ, lăn lộn với đám nam nhân trong hang ổ bọn cướp, quan niệm nam nữ cực ít, thậm chí tận mắt chứng kiến mẫu thân bị bọn cướp làm nhục, tận trong lòng muốn làm nữ nhân, cho nên cái quan niệm này rất khó sửa đổi.

      Chẳng qua bởi vì tuổi bé còn , thoạt nhìn giống đứa năm tuổi, Ôn Lương muốn quản thúc bé, thấy bé thích chơi với bọn người Mạc Tiềm, bén cho phép bọn họ cùng đọc sách, cũng để cho Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú dạy vỡ lòng cho bé, nhưng mà chưa từng để bé gần gũi quá mức với tên nhóc nào, đề phòng vô cùng chặt chẽ, ai ngờ hôm nay chú ý chút, đứa bị đánh mông?

      Thấy sắc mặt hai người tốt, đứa nhanh chóng : " chỉ cởi quần ngoài của con thôi, vẫn còn tiết khố mà." Lòng tự trọng của đứa bị tổn thương, cho nên tìm phụ huynh cáo trạng, bé lớn như vậy rồi, chưa từng bị ai đánh mông đâu, nhiều nhất thời điểm tâm trạng bọn cướp tốt, chỉ đá cước vào mông mà thôi.

      Ôn Lương vỗ vỗ đầu bé trấn an, muốn dặn bé sau này phải chú ý nam nữ khác biệt nhưng lại sợ phản tác dụng, bèn hỏi: "Có phải con lại chọc Hạng Thanh Xuân ?" Thấy đứa bĩu môi, Ôn Lương liền biết mình đoán sai, đứa rất ghét Hạng Thanh Xuân, luôn tìm cơ hội trêu chọc, đều để trong lòng. "Nó đánh con, con liền đánh lại, phải con học võ công với võ sư sao? Trước tiên phải nhớ kỹ mối thù này, chờ con học thành tài đánh lại nó."

      Đứa rất sùng bái Ôn Lương, nghe xong thấy ý kiến đó rất hay, lớn như vậy, bé hiểu được đạo lý: Dựa trời dựa đất bằng dựa vào chính mình! Đợi bé lợi hại, bé đánh hồ ly tinh đến cha nương cũng nhìn ra! Để coi còn tự phụ nữa !

      Sau khi Ôn Ngạn Bình rời , Ôn Lương xoa xoa thái dương, với Như Thúy: "Đợi nàng sinh xong, tìm cơ hội tách Ngạn Bình với bọn họ ra thôi."

      Như Thúy gật đầu đồng ý, trong lòng cũng hơi khó chịu, "Hạng công tử quá đáng, sao có thể đánh mông Ngạn Bình chứ."

      Trong lòng Ôn Lương cũng thấy vậy, lúc sai hạ nhân tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì, lập tức cảm thấy nghĩa nữ của mình quá to gan lớn mật, người người oán giận, chẳng trách Hạng Thanh Xuân nhịn được mà đánh mông bé, đây là còn nể mặt mà hạ thủ lưu tình đấy.

      Tức khắc, Ôn Lương quyết định phải quản thúc Ôn Ngạn Bình ngay hôm nay, cho bé chơi cùng mấy thiếu niên kia nữa.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 83

      mấy đứa thế nào, Ôn Lương thay đổi biện pháp quản thúc Tiểu Ngạn Bình ở hậu viện, cho dù đám người Vệ Triêu Ấp có đến phủ thỉnh giáo bài học, cũng khó gặp được. Lúc đầu còn đỡ, tiếp tục nửa tháng như vậy, còn sao, lập tức Mạc Tiềm trách móc Hạng Thanh Xuân trước tiên.

      "Hồ ly tinh, đều tại huynh, nếu phải huynh đánh mông bé, sao bé trốn chịu gặp người chứ?" Mạc Tiềm oán trách thôi, tâm thích chơi với Tiểu Ngạn Bình, hơn nữa có Tiểu Ngạn Bình ngầm bắt cầu, đôi khi còn có thể gặp Tiếu Tiếu nương, bây giờ Tiểu Ngạn Bình gặp ai, đương nhiên Tôn Tiếu Tiếu cũng tùy tiện gặp người, thậm chí tình cờ gặp cũng có cơ hội, nhịn sắp hỏng rồi.

      Hạng Thanh Xuân híp cặp mắt xếch dài xinh đẹp, vui : "Tiểu Bàn, ngươi ai là hồ ly tinh hả? Đừng học theo tiểu tử thối kia."

      Sau khi Mạc Tiềm nghe xong, trực tiếp giơ nắm đấm, Hạng Thanh Xuân trưng khuôn mặt tuyệt đẹp lên mới dừng lại, mất hứng : "Ngạn Bình phải người xấu. Huynh có mắt mới đệ ấy xấu, ta cảm thấy đệ ấy càng ngày càng đẹp mắt, so với mấy đứa được nuôi trắng trẻo mềm mại kia tốt hơn nhiều. Còn nữa, huynh ràng là hồ ly tinh, hai mắt híp híp, giống như hai tiểu hồ ly mà Ôn phu nhân nuôi vậy."

      Rốt cuộc là ai có mắt hả? Hạng Thanh Xuân để ý tới Tiểu Bàn nữa, nếu cho rằng người nào xấu, muốn bẩn mắt mình, chưa bao giờ nhìn kỹ Ôn Ngạn Bình, hơn nữa lúc đánh mông Ôn Ngạn Bình cũng là do xấu hổ giận dữ đến mất lý trí mới ra tay, đánh đến đứa rưng rưng nước mắt, lúc đứa câm hận nhìn lom lom mình mới hơi hối hận, mình là người lớn, mà vẫn còn so đo với đứa chưa hiểu chuyện.

      Mặc dù Hạng Thanh Xuân là thư đồng của đại hoàng tử, nhưng tâm kính nể tài trí của Ôn Lương, nên mới chăm chỉ tới tận cửa xin chỉ giáo, mong chờ Ôn Lương ra khảo hạch, nhận làm đệ tử. Vì thế, gần đây từ từ xa cách mấy người đại hoàng tử, còn phải khiến đại hoàng tử trách tội nữa, làm việc rất vất vả. Thế nhưng, bây giờ gặp phải chuyện của nghĩa tử Ôn Lương, mấy ngày gần đây bị nó giày vò, Hạng Thanh Xuân hơi chán nản.

      "Tiểu bàn, đệ đừng che chở tiểu tử kia nữa, lần trước là nó quá đáng trước..." Vệ Triêu Ấp đồng ý lắc đầu, ánh mắt đồng tình nhìn Hạng Thanh Xuân. Nhưng mà cũng do Hạng Thanh Xuân tự làm tự chịu, ai kêu tên biến thái này cứ thích trêu chọc đứa .

      Mạc Tiềm nhíu mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Các huynh , làm sao ta biết đệ ấy làm gì hồ ly tinh chứ?"

      Xưa nay Chu Chửng Hú trung lập, khoan thai ung dung, đắc tội với ai, vậy mà lúc này đồng ý với Vệ Triêu Ấp, vỗ vỗ cánh tay vừa gầy vòng của Tiểu Bàn Tử: "Đệ đừng lộn xộn, ta thấy là do Ôn Tiên Sinh quản thúc tiểu sư đệ nên mới thấy được người."

      Các thiếu niên này đều thông minh, nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà hiểu vì sao Ôn Lương lại quản thúc Ôn Ngạn Bình.

      Mà Ôn Ngạn Bình biết mình bị nhớ thương, mấy ngày qua vô cùng bận rộn, sư phó dạy võ cho bé đột nhiên bắt đầu dạy công phu quyền cước, thậm chí biết bé thích trường kiếm, còn tự đẽo thanh kiếm gỗ tinh xảo cho bé chơi, tức đâu còn quan tâm đến bọn người Mạc Tiềm nữa chứ.

      Ngoài ra, sau khi luyện võ xong, Ôn Lương còn sắp xếp bài học cho bé, vất mới học xong, bèn dành thời gian dưỡng thai với Như Thúy nương. Vì muốn Như Thúy sinh đệ đệ đáng cho bé, Ôn Ngạn Bình nhảy lên nhảy xuống, tiếp nhận công việc dưỡng thai cho con mình của Ôn Lương, tự bé mang sách đến trước mặt Như Thúy, bắt đầu đọc cho đệ đệ trong bụng nghe, ngày ngày cứ trôi qua như thế.

      Ôn Lương thấy hiệu quả rất tốt, bất giác mỉm cười, quả nhiên đệ đệ là điểm yếu của Ôn Ngạn Bình, cứ như thế có thể quản bé hai năm rồi.

      Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh tới ngày mùa hè nắng chói chang.

      Như Thúy mang thai được năm tháng, đúng lúc ngay tháng sáu, bởi vì trời nóng bức, khẩu vị tốt, khiến Ôn Lương và đứa gấp đến độ nhảy tưng tưng. Dùng tất cả biện pháp ép nàng ăn nhiều chút, đây là bồi bổ cho mấy người lận đó nha.

      Ôn phủ đóng cửa tiếp khách trước sau như , Như Thúy an tâm dưỡng thai, mọi chuyện trong phủ đều giao cho quản gia, chuyện bên ngoài tới tai, trừ biết vài chuyện lớn, có lẽ Ôn Lương sợ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, nên những chuyện bình thường muốn nàng bận tâm.

      Ôn Phủ rất thanh tịnh, nhưng bên ngoài náo nhiệt vang trời.

      Nguyên nhân đầu tiên là do có vài phần tử Bắc Việt liên hệ với người Bắc Việt ở vài bộ lạc thiểu số thảo nguyên Đông Bắc bộ và số tiểu quốc xung quanh khởi xướng chiến tranh với Đại Sở, khiến người trong kinh bàn bạc sôi nổi, nhao nhao gào thét muốn Ngu tướng quân xuất chinh diệt trừ loạn đản Bắc Việt. Nguyên nhân thứ hai là có vài phu nhân thành thân hơn mười năm có tin tức đột nhiên mang thai, mọi chuyện giống như hẹn nhau cùng truyền ra lúc, hơn nữa xem tuổi của các nàng, đều khoảng hai mươi đến ba mươi, thậm chí Tả Đô Thống phu nhân ba mươi sáu rồi lại bắt ra hỉ mạch.

      là kỳ diệu!

      Trong lòng mọi người nghĩ thầm, có vài người nhìn ra được, trước đây những phu nhân này rất chăm chỉ chạy tới Túc vương phủ và Ôn phủ, nghe Ôn phu nhân có phương thuốc cổ truyền giúp sinh con, ngờ mới hai tháng, vậy mà có mang.

      Mọi người nhìn nhau, quan tâm có trùng hợp hay , trong lòng cảm thấy phương thuốc sinh con của Ôn phu nhân cực kỳ hiệu nghiệm, chừng nàng mang thai cũng là do nguyên nhân này, tăng thêm vài phần tin tưởng, cho nên lần nữa Ôn phủ và Túc vương phủ bị tất cả phu nhân trong kinh đưa thiếp mời cầu kiến.

      Như Thúy mặc kệ những chuyện kia, lúc trước nàng đưa cho Túc vương phi chồng đơn thuốc, Túc vương phi đưa cho những phu nhân có quan hệ tốt, mặc dù truyền hết ra nhưng chỉ mấy người thôi cũng khiến người ta tin tưởng rồi, cho nên lúc Như Thúy lấy lý do dưỡng thai tiếp khách, những phu nhân kia đành phải chuyển sang cầu Túc vương phi, ngoại trừ mấy phu nhân có thân phận cao Như Thúy từ chối được, mới đích thân ra gặp mặt.

      Lần này tới chính là trưởng tỷ của đương kim hoàng thượng -- Vô Song trưởng công chúa, Tĩnh An vương phi và Trương học sỹ - Trương phu nhân, lúc nhìn thấy nha hoàn dìu phu nhân mang thai ra, khỏi lấp bấp kinh hãi, trong lòng thầm, phải mới năm tháng sao? Sao nhìn như tám tháng thế? phải song thai chứ?

      Nghĩ như vậy, trong lòng mọi người khẩn trương, nóng nảy, dùng loại ánh mắt rụt rè mà nóng bỏng nhìn chằm chằm bụng Như Thúy nương.

      "Nương, phía trước có đồ vật, cẩn thận chút." thanh non nớt vang lên.

      Lúc này mọi người mới chú ý tới bé trai giống như tiểu trung khuyển theo sau lưng Như Thúy nương, thoạt nhìn giống như đứa sáu tuổi vóc dáng gầy teo ốm yếu, khuôn mặt nhắn, màu da hơi vàng, tuy ôn hòa tinh tế nhưng ngũ quan hơi bình thường, nhưng đôi mắt lại rất xinh đẹp, lúc nhìn người ta sáng lấp lánh, thấy thích vô cùng, khiến cho khuôn mặt nhắn bình thường có thêm vài phần thú vị.

      Mặc dù các nàng chưa gặp qua đứa này, nhưng có nghe năm trước Ôn Lương có nhận nghãi tử ở Bình Tân, tuy rằng tuồi còn nhưng rất đáng , hơn nữa bé còn có phụ thân danh chấn thiên hạ, nếu dạy dỗ tốt, phong thái nhất định kém, nếu xuất sắc, chọn các nương trong gia tộc có độ tuổi thích hợp, có thể gả cho bé.

      Trong lúc tâm tư mọi người xoay chuyển, Như Thúy tới, bởi vì thân thẻ nặng nề, mọi người cũng cần nàng hành lễ, ồn ào bước tới trò chuyện. Qua ba tuần trà, rốt cuộc trưởng công chú nhịn được hỏi: "Nhìn bụng ngươi thế này, phải song sinh chứ?"

      Như Thúy mím môi cười cười: "Hồ thái y từng xem qua, đúng là song sinh, hơn nữa vài ma ma có kinh nghiệm trong phủ cũng thế."

      Nghe vậy, mọi người lại hâm mộ hồi, trong đó vô Song trưởng công chúa có tâm tình phức tạp nhất, nhớ tới đứa con thành thân của mình, tuy là con của bà mang danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tướng mạo tài nghệ tuyệt đỉnh, thành thân phu thê ân ái, có điều cơ thể suy nhược yếu ớt, thái y từng cơ thể nàng có tính hàn, biết phải điều trị tới khi nào, quả khiến bà lo lắng vô cùng. Tuy phu tế đối với con tình thâm ý trọng, nhưng thân gia ngóng trông cháu trai, nay còn có mẫu thân là bà còn đỡ, đợi bà già rồi thể cho con chỗ dựa, biết vì chuyện con dõi mà con có bị phu gia ức hiếp hay ?

      Trong bụng Như Thúy có hai đứa , mọi người thảo luận là trai hay , hay là long phượng thai các loại, rất náo nhiệt. Những người này đều là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của hoàng tộc, Như Thúy dám đắc tội, cho nên bồi các nàng chuyện phiếm, đến mệt mỏi, nha hoàn dâng trà lên lần nữa mới dừng lại lát.

      thỏa thích hồi, quen thuộc thêm vài phần, mới đến mục đích đến đây của các nàng hôm nay.

      "Nghe Đàm lão phu nhân ở Bình Tâm có cho Ôn phu nhân phương thuốc cổ truyền, điều trị thân thể tốt vô cùng, chúng ta muốn xin ít mang về." Trưởng công chúa cười tiếp: "Hi vọng Ôn phu nhân để bụng chúng ta thất lễ."

      Như Thúy : "Nào có chứ, mọi người đều là trưởng bối, chỉ cần sai nha hoàn tới đây là được, sao lại có đạo lý. Ngoại tổ mẫu thương con, lúc con ở Đàm gia, mỗi ngày đều sai người nấu thuốc điều trị thân thể cho con, cũng có vài đơn thuốc thích hợp, lúc rời bà còn cho thêm mấy phương thuốc bà thu thập nhiều năm để con mang về, cũng biết cái nào tốt cái nào ."

      Mọi người nghe xong sao lại hiểu ý nàng, dám quà lên sợ mọi người thất vọng, oán giận nàng và Đàm lão thái quân. Tuy thế, nhưng nhớ tới các nhà truyền ra tin vui liên tục mấy tháng nay, trong lòng cảm thấy nàng quá thận trọng rồi. Đương nhiên, hôm nay các bà tự mình tới đây là muốn biết nàng điều dưỡng thân thể ra sao, dùng những phương thuốc gì, cẩn thận chút mới có thể an tâm.

      Như Thúy cũng muốn lấy lòng các bà, vừa chọn vài phương thuốc phù hợp trong số các phương thuốc mà mấy phu nhân mang tới, vừa dặn dò mấy điểm cần chú ý kiêng kỵ, mặc dù sau khi trở về các bà tìm người có chuyên môn xem lại, nhưng vẫn lắng nghe vô cùng chăm chú.

      Sau khi có được các phương thuốc, các phu nhân rối rít rời , lúc sắp còn cười với Như Thúy khi nào nàng sinh con tới chúc mừng, lấy hên chút. Như Thúy trả lời từng người .

      Nha hoàn ma ma hầu hạ Như Thúy thấy các phu nhân quyền quý này cười vui vẻ đều rất vui mừng, Như Thúy xuất thân thấp, thường xuyên bị người trong kinh phỉ báng xuất thân của nàng, mấy phu nhân tiểu thư gia đình thanh cao cũng muốn qua lại với nàng, mỗi lần gặp yến hội còn tỏ vẻ cao quý lãnh diễm thèm để ý, nhưng hôm nay các phu nhân trong hoàng thất đến tham hỏi, để xem mấy người kia còn dám khinh thường phu nhân của các nàng .

      Mấy vị phu nhân cùng tới bái kiến, chỉ người trong Ôn phủ vui vẻ hớn hở, người bên ngoài cũng bàn tán, chuyện này rất nhanh truyền khắp kinh thành, tất cả mọi người phản ứng giống nhau, có hâm mộ có ghen ghét, có quan tâm, cho rằng Như Thúy lấy lòng mọi người đều có.

      Trong Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị kinh ngạc mà nghe nha hoàn bẩm báo như vệt mọi lời đồn đãi bên ngoài, mẹ chồng nàng dâu đều trầm mặc.

      Đến khi nha hoàn ma ma bị đuổi xuống hết, trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người, Tần thị nhịn được nữa.

      "Nương, người xem những phương thuốc của Tam đệ muội có tác dụng?" mặt lộ ra vài phần chần chờ, lại thêm vài phần khát vọng.

      Trấn Quốc Công phu nhân lạnh nhạt : "Mặc kệ có tác dụng hay , ít nhất có mấy nhà truyền ra chuyện vui là ." Sau đó thở dài, "Ta ngờ nàng ta may mắn đấy, bản thân mang thai phải đa tạ ông trời thiện tâm rồi, ai ngờ nàng ta còn phát mấy phương thuốc kia cho người ta, làm các phu nhân hơn mười năm có tin gì cũng đều mang thai."

      Tần thị nhếch miệng, sắc mặt khó coi : "Đây phải là nàng ta may mắn, mà phải , Đàm gia lão phu nhân may mắn mới phải. ràng là công lao của Đàm gia lão thái quân, những người kia hết lần này tới lần khác đều biết ơn nàng ta, nàng ta biết xấu hổ!" xong lời cuối cùng, còn nghiến răng nghiến lợi.

      Trấn Quốc Công phu nhân lạnh nhạt nhìn nàng ta cái, sao lại biết nàng ta suy nghĩ cái gì, lặng lẽ sờ lên bụng mình, bà gả cho Trấn Quốc Công mấy chục năm, ngoài Ôn Uyển sinh được nữa, nếu có thể sinh con trai, cần phải cẩn thận từng ly từng tý như thế. Mà Tần thị là chất nữ của bà, gả vào phủ hơn mười năm, nhưng lại sinh ra ba đứa con có con trai, khiến con lớn Ôn Doãn rất bất mãn, tuy rằng đến mức sủng thiếp diệt thê, nhưng cũng chán ghét Tần thị muốn vứt bỏ rồi.

      Tần thị mất bình tĩnh lát, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, còn thêm: "Nương, chúng ta có mặt mũi xin nàng ta phương thuốc, bằng xin Đàm lão phu nhân được ?"

      " được!" Trấn Quốc Công phu nhân từ chối ngay lập tức, thậm chí còn trừng mắt liếc nàng ta: "Con hồ đồ rồi! nghĩ mẫu thân thân sinh Tam thiếu gia là con Đàm gia, năm đó lúc Nhị thiếu gia qua đời, Trấn Quốc Công phu nhân tiền nhiệm oán hận mà chết, Đàm gia hận Trấn Quốc Công phủ từ lâu, ngoại trừ Tam thiếu gia, bọn họ tuyệt đối thừa nhận chúng ta là thông gia, tại ta và con đều là con dâu của Trấn Quốc Công phủ, nếu cầu Đàm gia, còn mang nhục vào thân hay sao!"

      Sau khi nghe xong Tần thị giật mình, cam lòng : "Chẳng lẽ, muốn con cầu Tam đệ muội sao?"

      Trấn Quốc Công phu nhân gì, chỉ thở dài. Nếu sớm biết có ngày bà có chuyện cầu nha đầu đáng ghét kia, trước kia bày nhiều trò như vậy, tránh cho hôm nay có mặt mũi tới cửa cầu.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 84

      Mặc dù mọi chuyện bên ngoài rất sôi nổi, nhưng truyền tới tai Như Thúy nương, theo tháng ngày càng lớn, mọi người trong phủ đều rất dụng tâm, Ôn Lương ngoại trừ lên triều và dạy bảo các tiểu hoàng tử , thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, bên cạnh Như Thúy nương, chuyên tâm dưỡng thai cho đứa chưa chào đời.

      Ôn Lương tự mình dưỡng thai, chỉ tai Như Thúy thoải mái mà tai của toàn bộ hạ nhân Ô phủ cũng sướng theo, Ôn Lương tinh thông lục nghệ, cầm kỳ thi họa đều giỏi, thậm chí mọi người quá chút nào, theo lời mọi người chính là toàn năng, khiến người ta hâm mộ thôi.

      Bởi thế, Ôn Ngạn Bình rất sùng bái Ôn Lương, thường ngày bài học rất nhiều, nhưng mỗi khi Ôn Lương đánh đàn thổi tiêu đều chạy về, chống cằm lắng nghe say sưa, mím môi cười rất lâu, Như Thúy tò mò hỏi, đứa thoải mái : "Con muốn nghe ít nhạc thanh nhã, sau này đệ đệ muội muội ra đời, con có thể nghe cùng bé." Khiến người ta cười mãi thôi.

      Giữa tháng sáu, Ngọc Sênh xuất giá, Ôn Lương bảo Như Thúy cho nàng ta thêm trang sức, coi như cho nàng ta thể diện, Ngọc Chi và Ngọc dung vẫn ở lại trong phủ, Ôn Lương sai các nàng hầu hạ Ngọc ma ma, lúc bình thường được ma ma quản cho phép được xuất phủ, đương nhiên có chuyện chạy tới Trấn Quốc Công phủ như lúc trước.

      Bước vào tháng bảy, Bụng Như Thúy càng lớn hơn nữa, tay chân sưng vù, nữa đêm chuột rút tỉnh dậy, lại giày vò hồi, cộng thêm thời tiết nóng bức, nàng là phụ nữ có thai, thể thả quá nhiều băng trong phòng, lại thêm thân thể nữ có thai nhiệt độ tương đối cao, cho nên nóng chịu nổi, ngủ ngon.

      "Nha đầu, nàng sao chứ?" Ôn Lương nhận nước ấm từ tay nha hoàn cho nàng uống, trong lòng nhịn được hơi lo lắng, cái này có phải quá lớn rồi ?

      Thấy nàng uống nước xong, lại bận rộn lấy khăn lau mồ hôi mặt nàng, Thanh Y chưa kịp xoa bóp chân, cũng quan tâm mà nhìn nàng,

      Đêm khuya, từ lúc nàng mang thai, đèn trong phòng trắng đêm tắt. Như Thúy thấy mặt hai người lo lắng, trong lòng ấm áp, tươi cười với bọn họ : " sao, chỉ là chân bị chuột rút, trước kia bơi cũng bị chuột rút, quen là tốt rồi, người ta rút rút mới khỏe mạnh đấy."

      "..."

      Ôn Lương và Thanh Y nghe nàng ví von khiến mặt đầy hắc tuyến, trong lòng bất lực, nhưng mà cũng hiểu bây giờ tâm tình nàng rất tốt, vốn bọn họ đống cảm nàng mang thai vất vả, kết quả bị nàng an ủi ngược lại, mặc dù mỗi lần đều bị nàng làm cho 囧囧 , nhưng bọn họ rất cảm động.

      "Cái gì mà rút rút mới khỏe mạnh, đừng nhảm." Ôn Lương ngồi bên cạnh nàng, lấy quạt hương Giang Nam ra quạt cho nàng, chậu băng đặt bên ngoài phòng, dám đặt gần quá, lúc này chỉ có thể quạt giúp nàng hạ nhiệt. Tuy rằng trong phòng nóng rang nhưng Ôn Lương muốn rời khỏi nàng, nên vẫn ở chung phòng với nàng, chỉ sai người đặt thêm giường đơn dài.

      Như Thúy vô tội : "Năm đó lúc vương phi mang thai, nàng ấy cũng vậy với vương gia, vương gia còn rất tán đồng đó."

      Ôn Lương liếc mắt, e rằng lúc ấy Túc vương bị cứng họng phản bác được có.

      Cơn chuột rút từ từ qua , Như Thúy bắt đầu buồn ngủ, Ôn Lương cho Thanh Y lui xuống nghỉ ngơi, mình ngồi bên cạnh giường quạt cho nàng.

      Như Thúy nằm nghiêng, tay nắm ống tay áo của mới yên tâm, bụng càng ngày càng lớn, trở mình cũng khó khăn, thể giống như trước kia làm tổ ngủ trong lòng , cho nên mỗi lần ngủ phải nắm ống tay áo mới có thể ngủ ngon.

      "Tiết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy lịch), ta muỗn dẫn Ngạn Bình về Trấn Quốc Công phủ chuyến." Ôn Lương thuận miệng với nàng.

      "Tại sao?"

      "Cha đồng ý cho Ngạn Bình lấy thân phận nghĩa nữ ghi tên vào gia phả rồi." Ôn Lương cười , "Dù sao bây giờ chúng ta có con của mình, cha có lý do để phản đối, hơn nữa lúc cha biết Ngạn Bình là bé , còn rất giật mình đó." Đâu chỉ là giật mình, Ôn Lương nhớ lúc ấy mắt cha trừng lớn đến nỗi muốn rớt ra ngoài, làm nhịn được cười, cảm thấy mình có thể khiến cho lão đầu tử có vẻ mặt như thế có cảm giác thành tựu.

      Như Thúy cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, có lẽ rất khôi hài nhỉ. Lúc trước cho rằng nàng thể sinh con, Ôn Lương chịu bỏ thê nạp thiếp, Trấn Quốc Công rất tuyệt vọng, thậm chí lúc Ôn Lương dẫn bé trai gầy teo yếu ớt về là nghĩa tử, khỏi nghĩ xấu, cho rằng Ôn Lương muốn tuyệt tự, cho nên mới nhận nuôi đứa để tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung), tất nhiên ông rất phản đối. Khi đó Ôn Lương cố ý thèm giải thích ra Ôn Ngạn Bình là bé , càng khiến Trấn Quốc Công kịch liệt phản đối. Sau khi biết Ôn Ngạn Bình là bé , Trấn Quốc Công quả có loại xúc động muốn đánh đứa con bất hiếu này, có con cái dọa phụ thân như vậy sao?

      " giờ thân thể thiếp tiện, thể trở về thỉnh an cha nương, sau khi chàng trở về đừng cãi nhau với cha, dù sao cũng phải nể mặt ông chút." Như Thúy lại bắt đầu nhắc chuyện cũ. Năm ngoái, Trấn Quốc Công ra tay làm Ôn Lương bị thương trở thành bóng ma trong lòng nàng, vì thế mỗi lần Ôn Lương quay về Trấn Quốc Công phủ, nàng liền sợ phiền phải nhắc lần, Ôn Lương cũng kiên nhẫn đáp lời.

      Ôn Lương nhịn cười trả lời, đưa tay sờ sờ bụng tròn vo của nàng, biết hai tiểu gia hỏa bên trong là trai hay . Người ta ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con , bụng nhọn là con trai, bụng tròn là con , Như Thúy nương vốn là nương ngốc, giày vò người gấp đôi mấy phụ nữ có thai khác, thường xuyên suy nghĩ kỳ quặc, ngọt bùi chua cay đều có thể ăn, bụng cũng nhìn ra tròn hay nhọn, dáng vẻ bình thường, mặt trái xoan thanh tú như trước, mặt mập lên, chỉ có thân thể mập ra vòng.

      Phát còn thanh nữa, Ôn Lương nhìn qua, thế mà càu nhàu xong ngủ rồi, nhịn được cười lên, cảm thấy hình như gió đêm lướt ra, trong lòng mát mẻ, nên cũng nhắm mắt lại thiếp .

      Tiết Trung Nguyên, được nghỉ ngày, buổi sáng ngồi ăn sáng với Như Thúy xong, Ôn Lương liền dẫn Ôn Ngạn Bình về Trấn Quốc Công phủ.

      Trước khi , Ôn Ngạn Bình lôi kéo Như Thúy, nhìn bụng nàng bắt đầu nhảm, chủ yếu là bé phải rời buổi, đệ đệ phải ngoan này kia, chuyện với đệ đệ xong, tiểu nương nhìn Như Thúy, nắm chặt nắm đấm, trịnh trọng : "Nương yên tâm, con nhất định bảo vệ cha tốt, ai dám bắt nạt cha, Ngạn Bình đánh chết !"

      Chúng nha hoàn đành lòng nghiêng mặt, Như Thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của bé: "Chỉ cần con gây chuyện cho chúng ta, chúng ta rất cao hứng rồi, bé được quá hung tàn!"

      "Con là con trai!" Tiểu nương trừng mắt ưỡng ngực: "Nơi này bằng phẳng mà!"

      "..."

      Như Thúy nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của bé, kéo miệng bé, lộ ra hàm răng thiếu mất cái răng cửa, : "Được rồi, bé trai thiếu răng cửa!"

      "..."

      Như Thúy nương hung tàn như cũ, lần nữa tiểu nương khóc chạy .

      Ôn Lương nhịn cười, dẫn đứa lệ rơi đầy mặt rời .

      ******

      Tiết Trung Nguyên, sau khi bái tế tổ tiên xong, đem tên Ôn Ngạn Bình ghi vào gia phả Ôn gia, những lão nhân trong tộc thu hồi gia phả rời , Ôn Lương tự mình tiễn ra cửa.

      Giả quyết xong nỗi băn khoăn, Ôn Lương nhàng thở ra, thấy ngũ đệ Ôn Sách chơi với Ôn Ngạn Bình, bèn cho chúng nó ra hoa viên chơi, ngoài ra còn dặn dò được nghịch ngợm gây chuyện.

      tại, sau khi Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị biết Ôn Ngạn Bình ra là bé , hết sức hoảng hốt mà nhìn hai đứa trước sau rời khỏi, nghi ngờ có phải Ôn Lương nhìn sai giới tính đứa hay , nếu là bé ... quá bi hài, dáng vẻ như vậy có thể tìm được phu gia sao?

      Trấn Quốc Công giữ mấy con trai ở lại uống rượu, giả bộ vô ý hỏi thăm đến đứa trong bụng Như Thúy, "Sức khỏe thê tử con thế nào? giờ nàng ấy mang thai, con phải chăm sóc cẩn thận, nếu đủ người, con sai người báo với nương con tiếng, để bà ấy chọn mấy nha hoàn ma ma lanh lợi chiếu cố nàng ấy, nếu muốn ăn cái gì, cũng tiếng, trong phủ hẹp hòi với nàng ấy."

      Ôn Lương cười nhạt tiếng, uống cạn rượu trong chén, chỉ hết thảy khỏe mạnh. Thê tử tự mình có thể chăm sóc, cần dựa vào người nhà.

      Trấn Quốc Công thầm trừng mắt, cảm thấy con trai như , nhịn được hỏi: "Thái y có là con trai hay con , hay cả hai đứa đều là con trai?" Trong lòng vô cùng mong ngóng cả hai đứa đều là con trai.

      Nghe thế, Ôn Doãn và Ôn An cũng tò mò nhìn Ôn Lương.

      đến đứa , thần sắc Ôn Lương ôn hòa, trầm giọng : "Thái y thể xác định, có lẽ có bé trai."

      Tuy rất mong cả hai đứa đều là con trai, nhưng chuyện này thể cưỡng cầu, coi như chỉ có , trong lòng Trấn Quốc Công cũng thỏa mãn. Vì để hiểu hơn tình huống của cháu trai, Trấn Quốc Công tiếp tục mặt dày hỏi tiếp, tâm tình Ôn Lương tệ, hiếm khi trả lời, nhất thời phụ tử hòa thuận, giương cung bạt kiếm như trước.

      Ôn Doãn và Ôn An thấy bọn họ người hỏi người đáp, bầu khí chưa từng hài hòa như thế, đều nhìn nhau cười cười.

      Có thể , nhờ xuất ngoài ý muốn của đứa , khiến cho phụ tử bình thường như thù địch có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống chuyện, tuy là phụ từ tử hiếu, nhưng so với thù địch trước kia tốt hơn nhiều. Hai người cũng thu liễm dám làm ồn ào, cũng vì sợ dọa Tống tử nương nương chạy mất, sợ cẩn thận chút, Tống tử nương nương liền thu đứa lại, cho nên hai người mới nhịn cáu kỉnh.

      Lúc rời Trấn Quốc Công phủ, là hoàng hôn, đường rất náo nhiệt.

      hai tháng Ôn Ngạn Bình ra khỏi cửa, lúc này thấy đường náo nhiệt, khỏi ngứa ngáy, lôi kéo Ôn Lương: "Cha, chúng ta thả đèn sông , thả chiếc đèn cho nãi nãi và nhị bá bá qua đời biết là chúng ta sống rất tốt."

      Hành động tri kỷ của đứa khiến Ôn Lương được an ủi thôi, tuy rằng bé hiểu sai nhưng cũng là có lòng hiếu thảo. Ôn Lương đuổi gã sai vặt về phủ, với Như Thúy bọn họ muốn thả đèn sông, nàng cần chờ bọn họ về dùng bữa.

      mua cái đèn sông hình hoa sen , hai người lớn hướng bờ sông bước tới, lúc này đường cũng có vài người lớn dẫn đứa thả đèn, bọn họ chen lẫn trong đó cũng chói mắt lắm.

      Lúc này, có người gọi bọn họ lại.

      Hai người xoay người nhìn lại, thấy mấy thiếu niên nam nữ mặc hoa phục rực rỡ, rất gọn gàng xinh đẹp, trong đó dung mạo xuất sắc nhất là ba nam nữ phía trước.

      "Hồ ly tinh!" Ôn Ngạn Bình thốt ra.

      Hạng Thanh Xuân vốn tươi cười lập tức đen mặt, mấy người còn lại đại khái cảm thấy cách gọi này rất mới lạ, lại thấy đứa kia cùng Ôn Lương, sao lại biết thân phận của bé, nhịn được mím môi cười cười, tò mò nhìn vị nghĩa tử được Ôn Lương nhận nuôi trong truyền thuyết này, nhìn tới nhìn lui, khỏi thất vọng.

      "Tiên sinh, các người cũng tới thả đèn sôn sao?" Hạng Thanh Xuân quyết định để ý tới Ôn Ngạn Bình, ôn hòa hỏi

      Ôn Lương cười đáp: "Đúng vậy."

      "Nhưng bây giờ còn sớm, sao muộn chút? Đến lúc đó sông đầy hoa đăng, như chân trời đầy ánh sáng, lúc đó mới đẹp." Khúc Phương Phỉ nhàng , đôi mắt đẹp nóng bỏng nhìn chằm chằm Ôn Lương.

      "Đúng vậy, chúng ta đều hẹn khi trời tối, cùng nhau lên thuyền thả hoa đăng. bằng Ôn tiên sinh cùng với chúng ta ." Hạng Thanh Xuân mỉm cười , lời này được đồng ý của những thiếu niên và nương bên cạnh.

      " được, chúng ta phải trở về sớm, thể ở bên ngoài quá lâu, ban đêm nhiều người, các ngươi cẩn thận chút."

      Nghe thấy Ôn Lương từ chối, vẻ mặt mọi người thất vọng, Ôn Ngạn Bình trốn sau lưng Ôn Lương làm mặt quỷ với Hạng Thanh Xuân, lại khoa tay múa chân làm động tác con rùa đen ( ý Hạng Thanh Xuân là hồ ly tinh, cấm sừng người ta ^^), khiến thiếu niên tức giận muốn bắt bé lại đánh cho trận.

      Sau khi Ôn Lương dắt đứa rồi, đám người Khúc Phương Phỉ vẫn si ngốc nhìn theo bóng lưng bọn họ, cuối cùng sau khi biến mất trong đám người mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, mấy người tiếp tục về phía trước.

      "Biểu đệ, khi nào đệ mới dẫn chúng ta gặp Ôn Tử Tu?" Khúc Phương Phỉ buồn rầu hỏi.

      Hạng Thanh Xuân nhăn nhăn trán: "Biểu tỷ, Ôn tiên sinh là người bận rộn, rảnh luận cầm cùng tỷ đâu? Tỷ thu hồi ý này , kỹ nghệ Ôn tiên sinh là bậc nhất, phải hư danh, tùy tiện đấu khúc với nương."

      Tuy Khúc Phương Phỉ hiểu ý này, nhưng cam lòng. Gần đây Ôn phủ liên tục truyền ra tiếng nhạc, khiến mọi người ngang Ôn phủ nhịn được chậm lại lắng nghe, nàng cũng từng qua, giật nảy mình, vốn còn tưởng rằng do Ôn phu nhân tấu, nhưng nghe mấy người hâm mộ đến nghe xác nhận đó là do Ôn Lương đàn, chỉ có người tuyệt đỉnh tài hoa như thế mới có thể tấu ra khúc nhạc tao nhã, nghe là dưỡng thai cho đứa trong bụng Ôn phu nhân. Nghe đến đó, sao nàng còn biết năm trước đấu thơ thuyền, tấu khúc mở màn cũng xuất phát từ tay Ôn Lương, còn khiến người khác hiểu lầm, tưởng là Ôn phu nhân tấu.

      Bên kia Ôn Ngạn Bình với Ôn Lương: "Cha, con thích mấy tỷ tỷ kia, ánh mắt các nàng ấy nhìn cha giống như muốn ăn thịt cha vậy. Cha thể gây ra chuyện có lỗi với nương nha!"

      Ôn Lương cười khổ, nha đầu này cái gì cũng dám , nhưng mà cũng có chút thẹn thùng: "Khụ, đừng lung tung."

      Tiểu nương cho là hiểu, giơ chân : " á...cha phải tin con, con nhìn người rất chuẩn."

      "Dạ dạ dạ, biết, ta cách xa mấy nàng ấy." Ôn Lương thuận miệng đáp.

      Ôn Ngạn Bình thích chí cười tươi, cảm thấy giúp Như Thúy nương bảo vệ nam nhân trong sạch, rất cao hứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :