1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25

      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: An Bi Nhi

      Hàng Tiểu Ý bĩu môi nhìn lên, tuy ngoài miệng quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại rất để ý đấy.

      Vừa bước ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà, cần nghĩ cũng biết là do Hàng Vũ Hằng gây ra.

      Quả nhiên, Hàng Tiểu Ý vừa bước vào cửa, liền nghe thấy Hàng Vũ Hằng hét lớn: “Hôm nay tâm trạng con tốt, ngủ chung giường với hai, mọi người để ấy ngủ ở sô pha .”

      Hàng Tiểu Ý liếc nhìn, vấn đề này từ hai năm trước khi chuyển vào nhà bắt đầu rồi, chỉ cần ba về nhà, phải gây náo loạn chút.

      Lúc ấy gia đình có tiền, đành phải mua ngôi nhà có ba phòng ngủ và hai phòng làm việc, cha mẹ Hàng để Hàng Tiểu Ý ở phòng ngủ chính, bên trong có toilet riêng, bởi vì là con , dùng chung toilet với hai trai rất bất tiện, cha mẹ Hàng ngủ ở cái phòng rộng hơn chút, phòng ngủ nhất dành cho Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng.

      Vốn định mua hai cái giường, nhưng bởi vì căn phòng quá , nên mua cái giường lớn hơn chút, nhưng mà Hàng Vũ Hằng thường xuyên vắng nhà, năm cũng chỉ trở về được hai lần, vì thế nên ở chung phòng, ngủ chung giường cũng phải vấn đề lớn.

      Nhưng mỗi khi Hàng Vũ Hằng trở về nhà, bởi vì vấn đề giường ngủ mà lại nhất định phải ầm ĩ trận.

      hai, đến đây, chúng ta đánh trận, thắng, mình độc chiếm cả cái giường, em thắng, nhường phòng ngủ lại.” Hàng Vũ Hằng mặc chiếc quần cộc hoa giống như con gà trống lớn ra chiến trường.

      Hằng Vũ Tề khinh thường chấp vặt , ngồi chỗ thản nhiên ăn hoa quả, Hàng Tiểu Ý tới, liếc cái: “ ba, đến đây, hai ta chuyện chút.”

      chuyện gì?” Hàng Vũ Hằng đề phòng nhìn .

      thử xem?” Hàng Tiểu Ý cười có chút trầm.

      Trong nháy mắt Hàng Vũ Hằng liền hiểu , thoắt cái trốn sau lưng Hàng Vũ Tề, thò đầu ra từ sau lưng , vẻ mặt đáng thương: “Em , phải cố ý, sai rồi, sai rồi….”

      Mẹ Hàng bưng ly sữa bò nóng tới, vẻ mặt tươi cười: “Nào, nhóc ba, uống sữa tươi .”

      Hàng Vũ Hằng chịu nổi, quay đầu: “Con thích uống sữa tươi, con uống đâu.”

      Hàng Tiểu Ý ghen tị : “Mẹ, tại sao con và hai lại có?”

      Mẹ Hàng đặc biệt dịu dàng tới nhéo lỗ tai Hàng Vũ Hằng rồi : “Mỗi ngày hai đứa đều xuất trước mắt mẹ, mỗi ngày đều có cơ hội nhìn thấy tình thương của mẹ, đương nhiên mẹ thể đối xử bất công, phải đặc biệt mến trẻ con, đúng ? Thôi nữa, sữa tươi làm trí óc thông minh hơn, nhóc ba mau bồi bổ đầu óc thôi.”

      Dưới đôi mắt dịu dàng đến chết người của mẹ Hàng, Hàng Vũ Hằng đành phải uống sữa, khác gì thuốc độc đối với , mẹ Hàng vỗ vỗ khuôn mặt đen như than của , thở dài : “Lúc nào con xuất TV cũng là khuôn mặt tuấn tú, con xem xem, TV mặt con trắng bao nhiêu, so sánh với bây giờ, là…. lời khó hết….”

      Hàng Vũ Hằng tuôn hai dòng lệ nóng, ôm chầm lấy mẹ Hàng: “Mẹ là mẹ ruột của con đó, hay tối nay mẹ để cho hai ngủ ở phòng khách nhé?”

      Mẹ Hàng vỗ đầu : “Đêm nay con ngủ cùng mẹ , rất lâu rồi mẹ ôm con cùng ngủ, mẹ vẫn luôn đặc biệt nhớ tới lúc con còn bé thân thiết với mẹ bao nhiêu, nghe lời mẹ, con trai, ngủ cùng mẹ ….”

      Hàng Vũ Hằng sợ đến mức nhảy về sau ba bước, năng lộn xộn: “Chuyện đó, chuyện đó, con ngủ trước đây, mau ngủ, hai, hai, mau mau, ngủ thôi….”

      Hàng Vũ Tề cố nhịn cười, lập tức bật ngón cái với mẹ Hàng: “Mẹ, quá tuyệt…”

      Mẹ Hàng khinh thường nhíu mày, kiêu ngạo rời .

      Cha Hàng bĩu môi, sau lưng mẹ Hàng giọng : “Khoa trương.”

      Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, chúc ngủ ngon Hàng Vũ Tề xong rồi trở về phòng ngủ, khi ngang qua phòng ngủ của Hàng Vũ Tề, thấy Hàng Vũ Hằng khoanh hai chân nghênh ngang nằm giường ăn khoai tây chiên, chiếm hết cả cái giường, vụn khoai tây chiên còn vung vãi khắp giường, Hàng Tiểu Ý lắc đầu, mặc niệm ba giây vì .

      Quả nhiên ba phút sau, căn phòng
      [​IMG]
      HaYen, Iluvkiwi, 1395 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      Edit: Độc Bá Thiên + Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Mẫu Tử Song Linh

      Hai người chạy đường vào trong khách sạn, Thiệu Thành Hi liền cởi áo choàng ở đầu Hàng Tiểu Ý, lấy tay lau nước mưa mặt : "Lạnh ?"

      Hàng Tiểu Ý lắc đầu: " lạnh." Đồng thời cũng lau nước mưa mặt .

      Nhân viên khách sạn lập tức nghênh đón: "Hai vị muốn nghỉ lại đây?"

      Thiệu Thành Hi nhìn : " ngủ đến đây làm gì? Ăn cơm sao?"

      Nhân viên khách sạn sững sờ: "..."

      Hàng Tiểu Ý trừng mắt với , nhìn nhân viên kia cười: "Xin lỗi, cho hỏi còn phòng ?"

      "...Còn, mời hai vị đến quầy lễ tân đăng kí phòng."

      Nhân viên dẫn hai người tới quầy lễ tân, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi: "Hai vị muốn thuê phòng loại nào, mời xuất trình chứng minh thư."

      Thiệu Thành Hi móc từ túi áo ra ví tiền ướt sũng, từ bên trong lấy ra thẻ quẹt và chứng minh thư đưa cho nhân viễn lễ tân: "Tôi muốn phòng có giường lớn."

      Nhân viên lễ tân nhận chứng minh thư xem qua, nhìn sang Hàng Tiểu Ý, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi có chứng minh thư ?"

      Hàng Tiểu Ý hơi kinh ngạc: "Có." Sau đó mở ví tiền tìm chứng minh thư cho nhân viên xem, tưởng là khách sạn chỉ cần chứng minh thư của người thôi chứ.

      Bàn tay lớn của ngăn hành động của lại, giọng lạnh như băng: "Các vị có ý gì đây?"

      Nhân viên lễ tân bị Thiệu Thành Hi nhìn có chút sợ hãi, nhưng vẫn can đảm : " nên hiểu lầm, chúng tôi có ý gì đâu, chỉ là thủ tục bình thường là phải xem chứng minh thư chút thôi mà."

      Hàng Tiểu Ý giật ống tay áo của , giọng : "Nhìn , gấp cái gì."

      Thiệu Thành Hi nhìn quần áo ướt sũng của , lên tiếng.

      Hàng Tiểu Ý tìm trong ví tiền rất lâu, nhưng vẫn tìm thấy chứng minh thư, thất vọng cau mày: "Hôm nay cần photo chứng minh thư, hình như để quên ở chỗ máy in rồi..."

      Thiệu Thành Hi nhìn vẻ mặt , nhịn được mà xoa đầu Hàng Tiểu Ý, sau đó thò tay vào trong ví tiền của , từ trong móc ra quyển sách ném lên bàn, sắc mặt tốt: "Phiền nhanh chút..."

      Hàng Tiểu Ý im lặng, lời liền bỏ giấy kết hôn ra rốt cuộc có phải là tật xấu hay .

      Nhân viên lễ tân nhìn ảnh giấy kết hôn, rồi nhìn hai người trước mặt lúc, có chút xấu hổ đem giấy đăng kí kết hôn trả lại cho , sau đó nhanh chóng đăng ký phòng cho hai người.

      Thiệu Thành Hi cầm lấy chìa khóa phòng rồi nắm tay Hàng Tiểu Ý về phía thang máy, Hàng Tiểu Ý buồn bực : "Vì sao? Giấy đăng kí kết hôn cũng có thể dùng để thuê phòng sao?"

      Thiệu Thành Hi quan sát từ xuống dưới, nhíu mày: "Người ta sợ lừa bán thiếu nữ."

      Hàng Tiểu Ý nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của nhân viên lễ tân kia, hình như có chuyện như vậy, khỏi nở nụ cười: "Ai bảo cư xử bất lịch với người ta."

      Thiệu Thành Hi cau mày, chuyện.

      Hàng Tiểu Ý lại hỏi: "Làm sao biết trong túi em có giấy đăng kí kết hôn thế?"

      sợ để giấy kết hôn ở nhà bị khi mẹ quét dọn phát ra, vì vậy cất ở trong túi, thế nhưng sao biết được nhỉ?

      Thiệu Thành Hi ấn thang máy, cửa thang máy đóng lại rồi lên, sau đó cúi đầu nhìn , đôi mắt híp lại, khiến lòng người khác hoảng loạn.

      Nhất định là có điềm xấu.

      Trước khi mở miệng tiếp, Hàng Tiểu Ý làm động tác ngậm miệng: "Được rồi, em muốn nghe nữa."

      Thiệu Thành Hi đưa tay búng tai trêu chọc, đôi mắt màu đen nhìn : "Vì sao muốn nghe?"

      Hàng Tiểu Ý bĩu môi: "Trực giác có ý gì tốt lành."

      Thiệu Thành Hi: "... Trực giác của em đúng rồi, nhưng vẫn có ý định làm sao bây giờ?"

      Vừa đúng lúc thang máy đến nơi, Hàng Tiểu Ý đẩy ra, chạy nhanh ra ngoài.

      Thiệu Thành Hi khẽ cười, ra khỏi thang máy, đứng sau lưng trước cửa phòng bọn họ thuê, chìa khóa phòng ở trong tay , Hàng Tiểu Ý sợ sệt đứng chờ ở cửa.

      Thiệu Thành Hi từ phía sau kề tới bên tai nhàng : "Dù sao từ thân thể đến trí óc của em cũng hiểu rất , huống chi đây chỉ là tờ giấy kết hôn." Thiệu Thành Hi xong, để ý phản ứng của
      [​IMG]
      Sweet you, Iluvkiwi, 1396 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Editor: An Bi Nhi
      Beta-er: An Bi Nhi

      lúc sau, Hàng Tiểu Ý cảm thấy có chỗ dưới thân bắt đầu ngẩng đầu, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng ngã vào trong lòng , hai tay vòng lên cổ , vùi đầu vào trong ngực : “Thiệu Thành Hi…”

      Thiệu Thành Hi ôm chặt eo , cằm đặt vai , nhàng : “Ừ?” cuối kéo dài mang theo vẻ lười biếng, lướt qua lòng khiến rùng mình.

      Hàng Tiểu Ý nằm trong lòng , thân thể hơi run, Thiệu Thành Hi cảm nhận được khẩn trương của , liền trêu chọc: “Sợ sao?”

      Hàng Tiểu Ý hơi tức giận, từ bả vai nghiêng đầu lườm, Thiệu Thành Hi cười, rồi lại giấu được ngọn lửa ham muốn trong mắt, Hàng Tiểu Ý bị nhìn nên hơi ngượng ngùng, muốn trốn tránh môi hôn lên trán .

      Hàng Tiểu Ý run cái, hai tay nắm chặt áo tắm của , môi từ trán chậm rãi xuống, lướt qua đôi mắt , sờ lên chóp mũi xinh xắn của , cuối cùng hôn lên môi , nhàng liếm, vô cùng dịu dàng.

      Hàng Tiểu Ý hơi ngửa đầu, phối hợp hôn môi , chiếc lưỡi ấm áp trượt vào trong khoang miệng, tham lam cướp lấy khí của , bàn tay ở bên hông nhàng cởi dây lưng ra, vạt áo tắm lỏng lẻo, làn da trắng nõn đập vào mắt .

      Dùng sức ôm chặt vào lòng, môi chậm rãi theo cần cổ trắng nõn của xuống, dừng lại chỗ cao vút ấy, nhàng hôn cái, sau đó cười : “ lâu gặp.”

      Hàng Tiểu Ý bị hôn đến mê man, đột nhiên nghe thấy giọng , liền tỉnh táo trong tích tắc.

      lâu gặp! lâu gặp! lâu gặp là sao?

      nhàng giãy ra, Thiệu Thành Hi hơi dùng sức cắn ở giữa, toàn thân Hàng Tiểu Ý liền mềm nhũn, có chút sức lực nào, tê liệt ngã vào lòng .

      Thiệu Thành Hi ôm ngang lên đặt xuống giường, Hàng Tiểu Ý liền nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn ở bên cạnh sang che mắt, đôi chân trắng nõn cong lên như muốn che lại.

      Thò tay tắt đèn đầu giường , trong phòng chỉ có ánh trăng mờ nhạt, thân thể cứng nhắc tuyệt đẹp giường làm cho ánh mắt càng thêm u ám.

      Lấy áo mưa đầu giường mà khách sạn chuẩn bị sẵn, mở ra, Hàng Tiểu Ý thẹn thùng quay đầu nhìn .

      Thân thể nóng rực nhàng đè lên người , hai thân thể mảnh vải cùng chạm vào nhau, da thịt kề sát da thịt, hòa với tiếng mưa rơi tí tách lộp bộp vô cùng quấn quít.

      Thiệu Thành Hi như có như cắn vành tai mềm mại của , bàn tay đè tay xuống, Hàng Tiểu Ý phát động tác của , hơi dùng sức giãy ra, muốn theo ý .

      Thiệu Thành Hi nắm lấy tay cho giãy giụa, ở bên tai thở hổn hển: “Tiểu Tiểu, lâu rồi gặp, chào hỏi sao?”

      Chào hỏi, chào hỏi, chào hỏi. . .

      Hàng Tiểu Ý hung hăng cắn vai cái, Thiệu Thành Hi nhịn được cười ra tiếng, nới lỏng tay .

      Theo tiếng cười sung sướng, Thiệu Thành Hi động thân cái, Hàng Tiểu Ý kêu lên, nhịn được rên rỉ, hai tay dùng sức, móng tay cắm vào tấm lưng đầy mồ hôi của .

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy nhiễu hai người chìm đắm trong vui thích, Hàng Tiểu Ý đẩy người ôm nàng vận động ra: “Điện thoại, điện thoại…”

      Môi Thiệu Thành Hi dạo chơi trước ngực , mơ hồ : “Lát nữa nghe…”

      được…” Hàng Tiểu ý đẩy đầu ra, thò tay lấy điện thoại đầu giường, hơi khó khăn nhìn sang: “Là hai…”

      Thiệu Thành Hi vẫn tiếp tục vất vả cần cù cày cấy người , châm lửa khắp nơi, Hàng Tiểu Ý cảm thấy toàn thân run rẩy, vật chôn sâu trong cơ thể của ngày càng to lớn.

      tay để vai , Hàng Tiểu Ý thở dốc quát lớn: “Thiệu Thành Hi, cho di chuyển nữa.”

      Thiệu Thành Hi hiếm khi nhụt chí, nằm người nghiến răng nghiến lợi: “Nghe điện thoại ...”

      Hàng Tiểu Ý nghe điện thoại, cố gắng đè nén thanh thở dốc: “Alo, hai…”

      “Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi ta đón em tan làm, trời mưa lớn như vậy, sao em vẫn chưa về?”

      Lúc này, Hàng Tiểu Ý mới nhớ mình quên cho người nhà tối nay về, quả nhiên “việc này” dễ dàng làm cho người ta mất hết lý trí.

      Hàng Tiểu Ý với Hàng Vũ Hằng tối nay về, Hàng Vũ Hằng nghe vậy đột nhiên điệu hơi thay đổi: “Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi ở bên cạnh em phải ?”

      Hàng Tiểu Ý thò tay nhéo người hôn lên cổ mình cái, khó khăn : “Vâng, ở bên cạnh.”

      “Em đưa nó nghe, với nó mấy câu.”

      Hàng Tiểu Ý lập tức ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Thiệu Thành Hi, chịu nổi nữa, sợ chỉ giây sau bị lộ chân tướng.

      Thiệu Thành Hi nhận điện thoại, đặt bên tai, tức giận: “Có chuyện gì, !”
      [​IMG]
      Phong nguyet, Sweet you, Iluvkiwi8 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: MTSL

      "Ba, ba làm gì ở đây vậy?"

      Trong nháy mắt khi Thiệu Thành Hi kêu tiếng ba đó, Hàng Tiểu Ý thấy ổn rồi, có cần phải cẩu huyết như vậy .

      Hẹn hò gặp được mẹ của , giường gặp được ba của , đời người lắm trùng hợp, đâu cũng gặp người quen.

      Ba Thiệu sờ chóp mũi, phát chuyện con mình thuê phòng, có chút lúng túng.

      "...Hôm qua ba sang bên này để họp, trời mưa lớn quá, về được, liền ở lại chỗ này đêm."

      " này là..." Ba Thiệu chuyển ánh mắt về phía Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Tiểu Ý quay về phía ba Thiệu cười cứng ngắc: ".... Cháu chào chú..."

      Ba Thiệu cười chân thành, nhìn bằng ánh mắt vô cùng thân thiết: "Chào cháu, cháu khỏe ? Lần đầu gặp chú chưa chuẩn bị được quà gặp mặt, lần sau chú đền bù."

      Hàng Tiểu Ý cuống quýt xua tay: " cần, cần đâu ạ...."

      Thiệu Thành Hi buông tay nắm tay Hàng Tiểu Ý ra, hai bước bước vào trong căn phòng đối diện thăm dò: "Lão Thiệu, ba thuê phòng với ai, mẹ con có biết ?"

      Ba Thiệu trừng mắt với : “Con ra chuyện này đúng ?"

      Mắt Thiệu Thành Hi quét vòng trong phòng, gật gật đầu: "Dạ, có làm việc gì trái với lương tâm ...."

      Ba Thiệu tức giận đẩy ra, sau đó liền đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Còn mau giới thiệu này với ba."

      Hàng Tiểu Ý toát mồ hôi, vội vàng mở miệng: "Chú, con là Hàng Tiểu Ý, năm nay hai mươi lăm tuổi, trong nhà còn có hai trai...." được nửa, cảm thấy thích hợp lắm, Hàng Tiểu Ý lúng túng, im lặng buồn phiền cúi thấp đầu xuống.

      Ba Thiệu cảm thấy này đơn thuần đáng , trong lòng thoải mái, nhìn về phía Thiệu Thành Hi: "Nếu gặp nhau cùng nhau ăn sáng ."

      Thiệu Thành Hi làm bộ cúi đầu hỏi Hàng Tiểu Ý: "Có muốn hay ?" Sau đó đợi Hàng Tiểu Ý trả lời, liền ngẩng đầu : "Tiểu Tiểu , bộ dáng của ba dọa ấy sợ, ."

      Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhéo cánh tay của : "Thiệu Thành Hi..."

      Thiệu Thành Hi nắm tay , kéo ôm vào trong ngực, nhìn ba Thiệu : "Ba xem ba làm người ta sợ tới mức ..."

      "...Chú, phải, con có ý đó...." Hàng Tiểu Ý năng lộn xộn giải thích.

      Ba Thiệu hứng thú nhìn hai người, vẫy vẫy tay, sợ mình làm sợ: "Chú biết mà, cháu cần khẩn trương vậy đâu, lần sau chúng ta và mẹ Thành Hi cùng ăn bữa cơm nha, được ?"

      Hàng Tiểu Ý khóc ra nước mắt, có nên gặp mẹ nhỉ?

      "Dạ chú, hôm khác con đến thăm chú và dì ạ."

      "Chúng con còn phải làm, con trước, lão Thiệu, ba đường nhớ giảm tốc độ chút."

      Thiệu Thành Hi xong, liền ôm Hàng Tiểu Ý đến thang máy, Hàng Tiểu Ý bị kéo , chỉ kịp quay đầu lại tiếng với ba Thiệu: "Gặp lại chú sau ạ."

      Ba Thiệu đứng tại chỗ, cười tủm tỉm, cực kì thỏa mãn.

      Hai người chỉ mới tới góc rẽ, sau lưng ba Thiệu cố nhưng vẫn nghe được rất ràng: "Này bà, bà đoán xem tôi vừa gặp ai nào? Tôi vừa bắt gặp con trai và từ phòng ở khách sạn ra đó..."

      Mặt Hàng Tiểu Ý lập tức đỏ như lửa đốt.

      Ra khỏi khách sạn, Hàng Tiểu Ý nhịn được liền đánh Thiệu Thành Hi, có chút hung dữ: "Đều tại , đều tại hết, mắc cỡ chết mất...."

      Vẻ mặt Thiệu Thành Hi vẫn vui vẻ như trước, xoa đầu của như vuốt ve lông vũ: "Sao lại tại ?"

      Hàng Tiểu Ý sững sờ, tại cái gì? Trời mưa phải quyết định, chuyện còn lại tình em nguyện, thế tại cái gì?

      Hàng Tiểu Ý cứng lưỡi: "...Đều do , nếu tắm lâu hơn, chúng ta rồi, ai bảo tắm nhanh như vậy.

      Chồng già vợ trẻ." Hàng Tiểu Ý bắt đầu chơi xấu.

      Thiệu Thành Hi nhíu mày, nhíu lại như có chuyện riêng gật đầu: “Đúng vậy, ra tắm rửa cũng hơi nhanh, nhưng mà khi người đàn ông tắm, có chỗ nào để tắm chậm hơn, à, hiểu em nghĩ gì rồi....” Thiệu Thành Hi kéo dài chữ cuối, nhìn , ra vẻ hiểu .

      Hàng Tiểu Ý hiểu: “...Em có ý gì?” Trêu đùa chút cũng có ý nghĩa sâu xa sao?

      Thiệu Thành Hi cúi đầu sát tai , nhanh chóng hôn vành tai, nhàng : “Về sau chúng ta cùng nhau tắm, có thể chậm lại.”

      Hàng Tiểu Ý nhìn trời, có phải đắc tội với ông trời hay , vì vậy ông ấy mới mang đến khắc tinh này cho .

      “Thiệu Thành Hi, em cho biết, đừng thấy được sủng mà kiêu.” Hàng Tiểu Ý vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo , nhất định phải cho bài học mới nhớ được, nếu cứ như vậy, coi trời bằng vung mất.

      “Được sủng mà kiêu?” Thiệu Thành Hi trầm thấp lại câu của , giọng dịu dàng: “Ai mới được sủng? Tiểu Tiểu, em như vậy, xấu hổ.” Thiệu Thành Hi mập mờ nháy mắt mấy cái với .

      Hàng Tiểu Ý cố gắng giả bộ như nhìn thấy, mặt vẫn như trước, gằn từng chữ : “Thiệu - Thành - Hi, em giận rồi.”

      Thiệu Thành Hi sờ đầu , thở dài hơi: “ đáng thương, chọc tức em rồi, để ôm cái nào.”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      đến cổng đài phát thanh, Hàng Tiểu Ý vô lực đẩy Thiệu Thành Hi ra: “ Thiệu, thắng rồi, hẹn gặp lại.”

      Thiệu Thành Hi kéo lấy tay của : “Tiểu Tiểu, chúng ta còn chưa xong mà, ba mẹ đều gặp em rồi, bằng chúng ta chọn ngày đến nhà chính thức ra mắt .”

      Hàng Tiểu Ý dùng sức nhéo tay cái: “ quyết định , quyết định xong rồi mà có phiền phức gì với em.”

      Thiệu Thành Hi cau mày nhìn , ung dung : “Tiểu Tiểu, sao lại cảm thấy em rất phiền chán khi nhìn thấy vậy?”

      Vẫn còn có thể tự mình biết , dễ dàng gì, Hàng Tiểu Ý bên ngoài cười nhưng trong lòng : “, làm gì có chuyện đó, em thực rất đấy, đến mức có khóc cũng phải tiếp tục .”

      Mắt Thiệu Thành Hi híp lại, ôm lấy : “ rất cảm động, làm sao bây giờ, Tiểu Tiểu?”

      Hàng Tiểu Ý quay lại ôm , nghiêng đầu hôn cái môi , nghiến răng: “Chính em cũng bị mình làm cho cảm động.”

      Thiệu Thành Hi nghe , buồn cười cắn môi : “Tiểu Tiểu, càng ngày càng thích em rồi.”

      “Cảm ơn thích của , em thực được cưng chiều mà lo sợ.” Hàng Tiểu Ý rất ‘chân thành’.

      “Đừng ngại ngùng, chúng ta đều vinh quang mà.” Vẻ mặt Thiệu Thành Hi rất chân thành.

      “Hẹn gặp lại, Thiệu.” Hàng Tiểu Ý đẩy ra, chịu nổi bĩu môi.

      “Hẹn gặp lại, Thiệu.” Thiệu Thành sờ đầu của , vẻ mặt cưng chiều.

      Hàng Tiểu Ý xoay người bước vào cổng, thở ra hơi, cả đời này của sợ là bị người nào đó ăn sạch sành sanh.

      hiểu sao lại nhớ đến câu, da mặt dày, có thể chu du bốn phương.

      *

      Vòng thử giọng của cuộc thi 《 Tôi là ca sĩ 》 bắt đầu, mấy ngày nay Đồng Tâm rất hồi hộp, mỗi ngày đều luyện tập, người hướng dẫn đặc biệt tìm cho bài hát địa phương, để cho có thể dễ dàng luyện, người đó cũng quá mức làm phiền người khác, thỉnh thoảng đến hướng dẫn chút.

      Buổi tối sau khi tan làm Hàng Tiểu Ý mua loại bánh ngọt Đồng Tâm thích ăn nhất đến tìm , đúng lúc Đồng Tâm hát đoạn đầu của bài 《 đường bên cạnh 》, còn Đường Tư ngồi bên nghe.

      Nhìn thấy Hàng Tiểu Ý đến, Đường Tư chào hỏi , Hàng Tiểu Ý giơ bánh ngọt trong tay mình lên.

      Đồng Tâm hát đoạn rồi dừng, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư hăng hái vỗ tay, nhưng Đồng Tâm thấy vẫn chưa vừa ý, lo lắng ngồi ghế.

      “Cậu sao vậy?” Hàng Tiểu Ý dịu dàng xoa đầu .

      Đồng Tâm thở dài hơi: “Tuy đây là vòng loại, nhưng lần này giống vòng loại trước, cầu của bọn họ rất cao, nếu đạt cầu đó cơ hội nhìn thấy ban giám khảo cũng có.”

      “Tâm Tâm, cậu phải tin tưởng bản thân, nếu được tiếp tục luyện, nhưng trước tiên phải có lòng tin, nếu làm sao lên sân khấu được, cậu huỷ hoại bản thân đó, biết chưa?”

      “Đúng vậy, Tâm Tâm, Tiểu Tiểu đúng đó, nhất định phải tự tin, chúng tớ đều ủng hộ cậu.”

      Đồng Tâm cười với các , dang tay ôm lấy hai người: “Tớ biết mà, các cậu đừng lo, chỉ là tớ muốn than phiền như vậy thôi.”

      Đồng Tâm luyện thêm hai lần nữa rồi ăn cơm, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư đứng bên chờ.

      đường, Hàng Vũ Hằng gọi đến, Hàng Tiểu Ý cầm điện thoại ra ngoài nhận… Vừa nghe, thấy giọng lười nhác trước sau như của Hàng Vũ Hằng: “Tiểu Tiểu, em ở đâu?”

      Hàng Tiểu Ý cảnh giác: “ muốn gì?” Vì chuyện giữa Đồng Tâm và Hàng Vũ Hằng, cảm thấy được tự nhiên.

      “Hắc hắc, Hàng Tiểu Ý, phát em thông minh lên rất nhiều rồi, biết em và Đồng Tâm ở cùng nhau, ấy vẫn thiếu nợ bữa cơm, em mau làm cho ấy mời ăn cơm .”

      “Tại sao biết em và Đồng Tâm ở cùng nhau?” Hàng Tiểu Ý nhíu mày.

      đời này có loại em rể gọi là em tốt.” Hàng Vũ Hằng cực kì đắc chí.

      Hàng Tiểu Ý nghiến răng ken két, tên Thiệu Thành Hi phản bội này.

      “Đồng Tâm mời ăn cơm.” Hàng Tiểu Ý nhanh chóng từ chối.

      ở dưới tầng rồi, lập tức lên đây.” Hàng Vũ Hằng cười rất vui vẻ.

      …” Hàng Tiểu Ý chưa xong, bên kia cúp điện thoại.

      Trong lòng Hàng Tiểu Ý như bị trăm nghìn móng vuốt cào xé, bên là Đồng Tâm rất thương , bên là trai “cảm nắng”, cảm giác này quá khó tiếp nhận rồi, nên làm gì đây? Tạo cho hai người cơ hội hay bảo vệ Đồng Tâm mà khiến ấy rời xa Hàng Vũ Hằng?

      Suy nghĩ rất lâu, Hàng Tiểu Ý thở dài, đời người vốn ngắn, việc đời lại thất thường khó nắm bắt, chi bằng để tất cả thuận theo tự nhiên .

      trắng ra là biết làm gì mới đúng, thôi đừng quan tâm nữa, đây là chuyện tình cảm của Đồng Tâm, thể vì thiên vị ấy mà làm bất cứ chuyện gì.
      Phong nguyet, Iluvkiwi, 1396 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29

      Editor: An Bi Nhi
      Beta-er: An Bi Nhi

      biết , hề dễ dàng

      Nó cần rất nhiều can đảm.

      Đó là ý trời, rất nhiều điều được ra

      Chỉ là sợ đủ sức

      có tin , cả đời này gặp được

      Là do kiếp trước em nợ

      Đó là ý trời, khiến cho em , rồi lại khiến rời bỏ em

      Có lẽ vòng luân hồi định trước là kiếp này em phải trả lại cho

      Cả trái tim ở trong mưa gió bay tới bay lui

      Đều là vì

      Dọc theo đường , khổ chút em cũng nguyện ý

      Cho dù là vì chia xa mới được gặp nhau

      ...

      Hàng Vũ Hằng đứng ở ngoài cửa, nghe giọng hát ngừng biến đổi truyền ra từ bên trong, trong nháy mắt liền thất thần, thào tự : “ biết , cũng hề dễ dàng, nó cần rất nhiều dũng khí, đó là ý trời, rất nhiều điều được ra, chỉ là sợ đủ sức...” khỏi cười khổ tiếng.

      nhàng đẩy cửa ra, Hàng Tiểu Ý nhìn cái rồi chun mũi, giơ tay lên chào .

      Hàng Vũ Hằng nhíu mày, tháo khẩu trang mặt xuống, nhàng bước vào, dựa vào tường nghe Đồng Tâm hát.

      Đồng Tâm đưa lưng về phía , hơi nhắm mắt lại, tay phải buông lỏng, tay trái theo thói quen đặt trước ngực, hát rất nhập tâm.

      Có lẽ vì đủ sức, có lên được, Đồng Tâm nhíu mày, điều chỉnh lại hơi thở: “Cho dù là vì chia xa...”

      “...Chia xa mới được…” Đồng Tâm thở ra hơi, hôm nay có tâm trạng.

      “Cho dù là vì chia xa mới được gặp nhau.” Hàng Vũ Hằng nhịn được liền mở miệng chỉ dẫn cho : “Dọc theo đường dù có chịu khổ cũng nguyện ý, đời này định trước phải rời xa em...” Giọng hát của Hàng Vũ Hằng cực kỳ trong trẻo, mang theo thanh riêng biệt của đàn ông, rất nhàng.

      Nghe được giọng hát quen thuộc, toàn thân Đồng Tâm chấn động, từ từ xoay người, dễ dàng nhìn thấy đôi chân dài của Hàng Vũ Hằng bắt chéo lại dựa vào tường, còn hát say mê.

      Hàng Vũ Hằng nhíu mày nhìn , ý bảo tiếp tục, Đồng Tâm có chút ngẩn người, sững sờ hát theo , Hàng Vũ Hằng từ từ lên phía trước, tay đánh nhịp cho , Đồng Tâm liền theo tiết tấu của hát nốt phần còn lại.

      Hàng Tiểu Ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép, Đồng Tâm cậu có thể đừng trẻ con như vậy có được .

      Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng đắc ý ôm lấy bả vai Đồng Tâm: “Sao nào, có thể làm giáo viên đúng chứ.”

      Đồng Tâm sợ hãi nhảy ra xa ba mét, Hàng Vũ Hằng nhìn tay mình đặt giữa trung, oán hận thở ra hơi, giơ ngón tay cái lên: “Đồng Tâm, em khiến chịu thua.”

      “Tại sao lại ở đây?” Đồng Tâm vẫn giữ vẻ mặt hoảng sợ.

      “Vì sao lại thể ở đây? Em em mời ăn cơm, vẫn còn nhớ đó, em cho leo cây chứ?”

      , , chỉ bữa cơm mà phải đến tận đây sao?” Đồng Tâm giọng thầm.

      “Ừ, vì bữa cơm đấy? bữa cơm sao?” Hàng Vũ Hằng hừ tiếng: “ bữa cơm ra cơm làm sao, hả?”

      Hàng Tiểu Ý nhịn được nữa: “Hàng Vũ Hằng, bủn xỉn vừa thôi.”

      Hàng Vũ Hắng nhíu mày: “Em , em lại biết rồi, nếu có thể xin cơm bỏ tiền của mình ra ăn cơm - đó chính là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Quốc.”

      “Xin đừng sỉ nhục bốn chữ truyền thống tốt đẹp này.”

      “Được rồi, được rồi, em hai người đừng cãi nhau nữa, chắc cũng đói bụng rồi, ăn cơm thôi.” Đường Tư cắt ngang lời hai người, cười .

      Hàng Vũ Hằng ngoắc ngón tay với Đồng Tâm: “Nhất định phải mang đủ tiền đó, trả tiền thay em.”

      Khóe miệng Đồng Tâm giật giật, đeo túi lên dẫn đầu ra khỏi phòng karaoke, tay Hàng Vũ Hằng khoác lên vai Hàng Tiểu Ý, cực kì khó hiểu: “Tiểu Tiểu,
      [​IMG]
      Phong nguyet, Sweet you, Iluvkiwi9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :