1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ - ĐN Xạ Điêu ]Lâm Triều Anh sống lại - Hiên Viên Tử Mạch ( Update chương 11)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 8. Gặp người đêm thất tịch.

      Editor: Cún


      đường lớn Lâm Tương trấn cách núi Chung Nam Sơn dặm, có rất nhiều người lại. Đối với Lâm Tương trấn có vẻ phồn hoa này mà người đến người nhiều như vậy chỉ là chuyện bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy kì quái là những người qua đương đó dường như né tránh cái gì đó, cùng nhìn về hướng. Nhìn theo ánh mắt của những người này, mọi người có thể nhìn thấy nương mặc y phục màu trắng ôm con ngân hồ xinh đẹp uống trà trong quán. Y phục màu trắng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh băng, nhưng nương này lại tạo cho người khác cảm giác rất thoải mái. nương xinh đẹp này đối với Lâm Tương trấn mà khuôn mặt lạ hoắc, trông có vẻ là người đường xa bỏi vì mệt mỏi nên dừng chân nghỉ ngơi ở nơi này mà thôi.

      Mặc kệ là người có thân phận địa vị gì lúc ngang qua đường đều đưa mắt nhìn về hướng nương nọ, nhưng dám qua chào hỏi. nương kia mặc dù thoạt nhìn nhu nhược nhưng ưu sầu trong đôi mắt kia lại xen kẽ tia sát khí, chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn cái ngươi còn có thể cảm nhận được tia rét mà run, ít người có mắt nhìn biết được thiếu nữ này nhất định là người trong giang hồ, dễ trêu chọc. Nghĩ lại cũng đúng, nhà nào có thể để cho thiếu nữ xinh đẹp như vậy ra ngoài du ngoạn mình chứ? Nếu bị đại vương nào đo bắt hay rồi. Cho nên mới a, này nếu phải là đại tiểu thư rời nhà trốn chính là hiệp nữ giang hồ võ công cao cười. Mà rất dễ nhận thấy người trước mắt này chính là người sau. Vậy nên mới , dù Lâm Triều giấu khí thế mình trong vỏ bọc dịu dàng cũng khiến cho những kẻ ăn chơi trác táng khiếp sợ đường vòng. Cái gọi là “Chỉ dám nhìn từ xa mà dám khinh nhờn” chính là như thế này.


      Mà Lâm Triều uống trà ở quán trà lại hề chú ý đến ánh mắt nhìn mình của những người này, bởi vì ánh mắt của nàng luôn tập trung đường cái nhốn nháo người qua lại. Nhìn người nghệ nhân vì sinh kế mà bận rộn hay người cùng người nhà bạn bè dạo, quả thực mang đến tia cảm giác thoải mái trong ngày hè oi bức. Vẻ mặt Lâm Triều có chút giật mình, lúc trước sao mình có thể vì Vương Trùng Dương mà cả đời rời khỏi Cổ Mộ nhỉ??? Vì nam nhân thương mình mà bỏ lỡ tất cả những phồn hoa tươi đẹp này, quả là lúc trước đầu óc mình được ràng lắm hoặc có thể là quỷ mê tâm hồn. May mắn tất cả có thể bắt đầu lần nữa, nàng vì hạnh phúc của mình và người bên cạnh để sống tốt lần nữa. Để cho những người thuộc phái Cổ Mộ kia bận tâm đến các phép tắc của thế tục kia nữa, cuộc sống tự do tự tại hơn bất cứ ai.


      Sau khi uống trà xong, Lâm Triều ôm ngân hồ rời khỏi quán trà dưới ánh mắt ngượng ngùng của tiểu nhị, thấy trời hơi tối, Lâm Triều liền vào khách sạn quy mô khá lớn, tiến vào phòng chữ Thiên tốt nhất dưới ánh mắt tha thiết của tiểu nhị.


      Sau khi để hành lí Tôn bà bà chuẩn bị và con ngân hồ Hàn Ly xuống giường, Lâm Triều đến sau bình phong cởi bộ y phục cho dù lui tới vẫn trắng noãn như lúc bạn đầu, nhàng ngồi vào bồn tắm được tiểu nhị chuẩn bị xong nước nóng từ trước. Lâm Triều ngâm mình trong làn nước ấm, nước trong bồn có độ ấm vừa phải khiến cho Lâm Triều thoải mái “hừ” tiếng, cũng tẩy hết tất cả mệt nhọc do lại của Lâm Triều ngày hôm nay. Tắm rửa xong, Lâm Triều dùng nội lực hong khô thân thể, mặc áo lót chuẩn bị trước, ôm tiểu hồ lên giường ngủ.


      Lúc Lâm Triều tỉnh dậy phát mặt trời xuống núi, mặt trăng thay thế vị trí của mặt trời, bầu trời đầy sao trong đêm tối trở nên xinh đẹp cách kì lạ. Lâm Triều văn lưng cái, sau đó ôm ngân hồ Hàn Ly, tính toán dạo Lâm Tương trấn ban đêm. Ngoài dự kiến của nàng chính là Lâm Tương trấn bạn đêm cực kì náo nhiệt, mấy ngọn đèn chiếu rọi có thể thấy nhiều người bày quán bán dạo đường cái, cũng có ít người qua lại, mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ. Lâm Triều sắc mặt thản nhiên ôm ngân hồ Hàn Ly xuyên qua đám người, sau đó bị cái đèn hoa sen hình tuyết liên hấp dẫn chú ý.

      Bà chủ quan thấy Lâm Triều xem cái hoa đăng kia liền lập tức nhiệt tình : “ nương, hoa đăng này là do con dâu ta dựa theo tính chất đặc biệt của Tuyết liên mà làm ra, đêm thất tịch hôm nay cầm đèn đường có thể gặp được lang quân tương lai á nha ~.”

      Lâm Triều cũng giống các nương khác nghe được lời tình lang linh tinh liền ngượng ngùng, ngược lai tò mò nhìn bà chủ, dùng thanh thanh lãnh hỏi: “Đại nương, người đêm nay là đêm Thất tich sao?”

      Bà chủ nghe câu hỏi của Lâm Triều sửng sốt chút, sau đó lập tức phản ứng lại cười đáp: “ nương hẳn là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đêm nay là đêm Thất tịch a, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Tối hôm nay cầm hoa đăng gặp mặt tình lang, cùng người thả hoa đăng vào giữa sông được hạnh phúc nha~~~”

      khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Triều khó có được biểu tình được cho là tươi cười, đưa tiền cho bà chủ, hỏi thăm đường đến bờ sông rồi đưa tay phải nhận lấy đen hoa sen kia. Mà tiểu ngân hồ Hàn Ly cũng biết điều chạy đến bả vai Lâm Triều , bộ dáng ngoan ngoãn kia nếu cẩn thận liền tưởng đó là khăn quàng cổ lông chồn mất thôi.

      Lâm Triều chậm rãi theo con đường đến bờ sông đại nương kia chỉ, xuyên qua ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, nhận thấy nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại người mình, Lâm Triều loại cảm giác dường như mấy đời. Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, đúng là cách cả thế hệ… Lâm Triều đến bờ sông nhở liền phát ở đây cũng đông như đường cái vậy. Ngay lúc Lâm Triều phân vân biết có nên gia nhập vào đám đông ở đây hay , ngân hồ Hàn Ly vẫn luôn ngụy trang thành khăn quàng cổ vai Lâm Triều nhảy mạnh xuống đất, sau đó chui vào bên trong bụi cỏ. Lâm Triều sửng sốt chút, rồi liền cầm đèn hoa sen khống chế khinh công bay nhanh đuổi theo, Hàn Ly quay đầu nhìn Lâm Triều cái, giống như muốn đưa Lâm Triều đến nơi nào đó. Đuổi theo sau ước chừng nén nhang, Hàn Ly dừng lại. Lâm Triều hơi oán trách liếc nhìn Hàn Ly cái, lập tức bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc.

      Trong chỗ rừng rm yên tĩnh này vậy mà lại có con sông trong vắt, mơ hồ có thể nhìn thấy vài con cá bơi, Lâm Triều nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Ly sau đó ngồi xổm xuống bờ sông, châm đèn hoa sen rồi để vào trong nước, hai tay để thành chữ thập giọng : “Ta hi vọng những người bên cạnh ta đều có thể đạt được hạnh phúc.”


      Lẳng lặng ngồi bên bờ sông nhìn hoa đăng mạng theo ước nguyện của mình trôi xa, Lâm Triều cảm giác như trút được gánh nặng. Cho đến khi hoa đăng trôi xa, Lâm Triều mới đứng dậy định cùng Hàn Ly rời . Lại nghe thấy mùi máu tươi cùng sát khí .


      Lâm Triều nghĩ nghĩ, từ người lấy ra cái bình đặt tảng đá bên bờ sông, giọng : “Hmmm, nếu mục tiêu của ngươi phải là ta, ta cũng có ý định xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà hẳn là ngươi bị thương, lọ thuốc “Ngọc phong đan” nội thương ngoại thương đều trị được này để lại cho ngươi.”


      Lâm Triều xong liền ôm Hàn Ly, vận khinh công bay trở về theo đường cũ, trong bụi cỏ có nam tử mặc áo đen ra, theo vết máu giọt đất có thể thấy nam nhân này bị trọng thương. tới bờ sông nhặt “Ngọc phong đan” Lâm Triều vừa rồi bỏ lai, khẽ cười tiếng rồi bỏ “Ngọc phong đan” vào trong lòng rời .


      Tác giả có lời muốn : nam tử mặc đồ đen này là trong những ứng cử viên của người nào đó, mọi người chắc hẳn cũng biết là ai- cười hiểm.

      Chương hôm nay có ý nghĩa gì? Đó là Lâm Triều vẫn thiện lương, có sống chết mặc bay ^^!

      Thực ra a~, Hàn Ly cũng là con vật cute a~~~
      Last edited: 27/2/17
      SiAm, Iluvkiwi, thuyt2 others thích bài này.

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Lâu lắm mới thấy chương mới nha

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      ☆, Chương 9 : Âu Dương Phong - Tây Độc của tương lai


      Mặc dù tới từ nay đến ngày mười lăm tám tháng luận kiếm Hoa Sơn chỉ còn gần tháng nữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ 'Lâm tương trấn' tới Hoa Sơn cũng quá xa, hơn nữa Lâm Triều đối với khinh công của bản thân khá tự tin, cho nên nàng cũng lo lắng vì mình trì hoãn thời gian du sơn ngoạn thủy mà chậm trễ thời gian. Đối với Lâm Triều , việc đêm qua cho người quen biết bình 'Ngọc phong đan' căn bản chỉ là chuyện , đến mức cho đến khi Lâm Triều quay về khách sạn ngủ giấc sáng hôm sau liền quên mất chuyện này.


      Vì đêm qua Lâm Triều ở chợ đêm của ' Lâm tương trấn' du ngoạn vui vẻ hồi lâu, cho đến tận lúc đường phố ai, các cửa tiệm cũng đóng cửa. Lẽ dĩ nhiên hành vi thức đêm này của Lâm Triều , trực tiếp ảnh hưởng đến thói quen thức dậy của nàng, làm cho sáng hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời lên cao ba sào.Khi Lâm Triều thức dậy phát thời gian trễ như vậy khỏi có chút biết vậy đừng làm, ngày đầu tiên ở bên ngoài Cổ Mộ liền như vậy lơi lỏng, nếu như bị Tôn bà bà biết, còn biết còn kinh ngạc đến thế nào đâu. Buông này suy nghĩ kì lạ này ra, Lâm Triều xuống giường rửa mặt, mặc xiêm y, chải tóc đơn giản, lấy ra ít mật ông cho chồn bạc Hàn Ly, rồi xuống lầu tìm vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Lâm Triều gọi ít điểm tâm đơn giản cùng cháo, Lâm Triều vừa ăn điểm tâm vừa bên lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn ngã tư đường đông đúc tấp nập, người đến người .


      Bởi vì bình Ngọc Phong Đan cho tối qua, ngày hôm nay của Lâm Triều nhất định còn bình yên như trước. Đúng là sợ cái gì cái đó tới, Lâm Triều vừa mới ăn xong điểm tâm, liền có vị khách mời mà đến ngồi vị trí đối diện Lâm Triều . Lâm Triều mặt chút thay đổi ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt nàng là nam tử áo đen, tuổi sấp xỉ nàng. Nam nhân trong tay cầm xà trượng, thoạt nhìn liền biết đây là người dễ chọc. Lâm Triều bởi vì lâu rời Cổ Mộ, cố hết sức nghĩ cũng nghĩ ra người trước mắt mình là ai, sau cùng chỉ là mặt đổi sắc : "Vị công tử này, tiểu nữ thích yên tĩnh. Huống chi nơi này còn trống rất nhiều bàn, công tử có thể ngồi vào vị trí khác chăng?" lời này của Lâm Triều là trực tiếp trắng ra lại hề khách khí, cũng biết là áp căn liền do để đối phương vào mắt, hay là do cố ý muốn chọc giận đối phương.


      Nam tử hắc y kia cũng có vì lời khách khí của Lâm Triều mà phẫn nộ, ngược lại đặc biệt bình tĩnh : "Tuy rằng nơi này đúng là còn có rất nhiều bàn trống, nhưng tại hạ nhìn thấy cố nhân, tự nhiên là muốn ngồi đối diện cố nhân."


      Lâm Triều trong lòng nghi hoặc, nam nhân này nhìn qua rất nguy hiểm, chính là loại người khiến người khác nhìn qua lần là thể nào quên được, nhưng lại luôn miệng là cố nhân. Hơn nữa, người này cầm trong tay cây trượng hình xà nhìn qua có vẻ vô cùng trân quý, hơn nữa đối với người ghét rắn như nàng thể nào quên được cây xà trượng này. Tất nhiên, Lâm Triều làm sao biết được chính là người được nàng vứt cho lọ ngọc phong đan tối qua.

      Lâm Triều trong lòng hình như có ý nghĩ thoáng qua, lại nghĩ được ràng, nhưng sắc mặt vẫn chút thay đổi : "Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi, theo ta nhớ trước ta giờ chưa từng gặp ngươi".


      Nam nhân cười cười từ vạt áo lấy ra cái bình rồi nhìn Lâm Triều : " Khi nương nhìn cái bình này, chắc biết ta là ai ?" Lâm Triều tùy ý nhìn thoáng qua cái bình có hình dáng quen thuộc tay hắc y nam tử, Lâm Triều lập tức hiểu thân phận đối phương. Bởi vì cái bình hắc y nam tử cầm tay, chính là bình sứ 'Ngọc phong đan' tinh xảo mà đêm qua nàng để lại bên bờ sông thả hoa đăng.


      Lâm Triều biết mục đích của đối phương tuyệt đối chỉ là trả cái lọ hoặc là lời cảm tạ, dù sao này nam nhân này nhìn thế nào cũng là cái loại vừa lạnh lùng vừa ngoan độc nhân, dù là nàng có ân với , nhưng nếu đứng trước ích lợi tất nhiên do dự lựa chọn ích lợi. Đừng hỏi là vì sao chỉ trong mấy câu ngắn ngủi mà nàng có thể nhìn ra bản chất của đối phương, chỉ có thể là do thời gian lắng đọng lại khiến nàng càng thêm thành thục và lão luyện .


      Nam nhân thấy Lâm Triều vẫn bình thản vui buồn như cũ, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm ra vẻ nhiệt tình : "Tại hạ họ kép Âu Dương tên chữ Phong. Hôm qua bị kẻ gian hãm hại nên bị thương, nếu nương tương trợ, tặng cho tại hạ bình 'Ngọc phong đan', chừng tại hạ có cách nào khôi phục võ lại công như trước, tại hạ xin cám tạ nương ."


      Sau khi nghe tự giới thiệu, Lâm Triều càng thêm xác định người này phải là hạn người lương thiện gì. Âu Dương Phong, trong ngũ tuyệt của sau này tây độc Âu Dương Phong. Cho dù 'kiếp trước' nàng quanh năm ở Cổ Mộ quan tâm đến việc trong giang hồ, nhưng đối với 'Tây độc' tà ác này cũng biết ít. Vì thế, Lâm Triều chút do dự đem tên tự xưng là Âu Dương Phong - tây độc của tương lai này phân chia vào trong hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.

      Nhưng mà tất nhiên dù nàng đối với phẩm hạnh của đối phương đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Triều vẫn như cũ có gán tội cho Âu Dương Phong, đáp:"Cứu mạng người, còn hơn xây bảy toàn tháp. Đối với ta mà , chẳng qua là chỉ là chuyện mà thôi, Âu Dương công tử cần quá khách khí".


      Âu Dương Phong nghe Lâm Triều xong liền cười : " nương thiện tâm, đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng nếu tại hạ thiếu nương cái ân huệ như thế, cảm thấy trong lòng thoải mái. Mong nương cho tại hạ biết danh tính, để sau này nếu nương có việc gì cần tại hạ trợ giúp , tại hạ nhất định thoái thác."


      Lâm Triều kinh ngạc, tên Âu Dương Phong nghe hay nghe như là người có ân tất báo vậy. Nhưng cũng lập tức hiểu dù sao, phải người xấu nào cũng đều hung thần ác sát viết lên mặt hai chữ 'người xấu', hiển nhiên Âu Dương Phong là loại xấu ở trong xương, còn mặt ngoài làm vẻ đạo mạo, chân thành. Lâm Triều cũng muốn gây thù chuốc oán với trong ngũ tuyệt tương lai, nên nhàn nhạt : "Tiểu nữ tử họ Lâm tên Triều , còn về báo đáp Âu Dương công tử chỉ cần đem trả lọ của 'Ngọc phong đan' lại cho ta là được ."


      Nghe nàng xong Âu Dương lúc này hoàn toàn sửng sốt, nghĩ nữ tử lạnh lùng này đưa ra cầu gì đó hoặc là dứt khoát là tỏ ra thanh cao cái gì đều muốn, nhưng tuyệt đối ngờ tới chính là nàng muốn trả cho nàng cái lọ của ‘ngọc phong đan’.


      Lâm Triều thấy Âu Dương Phong hình như có chút nghi hoặc, tốt bụng giải thích: "Dùng loại bình này để chứa 'Ngọc phong đan' có thể bảo toàn được dược hiệu, mà loại vật liệu làm chiếc lọ này cũng phải dễ kiếm."


      Âu Dương Phong nghe Lâm Triều giải thích xong, liền đem cái bình đưa cho Lâm Triều . Chính xác mà , là trả lại cho nàng mới đúng, dù sao cái bình này vốn là của Lâm Triều . Sau khi Lâm Triều nhận cái bình liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà tất nhiên Âu Dương Phong cũng theo. Mà lúc Lâm Triều nghỉ ngơi khỏe, ôm Hàn Ly trả phòng, Âu Dương Phong sớm mất mất. Lâm Triều tuyệt đối ngờ chỉ vì lần lòng tốt nổi lên mà đổi lấy mười mấy năm dây dưa. Nhưng mà tất nhiên việc này đều là ở tương lai.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      tại Âu Dương Phong còn chưa phải tây độc, nhưng ở giang hồ coi như là có danh tiếng. Đương nhiên, cũng phải là danh tiếng tốt đẹp gì. Mà đối với Lâm Triều như vậy, chỉ là do tò mò đối với nữ tử rất cao võ công lại thiện lương mà thôi.Mà ấn tượng của Lâm Triều đối với Âu Dương Phong, cũng chẳng phải tốt đẹp lắm.

      Chương tiếp theo Hoàng Dược Sư xuất a ~
      SiAm, Iluvkiwi, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      @cuncon trùng chương bạn ơi.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      @Phong Vũ Yên tks bạn chắc mạng lag nên bị đăng trùng á
      phương miuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 10: Triều cứu mĩ nhân

      Editor: Cún.


      Lâm Triều có lẽ trải qua rất rất nhiều chuyện người thường thể tưởng tượng được nhưng thực sâu bên trong con người nàng vẫn rất thiện lương. Bằng cũng để bí dược độc môn lại cho người bị trọng thương khi chưa thân phận của . Đương nhiên tất cả điều này được hình thành dưới tình huống đối phương cắn trả lại mình ngụm, ngẫm lai, nếu ngày đó adp để lộ ra chút sát khí với Lâm Triều , tất nhiên Lâm Triều chỉ cho cho Ngọc Phong Đan mà còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa. Nhưng thế giới này vốn tồn tại chữ nếu, cho nên tình huống như cũng chỉ có thể là ngẫm lại mà thôi.


      Mà thời điểm Lâm Triều với bản tính thiện lương ôm ngân hồ gấp rút rời , nhờ vào thính giác tệ nghe được giọng nữ ngừng la cứu mạng ở nơi tương đối hẻo lánh trong rừng cây, vì thế Lâm Triều nhanh chóng ôm ngân hồ Hàn Ly bay tới nơi phát ra thanh. Mà lúc Lâm Triều đến nơi, nàng chỉ nghe được tiếng kêu cứu mạng của nương mà nhìn thấy người nào, nếu phải tin tưởng vào bản thân mình, Lâm Triều chắc nghi ngờ có phải lỗ tai có vấn đề, sinh ra bệnh nghe lầm hay .

      Lâm Triều thấy nơi này có ai định , nhưng lo lắng gần đây có cơ quan gì đó nhốt nương kia lại, cuối cùng nàng lớn tiếng hỏi: “ nương kêu cứu nàng ở đâu, sao ta nhìn thấy nàng?”

      nương kia nghe Lâm Triều nghe được tiếng của Lâm Triều tựa như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng trả lời: “Ta bị lọt vào trong cái bẫy, xung quanh cái bẫy này cỏ dại và vật cản rất nhiều, rất khó tìm thấy. Hơn nữa bẫy này rất sâu, chân ta té bị thương rồi, nương, nàng cũng phải cẩn thận.”

      Lâm Triều nghe nương kia hiểu , trong đầu thầm mắng mình đầu óc thụt lùi, ai người kêu cứu nhất định phải ở mặt đất chứ? Tuy rằng trong đầu thầm phỉ nhổ bản thân nhưng sắc mặt Lâm Triều vẫn có chút thay đổi nào, theo lời nương kia tìm kiếm miệng bẫy.

      nương kia thấy Lâm Triều đáp lại, giống như sợ Lâm Triều bỏ mặc mình, khỏi có chút kinh hoảng : “Vị nương này, tiểu nữ Phùng Hành, phụ thân là huyện lệnh trấn An Khê, nếu nương cứu ta, phụ thân ta nhất định đãi tiệc tạ ơn.”

      Nghe thấy vậy, ấn tượng của Lâm Triều đối với Phùng Hành trong nháy mắt kém rất nhiều. Lâm Triều nàng là loại người hẹp hòi cứu mạng người khác vì tiền hay sao? Bất quá sau khi suy nghĩ lại, đâu cũng chỉ là biện pháp khắc phục khi Phùng Hành nghĩ mình cứu nàng thôi. Nghĩ lại, so với các thiên kim tiểu thư khác Phùng Hành cũng xem như có đầu óc, cũng có tính ngang ngược kiêu ngạo, biết lợi dụng những lợi thế của mình. Nhưng mà, lại, Lâm Triều vẫn thích Phùng Hành này. Chẳng qua nàng muốn cứu người mà thôi, nếu nàng ang danh người bụng dạ hẹp hòi mất.

      Vì vậy, khi tìm được cái bẫy giấu dưới cỏ dại rậm rạp, Lâm Triều chút do dự xử lí đám cỏ sại che miệng bẫy, sau đó ném dải lụa trắng của Thuyên Kim Linh xuống, lạnh như băng : “Ngươi quấn dải lụa trắng này quanh người, sau đó ta kéo ngươi lên.”

      Phùng Hành cầm dải lụa trắng Lâm Triều ném cho nàng chút, nghĩ rằng thứ này mỏng manh như vậy, có thể chịu được sức nặng của nàng hay sao? Nhưng nhìn biểu tình chắc chắn như thế khuôn mặt lạnh như băng của nương xinh đẹp ấy, Phùng Hành vẫn quấn dải lụa trắng quanh người, nghĩ rằng vẫn nên ra nghi hoặc trong lòng mình, ngộ nhỡ chọc giận nương lạnh lùng kia, khiến nàng ấy bỏ lại mình hay rồi.

      Lâm Triều tất nhiên biết suy nghĩ đó của Phùng Hành, nhìn bộ dáng của nương kia coi như nhu thuận cũng gì, dùng chút kĩ xảo kéo Phùng Hành lên, cũng giúp nàng ngồi vững đất. Mà Phùng Hành trong lúc thoát khỏi hiểm cảnh cũng là lần đâu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác giống như bay.

      Phùng Hành bởi vì té xuống hố chân bị thương đến giờ vẫn thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi dưới đất tội nghiệp nhìn Lâm Triều . Lâm Triều nhìn ánh mắt đáng thương của Phùng Hành, lãnh mạc (lạnh lùng+ đạm mạc) : “Ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chả nhẽ là muốn ta cõng người về?”

      Bị Lâm Triều trắng ra hàm ý giấu ra như thế, Phùng Hành có chút ngượng ngùng. Nàng bây giờ có ý nghĩ như vậy, nhưng lại nhìn Lâm Triều còn gầy hơn so với mình, làm sao cũng mở được miệng.

      Lâm Triều thở dài hơi : “Tuy rằng ta thể đưa ngươi về, nhưng có người có thể đấy. Ngươi đúng ? Vị công tử trốn cây?”

      Phùng Hành kinh ngạc, người kia trong lời Lâm Triều là ai, dẫu sao nàng cũng phát quanh đây có người nào, là dã thú còn đáng tin hơn. Nhưng thần sắc chắc chắn kia của Lâm Triều lại làm Phùng Hành nghi hoặc. chứng minh, Lâm Triều đoán sai, chỉ chốc lát sau khi Lâm Triều dứt lời liền có bóng dáng màu xanh bay từ cây xuống dưới. Bóng dáng nhàng rơi xuống như chiếc lá cây, thân hình mơ hồ, có chút quỷ mị. Có thể thấy được kinh công người này cao đến mức độ nào.

      Khi người nọ vững vàng tiếp đất, Lâm Triều và Phùng Hành mới nhìn bộ dáng của . Nam nhân này đại khái hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, thân áo dài màu xanh, tóc đen đơn giản bối ở đầu. Tay cầm cây ngọc tiêu, thoạt nhìn phóng khoáng thẳn thắng, là nam nhân tốt.

      Cái nhìn này, chỉ có Phùng Hành ngồi sững mặt đất bị phong thái của nam nhân này mê hoặc mà ngay cả Lâm Triều gặp qua nhiều người cũng kinh diễm chút. Nhưng mà, kinh diễm kinh diễm, do luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, người khác nhin vào Lâm Triều cũng chỉ thấy khuôn mặt lanh như băng, chút thay đổi.

      Trong lúc Phùng Hành cùng Lâm Triều đánh giá người kia, cũng đánh giá Lâm Triều và Phùng Hành, chính xác hơn, đánh giá Lâm Triều . Lại , vốn là vì Hoa Sơn luận kiếm, lúc ngang qua rừng cây nghe được có người kêu cứu. Lúc bay tới, thấy người kêu cứu được mĩ nhân thoạt nhìn lạnh như băng cứu lên, mà băng sơn mĩ nhân kia hình như phát ra hành tung của J

      Hoàng Dược Sư ra khỏi đảo xông pha giang hồ lâu như thế, ngoại trừ vài người đặc biệt, còn chưa gặp qua nữ tử võ công thua kém mình như vậy. Huống chi nữ tử này thoạt nhìn cũng cùng độ tuổi với , thậm chí còn hơn. Thiếu nữ võ công thua kém , diện mạo cũng là số số hai, có lí do biết a… Nhưng mà, có lẽ có người phù hợp với điều kiện này. Hoàng Dược Sư khỏi nghĩ đến nữ tử khiến Vương Trùng Dương làm đạo sĩ, chính là chỉ nghe qua mà chưa từng gặp mặt. Theo như lời Vương Trùng Dương, nương ấy phải vì Vương Trùng Dương mà cư Cổ Mộ sao? Sao có thể xuất ở nơi này? Hoàng Dược Sư càng tò mò hơn, ánh mắt nhìn Lâm Triều cũng thoáng kì lạ chút…

      Lâm Triều cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia, dấu vết nhíu đầu lông mày, : “Tiểu nữ tên Lâm Triều , nương kia là Phùng Hành, biết cao tính đại danh của công tử, có thể đưa vị tiểu thư bị thương chân đây về nhà hay ?”

      Nghe Lâm Triều tự giới thiệu xong, Hoàng Dược Sư liền hiểu , quả nhiên đoán lầm, người giang hồ có võ công cùng phong tư như thế này cũng chỉ có thể là nàng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ta giải thích chút nhé

      Đây là địa phương tôi tự đặt ra để Hoàng Dược Sư và Lâm Triều gặp nhau, nếu Lâm Triều xuất , Hoàng Dược Sư cứu Phùng Hành và đưa Phùng Hành về nhà, sau đó bị tài hoa của Phùng Hành làm cho kinh ngạc, rồi lâu ngày sinh tình.

      Mà Lâm Triều lại “nhiều chuyện” cứu Phùng Hành trước Hoàng Dược Sư, mà Hoàng Dược Sư cũng chú ý tới võ công cùng bề ngoài của Lâm Triều đều vô cùng xuất sắc, sau đó tự giác liền liên tưởng chút. Sau đó phát đây chính là nữ tử khiến Vương Trùng Dương cam chịu lại càng tò mò hơn…

      Do vậy, lộ tuyến vốn có gì thay đổi lại thay đổi rồi…

      P/s: chuyện này khiến ta hoàn toàn quên việc tính thời gian chuyện tình của Khắc công tử, lúc này Khắc Nhi hẳn là năm tuổi … Ta bi kịch T___T
      SiAm, Iluvkiwi, thuyt3 others thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :