1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường đến chỗ Thẩm Tố học diễn xuất, bị phóng viên vây quanh mấy lần.

      Khương Đường lúc còn làm người mẫu quen bị như vậy, đối phó với phóng viên là chuyện như cơm bữa, phóng viên hỏi về nhà họ Cố, vấn đề về Lâm Tịch, Khương Đường vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, chỉ là chuyện qua, đối phương còn liên quan gì đến nữa, muốn đề cập đến. Phóng viên hỏi chuyện Đóa Nhi, Khương Đường chỉ trả lời vài câu đơn giản, ví dụ như con có thể tự ngồi, con mọc bao nhiêu cái răng rồi, hào phóng thong dong, sau đó chính cũng để ý đến, mỗi lần nhắc đến con cười rất tươi.

      Tất cả video và hình ảnh được tung lên internet.

      Có lẽ khoảng thời gian làm người mẫu lâu, trải qua rất nhiều lần chụp hình, đặc biệt là đối phó với các phóng viên chụp lén, Khương Đường ra ngoài đường, nhất cử nhất động đều cố ý, nhưng thần thái của vẫn toát lên như người mẫu, ống kính dừng lại ở đâu cũng có thể dùng làm trang bìa tạp chí thời trang, quả trời sinh sống bằng nghề người mẫu, vì vậy khi các phóng viên tung các bức ảnh lên internet, mặc dù có gì đặc biệt, nhưng lại được săn đón nhiệt tình.

      Mọi người hiểu chuyện, chỉ trích Khương Đường chuyện ngoại tình có em bé. Nhưng những người hâm mộ, thể phủ nhận vẻ đẹp của Khương Đường, vẫn theo đuổi hâm mộ Khương Đường, cố ý theo phóng viên để chụp ảnh , chụp những bức ảnh Khương Đường được phóng viên phỏng vấn, sau đó ghép thành bức tranh có chín tấm hình, đăng lên blog: #Đóa Nhi, con xem mẹ con con nhiều như thế nào#

      Chín tấm hình tấm hình ở giữa là hình ảnh Khương Đường nắm tay con , còn lại tám cái hình kia đều là những tấm hình chụp lúc Khương Đường được phóng viên phỏng vấn. Khương Đường trong hình, đeo đồ trang sức trang nhã, dáng người cao gầy, vẫn mặc những trang phục hàng hiệu như cũ, điệu bộ khiêm nhường, nhưng tất cả các tấm hình, điều đầu tiên đập vô mắt nhất định là khuôn mặt của , ánh mắt trong veo, nụ cười dịu dàng, đó là bởi vì nhắc đến Đóa Nhi.

      Bây giờ, tấm hình này đăng blog nhận được lượt thích đạt tới sáu con số, phía dưới blog của Khương Đường cũng có rất nhiều bình luận khích lệ . Sau hai tháng Khương Đường yên lặng, rốt cuộc bây giờ cũng viết được câu “Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi và Đóa Nhi vẫn rất tốt.” Sau đó đăng tấm hình Đóa Nhi ngồi giường, chỉ thấy được cái lưng khom khom phía sau của bé. Tiểu nha đầu có lộ mặt, nhưng nhìn lại rất ngây thơ ngốc nghếch, khiến trái tim của người hâm mộ tan chảy.

      Cuối cùng sóng gió ngừng, cuộc sống của Khương Đường được khôi phục lại bình thường, lộ trình từ công ty đại diện đến khu nhà đường thẳng, các phóng viên ở đây tìm được tin tức, lục tục rời , còn Khương Đương lại được yên tĩnh trở lại.

      ~

      Năm nay Bắc Kinh trở lạnh sớm, vừa vào tháng mười bắt đầu mặc đồ ấm, chiều hôm đó, lớp diễn xuất học được nửa, ngoài trời đột nhiên tuyết rơi.

      Giảng viên Trương Giáo Thụ đột nhiên có hứng, bắt Khương Đường và mười người mẫu nữa ở trong lớp hợp tác với nhau, tự biên tự diễn đoạn kịch ngắn về bạn trai chạy tuyết đến đưa dù cho bạn , giới hạn thân phận của nhận vật, thời gian là mười phút, sau đó biểu diễn theo thứ tự cho mọi người xem.

      “Trương Giáo Thụ, trong lớp chỉ có ba người đàn ông, làm như thế nào đây?” người con mẫu nữ hoạt bát nhất lớp hỏi dí dỏm.

      Trương Giáo Thụ hơn bốn mươi tuổi, ông đẩy đẩy cái gọng kiếng vàng sóng mũi, hỏi nghiêm chỉnh : “Mặc dù tôi già, nhưng nếu các chị chê có thể diễn cùng với tôi.”

      Khương Đường cũng nhịn được cười.

      Có hai người mẫu nam nhìn về phía Khương Đường. Bàn về độ nổi tiếng, Khương Đường là người mẫu nổi tiếng nhất trong đây, bàn về dung mạo, ngàn dặm mới tìm được mỹ nhân đẹp như Khương Đường, đừng thấy Khương Đường bị lăng mạ bêu xấu mà lầm, đại đa số phụ nữ nhục mạ Khương Đường, nhưng những người đàn ông rất náo nhiệt, ra trong lòng những người đàn ông đều từng hâm mộ, thèm muốn, và cũng rất tò mò người đàn ông bí tình đêm với Khương Đường là ai.

      Khương Đường thấy các người mẫu nữ nhìn về phía Lâm Mặc mong đợi.

      Năm ấy, Khương Đường rút lui khỏi làng người mẫu, Lâm Mặc là người bị Thẩm Tố nhìn trúng, kéo vào công ty người mẫu, Khương Đường chưa chuyện với Lâm Mặc nhiều, nhưng quan tâm đến những người mẫu được Thẩm Tố phát ra, người này mới hai năm ngắn ngủi trở thành người mẫu nam vô cùng nổi tiếng trong nước.

      “Lâm Mặc, hai chúng ta diễn chung chứ?” Khường Đường cười với Lâm Mặc, diễn nam nữ nhau, hợp tác với đàn ông hiệu quả hơn, Lâm Mặc có hứng thú đối với tất cả người mẫu nữ trong lớp, như vậy hai người hợp tác quá hợp rồi.

      Lâm Mặc liếc nhìn cái, do dự chút, rồi tới.

      Thời gian luyện tập mười phút, hai người đến góc để tập, Lâm Mặc trầm mặc ít , Khương Đường lên ý tưởng của , “Chúng ta diễn là sinh viên đại học , cậu là người bạn trai rất khó chịu, tan học đến đón bạn , mà các bạn học hết cậu mới đến, tôi hỏi cậu tại sao đến trễ, cậu gì, lấy ly trà sữa giấu ở sau lưng ra đưa cho tôi.”

      Lâm Mặc cau mày, “ khó chịu rồi mà còn nghĩ đến chuyện đưa trà sữa sao?”

      Khương Đường cho là Lâm Mặc cường điệu quá đáng, “ khó chịu, đến trà sữa cũng chịu đưa, vậy ai mà thích cậu?”

      Lâm Mặc biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

      Khương Đường để ý, để cho ta suy nghĩ chút, rồi bắt đầu luyện tập.

      Mười phút sau, mọi người bắt đầu diễn theo thứ tự.

      Trương Giáo Thụ bắt đầu diễn đầu tiên, ông cùng với người mẫu nữ biểu diễn xong, rồi vòng hai tay lại, cẩn thận quan sát các học sinh biểu diễn, nhóm kết thúc, ông lập tức đưa ra nhận xét. Cuối cùng cũng đến lượt của Khương Đường và Lâm Mặc, mọi người tập trung xem cặp đôi nam nữ vừa đẹp vừa giỏi nhất lớp diễn xuất, hơn nữa lúc học diễn xuất cũng rất tốt, Trương Giáo Thụ rất kỳ vọng vào hai người này, xem xong rồi, chân mày của ông cũng nhíu chặt nhất.

      có kỹ thuật, có tình cảm.”

      Trương Giáo Thụ nghiêm túc phê bình hai người, lấy Lâm Mặc ra phê bình trước, “Cậu đọc thoại, biểu cảm rồi động tác chính là diễn, nhưng ánh mắt của cậu nhìn Khương Đường như người xa lạ, cho cậu chưa đủ tình cảm, cậu phải nghĩ ấy như là người trong lòng cậu…..”

      Vào lúc ông ta , Thẩm Tố đến lớp để kiểm tra rồi, Lâm Mặc nhìn về phía cửa, đột nhiên cắt đứt lời của Trương Giáo Thụ, “Tôi có người hay người trong lòng.”

      Trương Giáo Thụ giận đếm mức nổi trận lôi đình, “ cũng thể tưởng tượng được sao? Nếu theo như cậu , những người đóng vai tội phạm giết người trong phim điện ảnh và phim truyền hình cũng giết người sao?”

      Lâm Mặc hơi nhếch môi.

      Khương Đường cúi đầu cười.

      “Cười cái gì? còn bằng cậu ta.” Trương Giáo Thụ lập tức chuyển tức giận sang , Khương Đường bày ra bộ dáng vô tội uất ức, khiến Trương Giáo Thụ có hơi mềm lòng, chỉ nghiêm túc giải thích: “Lâm Mặc diễn ra được cảm xúc của nhân vật, khán giả cho rằng mặt cậu ta bị tê liệt, còn , diễn quá lố, nhưng cảm xúc thích hợp, đó chính là giả tạo, làm bộ.”

      Khương Đường lập tức cười nữa, cau mày suy nghĩ.

      Trương Giáo Thụ ra cũng nghĩ ra, hai người này khi diễn những nhân vật khác đều rất tốt, nhưng khi dính đến tình nam nữ, xuất tình huống như vậy, giống như chút xíu kinh nghiệm về tình cũng có. Thế kỉ bây giờ con nít trưởng thành rất sớm, học tiểu học rồi, chẳng lẽ Khương Đường và Lâm Mặc có kinh nghiệm về tình cảm? Lâm Mặc cậu ta biết , nhưng Khương Đường thể nào lại biết.

      “Thôi được rồi, hai người tiếp tục luyện tập , tưởng tượng hai người là người của nhau.”

      Khương Đường gật đầu cái, ý bảo Lâm Mặc quay lại vị trí lúc nãy để tập.

      Đáng tiếc là phối hợp mấy lần, cũng tìm được cảm giác, bị Trương Giáo Thụ bắt về xem mấy bộ phim tình cảm.

      “Chị Thẩm, em trước đây, mai gặp lại,” Khương Đường mặc xong áo khoác, rồi chào tạm biệt Thẩm Tố.

      mang dù sao?” Thẩm Tố quan tâm hỏi.

      Khương Đường liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cười : “Có chút xíu tuyết như vậy cần mang dù đâu, mấy bước là ra đến xe rồi.”

      Khương Đường cười với Thẩm Tố lần nữa, rồi giơ tay chào tạm biệt ta, lúc ra đến cửa, tùy ý quay đầu lại, liếc thấy Lâm Mặc đinanl'qd trầm mặt qua bên cạnh Thẩm Tố, Thẩm Tố đối đãi với mọi người như nhau, nên cũng chào hỏi Lâm Mặc. Khương Đường cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng có suy nghĩ nhiều, bước nhanh hơn, muốn về nhà nhanh để gặp con .

      Ai ngờ vừa ra đến cửa, đột nhiên ở bên cạnh có bóng đen lao đến phía , bắt được cánh tay rồi kéo vào trong dù.

      Khương Đường sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu lên, lập tức thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Kình nở nụ cười rực rỡ.

      “Tuyết rơi rồi, nên tôi đến đón em.” Tròng mắt đen của Thẩm Kình yên lặng nhìn chằm chằm , cái dù được che cực thấp, ngăn lại bao nhiêu là bông tuyết, cũng che dòng người đường.

      Khương Đường vẫn còn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn , Thẩm Kình ở khoảng cách gần như vậy, so với khoảng cách lúc diễn với Lâm Mặc cũng sai biệt cho lắm, nhưng giống nhau, ánh mắt của Lâm Mặc phải như vậy, trong mắt của Lâm Mặc vui vẻ và dịu dàng như .

      Ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu Khương Đường đột nhiên có suy nghĩ, nếu như lúc nãy kết hợp với Thẩm Kình, Trương Giáo Thụ khen chứ?
      Chris, Chris_Luu, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21:

      Editor: Trà Đá.

      Hai tháng qua Khương Đường gặp lại Thẩm Kình rồi.

      Ngày đó, Thẩm Kình vét sạch nồi cơm, sau đó cũng thấy ló mặt qua nữa, cũng nhắn tin quấy rầy, Khương Đường có chút nghi ngờ biết Thẩm Kình tính toán gì. Chỉ là Khương Đường để chuyện này ở trong lòng, Thẩm Kình đến quấy rầy , lòng quyết tâm trau dồi diễn xuất, học cực kỳ nghiêm túc, về đến nhà lại chơi với con . Lúc Đóa Nhi ngủ, Khương Đường hoặc là tập luyện theo những gì Trương Giáo Thụ dạy lớp, hoặc là ôm laptop xem kỹ thuật diễn xuất của các tiền bối, hoặc là đọc sách, bận rộn mà phong phú.

      Nhưng bây giờ, ánh mắt của Thẩm Kình đặc biệt vui vẻ, Khương Đường cũng khẳng định, người này vẫn chưa chết tâm.

      Khương Đường nhìn xuống mặt đất, tuyết rơi tiếng trước, đọng lại tầng mỏng, vậy Thẩm Kình đến đây lúc nào?

      mừng cũng giận, nhìn ra được là suy nghĩ cái gì, Thẩm Kình sợ tức giận, giọng giải thích: “Khương Đường, tôi đợi em ở đây hai mươi phút rồi, tôi kiểm tra kĩ rồi, quanh đây có bất cứ phóng viên nào, em cần phải lo lắng sợ người ta tìm đến, hơn nữa sau khi tôi xuống xe vẫn che dù, người ở bên trong ra cũng biết tôi.”

      Lời này nhắc nhở Khương Đường, quay đầu lại nhìn tòa nhà, cau mày : “Xe của tôi ở phía trước, .”

      Đây là tuyết đầu mùa cũng đâu phải là trời mưa, đoạn đường ngắn ngủn sợ cái gì.

      “Tôi đưa em đến xe, em lên xe rồi tôi .” Thẩm Kình hạ cái dù thấp, khẽ cúi đầu, khuôn mặt gần mặt hơn, tròng mắt đen nhìn chằm chằm, “Em đồng ý cũng sao, chúng ta cứ đứng ở đây ngắm tuyết tán gẫu, em cũng đừng nghĩ đến việc chạy ra khỏi cái dù của tôi, em biết tôi được làm được mà.”

      vĩnh viễn vô lại như vậy, lại còn quang minh chính đại nữa chứ.

      Khương Đường cũng còn hơi sức để đôi co với nữa, nếu cứ đôi co với người vô lại như , sớm muộn gì cũng tức chết mất.

      thôi.” Khương Đường chuyển sang nhìn phía trước, lạnh lùng .

      Thẩm Kình cười cười, dời cái dù qua hướng bên kia, theo bước chân của , sợ người ta nhìn thấy, khom lưng, cái dù đụng vào đầu mấy lần. Khương Đường nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy Thẩm Kình gần như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể cúi xuống là hôn được , nên bước nhanh hơn. Nhưng cũng đổ oan cho Thẩm Kình rồi, Thẩm Kình phối hợp với bước chân của , nào có ý định bậy bạ gì, phát ra gấp gáp nhanh hơn để thoát khỏi , Thẩm Kình bất đắc dĩ oán trách, “Tôi chạy tuyết đến đây che dù cho em, có công lao cũng có khổ lao chứ, em chậm chút coi như là cảm tạ tôi có được hay ?”

      Khương Đường thấy chiếc xe màu trắng A81 của , vừa vừa lạnh nhạt : “Tôi có nhờ .”

      “Tôi cũng cần em nhờ tôi, là tôi tự cam tâm tình nguyện đến đây.” Thẩm Kình đoán được vậy, lập tức thể tấm lòng của mình. Người phụ nữ của , tất cả chuyện gì cũng muốn tự làm, đợi nhờ tới đây che dù hơi khó xảy ra.

      Hơi thở ấm áp của phả lên mặt , mang theo mùi thơm nhàn nhạt của bạc hà, nội tâm Khương Đường khẽ động, nhớ đến mấy lần trước gặp , đều ngửi được mùi thuốc lá từ Thẩm Kình, mặc dù mỗi lần gặp đều nhai kẹo cao su, nhưng vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, vẫn có thể phân biệt ra được. Hôm nay có mùi thuốc lá, rốt cuộc người này nhai mấy viên kẹo cao su rồi?

      Khương Đường nghiêng đầu, thản nhiên nhìn Thẩm Kình cái.

      Thẩm Kình sửng sốt, “Nhìn tôi làm gì?” Trong lòng , người phụ nữ này thèm nhìn mới là bình thường.

      “Xem thử có phải da mặt lại dày thêm được tầng nữa hay ?” Khương Đường thu hồi tầm mắt, lấy chìa khóa xe ra, khoảng cách đến cửa xe chỉ còn mấy bước ngắn ngủi.

      “Muốn biết da mặt tôi dày mấy tầng sao?” Thẩm Kình vẫn còn tinh thần để đùa giỡn. : “Vậy phải nhờ đến em rồi, em phải sờ sờ, nhéo nhéo là biết có mấy tầng.”

      Khương Đường khi dễ , khom lưng chui ra khỏi dù của , kéo cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, nhưng lúc vừa chui vào xe, đột nhiên cửa phía sau xe cũng bị mở ra, Khương Đường khiếp sợ nhìn lại, thấy Thẩm Kình yên vị ngồi ở ghế phía sau ghế lái, Thẩm Kình cười xấu xa nhìn , “Tôi biết em sợ phóng viên nhìn thấy, nhưng nếu như ở gần đây có phóng viên , lúc tôi đến đón em bị phóng viên vây quanh rồi, cho nên tôi có lên xe em hay cũng có khác biệt, em có đúng ?”

      Khuôn mặt Khương Đường trầm xuống, “ ở xung quanh đây có phóng viên.” Là vô lại, vậy mà Khương Đường lại tin .

      người cũng có.” Thẩm Kình nghiêm chỉnh trở lại, “Cho nên đừng lấy cớ có phóng viên mà đuổi tôi xuống xe, có đuổi tôi cũng đâu.”

      Khương Đường lạnh lùng theo dõi , muốn đá cước, ép xuống xe, rồi đóng cửa xe, nổ máy chạy .

      Trận chiến mở màn thắng lớn, Thẩm Kình cũng thèm thắt dây an toàn, nhướng người về trước, cánh tay phải chống lên phía sau ghế lái, sau đó chống cằm lên cánh tay, nhìn Khương Đường rồi cười khoe mẽ, “Em xem, tôi đợi em như vậy, mà người bên ngoài còn nhận ra tôi nữa.”

      Nét mặt của Khương Đường chút thay đổi.

      Thẩm Kình tiếp: “Em tò mò tôi trốn ở đâu hai tháng qua sao? phải là tôi muốn tìm em, mà là tôi biết em chuẩn bị cho buổi thử vai, nên dù ruột gan tôi rối bời nhưng vẫn dám đến tìm em. Bây giờ em cũng chuẩn bị được nhiều rồi, vừa đúng lúc tuyết đầu mùa rơi, nên tôi lập tức đến đón em. Khương Đường, em suy nghĩ cẩn thận mà xem, đời này còn có người đàn ông nào tốt với em như tôi ?”

      Nhà người ta có lẽ người cha là người đối xử tốt nhất với con , nhưng cha của , ha ha, ông ta còn bằng cả cọng lông, nên Thẩm Kình là người đàn ông đối xử với tốt nhất.

      Mắt Khương Đường nhìn về phía trước, bông tuyết rơi vào kính chắn gió, cần gạt nước liên tục chuyển động. Trong xe rất yên tĩnh, giọng của người đàn ông dịu dàng đa tình thỉnh thoảng lại văng vẳng bên tai Khương Đường. đời này còn có người đàn ông nào khác đối xử tốt với như Thẩm Kình sao? Tương lai biết, còn tại, có ai sao?

      Cố Đông Thần…………..

      Khương Đường chưa từng gần gũi với bất cứ người đàn ông nào, nhưng cảm thấy vẫn bị người khác để ý, dung mạo và thân thể của chính là bà mai, hấp dẫn ít các ông chủ lớn lại gần. Trong suy nghĩ về đối tượng kết hôn của Khương Đường, người đó phải vừa có tiền vừa đẹp trai phong độ, Thẩm Kình thua ở chỗ có tiền, còn các ông chủ khác thua phong độ, dung mạo, những người kia bốn mươi năm mươi, còn có vợ nữa, dù có tiền Khương Đường cũng thèm liếc mắt nhìn.

      Sau này Cố Đông Thần xuất , soái ca lại nhiều tiền, có tiếng xấu, vậy nên Khương Đường tìm được lý do để cự tuyệt. Nhưng và Cố Đông Thần nhau rất máy móc, hai người đều rất bận rộn, nhiều khi hẹn hò, cũng trước thời gian và địa điểm, Cố Đông Thần đến đón , hoa tươi, quà tặng lãng mạn, hoàn toàn thỏa mãn phụ nữ.

      Khương Đường biết có cảm giác rung động, nhưng hầu hết các cặp đôi có bao nhiêu người vì mà kết hôn? Cảm thấy thích hợp dựng vợ gả chồng, sau khi cưới từ từ bồi dưỡng tình cảm. Đáng tiếc, khi tuần trăng mật của vừa kết thúc, Cố Đông Thần ngay lập tức qua lại với Lâm Tịch, kể tử lúc đó, Khương Đường bắt đầu cảnh giác Cố Đông Thần. Cuối cùng phát ra Cố Đông Thần ngoại tình, bồi dưỡng tình cảm kiểu gì?

      Người đàn ông phía sau vẫn chưa chịu lên tiếng, Khương Đường cảm thấy nghi ngờ, nhìn ra sau xe thông qua kính chiếu hậu trong xe.

      Trong gương, Thẩm Kình vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn cười tự tin, “ có ai đúng ?”

      biết suy nghĩ về câu hỏi của .

      Khương Đường làm bộ nghe hiểu, lúc sau, cười bất đắc dĩ, hỏi ngược lại : “ gặp qua bao nhiêu là phụ nữ, có so sánh những người đó với tôi ?”

      Đối với , đàn ông tốt xuất đúng lúc, còn đối với rất tệ bạc lạnh nhạt, nhưng vẫn cố tình nhớ .

      có người phụ nữ nào lọt vào mắt tôi, ngoại trừ em.” Thẩm Kình ngẹo đầu nhìn , giọng trầm thấp, “Khương Đường, năm năm trước, ai tôi cũng vẫn thích em, em lấy người khác nhưng tôi cũng thể quên em được, nhưng năm năm qua, tôi vẫn quên em được.”

      Khương Đường lên tiếng.

      Tay trái của Thẩm Kình nắm thành quyền, cam lòng nhìn chằm chằm, “Khương Đường, tôi cai thuốc lá, từ hôm tôi ra khỏi nhà em, điếu thuốc tôi cũng chưa hút lại, tôi có thể làm người ba tốt.”

      Khương Đường siết chặt tay lái.

      Thẩm Kình phải là kẻ ngốc, khổ tâm theo đuổi lâu như vậy, mà vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt đối với , gả cho người khác, cũng thèm để ý, có con với người đàn ông xa lạ, cũng thèm quan tâm, thậm chí cai thuốc lá để làm người ba tốt……………..

      “Rốt cuộc có được hay , em câu .” Thẩm Kình cúi đầu, chống cái trán lên cánh tay, nhìn chằm chằm đôi giày đen của mình, phiền não hỏi. Những việc có thể làm làm hết rồi, muốn hiểu được tâm ý của , muốn thương hại , đến lúc đó, chỉ sợ rằng phân biệt .

      Ngày tuyết rơi, đường bị kẹt xe, Khương Đường lái xe chầm chậm, nhìn bên ngoài cửa xe, ngắm bông tuyết rơi, hỏi: “Bây giờ tôi chấp nhận ……… sợ tôi vì tiền của mà tiếp cận sao?” Lời của đầy vẻ tự giễu.

      Thẩm Kình đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉnh lại tư thế ngồi, chăm chú nhìn gò má trắng nõn của , “Em chấp nhận tôi sao?” căng thẳng phấn khích như điên, giọng khẽ run.

      Khương Đường nghiêng đầu về bên trái, “ vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

      muốn cho con nhiều tình thương của mẹ, chu cấp cho con đời sống vật chất tốt nhất, những thứ này đều có thể làm được, cố gắng làm được, chỉ có tình thương của cha, cố gắng thế nào cũng được. Trong gia đình mà cha mẹ ly dị, nếu cả cha và mẹ đều đối xử tốt với đứa bé, đứa bé vẫn hạnh phúc như cũ, nhưng Khương Đường vĩnh viễn nhớ đến bản thân vài năm trước như thế nào, khi còn bé, rất ghen tỵ với những bạn học có cha đến đưa đón, lớn thêm chút, nhìn, đó là bởi vì vị trí của người cha trong lòng sớm nguội lạnh rồi.

      vì lý do muốn cho con cảm nhận được tình thương của cha, mà bắt buộc bản thân phải lựa chọn người đàn ông, nhưng trước mắt có người đàn ông thương con , Khương Đường lập tức muốn thử lần. Thẩm Kình chắc chắn là người cha tốt, có thể bồi dưỡng tình cảm với Cố Đông Thần, tại sao lại thể bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Kình được?

      Thẩm Kình muốn điên lên rồi, vui mừng đến phát điên rồi, nhìn người phụ nữ ở ngay trước mặt , rốt cuộc cũng chấp nhận rồi, nên quên luôn câu hỏi của của ngay lập tức. nhìn chằm chằm, nhìn xem thử có phải nghiêm túc hay , nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thèm nhìn , rốt cuộc Thẩm Kình mới phản ứng, di chuyển sang cái ghế phía bên phải, rồi nhìn , “ sợ, tiền của tôi cũng là vì theo đuổi em nên mới cố gắng kiếm, cứ coi như em vì tiền của tôi, chỉ cần em nguyện ý với tôi, tôi cam tâm tình nguyện mang toàn bộ tài sản của tôi cho em!”

      Khương Đường cười lạnh, cái người Thẩm Kình này, chuyện bao giờ đúng lúc. ngờ phản ứng của lại là dùng những lời ngon tiếng ngọt khiến người ta buồn nôn, cứ cố tình như vậy chẳng phải là rất giả tạo hay sao?

      Đoàn xe ở phía trước chuyển động, Khương Đường chầm chậm lái xe, lạnh lùng : “Tôi khuông muốn tài sản của , cũng cần đưa tiền cho tôi, chỉ cần tốt với Đóa Nhi là đủ rồi.” Mặc kệ tin hay tin, cũng muốn giải thích chút, phải vì tiền của mà chấp nhận .

      Thẩm Kình hiểu, đều hiếu hết, nếu quả chỉ vì tiền, hôm Thẩm Tố đến nhà họ Cố đón , vui vẻ với rồi. Nhưng rất vui, muốn lãng phí thời gian, lập tức nhướng người lên phía , nhìn bảo đảm, “Đường Đường, em yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, em và Đóa Nhi lập tức trở thành người nhà của tôi, tôi đối xử tốt với hai mẹ con em!”

      Người đàn ông ngồi phía sau đột nhiên lao đến , làm Khương Đường hết hồn, chán ghét mắng , “ ngồi xuống mau, đừng cản trở tôi lái xe!”
      Chris, Chris_Luu, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Thẩm Kình an vị ngồi lại phía sau ghế lái, vẫn chưa thể tin được, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm, “Đường Đường, em lừa gạt tôi chứ? Tôi cho em biết, hôm nay phải là ngày cá tháng tư, em mà dám trêu chọc tôi xong với tôi đâu!”

      Khương Đường cắn răng, muốn đổi ý quá .
      Chương 22:

      Editor: Trà Đá.

      “Đường Đường, em trêu chọc tôi đúng ?”

      “Đường Đường, em đồng ý làm người phụ nữ của tôi rồi sao?”

      “Khương Đường, sao em hả?”

      “Em cần cũng được, chỉ cần em gật đầu, tôi làm phiền đến em nữa………………..”

      lúc Đường Đường, lát lại Khương Đường, Thẩm Kình nằm dài ra ghế sau, ánh mắt tê dại nhìn chằm chằm, kêu gọi ngừng như đòi mạng , Khương Đường chịu nổi, đanh mặt dừng xe ở bên đường, “ thêm chữ nữa, tôi rút lại lời vừa ngay lập tức.”

      nãi nãi nóng tính lắm, Thẩm Kình dám đắc tội, ngồi dậy đàng hoàng, dám lên tiếng nữa.

      Khương Đường cần nhìn cũng đoán được tư thế ngồi của , cau mày : “ thắt dây an toàn vào .”

      Thẩm Kình muốn cài dây an toàn, thầm nho : “Sắp đến nhà rồi, cài vô rồi cởi ra phiền toái quá.” lái xe cài dây an toàn thành thói quen rồi.

      Khương Đường cho xe chạy lần nữa, lạnh lùng : “Nguyên tắc an toàn thông thường như vậy mà cũng để ý, làm sao tôi tin tưởng người ba tốt được chứ?”

      Mây đen lập tức kéo đến trước mặt Thẩm Kình, cài dây an toàn ngay lập tức, cười đùa nhìn , “Từ nay về sau, ngày nào tôi cũng cài dây an toàn, đều nghe lời vợ.”

      Khương Đường có thói quen la mắng như vậy, muốn chỉnh , nghĩ lại đây cũng là tính cách của , nên mím môi .

      Thẩm Kình ngồi đàng hoàng lúc, muốn chuyện với , lại sợ than phiền, lặng lẽ nhìn hồi, cuối cùng nhịn được, hỏi , “Đường Đường, khi nào chúng ta kết hôn?”

      phải bái lạy cái vô liêm sỉ của , Khương Đường hết chỗ rồi, nghiêm túc suy nghĩ chút, nhìn phía trước, : “Để xem biểu của , nếu biểu tốt, sau khi qua sinh nhật hai tuổi của Đóa Nhi, chúng ta có thể kết hôn, nếu biểu tốt, nên biết đường kiếm người khác. Đừng có dây dưa đến tôi nữa.”

      Tấm lòng của Thẩm Kình đối với Đóa Nhi được xác định, còn lại là muốn thử xem hai người có vượt qua được hay . Khương Đường dự định kết hôn sau sinh nhật hai tuổi của Đóa Nhi, bởi vì muốn Đóa Nhi hiểu chuyện chút, nếu Thẩm Kình thích hợp, vậy sớm kết hôn với , Đóa Nhi cũng nhanh chóng danh chính ngôn thuận có cha. Khương Đường cũng tranh thủ năm rưỡi này cố gắng giành lấy chút thành tích, nếu kết hôn với Thẩm Kình ngay lập tức, thứ nhất hai người chưa hiểu hết về nhau, thứ hai truyền thông xấu, nghi ngờ ly hôn vì người đàn ông khác, nếu thanh minh có vẻ dối trá.

      Qua năm nữa có thể kết hôn?

      Thẩm Kình đợi chờ năm năm khổ sở, cảm thấynếu như cơ thể hơn chút nữa, cũng có thể bay lên trời vì câu trả lời của Khương Đường rồi. Hôm nay đến đón là có tính toán trước rồi, cho nên chỉ thử chút, hoàn toàn ôm hy vọng quá lớn, ngờ trong nháy mắt thành bạn trai, còn tính toán đến cả chuyện hôn nhân nữa, Thẩm Kình quả mơ.

      “Làm sao mới được tính là biểu tốt?” Thẩm Kình hỏi cẩn thận, đời này có cái gì là miễn phí cả, sợ trong lời của Khương Đường có tính toán.

      Khương Đường cười cười, giọng nhàng: “Tôi cầu gì lớn hết, chỉ là đừng có chọc giận tôi, và bình thường gặp mặt đừng để phóng viên phát ra là được.”

      Thẩm Kình thích lén lén lút lút, theo ý , phóng viên có bắt gặp được mặc kệ phóng viên, cùng người con lời thương, quan tâm người khác gì. Nhưng cũng hiểu tình cảnh của Khương Đường bây giờ, nghiêm trang : “Nếu là như vậy, em nên đóng phim cho đạt, cho dù là nữ phụ, diễn xuất tốt đạo diễn khen, chờ tivi chiếu phim rồi tôi làm bộ như bị em hấp dẫn, bắt đầu theo đuổi em, khi đó truyền thông có phát cũng thể hươu vượn được, chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền tiến đến kết hôn.”

      Nếu Đóa Nhi là con của , nghĩ ra biện pháp công khai, tóm lại thể để mọi người nghĩ là và Khương Đường cố ý hẹn hò.

      nghĩ đồng ý, nhưng Khương Đường lại gật đầu cái.

      Thẩm Kình như được khích lệ, nhìn nhìn Khương Đường rồi ngó ngó ra ngoài cửa sổ, ho khan cái, cúi đầu nghịch điện thoại di động, “Vậy, kết hôn xong rồi, có thể làm chút….. Chuyện cấm trẻ được ?” xong, rồi len lén nhìn tài xế ở đằng trước.

      Khương Đường cau mày.

      Thẩm Kình đột nhiên hoảng hốt, vội vàng thanh minh cho bản thân, “ cần phải bàn đến chuyện đó bây giờ, ý tôi là ngày nào đó em thích tôi, rồi khí… Đường Đường, em xem tôi 29 tuổi rồi, nhiều năm theo đuổi em cũng dễ dàng gì có đúng ? Đương nhiên, em muốn để sau kết hôn, tôi cũng tôn trọng ý kiến của em, nhiều nhất chỉ là hôn thôi.”

      Khương Đường tức giận, cũng cảm thấy bị mạo phạm, đều là người trưởng thành, đề cập đến chuyện đó cũng là chuyện đương nhiên. Khương Đường quay tay lái, bình tĩnh : “Cứ thuận theo tự nhiên, đến lúc đó rồi , chỉ là Thẩm Kình, tôi nhắc cho nhớ…. đừng nghĩ ở cùng chỗ với tôi tùy tiện động tay động chân với tôi, mặc dù tôi kết hôn rồi cũng ly dị nữa, nhưng phải………………….”

      “Tôi hiểu mà, tôi cũng nghĩ như em vậy.” Thẩm Kình giọng cắt đứt lời của . Có lẽ người khác nghĩ giá trị con người sau khi ly dị còn như trước nữa, nhưng chưa bao giờ nghĩ như vậy, con người , bởi vì , nên vừa muốn lấy , vừa muốn tiến bước nữa với .

      khí trong xe có chút lúng túng, Thẩm Kình cúi đầu nhìn điện thoại di động, bấm vào danh bạ, tiện tay đổi tên trong danh bạ, đặt ở vị trí thứ nhất, tên là vợ. Thẩm Kình nhịn được nở nụ cười, cuối cùng cũng có cái tên xứng đáng rồi.

      “Về nhà rồi em nhớ đừng chặn cái số điện thoại kia nữa, số đó tôi hay dùng lắm.” Thẩm Kình thử lái sang chuyện khác, hòa hoãn khí.

      Khương Đường ừ tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Thẩm Kình lập tức im lặng.

      Bởi vì kẹt xe, nên hơn năm giờ hai người mới về đến nhà.

      “Tôi muốn gặp Đóa Nhi, rồi buổi tối tôi ở lại ăn cơm được ?” Lúc vào thang máy, Thẩm Kình hỏi.

      Khương Đường liếc cái, gì.

      Thẩm Kình như mở cờ trong bụng.

      Đến tầng chín, Khương Đường nhấn chuông cửa, Thẩm Kình vui mừng đứng ở bên cạnh chờ đợi.

      Ở bên trong, Khương Thục Lan dỗ Đóa Nhi gào khóc vì bé ngủ dậy mà thấy mẹ đâu, bà nghe được chuông cửa nên vội vã đến mở cửa, “Chắc là mẹ về rồi đó, Đóa Nhi……….” Khương Thục Lan mới được nửa, thấy Thẩm Kình, bà khiếp sợ nuốt luôn câu tiếp theo.

      Da mặt Thẩm Kình rất dày, vui mừng tự giới thiệu bản thân: “Dì à, Đường Đường đồng ý làm bạn của cháu, mới vừa đồng ý ở đường về nhà, nên cháu chưa kịp chuẩn bị gì hết, hôm khác cháu mang quà qua ra mắt chính thức.”

      Khương Thục Lan trợn hai mắt, khó có thể tin được nhìn cháu .

      Khương Đường im lặng ngầm thừa nhận, đưa túi xách cho Thẩm Kình, thấy con nước mắt rưng rưng, lập tức vào bên trong dỗ con , “Đóa Nhi nhớ mẹ đúng nè? Nín khóc nín khóc, mẹ học về rồi đây………….”

      Đóa Nhi nằm ngực mẹ, thích nhất là mẹ bế.

      Khương Đường bế con vào phòng ngủ, thấy sữa bột pha sẵn, nhiệt độ cũng vừa phải, ngồi ở giường cho con ăn. lên kế hoạch cho con bú sữa mẹ sáu tháng, sau đó đổi thành sữa bột, bây giờ lợi dụng việc học, nên Khương Đường đổi cho con uống sữa bột ngay lập tức, Đóa Nhi cực kỳ ngoan, đổi sang bú sữa bột cũng rất thuận lợi.

      Cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, Khương Đường ngẩng đầu lên.

      Thẩm Kình kinh ngạc nhìn nhìn Đóa Nhi nằm trong ngực , “Đóa Nhi nhìn trông có vẻ vui vẻ……….”

      Đóa Nhi nghe được giọng , miệng ngậm bình sữa, mắt mở to nhanh như chớp liếc sang, vừa ăn vừa tò mò quan sát . Thẩm Kình vừa khẩn trương vừa hưng phấn, xoa xoa tay, tới ngồi xổm xuống bên cạnh Khương Đường, giọng dụ dỗ Đóa Nhi, “Đóa Nhi còn nhớ chú ?”

      Cái miệng của Đóa Nhi vội vàng ăn, nhìn chớp mắt.

      Thẩm Kình cười cười, sờ bàn tay bé của Đóa Nhi thăm dò, Đóa Nhi mất hứng vì bị chú sờ tay, rút tay lại giấu vào trong ngực mẹ, chuyển động hai mắt nhìn mẹ. Khương Đường cười rồi hôn tiểu nha đầu cái, dịu dàng : “Đóa Nhi ngoan, đây là chú Thẩm.”

      Đóa Nhi nghe hiểu, cho Thẩm Kình sờ tay, Thẩm Kình đột nhiên thấy nóng lòng, liếc thấy giường có món đồ chơi đầy màu sắc, cầm đến trêu chọc Đóa Nhi. Khương Đường đưa tay ra đoạt lại, trừng , “Chờ Đóa Nhi ăn xong rồi chơi, bây giờ mà trêu chọc con bé, tập trung ăn.”

      Thẩm Kình hiểu ra, nhìn lại Đóa Nhi, tiểu nha đầu quả nhiên thả bình sữa ra, nhướng người ra ngoài tìm món đồ chơi. Thẩm Kình mềm lòng, rối tinh rối mù, nhân cơ hội bắt được bàn tay nho của Đóa Nhi, rồi quơ quơ, “Đóa Nhi ăn mau , ăn no rồi chú chơi với con.”

      Có lẽ là do Thẩm Kình cười rất rạng rỡ, nên Đóa Nhi rút tay về nữa, tiếp tục bú sữa.

      Khương Đường nhìn ra ngoài cửa, giọng hỏi Thẩm Kình, “Dì tôi đâu?”

      “Trong nhà bếp.” Thẩm Kình ngẩng đầu lên, nhìn cười, “Có vẻ dì vẫn còn choáng, chắc phải lúc nữa mới có thể phản ứng kịp.”

      choáng váng có.” Khương Đường trợn mắt nhìn cái.

      Thẩm Kình nhéo mặt mình cái, “Đúng đúng đúng, đó là dì của chúng ta, thể hươu vượn được.”

      nghiêm chỉnh, Khương Đường cúi đầu nhìn con , Đóa Nhi nhìn Thẩm Kình đến mê mẩn, Thẩm Kình nhéo mặt, tiểu nha đầu cảm thấy có trò vui, cũng giơ cái tay bé sờ sờ mặt. Thẩm Kình vui vẻ, đưa tay nhéo cái má của Đóa Nhi, bé lập tức cười khanh khách tránh vào trong ngực mẹ, thiếu chút nữa là làm đổ bình sữa trong tay Khương Đường.

      Khương Đường cau mày bất mãn, nhìn Thẩm Kình.

      Sau đó, Thẩm Kình khồng hề quấy rối nữa, Đóa Nhi ngoan ngoãn uống sạch chai sữa, cái bụng phình to, tâm tình cũng tốt hơn, Thẩm Kình ôm bé vào trong ngực, Đóa Nhi cũng khóc, giương mắt lên quan sát Thẩm Kình. Thẩm Kình cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy hai cái răng của Đóa Nhi rất đáng , hỏi Khương Đường, “Tối nay cho tôi ôm Đóa Nhi ngủ được ?”

      “Bớt bậy lại .” Khương Đường lạnh lùng nhìn , “Ra ngoài phòng khách.” nam quả nữ ở chung trong phòng ngủ, dễ khiến dì hiểu lầm.

      Bây giờ Thẩm Kình lòng dụ dỗ Đóa Nhi, có ý gì khác, Thẩm Kình bế tiểu nha đầu, theo Khương Đường ra ngoài phòng khách.
      Chris, Chris_Luu, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23:

      Editor: Trà Đá.

      Ăn cơm tối xong, Khương Thục Lan muốn rửa chén, Thẩm Kình giành dọn dẹp bát đũa, để bà và Khương Đường đợi.

      Người đàn ông nhanh tay nhanh chân, chớp mắt bưng cái mâm , Khương Thục Lan ngăn được, nhìn cháu khó xử, sao có thể để khách rửa bát được?

      “Dì ngồi , ấy thích rửa để ấy rửa .” Khương Đường ôm Đóa Nhi rồi với dì, Thẩm Kình muốn tỏ vẻ biểu tốt, càng biểu tốt, ủng hộ và Thẩm Kình qua lại.

      Đàn ông chịu xuống bếp giúp tay, lại còn vui vẻ phải giả vờ lấy lòng, khiến Khương Thục Lan phải suy nghĩ. Mắt thấy Thẩm Kình đóng cửa phòng bếp lại, bên ngoài nhanh chóng diendan=leq'do^n nghe được tiếng nước chảy rào rào, Khương Thục Lan ngồi bên cạnh cháu , giọng hỏi thăm hai người có chuyện gì xảy ra. Theo như bà hiểu, cháu bà và Thẩm Kình mới biết nhau được hai tháng, như vậy tiến triển quá nhanh. Cố Đông Thần cũng là người giàu có nhưng lại ngoại tình, nên bây giờ Khương Thục Lan đều đề phòng với tất cả đàn ông, sợ cháu lại nhìn lầm người.

      Khương Đường cúi đầu, giải thích rất đơn giản.

      Khương Thục Lan nghe xong, cực kỳ khiếp sợ, nhìn chằm chằm cháu , nhịn được đánh lên trán cháu cái, “Con xem lại con , đàn ông tốt như vậy mà con cần….”

      Khương Đường chu mỏ, thầm, “Đâu phải là con cần đâu?”

      cự tuyệt Thẩm Kình hai lần, là chê có tiền, nhưng cũng thể đổ hết mọi tội lỗi cho được, cũng do Thẩm Kình lưu manh. Ai mà tin là người tốt?

      “Thôi, chuyện qua rồi, từ nay về sau phải đối xử tốt với Thẩm Kình đó, người đàn ông đợi con năm năm, lại còn hoàn toàn nguyện ý nuôi đứa bé nữa, người đàn ông tốt như vậy đâu có dễ kiếm, đừng có làm mặt lạnh với Thẩm Kình nữa.” Bà nhớ lại bàn cơm lúc nãy, dáng vẻ cháu nóng lạnh với Thẩm Kình, Khương Thục Lan lập tức đứng về phía Thẩm Kình, liên tục dặn dò.

      Khương Đường nhịn được, : “Hai tụi con chung đụng như thế nào cũng cần dì phải quan tâm, dì tập trung xem tivi kìa.”

      Tính khí của Thẩm Kình, giây trước mà cười với , giây sau lập tức nhào lên, kiểu được voi đòi tiên.

      Khương Thục Lan xem tivi, nhất định nhìn chằm chằm vào cháu , Khương Đường sợ dì, lập tức bế con vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại. Khương Thục Lan tức giận đến mức dậm chân, đứng bên ngoài định giọng khuyên mấy câu, nhưng vì sợ Thẩm Kình nghe được nên tạm thời bỏ qua cho cháu , bà di chuyển xuống bếp trấn an Thẩm Kình, “Thẩm Kình à, nhà dì nghèo, Đường Đường cũng học đại học, con bé sợ cảnh nghèo khó, nên mới muốn gả cho người có tiền, nhưng bây giờ được bài học, rốt cuộc cũng hiểu đàn ông phải thương phụ nữ mới là quan trọng, con bé trước kia chưa hiểu chuyện, cho nên cháu đừng có vướng mắc gì trong lòng nhé….”

      Thẩm Kình vẫn nghe rất nghiêm túc, nghe đến đó, đột nhiên cười cắt đứt lời của Khương Thục Lan, “Dì suy nghĩ nhiều quá rồi, nếu trong lòng cháu có vướng mắc gì còn thích Đường Đường rồi, dì yên tâm , Đường Đường có ham tiền hay ham tiền cháu đều thích ấy, huống chi nếu nhờ ấy khích cháu, cháu đâu có ngày hôm nay.”

      Nghe được lời này từ , Khương Thục Lan vui vẻ ra mặt, cười khuyên Thẩm Kình: “Khương Đường cho Đóa Nhi ăn, cháu ra ngoài đợi , để dì dọn dẹp tiếp cho.”

      Hồn của Thẩm Kình nhanh chóng bay qua bên kia rồi, còn khách khí nữa, liếc mắt ra bên ngoài, có chút ngượng ngùng : “Cháu vội, tí cháu ra cũng được, Đóa Nhi quá đáng , cháu muốn quấy rầy Đường Đường chơi với con bé, nên cháu mới qua đây.”

      , Đóa Nhi chỉ muốn có người chơi cùng thôi.” Khương Thục Lan cười híp mắt .

      Thẩm Kình dạ tiếng, rửa tay, rồi ra khỏi phòng bếp. Phòng khách trống , Thẩm Kình tới phòng ngủ chính, lỗ tai dán lên cửa, nghe thấy giọng của Đóa Nhi y y a a, Thẩm Kình gõ cửa, “Đường Đường, dì em tôi đến đây với em.”

      Khương Đường nhìn về phìa cánh cửa, cố ý chọc giận , “ còn sớm nữa, về ngủ , hôm khác lại sang.”

      Thẩm Kình thiếu chút nữa là hộc máu, còn chưa được bồi dưỡng tình cảm với , Đóa Nhi cũng còn chưa thân với lắm, mà nghĩ đến việc đuổi sao?

      “Mở cửa nhanh .” Thẩm Kình gõ ba cái liên tiếp, uy hiếp , “Nếu mở cửa tôi gọi dì em đến đó.”

      vừa xong, cửa lập tức mở ra, Khương Đường đứng ở trước cửa, mặt nhìn , “Nửa tiếng, nửa tiếng nữa thôi đó, tôi còn phải chuẩn bị cho buổi thử vai nữa.” Hôm nay là thứ sáu, thứ hai tới phải thử vai rồi, Trương Giáo Thụ kiểu diễn xuất tình của thích hợp, Khương Đường muốn lợi dụng ba ngày này để chuyên tâm nghiên cứu về cách diễn xuất về tình .

      “Vậy em ra phòng khách chuẩn bị , nếu tôi đưa chìa khóa nhà cho em, tối nay chúng ta đổi nhà, tôi cho Đóa Nhi ăn rồi ngủ.” Thẩm Kình đột nhiên tiến đến trước cửa, biết vội, nên đề nghị chăm sóc cho Đóa Nhi. Thẩm Kình tự cho là đề nghị của cũng tệ, nhìn Khương Đường nháy mắt, “Vừa đúng làm em phân tâm vừa tập diễn xuất vừa chăm sóc Đóa Nhi.”

      Khương Đường trừng , “Đừng có lắm mồm, nửa tiếng nửa là Đóa Nhi ngủ rồi.”

      Thẩm Kình phản đối, về phía giường được vài bước, thấy Khương Đường đóng cửa lại, Thẩm Kình lặng lẽ nhắc nhở , “Đóng cửa lại.”

      Ánh mắt và giọng kia, giống như Khương Đường phải làm cái gì đó để cho Khương Thục Lan thấy.

      Khương Đường biết cố ý, để ý, tới ghế ngồi xuống.

      Đóa Nhi bị mất hứng, mới vừa nãy mẹ còn ngồi ở bên cạnh, mà bây giờ lại cách xa như vậy, Đóa Nhi đưa bàn tay bé ra gọi mẹ tới. Khương Đường nhìn con rồi cười, định chỉ Thẩm Kình, nhưng Thẩm Kình bế Đóa Nhi lên cao rồi, hôn lên mặt Đóa Nhi hai cái, “Mẹ mệt rồi, chú chơi với Đóa Nhi nè.”

      Đóa Nhi ngửa đầu lên, Thẩm Kình cúi đầu nhìn bé, Đóa Nhi cười khanh khách, thích thú với trò chơi của Thẩm Kình.

      Khương Thục Lan dọn dẹp phòng bếp xong rồi tới, chỉ thấy Đóa Nhi nằm ở đầu giường, Thẩm Kình để món đồ chơi con vịt ở cuối giường, trêu chọc Đóa Nhi. Đóa Nhi chưa bò được, nhưng lăn được, lăn từng phát từng phát xuống cuối giường, có lúc lăn sai hướng, Thẩm Kình lập tức điều chỉnh phương hướng, lớn chơi say mê cuồng nhiệt, còn cháu ngồi trước laptop, khua khua gõ gõ cái gì biết.

      Khương Thục Lan nhịn được nở nụ cười, nhìn cháu , bây giờ hoàn toàn yên tâm giao Đóa Nhi cho Thẩm Kình giữ, chắc chắn cháu bà rất tin tưởng Thẩm Kình rồi. Khương Thục Lan nhìn lúc, rồi ra ngoài phòng khách xem ti vi, chỉnh lượng , quấy rầy hai lớn ở bên trong.

      Tinh lực Thẩm Kình dồi dào, chơi đùa với mấy đứa trẻ nữa cũng có vấn đề gì. Đóa Nhi còn , trước kia chơi được chút mẹ mệt mỏi, tối nay được chơi vui, lăn lông lốc vài vòng, Đóa Nhi chơi mệt, ngồi ở đầu giường tự chơi lát, vất vả quay tới quay lui, ngó ngó thấy chú đứng ở đối diện, Đóa Nhi chợt mất hứng, chuyển sang nhìn mẹ, kêu “A”.

      Khương Đường vừa mới cắt nối biên tập lại nhiều cảnh tình kinh điển trong phim, nghe thấy con gọi mình, lập tức để công việc xuống, vừa về phía giường vừa hỏi: “Rốt cuộc Đóa Nhi cũng nhớ mẹ rồi sao?”

      Đóa Nhi toét cái miệng nhắn ra, cười híp mắt.

      Khương Đường bế tiểu nha đầu lên, bộ hai vòng ở trong phòng, bàn tay bé của Đóa Nhi vẫn tóm lấy ngực , Khương Đường cố gắng che dấu, hỏi người đàn ông ngồi giường xem náo nhiệt, “Đóa Nhi đói bụng rồi, muốn học cách cho con bé uống sữa bột ?”

      Hai mắt Thẩm Kình sáng lên, “Em dạy cho tôi?”

      Khương Đường gật đầu cái.

      Năm phút sau, Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, hai tay ôm bình sữa tu ừng ực ừng ực…, mắt mở to lúc nhìn mẹ, lúc lại liếc sang nhìn chú, kẽ chân hơi xòe nhàng nhích tới nhích lui. Thẩm Kình có kinh nghiệm, nên vào lúc này yên lặng đứng nhìn Đóa Nhi ăn, quấy rối nữa.

      Thẩm Kình tập trung nhìn Đóa Nhi, Khương Đường ở bên này tay ôm con , tay đỡ bình sữa, ánh mắt chậm rãi dời từ con sang mặt của Thẩm Kình. Người này vóc dáng trắng noãn, da tì vết có thể quay quảng cáo được rồi, điển hình là ánh mắt, phong lưu đa tình………….

      Thẩm Kình đột nhiên ngẩng đầu.

      Khương Đường theo bản năng dời tầm mắt .

      “Em nhìn lén tôi.” Thẩm Kình hết sức chắc chắn, cúi đầu nở nụ cười, ”Muốn nhìn cứ nhìn, đừng chỉ nhìn mặt, cả người tôi đều là của em mà.”

      Sắc mặt của Khương Đường thay đổi, trực tiếp sang chuyện khác, “ nên về .”

      “Đợi lát nữa, Đóa Nhi ngủ xong tôi .” Thẩm Kình dứt ra khỏi tiểu nha đầu, còn muốn nhìn lâu hơn tí.

      Mười mấy phút trôi qua, Khương Đường cũng đuổi nữa.

      Thẩm Kình nhìn chằm chằm gương mặt Đóa Nhi nẩy nở hơn so với hai tháng trước, biết có phải trong lòng có cảm giác gì hay , mà thấy Đóa Nhi có chút giống , giỡn hỏi Khương Đường, “Tôi thấy Đóa Nhi và tôi giống như có duyên với nhau vậy, em xem tôi và con bé có chút giống nhau đúng ?”

      nhìn ra.” Khương Đường chút nghĩ ngợi, lập tức phủ nhận cảm giác của bản thân .

      Thẩm Kình lườm cái, “Em hoàn toàn chịu nhìn kỹ.”

      Khóe môi Khương Đường cong .

      Thẩm Kình nhìn ngây dại, lần đầu tiên nhìn thấy cười ở khoảng cách gần như vậy.

      Ánh mắt của như có lửa, Khương Đường thoải mái, ôm con chuyển hướng. Thẩm Kình nuốt nước bọt hớp, đứng lên, thoải mái nằm nghiêng giường Khương Đường, vụng về nhắm mắt lại, “A, chơi đùa với con nít mệt , tôi có chút mệt mỏi, lát nữa Đóa Nhi ngủ tôi ngay.”

      Khương Đường làm sao mà nhìn ra chiêu trò của , lạnh lùng : “ ngồi dậy, còn về nhà mà ngủ.”

      dám nghênh ngang nằm giường , dì sang đây thấy như vậy nghĩ sao?

      Thẩm kình cười hắc hắc, nghiêng người ngồi dậy, tiến đến trêu chọc tiểu nha đầu mới bú sữa xong, “Đóa Nhi lại đây, chú dỗ con ngủ.”

      Đóa Nhi chơi cũng mệt rồi, nhận thức được nữa, vùi trong ngực mẹ, bàn tay bé ôm lấy mẹ buông, muốn mẹ dỗ ngủ. Thẩm Kình chưa chịu từ bỏ ý định, nắm lấy bàn tay bé của Đóa Nhi, Đóa Nhi mất hứng, giơ chân lên đá, sau đó lại thấy người này chịu buông, Đóa Nhi bĩu bĩu cái miệng nhắn, nhìn mẹ muốn khóc.

      Thẩm Kình vội vàng buông tay ra, thấy Đóa Nhi nhìn chằm chằm phòng bị, ảo não xem laptop của Khương Đường.

      Khương Đường buồn cười, đưa lưng về phía dỗ con ngủ, Đóa Nhi nghe được giọng dịu dàng của mẹ, mắt bé càng thêm nặng trĩu, nhanh chóng ngủ thiếp . Khương Đường tới đầu giường, khom lưng đặt con xuống giường, rồi đắp chăn lên. Sau đó, Khương Đường đứng dậy, còn chưa đứng vững, đột nhiên bị người đứng sau kéo cái, trong chớp mắt đụng phải lồng ngực của Thẩm Kình.

      Khương Đường trầm mặt xuống, giãy giụa, cánh tay trái của Thẩm Kình siết chặt eo , tay phải giữ gáy để cho tựa lên vai , cất giọng trầm thấp, “Đừng động đậy, cho tôi ôm lát, chỉ lát thôi.”

      có ý đồ mạo phạm, Khương Đường nhìn ra cửa và chẳng biết đóng cửa lại lúc nào, ánh mắt ngầm cho phép.

      ngoan như vậy, để cho ôm, rốt cuộc Thẩm Kình xác định hôm nay phải là mơ, cánh tay dùng sức, ôm chặt hơn, “Đường Đường, năm năm qua, mỗi lần rãnh rỗi, tôi đều lên mạng tìm đọc tin tức về em, mỗi lần em được phỏng vấn, tôi thấy em càng lúc càng xinh đẹp, ăn giỏi hơn, tôi đều xem qua hết, đối với em mà , tôi là người xa lạ, nhưng đối với tôi mà , mỗi ngày em đều sáng ngời trước mắt tôi, lúc nào tôi cũng muốn được gặp em, cho nên tôi quên được em, ngày ngày đều nhớ em, ngày ngày đều muốn ôm em như vậy.”

      Năm năm qua, chưa bao giờ quên được , mỗi ngày đều nhớ , trong lòng tràn ngập hình bóng của , mỗi ngày gặp người phụ nữ nào đó đường, tâm trí đều tưởng tượng ra bóng dáng của , cảm thấy cao hơn, gầy hơn, xinh đẹp hơn những đường, nụ cười của tuyệt đẹp, ánh mắt của quyến rũ………

      bá đạo chiếm trọn lấy trái tim , cho người khác có cơ hội chui vào, chớ chi đến việc chia ra nhiều ngăn.

      “Ngày đó em gả cho Cố Đông Thần, lúc đó tôi ở Argentina, cách em rất xa, nếu tôi sợ tôi giết em rồi.”

      “Ngày em vào phòng sanh, tôi ở gần đó, biết tôi nghĩ gì lúc đó ?”

      Thẩm Kình buông tay giữ gáy ra, cúi đầu nhìn , tròng mắt đen trầm trầm như sâu kín mặt hồ, nổi lên ánh nhìn mãnh liệt. Lần đầu tiên Khương Đường nhìn thấy nghiêm túc đến như vậy, bản năng của muốn trốn tránh ánh mắt nóng bỏng đó, nhưng sâu trong lòng , lại rất hiếu kỳ, muốn biết đáp án của .

      Ánh mắt của phức tạp, Thẩm Kình cười, “Tôi nghĩ, lỡ như em có xảy ra chuyện gì, tôi lập tức chạy vào, được nhìn em lần cuối.”
      Chris, Chris_Luu, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24:

      Editor: Trà Đá.

      hạnh phúc với người khác, đứng cách xa , gặp phải nguy hiểm, đến bên cạnh .

      Khương Đường nhìn vào mắt của Thẩm Kình, cảm thấy chính là những lời này.

      thể suy nghĩ được nữa, trong đầu hồi tưởng lại ngày sinh Đóa Nhi, sợ, dì và Cố Đông Thần ở bên cạnh cũng sợ, lúc thống khổ nhất, chỉ muốn sinh Đóa Nhi ra, từ đầu đến cuối, cũng có nhớ đến Thẩm Kình, nhưng lại đứng ở gần đó, ở chỗ thể thấy được.

      ….”

      mới được chữ, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên tiến đến gần , Khương Đường sửng sốt, cho đến khi có phản ứng lại, môi của Thẩm Kình dán lên môi rồi, nhàng, giống như lúc bông tuyết chạm mặt lúc ra khỏi công ty. Bông tuyết mát lạnh, môi của lại rất nóng, cảm giác áp bức hòa với nhiệt độ môi đồng thời truyền thẳng đến trái tim , mang theo tia run rẩy.

      Cảm giác này quá xa lạ, Khương Đường đột nhiên hốt hoảng, cau mày trốn về sau, đúng lúc này Thẩm Kình cũng buông ra, hai tay vịn bả vai , hô hấp đều đặn, quan sát .

      Khương Đường muốn để thấy vẻ hốt hoảng của , nên đẩy ra, rồi xoay người, “ .”

      Hai bàn tay của Thẩm Kình nắm thành quyền.

      Sau lưng có tiếng động nào, Khương Đường lập tức ý thức ra được phản ứng của có thể khiến hiểu lầm, dù sao cũng mới thổ lộ phen. Khương Đường quét mắt ra cửa, đến mở cửa ra, cất giọng nhàng, “ còn sớm nữa, bận rộn suốt ngày rồi, cũng nên về nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Được, hai ngày này em cứ an tâm chuẩn bị, chờ em thử vai xong rồi tôi lại đến tìm em.” Giọng của Thẩm Kình có chút khàn, xong rồi tới bên giường, khom lưng hôn Đóa Nhi, tiểu nha đầu ngủ say, đáng vô cùng. Thẩm Kình lại hôn thêm cái nữa, đứng thẳng người quay ra cửa, thấy nghiêng đầu gãi gãi cổ, quay mặt nhìn .

      Thẩm Kình đoán được là lúng túng bởi vì nụ hôn kia, nên muốn đối mặt với , thêm gì nữa, trực tiếp bước ra cửa.

      Khương Đường ra cửa tiễn , biết dì sau khi tiễn về lập tức chạy vào đây, nhanh chóng đến trước laptop, đeo tai nghe lên. cắt nối biên tập mấy đoạn diễn xuất tình , tiện tay mở ra đoạn, cũng là đoạn hôn rất thuần thục. Trong đoạn phim, sau khi hôn xong, nam chính tuấn tú dịu dàng ngắm nhìn nữ chính, nữ chính ngượng ngùng cúi đầu, lông mi rung động, khẽ mím mím môi đỏ, xấu hổ lại ngọt ngào.

      Khương Đường hoàn toàn thấy vào, trong thoáng nam chính cúi đầu, lập tức nhớ đến khuôn mặt của Thẩm Kình.

      “Đường Đường, Thẩm Kình về mà sao con ra tiễn vậy?” Quả nhiên Khương Thục Lan tới, đứng ở cửa giọng hỏi.

      Khương Đường làm bộ nghe thấy, sau đó chờ dì tới trước mặt , Khương Đường mới tạm ngừng video, đánh đòn phủ đầu, nhìn Khương Thục Lan cầu khẩn, “Dì à, dì ngủ trước , con luyện diễn xuất, thứ hai này con phải thử vai rồi, phải tranh thủ thời gian.”

      Khương Thục Lan búng lên trán cái, qua nhìn Đóa Nhi chút, rồi về phòng của bà nghỉ ngơi.

      Khương Đường đóng cửa lại, lần nữa ngồi vào trước laptop, trong đoạn phim năm phút, bắt đầu từ lúc hai người nắm tay chậm rãi bước , tới trong bóng cây rồi dừng lại, cúi đầu, hôn môi, sau đó lại tiếp tục mấy câu thoại, Khương Đường cũng bắt đầu tập luyện, sắp xếp diendan<lq'd~ máy quay phim, rồi chuẩn bị phút, sau đó bắt đầu diễn. lần lại lần nữa, quay tổng cộng năm đoạn, rồi Khương Đường mởi kiểm tra kết quả.

      Khương Đường xem xong rồi, sau đó nâng cằm lên, biết có phải là do ảo giác của hay , cảm giác giống như có chút tiến bộ?

      Hơn mười giờ, Khương Đường vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó tắt đèn, chui lên giường chuẩn bị ngủ, có thói quen lướt blog trước khi ngủ, thấy có tin nhắn. Khương Đường mở ra, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm Kình, ba phút trước, thúc giục phải xóa số điện thoại của khỏi danh sách đen.

      Khương Đường cười cười, đầu tiên là đối phó sau đó cùng luyện tập diễn xuất.

      Khương Đường xóa số điện thoại của khỏi danh sách đen, chưa có lưu tên, Khương Đường nhìn con ở bên cạnh chút, sau đó lưu “Chú”, lưu lại, nhìn chữ “Chú” lần nữa, lại cảm thấy đúng lắm, sau này Thẩm Kình nhắn tin hay điện thoại tới cũng thể gọi là chú được, giống như cũng coi là chú vậy. Cái này thích hợp, Khương Đường chỉnh sửa lại lần nữa, sau đó bó tay.

      Tổng giám đốc Thẩm Kình cũng được, phải đặt cho cái tên đặc biệt chút, để khi vừa nhìn thấy lập tức nghĩ đến

      Đặc biệt…….

      Khương Đường giật mình, thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, nhưng đó là do tự giới thiệu, thể trách được.

      Tâm trạng Khương Đường vui vẻ, nhập vào hai chữ, lưu lại, Khương Đường dựa vào đầu giường rồi gởi tin nhắn cho : xóa khỏi danh sách đen, nhưng cũng loại trừ việc đưa số điện thoại của vào lại.

      Thẩm Kình ngồi trước máy tính đọc tài liệu, ra cũng rất bận, lúc theo đuổi quên công việc ngay lập tức, bây giờ phải làm bù, thể chỉ lo theo đuổi vợ mà quên việc kiếm tiền được. nghe thấy tiếng báo tin nhắn tới, Thẩm Kình lập tức cầm điện thoại di động lên, thấy lên tin nhắn của vợ, Thẩm Kình nhếch miệng cười, nhắn lại : Buồn ngủ?

      Khương Đường xem blog được nửa, thấy điện thoại báo có tin nhắn đến, thấy hai chữ “Cây cột”, thiếu chút nữa là cười đến lạc giọng, nhắn lại “Ừ”.

      Chỉ nhắn lại cho chữ như vậy, trong lòng Thẩm Kình mắng hẹp hòi, tiếp tục nhắn tin: Nụ hôn kia, cảm giác như thế nào?

      Khương Đường vừa mới nằm xong, đưa lưng về phía con , tránh cho điện thoại di động quá gần con , thấy Thẩm Kình nhắn tin trở lại, Khương Đường vì thế mà buông lỏng bản thân. Thẩm Kình cà lơ phất phơ lời ngon tiếng ngọt, cảm thấy khi những lời nghiêm túc có chút giống với những lời trong phim thần tượng, Khương Đường rất tự nhiên.

      Khương Đường cười rồi nhắn: Đánh răng hai lần.

      càng lắm lời càng mỉa mai .

      Thẩm Kình cười cười, dựa vào ghế, cười tiếng rồi nhắn lại: Tôi đâu có hôn răng em, em đánh răng làm cái gì?

      Khương Đường cười tiếng động, mệt nhọc: Ngủ , tôi có thói quen ngủ trước mười giờ.

      Thẩm Kình có chút đành lòng, nhưng vẫn đồng ý: Người đẹp ngủ , hai mẹ con ngủ ngon, hôn Đóa Nhi thay tôi.

      Khương Đường nhắn lại hai chữ “Ngủ ngon”, rồi tắt chuông điện thoại di động, bỏ vào tủ đầu giường, từ từ trở mình, hôn cái lên mặt con , là của mẹ, là hôn thay cho Thẩm Kình. sờ sờ khuôn mặt mềm mại và mái tóc dày của con , sau đó nằm ngang ngửa mặt, trong nhà tối đen yên tĩnh, trong lòng của cũng yên tĩnh như vậy, ràng là rất mệt, nhưng lại ngủ được.

      Khương Đường lấy điện thoại di động, chợt nghĩ ra vấn đề cần tìm hiểu: Nơi nào cách xa Trung Quốc nhất.

      Tra ra cả danh sách dài, hầu như cùng đáp án: Argentina.

      Khương Đường nhìn cái đáp án kia, trong đầu nghĩ đến Thẩm Kình, năm đó, phải cũng tìm hiểu về vấn đề này, nên vào ngày kết hôn chạy đến Argentina hay ?

      khờ.

      ~

      Sáng thứ hai, Khương Đường mặc bộ quần áo rất đơn giản, đeo trang sức
      trang nhã, sau đó hôn con , rồi mặc thêm cái áo khoác nữa ra khỏi nhà, bước vào thang máy, nhận cuộc gọi của Thẩm Tố, “Sao rồi, em tự tin chứ?”

      Khương Đường nhìn cái hình ảnh của mình trong cánh cửa thang máy, tâm trạng coi như cũng nhõm hơn, “Chị Thẩm khỏe , có phải bây giờ chị cũng đường ra sân bay rồi sao?”

      Thẩm Tố sớm mua xong vé máy bay, hôm nay Paris, thể cùng với đến Đông Ảnh để thử vai. Chỉ là Thẩm Tố có hay cũng có gì khác biệt, đạo diễn của bộ phim này là Đàm Kinh, là đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc, cầu đối với diễn viên cực kỳ cao, còn nhà sản xuất đừng có mời ông, nếu nhờ đến ông tổ sản xuất đừng hòng nhét thêm tùm lum diễn viên vào, Thẩm Tố là chị vợ của Lục Trì, có thể được thông báo trước về vai diễn người mẫu là tốt lắm rồi, nhưng cũng phải thử vai trước.

      Khương Đường hàn huyên mấy câu đơn giản nữa với Thẩm Tố, sau đó cúp máy, vừa định cất điện thoại di động vào túi, Thẩm Kình gọi đến. Thẩm Kình có ở bên này vào chủ chủ nhật, nhưng cũng thèm hỏi tung tích của .

      “Rời giường chưa, người đẹp?”

      Trong tai truyền đến giọng điệu nhạo báng quen thuộc cả , Khương Đường có tâm tình cùng đùa giỡn: “Có chuyện gì , có việc gì tôi muốn lái xe.”

      Thẩm Kình chỉ muốn nghe giọng của , giọng cười: “ có chuyện gì hết, chỉ muốn hỏi thăm em chút, hôm nay nếu thử vai mà thành công, chúng ta hẹn hò được ?”

      Khương Đường đưa điện thoại ra xa theo bản năng, biết vì sao, nhưng mỗi lần nghe giọng tình cảm của Thẩm Kình trong điện thoại, đều như vậy. Trước kia Cố Đông Thần cũng dùng giọng điệu tình cảm như vậy để , nhưng chỉ duy nhất Thẩm Kình mới khiến có cảm giác khác lạ mà trước kia chưa bao giờ trải qua. Khương Đường cố gắng nén cái cảm giác khác thường này xuống, vừa ra khỏi thang máy vừa : “Thành công rồi chuyện đó sau, có bận công việc làm , tôi lên xe rồi.”

      quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.

      đầu khác của điện thoại, Thẩm Kình nhìn điện thoại di động chút, cười cười, rồi cất điện thoại vào túi, quay đầu lại, chỉ thấy Lục Trì ngồi bàn làm việc, biết làm việc gì mà nét mặt chút thay đổi. Thẩm Kình cũng quấy rầy ta, dựa vào ghế salon, quét mắt nhìn đồng hồ, còn hơn tiếng nữa, là có thể tự mình phỏng vấn người đẹp của rồi.
      Chris, Chris_Luu, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :