1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15:

      Editor: Trà Đá.

      Trở về đến nhà, Khương Thục Lan tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lên, lúc xoay người, buồn bực nhìn cháu , “Đường Đường, lúc nãy sao con lại nóng tính quá vậy hả?”

      cháu này của bà, bởi vì cha kết hôn cũng người phụ nữ khác, mẹ nhảy lầu tự sát, tính khí từ tốt, độc thích chuyện với ai. Sau khi lên thành phố học, biết trải qua chuyện gì, rồi từ từ cũng cười lên nhiều, đối đãi với mọi người cũng còn lạnh lùng nữa, sau khi nổi tiếng càng chú trọng hơn về cử chỉ ăn , hôm nay là lần đầu tiên Khương Thục Lan nghe cháu bà năng lỗ mãng như vậy, mở miệng ra là bắt người ta cút.

      ta trông rất rất ngứa mắt.” Khương Đường ôm con , cúi đầu câu cho có lệ.

      Khương Thục Lan thở dài, ngồi bên cạnh cháu , mở ti vi.

      ti vi chiếu phim Hàn Quốc, cái thể loại nữ chính ngu ngốc nhu nhược, trước kia Khương Đường cực kỳ ghét, cảm giác diễn xuất quá giả tạo, trước đó nữ chính còn ghét cay ghét đắng nam chính, sau đó nam chính đột nhiên đến ép nữ chính sát vào tường, nữ chính lập tức đỏ mặt tim đập nhanh, ngây ngốc chờ nam chính hôn, đổi lại là , nếu ghét đối phương rồi, đỏ mặt cái gì chứ, lập tức cho đối phương bạt tai rồi bỏ .

      Nhưng mà bây giờ muốn theo con đường đóng phim này, xem ở góc độ ti vi khác nhau, nội dung của bộ phim còn đáng tin nữa, diễn viên phải diễn được, mới đáng để xem chút. Khương Đường nhìn chằm chằm nữ chính, tưởng tượng mình trước máy quay, vô tình nhập vào nhân vật. Đóa Nhi nằm trong ngực mẹ, ăn no, cứ như vậy ngậm ngực mẹ rồi ngủ thiếp .

      Khương Thục Lan giọng nhắc nhở cháu .

      Khương Đường cúi đầu, thấy bộ dạng của con dễ thương, cười rồi kéo áo xuống, ôm con vào phòng ngủ.

      “Dì à, hôm nay Tiêu Hàng phải làm sao?” Đặt con ở trong phòng ngủ xong, Khương Đường tới ngồi bên cạnh dì, rất tùy ý hỏi.

      Khương Thục Lan tập trung xem ti vi, chút để ý trả lời : “Vì sao làm?”

      “Sao con biết được, lúc chúng ta trở lại, phải nghe được giọng của người đàn ông đó ra từ nhà của cậu ta sao? Tiêu Hàng cũng bán nhà nữa.” Khương Đường kéo kéo tay dì, tắt ti vi để cho dì xem nữa. Khương Thục Lan lúc này mới suy nghĩ đến lời của cháu , vô tình : “Đúng rồi, hôm nay là thứ sáu.”

      Bây giờ, Khương Đường cực kỳ tò mò cái người tên Tiêu Hàng này, có thể ngăn cản được người đàn ông cường bạo Thẩm Kình, theo phương diện nào đó, cậu ta có tình cảm với dì ít nhất là năm mươi phần trăm, còn lại năm mươi phần trăm là liên quan đến tướng mạo của Tiêu Hàng, nhân phẩm, bản lĩnh, nếu như tệ, Khương Đường Điẽnan8lequy3don rất sẵn lòng hợp tác cho nhân duyên của dì , về phần tuổi tác kém bao nhiêu, cũng thành vấn đề.

      “Dì à, Tiêu Hàng giúp chúng ta nhiều như vậy, mà con vẫn chưa cảm ơn cậu ta lần nào, hôm nay nhân cơ hội cậu ta ở nhà, dì dẫn con qua cảm ơn .” Khương Đường thân thiện , “ em xa bằng láng giềng gần đúng dì?”

      Khương Thục Lan suy nghĩ chút, Tiêu Hàng giúp đỡ mua thức ăn nhiều lần như vậy, cháu bà quả cũng nên cảm ơn tiếng, lập tức gật đầu, rồi đứng lên.

      Đóa Nhi ngủ ít nhất cũng tiếng nữa, hơn nữa tỉnh lại cũng bò lung tung, mấy phút chắc cũng sao. Khương Đường yên tâm cùng dì đến trước cửa nhà đối diện, rồi nhấn chuông.

      Tiêu Hàng mới vừa ngủ, mơ mơ màng màng lại nghe tiếng chuông cửa, đầu tiên là nghĩ đến Thẩm Kình. Tập đoàn nổi tiếng thế sao, tại sao ta lại nghĩ muốn đổi phòng là đổi phòng được, có nhiều tiền ghê gớm sao?

      Cảm mạo nóng sốt cộng thêm vừa mới ngủ, Tiêu Hàng vén chăn lên, chỉ mặc cái quần cộc màu xám tro, mang dép vào đùng đùng nổi giận chạy tới trước cửa, cũng thèm nhìn xem là người nào, vừa mở cửa vừa nổi giận, “Tôi bán……………”

      Kết quả vừa mới mở cửa ra, lại thấy hai người đẹp, người cao trợn mắt kinh ngạc, người thấp cúi đầu đỏ mặt, lại còn nhìn sang hướng khác nữa. Tiêu Hàng sửng sốt, sau vài giây, cậu ta đóng cửa lại cái ‘Rầm’, quay đầu chạy về phía phòng ngủ, mở tủ treo quần áo ra, lấy quần dài và áo ngắn tay khác ra rồi thay rất tốc độ, sau đó vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      Ở ngoài cửa, Khương Đường nháy nháy mắt, nhớ đến chàng thanh niên cơ bụng sáu múi vừa mới gặp, đụng đụng cánh tay dì trêu chọc, “Dì à, vóc dáng của Tiêu Hàng cũng rất khá đó.” Bộ dáng khôi ngô tuấn, mắt mí hơi , tính khí cũng rất đàn ông, chỉ là nhìn giống như người mới tốt nghiệp đại học.

      là người mẫu, nhìn thấy vóc dáng của người mẫu nam như cơm bữa, nên chỉ cần liếc sơ qua là biết. Khương Thục Lan giống , trừ người chồng trước và nam diễn viên truyền hình, thực tế gặp qua đàn ông khác ở trần bao giờ, đột nhiên chứng kiến cơ ngực trần của người hàng xóm quen thuộc………. Khuôn mặt của Khương Thục Lan đỏ rần rần, giọng : “Đường Đường, nếu hôm khác……………..”

      Bà còn chưa hết, cánh cửa trước mặt mở ra lần nữa, tinh thần Tiêu Hàng sảng khoái xuất trước mặt hai người phụ nữ.

      xin lỗi, tôi còn tưởng là cái người muốn mua phòng đó.” Tiêu Hàng đỏ mặt giải thích. Nếu như chỉ có mình Khương Thục Lan, nữ yếu đuối nam mạnh mẽ, cậu ta khẩn trương đến như vậy, nhưng Khương Đường cũng ở đây, đối mặt với siêu mẫu khí thế hơn người ở sân khấu, Tiêu Hàng cảm thấy có chút áp lực, cố gắng giữ vững tinh thần, rồi chào hỏi Khương Đường, “Tiểu thư Khương.”

      “Số tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, cần phải khách sáo như vậy, về sau chỉ cần gọi trực tiếp tên tôi thôi.” Khương Đường vươn tay về phía Tiêu Hàng, “Tiêu Hàng, lúc trước làm phiền cậu mua thức ăn giúp chúng tôi, cảm ơn.”

      Mặt Tiêu Hàng càng lúc càng đỏ hơn, vội vàng bắt tay Khương Đường, sau đó lập tức thả ra, quét tầm mắt qua Khương Thục Lan.

      Khương Thục Lan còn lúng túng, cúi đầu giữ im lặng, dù sao cũng là cháu bà đến cảm ơn.

      lời nào, Tiêu Hàng đột nhiên cũng biết nên gì.

      Khương Đường gợi chuyện, nhìn vào trong nhà Tiêu Hàng, “Cậu ở có mình thôi sao?”

      Rốt cuộc Tiêu Hàng cũng phản ứng, mời hai người vào nhà, mặt Khương Thục Lan lộ ra vẻ do dự, Khương Đường khoác tay dì, lôi kéo bà vào trong. Tiêu Hàng hiểu sao lại vui mừng, đóng cửa lại theo sau hai người phụ nữ, vừa vừa giải thích: “Ba mẹ tôi đều ở Thanh Đào, mình tôi sống ở Bắc Kinh, trong nhà hơi lộn xộn, hai người đừng để ý nhé.”

      Khương Đường liếc nhìn vòng, có thể thấy được phòng khách có dấu vết của người từ công ty dọn dẹp đến lau chùi, ngồi vào ghế salon, lòng khen: “Sạch , nếu như nhờ dì tôi giúp đỡ dọn dẹp, chắn chắn phòng tôi còn lộn xộn hơn bên này nữa.”

      Tiêu Hàng nhìn Khương Thục Lan cái, sau đó rót nước cho hai người.

      Khương Đường tò mò hỏi cậu ta: “Nghe dì tôi là cậu mới tốt nghiệp đại học thôi hả?”

      Tiêu Hàng buồn cười, nhớ đến lúc mới quen biết Khương Thục Lan, hai người cùng vào thang máy, cùng ra khỏi thang máy, cả quá trình bà đều rất hồi hộp. tới cửa, cậu ta lấy hết dũng khí tiến đến gần bà, tính tình Khương Thục Lan hướng nội, lại còn rất thà, cậu ta hỏi gì bà đều , vất vả lắm mới có dũng khí hỏi ngược lại cậu ta có phải còn học đại học hay ……..

      Cậu ta chỉ mới đến vừa mới tốt nghiệp, mở cửa điena'le,quy]don tránh vào trong nhà, sau đó vẫn cho là cậu ta vừa mới tốt nghiệp đại học sao?

      “Mới học xong nghiên cứu sinh.” Tiêu Hàng bưng hai ly nước đến, ly đặt ở trước mặt Khương Đường, ly đưa cho Khương Thục Lan ở bên này, khom lưng khách khí : “Chị Khương uống nước .”

      cần đâu, bây giờ bọn tôi phải , Đóa Nhi ở nhà có mình.” Khương Thục Lan dám nhìn cậu ta, nhớ đến chuyện lúc nãy thấy được lồng ngực rắn chắc của cậu ta, bà được tự nhiên cho lắm, nhìn cháu nháy nháy mắt, rồi đứng lên.

      Khương Đường cũng muốn ở lại lâu, nhìn lướt qua cậu ta, coi như cũng hài lòng, Khương Đường tới bên cạnh dì, cười cười mời Tiêu Hàng, “Buổi trưa cậu qua bên nhà tôi ăn trưa nhé, coi như là tạ lễ cảm ơn cậu.”

      Ánh mắt Tiêu Hàng sáng lên, sau đó biết có phải là do hưng phấn quá , đột nhiên ho khan, ngừng cũng được. Tiêu Hàng nhanh chóng xoay người , ho xong mới tiếc nuối : “Để hôm khác được , hôm nay tôi bị bệnh, tôi sợ lây bệnh sang Đóa Nhi.”

      Rốt cuộc Khương Thục Lan cũng dám nhìn cậu ta, lúc này mới phát ra khuôn mặt của Tiêu Hàng đỏ bình thường, quan tâm hỏi han: “Bị cảm?”

      Tiêu Hàng cười cười, “ chút, có uống thuốc rồi, hai ngày nữa là khỏe.”

      Khương Thục Lan , “Vậy cậu mau nghỉ ngơi cho tốt , bọn tôi về trước.”

      Tiêu Hàng cười rồi tiễn họ ra cửa, đến khi hai người vào nhà rồi, cậu ta mới lưu luyến đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn lại mình, nhớ lại việc mất mặt lúc nãy, Tiêu Hàng ảo não đập đầu.

      ~

      Chín giờ sáng ngày chủ nhật, Khương Thục Lan dọn dẹp phòng khách, Khương Đường ở trong phòng ru con ngủ, đột nhiên có người nhấn chuông cửa. Khương Đường mở cửa phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa, có chút hoài nghi là Thẩm Kình đến đây quấy rầy, yên tâm ôm con ra ngoài phòng khách, đứng nhìn dì mở cửa.

      “Ai vậy?” Khương Thục Lan hỏi.

      “Là tôi.” Bên ngoài truyền đến giọng vui sướng của Tiêu Hàng.

      Khương Đường cười, Khương Thục Lan quay đầu lại nhìn cháu , rồi mở cửa.

      Tiêu Hàng nhìn rất có tinh thần, đứng ở trước cửa nhìn Khương Đường cười cười, mong đợi : “Bây giờ tôi chợ, buổi trưa chúng ta ăn cơm chung được ? Lần trước bị bệnh, chưa được nếm qua tay nghề của chị Khương, hai ngày nay vẫn luôn nhớ, hôm nay hết bệnh, biết có qua đây ăn cùng được .”

      Khương Thục Lan quay lại nhìn cháu lần nữa.

      Khương Đường ngờ da mặt Tiêu Hàng cũng rất dày, chỉ là cảm thấy Tiêu Hàng tê, nên nguyện ý cho cậu ta cơ hội, “Được, nếu chợ cùng Tiêu Hàng , Tiêu Hàng biết con thích ăn cái gì đâu, hơn nữa cậu ta là đàn ông, sợ rằng phân biệt được đâu là súp lơ, đâu là cải bắp đúng ?”

      Tiêu Hàng dĩ nhiên biết phân biệt, mặc dù cậu ta biết nấu ăn, nhưng cậu ta cũng ngốc, Tiêu Hàng kiềm chế kích động trong lòng xuống, lộ ra vẻ mặt lúng túng, “ phân biệt được nhiều lắm.”

      Khương Thục Lan nhịn cười được, chợ cũng sao, nhưng bà chỉ lo sợ phóng viên bắt gặp được.

      “Bên ngoài có nhiều phóng viên lắm, chị Khương ngồi trong xe tôi, bọn họ phát được đâu.” Tiêu Hàng lập tức . Khương Đường là người thân của Khương Thục Lan, gần đây cậu ta cũng để ý đến chuyện ly hôn của Khương Đường, kể từ khi Lâm Tịch có dính dáng đến chuyện đó, các phóng viên cũng nhào qua săn tin tức bên Lâm Tịch, bên này Khương Đường vẫn ở trong căn nhà bé, chịu chui ra, các phóng viên cũng mất hứng thú.

      “Dì , tiện đường mua dùm con vài thứ luôn.” Khương Đường vui vẻ ôm con , vào trong phòng viết đồ cần mua, lâu lắm rồi ra ngoài, quả có nhiều thứ rất muốn mua, ví dụ như kẹp tóc, Đóa Nhi rất thích giật tóc , Khương Đường phải bảo vệ bằng các biện pháp.

      Năm phút sau, Khương Thục Lan cùng hàng xóm Tiêu Hàng xuống lầu.

      Khương Đường ngồi ở phòng khách, ôm con xem ti vi.

      Xem được tập phim, đại khái cũng được bốn mươi phút, chuông cửa reo, Khương Đường nghĩ là dì chợ về, ôm Đóa Nhi ra mở cửa, đến trước cửa, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm phải cẩn thận, cúi đầu nhìn qua màn hình camera.

      Thấy giỏ hoa hồng được trang trí rất đẹp.

      Khương Đường cau mày, hoài nghi người cầm giỏ hoa che mặt là Thẩm Kình, nhưng giỏ hoa nhúc nhích, nên Khương Đường cũng dám xác nhận.

      Thẩm Kình đứng bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động gì, nên đoán là Khương Đường đứng trước cửa, nếu đổi lại là Khương Thục Lan, nhất định hỏi là ai rồi.

      Thẩm Kình đặt giỏ hoa xuống, nhìn về phía camera trước cửa, cười nhiệt tình, “Tiểu thư Khương, tôi mới chuyển đến căn nhà ở lầu dưới tối hôm qua, hôm nay lên đây để chào hỏi tiếng, có chút quà, hi vọng chủ nhà đứng ghét bỏ. À, đúng rồi, tôi biết có con , nên có chuẩn bị phần quà cho bé.”

      Khương Đường đứng thẳng người, nghe đến đó, nhịn được nhìn camera lần nữa.

      Thẩm Kình dán sát lỗ tai vào cánh cửa, nghe ngóng động tác của , nở nụ cười lớn hơn, lui về sau hai bước, tay cầm giỏ hoa, tay chắp sau lưng, giống như dỗ dành đứa bé: “Mở cửa , rồi tôi cho xem quà.”
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường có hứng thú với món quà của Thẩm Kình, nhưng vẫn mở cửa.

      Thẩm Kình sững sờ ở ngoài cửa, chuẩn bị trêu chọc nhiều hơn nữa….., ngờ lại mở cửa nhanh như vậy, rồi nhìn Khương Đường, rất yên lặng, Khương Đường tức giận chút nào, như vậy quá khác thường, Thẩm Kình thu hồi dáng vẻ cợt nhã, tròng mắt đen nghiêm túc nhìn chằm chằm , đợi mở miệng trước.

      tay Khương Đường ôm con , tay nắm lấy bàn tay tròn tròn của con , bình tĩnh chuyện với , “Thẩm Kình, nếu như chỉ có mình tôi, tôi cũng sợ qua lại với , nhưng tôi có con , tôi muốn có bất cứ xì căng đan nào nữa, muốn để cho truyền thông hoài nghi bất cứ ai là cha ruột của Đóa Nhi. tại, tôi vừa mới ly hôn với Cố Đông Thần, vội vàng chuyển đến căn nhà ở lầu dưới, nếu để truyền thông biết được, nghĩ tôi và Đóa Nhi bị truyền thông làm phiền đến mức nào?”

      Thẩm Kình vốn là kẹo kéo, bám người, đuổi như thế nào cũng quay về bám , Khương Đường chỉ có thể giải thích đạo lý, hi vọng . Khương Đường tự nhận coi như là cũng hiểu Thẩm Kình, vô lại, nhưng vô lại đến mức phân biệt được phải trái, nếu Thẩm Tố thân với người em trai bà con đến như vậy. Vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, Khương Đường tin tưởng Thẩm Tố, cũng tín nhiệm vào mắt nhìn người của Thẩm Tố.

      Khương Đường ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Kình, rồi cười tiếng bất đắc dĩ, “Dĩ nhiên, nếu như tổng giám đốc Thẩm chỉ để ý đến niềm vui của ngài, mà quan tâm đến tình cảnh của tôi và Đoá Nhi, coi như tôi chưa gì hết.”

      “Phải làm đến mức như vậy sao.”

      Thẩm Kình dựa sát vào bức tường bên cạnh, nhìn , giả bộ đáng thương, “Tôi có điều tra, chỗ khu nhà Cảnh Vân mà em ở, có rất nhiều đại gia mua nhà ở đây, đơn thuần chỉ là mua nhà, với lại em có ở đây hay cũng quan trọng, tôi mua nhà ở đây có gì ổn sao? Hơn nữa phải ngày nào tôi cũng ở đây, em yên tâm, nhiều lắm chỉ qua ở hai ba ngày, ảnh hưởng gì đến em đâu.”

      Thẩm Kình giải thích ràng, sau đó lấy ra cái lắc rung vẫn giấu ở sau lưng ra cho xem, “Cái này cho Đóa Nhi chơi được ? Tôi có hỏi qua, người ta đứa bé ở độ tuổi của Đóa Nhi chơi cái này rất hợp.”

      Cái lắc hình tròn, có cái tay cầm màu vàng, cái lắc hình tròn màu hồng phấn đáng , hai loại màu sắc này hấp dẫn đứa bé. Lúc trước Đóa Nhi còn tập trung nhìn chằm chằm vào giỏ hoa của chú, lúc này thấy cái lắc, lập tức vươn người về phía trước. Tim Thẩm Kình đập nhanh hơn, chuẩn bị tiến lên trêu chọc Đóa Nhi.

      Đàm phán thành công, lời nhàng nghe, Khương Đường thèm để ý đến nữa, lui về đóng cửa.

      Thân thể Thẩm Kình phản ứng rất nhanh, giơ giỏ hoa lên chặn cửa, rồi nhanh nhẹn lách vào, Thẩm Kình lui vào phía trong, nhìn Khương Đường cợt nhã, “Dù sao cũng là hàng xóm với nhau rồi, cũng nên mời tôi uống tách trà chứ?”
      ra ngoài.” Khương Đường trầm mặt đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm, “ cần phải chuyển , ngày mai tôi chuyển về quê ngoại với dì tôi, có bản lĩnh đuổi tới quê ngoại của tôi luôn .”

      Công ty của ở Bắc Kinh, ở Bắc Kinh có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên mới có thời gian theo đuổi , Khương Đường tin khi chuyển về quê, Thẩm Kình cũng có bản lĩnh suốt ngày chạy về quê .

      Thẩm Kình nhìn hai mắt chằm chằm, đặt giỏ hoa xuống đất, nghênh ngang đến ghế salon ngồi, bắt chéo chân, cười như cười nhìn , “Em gạt tôi thôi, nếu em muốn , từ sớm rồi. Khương Đường, em cho rằng tôi thích em nhiều năm như vậy, lại biết em là người như thế nào sao? Bây giờ, Lâm Tịch và Úc Uyển thân bại danh liệt, tại danh tiếng của Lâm Tịch rất thối rồi, nhưng ta vẫn đần độn vui vẻ như trước, đợi chuyện này lắng xuống, ta quay lại đóng phim, thời gian càng lâu, sức ảnh hưởng của cái bồn nước đục này càng , nhìn giới diễn viên nghệ sĩ, mang theo danh tiếng xấu nhưng vẫn làm đại minh tinh đó thôi? Còn Úc Uyển, mối quan hệ giữa Úc Gia và Cố Gia rất thân thiết, cứ cho là Cố Đông Lâm muốn ly hôn, ông cụ Cố cũng đồng ý, lại Cố Đông Lâm nhu nhược, bị Úc Uyển dỗ dành mấy ngày rồi cũng cho qua. Cho nên nếu em về quê, tương lai của Lâm Tịch càng ngày càng lên, Úc Uyển vẫn sống trong Hào Môn rộng rãi như cũ, chỉ có em, có tiếng tăm gì, chỉ ở nhà nuôi con, thỉnh thoảng truyền thông cũng nhớ lại, rồi săn được vài bức hình nghèo khổ của em.”

      Thẩm Kình đung đưa cái lắc, nhìn Khương Đường mà lại quan sát phòng khách nhà , xem qua vòng, tầm mắt lại quay trở lại người Khương Đường, câu đâm xuyên tâm của Khương Đường, “Chắc chắn , cam lòng cả đời bị hai người phụ nữ kia thậm chí bị Cố Gia đè đầu cưỡi cổ, phải vùng dậy trả thù mới là Khương Đường mà tôi biết.”

      Khương Đường rũ mi mắt xuống.

      Đó chính xác là những gì nghĩ, đừng nghĩ tại thanh danh của Lâm Tịch thối đến thể thối hơn nữa, phát ngôn rút lui, bồi thường mấy cái hợp đồng phim điện ảnh và truyền hình, nhưng lạc đà còn gầy hơn ngựa, huống chi Lâm Tịch còn chưa chết, vẫn còn có cơ hội. Chỉ cần chuyện này lắng xuống, Lâm Tịch có thể thuận lợi trở mình. Úc Uyển càng phải bàn tới, bản thân cơ bản là thiên kim tiểu thư Hào Môn, cho dù Cố Đông Thần cần ta, Úc Uyển cũng sống giàu sang rộng rãi.

      Chỉ có , có người hẫu thuẫn, có cha mẹ làm chỗ dựa, khi cam chịu số phận, lập tức thất bại thảm hại.

      Khương Đường cam lòng, chấp nhận số phận. quả cưới chồng rồi ly hôn. Đóa Nhi cũng phải là máu mủ của Cố Gia, nhưng Cố Đông Thần là người có lỗi với trước, trước sau gì cũng biết chuyện gì, tại ly hôn, coi như thanh toán xong với Cố Đông Thần rồi. Nhưng vẫn chưa xong với Lâm Tịch và Úc Uyển, còn chưa có thanh toán ràng món nợ mà hai người chị em thân thiết đó hãm hại .

      Ai mà muốn sống tốt hơn, cũng sống tốt hơn, tốt hơn so với họ, làm việc chăm chỉ hơn.

      ‘Đing’ tiếng, thang máy dừng lại ở tầng chín.

      Tối hôm qua Thẩm Kình cũng có ở lại đây, lúc vừa lái xe tới, vừa đúng lúc thấy xe của Tiêu Hàng chạy ra khỏi khu chung cư, Thẩm Kinh tinh mắt, nhận ra trong xe có người phụ nữ cúi đầu có nét giống Khương Thục Lan, sau đó Khương Đường ra mở cừa chuyện cùng với , Thẩm Kình lập tức xác nhận Khương Thục Lan có ở nhà rồi, vì vậy bây giờ cũng đoán được là hai người trở lại.

      lập tức rời khỏi ghế salon, xách giỏ hoa lên, chạy như bay tới đứng bên cạnh Khương Đường, đứng vững, ánh mắt cũng liếc về bóng dáng của Tiêu Hàng, Thẩm Kình làm như thấy, tao nhã lịch chuyện với Khương Đường, “Quả là khó từ chối, nếu tiểu thư Khương có ý muốn mời tôi ở lại dùng cơm, vậy tôi cũng khách khí.”

      Khương Đường nhìn giống như thấy ma quỷ, phản ứng nhanh nhạy cùng diễn xuất tốt như vậy, tại sao làm diễn viên chứ?

      Đóa Nhi nghe hiểu hai người lớn gì, chỉ thấy món đồ chơi đến gần, kêu a tiếng, dùng sức vươn về phía Thẩm Kình.

      Thẩm Kình cười cười rồi đưa món đồ chơi cho tiểu nha đầu, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tiêu Hàng ngu ngơ và Khương Thục Lan, Thẩm Kình giả bộ ngẩn người, ngay sau đó xách giỏ hoa đến trước cửa, ân cần giải thích với Khương Thục Lan: “Dì Khương, mấy ngày trước cháu có đến xem nhà, chúng ta có gặp nhau, dì còn nhận ra cháu ? Cháu mới chuyển đến nhà ở lầu dưới, nhân dịp hôm nay là chủ nhật mọi người đều rảnh rỗi, nên lên làm quen cho biết, hi vọng làm quấy rầy mọi người. Đây là hoa tặng cho tiểu thư Khương.”

      giỏ hoa hồng kiều diễm, tầng tầng lớp lớp, nhiệt tình như lửa.

      Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Khương Thục Lan nhận được nhiều hoa hồng như vậy, mà người tặng hoa còn là người đàn ông khôi ngô tuấn tú như ngôi sao lớn, bà có tâm tư với người đẹp trai, nhưng cũng bị đỏ mặt. Bà lúng túng, mắt nhìn cháu đứng ở bên trong, thấy vẻ mặt của cháu , Khương Thục Lan hàn huyên : “Cậu đừng khách khí, vậy, chúng ta vào nhà ngồi trước .”

      Cháu bà cũng mời người ta ở lại ăn cơm, bà còn có thể gì được? Hơn nữa, ở Bắc Kinh hình như có tập tục chào hỏi hàng xóm khi mới chuyển tới, bà vừa mới đến Bắc Kinh, chủ nhà đối diện là giáo sư nhạc, tặng bà dĩa nhạc, tiếp theo là Tiêu Hàng, bảo là muốn mời bà ăn cơm, Khương Thục Lan đồng ý, nên Tiêu Hàng tặng bà chậu hoa bách hợp………...

      Nhớ đến chậu hoa bách hợp bà nuôi chết, Khương Thục Lan lập tức quét mắt qua Tiêu Hàng, giành lấy hai túi hàng ở tay Tiêu Hàng, vượt lên trước vào cửa, “Đường Đường, con tiếp khách , dì nấu cơm.”

      Bà bước nhanh vào phòng bếp, để Khương Đường ở lại với hai người đàn ông.

      Tiêu Hàng cũng biết chút nội tình, nhìn sắc mặt Khương Đường chút, đoán được bảy tám phần là Thẩm Kình mặt dày tự ở lại dùng cơm, còn Khương Thục Lan ngây ngốc tin. Vậy bây giờ nên làm cái gì đây?

      Cậu ta nhìn Khương Đường hỏi ý kiến, cậu ta là người ngoài, đột nhiên nhúng tay vào tốt lắm, nếu như Khương Đường có cần, cậu ta giúp đối phó với Thẩm Kình.

      Thẩm Kình lại thấy ánh mắt kích thích của Tiêu Hàng nhìn Khương Đường, là biết tiểu tử này lòng dạ xấu xa, bây giờ biết muốn theo đuổi Khương Đường, còn dám ở trước mặt mà nhìn chằm chằm người phụ nữ của !

      “Đều là hàng xóm, làm quen chút chứ?” Thẩm Kình đến ngăn cản trước mặt Khương Đường, ánh mắt khiêu khích và cảnh cáo chuyển sang nhìn Tiêu Hàng chút che giấu, “Tôi họ Thẩm, tên Kình, Kình trong cột chống trời……”

      Lời còn chưa xong, phía sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, Thẩm Kình lập tức quay đầu, hiểu Khương Đường cười cái gì.

      Khương Đường nhìn , rồi nhìn Tiêu Hàng ý bảo vào trong trước, rồi mới nhìn Thẩm Kình : “ chờ chút, tôi có chuyện hỏi .”

      Thẩm Kình lấy tay che miệng chờ đợi.

      Khương Đường trêu chọc con , cố gắng lấy cái lắc ra khỏi tay Đóa Nhi, Đóa Nhi thích đồ chơi mới, chơi chưa , hai bàn tay dùng sức nắm chặt cái lắc, hai mắt mở to nhìn mẹ chằm chằm.

      “Đóa Nhi thích chơi, em giành cái gì mà giành, cái đó cũng phải tặng cho em.” Thẩm Kình đoán được Khương Đường muốn trả lại món đồ chơi cho , túm lấy cổ tay Khương Đường. Khương Đường giương mắt, ánh mắt lạnh lùng. Ý định bị phá, Thẩm Kình buông cánh tay trắng nõn của ra. di chuyển tay xuống cầm chân của Đóa Nhi lắc lắc, nhìn Đóa Nhi vừa cười vừa thúc giục , “Có chuyện gì mau , tôi còn muốn thưởng thức món ngon nữa.”

      rất kỳ quái, ghen tuông ngút trời, Khương Đường giải thích, tức giận đẩy tay ra, chỉ vào ống quần , rồi ghét bỏ : “ đâu vậy? Phía sau quần dính mảng nước sơn trắng kìa.”

      Thẩm Kình cả kinh, nghĩ ngợi gì lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lại liếc thấy Khương Đường giơ tay lên, ngay sau đó cánh cửa ở đối diện lao tới. Thẩm Kình giật mình, giây kế tiếp phản ứng kịp, lập tức lao về phía trước, chỉ kịp thời chen nửa cánh tay vào, bị kẹp chật cứng ở khe cửa, người phụ nữ ở bên trong dừng lại chút, lại tiếp tục dùng sức, buộc rút tay về.

      “Mở cửa.” Thẩm Kình hít hơi sâu, mở miệng trách móc cảnh cáo , “Khương Đường, em mở cửa mau, nếu tôi dùng sức đẩy ra đấy, em đừng tưởng là tôi dám, nếu phải là sợ đụng vào Đóa Nhi, tôi trực tiếp đẩy bay em rồi đó.”

      cứ việc đẩy , phá hoại rồi tôi có lý do để dì tôi.” Khương Đường nhìn chằm chằm vào cánh tay của Thẩm Kình, lạnh lùng .

      thể , vẻ ngoài của Thẩm Kình rất hoàn hảo, dáng cao mặt đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong số những người đàn ông Khương Đường từng gặp qua, ngón tay thon dài, mu bàn tay vừa trắng vừa mịn, biết có phải là do chăm sóc da cẩn thận hay . Nhưng cho dù hoàn mỹ đến đâu, Khương Đường vẫn chán ghét , Thẩm Kình chính là người cực kỳ phiền phức, hôm nay mà đúng ý của , khiến dì hiểu lầm mối quan hệ của và Thẩm Kình, về sau Thẩm Kình nhất định tệ hại hơn nữa.

      Khương Đường tăng thêm sức đóng cửa.

      Mặt mày Thẩm Kình tái xanh. có thể dùng sức đẩy, cũng có thể đẩy nhàng, chỉ cần muốn vào, người phụ nữ như làm sao có thể ngăn cản ? Nhưng Thẩm Kình nhìn cánh tay bị kẹp của mình, tính bướng bỉnh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi : “Em dám chặn, cứ tiếp tục làm vậy , hôm nay em làm phế tay tôi, tôi thề sau này đến tìm em nữa, em sống chết thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng Khương Đường, em nên nhớ, nếu em làm phế tay tôi, chính là thương tôi, chính là muốn cho tôi cơ hội, muốn gọi tôi là chồng………..”

      cửa đột nhiên truyền đến nguồn sức mạnh, Thẩm Kình nhắm mắt lại, giọng cười, giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, tay kia nắm chặt giỏ hoa, “Em muốn ngủ chung giường với tôi, muốn tôi cởi……………”

      càng càng lưu manh. Trong thoáng, Khương Đương muốn làm phế tay , nhưng khi nhìn ngón tay Thẩm Kình cố gắng nắm chặt, Khương Đường có cách nào tiếp tục được nữa. phải đau lòng, mà là thể làm bị phế , chỉ muốn ép Thẩm Kình rời , chỉ muốn cho biết quyết tâm của ……………….

      “Em đau lòng đúng ?” Cánh cửa bất động, cánh tay Thẩm Kình đau, nhưng ngực trái cảm thấy vui mừng. Trán đụng cánh cửa, giọng khàn khàn cầu xin , “Mở cửa, tôi chỉ muốn suy nghĩ về em chút, Khương Đường, tôi theo đuổi em năm năm nay, còn chưa bao giờ được ăn chung bữa cơm với em, lần này mềm mỏng lại chút có được ?”

      Khương Đường nghe xong, khẽ ngửa đầu. Mắt mù rồi mà tâm cũng mù nốt, tài sản hơn trăm tỷ, muốn phụ nữ nào mà được, tại sao cứ phải cố tình dây dưa với ? khinh thường, chê giàu, còn lập gia đình, ngoại tình, rồi sinh ra đứa bé là con của người khác, rốt cuộc thích cái gì chứ?

      Con trong ngực đột nhiên giật giật, Khương Đường cúi đầu, chỉ thấy tiểu nha đầu tò mò vươn cánh tay bé ra, nhàng đập đập cái lắc lên mu bàn tay của Thẩm Kình, sau đó giống như rất thích thú, Đóa Nhi tiếp tục dùng cái lắc đập lên mu bàn tay của Thẩm Kình, cười khanh khách, ngửa đầu nhìn mẹ, khoe khoang trò chơi mới.

      Con thích , Khương Đường tự chủ buông lỏng sức lực.

      “Đường Đường?”

      Phía sau truyền đến giọng nghi ngờ của dì, Khương Đường quét mắt qua cánh tay của Thẩm Kình, nhận ra, lập tức mở cửa, đồng thời xoay người lại cười với Khương Thục Lan, “ Thẩm trêu chọc Đóa Nhi.”

      Thẩm Kình lại phối hợp hoàn hảo với , thẹn thùng nhìn Khương Thục Lan, “Cháu rất thích đứa bé.”

      Khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng hồng, nhưng ra là đau. Khương Thục Lan lại tự động hiểu thành xấu hổ, nhìn bộ dạng của Đóa Nhi có vẻ rất thích , Khương Thục Lan đột nhiên cảm thấy Thẩm rất bình dị gần gũi, chắc phải là người xấu, lập tức cười, rồi mời : “ vào ngồi , hai đứa cứ chuyện, dì rửa rau.”

      xong trở về phòng bếp.

      Bóng dáng Khương Thục Lan vừa biến mất, Thẩm Kình lợi dụng thời cơ, Khương Đường ở bên kia lo lắng biết tiếp theo đối phó như thế nào, đột nhiên tiến tới, tay vòng qua cánh tay ôm Đóa Nhi của , tay kia xách giỏ hoa giữ chặt gáy , nhanh như chớp chặn môi . Vốn định chuồn chuồn lướt nước, chạm cái, nhưng cảm giác rung động quá mãnh liệt, Thẩm Kình kìm chế được muốn hôn sâu hơn.

      Khương Đường hoàn hồn, mắt quét về phía phòng khách, chân hung hăng giẫm mạnh lên chân .

      Lông mi của Thẩm Kình khẽ rung.

      Nếu như ở đây chỉ có hai người bọn họ, ngần ngại đâm dao vào người để ngăn cản tiếp tục hôn , nhưng Thẩm Kình cũng biết giữ đúng mực, kịp thời lui ra, đứng trước mặt như cũ, tròng mắt đen trầm trầm nhìn người đẹp nổi giận, “Em suýt nữa làm phế tay tôi, cho tôi hôn cái coi như là bồi thường, bây giờ chúng ta ràng, lát nữa phải ăn cơm ngon, đừng chọc tôi nữa, nếu phải tự gánh lấy hậu quả đó.”

      Trước khi bỏ tay ra, bàn tay nhàng xẹt qua lưng .

      đừng có khinh người quá đáng.” Khương Đường u nhìn lại , hối hận vì lúc nãy mềm lòng, người đàn ông này là con sói, lúc ở thế bất lợi giả bộ như con chó nhà, giả bộ ăn khép nép, khi bình thường trờ lại, lập tức lộ ra bản chất chó sói.

      “Vậy phải xem biểu của em.” Ánh mắt Thẩm Kình trở nên nguy hiểm, giơ mu bàn tay lên cho xem.

      Mu bàn tay trắng nõn lúc trước, bây giờ có nhiều vết hồng hồng xuất đó. Nếu kẹp lâu thêm chút nữa, có thể rướm máu.

      Nếu trước đó Thẩm Kình hôn trộm , có lẽ Khương Đường còn thông cảm, bây giờ, Khương Đường chỉ chùi miệng, ném cho hai chữ, “Đáng đời.”

      Khương Đường ôm con vào phòng khách tiếp đãi Tiêu Hàng.

      Thẩm Kình đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng cao gầy của , đột nhiên mỉm cười, liếm liếm môi cái.

      Bị kẹp tay lại được hôn, lời rồi.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường vào phòng khách, thấy Tiêu Hàng ngồi ghế salon, Khương Đường sau khi vào ngồi vào cái ghế salon ở đối diện.

      Tiêu Hàng được ngồi gần siêu mẫu như vậy, còn Khương Thục Lan là người thân nhất của , Tiêu Hàng thầm khẩn trương, suy nghĩ phải mở chuyện như thế nào, Thẩm Kình điẽnan#le@quydon ở bên kia cũng tới, cao gần mét chín, mặc bộ âu phục màu đen, tạo cho người khác cảm giác áp lực vô hình. Tiêu Hàng lễ phép đứng lên, nhìn Thẩm Kình gật đầu cái, “ Thẩm, chào .”

      “Cậu là Tiêu Hàng?” Thẩm Kình quét mắt qua chỗ ngồi của Tiêu Hàng, ngược lại có giành với cậu ta, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Tiêu Hàng, liếc mắt nhìn Khương Đường, ngoài miệng tiếp tục hỏi Tiêu Hàng, “Nhìn cậu rất trẻ, hai mươi bốn rồi đúng ?”

      Nếu mà là hai mươi bốn, Khương Đường chính là trâu già gặm cỏ non.

      Khương Đường nghe ra được ý ghen tuông của người này, ôm con ngồi xem kịch vui.

      “Vừa mới qua sinh nhật hai mươi lăm.” Tiêu Hàng ngồi xuống, bị kẹt ở trong phòng khách với hai nhân vật có tiếng tăm, ngược lại cậu ta cảm thấy thoải mái hơn vì phải đối mặt mình với Khương Đường, nhìn Thẩm Kình, định chuyện phiếm.

      Thẩm Kình hiểu, ‘Hừ’ tiếng, bắt chéo chân, dựa vào ghế salon.

      “A……………..” Đóa Nhi ngồi ở đùi mẹ, vẫn chăm chú nhìn Thẩm Kình, lúc này đột nhiên nhìn Thẩm Kình kêu tiếng, sau đó lắc lắc cái lắc cầm trong tay, giống như là vẫn nhớ món đồ chơi này là của chú đưa cho, hai tròng mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Kình, chớp mắt, khát vọng được đáp lại.

      Thẩm Kình lập tức để hai chân xuống, cũng dựa vào ghế salon nữa, nửa người hướng về phía Khương Đường, rồi cười trêu chọc Đóa Nhi: “Đóa Nhi thích ?”

      Đóa Nhi nhếch miệng cười, hai tay cầm cái lắc nhét vào miệng.

      được ăn!” Thẩm Kình chạy vội tới, ngồi xổm trước mặt Khương Đường, nắm cái tay mập mập của Đóa Nhi, nghiêm túc giảng giải cho tiểu nha đầu hiểu, “ ăn được, chú mới mua từ siêu thị mang tới đây, còn chưa rửa sạch nữa.”

      Đóa Nhi nhìn mờ mịt, nghe hiểu, thấy miệng bất động, Đóa Nhi lại tiếp tục cầm cái lắc đưa vào miệng.

      Thẩm Kình tiếp tục dụ dỗ đứa bé lần nữa, biết tiếp tục ngăn cản tiểu nha đầu vui, nên ngẩng đầu trừng Khương Đường, “Em còn ngăn cản?”

      Con thích gặm đồ, nên lúc nãy Khương Đường dùng khăn tay sát trùng lau cái lắc rồi, bây giờ Thẩm Kình thúc giục , Khương Đường cố ý quan tâm : “Là đồ chơi mới mà, bẩn, Thẩm ngồi lại ghế salon , tôi biết cách chăm sóc con nít.”

      “Em biết cái đếch gì chứ.” Thẩm Kình cho là cố ý làm ngược lại lời , quan tâm đến sức khỏe của con , nhịn được giọng tục câu, sau đó lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, dụ dỗ Đóa Nhi, “Chú cho cái này dễ chơi hơn nè, Đóa Nhi đổi cho chú được ?”

      Đóa Nhi bị bao thuốc lá hấp dẫn, cái lắc bị đoạt cũng khóc, cúi đầu chơi bao thuốc lá.

      Thẩm Kình đứng dậy, thừa dịp Thẩm Kình chú ý, dùng cái lắc đánh lên đầu cái.

      Khương Đường ngẩng lên cau mày, sắp ba mươi rồi đấy, còn chơi mấy trò như học sinh tiểu học vậy sao?

      Thẩm Kình rất thích trêu chọc , nhếch miệng cười tiếng, vào phòng vệ sinh rửa cái lắc cho Đóa Nhi.

      Khương Đường chán ghét nhìn chằm chằm bóng lưng của , nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có cảm giác Tiêu Hàng nhìn , Khương Đường xoay qua chỗ khác, vừa đúng lúc Tiêu Hàng chưa kịp thu hồi tầm mắt, bị bắt được, trong mắt cậu ta có ý cười .

      Khương Đường hiểu cậu ta cười cái gì.

      Tiêu Hàng sờ sờ mũi cái, quét mắt qua phòng vệ sinh, giọng hỏi: “Tiểu thư Khương, và tổng giám đốc Thẩm quen biết nhau từ trước rồi đúng ?”

      Mặc dù hai người hợp nhau, nhưng vô tình những lời , cử chỉ bộc lộ ra ngoài cách rất thân mật tự nhiên, làm cho người khác cảm thấy hai người như quen biết nhau lâu lắm rồi.

      Lúc này Khương Đường mới ý thức được hành động của Thẩm Kình thân thiết với Đóa Nhi rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cúi đầu nhìn con , nhớ lại trước đó Tiêu Hàng cự tuyệt chịu đổi nhà với Thẩm Kình, Khương Đường kéo hộp thuốc lá trong tay tiểu nha đầu, bất đắc dĩ , “Tôi và ta đều là người miền nam, từ lúc tôi bắt đầu làm người mẫu, ta lập tức theo đuổi tôi, tại tôi ly hôn rồi, ta lại qua đây dây dưa, Tiêu Hàng, chúng ta là hàng xóm, có số việc tôi muốn dối cậu, hi vọng cậu đừng có truyền ra bên ngoài.”

      Tiêu Hàng giật mình, “Tổng giám đốc Thẩm thích năm năm rồi sao?” Có người chung tình đến như vậy sao?

      Khương Đường rũ lông mi xuống, muốn Thẩm Kình theo đuổi nhưng trong lòng thấy thoải mái, nhưng lúc siết chặt tay con , Khương Đường chợt nhớ tới những vết hồng hồng cánh tay Thẩm Kình, nhớ đến lời chỉ muốn ăn chung bữa cơm với , lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh truyền tới, tự nhiên thể được câu kia.

      Nếu như Thẩm Kình chỉ muốn chinh phục , tốt với Đóa Nhi đến như vậy, lần đầu tiên Đóa Nhi bỏ đồ chơi vào trong miệng để gặm, Cố Đông Thần cũng để ý đến món đồ chơi đó sạch hay , mà Thẩm Kình, tên lưu manh lại để ý tới điều đó.

      Nhìn như có tâm , Tiêu Hàng nhìn về phía phòng bếp, do dự mấy giây, rồi thấp giọng , “Tiểu thư Khương, tôi có tư cách gì để khuyên , nhưng có mấy lời, tôi thấy tổng giám đốc Thẩm đối với lòng như vậy, ……..”

      ngồi gần như vậy, còn cái gì nữa đó?” Thẩm Kình ra từ phòng vệ sinh, chỉ thấy nam nữ ghế salon đều cúi đầu, im lặng biết thầm cái gì. Thẩm Kình ra rất hiểu Khương Đường, thể nào thích người mới quen biết, nhưng tận mắt chứng kiến Khương Đường đối đãi với người đàn ông khác tốt hơn so với , thoải mái, trầm mặc tới, mặt khó chịu.

      Tiêu Hàng đến đây ăn chực là có mục đích, muốn bị mắc kẹt giữa hai người này nữa, nên cậu ta đứng lên, nhìn Thẩm Kình rồi : “Tôi vào nhà bếp giúp chị Khương tay, hai người cứ tiếp tục tán gẫu.” xong, thèm nhìn sắc mặt của Thẩm Kình, mà chạy tìm người trong mộng của cậu ta.

      “Cậu…. Sao cậu lại vào đây?”

      “Nhiều món quá, tôi vào phụ bếp với chị.”

      Phòng bếp truyền đến đoạn đối thoại, Thẩm Kình nhìn chằm chằm vào gian phòng bếp. Tiêu Hàng chịu đổi nhà, khẳng định là có mưu đồ đối với Khương Gia, nhưng trong nhà Khương Gia có hai người đẹp, người mà Tiêu Hàng coi trọng chưa chắc là……… Khẳng định phải là Khương Đường, nếu chủ động chạy chỗ khác.

      Thẩm Kình nghĩ thông suốt rồi, lại trở nên vui vẻ hơn. ngồi vào vị trí của Tiêu Hàng, lặng lẽ nhắc nhở Khương Đường, “Nhìn ra đó, cậu nhóc này muốn làm…. Dượng của chúng ta.”

      đừng có hươu vượn nữa được ?” Khương Đường ghét nhất cái da mặt dày của , đoạt lấy cái lắc trong tay , làm bộ ném xuống đất, “ còn dám bậy bạ thêm câu nào nữa, cả đời này đừng có nghĩ tôi vui vẻ với .”

      Thẩm Kình cười nhạo, đưa tay nhặt cái lắc lên cho Đóa Nhi, khinh thường dựa vào ghế salon, bắt chéo chân, thờ ơ nhìn người đẹp, “Làm như em bắt buộc tôi câm miệng, em vui vẻ với tôi bằng.” chịu làm người phụ nữ của , tay chân chiếm được tiện nghi của , bây giờ cũng cho miệng chiếm chút tiện nghi của , dựa vào thú vui gì để chống đỡ nhiều năm như vậy? Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cười, vậy chỉ còn cách chọc giận .

      Khương Đường cười cười, tay lấy cái lắc ném .

      Thẩm Kinh nhanh tay lẹ mắt, bắt được cái lắc, sau đó đưa lại cho Đóa Nhi, cười rạng rỡ, “Đóa Nhi ngoan, lần sau chú mua thêm đồ chơi cho con, mẹ ngoan, mua cho mẹ.”

      Đóa Nhi cầm được món đồ chơi, cười vui vẻ, ngay sau đó lại làm động tác ai ngờ tới, ném cái lắc vào người Thẩm Kình, chỉ là bé còn , động tác chính xác, cái lắc rơi mặt đất, nhưng ý đồ của tiểu nha đầu muốn ném vào người Thẩm Kình là chính xác.

      Thẩm Kình ở bên này sửng sờ.

      Tâm tình Khương Đường tốt lên, cúi đầu hôn lấy hôn để Đóa Nhi, “Đóa Nhi ngoan, từ nay về sau đừng có để ý đến người đó.”

      Đóa Nhi được mẹ hôn, càng vui mừng, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi nhìn Thẩm Kình kêu a a.

      Thẩm Kình buồn bực nhặt cái lắc lên, cẩn thận phủi phủi cái lắc rồi đưa lại cho Đóa Nhi, Đóa Nhi cầm lấy, sau đó lại ném vào người .

      Khóe miệng của Khương Đường nhếch lên, cười đến hả hê, sáng rực tinh khiết. Đó là nụ cười sảng khoái, giống như lúc đứng sàn diễn cười quyến rũ, phải cái nụ cười kiểu mẫu khi xuất bên cạnh Cố Đông Thần, cũng phải nụ cười lạnh lùng đối với . Thẩm Kình nhìn đến si mê, tròng mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm , giống như nhìn báu vật.

      Ánh mắt nóng bỏng như lửa, Khương Đường cau mày, muốn ồn ào với nữa, ôm con về phòng ngủ, “ ở đó xem ti vi .”

      Thẩm Kình xem ti vi, mà lại theo sát phía sau .

      Khương Đường dậm chân, mặt đanh lại, “ đừng có quá đáng.” Vào nhà , lại còn muốn vào phòng ngủ của nữa sao?

      Thẩm Kình nhét hai tay vào túi quần, lời lẽ hùng hồn, “Em có thể vào, nhưng phải đưa Đóa Nhi cho tôi.”

      xong làm bộ hướng về phía Đóa Nhi rồi vỗ tay, “Đóa Nhi ngoan, cho chú ôm.”

      Đóa Nhi nhìn nhìn , sau đó nhướng người về phía .

      Khương Đường thể giao con cho , lại muốn tên vô lại đó vào phòng ngủ của , thể làm gì khác là quay lại ngồi ghế salon. Thẩm Kình như được thỏa lòng, trêu chọc Đóa Nhi lát, rồi trêu chọc , “Em cần vào phòng bếp kiểm tra chút sao? Tôi thấy da mặt Tiêu Hàng cũng rất dày, dì em hiền lành như vậy, cẩn thận bị Tiêu Hàng chiếm tiện nghi đó.”

      “Sao lại quan tâm đến dì tôi như vậy, cũng vào phụ bếp chứ.” Khương Đường vừa xem ti vi vừa châm chọc.

      “Giúp tay giúp tay,hôm nay coi như tôi mời em ăn cơm.” Thẩm Kình ở trong nhà , tâm tình tốt lên, cảm thấy dụ dỗ được , nên quyết định dụ dỗ dì , vì vậy thoải mái đứng lên, cởi áo vest ra, cố ý vứt người , sau đó đứng ở bên vừa cười vừa xắn tay áo sơ mi lên.

      Khương Đường thèm nhìn , còn Đóa Nhi nhìn chú đẹp trai tò mò.

      “Đóa Nhi chờ chú, chú làm tôm hùm cho con ăn.” Thẩm Kình khom lưng, nựng nựng hai má Đóa Nhi, hùng hồn , nhìn thấy trong túi hàng Khương Thục Lan mua về có con tôm hùm.

      Đóa Nhi mấp máy cái miệng , có thể đúng lúc đói bụng, nghiêng đầu nhào tới trong ngực mẹ, bàn tay bé tìm kiếm thức ăn.

      Khương Đường ngờ con lại như vậy, cảm nhận thấy ánh mắt của nhìn theo, mặt Khương Đường nóng lên, cúi đầu chơi đùa với con , che giấu vẻ lúng túng của .

      “Đóa Nhi đói bụng.” Thẩm Kình nhìn mắc cỡ, cả khuôn mặt đỏ bừng, nếu như có thể, muốn chụp hình lại bộ dáng của lúc này, người phụ nữ này, ra cũng biết đỏ mặt xấu hổ.

      “Cút!” Chỉ cần mở miệng là có lời gì tốt đẹp rồi. hung hăng giơ chân đá cái.

      Đóa Nhi nhìn nhìn Thẩm Kình, cười khanh khách, cũng giơ chân đá về phía .

      “Con với mẹ con xấu tính như nhau.” Thẩm Kình cố ý dùng giọng điệu ám muội. Miệng , nhưng mắt nhìn Khương Đường.

      Khương Đường còn muốn mắng nữa, nhưng trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại, đoán là Thẩm Tố gọi tới, Khương Đường tạm thời thu hồi tính khí, thúc giục Thẩm Kình vào phòng bếp giúp đỡ, “Đóa Nhi phải ngủ chút, đừng làm phiền tôi.”

      Thẩm Kình tin, nhưng biết là muốn cho Đóa Nhi ăn, biết điều theo nữa, muốn nhìn nữa, bây giờ chuyện này có muốn cũng thể làm được.

      Khương Đường thở phào nhõm, vào phòng ngủ, khóa trái cửa.

      “Chị Thẩm?” Khương Đường cầm điện thoại di động lên, nằm nghiêng giường nghe điện thoại, tiện thể kéo áo lên cho Đóa Nhi ăn.

      “Ăn cơm chưa?” Thẩm Tố đóng cửa xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi.

      “Dạ làm, chị Thẩm đến đây ăn chung ?” Khương Đường chỉ thuận miệng hỏi, Thẩm Tố là người cực kỳ bận rộn, bình thường muốn hẹn cũng còn khó.

      Thẩm Tố lại cười, lái xe rồi : “Được, bây giờ chị cũng rảnh, nhớ dì nấu nhiều cơm chút.”

      Khương Đường ngây người, ngay sau đó phản ứng kịp, “Chị Thẩm có chuyện gì cần sao?”

      Thẩm Tố “Ừ” tiếng, sau đó trở lại chuyện chính, “Đông Ảnh muốn quay bộ phim về tình đô thị, trong đó có vai người mẫu, bây giờ còn chưa tuyển chọn chính thức, chỉ mới lộ chút thông tin cho công ty người mẫu để chị chuẩn bị chút, đến lúc đó cũng phải đề cử mấy người thử vai, sao, em có hứng thú hay ?”
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường cúp điện thoại, sau mười phút ru con ngủ, nằm ngửa nhìn lên trần nhà suy nghĩ, khi Khương Đường biết có được cơ hội quay phim, rất hưng phấn, khẩn trương, thấp thỏm và hoài nghi, cũng như đáy nước nổi lên bọt khí, mãnh liệt trôi qua, chật chội qua, cuối cùng lại biến mất ở mặt nước, còn bóng dáng.

      Hoài nghi thế nào, lựa chọn con đường này, được chùn bước, được học diễn, muốn học phải bỏ nhiều công sức, chỉ cần đủ cố gắng, nhất định đứng đầu, ban đầu làm người mẫu, lúc đó chẳng phải từng bước từng bước chịu đựng sống đến bây giờ sao? Có lẽ danh tiếng của bằng Lâm Tịch, người ta cũng ở vị trí cao hơn , nhưng điểm xuất phát của cũng tốt, dù cho có chút thành công, cũng là vì tiến bộ hơn, cho dù có lần thất bại, té xuống cũng thương.

      “Đường Đường……………..”

      Có người gõ cửa nhàng, “Khương Đường?”

      thanh của Thẩm Kình, trầm thấp, mang theo tia quan tâm.

      Khương Đường xuống giường, soi gương kiểm tra toàn thân, xác định có chỗ nào ổn, Khương Đường ra mở cửa, “ phải làm tôm hùm sao?”

      Đối với châm chọc của Khương Đường, Thẩm Kình nhìn Khương Đường cười cười, “Tôi được phép quan tâm em sao? ta điện thoại có chuyện gì? Đóa Nhi đâu rồi, ngủ rồi à?”

      Thẩm Kình tự nhiên chen vào phòng ngủ của , chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nho của Đóa Nhi, lập tức bị Khương Đường đưa tay ngăn lại rồi. Thẩm Kình còn muốn thử lại lần nữa, thấy Khương Đường cũng muốn ra ngoài, lập tức giả bộ nhận ra, tiếp tục chặn trước cửa, cao to, giống hệt như cái túi, chỉ đợi nhảy vào thôi.

      Khương Đường có tâm trạng cùng đùa giỡn, “ ra ngoài kia , đừng đứng đây tranh cãi nữa, Đóa Nhi ngủ.

      Thẩm Kình ngoan ngoãn lùi về phía sau.

      Khương Đường ra, đóng cửa phòng, quét mắt qua phòng bếp ở bên kia, sau đó giọng : “Chị Thẩm muốn qua đây dùng cơm, phải .”

      muốn để cho chị Thẩm hiểu lầm.

      “Tại sao ta đến đây mà tôi phải chứ?” Thẩm Kình mất hứng, xong nhìn Khương Đường chằm chằm, “Em sợ ta hiểu lầm là em chấp nhận tôi sao?”

      lại chút.” Khương Đường cau mày nhắc nhở , “Tôi muốn tốn nước miếng giải thích với .”

      Thẩm Kình tin, bước bước tiến đến gần , nhìn thẳng vào mắt , “Chính xác là em sợ ta hiểu lầm.”

      Khương Đường hiểu ra là , lập tức về phía phòng khách, Thẩm Kình theo sát phía sau , nhìn chằm chằm vào mà cười, “Vậy tôi càng thể , tôi hy vọng ta hiểu lầm chúng ta ở cùng chỗ. Khương Đường, tôi cho em biết, ra Thẩm Tố hy vọng tôi sớm theo đuổi được em, bởi vì nếu tôi theo đuổi đươc em rồi, tôi mới làm phiền đến ta nữa, em nên biết ơn Thẩm Tố giúp em, em nên tiếp nhận tôi sớm chút, em có đúng ?”

      Khương Đường dừng bước, xoay người lại nhìn , cao mét bảy mươi tám, bình thường nhìn đàn ông cần phải ngửa cổ lên nhìn, nhưng Thẩm Kình rất cao, Khương Đường thể khẽ ngửa cổ. Bỏ qua cái cảm giác xa lạ nhàn nhạt này, lần đầu tiên Khương Đường quan sát người đàn ông này. Lông mày xếch lên, có chút thô, tròng mắt đen phong lưu sáng ngời, cười lên lộ ra mười phần vô lại, thuộc dạng công tử ăn chơi điển hình.

      Khương Đường còn nhớ lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, ăn uống cùng bạn bè xong, đến quầy tính tiền, Thẩm Kình chống hai tay lên quầy tính tiền, bắt đầu từ lúc từ bàn ăn đến quầy tính tiền, ánh mắt của cũng chưa hề rời khỏi người , nghênh ngang nhìn, giống như xem hàng hóa. Từ lúc còn , Khương Đường rất xinh đẹp, thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ, đến đâu cũng hấp dẫn người khác, nhưng Thẩm Kình là người xấc xược nhất, ngay lúc đó Khương Đường có cảm giác như người mặc quần áo.

      Cho nên Thẩm Kình mới cười híp mắt phần cơm này mời, Khương Đường trực tiếp quăng mấy tờ tiền vào mặt , chưa lấy tiền thối lại bỏ , cũng muốn ở gần giây phút nào nữa.

      Thời gian trôi qua năm năm, Thẩm Kình mặc quần áo sang trọng hơn, cộng thêm vẻ bề ngoài, hôm nay quần áo chỉnh tề, tuấn kiệt xuất.

      “Sao lại nhìn tôi như vậy, phát ra tôi đẹp trai rồi hả?” Thẩm Kình bị nhìn chằm chằm cảm thấy tự nhiên, bởi vì trước kia chưa bao giờ như vậy, sờ sờ mặt, nghi ngờ có phải lúc nãy vào bếp bị dính cái gì lên mặt hay .

      Khương Đường chờ hỏi xong, khẽ mỉm cười, “Tôi muốn xem tại sao da mặt lại dày đến như vậy.”

      xong, rồi tiếp tục về phía trước.

      Phía sau truyền đến điệu cười vui vẻ của Thẩm Kình, Khương Đường lập tức xoay người, nhìn về phía phòng ngủ cái. Thẩm Kình vội vàng im lặng, tiến đến trước cửa phòng ngủ mở cửa, trông thấy Đóa Nhi vẫn ngủ ngon giấc, Thẩm Kình thở hơi, lưu luyến nhìn vòng phòng ngủ của người trong mộng, lúc này mới nhàng đóng cửa lại.

      Khương Đường biết nấu ăn, ở trong bếp giúp được gì, ngồi ở phòng khách xem ti vi, Thẩm Kình ngồi ở bên cạnh , thỉnh thoảng trêu chọc . Trong phòng bếp nấu xong thức ăn, Khương Thục Lan bưng thức ăn ra ngoài, Khương Đường vừa muốn tới nhận lấy, Thẩm Kình nhanh chân chạy tới trước, “Dì Khương cứ tập trung nấu ăn, nấu xong cứ gọi cháu tiếng đến bưng, hồi xưa cháu có mở quán cơm, ngày nào cũng bưng bê đồ ăn.”

      Khương Thục Lan nhìn ra, kinh ngạc quan sát .

      Thẩm Kình nâng cái dĩa lên rồi xoay người, hả hê nhìn Khương Đường nháy mắt.

      Khương Đường tiếp tục xem ti vi.

      Các món ăn liên tục được mang lên bàn, Khương Đường xem đồng hồ chút, lo lắng Thẩm Tố chắc bị kẹt xe, chuông cửa reo. Thẩm Kình uống nước, nghe được tiếng chuông lập tức để ly nước xuống, nhìn Khương Đường cái, ân cần mở cửa. Khương Đường sợ hươu vượn, lập tức đuổi theo, cho nên khi cửa mở ra, Thẩm Tố lập tức thấy khuôn mặt cười sáng láng của Thẩm Kình, Khương Đường đứng ở phía sau có vẻ hốt hoảng.

      Trước đây khi Thẩm Tố nghe em và em rể ở chung với nhau, cũng cảm thấy kinh ngạc, còn cảm giác lúc này của giống như thấy cóc nhái ăn thịt thiên nga.

      “Từ nay về sau gọi ấy là phu nhân Thẩm.” Thẩm Kình khoác lác vô sỉ, vô cùng tự hào khoe khoang .

      “Chị Thẩm, bây giờ ta ở dưới lầu, tới đây ăn chực, dì em coi ta là hàng xóm.” Khương Đường đá bắp chân Thẩm Kình cái, vội vã giải thích.

      Thẩm Tố nghi ngờ quan sát hai người, cuối cùng tin tưởng Khương Đường.

      “Ăn cơm trước , sau khi ăn xong rồi chuyện tiếp.” Khương Đường mời Thẩm Tố vào nhà, vừa đúng lúc Khương Thục Lan, Tiêu Hàng bưng hai món cuối cùng lên, Khương Đường giới thiệu Tiêu Hàng cho Thẩm Tố biết.

      “Mọi người ở đây náo nhiệt quá.” Thẩm Tố bình luận ngắn gọn.

      Thẩm Kình thấy Khương Đường giới thiệu về mối quan hệ giữa và Thẩm Tố, lập tức tự : “Dì Khương, dì xem dì cháu ta khéo quá , cháu và dì là hàng xóm, chị họ cháu là người đại diện của tiểu thư Khương, vậy quan hệ của dì cháu ta càng gần hơn, sau này có gì cần hỗ trợ, như cháy bóng đèn, hư bồn rửa chén cứ tìm đến cháu.”

      Khương Thục Lan ít nhiều gì cũng có chút đề phòng với Thẩm Kình, bây giờ lại nghe là người quen, hoàn toàn yên tâm, sắp xếp mọi người ngồi xuống ăn cơm.

      bàn cơm, Thẩm Kình rất nhiều, hơn nữa lại những chuyện Khương Thục Lan thích nghe, tán dương hai mẹ con Khương Đường, lại xấu hạ thấp Cố Gia và đám người Lâm Tịch. Khương Thục Lan xem Thẩm Kình như là bằng hữu vì mình, sau đó nhất thời nhanh miệng, ra bí mật của cháu , “Đáng tiếc là Đường Đường muốn làm người mẫu, muốn đổi thành diễn viên, biết có làm được hay .”

      Lúc đó Khương Đường vừa vào trong phòng ngủ xem con , có ở bàn cơm, Thẩm Kình nhìn về phía phòng ngủ, rồi lại nhìn sang Thẩm Tố.

      Thẩm Tố tiếp tục ăn cơm như bình thường.

      Thẩm Kình thầm mắng người chị họ này coi trọng nghĩa khí, chuyện lớn như vậy mà cho biết.

      Chỉ là Khương Thục Lan còn khéo léo chờ xác nhận cảm nhận của về cháu bà, Thẩm Kình tạm thời tính toán với Khương Đường, bất mãn đối với phụ nữ ‘Thay lòng đổi dạ’, tiếp tục khen Khương Đường, “Dì Khương yên tâm, giới diễn viên nghệ sĩ chủ yếu là xem mặt, Lâm Tịch như vậy mà còn được tung hô là Hoa Đán, Đường Đường chắc chắn thua xa, nếu phải lúc mới bắt đầu bị ai đó dụ dỗ làm người mẫu, bây giờ có thể làm siêu sao quốc tế rồi.”

      Tiêu Hàng ngồi ở bên cạnh mắc nghẹn, che miệng xoay ra chỗ khác, đưa lưng về phía bàn cơm ho khan.

      Thẩm Tố lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Kình.

      Khương Thục Lan rành về nhân tình thế nhưng cũng nghe ra là đúng, cháu bà làm người mẫu, là tay Thẩm Tố đưa lên, Thẩm Kình vậy, có khác gì là chỉ trích Thẩm Tố?

      có, tổng giám đốc Thẩm luôn luôn giúp đỡ Đường Đường, tôi vẫn luôn biết ơn tổng giám đốc Thẩm, lần này nếu phải tổng giám đốc Thẩm đồng ý giúp đỡ Đường Đường, giúp con bé dọn dẹp cục diện rối rắm, Đường Đường cũng thể nào yên ổn nhanh vậy đâu.” Khương Thục Lan vội vàng ra lập trường của bà, bà chỉ sợ cháu bà vô ý đắc tội với Thẩm Tố.

      “Mọi người chuyện gì vậy?” Khương Đường ôm con mới ngủ dậy tới, nghi ngờ nhìn tất cả mọi người.

      “Cái đó, tôi trước đây, lần sau tôi mời mọi người ăn cơm.” ràng là thể chọc vào nhân vật nổi tiếng, mắt thấy chuẩn bị có chiến tranh, Tiêu Hàng cảm thấy tránh là tốt nhất, cũng để cho Khương Thục Lan phải đưa tiễn, đỏ mặt bỏ chạy.

      Khương Đường cảm thấy có gì đó đúng, đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Kình.

      Bây giờ Thẩm Kình nhìn rất vừa mắt, hung hăng lườm cái, ra ban công hút thuốc lá.

      Khương Đường cau mày.

      Rốt cuộc Khương Thục Lan nhận ra được bất thường, phải là Thẩm Tố vui, khiến biểu cảm của Thẩm Kình cũng lạnh ?

      “Cậu ta cứ như vậy, tâm tình ổn định, có liên quan gì đến chúng ta.” Thẩm Tố di chuyển sang ghế bên cạnh, hỏi Khương Đường, “Ăn nữa ?”

      Khương Đường vừa cho con ăn xong, quả vẫn còn chưa no, ôm Đóa Nhi ngồi xuống, coi như Thẩm Kình tồn tại, vừa ăn vừa chuyện phiếm với Thẩm Tố, Khương Thục Lan yên lòng nhìn ra ban công mấy lần, nhưng cháu bà và Thẩm Tố xem như có chuyện gì, bà lại càng hiểu.

      Ở bên ngoài, Thẩm Tố hút xong nửa điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn vào trong chút, nhìn thấy Khương Đường dien)danlqqdnn vừa ôm con vừa ăn cơm, cuối cùng phả ra ngục khói, dập đầu thuốc lá.

      “Tôi ăn xong rồi, để tôi giúp em trông Đóa Nhi.” Thẩm Kình tới bên cạnh Khương Đường, khách khí .

      người toàn là mùi thuốc lá, rất tốt cho con nít.” Khương Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn , cự tuyệt .

      Thẩm Kình tức nghẹn muốn hộc máu.

      Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, nhìn chú, đột nhiên cười, lộ ra hai hàng nướu trắng nõn.

      Trái tim Thẩm Kình cũng tan chảy, cúi đầu ngửi cơ thể chút, hình như đúng là có mùi thuốc lá , Thẩm Kình lập tức tự trách, có việc gì tự dưng hút thuốc lá. Nhưng có biện pháp, cầm cái áo vest lên rồi chạy vào phòng vệ sinh, lúc ra tay cầm cái áo sơ mi, người mặc áo vest, áo vest chỉ có ba nút cài áo, chỉ cài cái nút áo ở giữa lại, làm lộ ra mảng ngực lớn.

      Khương Thục Lan cúi đầu.

      Khương Đường nghiến răng.

      Thẩm Tố làm ra vẻ chuyên nghiệp, đánh giá: “Cậu còn bằng cái nút cài áo.”

      Thẩm Kình mặc kệ, nhất quyết chạy tới ôm Đóa Nhi, khom người cái là Khương Đường có thể nhìn thấy hết phần cho đến lưng quần.

      biết bế con nít sao?” Khương Đường nhìn con rồi hỏi.

      “Biết, từng bế con trai của Lục Trì rồi, tin em cứ hỏi ấy.” Thẩm Kình nghe ra là hơi buông lỏng, trực tiếp đưa tay ra đoạt Đóa Nhi, rồi ôm vững vàng Đóa Nhi vào trong lòng mình, cúi đầu hôn Đóa Nhi cái. Đóa Nhi rất lâu rồi thấy ba, nhìn người đàn ông tóc ngắn tò mò, tròng mắt đen long lanh nhìn chằm chằm .

      Thẩm Kình vui mừng ôm Đóa Nhi đến ghế salon chơi.

      Khương Đường yên tâm, ăn hai ba thứ đơn giản xong, chạy tới muốn đoạt lại con , ngờ Đóa Nhi nhìn thấy mẹ, cười khanh khách rúc vào trong lồng ngực của Thẩm Kình, muốn về với mẹ. Thẩm Kình cười ha ha, nhìn Khương Thục Lan khoe khoang, “Dì Khương, dì xem nè, Đóa Nhi thích cháu hơn.”

      Ánh mắt Khương Thục Lan phức tạp, sao bà lại có cảm giác cháu bà và Thẩm Kình có gì đó là lạ?

      Khương Thục Lan suy nghĩ, nhìn thấy Thẩm Tố muốn giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, Khương Thục Lan vội vàng ngăn lại, “Em qua bên Đường Đường , bên này để chị dọn được rồi.”

      Thẩm Tố khách khí nữa, tới phòng khách giúp Khương Đường đối phó với Thẩm Kình, “Cơm cũng ăn chực rồi, cậu còn muốn ở lại đây đến khi nào nữa?”

      Đôi tay của Thẩm Kình ôm tiểu nha đầu, dựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hãnh diện : “ tới đây tìm ấy để gì? Quay phim? hết rồi tôi .” Tròng mắt đen của nhìn chằm chằm Khương Đường khiêu khích, cũng , nhìn có thể làm gì.

      Tất cả rút kiếm sẵn sàng rồi. Đóa Nhi hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, nằm ngực chú, bàn tay thử mấy lần, rốt cuộc cũng che kín được hạt đậu ngực chú, Đóa Nhi nhếch miệng cười, bản năng bứt nhéo lại trỗi dậy. Vì vậy lúc Thẩm Kình nhìn Khương Đường diễu võ dương oai, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhưng lại muốn mất mặt, nên cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau.

      Đóa Nhi thấy mẹ quản, nên bắt đầu nhéo, bây giờ lại thấy chú có phản ứng gì, nên Đóa Nhi càng kiêng nể gì, nằm ngực chú tiếp tục chơi. Tay của bé để phía trong áo vest của Thẩm Kình, nên Khương Đường thấy được, Thẩm Kình cảm nhận được ràng, ba lần liên tục như vậy, nhịn được nữa, ôm Đóa Nhi đứng lên, bất đắc dĩ nhìn Khương Đường, “Thôi, tôi bắt nạt em nữa, hai người cứ tiếp tục tán gẫu, hôm khác tôi đến tìm em sau.”

      khó mà suy nghĩ thông suốt được, Khương Đường nhận lại con , nhìn khó hiểu.

      Thẩm Kình nhặt áo sơ mi lên, tới chỗ Thẩm Tố nở nụ cười rực rỡ, “Cứ từ từ chuyện, tôi ở dưới lầu chờ .”

      cho biết theo Thẩm Tố cho đến tối khuya, để xem ta có thể giấu giếm được bao lâu.

      Thẩm Tố đưa mắt nhìn Thẩm Kình ra khỏi cửa, nhớ tới lần trước bị Thẩm Kình kéo đến quán bar hỏi chuyện của Khương Đường, ta rất mệt mỏi, nhức đầu dựa vào ghế salon, nhìn Khương Đường, “Em chút suy nghĩ gì về Thẩm Kình sao?”

      Khương Đường trả lời, ôm con ngồi xuống, hỏi Thẩm Tố chuyện kia.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19:

      Editor: Trà Đá.

      Thẩm Tố có người em , tên là Thẩm Đại, mọi người trong nhà gọi ta là Bảo Bối Ngốc, Thẩm Đại sinh ra là công chúa của nhà họ Thẩm, khi còn bé được cưng chiều, lớn lên được gả cho chủ tịch tập toàn Đông Ảnh là Lục Trì. Nhưng Thẩm Đại phải cái loại dựa dẫm vào cha mẹ, mặc dù được chồng cưng chiều, nhưng ta vẫn chuyên tâm làm thiết kế trang phục cho phim điện ảnh và truyền hình, năm nay sinh con trai, những thiết kế của ta được đề cử để tranh giải, mặc dù giành được giải thưởng nào, nhưng ta mới hai mươi sáu tuổi, tiền đồ tương lai vẫn rất sáng lạn.

      Hơn nữa Thẩm Đại làm việc rất nguyên tắc, ví dụ lần này bên Đông Ảnh sắp bắt đầu hạng mục mới, trước mắt tất cả đều được giữ bí mật, ta cũng chỉ cho Thẩm Tố biết là cần người mẫu, còn kịch bản như thế nào chữ cũng , cũng rốt cuộc người mẫu đó đóng vai phản diện hay chính diện nữa.

      “Khương Đường, em là người mẫu rất nổi trội trong giới người mẫu, nhưng chuyện này chị tuyệt đối bỏ qua đâu.” Thẩm Tố ngồi ghế salon, nhìn Khương Đường cách nghiêm túc, “Nhưng em có được diễn xuất nửa vời đâu, em phải học cách diễn xuất, nếu là như vậy, chị khuyên em nên bắt đầu từ vai phụ, nếu diễn xuất tốt, được công chúng công nhận, tự khắc có đạo diễn chủ động đến tìm em, hơn nữa bây giờ danh tiếng của em……..”

      Thẩm Tố cẩn thận ngừng lại, Khương Đường thờ ơ cười, “Em hiểu mà, chị Thẩm cứ tiếp tục .”

      Thẩm Tố hiểu Khương Đường phải là người nhu nhược vì chút đả kích mà bỏ cuộc, ta gật đầu cái, tiếp tục : “Chị an ủi em đâu….. Bây giờ em là nhân vật phụ, diễn xuất được, khán giả cũng để ý nhiều, châm chọc nhiều, dù sao em cũng là diễn viên mới, chỉ cần em diễn được đúng ý đồ của kịch bản, mọi người cũng tha thứ cho người mới. Nhưng khi em có tiếng xấu rồi, lại mới bắt đầu diễn xuất đóng vai chính, nếu thành công tất cả vui vẻ, còn khi diễn hỏng rồi, tiếng xấu còn vang xa hơn cả người đóng vai phụ, mở đầu được, về sau càng khó khăn hơn, huống chi, với tình hình của em bây giờ, có đạo diễn nào dám mạo hiểm mời em đóng vai chính đâu.”

      Thẩm Tố nhiều như vậy, là muốn cho Khương Đường hiểu, ta phải là muốn giúp đóng vai chính, mà là bây giờ Khương Đường thích hợp để đóng những vai kia.

      Khương Đường hiểu, “Chị Thẩm, chính hay phụ gì đối với em cũng quan trọng. Em vẫn luôn nhớ lúc mới vào nghề người mẫu, chị luôn với em là chị chỉ là người phụ trách đưa cơ hội cho em, có thể nắm bắt được cơ hội hay , phải xem bản lĩnh của em đến đâu. Bây giờ cũng y như vậy, chị cho em cơ hội, em cố gắng nắm lấy, thành công em mời chị ăn cơm, còn nếu thất bại, chỉ do em chưa nỗ lực hết mình để trả ơn chị, tiếp tục cố gắng là được.”

      Thẩm Tố vui mừng, sờ sờ bàn tay bé của Đóa Nhi, nghĩ đến việc khác: “Bên Đông Ảnh chính thức tuyển diễn viên vào tháng mười , hai tháng này em học diễn xuất được ? Chị còn chưa cho em biết, chị muốn mở rộng phát triển công ty hơn nữa, ngoài việc quản lý người mẫu, chị còn dự tính thêm diễn viên nữa, nên mở lớp học diễn xuất trong tháng sáu rồi, chị tính để Đóa Nhi lớn hơn chút nữa, bảo em năm sau học diễn xuất, bây giờ nếu có cơ hội tới, em có chịu vất vả chút ?”

      Khương Đường cúi đầu nhìn con .

      Cái lắc mà Thẩm Kình mang đến được để ở ghế salon, Đóa Nhi nhìn thấy, đòi mẹ lấy cho, lúc này cầm chơi tay. Đóa Nhi thấy mẹ nhìn mình, bé nhếch nhếch cái miệng , mắt mở to nhìn mẹ. Nha đầu này nảy nở hơn nhiều so với lúc mới sinh, cực kỳ xinh đẹp, bây giờ chăm sóc có mệt mỏi hơn trước, nhưng Đóa Nhi lại rất ngoan, Khương Đường luôn cảm thấy, có thể xem những lời lăng mạ ở internet ra gì, cũng bởi vì có con ở bên cạnh, chỉ cần cùng ở chung chỗ với con , dù con chưa biết , Khương Đường cũng thấy nhàm chán.

      nỡ bỏ con để làm, nhưng bắt buộc phải , kiếm tiền, mới có thể cho con cuộc sống tốt hơn.

      “Ngày nào bắt đầu?” Khương Đường ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi.

      “Chỉ cần em đồng ý, ngày mai có thể đến.” Thẩm Tố lấy ra tờ giấy thời khóa biểu, rồi đưa cho Khương Đường.

      Khương Đường nhận lấy, thấy mỗi tuần chỉ có từ ba đến năm buổi, mỗi buổi hai tiếng, đáy lòng thầm thở phào nhõm, “Vậy thứ tư , hai ngày này em chuẩn bị chút.”

      Công ty của Thẩm Tố còn có việc, cũng sắp xếp công việc cho Khương Đường xong xuôi, ta cũng phải rời .

      Khương Đường ôm con tiễn Thẩm Tố, đến trước cửa, Thẩm Tố đứng lại, hỏi , “Cậu ta ở bên dưới chờ chị, chị chắc là có thể đối phó nổi đấy.” đối phó được, phải đưa tờ giấy thời khóa biểu của lớp diễn xuất cho Thẩm Kình.

      Khương Đường cười khổ, “ ta muốn biết chị Thẩm cứ cho ta biết.”

      Dù sao trước sau gì Thẩm Kình cũng tìm đến trước mặt , lúc đó tùy cơ ứng biến.

      ~

      “Nữ phụ?” Ở phía bên ghế lái phụ của chiếc xe BMW, Thẩm Kình khó có thể tin được, lập tức nhìn chằm chằm Thẩm Tố, “ ấy là người mẫu xuất sắc nhất mà đưa lên, cũng có chút tiếng tăm ở quốc tế, vậy mà chỉ để ấy đóng vai nữ phụ? Được lắm, người khác lăng mạ ấy, cũng xem thường ấy luôn đúng ?”

      Thẩm Tố sớm quen cái tính của Thẩm Kình, bất cứ chuyện gì liên quan đến Khương Đường Thẩm Kình cũng nổi nóng, Thẩm Tố thay đổi sắc mặt, nhìn phía trước, “Đúng là ấy có chút danh tiếng quốc tế, nhưng đó là hai năm về trước, ấy đúng là người mẫu giỏi, nhưng bây giờ ấy muốn đổi nghề, hề biết diễn xuất chút nào, danh tiếng lại xấu, còn bằng người mới vào nghề.”

      Thẩm Kình trầm mặc, biết đây là , nhưng vẫn thoải mái, đưa tay phải vào túi sờ hộp thuốc lá.

      Thẩm Tố quét mắt thấy mặc lại áo sơ mi, cười lạnh, “Bây giờ ấy có Đóa Nhi, nếu cậu muốn theo đuổi ấy, tốt nhất là nên cai thuốc lá .”

      Tay của Thẩm Kình dừng lại, nhìn nhìn tòa nhà, hút, cai cai.

      , tôi lên .”

      Điều muốn biết được biết, Thẩm Kình mở cửa xe, rồi xuống xe. Thẩm Tố hề lưu luyến, lập tức lái xe , Thẩm Kình đứng ở dưới lầu, nhìn chiếc xe BMW quẹo qua khúc cua, lại ngửa đầu nhìn tầng chín của tòa nhà, đột nhiên Thẩm Kình nhếch mép, vào tòa nhà, mà là đến tầng hầm.

      tiếng sau, tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Đông Ảnh.

      Nhà của Lục Trì cũng gần công ty, ta vừa trở lại công ty sau khi về nhà với vợ và con trai, nên tâm tình cực kỳ tốt, lười biếng dựa vào ghế salon, đọc tài liệu về hạng mục thiết kế. Lục Trì nghe là Thẩm Kình đến, ta đọc tài liệu ngẩng đầu lên. Thẩm Kình chủ yếu làm về bất động sản, chuỗi nhà hàng, ta thông qua Thẩm Tố mà biết đến Thẩm Kình, nhưng bình thường có giao thiệp gì, hôm nay biết tại sao Thẩm Kình lại đến tìm ta?

      “Tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Kình tiến vào, Lục Trì khách khí tiến đến bắt tay.

      Thẩm Kình vỗ vỗ đầu vai của ta, nở nụ cười rực rỡ, lộ ra hai hàm răng trắng: “Tổng giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Lục là để cho người ngoài gọi, chúng ta là người nhà, đừng có khách khí như vậy, đến đây nào, ngồi chuyện, sao rồi, hai mẹ con vẫn khỏe chứ hả?”

      Thẩm Kình nắm lấy bả vai của Lục Trì, rồi kéo ta về phía ghế salon.

      Lục Trì có có thói quen tiếp xúc thân mật với người ngoài, ta nhàng tránh né Thẩm Kình, thanh ôn hòa, “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm quan tâm, biết hôm nay tổng giám đốc Thẩm đến đây là có chuyện gì ?” Lục Trì vừa chuyện, vừa ngồi vào ghế đối diện Thẩm Kình, vào thẳng vấn đề chính. ta rất bận, có thời gian ngồi nhận bà con thân thích với Thẩm Kình, cũng phải là em gì của vợ ta, lúc viết thiệp mời đám cưới, ta hỏi Thẩm Đại có muốn mời Thẩm Kình hay , Thẩm Đại cũng biết Thẩm Kình là ai.

      Theo những gì Lục Trì thấy, trong mắt Thẩm Kình chỉ có Thẩm Tố và Khương Đường, chưa từng có Thẩm Đại, bây giờ đến để kết giao tình thân, đơn giản là có việc muốn nhờ.

      Thẩm Kình cười xấu hổ, dựa vào ghế salon, ngón trỏ chà xát sống mũi, lúc này mới giương mắt nhìn Lục Trì, “Chuyện này, tôi nghe là bên công ty chuẩn bị làm bộ phim về tình đô thị, đến đâu rồi, tìm được nhà đầu tư chưa? Tiền vốn dự tính là bao nhiêu?”

      “Đúng là có làm phim , tổng giám đốc Thẩm có hứng thú muốn đầu tư sao?” Lục Trì hỏi lời sắc bén.

      Thẩm Kình bình thản thừa nhận, nhướng người về phía trước, thái độ nghiêm túc, “Lục Trì, tôi vòng vo với nữa, Khương Đường là người mẫu dưới quyền của Thẩm Tố, cái này biết chưa?”

      Ánh mắt của Lục Trì khẽ thay đổi.

      Lúc Lục Trì đọc kịch bản, phát ra có vai người mẫu, ta để cho Thẩm Đại thông báo cho Thẩm Tố, muốn để cơ hội này cho người mẫu của Thẩm Tố. Thẩm Đại có nguyên tắc của ta, ta đầu tiên cứ để người mẫu của Thẩm Tố quay phim thử, đạo diễn hài lòng dùng người mẫu đó, đạo diễn hài lòng cũng cần giữ lại, tìm thêm những công ty người mẫu khác. Thẩm Tố cũng đồng ý, bây giờ ngẫm lại, Thẩm Tố còn muốn chiếu cố cho Khương Đường sao?

      Dạo gần đây, chuyện của Khương Đường, Cố Đông Thần, Lâm Tịch rất xôn xao, ban đầu ta cũng có chú ý gì nhiều, nhưng Thẩm Đại có chuyện gì cũng thủ thỉ với . Bởi vì Khương Đường là do Thẩm Tố đưa lên, lại cũng mới làm mẹ, Thẩm Đại đương nhiên đứng về phía Khương Đường. Nếu như biết Thẩm Tố muốn chiếu cố cho Khương Đường, Thẩm Đại chắc chắn rất vui mừng khi thấy mọi việc thành công.

      “Biết.” Lục Trì nhìn Thẩm Kình thăm dò, “Tổng giám đốc Thẩm và Khương Đường……………..”

      “Tôi theo đuổi ấy, mặc dù ấy đồng ý, nhưng sớm muộn gì ấy cũng trở thành vợ tôi thôi.” Thẩm Kình khoác lác vô sỉ, ràng vừa mới bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lại mặt dày đến nhà người ta ăn chực, “Lục Trì, Thẩm Tố vai người mẫu chỉ là nữ phụ, tôi muốn để cho ấy làm nhân vật chính, hoặc là nữ chính thứ. ấy là người mới, chưa đóng được những vai lớn, có thể tìm nữ minh tinh, để cho Khương Đường đóng cùng, tiền là vấn đề, chỉ cần chịu người ta thay đổi kịch bản, tôi có thể đầu tư trăm triệu, đủ ….”

      “Tiền vốn dự tính cũng được trăm triệu rồi.” Lục Trì nhàn nhạt lên tiếng cắt đứt Thẩm Kình.

      Thẩm Kình sửng sốt, “Lần trước tôi nghe chỉ có hai triệu tư?”

      Lục Trì để ý lời , nhìn Thẩm Kình hỏi: “Tóm lại là muốn tôi nâng đỡ Khương Đường?”

      Thẩm Kình gật đầu: “ nên tìm nhiều ngôi sao lớn, tôi muốn bộ phim này vừa tung ra là nổi tiếng ngay lập tức.” Người xem nhiều hơn, danh tiếng của Khương Đường mới quay trở lại được.

      Lục Trì dội cho gáo nước lạnh, “Chỉ sợ người đẹp được người khác trọng vọng, tổng giám đốc Thẩm, nếu như ấy diễn xuất được, bị người khác tạo áp lực, như vậy chẳng phải ấy càng khó khăn hơn sao. Có số diễn viên chọn con đường lòe thiên hạ, nên cẩn thận suy xét đến tình hình và vị trí của Khương Đường, có số việc phải có tiền là có thể giải quyết được.”

      Thẩm Kình mất hứng, “Tôi tin tưởng Khương Đường, khi ấy quyết tâm, chuyện gì cũng có thể làm tốt.”

      Vẻ mặt Lục Trì lạnh nhạt, “Coi như lời này là Thẩm Tố với tôi , chưa thấy Khương Đường diễn xuất, tôi tin đâu.”

      Thẩm Kình nghe xong, từ từ dựa vào ghế salon, nghiêng đầu ngắm bầu trời ngoài cửa sổ. Lục Trì này, phải có tiền là có thể chuyện được, Thẩm Kình trầm mặc khoảng hai phút, quay đầu lại, bình tĩnh hòa nhã : “Như thế này , bây giờ cứ giữ kịch bản ở đó, đồng thời biên kịch sửa lại kịch bản theo ý tôi muốn, phí sửa đổi tôi chi trả. Kịch bản sửa đổi xong, rồi cho Khương Đường tới đóng thử, nếu ấy diễn được, cứ dựa theo kịch bản mới, nếu được, tôi nhúng tay vào việc này nữa, nếu cần đầu tư, tôi sẵn sàng giúp đỡ.”

      mặt của Lục Trì chút biểu nào, trong đầu cũng suy nghĩ đến kịch bản mới.

      Kịch bản ban đầu đến hai người phụ nữ cùng lên thành phố lớn lập nghiệp, sát vách là người mẫu, người mẫu là nhân vật phản diện, hám giàu và địa vị, vì danh lợi mà chấp nhận bán thân. Nếu được sửa lại, có thể biến thành ba nhân vật cùng nhau lập nghiệp, nếu như ta nhớ nhầm, Khương Đường là người lên từ lúc có gì trong tay, đến đây diễn xuất, chính là diễn xuất đúng như cuộc đời của vậy, hơn nữa gia nhập vào giới siêu mẫu, chắc chắn dính đến các thích hàng hiệu, trang điểm……..

      Còn có thể để biên kịch tham khảo về chuyện tình của Khương Đường……

      Các ý tưởng ùn ùn kéo tới, Lục Trì lại trả lời Thẩm Kình cách cứng nhắc: “Tôi cân nhắc, chậm nhất là tối mai, tôi liên lạc với tổng giám đốc Thẩm.”

      “Cảm ơn, vậy cứ tiếp tục công việc, tôi đến thăm Bảo Bối Ngốc chút.” Chuyện chính xong, Thẩm Kình cười rồi đứng lên, “ lâu rồi gặp Bảo Bối Ngốc, tôi là người trai tồi mà, bận rộn quên luôn cả em này. Ôn chuyện cũ chút, thuận tiện học hỏi bí quyết chăm sóc em bé của Báo Bối Ngốc luôn, học xong rồi dụ dỗ con tương lai.”

      Rốt cuộc Lục Trì cũng thay đổi sắc mặt, người này muốn đến nhà ta?

      Thẩm Kình coi như nhìn thấy, vỗ vỗ bả vai ta, sau đó nhét hai tay vào túi quần, rồi cà lơ phất phơ rời .

      Để xem, Lục Trì dám sửa kịch bản xem, ngày nào cũng đến ‘Thăm’ em cho coi.
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :