1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trái tim anh không phải sắt đá - Lam Chi Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      TRÁI TIM PHẢI SẮT ĐÁ


      - Tác giả: Lam Chi Noãn
      - Thể loại: Ngôn tình, đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân, tình trọn đời.
      - Nhân vật chính: Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn
      - Convert + Edit:Thố Lạt (Cỏ Chymte)
      - Độ dài: 60 chương (57 chương chính truyện + 3 ngoại truyện)



      " có nghe thấy cái gì chuyển động ?" Ôn Tâm thu lại ánh mắt nhìn lên bầu trời, nghiêng đầu, hỏi bằng vẻ mặt nghiêm túc.

      Thạch Mục Hàn lắng tai cẩn thận nghe, trừ tiếng pháo, có bất kì tiếng động nào khác. cúi đầu, nhìn khuôn mặt tinh tế kiều của , " có, em nghe thấy tiếng động gì vậy?"

      " phải gió thổi, phải cờ bay, là tiếng trái tim em đập." khẽ mỉm cười, gương mặt nhuộm tầng đỏ ửng.

      Tiếng trái tim em đập?? có từng nghe được?

      : Ôn trong tên của em chính là Ôn trong ấm áp (ôn noãn), Tâm là Tâm trong tình (ái tâm), cho nên, em là người có hai trái tim, hơn nữa còn rất ấm áp.

      còn : Hạnh phúc đối với em, chính là trong mỗi ngày thích , được thích.

      : Ôn Tâm, theo đuổi nghiêm túc chút, biết chưa?

      còn : nghe được tiếng trái tim em đập vì , vậy còn tiếng trái tim đập vì em, em có từng nghe được?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      vũ điệu thời gian ấm lạnh, nửa kiếp phù sinh lạnh ấm.
      Last edited: 10/3/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Trường đình oán

      Convert + Edit + Beta: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Tác giả có lời muốn :

      Đầu tiên vài lời liên quan : Thấm thoát tôi viết được bốn bộ tiểu thuyết rồi, truyện tôi viết đều đơn giản nhàng..., có thể khiến mọi người vui vẻ, tôi hết sức hài lòng rồi. Hi vọng mọi người thích câu chuyện này. Có thể vui sướng, có thể bi thương, đây là đời người. Có lẽ có người đọc mấy chương đầu, cảm thấy nữ chính người khác quá nhanh, ra phải, từ đầu tháng mười đến tận giáng sinh hôm đó Ôn Tâm mới Thạch Mục Hàn, ra mất hai tháng chữa lành, thậm chí thời gian chữa lành vết thương của vừa bằng học kì. ra gặp đúng người rồi, quên phong cảnh đường cũng khó như vậy.

      --- ------ ------ ------ ----

      Đoàn người lui tới cửa tàu điện ngầm ai chú ý tới bóng dáng xinh cuộn mình bên, hai tay vòng qua đầu gối, vùi đầu gối, bờ vai run run như có như .

      Mọi người đều quá bận, vội sống, vội chết, làm sao có thời giờ ngoảnh lại nhìn tâm trạng của hề quen biết.

      chọn rời khỏi, vì sao chọn ngày mưa, vậy ai có thể thấy được nước mắt em tuôn rơi rồi.

      lâu sau, Ôn Tâm mới chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú đáng nhưng đẫm nước mắt, lấy ra chiếc khăn tay trong chiếc giỏ vai, lau nước mắt mặt, nhưng hốc mắt vẫn còn hồng hồng, ràng là dấu vết để lại khi khóc.

      có mái tóc dài qua vai, ngũ quan ưa nhìn, mặc áo lông màu sáng sáng, lại hề mập, trái lại nhìn xinh hơn, thân dưới mặc quần bò bó sát, vừa thấy liền biết đó là tràn đầy sức sống tuổi trẻ. hít sâu hơi, chậm rãi lấy tai nghe màu trằng tai xuống, trong tai nghe vừa mới phát xong "Giống như tình " của Tiêu Á Hiên.

      Vì sao Ôn Tâm lại khóc nức nở ở góc này như vậy, đó là vì nghe được câu hát kia trong bài hát này, em băng qua đường, ở nơi đâu. Nghĩ đến người thương độ cao 30000 feet, trong lòng cảm thấy mất mát.

      Trước đây khi qua đường, Quách Phi Nhiên luôn dịu dàng dắt tay , với : "Tâm Tâm, phải sợ, em chỉ cần theo là được." Chuyện cũ từng chút từng chút tích tụ trong lồng ngực, cuối cùng nước mắt ghìm được rơi xuống.

      Khi bàng hoàng, nhạc chuông điện thoại "ốc sên" yếu ớt vang lên. "Tôi muốn từng bước bò lên , bay về phía trước từ chiếc lá điểm cao nhất..."

      "Tâm Tâm, trở về từ Thượng Hải rồi sao? Mấy giờ cậu về kí túc xá?" Giọng êm tai của bạn cùng phòng Trần Nhược Khê vang lên.

      lấy lại bình tĩnh, dùng giọng có chút khàn khàn , "Tiểu Khê, mình ở cửa ga tàu điện ngầm, chờ xe buýt, trở về trường ngay đây."

      "Ừ, cậu sao chứ, gặp mặt lần cuối chưa?" Giọng thân thiết của Tiểu Khê truyền đến.

      Ôn Tâm khẽ thở dài, mặt lộ vẻ đơn nặng tình, môi mỏng hé mở, " có, yên tâm, mình chính là người có hai trái tim, mọi chuyện đợi mình trở về kí túc xá rồi sau." Khi chuyện lộ vẻ yếu ớt. Khóc vì đau lòng là việc cực kì tốn sức, có thể khiến người ta mất hết sức lực.

      Bởi vì tên là Ôn Tâm, nên luôn bản thân có hai trái tim, thế nên nếu trái tim tan vỡ, dùng trái tim khác tu tu bổ bổ, may vá lại cho hoàn chỉnh là được.

      Trần Nhược Khê nghe ra mệt mỏi từ giọng của , vì thế hỏi nữa, "Được rồi, cậu đường cẩn thận, điện thoái, ví tiền đều giữ cho kĩ."

      "Ừ, biết rồi." Ôn Tâm cúp điện thoại, để điện thoại vào túi trước của áo lông. Từ từ về chiếc xe buýt đứng ở trạm, ngồi xuống ghế sau gần cửa sổ xe buýt.

      lười biếng dựa đầu cửa sổ thủy tinh, mắt chớp, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đám bạn sau khây giờ Luân Đôn, sau này có lẽ trở về nữa.

      Thành phố đầy ắp kỉ niệm và bóng dáng của người từ nay còn xuất nữa, còn hơi thở của , hương vị của , tất cả của nữa. bỗng biến mất hoàn toàn trong thế giới của , ngay cả lí do bỏ cũng cho biết.

      thậm chí còn ra lời chia tay, cứ thế tới thành phố Luân Đôn bên bờ kia lục địa với tốc độ ánh sáng.

      Dường như tất cả người thế giới đều biết chuyện rời này, mà lại là người cuối cùng được biết, ngay cả cơ hội tiễn đưa cuối cùng cũng chịu cho .

      Hoàng hôn từ từ buông xuống, ánh đèn làm nhòe cả thành phố, cũng làm mờ trái tim lạnh lẽo của .

      Đại học S là trạm xe buýt cuối cùng, Ôn Tâm xuống xe, trước tầm mắt chính là trường học mang lối kiến trúc châu Âu của mình, trường học này xây sườn núi , cho nên cách đoạn đường con dốc, ở đó, giống như vòng quanh núi vậy.

      Dòng suối và hàng liễu rũ đan xen uốn lượn quanh mọi ngóc ngách của trường học, cây ngô đồng sân thể dục cũng là cảnh đẹp, cộng thêm gạch đỏ hòa lẫn ngói lam theo phong cách của trường St.John [1], thể , trường đại học này được xưng tụng là cảnh quan xinh đẹp độc đáo.

      ra từ đầu, đại học S là trường đại học Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên đều thích và hẹn nhau cùng đăng kí, bọn họ hẹn nhau cùng tới thành phố Nam Kinh này, trải qua quãng thời gian đại học tươi đẹp nhất của tuổi trẻ.

      Nhưng khi đăng kí nguyện vọng lại gạt điền vào đại học S, trường đăng kí cũng nằm trong thành phố Nam Kinh này, toàn bộ đều là trường ở Thượng Hải. nếu khi đó bản thân phát ra thích hợp, có lẽ có kết quả ngày hôm nay, Ôn Tâm nhìn ngôi trường trước mặt, trái tim càng thêm lạnh lẽo.

      Cũng biết bản thân làm sao trở lại ký túc xá lầu sáu. chỉ cảm thấy mỗi bước đều rất mệt mỏi. Cầu thang dường như dài dằng dặc có điểm kết thúc, vô cùng mệt mỏi. Hoảng hoảng hốt hốt mở cửa kí túc xá, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đến...

      Chỉ thấy bạn cùng phòng Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Vũ đều túm chặt lấy Thang Mỹ Gia, mà Thang Mỹ Gia vùng vẫy muốn ra ban công, còn cao giọng hét lớn "Nhảy lầu nhảy lầu, mình sợ. Các cậu đừng cản mình."

      Ôn
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Nhìn hoa nhớ dung nhan

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Ban đêm vạn vật đều yên tĩnh, trăng sáng tre lơ lửng giữa trời cũng tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, vừa an bình vừa yên tĩnh.

      Trần Nhược Khê tắt máy tính, ký túc xá trong bóng đêm càng thêm yên tĩnh, toàn bộ đều tĩnh lặng khiến người ta có chút mệt mỏi, Ôn Tâm ngây ngốc nhìn chăm chú vào tấm ảnh chân dung màu xám màn hình điện thoại di động lâu, nhóm lập riêng vì vẫn còn nguyên. lâu sau, cuối cùng cũng sửa lại slogan của mình: Mùa đông , ra lạnh như vậy.

      lại nhìn slogan của bức chân dung màu xám kia: Tôi muốn đưa tất cả hơi ấm và ánh mặt trời mùa đông cho Tâm Tâm. Khi đó Ôn Tâm còn cười pha trò: "Gì chứ, vậy phải nóng chết sao."

      Mà bây giờ cảnh còn người mất, mọi chuyện đều kết thúc, nước mắt mắt đầu rơi.

      Sương mù bắt đầu vô tình nổi lên trước mắt , đêm tối luôn khiến ý chí của con người ta trở nên yếu ớt.

      "Ngủ chưa?" Ôn Tâm khẽ hỏi.

      "Chưa." Ba người còn lại đồng thanh trả lời.

      Có lẽ đêm nay được định trước là đêm ngủ.

      "Tâm Tâm, cho chúng mình chút chuyện hôm nay ." Trần Nhước Khê yếu ớt mở miệng, và Ôn Tâm đều ngủ ở giường , lại ngủ sát cạnh nhau, cho nên giọng bay tới lỗ tai Ôn Tâm vô cùng ràng.

      "Giữa trưa mình tới Thượng Hải, khi mình đến sân bay Phổ Đông, máy bay của ấy cất cánh. Mình gặp bạn học của ấy tới tiễn, bọn họ cũng biết vì sao ấy rời khỏi, có thể trở về hay ." đến đây, giọt nước mắt sáng trong chậm rãi chảy xuống nơi khóe mắt, nhưng giọng điệu của vẫn bình dị như cũ, hề lộ ra chút đau thương nào.

      Có lẽ quá trình từ từ trưởng thành chính là quá trình che dấu nước mắt của bản thân, khi còn là trẻ sơ sinh, bạn có thể tha hồ khóc, bạn khóc, người nhà cười, khi còn , bạn cũng có thể khóc, bởi vì bạn vẫn còn quá yếu ớt, khóc là chuyện bình thường. Thời thanh thiếu niên, bạn từ từ học được cách cẩn thận lựa chọn thời gian và địa điểm để khóc. Đến khi bạn lớn lên mà vẫn chỉ có mình, bạn chỉ có thể đau đớn trốn ở trong chăn vào đêm khuya, bởi vì tất cả nỗi đau và nước mắt, chỉ bản thân có thể hiểu , cũng chỉ có bản thân mới có thể gánh vác.

      "Đây thực giống chuyện Quách Phi Nhiên làm." Triệu Tiểu Mẫn phân tích như đúng rồi.

      "Đúng đó, sao ta có thể chào mà chứ?" Trần Nhược Khê cũng nghi ngờ.

      Lúc này, Thang Mỹ Gia chinh chiến tình trường lâu năm rốt cuộc cũng mở miệng, "Mình cảm thấy ta nhất định có nỗi khỗ." Giọng điệu của rất chắc chắn.

      Cá tính của Thang Mỹ Gia chính là chị cả trong bốn người, trừ chuyện tình cảm của chính mình, đối với chuyện tình cảm của người khác luôn có thể phân tích sắc bén.

      "Có nỗi khổ gì sao thể cùng Tâm Tâm, cứ như vậy, có phải đàn ông ?" Triệu Tiểu Mẫn là người tính tình nóng nảy, cá tính bình thường chính là gió có mưa. còn tức giận hơn Ôn Tâm, vốn vẫn cho rằng bạn trai Quách Phi Nhiên của Ôn Tâm là người hoàn mỹ, bởi vì dịu dàng như ngọc như vậy, giống như công tử nho nhã.

      Ôn Tâm thực cảm thấy rất mệt mỏi, cũng biết người sống bằng lý trí như Quách Phi Nhiên, chắc chắn vô cớ bỏ như vậy, nhất định có lí do của mình, nhưng mà thể dễ dàng tha thứ, chưa cho mình lí do từ biệt như vậy. cũng có tự tôn và kiêu hãnh của mình.

      "Tâm Tâm, bây giờ cậu định làm sao? Chờ ta à?" Thang Mỹ Gia hỏi, đương nhiên biết nỗi đau thất tình.

      "Tâm Tâm, quên ta , tìm người đàn ông tốt hơn ta, để ta tức chết." Trần Nhược Khê khuyên như chém đinh chặt sắt.

      Ôn Tâm lau nước mắt ở khóe mắt, chậm rãi mở miệng, "Đương nhiên mình hi vọng có thể quên được ấy."

      Nhưng mà trong lúc vô tình, ấy trở thành sống giống như khí trong sinh mệnh của mình, quên ấy chẳng khác nào bảo mình quên hít thở, mình rất sợ mình ngạt thở mà chết.

      Cho nên có lẽ mình chờ đợi ấy, phải cam tâm tình nguyện, chỉ là bất lực. Bởi vì ngoài chờ đợi, mình biết bản thân còn có thể làm gì, để có thể tiêu hao những năm tháng dài đằng đẵng này.

      "Cha mẹ Quách Phi Nhiên sao?" Tâm Tâm, cậu có thể tới nhà ta tìm ba mẹ ta mà. Hoặc cậu có thể Luân Đôn tìm ta." Trần Nhược Khê nhanh trí, nghĩ ra chủ ý như vậy.

      Tuy quen nhau ba năm cấp ba, nhưng Quách Phi Nhiên rất ít nhắc tới chuyện gia đình của , phần lớn thời gian đều do Ôn Tâm ngay thẳng , làm tất cả bí mật của lộ ra dưới ánh mặt trời, mà là người nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại tiếng, có thể khiến Ôn Tâm hoa chân múa tay tiếp tục mãi thôi.

      Quách Phi Nhiên có thể bao dung tất cả tính khí nóng nảy của , tự do phóng khoáng của , tính trẻ con của . cưng chiều đến cực điểm, nên bây giờ cũng khiến tổn thương đến cực điểm.

      "Sau này đừng nhắc đến tên ta nữa, coi như ta chưa từng xuất trong thế giới của mình. Từ nay về sau, mình nhất định , thích ứng trong mọi hoàn cảnh, kể cả tình ." Ôn Tâm lạnh lùng , chỉ cần nhắc đến cái tên kia lòng đau ỉ, nên lại đổi đề tài, "Mỹ Gia, cậu và Mạo lại làm sao vậy?"

      "Còn phải vì bạn trai cũ của mình gọi tới sao, Vương Mạo chính là hẹp hòi như vậy đấy."

      "Đó là bởi vì ấy quan tâm cậu mà, Trương Ngô Nhuận cũng gọi cho mình mấy ngày rồi." Triệu Tiểu Mẫn uể oải ra này, và Trương Ngô Nhuận xa, mặc dù trước đây Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên cũng vậy, nhưng Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên là người ở Nam Kinh, người ở Thượng Hải, ngồi xe hai giờ liền tới, mà Trương Ngô Nhuận ở Vũ Hán, vé xe lại đắt như vậy, nên Triệu Tiểu Mẫn luôn ăn mặc tiết kiệm luôn tàu tới gặp , tuy thời gian tàu hơi dài chút, nhưng giá cả cũng rẻ hơn.

      "Trong tình , quan tâm quá mức chính là làm nhục, giữ khoảng cách thích hợp mới có cảm giác thần bí." Trong lòng Mỹ Gia vẫn còn tức giận, chỉ cần thực nổi giận, dù mọi người có khuyên giải ra sao cũng vô ích, chỉ có thể chờ tự mình từ từ bình tĩnh lại, mọi chuyện mới có thể thông suốt.

      "Độc thân muôn năm." Lúc này, Trần Nhược Khê cao giọng la lên, những luôn có nhiều phiền não như vậy, con trai quá tốt với bạn, bạn ghét ta, con trai tốt với
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ởmelodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Lần đầu gặp nhau

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Ánh nắng buổi sớm như máu nhuộm đỏ phía chân trời, mà kí túc xá của bọn Ôn Tâm vẫn tối mịt như ban đêm.

      "Tôi muốn từng bước bò lên..."

      "Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan..."

      "Khiêu vũ cùng , lolita..."

      " thích em, là kí ức duy nhất của ..."

      Khó khăn lắm mới có thể ngủ nướng giấc vào chủ nhật, tiếng chuông trong kí túc xá hòa vào nhau thành bản hòa , ngừng vang lên.

      "Này." Ôn Tâm nhắm mắt lại, tìm điện thoại di động bên cạnh gối đầu, uể oải nhận điện thoại.

      "Ôn Tâm, đến sân vận động tập hợp ngay, lát nữa có trận đấu bóng rổ giữa khoa chúng ta với khoa máy tính, cần nhóm cổ vũ." Giọng của bí thư Bộ Bộ Trường yếu ớt truyền đến.

      "Được." Trong cơn mơ màng, Ôn Tâm dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng. ba người khác cũng nhận được thông báo, cũng bắt đầu mặc quần áo rời giường.

      Mùa đông lạnh lẽo, phải rời khỏi ổ chăn ấm áp chuyện khiến cõi lòng người ta vô cùng chua xót.

      Đấu tranh rời giường rửa mặt, lại phát phần lớn người trong kí túc xá đều đến, ai khiến cho sinh viên khoa Trung Văn bọn họ phải dậy sớm vậy chứ.

      "Mùa đông mà chơi bóng rổ gì chứ, biến thái."

      "F*ck, mắt mình mở lên được rồi."

      Mọi người chửi mắng trách móc dọc đường, kì cà kì kèo cuối cùng cũng đến được chỗ sân bóng rổ.

      Chỉ thấy cổ động viên của hai khoa chia ra đứng ở hai bên khán đài, mà trận đấu bắt đầu căng thẳng.

      Rất dễ nhận thấy, cổ động viên bên khoa Trung văn vô cùng có lực, bởi vì nữ sinh chiếm phần đông, mà cổ động viên nam khoa máy tính thấy nhiều mỹ nữ như vậy, làm gì còn tâm tư cổ vũ, ánh mắt đều tự chủ bay sang khán đài bên này.

      Khoa Trung Văn nhiều nữ sinh là truyền thống xưa nay rồi, tượng thịnh dương suy ở khoa Trung Văn biến thành khẩu hiệu 'phụ nữ cất nhà, tài tử hộ tống'.

      Lần này ban văn học chữ hán của bọn Ôn Tâm có tổng cộng 33 người, 28 nữ, 5 nam. Rất nhiều mỹ nữ, cũng rất nhiều ếch nhái, người duy nhất từng thấy qua là bạn trai Vương Mạo của Thang Mỹ Gia, Thang Mỹ Gia là đại mỹ nhân, mắt to, lông mi như phiến, ngũ quan tinh xảo, dáng người đẹp, nhưng làn da hơi đen, có điều xã hội bây giờ thích mỹ nhân sô la hơn mà. cùng Vương Mại, cũng rất xứng đôi.

      Ôn Tâm bị mọi người xô đẩy đứng lên trước khán đài, tuy con trai khoa Trung Văn nhiều lắm, nhưng chất lượng cũng quá tệ, tài tử giỏi văn giỏi võ, vậy nên đội bóng rổ khoa Trung Văn cũng là đội ngũ thể khinh thường.

      nam sinh khoa máy tính thực pha úp rổ hoàn mỹ, cả sân thể dục sôi sục, dường như trận bóng rổ bắt đầu gay cấn.

      Ánh đén vàng hơi đỏ của sân bóng chiếu xuống, Ôn Tâm có thể nhìn thấy cạnh mặt tuấn của nam sinh kia, nửa mặt hướng về phía ánh sáng như ra dưới ánh đèn sáng ngời, còn nửa kia dường như chìm trong bóng tối.

      Khoảnh khắc xoay người,
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ởmelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Nỗi khổ của trái tim thiếu nữ

      Ngủ đến chập tối, mọi người cũng đều ngủ no, bởi vì còn trẻ, nên đảo lộn ngày đêm cũng sao cả.

      Vì Vương Mạo liên tục gọi điện giải thích làm lành, cuối cùng Thang Mỹ Gia cũng mềm lòng chuẩn bị xuống lầu ăn cơm với . Ba người khác trong kí túc xá rất chân chó để mua cơm hộ, còn các nàng tiếp tục nhàn nhã lên mạng giường: chơi trò chơi, săn hàng giảm giá, xem phim, vân vân...

      “Mỹ Gia, mình muốn ăn trứng kho thịt bò của căn tin số 4.” Ôn Tâm đắm chìm trong trò phi xa vẫn xí chỗ trước. Những lúc thế nào, người nào trước, được ăn món mình muốn ăn nhất, bởi vì hai người còn lại bắt buộc phải theo căn tin của người đầu tiên, thể để Mỹ Gia chạy từ căn tin này đến căn tin khác được.

      Đại học S có tổng cộng tám căn tin, mỗi căn tin có sắc thái đặc biệt riêng, bảng giệu đồ ăn ngon có thể hấp dẫn các học sinh khác nhau chen vào.

      Rất nhiều bạn học trường khác oán giận căn tin trường mình tốt, nhưng đại học S lại khác, mọi phương diện đầu đứng đầu trong số các trường đại học ở nam Kinh, kể cả căn tin, nên đồ ăn ở đây rất ngon.

      “Mình muốn cơm chiên Dương Châu.” Trần Nhược Khê suy nghĩ lúc .

      “Mỹ Gia, mình muốn mì sốt thịt heo bằm.” Triệu Tiểu Mẫn xem phim Hàn cũng gia nhập.

      Thang Mỹ Gia thu phiếu cơm của từng người, "Mình đúng là bảo mẫu của ba người các cậu." Mỗi lần đều oán giận câu như vậy, sau đó duyên dáng ra ngoài hẹn hò.

      Trong tiếng nhạc sôi động và tiếng gõ phím ngừng của Ôn Tâm, cuối cùng Trần Nhược Khê cũng nhịn được hỏi, "Ôn Tâm, chi xa thực vui vậy sao?"

      Ôn Tâm vừa mở xong hang đá Đôn Hoàng, đứng xa dẫn đầu, ổn định chỗ ở số . "Vui lắm, cậu muốn chơi ? Mình dạy cho cậu."

      ra trò phi xa này là Quách Phi Nhiên dạy chơi, còn giúp luyện lên cấp cao, trước giờ luôn mở rất nhanh, dù chậm hơn mười giây, nhưng Quách Phi Nhiên chờ ở điểm cuối để qua điểm cuối trước, sau đó mới qua điểm cuối. là cấp 151, còn Ôn Tâm là cấp 120.

      Vốn Quách Phi Nhiên còn dạy chơi Huyễn Vũ, nhưng tay Ôn Tâm vụng về chơi Huyễn Vũ kiểu gì cũng vui, ngược lại Phi Xa lại khiến cảm thấy hứng thú.

      Trong thế giới Phi Xa, hai người họ vẫn là quan hệ tình lữ.

      mở tài liệu nhân vật Phi Xa của mình lên, ngơ ngác dừng tại nhân vật trò chơi mặc trang phục hoa lệ gắn bó cận kề bên nhau, đặc biệt nhìn đến chiếc nhẫn Violet đầu hai người kia, mặt Ôn Tâm lên nụ cười đơn.

      ra trong trò chơi hai người họ có khá nhiều nhẫn, sở dĩ chọn nhẫn violet này, là vì Ôn Tâm biết ngôn ngữ của hoa Violet là tình vĩnh hằng. Nhưng làm sao biết vĩnh hằng của lại ngắn ngủi như vậy.

      Bởi vì luôn hoàn thành nhiệm vụ, độ thân mật giữa họ sớm vượt qua 3000, chỉ cần tờ giấy kết hôn, bọn họ có thể kết hôn trong thế giới hư cấu này, Ôn Tâm từng ngẩng mặt, duyên dáng hỏi Quách Phi Nhiên sao mua tờ giấy kết hôn, nhưng Quách Phi Nhiên đầy ý tứ: "Chưa đến lúc."

      Khi đó hiểu ý trong lời , bây giờ mới hiểu phải chưa tới lúc, là muốn bên cả đời, nực cười là vẫn cho rằng là người kia trong sinh mệnh của , vẫn ngây ngốc muốn cùng nắm tay hết phần đời còn lại.

      Độc ác nhẫn tâm, cuối cùng Ôn Tâm cũng hủy bỏ quan hệ tình lữ. Khi nhấp vào, ràng là tiếng chuột, nhưng lại nghe thấy tiếng trống rỗng mà kịch liệt, biết đó là tiếng trái tim vỡ vụn.

      Trò chơi thiết kế rất tốt, trở thành tình lữ phải hai bên cùng đồng ý, nhưng giải trừ quan hệ, chỉ cần bên đồng ý là được. Đời người như vậy, Quách Phi Nhiên , chưa từng nhận được đồng ý từ .

      ra Trần Nhược Khê cũng động lòng, cả ngày dạo Taobao, cũng chán dạo rồi, mà lúc này lại truyền đến tiếng khóc thút thít của Triệu Tiểu Mẫn, còn có tiếng "oh" và "sư mi ta" với mấy câu tiếng Hàn truyền tới từ máy tính của nữa, khi xem phim Hàn luôn rất chăm chú, khóc nức nở là chuyện bình thường, ban đầu mọi người còn dỗ dành vài câu, hay trêu chọc chút, sau này đều coi như có gì.

      "Vậy bây giờ mình xuống, cậu dạy mình chơi, sau đó chúng ta có thể cùng chơi." Trần Nhược Khê xong liền nhấp vào trang chủ Phi Xa, tải trò chơi xuống cũng cần rất nhiều thời gian. Nên Trần Nhược Khê dứt khoát leo lên giường Ôn Tâm, vừa học, vừa xem đấu.

      Mà Ôn Tâm vừa lái xe, vừa dạy Trần Nhược Khê các loại kĩ xảo, thắng mấy bàn liền, người cùng phòng rời phòng hết, bọn họ đợi rất lâu, cũng có ai vào chơi cùng, cuối cùng có người điều khiển chiếc xe A hoa lệ lộng lẫy tiến vào phòng. Ôn Tâm thấy người tới tên là Stone, lên cấp 180, chỉ riêng trang phục của thôi xa hoa khác thường, chưa để đến xe của , chính là Hắc Kim Thế Đao cool nhất, Ôn Tâm liền bắt đầu cảnh giác, thiết lập trạng thái chuẩn bị chiến tranh, dưới khung chat đối phương muốn xây dựng nhà máy Watt con đường này.

      Ôn Tâm vừa sửa bản đồ, vừa khinh thường , "F*ck, cũng muốn mở bản đồ khó nhất này, cứ để bản nương tiếp ngươi, nhất định phải giết ngươi còn mảnh giáp."

      Trần Nhược Khê cũng đứng bên cổ vũ: "Tâm Tâm, cố lên." vừa tận mắt chứng kiến cách đá những người còn lại ra khỏi, cũng dẫn đầu khá xa, nên vô cùng có lòng tin với Ôn Tâm.

      Sau khi bắt đầu đếm ngược, người nó lại chạy trước Ôn Tâm bước, Ôn Tâm lợi dụng các ngã rẽ để di chuyển, ban đầu còn có thể chạy theo lưng, chạy vòng thể theo kịp nữa. "Bốc cháy , vũ trụ của tôi." Ôn Tâm hô lớn, ràng là có chút nóng nảy, lâu gặp đối thủ có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn trong tình huống có người theo dõi cuộc đua. vũ trụ hiếu thắng lập tức bùng nổ toàn bộ.

      Khi đối phương đến dích, đếm ngược trước 10 giây, Ôn Tâm vẫn còn dốc sức chạy đường. Khi chỉ còn cách đích chỉ còn chút, màn hình xuất ba chữ "Chưa hoàn thành" chói lọi, quả thực chẳng khác gì phải chịu nỗi nhục lớn, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, ngơ ngác nhìn chăm chú vào màn hình.

      Ôn Tâm thay đổi suy nghĩ, chấp nhận thua cuộc dám chắc là bản đồ đúng, nhưng vì vừa rồi là đối phương thắng, nên chủ phòng trở thành , nên Ôn Tâm nhắn trong khung bảo đổi bản đồ thành tấm số 11 mà quen thuộc nhất. Khúc cua và đường tắt trong đó quen đến thể quen hơn. Đối phương cũng ngoan ngoãn thay đổi bản đồ, khóe miệng Ôn Tâm cũng lên nụ cười.

      Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đối phương toàn thắng, Ôn Tâm vẫn chưa hoàn thành, điều này khiến mặt có chút thể nén giận, vừa dỗi vừa giận rời khỏi phòng đó. Mà Trần Nhược Khê nhìn bộ dáng tức giận của , vội an ủi: Tâm Tâm, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Đừng giận ha..."

      "Stone gì chứ, mình dám chắc ta là tảng đá vừa cứng vừa thối trong hầm cầu." Ôn Tâm tức giận mắng thầm, sau đó với Trần Nhược Khê bên cạnh, "Tiểu Khê, trò chơi của cậu cài đặt xong chưa?"

      Lúc này Trần Nhược Khê mới về giường cài đặt trò Phi Xa. Đăng kí tài khoản xong, bắt đầu chơi, vì Ôn Tâm vừa làm mẫu, cũng học được bí quyết tệ. "Tâm tâm, mình có thể cùng mở phòng chơi với cậu ?"

      Ôn Tâm xuống khỏi giường của mình, lười biếng duỗi cái lưng mỏi, trả lời: "Bây giờ vẫn chưa được, mình có bằng lái cao cấp, chỉ có thể chơi ở kênh trung cấp và cao cấp, bây giờ cậu vẫn chưa thể thi bằng trung cấp, chờ cậu đủ cấp, thi lấy bằng trung cấp xong, chúng ta có thể cùng chơi ở kênh trung cấp."

      Ôn Tâm kiên nhẫn giải thích, trong lòng lại vẫn buồn bã khó chịu, trò chơi vừa rồi vẫn khiến ấm ức.

      Trần Nhược Khê liên tục gật đầu, sau đó bắt đầu đắm chìm trong thế giới Phi Xa, còn Ôn Tâm lại nhìn Triệu Tiểu Mẫn ngồi cạnh bàn đọc sách dưới giường Trần Nhược Khê.

      vẫn chăm chú xem phim Hàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở. Ôn Tâm đứng dậy, ra ban công, hoàng hôn buông xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực, trong lòng lại bắt đầu nhớ tới người vô tình rời khỏi thế giới của kia.

      Gió đêm lạnh lẽo thổi qua đôi má trắng mịn của , Ôn tâm thể rùng mình.

      Còn nhớ mấy hôm trước còn nhân ngày chủ nhật đến Thượng Hải thăm , khi đó hề bất thường chút nào, vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều.

      Trước khi chia tay, Quách Phi Nhiên đưa cho chai trà xanh, Ôn Tâm mỉm cười, hoạc câu quảng cáo kia, hé mở môi mỏng: "Chai đầy trà xanh, cũng chứa đầy kỳ vọng của em. Xe lửa của em chạy lúc ba giờ chiều, là lí do duy nhất khiến em ở lại."

      Sau khi nghe xong, dịu dàng ôm vào lòng, mỉm cười, đẹp cực kỳ, "Tâm Tâm, em biết , muốn tặng em tất cả những gì tốt đẹp nhất đời này."

      lưu luyến muốn rời xa vòng ôm của , trong lòng đầy ấm áp cảm động và lưu luyến, "Đồ ngốc, chính là điều tuyệt vời em muốn."

      Thời gian ngắn như vậy, mọi thứ ngược lại với đẹp đẽ.

      ra đối với em, cái đẹp lại ngắn ngủi dễ mất, rời , như cơn gió, cứ luẩn quẩn trong lòng em, rất lâu vẫn chưa chịu bay .

      Ở ga xe lửa hôm đó, người đến người , vẫn lưu luyến chịu rời bước. Trước giờ vẫn hiểu vì sao những cặp đôi xa luôn hay cách xa và đa cảm, nhưng bây giờ thà rằng xa cách nhiều như vậy. Bởi vì nếu vậy có thể biết ở đâu, biết vẫn .

      "Phi Nhiên, vì sao lại ra , chẳng lẽ nơi này có người đáng để ở lại sao? Em, rốt cuộc trong lòng em là gì?" Thầm nhớ lại, mặt Ôn Tâm lên nụ cười khổ dễ phát .

      Thế giới lớn như vậy, em quá ngu dốt, nên đánh mất , đúng ?

      Chương 5: Lại gặp lại


      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Ngày ngày trốn trong gió lặng. Ôn Tâm vẫn sống tim phổi, làm như Quách Phi Nhiên rời khỏi hề ảnh hưởng đến mình chút nào.

      Các bạn cùng phòng đều hỏi Ôn Tâm, sao lại có vẻ đau buồn, Ôn Tâm trả lời rằng, có Quách Phi Nhiên, lẽ trái đất ngừng quay sao. Nếu mặt trời vẫn mọc như thường lệ, mình hà tất phải nhớ mãi quên.

      Đương nhiên, cũng chỉ giả vờ kiên cường thôi, bởi vì biết đạ lý, nếu bạn kiên cườ, vậy yếu đuối cho ai xem đây? ai thích nghe bạn kể chuyện buồn cả ngày. Cuộc sống có ràng buộc như vậy, cho dù bạn thể tuỳ tâm sở dục làm kẻ ngốc điên điên khùng khùng, cũng đừng làm người nhu nhược đắm chìm trong bi thương.

      Vậy nên nước mắt của từ ngày rời khỏi, chảy xuống vì lần cuối cùng rồi, sau này, nhất định khóc vì nữa.

      Thoắt cái đến giáng sinh, giáng sinh năm nay đúng vào chủ nhật, nhưng còn Quách Phi Nhiên, đối với Ôn Tâm, đây ngày hội còn ý nghĩa, cách khác là chẳng khác gì lễ độc thân.

      Chuyện duy nhất kiến Ôn Tâm phấn chấn, vui mừng, đó là bạn thân từ Vương Dung gọi điện cho rằng giáng sinh muốn rời Tô Châu đến Nam Kinh gặp , tiện thể ở lại chơi ngày.

      Đương nhiên Ôn Tâm biết là do muốn mình quá đơn vào giáng sinh, mới đến Nam Kinh cùng .

      Dù sao Vương Dung cũng chứng kiến toàn bộ tình cảm khi đó của Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên, dù từng thở dài than vãn vì họ, nhưng cũng oán giận Quách Phi Nhiên khiến Ôn Tâm khổ sở như vậy.

      Sáng sớm ngày giáng sinh, nơi nơi tràn ngập khí lễ hội, nhưng phần lớn đều là tiếng kêu hô của những người bán hàng, trong ga tàu điện ngầm chen chúc, mọi người vẫn đầy đủ chút thay đổi, biết bắt đầu từ khi nào, vô cảm và lạnh lùng trở thành nét đặc trưng của người thành phố.

      Giáng sinh ở London hẳn náo nhiệt hơn trong nước, giáng sinh có mình, hẳn vẫn cười vui vẻ, Ôn Tâm nghĩ vậy, lòng khẽ nhói đau.

      Ôn Tâm đứng đợi ở cửa ga ồn ào lâu, cuối cùng cũng thấy Vương Dung mặc aó lông màu xanh lam kết hợp cới giày Lưu Tô ngọt ngào. Mà đứng kế bên phủ lấy là bạn trai Từ Kinh Lâm cao lớn ôm vào lòng.

      Khi Vương Dung thấy Ôn Tâm đứng chờ rất lâu, lập tức nhanh chóng chạy đến bên , hoàn toàn gạt phắt bạn trai Từ Kinh Lâm.

      Hai người ôm nhau thắm thiết xong, Vương Dung khẽ hát, "Tôi phải Hoàng Dung."

      Ôn Tâm mỉm cười, hát tiếp, "Cậu biết võ công."

      "Tôi chỉ muốn Kinh." Vương Dung càng hát càng vui, mặt
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :