1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 104

      Edit: Do Nguyen

      Ba người thêm con heo nhìn thấy rất nhiều người chen lấn xếp hàng phía trước.

      “Đại ca, nhanh chạy về nhà kêu đệ đệ, đệ muội cùng đến xếp hàng, nếu thuốc viên đặc trị phong hàn bị bán hết mất…”

      “Mau mau, chúng ta quay lại xếp hàng lần nữa, bị nhận ra đâu…”

      “Sáng mai nhất định phải đến sớm hơn để xếp hàng mới được…”

      , khuya nay chúng ta cứ đến ngủ trước cửa dược đường, sáng mai có thể mua được đầu tiên đó…”

      “Thập Nhất Nương, muội chờ chút, để ta hỏi xảy ra chuyện gì?” An Nhị Lang vào dược đường bằng cửa sau, còn cửa trước cách nào vào được nữa, cả ngàn người chen lấn, tụ tập, bít hết mọi lối .

      Thập Nhất Nương tò mò cũng chen vào dòng người, hỏi thăm vị nương, “tỷ tỷ, mọi người làm gì vậy?” Đây là hiệu thuốc chứ đâu phải quán cơm, chen lấn làm gì chứ?

      Vị nương quay đầu lại, nhìn thấy Thập Nhất Nương và… và con heo mặc quần áo. Heo mặc y phục của người? Quá nghịch thiên rồi… “Ta muốn xếp hàng mua thuốc mới ở Bách Dược đường này, thuốc trị phong hàn, kiết lỵ rất thần kì nha, có người thử qua rồi, bị tiêu chảy mấy ngày, chỉ cần 1 viên là trị được luôn, thôi, ta phải nhanh chân mua thuốc, tiểu muội muội, muội phải trông coi con heo này cho kỹ, đừng nghĩ chỉ cần mặc quần áo cho nó người ta bắt nó làm thịt”…

      Vị nương cao hứng bừng bừng mua thuốc, Thập Nhất Nương nghĩ nàng ta giống như cướp của đúng hơn, đột nhiên nàng rất nghi ngờ, thuốc gì mà thần kì như vậy?

      “Thập Nhất Nương, chúng ta lên xe ngựa chờ Nhị ca ”… Thập Lang có chút tự nhiên vì Thiên Bồng Nguyên Soái bị rất nhiều người chú ý, ai ngang qua cũng phải xoa xoa mắt nhìn cho sau đó giống như nhìn thấy kì trân dị thú. Hết lần này đến lần khác, Thiên Bồng Nguyên Soái đều thể bộ dáng soái ca cao sang quyền quý, cộng thêm rất nhiều người từng xem nó biểu diễn ở Bách Vị lâu nên càng thêm hưng phấn. thư sinh đường chỉ lo nhìn con heo sang chảnh này mà đâm đầu vào gốc cây xịt máu.

      “Muội đừng cho nó theo mà” Thập Nhất Nương thở dài nhìn cậu thư sinh chỉ lo nhìn Trữ Bị Lương mà đập đầu kia… Mị lực của con heo này ngày càng ghê gớm!!!

      “Nhị ca trở lại…” Thập Lang thở phào nhõm, cuối cùng cũng có thể đưa con heo mập rời khỏi đám người này rồi.

      “Nhị Lang ca…” Thập Nhất Nương nhanh chóng nghênh đón, “Muội nghe Bách Dược đường của huynh bán ra loại thuốc vô cùng lợi hại, chỉ cần viên xử lý xong bệnh tiêu chảy, là vị thầy thuốc nào giỏi như vậy chứ?”

      An Nhị Lang biểu cảm thể tin nổi nhìn Thập Nhất Nương: “Chính muội làm ra thuốc này, muội quên rồi sao?”

      Thập Nhất Nương há to mồm: “Muội làm ra thuốc viên pha chế sẵn? Những người này xếp hàng tranh nhau để mua thuốc của muội?” Nàng quả dám nghĩ đến, kiếp trước bị cảm, nàng phải uống rất nhiều thuốc viên con nhộng, nay quá rảnh rỗi nên ở thế giới này, nàng cũng làm ra ít thuốc viên, ngờ lại được hoan nghênh như vậy?

      sai, vì được đón nhận quá nhiều nên chỉ cho phép mỗi người mua 5 viên, kết quả người mua càng lúc càng nhiều, họ chen nhau xếp hàng, mua xong vẫn cứ vòng ra sau xếp hàng tiếp…” An Nhị Lang khổ não, ra sách lược chỉ bán 5 viên này đúng ra phải hiệu quả chứ, nhưng đáng tiếc, tính cách con người là như vậy, ngươi càng muốn bán ta càng muốn mua.

      Thập Lang tròn mắt nhìn muội muội: “Thập Nhất Nương là lợi hại, hay quá, Nhị ca, Bách Dược đường phát tài rồi đúng ?”

      “Đúng vậy, họ mua nhiều đến mức người chế thuốc có tay nghề giỏi trong dược đường của chúng ta làm mãi cũng hết việc”. An Nhị Lang thầm tính toán nên thuê thêm mấy người chế thuốc, nhưng tuyệt đối phải chú ý chuyện bảo mật, Thập Nhất Nương chỉ bảo mật nguyên liệu còn phải bảo mật đối với dây chuyền sản xuất nữa.

      “Khoan ”. Thập Nhất Nương nóng nảy, “Nhị ca, ta thuốc này phải để kiếm tiền mà, dân chúng quá khổ, muội chế thuốc là vì muốn bọn họ vì chữa bệnh mà táng gia bại sản”.

      An Nhị Lang vỗ vai muội muội, ý bảo nàng rời khỏi đám đông hỗn độn, theo hướng xe ngựa mà đến. “Đừng nóng nảy, ta bán thuốc rất có lương tâm, muội nhìn đám đông xếp hàng là biết họ đều là người nghèo, nếu ta bán đắt, sao họ có thể mua được…”

      Thập Nhất Nương mờ mịt hỏi: “Nhị ca bán bao nhiêu tiền viên?”

      nhiều lắm, 30 văn tiền viên”.

      “30 văn á? Nhị ca, muội làm thuốc này cũng chỉ tốn 3 văn tiền”. 10 lần lợi nhuận cũng hơi quá rồi.

      Thập Lang cùng chung suy nghĩ với Thập Nhất Nương, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn An Nhị lang, “Gian thương!”.

      An Nhị lang cốc lên đầu Thập Lang cái, “ bậy, ai là gian thương, chẳng lẽ ngươi biết bách tính bần dân bị phong hàn phải mất cả 300 – 400 văn tiền lần chữa bệnh sao? Có lúc còn phải tốn đến mấy nghìn văn tiền. Ta đây chỉ bán 30 văn tiền viên, chỉ cần 2 - 3 viên là hết bệnh, vẫn rất tiết kiệm cho họ rồi’.

      Thập Nhất Nương nịnh bợ nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, muội nghĩ nên thấp thấp hơn xíu nữa, 15 văn tiền, huynh thấy sao?”

      Đối với kháng nghị của đệ đệ, Nhị Lang thẳng tay dạy dỗ, riêng đối với Thập Nhất Nương, từ từ giọng, “Thập Nhất Nương, ca ca biết muội lương thiện, mong muốn giúp đỡ người nghèo, nhưng thuốc này của muội hiệu quả rất tốt, nay người nghèo khi mắc phong hàn, kiết lị đều phải tốn rất nhiều tiền, còn có rất nhiều dược đường dựa vào điều trị các loại bệnh này mà sống, ca ca bán thuốc của muội cho các dược đường bằng giá rất thấp, để giảm bớt tổn thất cho bọn họ. Nếu muội hạ giá xuống thấp nữa, các dược đường đó làm sao mà sống?”

      Thập Lang cũng có điều suy nghĩ: “Thập Nhất Nương, nhị ca đúng, ta biết muội tâm địa thiện lương, nhưng quả thực thuốc này rất tổn hại đối với các dược đường, nếu chúng ta bán quá rẻ, nhất định bọn họ gây khó dễ chúng ta, ngược lại, nếu chúng ta phân phối thuốc bằng giá ưu đãi cho bọn họ, bọn họ vẫn kiếm được bạc, bọn họ vui vẻ đưa thuốc đến khắp các vùng miền để buôn bán, cuối cùng người được lợi là dân chúng, hơn nữa 30 văn tiền cũng phải là giá cao”.

      Thập Nhất Nương hiểu ra, “Dạ, muội nghe lời Nhị ca, nhưng Nhị ca bán cho các dược đường bao nhiêu tiền viên?”

      An Nhị Lang cười khổ, “15 văn tiền, là thiệt thòi quá, haizz, nếu phải thuốc này đem lại lợi ích cho người dân, ta nhất định bán cho các dược đường 30 văn tiền viên, cũng lo có ai mua…” An Nhị Lang mang trái tim rỉ máu, thầm tính toán bản mình quá thua thiệt rồi.

      An Nhị Lang bộ dạng đau lòng, Thập Nhất Nương muốn làm cho vui lên: “Nhị ca, chúng ta thưởng thức mỹ thực ”… Đồ ăn ngon khiến con người ta vui vẻ.

      Cao hứng… Trữ Bị Lương kêu lên éc éc…

      “Con lợn chết dẫm này, vừa nghe đến đồ ăn là phấn khích như vậy hả?”… Thập Lang xoa xoa đầu nó.

      ----------------------o0o-----------------------​

      “Ba vị khách quan xin mời, còn có vị này… Trư đại gia!”. Tiểu nhị ngây ngốc nhìn mấy người kì quặc. lúc sau mới phản ứng tiếp, “khách quan, vị Trư đại gia này có cắn người ?”

      Theo ánh mắt của tiểu nhị, Thập Nhất Nương đến bên chiếc bảng đặt ở cửa tửu lâu, lớn giọng đọc: “Gia súc hung dữ và mãnh thú được mang vào”.

      Kẻ nào nghĩ ra cái bảng này… Đúng là rảnh quá mà!

      Thập Nhất Nương kéo lỗ tai Trữ Bị Lương, chớp chớp mắt nhìn tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, huynh xem này, Trữ Bị Lương rất ngoan, sao có thể cắn người chứ, này Trữ Bị Lương, biểu diễn cho ca ca xem tài năng của ngươi ”.

      Trữ Bị Lương đứng bằng hai chân sau, vái chào cách chuyên nghiệp, nhưng đáng tiếc thân béo ú, y phục rườm rà cộng với cái mặt heo ngu ngốc của nó khiến các nữ khách nhân đều nín cười đến nghẹn thở.

      Tiểu nhị hết hồn nhìn 3 người 1 heo, sau đó cất lời: “Ba vị, còn có… Trư đại gia, xin mời theo lối này”.

      Thập Nhất Nương vừa mới lên lầu, lại nghe vang vọng tiếng tiểu nhị ngăn cản vị khách: “Khách quan, chó của ngài được mang vào đâu”.

      Kẻ có tiền, tướng tá như thổ hào, tai to mặt lớn, thân trang phục quý giá nhìn tiểu nhị nổi giận: “ta vừa nhìn thấy heo còn có thể vào, chó vì sao thể? Ngươi cho rằng “Phát Tài” nhà ta còn thua con heo ngu ngốc kia sao?” Vừa , tên khách nhân vừa muốn động thủ với tiểu nhị ca.

      Tiểu nhị khổ sở chỉ vào tấm bảng của quán: “thưa khách quan, chó nhà ngài vừa nhìn biết là dòng dõi cao quý, uy mãnh hiếm thấy, tiểu điếm của chúng tôi có vài vị nương yếu bóng vía, e rằng các nàng thấy nó vô cùng sợ hãi”.

      Lúc này vị khách lắm tiền kia mới thả lỏng hơn chút, “coi như ngươi có mắt, cũng biết Phát Tài nhà ta dũng mãnh, nhưng nó lại rất ngoan, cắn người”. Vị khách đắc ý sờ đầu con chó to lớn, cao gần đến bụng người, nước dãi của nó chảy tùm lum, thoạt nhìn, nó có thể cùng con hổ vật lộn thua kém.

      “Khách quan, vị Phát Tài đại gia này nên được đến chiến trường hoặc đến thâm sơn cùng cốc chiến đấu với mãnh thú, khách quan nhìn xem, nó thân khí thế giận mà uy, tôn quý như vậy, chắc chắn là thần cẩu rồi... Nếu phải nay trong tửu lâu có rất nhiều tiểu nương, tiểu nhân rất hoan nghênh nó vào để tiểu nhân có thể chiêm ngưỡng uy phong của nó… Haizz, các nương thời nay sao đều yếu bóng vía quá nhỉ”… Tiểu nhị dùng ba tấc lưỡi khen ngợi con chó đến mức giống như trời dưới đất đều chỉ có mình nó là chó…

      Khách nhân tai to mặt lớn vừa lòng, kêu hạ nhân đưa Phát Tài của rời . khoan thai bước lên lầu, nhìn thấy con heo mặc quần áo màu hồng phấn… Rất buồn cười! Phát Tài nhà còn có đãi ngộ này đâu! Nhất định trở về phải may cho Phát Tài chục bộ y phục, tốt nhất là dùng tơ lụa thượng hạng, màu sắc sặc sỡ, gắn kim quang lóng lánh, phải giống bộ y phục mặc để người khác nhìn vào liền biết và con chó là đội.

      Thập Nhất Nương vừa ngồi xuống, lập tức có mấy tiểu nương tò mò đến nhìn y phục người Trữ Bị Lương, các nàng chưa từng thấy qua động vật mặc quần áo, các nàng cũng nuôi mèo, nuôi chim, nuôi chó, suy nghĩ có nên may quần áo cho chúng nó hay ?

      “Vị nương này, con heo đáng như vậy, muội có bán ?” tiểu thư trang phục xinh đẹp lên tiếng hỏi, thể ra dáng vẻ ta đây là kẻ thừa tiền.

      bán” Thập Nhất Nương trả lời như đinh đóng cột.

      “100 lượng”. nương nhiều tiền lớn giọng ra giá.

      bán”. Thập Nhất Nương hừ tiếng, Trữ Bị Lương nhà nàng biểu diễn ở Bách Vị Lâu cũng kiếm sơ sơ cả ngàn lượng.

      “Năm trăm lượng, nhiều hơn được nữa”.

      “Xin lỗi, Trữ Bị Lương là sủng vật của ta, ta bán nó”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ đầu heo mập, Trữ Bị Lương vô tội gào khóc hai tiếng, các nương xung quanh sáng mắt lên, con heo này lại còn thông minh như vậy!

      Vị tiểu thư lắm tiền vẻ mặt tiếc nuối, bất quá sủng vật kì lạ khó tìm… nhưng heo hiếm. Nàng quyết định về nhà bảo gia nhân mua con heo mập ú như Trữ Bị Lương, rồi may quần áo cho nó mặc là được.

      “Tiểu nương, ta có thể xem y phục người con heo này chút ? Nhà ta có nuôi con chó , ta muốn trở về may bộ quần áo cho nó”. nương khác mắt lấp lánh nhìn Trữ Bị Lương, là hưng phấn thầm nghĩ: làm hà bao, thêu hoa, may quần áo cho người nhằm nhò gì, muốn thể khéo tay phải may quần áo cho sủng vật!

      Thập Nhất Nương gật đầu, lập tức có mấy vị nương tò mò nhìn Trữ Bị Lương lần lại lần, đến khi tiểu nhị mang thức ăn lên bàn của Thập Nhất Nương bọn họ mới chịu rời . vài tiểu nương thầm quyết định về nhà cũng nuôi heo như sủng vật, nghĩ đến mấy con heo dơ bẩn lại có thể đáng như vậy!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

      Thập nhất nương: Nhị Lang ca, phải chỉ có hoàng gia mới được mặc màu vàng sao?

      An Nhị Lang: bậy, muội xem cái tên khách nhân thổ hào mập ú kia, mặc màu vàng nhưng có giống người của hoàng gia ?

      Thập Nhất Nương: giống…

      Thập Lang: Còn có c*t cũng màu vàng mà…
      Last edited: 21/3/17

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      cứ giữ năng suất như thế này nhé, thanks
      Do Nguyen thích bài này.

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 105

      Edit: Do Nguyen

      Thức ăn được mang lên, Thập Nhất Nương lấy cái dĩa, gắp mỗi món ăn ít bỏ vào dĩa rồi thả xuống đất cho Trữ Bị Lương. Heo mập vô cùng cao hứng cắm đầu ăn, quả nhiên heo ta liệu như thần, biết ngay ra ngoài chắc chắn được ăn ngon!

      “Wow, các ngươi nhìn kìa, con heo kia ăn thịt!”

      “Có gì ngạc nhiên đâu, heo cũng ăn thịt mà!”

      “Kinh ngạc chính là con heo ăn uống rất có lễ nghi, ngươi nhìn xem, cái dĩa sạch bách luôn kìa, mặt đất cũng có miếng đồ ăn nào bị rớt”.

      Thập Nhất Nương thèm để ý thanh kinh ngạc của các nương, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào đồ ăn trước mắt.

      Thập Lang cũng thế, có quá nhiều người chú ý khiến có chút được tự nhiên, nhưng ngay từ lúc đồ ăn được mang lên, Thập Lang chỉ biết ăn, ăn, và ăn thôi.

      “Thập Nhất Nương, hình như là... Ngũ Lang ca!” Thập Lang đột nhiên .

      Thập Nhất Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ ngồi tại của bọn họ ở lầu hai là nơi ngắm phong cảnh thuận lợi nhất. Tại ngã tư đường, đám bổ khoái tuần, trong đó nổi bật nhất là thanh niên vô cùng tuấn mỹ.

      “Ngũ Lang ca!” Thập Nhất Nương cao hứng quơ quơ tay vẫy.

      An Ngũ Lang thân quan phục, bên hông vác đao đứng dưới ánh mặt trời. Hình ảnh ấy đẹp đến mức chói mắt. Các nương nãy giờ vẫn tập trung nhìn Trữ Bị Lương ngó xuống thấy An Ngũ Lang liền ngây ngốc, trong đầu chỉ còn duy nhất suy nghĩ: Người này... là nam tử sao? Hay là nữ giả nam? Nhưng nhìn đến cặp ngực bằng phẳng và thanh đại đao uy vũ dựng bên hông kia... chậc chậc... quả thích hợp với cơ thể xinh đẹp ấy. Mọi người còn suy nghĩ người này “nữ phẫn nam trang” nữa, chỉ cần nhìn trọng lượng cây đao cũng biết chủ nhân của nó chính là đại lực sĩ.

      An Ngũ Lang dừng lại với mấy người đồng liêu: “Chư vị huynh đệ, đúng lúc đến giờ cơm, hôm nay có thần tài mời khách, mọi người ăn thoải mái cần khách khí”.

      Đám người An Ngũ Lang tiến vào tửu lâu hấp dẫn ít ánh mắt của mọi người, nhưng từ lâu Ngũ Lang luyện cho mình bản lĩnh phớt lờ hết thảy.

      “Trời! Heo mặc quần áo!” Đồng liêu của An Ngũ Lang nhịn được nhìn chằm chằm vào Trữ Bị Lương, tất nhiên cũng bỏ sót cảnh heo mập ăn uống vô cùng tao nhã, lập tức mấy bổ khoái nuốt nước miếng ừng ực, “nếu ta nhìn lầm, con heo này ăn mấy món nổi tiếng nhất tửu lâu... Ôi, Trư đại gia!”.

      “Đây là Nhị ca ta, hôm nay mời khách, cần khách khí, Nhị ca của ta cái gì cũng có, chỉ có mỗi tiền thôi”. An Ngũ Lang hùng hổ vỗ vai mấy người đồng liêu.

      An Nhị Lang khóe miệng co rút, bất quá trước mặt người khác chưa bao giờ làm cho đệ đệ phải mất mặt, chỉ là về đến nhà, đè cái tên ngổ ngáo này ra đánh trận nhớ đời là được.

      “Bằng hữu của Ngũ Lang cũng là bằng hữu của ta, cần khách khí, hôm nay ta mời”. An Nhị Lang bày ra vẻ mặt huynh trưởng, vô cùng nhiệt tình chiêu đãi đồng nghiệp của đệ đệ. thể tưởng tượng Ngũ Lang còn có bản lĩnh này, hai vị bổ khoái đây Ngũ Lang chỉ vừa quen trong cung yến, giờ có thể xưng huynh gọi đệ cùng nhau ăn cơm rồi.

      Thập Nhất Nương cũng nhiệt tình giới thiệu với bọn họ các món ăn ngon: “cái này là thịt kho, cái này là chân giò hầm rưới nước sốt chua ngọt, ăn ngon lắm nhé...”

      Mấy vị bổ khoái cũng khách khí, bọn họ xuất thân hèn kém, vừa nhận thức An Ngũ Lang làm huynh đệ vẫn chưa được tự nhiên lắm, nhưng nhờ hào sảng của Ngũ Lang, họ rất nhanh liền thân thiết, cùng nhau bắt lưu manh trộm cắp, đến lúc thích hợp cũng cùng nhau ăn uống chơi bời.

      Thập Nhất Nương và bọn họ ăn uống no nê, bụng căng đến mức thể động đũa nữa mới chịu dừng lại cùng nhau chuyện phiếm.

      “Ngũ ca, sao huynh lại đến Binh Mã Ty? Người tuần tra phố càng lúc càng nhiều, có chuyện gì sắp xảy ra sao?” Khứu giác của Thập Lang ngày càng nhanh nhẹn.

      An Ngũ Lang nhìn tán thưởng rồi thấp giọng kể, “Gần đây kinh thành xuất tên chuyên phóng hỏa, may sao các vụ hỏa hoạn này đều được khống chế đúng lúc, gây hậu quả nghiêm trọng, vì thế cũng dám truyền ra ngoài sợ dân chúng hoảng loạn”.

      “Cho nên chúng ta tại rất khổ sở, lâu rồi được nghỉ ngơi”.

      “Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ, trời lại quá lạnh, buổi tối tuần đúng là cực hình mà”

      “Hy vọng sớm bắt được tội phạm”.

      “Vấn đề là tên phóng hỏa lẩn trốn quá nhanh, có người thấy thân ảnh của nhưng làm cách nào đuổi kịp”.Đồng liêu của An Ngũ Lang cũng năng sôi nổi.

      Thập Nhất Nương trợn to hai mắt, căm phẫn : “Quá ghê tởm, nhất định phải bắt bằng được cái tên quỷ phóng hỏa này, nhà cửa ở kinh thành toàn xây bằng gỗ, lại nằm san sát nhau, nếu xảy ra hỏa hoạn phải là chuyện của nhà nữa đâu”.

      “Ngũ ca, nhưng tại thời tiết rét lạnh u thế này, sao có thể dễ dàng đốt nhà như vậy chứ?” Thập Lang nghi hoặc.

      “Là do có người đổ dầu rồi châm lửa”. An Ngũ Lang cũng ngẩng đầu lên, tập trung gặm sườn heo, miếng… hai miếng… đống miếng… đến khi liếm láp dầu mỡ tay sạch bong kin kít, mới cảm thán: “Sườn heo này ngon tuyệt!”

      tìm hiểu xem gần đây kẻ nào mua dầu số lượng lớn?” An Nhị Lang trầm giọng.

      hỏi được, các cửa hàng bán dầu mỡ đều ai mua nhiều cả”.

      “Có khi nào kẻ phóng hỏa và chủ cửa hàng bán dầu có liên quan?” An Nhị Lang lại hỏi.

      “Chúng ta vẫn điều tra đây, nhưng sợ là tìm được gì”. Mấy vị bổ khoái nhíu mày, rầu rĩ . “Hơn nữa người của mấy nhà bị đốt cũng phát có gì kì lạ”.

      Ăn no, An Ngũ Lang đưa tay nới nới thắt lưng, “Ca, gói cho ta thêm túi to chân giò sốt chua ngọt được , dạo này đệ cảm thấy mình lớn nên lúc nào cũng đói bụng”.

      bổ khoái ngăn cản: “Ngũ Lang, được, chút nữa chúng ta còn đến nơi, mang thức ăn theo thích hợp…”

      An Thập Lang buồn bực, đối với đời này có chỗ nào thể mang theo đồ ăn.

      “Các huynh định đâu?” Thập Lang hỏi.

      “Di Hồng… à , tất nhiên là tuần tra, là tuần tra đó… khụ khụ”… vị đồng liêu vừa cất tiếng bị đạp cho cước nhắc nhở.

      An Nhị Lang nhìn cái đầu chỉ chứa toàn chuyện ăn uống của đệ đệ, ra Ngũ Lang cũng tới tuổi thích đến Di Hồng Viện, nhưng hình như vẫn còn hơi sớm.

      “Ngũ Lang, các đệ chút nữa tuần tra có thể mang theo Trữ Bị Lương, mũi của nó thính lắm chừng giúp được gì sao!”. Nhị Lang cười híp mắt .

      Thập Nhất Nương tán thành, “Ngũ ca, nên cho Trữ Bị Lương theo các huynh cùng nhau hành động, heo mập, ngươi thích ra ngoài dạo phố, ta là chủ nhân cũng hẹp hòi, đáp ứng nguyện vọng của ngươi, heo mập, ngươi đúng hay ?” Thập Nhất Nương nhìn Trữ Bị Lương đầy ôn nhu thân thiết, heo mập kêu ré lên gào khóc, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Thập Lang.

      Thập Lang ra chiều suy nghĩ, “Trữ Bị Lương ngày càng mập, vừa hay bộ nhiều vào cho bớt mập, Ngũ ca, huynh nhớ để ý nó, đừng để người ta bắt nó làm thịt là được!”.

      An Ngũ Lang bảo đảm, “ thành vấn đề, yên tâm, nếu chẳng may nó bị người ta làm thịt, huynh cũng nhất định mang thi thể của nó trở về, quyết để tiện nghi cho kẻ khác”.

      Trữ Bị Lương gào thét kháng nghị, chủ nhân… chủ nhân quá vô lương tâm!

      Mấy vị bổ khoái cười khổ, đúng ra hôm nay họ muốn dẫn người huynh đệ đáng thương chưa biết mùi đời là An Ngũ Lang chơi , coi như mở ra đời trai phong lưu khoái hoạt cho , ngờ đâu giữa đường lòi ra con heo mập.

      Kiểu này, tới thanh lâu bị đuổi là cái chắc!

      ---------------------------o0o----------------------------
      Thập Nhất Nương, Thập Lang hai tay ôm đống điểm tâm và đồ ăn vặt trở về. Gần đây hai người bọn họ đặc biệt hạnh phúc, từ sau cung yến, Phương thị và Tôn thị suốt ngày phải lựa chọn, so sánh, cân nhắc xem vị tiểu thư nào phù hợp làm dâu An phủ, vì thế còn quản thúc chuyện ăn uống giảm cân của Thập Nhất Nương và Thập Lang nữa rồi.

      Buổi tối, An Ngũ Lang trở về, đem Trữ Bị Lương trả vào phòng của Thập Lang, Trữ Bị Lương lê tấm thân rã rời rũ rượi lên giường của nó ở gian ngoài rồi nằm im bất động. Vừa nhìn là biết hôm nay nó trải qua ngày mệt mỏi đến mức nào.

      “Thập Lang, Ngũ ca có chuyện muốn nhờ”. Để lấy lòng Thập Lang, Ngũ Lang lấy ra rất nhiều mứt hoa quả và điểm tâm đặt lên bàn.

      Thập Lang mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, nuốt nước miếng nghe “ực… ực”.

      , chuyện gì?”. Nhìn số đồ ăn này, nhất định đáp ứng Ngũ Lang, chỉ trừ những việc đặc biệt phiền toái làm nổi.

      “Sắp tới, mỗi ngày, đệ có thể cho ta mang Trữ Bị Lương… , là Thiên Bồng Nguyên Soái tuần tra ?” An Ngũ Lang quyết định từ nay về sau chỉ gọi nó bằng cái tên cực kỳ oách là Thiên Bồng Nguyên Soái thôi.

      “Vì sao?” Thập Lang giật mình, “Chẳng lẽ buổi tối tuần tra quá mệt mỏi nên sinh ra đói bụng, huynh muốn nhìn nó cho đỡ đói sao?”

      An Ngũ Lang trừng , người Ngũ Lang lúc nào cũng có đến mấy cái hà bao đựng thức ăn, sao phải cần nhìn con heo mập này cho đỡ đói, “Ta có việc muốn nó hỗ trợ?”

      Thập Lang nghi hoặc: “Ngũ ca muốn xem con heo này biểu diễn sao?”

      phải, ta nghĩ nó có thể giúp ta tìm ra tên phóng hỏa”. An Ngũ Lang có chút khổ nảo, “Gần đây, Đại Lang ca cũng rất áp lực, , phải là toàn bộ Binh Mã Ty đều áp lực, tên phóng hỏa lần trước vừa mới đốt nhà của Hàn lâm đại học sĩ Trương đại nhân, Hoàng đế bị kinh động, ta nghĩ chẳng bao lâu nữa dân chúng biết, sắp đến lễ mừng năm mới, ta cũng muốn bá tánh lo sợ hoảng loạn, đêm nay lại vừa phát sinh thêm án phóng hỏa đốt nhà, may sao Thiên Bồng Nguyên Soái ngửi được mùi khét, chúng ta mới cứu hỏa đúng lúc…”

      “Ngũ ca muốn dùng cái mũi của Trữ Bị Lương để phát hỏa hoạn sao?” Thập Lang trúng tim đen của Ngũ Lang, lập tức lắc đầu: “Sao huynh dùng chó săn, mũi của chó tốt hơn mũi con heo này nhiều!”.

      An Ngũ Lang tức giận nhìn “Kinh thành lớn như vậy, chó săn đủ dùng, giờ câu thôi, có đồng ý hay ?”

      Thập Lang hơi chần chờ: “Ngũ ca, tại trời rất lạnh, đệ đành lòng nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái lăn qua lăn lại ngoài đường”.

      An Ngũ Lang cố gắng thuyết phục Thập Lang: “ phải ngày 18 tháng này nó phải biểu diễn sao? Ta thuận tiện mang nó tuần tra để giảm béo, còn chuyện trời lạnh, ta và các đồng liêu chuẩn bị mấy bình nước nóng cho nó giữ ấm, hơn nữa còn có mấy tấm da gấu may y phục cho nó mặc là được rồi, Thập Lang đệ nghĩ , con heo mập quá cũng sống lâu được, đệ cũng muốn nó giảm cân mà”. Mặc dù con heo này y chang chủ nhân của nó, càng giảm lại càng phì.

      Thập Lang lập tức hạ quyết tâm, “Được, huynh cứ mang nó tuần tra , nhưng đệ vẫn phải , nếu như nó khó chịu huynh được ép buộc nó, huynh cũng phải phụ trách an toàn của nó, đời này người ăn thịt heo rất nhiều, chúng ta phải đề phòng”.

      An Ngũ Lang cười ha hả, đệ đệ của lời này mà suy nghĩ lại, đệ đệ thân à, ngươi cho rằng mình ăn thịt heo ít lắm sao?

      Rất nhanh sau đó, An Ngũ Lang rất nổi danh trong giới quý tộc, vì có… Trữ Bị Lương.

      Quý tộc chẳng qua là đám người nhàn rỗi có chuyện gì làm, vừa phát An Ngũ Lang mang theo con heo mặc quần áo tuần tra, ít người lén lút chạy đến xem, sau đó quảng cáo tùm lum, chỉ vỏn vẹn hai ngày, tên tuổi An Ngũ Lang liền nổi như cồn trong giới quý tộc.

      Đến khi An Nhị Gia biết nhi tử của mình nổi tiếng nhờ… heo, Nhị Gia xây xẩm mặt mày, quá là ngu ngốc! Nhị Gia muốn trực tiếp lôi cổ nhi tử đem về nhà mắng cho trận. Ngày hôm nay, chính miệng Hoàng đế lại hỏi chuyện An Ngũ Lang tuần tra quá đói khát nên dẫn theo Trữ Bị Lương để nhìn cho đỡ đói có hay ? Hoàng đế nhịn cười, khuôn mặt vặn vẹo rất khó coi. An Nhị Gia muốn , Hoàng đế, ngươi muốn cười cứ cười , ta thấy vai của ngươi rung dữ lắm rồi, cần làm bộ làm tịch! Ngứa mắt!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

      An Nhị Lang: trước mặt người khác ta chưa bao giờ làm cho đệ đệ phải mất mặt, chẳng qua lúc về đến nhà, ta đập cho trận nhớ đời là được.

      Thập Nhất Nương: Nhị Lang ca đánh thắng được Ngũ lang ca sao?

      An Nhị Lang: Chỉ cần ta trừ tiền của , bảo đảm Ngũ Lang muốn động cũng dám động, ngoan ngoãn đứng yên để cho ta đập .
      Last edited: 21/3/17

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 106

      Edit: Do Nguyen

      “Ngũ Lang ca, huynh vẫn còn muốn mang Trữ Bị Lương tuần tra nữa sao?” Thập Nhất Nương muốn lại thôi, Nhị bá với cả nhà rằng Ngũ Lang bị giới quý tộc chê cười vì mang theo Trữ Bị Lương.

      “Đương nhiên” An Ngũ Lang đắc ý vỗ vỗ cái mông trắng mập của Trữ Bị Lương, “Thiên Bồng Nguyên Soái rất có năng lực, hơn nữa nó cũng giảm được 5 cân rồi!”.

      An Ngũ Lang là người sợ cười chê, hơn nữa rất có kiên trì và quyết tâm bắt cho được tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, còn chuyện mọi người chế giễu cùng con heo tuần tra, biểu cảm của là: ngươi muốn cười, ta cho ngươi cười đến banh họng thôi!

      Mỗi ngày Ngũ Lang cho Thập Lang nhiều đồ ăn vặt, hơn nữa Trữ Bị Lương giảm cân thành công khiến Thập Lang vô cùng cao hứng. Vì thế ngăn cản Ngũ Lang lại đưa Trữ Bị Lương ra ngoài.

      An Nhị Lang thầm tính toán làm thế nào để chuyện này càng ngày càng lớn, Trữ Bị Lương nổi tiếng Bách Vị Lâu chi nhánh thứ 5 của ở kinh thành càng làm ăn phát đạt, lúc đó những màn biểu diễn của “con heo bổ khoái” càng được đông đảo công chúng hoan nghênh.

      Trữ Bị Lương theo An Ngũ Lang tuần tra vài ngày trở nên rất cao hứng, nhờ gầy xuống mà nó hoạt động linh hoạt hơn. Tôn thị ghét bỏ nhìn Thập Lang, quả nhiên gầy mới là vương đạo, phải tăng cường chính sách ép buộc giảm cân cho Thập Lang mới được.

      Kỳ án phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành lại xảy ra nhiều lần nữa, có buổi tối liên tiếp cháy ba nhà, lần này giấy thể gói được lửa, bá tánh đều bất an, kinh động đến cả Hoàng thượng.

      Mọi người đều áp lực, nhất là Binh Mã Ty trấn giữ năm thành cùng với người của Hình bộ, cả ngày ai nấy đều mặt ủ mày chau. Lúc này, như thường lệ, Ngũ Lang dẫn theo Trữ Bị Lương thong thả tuần, thỉnh thoảng người heo còn nhấm nháp mứt hoa quả, thuận tiện dừng lại mua thịt khô bỏ vào hà bao mang theo bên người.

      Hả? tuần còn mang theo… heo! Đây điển hình là nhân viên công vụ bỏ bê chức trách, ràng chơi chứ tuần cái gì, thế còn mang theo sủng vật vừa vừa ăn suốt mấy con đường.

      Lão tử đây cho ngươi biết, nhìn vào đơn giản như vậy đâu! Cấp của bị Hoàng đế mắng xối xả, vì thế rất muốn quản chế An Ngũ Lang cho mang theo con heo mập tuần, Binh Mã Ty bọn họ đắc tội nổi An Quốc công, công khai quản thúc được phải tìm cách khác, chuyện này bọn họ rất có kinh nghiệm.

      An Nhị Gia lo lắng, đầu óc Ngũ Lang quá đơn giản, làm việc cũng đơn độc mình, vì thế chọc giận ít những lão già suốt ngày làm việc cách khuôn phép, máy móc. Lỡ như bọn họ thầm phá hoại danh tiếng của Ngũ Lang, tương lai Ngũ Lang ở quan trường cũng đừng mong lăn lộn.

      An Ngũ Lang hoàn toàn hiểu được lo lắng của cha , gần đây An Ngũ Lang lại kết giao với rất nhiều bằng hữu, hầu hết đều là giới quý tộc quần áo lụa là, nhà bọn họ có quyền có tiền, hơn nữa suy nghĩ của bọn họ cực kỳ đơn giản, hoàn toàn chiếu theo hai tiêu chí sau: thứ nhất, toàn bộ thế giới này đều sai, chỉ có mình ta đúng. Thứ hai, nếu như ta có sai chẳng qua là vì thế giới này sai lệch từ lâu. Trong mắt bọn họ, An Ngũ Lang và con heo tuần án chính là tấm gương mẫu mực bọn họ cần phải noi theo.

      Có thể , những thiếu niên quyền quý kinh thành đều mắc bệnh thần kinh. mặt, cấp của Ngũ Lang muốn áp đảo , nhưng mặt khác đám thiếu niên bọn họ vì Ngũ Lang mà phất cờ hò reo khởi nghĩa: mang chó, mang diều hâu tuần tra lỗi thời rồi, thời đại này phải mang heo tuần tra mới có phong cách! Đám thiếu niên này ở nhà đều được sủng ái tận trời, vì thế bọn họ thành công khiến các tỷ tỷ, muội muội trong nhà mình đối với An Ngũ Lang hiếu kỳ ngớt.

      An Nhị Lang tính toán vô cùng thành công, danh tiếng của Trữ Bị Lương nhờ giới quý tộc khuếch tán mà từ bần dân bách tính đến hoàng thất trong cung đều biết đến thần heo Trữ Bị Lương. đời này cái gì nhanh nhất? Đó chính là lời đồn đãi. Vì vậy người đến Bách Vị Lâu xem heo mập biểu diễn chỉ là giới quý tộc, dân chúng có tiền cũng lén lút tụ tập rất đông trước cửa tửu lâu này, chen lấn nhau nhìn ngó qua các khe cửa mong nhìn bóng dáng thần heo.

      kiện An Ngũ Lang mang theo con heo Di Hồng Viện mới là đỉnh điểm của đặc sắc!... có bất cứ tin tức gì của tên phóng hỏa đốt nhà khiến cấp của vốn dĩ rất tức giận, vậy An Ngũ Lang còn dám mang heo thanh lâu lại càng khiến Binh Mã Ty của bị người người đùa cợt. Mẹ kiếp! Ngũ Lang, ngươi mang con heo thanh lâu là để cho nó phối giống à?

      “Các vị đại gia, nhanh lên, nhanh lên, mau đến Di Hồng viện”. Thấy tình hình ổn, các thiếu niên gia thế quần áo lụa là cất tiếng hô lớn, kêu gọi bằng hữu nhanh chóng đến thanh lâu. An Ngũ Lang mang theo con heo mập thanh lâu nhất định bị mọi người chỉ trích, chừng còn có kẻ đáng ghét buộc tội Ngũ Lang với Ngự Sử, bọn họ thể khoanh tay làm ngơ, vội vàng kéo bè kéo cánh đến thanh lâu tiếp ứng cho An Ngũ Lang.

      “An Ngũ Lang hôm nay mang theo Thiên Bồng Nguyên Soái đến thanh lâu, các huynh đệ, đây là dịp để chúng ta khảo nghiệm tình huynh đệ, thôi!”

      “An Ngũ Lang thanh lâu là muốn tự mình lai giống hay cho Thiên Bồng Nguyên Soái lai giống? Chúng ta có nên mang theo sủng vật của mình đến đó ?” Đám thanh niên hào hứng, nào, xông pha thôi, thẳng hướng Di Hồng Viện.

      Các đại thiếu gia hùng hổ chạy bán sống bán chết tới thanh lâu, hai người thở ra hơi, dẫn đến khung cảnh náo nhiệt lâu mới kết thúc.

      An Ngũ Lang ngồi ở phòng khách Di Hồng viện, mặt bàn bày đầy mỹ thực, nhìn thấy đám bạn mới của mình vừa đến, Ngũ Lang vô cùng nhiệt tình vung tay: “Đỗ Tam, Kỷ Thất, Phòng Ngũ… Các ngươi cũng tới à, ngồi xuống, cùng ăn , các nương ở đây xấu lắm, nhưng được cái đồ ăn khá ngon!”.

      Éc éc… Trữ Bị Lương còn mặc bộ quần áo màu hồng phấn mà thay vào đó là bộ da gấu màu đen trông rất nam tính cất tiếng tán thành.

      Cả đám đồng loạt ngẩn người… Ủa, phải là lai giống sao? Lai giống kiểu gì kỳ vậy? Thôi được, bọn họ vừa chạy thục mạng trận, bụng cũng đói rồi, mấy người khách khí đều động đũa.

      Tú bà vô cùng giận dữ, đám toàn là con nhà gia thế, An Ngũ Lang lại dám các nương chỗ bà ta quá xấu, loại đồn đãi này truyền ra ngoài còn ai đến chỗ bà ta tiêu bạc nữa chứ?

      “Mẫu Đơn, Tiểu Đào, Tiểu Liên, Quế Nhi… các con mau ra tiếp khách!”.

      Ngũ Lang thở dài bình luận: “Các ngươi xem, tên nương toàn đặt theo tên hoa cỏ, sao gọi tên có khí chất tý chẳng phải hay hơn sao?”

      vị thiếu gia mồm miệng đầy thức ăn liên tục gật đầu: “Nha hoàn nhà ta cũng gọi bằng mấy cái tên quê mùa như vậy”.

      “Đỗ Tam, nha hoàn nhà ngươi phải gọi là Chiêu Đệ, Thúy Hoa, Như Hoa sao? Mấy cái tên này cũng đâu khá hơn chút nào”. Kỷ Thất khinh thường.

      Phun ra cục xương, Đỗ Tam phản bác: “ít nhất, so với tên hoa gì gì đó, hừ, tên Chiêu Đệ này nghe giống cách gọi đệ tử Quan Thế , rất tiên phong đạo cốt đó!”

      Phòng Ngũ lại tự đắc: “Nha hoàn nhà ta tên đều rất hay: Nhã Tĩnh, Nguyệt Thiền, Mộng Khiết, Hương Vân…”

      “Ha hả, tên đẹp mà người xấu quắc, ngươi cảm thấy tên và người nha hoàn nhà ngươi hợp nhau sao?” Kỷ Thất rất hả hê . Bởi phu nhân của Phòng Ngũ sợ bị đám hồ ly tinh dụ dỗ nên nhất định chọn nha hoàn cho xấu càng thêm xấu mà thôi.

      Tú bà càng nghe càng tức muốn ói máu: “Thiêm Hương, Tập Nhân, Hạ Tuyết, Thiên Chi… Ra tiếp khách nhanh lên”. Sau này bà ta nhất định phải mời thầy dạy chữ đến đặt tên cho các nương, chứ bà bao giờ dám tự tiện đặt tên nữa.

      Đỗ Tam Lang liền bình luận: “Ngũ ca, mấy cái tên này cũng hay, chắc đều là mỹ nhân đó”

      An Ngũ Lang mải mê gặm đùi dê, từ tốn : “ chắc được, giờ đây vàng thau lẫn lộn, đừng nghe lời đường mật, chừng nào mắt thấy hẵng tin”.

      Vừa dứt lời, đám mỹ nhân oanh oanh yến yến ra, vài thiếu gia ăn, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ rồi bình phẩm.

      nương này ngực to, chân dài”.

      “Uhm, so với Yến Ngữ nương ở Vạn Hoa lầu còn đẹp hơn”.

      “Da chưa trắng lắm, nhưng vóc người nhắn mềm mại, rất tốt”.

      “Phòng Ngũ, do ngươi lùn quá nên mới thấy nàng ta đẹp. Căn bản nàng ta cũng lùn như ngươi”.

      “Kỷ Thất, ngươi muốn chết?”

      “Ta chỉ thích Oanh Nhi ở Di Hồng viện này thôi, tiếng của nàng rất êm tai, lại còn hát tiểu khúc cực kỳ hay, dù so sánh ai cũng bằng Oanh Nhi được”. Đỗ Tam say sưa .

      Tú bà càng nghe xuân tâm càng phơi phới, bọn thiếu gia này là dân ăn chơi nổi tiếng kinh thành, có thanh lâu tửu quán nào bọn họ chưa từng ghé đâu. Được bọn họ khen ngợi tú bà vô cùng tự hào, phải bà khoe khoang chứ các nương của bà đều là cực phẩm, những thanh lâu khác thể nào so sánh được.

      “Mụ mụ, sao hôm nay lại có nhiều vị đại gia thế này?” giọng lười nhác truyền đến, các nương theo bản năng phải nhường đường.

      “Thiêm Hương, đến rồi à?” Tú bà đắc ý nhìn hoa khôi của bà tới.

      Các thiếu gia lập tức lên tình thần, thanh này ngọt đến mức làm cho xương cốt mềm nhũn rã rời, nhất định là mỹ nhân.

      nương cầm quạt từ từ bước đến, xinh đẹp, quyến rũ, đa tình, mắt sắc như dao cau, đột nhiên các thiếu gia đều chung ý nghĩ: Nếu Ngũ Lang muốn lai giống, nữ nhân này tệ đâu!

      “Các tỷ muội sao lại im lặng như vậy, còn mau đến tiếp chuyện các vị khách quý đây!”. Thiêm Hương chuyển ánh mắt, ý bảo các nương bước đến.

      Các nương nhanh chóng hai ba người nhào đến vây lấy khách nhân, đám thiếu gia lập tức biến thành đám sắc lang, ôm ấp mấy mỹ nhân hôn hít cười cợt, chỉ có An Ngũ Lang nhíu mày cách xa ra, mùi son phấn là thúi, ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của .

      Tú bà hài lòng lui xuống, Thiêm Hương là nương sành sõi nhất Di Hồng viện, có nàng ta ở đây, khách nhân khó tính thế nào nàng ta cũng xử lý được.

      Thiêm Hương – mỹ nhân đẹp nhất nơi này cao ngạo tới, đặt mông ngồi lên đùi An Ngũ Lang, cười quyến rũ với , vươn tay ngọc lên sờ soạng bộ ngực rắn chắc của .

      “Ta gọi là Thiêm Hương, phải là “quốc sắc thiên hương”, mà là “hồng tụ thiêm hương”, vị gia này đừng nhớ nhầm nhé”. Mỹ nhân cất lời như châu ngọc thỏ thẻ vào tai .

      Đám bằng hữu vô cùng hâm mộ An Ngũ Lang, nếu bọn họ có khuôn mặt đẹp đến câu hồn đoạt phách như Ngũ Lang, chừng các nương danh bài đệ nhất đều chú ý đến bọn , còn có cơ hội ăn chơi miễn phí ở thanh lâu nữa chứ. Oanh liệt đến mức nào!

      An Ngũ Lang vẻ mặt ghét bỏ: “Vị tỷ tỷ này, làm ơn ngồi xa xa chút, ngươi cản trở ta gặm đùi dê”.

      Thiêm Hương cứng đờ, nụ cười kịp khép, các nương xung quanh hít mạnh hơi.

      An Ngũ Lang thở dài, bữa cơm ngon như vậy cũng nuốt được nữa, đành chịu thôi, thuận tay quơ lấy y phục lụa là hạng nhất của Thiêm Hương lau hai tay dầu mỡ của mình, bình tĩnh đứng lên, cầm lấy đại đao vô cùng nặng, trong đầu cân nhắc về trọng lượng của đại đao này, là hoài niệm cây lang nha bổng mà, lúc còn ở biên thành, cây lang nha bổng trong tay còn nặng hơn cả đại đao, kích đánh xuống kẻ địch chết kịp ngáp.

      “Được rồi, Thiên Bồng Nguyên Soái, ăn no rồi bắt đầu làm việc, chúng ta phải tìm nương đẹp nhất Di Hồng Viện”.

      Thiêm Hương ngỡ ngàng nhìn quần áo của mình dính đầy những dấu vân tay dầu mỡ, cơn giận xông lên tới não “Ngươi ai là người đẹp nhất Di Hồng viện? Ngươi nhìn , ở đây có ai đẹp hơn ta ?”

      Đông đảo các nương đồng tình : “Thiên Hương tỷ đừng nóng giận, vị gia này còn , chắc chưa tới tuổi thưởng thức vẻ đẹp của nữ nhân nên mới vậy”.

      “Có người thích cải trắng, có người thích rau xanh, mỗi người ý, tất nhiên có người thích Thiêm Hương nương là chuyện bình thường, vả lại, ấy… cũng hơi già rồi”. vị thiếu gia bình luận.

      “Đúng vậy, vị thiếu gia này trẻ như vậy, chắc nương khoảng 14 – 15 tuổi thích hợp với ”.

      An Ngũ Lang cũng để ý, lần nữa tiện tay cầm vạt váy của Thiêm Hương lau cái miệng đầy dầu mỡ của Trữ Bị Lương, dù sao cái váy này cũng lỡ bẩn rồi. “ thôi Thiên Bồng Nguyên Soái, làm xong chuyện này, ngày mai ngươi cần theo ta chịu lạnh nữa đâu”.

      Thiêm Hương phát điên rồi, bộ ngực đầy đặn vì thở gấp mà rung rung, đám thiếu gia quần là áo lượt đều vô cùng cảm thán, nhà bọn họ thiếu các nha hoàn xinh đẹp nhưng nếu so sánh vẻ phong tình, đặc biệt, so với “cặp nhũ” vĩ đại như trái cây cỡ lớn của Thiêm Hương, tú bà kiêu ngạo như thế cũng là điều hợp lý.
      Last edited: 21/3/17

    5. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 107

      Edit: Do Nguyen

      Thiêm Hương nổi giận đùng đùng về phía An Ngũ Lang, đám công tử quần là áo lượt cũng tò mò đến cực điểm, lần lượt theo . nương đẹp nhất Di Hồng viện sao? Bọn họ cũng muốn được thưởng thức! Dù sao với thế lực và gia cảnh của mình, bọn họ mòn gót những chốn ăn chơi khắp kinh thành, đừng là Di Hồng viện, những thanh lâu nổi danh nhất cũng khó có nương nào đẹp hơn Thiêm Hương – danh bài đệ nhất mỹ nhân Di Hồng viện.

      Các nương thanh lâu cũng tò mò nghi hoặc nhìn nhau rồi nối gót theo chân bọn họ lên lầu. Lẽ nào Di Hồng viện còn có người đẹp hơn Thiêm Hương? Sao các nàng lại biết nhỉ?

      An Ngũ Lang cước đạp văng cánh cửa căn phòng ở lầu . nam nhân thiếu vải vội vàng từ người nữ nhân bò xuống, ánh mắt mọi người nhìn cơ thể của tên nam nhân rồi nhanh chóng tập trung vào nương nằm giường.

      “A… á…” nữ nhân hét ầm lên, nhanh chóng vơ quần áo che những chỗ trọng yếu cơ thể, phía trước là đám công tử tuấn mỹ, nàng ta xuân tâm nhộn nhạo lập tức kéo áo xuống thấp hơn chút, cố ý khoe da thịt, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, uhm… quả nửa hở nửa kín rất có phong tình.

      nương đẹp nhất đây sao? Nhìn xem cái “bà thím” vặn vẹo kia, eo to gấp đôi Thiêm Hương, khuôn mặt tròn như cái mẹt, đống người kinh hãi… ặc ặc… thanh lâu lại có “bà thím” vừa béo vừa già vừa xấu thế này à… thế vẫn có khách nhân muốn bà ta hầu hạ… Thẩm mỹ của vị gia này thể xem thường!

      “Các ngươi là ai? Muốn gì đây?” Nam tử trung niên tướng mạo khá đàng hoàng tử tế vừa quýnh quáng mặc quần áo vừa tức giận hỏi.

      “Muốn gì? Hừ… Đương nhiên là muốn bắt ngươi”. An Ngũ Lang lạnh giọng.

      ta biến sắc, mặc kệ đai lưng vẫn chưa thắt xong vội nhào tới cửa sổ định nhảy xuống đất chạy trốn, nhưng vừa mới tới gần cửa sổ, Trữ Bị Lương gào thét xông tới, cắn cái mạnh bắp đùi rồi kéo quần xuống, lộ ra cái mông sần sùi đen thui và bắp đùi đầy lông lá, các nương ghét bỏ thèm nhìn.

      ‘Á… chết ta…” gào thét nhưng vẫn cố lê lết vùng vẫy muốn nhảy cửa sổ, An Ngũ Lang chậm rãi tới, lười rút đao ra khỏi vỏ, chỉ cầm chui đao gõ mạnh xuống chân . Những người có mặt đến cả hít thở cũng dám bởi tiếng xương cốt nứt gãy vang lên dứt.

      An Ngũ Lang xốc kẻ bị thương lên, mấy vị công tử kinh ngạc nên lời: “Ngũ Lang… ngươi… ngươi chặt chân của . Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thích bà thím này nên đến đây bắt gian sao?”

      “Các vị huynh đệ, chờ ta làm xong việc mời mọi người ăn cơm”. An Ngũ Lang ra dấu bảo mọi người tránh ra, các vị công tử theo bản năng tránh đường cho Ngũ Lang nhưng kết quả lại khiến rất đông người muốn xem náo nhiệt vây tới, lúc trước chuyện An Ngũ Lang mang theo con heo mập thanh lâu ít người lén lút theo, tại họ càng quang minh chính đại chen lấn tranh giành chỗ nhìn, thông thường phụ nữ luôn được ưu tiên hàng đầu, được nhường cho chỗ tốt nhưng xét tình thế nay, kẻ nào mạnh, kẻ nào nhanh chân có vị trí tốt để quan sát cho thỏa thích.

      “Những người có phận mời ra”. An Ngũ Lang nóng nảy .

      “An Ngũ ca/đệ, gã này là ai?” Đám bạn của An Ngũ Lang hỏi dồn dập.

      “Khách nhân này, ngươi ở Di Hồng viện chúng ta dám bắt người, ngươi , sau này chỗ của ta còn ai dám tới nữa hả?...” Tú bà tức giận thở phì phò lên tới lầu hai, liên tục giậm chân.

      Thiêm Hương nương cũng nhảy ra, oán khí tận trời “Vị tiểu lang quân này, ngươi nương đẹp nhất ở đây là Thị Tuyết này sao? Nàng ta 30 tuổi rồi đó, biết hả? Dựa vào cái gì mà ngươi ta thua nàng ta?” Thiêm Hương nàng chỉ mới 16 tuổi, sao có thể thua kém lão bà 30 tuổi này chứ!

      Mới 16 thôi hả? Các nam nhân tại đây ánh mắt mịt mờ lưu luyến nhìn Thiêm Hương nương. Mới 16 tuổi, nàng ta ăn cái giống gì mà “cặp nhũ” bự dữ vậy?

      An Ngũ Lang cười cười: “Chỉ dựa vào năng lực mê hoặc được tội phạm gây ra liên hoàn án phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành, còn ngươi, ngươi thể! Thiên Bồng Nguyên Soái, cắn tiếp cho ta, ngày mai ngươi có gấp đôi điểm tâm, cắn ”.

      Tội nhân phóng hỏa? Cái tên này nhìn bộ dáng đàng hoàng tử tế mà lại là kẻ liên tiếp đốt nhà phóng hỏa ở kinh thành sao? Đám người kinh hô trận, càng có nhiều người chen vào trong, muốn nhìn mặt cái tên biến thái này.

      Đám người vây lấy càng đông, Trữ Bị Lương khó chịu nhe răng kêu éc éc, vẻ mặt hung ác giống như muốn cắn luôn cả đám bọn họ, đám đông vốn nể sợ thần heo vội vàng tản ra, thần thánh và trí thông minh của Trữ Bị Lương giờ đây dâng cao tột đỉnh, tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà khó bắt đến như vậy mà thần heo còn bắt được. Chậc chậc…, bắp chân bị thần heo cắn đến huyết nhục mơ hồ, ra heo cũng là loài động vật cắn người nguy hiểm đến như vậy! đám người thích ăn thịt heo nghĩ đến bỗng thấy lạnh người.

      Đám công tử thế gia nhìn An Ngũ Lang đầy sùng bái, bọn họ là bậy bạ quá, dám nghi ngờ An Ngũ Lang đến Di Hồng viện lai giống, Ngũ Lang là người dũng vô địch, thiên hạ vô song sao có thể bị cái đám dung chi tục phấn này mê hoặc chứ?

      An Ngũ Lang bước đến tay nắm cổ áo tên tội phạm nhàng giống như nhấc cân thịt heo, bộ dáng tốn sức chút nào rồi sải bước ra cửa.

      Thiêm Hương nương chưa từ bỏ ý định, đuổi tới trước mặt An Ngũ Lang “Tiểu lang quân, ngươi còn , thưởng thức được nhan sắc mỹ nhân, ra ta mới là hoa khôi của Di Hồng viện, hơn nữa ta vẫn còn trong sạch, ngươi đến vài lần …” phát được vẻ đẹp của ta chứ sao nữa! Ngươi đến , đến

      Tại sao nàng ta cứ muốn chặn đường? Nàng ta đẹp hay đẹp có gì quan trọng chứ? An Ngũ Lang giải thích được, nhưng vẫn rất chân thành với Thiêm Hương: “Tỷ tỷ, ra ngươi cũng dễ nhìn, nhưng ngươi đẹp bằng ta, hơn nữa công việc này cũng hợp với tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ nên cân nhắc tìm công việc khác”. Da mặt của ngươi dày như vậy vô cùng thích hợp để làm gian thương, ngươi có biết hả?

      Đám công tử sau lưng An Ngũ Lang nghe thế sáng mắt, vài người nhìn An Ngũ Lang sau đó so sánh với Thiêm Hương nương, quả phải thừa nhận “Bình thường nhìn Ngũ Lang ca có khí khái nam nhi, nhưng giờ mới phát Ngũ Lang quá mức xinh đẹp, đẹp hơn tất cả các nàng”.

      “Đúng vậy, các hoa khôi nhìn thấy huynh cũng phải tự ti rồi”.

      “Khuôn mặt câu hồn đoạt phách này sao lại là nam tử chứ?”

      ra An Ngũ Lang của chúng ta mới là tuyệt sắc, ta quyết định sau này lăn lộn ở thanh lâu nữa, chỉ lăn lộn với Ngũ Lang thôi”.

      “Hay, sau này nếu chúng ta muốn nhìn mỹ nhân chỉ cần ngắm Ngũ Lang là được”. Đám thiếu gia càng càng hăng, chợt nhìn lại An Ngũ Lang bỏ chạy rồi, cả đám vội vàng đuổi theo.

      Thiêm Hương nương giống như bị sét đánh, cứng ngắc cả người, trong đầu đều là câu : ngươi đẹp bằng ta, ngươi đẹp bằng ta…

      Nhan sắc của ta còn thua nam nhân ư? Thiêm Hương nương từ hôm nay hiểu được cảm giác từ trời rớt xuống là như thế nào rồi.

      “An Ngũ Lang!” tiếng rống giận tựa như phá đá động trời vang lên ở cửa Di Hồng viện. Cửa lớn bị chấn động cũng rung lên.

      “Chết rồi, là Phong đại nhân!” Các công tử đưa mắt nhìn nhau.

      ra là kẻ điên ở Hình bộ, sao lại mang cái mặt như làm chuyện xấu đến đây vậy?” Đỗ Tam lo lắng cho An Ngũ Lang.

      Phong đại nhân bộ dáng giận mà uy, trưng ra bộ mặt thanh thiên đại lão gia đường hoàng đến để thỏa mãn hiếu kỳ của dân chúng. uy vũ bước lên phía trước, khí thế nghiêm nghị vô cùng, nếu kẻ nào làm chuyện xấu mà nhìn thấy đảm bảo sợ đến mức tay chân xụi bại.

      “Phong đại nhân?” An Ngũ Lang vô cùng kinh ngạc, chợt nhớ nơi này là thanh lâu, liền hỏi “Phong đại nhân tới Di Hồng viện để tìm các nương giải tỏa áp lực hả?”

      Phong đại nhân thiếu chút nữa là thổ huyết, giận dữ hét lên “Lão tử là tới tìm ngươi, khốn kiếp, ngươi còn dám mang theo con heo thanh lâu, tại đến Hoàng thượng cũng đều biết, cẩn thận cái đầu của ngươi đó”. Lời cho người ta giải thích cứ liên tục phun ra, rống to lên “Còn kẻ cởi truồng ở đây là ai? An Ngũ Lang, ngươi bắt kẻ thông dâm hả?” Phong đại nhân cao giọng, có chút tin tưởng nào.

      Lỗ tai mấy người đều muốn điếc rồi, Phong đại nhân tức giận khiến tội phạm nghe thấy đều sợ hãi, chỉ cần nghe giọng ông ta quát liền run rẩy tự thú. Ta thà tù, còn hơn bị giọng của ngươi làm cho điếc tai, tù còn có ngày được thả, điếc tai là khuyết tật cả đời! Kể ra, bọn tội phạm này tính toán cũng tệ lắm!

      An Ngũ Lang oán thầm, đưa tên nam nhân trần truồng bị cắn đến hôn mê đến trước mặt Phong đại nhân: “Bẩm đại nhân, đây chính là tên tội phạm gây án liên hoàn phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành”.

      “Đây chính là tên hung thủ ba đầu sáu tay, thần long thấy đầu thấy đuôi khiến Binh Mã Ty và Hình bộ mất ăn mất ngủ suốt cả tháng trời đó sao?”

      Phong đại nhân ngẩn ra, sau đó vô cùng phấn khởi hỏi: “Đây là tên phóng hỏa? Ngươi… Ngươi xác định?” Niềm vui đến quá đột ngột khiến giọng Phong đại nhân liền thay đổi.

      An Ngũ Lang cười híp mắt, giao tên tội phạm cho quan sai Hình bộ đứng sau lưng Phong đại nhân: “ sai, chính là , ta có chứng cớ xác thực, phiền các vị đưa đến đại lao”.

      Mấy vị quan sai mặt mày rạng rỡ, giống như thành kính đón nhận phải tên tội phạm cởi truồng mà chính là lễ vật trân quý nhất, “ phiền, phiền, Ngũ Lang có năng lực, ta đại nhân ngài sai rồi, Ngũ Lang sao có thể mang theo con heo thanh lâu chơi chứ, ra là bắt tội phạm”.

      Dân chúng xung quanh đều vểnh tai lên nghe ngóng, đám người rồi thêm đám người, lại đám người nữa bàn luận vô cùng sôi nổi.

      “Đây là tên phóng hỏa hả?”

      “Ặc, sao lại mặc quần?” tiểu tức phụ xấu hổ dùng tay che hai mắt, nhưng qua kẽ tay nàng ta nhìn hay nhìn có trời mới biết!

      “Khụ khụ… các ngươi mau tìm cái quần mặc vào cho ’. Phong đại nhân cũng hiểu được hình ảnh này phong nhã, dọc đường về nha môn có ít các nương đâu.

      Mấy tên quan sai tìm ngang tìm dọc vẫn chưa thấy ai có dư cái quần để mượn, vừa lúc nhìn thấy bên đường có cửa hàng quần áo. là may!

      sang bên đó mua cho cái quần”.

      ra quần của vẫn còn ở lầu, các huynh cần phải tốn tiền mua”. An Ngũ Lang sờ sờ mũi .

      Phong đại nhân nhìn Di Hồng viện đầy ắp người, lẽ nào phải chen vào trong, lên lầu để lấy cái quần thôi sao? “ cần, mua cái quần đáng bao nhiêu!”.

      “Đại nhân, mua được rồi”. quan sai trẻ tuổi hớn hở cầm cái quần hoa xinh đẹp mua từ cửa hàng quần áo rồi nhanh chóng mặc vào cho tên tội phạm bất tỉnh.

      “Tại sao là nữ trang?” Phong đại nhân kinh ngạc “Sao mua quần của nam nhân?”

      Tên thuộc hạ trẻ tuổi bĩu môi : “Đại nhân, cửa hàng này chỉ bán đồ cho nữ nhân thôi”.

      Phong đại nhân nhìn bảng hiệu của cửa hàng, “Bách Y Các” rồi nhíu mày hơi khó hiểu: “Lại có cửa hàng chỉ bán quần áo nữ nhân thôi sao? Thôi bỏ , cũng phải chuyện lớn gì, đủ cho che cái cần che là được!”

      Phong đại nhân vội vàng mang theo tên tội phạm rời , An Ngũ Lang cũng bớt được việc, à… cái đùi dê nãy giờ cũng tiêu hóa hết rồi, giờ ăn thêm con gà quay sao nhỉ?

      Éc éc… Trữ Bị Lương kêu thét đồng ý… Ăn ăn… Gà quay gà quay…

      Các vị công tử vẻ mặt tức giận bước lên, “Quá đáng ! Tội phạm là do An Ngũ Lang bắt được, phải do An Ngũ Lang áp giải chứ!”.

      Đỗ Tam vẻ mặt cam lòng: “Chắc Phong đại nhân muốn tranh công đó!”

      An Ngũ Lang sâu kín vỗ vai Đỗ Tam: “Phong đại nhân vì lo lắng nên mới đến tìm ta!” Vì , Phong đại nhân bị cấp trách móc ít, lần này bắt được tội phạm, cả Phong đại nhân và đều thoải mái. Nên cứ tự nhiên, An Ngũ Lang chấp!

      Kỷ Thất tin tưởng : “Ông ấy chỉ là lo lắng nên mới đến đây sao? Nhưng nhìn mặt ông ấy thấy giống như muốn giết huynh đúng hơn!”.

      “Khi ta Di Hồng viện, dáng vẻ của các ngươi là muốn xem kịch vui nhưng vẫn mở miệng là muốn cùng ta chia sẻ chỉ trích của người đời… ha ha ha… các ngươi cũng đâu khác Phong đại nhân!” An Ngũ Lang cười híp mắt, mặt đám công tử đỏ rần.

      “Được rồi, ta định ăn gà quay, các ngươi có muốn cùng ?”

      “Đương nhiên”. Đám công tử hùng hổ gật đầu.
      Last edited: 21/3/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :