1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 32.2

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân, có nha hoàn đích thân nghênh đón, thái độ thân thiết tự nhiên, làm mấy người Quý thị thụ sủng nhược kinh, trong lòng hiểu được đây là Lạc lão phu nhân nể mặt Khúc Thấm, từ việc phái Thượng ma ma ra cổng đón đến phái nha hoàn tâm phúc ra đây, đều thể thái độ của Lạc lão phu nhân.

      Trong lòng Khúc Thấm thở dài.

      Hai kiếp, ngoại tổ mẫu đều thay đổi, vẫn thương như vậy, chỉ là đôi khi, hành vi của bà có chút tốt quá hóa dở.

      Khúc Liễm im lặng dịu dàng theo sát tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ tỷ hơi phiền muộn, dù biết tỷ ấy nghĩ tới cái gì, sợ tỷ ấy phân tâm, vội giơ tay kéo tay áo của tỷ ấy.

      Khúc Thấm hồi hồn, thấy muội muội quan tâm nhìn mình, liền cười cười với nó, hít sâu hơi, bước vào Gia Thiện đường.

      Trong phòng, có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, đều vây quanh Lạc lão phu nhân mà trò chuyện.

      Lạc phủ là gia đình có đông người, trong phủ có năm vị lão gia, trong đó có hai vị lão gia là con vợ cả, còn lại đều là con thứ. Vì Hầu gia còn sống, vẫn chưa ở riêng, năm phòng đều ở cùng nơi, nhiều người, cũng nhiều chuyện hơn, nhưng ra cũng vui vẻ.

      - Lão phu nhân, Khúc tam phu nhân và hai vị biểu tiểu thư, biểu thiếu gia đến.

      Thượng ma ma tiến vào, tươi cười bẩm báo.

      Khi Thượng ma ma vậy, tưng bừng trong phòng từ từ yên lặng hẳn, mọi người đều nhìn ra cửa, Lạc lão phu nhân ngồi ghế chủ vị lại càng kích động kiểng chân nhìn ra cửa, vẻ mặt trông mong.

      Khúc Thấm theo sau mẫu thân vào phòng, khi nhìn thấy ngoại tổ mẫu tóc hoa râm, khóe mắt nóng lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

      Tiếp theo đương nhiên là cảnh bà cháu lâu ngày gặp lại, ôm nhau cùng khóc, mặc kệ tâm trạng mọi người xung quanh thế nào, cũng đều cầm khăn chấm khóe mắt khóc theo cho hợp với hoàn cảnh, dù khóc được, cũng che được ít.

      Khúc Liễm cũng lấy khăn lau mắt, làm mắt đỏ lên chút.

      Bấy giờ, nàng cảm giác được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy mặc bộ bối tử bằng gấm caro màu xanh đỏ đan xen, chừng mười ba mười bốn tuổi, đầu cài đầy châu ngọc, hai má như đào phấn, làn da trắng hồng, rất giống Lạc Thừa Phong vừa mất lúc nãy.

      này chính là muội muội song sinh của Lạc Thừa Phong - Lạc , hai người họ là thai long phượng, lại là đích tôn con vợ cả, vô cùng được cưng chiều ở Lạc phủ.

      Nàng ta nhìn sang Khúc Liễm, mỉm cười với Khúc Liễm, tuy nụ cười cố đè nén, nhưng vẫn giấu được vẻ kiêu căng.

      Khúc Liễm cũng cười với nàng ta, rồi lại cúi đầu làm bộ thương tâm.

      Hai bà cháu ôm nhau khóc lát, cuối cùng được người bên cạnh khuyên nhủ mới từ từ ngừng khóc, Lạc lão phu nhân lại giữ Khúc Thấm lại bên cạnh, mực thương tiếc cháu ngoài , thấy vậy mấy nữ nhân trong phòng đều đảo mắt quanh người Khúc Thấm. Khúc Thấm xem như biết, đôi mắt vẫn còn đỏ bừng, cùng trò chuyện với Lạc lão phu nhân.

      - ... May là lúc ấy có mẫu thân và muội muội chăm sóc, để Thấm nhi mau khỏi bệnh, mẫu thân còn dẫn muội muội cùng lên chùa Tể Minh cầu phúc, cầu đại sư Minh Phương tự tay làm bùa bình an (1) phù hộ Thấm nhi tai qua nạn khỏi, đệ đệ cũng ngoan ngoãn, ngày nào cũng đến thăm, có họ hết lòng quan tâm, cơ thể Thấm nhi mới dần khỏe lên, chỉ là chậm trễ việc đến thỉnh an ngoại tổ mẫu, là Thấm nhi bất hiếu.

      Lạc lão phu nhân vô cùng hòa ái nhìn Quý thị và Khúc Liễm, với Quý thị:

      - Ta biết con là người tốt, chăm sóc cho Thấm nhi rất khá.

      Quý thị thụ sủng nhược kinh (2), vội đứng dậy đó là việc nên làm.

      Khúc Liễm cố gắng tỏ vẻ cho phù hợp với hoàn cảnh, trong lòng lại càng chắc chắn kỹ năng ăn của tỷ tỷ đạt chuẩn, vô cùng biết lựa lời mà , thẳng vào lòng người, lại hiếm khi làm Lạc lão phu nhân đổi sắc mặt vài lần càng thêm ấn tượng tốt trước mặt họ.

      Nhân có lời của Khúc Thấm, nên Lạc lão phu nhân rất ôn hòa với mấy người Quý thị, lại bảo Khúc Liễm cùng Khúc Loan tiến lên, đến khi hai tỷ đệ dập đầu với bà rồi, kéo tay hai tỷ đệ xem tỉ mỉ tường tận, cười :

      - Ba tỷ đệ các con , đều giống mẫu thân, cũng tốt, nhưng thế mà chẳng ai giống con rể ta...

      đến đây, Lạc lão phu nhân lại thở dài.

      - Quên , giống mẫu thân cũng tốt, đỡ phải bạc mệnh như con rể.

      Sắc mặt Quý thị và ba tỷ đệ Khúc gia đều ảm đạm hẳn.

      Lạc đại phu nhân cạnh đó thấy thế, vội :

      - Nương, hôm nay Thấm nhi đến, cũng nên mấy lời này khiến mọi người bớt vui, người vốn nên vui vẻ mới phải.

      Tính tình bà ta nhanh nhẹn, sao lại biết trong lòng lão phu nhân nhớ thương cháu ngoại này, đương nhiên là hết mực nịnh hót:

      - Làm hai nương như hoa như ngọc cũng buồn theo, như hoa héo rồi này.

      - Đúng vậy, năm gặp, Thấm biểu tỷ và Liễm biểu muội càng lớn càng đẹp, có cháu như hoa như ngọc thế này, tổ mẫu nên vui mừng mới phải.

      Lạc mở lời, lời hay ý đẹp liền tuôn ra.

      Mấy vị Lạc gia phu nhân ở đó cũng hùa theo, hơn nữa có Khúc Thấm ngọt, làm mặt mày lão phu nhân hớn hở, khí trong phòng liền nhộn nhịp hẳn lên.

      Tuy Khúc tam gia của tam phòng qua đời, Khúc Loan lại chưa lớn, cũng có thế lực gì đáng kể, nhưng cũng sánh bằng Khúc Thấm là cháu ngoại của Lạc lão phu nhân, lão phu nhân coi trọng , người Lạc phủ đương nhiên cũng coi trọng theo, còn việc trong lòng họ nghĩ thế nào, cũng chỉ có chính họ biết.

      Mẹ ruột của Khúc Thấm Lạc thị chính là con duy nhất của Lạc lão phu nhân, đích nữ tôn quý của phủ Bình Dương hầu, năm xưa nếu có bà cùng Khúc tam gia vào kinh thi, thuyết phục cha mẹ hai bên kết hôn này, dựa vào thân phận của ông, chẳng đến lượt Khúc gia đâu.

      Lạc lão phu nhân cũng chỉ có con bảo bối này, vốn nghĩ gia phong Khúc gia nề nếp, quy củ nghiêm ngặt, lại có quy định của tổ tiên là nam tử bốn mươi con mới được nạp thiếp, mẹ chồng ở lại chẳng phải ruột thịt, con qua đó phải chịu khổ. Nào biết con lại có số hưởng phúc, khi sinh Khúc Thấm bị khó sinh, Khúc Thấm mới tròn tháng qua đời.

      Lạc lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đương nhiên là đau khổ vô cùng, hết mực thương cháu ngoại duy nhất con để lại, vì cháu ngoại , năm xưa còn mạnh mẽ nhúng tay vào việc tục huyền của con rể, cũng vừa lòng với Quý thị. Thế nhưng hài lòng này cũng chỉ kéo dài được vài năm, biết Khúc tam gia qua đời còn, phủ Bình Dương hầu suýt nữa há hốc mồm.

      Khúc tam gia còn, tính tình nhu nhược kia của Quý thị, làm sao nuôi dạy tốt hai con ? Lạc lão phu nhân bất đắc dĩ, đành phải phái người đón hai tỷ muội đến Lạc phủ ở vào mùa xuân hằng năm, mời ma ma giáo dưỡng cho họ.

      Thấy sức khỏe cháu rất tốt, người trông cũng khỏe mạnh, Lạc lão phu nhân hết sức vui mừng, thấy Khúc Loan tuấn tú nhã nhặn, tiến thối có chừng mực, cũng hết sức hài lòng, cảm thấy coi như là Quý thị tệ. Lại hỏi việc học hành của Khúc Loan, rất quan tâm học của Khúc Loan.

      Lạc lão phu nhân lập tức hỏi:

      - Tuy đến kinh thành, nhưng cũng thể bỏ bê việc học, biết các con có sắp xếp gì chưa?

      Quý thị vội đáp:

      - Chúng con muốn an bài thỏa đáng trước, rồi tìm bá phụ của Loan nhi, để bá phụ nó tìm giúp thư viện, để nó tiếp tục đọc sách.

      Lão phu nhân lại nhíu mày, :

      - Sao phải bỏ gần tìm xa thế? Chẳng bằng để Loan nhi cùng mấy đứa Thừa Phong đọc sách trong tộc học Lạc gia là được, cũng đỡ phải tìm thư viện, Loan nhi phải ở nội trú, ăn ở lại cũng tiện.

      Lạc lão phu nhân hành động có phần bá đạo, ít khi để người khác phản bác, Quý thị lập tức biết gì, trong lòng căng thẳng nhìn ba tỷ đệ Khúc gia.

      Khúc Thấm vội :

      - Đề nghị này của tổ mẫu hay, nếu đệ đệ tìm được nơi nào để học, đành phải mặt dày đến đây vậy.

      Lạc lão phu nhân nghe xong mới vừa ý, tuy bà có thể che chở cho cháu ngoại , nhưng rồi có lúc già nua, tương lai cháu vẫn phải dựa vào huynh đệ nhà mẹ đẻ, tuy cũng phải cháu trai ruột, nhưng danh nghĩa Khúc Loan cũng phải gọi bà tiếng ngoại tổ mẫu, nhất định phải giúp đỡ.
      *******************************
      Chú thích:
      (1) Bùa bình an:
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà nơm nớp lo sợ

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 33

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Đến trưa, Lạc lão phu nhân giữ họ lại ăn trưa.

      Bữa trưa dùng trong Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân, dùng bình phong (1) ngăn nam với nữ, mọi người vô cùng vui vẻ cùng nhau dùng bữa.

      Lạc Thừa Phong dẫn đầu các thiếu gia Lạc phủ đồng trang lứa cũng trở về dùng bữa.

      Năm nay Khúc Loan mười tuổi, qua nam nữ bảy tuổi cùng bàn, đương nhiên phải dùng bữa bên bàn nam, rồi bị Lạc Thừa Phong dẫn tới, nhiệt tình giới thiệu nó với người trong nhà cậu ta.

      Mọi người thấy hành động của Lạc Thừa Phong, chỉ cười cười, riêng Khúc Loan vô cùng lúng túng, mà từ chối ý tốt của Lạc Thừa Phong cũng hay, trong lòng nhịn được cảnh giác.

      Lạc Thừa Phong này nhiệt tình quá đáng, cảm thấy có gì đó đúng a!

      Người Khúc gia hôm nay là khách, đương nhiên là ngồi với Lạc lão phu nhân, trong bàn còn có mấy vị phu nhân Lạc phủ, nương ngồi cùng duy chỉ có đích tôn là Lạc và Lạc Cận của tứ phòng, có thể thấy được hai vị tiểu thư Lạc gia này vô cùng được cưng chiều trước mặt Lạc lão phu nhân, thậm chí ngay cả Lạc đại phu nhân và mấy vị con dâu khác còn tuân quy củ trước mặt Lạc lão phu nhân, hầu hạ Lạc lão phu nhân dùng bữa, đứng xem người khác ăn mà thôi.

      Đến khi Lạc đại phu nhân sắp bát đũa xong, Lạc lão phu nhân mới :

      - Hôm nay có khách đến, cần gò bó vậy đâu, các con cũng ngồi xuống cùng ăn .

      Lạc đại phu nhân lên tiếng đáp vâng, rồi được nha hoàn hầu hạ ngồi xuống.

      Khúc Liễm thấy vậy, im lặng cúi đầu. Dù là thấy ít, nhưng vẫn cảm thấy việc dạy người ta như thế này là rất xấu hổ. Con như người kẻ trước ngồi xem mẫu thân hầu hạ tổ mẫu dùng bữa, đợi mọi người ăn xong mới xuống ăn cơm thừa canh cặn, tuy là phép tắc trong phần lớn các gia đình, nhưng Khúc Liễm vẫn cảm thấy có tình người, đây cũng là nguyên nhân nàng quá thích việc đến Lạc phủ.

      May là trong nhà họ ít người, có trải qua loại việc đáng xấu hổ này.

      Dùng xong bữa trưa, Lạc phủ để họ thu xếp, nghỉ tạm trong phòng khách, Khúc Thấm được Lạc lão phu nhân giữ lại nghỉ trong phòng cách vách, nhớ đến ba tháng Khúc Thấm ngã bệnh nặng, vẫn khiến Lạc lão phu nhân sợ hãi, hai bà cháu có ít chuyện để với nhau.

      Khúc Liễm năm nào cũng theo tỷ tỷ đến Lạc phủ ở, tuy thuộc Lạc phủ như lòng bàn tay, nhưng có ấn tượng nhất định đối với nơi này, chiếu, đệm chăn đều là đồ mới, trong khí có hương an thần thoang thoảng, khiến người ta thư giãn, bất cứ khi nào cũng có thể ngủ mất. Nhưng tối qua nàng ngủ rất ngon, nên bây giờ trong chốc lát ngủ được.

      Trong lúc Khúc Liễm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài, trong số đó người hẳn là Bích Xuân, mà giọng khác lại bình tĩnh lắm.

      -... Ta tự vào tìm nàng ấy, ngươi cứ ở đây hầu hạ. Yên tâm , A Liễm giận đâu.

      - tiểu thư, tiểu thư chúng tôi nghỉ ngơi...

      - Ôi, năm gặp rồi, sao Bích Xuân ngươi vẫn dài dòng thế?

      Khúc Liễm mở mắt, ôm gối ngồi dậy, liền thấy mắt hạnh (2) má đào đến, mặt có ý cười, trông rất xinh đẹp, nhưng lại giấu được vẻ kiêu căng trong ánh mắt, chính là tiểu thư thiên chi kiêu nữ được lớn lên trong cưng chiều.

      - A Liễm!

      Lạc bước đến, đặt mông ngồi cạnh.

      - Lâu rồi chúng ta gặp, vừa rồi đông người, muốn trò chuyện thêm mấy câu với ngươi cũng được. Vậy nên ta thừa dịp này đến tìm ngươi, ngươi đừng ngủ nhé, chúng ta cùng trò chuyện .

      Khúc Liễm búi tóc, nở nụ cười với nàng ấy, hỏi:

      - gì?

      - Lâu rồi chúng ta gặp, có rất nhiều lời muốn , đương nhiên là chuyện gì cũng được.

      Lạc thờ ơ , nghĩ mình chủ động chạy đến tìm Khúc Liễm, nhưng Khúc Liễm lại lạnh nhạt như vậy, làm trong lòng nàng ấy có chút hờn dỗi.

      Khúc Liễm kém nàng ấy tuổi, vì tuổi tác hai người tương đương, nên cùng nhau chơi đùa, tình cảm tốt hơn so với mấy vị tiểu thư Lạc phủ khác ít. Đương nhiên, cũng chỉ tốt hơn chút mà thôi, dù sao biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu và thiên kim tiểu thư thể nào có tình cảm thân thiết.

      Khúc Liễm rất có kinh nghiệm đối phó với nàng ấy, dịch vào trong cười :

      - Vậy ngươi cùng ngồi lên đây .

      Sắc mặt Lạc giờ mới hòa hoãn nở nụ cười, cởi giày ngồi lên giường, chen chúc với Khúc Liễm, kéo nàng :

      - Từ lúc đầu xuân đến giờ ta vẫn đợi ngươi đến, ngờ xuân qua, các ngươi mới đến. Chẳng lẽ lúc trước Thấm biểu tỷ bệnh nặng lắm sao? Đúng rồi, sao nương và đệ đệ ngươi cũng đến đây? ngờ đệ đệ ngươi lớn lên trông như vậy, đĩnh đạc tuấn tú, chỉ là vóc dáng trông gầy quá, các ngươi giống nhau, lại đều giống nương ngươi, mà ngươi lại càng đẹp hơn nương ngươi chút.

      nương này mà mở miệng là hơi dài, líu ríu ngừng, Khúc Liễm trả lời vòng vo:

      - Quả là khi đó tỷ tỷ bệnh rất nặng, chúng ta đều e là xong, may là sau đó tỷ tỷ khỏe lên. Ngươi cũng biết, từ bé đến giờ đệ đệ chưa bao giờ rời khỏi phủ Thường châu, nên lần này dẫn nó theo mở mang tầm mắt.

      - Tam phòng Khúc gia các ngươi đều vào kinh, phải sau này muốn ở kinh thành luôn đó chứ?

      Lạc vui mừng vỗ tay bảo:

      - Vậy tốt quá, sau này có người chơi với ta rồi. Chúng ta còn có thể cùng nhau học, tránh cho ta chỉ có mình có gì thú vị.

      Khúc Liễm cười :

      - Ngươi sao lại vui chứ? phải là còn mấy biểu tỷ, biểu muội học cùng ngươi sao?

      Lạc gia cũng xem trọng giáo dục con , chuyên mời nữ tiên sinh đến dạy dỗ cho các tiểu thư, học trước khi cập kê. Nếu tỷ muội Khúc Liễm đến Lạc phủ ở, đương nhiên là cũng học cùng.

      Lạc bĩu môi:

      - Những người đó à... Quên , còn bằng thoải mái chơi cùng ngươi.

      Trong lòng Khúc Liễm hiểu , Lạc phủ đông người, càng có nhiều xung đột, mấy phòng ngấm ngầm tranh đấu, tỷ muội chơi với nhau bề ngoài hòa thuận, nhưng ra đều đề phòng lẫn nhau, càng đua tranh gay gắt hơn. Mà nàng và tỷ tỷ họ Khúc, coi như là người ngoài, đương nhiên bị xáo trộn trong mấy tỷ muội Lạc gia, dần dần, mấy tỷ muội Lạc gia ra lại thích chơi với bọn các nàng.

      Hai người trò chuyện lát, rồi đôi mắt đen trắng ràng của Lạc đảo quanh, giọng :

      - A Liễm, lần này các ngươi vào kinh, chắc là vì hôn của Thấm biểu tỷ phải ?

      Trong lòng Khúc Liễm rùng mình, ra vẻ nghi hoặc hỏi:

      - Sao ngươi lại cho là vậy?

      - Đây là đương nhiên rồi!

      Lạc mực ra vẻ khinh thường nàng:

      - Năm nay Thấm biểu tỷ cập kê, đương nhiên phải bắt đầu nghị hôn. Vài ngày trước, ta nghe lén tổ mẫu với cha nương ta, tìm mối hôn tốt về mọi mặt cho Thấm biểu tỷ, bảo cha nương ta để ý bên ngoài, biết đến khi ấy chọn ai. Thấm biểu tỷ tốt đẹp như vậy, quả cần phải chọn kỹ.

      Với thương Lạc lão phu nhân dành cho tỷ tỷ, Khúc Liễm cũng lo lắng gì Lạc lão phu nhân phá hỏng hôn của tỷ tỷ, nàng lo là lo thái độ của đại cữu cữu và đại cữu mẫu, e trong đó có việc gì phát sinh ngoài ý muốn.

      Ngay lập tức, Khúc Liễm nắm tay Lạc , nghiêm túc nhìn nàng ấy:

      - A , tuy hôn nhân đại do trưởng bối làm chủ, nhưng tỷ tỷ từ thương ta, ta cũng hy vọng tỷ ấy có gia đình yên ấm. Thế nên, nếu cữu cữu, mẫu mẫu có sắp xếp gì, xin ngươi nhất định phải cho ta biết trước.

      Lạc bị nàng nhìn đến đỏ cả mặt lên, nghĩ Khúc Liễm càng lớn càng đẹp, đặc biệt là khi nhìn người ta như vậy, trong ánh mắt nhuộm mấy phần ngây thơ, khiến người ta vừa vừa thương, trong lòng xúc động, liền vỗ ngực :

      - Ngươi yên tâm, ta giúp ngươi để ý mà! Cha nương thương ta nhất, chắc chắn đề phòng ta.

      Khúc Liễm biết tuy tính tình Lạc kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện đồng ý, nàng ấy làm tốt, lập tức cảm tạ nàng ấy.

      Bên này hai tiểu nương cùng nhau trò chuyện, bên kia trong phòng Lạc lão phu nhân, Khúc Thấm cũng giọng trò chuyện với tổ mẫu.

      - Thấm nhi lớn rồi, càng giống nương cháu, ta chỉ có đứa con là nương cháu, đương nhiên là thương nó hết mực. Vốn muốn nó ở kinh thành, ai ngờ nó lại thích phụ thân cháu. Tuy việc kinh doanh của Khúc gia ở kinh thành tồi, nhưng rốt cuộc gốc gác ở kinh thành, vốn nghĩ phụ thân con là người có tài hoa, lai có phủ Bình Dương hầu hỗ trợ, đợi qua vài năm, triệu nó hồi kinh, để ta với nương cháu trọn tình mẫu tử, ai ngờ nó còn trẻ vậy ...

      Trong lòng Khúc Thấm đau xót, khóe mắt ửng đỏ :

      - Tổ mẫu, người còn có cháu mà.

      Lạc lão phu nhân vỗ tay , tiếp:

      - Đúng vậy, ta còn Thấm nhi, Thấm nhi là đứa ngoan ngoãn, nháy mắt lớn vậy rồi, nên tính toán cho Thấm nhi. Cháu yên tâm, tổ mẫu nhất định tuyển cho cháu mối hôn hoàn hảo.

      - Tổ mẫu!

      Khúc Thấm cúi đầu.

      Thấy cháu e thẹn, Lạc lão phu nhân bật cười:

      - Nam cưới nữ gả, có gì mà phải ngại? Cháu từ bé có phụ mẫu, người kế mẫu kia cũng làm được gì, nếu ngay cả ta cũng lo, ai lo cho cháu?

      Khúc Thấm dường như càng ngượng ngùng, trong ánh mắt rũ xuống toàn là u ám, có chút e thẹn nào.

      Sau đó, dường như nén xấu hổ :

      - Tổ mẫu, tuy hôn nhân đại là do trưởng bối làm chủ, nhưng Thấm nhi vẫn muốn chính mình gặp gỡ... Nếu Thấm nhi vừa ý, tổ mẫu có thể đồng ý với Thấm nhi, đừng tùy tiện gả Thấm nhi ? Thấm nhi biết làm vậy là nên, nhưng...

      Lạc lão phu nhân gì trong chốc lát.

      lúc lâu sau, bà từ từ thở dài:

      - Cái tính này giống nương cháu.

      Tảng đá trong lòng Khúc Thấm rốt cuộc rơi xuống, mặt nở nụ cười, ngoan ngoãn :

      - Chính vì Thấm nhi giống nương, nên càng thể chịu đựng như vậy.

      Nụ cười tươi mặt Lạc lão phu nhân vô cùng từ ái, vuốt tóc cháu , cười :

      - Cũng thế, lấy tài năng dung mạo của cháu sợ tìm được người trong sạch. Nếu là bên ngoài có, còn có mấy vị biểu ca của cháu, cháu muốn chọn ai cũng được, tổ mẫu làm chủ cho cháu, ta xem ai dám từ chối nào!

      Khúc Thấm nghe được xấu hổ, rồi nghĩ đến chuyện năm xưa, và mỉa mai của các cữu mẫu, sắc mặt lại cứng lại.

      Coi như có, dù mấy biểu ca này muốn nữa, tiểu thư Khúc gia các dù nghèo túng đến mức nào cũng cần bố thí của họ.

      ***************************

      Nghỉ ngơi ngủ trưa dậy, Khúc Liễm lại theo chân mẫu thân đến Gia Thiện đường trò chuyện với Lạc lão phu nhân.

      Mấy vị tiểu thư lạc gia đến, còn mấy người Lạc đại phu nhân vội , chỉ còn Lạc tứ phu nhân ở đó.

      Lạc đại gia và tứ gia là Lạc lão phu nhân sinh, đặc biết Tứ gia là con nhất của Lạc lão phu nhân, đương nhiên là được cưng chiều hơn, dẫn đến tứ phu nhân cũng có tiếng trước mặt Lạc lão phu nhân, thường ngày ít lần đến nịnh hót Lạc lão phu nhân, có thể khiến Lạc lão phu nhân vui vẻ, Lạc lão phu nhân cũng thích giữ bà ta lại bên cạnh trò chuyện.

      Bây giờ, Lạc tứ phu nhân cùng đánh bài là với lão phu nhân, Quý thị đương nhiên cũng bị gọi vào.

      Tỷ muội Khúc Liễm cùng mấy biểu tỷ muội Lạc phủ đến phòng phía trước tán gẫu, năm gặp, đương nhiên là mọi người hết chuyện.

      - Chỉ mới năm, hai vị biểu muội càng xinh đẹp hơn, quả như lời đại bá mẫu, Khúc gia toàn là tiểu mỹ nhân thôi.

      dung mạo mỹ lệ .

      Nàng ta là Lạc Cận, trưởng nữ tứ phòng Lạc gia, năm nay mười lăm tuổi, chỉ hơn Khúc Thấm tháng tuổi. Vì Lạc lão phu nhân thương con trai, Lạc tứ phu nhân lại là người biết luồn cúi, khiến trưởng nữ này cũng có phần được Lạc lão phu nhân cưng chiều. Vả lại dung mạo nàng ta xinh đẹp, dáng người cũng dậy rất tốt, tứ phòng rất thương trưởng nữ này, cũng rất cẩn thận trong việc hôn của nàng ta.

      Khúc Thấm cười :

      - Nào bằng Cận biểu tỷ xinh đẹp, Cận biểu tỷ cũng càng lớn càng diễm lệ, muội muội nhìn mà mặt đỏ tim đập đây này.

      Lạc Cận nghe xong hết sức vui vẻ, xưa nay nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo về dung mạo của mình, thậm chí phong phanh biết an bài của gia đình đối với hôn của mình, nếu biết xấu hổ mà , e là mình trở thành hoàng tử phi cũng chừng.

      Nghĩ vậy, nàng ta liếc Lạc cái.

      Lạc suýt nổi điên, trong lòng cười lạnh, sau này ở riêng, tứ phòng được gì, giống mình, là đích nữ phủ Bình Dương hầu, bàng chi làm sao sánh bằng? Ngoài mặt lại thờ ơ :

      - Thấm biểu tỷ lại khiêm tốn rồi, muốn dung mạo xinh đẹp, nào có ai sánh bằng A Liễm? Từ bé ta biết, A Liễm là người xinh đẹp nhất.

      Khúc Liễm cứng nhắc nhếch môi, lại tới nữa, tỷ muội họ ganh đua, sao lại lôi nàng vào chứ.

      Thế nhưng dáng vẻ này của nàng trong mắt người khác, lại vô tội đáng thương, gương mặt nhút nhát mảnh mai kia, là khiến người khác thương xót thôi, ngay cả giọng cũng nhàng chút.

      Khúc Thấm cũng biết dung mạo muội muội nhà mình xinh đẹp, ít ai sánh bằng, nhưng cũng thể ra mặt.

      nhìn mấy biểu tỷ muội Lạc gia cùng ngồi đây dùng trà bánh tán gẫu, trừ Lạc và Lạc Cận, còn lại đều là thứ xuất, mà trong số đó dung mạo xuất chúng nhất là Lạc Cận, còn tôn quý nhất là Lạc .

      Trong số các tiểu thư Lạc gia đồng trang lứa, nếu kể ra đoan trang tôn quý có tiền đồ nhất, vẫn là đại tỷ Lạc Kha của Lạc . Lạc Kha là trưởng nữ đích tôn, có tài hoa lại hoạt bát, đoan trang hữu lễ, ba năm trước gả vào phủ Trần quốc công làm phu nhân thế tử, giờ mang đứa con kế tiếp, địa vị được củng cố, được nhà chồng xem trọng.

      Trong lòng Lạc Cận hừ tiếng, nhìn Khúc Liễm, trước gương mặt nở rộ như hoa xuân tươi đẹp như trăng rằm kia, thể thừa nhận, mình so ra bằng, liền đảo mắt, với Khúc Thấm:

      - Mùa xuân thấy các ngươi đến, ta còn tưởng năm nay các ngươi vào kinh, nghĩ thế nhưng là do ngươi ngã bệnh? Giờ sức khỏe ngươi thế nào? Khỏe hơn chút nào chưa?

      Khúc Thấm cười :

      - Cảm ơn, khỏe lắm rồi.

      - May là năm nay các ngươi cũng đến đây, đợi đến giữa tháng năm, Tam tỷ tỷ ta phải lấy chồng, nhất định các ngươi phải đến chung vui đấy.

      Vẻ mặt Khúc Liễm và Khúc Thấm đều kinh ngạc.

      Tam tỷ tỷ trong lời Lạc Cận là trưởng nữ chi thứ hai của Lạc gia Lạc Mai, năm trước khi bọn họ ở Lạc gia hề nghe việc nàng ta đính hôn, ngờ năm nay đến, vậy mà trực tiếp lấy chồng, chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì ư?

      Rồi đương nhiên là tò mò hỏi chuyện đối tượng đính hôn của Lạc Mai linh tinh, đám tiểu nương trò chuyện rất vui vẻ.

      Ở Lạc phủ mãi đến giờ Thân quá hai khắc, Quý thị mới dẫn ba con cáo từ.

      Trước khi rời , khó tránh khỏi được Lạc lão phu nhân căn dặn:

      - Mấy ngày nay, để Thấm nhi và Liễm nhi đến chơi với lão già ta, có mấy tỷ muội nó ở cùng, trong lòng ta cũng vui vẻ.

      Hàm ý trong đó, đương nhiên là muốn hai tiểu thư Khúc gia lui tới Lạc phủ ở như bình thường, Quý thị thưa vâng, đến khi khỏi Lạc gia, lên xe ngựa, khỏi mặt ủ mày chau.
      *******************************
      Chú thích:
      (1) Bình phong:
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Mắt hạnh:
      [​IMG]

    3. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 34

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Người Khúc gia rời lâu, Lạc đại gia hồi phủ.

      Ông ta hồi phủ, cũng về phòng thay bộ y phục đầy bụi bặm, mà trực tiếp đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân.

      Lạc lão phu nhân ngồi kháng, đôi mắt khép hờ niệm chuỗi phật châu mười tám hạt (1), hai nha hoàn ngồi bóp chân cho bà, thấy Lạc đại gia vào, vội đứng dậy hành lễ với ông ta.

      Lạc lão phu nhân mở mắt nhìn ông, thấy ông vẫn chưa thay triều phục người, chậm rãi :

      - Con vội vội vàng vàng đến đây làm gì? Có việc gì, tìm phụ thân các con , ta già, sắp còn nữa, cũng chẳng giúp gì được cho các con đâu.

      Lạc đại gia nghe xong nhịn được sợ hãi, vội ngừng :

      - Sao mẫu thân lại vậy? Có ai huyên thuyên gì với người ư?

      Lạc lão phu nhân hừ tiếng, gì nữa.

      Mấy nha hoàn hầu hạ trong phòng thấy thế đều hơi sợ hãi, vội ngừng nhìn Thượng ma ma, thấy Thượng ma ma ném cho họ ánh mắt, bèn thức thời lui ra, mà Thượng ma ma cũng mượn cớ ra ngoài, đến phòng bếp lấy trà bánh cho Lạc đại gia, tránh lát, cho hai mẹ con họ có gian trò chuyện.

      Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

      Lạc đại gia ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, với bà:

      - Nương, giờ phụ thân nghỉ ngơi ở Tây Lăng uyển, hiếm khi Thấm nhi vào kinh, có cần sắp xếp cho Thấm nhi đến thỉnh an người ?

      - cần đâu, sức khỏe phụ thân con cũng được tốt, đừng để ai đến làm phiền ông ấy.

      Lạc lão phu nhân lại liếc mắt nhìn ông, hừ lạnh :

      - Con tưởng ta biết con có ý định gì sao? Ta hỏi Thấm nhi, khi nhà Thấm nhi vào kinh, chẳng qua là trùng hợp gặp thuyền thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công đường , lại từng gặp mặt lần trong lễ mừng thọ Chúc lão thái quân ở Chúc gia, bèn kết bạn vào kinh mà thôi.

      Lạc đại gia hơi bực mình :

      - Thế nhưng con nghe , thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công đều có phần ưu ái người tam phòng Khúc gia, cũng vô cùng khen ngợi Khúc Loan.

      Tuy tuổi Khúc Loan còn , nhưng Khúc Loan có hai tỷ tỷ, thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công còn chưa nghị thân đâu.

      Phủ Bình Dương hầu có qua lại với phủ Trữ vương, nhưng giao tình này là giữa Lạc lão Hầu gia và Trữ vương kết giao trong quân, quan hệ giữa thế hệ này của thế tử Trữ vương và phủ Bình Dương hầu lại rất bình thường, đây cũng là chuyện Lạc đại gia lo lắng, lại biết làm sao để cải thiện.

      Thế nhưng, xưa nay biện pháp tốt nhất để củng cố quan hệ giữa hai gia tộc, gì hơn là kết thông gia phải sao!

      Phủ Bình Dương hầu cực kì quan tâm hôn của thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công, nên hôm qua biết Chu Lang và Kỉ Lẫm có phần ưu ái Khúc Loan từ chỗ quản , Lạc đại gia liền động tâm.

      Lạc lão phu nhân qua loa đáp:

      - Mấy đứa nó còn trẻ lại tuổi tác tương đương, rồi cùng vào kinh, quen biết lâu ngày, đương nhiên là đối xử trọng hậu hơn chút.

      Thấy dáng vẻ quan tâm của Lạc lão phu nhân, trong lòng Lạc đại gia hơi nghi ngờ, có lẽ mình nên nóng vội như vậy, tuổi tác thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công cũng lớn, người có chức vụ gì to tát, chẳng qua là dựa vào tổ tiên mà thôi, dù giờ Khúc Loan có quan hệ với họ, cũng làm nên chuyện gì lớn, còn cần phải quan sát phen mới được.

      Nghĩ thông suốt việc này, Lạc đại gia cũng thoải mái hẳn lên, việc khác với Lạc lão phu nhân.

      *************************************

      Lên xe ngựa rồi, Quý thị có phần mặt ủ mày chau, thế nhưng khi nhìn Khúc Thấm, vội nén vẻ mặt phiền muộn lại, e Khúc Thấm hiểu lầm mình hài lòng với sắp xếp của Lạc lão phu nhân.

      Đạo hạnh của Quý thị còn thấp, làm sao Khúc Thấm nhận ra, thế nhưng nhớ lại tính tình của Quý thị, ít nhiều cũng có phần hiểu được suy nghĩ của bà, đương nhiên trách móc bà nặng nề.

      - Nương, người sao vậy?

      Khúc Liễm ngồi xuống cạnh bà, dịu dàng hỏi, tiếp tục đảm đương vai trò tiểu áo bông tri kỷ.

      Quý thị liếc nhìn con lớn ngồi đối diện, miễn cưỡng nở nụ cười, :

      - có gì đâu.

      Chung quy bà khó lòng quá hy vọng hai con đến Lạc phủ thường xuyên chăng? Phủ Bình Dương hầu là nhà ngoại của Khúc Thấm, Lạc lão phu nhân lại là trưởng bối, nếu bà ấy mở lời, hai con đến hiếu thảo với lão nhân gia cũng là hợp lý. Thế nhưng bây giờ bà và con cũng đến kinh thành, nếu hai con còn ở Lạc phủ, khỏi khiến người khác ra vào.

      Vả lại phủ Bình Dương hầu dù sao cũng là nơi phú quý, hai con ở đó cũng là ăn nhờ ở đậu, còn bằng thoải mái ở tại nhà mình. Bà cũng chỉ thương hai con ở Lạc phủ có lắm điều tiện, thậm chí sợ chúng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

      Hôm nay đến bái phỏng Lạc phủ, tuy mọi người trong Lạc gia hết sức khéo léo nhiệt tình, nhưng bà bẩm sinh mẫn cảm với buồn vui của người khác, sao cảm nhận được lãnh đạm của mấy vị phu nhân Lạc gia dành cho họ, chẳng qua là ngại lão phu nhân thương Khúc Thấm, nên hùa theo mà thôi.

      Lạc gia trông phú quý, nhưng ra người ở đó xem thường những người bằng bọn họ từ trong xương tủy, quan hệ thông gia sao? có lợi ích bị xem thường thôi.

      Khúc Liễm thấy Quý thị cười gượng, dù biết bà suy nghĩ cái gì, nhưng dù thế nào cũng là quan tâm mấy đứa con các nàng mà thôi, vì thế bèn nắm tay bà, bắt đầu linh tinh hết chuyện này sang chuyện khác.

      Mãi đễn khi xe ngựa đến ngõ Song Trà, Quý thị được con dỗ đến mặt mày hớn hở, làm Khúc Thấm và Khúc Loan cũng bị Khúc Liễm khiến cho dở khóc dở cười.

      - Muội nha, lúc trước còn bảo biểu muội mà mở miệng là thích dọa người, ra muội cũng kém chút nào.

      Khúc Thấm nhéo mặt muội muội.

      Khúc Liễm bĩu môi :

      - Đâu có? Muội luôn rất ngoan rất thục nữ trước mặt người khác, chưa linh tinh bao giờ.

      Khúc Thấm nghe xong khỏi nhớ đến chuyện ngày xưa, vài chi tiết xẹt qua trong đầu, bỗng hiểu được thế nào là trong lòng vừa thản nhiên vừa phiền muộn lại vừa đau lòng. Muội muội cũng phải bẩm sinh là người im lặng ít lời, ngoan ngoãn nhu nhược, chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, thể thể bản thân quá mức, cũng thể xung đột gì với bọn tỷ muội Lạc gia, nếu khiến quan hệ giữa tỷ muội bọn họ tốt, cũng khiến ngoại tổ mẫu khó xử.

      Lâu ngày, muội muội nhanh chóng trở thành người ngoan ngoãn yếu đuối trong mắt người Lạc gia.

      Trong lòng nhịn được có phần khổ sở, cảm thấy muội muội phải chịu tủi thân vì mình.

      Bỗng dưng bị tỷ tỷ ôm vào lòng, Khúc Liễm biết làm sao, lại nhìn vẻ mặt có chút đau lòng của tỷ ấy, chớp chớp mắt, biết nguyên do.

      Chẳng lẽ tỷ tỷ lại nhớ đến thảm kịch gì ở kiếp trước sao?

      Về nhà rồi, Quý thị từ chối các con đưa bà về phòng, với họ:

      - Lát nữa các con còn phải đến ngõ Du Lâm thỉnh an đại bá các con, nhanh về chuẩn bị, rồi mau chóng sang đó, tránh để đại bá các con phải đợi.

      Ba người cũng ép, vâng lời về phòng mình.

      Thay y phục, uống ngụm trà, ba tỷ đệ lại ngồi xe đến ngõ Du Lâm.

      Ngõ Song Trà rất gần ngõ Du Lâm, ngồi xe quá khắc đến.

      Vừa đến trước cửa nhà ở ngõ Du Lâm, đúng lúc gặp Khúc đại gia - Khúc Phách tan việc về.

      Khúc đại gia sớm biết hôm nay mấy cháu trai cháu nhà tam đệ đến thỉnh an ông, nên còn cố tình về sớm, bấy giờ nhìn thấy các cháu đương nhiên rất vui mừng, vội :

      - Loan nhi lớn vậy rồi sao? Mau vào ! Hai tỷ tỷ của con đâu?

      Vừa xong, liền thấy màn xe ngựa bị nhấc lên, hai xinh đẹp ngồi trong xe, dịu dàng cười với ông, giòn giã đồng thanh gọi "Đại bá".

      Khúc đại gia càng vui mừng, quản gia đến, vội cho người mở cửa lớn, dẫn ba cháu trai cháu vào nhà.

      Gien của Khúc gia rất tốt, người Khúc gia đều có bề ngoài dễ nhìn, Khúc đại gia cũng ngoại lệ, dáng người ông cao gầy, dung mạo tuấn nhã, giờ bốn mươi tuổi, nhưng trông già chút nào, chỉ là sắc mặt hơi nghiêm khắc, đến khi vui mừng qua , nhịn được ra vẻ nghiêm nghị với mấy cháu trai cháu .

      Ba tỷ đệ ngồi trong phòng uống trà, quản gia đích thân mang trà bánh đến, uống hết chung trà, thấy Khúc đại gia thay thường phục ra ngoài.

      Ba tỷ đệ vội đứng dậy, cung kính hành lễ với Khúc đại gia.

      Khúc đại gia đánh giá họ, ánh mắt dừng người Khúc Thấm lớn tuổi nhất, nghĩ đến nguyên nhân năm nay họ vào kinh, nhịn được thầm thở dài.

      Khúc đại gia hỏi chuyện ở phủ Thường châu, lại hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày của mấy tỷ đệ và việc học của Khúc Loan, biết họ ở lại kinh thành thời gian, nhân dịp :

      - Loan nhi xao lãng việc học hành được, biết các con có sắp xếp gì chưa?

      Khúc Loan đứng dậy đáp:

      - Tuổi con còn , lại vừa đến kinh thành, nương và các tỷ tỷ lại ra cửa lớn, cũng hiểu biết nhiều về kinh thành, mong đại bá giúp đỡ tư vấn cho con đôi phần.

      xong, hơi do dự, lại chuyện hôm nay Lạc lão phu nhân bảo nó đến tộc học Lạc gia.

      Khúc đại gia nghe xong hơi kinh ngạc, rồi lại ngoài dự đoán. Xưa nay Lạc gia hành động mạnh mẽ bá đạo, có thể thấy được hai từ việc đệ đệ tục huyền năm xưa. Lạc lão phu nhân có thể để Khúc Loan vào tộc học Lạc gia, chẳng qua là nể mặt Khúc Thấm mà thôi. Thế nhưng, dù trong lòng ông cũng rất đồng ý việc này, song cũng thể bác thể diện của Lạc gia, chần chừ biết làm thế nào cho phải.

      Cân nhắc lát, Khúc đại gia :

      - Ý tốt của Lạc lão phu nhân thể nhận, Loan nhi có thể học trong tộc học Lạc gia thời gian trước thử xem. Nếu có nơi phù hợp, rồi cũng muộn.

      Khúc Loan cung kính thưa vâng.

      Tỷ muội Khúc Liễm nghe xong cũng động lòng, nếu nơi tốt nhất ở kinh thành, đâu sánh bằng Quốc Tử Giám và thư viện Đan Sơn. Nơi trước cần phải bàn, nơi sau cũng có học giả uyên thâm đương triều, lại so đo xuất thân của học sinh, người có tài có đức đều được vào, nhưng khảo hạch vô cùng nghiêm ngặt, mỗi tháng có lần thi, nếu qua được, được nhập học hoặc bị cho thôi học.

      Thế nhưng, nó cũng có khuyết điểm, là chỉ tổ chức nhận học sinh vào mùa xuân và mùa thu, nếu qua thời gian chiêu sinh, chỉ đành phải chờ. Mà thể nghi ngờ là, giờ qua đợt chiêu sinh mùa xuân, chỉ có thể đợi đến mùa thu, mà giờ đến thu còn mấy tháng nữa lận.

      Theo ý Khúc đại gia, chẳng lẽ ông có cách cho Khúc Loan nhập học ngoài thời gian chiêu sinh sao?

      Thư viện Đan Sơn hơn tộc học Lạc gia biết bao nhiêu lần, nếu đến khi ấy Khúc Loan thư viện Đan Sơn, Lạc gia cũng cảm thấy mất thể diện, cũng làm mất tình cảm.

      Đương nhiên là Khúc Liễm hy vọng đệ đệ đến thư viện Đan Sơn, nên giương đôi mắt trông mong nhìn đại bá, hi vọng ông có thể nhanh chóng đưa đệ đệ vào danh sách.

      Đến khi sắc trời còn sớm, cũng sắp tối, ba tỷ đệ cáo từ.

      Khúc đại gia dặn dò Khúc Loan:

      - Mấy ngày nay chăm chỉ đọc sách vào, đến khi tộc học Lạc gia cũng đừng bướng bỉnh, chú tâm theo tiên sinh đọc sách, có gì hiểu có thể đến hỏi ta, con là nam nhân duy nhất trong nhà, phải chăm sóc cho mẫu thân và hai tỷ tỷ.

      Khúc Loan đồng ý.

      Khúc Liễm bên cạnh thấy vậy rất buồn cười, đến khi lên xe, với tỷ tỷ:

      - Tỷ, đại bá vẫn là người rất tốt, thoạt trông ông nghiêm túc, nhưng cách đối nhân xử thế rất đúng mực, chỉ là hơi dong dài thôi.

      - Đúng vậy...

      Khúc Thấm giọng , ánh mắt hơi mơ màng.

      cũng hiểu nổi, đại bá như vậy, là vẫn rất tốt, vì sao cuối cùng lại thỏa hiệp? Nếu khi ấy đại bá chịu ra mặt, có phải bị người ta ép vào phủ hoàng tử, sống gian nan như vậy ? Có lẽ hi sinh nữ nhân để bảo toàn gia tộc, mới là lựa chọn của tộc trưởng đủ tư cách chăng?

      Thế nhưng dựa vào cái gì mà bị người ta thiết kế, cũng bị người khác hy sinh? Chẳng lẽ số phận nữ nhân hèn mọn, đáng giá đến vậy sao?

      - Tỷ, người làm sao vậy?

      Khúc Thấm lấy lại tinh thần, thấy dáng vẻ lo lắng của đệ đệ muội muội, gượng cười, thả lỏng móng cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, lắc đầu, với họ:

      - sao đâu, chỉ là gần đây mệt mỏi quá, nghỉ ngơi vài ngày là được.

      Khúc Loan nghĩ tỷ ấy quá mệt, quan tâm đưa tỷ ấy nghỉ ngơi, Khúc Liễm lại cảm thấy tỷ tỷ ắt là nhớ lại chuyện ở kiếp trước, mà chuyện này chắc có liên quan đến đại bá. Chẳng lẽ ở kiếp trước đại bá làm chuyện gì có lỗi với tỷ tỷ sao?

      Nhớ đến lời tỷ tỷ mơ hồ lúc trước, trong mơ tỷ ấy tin lầm người, cuối cùng chết thảm trong thôn trang, trong lòng vô cùng sợ hãi.

      *************************************************

      Sau khi bái phỏng phủ Bình Dương hầu và Khúc đại gia, hai ngày sau, bọn họ nghỉ ngơi.

      Tuổi Khúc Liễm còn trẻ,đầy sức sống, vốn cần nghỉ ngơi gì, loanh quanh trong nhà ở ngõ Song Trà, bèn cân nhắc việc nuôi vài chậu hoa trong nhà. Trong viện trừ hai cây du (20 cổ thụ và ít hoa cỏ bình thường, thoạt trông trống trải, có sức sống gì, kém quá xa nhà họ ở phủ Thường châu.

      Thế nên, để khiến nơi này càng giống ngôi nhà, Khúc Liễm nghĩ phải có nhiều hoa cỏ hơn mới đẹp.

      Quý thị cũng nghĩ vậy, vô cùng tán thành con bận rộn hoa hoa cỏ cỏ thế này, tránh thêu thùa cả ngày trong phòng, tốt cho mắt.

      - Bên núi Thạch Cảnh có nông dân chuyên trồng hoa, nếu muội thích, có thể đến chọn ít loại về.

      Khúc Thấm với muội muội, cũng muốn ép muội ấy.

      - Nhưng nếu ra ngoài, nhớ phải mang theo nhiều người, mang khăn sa che mặt đó.

      Khúc Liễm nghe xong rất vui vẻ, cảm nhận được từ đáy lòng, vẫn ở nhà mình là tốt nhất, ra ngoài thế này cũng tiện, chỉ cần tỷ tỷ đồng ý , còn ai ngăn cản, cũng có hạ nhân dám bàn tán, như ở Lạc gia, phải thận trọng trong từng lời từng việc làm.

      Ngoài Khúc Liễm muốn ra ngoài tìm hoa về trồng, Quý thị cũng muốn thờ thỉnh pho tượng Phật về thờ, Khúc Thấm cũng suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, người trong nhà đều bận rộn.

      Khúc Loan nghe Khúc Liễm muốn đến núi Thạch Cảnh mua hoa, vội buông quyển sách tay, phải theo Khúc Liễm ra ngoài.

      - mình nhị tỷ ra ngoài đệ cũng lo lắng, chẳng bằng đệ cùng nhị tỷ. Hơn nữa chẳng phải nhị tỷ thường bảo học hành phải kết hợp với nghỉ ngơi ư? ra ngoài nhiều chút cũng tốt.

      Khúc Loan năng hùng hồn đầy lý lẽ, kiên quyết để tỷ tỷ như hoa như ngọc ra ngoài mình, nó lo lắng a.

      Khúc Liễm cũng bị nó thuyết phục.

      Quý thị và Khúc Thấm đều đồng ý, Khúc Thấm thậm chí còn vô cùng vui mừng :

      - Loan đệ lớn rồi, biết chăm sóc tỷ tỷ.

      Nhìn tỷ ấy ra vẻ "Nhà chúng ta có con trai mới lớn", Khúc Liễm và Khúc Loan đều hết chỗ , chẳng qua Khúc Liễm hiểu, với tuổi tâm lý tại của tỷ tỷ, chừng đối xử với họ như con, nên càng ngày càng có phong phạm dong dài rồi.

      Như , sáng hôm sau, tỷ đệ Khúc Liễm chuẩn bị xong xuôi, liền sai hạ nhân đóng xe xuất phát.

      Chỉ là trước khi xuất phát, có khách đến nhà họ.

      Đây cũng là người khách đầu tiên đến bái phỏng sau khi vào kinh.

      - Kỉ đại ca đến sao?

      Khúc Loan nghe hạ nhân báo lại rất vui mừng ra đón, quả là thấy Kỉ Lẫm ngồi uống trà trong phòng, mặc cẩm bào màu xanh lá, hông đeo thắt lưng bằng lụa màu xanh đậm, bên trái lộ ra hà bao tường vân thêu màu xanh trang trí, bên phải giắt khối dương chi bạch ngọc, toàn thân phong độ lỗi lạc, như cây trúc đứng thẳng tắp.

      - Vi huynh mời mà đến, kính xin Loan đệ đừng trách.

      Kỉ Lẫm khiêm tốn .

      Khúc Loan vui mừng :

      - Kỉ đại ca đến, ta mừng còn hết nữa là. biết hôm nay Kỉ đại ca vì việc gì mà đến?

      Kỉ Lẫm cười :

      - Đâu có chuyện gì? Chẳng qua nhớ đến mọi người vào kinh được vài ngày, hẳn an bài thỏa đáng, muốn đến xem mọi người có cần giúp đỡ gì . Đúng rồi, ngày đó thuyền, vi huynh đồng ý với đệ, đợi khi đến kinh thành, dẫn đệ du ngoạn cho thỏa phen, thưởng thức phong cảnh kinh thành mà.

      Khúc Loan ngờ huynh ấy còn nhớ đến chuyện này, lại còn muốn làm , nhịn được hết sức cảm động. Lúc ấy mọi người cùng nhau trò chuyện, chẳng qua là tùy ý nhắc tới mà thôi, ngờ Kỉ Lẫm lại để trong lòng, từ đó có thể thấy được nhân phẩm huynh ấy, làm cậu hơi khâm phục.

      Thế nhưng nhớ lại hôm nay cậu đồng ý ra ngoài với Nhị tỷ, khỏi áy náy :

      - Đa ta Kỉ đại ca nhớ đến tiểu đệ. Chỉ là e hôm nay được, hôm qua đệ đồng ý với Nhị tỷ, hôm nay phải cùng tỷ ấy ra ngoài, đến núi Thạch Cảnh chọn ít hoa đem về.

      Ánh mắt Kỉ Lẫm chợt lóe, nụ cười mặt càng thêm ấm áp:

      - ra là vậy. Nếu A Loan ngại, ta có thể dẫn đường cho các đệ. Bên núi Thạch Cảnh có rất nhiều nông dân trồng hoa, nhưng để chọn được hoa tốt, giá cả phải chăng, ắt phải tìm người trong nghề mới được, vi huynh bất tài, vừa lúc biết được đôi chút.

      Khúc Loan càng thêm cảm động, nhưng cậu hơi do dự, tuy cậu tin tưởng nhân phẩm của Kỉ Lẫm, nhưng cũng biết nam nữ phân biệt, đương nhiên thể tùy tiện đồng ý, đành :

      - Xin Kỉ đại ca chờ lát, đệ hỏi tỷ tỷ .

      - Đương nhiên phải vậy.

      Kỉ Lẫm ung dung cười , đến khi Khúc Loan rồi, ngón tay vuốt ve cánh sen chung trà, nhịn được biểu lộ vẻ mặt hài lòng.
      *********************************
      Chú thích:
      (1) Chuỗi Phật châu mười tám hạt:
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Cây du: nhóm các cây gỗ hay cây bụi với lá sớm rụng hay thường xanh có chứa các chất nhầy trong lá và vỏ cây. Lá của chúng là loại lá đơn với mép lá hoặc là trơn hoặc là có khía răng cưa và thường đối xứng ở phần gốc lá, mọc so le, đôi khi sắp xếp thành hai dãy. Hoa . Quả thuộc loại quả cánh hay quả hạch nẻ. Phân bổ rộng rãi trong khu vực ôn đới thuộc Bắc bán cầu, nhưng khá thưa thớt ở các khu vực khác.
      [​IMG]
      [​IMG]

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 35

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Gặp phải chuyện thế này, đương nhiên là Khúc Loan hỏi Khúc Thấm trước.

      Từ bé Khúc Thấm là người có chủ kiến, vả lại là đại tỷ, có câu trưởng tỷ như mẹ, vô cùng có trách nhiệm với việc giáo dục và chăm sóc hai đệ đệ muội muội, vô cùng chu toàn bổn phận, khiến đệ đệ muội muội hết sức tôn trọng , có chuyện gì cũng cùng bàn bạc.

      Tuy Khúc Loan kính trọng nhân phẩm của Kỉ Lẫm, nhưng nó cũng chỉ mới quen biết với Kỉ Lẫm chừng hai mươi ngày, cũng hiểu biết huynh ấy lắm, có vài việc đương nhiên phải đến hỏi tỷ tỷ.

      Khúc Thấm xem sổ sách, suy nghĩ xem làm sao kiếm tiền để trong nhà có thêm chút tiền thu, nghe đệ đệ , trong lòng rất vui vẻ, cười :

      - Hóa ra là việc này, sao đâu, có người quen dẫn các đệ đến núi Thạch Cảnh, cũng tránh phải tốn tiền vô ích.

      Đây đương nhiên phải là nguyên nhân chủ yếu, mà là vì đây là cơ hội hiếm có, để Kỉ Lẫm và muội muội bồi dưỡng tình cảm, cần phải ngăn cản.

      Hơn nữa, trong mắt , hôn ước của Kỉ Lẫm và muội muội nhanh chóng được công khai, bây giờ chờ xem bao lâu phủ Trấn quốc công cho người đến mở lời, hai người họ vốn có hôn ước từ bé, cùng nhau ra ngoài cũng sao, gây đàm tiếu.

      Khúc Loan biết tam phòng nhà họ cũng dư dả, giờ nghe tỷ tỷ vậy nhịn được hơi áy náy, nghĩ mình thân là nam nhi nhưng biết cách kiếm tiền nuôi gia đình, ngược lại phải để tỷ tỷ lo lắng. Cũng cân nhắc lát nữa đừng tiêu tiền phung phí, có người quen dẫn đường chắc có thể tiết kiệm phần. Vì thế, bèn đồng ý với lời đề nghị của Kỉ Lẫm.

      Vốn thư sinh văn nhược như Khúc Loan cần phải để ý đến những việc tầm thường này, nhưng vô thức được hai tỷ tỷ dạy dỗ, bắt đầu quan tâm hẳn đối với việc tiền tài, cũng để ý mấy việc lặt vặt hơn chút.

      Còn Khúc Liễm được đệ đệ cho biết, Kỉ Lẫm đến, hơn nữa còn dẫn họ đến Thạch Cảnh sơn mua hoa, cả người đều choáng váng.

      thể từ chối được sao?

      Khúc Liễm muốn lại thôi, đến khi biết đại tỷ cũng đồng ý rồi, tức khắc rơi lệ.

      Tuyệt đối thể từ chối! Nếu nàng dám đồng ý, thế nào Khúc Thấm cũng đến ép nàng mới thôi.

      Cũng biết kiếp trước Kỉ Lẫm làm việc gì khiến tỷ tỷ vui vẻ tuân theo thế, kiếp này lại coi trọng đến vậy, ước gì đem muội muội đóng gói cho . Xem ra nàng chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi!

      còn cách nào, Khúc Liễm đành phải ra vẻ rụt rè, cùng đệ đệ ra ngoài.

      Lúc Khúc Liễm theo đệ đệ đến chính sảnh, thấy thiếu niên ngồi đó uống trà, trước đôi mắt trong trẻo như ngọc của , đành phải xấu hổ chào hỏi .

      - Liễm muội muội đừng đa lễ, hôm nay ta mời mà đến, xin mọi người đừng trách mới phải.

      Kỉ Lẫm ôn hòa .

      Trong lòng Khúc Liễm cười to hai tiếng, giọng khiêm tốn như vậy, chỉ là ngoài mặt hoàn toàn phải vậy chút nào, cái vẻ vui sướng nén nổi ấy là sao? chỉ riêng nàng xấu hổ, ngay cả đệ đệ cũng nhìn ra, nó cũng thấy vậy mà lúng túng, rốt cuộc cậu có loại cảm xúc gọi là hối hận.

      Biết Kỉ Lẫm có tình cảm với nhị tỷ nhà mình, sao vừa rồi cậu lại não tàn đồng ý việc này chứ?

      Khúc Loan hơi hối hận, nhưng vì thẳng thắn thành khẩn như trăng sáng mặt Kỉ Lẫm, lại nhanh chóng tiêu tan.

      Trước tiên họ đến chỗ Quý thị.

      Kỉ Lẫm nhân tiện đến thỉnh an Quý thị, Quý thị biết Kỉ Lẫm hôm nay đặc biệt đến tìm con, cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy Kỉ Lẫm rất có tâm, lập tức dặn dò con ra ngoài phải nghe lời Kỉ Lẫm, đừng gây chuyện thị phi, bình an về nhà.

      Hai tỷ đệ Khúc Liễm thưa vâng.

      Núi Thạch Cảnh cũng xa lắm, ngồi xe ngựa đến nửa canh giờ đến.

      Đến sau núi Thạch Cảnh, mới xuống xe thấy biển hoa, từ núi xa xa kéo dài bất tận đến trước mặt, ánh nắng rực rỡ ong vờn bướm lượn, cánh hoa dập dờn. Người đường tấp nập ngớt, trong số đó cũng có rất nhiều vị tiểu thư đặc biệt đến chọn hoa như Khúc Liễm, đương nhiên là xem đây như cơ hội hiếm có được ra ngoài.

      Khúc Liễm được Bích Xuân giúp đỡ, đội khăn che mặt.

      Ánh mắt Kỉ Lẫm nhịn được có chút thất vọng, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn để Khúc Liễm vẫn luôn chú ý nắm bắt được, đành phải giả bộ như thấy.

      Nàng đề phòng thiếu niên lại biến đổi nhân cách. Thế nhưng hôm nay dĩ nhiên là thiếu niên trong trẻo tốt đẹp như ánh mặt trời kia, có biểu phân thân nào.

      - biết Liễm muội muội định chọn hoa nào chưa?

      Kỉ Lẫm hỏi qua Khúc Loan.

      biết vì cái gì, sau khi xuống xe ngựa, Khúc Loan liền gắt gao theo sát tỷ tỷ nó, ngăn tỷ tỷ và Kỉ Lẫm, nếu hai người muốn gì, đều phải cách người.

      Khúc Liễm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, rồi đáp:

      - Trước tiên xem , nếu có giống tốt, chọn ít hoa lan, lựu, hoa sơn trà, mẫu đơn gì đó về vậy.

      Kỉ Lẫm nghe xong, biết chúng đều là những loài hoa mà phần lớn các nông dân chuyên trồng hoa ở núi Cảnh Thạch đều trồng, cũng khó tìm được. đưa mắt nhìn gã sai vặt theo sau, gã sai vặt kia thầm giơ tay ra hiệu, trong lòng biết , vội dẫn họ vào nhà của nông dân chuyên trồng hoa.

      Núi Thạch Cảnh này hổ là nơi cung cấp hoa cỏ cho cả kinh thành, trong nhà mỗi nghệ nhân trồng hoa đều có chủng loại đa dạng, hơn nữa được dành rất nhiều tâm huyết, trồng ra hoa rất có sức sống, thấy Khúc Liễm thèm chớp mắt, phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí chọn tham đến mười loại hoa, vượt quá nhu cầu ban đầu.

      Chỉ là nàng thích mà!

      Khúc Loan vốn còn theo sát tỷ tỷ, mỉm cười nhìn tỷ ấy chọn, mãi đến khi theo tỷ ấy hơn mười nhà rồi, thấy bắt đầu còn đủ tinh thần nữa, lại nhìn tỷ tỷ vui vẻ kĩ thuật trồng hoa lan cùng nghệ nhân, dáng vẻ vẫn còn dư thừa tinh lực, nhịn được cười khổ.

      Quả nhiên thể khinh thường tỷ tỷ luôn chùa Tể Minh cùng mẫu thân, chỉ là trông yếu đuối vậy thôi.

      Kỉ Lẫm rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy thế sao lại hiểu, nhân dịp :

      - Loan đệ, trời trưa rồi, chúng ta dùng bữa trước .

      Bấy giờ Khúc Liễm mới chú ý mặt trời treo đỉnh đầu, khỏi giương mắt nhìn Kỉ Lẫm, thấy tươi cười nhìn mình, gương mặt liền nóng lên, may là cách khăn che mặt nên thấy được, định trả lời, bỗng giọng vui sướng vang lên.

      - Kỉ biểu ca?

      Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, thấy hai nữ nhân được đám ma ma vây quanh đến. người tuổi hơi lớn, búi tóc kiểu phụ nhân, dung mạo thanh lệ nhã nhặn, chỉ là khi nhìn người khác rất mực kiêu căng, dĩ nhiên là rất giữ thân phận của mình. người là tiểu nương chừng mười tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mày rậm mắt to, rất đáng , nhưng cũng rất kiêu căng.

      Lại nhìn cách ăn mặc của họ, còn có ma ma theo sau, biết phú cũng quý.

      bé kia nhìn Kỉ Lẫm vui mừng ra mặt, trong vui mừng còn có ngưỡng mộ.

      Phụ nhân kia ngược lại thong dong hơn, cười với Kỉ Lẫm:

      - Huyên Hòa, ngờ lại gặp đệ ở đây, đệ cũng đến đây chọn hoa sao? Hai vị này là...

      Trong mắt nàng ta có chút nghi hoặc, nhịn được đánh giá tỷ đệ Khúc gia, vì Khúc Liễm đội khăn che mặt, nhìn thấy dung mạo, càng thêm nghi ngờ trong lòng.

      Hai người kia, chỉ xa lạ, nhìn y phục và cách ăn mặc, cũng giống người kinh thành, mà mang chút đặc trưng của Giang Nam.

      Vì vừa đến kinh thành, quần áo chưa chuẩn bị xong, nên y phục người mấy tỷ đệ Khúc Liễm đều mang phong vị Giang Nam, khiến người ta vừa nhìn là biết.

      Kỉ Lẫm mỉm cười với phụ nhân kia;

      - Tú biểu tỷ, đây là hai bằng hữu của đệ, hôm nay dẫn họ đến đây chọn ít hoa.

      Nhưng có chút ý tứ nào muốn giới thiệu họ. Rồi lại :

      - Nếu có việc gì, chúng đệ xin phép trước bước.

      Khúc Loan và Khúc Liễm cũng hành lễ với hai người kia, rồi dẫn theo người hầu bưng mấy chậu hoa lan mất.

      Hai người nhìn theo đoàn người Kỉ Lẫm mất, ánh mắt đảo quanh người tỷ đệ Khúc gia, trong lúc nhất thời cũng suy nghĩ ra thân phận hai người họ, thế nhưng có thể để Kỉ Lẫm đồng hành đến chọn hoa, họ chưa từng thấy qua bao giờ. Cũng phải bình thường Kỉ Lẫm hòa đồng, nhưng tuy trông tính tình Kỉ Lẫm tốt, chân thành với người ngoài, nhưng có thể khiến bỏ thời gian mà dẫn đây đó cũng nhiều người làm được, ngay cả mấy biểu tỷ muội như họ cũng nằm trong số đó.

      Tựa như bây giờ, dù nàng ta là biểu tỷ ruột thịt của Kỉ Lẫm, muốn , thậm chí thèm giới thiệu thân phận hai người kia, họ cũng dám ngăn họ.

      - Đại tẩu, thế mà Kỉ biểu ca theo người khác đến chọn hoa đó... Hai người kia là ai vậy?

      Phụ nhân ngoảnh đầu nhìn lại, thấy em chồng cắn răng, mặt vừa tò mò lại giấu được ghen tỵ, trong lòng có chút khinh miệt, nhưng ngoài mặt lại ôn hòa :

      - Tẩu cũng biết, chắc là bằng hữu mới của Huyên Hòa.

      Tiểu nương vui với đáp án này, kéo tay nàng ta, ngây thơ :

      - Đại tẩu, tính tình Kỉ biểu ca tốt, ai cũng đến tìm huynh ấy giúp này giúp nọ, nếu có ai thấy huynh ấy tốt lại được tấc mà tiến thước làm sao bây giờ? Muội thấy hai người vừa nãy, cũng giống người kinh thành, lẽ đến từ nông thôn sao? Kẻ quê mùa thiếu kiến thức, có phải khiến Kỉ biểu ca khó xử ?

      Phụ nhân kia cũng nhìn ra những điều này, cách ăn mặc của tỷ đệ Khúc gia giống tiểu thư trong đại tộc thế gia ở Giang Nam, trông có lẽ là hơi dư dả mà thôi, thân phận thế này ở kinh thành mà rất thấp, xứng với Kỉ Lẫm chút nào.

      Nhìn ánh mắt của em chồng bên cạnh, phụ nhân quyết định hôm nào đó đến phủ Trấn quốc công tìm hỏi xem.

      Thế nhưng sau khi phụ nhân về cùng em chồng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đến phủ Trấn quốc công trước chuyến .

      *************************************

      Kỉ Lẫm và tỷ đệ Khúc gia ra khỏi nhà nghệ nhân trồng hoa rồi, với tỷ đệ Khúc Loan:

      - Vừa rồi vị lớn tuổi hơn là tiểu thư đích nữ phủ Hoài An quận vương Chu Tú, cũng là biểu tỷ của ta, bây giờ nàng ta gả cho phủ Cảnh Đức hầu, vị tiểu thư tuổi hơn là đích tiểu thư phủ Cảnh Đức hầu.

      Tỷ đệ Khúc Liễm bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc biết vì sao khí thế hai người kia hơn người như vậy.

      như vậy, mẫu thân Kỉ Lẫm nguyên là quận chúa phủ Hoài An quận vương, phụ thân là Trấn quốc công, tổ mẫu là công chúa, mẫu thân là quận chúa, thân phận này cũng đủ bưu hãn, chẳng trách thân phận Kỉ Lẫm trong đám vương công quý tộc là bất thường, ngay cả thế tử Trữ vương cũng là bạn tốt của , phủ Bình Dương hầu cũng rât lễ độ với , Khúc Liễm từng thấy, bọn Lạc sắc mặt mỗi người mỗi khác khi đến .

      Nghe Kỉ Lẫm giơi thiệu xong, tỷ đệ Khúc gia đều để tâm, sai người hầu mang hoa Khúc Liễm chọn xong lên xe chuyển về Khúc gia, Kỉ Lẫm nhanh chóng dẫn họ đến tửu lâu gần đó dùng cơm.

      Kỉ Lẫm rất quen thuộc nơi này, dẫn họ vào phòng bao, chỉ cho họ những món ngon nhất trong tửu lâu, rồi mỉm cười với Khúc Liễm:

      - Liễm muội muội có thể tháo khăn che mặt ra rồi, cho đỡ nóng, tránh khó chịu.

      Khúc Liễm ngoan ngoãn tháo khăn che, rồi thấy Kỉ Lẫm đích thân đặt cốc nước ô mai ướp lạnh trước mặt nàng, với nàng:

      - nương mà uống đá tốt, nước này được ướp lạnh trong giếng, có hương vị mát lạnh, Liễm muội muội và Loan đệ nếm thử xem.

      dạo hơn nửa ngày, họ cũng khát, lập tức họ cũng khách khí nữa, uống hơn nửa cốc nước ô mai, cả người đều khoan khoái hẳn, trong lòng bình tĩnh hẳn, giữ được nghiêm chỉnh nữa, cả người đều lười biếng, ánh mắt nhìn Kỷ Lẫm cũng thoải mái hẳn.

      Kỉ Lẫm tươi cười ấm áp, dường như bất kì lúc nào, nụ cười của cũng ôn hòa như thế, khiến người khác vừa thấy liền ấm lòng, vui vẻ vô cùng.

      Dùng cơm xong, Kỉ Lẫm lại :

      - Liễm muội muội muốn về nhà nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa mệt, hay là tiếp tục dạo mua nhé, ta nhớ ở núi Thạch Cảnh này có mấy nhà trồng được mặc liên, mười tám học sĩ đấy.

      - Mặc liên?

      Ánh mắt Khúc Liễm nháy mắt tỏa sáng.

      Nụ cười mặt Kỉ Lẫm càng thêm sâu:

      - Đúng vậy.

      Khúc Loan cau mày, chậm rãi :

      - Tỷ tỷ đệ tuy tự mình trồng được, nhưng lại rất giỏi lý thuyết trồng hoa, trồng ra rất nhiều danh hoa đó.

      Kỉ Lẫm nhìn Khúc Liễm, ánh mắt tỏa sáng:

      - Hôm nào phải đến học hỏi mới được.

      Khúc Liễm trừng mắt nhìn đệ đệ nhờ được, đây phải là tạo cơ hội cho đến nhà mình sao?

      Thế nhưng qua nửa ngày ở bên nhau này, Kỉ Lẫm luôn chu đáo săn sóc, kiến thức sâu rộng, khiến Khúc Liễm từ từ buông lỏng phòng bị, dẫu biết quỷ dị, nhưng lại khó lòng từ chối ôn nhu tốt đẹp như vậy a.

      Vì thế dùng xong cơm trưa, họ cũng về, mà tiếp tục ở lại dạo quanh núi Thạch Cảnh, mãi đến khi sắp giờ Thân mới sửa soạn về phủ.

      Kỉ Lẫm đưa họ bình an về nhà, lại hẹn ngày tái ngộ với Khúc Loan, rốt cuộc hài lòng về nhà.

      đường, Kỉ Lẫm ngồi trong xe ngựa, nụ cười môi mãi phai, làm cả người đều ấm áp sáng chói, cũng khiến người hầu theo Thường An mơ hồ hiểu được điều gì.

      - Thế tử, vị Khúc tiểu thư kia dung mạo xinh đẹp, tâm địa cũng thiện lương, mới nãy nô tài hỗ trợ chuyển hoa, suýt đánh rơi, chẳng những tiểu thư trách cứ, mà còn bảo Bích Xuân tỷ tỷ mang nước đến cho nô tài. Khúc thiếu gia cũng là người tốt, tuổi còn vậy, có thể xuất khẩu thành thơ, tương lai đương nhiên sáng lạn...

      Nụ cười mặt Kỉ Lẫm càng sâu sắc, khiến Thường An xác định được việc.

      Vào mùa xuân khi thế tử đến Giang Nam, chỉ dẫn theo hai thị vệ bên người, vô cùng gọn , ta bị bỏ lại kinh thành, cả Lệ ma ma và Cung Tâm cũng là do đại trưởng công chúa lo lắng, sau đó mới phái họ đến phủ Thường châu hầu hạ. Thế nên, ta cũng biết thế tử làm gì ở phủ Thường châu, nhưng theo lời Cung Tâm, thế tử có phần ưu ái người Khúc gia, đặc biệt là vị Liễm tiểu thư của Khúc gia kia, Thường An cũng biết nên làm thế nào.

      Thấy tâm trạng chủ tử tốt, tâm trạng Thường An đương nhiên cũng tệ.

      Chỉ là tình trạng tồi này, khi trở lại phủ Trấn quốc công, thấy đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân Trấn quốc công Họa Mi ra đón, mời bọn họ đến nhà còn tí gì.

    5. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Hình minh họa hơi bị be bé xinh xinh nhỉ? Xin thông cảm vì ta tìm được hình cỡ lớn:025::025::025:
      Yenny mare thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :