1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

      Tác giả: Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi
      Convert: ngocquynh520
      Thể loại: đại, quân nhân​



      Giới thiệu nội dung:

      【Nam chính và nữ chính đều tinh khiết nhiễm hạt bụi 】+【Thỉnh thoảng có chút ngược, tình vô biên tuyệt đối cưng chiều và khỏe mạnh 】

      Đây là chuyện tình bộc phát và lịch sử hôn nhân của con cừu nóng tính, ngang ngược đụng phải mỹ nam băng sơn, lãnh khốc phúc hắc.

      Tinh Tiểu Noãn, là công chúa trong nhà quyền thế, thiếu nữ phản nghịch có trí thông minh và xinh đẹp, lúc tinh khiết khi lại như động vật .

      Mục tiêu trong cuộc đời ngoại trừ ăn uống vui đùa ra chính là đếm tiền đến chuột rút, thích lớn nhất là —— cùng hẹn hò với Chu công.

      Chiến Vân , thủ đoạn chồng chất quyền thế to lớn vô cùng, là lính đặc biệt Chiến thần vô địch đứng nóc nhà thế giới.

      Vị Thái Tử Gia tôn quý thần bí này, kể từ khi gặp phải sau đó liền cưng chiều vợ lên cuộc sống của bản thân.

      Chỉ trong đêm say rượu, con cừu bạo lực khoác áo khoác thuần khiết gặm con sói xám lãnh khốc.

      chưa bao giờ nghĩ tới từ đó dây dưa với vị mặt lạnh như Satan này, xì căng đan khắp nơi như lông ngỗng bay đầy trời mùa đông.

      Sau đó, bị bắt cóc, bị ám sát thành chuyện thường như cơm bữa trong cuộc đời .

      Người đàn lạnh lẽo, tà ác, tàn nhẫn, phúc hắc, im lìm xuất hoàn toàn đảo loạn cuộc sống vốn yên tĩnh của .

      【 ác nam xâm nhập: 】

      "Thủ trưởng, hãy xem em chính là người phụ nữ khô khan, học thức, có vẻ thùy mị, có vóc người, có đầu óc, sao em có thể hợp với người chiến đấu siêu cấp hùng như chứ, em nghĩ nên thả em ."

      " được!"

      "Báo cáo khi em ngủ. . . . . . hay đánh rắm, ngáy to, mớ, nghiến răng, đạp chăn."

      "Tôi thích!"

      "Báo cáo em là kẻ ngốc đầy khiếm khuyết."

      "Kẻ ngốc là món ăn của tôi."

      ". . . . . . Báo cáo em có bạn trai."

      "Đơn giản! Tôi lập tức giết cậu ta."

      ". . . . . ."
      Dion, 139, PhongVy2 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1: Thế mà bị phụ nữ cường hôn

      Editor: pewuy1506

      ‘GOLDEN TIME’ thế giới đêm của lớn nhất thành cổ, tụ tập những thứ xa xỉ mà thối nát.

      Lúc này, trong phòng ở tầng 7.

      Hai người đàn ông cười, vẻ mặt đầy hiểm, từ cao nhìn xuống say đến bất tỉnh nhân .

      "Chu thiếu, hôm nay tiểu tử cậu được hời lớn, con nhóc này đúng là mẹ nó đúng giờ, chậc chậc xem khuôn mặt nhắn này, non nớt muốn nặn ra nước."

      Người đàn ông xong, cũng quên đưa tay vuốt ve hai cái lên khuôn mặt nhắn của cách thô bỉ.

      Người đàn ông được gọi Chu thiếu liền cười lạnh tiếng: "Hừ, con của thị trưởng thế nào, tại phải là ngoan ngoãn nằm ở giường chờ mặc cho tôi rong ruổi, nhìn ta xem, hôm nay ông đây đùa chết ta."

      " lời tạm biệt được rồi, chờ thực chơi ta rồi cùng vài em chia sẻ cảm tưởng sảng khoái cũng muộn."

      Người đàn ông đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Thời gian còn sớm, khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, trước hết tôi quấy rầy."

      Vỗ vỗ bả vai của Chu thiếu, xoay người rời , tính đóng cửa đột nhiên người đàn ông dừng bước.

      "À đúng rồi, có chừng mực chút dù sao cũng là con của thị trưởng rất được chiều chuộng, đừng chơi người ta đến tàn tạ."

      Bịch tiếng, cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

      Chu Tường ngồi ở bên giường, khóe miệng lên nụ cười tà, con này con mẹ nó phải ngang ngược sao, con mẹ nó phải rất cố chấp sao, đêm nay bản thiếu gia liền chơi .

      Bàn tay xoa, vuốt ve khuôn mặt nhắn của , quả nhiên láng mịn, thích đến nỗi buông tay được, đường xuống phía dưới lưỡng lự tới chỗ chiếc cổ thon dài, trắng nõn, bé của , đột nhiên con ngươi hẹp dài thoáng qua ý lạnh, kẹp cổ , bởi vì uống khá nhiều rượu nên hô hấp có chút khó khăn, lại bị người đàn ông này bóp làm thở gấp, hít thở thông, lẩm bẩm cau mày bàn tay bé của vỗ lên bàn tay của Chu Tường, cực kỳ thoải mái đạp chân.

      Khom người ngửi người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, Chu Tường buông lỏng tay, kiềm chế với chút, nhìn chằm chằm ngủ say mê, khuôn mặt nhắn trong khoảng cách gần, trong lòng khỏi thầm mắng, mẹ kiếp, đúng là tiểu mỹ nhân, lỗ mũi thẳng tắp, xinh đẹp, lông mày lá liễu, đen hơi cong, đôi môi đầy đặn đỏ như son,tuy nhắm mắt, nhưng Chu Tường biết đó là đôi mắt đẹp câu hồn, chỉ nhớ đến là thân thể nhanh chóng ấm lên, bộ phận nào đó bắt đầu rục rịch.

      lúc Chu Tường thể chờ đợi muốn cởi nút áo cửa phòng động tiếng bị người ở bên ngoài dùng lực lớn đạp cửa ra, làm cho sợ đến tay run lên, vui nhìn về phía cửa.

      Vừa muốn mở mồm mắng, đợi thấy người tới trong nháy mắt, toàn bộ lời cũng nuốt trở vào, nuốt nước miếng cái.

      Chỉ thấy, người đàn ông ở cửa thân mặc đồng phục đặc chủng tác chiến, thân hình cao lớn giống như ngọn núi đồ sộ hào hùng, cả người tản ra loại cảm giác áp bức vô hình, đôi mắt ngăm đen sâu như biển nhìn chằm chằm từng cử động giường, thấy thế da đầu Chu Tường tê dại, răng răng dưới run lẩy bẩy.

      ". . . . . . là ai, dám tùy tiện xông vào đây?"

      Người đàn ông để ý đến câu hỏi Chu Tường, khuôn mặt tuấn tú trầm cau mày, đưa tay chỉ tới bàn tay làm tội ác bộ ngực của .

      Chu Tường nhìn thấy động tác của người đàn ông mặc quân phục, theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại biết để chỗ nào mới tốt.

      Nửa phút sau, người đàn ông di chuyển, chân là đôi ủng được đặc chế lục chiến theo công nghiệp quân mỗi bước rơi xuống, Chu Tường cảm thấy mặt đất lung lay, tim cũng run rẩy theo, là cường đại, khí thế vô cùng mạnh mẽ cùng cảm giác áp bức.

      Cứ như vậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông tới gần từng bước . Cả người chút hơi sức cũng có, cặp chân mềm nhũn đến kỳ lạ.

      "Loảng xoảng ---- a ----"

      Dưới tình huống hề báo trước, người đàn ông nâng chân phải lên liên tục gạt ngã Chu Tường mặt đất còn nhào lộn hai cái đầu hung hăng đụng vào mặt tường phát ra tiếng ‘bịch’.

      Ôm đầu vừa đau vừa choáng váng kêu lên, Chu Tường thể nhịn được nữa tức miệng mắng to: "Con mẹ nó mày chán sống hả, tao cũng dám đạp, con mẹ nó mày chờ cho tao, tao bỏ qua cho mày, a a a --"

      "Chứng minh thư?" tiếng lạnh lẽo mang theo bất cứ tia cảm tình nào của đàn ông bỗng vang lên.

      Chu Tường ngẩn ra, bây giờ là thời gian càn quét tệ nạn sao, mẹ, dám khiêu chiến cùng Chu thiếu đây, cười nhạo tiếng nâng cái đầu sưng như cái đầu heo mà suy nghĩ, nhìn chằm chằm người đàn ông quân phục tròng mắt chợt sáng lên.

      Bởi vì phát vai đối phương ngay cả cái chứng nhận quân hàm cũng có, ra cũng chỉ là đứa tiểu tốt mà thôi, nghĩ tới đây giọng của Chu Tường tự chủ trở nên lớn.

      "Mày có biết tao là ai hay ?" Nhưng đường đường là cậu ấm của thư ký thị ủy, làm sao có thể chịu phần khuất nhục này, ngay cả cha của đều chưa từng động đến cọng tóc gáy của .

      Trong lòng hả hê còn chưa nghĩ ra cách trả thù người đàn ông trước mắt này thế nào, liền cảm thấy lồng ngực giống như bánh xe nghiền ép lên đến ngột ngạo đau đớn, dòng chất lỏng nóng ngược dòng chảy lên, mở miệng phun ra ngoài.

      "Lặp lại lần nữa, chứng minh thư." Đôi ủng quân nhân được trải qua giai đoạn chế tạo đặc biệt hung hăng nghiền qua lại ngực của Chu Tường.

      Mới vừa rồi cước kia đối với Chu Tường mà đủ trí mạng, tại vừa giống như chim chết bị giẫm ở tường thể động đậy, khóe miệng còn ngừng máu, nỗ lực hít thở tay phải run rẩy chầm rì cho vào trong túi quần móc bóp lấy ra chứng minh thư suýt tý nữa là mất cái mạng của .

      Bên này muốn xảy ra án mạng, mà người con giường bên kia còn ngủ đến biết gì cái miệng nhắn : " giọng chút."

      Sau đó bất mãn cấm lỗ mũi lật người đổi tư thế thoải mái hơn tiếp tục mộng đẹp.

      Nhìn chằm chằm bởi vì lật người mà lộ ra dáng người đẹp đẽ, lúc này Chu Tường hối hận, mới vừa rồi nên chơi con này trước, giờ tốt rồi chẳng những được ăn ta, ngược lại còn bị người đàn ông từ trời rớt xuống đạp cước chỉ còn nửa cái mạng.

      Lúc này, người đàn ông cũng mặc đồng phục quân nhân vào, đưa cho Chiến Vân dụng cụ màu đen hình vuông.

      Thấy Chu Tường bị Chiến Vân dẫm dưới chân, ta ồ lên tiếng.

      "Đây phải là cậu Chu của thư ký thị ủy sao." Lại quay đầu nhìn về phía cảnh tượng giường, bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Cậu Chu cũng học được chơi . làng chơi á..., đúng làm cho cha cậu thêm thể diện."

      Nhận lấy máy phân biệt thân phận từ Quan Lê Hiên, cắm chứng minh thư vào màn hình tinh thể lỏng 5.5 inch, toàn bộ tư liệu chi tiết cụ thể của Chu Tường từ khi ra đời cho đến bây giờ lập tức ra.

      Chu Tường nghĩ là người của đến cứu ra khỏi người đàn ông này, kết quả nghĩ sai lầm rồi, khi nghe câu thứ hai của người vừa mới tới, con ngươi trong nháy mắt sáng lên liền ảm đạm, ràng đây chính là cùng nhóm người.

      Chiến Vân đại khái xem tư liệu Chu Tường, chân mày nhíu lại, lại là nhân vật điển hình dựa vào cha là Quan Nhị Đại, thấy cuối cùng kiên nhẫn mà rút chứng minh của Chu Tường để mặt .

      "Hiên Tử, mang cậu Chu giao cho người dưới lầu."

      mà hạ chân là có thể đá chết con trâu khỏe mạnh nên thôi dừng lại vậy.

      Quan Lê Hiên gật đầu hiểu ý, từng bước tiến lên bắt Chu Tường cả người xụi lơ thành bùn nhão về phía cửa.

      " thôi cậu ấm."

      Nhìn trong miệng Chu Tường đầy máu Quan Lê Hiên thầm nghĩ: Lão đại ra tay hơi nặng rồi, dù sao đây cũng là người thường.

      Hít vài ngụm khí, Chu Tường phục hồi tinh thần rất nhanh, sắp thấy được tự do, bản tính kiêu ngạo ngông cuồng của cậu ấm thế gia nổi lên mà kêu la.

      "Con mẹ nó mày phải là tên lính quèn sao, giả bộ cái gì, có dám báo tên của mày hay , tao đảm bảo ngày mai khiến mày muốn trốn cũng kịp."

      Nghe được lời Chu Tường kiêu ngạo khiêu khích, Chiến Vân vẫn rất bình tĩnh, mặt đổi lại gần , đưa tay nắm cằm , giọng lạnh nhạt.

      "Tao gọi là Chiến Vân , nhìn cho bộ dáng của tao rồi về cho cha mày biết những ngày tươi đẹp của ông ta e là. . . . . . sắp hết rồi."

      Chu Tường biết bản thân ra khỏi gian phòng như thế nào, câu rét lạnh đến tận xương tủy vẫn luôn quanh quẩn bên tai , lồng ngực đau đến chảy nước mắt, cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra mới biết, bị người đàn ông kia đạp nứt ba đoạn xương sườn.

      Đột nhiên gian phòng trở nên yên ắng, nhìn giường để tâm còn khò khò ngủ say, Chiến Vân có chút đau đầu.

      luôn chán ghét phụ nữ trong chốc lát biết phải xử lý người trước mặt như thế nào.

      nhàng về phía trước, bản thân cũng thể tin được động tác dịu dàng của mình, đẩy bả vai của .

      ". . . . . ." phản ứng.

      Lại đẩy, ". . . . . ." Vẫn phản ứng.

      Liên tục đẩy vài lần kết quả đều là phản ứng.

      Thở dài hơi, kiên nhẫn của Chiến Vân bị tướng ngủ như heo chết của quét sạch, dứt khoát ngồi bên giường di chuyển thân thể mềm mại của cách thô lỗ.

      ra trong mắt là khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hiểu vì sao tim chợt co thắt lại chút.

      bị quấy rầy mộng đẹp bực mình liền lẩm bẩm, đầu tự giác tìm nguồn nhiệt dựa vào, thoải mái gối đầu lên đùi Chiến Vân ngủ.

      Giống như gấu túi miễn cưỡng ôm , dường như tìm được chỗ dựa mang theo nụ cười chảy nước miếng rồi tiếp tục chu du mộng đẹp. Động tác thân mật như thế khiến cơ thể Chiến Vân đột nhiên cứng đờ, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút yên.

      Chất lỏng trong suốt cứ thế mà chảy, thấm ướt chiếc quần ngụy trang màu xanh của , Chiến Vân ngẩn ra, đó là nước miếng trong truyền thuyết sao.

      Cánh tay của ôm bắp đùi ngủ, gối lên đùi ngủ, đá văng ra là nhân từ rồi, còn lớn gan chảy nước miếng lên quần của , đối với bệnh ưa sạch của Chiến Vân tuyệt đối thể tha thứ đây chính là khiêu chiến giới hạn của .

      Ý nghĩ trong lòng muốn đá văng ra càng cháy càng mạnh, nhưng hiểu sao tay đưa ra rồi lại nỡ.

      Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu, uống thành cái dạng này, Chiến Vân bất đắc dĩ xem thường nhưng trong lòng lại khác, đây là lần đầu tiên trong đời thấy người con có thể khiến hoàn toàn bó tay có biện pháp.

      Lúc này, bộ đàm trước ngực truyền đến tiếng báo cáo.

      "Báo cáo đội trưởng hoàn tất kiểm tra xong, tìm được người khả nghi, xin chỉ thị."

      Nhìn lướt qua , Chiến Vân thấp giọng mở miệng mệnh lệnh: "Rút lui."

      Vốn là đêm nay nhận lệnh từ cấp đến nơi đây phối hợp với công an đột kích vây bắt người gần đây ở trong thành phố hung hăng, ngang ngược, giết người hàng loạt, nghĩ tới, kẻ giết người còn chưa bắt được, lại nhặt được bảo bối.

      Nghe tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa, Chiến Vân phải lập tức ra ngoài phối hợp với những người lãnh đạo các khâu chỉ huy mọi người nhằm duy trì trật tự, nhưng nằm đùi căn bản có nữa điểm tỉnh ngủ.

      cắn răng dứt khoát bế lên, đặt mặt đất, đỡ cơ thể mềm nhũn vỗ lên khuôn mặt nhắn của .

      "Tỉnh , này.. tỉnh, này…"

      Mái tóc rối bời ngừng chuyển động theo đầu, rốt cuộc mí mắt nặng nề có chút hé mở, mơ màng chỉ nhìn thấy hình dáng mờ nhạt phía trước, huơ chân múa tay chân mềm nhũn nhào vào lòng người nào đó.

      Ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu nhàn nhạt tìm nơi phát ra hơi thở, từ từ nhắm hai mắt cái miệng nhắn nhướng lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mỏng như dao cắt của Chiến Vân , há mồm cắn xuống.

      ". . . . . ."

      Vào giờ khắc này thời gian chợt dừng lại.

      Cho đến khi mùi hương ngai ngái xông đến khoang miệng của Chiến Vân từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần.

      Chết tiệt, tình huống gì vậy, vậy mà bị người phụ nữ này cường hôn, còn bị cắn nát môi, mẹ kiếp, ta tuổi con chó sao?

      Mắng tiếng, kéo ta ra, phẫn nộ vác lên vai, sải bước ra khỏi phòng. . . . . . .

      Hết chương 1
      139, Chris, ly sắc 1 thành viên khác thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Vẫn còn là vị thành niên

      Editor: pewuy1506

      "Ôi chao, nguy rồi, đều tại em thay cái đồ màu sậm này làm gì, ai mà thấy em, em bây giờ phải làm sao, trước cửa có nhiều cảnh sát như thế làm sao vào."

      đầu tóc đỏ xoăn phủ lấy vai, dáng người gợi cảm xinh đẹp Thiên An An gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.

      "An An, chúng ta gọi điện thoại cho Tiểu Noãn nhé!"

      Đông Phương Chi Dao bé đưa ra cái ý kiến mà đại não trải qua quá trình suy nghĩ.

      "Gọi cái rắm, điện thoại của ấy còn tay chúng ta, mình gọi cậu nghe máy hả."

      Thiên An An tức giận trừng mắt cái, im lặng đứng bên Đông Phương Chi Dao.

      Hai người trang bị đầy đủ, áo choàng rộng thùng thình, đầu quấn khăn lụa, đeo mắt kính phiên bản có hạn đứng ở chỗ tối cách phía trước xa, lén lút quan sát tình hình quân địch.

      Lúc Chiến Vân khiêng mềm mại như xương xuất trước mặt mọi người, mọi người đều hít hơi lạnh, thể tin vào hai mắt của mình.

      Siêu cấp mỹ nam Thái Tử của thành phố này nổi tiếng gần phụ nữ trúng gió độc ở đâu vậy.

      Thủ trưởng đại nhân luôn coi phụ nữ như côn trùng có độc lại có thể làm ra hành động kinh người này.

      Cục trưởng cục công an Nguyên Đông Nam mím môi cười, xoay người tới gần , nhìn bị Chiên Vân treo ngược vai, cái đầu nhàng lung lay giữa trời.

      "Đại thủ trưởng Chiến, tôi sao biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhìn này bị giày vò ngộp đến sắc mặt thành màu gan heo rồi."

      Lời tự nhiên nhưng mang theo vài phần trêu chọc, vài phần đùa giỡn ác độc.

      "Dù sao chết ngạt vẫn tốt hơn là bị người ta cường bạo."

      Lành lạnh ném câu , lướt qua khuôn mặt tuấn tú đầy kinh ngạc của Nguyên Đông Nam, thả vào trong chiếc xe quân dụng việt dã Land Rover.

      "Chi Dao phải mình hoa mắt chứ, cái người vừa được quăng vào trong chiếc xe việt dã kia phải Tinh tiểu thư của chúng ta chứ."

      Thiên An An dụi mắt thọt Đông Phương Chi Dao còn buồn ngủ bên cạnh.

      Dưới ngọn đèn mờ mịt, Đông Phương Chi Dao cố đẩy mí mắt lên, mơ màng chỉ nhìn thất mảng xanh lục.

      "Hình như mình cảm thấy người đàn ông kia có chút. . . . . ."

      "Các em ở đây làm gì?"

      Đột nhiên phía sau các có tiếng đàn ông cắt ngang nửa câu sau của Đông Phương Chi Dao, hai người kinh sợ tới mức lập tức dùng khăn lụa che kín mặt.

      Người đàn ông vòng ra đằng trước các , khoanh hai tay bình tĩnh quét mắt vòng hai cải trang từ xuống, vuốt mi tâm.

      "Có phải nên để ném các em vào trong doanh trại để trải nghiệm lần sinh hoạt hay , mới biết cái gọi là hạnh phúc đến từ cuộc sống là phải dễ hả?"

      " cần, trăm ngàn lần cần, hai."

      Đông Phương Chi Dao làm vẻ mặt lấy lòng nhảy đến bên cạnh người đàn ông, ôm lấy cánh tay lay qua lại làm nũng. muốn làm hùng gì đó, doanh trại kia căn bản là phải nơi có thể ở.

      Vẻ mặt Thiên An An đầy vạch đen, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, như vậy liền giao Đông Phương Chi Dao cho .

      Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Nghiêm Hàn tối sầm lại, kéo tay của em xuống, đưa tay nắm chiếc cằm nhọn của Thiên An An.

      " muốn em giải thích chút An An, các em luôn hành động đội ba người, tại như thế nào lại thiếu người?"

      Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt, khuôn mặt nhắn Thiên An An từ trắng chuyển sang ửng hồng, bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hít sâu hơi để ổn định tâm trạng, khách khí đập vào bàn tay của Đông Phương Nghiêm Hàn.

      " có gì hay để giải thích, cũng thấy đấy chúng tôi thiếu người, nếu Đông Phương xuất vậy phiền có thể giúp tôi đưa người trong chiếc xe kia ra đây , có lẽ tôi cảm ơn chút."

      Theo hướng ngón tay của Thiên An An, Đông Phương Nghiêm Hàn thấy trong những người lộn xộn phía trước có người đàn ông cao to gọi điện thoại biết cái gì.

      ta nhíu mày cười cười.

      " thành vấn đề, vì Thiên An An cống hiến sức lực là vinh hạnh của , trước tiên để lái xe đưa các em về nhà."

      Đông Phương Nghiêm Hàn khoát tay, chiếc Rolls-Royce màu đen xuất , tài xế cung kính gật đầu với hai vị thiên kim đại tiểu thư rồi mở cửa xe.

      Nếu Đông Phương Nghiêm Hàn đồng ý rồi Thiên An An cũng hiểu được tình hình nơi đây hỗn loạn thích hợp cho bọn tiếp tục ở lại, đơn giản gật đầu, cái gì cũng , lôi kéo Đông Phương Chi Dao khom người lên xe.

      Lúc này ông chủ của ‘GOLDENTIME’ tựa như đốt pháo, miệng đùng đùng chửi bậy liên tục.

      "Cục trưởng Nguyên các người có ý gì, tiếng liền xông vào, tôi đây còn muốn làm ăn buôn bán đấy, tổn thất của đêm nay các người bồi thường nổi . . . . . .

      Nguyên Đông Nam miệng ngậm điếu thuốc, lười biếng tựa vào xe việt dã, lạnh lùng dán mắt nghe bối cảnh đằng sau của ông chủ này rất mạnh, hỏi người bên cạnh câu: "Thủ trưởng Chiến, xử lý huyên náo lần này nên như thế nào?"

      Chiến Vân nhìn chằm chằm trong xe đầu cũng chưa nâng lên, giọng điệu lạnh nhạt : "Kéo ra ngoài cho chó ăn."

      đợi ông chủ kịp phản ứng, cũng có hai vị bộ đội đặc chủng chạy tới lớn tiếng : "Dạ" tiến lên kéo ông ta tới xe cảnh sát.

      "Lần này để - vị Phật lớn này phối hợp hành động với chúng tôi đúng là vinh hạnh cho toàn thể công an cảnh sát chúng tôi, chắc hẳn sớm biết hành động lần này trăm phần trăm là Hầu Tử Lao Nguyệt công dã tràng rồi."

      Từ lớn lên trong quân khu, mặc chung chiếc quần, cơm muốn ăn là phải đánh hội đồng, hoành hành ngang ngược mới làm đại ca trong đó có vài người có tiếng là tiểu bá vương nơi đầu đường, nhiều năm qua đối với người bạn tốt này Nguyên Đông Nam chưa từng nhìn thấu được tâm tư của ta.

      Giống như đêm nay, khi ta khiêng xuất , mặc dù bên ngoài Nguyên Đông Nam điềm tĩnh nhưng trong lòng vẫn nổi lên gợn sóng .

      Chiến Vân dời tầm mắt, cách đó xa thấy xuất người đàn ông, dù bận nhưng ta vẫn ung dung đóng cửa xe.

      " kẻ giết người hàng loạt là kẻ ngu sao, lần này coi như là giúp các người càn quét tệ nạn."

      Nhiều người thấy Đông Phương Nghiêm Hàn hơi gật đầu, đương nhiên những người này đều là đội trưởng có cấp bậc cao, đến bên cạnh xe, với đầu nhìn tình huống trong xe, mày khẽ nhíu.

      "Tại sao này uống nhiều rượu như vậy."

      "Nha đầu này từ tôi liền nhìn ra được là hũ rượu, hôm nay rốt cục cũng có người hạ gục được nó, chờ ta tỉnh lại thấy được bẩn thỉu của bản thân là tôi báo thù rửa nhục chuyện năm đó."

      Kỳ lúc Chiến Vân khiêng ta xuất Nguyên Đông Nam nhận ra ta là ai.

      Đây là thiên kim đại tiểu thư ai dám chọc, lúc ngoan là con mèo , lúc nổi nóng chỉ là con báo con.

      Nghe hai người với nhau Chiến Vân ngưng mi khó hiểu hỏi: "Các người đều biết con sâu ngủ này?"

      Sâu ngủ?

      Đông Phương Nghiêm Hàn cùng Nguyên Đông Nam kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau cái, là đêm nay thu hoạch rất lớn, Chiến đại thủ trưởng cũng biết giỡn.

      Đông Phương Nghiêm Hàn sờ sờ cái mũi ho hai tiếng.

      "Ách, biết nha đầu này cũng là điều bình thường, dù sao sáu tuổi vào bộ đội, khi đó nha đầu này còn chưa có sinh ra đâu, nhưng mà tại biết chút cũng muộn, tôi trịnh trọng giới thiệu chút, em ruột của Tinh Mặc, Tinh Nhiên, tên gọi là Tinh Tiểu Noãn."

      "Vân , này phải là người bình thường có thể chọc vào đâu, là người đầu tiên có thể khiêng ta ra đấy."

      xong Nguyên Đông Nam bình tĩnh liếc trộm vết xướt da ở khóe miệng Chiến Vân .

      Chậc chậc, tình cảm mãnh liệt đó, hôn như thế nào mà có thể tàn phá miệng người ta như vậy, trong lòng than thở, ngờ Noãn Noãn em lợi hại, hai bội phục.

      Con ngươi đen của Chiến Vân loe lóe: "Vẫn còn là vị thành niên."

      Hết chương 2
      139, Chris, ly sắc 1 thành viên khác thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Đây là trai em

      Editor: pewuy1506

      Bảy ngày sau.

      Mùi thuốc khử trùng gay mũi tràn ngập cả phòng bệnh, Tinh Tiểu Noãn hôn mê suốt bảy ngày, trong bảy ngày này có rất nhiều người đến thăm , lẵng hoa quả lớn chất đầy phòng bệnh.

      Cha Tinh thấy khuôn mặt nhắn của con tái nhợt sức sống nằm giường bệnh lập tức giận tím mặt.

      "Ai mà to gan vậy dám làm Tiểu Noãn thành thế này, ngay cả con của ta cũng dám đụng đến ta xem là muốn chết rồi." Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều sửng sốt, từ trước đến nay thị trưởng Tinh là người khiêm tốn, tao nhã, khi nào phát hỏa lớn như vậy.

      Đợi tất cả mọi người lần lượt rời lúc này chỉ còn lại Thiên An An cùng Đông Phương Chi Dao, hai người đều liên tục thở dài.

      "An An cậu Tiểu Noãn ngủ như vậy luôn ."

      Trong ba chỉ có Đông Phương Chi Dao là người nhát gan nhất mà tuổi cũng lớn nhất, luôn đứng ở vị trí người cần được bảo vệ.

      "Đừng bừa, Tiểu Noãn của chúng ta là ai, ông trời quản còn được, làm sao ấy có thể bị rượu đánh bại dễ dàng như vậy."

      Tuy Thiên An An như thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng, chưa từng thấy Tinh Tiểu Noãn nằm viện lâu như vậy.

      Bên tai nghe hai líu ríu ồn ào rất ràng, mí mắt nặng trĩu, đầu đau quá, cổ họng khô, nhìn chung quanh vòng xem cảnh tượng trước mắt, ngửi thấy mùi hương đặc trưng Tinh Tiểu Noãn biết quay về rồi, môi khô nứt, khóe miệng cong lên chút coi như dễ nhìn.

      "1000 con vịt ầm ỹ chết được, mình muốn uống nước."

      Uống nhiều rượu như vậy lại hôn mê bảy ngày bảy đêm Tinh Tiểu Noãn vừa mở miệng tiếng có chút khàn khàn vô lực.

      Thở ra hơi, hai người nghe được tiếng lâu chưa được nghe, xông tới trong nháy mắt, trăm miệng lời : "Tiểu Noãn cậu tỉnh rồi, là hù chết chúng mình, tại cậu cảm giác thế nào, muốn uống nước đúng , mình lập tức rót cho cậu."

      Bên này Đông Phương Chi Dao vội vàng rót nước, bên kia Thiên An An đứng ở cửa phòng bệnh gọi bác sĩ y tá.

      Nghe rốt cục thiên kim thị trưởng cũng tỉnh, các bác sỹ của bệnh viện quân khu vội chạy tới giường Tiểu Noãn với tốc độ ánh sáng, sau đó làm các loại kiểm tra lúc, trong lòng mới hạ xuống tảng đá lớn, khuôn mặt vui mừng tươi cười lớn.

      "Thân thể Tinh có gì đáng ngại, nằm viện quan sát tuần nữa là có thể xuất viện."

      Cái gì?

      tại bản thân cảm thấy ngủ đến toàn thân lông muốn mọc dài rồi, còn ở đây thêm tuần chẳng phải muốn biến thành cương thi sao, Tinh Tiểu Noãn trợn con ngươi to tròn hung hăng nhìn chằm chằm bác sĩ chữa trị.

      " được, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ."

      "Ách – việc này, Tinh bị ngộ độc rượu cồn cấp tính, lúc đưa vào bệnh viện hôn mê sâu tuy rằng tại tỉnh, nhưng thân thể còn rất suy yếu nhất định phải nằm viện để quan sát thời gian ngắn, chúng tôi cũng vì sức khỏe của mà suy nghĩ thôi."

      Bây giờ người bác sĩ trưởng này vẫn còn nhớ bảy ngày trước vị thiên kim tiểu thư này được ai ôm vào phòng cấp cứu.

      Cả quân khu này người nào biết, người nào quen đại thủ trường Chiến Vân , thái tử gia tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần nhắc tới tên của ta cả thủ đô J đều phải run sợ.

      "Đừng tùy hứng, nghe lời bác sĩ."

      Ngoài cửa, đống y tá thực tập bác sĩ đều quay đầu, khuôn mặt tuấn tú miệng hé ra nụ cười thanh nhã gật đầu với bác sĩ trưởng.

      "Bác sĩ Trương, thân thể em tôi nhờ ông quan tâm giúp."

      "Dạ dạ dạ, mong thủ trưởng Tinh yên tâm nhất định tôi chăm sóc thân thể Tinh khỏe lại như trước."

      Bác sĩ Trương khom lưng cúi đầu lau mồ hôi trán, nghĩ thầm ta là Phật lớn cũng thể trêu chọc vào, quan lớn áp chế người, đạo lý này mấy ngày qua ông cảm thụ vô cùng sâu sắc.

      Xoay người ra phòng bệnh sai bảo những bác sĩ y tác vẫn còn ngẩn người, mọi người lập tức hiểu ý tản ra.

      Cửa xôn xao trận, 2 phút sau liền yên tĩnh trở lại.

      Tinh Nhiên kéo ghế ngồi dựa bên giường, hai chân gác lên tựa lưng vào ghế, ngồi cũng , lẳng lặng nhìn người nằm giường dùng chăn quấn mình thành ‘cái bánh chưng lớn’.

      Thiên An An cùng Đông Phương Chi Dao cách cánh cửa xa cố gắng dùng tốc độ của mắt mà người thường thể thấy, nhìn phía trước chút.

      Bây giờ chạy là chuyện duy nhất các có thể làm.

      "An An Chi Dao xét thấy hai em có công lớn, hai chuẩn bị hai phần thưởng cho các em, là ngồi lại đây bốn người chúng ta tâm tốt, hai là tại cho người đưa các em vào bộ đội để thể nghiệm cuộc sống, hai chọn , giây sau cho biết đáp án."

      Khóe miệng hai người đồng thời co rúm.

      Cho phần thưởng này cũng lớn, chọn thế nào cũng chỉ có con đường chết, bằng tìm miếng tàu hủ đập chết cho nhanh.

      "Thứ nhất." Hai người cùng kêu lên đáp án, ràng lưu loát có nửa điểm do dự.

      Lúc này, chăn giường đột nhiên xốc đứng lên.

      "Các người, hai người…đồ có chí khí, còn tính chạy nữa chứ, trời sập xuống cũng còn có nình chịu trách nhiệm mà, sợ cái gì dù sao đây là trai của mình. . . . . ." Càng giọng càng , dường như câu cuối cùng ‘đây là trai của mình’ cố nặn ra.

      Nhanh chóng ngồi dựa vào ghế, ngay ngắn đối điện Tinh Nhiên, ba người thẳng lưng chờ đợi câu hỏi của thủ trưởng.

      Bộ dạng thề sống chết của ba này chọc cho Tinh Nhiên nghẹn đến nội thương, rất muốn cười.

      ta là thủ trưởng Tinh, có ai biết hình ảnh nụ cười sáng rỡ của thủ trưởng, vẻ mặt nghiêm túc hôm nay đơn giản là muốn áp đảo tinh thần ba này, chuyện huyên náo lần này , nếu thể cho bọn chút sắc mặt chắc chắn chuyện lần tới còn nghiêm trọng hơn lần này.

      "Ai trước?"

      Tinh Nhiên nhíu mi, mắt nhìn đồng hồ, thái độ có chút lạnh lùng.

      "Báo cáo, em trước."

      Thiên An An giơ cánh tay lên trước cao qua khỏi đỉnh đầu, thái độ tích cực làm cho trong lòng hai người khác rất khó chịu.

      Tinh Nhiên ngước cằm: "."

      Thở sâu, Thiên An An hắng giọng cái.

      "Ừ, tình là như thế này, ngày đó vốn lúc đầu chúng em cùng bạn học chơi rất vui, ai biết Chu Tường cùng bọn nhà giàu có quyền thế xông vào. . . . . . Còn hắt rượu đỏ lên Dao Dao, ngay lúc em cùng Dao Dao ra ngoài thay quần áo trở về 'GOLDENTIME' bị cảnh sát cùng các bộ đội đặc chủng chặn lại. . . . . . ."

      Tinh Tiểu Noãn bị bọn Chu Tường chuốc rượu, đương nhiên chuyện này hai biết, bằng cũng an phận ngồi ở chỗ này chịu thẩm tra như vậy.

      Hết chương 3

      Chương 4: Trao huân chương


      Editor: pewuy1506

      "Báo cáo."

      "Vào ."

      Chiến Vân thân quân phục đẩy cửa vào văn phòng quân trưởng, chào theo kiểu quân lễ cái.

      "Vân , hành động vây bắt phối hợp cùng công an các ngành lần trước của các người hoàn thành vô cùng xuất sắc, cấp rất vừa lòng."

      Quân trưởng Thành Công cực kỳ hài lòng với việc lần này của - học trò mà ông hài lòng nhất cũng như kiêu ngạo nhất từ trước tới nay.

      Chiến Vân sửng sốt, nghe lầm chứ, hành động lần trước nếu phải người trung ương nào đó trực tiếp hạ mệnh lệnh, tuyệt đối dẫn em của mình làm nhiệm vụ trình độ thấp như vậy.

      "Cấp là mượn cơ hội bắt tội phạm giết người hàng loạt để dẹp ‘GOLEDENTIME’ ."

      Người tư duy chút là có thể biết được trò chơi con nít này.

      "Tiểu tử thối, biết con phân tích mà! sai nhiệm vụ là bí mật truyền xuống chỉ có vài lãnh đạo cấp cao nhất mới biết việc này, gần đây con vẫn bận rộn công việc chưa nghĩ phép, cần chú ý làm việc và nghĩ ngơi, phần tư liệu này trở về xem chút."

      xong, Thành Công lấy túi hồ sơ từ trong ngăn kéo dưới cùng đưa cho Chiến Vân .

      cần nhìn cũng biết lại cần hoàn thành nhiệm vụ mình. Giơ túi tài liệu trong tay.

      "Chơi vui ?"

      Đứng dậy đến bên cửa sổ, Thành Công nhìn mảng cỏ xanh tươi dưới lầu , nghe tiếng khẩu hiệu vang dội đầy kiên định, nhíu mày cười : "Cực kì vui, từng đơn vị tác chiến vây bắt tội phạm giết người hàng loạt của thành phố."

      Chiến Vân gật đầu.

      "Đây cũng coi như có chút thú vị, con trước đây."

      Đứng dậy tới cửa.

      "Nghe Noãn Noãn là do con cứu."

      Đời này của Thành Công ngoài việc giỏi chỉ huy tác chiến là việc làm mà ông thích nhất việc làm mai làm mối cũng giỏi kém.

      này nổi tiếng, Chiến Vân thu tay muốn mở cửa, khóe miệng hơi cong lên.

      "Chú Thành, phải bệnh cũ của chú tái phát chứ."

      Nhấc chung trà lên, tâm tình vui vô cùng, nhấp ngụm trà.

      "Ha ha, bản thân ta cảm thấy con cùng kia rất xứng, tiểu tử đừng phủ nhận, lấy tính cách của con, nếu con đối với kia có thiện cảm tuyệt đối xen vào việc của người khác cứu ấy, chạy vượt chín cái đèn đỏ, vội đưa người ta đến bệnh viện."

      Chiến Vân nghe Thành Công phân tích cũng có lý, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.

      "Con trước." Người nào đó bất mãn đóng mạnh cửa văn phòng quân trưởng.

      Vẻ mặt Thành Công cười cười nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer Mercedes-Benz dưới lầu kia chạy , cầm điện thoại bấm dãy số. . . . . .

      Thời gian nằm viện tuần quan sát, tại chỉ mới trôi qua hai ngày.

      hai Tinh Nhiên trước khi vẫn quên hung dữ nhấn mạnh với ba người bọn họ.

      "Nếu lại đến nơi đó uống rượu hoan lạc, nhất định nễ mặt mũi của ai, trực tiếp quăng bọn họ đến bộ đội cho heo ăn."

      khi tính tình của người đàn ông tốt bạo phát uy lực vô cùng, làm ba sốc trận tại chỗ.

      Đêm khuya bệnh viện rất im lặng.

      Trừ bên ngoài phòng y tá trực ban đèn sáng đèn trong phòng Tinh Tiểu Noãn vẫn sáng nhất, giường bệnh phủ đầy các loại bản thảo.

      khuôn mặt nhắn là cặp kính cận màu đen nghiêm túc làm việc, xem kĩ từng bản phác thảo, cũng chỉ có lúc này Tinh Tiểu Noãn im lặng mà thông minh nhất.

      Ba giờ sau.

      Noãn Noãn tháo mắt kính, duỗi cái lưng mỏi mệt, mắt nhìn đồng hồ tường, kim đồng hồ chỉ giờ, nghĩ thầm tốt: muốn nhanh chóng ngủ, buổi sáng mẹ cùng cả đến bệnh viện kiểm tra, nếu bọn họ phát lại đêm ngủ, dám chắc lỗ tai tránh được trận oanh tạc.

      Xốc chăn lên, xuống giường chuẩn bị vệ sinh trước khi ngủ.

      Ngồi bồn cầu quơ hai chân vui vẻ hát khúc.

      ‘ chi nha --’

      tiếng mở cửa rất lúc ban đêm yên tĩnh làm cho Noãn Noãn chú ý.

      Hả?

      Nhíu mi, con mắt đảo quanh vòng rất nhanh sửa sang lại chính mình, kiễng mũi chân, lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.

      trong hoàn cảnh yên lặng như thế, thùng thùng thùng tiếng tim đập, đập thùng thình trong phòng vệ sinh ngày càng chói tai.

      Cẩn thận hô hấp từng hơi, xác định bên ngoài có người sau đó mới nhàng thở ra, mở cửa ra ngoài.

      "Đừng nhúc nhích."

      Đột nhiên giọng khàn khàn lạnh lùng kì lạ vang lên cùng với thứ gì đó lạnh như băng chỉa vào đầu Noãn Noãn.

      Trong nháy mắt.

      Thân thể Noãn Noãn cứng đờ khi biết thứ đầu mình.

      Chết tiệt, phải chứ, Thượng Đế tôi khẩn cầu Ngài đây chỉ là súng đồ chơi.

      Thấy có giãy dụa phản kháng, người đàn ông có chút hiểu.

      "Sao kêu, gọi, giãy dụa."

      sợ là xạo, Noãn Noãn tự với mình nhất định phải bình tĩnh, nơi này là bệnh viện nếu chọc giận người đàn ông này chết sao, nhưng toàn bộ bệnh viện quân khu còn có trăm khu hơn ngàn bệnh nhân.

      Sau đó, lâu sau khi Noãn Noãn hồi tưởng lại cảm thấy ý tưởng cái chết của chính mình ngay lúc đó vĩ đại ghê.

      " đẹp trai, chỉa súng vào đầu tôi, tôi sợ phải có bệnh sao."

      Mồm miệng ràng kiêu ngạo siểm nịnh ai mà thấy Noãn Noãn như vậy chắc ngờ đến.

      Chị đây cũng là con của cơ quan quân khu, gốc chính là mèo hồng tam thể, súng cũng thấy qua ít.

      Nghĩ thầm, sau lưng thẳng lên.

      Chết là chuyện , cùng lắm dũng hy sinh, nhưng mặt mũi tuyệt đối thể mất.

      Người đàn ông cầm súng còn nghĩ về tiếng gọi đẹp trai làm cho bản thân cảm thấy thỏa mãn, bản thân cũng là người hàng năm mươi, nhiều nhất là lão Soái ca, súng tay tự giác buông lỏng.

      " nằm viện chẳng lẽ bệnh sao?"

      "Đương nhiên là tôi có bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y đấy, vừa vặn đẹp trai xuất ở nơi này, hai ta coi như là có duyên, nếu mượn súng tay cho tôi viên giải quyết cho rồi, tránh cho tôi ngày ngày buồn phiền, dứt khoát làm cho xong, cho bố tôi đỡ khoản phí nằm viện cớ sao mà làm chứ."

      Trong lòng Noãn Noãn bội phục mình, là xong rồi, hơn nửa đêm mình có thể cùng kẻ bắt cóc cầm súng chuyện phiếm còn là đống lời xạo nữa, nếu lần này bắt được tổ chức có thể trao huân chương gì cho mình hay .

      Kỳ Noãn Noãn kêu tiếng đẹp trai đúng là gọi sai, chẳng qua là mèo mù đụng vào chuột chết mà thôi.

      Đêm nay nếu bị người theo dõi cũng chạy vào bệnh viện quân khu, xem ra này cũng khoảng 16, 17 tuổi hơn con mình.

      Vừa nghĩ tới con trong mắt người đàn ông trung niên bi thương lập tức bị cừu hận thay thế, sương mặt tràn đầy hung ác.

      "Mồm mép rất lưu loát nha, biết tao là ai ?"

      Nòng súng lạnh như băng áp mạnh vào huyệt thái dương của Noãn Noãn.

      Lần này đau khiến Noãn Noãn ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông .

      "Tôi đây ngày trừ việc trị bệnh bằng hoá chất vẫn là trị bệnh bằng hoá chất sao có thể biết ông là ai vậy, đến bây giờ tôi còn ngay cả mặt mũi ông cũng chưa thấy đấy."

      Chết tiệt, mới vừa rồi còn tốt, như thế nào trở mặt liền trở mặt.

      Người đàn ông khẽ hừ tiếng.

      " tại tao còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao, TV mỗi ngày đều chiếu tin tức của tao, tao là kẻ mấy mươi năm gần đây tàn ác vô nhân đạo nhất thành phố này chuyên giết quan lại chính phủ, ông chủ tập đoàn - kẻ giết người hàng loạt. . . . . ."

      Người đàn ông gằn từng chữ vào tai Noãn Noãn, truyền lại tài liệu tin tức của .

      Mỗi câu đều oanh tạc trong đầu , tay run run nắm thành quyền để áp chế khủng hoản bản thân mà thân thể lay động.

      Cắn chặt môi, rất nhanh tập trung tinh thần muốn nghĩ hết tất cả các biện pháp thoát khỏi họng súng của người đàn ông này.

      Con bà nó, đêm nay trúng thưởng lớn rồi.

      Hết chương 4
      139, ly sắcPhongVy thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5: Bản chất bên trong

      Editor: pewuy1506

      Vị y tá

      Nhiệm vụ của y tá nằm gục xuống bàn, mắt nhìn về phía hàng lang nơi phòng bệnh kia còn sáng đèn thở dài N lần.

      "Chúng ta mặc kệ quản như vậy được ?"

      y tá khác liếc mắt về phía hành lang.

      "Chúng ta mặc kệ ấy được , đây chính là con thị trưởng, xì căng đan bạn Chiến thủ trưởng, em bảo bối của Tinh thủ trưởng, đây là người mà chúng ta thể trêu vào."

      "Cho dù thân phận ta có cao quý tới đâu, bây giờ ta trong bệnh viện cũng chỉ là bệnh nhân thôi, chúng ta phải có trách nhiệm đối với bệnh nhân, giúp ấy kiểm tra phòng tắt đèn, tôi ."

      xong, vị y tá tốt bụng này cầm lấy hồ sơ bệnh án đến phòng Noãn Noãn.

      chỗ tối nơi cửa phòng bệnh còn có người đứng.

      Nghe đoạn đối thoại trong phòng nếu Chiến Vân phải quân nhân nghiêm chỉnh được huấn luyện định lực mạnh mẽ chỉ sợ tại sớm tê liệt mà ngã xuống đất run rẩy cả người.

      kia làm diễn viên là lãng phí nhân tài, dối còn hơn cả vàng.

      biết là nên ấy tâm địa tốt hay là thông minh cơ trí, có dũng cảm, giỏi mưu lược.

      Tin nhắn điện thoại rung lên nhắc nhở.

      Lui về phía sau bước, Chiến Vân nhanh chóng giấu mình sâu vào trong bóng đêm, rất nhanh xem nội dung tin ngắn, xác nhận bên ngoài chuẩn bị sắp xếp xong, thu hồi di động chợt nghe sau lưng tiếng ngọt ngào vang lên.

      " Tinh khuya rồi, nên tắt đèn nghỉ ngơi thôi. . . . . . ."

      Y tá vừa xong chữ cuối cùng liền đơ người, chưa kịp thét chói tai bị người đẩy ra nhưng vẫn chậm bước.

      Tiếng súng bắn trúng cánh tay y tá.

      Tiếng thét chói tai thoáng chốc làm vỡ gian yên tĩnh của bệnh viện.

      " ra chính là con của con chó Nhật - Tinh Tử Bằng, uổng toàn bộ công sức của tao, bây giờ tao khiến cho mày chôn cùng với con tao."

      Người đàn ông buồn nôn lạnh giọng bên tai Noãn Noãn

      tiếng Tinh vạch trần thân phận của .

      Thành phố chỉ có nhà họ Tinh, ông nội đẹp trai là tư lệnh quân khu, cha đẹp trai là thị trưởng, mẹ xinh là giáo sư đại học, cả đẹp trai là tổng giám đốc, hai đẹp trai là thủ trưởng quân khu.

      Mỗi ngày tin tức người nhà bọn họ trong giới chính thương quân đều là tiêu đề hàng đầu, muốn cho người ta biết thực việc rất khó.

      Hoảng hốt chưa kịp định lại Noãn Noãn chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng sợ tới mức nhắm mắt, nghĩ rằng xong rồi xong rồi: cha con bất hiếu trước Người bước, Người nhất định phải báo thù cho con đó. . . . . .

      ‘A. . . . . . ’

      Đột nhiên người đàn ông bên cạnh đau đớn kêu lên tiếng ‘ bịch ’ vứt cây súng trong tay, ngã xuống đất.

      bị bóp chết là vô cùng may mắn, Noãn Noãn khẽ mở môt con mắt, híp mắt nhìn tình huống bất ngờ xuất tại trường.

      Chỉ thấy, người đàn ông cao lớn dựa cửa, giống như đấng cứu thế xuống nhân gian nhàn nhã ôm cánh tay cầm súng giảm thanh còn phà phà khói nóng.

      Noãn Noãn nháy mắt.

      Mẹ ơi, bây giờ chạy còn đợi khi nào, thừa dịp người đàn ông ngã xuống đất chú ý, thoát khỏi kiềm hãm của .

      Ý tưởng là thế nhưng lúc này ý chí kiên cường của kẻ giết người bóp cổ mà dời xuống bắt lấy cổ chân , tiếng ‘ bịch ’, trọng tâm Noãn Noãn vững ngã xuống đất mạnh.

      Trong lòng Chiến Vân run lên, có chút đau lòng xẹt qua, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh tiến lên cước dẫm nát cánh tay người đàn ông, kéo Noãn Noãn đứng dậy ôm vào trong lòng.

      Cúi đầu, con ngươi đen đảo qua vòng, chỗ đầu gối của còn tụ máu.

      Chết tiệt, cúi người nhìn người đàn ông ngã xuống, hai chân hai tay còn đổ máu, cau mày cầm điện thoại gọi.

      "Trong vòng 30 giây lập tức xuất ."

      đợi đối phương đáp lại liền cúp máy.

      Ôm ngang thân thể nhắn mềm mại còn run rẩy của Noãn Noãn đặt lên giường.

      "Kiên nhẫn chút, lập tức có người đến xử lý vết thương cho em."

      Giọng như mưa, dịu dàng như liều thuốc tê cực mạnh làm cho Noãn Noãn có thêm can đảm, khuôn mặt nhắn đau đớn lên nụ cười tươi sáng như ngôi sao, gật đầu với Chiến Vân .

      Đẹp, rất đẹp.

      Khuôn mặt nhắn như tuyết sương mờ nhạt dưới ánh đèn tựa như hai đóa Hồng Vân, con người đen long lanh như hai viên ngọc phát sáng, cái môi đỏ tươi căng đầy mọng nước tựa như vẻ đẹp và sức sống của Trương Dương, mỗi chỗ đều đẹp đến tinh xảo.

      Tuyệt thế mỹ nam Chiến Vân rong ruổi chiến trường bị hoàn cảnh đặc thù, địa điểm đặc thù này khiêu khích.

      Khí nóng rục rịch làm cho ma xui quỷ khiến vươn ngón tay đến cái miệng nhắn mọng nước kia. . . . . . .

      "Báo cáo đội trưởng."

      Quan Lê Hiên kêu xong liền hối hận, nhìn thấy hình ảnh mập mờ tại trường máu chảy đầm đìa, nên lời hài hòa đến kì lạ.

      Cuối cùng đội trưởng đầu gỗ cũng thông suốt, đến đây tiểu tinh, nhanh chút phá vỡ thân thể trai tân ngàn năm của Chiến đội trưởng, chúng tôi hoan nghênh và ủng hộ .

      Xấu hổ ‘ khụ ’ hai tiếng, đứng lên thu tay, trong nháy mắt Chiến Vân khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc như xưa.

      cước đá văng súng tay, lạnh giọng mở miệng : "Lý Phó thị trưởng bị mày giấu chỗ nào?"

      "Ông ta, sớm bị tao chặt thành thịt vụn cho chó ăn rồi, ha ha ha, chúng mày đều phải chết và chôn cùng con tao, ha ha ha ha. . . . . . ."

      Người đàn ông điên cuồng cười to, nguyên nhân đau đớn phá hủy khuôn mặt giờ phút này lại thêm dữ tợn khiến người ta sợ hãi.

      Chiến Vân khẽ nhíu mi, thản nhiên hừ tiếng: "Kẻ điên."

      Xoay người ôm lấy Noãn Noãn giường ra khỏi phòng bệnh, ra lệnh cho Quan Lê Hiên ở phía sau.

      "Người giao cho Nguyên Đông Nam với ta, tôi báo cáo kết quả nhiệm vụ."

      "Dạ"

      Nhận lệnh, nhìn theo hình ảnh uy vũ hùng tráng của đội trưởng sau khi rời , lấy ra bộ còng tay cao cấp ‘ vòng tay bạc ’ tự giác còng cho người đàn ông, lại lấy ra bộ đàm.

      "Phía dưới lên hai người khiêng người ."

      Trong phòng y tế, tiếng thét chói tai liên tiếp.

      "Chết tiệt, ông chút, ôi chao, con bà nó nếu ông chút tôi lập tức chặt ông, a -- đau quá, đau --."

      Chiến Vân dụa vào tường, đầu bác sỹ đầy mồ hôi lạnh, bên này, tiếng Noãn Noãn kêu đau khiến lo lắng vô cùng, sốt ruột, khó nhịn.

      Con ngươi hơi trầm xuống, lên phía trước, tay giành lấy thuốc.

      "Ông ra ngoài , để tôi."

      Bác sĩ sửng sốt, lập tức như nhặt được đại xá vội vàng gật đầu, rốt cục cũng thoát khỏi vị tôn đại Phật này, mặt bác sĩ nở nụ cười ấm áp, nhàng ra khỏi cửa.

      Chiến Vân nắm đôi chân ngọc mảnh khảnh, nhấc đặt bắp đùi của mình, có thể là vô cùng dịu dàng xoa chỗ sưng phù như cái bánh bao đầu gối.

      "Khốn kiếp, chút, đau. . . . . . ."

      Mang theo giọng nghẹn ngào, khuôn mặt nhắn khóc lóc thảm thiết ngăn cản động tác thô bạo của tay người nào đó, bảo vệ đầu gối, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Chiến Vân .

      "Đừng tưởng rằng cứu tôi, tôi cảm ơn , đó là việc của người nhân dân giải phóng quân phải làm, ai ui. . . . . ."

      Tính khí đại tiểu thư khá lớn, ra khôn ngoan đều là mặt ngoài.

      Tất nhiên bản chất bên trong là bộ móng vuốt sắc bén của con báo , thú vị, thấy nhiều người trong ngoài giống nhau rồi, hôm nay gia cùng chơi với .

      Chiến Vân lạnh lùng ôm eo của Noãn Noãn, mạnh mẽ đặt đùi , bá đạo đưa tay ôm sát hông , tay kia đặt tại xoa chỗ tụ máu đầu gối.

      Áp đầu sát vào tai Noãn Noãn, môi vô tình cố ý cạ vào vành tai của , hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai .

      Cười gian ác mỵ.

      "Tôi sợ em kêu, đau bao nhiêu em cứ kêu bấy nhiêu, làm cho mọi người của bệnh viện đều nghe chút, ra tiếng kêu của con ngài thị trưởng tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ như vậy. . . . . . ."

      Hết chương 5
      139, ly sắcPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :