1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sưởi ấm vợ yêu - Trình Tiểu Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Sửi Ấm Vợ
      Tác giả: Trình Tiểu Nhất
      Số chương: 453 chương
      Lịch đăng: 1-2 chương/ tuần
      Giới thiệu:
      Vì muốn có tiền mua sửa cho con trai, gả cho tổng giám đốc đào hoa.

      Kết hôn ba năm, ngoại trừ trước mặt trưởng bối trong nhà giả vờ thân mật, còn ở trước mặt người ngoài phủi sạch quan hệ, giả vờ như người xa lạ.

      Ông xã trong ý nghĩ của , có lẽ là mỗi tháng giửi vào thẻ của số tiền sinh hoạt? Thế nhưng mà...

      mua quần bị người bán hàng cười chê, ông xã làm chổ dựa cho , lại kêu người ta đem tất cả các kiểu mới nhất trong cửa hàng ra cho thử.

      làm bởi vì thang máy bị trục trặc nên bị muộn, ông xã cấp chẳng những tín toán với , còn tăng cho thêm 50% lương, thăng chức cho lên làm trợ đặc biệt...

      cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy cũng tệ, hanh đột nhiên thay đổi, trở thành cha ruột con trai .

      "Ly hôn, lập tức ly hôn!" nắm chặt quả đấm, thể tiếp nhận rằng cái đêm năm năm trước đó bị mạnh bạo đoạt.
      emilialinhdiep17 thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Thành phố D, khách sạn Ức Hào

      "Tiêu Tiêu, con vào phòng 1501 chờ, mẹ có việc gấp phải trở về, yên tâm, lát nữa Hướng Bắc tới tìm con".

      Ngay cửu thang máy, mẹ Cao Trinh Ninh vẻ mặt hiền lành cười với , xong vội vàng rời .

      Diệp Tiêu nghe lời gật đầu, thò tay ấn xuống tầng 15.

      khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc đơn giản cùng với áo khoác lông màu trắng, mái tóc đen bóng mềm mại thả sau vai, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhắn trắng nõn của , ngủ quan xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo sạch , giống như sương sớm ở bên trong của đóa hoa bách hợp, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

      "Đinh" tiếng, cửa thang máy mở ra, Diệp Tiêu tìm số phòng, hành lang đèn lại đột nhiên bị tắt , mảnh đen kịt.

      Là... bị cúp điện sao? trong lòng cảm thấy bất an.

      hồi sau đột nhiên phía trước có tiếng bước chân dồn dập, dây sau bị đè ngã xuống đất, bên tai truyền đến giọng của nam nhân xa lạ: "Cho tôi..."

      thấy tướng mạo của ta, liều mạng dãy dụa, nhưng vẫn chạy khỏi được, nhưng vẫn thể thoát khỏi, rất nhanh bị che miệng lại rồi bị kéo vào chổ hẻo lánh...

      Theo hồ cơn đau đớn dữ dội mà truyền tới, Diệp Tiêu thống khổ mang theo giọng nghẹn ngào lên tiếng: "Đừng..."

      ********
      Cùng lúc đó, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình mập mạp tới cầm chiều khóa mở cửa phòng 1501.

      "Tiểu bảo bối, ta đến rồi đây". vui vẻ mở đèn lên, ai ngờ trong phòng trống rỗng, nào có tiểu mỹ nhân nào?.

      Rời khỏi phòng, ông ta vừa vừa hét với người bên kia điện thoại: "Cố Dùng Thành, con m* nó đùa giởn với tôi phải ?, cho biết, hợp đồng đừng hòng tôi ký, Cố gia các người xong đời rồi!".

      "..."

      Vừa lúc cửa thang máy mở ra, người đàn ông mang bộ đồ màu đen cùng lúc hai người ngang qua nhau, tay ta còn cầm bộ đàm: "Vương tổng, thấy Hàn Chân đâu rồi... Ngài yên tâm, các em tìm..."

      .

      Năm năm sau, tại phòng thư kí tập đoàn Hàn Nhất.

      "Tiêu Tiêu, đến phòng làm việc của tôi lát". Bên trong ống nghe, truyền tới giọng lười biếng.

      "Vâng, Hàn Thiếu". Để điện thoại xuống, người mặc bộ đồ công sở màu đen, dến trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ ba cái đẩy cửa vào.

      Khi cửa vừa đóng lại, phòng thư kí lập tức tụm năm tụm bảy bắt đầu thảo luận:

      "Như thế nào Hàn thiếu lại tìm ta chứ?".

      "Chẳng lẽ Hàn thiếu đổi khẩu vị rồi? Ăn sơn hào hải vị ngàn rồi muốn đổi sang cháo loãng ăn buổi sáng?".

      "..."

      "Khụ khụ khụ". Chu thư kí ho , các bà tám lập tức yên lặng rồi ai nấy về chổ của mình.

      .

      Trong phòng tổng giám đốc.

      khí lạnh bao trùm tước bàn làm việc, Diệp Tiêu, tại gọi là Cao Tiêu Tiêu, từ khi bước vào cửa tới giờ vẫn yên tĩnh đứng đó.

      10 phút sau, của phòng nghĩ mỡ ra, thân hình thon dài cao lớn bước ra.

      là Hàn Chân, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Nhất, từ khi sinh ra ngậm thìa vàng, thượng đế sủng ái, cũng là chồng của .

      Hàn Chân trước mắt, rất tuấn, cũng rất đẹp mắt.

      Lông mi cụp xuống, đôi mắt đào hoa nhì vào như địa ngục, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn, màu da trắng nõn, cả người toát ra vẽ sức quyến rũ vô cùng.

      Dời mắt xuống dưới, tùy ý mặc áo sơ mi màu trắng, nút áo đều cài!

      Lộ ra lồng ngực rộng lớn cùng với cơ bụng, sáu múi rỏ ràng, nhìn rất rắn chắt, giống như người mẫu nam tạp chí.

      Cao Tiêu Tiêu nhúi mày, trực tiếp tới đưa tay ra cài cúc áo lại cho , sau đó cấm lấy cà-vạt, lưu loát thắt cho .

      Tốt rồi! phủi tay, đối với tác phẩm của mình rất hài lòng.

      Thân hình cao lớn trước mặt cúi xuống, khuôn mặt Hàn Chân nhúi lại, mở miệng trêu tức : "Vợ, em định ghìm chết ông xã sao?".

      Cao Tiêu Tiêu mặt biểu tình nhìn , quay người muốn , bị kéo trở lại.

      "Tay sao lạnh vậy? Có muốn nghĩ ngơi chút hay ?". vuốt ve bàn tay bé mềm mãi lạnh băng tong tay, nhúi mày .

      Cao Tuêu Tiêu có chút nhẫn lại : "Hàn thiếu, tôi còn có rất nhiều công việc cần phải làm, nếu có việc gì tôi trước".

      xong rút tay quay người rời .

      Hàn Chân: "..."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.1:

      30 phút sau, làm xong công việc, Cao Tiêu Tiêu dựa ra sau ghế, xoa nắn cái eo đau nhứt của mình, buông lỏng cơ thể lúc.

      Cùng lúc đó cửa phòng tổng giám đốc mở ra, thân hình cao lớ của Hàn Chân ra, ngang qua bàn làm việc của , nhung đột nhiên lùi bước lại, thấp giọng : "Tôi tìm bạn uống rượu, tối có thể trở về ngủ".

      Cao Tiêu Tiêu vẩn ngẩn đầu lên, qua loa gật đầu, biểu thị biết.

      Hàn Chân nhìn , đột nhiên tăng lượng : "Chu thư kí, công việc cũng còn bận rộn nữa rồi với mọi người chiều nay có thề tan làm sớm".

      "...Vâng, cảm ơn tổng giám đốc" Chu thư kí đứng lên, mặt biểu lộ có chút ngoài ý muốn cùng vui vẽ.

      Hàn Chân hơi gật đầu, tiểu soái quay người rời .

      .

      Đem bản kê khai đưa cho Chu thư kí, có gì sai sót, cầm lên bỏ vào túi prada của Hàn Chân, rồi củng rời khỏi công ty.

      về thẳng nhà, mà chạy tới trung cư Thúy Uyển, lên mở cửa nhà 1501.

      "Mammy" Cao Tiểu Bạch bốn tuổi ngồi mặt thảm chơi trò chơi, nghe tiếng mở cửa quay đầu lại hô tiếng.

      "Tiểu Bạch, tối nay mẹ có thể ở lại ngủ cùng con... có vui hay " Cao Tiêu Tiêu hưng phấn cởi giày cao gót, cũng kịp đổi dép lê, liền chạy tới ôm tiểu bảo bối vào lòng, sau đó lại hôn lên khuôn mặt trắng nõn vài cái.

      "Ai nha, đừng ôm con". Tiểu Bạch bị cưởng hôn bàn tay bé liền rung lên, nhân vật trong trò chơi xém nữa bị đánh bại, nhanh chóng điều chỉnh lại rồi tiếp tục chơi tiếp, bộ dạng tập trung tinh thần.

      Cao Tiêu Tiêu bũi môi, đành phải buông tay ra ghế bên cạnh ngồi, đáng thương : "Tiểu Bạch, mẹ hôm nay thoải mái nhung vẫn đến cùng con, con sao có thể để ý tới mẹ chứ, , con có phải có bạn giái rồi hay , cho nên tương mẹ nữa?".

      Cao Tiểu Bạch im lặng chút, thả trò chơi ra, chạy tới ôm lấy Cao Tiêu Tiêu, biết mẹ giả vờ khóc nhưng vẫn an ủi: "Mammy khóc, khóc, Tiểu Bạch nhất là mẹ nha".

      Cao Tiêu Tiêu lập tức chuyển khóc thành cười, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bạch xoay mấy vòng, sau đó liền thở ra hơi, bởi vì... tiểu gia hỏa rất nặng!

      "Tiểu Bạch, hôm nay sao con nhà trẻ?" nhìn đồng hồ mới chỉ hơn ba giờ chiều, lý nào, lúc này nhà trẻ vẫn chưa tan lớp mà?.

      Tiểu Bạch nhướn mày nhìn về hướng Cao Tiêu Tiêu, bất đắc dĩ : "Mammy, hôm nay là thứ sàu nên buổi chiều học".

      Cao Tiêu Tiêu vổ trán nghĩ thầm, hôm nay là thứ sáu, công việc bề bộn nên quên mất thời gian.

      Lại nhìn Tiểu Bạch đối với rất im lặng, Cao Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng mình bị kích, ràng năm nay hai mươi hai tuổi rồi, lãi bị con trai bốn tuổi của mình khinh bỉ, quả thực là bị sỉ nhục tôn nghiêm!

      bất quá sao cả, ai biểu sinh đứa con trai thông minh thiên tài như vậy.

      tuổi biết chuyện, hai tuổi thuộc thơ Đường Tống, ba tuổi đói với cái gì là vũ trụ cảm thấy hứng thú, tại bốn tuổi, lại bắt đầu chơi game online, nghiên cứu sản phẩm cải trang 3C.

      Chương 2.2:

      KHuôn mặt nhằn trắng mịn, thêm đôi mắt to tròn, tròng mắt vừa to vừa đen, lông mi dài cong lên, cái mũi nho nhắn cao, miệng nhắn khẽ mím lại lộ ra vẻ quật cường cùng với trưởng thành sớm.

      Làm sao bây giờ, Tiểu Bạch càng ngày càng đẹp, nhưng cũng rất hiển nhiên, bảo bối IQ cao như vậy cùng với ngoại hình như vậy khẳng định là phải di truyền từ .

      "Mammy?" Tiểu Bạch cầm quả táo tên bàn, vừa gặm vừa hỏi: "Hôm nay baba lại công tác nữa sao?".

      Năm năm trước sau đêm kia, ngoài ý muốn mang thai của người đàn ông xa lạ kia.

      Về sau, vì lo lắng bảo bối biết mình có cha buồn lòng, nên lấy ảnh của Hàn Chân dó là "baba", nhưng "baba" bận kiếm tiền nuôi sống gua đình nên tới giặp bảo bối được.

      Tiểu Bạch giống như những đứa trẻ khác quấy nháo đòi ba, nhiều lắm cậu nhóc lâu lâu chỉ hỏi tin tức của baba, sau đó gật đầu biểu thị biết. Bình tĩnh giống như những đứa trẻ bốn tuổi khác.

      "A... Baba con hôm nay với các chú uống rượu rồi, buổi tối mẹ ngủ cùng con được ?" Cxao Tiêu nữa nữa giả xong, nhìn khuôn mặt nhắn của con mình, nhịn được cắn vài cái lên đó.

      Cao Tiểu Bạch đưa tay lên lau nước miếng dính mặ, vẽ mặt ghét bỏ : "Mammy, con bốn tuổi rồi, mẹ có thẻ hay cứ cắn con như chó vậy".

      Cao Tiêu cũng thỏa mãn bỏ khuôn mặt nhắn kia ra, sau đó cảm thấy thỏa mãn.

      "Tiểu Bạch, buổi tối con muốn ăn gì, mẹb làm cho con ăn nha". Cao Tiêu TIêu bỏ kính đen xuống, vào phòng bếp hỏi.

      Cao Tiểu Bạch nhếch miệng, "Mammy hãy buông tha phòng bếp, buổi tối để cho Tiểu Mao làm tốt rồi".

      Tiểu Mao là nhân viên làm thêm giờ do Cao Tiêu Tiêu thuê, mỗi ngày giữa trưa cùng buổi tối tới dọn dẹp vệ sinh cùng làm buổi trưa bữa tối, mặc dù thể mỗi ngày ở chỗ này, có ấy ở đây chăm sóc cho bảo bối cũng yên tâm.


      Cao tiêu tiêu nhíu lông mày, đem dưa trong tay bỏ lại.


      Ủ rũ tựa ở ván cửa, xem con trai ở đằng kia chơi trò chơi, nhìn xem nhìn xem, đột nhiên lòng bắt đầu mà chua xót..., đáng thương câu, "Tiểu Bạch."

      Cao Tiểu Bạch "Ân?" tiếng, vẫn nhúc nhích vẫn chằm chằm vào màng hình trò chơi.

      có kính đen che lấp, Cao Tiêu Tiêu sở hữu đôi mắt to nhìn vô tội vừa đáng thương, tỉnh lại , "Con có cảm thấy... Mammy có phải hay rất thất bại?".

      Có người mẹ vô dụng như đáng thương ah, mỗi lần nấu cơm đều đem phòng bếp khiến cho như trải qua thế chiến tựa như.

      Bất đắc dĩ bỏ trò chơi xuống lần nữa, Cao Tiểu Bạch đến cửa phòng bếp, cánh tay khẽ vẫy, Cao Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, tựa đầu kề sát vào ngực của con trai.

      Hai bàn tay bé ôm đầu Cao Tiêu Tiêu, lại nhàng mà vỗ vỗ, Cao Tiểu Bạch giống như tiểu đại nhân lẩm bẩm, " thất bại thất bại, sinh ra con thông minh ưu tú như vậy, bản thân mẹ cũng là công đức viên mãn rồi."

      "..." Cao Tiêu Tiêu ôm sát thân thể mềm mại trước mặt, nội tâm vừa ấm áp vừa muốn khóc.

      .

      Buổi tối, Tiểu Mao động tác lưu loát làm xong bốn món ăn cùng bát canh, ba người ngồi ở bên cạnh bàn ăn lúc ăn cơm tối, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      Cao tiêu tiêu nhìn điện thoại ra hai chữ "Bà bà", lập tức đứng dậy vào phòng ngủ, đóng cửa kỹ sau mới nhận nghe điện thoại, "Dạ, mẹ".


      "Mẹ, ta ăn xong bữa tối rồi, tại cùng A Chân nằm ghế sa lon xem tivi nha." Cao Tiêu Tiêu dối cần có bản thảo.
      Hale205, Chrisly sắc thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3:

      "Đứa ngốc, còn lừa ta đây này!" Chung Du Hồng trách móc nặng nề lại đau lòng , "Ta buổi chiều dạo phố thấy tên tiểu tử thúi kia rồi, bên người còn theo con hồ ly tinh còn quét thẻ cho nó nữa chứ! Ta tức mà xém chút nửa xông lên cho con hồ ly ting đó mấy bạc tai!"

      "... Ách." Cao Tiêu Tiêu thái dương đổ mồ hôi, Chung Du Hồng năm nay 55 tuổi, thế nhưng mà tính cách thẳng thắn hay xúc động, có khi còn như tiểu nương, đúng là lại để cho lo lắng đấy, "Mẹ, người có chuyện gì chứ?"

      "Ta có thể có chuyện gì?" Chung Du Hồng thở dài, "Tiêu Tiêu, mấy năm này là con vất vả rồi, kỳ năm đó ông nội cho các con kết hôn, ta cũng là rất lo lắng trong lòng, nghĩ đến con có thế làm cho a Chân dừng cương trước bờ vực, còn rong chơi nữa, nhưng là đến bây giờ, ba năm trôi qua rồi, ta cũng coi như nhìn thấu rồi."


      Cao Tiêu Tiêu nhăn mũi, tia ổn ở đáy lòng đột nhiên bay lên, "Mẹ, ý của người là?"

      "Ta nghĩ thông suốt!" Chung Du Hồng vỗ xuống đùi, vô cùng đau đớn , "Buổi tối hôm nay, bà nội cùng mẹ thay con làm chủ, để cho xú tiểu tử lựa chọn, xem là muốn tiếp tục tại bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hay là cùng con sống vui vẽ!"

      "... À?" Cao Tiêu Tiêu lập tức ngây dại.

      Là muốn... để cho bọn họ ly hôn sao?

      thể! Cao Tiêu Tiêu nội tâm mãnh liệt hô to.

      Nhờ có Hàn Chân ba năm qua mỗi tháng chu cấp cho số tiền sinh hoạt, nên mới có thể nuôi Tiểu Bạch, cho Tiểu Bạch học trường tốt nhất.

      Cho nên, kiên quyết thể ly hôn!

      .

      Chín giờ tối, biệt thự Duệ Viên, đại trạch Hàn gia.

      Cao tiêu tiêu từ xe taxi ra.

      Nàng đeo kính đen, khuôn mặt nhắn trắng thuần cần son phấn, người ăn mạc đơn giản áo sơ mi T-shirt cùng quần jean... mắt nhìn, thú vị chút nào, nhưng cũng là các trưởng bối thích nhất con dâu như vậy.

      Đẩy cửa biệt thự ra, "Thiếu phu nhân về rồi!" giọng dì Liên lập tức vang vọng toàn bộ biệt thự.

      Ách, Cao Tiêu Tiêu xấu hổ nhìn bà cười cười, cúi đầu đổi giày, Hàn lão phu nhân thanh từ trong phòng khách vang ra, "Tiêu nhi tới rồi!"

      "Bà nội." Cao Tiêu Tiêu bước nhanh tới, ngồi xuống ghế sa lon cùng lão phu nhân ngọt ngào .

      Hàn lão phu nhân tóc bạc, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào phơi phới, khí chất ưu nhã cao quý, nhìn thấy Cao Tiêu Tiêu ngừng ngoắc tay, "Mau tới mau tới, lại để cho ta xem kỹ cháu dâu bảo bối."

      Để Cao Tiêu Tiêu ngồi bên người, Hàn lão phu nhân nắm nàng bàn tay bé của , từ đầu đến chân nhìn kỹ cháu dâu lâu gặp, hai mắt cười tủm tỉm, trong miệng càng là ngừng , "Chút nữa ta phải giáo huấn a Chân mới được, làm gì mà giao cho con nhiều công việc như vậy, làm có thời gian đến thăm ta."

      Cao Tiêu Tiêu mặt ngọt ngào mỉm cười, "Bà nội, là con sai! Về sau con nhất định giảm thời giờ làm việc thường xuyên tới thăm người, liên quan tới a Chân."

      Xem, chăm chỉ làm việc lại hiểu được thông cảm cho ông xã, Cao Tiêu Tiêu bội phục chính mình.

      Lão thái phu nhân vui mừng cười cười, nghĩ lại nghĩ đến chính tối nay, mặt thoáng cái lại trầm xuống, "Tiêu Tiêu, bà nội nỡ, nhưng...Bà nội càng nỡ để cho con chịu ủy khuất! Du hồng đúng, con đáng giá để nam nhân đến thương con, chỉ trách, a Chân chúng ta có phúc khí đó."

      "Là ai có phúc khí à?" giọng nam đột nhiên truyền tới.

      Cao tiêu tiêu ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn lại.

      Trước của, nam nhân đứng ngược lại với ánh đèn vàng, thân mặc người bộ âu phục màu đen nổi bật lên vẽ bất phàm của , tuấn khuôn mặt ngũ quan góc cạnh ràng, khóe miệng cười xấu xa, nam nhân tuấn cực phẩm!

      Thoáng nhìn Cao Tiêu Tiêu trong mắt kích động, Hàn Chân trong mắt vui vẻ càng đậm, bên bước chân dài hướng tới phòng khách bước thong thả, bên chậm rãi cởi ra cà- vạt, môi mỏng hơi câu , "Vợ, như thế nào về nhà cũng gọi ông xã cùng ?"

      Cao tiêu tiêu bị xưng hô mập mờ như vậy làm đỏ mặt, thu hồi ánh mắt, khuôn mặt nhắn lập tức khôi phục lại bình thường.

      "Xú tiểu tử!" Hàn lão phu nhân đứng dậy, nâng lên cây trượng trực tiếp chỉ hướng , "Lại chạy chỗ nào lêu lổng rồi! !"

      Hàn Chân duỗi tay nắm chặt cây trượng, "Bà nội, con cả ngày hôm nay đều ở công ty làm, tin người hỏi Tiêu Tiêu."

      xong, hất càm lên hướng Cao Tiêu Tiêu ra hiệu.

      Cao tiêu tiêu nhận được ám hiệu của , nhưng mặt như cũ biểu tình, cuối cùng dứt khoát cúi đầu.

      Hàn Chân, "..."

      Đứa cháu này của bà, lúc nhà trẻ đặc biệt ưa thích bọn con , học ở trường đại học còn hơn thế nửa, cách hai ba ngày lại có tin tức để nhà báo đưa tin, mỗi lần ra ngoài bên người lại có bạn , thay đổi ngừng.

      Vốn tưởng rằng kết hôn có thể sửa đổi, bà có thể sớm chút ôm cháu đức tôn, nghĩ tới ba năm qua, cháu dâu bụng chút động tĩnh đều có, cái này lại để cho bà sao có thể lo!
      Hale205, Chrisemilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :