1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Bánh bao có. Bây giờ chỉ cần chờ bánh bao ra đời thôi #susu. Còn về chuyện sinh mấy bánh bao phải chờ tiếp thôi. Hihi :yoyo60:
      Zoju Chan, song ngư, duongduong2 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 76

      Chuyện Như Thúy nương mang thai đối với Ôn Lương mà , là chuyện vui nhất trong đời, có thể thấy gần đây mặt mày hồng hào, bước như gió, bất kể gặp chuyện gì mặt đều treo nụ cười, khiến người ta thấy được tâm tình rất tốt.

      Chẳng qua mọi người có thể hiểu được, dẫu sao ai cũng thê tử mình vốn thể sinh con được, đột nhiên lại mang thai, nam nhân nào cũng mừng như điên, giống như chuyện ngày ấy chạy thẳng mạch tới hoàng cung, đến nay mọi người vẫn còn cười nhạo, ngờ nam nhân tao nhã thông minh như thế, lại vì việc mà làm ra chuyện mất lý trí.

      nay trong kinh thành người người đều phản ứng như vậy, lúc đầu nghe tin, đầu tiên là cảm thấy có khả năng, nhất định là đại phu nhằm rồi, đến khi biết được do chính Hồ thái y tự mình chẩn đoán chính xác, lập tức thể tưởng tượng nổi phen. Có vài người hiểu chuyện về vị nghĩa muội Túc vương này, đột nhiên phát Ôn phu nhân hình như rất may mắn. Lẽ nào lúc trước là thái y chẩn đoán sai rồi sao?

      Vì vậy đám thái y trong Thái Y viện bị người đời chất vấn, nước mắt ròng ròng, bọn họ có xem lầm bệnh đâu, chẳng qua Ôn phu nhân thể so sánh với người bình thường thôi.

      Hồ thái y cũng xác định lúc trước mình xem lầm bệnh, tuy rằng nay người nào đó mang thai khiến mọi người nghi ngờ y thuật của ông nhưng ông tức giận, ngược lại mừng rỡ vô cùng, giống như buông xuống được cọc tâm trong lòng, cả người khoan khoái, cơ thể già cõi cũng tràn trề sức sống, nhìn ra được lão nhân ngoài bảy mươi.

      "Hồ thái y, ngài xem chuyện này..." Lúc trước Vương thái y được Túc vương phi mời đến Túc vương phủ bắt mạch cho Như Thúy nương, vô cùng đau khổ nhìn Hồ thái y, " nay, người bên ngoài chúng ta làm việc chăm chỉ, xem lầm bệnh cho Ôn phu nhân, nếu ngăn lời đồn này lại, e rằng tổn hại đến danh dự của Thái Y viện chúng ta."

      Hồ thái y dày dặn kinh nghiệm ngồi chỗ của mình xem kết luận mạch chứng của hậu cung đưa tới theo thông lệ, ngẩng đầu lên trả lời, "Lão tử khinh thường việc làm giả dối, nếu ai phục, bảo đến chuyện với lão tử." nay thê tử Ôn Lương mang thai, ông cảm thấy rất mỹ mãn, cảm thấy bất cứ ai cũng thể làm ông tức giận, hơn nữa ông cũng muốn tức giận để sống lâu chút mà bế tằng tôn chứ.

      Vương thái y càng đau khổ, Hồ thái y là nguyên lão thái y tam triều, ai dám ông? Bọn họ may chỉ là thái y cấp dưới, bây giờ bọn họ tới phủ các đại thần khám bệnh, đều bị các nữ quyến như lang như hổ bắt lại hỏi lung tung, sau đó rất khéo chuyển đề tài lên người Ôn phu nhân mang thai.

      Đa phần những nữ quyến kia là thành thân nhiều năm mà có con hoặc những phu nhân chỉ sinh được con , cho nên đặc biệt tò mò tại sao nữ nhân bị đại phu thể sinh con mà đột nhiên mang thai, hỏi ông có phải có phương thuốc thần kỳ giúp sinh con gì , đưa cho Ôn phu nhân dùng.

      Vương thái y sắp thổ huyết, cho dù có phương thuốc thần kỳ giúp sinh con cũng hỏi Ôn phu nhân . Từ sau khi thái hậu đem chuyện kết luận mạch chứng vì bị thương mà thể sinh con của Ôn phu nhân truyền ra ngoài, Ôn đại nhân hận người của Thái Y viện muốn chết, nếu phải người trong Thái Y viện tiết lộ thái hậu có khả năng biết chuyện này, đồn đãi ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, Trấn Quốc Công náo loạn với con trai trưởng duy nhất trong đại thọ năm mươi của mình.

      nay chỉ Ôn đại nhân hận chết người của Thái Y viện, mà Trấn Quốc Công xưa nay công chính cũng tức tối bọn họ, khiến cho gần gây Thái Y viện làm việc rất cẩn thận. Cho nên trước loại tình huống này, Ôn đại nhân sao có thể để bọn họ bắt mạch cho Ôn phu nhân, đương nhiên bọn họ cũng có phương thuốc thần kỳ gì giúp cho Ôn phu nhân mang thai nha!

      Vương thái y mù mờ hỏi lại các nàng, tại sao tự mình hỏi Ôn phu nhân? Rất nhanh, bọn họ liền rút ra được các phu nhân này quen sống an nhàn sung sướng, các nàng ta xem thường xuất thân của Ôn phu nhân, sau đó lại biết chuyện nàng thể sinh con, càng coi thường hơn nữa. cao cao tại thượng, làm sao các nàng ta có thể hạ mình hỏi người mà mình xem thường được chứ? Được rồi, coi như giày vò đám thái y , kiên quyết cho rằng nhất định là thái y có bí quyết.

      Hiểu được suy nghĩ của các nàng ta đám thái y xém chút nữa hộc máu, các ngươi hạ mình được là chuyện của các ngươi, chúng ta có nghĩa vụ cho các ngươi giày vò đâu!

      Sau khi bao nhiêu lần cũng có ai tin, đám thái y chống đỡ nổi nữa chỉ có thể tìm Hồ thái y, nhờ ông xác thực tại sao Ôn phu nhân đột nhiên mang thai, hỏi xem có phải có phương thuốc thần kỳ gì, chỉ cần tìm đại lý do là được, để đối phó với đám quý phu nhân như lang như hổ kia. Trong Thái Y viện ai mà biết giữa Hồ thái y và Ôn Lương có quan hệ, chính ông là người chẩn ra Ôn phu nhân mang thai, tìm ông là chính xác.

      Tức Vương thái y bắt đầu hỏi quanh co vòng vèo, Hồ thái y nghe lời ông , lập tức trừng mắt mắng: "Các ông có ý gì, chất cháu dâu ta mang thai, đó là nàng ấy may mắn, chẳng lẽ các ông ước nàng ấy cả đời thể sinh con."

      Chúng ta hi vọng cả đời nàng ấy thể sinh con, vậy kinh động đến toàn bộ kinh thành đều nhốn nháo, làm chúng ta ba ngày hai bữa được bình yên.

      Trong lòng Vương thái y oán thầm, nhưng mà lời này đương nhiên thể , lập tức liên tục nhận tội xong lại chườn khuôn mặt nghiêm túc hỏi. Hồ thái y bị quấy rầy chịu nổi, suy nghĩ chút mới : "Ta nghe chất cháu dâu , lúc bọn nó ở Bình Tân, Đàm gia lão phu nhân dùng rất nhiều phương thuốc sinh con chế biến đa dạng cho nàng ấy ăn, coi như bồi dưỡng cơ thể, cho nên nàng ấy mang thai có thể là nhờ phúc của các phương thức cổ truyền kia rồi." Sau đó còn vô tình thêm: "Nghe lúc chúng nó hồi kinh, Đàm lão phu nhân còn cho chất cháu dâu ít đơn thuốc sinh con..."

      Sau khi Vương thái y nghe xong, liền hiểu được kỳ tích là do những phương thuốc đó, khóc thầm trong lòng, rốt cuộc có thể thoát được giày vò của các quý phu nhân kia.

      Cho nên , chuyện Như Thúy nương mang thai chỉ làm khổ mấy người Ôn Lương mà còn làm khổ nửa số người trong kinh thành, phạm vi liên quan quả rất rộng rãi, chỉ tiếc căn bản là người nào đó biết, lúc này nhàn nhã ở nhà ăn bánh ngọt, gậm táo đỏ đấy.

      Mà Như Thúy nương chỉ làm khổ người bên ngoài, người trong Trấn Quốc Công phủ cũng bị nàng giày vò phen.

      " phải nàng ta thể sinh con sao?" Ôn Uyển thảng thốt, sau đó rối rắm hỏi: "Nương, phải nương , Tam tẩu giống như gà mái biết đẻ trứng, cần để ý sao?"

      Sắc mặt Trấn Quốc Công phu nhân xanh mét mảng, biết là vì ghét chuyện con dâu thứ ba mang thai hay là vì con trắng ra những lời này, lập tức thở gấp trách cứ trận, sai ma ma dẫn nàng ta về phòng xong, mới bắt đầu thảo luận chuyện lợi chuyện hại của việc này với con dâu lớn.

      Tần thị chỉ là cháu nhà mẹ đẻ của Trấn Quốc Công phu nhân, mà còn là đồng minh cùng chiến tuyến, bây giờ hai người đối với chuyện Như Thúy mang thai hết sức phiền lòng. Nếu Ôn Lương phải là con trai trưởng, đối với hai người hết sức có lợi, sau này Ôn Doãn giành Trấn Quốc Công phủ cũng giảm bớt trở ngại. nay có thể thấy, con dâu thứ ba mang thai, coi như lão Trấn Quốc Công có đánh con trai, cũng buông tha cho đứa con thứ ba này.

      Trấn Quốc Công phu nhân chỉ vừa ngĩ tới phản ứng của trượng phu khi biết con dâu thứ ba mang thai, lập tức càng đau đầu. Khi đó trượng phu từ mừng như điên lấy lại tinh thần liền muốn Thái Sư phủ, cũng may bà nhanh tay lẹ mắt cản lại, bây giờ tới đó làm gì, tăng trọng lượng trượng phu trong lòng Ôn Lương sao? bằng để cho hai cha con bọn họ ồn ào chiến tranh lạnh giống như nhiều năm qua vậy tốt hơn. Đương nhiên, Trấn Quốc Công phu nhân tìm được lý do, thuyết phục được trượng phu buông tha ý định Thái Sư phủ, nhưng tiếp đó, lúc trượng phu bảo bà soạn đồ trong khố phòng đưa qua Thái Sư phủ, bà thấy công bằng, hầu như thứ gì tốt trong phủ đều đưa đến chỗ đứa con riêng đó, chẳng lẽ nghĩ tới Uyển Uyển của bà sao? Còn những thứ tử thứ nữ khác nữa?

      "Nương, con thể hiểu được, tại sao nữ nhân kia lại mang thai? phải nàng ta thể mang thai sao?" Tần thị buồn bực , "Nếu nàng ta sinh con trai phải nàng ta càng ngang ngược hơn hả?" Nhớ tới Như Thúy dám mắng nàng "Chỉ là gà mái biết đẻ trứng giống" liền hận thể cào nát mặt nàng ta. nay trong lòng nàng ước gì nàng ta cũng sinh ra con , sau đó đem những lời kia đập lại mặt nàng ta.

      "Hừ, sinh con trai hay con còn chưa biết được đâu." Trấn Quốc Công phu nhân dùng móng tay hoa gõ mặt bàn, trầm ngâm lát mới : "Ngày mai con sai người truyền lời về Tần gia, đưa Ngưng Vân tới đây, ta muốn gặp nó.

      Tần thị hơi chần chừ, "Nương, cha đồng ý sao? Nương cũng biết cha rất coi trọng đứa trong bụng Tam đệ muội mà." đến đây, khỏi có chút cam lòng và khó chịu, phải chứ, nếu lúc trước người nàng gả là Ôn Lương tốt rồi, chỉ tiếc mực ngốc ở biên cảnh về, nàng chỉ có thể thu tâm, nghe theo phụ mẫu an bài, gả cho con trai lớn Ôn gia.

      "Đương nhiên đồng ý." Trấn Quốc Công phu nhân lạnh nhạt : "Phụ nữ có thai thân thể yếu ớt quý giá, sơ sẩy chút là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người ta thể cẩn thận. Hơn nữa nghe Hồ thái y , ngày mùng ba tháng ba vừa rồi nàng ta bị hoảng sợ xém chút sinh non, tại vẫn chưa an thai đâu. Chỉ cần với lão gia, lúc này thân thể Hạ thị tiện, lại phải dưỡng thai, cách nào hầu hạ Lương ca nhi, tin tưởng lão gia đồng ý.”

      đến chuyện này, Trấn Quốc Công phu nhân hơi buồn bực. Lúc Ôn Lương bọn họ vừa hồi kinh, phu thê hai người dẫn nghĩa tử đến đây ra mắt, tự nhiên ầm ĩ trận, khi đó lão gia phân phó bà tìm mấy nương thanh bạch đưa qua hầu hạ, thực chất là sinh con. tại biết tin Hạ thị mang thai, Trấn Quốc Công có đưa hay nữa.

      " phải lần trước Tam đệ nạp thiếp sao?" Trong lòng Tần thị phức tạp hỏi, Ôn Lương thê tử rất tốt, tốt đến nỗi nạp thiếp, lại nghĩ đến trượng phu Ôn Doãn bị mấy nữ tử kia dụ dỗ, trong lòng đau khổ, cảm thấy nếu trước kia gả cho Ôn Lương nay nàng tốt hơn Hạ thị có tướng mạo thân phận kia nhiều.

      "Nạp thiếp hay còn phải xem ý tứ của phụ mẫu. Đến lúc đó là ý của lão gia, mặc kệ Lương ca nhi cự tuyệt hay cự tuyệt, đối với chúng ta đều có lợi." Nếu cự tuyệt, chứng minh trong lòng Ôn Lương có oán giận, tin rằng quan hệ hai cha con càng đóng băng, đây cũng là hi vọng của bà. Nếu cự tuyệt, bà tin chất nữ nhà mẹ đẻ kia là đứa ghê gớm, đợi nó vào Thái Sư phủ rồi, với tính tình đó đoán chừng Như Thúy sống dễ dàng gì, như vậy là đủ rồi.

      "Được rồi, vài ngày nữa con nhà mẹ đẻ dẫn người tới."

      ******

      Mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, đều ảnh hưởng đến người trong Ôn phủ.

      Sau khi đám người Vệ Triêu Ấp biết tin Như Thúy mang thai, kinh ngạc đến rớt cầm, đặc biệt là lúc bọn họ bộ đường, nghe đường lớn bàn tán chuyện này, lập tức có loại cảm giác hoang đường, từ lúc nào người trong kinh thích khoe chuyện mấy phu nhân có thai? Đến khi nghe được nội dung, vẻ mặt mấy thiếu niên choai choai lập tức đờ đẫn.

      Tuy rằng thể tưởng tượng ra, nhưng các thiếu niên cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, tự mình đến Thái Sư phủ chúc mừng.

      Lúc đến Thái Sư phủ, Ôn Lương có ở nhà, Như Thúy bị các nha hoàn bắt ở trong phòng an thai, trong sân chỉ có đứa đứng trung bình tấn, mồ hôi như mưa. Thấy bọn họ đến chỉ liếc mắt cái rồi để ý nữa.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 77

      Mọi người thấy thái độ của đứa , hơi giật mình, đầu tiên trong lòng nghĩ, có phải bị Ôn đại nhân phạt rồi ? Nhưng mà đứa này đặc biệt ốm yếu, Ôn đại nhân có vô lý đến đâu cũng áp dụng cách xử phạt về thể xác đối với tiểu chú lùn này nhỉ?

      "Tiểu sư đệ, đệ làm gì?" Mạc Tiềm và Ôn Ngạn Bình quan hệ rất tốt, qua hỏi.

      Hạng Thanh Xuân từ cao nhìn xuống, liếc đứa , cặp mắt xếch híp lại, thờ ơ : "Có phải bị Ôn tiên sinh phạt rồi ?"

      "Ôn tiên sinh thương tiểu sư đệ như vậy, có lẽ làm thế đâu." Chu Chửng Hú phản bác.

      Vệ Triêu Ấp hừ lạnh: "Ai biết được."

      Đầu tiên Ôn Ngạn Bình trừng mắt nhìn Hạng Thanh Xuân, ánh mắt hung ác, sau đó mới cười ngọt ngào với Tiểu Bàn Tử: "Béo ca ca, nương đệ mang thai tiểu đệ đệ, sau này đệ làm ca ca rồi, phải học võ nghệ rèn luyện thân thể tốt mới có thể bảo vệ tiểu đệ đệ."

      Tiểu Bàn Tử nghe xong, chà xát tay, hưng phấn : "Là bé trai sao? Đại phu hả? Nếu Ôn phu nhân sinh con trai, có phải lớn lên giống Ôn tiên sinh ?" Trong đầu liền tưởng tượng ra tiểu bánh bao xinh đẹp như Ôn Lương, lập tức chịu nổi.

      Ôn Ngạn Bình cũng cười híp mắt, chuẩn bị hùa theo, ai ngờ đạo thanh chán ghét vang lên: "Tiểu Bàn đầu óc ngươi nghĩ cái gì? Ôn phu nhân mang thai mới tháng, ai biết là trai hay ? Có lẽ là tiểu muội muội nha" Nghe giọng thiếu niên tao nhã lịch nhưng nghe kỹ có thể nghe ra ác ý trong đó.

      Ít nhất Tiểu Ngạn Bình cảm thấy mình tức điên rồi, thèm đứng tấn nữa, vọt tới giống như khối đạn pháo , nhấc chân đạp mạnh lên chân Hạng Thanh Xuân, vẫn chưa hả giận mà vung nắm đấm lên đánh . như thế nào Hạng Thanh Xuân cũng là thiếu niên mười ba tuổi, đâu có sợ tiểu tử lùn gầy yếu giở trò ngang ngược chứ, tức khắc khách khí mà nắm cổ áo bé, nhíu mày.

      "Tiểu tử thối, đừng nghĩ ta sợ ngươi, nếu phải nể mặt Ôn tiên sinh..."

      Lời ác ý còn chưa hết, tiểu tử lùn trước mặt trực tiếp duỗi chân vòng qua eo , lại trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay, còn thêm hàm răng cắn, công phu nữ nhân khóc lóc om sòm đều đem ra hết, khiến cho thiếu niên vốn gọn gàng xinh đẹp nhếch nhác vô cùng.

      Hạng Thanh Xuân giận đến mức thiếu chút nữa hôn mê, cảm giác "Bị tiểu tử thối ôm lấy" buồn nôn khiến hận thể đem đứa giống như giác hút dính người ném ra ngoài, thế mà Vệ Triêu Ấp còn nhàn nhã lên tiếng: "Hạng Thanh Xuân cẩn thận chút, huynh đả thương nó, coi chừng Ôn tiên sinh tức giận." Kiên quyết ngăn lại động tác của .

      Giữa lúc sắc mặt Hạng Thanh xuân xanh đen do dự có nên dạy dỗ đứa bé như con thú này trận hay cuối cùng có người ngăn lại.

      "Ngạn Bình, con làm cái gì vậy?"

      Đứa đánh người hết sức hăng say nghe thấy thanh này chú ý tới gì khác nữa, lập tức nhảy xuống, nhìn thấy vị phụ nữ có thai được nha hoàn dìu ra, tiểu nha đầu hóa thân thành trung khuyển hấp tấp chạy tới: "Nương, người cần ai thai mà, tằng gia gia người được tùy tiện ra ngoài, nơi này có chuyện gì, Ngạn Bình để cho những ca ca xấu này quấy rầy đến người và đệ đệ đâu."

      Khóe miệng "đám ca ca xấu" co giật, lần nữa bị đứa làm cho biết phải làm sao. Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân hiểu vì sao đứa ghét bọn họ như vậy, chẳng lẽ bởi vì lúc trước bọn họ chê bé xấu? Nhưng mà sau đó Vệ Triêu Ấp xin lỗi rồi mà, cớ sao đứa vẫn chào đón mình? Thậm chí ngay cả Chu Chửng Hú luôn ôn hòa thong dong kết thù oán cũng bị đứa lơ đẹp, về phần Tiểu Bàn Tử, mấy thiếu niên đều cảm thấy đứa vì lợi dụng Tiểu Bàn Tử bảo vệ mình nên mới đối tốt với .

      Như Thúy cười cười trấn an nàng có chuyện gì, sau đó nghiêm mặt : "Tại sao con đánh nhau với người ta?" Coi như đánh nhau cũng thể trực tiếp cưỡi lên người ta nha, con là con đấy, mặc dù nhìn giống năm tuổi nhưng ra tám tuổi rồi, nên biết nam nữ khác biệt chứ.

      Ôn Ngạn Bình nghe cũng hiểu ý Như Thúy, chỉ uất ức : "Do Hạng ca ca xấu miệng, nhất thời Ngạn Bình giận quá mới ra tay mà."

      Khóe miệng Hạng Thanh Xuân co giật đến lợi hại, dù miệng hơi cay nghiệt chút, nhưng ngươi cũng cần lẫn lộn mà mách lẻo như thế? Quả nhiên là đứa lòng dạ hiểm độc, xấu tính, nếu phải thấy bé còn tuổi, sớm muộn gì cũng đánh bé trận.

      Như Thúy thấy đứa uất ức cũng dây dưa vấn đề này nữa, ý nàng là đứa nên đánh nhau với nam nhân, tiếp đó mời mấy người thiếu niên tới chính sảnh ngồi, cho người dâng trà.

      Bọn người Vệ Triêu Ấp cảm thấy mình lớn rồi, so đo với đứa , lúc trước là do Hạng Thanh Xuân độc miệng chọc người ta tức giận, cho nên để chuyện này ở trong lòng. Đầu tiên bọn họ đưa lễ vật, sau đó mới hỏi thăm sức khỏe của Như Thúy, còn muốn thêm bị tiểu trung khuyển ồn ào cắt ngang.

      "Nương ta mang thai tiểu đệ đệ, các huynh quấn lấy người chuyện là muốn người mệt mỏi sao? Ta mách cha ta." Dáng vẻ đứa thể "các người đều là người xấu."

      Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp coi như hiểu được các gì gọi là trả đũa, quả nhiên đứa này khiến người ta rất chán ghét. Ngược lại, Chu Chửng Hú thức thời, xưa nay bàng quang, để tâm so đo với đứa , cho nên chân thành xin lỗi, Tiểu Bàn Tử cũng có ý làm phiền vỗ ngực lần sau gặp mặt đưa lễ bồi tội, nhà buôn bán dược liệu đấy, cái gì có nhiều chứ dược liệu có rất nhiều, đến lúc đó tặng ít cho Ôn phu nhân bồi bổ cơ thể.

      Buổi chuyện khiến cho đứa càng thân thiết hơn với , cảm thấy ánh mắt mình rất tốt, Béo ca ca mới là người tốt, quả nhiên xứng đôi với Tiếu Tiếu di, vuốt mông ngựa thế này quả nhiên càng lấy lòng được Tiểu Bàn Tử, bộ ngực càng ưỡn cao hơn. Mấy người Hạng Thanh Xuân thờ ơ lạnh nhạt, bụng dạ đứa này rất thâm, biết được điểm yếu của người khác, nữa, được liệu trong kho nhà Tiểu Bàn sắp bị đưa đến cư trú trong Ôn phủ rồi.

      Như Thúy bị tiểu trung khuyển nhìn lom lom, có cách nào bèn vịn tay nha hoàn trở về làm ổ trong phòng, trong lòng để tâm, cảm thấy đám người kia quá mức khuẩn trương, mặc dù lần đầu mình mang thai, nhưng trước kia từng chăm sóc qua Túc vương phi mang thai, kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ nhiều, biết phụ nữ có thai nên chú ý cái gì, so với Ôn Lương bây giờ mới bổ sung kiến thức tốt hơn gắp trăm lần.

      Chẳng qua hai người kia chỉ lo lắng cho nàng, Như Thúy cũng phải biết tốt xấu, cho nên cứ tiếp tục ngoan ngoãn thôi.

      Lúc Ôn Lương hạ triều hồi phủ, Như Thúy nương ngủ trưa dậy, tiếp đó trước mặt là chén canh dinh dưỡng, bỏ qua lớp váng dầu phía , Như Thúy uống ngụm, nhanh chóng che miệng lại mới đem cảm giác buồn nôn nuốt xuống, cuối cùng đem nước canh mà đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị cống hiến cho mặt đất.

      Từ sau khi mang thai được hơn tháng bắt đầu nôn ọe, ay mắn là nôn rất ít, nghiêm trọng lắm.

      Thấy sắc mặt của nàng, Ôn Lương vung tay sai nha hoàn bưng trà, khẩn trương chạy lại, vuốt vuốt lưng cho nàng: "Sao rồi, còn muốn ói sao? Có phải hôm nay nước canh hợp khẩu vị ? Thanh Y, lập tức bảo đầu bếp đổi phần khác..."

      Thanh Y cuống quýt đáp, vừa quay lưng bị Như Thúy nuốt xuống cảm giác buồn nôn gọi lại.

      Như Thúy ngẩng đầu nhìn nam nhân lải nhải, tuy rằng bình thường có chút phóng túng câu nệ, nhưng rất có chừng mực, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhiều như vậy, cảm giác...rất mới mẻ nhưng lại hơi đau lòng. Thấy lo lắng nhìn mình, Như Thúy cười như bình thường, nắm tay : "Thiếp sao đâu..., cần lo lắng."

      xong, lại bắt đầu uống canh, từng ngụm từng ngụm , uống đến lúc canh nóng biến thành nguội mà mới uống chưa được nửa chén, có thể thấy chậm biết bao nhiêu. Bởi vì mỗi hớp, đều phải đề phòng nhổ ra, vì đứa trong bụng, cho dù mắc ói muốn chết, nàng cũng phải uống ít.

      Đúng lúc này, Ôn Ngạn Bình nghe nàng tỉnh dậy nên chạy sang, nhìn thấy Ôn Lương, liền vấn an theo quy củ xong bổ nhào tới trước giường nhìn Như Thúy, bắt đầu hỏi thăm thân thể nàng thế nào, tiểu đệ đệ có ngoan hay ...

      Như Thúy cười: "Bình thường thôi, mới chỉ là cục thịt , nghe người ta chuyện đâu...nào biết có ngoan hay ?"

      Ôn Ngạn Bình bị "cục thịt" đả kích, rơi vào bóng ma ra "đệ đệ" là "cục thịt", cuối cùng Ôn Lương cười kéo bé trở về. Đứa nhanh chóng phục hồi sức sống, bắt đầu tố cáo bọn người Hạng Thanh Xuân, thông minh bỏ qua đoạn mình và Hạng Thanh Xuân đánh nhau, chỉ bọn họ đến tặng lễ vật làm phiền phụ nữ có thai cần yên tĩnh này nọ, thành công khiến cho vị cha tương lai này nheo nheo đôi mắt hoa đào.

      Như Thúy bình tĩnh gậm ô mai, ô mai tươi chua ngọt ngon miệng, ăn ngon, thừa dịp bọn họ chú ý ăn nhiều chút. Nhưng mà khi nghe Ôn Ngạn Bình xin Ôn Lương mời võ sư dạy bé võ công, rốt cuộc Như Thúy ăn vụng nữa.

      "Mời võ sư? Để làm gì?"

      Ôn Ngạn Bình ưỡn ngực, kiêu ngạo : "Con sắp làm ca ca rồi, phải học võ công, sau này mới có thể bảo vệ đệ đệ." Quan trọng nhất là, học được võ công, nhất định đánh chết hồ ly tinh Hạng Thanh Xuân độc miệng kia.

      Ôn Lương hơi rối rắm: "Ngạn Bình à, con là con , là tỷ tỷ, sau này đệ đệ bảo vệ con, cần con bảo vệ đệ đệ." Trong lòng Ôn đại nhân, con là để nuông chìu, về sau tìm vị hôn phu tốt bảo vệ bé cả đời bình an vui vẻ.

      "Con là ca ca, phải tỷ tỷ!" Đứa khăng khăng, "Là ca ca!"

      Ôn Lương và Như Thúy nhìn nhau, hơi đau đầu, coi như con có la rách cổ họng, con vẫn là con nha! nhưng bây giờ xem tra tiểu nương dường như quên mình là con , toàn tâm toàn ý cho rằng mình là con trai.

      Ôn Lương xoắn xuýt hồi, quay đầu nhìn lại, thấy nương tử ngốc của mình bình tĩnh hơn, ngược lại người nào đó lại bình tĩnh như thế, làm cho kinh ngạc.

      Như Thúy gọi đứa tới, sờ sờ đầu bé: "Con muốn làm con trai?" Thấy vẻ mặt đứa thể "con vốn là bé trai" Như Thúy ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó ra tàn nhẫn: "Được rồi, chờ khi con mười hai mười ba tuổi, con phát mình là con thôi."

      "Tại sao?" Đứa hiểu, Ôn Lương cũng hiểu, hai người cùng nhìn chằm chằm Như Thúy nương.

      Lúc này, Thanh Y Lam Y đứng bên có dự cảm lành, chợt nghe người nào đó : "Sau này con phát triển, chỗ này mỗi tháng chảy máu, đây chính là nữ nhân."

      Quá hung tàn rồi, trong nháy mắt đứa sợ hãi, ngơ ngác phản ứng kịp.

      Ôn đại nhân cũng giống như vậy, bị lời hung tàn của người nào đó dọa, ngây ngốc nhìn phụ nữ có thai nhà mình, lúc kịp phản ứng lại khóc ròng trong lòng, rất muốn : Nha đầu, chẳng lẽ nàng quên ta còn ở đây à, coi như ta là cha, cũng tiện nghe loại chuyện này đâu...

      Mà sau khi đứa bị kích thích quá độ lấy lại tinh thần, lập tức kiên quyết nắm chặt nắm đấm : "Con tuyệt đối làm con , con là con trai! Cha, về sau cha dạy con cách làm nam nhân ! Con muốn làm nam nhân đội trời đạp đất, tới lúc đó xem ai còn con là nữ nhân!" Đứa bắt lấy tay Ôn Lương, nước mắt giàn giụa .

      Ôn Lương: "..."

      ******

      Bị lời hung tàn của người nào đó dọa, đứa đối với chuyện luyện võ càng nóng lòng. Mà biết Ôn Lương nghĩ cái gì, trước cầu liên lục của đứa , vậy mà mời võ sư về dạy.

      Như Thúy nương còn dưỡng thai chỉ đứng nhìn, suy nghĩ chút, gọi ma ma quản tới, tiếp đó bảo bà chọn hai sư phó nữ công về. Ma ma quản nhiều chuyện hỏi câu tìm về làm gì, Như Thúy nương rất bình tĩnh : "Chuẩn bị cho Ngạn Bình , vừa học võ công vừa học nữ công." Miễn cho sau này gả được.

      "..."

      Ma ma quản hiểu chuyện gì trong nháy mắt bị hoảng sợ, muốn gì đó, đứa đứng tấn xong trở về hỏi: "Nương, người chuẩn bị sư phó nữ công cho muội muội sao? Nương yên tâm , Ngạn Bình bảo Phi Y tỷ tỷ trông coi các nàng ấy, đảm bảo sau khi muội muội ra đời có sư phó dạy bé tài nghệ tốt. Nhưng mà trước hết sinh đệ đệ nương."

      Ma ma quản nghe xong, yên tâm, cảm thấy phu nhân đáng tin cậy, cho nên rất tích cực tìm sư phó nữ công.

      Như Thúy nương: "..."

      Ngay lúc Như Thúy còn muốn tiếp tục tìm vài ví dụ tàn nhẫn nào đó để chứng minh đứa là bé hạ nhân đến báo, ma ma Trấn Quốc Công phủ đến bái kiến.

      Như Thúy tươi cười chân thành để bà ta vào, tiểu trung khuyển đánh hơi được mùi mưu nên rất cảnh giác, nhìn chằm chằm ma ma, tính toán nếu ma ma đến ầm ĩ lập tức đá bay bà ta.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 78

      Hôm nay tới là tâm phúc bên người Trấn Quốc Công phu nhân - Trần ma ma, dáng người thanh tú trắng nõn, mặt tươi cười, làm người ta sinh ra thiện cảm.

      Từ sau khi Lâm ma ma bị hai tiểu hồ ly Như Thúy nuôi dọa sợ tới mức té ngã, Lâm ma ma bèn tới Ôn phủ nữa, vốn bà ta tố cáo Như Thúy nương trước mặt Trấn Quốc Công, muốn Trấn Quốc Công chán ghét mà vứt bỏ con dâu này, lúc đó còn mượn cớ vì thanh danh Trấn Quốc Công, Lâm ma ma còn có thể tự mình tới Ôn phủ dạy Như Thúy quy củ, đến lúc đó phải tùy bà ta gây khó dễ sao? Nhưng ai biết người tính bằng trời tính, Như Thúy nương mang thai, Trấn Quốc Công có ý kiến gì nữa cũng qua được cháu ruột, cho nên cho Lâm ma ma tới đây.

      Lần này Trần ma ma tới đây là do Trấn Quốc Công phu nhân an bài, bộ dáng thanh tú sạch , dễ dàng khiến người ta thả lỏng đề phòng, phái bà là chuyện thích hợp nhất.

      Bây giờ Như Thúy còn dưỡng thai, thường ngày có lại lại chẳng qua là bước ra cửa phòng lại hai bước trong sân, liền bị chúng nha hoàn dìu trở về, làm nàng cảm thấy thân thể mình còn quý giá hơn những quý phu nhân kia nữa, Như Thúy nương cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy mình có thể bị dưỡng tàn phế luôn. Cũng may Hồ thái y , tình huống bây giờ ổn định rồi, chỉ cần vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm, sau đó hạn chế nhiều như vậy nữa.

      Được rồi, vì con, nàng có gì thể làm được.

      Trần ma ma được nha hoàn dẫn đến trong sảnh, thấy nữ tử khoác chăn ấm ngồi giường , thấy nàng cười dịu dàng, rất hòa ái dễ gần, vội vàng tiến lên tỉnh an, lại chào hỏi đứa bé bên cạnh Như Thúy, thấy đôi mắt đẹp có thiện cảm của bé nhìn mình lom lom, trong lòng Trần ma ma hơi kinh miệt, chẳng qua chỉ là đứa xuất thân nghèo hèn, được may mắn trời ban mới để Tam thiếu gia nhìn trúng nhận làm nghĩa tử mà thôi, sau khi Tam thiếu phu nhân sinh ra con của mình, nghĩa tử này làm sao so sánh được với con của mình, đến lúc đó ngoài thân phận ra còn có cái gì? đáng lo.

      Được ban ngồi xong, Trần ma ma nửa ngồi ghế thêu, bắt đầu tán gẫu với Như Thúy về việc nhà, phần lớn là ân cần hỏi thăm sức khỏe nàng thế nào, đứa bé có ngoan , muốn ăn cái gì này nọ, coi như đại diện Trấn Quốc Công phu nhân hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm của mẹ chồng đối với con dâu.

      Hai người chuyện rất hợp, sau đó Trần ma ma mới tiến vào chủ đề chính: "Tam thiếu phu nhân, nghe người mang thai, hơn nữa lại bị hoảng sợ, lão gia và phu nhân đều lo lắng, nếu đứa này sinh ra, đây là cháu đích tôn của phủ chúng ta, lão gia và phu nhân rất coi trọng. Phu nhân còn muốn tự mình qua đây chăm sóc người đấy, chẳng qua Trấn Quốc Công phủ thể thiếu bà, phu nhân nghĩ người cũng là con dâu của Trấn Quốc Công phủ, trong phủ chúng ta thiếu thứ gì, thuốc bổ đầy đủ, bằng Tam thiếu phu nhân trở về phủ dưỡng thai , như vậy lão gia và phu nhân mới yên tâm được. Hơn nữa phu nhân và đại thiếu phu nhân cũng từng sinh con, rất có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, Nếu Tam thiếu phu nhân trở về có các nàng ấy bồi cùng, trong lòng cũng an ổn, người thấy có phải ?"

      Trần ma ma gần xa cũng là vì tốt cho Như Thúy, hơn nữa còn cười hết sức lòng, khiến người ta cảm thấy có ác ý. Qua buổi chuyện Ôn Ngạn Bình vốn căm thù bà cũng giảm rất nhiều, thế nhưng nhíu đôi lông mày , chần chờ : Trần ma ma, tốt như bà sao?"

      "Hồi Ngạn Bình thiếu gia, đương nhiên là nô tài lòng rồi, Tam thiếu phu nhân có thai, chúng ta vô cùng vui mừng." Trần ma ma nhanh chóng bày tỏ tâm ý.

      "Nhưng mà...Lần trước phải tranh cãi rất ầm ĩ sao?" Trí nhớ Ôn Ngạn Bình rất tốt, khó hiểu : "Coi như phu nhân nhà các người muốn nương ta hồi phủ an thai, thế nhưng các nàng ấy lại bày sắc mặt cho nương ta nhìn, nương ta vui, đệ đệ ta cũng vui, hồi phủ làm gì?"

      "...''

      Sắc mặt Trần ma ma cứng ngắc, đứa bé trai này chuyện đặc biệt thẳng thắn. Lúc này, Như Thúy cũng : "Ý tốt của nương ta nhận, chẳng qua tại ta dưỡng thai, Hồ thái y tiện lại, nếu nương lo lắng có thể tới đây ở vài ngày, trong phủ nếu thiếu cái gì ta xin nương, tin rằng nương lo lắng cho ta như vậy, chắc chắn từ chối đâu nhỉ?"

      Trần ma ma thấy nàng cười sắc mặt càng cứng ngắc, trong lòng thấp thỏm yên, da mặt nàng chắc dày đến nỗi đến Trấn Quốc Công phủ khuân đồ ? Chắc da mặt dày như vậy đâu? Trần ma ma với tư cách là tâm phúc bên người Trấn Quốc Công phu nhân, cũng thường đến khố phòng Trấn Quốc Công phủ, đương nhiên biết trong đó có đồ tốt, lo lắng bị nàng nhìn trúng, sau đó mặt dày mày dạn đòi hỏi, nàng mang thai, phu nhân bà cũng tiện từ chối...

      Tuy rằng bây giờ ta mang thai đầu, trong lòng có chút nỡ, nhưng mà lúc nghe ta mang thai, Túc vương phủ phái hai vị ma ma có kinh nghiệm tới." Như Thúy tiếp tục cười híp mắt , cầm chén trà ấm bên cạnh uống ngụm.

      Đột nhiên Trần ma ma ngồi yên, chẳng trách mỗi lần Tam thiếu phu nhân hồi phủ, phu nhân và đại thiếu phu nhân bị nàng làm cho tức giận đến mất lý trí, còn đặc biệt biết cách ăn , nghe ý tứ của nàng, phải châm chọc phu nhân chỉ biết ngoài miệng chứ có hành động thực tế sao? Hơn nữa hôm nay nhiệm vụ phu nhân giao cho bà la thuyết phục Tam thiếu phu nhân hồi phủ dưỡng thai đấy, đến lúc đó mặc kệ Tam thiếu gia có trở về hay , đều có quan hệ. Nhưng bây giờ xem ra, Tam thiếu phu nhân tuyệt đối quay về Trấn Quốc Công phủ đâu.

      Trần ma ma có cách nào, chỉ có thể chuyển hướng đề tài này, lại trò chuyện với Như Thúy lát, cuối cùng lại vào vấn đề chính: "Tam thiếu phu nhân, người có thai, thân thể quý giá, về sau phải cẩn thận hơn, phu nhân dặn dò nô tỳ với Tam thiếu phu nhân, lúc này ngàn vạn lần phải tĩnh dưỡng, để người khác quấy rầy."

      Như Thúy bình tĩnh, "Trần ma ma yên tâm, Ôn đại nhân dặn dò người làm trong phủ, để ai ồn ào đến ta."

      Trần ma ma giả bộ thở dài, "Hạ nhân lo lắng, phu nhân lo lắng Tam thiếu gia lần đầu làm cha, cái gì cũng hiểu, nếu buổi tối làm phiền người..."

      Như Thúy lần nữa tiếp lời: " Yên tâm , phu quân vô cùng coi trọng đứa này, buổi tối luôn giọng chuyện với ta, làm phiền ta."

      "..."

      Trần ma ma nghẹn muốn chết, mỗi lần vào vấn đề chính đều bị người nào đó vô tội chuyển hướng, khiến cho bà hoài nghi là nàng cố ý. Sau đó lại ít chuyện vặt, phát vị Tam thiếu phu nhân này có thể xoay chuyển câu chuyện theo hướng khác, Trần ma ma bị nghẹn quyết định chìa mặt mo thẳng.

      "Tam thiếu phu nhân, ý phu nhân là, người mang thai, tiện hầu hạ Tam thiếu gia, mà Tam thiếu gia lại là nam nhân, thể có người hầu hạ, xem như là gia đình bình thường nữa, nếu phu nhân có thai, cũng thay trượng phu mình tìm nha hoàn, bới tóc cho nàng ta đến hầu hạ , tin rằng người cũng muốn tốt cho Tam thiếu gia phải ?"

      Như Thúy gì, chẳng qua lại tiếp tục híp mắt cười.

      Trần ma ma biết nữ nhân dù có hào phóng cỡ nào cũng đem nam nhân của mình đẩy ra ngoài, trong lòng bà cũng hiểu, nhưng trong các gia đình phú quý các phu nhân phải đều làm như vậy sao? Nàng cũng thể ngoại lệ?

      "Tam thiếu phu nhân đừng để ý, nghĩ đến người có phụ mẫu, có trưởng bối loại lời này với người, phu nhân chúng ta cũng có ý tốt, lo lắng người hiểu chuyện, liền phái lão nô đến đây với người, nếu người nỡ dùng những nha hoàn bên cạnh, phu nhân cũng có người cho người chọn, cũng để sau này người có thể yên tâm dưỡng thai, tiếp đó sinh tiểu thiếu gia khỏe mạnh..."

      Như Thúy bưng chén nước chậm rãi uống hớp, nghe Trần ma ma lải nhãi người Trấn Quốc Công phu nhân chọn có bao nhiêu dịu dàng thùy mị, Trấn Quốc Công cũng đồng ý ra sao, sau đó lại giảng cho nàng thế nào là người vợ hiền phải biết bao dung, thể quấn lấy nam nhân buông, đây là biểu của đố phụ, bị người đời cười chê.

      Tuy rằng Như Thúy có mẫu thân dạy những thứ này, nhưng có nghe người ta qua, trong lòng nàng đồng tình.

      So với những thứ Trần ma ma khác mấy, Như Thúy nghiêm mặt : "Trần ma ma, bà có dám đem những lời này đến Túc vương phủ trước mặt Túc vương phi ?"

      "..."

      Vừa mở miệng, chính là đề nghị hung ác. Trần ma ma dại ra, nghe nàng xong trong lòng lo sợ, chuyện với đố phụ đoản mệnh kia sao? , sợ còn chưa được câu, Túc vương sai người đá bay bà ra ngoài rồi, còn sống tiếp hay sau.

      "Trần ma ma, bà trở về lại với nương, ta hiểu ý của bà ấy, nhưng mà ta đồng ý. Nếu nương tức giận, mời nương tới Túc vương phủ với Túc vương phi ý của bà ấy, nếu Túc vương phi đồng ý cho Túc vương nạp tiểu thiếp dịu dàng hiền thục, ta cũng đồng ý cho Ôn đại nhân nạp Tần gia nương kia làm thiếp."

      "..."

      Trần ma ma vô cùng tức giận, ngón tay đều run rẩy, nhớ tới phu nhân nhà mình, cuối cùng cứng rắn, sắc mặt nghiêm lại : "Tam thiếu phu nhân, người cãi lời lão gia và phu nhân sao? Lão gia lên tiếng, tại thân thể người tiện, bên cạnh Tam thiếu gia cần có người hầu hạ. Lão gia ra lệnh cho người lựa thời gian xem mặt nương Tần gia, nếu hài lòng, dẽ sai người chọn thời gian dùng kiệu đưa tới." xong, lại mỉm cười, khuôn mặt vốn dễ gần nhưng rất có khí phách, "Tam thiếu phu nhân, những điều này cũng là ý của lão gia, người là dâu con, lẽ muốn cãi lệnh trưởng bối? Nếu truyền ra ngoài, trở thành bất hiền bất hiếu đó..."

      "Câm miệng!"

      Cuối cùng, đứa nhịn được nữa tức giận, lật đổ bàn trà giường , chén trà vỡ nát bấy, đứa vẫn chưa ngui giận, định tiến tới đẩy ngã Trần ma ma nhưng bị Thanh Y nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Có điều Trần ma ma hết sức hoảng sợ, chống lại ánh mắt bị lửa giận nhuộm đỏ của đứa , trong lòng thảng thốt.

      Lúc này, Như Thúy lại hết sức bình thản gọi: "Người đâu."

      Hai ma ma cao lớn vạm vỡ tới, hành lễ xong nghiêm túc đứng bên.

      Như Thúy gọi người xong lấy tay vuốt vuốt bụng: "Đầu óc Trần ma ma được thanh tỉnh, các ngươi đưa bà xuống ao để tỉnh lại ."

      Trần ma ma ngớ người nhìn nàng, hoàn toàn thể tin được lời nàng, khi thấy hai ma ma to khỏe kéo mới tin nàng , cực kỳ sợ hãi, quát to lên.

      "Các người còn chờ cái gì? Đừng để bà ta dọa phu nhân sợ." Lam Y quát lên, " nay thân thể phu nhân quý giá, thể bị dọa sợ, còn mau bịt miệng bà ta lại?"

      Liền có nha hoàn tiến tới dùng khăn nhét vào miệng Trần ma ma, trực tiếp lôi Trần ma ma giãy giụa ra ngoài.

      Tiểu nha hoàn lanh lợi nhanh chóng dọn dẹp đống bửa bộn mặt đất, Thanh Y thai ấm trà mới lên, Như Thúy nhíu mày lo lắng. Mà đối tượng khiến nàng lo lắng lại lặng lẽ chạy tới trước mặt nàng, vỗ lưng nàng, lừa gạt : "Ngạn Bình sợ đâu..."

      Ôn Ngạn Bình quẹt miệng, đem mặt vùi sâu vào lòng nàng cọ cọ, thầm câu "Ta sợ." Rồi còn thò tay ôm eo nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh : "Nương, vừa rồi nương oai phong, dáng vẻ ỷ thế hiếp người rất xinh đẹp."

      Như Thúy cười híp mắt điểm lên trán bé, "Có quyền thế mà bại trận là người ngu, ta phải là người dễ bắt nạt đâu!"

      "Nương lợi hại nhất ~~"

      Thanh Y: "..."

      Chớp mắt cái lại có hạ nhân tới báo, Trần ma ma bò ra khỏi hồ xong bị đuổi về Trấn Quốc Công phủ rồi, Như Thúy tùy ý phất phất tay, cho nha hoàn bẩm báo lui xuống, mặt có bất kỳ biểu lo lắng nào.

      "Phu nhân, Trần ma ma là ma ma tâm phúc của Trấn Quốc Công phu nhân." Thanh Y lo lắng : "Hơn nữa vừa rồi nghe bà ta , hình như Trấn Quốc Công cũng đồng ý, người..."

      "Ôn đại nhân đồng ý." Như Thúy tự tin : "Ta cũng vì muốn tốt cho bọn họ, nếu ta tự mình ra mặt phản đối, Ôn đại nhân nhất định cãi nhau với cha, suy cho cùng bọn họ cũng là cha con, muốn ầm ĩ đến khi nào? Cha lớn tuổi, thể tức giận quá nhiều, coi như ta là con dâu bất hiếu, ta cũng muốn cha giận mà sinh bệnh."

      "..."

      Thanh Y lần nữa mở mang kiến thức, biết cái gì gọi là trợn mắt lời bịa đặt, trong lòng nghĩ ngài làm ông ấy mất mặt, ông ấy mới tức giận đó!

      Thấy Thanh Y còn lo lo lắng lắng, Như Thúy khua tay: " cần lo lắng đâu..., đợi Ôn đại nhân về, ta tự với chàng. Đúng rồi, ngươi phái người báo với Minh quản gia, vừa rồi Trần ma ma năng lỗ mãng chèn ép ta, thân thể ta thoải mái, ta phải nghỉ ngơi."

      Thanh Y nghe xong, khẩn trương, muốn há miệng hỏi nàng thoải mái ở đâu, thấy nàng đứng lên, ngáp cái, vẻ mặt buồn ngủ, còn hỏi mình: "Thanh Y, hôm nào hỏi Hồ gia gia xem có phải phụ nữ có thai đều thích ngủ ? giờ ta thấy ngủ thế nào cũng đủ."

      "..."

      Ôi, đau đầu quá! Được rồi, mọi chuyện chờ Ôn đại nhân về rồi sau.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      như ý quá đỉnh,:yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      tks nàng, mà có 2 chương 77 ah
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :