1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chào mừng editor mới, thanks Nàng

    2. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      Mình cố gắng theo hết truyện này, hứa là post đều đặn... Càng làm càng thấy quá dễ thương...
      thuyt, sususong ngư thích bài này.

    3. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 97

      Edit: Do Nguyen


      “Thập Nhất Nương, mau tới đây, chỗ này có phù dung cao nè”. Diêu Tam Nương vừa vẫy tay với Thập Nhất Nương vừa chạy nhanh đến bàn có điểm tâm. Nhưng đến nơi, bàn còn thấy phù dung cao nữa, chỉ có nhóm nữ nhân im lặng đứng ngay đó mà thôi. “Diêu Tam Nương, cần coi chúng ta như kẻ địch. Nơi này trừ ngươi ra cũng ai có bụng lớn như ngươi đâu”.

      Thập Nhất Nương ôm bé mập mạp tay, hỏi: “Bé con, có muốn ăn điểm tâm ?”

      Bé con gật đầu, nhìn mặt bàn bày đầy điểm tâm mà chảy nước miếng: “Muốn ăn… muốn ăn điểm tâm… điểm tâm ngọt ngọt…”

      có phù dung cao, bé mập tức giận trưng ra khuôn mặt đỏ hồng. Thập Nhất Nương nhịn được bèn hôn lên khuôn mặt ấy. “Chịu khó ăn mấy loại điểm tâm này, lần sau đến nhà tỷ tỷ, tỷ tỷ làm món bánh bơ ngọt cho muội nhé!”

      Bé con họ Bàng, là cháu của Hộ Bộ Thượng Thư Bàng đại nhân. Thập Nhất rất thích bé, phải vì An Nhị bá là thủ hạ của Bàng đại nhân mà vì bé con mập mạp này vô cùng đáng xinh xắn.

      “Thập Nhất Nương, điểm tâm đậu đỏ này ăn cũng ngon lắm đó. Vỏ bánh làm từ gạo nếp, rất dẻo, nhân bánh bên trong là đậu đỏ nghiền nhuyễn. Quan trọng là khối điểm tâm này lớn nhất, giống mấy cái khác hình dáng xíu, ăn khối chẳng bõ bèn gì, đúng là keo kiệt”. Diêu Tam Nương ánh mắt ghét bỏ nhìn các loại điểm tâm tinh xảo khác bày mặt bàn. Mấy ngón tay của nàng gọn gàng cầm lấy, ngụm giải quyết xong khối điểm tâm ngũ sắc.

      Mặt mũi của Tăng Bát Nương đều bị biểu muội tham ăn của mình làm cho mất sạch. Điểm tâm to khó làm, cái khó là làm ra những khối điểm tâm xinh khéo léo. bàn đầy những món điểm tâm tinh xảo này chính là tâm huyết của các vị đầu bếp, lo lắng các tiểu nương miệng , cắn hết được, nên mới làm những khối bé bé xinh xinh, ngờ đâu Diêu Tam Nương lại cho rằng bọn họ thực là keo kiệt…

      Tăng Bát Nương càng đau đầu hơn chính là Thập Nhất Nương và bé con mập mạp đều gật đầu đồng ý với Diêu Tam Nương: “Đúng vậy, vẫn là điểm tâm đậu đỏ lớn nhất, thế mới ngon!”.

      bàn, có 4 mâm điểm tâm đậu đỏ, Diêu Tam Nương còn biết xấu hổ lén lút đem điểm tâm từ bàn khác đến bỏ lên . Kết quả là bàn của nàng bày đầy các khối điểm tâm. Cứ như cuộc điểm tâm hội ngộ! Tăng Bát Nương da mặt mỏng, cảm thấy sau cung yến hôm nay, người ta nghĩ nàng là nương “ham ăn ham uống”.

      Nhìn bàn đầy ắp điểm tâm, Thập Nhất Nương cặp mắt sáng ngời, bé con mập mạp được ôm trong lòng nàng cũng thế. lớn thi nhau ăn điểm tâm đậu đỏ với tốc độ nhanh chóng phân thắng bại.

      “Vẫn là Diêu Tam Nương đúng…” Thập Nhất Nương tán thưởng: “Điểm tâm ngon nhất hôm nay chính là điểm tâm đậu đỏ”.

      “Ngon như vậy sao?” Tăng Bát Nương tò mò cầm lên khối, chần chừ có nên ăn hay . ra nàng giống biểu muội của mình, cơ thể rất dễ béo, vì thế lâu rồi nàng dám đụng chút đồ ngọt nào. Lúc này đây, Thập Nhất Nương và bé con mũm mĩm nhìn nàng bằng ánh mắt khổ sở, dường như muốn cướp lại khối điểm tâm trong tay nàng. Tăng Bát Nương kiên quyết đem khối điểm tâm đậu đỏ bỏ vào trong miệng. Mềm mại, ngọt ngào, vừa vào miệng liền tan, cảm giác hạnh phúc lan tỏa đầy khoang miệng, quả nhiên ăn thực ngon! Tăng Bát Nương bội phục chính mình, trong nửa năm qua nàng lại có thể kiềm chế bản thân ăn khối điểm tâm nào, vì giữ vóc dáng nàng hy sinh lớn!

      “Tăng tỷ tỷ ràng rất thích ăn ngọt, tại sao lại chịu thừa nhận?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi.

      “Cũng chỉ vì muốn có vóc dáng thon thả đó!” Diêu Tam Nương đau xót nhìn tỷ tỷ: “Biểu tỷ ta nửa năm trước béo hơn, tại chắc giảm cũng phải đến 10 cân, nghe bá nương ta nàng ăn thịt, ăn điểm tâm, cả cơm cũng ăn rất ít, là đáng thương!”.

      Thập Nhất Nương nhìn Tăng Bát nương đầy sùng bái: “Ta thể làm được như nàng ấy, thức ăn ngon chính là sinh mạng của ta. ăn thịt? ăn điểm tâm? Ta thà làm nương béo cũng nhất quyết nhịn ăn đâu! Nhưng Tăng tỷ tỷ rất gầy, cho dù có tăng lên 10 cân cũng thể coi là béo”. Đây là . Tăng Bát Nương cao khoảng 1,6m, trọng lượng cũng đến 40 cân, dù có thêm 10 cân cũng chưa thể gọi là béo được?

      Vừa nghe đến chữ “béo”, Tăng Bát Nương ăn điểm tâm lập tức ngừng lại. Nàng vì chuyện ăn uống tầm thường mà phá hủy cố gắng nửa năm qua. Mấy khối điểm tâm hôm nay lỡ ăn, biết phải nhịn bao nhiêu ngày mới có thể bù lại được?

      “Vóc dáng này của ta chỉ có thể gọi là béo, vẫn chưa được coi là cân xứng”. Tăng Bát Nương nhìn mấy nữ tử gầy tong teo, cảm giác cơn gió thổi qua liền lung lay cách đầy hâm mộ! “Các muội nhìn , kia mới là vóc dáng hoàn mỹ khiến người ta mơ ước!”.

      Thập Nhất Nương nghẹn họng nhìn trân trối: “Tăng tỷ tỷ, tỷ muốn lừa muội hả? mấy cái xác khô mặc quần áo, ngực, mông kia nam nhân nhìn thấy chắc cũng phải cách xa ba thước”.

      Tăng Bát Nương đỏ mặt: “Là tiểu thư khuê các, sao có thể ngực ngực, mông mông… sau này được như thế, nếu người khác nghe được cho rằng chúng ta thiếu giáo dưỡng…” nên lời mà!

      Thập Nhất Nương buồn bực: “Còn được là! Kinh thành quả thực khác xa vùng Tây Bắc, ở Tây Bắc, các nương gầy teo tóp như thế thể gả ra ngoài được đâu”.

      Diêu Tam Nương vểnh lỗ tai lên tò mò hỏi: “Ở Tây Bắc thịnh hành vẻ đẹp mập mạp sao? thể nào!”. Nàng vẫn cho rằng những mỹ nhân kinh thành mới là người tạo nên trào lưu cái đẹp chứ.

      Thập Nhất Nương lắc đầu: “Cũng phải mập mạp là đẹp. Mà ở đó coi trọng khỏe mạnh. Tây Bắc hay có chiến . Nữ nhân khỏe mạnh cũng thường phải ra chiến trường. Nếu họ là những nương mảnh mai yếu đuối khi giặc Hồ đến chạy nổi, tất nhiên bị bắt rồi. Vì thế, người Tây Bắc thích các nương nũng nịu, yếu đuối, chỉ giỏi ngáng tay ngáng chân người khác”.

      Tăng Bát Nương vẫn thể tin nổi. “Thế nhưng các nương khỏe mạnh, cường tráng như vậy liệu có thích nam nhân ? Có biết phải ỷ lại vào nam nhân ? Có biết đạo lý xem chồng như trời ? Có biết giống như chim nép vào lòng nam nhân ?”…

      Lần này, đổi lại là Thập Nhất Nương thể tin nổi: “Tại sao nữ nhân cứ nhất định phải ỷ lại vào nam nhân? Rất nhiều nữ nhân Tây Bắc trong chiến tranh mất trượng phu, các nàng tay gánh vác gia đình, hiếu kính phụ mẫu, thay chồng nuôi con, hề kém nam nhân”. Thập Nhất Nương lần đầu tiên khắc sâu cái ý thức nơi này – Đại Hạ quốc là xã hội nam quyền, phụ nữ giống như dây leo đeo bám đàn ông mà sống.

      Tăng Bát Nương suy nghĩ sâu xa, mẫu thân nàng vẫn rằng nữ nhân phải ngoan ngoãn, dịu dàng, mềm mại nam nhân mới thương. Nhưng hôm nay Thập Nhất lại với nàng nữ nhân vẫn có thể kiên cường trở thành tùng bách, cần phải dựa vào nam nhân.

      “Nữ nhân Tây Bắc và nữ nhân kinh thành, người nào đẹp hơn?” Diêu Tam Nương tò mò hỏi.

      ra thẩm mỹ ở hai vùng giống nhau, trong mắt người kinh thành, nữ nhân gầy như hoa cúc mới được coi là xinh đẹp. Nhưng trong mắt nam nhân Tây Bắc, họ hề cảm thấy nữ nhân cường tráng, thô kệch là tốt. Nhất là vùng Trung Châu, mấy năm nay giặc giã liên tục, nam nhân đều ở chiến trường đánh giặc Hồ, những nương gầy yếu gió thổi lay làm sao có thể gánh vác việc nhà thay chồng được”.

      Lời Thập Nhất Nương khá thú vị, khiến đám tiểu thư quyền quý nghiêm túc lắng nghe. vị tiểu thư cảm thán: “Nữ nhân Tây Bắc vất vả! Nhưng họ cũng là giỏi!”.

      Thập Nhất Nương hơi thất vọng nhìn khắp vòng, các vị tiểu thư đều có kiểu mảnh mai tinh tế, yếu đuối nhu nhược khiến nàng bực bội. “Đại bá mẫu muốn tìm cho ta tẩu tử tại kinh thành, nhưng ta vẫn tìm thấy người thích hợp…”

      Các vị tiểu thư lập tức vểnh tai nghe ngóng, khuôn mặt bất giác ửng hồng. Cả đám vây quanh Thập Nhất. “ biết tiêu chuẩn như thế nào mới được xem là thích hợp?”

      Thập Nhất Nương trả lời kiên quyết: “Cường tráng, chúng ta xuất thân là võ tướng, thân thể phải khỏe mạnh, ít nhất thể để gió cát Tây Bắc thổi bay, càng được để cái rét Tây Bắc làm cho đổ bệnh”.

      Các tiểu thư hầu hết đều bị phong thái của các vị thiếu gia họ An hấp dẫn, nghe đến lời của Thập Nhất Nương mới dần dần hạ nhiệt. Đúng vậy, An gia xuất thân võ tướng, tương lai còn muốn thủ hộ biên cương, các nàng mảnh mai yếu ớt như vậy làm sao có thể chịu đựng cái lạnh khủng khiếp vùng Tây Bắc. Tuy vậy họ vẫn thể cam lòng, thiếu niên An gia ai nấy đều tài tuấn, nhất là An Tam lang, nếu có thể cùng kết thành phu thê, đừng là Tây Bắc, dù phải vào địa ngục các nàng đều nguyện ý…

      Thập Nhất Nương cảm thấy kì lạ, hiểu sao các vị tiểu thư xung quanh mình bỗng nhiên mặt ai cũng biến thành màu đỏ?

      Diêu Tam nương thừa dịp biểu tỷ chú ý vụng trộm ăn điểm tâm. “Thập Nhất Nương, các vị ca ca của ngươi thích các nương đánh nhau lợi hại sao? Vậy sao tìm vợ ở Tây Bắc luôn ?”

      “Đại bá mẫu ta đồng ý”. ra, Thập Nhất Nương cũng hiểu các nương Tây Bắc tuy khỏe mạnh kiên cường, nhưng Đại bá mẫu lại thở dài rằng dù sao các nàng vẫn quá ít kiến thức, làm dâu An gia phải biết phân tích các chính sách của triều đình, nắm trong tay hướng của gia tộc. Thập Nhất còn thực quan sát các vị tiểu thư xung quanh: “các ca ca của ta thích những nương kiên cường, nếu biết võ có thể luyện tập, riêng các nương yếu đuối như hoa, các huynh ấy thích đâu. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu của ta đều rất lợi hại, cho dù bá phụ có xuất chinh, họ vẫn có thể chống đỡ An gia vững vàng, làm hậu phương, phân ưu cho bá phụ…”

      Diêu Tam nương cảm thán: “Thực là làm thê tử của An gia dễ dàng!”…

      Tăng Bát nương cũng : “Làm thê tử văn nhân cũng dễ, nào là ba vợ bốn nàng hầu, nào là thông phòng, nào là con vợ kế…” Chợt nàng cảnh giác nữa, sợ mình lại là người mở đầu câu chuyện nhạy cảm của nữ tử. Nhưng ở đây đều là các vị tiểu thư tuổi còn , các nàng nghĩ đến tương lai, có trách nhiệm phải làm cho chồng vui vẻ, phải lấy được lòng mẹ chồng, em chồng, rồi đến khi hơn 30 tuổi, nhan sắc tàn phai, phu quân của mình còn nạp thiếp…

      “Nhà chúng ta có tiểu thiếp, cũng có thông phòng…” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ : “Tổ phụ An gia chúng ta giáo huấn rằng thê tử của nam nhân An gia rất vất vả, được làm cho các nàng thêm thương tâm, cho nên chỉ trừ phi đến 40 tuổi vẫn có con cái mới phải nạp thiếp, ngoài ra đều được. Nhưng cho dù nạp thiếp cũng chỉ được 1 người. Tổ phụ ta nạp 1 người thiếp mà vẫn có con đó là lỗi của nam nhân”.

      Thập Nhất nương nào biết thời điểm ban bố gia quy này, tổ phụ An gia là bưu hãn. Vả lại chẳng có nam nhân nào thừa nhận mình có vấn đề, vì thế cho nên nam tử An gia đều nhất quyết nạp thiếp.

      Lúc đó, tổ phụ An gia cười đầy ý: “Vậy hãy chứng minh cho ta thấy các ngươi cần nạp thiếp!”…

      Nghe những lời này, hầu hết các tiểu thư ở đây ánh mắt đều sáng rực. Thập Nhất Nương hiểu sao các nàng lại kích động như vậy: “Ta nghe nhiều nhà quyền quý khác cũng có quy định này mà”. chỉ những nhà quyền quý mà số thế tộc cũng có quy định này, sao bọn họ lại ngạc nhiên như thế nhỉ?

      Tăng Bát Nương cười khổ: “Tuy là có, nhưng nghiêm túc làm theo lại được mấy nhà đâu”. Ví như Tăng gia của nàng, phụ mẫu vẫn ân ái với nhau, nhưng cha nàng vẫn nạp thêm 2 tiểu thiếp.

      Thập Nhất Nương tỉnh ngộ, hiểu vì sao các vị tiểu thư này lại kích động như vậy. An gia quả là gia quy nghiêm khắc. Rất tốt!

      Nhìn quanh vòng các vị tiểu thư trong cung yến, Thập Nhất Nương rất muốn tìm bà mối họ Lâm về bức họa các nương bà ta vẽ. Nàng muốn cho bà ấy biết kỹ thuật của bà ta quá kém, cùng người giống nhau nhiều nhất chỉ được 3 phần, bà ta vẽ quá trừu tượng, người xem phải tưởng tượng nhiều. Như vị tiểu thư này bộ dạng đen thui, bức họa thể nhìn ra được.

      Hay là bà mối Lâm này cố ý?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

      An Quốc Công: An Gia chúng ta bốn mươi tuổi mà vẫn có con được nạp thiếp nhưng tiếp tục sinh được nữa đứa đó có vấn đề rồi!

      Thập Nhất Nương: Nếu nạp thiếp mà vẫn thể sinh được chẳng phải chứng minh người đó bất lực sao?

      An Quốc Công: quá tàn khốc! Nếu là nam tử hán buộc lòng phải đối mặt thôi…
      Last edited: 21/3/17

    4. Do Nguyen

      Do Nguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      1,318
      CHƯƠNG 98

      Edit: Do Nguyen

      Trong cung yến hơi nóng, Thập Nhất Nương cùng Tăng Bát Nương đến góc cửa sổ, nơi này có bức mành treo, cũng được thông gió cho lắm nhưng vẫn tạm ổn. Đứng đây, các nàng vẫn quan sát được Diêu Tam Nương vì thế khá yên tâm.

      Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Tăng Bát Nương: “Cung yến đến giờ sao vẫn thấy Công chúa xuất nhỉ?” Đúng ra, tại các buổi cung yến, Công chúa là chủ nhân lẽ ra phải nên ra mặt để đón tiếp các vị tiểu thư mới đúng.

      Tăng Bát Nương nhìn quanh, lại tiếp tục thầm: “Ta nghe Công chúa được khỏe, vừa rồi Hoàng hậu phải ra mặt để tiếp đãi các vị mệnh phụ phu nhân đấy thôi. Ta đoán Hoàng hậu chắc thăm Công chúa, biết được nàng thể xuất nên mới thay nàng chủ trì cung yến”.

      Thập Nhất Nương cau mày, chợt nghĩ đến Thái tử. Haizz… Hoàng gia này là nhiều người bệnh!

      “Tóm lại, làm Hoàng hậu cũng phải dễ”. Tăng Bát Nương đồng tình , chuyện Thái tử trúng độc còn là bí mật, Công chúa lại đau ốm nhiều năm, trượng phu của mình lại bị vô số mỹ nhân mơ ước, tìm mọi cách quyến rũ, Hoàng hậu quyền cao chức trọng sao? Ngày ngày cứ như lớp băng mỏng… “Nhưng ra Hoàng hậu rất giống những nữ nhân Tây Bắc mà Thập Nhất muội vừa đến, rất… rất kiên cường”. Tăng Bát Nương khỏi bội phục.

      Thập Nhất Nương im lặng , nàng cảm thấy nếu nàng là Hoàng hậu, nàng tuyệt đối thể làm tốt mọi thứ giống như vị Hoàng hậu tại này đây.

      Hoàng đế từng khiến Tiên đế tức giận, bị giam giữ nhiều năm, các vị phi tử đều chịu nổi khổ sở mà bỏ hết, chỉ có vị Hoàng hậu xuất thân thấp kém này vẫn lòng theo Hoàng đế, suốt 10 năm, có tự do, đến đồ ăn thức uống cũng bị cắt xén, nhưng Hoàng hậu vẫn kiên cường, nàng xắn tay áo lên làm việc, trồng lúa trồng rau, chăm sóc phu quân và nhi tử khỏe mạnh, trong hoạn nạn tìm thấy chân tình, vì thế Hoàng đế chỉ cần nàng, sống chết chịu nạp thêm phi tử.

      “Hoàng hậu nhất định rất đẹp”. Nhất định thua kém sắc đẹp các vị ca ca nhà mình, nhất định cũng đẹp như Thái Tử. Thập Nhất Nương cảm thán: “Hoàng hậu chắc chắn là mỹ nhân hiếm thấy, khó ai có thể “vừa tốt gỗ vừa tốt nước sơn” được như vậy!”

      Tăng Bát Nương lắc đầu: “Muội sai rồi, diện mạo Hoàng hậu cũng phải xinh đẹp, mọi người đều công nhận như thế, muội có thấy mấy mệnh phụ phu nhân kia ? Các bà ấy đều từng được gia tộc lựa chọn, bắt phải phải trang điểm kiều, lộng lẫy để mong Hoàng đế nhìn trúng. Họ cho rằng bản thân mình xinh đẹp hơn Hoàng hậu là có thể nhập cung sao? Còn có bản lĩnh trồng lúa trồng rau, tự nuôi sống bản thân và gia đình… chậc chậc… họ giống như ký sinh trùng đeo bám nam nhân để sống như Thập Nhất muội muội khi nãy đến”. Tăng Bát Nương càng càng tức giận, những lúc đàn ông chịu tội, chịu khổ, sao thấy các bà ấy ra mặt, chen vai sát cánh cùng chịu đựng, đợi đến khi đàn ông công thành danh toại, bọn họ cứ như ruồi bọ bâu vào, xua mãi . Tuy rằng mẫu thân với nàng thái độ này đời vốn dĩ bình thường, hơn nữa nam tử vốn phong lưu nhưng Tăng Bát Nương vẫn rất khó chịu.

      Thập Nhất Nương vỗ vai nàng đồng cảm: “Bát nương, những loại tiểu tam này cho dù đến tận thế cũng chịu biến mất đâu, cho nên xua mãi là chuyện bình thường”.

      “Tiểu tam?”

      “Chính là loại người chuyên làm kẻ thứ ba, chen vào phá vỡ tình cảm vợ chồng người khác”. Thập Nhất Nương thuận miệng tiếp: “Thực ra, ở Tây Bắc nay, người ta còn nạp thiếp nhiều nữa đâu, nữ nhân cũng có địa vị cao hơn, giống kinh thành, từ gia đình quý tộc đến hậu viện của quan lại đều nạp rất nhiều nữ nhân, ta còn nghe có người nạp tới 28 tiểu thiếp cùng mấy chục nha hoàn thông phòng, hiểu làm sao mà chịu nổi?...”

      Tăng Bát nương đỏ mặt, hơi lo lắng : “Thập Nhất Nương, ta dặn rồi mà, chuyện phải cẩn thận, kinh thành này lắm kẻ nhiều chuyện, bị họ nghe được đồn ra ngoài, thanh danh chúng ta hỏng mất!”…

      Thập nhất nương khó hiểu: “Nhưng ta có cái gì đúng đâu?”

      Tăng Bát Nương mặt càng đỏ hơn,“Muội nam nhân nạp nhiều thiếp, nhiều thông phòng... Rồi rồi chịu nổi...” Lời này tiểu thư chưa lập gia đình nên đâu!

      Thập Nhất Nương lại càng đồng ý: “Ta đúng mà, nuôi nữ nhân rất tốn tiền, quần áo trang sức, son phấn này nọ đều cần tới bạc… Nuôi lúc mấy chục nữ nhân trong nhà phải tiêu tốn cả núi vàng núi bạc, đàn ông chịu nổi sao?” Theo nàng, Nhị lang ca ca là đại thương gia trời sinh, huynh ấy chắc chắn tính ra được chuyện theo đuổi nữ nhân, cưới vợ nạp thiếp là chuyện buôn bán lỗ vốn đến nhường nào.

      Tăng Bát Nương xấu hổ, ra ý của Thập Nhất hoàn toàn trong sáng, là do nàng tự nghĩ chuyện “đen tối” kia! Nàng bình tĩnh lại, nhìn sang thấy Thập Nhất Nương phát mình bối rối mới thở phào nhõm tự thầm: “Cổ nhân là bảo thủ, cảm thấy được hẵng làm, vì thể diện cứ phải cố, mệt đến chết thôi!”…

      “Thập Nhất tiểu thư!” cung nữ tiến đến hành lễ: “Hoàng hậu cho mời tiểu thư!”…

      Thập Nhất Nương hơi sửng sốt, nàng phản xạ có điều kiện lập tức sờ đến cây roi dắt bên hông, rồi lại nhớ đến các loại tiểu thuyết đời trước: cung nữ giả truyền mệnh lệnh của Hoàng hậu, đưa nữ chính hoặc nữ phụ đến chỗ vắng, rồi ụp bao tải vào đầu, rồi… Ặc ặc!

      Tăng Bát Nương bên cạnh lại rất vui mừng: “ thôi Thập Nhất, đây là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu đó!”.

      Thập Nhất Nương theo sau cung nữ. Nàng còn tò mò hỏi vị cung nữ này hàng loạt vấn đề như: nàng bao nhiêu tuổi? trước kia quê quán ở đâu? trong nhà còn có mấy người?...

      Vị cung nữ cẩn thận trả lời nàng, Thập Nhất Nương thầm than đúng là cổ đại phức tạp, đạo tào ra toàn những tinh , chuyện mặt đổi sắc.

      “Bái kiến Hoàng hậu nương nương!” Thập Nhất Nương hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn phía trước. Nàng thấy Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều ở đây rồi. Cung yến hôm nay có nhiều mệnh phụ như vậy, Hoàng hậu lại muốn gặp riêng nữ nhân An gia, hẳn là đặc biệt.

      Hoàng hậu nét mặt tươi cười: “Đây là Thập Nhất tiểu thư sao? Người đâu, đem lễ vật bản cung chuẩn bị tặng cho Thập Nhất tiểu thư”.

      Thập Nhất Nương sững sờ. Ai Hoàng hậu có bộ dạng xấu xí, người có khuôn mặt góc cạnh, nước da vì phơi nắng nhiều mà chuyển màu bánh mật, vóc người rất cao, khung xương lớn, nếu ở đại các model Âu Mỹ đều phải ghen tỵ với người. Hoàng hậu còn đẹp hơn mấy Âu Mỹ ở bìa các tạp chí thời trang, vậy mà bị người ta thành xấu xí! Đúng là đám người hiểu biết, thẩm mỹ thực tào lao!

      Thập nhất nương hành lễ “Cám ơn lễ vật của Hoàng hậu nương nương.”

      Hoàng hậu mỉm cười chân thành với Thập Nhất Nương “Thập Nhất lại đây, cho bản cung xem kỹ con nào, quả là xinh đẹp như lời kể của Tứ lang”.

      Tôn thị mỉm cười âu yếm : “Nương nương đừng khen nàng, nếu nàng về nhà ỷ lại vào lời khen của nương nương mà nhất quyết chịu giảm béo đó!”. ràng, Phương thị và Tôn thị chỉ trong thời gian ngắn cùng Hoàng hậu quan hệ rất tốt.

      Hoàng hậu đồng ý, cứ cầm tay Thập Nhất Nương, nhịn được đưa tay sờ sờ Thập Nhất Nương từ đầu tóc, khuôn mặt, đến da tay của nàng “Thực đẹp, làn da Thập Nhất trắng nõn mịn màng, thân thể béo tốt, các tiểu thư gầy gò thuận lợi sinh con nối dòng đâu, huống hồ bản cung cảm thấy các tiểu thư gầy quá gió thổi bay có bộ dáng gì đẹp đâu chứ”.

      Thập Nhất Nương mãnh liệt gật đầu, vô cùng sùng bái nhìn Hoàng hậu nương nương: “Đúng vậy thưa Hoàng hậu, con cảm thấy gầy gò chẳng có phúc khí gì cả, nhưng thẩm mỹ của mọi người đều quái dị, cứ cho gầy gò là đẹp, họ nghĩ càng gầy càng tốt, con nhìn chỉ thấy giống cái xác khô”.

      Phương thị cười khổ: “Nương nương, có lỗi, Thập Nhất lời suy nghĩ”…

      Hoàng hậu hề giận, ngược lại còn vui vẻ: “Ta thấy con bé rất đúng, dân chúng nhà bình dân đều biết phải tìm nữ nhân mông lớn, ngực lớn, còn giới quý tộc lại chỉ thích các nương gầy quá hai lạng thịt, chả trách những năm này, gia đình quý tộc có con trai trưởng ngày càng ít”…

      Phương thị nghe Hoàng hậu nhắc đến ngực lớn, mông lớn cúi đầu dám gì. Chỉ có Thập Nhất Nương hai mắt tỏa sáng, Hoàng hậu này hợp khẩu vị với nàng! Tri kỉ!

      Thập Nhất Nương cầm hộp trang sức Hoàng hậu ban cho, tò mò hỏi: “Nương nương, con có thể mở nó ra ?”

      Hoàng hậu cười hòa ái: “Tất nhiên, ta tặng cho con, nó là của con, con có quyền”.

      Thập Nhất Nương vừa mở hộp thấy bộ trâm cài trân châu lớn. Phương thị nhảy dựng lên, mỗi viên trân châu đều to như mắt rồng, cái này phải cứ có tiền là mua được. “Nương nương, vật này quá quý trọng, Thập Nhất thể nhận…”

      Hoàng hậu phất tay “Làm sao có thể so sánh với những đồ ăn ngon mà Thập Nhất nương làm ra, phu nhân đừng khách khí, trân châu dù có quý hiếm đến đâu cũng thể ăn được, ra hơi ngượng ngùng, chỉ cần lần sau Thập Nhất đưa rau dưa tiến cung nhiều chút là được, , nhờ những rau dưa ngon lành của Thập Nhất mà Tứ lang mỗi ngày ăn nhiều thêm nửa chén cơm, bản cung rất vui mừng”. tới đây Hoàng hậu lộ ra cảm kích, nếu nhờ các loại thức ăn Thập Nhất Nương đưa đến, con trai bà giống trước kia, chẳng thèm quan tâm đến các món ăn đâu, càng thèm ăn uống. nay bệnh tình Thái tử chuyển biến tốt hơn, dù ăn thức ăn của Thập Nhất Nương cũng để ý đến hương vị món ăn hơn trước, biết được chua cay mặn ngọt… Hoàng hậu bớt áp lực vì chuyện ăn uống của con trai rất nhiều.

      Tôn thị xuất thân cao quý nên cũng quá coi trọng quà tặng này của Hoàng hậu, nàng cười : “Đại tẩu, cứ để cho Thập Nhất cất , sau này con bé trưởng thành, vừa hay làm đồ trang sức. nương lớn như vậy, thế mà vẫn ghét bỏ các loại trâm cài bằng ngọc, chết sống muốn mang, biết đâu chừng con bé lại thích trang sức trân châu này mà sử dụng”.

      Hoàng hậu rất vui mừng “Thế này mới đúng chứ, coi như ta đáp lễ các loại thức ăn mà Thập Nhất tiến cung, lần sau người của bản cung lại đến quý phủ lấy thức ăn, chắc hẳn Quốc công gia tức giận”.

      Thập Nhất Nương hơi ngại ngùng: “Mong nương nương thứ tội, tại tổ phụ ở nhà nhàn rỗi, tánh tình lại giống như tiểu hài tử, dù bộ dạng tức giận nhưng cũng phải là tức giận , chỉ là muốn có người để tổ phụ đùa giỡn mà thôi”.

      Hoàng hậu bất ngờ, cười ha hả, chỉ hận thể đem Thập Nhất Nương cướp lấy, đưa vào trong cung. Đứa đáng , lại còn hiếu thuận, muốn mang vào cung để chơi đùa với Huy nương mà. Vừa nghĩ như thế, Hoàng hậu liền “Thập Nhất Nương, con có muốn thường xuyên vào cung để chơi với An Khang công chúa ? Công chúa vẫn thường ngây ngốc trong cung, cũng có bạn bè, ta chỉ sợ con bé càng ngày càng quái gở”.

      An Khang công chúa – tỷ muội song sinh với Tinh La ca ca sao? Thập Nhất Nương gật đầu cười : “Dạ muốn, con ở nhà cũng có nhiều bạn, công chúa muốn đến nhà con, con rất hoan nghênh, nếu công chúa chê con suốt ngày chỉ biết trồng trọt rồi xuống nhà bếp làm cái này cái kia ăn ăn uống uống, con vui vẻ làm bạn với công chúa”.

      Hoàng hậu mỉm cười: “Công chúa chê đâu, trước kia công chúa cũng thường cùng bản cung nấu nướng, chế biến các món ăn, con bé còn biết trồng lúa nữa”.

      Thập Nhất nương cười vui vẻ: “ sao? Con ở Trung Châu cũng trồng rất nhiều lúa mạch, dùng lúa mạch làm thức ăn cho gia súc, còn thân cây làm thức ăn cho trâu bò, sau đó, lấy phân trâu bò để dành dưỡng đất trồng cũng rất tốt”.

      Hoàng hậu thích thú hỏi chuyện Thập Nhất Nương cách làm ruộng, cách trồng lúa, càng nghe càng ngừng gật đầu.

      Phương thị cùng Tôn thị nhìn nhau cười, Hoàng hậu coi trọng nông nghiệp, hoàng đế minh, đây chính là “thái bình thịnh thế”…
      Last edited: 21/3/17

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mẹ chồng và nàng dâu hợp nhau quá. Thanks nàng
      Do Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :