1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chưa j c có thêm hai bảo bảo rồi, tốc độ quá :v c nhất định giữ lại thai thôi, mình nghĩ là 2 công chúa :-*
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 112

      Sau khi đuổi được Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, Hoắc Dực liền nhanh tới Thanh Lan Uyển, vừa nghĩ tới dáng vẻ mê người của Lâm Tam Tư lúc mới ngủ dậy là lại tự chủ được mà nhếch môi cười, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đến nơi.

      Lâm Tam Tư rửa mặt xong nhưng vẫn chưa thay quần áo, đầu tóc cũng chỉ búi lỏng lên, mặt chút son phấn, thuần khiết như nàng tiên trong rừng vào buổi sáng sớm, xinh đẹp ai sánh bằng, lúc này nàng yên lặng ngồi giường, ngoan ngoãn chờ Hoắc Dực đến.

      Hoắc Dực vào nhà, bóng dáng tuấn lãng che khuất hơn nửa ánh sáng, gương mặt tuấn tú nửa sáng ngời, nửa lại , khiến cho người ta nhìn mà say mê.

      Thấy Lâm Tam Tư nghiêng người nửa nằm giường, ánh mắt có phần vui vẻ, tới vuốt ve mặt nàng, trêu ghẹo : “Tam Tư của ta từ khi nào lại biến thành con sâu lười rồi hả, vừa mới dậy mà lại nằm tiếp sao?”

      Lâm Tam Tư mỉm cười, chớp mắt mấy cái rồi : “ hiểu sao ta cảm thấy mệt mỏi quá, như thể mấy ngày mấy đêm ngủ vậy.”

      Hoắc Dực ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng cái: “Con sâu ngốc nghếch, hôm qua ai mới với ta là ngủ được, nửa đêm tỉnh lại rồi hả?”

      Lâm Tam Tư giải thích: “Đó là vì hôm qua ban ngày ngủ nhiều quá.”

      Hoắc Dực cười : “Thế sao giờ lại biến thành mấy ngày mấy đêm ngủ vậy?”

      Lâm Tam Tư chu môi: “Chàng trách ta sai phải ~~”

      dám dám, Tam Tư của ta thông minh như vậy ai mà thích chứ.”

      “Đâu có đâu có, ta chỉ vừa mắt của điện hạ thôi.”

      Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư ngồi lên ghế lim cạnh bàn ăn, phất tay ý bảo bọn hạ nhân lui xuống, sau đó tự mình múc bát canh, đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến trước mặt nàng.Bát canh này là bảo Lý tẩu chuẩn bị, tuy rằng có ý định lưu lại cái thai, nhưng về mặt ăn uống vẫn muốn bồi bổ cho nàng nhiều hơn chút. “Bát canh này ta tự múc cho nàng, nàng phải uống nhiều vào.”

      Lâm Tam Tư vô cùng cảm động, trong lòng ấm áp, hai tay chống cằm nhìn Hoắc Dực, trong ánh mắt là ỷ lại và thương vô hạn đối với .Từ góc độ của nàng nhìn qua, ánh mặt trời chiếu lên nửa bên mặt của Hoắc Dực, khiến cho giống như thiên thần từ trời rơi xuống. “Điện hạ đối với ta tốt như vậy, ta biết nên làm gì cho phải.”

      Hoắc Dực dịu dàng xoa đầu nàng, : “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn uống cho hết bát canh này là được.”

      “Vâng.” Lâm Tam Tư gật đầu, nhưng người vẫn nhúc nhích.

      Thấy nàng chỉ gật đầu mà động thủ, Hoắc Dực liền ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm bát canh lên, múc thìa cho lên miệng nếm thử rồi mới đưa đến môi nàng: “Chỉ làm, vậy ta phải tự đút cho nàng rồi.”

      Lâm Tam Tư uống thìa canh, hương vị thơm ngon lập tức tràn đầy trong khoang miệng, trong lòng lại càng thấy ngọt như mật. “Điện hạ là giỏi, sao chàng biết là ta muốn chàng đút cho ta vậy?”

      Hoắc Dực nhìn đôi môi hồng nhuận vì dính chút mỡ của nàng mà bóng lên, cầm khăn lau cho nàng mà trực tiếp rướn người ra hôn lên môi nàng, dùng lưỡi liếm .

      Cho dù Lâm Tam Tư quen với việc bị Hoắc Dực hôn bất cứ lúc nào, nhưng lúc này vẫn thấy xấu hổ đỏ bừng cả hai má.

      Hoắc Dực nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Tam Tư, trong lòng vô cùng thỏa mãn, : “Nàng mới là chỉ vừa mắt ta thôi, tất nhiên sao ta lại hiểu tâm tư của nàng chứ.”

      Lâm Tam Tư nhún vai, giả vờ buồn rầu : “Thôi xong, xong rồi, sau này nếu ta có bí mật gì cũng giấu diếm được điện hạ rồi.”

      Hoắc Dực lại xúc thìa canh, : “Nàng muốn giấu ta chuyện gì cứ cho ta nghe, ta giả vờ như biết.”

      Lâm Tam Tư vừa giận vừa buồn cười, lầm bầm : “Điện hạ, chàng coi ta là trẻ lên ba sao?”

      Hoắc Dực bật cười: “Ta có vậy à?”

      Lâm Tam Tư hỏi ngược lại: “Ý của chàng phải vậy sao?”

      Hoắc Dực đáp: “Nếu nàng nghĩ vậy cứ coi là vậy …”

      “…”

      Lâm Tam Tư nghĩ thầm: Cái gì mà ta nghĩ vậy chứ, điện hạ, chàng bắt nạt ta có phải !

      Hoắc Dực vừa ngồi đút canh cho nàng, vừa gắp cho nàng ăn thêm mấy món khác, Lâm Tam Tư hiểu sao dạo này nàng lại ăn ngon miệng thế, lượng ăn gấp đôi bình thường, nếu phải Hoắc Dực cho nàng ăn nhiều vì sợ dạ dày thoải mái, cố ý ngăn nàng lại, e là nàng vẫn còn muốn ăn thêm phần nữa…

      Ăn xong, Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư ra vườn dạo, cho các nha hoàn lui xuống hết, chỉ còn lại hai người tay nắm tay, lang thang khắp nơi mục đích.

      “Điện hạ, biết sao dạo này khẩu vị của ta lại tốt như vậy, cứ muốn ăn mãi thôi, ăn rồi vẫn thấy đói, chàng ăn còn nhiều bằng ta nữa.”

      Hoắc Dực nhíu mày dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lâm Tam Tư, được chăm sóc bồi bổ nên nhìn nàng mượt mà hơn hồi mới vào phủ rất nhiều, lông mi dài như cánh bướm, nụ cười rực rỡ như nắng ban mai, làn da hồng hào như trẻ , dưới ánh mặt trời trông càng thêm lay động lòng người, ngay cả vóc dáng cũng đầy đặn hơn, khi sờ vào rất thoải mái…

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực cứ yên lặng nhìn nàng, khỏi quơ quơ tay trước mặt : “Điện hạ?”

      Hoắc Dực lập tức thu lại những suy nghĩ miên man của mình, nghiêm túc : “Mới gần đây thôi sao?”

      Lâm Tam Tư đáp: “Đúng vậy, từ mấy hôm trước cảm nhận được ràng nhất.”

      Hoắc Dực nhịn cười : “Ý của ta là, sao lại chỉ có dạo gần đây, từ khi ta biết nàng nàng như vậy rồi mà.”

      Lâm Tam Tư lúc sau mới phản ứng lại được, giơ tay đấm cái lên người , : “Điện hạ, chàng lại bắt nạt ta!”

      Quả đấm của nàng vô cùng, có chút lực sát thương nào, hoàn toàn chỉ là đùa giỡn với người thương, Hoắc Dực đương nhiên né tránh, để cho nàng đấm vào ngực , cảm thấy dễ chịu như được nàng vuốt ve vậy.

      tiến lại gần nàng, cười : “Ta bắt nạt nàng, vậy chẳng lẽ nàng muốn ta bắt nạt những nữ nhân khác sao?”

      Lâm Tam Tư ngẩn người, biết trả lời thế nào, đành thành đáp: “…Ta vậy mà.”

      Hoắc Dực nghe vậy là hiểu tâm tư của nàng ngay, nắm lấy bờ vai mềm yếu của nàng, : “Ta thương nàng còn đủ, sao có thể ức hiếp nàng được chứ? Ta là thái tử, cả thiên hạ này ta chẳng sợ ai hết, ai ta cũng có thể khi dễ, chỉ duy nhất nàng là .” Hoắc Dực lưu luyến nhìn nàng: “Bởi vì, ta sợ nàng.”

      Lâm Tam Tư nhìn , ngạc nhiên : “Sợ ta? Sao điện hạ lại sợ ta?”

      Hoắc Dực tiếng động thở dài, Lâm Tam Tư thấy vậy, trong lòng lại có chút hối hận, cái người kia cao ngạo lạnh lùng như vậy, cho dù có sợ hay lời này cũng rất khó để ra, muốn đổi chủ đề lại nghe thấy : “Ta sợ làm nàng thương tâm, sợ nàng buồn, sợ nàng vui, sợ nàng chịu đựng được mà rời xa ta…”

      Lâm Tam Tư kiễng chân lên, đưa tay che miệng Hoắc Dực, cảm xúc ấm áp từ ngón tay truyền tới lòng bàn tay, khiến cho lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp: “Điện hạ, ta rời xa chàng, cả đời này ở bên cạnh chàng.”

      Hoắc Dực cầm lấy tay nàng, nhàng hôn lên, chân thành : “Nguyện chỉ người, cả đời này rời xa nhau.”

      Lâm Tam Tư nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

      Hoắc Dực cúi đầu hôn lên trán nàng, ánh mắt càng thêm kiên định, ngày chính thức thực được lời thề này còn xa nữa.

      Hai người vừa vừa chuyện, bất tri bất giác tới tiểu hoa viên, bây giờ là cuối xuân đầu hè, hoa trong phủ thái tử thi nhau đua nở, khắp nơi đều là biển hoa rực rỡ.Lâm Tam Tư đứng trong khóm hoa, giang rộng hai tay quay tròn vài vòng, thầm nghĩ nếu có máy ảnh tốt quá, nàng chụp mấy tấm ở đây, với lại có rất nhiều loại hoa quý mà trước đây nàng chưa từng được nhìn thấy.

      Hoắc Dực đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng vui vẻ quay tròn, làn váy theo gió tung bay, nhưng phải luôn cẩn thận chú ý vì sợ nàng ngã.

      : “Hoàng tổ mẫu gần đây có biết người vẽ tranh rất đẹp, mọi hình ảnh dưới nét bút của người này đều trở nên rất sinh động và chân , hoàng tổ mẫu khen hết lời, nếu nàng muốn, ta mời người đó tới đây vẽ cho nàng bức tranh.”

      Lâm Tam Tư ngừng động tác, sao nàng lại nghĩ ra nhỉ? Cổ nhân tuy có máy ảnh, nhưng khả năng vẽ tranh cũng vô cùng tài giỏi, mặc dù chân được như máy ảnh, nhưng nhìn vẫn rất thu hút. “Vậy hay quá, nhưng ta có thỉnh cầu.”

      “Nàng .”

      Lâm Tam Tư lắc lắc cánh tay Hoắc Dực, làm nũng : “Ta muốn có bức vẽ ta và điện hạ.”

      Hoắc Dực lộ vẻ khó xử, bảo đứng hoặc ngồi nhúc nhích trước mặt người ngoài, lấy tính tình của sao có thể chịu được? Vốn muốn từ chối, nhưng lại thấy vẻ mặt tràn đầy mong đợi cùng nụ cười tươi rói của Lâm Tam Tư, lại đành lòng khiến nàng thất vọng, cho nên gật đầu đồng ý.

      Người thái hậu nương nương coi trọng quả nhiên danh bất hư truyền, dưới nét bút của , Hoắc Dực quý phái tuấn, Lâm Tam Tư dịu dàng như nước, ngay cả khi hai người trìu mến nhìn nhau, đằm thắm thương trong ánh mắt cũng được biểu ra bên ngoài cách rất tự nhiên, chỉ riêng Lâm Tam Tư hài lòng với bức tranh, mà ngay cả thái hậu nương nương khi xem tranh cũng vô cùng thích, liền bảo vẽ lại bức giống thế rồi treo ở Phúc Thọ cung, để bà có thể được nhìn ngắm bất cứ lúc nào.
      Last edited: 12/8/17

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Hai chi ngot ngao wa
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Răng sâu hết rồi. Sắp đến Valentine. Đọc cái này đúng là ngược cẩu mà.
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 113

      Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư dạo trong phủ đến trưa, cuối cùng còn ngồi nhúc nhích với nàng trong biển hoa tận canh giờ.Lâm Tam Tư vô cùng thích thú, nhìn nàng cười tươi vui vẻ cũng thấy vui lây, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.

      Người họa sĩ khi được thái hậu nương nương mời vào phủ trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu, mặc dù phải người trong triều đình, nhưng ai cũng biết thái tử điện hạ lãnh khốc vô tình, trước khi vào đây có người còn nhắc làm mọi việc phải cẩn thận, trừ vẽ tranh ra nên chữ nào cả, ngay cả thái hậu cũng nhắc nhở phải thận trọng từ lời đến việc làm.Nhưng ngờ, vị thái tử khiến người ta sợ mất mật của Nam Dạ quốc lại là người phong độ như vậy, nam nhân rất nho nhã và có nội hàm!

      Cuối cùng, người họa sĩ phải thầm trong lòng: thể tin vào lời đồn đại được, những gì mình tận mắt trông thấy mới là !

      Lúc hoàn thành xong bức tranh, Lâm Tam Tư mệt rã rời, càng bi phẫn hơn chính là, nàng lại đói bụng rồi…

      Hoắc Dực cùng nàng về Thanh Lan Uyển, các nha hoàn sớm làm xong bữa trưa và dọn lên bàn.Phục Linh hầu hạ Hoắc Dực và Lâm Tam Tư rửa tay, Bách Hợp bế Hi Nhi vừa ăn no xong ra ngoài.

      “Hi Nhi, bé ngoan của ta.” Lâm Tam Tư tươi cười , kể cũng lạ, hài tử nhà người ta hầu như đứa nào cũng mút tay, thấy mẫu thân và phụ thân đều giơ tay đòi bế, bế khóc.Hi Nhi ngược lại, giống như người lớn vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy Hi Nhi mút tay bao giờ, hầu như khóc quấy, chỉ yên lặng mở to mắt nhìn Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, dáng vẻ rất điềm đạm, cánh tay núc ních thịt cũng thèm giơ lên đòi bế.

      Lâm Tam Tư bế Hi Nhi từ tay Bách Hợp, nhìn thoáng qua tiểu nam nhân trong lòng rồi lại đưa mắt nhìn lên đại nam nhân kia, : “Hi Nhi nhìn giống điện hạ đấy.”

      Hoắc Dực cho là đúng, nhưng vẫn muốn trêu chọc nàng chút, : “Giống chỗ nào?”

      “Ánh mắt này, cái mũi này, miệng này, chỗ nào cũng thấy giống hết, giống nhất chính là…” Lâm Tam Tư cố ý dừng lại, nhìn Hoắc Dực : “Khí chất! Tính tình của chàng và Hi Nhi rất giống nhau, ta còn nhớ khi lần đầu tiên vào phủ, chàng từ xa nhìn ta, lúc ấy ta có cảm giác chàng và ta quá cách biệt, giống như trời và đất vậy, vĩnh viễn cũng đến gần được.”

      Hoắc Dực mỉm cười: “Bây giờ sao?”

      “Bây giờ gần đến thể gần hơn được nữa rồi.”

      Hoắc Dực gật đầu, cười : “Cho nên, nếu đánh giá qua khả năng nhìn người của nàng, ta thể tin vào phán đoán của nàng được.”

      “Hả?” Lâm Tam Tư hỏi: “Ý điện hạ là gì?”

      “Trong tương lai, Hi Nhi chắc chắn còn hơn cả ta.”

      Lâm Tam Tư:… núi băng thôi còn chưa đủ hay sao? Tương lai còn thêm núi băng nữa ư?

      Hoắc Dực nhìn nàng, cười : “ phải nàng vừa kêu đói bụng sao? Đưa Hi Nhi cho nha hoàn bế , ta cùng nàng dùng cơm trưa.”

      “Vâng ạ.”

      Ăn trưa xong, Lâm Tam Tư lại buồn ngủ, Hoắc Dực nằm giường ôm nàng, thấy nàng ngủ say rồi mới đứng dậy làm việc của mình.

      Trong tiền sảnh, Bàng Vi Nhân ngồi đợi mấy canh giờ, chỉ thấy mặt Hoắc Dực, mà đến cả hạ nhân trong phủ sau khi đưa ông vào phòng khách, rót trà cho ông rồi cũng biến mất thấy bóng dáng đâu cả, để lại ông mình ngồi trong phòng khách.Nếu như hồi trước ông nhất định phất tay áo bỏ rồi, chẳng qua bây giờ giống ngày xưa, ông tới đây thăm dò tình hình địch nên phải cố gắng kìm chế.Nhưng dù gì ông cũng là đại tướng quân của Nam Dạ, là nhân vật quyền cao chức trọng, ngờ sau khi được “mời” vào phủ thái tử lại bị lạnh nhạt như vậy, trong lòng vừa oán giận vừa củng cố thêm quyết tâm lật đổ Hoắc Dực, đưa Lương vương lên ngôi hoàng đế.

      Hoắc Dực từ Thanh Lan Uyển tới tiền sảnh, người bên cạnh giọng gì đó với , ngữ điệu nhanh chậm nhưng rất ràng. qua khúc quanh hành lang tới bên ngoài phòng khách, trước khi vào cửa, ánh mắt ấm áp của lập tức đắp lên tầng khí lạnh, nhưng sau khi bước vào lại bị che giấu .

      “Để Bàng tướng quân đợi lâu rồi.”

      Bàng Vi Nhân hề ngạc nhiên, đây mới đúng là thái tử điện hạ của Nam Dạ quốc, bao giờ lên tiếng giải thích quá nhiều với người ta, dáng vẻ luôn cao ngạo, khiến cho người ta dám hỏi nhiều.

      “Thái tử điện hạ quá lời rồi, thần cũng chỉ mới đến bao lâu thôi.”

      Hoắc Dực nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, trực tiếp tới vị trí chính trong phòng khách, cầm lấy chén trà mà hạ nhân rót sẵn, lúc đưa lên miệng uống, mắt lạnh lùng liếc nhìn Bàng Vi Nhân, ánh mắt lóe lên cái rồi lại khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, mặt có chút cảm xúc, khiến cho Bàng Vi Nhân quan sát thể phát ra điều gì.

      Hoắc Dực nhấp ngụm trà, : “Bàng tướng quân, mời ngồi.”

      Bàng Vi Nhân ỷ vào việc mình có công trạng hiển hách, nên đợi Hoắc Dực lên tiếng sớm ngồi xuống ghế luôn, chuyện như vậy trước đây phải chưa từng xảy ra, cho dù có ở trước mặt đương kim hoàng thượng ông cũng dám làm vậy, hoàng thượng cũng gì, huống hồ chỉ là thái tử điện hạ?

      Có điều Bàng Vi Nhân quên, thái tử điện hạ khác với hoàng thượng và Lương vương, coi trọng ông, nên đương nhiên thèm để ông vào mắt.

      Nghe Hoắc Dực mời ngồi, Bàng Vi Nhân có phần lúng túng, nhưng ông nghĩ Hoắc Dực dám làm gì ông nên cứ ngồi yên thèm đứng dậy, chỉ hơi liếc nhìn Hoắc Dực, còn chưa kịp mở miệng nghe Hoắc Dực : “Bàng tướng quân, ngươi ngồi sai chỗ rồi.”

      Ngồi sai chỗ? Chỉ ba chữ đơn giản mà lại khiến cho Bàng Vi Nhân vốn luôn bình tĩnh phải rơi vào tình thế khó xử, sao lại ngồi sai chứ?

      Bàng Vi Nhân dù gì cũng là người trong chốn quan trường nhiều năm, rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, : “Thần hiểu ý của điện hạ, kính mong thái tử điện hạ .”

      Hoắc Dực thờ ơ liếc nhìn Bàng Vi Nhân, : “Chỗ mà Bàng tướng quân ngồi là chỗ của Lương vương, ta còn chưa kịp bảo hạ nhân bỏ bị Bàng tướng quân ngồi lên rồi.” Dừng chút rồi lại : “Bàng tướng quân cần lo lắng, ngồi sai chỗ cũng sao, đổi lại là được, ngươi có muốn đổi chỗ ?”

      Bàng Vi Nhân là người thông minh, sao lại hiểu ý của Hoắc Dực cho được, chỉ là ông vẫn lắm, việc kia của Lương vương ông hề tác động bất cứ ai trong triều đình, những tử sĩ kia là do bí mật huấn luyện mà có, mà những người đó trước khi hành động ngậm thuốc độc, nếu bị bắt chỉ cần cắn răng cái là mất mạng, có ai điều tra được.

      Ông làm vô cùng cẩn thận thế rồi, ai mà phát ra được cơ chứ? Với lại sau việc đó ông ra sức giúp đỡ rất nhiệt tình, chút nương tay với chuyện của Lương vương, diệt gọn quân hai bên Lương Ninh, nên hẳn có ai hoài nghi ông, ngay cả hoàng thượng cũng tin tưởng ông, chẳng lẽ thái tử lại hoài nghi?

      Đến lúc này, Bàng Vi Nhân vô cùng rối loạn, cúi đầu chắp tay : “Nếu vậy làm phiền điện hạ rồi.”

      Hoắc Dực vung tay lên, lập tức liền có người bỏ cũ thay mới cái ghế, lúc Bàng Vi Nhân lần nữa ngồi xuống người đầy mồ hôi, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, hoàn toàn mất dáng vẻ trầm ổn vừa rồi.

      Hoắc Dực lạnh lùng quan sát Bàng Vi Nhân, : “Bàng tướng quân trước đây lập được nhiều chiến công hiển hách, ta nghe lệnh lang bây giờ nhậm chức tướng quân, cũng rất có phong thái của Bàng tướng quân năm đó.”

      Bàng Vi Nhân trong lòng thầm nghĩ, sao tự nhiên đề tài lại chuyển hướng đến nhi tử của ông rồi? Nhìn Hoắc Dực ngồi ngay ngắn ghế chủ vị, gương mặt đạm mạc chút cảm xúc, khiến ông thể hiểu được ý của thái tử là gì.Với lại rất đúng, nhi tử của ông biểu rất tốt khi chiến đấu với quân địch vào năm ngoái, được hoàng thượng vô cùng khen ngợi, mà thái tử vốn cũng có kinh nghiệm sa trường, nên cũng lạ gì khi biết những chuyện này.

      Bàng Vi Nhân miễn cưỡng trấn tĩnh, : “Thái tử điện hạ quá khen, nhi tử của thần tuy chiến trắng trận, nhưng nếu so sánh với điện hạ vẫn còn kém xa.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười lạnh, : “Ta bị giam cầm ở đây hai năm, bây giờ mới lại tiếp tục quản lý quân lệnh, giữ gìn kỷ cương, rất cần người giống như lệnh lang đến giúp đỡ ta, lần này cho mời Bàng tướng quân tới đây, cũng là vì muốn thương lượng chuyện này, ta muốn điều lệnh lang làm chủ soái dưới trướng ta, đây là mệnh lệnh, mong Bàng tướng quân xem xét.”

      Bàng Vi Nhân nhíu chặt mày, đây ràng là thông báo chứ đâu phải muốn thương nghị? Nhưng gần đây làm gì có chiến , Hoắc Dực làm vậy là muốn tính toán cái gì?

      “Thái tử điện hạ, lẽ lại có ngoại địch đến xâm lấn sao?”

      Hoắc Dực xua tay, : “ có ngoại địch xâm lấn, nhưng nội địch có, mà những người bên cạnh ta ai có khả năng gánh vác được chuyện này.Ta từng gặp lệnh lang lần, rất có ấn tượng.”

      Bàng Vi Nhân suy nghĩ chút, quả ông có nghe nhi tử từng gặp Hoắc Dực lần, nhưng chuyện với nhau.Lời Hoắc Dực vừa nghe có chút sơ hở nào, nhưng ông vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.Nếu nhi tử của ông có thể được trợ giúp cho Hoắc Dực quả là cơ hội cầu còn được, qua đó cũng có thể qua nhi tử mà giám sát hành động của Hoắc Dực, đối với ông đó là việc tốt.Tuy nhiên mặt khác ông chỉ có nhi tử và nữ nhi, bây giờ nữ nhi phải xuống tóc làm ni rồi, bây giờ lại giao nhi tử duy nhất cho địch nhân, ông yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn dám mạo hiểm.

      Nghĩ lát, ông : “Thái tử điện hạ…”

      Hoắc Dực quan sát biểu của Bàng Vi Nhân, có vẻ đoán được là ông ta gì nên cắt lời luôn: “Bàng tướng quân cần gấp, trước tiên cứ xem qua tấu chương rồi hẵng .”

      Dứt lời liền bảo người hầu cầm lấy tấu chương bàn đưa cho Bàng Vi Nhân.
      Last edited: 12/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :