1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Sư Tử Hà Đông - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Update PN03) HOÀN + EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      nam9 đáng thế

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 51 – NGƯỜI EM, CẬU VẪN ỔN CHỨ?

      Thái độ của Tông Chính, kỳ lạ.

      Lâm Miểu Miểu cũng nghĩ nhiều, SEX vậy ngủ trưa thôi, mới vừa leo lên giường nằm, Tông Chính bỗng nhiên trở mình, giống như con mãnh thú tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, đè mạnh lên người , áo khoác bị cởi ra, váy ngủ hờ hững, hai điểm trước ngực dựng thẳng lên, cách tầng lụa mỏng manh cúi đầu xuống ngậm điểm ấy, ngón tay lần theo thắt lưng trượt vào giữa hai chân, đẩy mép quần lót thâm nhập vào bên trong.

      Lâm Miểu Miểu gần như bị bất thình lình giống như tốc độ lan tràn của ngọn lửa này của , khiến cho trong lúc nhất thời cũng phản ứng kịp, làn da trần trụi dưới ánh sáng vừa mới cảm nhận được cái mát lạnh trong khí, cảm giác mát lạnh còn chưa ngấm vào trong máu, bị nóng bỏng của loại bỏhoàn toàn.

      Rất nóng, có loại cảm giác, bất luận làn da, ánh mắt, hay hơi thở,bất luận nhiệt độ trong cơ thể, trong máu của đều giống như nham thạch nóng chảy núp truyền đến người , theo đụng chạm của đốt cháy từng chút từng chút .

      Động tác của tưởng như rất dịu dàng, nhưng động tác dịu dàng ở nơi yếu ớt nhất cọ tới cọ lui, cũng lộ ra thô bạo, khiến chỗ nào của cũng run rẩy theo đụng chạm của , bị thiêu đốt đến mơ mơ màng màng, bị ép giơ chân lên cao.

      tiến vào cũng nhanh, nhưng lại bộc lộ loại cường thế áp đảo, Lâm Miểu Miểu nắm khăn trải giường, tự chủ cong thắt lưng, kiềm nén thở hổn hển, đợi đến khi tiến vào toàn bộ, chịu nổi, kêu tiếng.

      Chạm đến đỉnh, còn thúc sâu vào trong, tựa như muốn xuyên qua , hơi đau nhưng dường như càng nhiều hơn chính là vui sướng, khó khăn thừa nhận giống như lọt vào cơn sóng giữa đại dương, dập dìu đầu váng mắt hoa.

      "Sâu......quá......"

      thở hổn hển, nghe được lời từ chối gần như rên rỉ của , đầu ngón tay niết vào hạt chân châu của bỗng hơi dùng sức công kích, trong nháy mắt chân của Lâm Miểu Miểu bị tách hẳn ra, gần như muốn thoát khỏi bàn tay của , kẹp chặt lấy , Tông Chính bị kẹp chặt khó chịu, trái lại bất chấp tất cả chơi đùa với , bị làm như vậy, cơ thể với những vết hồng vặn vẹo thắt lưng, giống như dây leo, giãy dụa, run rẩy, nhưng càng quấn chặt hơn.

      Tông Chính bị kẹp hơi đau, bàn tay giữ chặt thắt lưng của .

      "Đừng nhúc nhích."

      Làn da mịn màng vì xoa nắn của , sớm đỏ ửng, dấu tay bên hông càng ràng hơn.

      Lâm Miểu Miểu cũng thấy đau lắm, chẳng qua cảm thấy có chút uất ức, nếu cố ý làm vậy với , có thể vì né tránh mà vặn vẹo thành ra thế nàyđược sao?

      Đầu ngón tay của lại lần nữa chạm đến nơi mềm mại, xấu xa ấn mạnh xuống, cái loại cảm giác này làm cho thân thể của giống như dây cung bị kéo căng cực hạn, căng như muốn đứt ra, đầu óc của càng mơ màng,tiếng rên khe khẽ mang theo nghẹn ngàokhông ngừng thoát ratừ giữa đôi môi đỏ mọng.

      "Em à, thả lỏng chút."

      bị kẹp trán toát mồ hôi, càng động, kẹp càng chặt, tưởng chừng như tuần hoàn ác tính, khiến tiến cũng được mà lùi cũng xong, chật vật vô cùng.

      "...... đừng chạm vào chỗ đó nữa!" Lâm Miểu Miểu cũng đưa ra ý kiến, thanh của thực là muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, giống lẽ thẳng khí hùng, thậm chí còn dám nhìn ánh mắt nóng bỏng hùng hổ doạ người của , nhắm hai mắt lại còn nghiêng đầu sang bên.

      Tông Chính thể làm gì khác đành phải bỏ qua hạt trân châu bị ngón tay kẹp lạimuốn làm gì làm ra trước, Lâm Miểu Miểu thở hổn hà hổn hển, có cảm giác thả lỏng khisống sót sau tai nạn.

      thừa dịp thả lỏng, thành động cái, còn chưa được mấy lần, lạibắt đầu kẹp chặt, Tông Chính biết vì mình đụng vào quá sâu, chẳng những dừng, ngược lại nảy sinh ác độc tiến vào toàn bộ, chỗ giao nhau còn phát ra thanh.

      bị đụng nhịn được kêu tiếng, bản năng muốn trốn, nhưng dù giường lớn, đùi vẫn còn bị giữ chặt, cũng chốn đâu được, lần hoan ái này đúng màu sắc kiểu "Tông Chính", cường thế, hung hăng, cuồng dã.

      Lâm Miểu Miểu ra được rốt cuộc là cảm giác gì, cho rằng nếu lần trước giống như đốt cháy, thế lần này, giống như vật hiến tế trong quá trình thiêu hơn, dâng tặng toàn bộ thân thể, linh hồn, lý trí cũng như tình cảm, sau đó đẩy tới bên bờ vực sâu vạn trượng, hoặc có thể là đỉnh núi cao vút tầng mây.

      Tông Chính ôm xoay người, giữ tấm lưng mịn màng của , động mạnh, bị làm cho gần như muốn ngất , cái lần đêm đầu tiên rất dịu dàng, cảm thấy chịu nổi, mặc dù cố ý làm vậy, nhưng hung dữ mạnh mẽ như thế này, khiến giữa hai chân của suýt chút nữa chịu nổi vui vẻ ào tới như biển động dữ dội.

      chạm vào rất sâu, cường thế đè nửa người lên , tách hai tay giữ ở hai bên sườn tai của .

      Tay chụp lên mu bàn tay của , mỗi ngón tay đều bị tách ra sau đó đan chặt lại, Lâm Miểu Miểu nhìn , cũng có thể tưởng tượng ra mình bị quấn quít với tư thế thân mật ra sao.

      Hơi thở của càng ngày càng trở nên nặng nhọc, ý thức lại càng thêm mơ hồ, trong mỗi lần va chạm,cơ thể yếu ớt giống như đoá hoa ở trong cơn cuồng phong, chịu nổi gánh nặng mà run rẩy, lý trí của , tình cảm của bị ngọn lửa của thiêu đốt, gần nhưmuốn hóa thành tro tàn.

      lật người , Lâm Miểu Miểu mơ màng mở mắt ra, đèn đỉnh đầu rất sáng, ràng là ban ngày, đèn thủy tinh trần nhà lại được mở tất cả, ánh sáng chói lóa khiến hoa cả mắt, mà dưới ánh sáng chói lóa khuôn mặt và cơ thể cường tráng của khiến tâm thần hỗn loạn.

      Dường như qua rất lâu, bỗng nhiên cúi xuống, nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ hạxuốngmôi , ra sức cắn mút, thân thể hợp lại chỗ, lực va chạm cũng mạnh hơn.

      Cái ôm của càng ngày càng chặt, cơ thể, máu, còn có những giọt mồ hôi từ trán xuống, tất cả đều giống như luồng nhiệt chứa nham thạch nóng kinh người, luồng nhiệt này trong đại dương sâu thẳm, cùng với cơn sóng tình dục quay cuồng cháy bùng lên trong thân thể , sau đó cuốn chìm ngập vào trong xoáy nước cuồn cuộn, đốt cháy hoàn toàn lý trí và tình cảm, chỉ còn lại tất cả những gì thuộc về , ngọn lửa ấm áp vô biên.

      Trước khi ngủ muốn lần, sau khi tỉnh giấc ôm lấy lại muốn lần nữa, chỉ là lần thứ hai hơi hơi gian nan, sau đó tinh thần thoải máivui vẻ rời giường, tinh thần của Lâm Miểu Miểu tốt như vậy, tắm rửa xong lại về giường ngủ tiếp.

      Lâm Miểu Miểu mới ngủ chưa được bao lâu, bị Tông Chính đánh thức, kêu dậy cùng đến buổi gặp gỡ bạn bè.

      Cho dù ai ngủ say bị đánh thức tính khí cũng chẳng tốt đẹp gì, huống chi là hai lần liên tiếp, Lâm Miểu Miểu cứng rắn ném ra câu "mệt", xoayngười rúc vào trong chăn.

      Tông Chính ở bên giường im lặng hai giây, tình huống này, hình như có thể tổng kết vì bị làm cho xuống giường được..... thế là tâm tình vui vẻ rời .

      người tình trước kia của Đỗ Thiếu Khiêm, mở câu lạc bộ tư nhân, Đỗ Thiếu Khiêm liền kêu gọi đám em đến cổ vũ, Tông Chính vừa tới cửa câu lạc bộ, bà chủ ra đón, nhiệt tình dẫn vào căn phòng của Đỗ Thiếu Khiêm.

      Mọi người trong phòng áo quần bảnh bao vây quanh hai bàn chơi bài, nghe thấy tiếng cửa động, Đỗ Thiếu Khiêm ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nở nụ cười, dùng ngón tay gõ gõ bàn với những người khác: "Sếp Tông của chúng ta tới rồi, còn tới mình, người thua nhanh đưa tiền đây! !"

      Tông Chính vừa nghe thấy lời này, biết ngay đám người kia đem mình ra đánh cuộc, đám bạn nhìn còn cười rất ý vị, Cố Khải ném tiền lên bàn, hô lên với Tông Chính: "Tôi người em, gần hai tuần nay tôi gặp cậu, cậu lên mặt trăng hay là đến sao Hỏa? Hay là bị quản thúc hả?"

      Tông Chính tìm chỗ ngồi xuống, quét mắt nhìn cái: "Cậu mà cũng có tư cách những lời này à?"

      Vì đại đa số mọi người trong phòng đều lớn lên ở Trường Nguyệt Loan, cho nên cũng có thể là bạn thâm niên, nhưng quan hệ của ba người Cố Khải, Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính lại đặc biệt tốt, gần như mỗi ngày đều chơi đùa cùng nhau, nhưng từ sau khi Cố Khải kết hôn, gần như bữa nào cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu, lời này của Tông Chính ràng chính là châm chọc ngược lại.

      Người bên cạnh cũng cười, Đỗ Thiếu Khiêm bỏ bài, trịnh trọng hùa theo: "Lời này của Tông Chính sai chút nào, Cố thiếu cậu cũng biết xấu hổ những lời này, số mệnh của lão tử khổ a, giao tình mấy mươi năm, có vợ liền chút do dự vứt bỏ lão tử rồi......" Đỗ Thiếu Khiêm trong miệng mệnh khổ, giọng cũng rất thổn thức, nhưng chẳng ai tin cậu ta khổ cả.

      Mọi người cười ha ha, trước đây bọn họ thường hay trêu chọc mối quan hệ giữa Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính, mối quan hệ chính đáng kia của hai người bắt đầu truyền ra, chính là trò đùa của đám em này bày ra.

      Cố Khải chịu tỏ ra yếu thế trả lời: "Tôi đây tuyệt đối phải sợ vợ, mà là tôi vợ, Tông Chính đúng rồi." cười híp mắt hỏi, "Tông huynh, vợ là vô địch Taekwondo thế giới, huynh, vẫn, ổn, chứ?"

      Cố Khải vừa thốt ra những lời này, hàng loạt ánh mắt cùng lúc đổ dồn vào .

      Giới quyền quý ở Trường Nguyệt Loan sống quá gần nhau, tin tức truyền ra phải làcực nhanh, khi Lâm Miểu Miểu gặp tai nạn giao thông, mặc dù tin tức được phong tỏa, nhưng kinh động cảnh sát, những điều cần biết, những điều nên biết, đều biết đại khái, tai nạn ô tô còn có thể bình an vô , những việc Lâm Miểu Miểu trải qua trước kia hiển nhiên cũng còn là bí mật nữa.

      Tông Chính vẻ mặt kiên nhẫn: " sao? Muốn đánh tay đôi hả?"

      "Ôi chao, đây là bị ăn đòn rồi a?" Ở trong đám bạn này Cố Khải là người đầu tiên kết hôn, bởi vì thường vợ gọi là cậu ta luôn, còn có quy định thời gian, Cố Khải tự nhiên bị chụp lên danh hiệu "sợ vợ", ở trong đám bạn mãi vẫn ngóc đầu lên được, hôm nay lại thêm Tông Chính, Cố Khải lòng muốn ném cái mũ "sợ vợ" lên đầu Tông Chính, cho dù ném được, cũng phải kéo người xuống nước, cho nên nghe vậy cũng chẳng sợ hãi chút nào, trái lại càng hăng hái hơn.

      "Ít nhất tôi còn có thể lộ cái mặt, còn cậu hai tuần cũng chẳng thấy người đâu......" Cố Khải nhìn Tông Chính mấy lần từ xuống dưới, bỗng nhiên cầm lấy cánh tay , nhanh tay nhanh mắt vén tay áo của đến khuỷu tay lại còn kéo lên chút.

      "Chậc chậc...... đây là gì? Bằng chứng! Đây chính là chứng cứ xác thực! Bị đánh sao?" Cố Khải đắc ý trực tiếp ném bài sang cho người bên cạnh.

      Tông Chính vừa muốn phản bác, lại nhìn vết bầm tím cánh tay, vẻ mặt có chút gượng gạo. Lần thứ hai Lâm Miểu Miểu bị đánh thức, liền vung tay cho mấy quyền, sau đóđạp cước lên vai , khiến Tông Chính kịp đề phòng, mấy ngày nay Lâm Miểu Miểu ngoan ngoãn như chú thỏ, vốn nghĩ tới nổi loạn, suýt nữa ngã khỏi giường rồi.

      Giường rất lớn, cho nên lăn xuống giường, mặc dù sau đó dùng nhiều cách thức "giày vò" , nhưng góc độ nào đó, quả thực "bị ăn đòn".

      Tông Chính nghẹn lời, hiển nhiên càng làm cho Cố Khải thấy được chân tướng, xấu xa vừa cười, vừa vỗ vỗ bả vai của Tông Chính: " sao, sao, phải sợ vợ, mà là các đây vợ."

      Tông Chính vẻ mặt chán ghét đẩy tay ra, "Tôi sợ vợ á? Tôi bảo Lâm Miểu Miểu đihướng đông, ấy tuyệt đối dám hướng tây!"

      Lúc này chỉ Cố Khải, những người khác cũng "xuỵt" tiếng, Cố Khải vỗ cái mạnh lên đùi, khiêu khích nhướng mày: "Được đấy! Bây giờ cậu gọi Lâm Miểu Miểu đến đây !"

      Cố Khải ra những lời này, với tính tình kia của Tông Chính làm sao có thể nhận thua, lập tức móc điện thoại, vẻ mặt khinh thường ra cửa, Đỗ Thiếu Khiêm vừa nhìn tình hình này cảm thấy hay rồi, ân oán giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, là người biết nhất, tất nhiên Cố Khải cũng biết kha khá, nhưng cậu ta chỉ đơn thuần làm người đứng xem cho ý kiến cũng xen vào, giống với Đỗ Thiếu Khiêm , ngay từ đầu nhúng tay vào, còn áy náy mãi, thể làm gì khác đành phải tiếp tục tham dự, vội vàng đẩy bài cho người khác, cũng theo ra cửa.

      Trong khoảng thời gian này Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính chạm mặt nhau mấy lần, nhưng đều là chuyện làm ăn, có thời gian chuyện phiếm, cũng biết hai người sống chung ra sao, hẹn mấy lần, đều bị Tông Chính hoãn lại, lần này vừa thấy mặt, Đỗ Thiếu Khiêm nhịn được đến gần bóng gió gần xa.

      "Tôi này, Lâm Miểu Miểu cũng dễ dàng gì, vừa rồi còn gặp tai nạn, kế hoạch trả thù gì gì kia của cậu, tôi nghĩ hay là thôi , ngộ nhỡ sau này......cậu phải nằm trong bệnh viện......"

      Nếu Đỗ Thiếu Khiêm nhắc đến chuyện này, Tông Chính cũng quên mất lúc đầu phải báo thù, khoảng thời gian đó mỗi lần Mộ Sắc Sâm Lâm, đều là sau khi cãi nhau với Lâm Miểu Miểu, ở trong cơn giận dữ, tự nhiên ra ít những lời hung dữ.

      Vừa rồi ở trong phòng, mới bị Cố Khải làm mất hết mặt mũi, bây giờ phải thừa nhận từ lâu mình còn ý nghĩ này, chẳng phải là......hơn nữa tưởng Đỗ Thiếu Khiêm chuyện gì, hoá ra là sợ chịu thiệt, mới khuyên từ bỏ báo thù, nếu theo lời của Đỗ Thiếu Khiêm mình trả thù, há chẳng phải biến thành "sợ" Lâm Miểu Miểu sao?

      Tông Chính liếc nhìn cậu ta: "Sao tôi cảm thấy hình như cậu rất hy vọng tôi nằm viện phải?"

      "Sao có thể thế được?" Đỗ Thiếu Khiêm kêu oan, khuyên bảo hết nước hết cái: "Người phụ nữ này a, trái tim rất mạnh mẽ, nhất là bản lĩnh của ta, vừa nhìn biết phải người dễ trêu chọc, đến lúc đó cậu phải vào bệnh viện, tôi thăm cậu......"

      "Dừng dừng dừng!"Tông Chính cười lạnh lùng, "Gần đây cậu rảnh rỗi ngứa ngáy lắm có phải ?Còn giúp Lâm Miểu Miểu, vẫn còn vương vấn phải ?"

      Đỗ Thiếu Khiêm bị nụ cười của làm nổi da gà, Tông Chính vén tay áo lên, điện thoại cũng thèm gọi, ngoắc ngoắc tay với , "Ta đánh tay đôi !"

      Đỗ Thiếu Khiêm: "......" Gì đây, khuyên can mà, tự dựng sao lôi mình vào.

      Trước đây lòng dạ Tông Chính đối với phụ nữ cứng rắn bao nhiêu, Đỗ Thiếu Khiêm đương nhiên hiểu rất , với tính cách của cậu ta, bị thua thiệt còn đòi lại gấp mười gấp trăm lần ấy à? Đỗ Thiếu Khiêm hề nghi ngờ việc Tông Chính báo thù, nào biết mỗi lần Tông Chính ném ra những lời tàn nhẫn, đều là sau khi cãi nhau với Lâm Miểu Miểu kìa.

      Vừa thấy tình hình này, lập tức cho ra kết luận, mối quan hệ của hai người này vẫn ở trong nguy cơ.

      Đỗ Thiếu Khiêm cũng phải biết Tông Chính là người như thế nào, ngay lập tức bắt đầu gột rửa trong sạch của mình, Tông Chính quăng ra ánh mắt lạnh lùng, mới đến chỗ có ngườingồi ở bên ghế sô pha gọi cú điện thoại cho Lâm Miểu Miểu.

      Điện thoại vang lên lúc lâu, Lâm Miểu Miểu mới nhận, cực kỳ giận giữ hỏi: " còn để cho người khác ngủ hay ?"

      Trước khi Tông Chính gọi điện còn muốn gọi Lâm Miểu Miểu tới, đây cũng chỉ là chuyệncỏn con ý mà, vừa nghe giọng điệu này của Lâm Miểu Miểu, chợt nhớ tới, hình như hôm nay mình đánh thức người nào đó mấy lần, dường như tâm tình của Lâm Miểu Miểu tốt lắm phải.

      hắng giọng, : "Lâm Miểu Miểu, nên dậy thôi!"

      "Tút tút tút—— "

      Tông Chính: "......" im lặng giây, lại gọi , lần này điện thoại tiếp rất nhanh, vừa mới thông thanh của Lâm Miểu Miểu truyền tới, "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Tông Chính giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Lâm Miểu Miểu, làm người vợ, em cảm thấy mình làm tròn bổn phận hay sao?"

      "Em hiểu cuộc sống của ?Em có quan tâm đến giao thiệp của ?Em biết bạn bè của ?......"

      "Tút tút tút——"

      Lần đầu tiên Tông Chính cảm thấy, trước đây cười nhạo Cố Khải sợ vợ, chẳng sai chút nào.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      tart_trung, Mai Trinh, Khanh¥Ni11 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hì.tahnk nàng.TC ĐÁNG thế

    4. mattroiden2810

      mattroiden2810 Well-Known Member

      Bài viết:
      218
      Được thích:
      240
      thanks b nhé

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 52 – CÓ NGƯỜI RỜI , CÓ NGƯỜI TRỞ VỀ
      Đối với đàn ông mà , có hai chuyện đau đớn nhất sau khi cưới, thứ nhất đó là hồng hạnh vượt tường(1), thứ hai là vợ dữ. Theo lương tâm mà , ngoài lúc Lâm Miểu Miểu bị chọc giận, bình thường thái độ tính tình của xem như tốt, gây vô cớ, cũng chủ động bới móc chuyện gây phiền phức, yên lặng, giống như có cảm giác tồn tại, nhưng khi nhìn lại, yên lặng ngồi cách đó xa làm việc của mình.

      Tông Chính thể thừa nhận, cảm giác này rất đặc biệt.

      Cho nên, ra Lâm Miểu Miểu tính là vợ dữ, dù cho có độc ác tàn nhẫn đến mức ấy, cũng cho là mình sợ , khuyết điểm lớn nhất, khuyết điểm duy nhất của Lâm Miểu Miểu, khuyết điểm khiến căm ghét, chỉ có : Bất cần!

      đẩy cửa vào, Cố Khải vừa nhìn vẻ mặt mặn nhạt của Tông Chính, đoán được Lâm Miểu Miểu chắc tới, giễu cợt kêu lên kiêng nể gì cả: "Ơ, em dâu tới được à, em chúng tôi vẫn đợi để chiêm ngưỡng phong thái của nhà vô địch thế giới đấy nhé!"

      Tông Chính liếc nhìn : " ấy khỏe, lẽ nào bắt tôi nhất định phải kêu ấy tới sao? Thế quá vô lương tâm rồi!"

      Mọi người: "......"

      Sau khi Lâm Miểu Miểu cúp điện thoại của Tông Chính, ngủ lát nhưng ngủ được, dứt khoát rời giường, vừa mở máy nhận được hai tin nhắn của Tông Chính.

      tin trách tắt máy.

      tin khác......

      [Tối nay về trễ.]

      Lâm Miểu Miểu tưởng về trễ của Tông Chính ít nhất cũng phải rạng sáng, thực tế còn chưa tới mười giờ về, Lâm Miểu Miểu nằm giường cũng chưa ngủ.

      Tiếng bước chân từ cửa thẳng đến bên giường, chắc là tưởng ngủ, lại vào phòng tắm.

      Hơn hai mươi phút sauđệm giường lún xuống, thân thể nhích lại gần.

      Lâm Miểu Miểu nhìn cái, lại nhắm mắt, phối hợp để ôm vào trong lòng ngực.

      " lại đánh thức em rồi phải ?" hỏi.

      phát ra tiết đơn mơ hồ, như thường ngày, mười giờ lên giường, chắc là do buổi chiều ngủ nhiều, nằm giường hơn nửa tiếng đồng hồ cũng ngủ được, nhưng Tông Chính vừa về, nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng, lại buồn ngủ ngay.

      Tông Chính ôm lúc, quản được tay chân của mình, vừa nghĩ đến hành động " quan tâm" lúc tối của Lâm Miểu Miểu, thấy mình cần được "đền bù".

      Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Miểu Miểu thức dậy cũng gần 9 giờ, Tông Chính ăn cơm xongchuẩn bị ra ngoài, hôn lên môi cái, tâm trạng vui vẻ rời .

      Sau khi Tông Chính , Lâm Miểu Miểu ăn xong bữa sáng cũng muốn làm gì, uể oải lúc, mới chậm rì vào phòng chụp ảnh, vừa mới bày dụng cụ nhận được điện thoại của Tông Chính, bảo đến thư phòng tìm tập văn kiện đưa đến công ty cho .

      thể làm gì khác đành phải để xuống chuyện làm, tìm văn kiện cho , túi văn kiện đều dán tên, lúc lật tới túi văn kiện trong số đó, kinh ngạc phát , túi văn kiện này viết gì, Lâm Miểu Miểu cũng chẳng nghĩ nhiều, tiện tay mở ra, muốn xem xem có phải thứ Tông Chính cần hay .

      Bên trong là ba tập văn kiện đóng sách, ba tập văn kiện giống nhau như đúc, năm chữ lớn màu đen ở tiêu đề, giống như ngọn lửa làm bỏng ngón tay của , lật đến trang cuối cùng.

      Chữ ký của giống như tính cách vậy, thẳng thắn bá đạo, mỗi nét chữ đều rất cứng cáp, uy thế vô cùng.

      tấm thiệp Tông Chính viết cho , từng có chữ ký của , đó là lần đầu tiên, thấy tên mình và tên được đặt cùng chỗ, đẹp đẽ hài hoà.

      Còn chưa tới tuần, lại lần nữa nhìn thấy chữ ký của , mặt sau ký tên phía bên nam.

      Lúc này hai chữ kia ở trong mắt , giống như ma quỷ dữ tợn đáng sợ.

      Sức lực, nhận thức, tư duy, dường như dần dần biến mất chỉ còn lại trống rỗng, trống rỗng trở tay kịp...... mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, mới như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng.

      Văn kiện rớt khỏi tay , giấy rất , rơi chiếc bàn dài 7 thước tiếng động, nhưng trong lòng lại giống như bị chùy sắt gõ mạnh xuống, để lại dấu vết ràng.

      hít hơi sâu, mới nhìn đến chiếc điện thoại reo mãi ngừng bàn, là điện thoại của Tông Chính, đứng nguyên tại chỗ, như khúc gỗ có cảm giác, lẳng lặng nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhận, cũng ngắt, tiếng chuông điện thoại này còn là tiếng chuông mấy ngày trước chính Tông Chính đổi để phân biệt tiếng chuông dành riêng cho và tiếng chuông dành cho người khác.

      nhạc vang lên từng hồi dứt trong phòng sách, đến tận khi ngắt, sau đó lại tiếp tục vang lên.

      , giống như ma quỷ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm văn kiện bàn.

      GIẤY THỎA THUẬN LY HÔN.

      chẳng qua kết hôn vì mục đích thương mại mà thôi, trước khi kết hôn cho rằng năm sau ly hôn, từ nay về sau còn nửa điểm liên quan đến Z thị nữa, sau khi kết hôn, cũng đề cập ly hôn mấy lần, hôm nay, khi giấy thỏa thuận ly hôn đặt trước mặt , trong nháy mắt suy nghĩ của đình trệ, thậm chí cũng có lý do và lập trường gì đến chỉ trích .

      —— thế nhưng, anhđã mà.

      Trong đầu bỗng nhiên lướt qua những lời từng .

      coi đó là hứa hẹn, nhưng hình như chỉ là lời bông đùa.

      Cơ thể giống như ngâm ở trong nước đá, lạnh lẽo và tối tămcực điểm bao vâycô kín kẽ hở.

      Tiếng chuông kiên nhẫn réo vang trong thư phòng trống trải, giống như cảm giác Tông Chính cho , đạt được mục đích thôi, đưa tay ra, lặng lẽ nhận điện thoại.

      "Em đâu đấy?" Thanh của Tông Chính, mang theomột chút kiên nhẫn cách gần nửa Z truyền tới, " tìm thấy chưa?"

      "Chưa tìm được."

      "Ngăn kéo thứ nhất cũng tìm rồi sao?"

      " có."

      Tông Chính hình như biết gì: "Vậy em tìm trước , ngăn kéo thứ nhất tìm được gọi cho , văn kiện quan trọng đều ở trong ngăn kéo thứ nhất, chắc chắn để ở trong đó."

      Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu dừng lại ba tập giấy thỏa thuận ly hôn giống nhau, đây thực là văn kiện quan trọngư.

      Cúp điện thoại, cũng biết rốt cuộc mình lấy tâm trạng gì tìm kiếm văn kiện trong chỗ văn kiện còn lại, máy móc? Lờ đờ? Hay là mất hồn mất vía?

      Điện thoại di động vang lên, nghe điện thoại, giọng nam mà nghe, trầm ấm lại có chút réo rắt, chói tai như vậy, mỗi chữ ra từ trong miệng , còn hoang đường hơn cả vai hề trong hí kịch.

      " tìm được chưa?" hỏi.

      "Tìm được rồi."

      "Đưa đến cho ."

      "......" im lặng.

      "Sao thế?"

      Lâm Miểu Miểu nín thở, nhàng : "Em......, vừa nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn, cho nên phải về nước Y chuyến, bây giờ luôn, em để cho chị Chu đưa tới cho ......"

      Tâm trạng Tông Chính lập tức xấu , mới kết hôn được mấy ngày, định ư? Nếu phải Lâm Miểu Miểu chủ động đến việc này, cũng gần như quên mất, Lâm Miểu Miểu còn chuyện học hành.

      "Gấp vậy à? Bây giờ phải ngay ư? Lâm Miểu Miểu, em mới vừa kết hôn muốn !" lượng của Tông Chính càng ngày càng cao, cơn giận gần như bùng lên trong điện thoại.

      "Rất gấp."Giọng Lâm Miểu Miểu hề có tình cảm, máy móc lặp lại lần nữa.

      tức giận hỏi: "Có chuyện gì mà gấp đến mức phải ngay lập tức như thế?"

      Lâm Miểu Miểu có tâm trạng tiếp tục giải thích với , cần thời gian, gian, yên tĩnh, nơi đó tuyệt đối phải là Z thị, cũng phải bây giờ, cúp điện thoại, sau đó tắt máy.

      Theo sau, tầm mắt lại lần nữa dừng giấy thỏa thuận ly hôn, chậm chạp bỏ mấy tập văn kiện vào trong túi, chạm vào trang giấy lạnh ngắt trơn nhẵn, nhưng lại cảm nhận được chút đau đớn, mang theo tập văn kiện đánh dấu, cùng văn kiện Tông Chính cần, ra khỏi thư phòng, vừa mới mở cửa, thấy chị Chu tới trước mặt, chị Chu đưa điện thoại cho , khẽ: "Điện thoại của A Chính."

      "Lâm Miểu Miểu! Có chuyện gì thể ràng được chứ? Lại còn cúp điện thoại của , em thử tắt điện thoại lần nữa xem?" Chỉ nghe, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của lúc này, có lẽ tức giận nổi hết cả gân xanh?

      " chuyện ! Câm rồi à?"

      Lâm Miểu Miểu trả lời, tựa như chỉ cần mở miệng chữ, lý trí quả quyết của sụp đổ hoàn toàn.

      "Đâu rồi?" Tông Chính giận đến mức muốn quẳng điện thoại, hận thể luồn tay vào trong điện thoại, kéo Lâm Miểu Miểu qua, đè xuống giường, xem còn giả chết thế nào.

      "Lâm Miểu Miểu!......"

      Lâm Miểu Miểu đưa điện thoại và văn kiện Tông Chính cần trả cho chị Chu, mang theo phần văn kiện đánh dấu trở về phòng, chị Chu theo sau , làm cái loa của Tông Chính.

      "A Chính , bây giờ cậu ấy về......"

      Ngón tay của hơi dừng lại chút, muốn nghe giọng của , càng muốn gặp , tính toán chặng đường từ Hồng Quế Nhai đến hoa viên Thế Kỷ, lặng lẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, ngoại trừ dụng cụ chụp ảnh mang về từ nước Y, có gì cần thu dọn, chưa đến mười phút, sắp xếp ổn thoả, tiếp đó kéo hành lý ra cửa.

      "A Chính bảo đợi cậu ấy mười phút."Chị Chu bất đắc dĩ truyền đạt lại, Lâm Miểu Miểu hơi cúi đầutrầm mặc mà kiên định.

      Cảm giác tồn tại của chị Chu trong ngôi nhà này, luôn rất yếu ớt, nhưng dường như chỗ nào có mặt, nghiêm cẩn tuân thủ nguyên tắc của mình, hỏi những chuyện cần biết, Lâm Miểu Miểu giỏi giao tiếp, chị Chu cũng chủ động chuyện vụn vặt trong nhà với , chị luôn đóng vai người quản gia xuất sắc, thầm lặng lẽ, lại nơi nào có mặt.

      "A Chính bảo tôi ngăn lại......" Chắc là thể bỏ qua cầu của Tông Chính, chị câu đùa giỡn mà bình thường hiếm thấy, "Tôi có phải , giẫm lên người tôi mới có thể hay ?"

      Có người, khi đối mặt với trở ngại, giống như đấu sĩ, cho dù bị thương máu chảy ngừng cũng dũng cảm tiến lên, mà có nhiều người, lại giống như chú rùa, khi bị thương, rúc vào trong vỏ của mình, liếm vết thương để lại.

      Nếu như trở ngại này là khó khăn trong cuộc sống, Lâm Miểu Miểu tự tin mình giống như đấu sĩ, dũng cảm tiến lên, nhưng nếu như vết thương này do tình cảm gây ra, chắc chắn biến thành loại thứ hai, lúc này chỉ muốn rời xa Z thị, muốn nghĩ về Tông Chính, muốn nghĩ về đám mây đen bao phủ lấy vì liên quan đến vụ tai nạn giao thông xảy ra, cái gì cũng muốn nghĩ đến, chỉ muốn trở lại nơi mình quen thuộc, liếm vết thương.

      Lúc trở về từ nước Y, mang theo hòm dụng cụ chụp ảnh, hôm nay khi , cũng chỉ có chiếc hòm dụng cụ chụp ảnh ấy, và thêm thứ duy nhất đó là tập giấy thỏa thuận ly hôn, trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu của ngoại trừ ý nghĩ rời , có bất kỳ suy nghĩ nào nữa, lý trí cho biết, nên lựa chọn làm bất kỳ điều gì vào lúc này, nếu như gặp Tông Chính, xác định mình còn có thể giữ vững lý trí được hay .

      Xe của bị hư trong vụ tai nạn giao thông, khoảng thời gian này luôn ở cùng Tông Chính, vẫn chưa mua xe mới, từ chối đề nghị chị Chu đưa ra sân bay, kéo hành lý của mình ra cổng biệt thự.

      Ánh nắng đầu hạ rất đẹp, nhưng Lâm Miểu Miểu dưới ánh mặt trời, lại cảm thấy lạnh lẽo hơn cả mùa đông ở nước Y, lạnh lẽo và ẩm ướt chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng , được nóng rực của Tông Chính đốt cháy chỉ còn lại góc , giờ đây lại còn khơi đống tro tàn, lấy khí thế hừng hực khó lòng ngăn cản, cuốn vào trong xoáy nước đen.

      ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh sáng rực rỡ, nền trời xanh thẳm, lại khiến trái tim của thêm ủ dột. đến cổng hoa viên Thế Kỷ, cùng lúc phía sau phát ra thanh củaxe hơi.

      Lý Minh thò đầu ra cửa sổ xe, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhìn lại hành lý của Lâm Miểu Miểu: " đâu vậy? Tôi đưa ."

      Lâm Miểu Miểu lắc đầu: "Tôi đợi taxi."

      Lý Minh nở nụ cười hiền hòa: "Hoa viên Thế Kỷ rất khó bắt xe, nếu muốn ra sân bay, vừa hay tôi tiện đường."

      Lâm Miểu Miểu trong lòng lưỡng lự, hoa viên Thế Kỷ bắt xe thực rất khó, mà Tông Chính đường trở về.

      Thanh của Lý Minh càng hơn: "Huấn luyện viên, tốt xấu gì cũng để học viên như tôi đây săn đón bợ đỡ tí chứ."

      do dự nữa, tiếng cám ơn, rồi lên xe của Lý Minh, gấp quá, nếu phải tiếng huấn luyện viên này của Lý Minh, gần như quên mất mình từ chức ở câu lạc bộ Tuyết Vực, Lâm Miểu Miểu áy náy gọi điện thoại cho Vương Ninh, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, có thời gian làm, Vương Ninh dĩ nhiên tìm đủ mọi cách mời ở lại, để muốn xin nghỉ bao lâu cũng được, Lâm Miểu Miểu xác định ngỏ lời mình phải về nước Y có khả năng khoảng thời gian rất dài cũng quay lại, Vương Ninh mới tiếc nuối đồng ý đơn từ chức của , còn hồi, hy vọng khi Lâm Miểu Miểu quay trở về có thể tiếp tục lựa chọn câu lạc bộ Tuyết Vực...

      "Xin lỗi, hy vọng đừng để ý những lời vừa rồi, tôi......" Lý Minh đột nhiên cười tự giễu, dời chủ đề câu chuyện, "Tôi nghĩ chúng ta chí ít cũng coi như bạn bè, có thể cho tôi phương thức liên lạc ở nước Y của ? thời gian nữa đúng dịp tôi phải đến đó......"

      Lâm Miểu Miểu hơi kinh ngạc, chính xác, và Lý Minh cũng quen thuộc đến mức có thể xem là bạn bè, có lẽ bởi vì đối với định nghĩa về bạn bè ràng lắm, trước đó lúc chạy bộ mỗi ngày đều có thể gặp, mấy câu, đương nhiên phần lớn thời gian, đều là Lý Minh , khi ở câu lạc bộ Tuyết Vực cũng trò chuyện chút, nhưng mà sau đó nguyên nhân vì Tông Chính, trở ngại việc chạy bộ của , có khoảng thời gian cũng làm......

      Ấn tượng Lý Minh cho , luôn là vẻ ôn hòa nhàng, bất kỳ lúc nào thấy ta, ta đều giống như gió xuân, ánh mắt của ta luôn luôn ôn hòa, vào thời điểm này còn có thêm thứ cảm xúc nhu hòa.

      Lâm Miểu Miểu luôn chậm chạp, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của ta, ta là người đàn ôngnhư gió xuân nhàng, nhưng cũng phải loại thích.

      Lý Minh đưa đến sân bay, lại rời ngay mà đivào cùng , lúc vào kiểm tra an ninh, ấn tượng ôn hòa mà ta cho người khác đột ngột thay đổi, ngăn ở trước mặt .

      Vẻ mặt của ta rất cẩn trọng, còn ý cười ấm áp như gió xuân, nhưng lại chân hơn rất hiều so với lúc cười.

      "Tuy rằng chúng ta quen biết nhau chưa được bao lâu, nhưng......" ta dừng lại lúc, khẽ thở dài, "Tôi biết lúc này thích hợp lắm, nhưng giờ mà , em mất."

      "...... tôi biết số điện thoại của em, lại chưa bao giờ gọi , sau này......tôi có thể thường gọi cho em, hy vọng em đừng từ chối tôi giống như đối với ta, bởi vì tôi lo lắng, lo lắng em vui, cảm thấy đơn, mà tôi muốn bên cạnh em......"

      Lâm Miểu Miểu nghĩ tới, ta như vậy với , ngẩn người, : "Cảm ơn, nhưng tôi kết hôn rồi."

      Lý Minh im lặng hai giây, bên môi nở nụ cười ôn hòa: "......, xin lỗi, là tôi quá mạo muội, tôi tưởng em có thể quay lại Z thị nữa, là......"

      Nụ cười của ta cứng ngắc, sau đó lại chuyển sang dịu dàng: "Chúng ta cũng coi là bạn bè, nếu em vui, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi thể bảo đảm có thể khiến em vui vẻ, nhưng ít nhất có thể ở bên em......"

      "Cảm ơn."

      Lý Minh có chút thất vọng, từ đầu chí cuối, Lâm Miểu Miểu đều để lại phương thức liên lạc của mình.

      Lâm Miểu Miểu chỉ chỉ đội ngũ kiểm tra an ninh, "Tôi phải vào rồi."

      Lý Minh dưới đáy lòng thở dài, chưa từ bỏ ý định thêm câu: "Tôi muốn thường xuyên gọi điện cho em, có thể ?"

      "Cảm ơn, nhưng thể."

      Lý Minh cười cười, chỉ là nụ cười lại giống như chiếc mặt nạ mặt ta, đến đáy mắt, đưa mắt nhìn theo Lâm Miểu Miểu vào cửa kiểm tra an ninh, trong lòng có cảm giác chán nản và mất mát.

      là con riêng, thằng con riêng, bọn họ có thể gặp nhau, lần đầu tiên nhìn thấy có cảm tình, đây chính là duyên phận, bây giờ nhìn lại lại là hữu duyên vô phận.

      Từ đầu đến cuối tin, thế giới này, nhất định có phiên bản khác, sống cuộc sống giống , cần mỗi ngày đều đeo chiếc mặt nạ giả dối, cần mỗi ngày hao tổn tâm sức, cần mỗi ngày ngừng leo lên, cười cũng thấy mệt mỏi, mà Lâm Miểu Miểu dường như là phiên bản khác của .

      Thoải mái mà đơn giản sống cuộc sống của riêng mình, khiến nhịn được hướng trái tim về đó.

      Lần đầu tiên gặp mặt, từng hỏi Lâm Miểu Miểu, có tin tưởng tình hay , tin, ra cũng tin, nhưng vừa rồi, lại muốn thử lần.

      Bọn họ đều trải qua bóng tối dài đằng đẵng, cho nên mới càng mong muốn có được hạnh phúc, thấy mình nhất định có thể cho hạnh phúc, tiếc là, cần. Loại cảm giác này, có lẽ chưa thể xem là tình , đối với người như , muốn ngừng leo lên cao, tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền bạc để trao đổi, tình , quá xa xỉ.

      Nhưng chính là vì con người như vậy, nóng lòng muốn leo lên phía , mới có ngày muốn tìm đường trở lại, trở lại lúc mới bắt đầu.

      Mới đầu, Lâm Miểu Miểu chỉ là khiến có cảm tình, rốt cuộc bắt đầu khi nào, dường như trở thành bản chỉ đường muốn trở lại nhất trong lòng .

      Thoải mái, đơn giản, có đấu đá lẫn nhau.

      Sau khi tiễn Lâm Miểu Miểu, Lý Minh ra khỏi sân bây, trong lúc vô tình trông thấy mấy người phụ nữ ở cửa, trong số đó là đại tiểu thư nhà họ Tông, ngoài ra mấy người khác đều là những người có gia thế ở Z thị, cùng người phụ nữ quen lắm.

      Người phụ nữ kia trước đây biết, có hơi bỡ ngỡ, chỉ là vì mấy năm trước ta rời khỏi Z thị.

      Cái thành phố này, mỗi ngày đều có người rời , mỗi ngày đều có người trở về, mà đúng lúc gặp được màn này.

      Lâm Miểu Miểu ra buồn bã như vậy, là vì ta sao?


      Chú thích:

      (1) Chỉ người phụ nữ ngoại tình.
      Last edited by a moderator: 17/8/14
      tart_trung, Mai Trinh, Khanh¥Ni12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :