1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 152: cho phép

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Điện hạ hồi phủ? Trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn đột nhiên run lên . Phản ứng đầu tiên phải là kinh hỉ mà là sợ hãi.



      “Chủ tử, sao sắc mặt ngài sao lại khó coi vậy? Điện hạ hồi phủ, đây chẳng phải là chuyện vui sao? Trong phủ có người để dựa vào, ngài cũng cần bị người ngoài này kia nữa?”. Phùng ma ma hiểu vì sao chủ tử lại lo lắng, đành lấy suy nghĩ của mình ra an ủi.


      Cười buồn hai tiếng, với gương mặt trắng bệch , Hách Liên Mẫn Mẫn bất đắc dĩ thở dài với Phùng ma ma. “Điện hạ có thể vì ta làm chủ. Nhưng nếu như ngự y chẩn ra ta thể sinh nở sao, lúc đó điện hạ đối xử với ta thế nào?”

      Đến lúc đó chỉ sợ chút tình ý của Tông Chính Lâm với nàng cũng chẳng còn gì.

      Phùng ma ma hoảng lên, “ đâu, sao có thể có chuyện đó? Ma ma điều dưỡng và ngự y đều thấy có vấn đề gì?”. Nhưng giọng điệu của bà ta có chút chắc chắc, như cố lừa mình.


      “Viện phán đại nhân kết quả, lại định thêm thời gian nữa mới bắt mạch lại, chuyện này dĩ nhiên phải là chuyện ”. Hách Liên Mẫn Mẫn càng thêm sợ hãi .

      Nghĩ lại mọi việc , thái độ của Hách Liên gia lãnh đạm, tuy trong nhà bôn ba khắp nơi, thể tự lo cho mình, tất cả chứng tỏ Hách Liên gia chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất. Nếu như thế liệu có phải Hách Liên gia sớm biết sức khỏe nàng có vấn đề?


      Những móng tay của Hách Liên Mẫn Mẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, đầu óc nàng ta sường như chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ. Đúng rồi, lúc nào sao còn ngồi chờ chết? Nếu … Hách Liên Mẫn Mẫn thống khổ nhắm mắt. Chỉ sợ thành khẩn với điện hạ là đường sống duy nhất của nàng.


      Bây giờ thân thể nàng rốt cục là như thế nào trở thành số lời giải. Nàng cũng từng nghĩ giấu diếm, nhưng vẫn có gan mình đối mặt với hỏi tội của Nguyên Thành đế. Dược vật có thể làm giả, ngự y viện chỉ cần tra chút liền biết. So với bị xử lý trước mặt Nguyên Thành đế bằng sớm thẳng thắn với điện hạ, có lẽ còn có con đường.

      Trong phòng chính của Đan Như Uyển, Triệu ma ma đứng cách bình phong , cúi đầu bẩm báo với hai vị chủ tử. “Điện hạ, Hách Liên Chính phi cầu kiến”. Ngày thường rất nhanh là có trả lời, mà lúc này lâu vẫn có hồi .


      Bên trong, Mộ Tịch Dao hoảng hốt mở to đôi mắt đen láy ướt át, ngực cố hít thở cách nặng nề. Nghe thấy tiếng ma ma, mềm nhũn kéo mái tóc đen như mực của Tông Chính Lâm, cố đẩy cái đầu của khỏi ngực mình.


      Thấy để ý, chỉ chăm chú tới việc của mình, Mộ Tịch Dao xấu hổ giận mắng, “Điện hạ! Chính phi đến!”. mới rời gần tháng, mà giống như biến thành cầm thú vậy, vội vã cởi áo nàng, dính đến thịt liền muốn rời .

      Mắt phượng Tông Chính Lâm sâu thẳm, cực kỳ hài lòng vì Mộ Tịch Dao liên tục cắt ngang . Tức giận miết mạnh vào vùng da thịt mềm mại mượt mà của tiểu tâm can, khiến tiểu nữ nhân cang thêm mềm mại phản kháng, giọng nũng nịu chọc người.

      “Đừng, bên ngoài có người”. Khuôn mặt Mộ Tịch Dao đỏ bừng như phù dung, vốn đỏ rực nay lại càng như bôi son.

      “Kiều Kiều có nhớ đồng ý với ta những gì trong thư ?”

      Mộ Tịch Dao cực kỳ lúng túng. Trí nhớ của boss sao tốt như thế? Sao ngài thể coi như là thiếp khách sáo cho qua chuyện?

      khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm lên nụ cười , nhưng đôi mắt lại như lửa nóng rực thiêu đốt người. “Kiều Kiều đừng nghĩ lừa gạt để trốn tránh. Lúc bản điện quay lại, bỏ qua cho Kiều Kiều lần nữa đâu”. Mắt phượng của ai đó hơi híp lại, vận công cố đè rung động nơi bụng dưới xuống, lúc mở to mắt, tỉnh táo như thường.

      “Ngoan, nghe lời, nghỉ trưa ”. Tông Chính Lâm vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, sửa sang thỏa đáng cho nàng xong mới vừa lòng nhìn đôi mắt ngập nước của nàng nhắm lại. Đứng dậy, tự sửa sang lại áo bào, sau đó nhanh chóng rời .

      Tông Chính Lâm vừa , Mộ Tịch Dao bèn mở to mắt.

      Hừ! Boss đại nhân lúc nào cũng bá đạo như vậy, khiến người ta chán ghét. Nhưng mà bộ quân bào kia làm nổi bật tư thế oai hùng rạng rỡ của , cực kỳ lạnh lùng.

      Vuốt vuốt trái tim nhảy nhót vì vui sướng, khóe miệng Mộ Tịch Dao tự giác mà nhếch lên.

      Đợi khi trở lại? Ai thu thập ai còn chưa biết đâu! Lục điện hạ bây giờ chịu được, đến lúc đó chỉ cần như thế này… như thế này…. mưu tính toán liên tục xuất trong đầu, càng nghĩ càng đắc ý.

      Còn về Hách Liên thị ở bên ngoài chờ Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao rộng lượng tạm thời muốn chiến đấu với nữ nhân hãm sâu trong vũng bùn này. Huống hồ lúc này Hách Liên Mẫn Mẫn tới tìm người, liệu có phải cuối cùng nàng ta nhận ra họa lớn của việc này ?


      Mộ Tịch Dao nhắm mắt, nếu Hách Liên thị hành động, nàng cũng chỉ đành đến Thiền Như Uyển mời người! Vấn đề này là hoàng đế vội thái giám vội…

      Nhưng nếu Hách Liên thị thể có thai, sinh được con trai trưởng, như thế trong mắt người khác mình chiếm hết tiện nghi, là vô cùng oan uổng. Tông Chính Lâm vốn từng sủng hạnh người khác, nàng chiếm tiện nghi cái nỗi gì? Đây chẳng phải là bậy sao?

      Hách Liên Mẫn Mẫn mang tâm trạng phức tạp chờ ở chính sảnh, đột nhiên thấy nam nhân tuấn cao ráo bước ra. thân quân phục chưa thay đổi, khuôn mặt thanh lãnh còn mang theo chút vẻ mệt mỏi.

      “Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn do dự đứng lên nghênh đón, đỏ mắt trước mặt Tông Chính Lâm, “Điện hạ, thiếp còn mặt mũi gặp ngài”.

      Tông Chính Lâm thấy hơi ngoài ý muốn. Hách Liên thị rất ít khi để lộ tâm tình ra ngoài, xem ra mấy ngày nay phải chịu ít áp lực.

      “Theo bản điện đến”. Vỗ vỗ cánh tay nàng ta để trấn an, dẫn theo nàng ta ra ngoài. Sau khi ra khỏi chính sảnh, kiệu được chuẩn bị, Tông Chính Lâm nhàng buông tay nàng ra, đỡ người lên kiệu, còn mình lại quay người trước.

      “Điện hạ!”. Hách Liên Mẫn Mẫn giọng gọi, “Điện hạ mới đường xa trở về, sao ngồi cùng với thiếp, cũng có thể nghỉ ngơi thêm chút”. Tông Chính Lâm vừa hồi phủ là đến Đan Như Uyển, mặc dù bây giờ tâm trạng của Hách Liên Mẫn Mẫn chủ yếu đặt hết vào tình thế trước mắt, nhưng vẫn có chút khó chịu.

      sao. Phong trần cả đường đường về, đừng để bẩn quần áo ngươi”. Lục điện hạ nghiêm mặt, bước nhanh rời .

      Hách Liên Mẫn Mẫn gấp gáp chạy đến, trong lòng cực kỳ ràng. Vị Chính phi này, có nhiều chuyện muốn với . Nhưng nếu phải thân mật ngồi cùng chỗ với nữ nhân vẫn nên ngồi cùng tiểu nữ nhân của có vẻ tốt đẹp hơn.

      Lục điện hạ tà ác nghĩ, đường cong khóe môi nhếch lên khiến cho kẻ lâu nhìn thấy chủ tử là Vệ Chân, giật mình sợ run cả người.

      Hách Liên Mẫn Mẫn thấy xa, nghĩ đến cái cớ thoái thác, trong lòng càng đắng chát.

      Cùng là nữ nhân của , hai người bọn họ làm gì trong phòng Mộ Tịch Dao căn bản cần nghĩ cũng biết. Sao đến lượt nàng, lại khách khí xa cách, phân biệt ràng như vậy, sao khiến người ta phải thất vọng đau khổ.

      Sủng ái của Mộ thị, rốt cục là có được như thế nào?

      Hách Liên Mẫn Mẫn ghen ghét vì Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm sủng ái, lại biết Mộ Tịch Dao lại thực hâm mộ nàng ta có địa vị vững chắc, gần như là làm mà hưởng. So với việc Mộ Tịch Dao phải trăm phương nghìn kế ôm đùi nịnh nọt Hách Liên Mẫn Mẫn trôi qua rất nhàng nhàn nhã. Xem sổ sách, quản hậu trạch, chỉ cần phạm sai lầm lớn, cả đời ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống như vậy mới khiến Mộ Tịch Dao cảm thấy thoải mái.

      Đáng tiếc ah, với cái gia thế nửa vời kia của mình đời này có được vị trí sủng phi coi như là cao rồi. Mộ Tịch Dao cảm thấy mình xuyên qua nhưng đại thần xuyên rất coi trọng nàng, nếu để nàng lẻ loi trơ trọi phấn đầu từ đầu như thế. Cuộc sống này của nàng, quá vất vả phấn đấu rồi, tất cả nguy hiểm đều trải qua rồi. Luôn bị người khách tính kế đâm dao, nếu phải nàng da dày, sợ rằng máu nàng cạn khô rồi.

      Cho nên, Hách Liên Mẫn Mẫn đến giờ mà vẫn ai oán so bì, Mộ Tịch Dao cũng thèm để ý. Về phần có được Lục điện hạ hay , phải xem bản lĩnh của Hách Liên thị có vượt qua được thử thách hay .

      *****

      Theo Tông Chính Lâm về Thiền Như Uyển, sau khi xuống kiệu ánh mắt Hách Liên Mẫn Mẫn lại dời khỏi .

      Tông Chính Lâm thấy nàng ta tỏ vẻ khó xử, giọng điệu cũng nhàng hơn. Gặp phải chuyện này, Hách Liên thị cũng tiện mở miệng cũng là bình thường. biết nếu như Kiều Kiều gặp chuyện như này phản ứng như thế nào. Lục điện hạ thực rất hứng thú muốn biết những phản ứng lường nổi của Mộ Tịch Dao.

      “Ngự y thế nào?”. Sau khi Tông Chính Lâm ngồi xuống, nâng chén trà phá vỡ khí trầm mặc.

      Hách Liên Mẫn Mẫn buông lỏng, rốt cục ổn định tinh thần, mở miệng trả lời.

      “Viện phán đại nhân phải tạm ngừng thuốc dưỡng thân thể để chẩn lại. Về thân thể thiếp là tốt hay xấu, cũng . Chỉ dăm ba ngày sau lại đến xem bệnh”. Thái độ của Hách Liên thị như tế này chứng tỏ thị rất tín nhiệm và ỷ lại của nàng với Tông Chính Lâm. nữ nhân giấu diếm chuyện này với phu quân, có thể thấy là bị bức đến bước đường cùng rồi.

      Tông Chính Lâm chưa từng nghĩ đến cảnh khó khăn của nàng ta phải chịu. Lão già Hách Liên Chương tính toán gì đều . Chuyện đến mức này, thể là Hách Liên gia gieo gió gặt bão, là do lòng tham gây họa.

      “Nếu ngươi muốn biết ? Bản điện cho người đến xem bệnh cho ngươi, nhưng nếu ổn, ngươi định như thế nào?”. Tông Chính Lâm nhìn người phụ nữ ngồi đoan trang kia, đôi mắt ánh lên tia suy ngẫm.

      Đích nữ được Hách Liên gia dạy dỗ tỉ mỉ, khẩn cầu “cuối cùng” là gì đây?

      Sắc mặt Hách Liên Mẫn Mẫn trở nên trắng bệch, hít thở cách khó khăn, hai tay nắm chặt, thanh ràng mang theo chút run rẩy. “Thiếp cũng biết, chuyện huyên náo lớn như vậy, dễ dàng xử lý. Nếu tình hình quá xấu, ngự y chẩn thiếp thể sinh đích trưởng tử cho điện hạ, kính xin điện hạ đưa thiếp vào từ đường. Thiếp muốn ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng bị người giày xéo.”

      Đưa vào từ đường, ít nhất là còn có thể giữ được danh phận của tôn thất. Sau này mặc kệ ai nhập phủ, cũng phải dập đầu trước tiền chính thất là nàng,phải dùng lễ thiếp. Đây cũng là chút tôn nghiêm cuối cùng mà Hách Liên Mẫn Mẫn tranh đấu cho chính mình.

      Tông Chính Lâm có chút tán thưởng đối với ý nghĩ can đảm của nàng ta. Nếu bị động chờ đợi,lỡ có vấn đề gì cuối cùng cũng chỉ chờ được tờ hưu thư ,xóa tên khỏi tôn thất, bằng như bây giờ, thản nhiên cầu chút ân điển hơn.

      Nhưng thể đồng ý với ya niệm nhập từ đường của nàng ta. Tính toán của Tiểu nữ nhân phải là muốn như thế. Mộ Tịch Dao bố trí rất tốt, nếu bị Hách Liên Mẫn Mẫn quấy nhiễu, nữ nhân kia nhất định tức giận đến giơ chân.

      Thực ra Tông Chính Lâm thấy “tính toán kỹ lưỡng” của Mộ Tịch Dao có chút buồn cười. Nàng tin năng lực của cũng nên dệt hoa gấm; hay là cố ý tìm phiền toái cho Hách Liên gia, xả chút tức giận?

      Theo tính tình tính toán chi li của Kiều Kiều , chỉ sợ ý sau là nhiều hơn. Ngoài ra, tiểu nữ nhân nhất định tâm tâm niệm niệm muốn để cho người đứng sau lưng giật dây nhặt được lợi. Tính tình hiếu thắng của nàng , đúng là quật cường mà lại đáng .

      “Chuyện nhập từ đường, cần nhắc lại nữa”. Tông Chính Lâm cần nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý đề nghị của nàng.

      Thân thể Hách Liên Mẫn Mẫn run rẩy, vẻ tuyệt vọng lên trong mắt.

      “Hách Liên thị, ngươi có thể sinh nở hay , bản điện hạ ta đây có thể để ý. Nhưng vị trí hoàng tử phi này, bản điện muốn ngươi giữ cho chắc”. Tông Chính Lâm cách cực kỳ lạnh lùng mà đầy nghiêm túc.



      nữ nhân đè ở đầu là đủ rồi. Nếu lại thêm người, Tông Chính Lâm thực nỡ để Mộ Tịch Dao hành lễ kính trà thêm lần nữa!


      Nếu phế Hách Liên thị, Nguyên Thành đế nhất định lại chỉ định người khác nhập phủ. Gia thế của Mộ Tịch Dao e là đủ để đảm đương vị trí Chính phi.

      Cho dù đoán hùa theo tính toán của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm cũng để cho kế thất nhập cửa.

      Hách Liên Mẫn Mẫn vốn mất hết hy vọng, cả người chán nản mất hết sức sống. Sau đó lại nghe Tông Chính Lâm nghiêm túc , bỗng chốc ngây ngốc nhìn người nam nhân cao cao tại thượng kia, xuất thần có phản ứng.
      minhhanhng, Sweet you, AELITA10 others thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 153: Lời riêng tư

      Edit: Linh Sờ Tinh.


      Tông Chính Lâm những gì riêng tư với Hách Liên Mẫn Mẫn, Mộ Tịch Dao rất tò mò. Đáng tiếc boss cho phép nàng tìm hiểu thêm, chỉ chuyện nàng quan tâm đều giải quyết, sau này nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chờ sinh ở Đan Như Uyển là được.

      Mộ Tịch Dao chu miệng, boss đúng là hình mẫu của loại người qua cầu rút ván, vừa trở về liền chèn ép nàng có chỗ đứng. định tiếp tục hờn dỗi, lại bị lời ngay đỉnh đầu truyền đến khiến cho nàng sợ hãi mà dám những lời muốn ra.

      “Nếu Kiều Kiều còn sức lực, tự tay làm quần áo và tất giày của bản điện hạ ”.

      Chỉ cần nhắc tới nữ công là quả nhiên có thể khiến cho Mộ Tịch Dao yên lặng, cả người cuộn tròn vào ngực Tông Chính Lâm, coi như nghe thấy.

      Lục điện hạ thấy vẻ trốn tránh của nàng mà cười thầm. Tiểu nữ nhân thực sợ hãi nữ hồng. Bảo nàng thêu cái hầu bao từ bao giờ còn chưa thành hình. Ba mặt đều hở toác, vì thế cái mong ước được mang theo vật phẩm nữ hồng để luôn tưởng nhớ của Tông Chính Lâm chẳng có dịp được thành thực.

      Mộ Tịch Dao vờ làm đà điểu, vụng trộm hé mắt nhìn trộm boss, có vẻ như đại Boss thèm chấp nhặt với mình,

      Thế này mới tốt, hỏi đến hỏi. Đến lúc đó xem những việc mà hai người bọn họ làm là có thể đoán được đại khái. Nghĩ thế nên Mộ Tịch Dao lại vui vẻ lên.

      Tông Chính Lâm có thể chủ động tiếp đống hỗn độn này từ tay mình , đây là hành động rất hiếm có của Lục điện hạ rồi. Với tư cách là ái thiếp, nàng phải biểu cảm ơn mới đúng, như thế mới có thể khích lệ Lục điện hạ tiếp lực, sau này mới càng thêm cần cù. Vì vậy, Mộ nữ thay đổi dáng vẻ sợ hãi cách dấu vết, tròng mắt xoay tròn, chống người lên, dính sát mặt vào khuôn mặt , nhàn dịu dàng ma sát.

      Chuyện này, lại tặng kèm quá tặng dán sát mặt, nịnh nọt Lục điện hạ. Mộ Tịch Dao đắc ý cười gian, để ý liền bị Tông Chính Lâm giữ chặt gáy, cúi người vùi vào cổ nàng, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.

      “Bản điện càng vui hơn khi được chạm vào tiểu mỹ nhân như thế này”. Tông Chính Lâm giữ chặt người buông, hôn mãi đến khi mặt nàng đỏ rực, thở hổn hển, chịu nổi mới có chút tiếc nuối mà thả người.

      “Sau khi Kiều Kiều sinh xong, phải chăm sóc thân thể cần phải điều dưỡn cho tốt. Nếu vẫn yếu ớt như thế này bản điện rất khó tận hứng”.

      Rất khó tận hứng? Mộ Tịch Dao tức giận! Ngài giữ cái cổ bé của thiếp làm gì? Lục điện hạ gần như được ăn sạch, còn lấy tận hứng ra làm cầu? Có phải là quá vô sỉ rồi ?

      Tông Chính Lâm hưởng thụ đủ mỹ nhân, thông cảm vất vả gần tháng nay của nàng, nên ôm lấy cái người làm nũng trong ngực, dịu dàng trấn an, thi thoảng trêu chọc đôi câu, nhìn nàng trừng mắt giương mày cũng thấy thú vị. Đương nhiên, lúc nào Lục điện cũng tiếp thu cái thành tích nịnh nọt cách thèm để ý xem có đủ ưu nhã hay của nàng, còn hào phóng khen ngợi.

      Mộ Tịch Dao ngấy ngúa nằm trong ngực , khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt linh động mà giảo hoạt.

      Những ngày “dốc hết tâm huyết” vất vả vì phủ hoàng tử của nàng, cuối cùng cũng kiếm lại cả gốc lẫn lời từ đại boss. Lấy được cái tốt lúc này mới có tâm tư quan tâm đến người nam nhân ra ngoài làm việc này.

      “Điện hạ, ngài hồi kinh cần vào cung bẩm báo chuyến sao?”. Chẳng lẽ còn đợi Nguyên Thành đế tuyên gọi? Nếu Đương kim hoàng thượng mà biết việc đầu tiên khi con ông hồi kinh là xông vào khuê các hút mật hoa, trong lòng thế nào.

      “Lâu như vậy mới nhớ để hỏi đến chuyện của ta, Kiều Kiều phát muộn rồi sao?”. Tông Chính Lâm dùng chòm râu mới mọc cằm cọ cọ lên hai má nàng, coi như là trừng phạt nàng có tâm ý.

      Quả nhiên thấy Mộ Tịch Dao trợn mắt, tức giận nhìn , bất mãn xoa chỗ bị cọ hồng.

      Lục điện hạ xấu xa thích thú vì đạt được mục đích, lúc này mới có vẻ trấn an, điều chỉnh tư thế, kéo bàn tay mềm mại của nàng mà vuốt ve.

      “Sáng nay bí mật áp giải phạm nhân vào kinh. Lúc Kiều Kiều nhìn thấy bản điện hạ ta thỉnh an xong rồi. Nhưng tin tức bên ngoài vẫn là ngày mai đại quân mới vào kinh”.

      Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của , trong ánh mắt có những tia sáng xán lạn tụa như sao sớm.

      “Điện hạ, ngày mai dân chúng Thịnh Kinh có ra thành chào đón ? Có mười dặm thảm hồng , có khắp nơi đều ăn mừng náo nhiệt ”. Đầu óc Mộ Tịch Dao thay đổi nhanh, nghĩ đến cảnh boss uy phong ăn mặc chỉnh tề ngồi ngựa, tay dẫn đoàn quân. Cảnh tượng này thực thể bỏ qua?

      “Lại nghĩ lung tung cái gì, cái não này thực chẳng có tác dụng gì cả”. vỗ cái trán nàng, nhịn được lộ ra chút vui vẻ. “Bình định phản đảng của Thục Trung có mấy phần cơ mật. Cái cảnh tượng mà Kiều Kiều vừa , đợi sau khi chiến Mạc Bắc thắng lợi về kinh mới thấy được”.

      Thủ lĩnh của phản đảng Thục Trung, thực ra là xuất thân từ hoàng tộc, sao Nguyên Thành đế có thể gióng trống khua chiêng tự vạch áo cho người xem lưng chứ?

      Nhắc đến chiến Mạc Bắc, Tông Chính Lâm lại cúi đầu nhìn nữ nhân vờ ra vẻ ủy khuất.

      Bình định Thục Trung mất tháng. Khoảng thời gian này luôn nhớ đến nàng, mỗi đêm chỉ cần có rảnh rỗi, là hình dáng Mộ Tịch Dao lại lên trong đầu .

      Nếu chiến Mạc Bắc nổ ra, lại phải từ biệt mấy tháng gặp, Tông Chính Lâm cảm thấy tính nhẫn nại mà người đời thường có vẻ đáng tin lắm.

      Đôi mắt của Lục điện hạ trở nên tĩnh mịch, trong lòng lại hạ quyết tâm chiến Mạc Bắc này, Mộ Tịch Dao nhất định phải theo quân. Để nàng mình ở lại Thịnh kinh mấy tháng, Tông Chính Lâm thực dám tưởng tượng xem kinh thành náo nhiệt đến mức nào.

      xem được?”. Mộ Tịch Dao tiếc nuối. Đáng thương nhìn boss, boss về phủ rồi lẽ nào nàng lại phải ngoan ngoãn bị quản chế?

      Vừa nghĩ như thế, Mộ Tịch Dao cảm thấy ngày tháng có chút khó khăn. Boss ơi, ngài vẫn nên nhanh chóng Mạc Bắc hơn.

      Lúc này Mộ nữ còn chưa phát người bên cạnh có gì khác thường, nên biết tiếp theo mình bị người này khiến cho tức giận đến mức giậm chân gọi cha kêu mẹ.

      “Kiều Kiều, nếu còn trắng trợn câu diễn bản điện hạ như thế đêm nay dung thứ cho nàng đâu”. Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn đôi mắt ướt sũng của nàng, làm người ta thương. Cái dáng vẻ như bị đoạt đồ thích này, có chút biểu lộ ủy khuất, làm thích thú. làm mẹ rồi, mà vẫn giống hệt dáng vẻ khi đòi ăn của Thành Khánh, hai mẹ con này….

      “Dù sao vào ben đêm, cũng chưa từng thấy điện hạ nương tay…”. Mộ Tịch Dao bất mãn . Có khi nào nàng mà Lục điện hạ nghe đâu, thương hoa tiếc ngọc? Tông Chính Lâm chính là mắt điếc tai ngơ, tất cả đều là vì được tận hứng, thỏa sức đùa nghịch? Bây giờ uy hiếp nàng dừng tay, hoàn toàn hề có uy hiếp, nàng chẳng sợ chút nào.

      “Tính khí càng lúc càng xấu”. Tông Chính Lâm gõ cái trán nàng, bất đăc dĩ thở dài, “Có Trắc phi nhà nào như nàng , vụng trộm oán trách phu quân mình?”

      “Các nàng phải là thiếp, cũng trở thành đầu quả tim của điện hạ nhà họ, cái phiền phức khi bị coi là bảo bối nuông chiều bọn họ có. dám có dáng vẻ cản rỡ ồn ào, bị phu quân bọn họ thu thập cũng đáng đời”. Mộ Tịch Dao khinh thường nhướng mày.

      Đặc thù về cái nghề nghiệp này của nàng ấy à, ai cũng dám đảm nhiệm hay sao? Kẻ nào dám để ý quy củ trước mặt hoàng đế, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm, Mộ Tịch Dao cảm thấy hả giận vô cùng. Hơn nữa, đại boss vốn thích tính tình đanh đá của mình, tận lực thu liễm làm gì, mất đặc sắc?

      “Cái đồ biết xấu hổ”. Tông Chính Lâm ôn người, cực kỳ hưởng thụ lời nàng .

      “Dáng vẻ của Kiều Kiều rất tốt. cần phải thay đổi”. Nữ nhân ở hậu cung có độc đến thế nào, Tông Chính Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có Mộ Tịch Dao,nàng chắc chắn có khả năng trở nên đáng ghét, điều này làm cho lòng lần nữa được thỏa mãn.

      minhhanhng, Sweet you, AELITA9 others thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 154: Sáng sớm (1)

      Edit: Linh Sờ Tinh



      Buổi tối, cuối cùng Thành Khánh cũng nhìn thấy người cha mà nhất. Vui vẻ cười đùa cách nhiệt tình, Mộ Tịch Dao nhìn mà có chút ghen tị.


      Thằng nhóc này, mới bé tý mà tâm cơ rất linh hoạt. Tông Chính Lâm nhiều ngày như thế mà chẳ lạ lẫm gì, vừa thấy cha là nhào đến ngay lập tức. May là Lục điện hạ đỡ nhanh, nếu đầu bánh bao u cục rồi.


      Quế ma ma ôm Thành Khánh mặt mày tái mét, vội vàng thỉnh tội.


      “Ma ma cần tự ôm đồm trách nhiệm vào người. Tên nhóc con này mà giáo huấn,là lung tung loạn xạ. Hôm nào cho ngã lần, xem có dám nhớ ”. Mộ Tịch Dao nâng Quế ma ma dậy, nàng rất thuận mắt khi nhìn con mình lúc nào cũng mạnh tay mạnh chân.



      “Điện hạ, hay là ngài làm cho thiếp cái roi to , hoặc là tìm cho mấy đứa hơn hai tuổi gì đó để cho bọn chơi cùng nhau?”. Mấy lão ma ma và bọn Mặc Lan quá che chở thằng nhóc này , ai biết còn tưởng rằng là cái khuê nữ.


      Hơn nữ, trẻ con có bạn chơi, cũng ít thú vui thơ ấu hơn. Tìm được mấy người cùng đấu vật lăn lộn mới tốt. chơi đùa giữa trẻ con với nhau, người lớn cũng thể hiểu được.




      Tông Chính Lâm hôn má con trai, ánh mắt nhu hòa. Nhóc con lại cao hơn chút, bế cũng thấy nặng hơn. Những gì Mộ Tịch Dao vừa đề nghị, Lục điện hạ vui vẻ đồng ý.



      Nàng mặc dù được mình cưng chiều đến mức biết tốt xấu, nhưng trong việc dạy dỗ con trai lại hề dung túng cưng chiều. Nàng đúng là cực kỳ dụng tâm với Thành Khánh, từ ăn mặc cho đến cái khác chỗ nào chú ý. Chỉ có cái tính tình là cố ép bé, cho phép bị người nuôi cách quá quý giá. Về điểm này Mộ Tịch Dao coi như là đặc biệt khác người, mình kiểu trong đám quý nữ ở Thịnh Kinh.



      “Mấy ngày nữa cho Điền Phúc Sơn mang người tới, nàng vừa mắt ai đều giữ lại”. Từ trước tới giờ Lục điện hạ luôn làm việc cách nhanh chóng, chỉ theo tâm ý mình. Vì thế đồng ý rất nhanh với cầu của Mộ Tịch Dao.


      Mô Tịch Dao rất vui sướng với thái độ này của boss đại nhân, nhưng mà sao nghe giọng điệu này nàng lại cảm thấy mang theo chút khí thế của Sơn đại vương? Thôi rồi, Lục điện hạ ra ngoài tiêu diệt phản đảng, khi trở về lại có chút giống thổ phỉ.


      Chỉ câu “Vừa mắt giữ lại” là xong , cũng hỏi ý tứ cha mẹ người ta xem như thế nào. cứ như là nàng cướp con nhà người ta bằng, ý nghĩ vốn tốt như thế lại bị Lục điện hạ bẻ cong ý nghĩa rồi. Người trong hoàng gia vốn bá đạo quen, Tông Chính Lâm lại càng nghiêm trọng!



      Điền Phúc Sơn đứng ở bên ngoài, dựng lỗ tai nghe điện hạ phân phó, trong lòng lộp bộp tiếng, thầm kêu tốt.



      Việc này dễ làm ah. Tiểu chủ tử mới đầy tuổi, an bài tôi tớ theo hầu rồi sao? Chuyện này, đối với nhà ai cũng là chuyện lạ. Hơn nữa lại là đám trẻ con ở cùng với nhau, trong lúc chơi đùa nhỡ biết nặng , làm bị thương tiểu chủ tử, biết làm thế nào? Cho dù điện hạ và Trắc phi coi ra gì Thục phi nương nương cũng đồng ý!


      Khuôn mặt Điền Phúc Sơn nhăn nhó đau khổ, điện hạ cất tiếng, ông là người chạy việc truyền tin , có chuyện gì đều phải gánh hết . Nương nương mà hài lòng, người đầu tiên bị trách tội cũng là mình.


      Hơn nữa tin này mà truyền ra ngoài, Điền Phúc Sơn cảm giác mình bị đám phu nhân mang theo con đến chen lấn chết mất.



      Con trai trưởng của Lục điện hạ giờ là mầm non duy nhất, trình độ được sủng ái cần cũng biết. Nếu có thể cùng lớn lên từ với tiểu chủ tử, người bình thường tuyệt đối thể so sánh. Hơn nữa từ trước tới giờ Trắc phi luôn khoan dung hào phóng, khen thưởng lúc nào cũng dày hơn các viện khác vài phần. Có thể dốc sức phục vụ trước mặt vị chủ tử như thế, ngày tháng sau này nhất định có nhiều lợi lộc.


      Triệu ma ma và Mặc Lan canh giữ ở gian ngoài, nghe hai vị chủ tử dàn xếp cho tiểu chủ tử cách qua loa, khiến lòng người lạnh lẽo. Ai cũng thương tiểu chủ tử như thế, vậy mà tiểu chủ tử lại bị Trắc phi đẩy ra chơi đùa cùng con của hạ nhân, nếu như thế lòng dạ sao có thể cứng rắn lên được.



      Tiểu chủ tử mặc dù đặc biệt thông minh, chưa đầy tuổi rất chắc chắn. Nhưng mà dù sao tay chân cũng còn , Triệu ma ma vừa nghĩ đến việc tiểu chủ tử chạy loạn trong sân với đám dã hài tử, có thể bị vấp ngã dập đầu, trong lòng bà đau đớn như bị kim châm.



      Nhìn Mặc Lan với ánh mắt trách cứ, ý tứ ràng rằng các nàng hết lòng hầu hạ khi chủ tử vẫn còn ở Mộ phủ,nếu tại trưởng thành sao lại có dáng vẻ như bây giờ.



      Mặc Lan đỏ mặt, cúi đầu có mặt mũi gặp người. Chủ tử là,lúc còn ở phủ ràng tốt lắm, ngoài việc thỉnh thoảng ầm ĩ chút, cũng có tật xấu gì khác. Bây giờ càng ngày càng hư, bị quản giáo, tất cả đều do điện hạ chiều thành quen! Về phần những suy nghĩ kỳ quái hiếm thấy kia , chẳng phải là tại quá rảnh rỗi việc gì làm, suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ mà thành hay sao?



      “Kiều Kiều, hầu ta tắm rửa”. Lục điện hạ nghiêm mặt phân phó, ngọn lửa hừng hực kinh người trong mắt khiến cho Mộ Tịch Dao nhìn qua mà e sợ.


      Ôm Mộ Tịch Dao lên, Tông Chính Lâm thèm để ý đến ánh mắt đồng ý của bọn người Triệu ma ma, nhanh về phía Song Yến trì.



      Hai vị chủ tử mà vào là phải mất đến hàng canh giờ. Hai tiểu nha đầu trực ban xấu hỗ dám nhìn, ngay cả tay chân cũng dám thả lỏng, nghe thấy tiếng Trắc phi ngâm nga truyền ra, là quá ngượng ngùng.



      “Điện hạ ~~”. Toàn thân Mộ Tịch Dao vô lực, mềm nhũn nằm sấp ngực Tông Chính Lâm ngón tay cũng lười động đậy. quá mức hung hẵn, mãnh liệt như hổ, hiểu trước kia lúc có nữ nhân như thế nào?



      “Kiều Kiều, nhanh sinh ”. Mỹ nhân trước mắt, nhìn mà được ăn, thống khổ của Tông Chính Lâm còn vượt xa tưởng tượng của Mộ Tịch Dao. Lục điện hạ nhìn Mộ Tịch Dao mà cố sức nhịn , gần như mất khống .



      “Mê hoặc quyến rũ đến thế này, giờ ai khó chịu đây?”. muốn giáo huấn nàng to gan lớn mật, cẩn thận liếc mắt qua lại thấy hai đỉnh tuyết phong ướt át đầy đặn phập phồng lắc lư, mắt Tông Chính Lâm lại càng đen, nhanh chóng nhắm mắt, phân tán suy nghĩ.


      Đúng là tinh muốn mạng người. nỡ buông, dính sát vào nàng chẳng rời thân được, Tông Chính Lâm cảm thấy Mộ Tịch Dao có loại hấp dẫn thể giải thích được với mình.



      Trước kia từng có nữ nhân, nhưng ai có thể khiến nam nhân phải điên cuồng đến tận xương tủy giống nàng. Lục điện vốn trọng nữ sắc, nhưng cũng thể thừa nhận, việc thân mật với Mộ Tịch Dao hết lần này tới lần khác lần nào cũng khiến cho đắm chìm trong đó, mất hết cả lý trí.



      “Điện hạ, ngài nghiêng cổ vể bên phải chút”. Mộ Tịch Dao mệt mỏi, nào còn cảm thông với vất vả chịu nhịn của Tông Chính Lâm nữa. Chỉ đẩy đẩy cánh tay , dựa vào ngực để tìm tư thế thoải mái hơn, tự mình nghỉ ngơi.

      “À? Sao thấy đầu bếp?”. Hơi thở vừa mới hồi phục, đột nhiên nàng mới nhớ tới người mà mình chờ mong lâu sao chẳng thấy tăm hơi?


      “Điện hạ,chẳng lẽ ngài quên chuyện này rồi?”. Mộ Tịch Dao chu miệng. Tại sao muốn nàng tuân theo ước định, ngày ngày viết thư. Mà đại boss lại vì bận bịu mà quên sạch chuyện nàng cầu

      ?


      Hỏa dục của Tông Chính Lâm còn chưa tiêu tán, cúi đầu nhìn lại bị dáng vẻ nũng nịu hỏi tội của nàng khiêu khích lần nữa. Đôi môi đào đỏ tươi ớ trước mặt vô cùng hấp dẫn.


      “Muốn người? Lại hầu hạ thêm lần ”. Dứt lời cúi người ngậm đôi môi mềm mại, đầu lưỡi trằn trọc, làm Mộ Tịch Dao khẽ nấc lên.



      Tại sao lại lần nữa? Mộ Tịch Dao ai oán. Sớm biết tên cầm thú này tùy tiện tóm cái cớ để gây khó dễ, đầu nàng có bị kẹp mới nhắc đến chuyện đầu bếp vào lúc này.


      “Còn dám phân tâm?”. Thoáng nhìn qua đôi mắt có thần của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm khẽ , đồng thời động tác cũng càng thêm ra sức.

      “A…!”. Mộ Tịch Dao sợ hãi kêu lên, cúi đầu cụng lên vẻ mặt tà tứ của , khuôn mặt hơi gầy nhưng lại mang dáng vẻ càn quấy, tức giận muốn trả thù lại ngay lập tức.


      “Ai bảo ngài làm chuyện xấu!”. Tính nghịch ngợm của nữ nhân nổi lên, thò tay kéo tóc mai Tông Chính Lâm, vò vò mấy cái như để trút giận. Xú nam nhân, biết lúc này cần tiết chế sao? Còn định ngâm mình đến bao giờ đây? Tâm lý của Đại boss luôn vững vàng, bị người khác nghe thấy xuân cung đồ sống cũng chẳng thẹn thùng gì? Nhưng nàng khác, nàng là người đứng đắn thực .



      Tông Chính Lâm thèm để ý đến hành vi hỗn xược của của Mộ Tịch Dao, thậm chí mặt còn có nét vui sướng. “Tư thái này của Kiều Kiều thực càng minh diễm. Chút làm nũng này càng khiến ta đắc ý”. Thuốc lá và ngựa tốt luôn luôn là thích của nam nhân.



      Động tác tay của Mộ Tịch Dao vừa giơ lên, lập tức á khẩu.



      Boss đại nhân, ngài có thể tập trung chút để hiểu ý tứ của thiếp ? Ngài tự biên tự diễn những lời kia, có căn cứ gì cả, làm sao có thể coi là vật chứng được chứ.



      Sáng sớm hôm sau, chẳng còn thấy bóng dáng của Lục điện hạ đâu. Chỉ còn mình Mộ Tịch Dao nặng nề vùi mặt vào gối mềm, ngủ thẳng đến giờ Tỵ còn chưa thèm dậy.


      “Chủ tử, nên dậy thôi”. Mặc Lan khom người ghé vào người Mộ Tịch Dao, dịu dàng gọi.


      Quả nhiên, có động tĩnh. Cảnh tượng này ngày nào cũng lặp lặp lại hai lần, Mặc Lan quá quen rồi.


      “Chủ tử, điện hạ có dặn nếu ngài dậy mà bỏ lỡ điểm tâm, chỗ phu nhân bên kia ….”


      Mộ Tịch Dao vụt xốc chăn lên, thở phì phì lộ ra cái đầu .


      “Chẳng phải là Điện hạ ở đây sao? Nếu chủ tử ta lại nằm thêm chút , đợi điện hạ tới giục, rồi dậy cũng muộn”. Tông Chính Lâm đúng là tai họa, đêm cho nghỉ, sáng sớm bắt gọi dậy rồi. Nàng là phụ nữ có thai, thể so với vị có công phu kia được, sức mạnh hùng hậu của khiến nàng còn sợ mãi chưa thôi.


      “Sao Kiều Kiều biết bản điện ở đây?”. Tiếng dầy ấm của Lục điện hạ truyền từ bên ngoài vào.


      Hai chủ tớ nhìn nhau, Mộ Tịch Dao trợn tròn đôi mắt. Mặc Lan thấy sắc mặt chủ tử tốt, vội lắc đầu, cũng phải nàng giấu diếm báo.



      “Điện hạ!”. Mộ Tịch Dao kéo chăn, trùm kín chỉ lộ đôi mắt bốc hỏa ra ngoài, hờn dỗi nghe theo, “Sao ngài có thể nghe lén?”. Thói quen này có chút dọa người… boss thỉnh thoảng làm cái, liệu nàng có bị nguyên hình ?
      minhhanhng, Sweet you, AELITA9 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 154: Sáng sớm (2)
      edit: Linh Sờ Tinh
      Tông Chính Lâm thay bộ thường phục màu đen, đội mũ miện, tóc búi cao ở sau gáy, những sợi tóc rối tùy ý rũ xuống, ngồi ở ghế thái sư gỗ hoa lê cách Mộ Tịch Dao xa, thoải mái duỗi đôi chân dài.


      Lén lút ,nghe lén ? Tông Chính Lâm thầm ghi thêm món nợ, đợi khi nàng mềm mại đến trong lòng rồi tính , giờ chưa gấp.


      “Tiểu bánh bao của Thục Trung, sủi cảo tôm, đậu phụ, Kiều Kiều chẳng phải trông từ lâu rồi sao? Bây giờ có đói bụng ?”. Muốn gọi tiểu nữ nhân rời giường, cần phải tốn sức. Chỉ cần được như ý, Mộ Tịch Dao nhất định có động tĩnh.



      “Hử?”. Mới còn còn lười biếng mơ màng, đôi mắt chớp cái, sau khi nghe ý tứ của Tông Chính Lâm, đôi mắt nàng tỏa sáng, vù tiếng liền ngồi dậy.



      Hai tay mở rộng về phía trước, cười ngọt như mật với Tông Chính Lâm, , “ Muốn ôm, rửa mặt”.



      Ôi chao, thay đổi thái độ nhanh. Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm nín cười, trong ánh mắt lên chút tính toán, bước tới vài bước ôm lấy người nàng, đặt nàng lên đùi rồi sai người thua thập cho nàng.



      Mỹ nhân chủ động, tư vị quả nhiên càng tốt.


      Đút chén nước ấm, cúi người hôn lên cái miệng , “Hài lòng chưa?”.



      Sau khi rửa mặt xong tinh thần của Mộ Tịch Dao sảng khoái, ôm boss nhiệt tình gật đầu. “Điện hạ, thiếp đói bụng quá”. Đều tại ngài thể lực quá tốt, nếu như bởi vì phải làm chuyện kia cùng ngài buổi sáng thiếp cũng đói bụng đến vậy, vậy còn mất mặt mũi như thế này nữa.



      Mộ Tịch Dao trở mặt phàn nàn, Lục điện hạ lại tự lý giải thành đó là tán dương. Được người trong lòng ngưỡng mộ như vậy, Tông Chính Lâm rất thoải mái.



      Ôm lấy cổ Lục điện hạ, được ôm đến gian ngoài, Mộ Tịch Dao vẫn ngồi người Tông Chính Lâm, chờ nha hoàn mang thức ăn, chân đung đưa rất đắc ý.



      “Thiếp biết mà, điện hạ nhất định nhớ”. Ba tiếng , nụ hôn đặt lên mặt , bây giờ nàng lại có điệu bộ nịnh nọt .


      ngón tay chỉ lên cái trán nàng, Tông Chính Lâm vuốt lông mày nàng, “Đêm qua ai là người tức đến mức cắn người?”. Bây giờ lại biết lấy lòng? Lúc ấy là ai kéo tay ?


      Mộ Tịch Dao xấu hổ, mắt đảo vòng, cười cực kỳ xảo trá. “Đêm qua người nào có lương tâm nào hầu hạ vậy? Hậu viện của điện hạ nhiều nữ nhân như thế, cũng chỉ có thiếp mới có thể hầu hạ điện hạ cách cẩn thận thôi. Về sau điện hạ cứ đến mình phòng thiếp, việc thanh lý tiểu tinh cũng chỉ có thể do Điện hạ xử lý thôi”. Mộ Tịch Dao kề sát lại hôn lên cằm , ban đêm ai hầu hạ chứ, khi đó nàng bị làm cho hồ đồ, hoàn toàn nhớ.


      Muốn tính sổ, cũng phải cho nàng biết nàng nợ cái gì mới được chứ.


      Tông Chính Lâm thấy nàng cố tình chơi xấu, nhắm mắt lại, cười đầy vẻ cao thâm.


      “Đêm qua tiểu tinh kia rất lợi hại, quyến rũ bản điện hạ đến tận giờ vẫn quên nổi. biết so với Kiều Kiều, ai có bản lĩnh hơn. Kiều Kiều, nàng thử xem , đêm nay nàng cũng tới phen để ta so sánh chút xem thế nào ?”


      Nụ cười của Mộ Tịch Dao lập tức cứng lại, ngẩn ra nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên nàng có cảm giác muốn tự chôn mình.


      Bà nó chứ, Lục điện hạ quả nhiên là nắm được tinh túy trong đó việc hâm nóng đổi mới tình cảm. Nàng cứ như là cơn sóng trước bị vô sỉ mặt dày của Boss đẩy thẳng lên bờ cát ! Cái người đàn ông đoan chính nghiêm chỉnh trước kia giờ biến thành người khiến người khác lên lời?


      Vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy đau khổ, kéo kéo ống tay áo , “Điện hạ, tại thiếp đói đấy. Có lẽ ăn cơm xong nhớ lại”. Ăn cho sướng , muốn trừng phạt cũng là chuyện sau đó. Mộ Tịch Dao có thể nhượng bộ miễn cưỡng bỏ qua vì mỹ thực.


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ cam chịu thua của nàng mà thấy vui vẻ, ánh mắt trở nên dịu dàng.


      “Hậu viện chỉ có tinh thôi là muốn mệnh ta rồi, bản điện nó vô cùng”. xong hôn lên trán nàng, sai người dọn cơm.


      Mộ Tịch Dao vốn nghĩ rằng đại boss nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi, thể ngờ được nghe những lời sến như vậy. Hai má nhuộm hồng, nóng bỏng.


      Bữa cơm này được ăn cách vô cùng ngọt ngào,còn mang chút câu dẫn nhau. Khuôn mặt Mộ Tịch Dao đỏ ứng, nhu thuận dựa vào Tông Chính Lâm ngoan ngoãn cách hiếm có. Lục điện hạ gắp đồ ăn đưa lên miệng cho nàng, Mộ Tịch Dao cười híp mắt.


      Đám người Triệu ma ma tự giác lui ra ngoài, nhưng mặt ai cũng giấu nét vui vẻ.


      Từ khi điện hạ ở Thục Trung trở về, dường như càng trọng tình với Trắc phi. Như sáng sớm nay vậy, bọn họ nhìn vẻ xinh đẹp xấu hổ của Dao chủ tử mà thầm vui vẻ.


      Khắp cả phủ dường như chỉ có Đan Như U yển là có tiếng cười , các sân viện còn lại, luôn im lặng. Mỗi lần ngang qua, đều có cảm giác gió thu tiêu điều.


      May nhờ bản lĩnh của Dao chủ tử, giữ được tâm điện hạ, Đan Như uyển mới có cảnh như ngày hôm nay.


      Lúc Điền Phúc Sơn vội đến Đan Như Uyển mời người, thấy Lục điện hạ thoải mái, tâm tình có vẻ tồi. Dao chủ tử ở bên cạnh chăm chú pha trà, động tác là cảnh đẹp khiến người thể rời mắt.


      “Chủ tử, Hách Liên đại nhân đến nhà xin gặp”.


      “Mang đến thư phòng chờ”. Hách Liên Chương đến vào lúc đến, chắc là nhận được tin của Hách Liên Mẫn Mẫn. Thấy tình có cơ hội chuyển biến, vội vàng đến phủ xin thỉnh tội.


      Lão già này đúng là thành tinh rồi, lúc này bị người khác cho nếm mùi phen cũng tốt. Dám tính nhét người vào phủ sau lưng , giờ cho nếm trải chút lạnh nhạt cũng đáng.


      Lần trước Tông Chính Lâm gặp Hách Liên Uy Nhi, có ấn tượng sâu sắc với đôi mắt trái ngược hoàn toàn với Mộ Tịch Dao. Muốn cho nạp nàng ta vào phủ, làm sao mà Lục điện hạ lại tức giận?


      “Đợi chút”. Tông Chính Lâm gọi Điền Phúc Sơn lại, “mang ly trà ngon do Trắc phi pha đưa qua cho Hách Liên Chương”. Uống trà có thể nâng cao tinh thần, giúp đầu óc chỉ biết tính toán kia tỉnh táo lại.


      Mộ Tịch Dao cười thầm, Tông Chính Lâm đúng là thâm hiểm, ý ngoài lời , là quá tuyệt. Nếu Hách Liên Chương có thể sảng khoái uống chén trà này, trong lòng chắc chắn tốt.


      Thôi , ai bảo tên kia rảnh quá , coi mình là cái gai trong mắt. Để Lục điện hạ chán ghét ông ta hồi, cũng để cho ông ta có thể nhớ lâu chút.


      Khuôn mặt của Điền Phúc Sơn giật giật, nhìn Trắc phi cố ý bỏ thêm chút hoa nhài bạc hà, bình trà Long tĩnh ngon lành lại trở thành trà nhài của nữ nhân.


      Giờ Hách Liên đại nhân thất thế, chọc ai chọc lại chọc đúng hai vị chủ tử thù dai này. Ông ta đáng lẽ nên bợ đỡ điện hạ mới đúng. Nhưng trong phủ người có thể nịnh Lục điện hạ, ngoài vị ngồi trước mặt này, cũng chẳng có ai cả.


      *****


      “Chủ tử, ngài đến gặp lão gia sao?”. Dù sao Phùng ma ma cũng là người nhà Hách Liên gia, đại nhân tới cũng dám giấu diếm.


      “Gặp được gì?”. Hách Liên Mẫn Mẫn bình tĩnh tiếp tục luyện chữ, lẳng lặng chờ sau buổi trưa điện hạ phái người tới đón.


      Dựa theo ý của điện hạ hôm ấy, hôm nay nàng cần xuất phủ xem mạch. Chuyện sau đó nàng cũng cần lo lắng nữa. Nhưng mà cái giá phải trả… chóp mũi Hách Liên Mẫn Mẫn cay cay.


      “Nếu phải tại Hách Liên gia vì cái lợi trước mắt, tin lời lão hòa thượng kia, muốn đưa tiện nhân kia vào phủ, ta và ma ma làm gì phải chịu cảnh lo sợ bị đuổi khỏi phủ, có chỗ đặt chân?”


      Hách Liên Mẫn Mẫn thực hận kẻ đứng sau dật dây kia, lại càng hận Hách Liên gia máu lạnh vô tình, để ý tình thân máu mủ.

      “Qua việc này là biết, ngoài phu nhân ra chẳng cần phải để ý gì đến những người trong Hách Liên gia ”.


      Phùng ma ma nhìn vẻ mặt khô cằn của tiểu thư, còn phẫn nộ trước kia, có lẽ lòng tiểu thư lạnh. Những kế hoạch về cuộc sống trước kia, nay thay đổi hoàn toàn. nữ nhân đươc phu quân sủng ái, lại có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, sau này trôi qua càng khó khăn. Hơn nữ còn việc con nối dòng , nghĩ đến đây Phùng ma ma nay cũng dám nhắc đến nửa chữ.

      Gian ngoài thư phòng ở tiền viện, Hách Liên đại nhân đoan chính ngồi. mặt là bất đắc dĩ và mệt mỏi.

      Mấy ngày nay chạy vạy khắp nơi, những chỗ có thâm tình có thể dùng được đều đến lần. Phần lớn đều là đồng liêu cũ quen biết quan trường, mặc dù bọn họ cự tuyệt quá ràng, nhưng cũng chưa từng đồng ý đứng ra chuyện hộHách Liên gia. Chỉ có vài người trượng nghĩa mở miệng giúp đỡ, nhưng phẩm cấp lại thấp , trong chốn quan trường ở kinh thành cũng chỉ là miễn cưỡng thu xếp được chút mà thôi.

      Lúc này danh tiếng Hách Liên Chương có vẻ xấu. Người trong các phe phái tất nhiên là lôi kéo kết bè kết phái đối địch, thường xúm lại thành nhóm. Thanh danh phái bảo hoàng này của hiển nhiên vì chuyện này mà người xem náo nhiệt rất nhiều, người trợ giúp rải rác có mấy.

      Về phần nội bộ phái thanh lưu, vốn những văn nhân có thế lực gì mấy, giúp nhau cũng chỉ sơ qua . Vì Hách Liên gia chuyện, bọn họ cảm thấy đáng giá. Những người này vốn như thiên lôi sai đâu đánh đó của Nguyên Thành đế, nay Nguyên Thành đế chưa tỏ thái độ, đương nhiên ai dám tỏ thái độ ra mặt.
      minhhanhng, Sweet you, AELITA14 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Do nick trong cung của mình trục trặc chút nên hôm nay mới post bài. Có của để dành để post trong time ổn định, mọi người cần quá lo lắng. Tuy muộn nhưng cũng xin chúc mọi người năm mới vui vẻ, chăm chỉ like cho editor có động lực nhé.
      :yoyo63::yoyo63::yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :