1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Tần Chính cứ tìm ngược ko vậy? :v thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, em vẫn theo phe soái Tỷ Y.Y. Chúc sớm dỗ dc vợ :v
      gió đông bắc, ly sắcCarol thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Còn đường đến trái tim của còn xa lắm TC. Ko biết nd tiếp theo ntn. Hóng

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 47 - Bị lừa.


      đường Xương Khánh, chiếc Fokker màu trắng lướt nhanh qua dòng xe cộ như điện xẹt, tựa như vệt trắng chạy ngược gió.


      “Tiểu Hi, con chạy chậm chút, chạy như thế này an toàn.”


      Hơi thở của mẹ Đường căng lên như dây đàn, tim nhảy lên theo tốc độ cao của xe, sắp vọt lên cổ họng.


      Đường Hi cắn môi, rướm máu.


      Đường Hi hồn nhiên biết chuyện gì diễn ra, suy nghĩ trong đầu loạn lên thành đống bùi nhùi.


      Đường Hi vừa kích động, sợ hãi và mê mang.


      Chạy chậm được, Đường Hi nhất định phải rời khỏi thành phố C ngay lập tức!


      Nếu Đường Hi mãi mãi cũng thoát khỏi được.


      Mẹ Đường siết chặt dây an toàn – “Con thăm bạn bệnh cũng cần chạy nhanh như vậy, còn bắt mẹ cùng, mẹ kịp chuẩn bị đồ dùng hằng ngày và quần áo mang theo…”


      Đường Hi lên tiếng cắt đứt lời mẹ Đường , giọng điệu bực bội đầy bất an.


      “Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên được ? Những vật đó đến nơi mua là được.”


      Hô hấp của Đường Hi căng lên, thiếu chút nữa thở được, đừng với những điều râu ria kia nữa.


      Bị con la mắng, mẹ Đường tủi thân khóe miệng xệ xuống, trong lòng bà cảm thấy kỳ quái vô cùng.


      chuyện với Đường Y Y, đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Hi.


      Trong điện thoại, Đường Hi có vẻ sợ hãi vô cùng, có chuyện rất gấp, mẹ Đường nghe thôi cũng luống cuống, bà vội vã chào Đường Y Y, chưa được bao xa gặp được Đường Hi lái xe đường, lập tức kéo bà vào xe rồi chạy .


      Sau đó xuất màn như thế này, bà còn kịp về nhà thu dọn hành lý.


      Mẹ Đường lật tay mở túi, muốn gọi điện thoại, Đường Hi lập tức ngăn bà – “Mẹ, đưa di động cho con.”


      Nhìn thấy mẹ Đường có ý muốn đưa, Đường Hi lập tức cướp tay bà, tháo pin rời ra.


      Lúc này mẹ Đường xác định Đường Hi có chuyện gạt bà.


      “Tiểu Hi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”


      Bà suy đoán cuống cuồng trong lòng, thét lớn – “Có phải con vay tiền bọn cho vay nặng lãi?”


      Đường Hi vừa nhìn đường, lúc này vẻ mặt bối rối như bị phát bí mật muốn che giấu – “Phải, con chưa kịp trả những người đó tìm tới nhà, bọn họ đánh con chết mất, liên lụy đến mẹ, cho nên chúng ta phải trốn nhanh lên.”


      Lời và hành động của con vô cùng ăn khớp, mẹ Đường sinh lòng hoài nghi, mẹ Đường tức tối chụp tay Đường Hi, môi run run – “Sao con lại hồ đồ như vậy! hả?!”


      Mặt Đường Hi lên vẻ hối hận, thuận theo lời của mẹ Đường đáp lại – “Mẹ, con biết sai rồi, con và mẹ trốn tới nơi ai quen biết chúng ta, con tìm được việc làm ổn định, kết hôn sinh con, chăm lo cho mẹ tốt.”


      “Sắp sửa lên đường cao tốc rồi, mẹ, mẹ ngủ trước .”


      Mẹ Đường thở dài, chuyện xảy như vậy, bà còn lòng dạ nào mà chợp mắt.


      lát sau, mẹ Đường vội la lên – “Chúng ta như thế này, chị của con phải làm sao bây giờ?”


      “Tiểu Hi, mẹ cảm thấy chị con thể sống được ở Tần gia.”


      Đường Hi lúc này quả muốn nghe bất cứ việc gì liên quan đến Đường Y Y, như bị người khác giẫm lên đuôi, đau điếng nhảy dựng, điên cuồng thét lên.


      “Sống được hay , phải ta sống vài chục năm rồi hay sao?!”


      Chuyển tay lái, tâm trạng Đường Hi kém cỏi vô cùng, thốt ra lời độc ác – “Làm đồ chơi cho Tần Chính ngần ấy năm, ta sớm quen.”


      Lời vừa dứt, tay Đường Hi bị mẹ Đường kéo đột ngột, trong sức lực bao hàm tức giận.


      Xe chạy vòng vo, đảo đường thành vết hằn hình chữ S, Đường Hi vội vã thắng xe gấp lại, cạnh đó là tiếng thét chói tai hết hồn hết vía của Đường Hi - “Mẹ, mẹ điên rồi hả?”


      Mẹ Đường tát Đường Hi cái – “Đường Hi, ai cũng có thể chị con như vậy, nhưng con , nó là chị của con!”


      Vài ngày trước, bà ngã bệnh, Đường Hi bỏ mặc mà chăm sóc bà, còn chủ động đưa bà đến gặp Đường Y Y, bà nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng ngờ.


      Dứt lời, mẹ Đường kéo tay Đường Hi, bao hàm tức giận.


      “Con làm cho mẹ quá thất vọng rồi..”


      “A…” Đường Hi chịu nổi tức tối gào lớn.


      Cùng lúc đó, trong căn phòng làm, Lục Sơn báo cáo cho Tần Chính tiến triển của việc.


      “Đây là video lấy được từ siêu thị gần đó.”


      Tần Chính nhìn chằm chằm màn hình, trong video mẹ Đường rời , Đường Y Y đứng tại chỗ tới phút, có người đàn ông đứng lại gần.


      “Dừng lại.”


      Hình ảnh đứng im, tướng mạo của người đàn ông được định dạng, bình thường, có điểm đặc thù nào có thể khiến cho người khác nhớ kỹ.


      Tần Chính – “Tiếp.”


      Lục Sơn lên tiếng, "Dạ."


      Hình ảnh lại tiếp tục bắt đầu phát, Đường Y Y theo người đàn ông lên chiếc xe màu đen.


      việc diễn ra quá hai ba giây người đường lục tục kéo nhau qua lại.


      Hai ba phút sau, Lục Sơn và Lý Mi xuất trong màn ảnh.


      Phòng làm việc yên lặng tĩnh mịch.


      Tần Chính bóp huyệt thái dương đau đớn, vẻ mặt trầm đáng sợ vô cùng.


      Người phụ nữ kia lại chạy nữa sao…


      vô cùng nhượng bộ, thỏa hiệp, nhẫn nại, kiềm chế bản thân mình, dung túng , những hành động này vô cùng kỳ lạ, chưa làm bao giờ, nhưng tại mỗi ngày đều được thưởng thức.


      Đường Y Y, em biết đủ!


      Tại sao bỏ xuống khôi giáp vũ khí mà làm nữ chủ nhân của Tần gia?


      Rời khỏi , tốt như vậy ư? Khiến cho lần tiếp nối lần chạy trốn khỏi .


      giây sau, Tần Chính lập tức ngẩng đầu, trầm giọng ra lệnh – “Quay lại đoạn 5 phút 30 giây”


      Lục Sơn lập tức ngừng video ở đoạn muốn.


      Trong màn ảnh là người đàn ông xa lạ.


      Tần Chính vuốt ngón tay, mặt đổi sắc nhìn chằm chằm màn hình, tựa như phát được điều gì, mắt nhíu lại.


      Sau đó, môi Tần Chính mím chặt lại, đường cong chậm rãi vòng lên khóe môi, rỉ ra tiếng thở dài, toát ra vài phần thoải mái.


      Còn có chút mừng vui.


      Chỉ cần phải bỏ trốn là được rồi.


      Nếu , hành động cử chỉ của trong khoảng thời gian này chính là trò cười.


      “Ngay lập tức điều tra, tôi muốn tài liệu cặn kẽ của người này.”


      Lục Sơn cúi đầu – “Vâng, tiên sinh.”


      được vài bước, Lục Sơn đột ngột dừng lại, xoay người – “Tiên sinh, tôi thấy Đường Hi ở gần đó.”


      Khi đó Lục Sơn chỉ vô tình lướt qua, chỉ liếc nhìn lần, Lục Sơn còn cho rằng đó là ảo giác.


      giờ suy nghĩ cẩn thận lại, quả là bình thường.


      Tần Chính gõ tay mặt bàn, đưa tay ra, truyền đạt mệnh lệnh và chỉ thị.


      Lục Sơn lập tức làm những gì phân phó.


      Rất nhanh sau đó, Đường Hi bị vây đường cao tốc.


      Mẹ Đường còn hiểu chuyện gì xảy ra, vài người đàn ông hung thần ác sát dẫn hai mẹ con .


      Đến nơi, Đường Hi bị dẫn mình đến căn phòng, vừa nhìn thấy người thanh niên cường tráng cao lớn trước mặt, tinh thần lập tức chìm vào đáy cốc.


      Lục Sơn ở trong phòng, trong phòng có tất cả ba người đàn ông, sắc mặt ai cũng khắc nghiệt.


      Người đàn ông đầu đinh ném qua phía cái ghế - “Người đẹp, ngồi!”


      Đường Hi ngay cả thở cũng phát run, biết những người này đều là người của Tần Chính, bắt tới đây là vì điều gì, nhưng trong miệng hé ra chút sơ hở.


      “Các người là ai? Muốn làm gì?”


      Người đàn ông đầu đinh nhìn người đàn ông râu ria rậm rạp và Lục Sơn – “Hai người ai trả lời cho người đẹp này đây?”


      Vẻ mặt của Lục Sơn trơ ra.


      Tên râu ria rậm rạp cũng có phản ứng.


      tia sáng lạnh lóe lên, Đường Hi nhìn thấy con dao găm trong tay Lục Sơn, tay Lục Sơn đặt ở giữa sống dao.


      siết chặt quả đấm lại, vì sợ, đầu ngón tay run rẩy.


      Người đàn ông đầu đinh – “Người đẹp, cần run.”


      “Chúng tôi chỉ muốn chơi với em chút thôi.” ta nhe hàm đầy răng trắng ra – “Trò chơi này gọi là “có hỏi có trả lời.”


      Đường Hi cất giọng – “Tôi biết gì hết!”


      Tên râu ria rậm rạp lập tức ném cái ghế vào tường.


      Chiếc ghế khảm ra vài vết sẹo sâu tường, vôi rớt đầy đất, khiến da đầu tê dại.


      Đường Hi lui người về phía sau, mặt mũi trắng bệch như người chết.


      Người đàn ông đầu đinh sờ sờ đầu mình, đôi môi dày khép mở, lộ ra vẻ mặt ta tự cho là “ôn hòa” – “Người đẹp, tính tình của tên kia tốt, đây tốt tính, em chuyện với là được.”


      Đường Hi liếc mắt nhìn Lục Sơn, ở đây chỉ biết người đàn ông này.


      Rất nhiều lần, gặp ta cùng Đường Y Y.


      Có lẽ Tần Chính ở gần đây.


      ta phát thấy Đường Y Y, đồng thời cũng tìm ra manh mối ở phía .


      Vờ như thấy ánh nhìn chằm chằm của Đường Hi người mình, Lục Sơn vẫn cúi đầu vuốt ve con dao tay – “Hai mươi phút trước, trong tài khoản của được thêm trăm vạn.”


      Mí mắt Đường Hi nhảy dựng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thốt lời.


      Lục Sơn phun ra từ miệng chữ - “Ai?”


      Đường Hi vẫn tiếng nào.


      Thời gian trôi qua từng phút .


      Người đàn ông đầu đinh xoay xoay tròng mắt, nhìn về phía Lục Sơn – “Dao găm đó là đồ ?”


      “Râu quai nón, cậu ở gần nhìn kỹ xem có phải hàng xịn ?”


      “Đúng vậy.”


      Râu quai nón nhìn kỹ, đanh giọng – “Độ cứng và độ bén thuộc hàng nhất thế giới.”


      “Là loại chỉ cần rạch vết” Tên đầu đinh khoa tay múa chân “Da và thịt lập tức tách rời?”


      Lục Sơn mở miệng – “Róc xương cũng tốn nhiều sức.”


      Ba người đàn ông ở trước mặt Đường Hi thảo luận xem bộ phận nào dễ cắt, bộ phận nào chọc vào máu chảy nhiều nhất.


      Cho đến khi con dao găm cách bản thân chỉ vài tấc, Đường Hi sợ đến mức thốt ra lời.


      Lục Sơn dùng lực tay, lưỡi dao dán lên động mạch chủ của Đường Hi.


      Người đàn ông đầu đinh mở miệng mô phỏng tiếng máu bật ra – “Xoẹt, ồ ồ…”


      Đường Hi thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, cơ thể run lên liên tục.


      Mũi dao găm chạm vào động mạch, cảm giác lạnh buốt thấm vào lớp da mỏng manh bạc nhược, máu trong người dường như bị đông lại.


      Lục Sơn lắc cổ tay, mũi dao sắt bén xẹt qua, để lại cổ Đường Hi vệt máu cong cong.


      có thể suy nghĩ trong ba giây.”


      Toàn thân Đường Hi cứng ngắc như đá, nội dung cuộc chuyện lúc nãy của ba người kia như hóa thành đàn kiến hàng ngàn, hàng vạn con cắn nuốt đầu óc .


      sợ hãi và chết chóc lan tràn đến từng thớ thịt, ăn sâu vào tim gan.


      Người đàn ông đầu đinh cười tiếng, ta duỗi tay ra – “,…”


      “Tôi !”


      Thành lũy tinh thần của Đường Hi cuối cùng cũng sụp đổ, mặt xám mày tro ra cái tên.


      Đám người Lục Sơn lập tức chia ra hành động, tìm thông tin tài liệu có liên quan.


      Nửa giờ sau, Tần Chính có được tin tức chính xác.


      ném tập tài liệu lên bàn, vật bên trong rơi ra, phía hàng chữ: Chung Vi.


      “Là nhân vật lớn này sao…”


      Tần Chính hút xì gà, màn sương trắng che gương mặt , từng mảng đen tối .


      Xì gà bị dụi 2 lần nằm bẹp dí trong gạt tàn.


      Mở ngăn kéo bên phải ra, Tần Chính cầm mảnh vải lau chiếc kính gọng vàng bên cạnh, động tác của thong thả ung dung, nhưng hơi thở quanh thân lại luống cuống, phẫn nộ vô cùng.


      Đeo kính lên mắt, Tần Chính phun ra ngụm trọc khí, thân mình trở lại Manhattan, lấy từ trong tủ bảo hiểm ra vật, mang về thành phố C.


      Ở sân bay, Tiết Ngũ chờ trước xe – “A Chính, đưa thứ đó cho tớ , tớ gặp lão già kia.”


      Tiết Ngũ đảm bảo – “Bảo đảm mang về cho cậu Đường Y Y vui vẻ khỏe mạnh.”


      Bước chân Tần Chính vẫn dừng lại – “Tớ tự mình .”


      Tiết Ngũ cười lắc lắc đầu.


      “Đừng trách tớ nhắc nhở cậu, nếu tớ , tỉnh táo hơn cậu, tớ xử lý lý trí hơn cậu, mọi chuyện …”


      Tiết Ngũ bỗng dưng im lặng khi Tần Chính bắn kích ánh mắt qua.


      “Được, vậy cậu .”


      Tiết Ngũ bước nhanh đuổi kịp Tần Chính – “Có phải phát Đường Y Y chạy trốn, cậu cảm thấy vui vẻ?”


      Tần Chính cũng e dè – “Đương nhiên.”


      Tiết Ngũ liếc mắt nhìn trời, chớp chớp thêm hai cái.


      Tiết Ngũ hỏi thêm – “Cậu muốn đưa vật đó cho lão già kia mà tính toán gì?”


      Tần Chính lạnh nhạt – “Vật đó cũng quan trọng gì.”


      Tiết Ngũ chặc chặc hai tiếng – “Tớ nhớ là cậu quý trọng vô cùng.”


      Tần Chính – “Lúc trước khác, bây giờ khác.”


      Tiết Ngũ gãi gãi đầu tóc hơi xoăn – “Yên tâm, có chuyện gì với Đường Y Y, đời này có ai dám ra tay với người của cậu.”


      Tần Chính cắn chặt quai hàm dưới, có dấu hiệu thả lỏng.


      Tiết Ngũ từ sau lưng của kêu vọng lên – “Cậu nhớ , đừng bao giờ bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng của cậu, nếu làm cho lão già đó phật ý, cậu bị làm khó chút.”


      Tần Chính bước lên xe.


      Tay đặt chiếc rương màu đen gõ nhịp nhàng, gương mặt lại lộ ra dáng vẻ bất đồng, căng thẳng và khẩn cấp.


      Cho dù có việc gì xảy ra, có nghĩa là có thể tâm bình khí hòa.


      Khi càng nắm chặt vật gì đó rồi, càng sợ cảm giác trống rỗng khi bị vuột mất.


      Tần Chính chợp mắt nghỉ ngơi.


      Chung Vi muốn vật trong rương, vật này mua được từ người Đức trẻ tuổi, đúng như Tiết Ngũ , luôn cất giữ trong tủ bảo hiểm, trong những vật cất trong tủ bảo hiểm thích nhất vật này.


      Trong lòng Tần Chính, Đường Y Y luôn ở vị trí quan trọng nhất, gì có thể so sánh được.


      Suy nghĩ của có chút loạn, Tần Chính lạc vào hồi ức của bản thân.


      “Tiên sinh, đến nơi.”


      Bên tai truyền đến giọng của Lục Sơn, Tần Chính mở mắt, nhấc chân bước xuống xe.


      “Chờ ở đây.”


      Bỏ lại câu , Tần Chính cầm theo chiếc rương vào khoảng sân bên trong.


      Bốn phía bóng người, im ắng, chỉ có tiếng bước chân và hít thở của Tần Chính, ngẫu nhiên có tiếng kêu vang của vài con côn trùng , tựa như có như .


      Cửa được mở rộng ra, Tần Chính bước vào, mảnh vườn vô cùng khác biệt đập vào mắt .


      bận tâm những điều khác, bước thẳng vào đại sảnh bên trong.


      Trong đại sảnh, ông lão mặc bộ đồ đời Đường ngồi uống trà, cũng ngẩng đầu lên nhìn .


      “Uống thử trà tôi pha?”


      Đôi giày da của Tần Chính giẫm lên sàn gỗ, mặt chút thay đổi, đôi mắt thâm thúy híp híp lại.


      Từ lúc Đường Hi bị bắt, hỏi ra tình hình thực tế, tìm ra manh mối, biết được mục đích thực của đối phương, xác định vị trí, rồi trở lại Manhattan lấy chiếc rương và đến nơi này bằng tốc độ nhanh nhất có thể.


      Hết thảy mọi việc đều trong định liệu của ông lão này.


      Chính xác, chút sai lầm.


      Tính tính lại, chỉ có điều – là Đường Y Y.


      Trong lòng , Đường Y Y thể thay thế được.


      muốn có , ai cũng thể ngăn được việc này.


      Để rương qua bên, Tần Chính ngồi ghế dựa, tùy ý bắt chéo chân.


      Ông lão đẩy cốc trà đến trước mặt – “Trà thiết quan , mới vừa ngâm.”


      Tần Chính cầm tách trà lên, cánh mũi khẽ nhúc nhích, để tách xuống.


      mở miệng, giọng lãnh đạm – “ hợp khẩu vị của tôi.”


      Ông lão cười – “Vậy đáng tiếc.”


      “Tôi chỉ thích thú cách đơn giản, trà pha ra dĩ nhiên kém so với trà chính thức được bái sư học nghệ của người có chân tài thực học.”


      đúng ? Tần tiên sinh?”


      Tần Chính nắm hai tay thành nắm đấm, để chân, muốn chuyện phiếm với ông lão, thẳng vào điểm chính – “Phu nhân của tôi thể rời khỏi tôi, vật ông muốn ở đây, ấy giờ ở đâu?”


      ngoài dự kiến, người thẳng thắn chuyện sảng khoái, gương mặt ông lão Chung đầy đồi mồi, nhìn chằm chằm vào chiếc rương màu đen đặt cạnh Tần Chính.


      Ý của ông vô cùng ràng – muốn nghiệm chứng giả.


      Rương mở ra, Tần Chính cũng muốn lãng phí thời gian.


      Trong rương là tượng Phật ngọc, được đặt vải nhung màu vàng, lắng đọng theo năm tháng.


      Vừa nhìn thấy Phật ngọc, ông lão Chung lập tức kích động đứng bật dậy, ông nắm chặt gậy, kiềm chế được bản thân.


      Cuối cùng, ông cũng thấy lại được vật này.


      Phật ngọc này là vật tổ truyền của gia tộc ông, lúc trước bị em của ông cụ tổ trộm, bán ra ngoài, qua tay nhiều người, được bán đấu giá nhiều lần.


      Theo như lời của cha ông, cả nhà dốc hết tài lực vật lực, vẫn chưa tìm lại được Phật ngọc.


      Việc này trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng những thế hệ trước.


      Ông nội ông trước khi nhắm mắt lìa đời, có dặn dò cha của ông cố gắng tìm Phật ngọc trở về với gia tộc, trước khi cha ông nhắm mắt, vẫn còn nhớ mãi quên chuyện này, làm được di nguyện.


      Chung lão thở dài, ông phí rất nhiều công sức, lâu trước đây mới biết được Phật ngọc nằm trong tay Tần Chính.


      Ông cũng từng thăm dò, chỉ lần ra giá cao mua lại nhưng Tần Chính đều từ chối.


      Tiền được, tìm người có vị trí trong lòng Tần Chính, giá trị của người đó có thể hơn Phật ngọc hoặc bất cứ vật gì khác có giá trị lớn hơn Phật Ngọc trong lòng Tần Chính.


      Đường Y Y chính là người thích hợp nhất để chọn.


      Chung lão cố gắng kiềm chế để bản thân mình rơi nước mắt ngay tại chỗ, ông có thể an tâm gặp ông nội, cha mình và tổ tiên Chung gia.


      “Tần tiên sinh, Phật ngọc này đối với gia tộc của lão đây chính là vinh quang gia tộc.”


      Mặt Tần Chính chút thay đổi.


      Ánh mắt tia gợn sóng, chỉ muốn rước vợ mình về, căn bản quan tâm ông lão gì, chuyện xưa ra sao.


      Nếu phải lúc này người còn chưa gặp được ra vẻ bực bội.


      Nhìn ra đối phương còn kiên nhẫn, Chung lão hắng giọng – “Nếu Tần tiên sinh hào sảng như vậy, tôi cũng làm chậm trễ thời gian của nữa.”


      Sau đó, Chung lão đưa tay ra sau, người thanh niên phía sau lưng lập tức bước tới gần, khom người lại.


      Chung lão rỉ tay vài câu, người thanh niên xoay người rời khỏi.


      Tần Chính chú ý hướng của người thanh niên, từ lúc ta bước ra ngoài, đến lúc ta bước vào.


      Bàn tay đặt chân khẽ nhúc nhích, Tần Chính khép hờ mi mắt, nhìn tựa như ung dung bình thản.


      Người thanh niên khom người vài câu bên tai Chung lão.


      Sắc mặt Chung lão đột ngột thay đổi.


      “Tần tiên sinh, chuyện đột ngột phát sinh, phu nhân của chỉ sợ có chút việc…”


      Giọng già nua đột ngột dừng lại, phòng khách lâm vào tĩnh mịch, sau đó là thanh người đàn ông chạy vào, bóng lưng vội vàng vô cùng.


      Uống hết nước trà còn sót lại trong chung, Chung lão bước lên lầu hai.


      Ông bước đến trước cửa phòng, có người thanh niên đứng giữ cửa.


      “Tần Chính đến.”


      Chung lão chống gậy, vừa vừa – “Tôi cho ta biết, chạy trốn theo hướng bờ sông, có lẽ giờ này ta chạy qua đó.”


      “Ông già này sắp đặt người ăn mặc giống y , ngay lúc Tần Chính chạy đến nhảy vào trong nước, đoán xem ta có nhảy theo xuống ?”


      Đứng bên cửa sổ, Đường Y Y – “ thể nào.”


      Người đàn ông đó từ trước tới giờ tâm tình bao giờ bị tác động bởi bất cứ điều gì, lý trí của ta bao trùm thất tình lục dục, có chuyện ta xúc động vì rơi xuống nước mà lấy thân mạo hiểm.


      Chung lão gia – “ , lời này của quá sớm.”


      Ông đưa cho cái kính viễn vọng.


      Đường Y Y rũ mắt xuống, duỗi tay cầm lấy kính viễn vọng.


      Tầm mắt được phóng xa, phong cảnh bên bờ sông trong chốc lát nhìn thấy sót gì, kể cả người con đứng đó từ sớm.


      Đường Y Y mím môi, thấy bóng dáng Tần Chính xuất trong tầm nhìn, cũng nhìn thấy người con ở đó nhanh chân chạy , rồi trượt chân rớt xuống sông.


      Trong tầm mắt Đường Y Y, gương mặt Tần Chính được phóng đại, có thể bắt kịp cảm xúc kinh hoàng, thất thố sắp toát ra từ trong đôi mắt .


      Tựa như cái chốt nào đó bỗng dưng được bật mở ra, bỗng dưng mất năng lực tư duy của người bình thường.


      còn là người đàn ông ngông cuồng tự đại, trầm ổn, lạnh lùng, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay .


      Điều này hoàn toàn xa lạ, Tần Chính hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ được thấy qua. Đường Y Y ngẩng người.


      Ống kính như camera quay chậm, Đường Y Y nhìn thấy các cơ thịt của Tần Chính căng thẳng, chút do dự tung người nhảy xuống sông.


      chút lưỡng lự, thậm chị có thời gian chuẩn bị.


      Tựa hồ có tiếng nước ầm vang vì có người nhảy xuống vang lên bên tai .


      Đường Y Y bỗng dưng hoàn hồn lại, màn trước ống kính còn lưu lại trong đầu .


      Chung lão gia cũng cầm kính viễn vọng, đúng lúc ra suy nghĩ của mình – “ người như ta mà bị lừa như vậy, chắc hẳn đây là lần đầu tiên.”


      Đường Y Y khép mắt lại, thần sắc lạnh lùng như băng – “Ông có ý gì?”


      bị mang tới nơi này, đại khái cũng đoán được ông lão này muốn được vật gì đó từ trong tay Tần Chính, dùng để đàm phán đổi vật đó.


      Tình hình tại, có lẽ vật đó đến tay.


      Nhưng, tại sao đối phương lại phải bày ra màn vừa rồi?


      thể nào là vì , hay đối phương muốn thử dò xét vị trí của trong lòng Tần Chính?


      và ông lão này hề quen biết.


      Tần Chính càng có khả năng có qua lại gì với ông lão, đến mức có thể làm những chuyện vượt qua mức độ thông thường.


      Chung lão gia – “Phật ngọc chính là Chung gia truyền thừa cho con cháu, nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng có thể trở về với Chung gia.”


      Đường Y Y nhìn ông lão trước mắt cầm Phật ngọc, khóe mắt khẽ nhướng.


      Nguyên lai chính là vật này.


      Tần Chính có thể lấy vật này ra trao đổi, quả làm ngờ được.


      Người đàn ông kia có rất nhiều thủ đoạn, hoàn toàn có thể cần lấy vật ra trong trường hợp này, đồng thời cũng có thể mang về, tính đến rất nhiều khả năng, duy nhất chỉ có tính đến việc mang nó ra đổi.


      “Vì sao phải tìm người cải trang thành tôi để lừa ta?”


      Chung lão gia trả lời, lại – “ , nên rời khỏi đây.”


      Đường Y Y vừa khỏi, người thanh niên trẻ cảm thấy kỳ lạ, nhịn được hỏi – “Lão gia, người làm như vậy là gì điều gì?


      Chung lão gia nhàng sờ Phật ngọc, thanh già nua mang theo vẻ nặng nề - “Thằng nhóc họ Tần kia bị ăn thiệt thòi lớn như vậy, theo phòng cách làm việc của ta, bị người khác gài bẫy như vậy, thể nào ta bỏ qua.”


      “Tôi đến từng tuổi này, đấu lại ta.”


      Người thanh niên vẫn hiểu ông lão muốn gì.


      Chung lão gia tiếp – “Nghe hai vợ chồng họ hợp nhau, Đường Y Y có tình cảm với Tần Chính.”


      “Kế hoạch của ta là để trợ giúp cho Tần Chính, dù là bao nhiêu cũng có chút tác dụng, khi ta tỉnh táo lại, hiểu những gì ta làm.”


      Đào cái bẫy để ta nhảy xuống, chính là giúp ta tay.


      Chỉ vì muốn giảm thấp nhất khả năng sau này phải đối đầu với .


      Chuyện này, người đuối lý chính là ông, mặc dù có thể lấy lại vật gia truyền, nhưng ông sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại, Chung lão gia lại cầm kính viễn vọng xem lần nữa.


      Bên bờ sông, Tần Chính lên bờ, ném người con giả mạo lên mặt đất, y phục và đầu tóc của đều bị thấm nước ướt sũng, vẻ mặt tức tối điên cuồng, như mãnh thú bị kích thích, muốn xé nát tất cả mọi thứ, Đường Y Y bước qua.

      Last edited: 23/8/17

    4. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Chung lão gia :yoyo60: ngài chơi liều đó :))) thành bại là do Y Y đại tỷ!
      gió đông bắcCarol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      @Bri Chung lão gia đâu liều bằng Tần Chính : ))
      gió đông bắclevuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :