1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Nhớ bạn quá rùi...
      Carol thích bài này.

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      chúc mừng năm mới nha mọi người <3
      mình edit lại, vài ngày nữa đăng chương mới mọi người đọc tiếp nha
      Trần Ngọc Hà Thanh, Chrissusu thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 46 – Tức đến đau tim.


      Dưới giường là lớp thảm dày màu xám nhạt, khi Tần Chính té xuống, cũng bị va chạm gì.


      Nhưng khi bị ngã, bối rối vô cùng, vẻ mắt cứng đơ lại.


      Sống đời bốn mươi năm, lần đầu tiên bị người khác đá xuống giường.


      Cuộc đời chưa từng hầu hạ ai, phá lệ lần, gặp kết cục thế này.


      hồi lâu sau, Tần Chính bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm người con nằm giường, tin được những gì vừa xảy ra.


      hỏi – “Vui thích ?”


      Đường Y Y cũng ăn mặc lại chỉnh tề, ngồi xếp bằng, làm như chuyện liên quan đến mình nhìn Tần Chính.


      cũng nhìn từ cao xuống lúc lâu, ánh mắt bao quát, cảm giác như vậy đúng là tệ chút nào.


      “Rất mới lạ.”


      Nhướng cao đuôi lông mày lên, đường cong sắc bén, khóe miệng Tần Chính giật giật – “Đường Y Y, tôi cảnh cáo em, em đừng tiếp tục thử thách ranh giới cuối cùng của tôi.”


      Đường Y Y – “ làm phiền tôi.”


      Tần Chính kiềm nén lửa giận phừng phừng trong người, đưa tay tới, dùng sức kéo cả người Đường Y Y xuống.


      Sức lực của áp bức , Đường Y Y nằm úp sắp đùi , ụp mặt vào đũng quần .


      Tư thế này khiến người khác khỏi suy nghĩ viển vông.


      Nhưng đối với Đường Y Y chỉ có bài xích, ghê tởm và cảm thấy vô cùng nhục nhã.


      Ánh mắt thẫm lại vài phần, hô hấp ngày càng mạnh, sống lưng khẽ cong lại, bàn tay đặt đầu Đường Y Y đè xuống.


      Đầu Đường Y Y ngày càng thấp, mũi gần kề đũng quần bông đen, nhìn cả hai đường khóa kéo của quần.


      Trong mắt , Tần Chính giương cung bạt kiếm với , bằng tốc độ đáng sợ, thế trận mãnh liệt.


      Mọc nhanh như nấm, lớn nhanh như trúc. Trong khí phảng phất như nghe được tốc độ của nó.


      Đường Y Y quay đầu , bị Tần Chính giật trở lại.


      “Hôn nó.”


      “Tôi muốn.”


      “Khi nào em muốn?”


      Sức lực của Tần Chính giảm mà còn tăng lên.


      Đầu Đường Y Y liên tục bị ấn thấp xuống, máu bắt đầu sôi sùng sục chạy thẳng lên đỉnh đầu.


      như con rối gỗ bị nắm đầu khống chế, tức giận hét lên!


      cút !”


      Tần Chính bị Đường Y Y rống đến ngây người.


      Vẻ mặt đơ ra, nghĩ được điều gì.


      Cho đến khi phục hồi tinh thần lại, người con nằm trong tay thoát khỏi khống chế tự lúc nào.


      Muốn bỏ chạy?!


      thoải mái giam cầm lần nữa, Tần Chính nhe răng cười, dùng ánh mắt nhìn trẻ trong thời kỳ phản nghịch nhìn Đường Y Y.


      “Muốn chạy sao? buổi sáng tốt đẹp như thế này, tôi và em thể lãng phí cách vô ích.”


      thanh cuối cùng thoát ra khỏi đầu lưỡi, Tần Chính hôn đỉnh đầu Đường Y Y chút, mùi thơm ngát xông vào mũi.


      Người con bao giờ đổi nhãn hiệu nước hoa, cho dù sản phẩm dùng để tắm rửa đều là những nhãn hiệu cố định, thay đổi mùi vị.


      Sức lực và thể trạng khác nhau của hai người vĩnh viễn chính khoảng cách bao giờ thay đổi được, mắt Đường Y Y lạnh mặt xuống – “Tần Chính, ngoại trừ cưỡng bức tôi, còn biết làm gì khác ?”


      Tay Tần Chính mò vào đầu tóc Đường Y Y – “Vậy là đủ rồi.”


      giọng bên tai – “Tôi cũng trông cậy em thương nhung nhớ tôi, hay có gương mặt tươi cười chào đón tôi.”


      Hàm răng Đường Y Y run lên.


      Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, ngừng thở, khuỷu tay muốn đè xuống, mí mắt Tần Chính giật giật, ngay lập tức kiềm chế hai tay .


      Chậm giây thôi, có thể phải nhập viện.


      Sắc mặt cuồng nộ, Tần Chính siết Đường Y Y vào ngực, hôn , mang theo cơn giận thể ức chế.


      Trí nhớ của người phụ nữ này đúng là tốt mà.


      Lưng chạm vào mép giường bằng gỗ lạnh băng, Tần Chính ngồi phía trước tà áo mở rộng cả lồng ngực, nhiệt độ nóng bỏng, hồn tán, lạnh nóng xen lẫn, Đường Y Y có đường lui.


      Tần Chính khi vui nghĩ ra biện pháp hành hạ , khi mất hứng cách thức càng nhiều.


      Cho dù là bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.


      Đường Y Y biết lấy đâu ra sức lực, đặt tay song song ngực Tần Chính, dùng sức đẩy ra.


      Tần Chính trơ mắt nhìn Đường Y Y lấy dép đập vào mặt , mũi bị ảnh hưởng nặng nhất.


      Toàn bộ thế giới yên tĩnh quỉ dị trong giây.


      Theo sau đó là giọng đàn ông lạnh như băng cất lên – “Đường Y Y, em giỏi lắm!”


      bóng dáng lướt nhanh vào toilet, cửa đóng ầm lại bằng lực mạnh vô cùng, kết thúc bằng thanh cửa khóa trái.


      Tần Chính đứng trước cửa toilet, sắc mặt xanh mét – “Ra đây cho tôi!”


      Tần Chính lần làm như vậy với vị hôn thê của , đối phương bị nắm tóc kéo , kéo từ phòng khách ra ngoài cửa.


      Lần này là vợ của , cách thức tương tự như nhau.


      “Đường Y Y, tôi em ra ngoài, em có nghe ?”


      cảm giác trong mũi đột nhiên có chất lỏng nóng ấm chảy ra, sau giây, mùi máu tanh xộc lên.


      đưa tay chùi cái, thấy toàn là máu.


      Tần Chính nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc muốn đạp cửa xông vào.


      “Shit!”


      Trong phòng rửa tay, Đường Y Y dựa vào cửa, nghe Tần Chính rống giận, lau mặt, thuận tay đem mái tóc lộn xộn đẩy toàn bộ ra sau tai.


      Lúc đập ta là thoải mái! Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt chết trân của ta.


      Vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài lúc, Đường Y Y chuyển người đánh răng rửa mặt.


      Tần Chính ngồi giường, khom người về phía trước, dùng tay bóp mũi lại, bộ dạng chật vật, thê thảm vô cùng.


      Trong mắt phủ đầy khói mù.


      Cảm xúc khó chịu trong ngực hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt giờ của .


      “Tục ngữ đúng, trong tình phải hai bên đều giống nhau, ai nhiều hơn người đó mất ưu thế, liên tục thỏa hiệp, A Chính, cậu phải chuẩn bị tinh thần.”


      Nghĩ cẩn thận lời của Tiết Ngũ, Tần Chính nghiền ngẫm ra loại tư vị khác của cuộc sống.


      có cách nào diễn tả được, xong.


      nhìn chằm chằm cửa phòng toilet, nghe tiếng nước chảy, gương mặt giãn ra.


      Cửa mở ra từ bên trong, Đường Y Y rửa mặt xong bước ra, đầu mang băng đô tóc màu đỏ rượu, hoa văn trang nhã.


      ngửi thấy mùi tanh, rồi nhìn thấy máu nền chăn trắng như tuyết, từng giọt, từng giọt, giống như dùng bút bi màu đỏ chấm từng chấm lên.


      Bên trái đột nhiên truyền đến tiếng vang rất , Đường Y Y nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng dựa tường.


      Khí thế mạnh mẽ, cao cao tại thượng, lạnh lùng vô cùng.


      Nếu như mũi có vết máu chưa khô khí thế uy nghiêm tản mát ra từ người càng kinh người.


      Thấy nhìn như vậy, cho dù bước lại, cũng phải là cam tâm tình nguyện, lông mày Tần Chính nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của , giọng của đếm xỉa đến cất lên – “Đường Y Y, em thấy sao? Tôi bị chảy máu mũi.”


      Đường Y Y – “Thấy.”


      Tần Chính lấy mắt kính xuống, ấn mạnh vào ấn đường, bỗng dưng sải bước chạy lại gần.


      “Tôi , tôi bị chảy máu mũi.”


      Đường Y Y thong thả trả lời – “ gọi cho quản gia , tôi phải bác sĩ hay y tá, với tôi có tác dụng gì?”


      Cảm nhận được hờ hững của , ánh mắt Tần Chính nhìn như muốn khoét lên người , từ trong hàm răng chậm rãi phun ra câu – “Tần phu nhân, đây là nhiệm vụ của em.”


      Khi thanh Tần phu nhân cất lên, cảm thấy giống như mùi hôi thối từ cống rãnh xộc lên, khiến vô thức ghê tởm chịu được.


      cuối cùng cũng chịu nhìn vào mắt Tần Chính – “ phải là chảy nữa hay sao?”


      Tần Chính u – “Em nhìn cho lại .”


      Đường Y Y nhìn hai vết máu chảy xuống từ lỗ mũi , thấy nhưng muốn nhìn – “Lúc chảy máu mũi, dùng hai tay bóp chặt mũi lại.”


      tiếp – “Thường thức như vậy học sinh tiểu học còn biết.”


      Tần Chính tức đến mức đau tim.


      Hóa ra chờ lúc lâu nhận được đáp án như vậy, máu mũi vẫn chảy và chờ được câu trào phúng của .


      Bình sinh trong đời , chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.


      Cho dù làm bất cứ cái gì, bản thân muốn, phải có được.


      “Muốn mà được” bốn chữ này chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống của .


      Trước kia có, về sau lại càng có.


      Tần Chính vuốt ngón tay, tin mình chinh phục được Đường Y Y.


      “Quay lại đây”


      đếm xỉa đến mệnh lệnh phía sau lưng, Đường Y Y nắm tay vặn cửa, đầu thèm quay lại mở cửa bước ra ngoài.


      có thể đánh cuộc với Tần Chính hay , đều do bản thân ta.


      thể nào bày ra vẻ cần.


      Phòng ngủ vang lên tiếng va chạm lớn, Đường Y Y bước xuống lầu suy nghĩ – biết lần này thay đổi món đồ nội thất nào.


      Khi Tần Chính xuất ở phòng khách, người là tây trang giày da, khôi phục lại vẻ nho nhã tuấn lãng thường ngày.


      nện bước chân dài bước qua khỏi người Đường Y Y, dừng dù là nửa bước.


      Đường Y Y trêu chọc Phú Quý và Cát Tường, xoay ót về phía Tần Chính.


      Hai bên có bất kỳ trao đổi nào.


      Bữa ăn sáng phá lệ yên tĩnh vô cùng.


      Trừ Đường Y Y và Tần Chính, đoàn người quản gia và giúp việc trong lòng thấp thỏm yên.


      biết có phải là ảo giác hay , lão quản gia cảm thấy tiên sinh tức giận.


      Đường Y Y vờ như thấy, lau miệng, rời khỏi bàn ăn.


      đường đến công ty, bên trong xe luôn ngập tràn khí – đè nén, ngột ngạt.


      Tín hiệu trước khi giông bão kéo đến.


      Tần Chính đột nhiên mở miệng – “Dừng xe.”


      Trong lòng giật mình, Đường Y Y có dự cảm xấu.


      nghe Tần Chính – “Xuống .”


      Dự cảm của được kiểm chứng.


      Mau đến mức Đường Y Y kịp chuẩn bị.


      Mở cửa xe, Lục Sơn bước ra bên khép mi rũ mắt.


      Đường Y Y duỗi tay cầm lấy ví da, bị Tần Chính dành trước đoạt lại, ném cho hai đồng tiền xu.


      có ý gì?”


      “Từ chỗ này ngồi xe 136 đến công ty, mười ba trạm, tốc hành.”


      Đường Y Y trừng mắt nhìn Tần Chính.


      Tần Chính lạnh nhạt – “Chín giờ làm việc, vậy là bị muộn rồi.”


      Ánh mắt Đường Y Y lạnh xuống.


      ta nghĩ gì, biết ràng tường tận.


      Buổi sáng làm cho ta vui vẻ. Giờ ta tính sổ.


      Tần Chính khép mắt lại, có ý định tiếp tục chuyện với Đường Y Y.


      Nhưng thực tế, vẫn liếc nhìn Đường Y Y, tựa như chờ điều gì đó.


      Đường Y Y xuống xe, đứng ven đường, nhìn chung quanh chút, về phía trạm xe bus gần đó.


      Lục Sơn ngồi lại ghế lái, ngoài dự đoán, khí bên trong xe càng đè nén nhiều hơn lúc nãy.


      Tư thái của Tần Chính hàn vô cùng.


      Người phụ nữ kia thà rằng ngồi xe bus cũng cúi đầu yếu thế trước mặt .


      hít sâu vài hơi, nén tâm tình khó chịu trong ngực xuống.


      xem chút.”


      “Dạ.”


      Lục Sơn lại bước ra ngoài.


      Lục Sơn nhìn Đường Y Y xếp hàng lên xe, bỏ tiền xu vào, đứng chỗ, tay nắm vòng thăng bằng phía của xe bus.


      Xung quanh đều là người, có người khác phái đứng cạnh .


      Nhưng khi trở lại xe Lục Sơn như vậy


      xe có chỗ ngồi, phu nhân đứng, xung quanh đều là người, rất nhiều, tất cả nhét vào chỗ.”


      Mấy chữ cuối cùng vô ý chậm lại.


      Mí mắt Tần Chính khép hờ – “Những người nào?”


      Ngữ điệu của Lục Sơn hình thành khó mà thay đổi – “Dường như đa phần đều là đàn ông.”


      Đuôi lông mày Tần Chính nhướng lên cái.


      Người con kia hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng với váy dài đen eo cao, đường cong eo mông nhìn sót chút gì.


      xe bus tại sao nhiều người như vậy? Còn nhét cùng chỗ?”


      Bộ mặt tú lơ khơ vạn năm đổi của Lục Sơn xuất tia bất thường – đây phải là chuyện thường ngày xe bus hay sao…


      Trong lòng nghi vậy, nhưng Lục Sơn ra miệng.


      “Giờ cao điểm, mọi người đều làm nên đông đúc.”


      Trong não Tần Chính xuất vài hình ảnh, xua nó , vuốt vuốt huyệt thái dương.


      Đường Y Y, em lợi hại.


      Tôi đồng ý thỏa hiệp.


      “Đuổi theo chiếc xe bus kia, trạm tiếp theo kéo ấy xuống.”


      Nghe vậy, Lục Sơn ra vẻ mặt ngoài ý muốn.


      Bên trong xe công cộng, Đường Y Y nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngửi mùi thơm của sữa đậu nành, bánh quẩy và số mùi hương của buổi sáng.


      đột nhiên cảm thấy có tia nhìn thoải mái chiếu vào lưng mình, Đường Y Y tập trung suy nghĩ, mặt lạnh xuống xoay người lại.


      Người đàn ông trung niên phía sau đoán được Đường Y Y mẫn cảm như vậy, ông ta vừa chỉ nhìn được chút, những tia tham lam hèn mọn còn chưa kịp tán khỏi ánh mắt bị bắt gặp toàn bộ.


      Bị Đường Y Y nhìn thẳng, người đàn ông trung niên sắc mặt cứng đờ, khỏi rùng mình cái, ngượng ngập di chuyển bước chân bước về phía sau.


      Đường Y Y thu hồi ánh mắt, để ý ánh mắt của mọi người xung quanh.


      Xe đến trạm, Lục Sơn lên xe, với ý của Tần Chính.


      Lục Sơn lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng, vẻ mặt khốc liệt, ngay khi bước lên lập tức khiến nhiều người nhìn chăm chú, lại thấy tư thế tại chuyện với Đường Y Y, bên trong xe vang lên tiếng chuyện xôn xao.


      Tất cả mọi người xe đều dừng lại mọi hoạt động chăm chú quan sát Lục Sơn và Đường Y Y.


      Có lẽ cảm giác được bầu khí bình thường, bác tài cao giọng hỏi – “Xảy ra chuyện gì?”


      Đường Y Y nhíu mày, nhấc chân xuống xe.


      Lục Sơn theo sát phía sau .


      Khi Lục Sơn nhìn thấy người con phía trước bước về phía xe ngừng, khóe môi giật giật, bước chân sải lớn hơn bình thường chút rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cất giọng trầm thấp đủ hai người nghe.


      “Phu nhân, tiên sinh đợi nhận lỗi.”


      Đường Y Y đột nhiên dừng lại – “Lục Sơn, biết là quan tâm quá nhiều chuyện sao?”


      Lục Sơn phun ra hai chữ – “Trả ơn.”


      Lông mày Đường Y Y khẽ nhướng.


      hiểu Lục Sơn chỉ kiện lần trước.


      Năm đó, Tần gia nội loạn, mặc dù chỉ có thời gian ngắn ngủi, nhưng sóng gió chút nào.


      Đám người Lục Sơn chính là lưỡi đao sắc bén của Tần Chính, mỗi lần đao vung lên là máu chảy.


      Dĩ nhiên người đổ máu phải bọn họ, mà chính là đối thủ.


      lần, Đường Y Y vô tình gặp Lục Sơn bị trúng đạn, đưa cho Lục Sơn viên kháng viêm và vải xô băng bó, cái nhíp lấy viên đạn ra.


      Thu hồi suy nghĩ, Đường Y Y im lặng cười cười.


      Lục Sơn nhất định đó là ân tình, còn gì để .


      “Chuyện của tôi, người khác còn ước gì tránh , chỉ có người ngu mới ôm vào người.”


      Lục Sơn cúi đầu xuống, im lặng chấp nhận hai chữ ám chỉ.


      Đường Y Y lắc đầu, giọng mang theo tia thoải mái, cũng có ác ý – “Nhiều năm như vậy, chỉ có người to ra, đầu óc vẫn ngốc như vậy, chút tiến bộ cũng có.”


      Lục Sơn rũ ngón tay xuống, ngón tay giật giật.


      Ngốc? Lục Sơn im lặng suy nghĩ.


      Bên người Lục Sơn chợt lóe qua dáng người, suy nghĩ lạc hướng của Lục Sơn lập tức bị đập tan toàn bộ, Lục Sơn khôi phục bộ dáng như bình thường.


      Tần Chính lướt qua người Lục Sơn, kéo Đường Y Y như chốn người, nửa lôi nửa kéo vào trong xe.


      người em có mùi gì vậy hả? Khó ngửi muốn chết.”


      Nghe thấy lời ghét bỏ mùi người của Tần Chính, Đường Y Y đáp mà hỏi ngược lại – “ phải kêu tôi ngồi xe bus sao?”


      Mặt Tần Chính đóng băng lại – “Sau đó em để cho những thằng đàn ông kia nhìn chăm chú?”


      Tần Chính đột ngột bắt được chút cảm xúc thay đổi mặt Đường Y Y, hô hấp muốn ngừng lại, sau đó dùng sức cấu véo bả vai Đường Y Y.


      “Ai?”


      Đường Y Y đau đến hút khí – “Ai cái gì?”


      Tần Chính lạnh lùng – “Tôi hỏi em, ai nhìn chằm chằm em?!”


      Mắt híp lại cái người khác khó mà thấy được, Đường Y Y nghiêm túc – “Rất nhiều.”


      Năm ngón tay vô thức khép chặt lại, sức lực khủng khiếp vô cùng, vẻ mặt Tần Chính khiến người khác rợn cả tóc gáy.


      Cho đến khi Đường Y Y dùng sức thoát khỏi.


      Lệ khí giữa lông mày Tần Chính nháy mắt đọng lại, nặng thêm.


      Lục Sơn ngồi phía trước cả người căng thẳng, da thịt kéo căng lên được buông lỏng xuống.


      Khi đến công ty, Tần Chính vừa ngồi xuống, nhận được điện thoại của Trương Tiểu Huy.


      , gần đây ra sao? Khỏe ?”


      Câu hỏi này đối với người đàn ông bốn mươi mà thích thú lắm, cho nên trả lời ngắn gọn.


      Trương Tiểu Huy sau lúc quan tâm sức khỏe của mình xong, nhắc tới Đường Y Y – “Em ở bệnh viện giữ thai, Diệp Thời canh chừng em, qua thời gian nữa em mới khôi phục tự do.”


      , giúp em hỏi thăm chị dâu.”


      Tần Chính lật văn kiện – “Được rồi.”


      Trương Tiểu Huy tiếp – “Hai người đều nhận giấy kết hôn rồi, sống với nhau tốt đẹp chút, đừng bắt nạt chị ấy nữa.”


      Tần Chính – “Người bị bắt nạt là .”


      Đầu dây bên kia im lặng lúc, Trương Tiểu Huy cười thành tiếng – “, em nghiêm túc.”


      Tần Chính vỗ trán, đúng là khổ, ai tin, em ruột cũng cho là đùa.


      ai có thể bắt nạt ấy.” Trừ đây.


      Trương Tiểu Huy tận tình khuyên giải, sau khi có bầu lần hai, cảm xúc bi thương nhiều hơn bình thường, Trương Tiểu Huy lo con trai Tiểu Ngôn có thể dung hòa với em trai hay em hay .


      Hơn nữa sau khi mang thai, thai nhi ổn định liên tục, nhiều lần xuất huyết, thể xác và tinh thần đều chịu áp lực, nên Trương Tiểu Huy suốt ngày lo lắng đề phòng.


      Trương Tiểu Huy sắp đến mức bị trầm cảm.


      Nên khi nghe được tin trai và Đường Y Y đăng ký kết hôn, Trương Tiểu Huy mới cảm thấy vui vẻ chút.


      , có thời gian với chị dâu đến thăm em chút.”


      Tần Chính đồng ý – “Được rồi.”


      Kết thúc cuộc trò chuyện, đến bên cạnh cửa sổ, nhìn người phụ nữ trong phòng làm việc đối diện, lát sau quay trở lại bàn tiếp tục làm việc.


      Qua mấy ngày sau, lúc Đường Y Y ra ngoài uống trà chiều với Lý Mi, gặp mẹ Đường.


      Lý Mi lễ phép cười chào hỏi, dùng ánh mắt hỏi Đường Y Y.


      Đường Y Y nhíu đầu lông mày – “Có chuyện gì?”


      “Có…” Mẹ Đường lại lắc đầu – “ có chuyện gì.”


      - “Chỉ là…chỉ là muốn với con vài câu.”


      Tư thái của bà đầy khẩn cầu, gần như ăn khép nép, tựa như nếu Đường Y Y đồng ý, bà lập tức quỳ xuống tại chỗ.


      Vài người đồng nghiệp cùng uống trà chiều nhìn sang, đầy hiếu kỳ.


      Trong những người ở đây, có người chứng kiến cảnh mẹ Đường đến công ty tìm Đường Y Y.


      Còn những người chưa thấy qua màn kia cũng biết mẹ Đường là ai, dù là ai chăng nữa người gặp phải mỗi ngày lúc tan sở với ánh mắt trông mong có khả năng có ấn tượng.


      Đường Y Y rũ mắt xuống, bước về phía bên kia.


      Trong lòng mẹ Đường vui mừng, mặt mày hoan hỉ kích động, vẻ mặt của bà khiến người khác nghĩ vui đến phát khóc.


      Nếu biết trước thế này khi xưa đâu cần làm vậy.


      Nhìn bóng lưng hai mẹ con, Lý Mi thở dài, hai người tiếp xúc với nhau sao lại thành cái bộ dạng như thế này.


      Còn bằng người xa lạ.


      Dừng bước chân, Đường Y Y chờ mẹ Đường mở miệng.


      Mắt mẹ Đường dần dần ướt át – “Y Y, con sống tốt ?”


      Đường Y Y – “Rất tốt.”


      Mẹ Đường ngừng xoa xoa hai tay – “ ta… ta đối xử với con tốt hay ?”


      Đáy mắt Đường Y Y xẹt qua tia kinh ngạc.


      Trong nhà kia hóa ra có người quan tâm tới chuyện này.


      phải ai trong đó cũng nghĩ rằng may mắn vô cùng hay sao?


      Mẹ Đường muốn lại thôi, ngập ngừng – “Nếu như con sống vui, rời khỏi Tần gia .”


      Rời khỏi? Nằm mơ cũng muốn, Đường Y Y ngoài miệng – “Ở Tần gia tôi có ăn có mặc, rất vui vẻ.”


      Mẹ Đường lấy mu bàn tay gạt nước mắt, chồng qua đời, đứa con nuôi lớn lên lại vào con đường lối thoát, suy nghĩ giống bản thân, dạo gần đây hai câu là cãi vã, bỏ ngày đêm đều thấy được người.


      Đứa con lớn đưa ra ngoài từ ở cùng thành phố, nhưng muốn ngồi xuống chuyện, tán gẫu chút cũng có cơ hội.


      Hai năm nay, mẹ Đường già rất nhiều, cũng mất khí chất đoan trang của người trong đại gia tộc.


      “Tần Chính từng đánh con phải ?”


      Đường Y Y ngày càng cảm thấy kỳ quái, người phụ nữ này tựa như níu chặt buông.


      Bà ta lại nghe ai đồn thổi điều gì, hay là Đường Hi chuyện liên quan đến và Tần Chính?


      “Bà muốn biết điều gì?”


      Mẹ Đường bị hỏi khó.


      lâu sau bà mới mở miệng – “Mẹ muốn biết con sống có thực tốt hay .”


      “Sau đó thế nào?” Đường Y Y – “Biết rồi sao?”


      Mẹ Đường duỗi tay chạm vào người Đường Y Y – “Mẹ hối hận.”


      Cả người Đường Y Y chấn động.


      nghe người phụ nữ trước mặt lại tiếp – “Khi xưa mẹ nhất thời hồ đồ, nên nghe lời ba của con, nếu như chúng ta suy nghĩ ra biện pháp khác, chẳng phải cả nhà chúng ta đều sống bên nhau hạnh phúc hay sao.”


      Đường Y Y hít sâu hơi, vẻ mặt thay đổi, muốn người khác thấy được cảm xúc của mình.


      “Chuyện qua rồi, lại cũng thay đổi được gì.”


      Mẹ Đường nghẹn ngào lên tiếng.


      “Em của con dã tâm quá lớn, muốn có những thứ thuộc về mình, nếu con bé bằng nửa của con tốt rồi.”


      Đường Y Y nhìn người phụ nữ tóc mai tán loạn, pha lẫn chút tóc trắng, biết bản thân nên gì mới tốt.


      Vài chục năm trước, trong hai chọn , giữ Đường Hi lại, vứt bỏ .


      Đây là .


      Tất cả mọi chuyện đều ràng trước mắt, phải năm tháng dần qua là có thể xóa mờ.


      Lục Sơn đứng ở chỗ ngoặc làm công tác của mình.


      Trong lúc vô tình lia mắt, Lục Sơn tựa như phát trong đám đông có điều gì đó bình thường, nhưng nhìn kỹ thấy khác gì.


      Đột nhiên vài người phụ nữ xông đến, va chạm vào nhau.


      Các kia kiêng kỵ gì, cãi vã kịch liệt, chửi rủa nhau ỏm tỏi cả lên, người đường vây quanh xem.


      Mặt Lục Sơn trầm xuống tránh nơi khác, bỗng dưng sắc mặt Lục Sơn đột ngột biến đổi.


      Khi Lục Sơn có thể lách qua người đường, chạy nhanh lại, đồng tử Lục Sơn co rút nhanh chóng.


      Lý Mi cúi đầu lướt điện thoại, cánh tay đột nhiên bị người khác túm lấy, Lý Mi đau đến mức chửi má nó, khi nhìn người đến là ai, khóe miệng cong lên.


      “Có chuyện gì?”


      Lục Sơn trầm giọng hỏi – “ ấy đâu?”


      Lý Mi bĩu môi – “ Đường Y Y hả, ấy ở bên kia, chuyện với mẹ mình.”


      Lý Mi bước qua chỗ Đường Y Y cùng với Lục Sơn.


      Bên kia còn bóng người, thấy Đường Y Y đâu.
      Last edited: 23/8/17

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Cầm dép đánh chồng chảy máu mũi , soái nữ :055:

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gan của Đường Y Y ngày càng lớn, Thanks
      1012Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :