1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 045
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Ngày Giản Ngộ Châu gỡ thạch cao ra Lục Phồn cùng, là số fan biết được tin này chạy tới bệnh viện quá nhiều, người chen người chúc đầy chật kín hai là ngày đó đúng dịp chương trình thử nghiệm lần đầu tiên.


      Lục Phồn chờ chuyên gia trang điểm thay trang phục xong mới cúi đầu load mở weibo, mò ra mớ fan túc trực ở bệnh biện mà Giản Ngộ Châu chữa trị, vào lúc này có rất nhiều bức hình được tung lên weibo nhìn kĩ từng cái để giết thời gian.


      Giản Ngộ Châu được nuôi mập mạp lên rồi, phải chỉ mình thấy vậy. Chỉ mới hai mươi phút ngắn ngủi, #Giản Ngộ Châu mập lên# trở thành top tìm kiếm weibo, fan hâm mộ có người trêu chọc có người chế nhạo khu bình luận của cũng trở thành nên giao chiến ra tay.


      Lục Phồn vừa đọc vừa cười thầm liên tục. nhớ trước đây lâu, còn ôm thở dài: “ thấy gần đây hành động linh hoạt chút nào, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, nặng lên ít đâu”.


      Thực ra cũng phải mập gì lắm, chỉ khoảng mười mấy cân thôi(*)… Lục Phồn đành lòng đả đích thêm nữa.


      (*) Cân bên Trung bằng 1/2 kg.


      Giản ngộ Châu ưu sầu mất mấy ngày, cũng an ủi mấy ngày luôn bảo đảm mãi là cho dù có biến thành mặt trăng tròn bụng bia nữa vẫn cần , khi ấy Giản Ngộ Châu mới yên lòng tiếp tục sa đọa.


      Lục Thời nhìn nổi, đại minh tinh khỏe mạnh mập là mập có muốn tiếp tục làm việc trong ngành giải trí nữa thế?!


      Giản Ngộ Châu: “Hết cách rồi, nếu em cứ thử ba tháng nằm giường , mỗi ngày còn được ăn ngon nữa?”


      Lục Phồn cũng quá để tâm đến vấn đề này, Giản Ngộ Châu đâu phải người dựa vào mặt mũi để kiếm cơm ăn hơn nữa mập cũng có thể gầy lại mà. nhớ có ngày nào đó trong lúc vô tình mình có hông Giản Ngộ Châu giờ nhiều thịt ghê, Giản Ngộ Châu đinh ninh là chê , kiên quyết tuyệt thực ngày, Lục Phồn phải dỗ mãi mới chịu hạ xuống. Chờ khi chân ổn rồi, chắc vội vàng tập thể hình giảm cân…


      cảm thấy sao cứ như mình nuôi đứa con nít ấy nhỉ _:) 3ゝ∠)_


      Rất nhanh sau đó có người tới gọi : “Lục Phồn, bắt đầu ghi hình rồi”.


      “Được”. to, cất điện thoại rồi nhìn gương chỉnh trang y phục của mình lại chút xác định có sai sót gì mới bắt đầu ra.


      Lần đầu tiên thử nghiệm chắc phát sóng, vì thế những người ở đây đều là nhân viên nội bộ. Qua blog có rất nhiều fan biết được công việc mới của chỉ có điều dù sao đài truyền hình cũng phải là nơi dễ ra vào phần lớn fan chỉ có thể lướt xem weibo chờ nhân viên phát sóng.


      Lục Phồn bước ra khỏi hậu trường thấy dưới sân khấu có mấy bé đưa điện thoại lên chụp sau khi thấy nhìn lại còn phấn khích vẫy tay.


      Lục Phồn thấy hơi buồn cười cũng cúi chào họ lượt. Lúc này Phương Duệ mới nhảy lên sân khấu nhìn theo hướng mắt rồi cười : “Fan à?”


      “Mấy bé cả thôi, rất đáng ”. Lục Phồn nhìn nữa: “Sao hôm nay lại ở đây?”


      “Hôm nay vừa dịp rảnh, nên bị bắt tới ngồi cho đủ chỗ trống”.


      chỉ sang chỗ đạo diễn: “Hôm nay là thử nghiệm thôi, đừng lo quá”.


      Lục Phồn bật cười: “ cần an ủi tôi đâu, tôi lo mà”.


      Trước đây lúc đối mặt với mấy trăm ngàn fan truyền hình trực tiếp, cũng căng thẳng lắm. Phương Duệ cười cười: “Cũng đúng, được rồi tôi trước khởi động máy chuẩn bị bắt đầu”.


      “Khiêu Chiến Mỹ Vị” là chương trình khác với các chương trình nay, ít tính giải trí cho nên được đa số công chúng vây xem tỉ lệ người xem cũng thấp thảm hại. Sau khi Lục Phồn tiếp nhận sửa ngay khuyết điểm này nỗ lực nhiều tháng như vậy rốt cuộc cũng có được thành quả, chỉ cần lần thử nghiệm là bộc lộ hết thảy bên đài truyền hình cũng căn cứ vào kết quả này để xem tiết mục có cần phải tiếp tục hay .


      Dưới sân khấu đều là nhân viên nội bộ, chuyên viên ánh sáng...v.v, Phương Duệ xác nhận tất cả mọi thứ ở sân khấu chuẩn bị ổn thỏa, ngồi xuống phía sau khu giám sát ra hiệu cho .


      Tiết mục bắt đầu, dưới sân khấu có số fan chạy được vào hội trường, trốn tận trong góc sợ bị người ta phát lại đuổi ra nhìn người kia thong dong trình bày nhưng hề mất vẻ hài hước mắt ai nấy đều lóe sáng cả lên.


      “Phiền Phiền đúng là đẹp quá oa oa oa trái tim bé của mình ngừng đập mất thôi!!”


      “Nữ thần hơn năm, sau này có thể xem được đài truyền hình rồi vừa hãnh diện vừa đau lòng QAQ”.


      “Nếu tôi là con trai dù phải dính chặt cũng phải theo đuổi ấy”.


      Sợ ảnh hưởng tới trật tự, mọi người chuyện với nhau đều phải tiếng hết mức thế nhưng khuôn mặt phấn khích đỏ bừng cả lên.


      Sau khi Lục Phồn rời khỏi LX yên lặng suốt mấy tháng có tin tức mới weibo những người hâm mộ của buồn rầu kể xiết trước đây lâu mới biết được tin kí kết với đài truyền hình, những người hâm mộ đều vui mừng phấn khởi nhưng cũng sợ phong cách của phải thay đổi theo đài truyền hình.


      May mà khi đứng sân khấu vẫn là người mà các quen thuộc. Mấy người họ lục tục chụp vài bức ảnh và video lén lút đăng lên blog, Lục Phồn hề biết blog xảy ra sóng gió vì mình như thế nào, sau khi quay xong chương trình thở dài hơi, chuẩn bị xuống sân khấu nghỉ ngơi lúc Phương Duệ tới vỗ tay: “Trạng thái rất tốt! Biểu của còn tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều ấy”.


      Lục Phồn mỉm cười: “Cảm ơn khen ngợi, sau này còn phải làm phiền mà, buổi tối tôi mời ăn cơm nhé”.


      Phương Duệ cười ha hả vội vàng xua tay: “Để suy nghĩ, ai kia nhà ghen ghê quá, tôi với câu mà còn phải lo nơm nớp này dám ăn cơm đâu”.


      Lục Phồn nghe thế bật cười.

      Đúng thế , Giản Ngộ Châu đúng là cực kì cẩn thận, trong mắt những người đàn ông khác nhìn cái là có ý với , Lục Phồn phản bác lại chắc như đinh đóng cột hiểu gì đàn ông cả. Lâu dần Lục Phồn cũng lười để ý đến cứ kệ dằn vặt .


      “Vậy được, lần sau tôi gọi mọi người tới nhà tôi liên hoan”.


      “Được”.


      Buổi quay thử nghiệm kết thúc hơn bốn giờ chiều, Lục Phồn ngồi phía sau sân khấu tháo trang sức nhận được điện thoại của Giản Ngộ Châu thế là cầm điện thoại vào phòng rửa tay.


      “Alo? mới từ bệnh viện về à?”


      “Ừm, về đến nhà rồi, bao giờ em về? hôm nay làm cơm tối nhé?”


      cần đâu, em sắp về rồi đây, mới gỡ thạch cao nghỉ ngơi mấy ngày nữa ”.


      Hai người tiếng mấy câu, ràng bao lâu nữa là gặp nhau nhưng vẫn nỡ dập máy. Lúc này, người phụ nữ từ bên ngoài bước vào Lục Phồn quay đầu nhìn lại là Ngô Lâm Hỉ: “Em cúp trước, sắp về rồi. Ừ, bye bye”.


      Cất điện xong, Ngô Lâm Hỉ chủ động lại chuyện với : “Chúc mừng , nghe chương trình thử nghiệm rất thành công, quản lí khen lắm đấy”.


      Lục Phồn mỉm cười: “Cảm ơn”.


      Qua mấy tháng tiếp xúc, Lục Phồn có thể cảm giác được Ngô Lâm Hỉ có địch ý với mình, nghi ngờ chút nào, có lẽ là vì hiểu lầm quan hệ giữa và Phương Duệ.


      Trước kia đúng là Phương Duệ có theo đuổi , nhưng từ sau khi biết có bạn trai còn suy nghĩ đó nữa, giờ hai người chỉ là bạn bè đơn thuần, nhưng mà Ngô Lâm Hỉ tin. Quan hệ giữa Lục Phồn và ấy cũng phải quá tốt, đương nhiên cũng muốn chạy theo giải thích cái gì cứ kệ ấy thích nghĩ gì nghĩ.


      “Hôm nay lúc quay chương trình thử nghiệm, Phương Duệ làm đạo diễn à?”


      Xem kìa, quả nhiên tới rồi Lục Phồn cười khổ trong lòng để tránh những tình huống tương tự xảy ra vẫn giải thích: “Là giám đốc sắp xếp. Nếu có cơ hội nghỉ ngơi ai lại muốn làm việc chứ?”


      Ngô Lâm Hỉ ừ tiếng biết có nghe lọt tai .


      Lục Phồn chuẩn bị rời Ngô Lâm Hỉ lại lên tiếng: “ vừa tới lâu quan hệ nhiều có cần giúp đỡ cứ tôi dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, có thể giúp giúp. Đúng rồi, tôi có mời Thẩm Uẩn Xuyên tháng sao làm khách mời chương trình nghe Diêu Tĩnh hâm mộ cậu ta lắm nếu muốn tới xem tôi giữ chỗ cho”.


      Lục phồn đáp tỉnh bơ: “Cảm ơn, tôi nhớ rồi”.


      Trước đó nghe Diêu Tĩnh nhắc tới chuyện này rồi nên cũng có gì kinh ngạc nữa. Nhưng mà cũng muốn mời Xuyên Xuyên làm khách mời biết phải bao lâu nữa mới có tư cách đó _:) 3ゝ∠)_
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan15 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 046
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lúc Lục Phồn về đến nhà nhìn thấy bàn ăn dọn sẵn ba món, Tiểu Trương và Trần Tiêu ngồi ghế salon xem ti vi: “Lục Phồn về rồi à?”


      tiếng rồi vào nhà bếp, thấy Giản Ngộ Châu đeo tạp dề xào rau: “ phải em cứ nghỉ mà”.


      Giản Ngộ Châu quay lại nhìn cái: “Nằm giường lâu nên muốn hoạt động chút. Bác sĩ các hoạt động thích hợp cũng có ích lắm”.


      “Hả, vậy tốt”. Lục Phồn lấy chiếc tạp dề khác: “Em giúp , còn mấy món nữa?”


      “Còn gỏi trộn với khoai tây hầm thịt bò”.


      Lục Phồn cười : “ cũng thích khoai tây hầm thịt bò à?”


      “Ừm”. cúi đầu thái rau, rồi dùng chút: “Cũng?”


      “...” Đương nhiên Lục Phồn thể Xuyên Xuyên cũng thích ăn món này, nếu thùng giấm trong nhà sắp lật luôn ra mất.


      cho thịt bò vào nồi hầm lên, Giản Ngộ Châu đột nhiên ôm từ phía sau, Lục Phồn nghiêng đầu khóe miệng cong cong: “Sao thế?”


      Giản Ngộ Châu chôn mặt bên cổ hít hơi sâu: “Hôm nay thấy blog có hình em, đẹp ”.


      Lục Phồn mới hiểu ra là nhìn thấy mấy bức hình các fan chụp trộm khi đứng sân khấu, cười khẽ thành tiếng xoay tay lại vỗ vỗ vào đầu : “Khéo thế, hôm nay em cũng thấy blog có hình của ”.


      Giản Ngộ Châu mập lên trở thành đề tài hot nhất trong ngày từ sớm đến muộn cứ cười ngừng hình như chính Lục Phồn cũng quên mất mình là người nuôi mập mạp như bây giờ, vào blog còn tàn nhẫn bôi đen hồi.


      antifan xuống chức sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy chứ. Có lẽ Giản Ngộ Châu cũng biết mình trở thành đề tài nóng blog hôm nay mặt trầm xuống há mồm ngậm chặt bên cổ .


      Lục Phồn thấp giọng: “ chuyện cẩn thận đừng hở chút là cắn em”.


      Đây là đặc điểm kì lạ nữa của Giản Ngộ Châu mà mới phát . rất thích cắn , cắn tai - mu bàn tay - mũi, chỗ nào cắn được đều cắn hết. Lấy răng day day phần da đó sau đó đưa lưỡi liếm cái mút cái, nhiều lần Lục Phồn bị chọc cho vừa nhột vừa buồn cười, biết tại sao lại muốn chơi trò này nữa.


      Đúng như dự đoán, Giản Ngộ Châu chẳng những buông hàm răng ra mà còn liếm liếm hồi. Lục Phồn hít hơi: “Tiểu Trương và Trần Tiêu còn ở bên ngoài đó”.


      sao đâu”. hàm hồ : “Họ vào đâu”.


      Liếm xong phần cổ, môi bắt đầu di chuyển lên cắn vào vành tai của lại hay chọn những nơi mềm mềm dễ cắn nhất. Hơi thở nóng rực phảng phất bên tai, Lục Phồn bết giác rút cổ lại, muốn tránh: “Đừng làm rộn mà... Ăn cơm tối xong ”.


      thế nghĩa là đồng ý cho tối chiếm được ít tiện nghi, Giản Ngộ Châu mới hài lòng buông vành tai kia ra, hôn lên mặt cái rồi thấp giọng: “Em biết lúc nhìn thấy em trong video nghĩ cái gì ấy?”


      Trực giác của Lục Phồn biết là tên ác ma này thể nào nghĩ cái gì trong sáng được thế là ngậm miệng hỏi vô cùng chuyên chú khuấy nồi canh.


      Giản Ngộ Châu ai hỏi tự đáp: “ muốn ôm em lên giường, sau đó...”


      im miệng có được ?”


      “Sau đó cởi hết bộ trang phục kín mít kia...”


      Lục Phồn thể nhịn được nữa, đỏ mặt : “Giản Ngộ Châu, xem ! Từ sáng đến tối suy nghĩ cái gì thế hả?”


      “Nhớ em chứ gì”.


      Giản Ngộ Châu chỉ thích ngắm lúc Lục Phồn đỏ mặt mắng thôi: “Mới lúc gặp nhớ”.


      Lục Phồn trợn trắng mắt lên, mặc kệ , vì Giản Ngộ Châu vẫn còn táy máy tay chân, quấy nhiễu việc nấu ăn của nên đến hai mươi phút sau cơm tối mới được dọn lên bàn.


      Tiểu Trương và Trần Tiêu ngậm miệng hỏi, chuyên tâm ăn cơm chỉ mong ăn xong mau mau chạy lẹ ở lâu thêm chút bị hai người này chọc mù mắt mất.


      Ăn cơm tối xong, Tiểu Trương và Trần Tiêu lấy đồ rồi ngay hôm nay Lục Phồn bận bịu cả ngày đứng đứng nhiều nên uể oải vì thế mới quyết định ngủ sớm chút giao việc rửa chén lại cho Giản Ngộ Châu.

      bật máy sưởi lên, sau đó cởi áo khoác lăn lên giường nằm ngủ, mơ mơ màng màng, hình như có người cởi nút áo quần củo , Lục Phồn hé mắt ú ớ : “ rửa chén xong rồi à?”

      Giản Ngộ Châu cúi đầu hôn lên mí mắt còn nhấc lên nổi của : “Chưa xong, phục vụ em ngủ ”.


      Lục Phồn phất tay: “ ra ra, ở đây cần phục vụ”.


      Giản Ngộ Châu cười tiếng: “Thay áo ngủ cho em, em cứ nằm là được”.


      Lục Phồn có buồn ngủ nữa cũng biết trong đầu tên ác ma này nghĩ cái gì: “Dù có lành chân nữa em cũng làm đâu”.


      Giản Ngộ Châu: “...” lập tức đổi sang vẻ mặt bi thương: “ biết em ghét bỏ mà, giờ cuối cùng em cũng rồi”.


      Lục Phồn thèm để ý tới ,Giản Ngộ Châu lòng dạ khó dằn hóa bi phẫn thành dục vọng, cúi đầu châm lửa khắp người Lục Phồn, chỉ trong chốc lát cởi xong sạch .


      Ba tháng trước hai người từng va chạm ít lần, cũng rất quen thuộc cơ thể của nhau, dù Lục Phồn có muốn ngủ nữa cũng khó mà kiềm chế khi cứ châm lửa như vậy.


      ...” Còn chưa hết câu bị ngón tay của ai kia lao vào ngăn hết lại.


      Lục Phồn mở mắt ra đối mặt với đôi mắt thương ngập tràn dục vọng của Giản Ngộ Châu, chỉ trong nháy mắt tất cả chống cự bất an đều rút hết như thủy triều.


      Lần thứ hai cúi người xuống, hôn ngừng nghỉ lên khắp ngóc ngách mặt quý trọng cẩn thận từng tí . Lục Phồn kìm lòng đặng vòng lấy cổ nghĩ thầm cứ vậy , nhưng mà người này... hình như Giản Ngộ Châu nhận được tín hiệu ngầm cho phép của người nào đó mừng rỡ như điên động tác tay lại càng thêm êm ái sợ làm đau. Đôi môi ấm áp vẫn quấn quýt ngừng từ mặt tới cổ còn lẩm bẩm gọi tên từng tiếng . Lục Phồn chê nhiều, muốn làm cứ làm gọi cái gì mà gọi muốn kéo đầu lại nhưng toàn thân vô lực đến cành tay cũng nhấc lên nổi chỉ có thể mềm nhũn dựa vào tùy dẫn lối.


      Lên lên xuống xuống, quấn quýt say mê.


      ******


      Lục Phồn ngủ giấc lâu ít nhất cũng phải ba bốn cơn mơ ngắt quãng mới ý thức dần tỉnh táo, nằm mơ thấy cái gì cũng quên hết sạch chỉ nhớ được chuyện tối qua người nào đó lật qua lại giày vò từ xuống dưới.


      Cuối cùng mệt chịu nổi, ngủ thẳng cẳng vẫn chịu buông tha.


      cắn răng vừa cử động cái, cảm giác tê dại bủn rủn nửa người dưới cùng hai chân như có như phải của mình nữa.


      May mà thấy khó chịu mấy, rất sạch khô ráo chắc tối hôm qua tắm rửa cho ... Cả người mệt mỏi ngay cả đứng thẳng cũng đứng lên nổi nhắm mắt lại muốn ngủ thêm lúc. giây sau, cánh tay từ sau lưng vòng lại siết chặt lấy eo nóng hầm hập: “Dậy thôi nào, em ”.


      Tiếng cười khàn khàn văng vẳng bên tay, Lục Phồn làm như nghe thấy tiếp tục vùi mặt vào trong gối Giản Ngộ Châu tỉnh táo hẳn: “ sai rồi”.


      Vẫn phản ứng.


      nhịn được nhớ lại mấy phen chìm nổi tối hôm qua, cơ thể vô thức lại phấn khích hẳn lên chồm người lên hôn lên phần vai lộ ra bên ngoài: “Hay em thích cách rời giường khác hả?”


      Nụ hôn của càng lúc càng dời xuống, rốt cuộc Lục Phồn giả vờ được nữa đẩy đầu ra: “Tỉnh rồi, em tỉnh rồi”.


      Giản Ngộ Châu cười tiếng kéo vào lòng: “Hôm nay cuối tuần, chúng ta bận gì nằm thêm lúc nữa vậy”.


      Từ tóc tới chân ai kia đều toát ra vẻ thỏa mãn lạ kì chỉ hận thể ôm Lục Phồn mãi buông, Lục Phồn cũng lười động mặc cho ôm thỉnh thoảng nghe đôi câu tùy tâm tình ờ ừ vài tiếng. Cứ thế biết từ lúc nào lại ngủ thiếp khi tỉnh lại lần nữa là do đói bụng mà tỉnh.


      hơi động đậy Giản Ngộ Châu phát ra rồi: “Sao thế?”


      Lục Phồn ôm bụng: “Em đói...”


      Giản Ngộ Châu nghe vậy bật cười: “ nấu cơm cho em, thích ăn gì?”


      “Nấu mì được rồi, trong tủ lạnh có mì trứng gà”.


      “Được”.


      kéo chăn xuống giường, trong lúc vô tình Lục Phồn liếc mắt nhìn qua, ai kia trần trụi...


      Tuy rằng gần đây mập lên, dáng người gầy gò như trước, nhưng vẫn rất điển trai, đỏ mặt kéo chăn lên che lại. Giản Ngộ Châu tròng quần vào xong kéo chăn xuống hôn lên môi cái: “Nhanh thôi”.


      Lục Phồn buồn bực ừ tiếng... ràng cả hai người đều là lần đầu, cũng cùng loại hình vận động.


      Rất nhanh sau đó, Giản Ngộ Châu bưng hai bát mì vào, Lục Phồn dựa vào đầu giường, cầm hai quyển sách lên lót bát, có lẽ là do năng lượng tiêu hao quá nhiều, cực kỳ đói bụng cứ thế giải quyết hơn phân nửa. Trong lúc đó Giản Ngộ Châu lại ra ngoài gọi điện thoại rất lâu.


      Lục Phồn ăn xong bát của mình còn lén lút gắp của vài miếng lúc này Giản Ngộ Châu vừa vào, Lục Phồn bị phát ăn vụng khụ khụ ngừng. bật cười tới vỗ lưng cho ai kia: “Cho em ăn đây, đừng vội”.


      Lục Phồn ho tới mức chảy cả nước mắt chẳng còn sức mà lườm . Giản Ngộ Châu thấy vậy càng nhích người lên chưa kịp làm gì điện thoại của Lục Phồn reo vang cắt đứt sóng triều giữa hai người.

      Giản Ngộ Châu chậc tiếng vốn định tắt điện thoại nhưng Lục Phồn lại sợ có chuyện gì quan trọng, thế là trốn ra ngoài nhận máy.

      “Alo?

      “Chị, chị , chị ơi... mau lên mạng! Ảnh chị và rể bị paparazi chụp được rồi”.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan10 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 047
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày


      Sắc mặt Lục Phồn thoáng thay đổi, tắt điện thoại mở weibo ra tự dưng lại thấy hơi do dự thế là cầm điện thoại ngẩn người lúc. Giản Ngộ Châu ôm từ phía sau nhàng cắn lấy bên vành tai: “Sao thế em?”


      Lục Phồn hơi nghiêng đầu : “Có phải Trần Tiêu vừa gọi điện cho ?”


      Giản Ngộ Châu im lặng rồi mới ừ tiếng.


      “Có phải chuyện chúng ta ?”


      Giản Ngộ Châu nhìn cắn môi, hai đầu mày chau lại kìm được đưa tay kéo đôi môi bị giày xéo chậm rãi : “Ừ, bị paparazi chụp được Trần Tiêu cho người xử lý, Lục Phồn! em có nhớ đồng ý với ?”


      Lục Phồn biết ám chỉ chuyện công khai. cúi đầu khẽ hôn sau tai : “Chúng ta công khai nhé, được ?”


      Lục Phồn im lặng rất lâu rồi mới gật đầu, chuyện đồng ý với qua loa tùy tiện. Khóe miệng ai kia cong lên rất cao, trong đôi mắt thương chất chứa khiến người ta chìm đắm, càng ôm chặt hơn khẽ thở dài: “ chờ ngày này lâu lắm rồi”.


      Lục Phồn nhắm hai mắt an tâm nằm trong lồng ngực , lòng dần dần trấn định, Lục Phồn mới bắt đầu mở xem blog Giản Ngộ Châu vui vẻ ngân nga rửa bát.


      Lúc mới đầu chỉ có số bức hình do số paparazi đăng lên, cảnh họ nắm tay vào rạp chiếu phim, vào cùng tòa nhà nhưng nhìn qua cũng biết quan hệ giữa họ phải là bạn bè thông thường.


      Chuyện rạp chiếu phim ba tháng trước đó, sao tới giờ paparazi mới đăng lên? Lục Phồn líu lưỡi, nhưng cũng ngờ là mình lại bị tóm từ lúc đó, tự dưng lại thấy sởn tóc gáy.


      Sau khi mấy tấm hình kia được share , tốc độ chia sẻ càng lúc càng kinh hoàng, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, #Tình của Giản Ngộ Châu lộ ra ngoài ánh sáng# được vũng vàng đứng top tìm kiếm, bỏ qua top hai là #Giản Ngộ Châu mập ra# vài con phố.


      Lục Phồn còn nhàn nhã nghĩ, Giản Vũ Trực hổ là tiêu điểm truyền thông thế thôi mà cũng được mấy đề bài… Trang cá nhân của Lục Phồn cũng hoàn toàn nổ tung vào thử còn mất vài giây để load. Paparazi tìm ra thân phận và công việc của nhưng cư dân mạng đâu phải ngồi , tin tức lan ra lâu họ bới ra tiểu sử hai mươi bảy năm của Lục Phồn sạch bách.


      Bởi vì có chuẩn bị tâm lý sẵn, cho nên khi mở ô bình luận cũng áp lực nhiều. Người ta có bình luận chê bai thế nào cũng thể thay đổi được chuyện trở thành thực.


      Hot girl mạng, ảnh để làm hoạt náo viên à...


      hiểu sao Giản Ngộ Châu lại để ý đến người bán thịt mạng kiểu này.


      Mấy người biết Phiền Phiền đừng năng lung tung.


      Phiền Phiền nhà chúng ta dáng người đẹp, giọng lại ngọt, so ra hơn mấy đứa fan não tàn kia mấy trăm con phố đó.


      phát biểu ý kiến, Giản Ngộ Châu muốn bên ai là tự do của chỉ cần ấy thích là được rồi mấy hùng bàn phím lại có dịp để nhảy nhót rồi đó.


      Vì thế ta được vào đài truyền hình là dựa hơi Giản Ngộ Châu nhỉ.


      Nếu ai nghĩ Phiền Phiền nhờ Giản Ngộ Châu mới vào được đài truyền hình phiền mọi người tìm lại video được đăng mấy ngày trước khác nào tát vào mặt mình đâu.


      Xem hình thấy họ rất vui vẻ, chúng ta đừng làm loạn nữa chúc phúc cho họ tốt sao?


      chủ chương trình mạng cũng có người bảo vệ thế à, mướn thủy quân sao.


      Lục Phồn thở dài, cất điện thoại xoa xoa eo rồi xuống giường tìm nước.


      Giản Ngộ Châu vừa mới rửa bát xong, quay lại thấy đứng dựa vào bàn uống nước: “Sao gọi ?”


      Lục Phồn tức giận liếc nhìn : “Em què”.


      Biết trách chuyện tối qua biết thương hoa tiếc ngọc, Giản Ngộ Châu cười cười tới dìu , nhưng lại bị Lục Phồn đẩy ra tự mình về giường nằm.


      Buổi chiều, Trần Tiêu tới Lục Phồn còn ngủ trưa, Giản Ngộ Châu nhàng đóng cửa lại sau đó ngồi xuống sa-lon trao đổi với Trần Tiêu. Trần Tiêu đưa các bình luận ở blog của Lục Phồn cho xem sắc mặt Giản Ngộ Châu càng lúc càng trầm, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía phòng ngủ đôi mắt lóe lên nét áy náy đau lòng.


      Trần Tiêu bắt chéo chân cà lơ phất phơ lắc lắc: “Tôi nhé, cậu ngăn được miệng lưỡi nhiều người vậy đâu, Lục Phồn biết tin chưa? phản ứng thế nào?”


      Giản Ngộ Châu trầm giọng : “ ấy gì”.


      Trần Tiêu dừng lúc lâu, than thở: Lục Phồn là tốt, lão Giản, cậu phải cố gắng đối xử tốt với ấy đấy”.


      cần ”. Giản Ngộ Châu tự mở blog mình ra: “Tôi định công khai”.


      Trần Tiêu xoa xoa trán: “Tôi biết có ngày này mà... Tính toán cho kĩ, cậu vui chứ tôi là người cậu lấy tiền mời tới đó, cậu vứt đống hỗn loạn cho tôi à”.

      xong lại lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, nghĩ xong tự nhiên lại thấy mạng ông khổ quá”.


      “Chuyện sau đó phải phiền mọi người rồi, sau khi dẹp loạn tình hình tôi mời cả phòng bữa lớn”.


      “Thuận tiện giới thiệu vợ chứ gì?”


      “Ừm”.


      Trần Tiêu phất tay: “ , đừng ân ái trước mặt tôi nữa”.


      Lục Phồn ngủ giấc tới năm giờ chiều. Cả ngày hôm nay đều trải qua giường, ngủ đủ rồi tinh thần cũng thoải mái hơn, chậm rãi xoay người vừa mở mắt thấy Giản Ngộ Châu ngồi ở đầu giường đọc sách.


      “Mấy giờ rồi?”


      Giản Ngộ Châu khép sách lại, đưa tay vuốt tóc : “Hơn năm giờ”.


      Lục Phồn mong ngóng nhìn : “Em tin làm xong bữa tối rồi”.


      Giản Ngộ Châu bật cười: “Vì phụ lòng tin của cấp hai mươi phút trước kêu thức ăn ngoài rồi, gọi món tôm em thích”.


      Lục Phồn ngồi dậy: “Buổi chiều Trần Tiêu có tới ạ? Hình như em nghe có tiếng ta”.


      “Ừm”. Giản Ngộ Châu xoa xoa tóc : “Tới chuyện mạng”.


      “Mọi người giải quyết thế nào?”


      Vừa lúc chuông cửa reo, Giản Ngộ Châu vén chăn xuống giường: “Lên mạng xem , xem xong rồi ra ăn cơm”.


      tròng áo khoác rồi ra ngoài lấy thức ăn.


      Lục Phồn tìm điện thoại, mở blog ra, ngoài dự liệu trong khu bình luận của còn gió giật mây vần như mấy giờ trước đó, trái lại tất cả đều là lời chúc phúc, thỉnh thoảng có người hay ho nhưng rất nhanh bị người ta đẩy mất.


      Lục Phồn cực kì nghi ngờ Giản Ngộ Châu vừa mới thuê thủy quân. Đề tài #tình của Giản Ngộ Châu lộ ra ngoài ánh sáng# vẫn hot như lúc trước có dấu hiệu hạ nhiệt nhưng mà blog bầu khí thảo luận dần dần chuyển từ “Vũ Trực mà ai tôi bỏ cho xem” sang “Tôi mừng vì cuối cùng Vũ Trực cũng tìm được hạnh phúc cho mình”. Lục Phồn hiểu ra sao mới nghi ngờ mở weibo của Giản Ngộ Châu ra xem mới hiểu được lí do.


      Từ trước tới giờ blog của Giản Ngộ Châu rất ít khi đăng tin, hơn nữa có đăng cũng toàn tin gì gì từ khi mở weibo đến nay có được tấm selfie, fan muốn tự sướng cũng phải tìm weibo phim ảnh.


      Lục Phồn: Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này.


      Chín tấm hình, có lúc chụp trực diện, có khi là ở phòng bếp làm cơm, có bức cũng biết Giản Ngộ Châu chụp lúc nào, tấm cuối cùng là vừa lúc nãy, khi còn ngủ, mà Giản Ngộ Châu khẽ hôn lên trán cái. Ánh mắt chất chứa thương và quý trọng, khuôn mặt ngày thường cũng dịu dàng ít.


      Trong khung cảnh ấm áp và yên tĩnh như vậy, người nhìn bất giác cũng thả chậm nhịp thở, đành lòng quấy rối. Mà khi đọc đến dòng status, trái tim trong lồng ngực cũng ngừng đập trong nháy mắt.


      Giản Ngộ Châu: “Đây là mà tôi thương nhất, lúc đầu ấy thích tôi, phải vất vả lắm tôi mới theo đuổi được. Tôi mong mọi người thương ấy giống như tôi nhưng hi vọng mọi người đừng ác ý tổn thương đến ấy cũng đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của , cảm ơn.


      Share 30k


      Bình luận 46k


      Like 92k


      Bàn tay cầm điện thoại Lục Phồn hơi run lên, sau phút ngắn ngủi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hít hơi sâu rồi từ từ bình tĩnh lại. mở file ảnh tìm chín tấm hình của Giản Ngộ Châu rồi đăng lên blog.


      Lục Phiền Phiền: “Trong mắt có gió xuân thu, em nhìn thấy cả núi sông mến. Giản Ngộ Châu".


      Đăng lên blog xong, Lục Phồn vẫn cảm thấy trái tim mình như có gì đấy tràn ngập, xuống giường mang dép ra phòng ngủ.


      Giản Ngộ Châu đứng trước bàn ăn cơm đổ tôm trong hộp ra tô, Lục Phồn tới ôm lấy từ phía sau đầu khẽ tựa vào lưng .


      “Sao rồi?”


      Lục Phồn buồn buồn: “ có gì, muốn ôm thôi”.


      lau khô tay, xoay người lại nhìn thấy vành mắt của Lục Phồn ửng đỏ khỏi bật cười: “Có thế cảm động rồi à?”


      Lòng bàn tay chai chai của lướt qua khóe mắt ươn ướt của , sau đó kéo đầu vào lòng mình, cười : “ mà biết em dễ cảm động thế này lúc đầu phải vào con đường tình khổ thế rồi”.


      Lục Phồn buồn cười: “ thấy vào con đường gì hả?”


      “Phải phô diễn mị lực này, chân thiện mỹ để quyến rũ em này”.


      “Chứ phải lạnh lùng tàn bạo à”. nhịn được vòng lấy hông giọng : “Em cũng thương lắm”.


      Giản Ngộ Châu ôm chặt lấy : “Lặp lại , nghe ”.


      nghe ”.


      có”.

      liều chết nhận, dụ dỗ : “ thêm lần nữa”.

      Lục Phồn đỏ mặt lặp lại lần nữa. Vừa dứt lời, Giản Ngộ Châu cúi xuống hôn lên môi mân mê cọ xát. Lục Phồn nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của cả nhịp tim trong lồng ngực cuồng nhiệt mạnh mẽ như hừng hực cả tình thương nồng cháy.

      câu nào nhưng họ đều có thể nghe được tiếng đối phương than thở.

      Cả đời này có em là đủ.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan16 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Ôi ngọt ngào quá :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 048
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      * cảnh báo: có chút thịt vụn đâu đó!

      Khi Giản Ngộ Châu công khai tình lại khiến cho mạng xã hội sục sôi thêm lần nữa, các kênh truyền thông tranh nhau đưa tin, từ sáng đến tối đều có rất nhiều phóng viên chặn dưới nhà Lục Phồn, mang hi vọng có thể gặp được trực tiếp rồi phỏng vấn.

      Mặc dù bên ngoài ầm ĩ đến vậy, đối với Giản Ngộ Châu và Lục Phồn, cuối tuần này vẫn ấm áp và bình thản như thường. Bọn họ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, yên tâm hưởng thụ cuối tuần ý nghĩa của chính mình. Sáng thức hai, Giản Ngộ Châu nhàng đánh thức Lục Phồn vẫn say giấc mộng, như thể khẽ cười: “Nên dậy làm thôi em”.

      Lục Phồn mơ mơ màng màng mở mắt: “Mấy giờ rồi?”

      “Bảy giờ.”

      “Thêm năm phút nữa thôi.”

      Giản Ngộ Châu bật cười rồi nằm xuống ôm hối thúc nữa. Lục Phồn bị đánh thức cũng hoàn toàn tỉnh táo, xoay người chui vào trong ngực của : “ dậy khi nào vậy?”

      “Hơn sáu giờ, nấu xong bữa sáng cho em rồi.”

      Nhìn người nào đó bày ra nụ cười lấy lòng, Lục Phồn khinh thường bĩu môi.

      Bởi vì hôm nay hai người đều phải làm nên hôm qua trước khi ngủ ràng chỉ được làm lần thôi, kết quả sao chứ? Sớm biết thế mềm lòng, đá bay người nào đó ra khỏi phòng có phải tốt hơn .

      Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người chia nhau rửa mặt sau đó bước ra khỏi cửa cả người còn hơi thở chán chường của mấy ngày cuối tuần vừa qua.

      Đứng ban công nhìn xuống, sau hai ngày chỉ còn năm, sáu phòng viên vẫn phục kích nơi tiền tuyến, để tránh gặp phải những tình huống bất ngờ, Giản Ngộ Châu vẫn gọi cho bia đỡ đạn Trần Tiêu chạy tới.

      Khi hai người xuống lầu, biết từ đâu ra hai mươi mấy phóng viên ùa tới quay phim, chụp ảnh, Trần Tiêu mang theo mấy bảo vệ, nhanh chóng tạo thành hàng rào ngăn cản, mặc dù là thế nhưng khi Lục Phồn cùng Giản Ngộ Châu lên xe, khuôn mặt cũng bơ phờ mệt mỏi, sau đó bọn họ nhìn nhau chút cùng lúc bật cười.

      Trần Tiêu qua loa lấy lệ với nhóm phóng viên, quay lên xe rồi đóng cửa ầm cái: “Lái xe .”

      Tài xế nhanh chóng lái xe rời , hòa vào dòng người đông đúc. Trần Tiêu nhìn Lục Phồn rồi lại nhìn Giản Ngộ Châu, mãi đến khi Giản Ngộ Châu nhịn được mà đưa mắt liếc lại, mới ho tiếng: “Cái đó, hai người cũng tệ nhỉ.”

      Giản Ngộ Châu trưng ra vẻ mặt “ phí lời” ghê nhìn mình.

      Trần Tiêu: “Ồ, hai người chưa đọc tin weibo sao?”

      Lục Phồn: “Lại có chuyện gì mới ạ?”

      Trần Tiêu khoát tay, nháy mắt với Lục Phồn: “Tự xem .”

      Lục Phồn vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Trần Tiêu, trong lòng bất giác có dự cảm chẳng lành.

      Đại não của nhanh chóng hoạt động, xác định bản thân hề có lịch sử đen tối nào hết, mới hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của Giản Ngộ Châu, sau đó chậm rải lấy điện thoại ra, đăng nhập weibo.

      xem biết, vừa xem giật mình, biết từ lúc nào, tên của lên hot tìm kiếm.

      #Lục Phồn Thẩm Uẩn Xuyên#

      #antifan Lục Phồn#

      #Đau lòng Vũ Trực#

      ... Cái quỷ gì thế này! Mặc dù biết cụ thể xảy ra chuyện gì thế nhưng Lục Phồn lại bắt đầu chột dạ. Đúng lúc này Giản Ngộ Châu thong thả đọc mấy tiêu đề bên kia lên, sau đó hơi nhíu máy lại, hỏi lại: “Có ý gì vậy?” Ánh mắt của Lục Phồn lóe lên lúc, yên lặng đáp.

      “Vậy tự xem.” xong, giành lấy điện thoại di động trong tay , sau đó tay nắm lấy cổ tay của Lục Phồn, tay nhấp mở những đề mục kia ra. Linh cảm chẳng lành của Lục Phồn ứng nghiệm, thông tin của bị cư dân mạng dùng mọi cách moi ra...

      Sau đó blogger viết bài dài đăng tải, đưa hết tất cả mọi thông tin, quá trình, tự thuật, sau đó rất nhiều người phối hợp chụp thêm hình.

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Gào khóc, phim điện ảnh mới ra có đồ khỉ mới xem! Nam chính quá sát phong cảnh mà, cứ ép người ta đến phát phiền lên được, Xuyên Xuyên là giỏi nhất! Thẩm Uẩn Xuyên ơi!

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Thực ra tôi thấy Xuyên Xuyên tốt hơn Tử Trực Nam rất nhiều! Lúc nào mặt Tử Trực Nam cũng xị ra hết cả, như kiểu vợ mình bỏ theo trai còn mang theo năm triệu tệ ấy


      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Nghe gần đây Tử Trực Nam mập ra, người hâm mộ chạy mất, xem ra sắp mất fans rồi. Chuẩn bị tới đây nhân khí của cục cưng Xuyên Xuyên vượt qua đó.

      Bình luận trong bài đều là fan của Giản Ngộ Châu, vô cùng sôi nổi, hết sức đau lòng.

      Sau đó là đến cao trào biết Thẩm Uẩn Xuyên thiếu căn cơ hay chê việc này còn chưa huyên náo đủ, blog kia đăng tải tiếp hình ảnh Thẩm Uẩn Xuyên gửi lời cho Lục Phồn: “Tử Trực Nam mập quá phải giảm cân”, cộng thêm lời bình: Chúc may mắn nhé.

      Bạn bè mạng: Cứ xếp hàng xem kịch vui trước ! Sao Giản Vũ Trực còn chưa xử lý nhỉ! Đối thủ mất còn của phát chiến thư rồi kìa! Vợ mình còn đứng về phía Xuyên Xuyên nữa đấy! Là đàn ông thể nhịn được!!

      ....


      Lục Phồn nhìn trời rồi lại nhìn đất, với tinh thần heo chết sợ nước sôi: “...” Giản Ngộ Châu nhìn cách rất sâu xa: “Em có cần giải thích chút ?”

      Lục Phồn biết dù bây giờ có tránh cũng sao thoát được, đành phải nhắm mắt nhắm mũi : “Khụ, cái kia, em coi Xuyên Xuyên như em trai thôi mà, còn em là fan chị đó, ừm.”

      Giản Ngộ Châu nhíu mày: “ đẹp bằng Thẩm Uẩn Xuyên à?” Lục Phồn ngửi thấy có gì đó rất chua, lập tức dụ dỗ: “ có, đều đẹp như nhau.”

      mập lên em vui thế à?”

      có, có, vui gì hết.”

      ít fan em vui vẻ ngất trời sao?”

      có, em đau lòng thay .”

      Lục Phồn cố sức trợn mắt lên để Giản Ngộ Châu có thể thấy chân thành trong đôi mắt của mình, nhưng đáng tiếc Giản Ngộ Châu vẫn cứ xị mặt ra có vẻ gì là trời quang mây tạnh.

      Trần Tiêu nhịn cười đến nội thương, bây giờ còn được chứng kiến vẻ mặt “cậu bé vui, cậu bé bị oan” của Giản Ngộ Châu chỉ muốn ôm đùi mà cười cho thỏa thích.

      Rất nhanh sau đó đến đài truyền hình, Lục Phồn liếc nhìn người nào kia vẫn còn hầm hầm bực bội, khẽ ho khan tiếng. “Thế... em trước nhé?”

      Giản Ngộ Châu hờ hững khẽ hừ tiếng. Lục Phồn kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, mở cửa xe ra, quả nhiên Giản Ngộ Châu đưa tay kéo lại. Lục Phồn quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

      Giản Ngộ Châu dừng lát: “... Buổi tối nhớ về nhà sớm.”

      “Được”. Lục Phồn cười cười, vẫy tay từ biệt. Tài xế nhìn Thấy Giản Ngộ Châu khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt biết làm sao.

      Trần Tiêu đẩy đẩy : “Thôi , cậu là đàn ông sao mà bụng dạ lại hẹp hòi thế chứ, hơn nữa có phải bây giờ cậu mới biết Lục Phồn thích Thẩm Uẩn Xuyên đâu...”

      “Dùng từ khác được , sùng bái, hâm mộ, cái gì cũng được.”

      Trần Tiêu cười ha hả: “Sao trước đây tôi biết cậu hẹp hòi vậy nhỉ, ghen tuông với chàng trai kém mình đến tận năm tuổi, cậu được đấy.”

      Giản Ngộ Châu lườm cái, tự mình trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi lại: “Thế rốt cuộc giữa tôi và Thẩm Uẩn Xuyên, ai đẹp trai hơn?”

      Trần Tiêu khoát tay lia lịa: “Tôi là trai thẳng đừng hỏi tôi vấn đề này.”

      Giản Ngộ Châu tiếp tục xoắn xuýt với chủ đề này nữa, vỗ đùi: “ sắp xếp , tôi muốn làm khách quý trong chương trình kỳ này của Lục Phồn.”

      “... Cái gì?” Người ta còn chưa mời cậu đâu?

      “Có chương trình gì cũng phải hoãn hết đấy. À, đúng rồi, nghe công ty Olmy mới mở thương hiệu đồng hồ muốn mời Thẩm Uẩn Xuyên làm người đại diện, giành hợp đồng này về cho tôi.”

      Trần Tiêu: “... Lúc trước, người phụ trách của họ tới tìm cậu tự mình từ chối, giờ lại muốn cướp...”

      “Cần thể diện làm gì? Cứ cướp rồi tính.”

      ... Hình như đàn ông rơi vào lưới tình rồi đầu óc đều bình thường vậy sao?!

      Lục Phồn bước xuống xe thẳng về phía đài truyền hình, cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng chĩa về đây, có hiếu kỳ quan sát, có xem thường khinh bỉ, thôi cứ bỏ qua hết .

      quản được miệng của người khác, chẳng nhẽ còn quản được tâm trạng mình hay sao. Phương Duệ có tới thăm lần, thấy tâm trạng bị ảnh hưởng gì mới yên tâm hơn trước cười cười trò chuyện lúc rồi bỏ .

      Những đồng nghiệp ngày thường ít khi gần gũi quan tâm, giờ cũng muốn lấn sang siết chặt quan hệ, đến lúc ăn cơm trưa ở căng-tin, kể có quen biết hay , ai cũng tới hỏi thăm chút.

      Trong lòng Lục Phồn cảm thấy hơi quái dị, nhưng mặt biểu điều gì vẫn khách sáo chào đáp lại.

      Buổi chiều là cuộc họp như thường lệ, thái độ của Tổng giám đốc với cũng khác biệt ràng, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc, ông ta còn giữ lại tỉ mỉ thảo luận về chương trình kỳ sau.

      Đãi ngộ mới tăng cao như vậy đương nhiên ít người ghen ăn tức ở, chẳng qua nghĩ đến việc bây giờ Lục Phồn là bạn của Giản Ngộ Châu, ô dù to đến vậy, ta còn cần quan tâm tiết mục này có ai xem hay nữa?

      Đương nhiên đài truyền hình vẫn phải đề bạt , sau khi suy nghĩ thông suốt những điểm ấy, đồng nghiệp cùng ban chỉ có thể có thể nuốt cục tức vào lòng, chuyên tâm làm tốt chuyện của mình.

      Năm giờ chiều, Lục Phồn tan làm trở về nhà, đoán chắc Giản Ngộ Châu vẫn chưa về được đâu, cởi áo khoác lấy điện thoại di động ra hỏi thử xem tối nay có về ăn cơm tối.

      Thời gian dưỡng bệnh của Giản Ngộ Châu vẫn còn chưa kết thúc, hôm nay phải đến trung tâm hồi phục chức năng để kiểm tra tình trạng phục hồi của xương đùi bên phải, vừa nhìn thấy tin nhắn của Lục Phồn trả lời ngay lập tức.

      Giản Ngộ Châu: về ngay thôi, em đói ăn trước , phần ít là được.

      Lục Phồn cười cười, để điện thoại di động xuống, vào phòng bếp để chuẩn bị thức ăn. Đến sáu rưỡi tối, Trần Tiêu đưa Giản Ngộ Châu về nhà. Người nào đó lúc ngoài cửa vẫn còn phi bước như bay, nhưng vừa nhìn thấy Lục Phồn giả vờ kêu đau khổ sở, gì mà bài tập phục hồi chức năng kinh khủng lắm, Trần Tiêu đảo mắt sang chỗ khác tránh kẻo mắt mình mù mất, vội vàng rút lui.

      Lục Phồn còn hiểu Giản Ngộ Châu giả bộ hay sao, buổi tối hai ngày trước, biểu của có vẻ gì là đau chân đâu cơ chứ.

      Chẳng qua trẻ con ấy mà, muốn dỗ dành cho nên đành nín cười, đỡ ngồi xuống ghế sopha: “Bác sĩ thế nào?”

      Giản Ngộ Châu nhân cơ hội sờ soạng eo của Lục Phồn lúc, đầu cũng mềm nhũn dựa vào bả vai : “Bác sĩ thể vận động mạnh, chỉ có thể vận động nhàng thôi.”

      “Ồ... Vậy đêm nay ngủ ở phòng khách .”

      “...”

      Giản Ngộ Châu im lặng lúc, nghiêm túc đáp.

      có thể dùng đến chân mà.” Lục Phồn giả vờ nghe hiểu: “Tư thế ngủ của xấu lắm, em muốn ngủ chung giường với đâu.”

      Câu này là , mấy tháng trước vẫn phải treo chân, tư thế ngủ bị giới hạn, hai người ngủ chung giường vẫn bình an vô . Kết quả là hai ngày nay, chân khỏi rồi lúc ngủ lại bắt đầu xoay ngang xoay dọc, nhiều lần Lục Phồn bị ép đến tỉnh giấc, vừa tỉnh lại bực bội đến bật cười, tứ chi của người nào đó quấn lấy hệt như gấu koala, nửa người lật úp xuống làm cũng sắp bị ép xuống nệm bông luôn rồi.

      Nhớ lại chuyện người nào đó khi uống say lại muốn ôm gấu bông ngủ, Lục Phồn nghĩ thầm, hóa ra lúc bình thường cũng giống vậy sao? Xem thành gấu bông rồi đấy à?

      Dường như Giản Ngộ Châu cũng nghĩ đến chuyện gì, ngượng ngùng : “Sau này chú ý...”

      Lục Phồn bĩu môi mặc kệ , vào phòng bếp dọn bữa tối ra, hai người ngồi ở bên bàn trà, ăn tối.

      Sau khi Lục Phồn tắm rửa xong, vừa bước vào phòng ngủ, quả nhiên Giản Ngộ Châu mặt dày mày dạn nằm giường của hình ảnh mặc bão táp mưa sa cũng sờn lòng, thậm chí Lục Phồn còn có ảo giác, giây sau đưa tay chống đầu nhìn rồi ngoắc ngoắc hai tay, đến đây đến đây nào.

      ... Hình ảnh đẹp quá. Lục Phồn lắc đầu cái. cũng muốn để Giản Ngộ Châu phải ra phòng khách ngủ.

      Thế là, lên giường, nằm xuống, Giản Ngộ Châu lập tức xoay người lấy cùi chỏ chống nửa người dậy, cũng đến nỗi ép vào : “Hôm nay tới đài truyền hình có phiền phức gì em?”

      có.” Lục Phồn muốn tán gẫu đề tài này: “ chưa ngủ à?”

      “Em muốn ngủ hả?”

      “Ừm. Ngủ .”

      Hình như Giản Ngộ Châu hơi thất vọng, giúp đắp kín chăn. “Vậy em ngủ , nhìn em ngủ rồi ngủ.”

      Lục Phồn ừ tiếng, nhích lại gần nhàng vòng tay ôm lấy hông , Giản Ngộ Châu nhàng vỗ lưng từng cái .

      biết sau bao lâu, Giản Ngộ Châu cúi nhìn, hình như lông mi của Lục Phồn vẫn khẽ run lên. bật cười, véo lên eo cái: “Cố ý giả vờ ngủ để gạt à?”

      Lục Phồn sợ ngứa, lập tức co người lại: “Em ngủ rồi!”

      Giản Ngộ Châu thấy cong người động tác trêu chọc cũng có mùi vị hơn, mãi đến khi cánh tay của gian xảo tiến vào trong quần áo, Lục Phồn mới ngưng cười: “ mới được vận động mạnh nữa mà.”

      Giản Ngộ Châu kìm nén suốt bao lâu, cúi đầu ngấu nghiến hôn đầy cuồng nhiệt: “ có thể cần dùng đến chân mà.”

      Nước chảy thành sông.

      Giản Ngộ Châu đưa tay tắt đèn. lâu sau căn phòng chìm trong bóng tối nghe tiếng thở vẫn vang lên dồn dập đan xen hòa lẫn, khiến cho người vừa nghe thôi đỏ mặt đến tận mang tai.

      Sau khi vui vẻ lần, Giản Ngộ Châu vội vàng nữa, cũng chịu ra, cứ quấn lấy như thế: “E xem, với Thẩm Uẩn Xuyên ai đẹp trai hơn?”

      Lục Phồn bị làm cho mơ mơ màng màng, trong lúc hốt hoảng nghe thấy câu hỏi này, trong lòng thâm mắng đến máu chó đầy đầu, ăn giấm gì mà chua lắm thế, chỉ câu thôi mà ghi thù đến vậy, còn vào thời điểm này...

      Giản Ngộ Châu cúi đầu, khẽ hôn lên mặt mấy cái, cố kìm nén dục vọng, lại giọng hỏi thêm lần nữa: “Ai đẹp trai hơn?”

      Lục Phồn bị giày vò chịu nổi: “ đẹp trai hơn, đẹp trai nhất...” Lúc này Giản Ngộ Châu mới cảm thấy hài lòng: “Ngoan, đây là khen thưởng cho em.”

      Trong phòng lại vang lên những tiếng thở mệt nhoài dứt.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :