1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 8: Cứu người.

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu và Mạc Du gõ cửa, cũng tự mở cửa, nhưng cửa đột nhiên mở ra. lớn khỏi kinh ngạc, nhìn cửa chống trộm trước mặt di chuyển, sau đó, khe cửa lớn dần, lộ ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp.

      Kỳ Diệu nhịn được đứng tại chỗ trợn tròn mắt.

      Gương mặt giống Mạc Du như đúc!

      giật mình từ trong mộng tỉnh lại, hóa ra, tiểu tử này bằng tuổi em trai cậu Mạc Nhiên, là sinh đôi.

      “Mạc Nhiên?” Đúng lúc này, nghe được Mạc Du kinh ngạc kêu lên.

      !” Tiểu tử bỗng nhiên chạy từ trong nhà ra lao vào trong lòng Mạc Du, cũng bất chấp bên cạnh còn có chị xinh đẹp xa lạ, nước mắt lưng tròng nới với trai sinh đôi, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy lo lắng và hốt hoảng, “Bà nội Ngô… Bà nội Ngô té xỉu!”

      Hai tiểu gia hỏa người khóc thút thít, người bị dọa đến ngốc - - vẫn là Kỳ Diệu hồi phục tinh thần trước, mang hai tiểu gia hỏa vội vàng vào nhà cứu người.

      Vừa vào phòng bếp, ba người nhìn thấy người phụ nữ té mặt đất bất tỉnh nhân . Người kia hơn năm mươi tuổi, người đeo tạp dề, bên chân còn ít nước và mấy trái cà chua, tất nhiên là trước lúc mất ý thức, bà ở đây nấu ăn.

      Kỳ Diệu vội vàng tiến lên sờ cổ bà, phát tim còn đập rất ràng, thoáng thở phào nhõm, lòng như lửa đốt lấy điện thoại di động ra, gọi cấp cứu “120”. Vốn định để hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ở nhà đợi, hoặc là sang nhà hàng xóm, nhờ hàng xóm tạm chăm sóc, nhưng mà người trong cuộc muốn, cần phải đến bệnh viện bồi bà nội Ngô. Kỳ Diệu có cách nào khác, đành phải mang người phụ nữ hôn mê và cặp sinh đôi này vào bệnh viện.

      Đến bệnh viện, thân là người duy nhất trong ba người có thể làm mọi việc, tự nhiên chạy vội bôn ba, may mà hai tiểu gia hỏa này đều rất hiểu chuyện, bọn chúng im lặng ở ngoài phòng bệnh đợi kết quả, bọn họ ba người cố thủ ở chỗ đó, chạy loạn. Đợi đến khi hết bận, Kỳ Diệu mới nhớ tới gọi điện thoại cho ba mấy tiểu tử này.

      “Mạc Du, em biết số điện thoại của ba em ?”

      Tiểu tử này mới năm tuổi, mặc dù nhìn thông minh cơ trí, nhưng vẫn là tiểu hài tử chưa học, chưa nhớ được số điện thoại của người khác. Bởi vậy, vấn đề này, Kỳ Diệu ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà, hơi bất ngờ, Mạc Du nghe , lập tức ngẩng đầu, hỏi có phải muốn gọi điện thoại cho ba cậu .

      Kỳ Diệu gật đầu, lại nhìn thấy tiểu tử ủ rũ cúi đầu.

      “Ba đến đâu.”

      Kỳ Diệu nghe vậy sững sờ.

      “Hôm nay phải là ngày ba quay về nhìn bọn em.” Mạc Du chậm rãi ngẩng mặt lên, gặp ánh mắt , “Ba đến đâu.”

      Nghe đứa bé năm tuổi vẻ mặt bình tĩnh lại năm chữ kia, Kỳ Diệu đột nhiên hiểu ra gì đó.

      đến sao.

      nhìn Mạc Nhiên ủ rũ cúi đầu, ánh mắt lại quay về Mạc Du.

      “Ba em bận làm việc sao?”

      “Dạ…”

      Vậy cũng thể mặc kệ đứa bé chứ?

      Vài giây ngắn ngủi, đại não Kỳ Diệu nghĩ ra tiết mục cẩu huyết “Vợ qua đời hoặc ly hôn, chồng cư xử lạnh lùng với con”.

      Tục ngữ đúng, quan thanh liêm khó quản việc nhà. là người ngoài xa lạ, dựa vào cái gì quản việc nhà người khác chứ?

      Tuy thế, nhưng vẫn hỏi Mạc Du số người đàn ông kia.

      thử lần, làm sao biết được chứ?” Kỳ Diệu cười tủm tỉm , vô ý thức sờ đầu Mạc Du, sau đó bắt đầu gọi.

      Mạc Nhiên hơi giật mình: trai thế nhưng đứng yên nhúc nhích, tránh tay chị này! trai thích người khác sờ đầu! Trừ ba và người em trai này, ai cũng được chạm, bà nội Ngô cũng được!

      Trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn cả, Mạc Nhiên liền nghe thấy Kỳ Diệu “Alo?”

      “Xin chào, xin hỏi có phải là ba Mạc Du ?”

      Người đàn ông ở đầu bên kia trả lời “Đúng rồi”.

      “Xin chào, tôi họ Kỳ, ở Thương Thành ‘Nhặt’ được con trai . Bây giờ cậu bé ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống được tốt lắm, có thể tới đây được ?”

      Hai em Mạc Du, Mạc Nhiên nghe Kỳ Diệu mặt đổi sắc , càng nghe càng cảm thấy có chỗ đúng.

      Mạc Du dựa vào cái đầu thông minh, dựa vào lời của Kỳ Diệu suy đoán: Chị với ba bà nội Ngô bị té xỉu sao? Sao lại sang mình rồi? Hơn nữa, nghe chị ấy , giống như là mình bị bệnh?

      Cậu tự chủ được nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kỳ Diệu chớp mắt, thấy đối phương trừng mắt nhìn cậu.

      Cậu dường như hiểu ra được cái gì đó.

      Chị muốn hù dọa ba, như vậy được ? Cho dù bà nội Ngô té xỉu cũng rất dọa người…

      Kỳ Diệu mặc kệ, dù sao cũng láo. ở Thương Thành ‘Nhặt’ được Mạc Du, bây giờ, cũng cùng cậu ở bệnh viện nhân dân số 6, tình huống cũng được tốt lắm - - hai tiểu gia hỏa này cùng theo đến bệnh viện, thể nghi ngờ, bọn chúng lòng quan tâm bà nội Ngô, trước mắt bà nội Ngô bị bệnh, bất kể là bản thân bệnh nhân hay là hai đứa bé, tình huống có thể tốt sao?

      “Ừm, vậy nhanh đến đây , tôi ở đây bồi con trước.”

      đến ba phút, Kỳ Diệu thành công mang người đàn ông bên kia điện thoại lừa mắc câu.

      Nhìn xem, ta cũng lạnh lùng quan tâm ngó ngàng hai đứa bé…

      Ấn tượng với người đàn ông có chút chuyển biến hơn, Kỳ Diệu cúp điện thoại, hướng hai tiểu tử nụ cười đắc thắng.

      “Chị, ba em đến sao?” Có lẽ do Kỳ Diệu nhanh chóng thu phục tất cả, Mạc Nhiên đột nhiên cảm thấy rất lợi hại, sau này cậu theo trai, kêu thân mật “Chị”.

      “Tất nhiên rồi, chị ra tay, tất nhiên thành công.”

      Tiểu tử cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị.”

      Mạc Nhiên lộ ra hai cái răng khểnh, Kỳ Diệu chợt cảm thấy trái tim nhộn nhạo.

      cần cảm ơn.” kìm lòng nổi đưa móng vuốt ra, muốn bóp hai má tiểu tử trắng nõn, dưới con mắt nhìn chăm chú của Mạc Du, đành phải thu hồi tay lại.


      Sao có cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt gặp thế…
      Last edited: 22/1/17
      tart_trung, lan anh ngo, Khủng Long34 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 9: Đến.

      Edit: meowluoi

      Đợi hơn nửa giờ, đợi được ba hai cậu bé nhưng lại nghe được bà nội Ngô nguy hiểm đến tính mạng. Kỳ Diệu tự chủ được thở phào nhõm, hai tiểu gia hỏa này, mặc dù nghe hiểu lời bác sĩ nó, nhưng biết nhìn vẻ mặt, cũng biết bà nội Ngô có việc gì.

      Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến thanh quen thuộc. Nghe kêu Mạc Du, Mạc Nhiên cùng nhau quay sang nhìn, lúc nhìn đến thân ảnh vội vàng chạy tới, hẹn mà cùng tức giận.

      Ba vẫn đến…

      “Chú Thích…”

      Kỳ Diệu cũng nghe thấy giọng nam xa lạ, cao hứng vì ba bọn trẻ cuối cùng cũng đến, lại nghe thấy Mạc Nhiên ỉu xìu kêu “Chú”.

      Xem ra là bạn của ba bọn chúng.

      Đợi đến khi người đàn ông ba chân bốn cẳng đến gần, Kỳ Diệu liền tin.

      Nhưng mà… cảm thấy, người này mình gặp ở chỗ nào rồi?

      vừa giải thích cho người đàn ông vấn đề xảy ra với người phụ nữ trung niên chứ phải là hai đứa bé, vừa nghi ngờ quan sát tướng mạo người đàn ông.

      Thích Mẫn Hạo thấy nhìn như vậy thể hiểu được.

      ràng người phụ nữ này chuyện lấp lửng, thiếu chút nữa dọa chết ta, ta còn có thay mặt ba đứa bé tính sổ đâu, vẻ mặt nghi ngờ của là sao!

      Bất mãn nghĩ, nhìn thấy nương bên cạnh phút chốc hai mắt trợn tròn.

      “A! Tôi nhớ ra rồi! là người đại diện của ảnh đế quốc dân! Tôi nhìn thấy !”

      Lời vừa ra, Thích Mẫn Hạo quả thực bị dọa ngốc.

      ta bình thường có xuất đầu lộ diện … A , có tính là xuất đầu lộ diện, nhưng sớm bị ánh sáng chói lọi người Mạc Minh che lấp, hình như có rất ít người - - là fan nữ chú ý đến ta.

      Cũng phải là do ta lớn lên đẹp trai… Khụ khụ, nghĩ đâu vậy.

      Đối với vị nương vì hào quang của ảnh đế mà chú ý đến ta, trong nháy mắt Thích Mẫn Hạo vứt bỏ vui trước đó, sinh ra hảo cảm với .

      Đương nhiên, nên thu hồi đắc ý thương vong.

      “Xuỵt - - vị nữ sĩ này, mời khẽ chút.” Thích Mẫn Hạo nhìn bốn phía xung quanh, may mắn vừa có thu hút mấy đám người qua, “Đây là nơi công cộng, cho dù tôi nổi tiếng như Mạc Minh, nhưng cũng thể khoe khoang. Dù gì…”

      Đột nhiên phát người đàn ông này có khuynh hướng lải nhải, Kỳ Diệu vội vàng làm ta dừng lại.

      “Mạc Minh là cha của Mạc Du, Mạc Nhiên sao?”

      thử thăm dò, khó có thể tin đặt câu hỏi.

      , khi nhìn thấy người đại diện họ Thích, có để tâm mang Mạc Du, Mạc Nhiên và Mạc Minh có quan hệ với nhau - - Tuy “họ Mạc” được tính là danh gia vọng tộc gì, nhưng sao lại khéo như vậy chứ?

      Hết lần này đến lần khác thể cũng thành có thể - - thế nhưng lại gặp được con trai ảnh đế quốc dân.

      … Quan trọng nhất chính là, ảnh đế quốc dân có con trai! Hơn nữa còn có hai đứa! ! !

      Quả , phải là chưa xem qua thông tin chính thức về Mạc Minh, đó ràng ghi, chỉ có hai mươi tám tuổi. Cứ cho là trong tài liệu đề cập đến hôn nhân của , nhưng người đàn ông, mấy năm gần đây mới trờ thành đại minh tinh, mọi người làm sao có thể ngờ được, là cha của hai đứa bé năm tuổi.

      Kỳ Diệu hiểu được, khi tin tức này lộ ra, những người phụ nữ hâm mộ kia nhất định là bùng nổ.

      có thể đoán được, thân là người đại diện của Mạc Minh, Thích Mẫn Hạo cần phải đề phòng mọi chuyện bị hé lộ.

      ta khó xử.

      nương này, rốt cuộc nhìn thấy bọn họ ở nơi nào? Liếc mắt cái cũng nhận ra được sao?

      Vừa mới vui mừng xong, lại bắt đầu cảm thấy buồn rầu, lập trường của đại diện Thích cũng kiên định.

      Lời tuy thế, đối phương nếu có thể nhìn thấu thân phận ta, có lẽ phải là phô trương thanh thế. cách khác, ta phát huy tác dụng làm người đại diện, đến.

      “Trả lời vấn đề của tôi trước, có thể mời dẫn tôi gặp mẹ Ngô sao?”

      “A a a! Đúng đúng đúng! Tôi quên mất! xin lỗi, xin lỗi!”

      Gặp tiểu nha đầu ngừng xin lỗi mình, Thích Mẫn Hạo kết luận sơ bộ, đây phải là fan nữ có lý trí.

      ta đương nhiên suy đoán thành viên trong đại quân của Mạc Minh.

      Vấn đề có phải là fan hay tạm thời gác qua bên. theo lớn hai bé tiến vào gian phòng, Thích Mẫn Hạo nhìn thấy mẹ Ngô, nằm bất tỉnh giường, sắc mặt bà hơi yếu ớt nhưng dù sao vẫn còn hô hấp đều đặn thong thả, trái tim ta cuối cùng cũng thả lỏng.

      “Hôm nay cảm ơn , Kỳ tiểu thư.”

      “Mạc Minh là ba hai đứa bé sao?”

      thể quên việc này sao?

      Ánh mắt tiểu nha đầu sáng ngời hỏi ta, Thích Mẫn Hạo nhịn được lông mày dựng lên.

      “Việc này, Kỳ tiểu thư…”

      gọi tôi là Kỳ Diệu được rồi.”

      Cảm giác ông gà bà vịt là thế nào…

      Thu hồi lại cảm giác vô lực tự nhiên sinh ra, Thích Mẫn Hạo nghe lời sửa lại miệng, có ý đồ lấy tình để cảm động nương trước mắt, lấy lý lẽ .

      “Kỳ Diệu, cũng biết rồi đó, Mạc Minh là nhân vật công chúng, hơn nữa hai năm nay nghiệp phát triển rất tốt. Bí mật cậu ta có đứa bé thể để lộ ra.”

      Nào ngờ ta nghiêm túc câu mở đầu câu chuyện, đối phương mở miệng cắt đứt.

      “Đợi .”

      Thích Mẫn Hạo kinh ngạc, nhìn nhíu mày, ngoái đầu lại nhìn hai đứa bé ở cạnh giường bệnh.

      “Chúng ta xa chút , lời này thể để Mạc Du, Mạc Nhiên nghe được.”

      xong, nhấc chân về phía cửa phòng.

      Đây là quan tâm đến tâm hồn hai đứa bé vị thành niên sao?

      Thích Mẫn Hạo khỏi cảm thấy, tiểu nương này rất tỉ mỉ, rất thiện lương - - cho dù hiểu được, nhưng lời như vậy, hai đứa bé bịt kín lỗ tai để nghe thấy.

      như thế cũng sai, có thể làm cảm động người đàn ông nhấc chân đuổi theo.

      Nhưng mà… cần dẫn tôi đến nhà vệ sinh chuyện đấy chứ?

      theo vào WC phòng bệnh, Thích Mẫn Hạo cũng say rồi.

      Cũng may đối phương tư duy có hơi kỳ lạ, nhưng nhân phẩm tệ. Nghe xong ta giải thích ràng, có biểu cảm gì gật gật đầu, bày tỏ hiểu nỗi khổ tâm của Mạc Minh.

      Nhưng mà, Thích Mẫn Hạo vốn cho rằng ngày hôm nay mình giảng đạo lý cho nương tốt, nhưng mặt liền thay đổi.

      có ảnh đế hai mươi ba tuổi làm cha chắc?”

      “…”

      “Mẹ của mấy đứa bé đâu?”

      “…”

      phải là con ngoài giá thú đấy chứ?”

      “…”

      “Sao lời nào?”

      Tôi chuyện mới là lạ đó?

      Thích Mẫn Hạo hiểu, nương này phút trước còn thông tình đạt lý, lát sau đột nhiên lắc mình cái, giống như đội chó săn tin tức.

      “Được rồi, chịu trả lời tôi, tôi coi như ngầm thừa nhận.”

      Kỳ Diệu nương tự mình quyết định, Thích Mẫn Hạo kìm nén được, trong lòng kêu gào: Tôi chết cũng quay lại.

      Cũng may mỉm cười rất nhanh vỗ vai ta, trấn an ta : “Yên tâm , miệng tôi rất kín, bí mật này ra cho truyền thông hoặc cá nhân ta. gạt , tôi cũng là học viên học viện điện ảnh Z, là bạn học của ảnh đế, bọn tôi là bạn học đâm lén sau lưng nhau, Kỳ Diệu tôi làm chuyện này.”

      đến đây, bỗng nhiên nhíu mày, khẽ thở dài.

      “Tôi cảm thấy, Mạc Du và Mạc Nhiên hơi đáng thương.” chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với người đàn ông kia, “Thích tiên sinh, là người đại diện của ảnh đế, nếu như có thể khuyên ta chút, cho dù ân oán đời trước như thế nào, đứa bé là vô tội. Huống chi Mạc Du, Mạc Nhiên nhu thuận đáng như vậy, nếu như ta có rảnh rỗi, nên quan tâm đến hai đứa bé chút.”
      tart_trung, Khủng Long, Mai Trinh32 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 10: Ba

      Edit: meowluoi

      Thích Mẫn Hạo cảm thấy phán đoán lúc đầu của mình chính xác.

      tên “Kỳ Diệu” này, đích thực là tốt. Nếu , sao có thể chịu bỏ tiền mua ghép hình cho đứa bé xa lạ, còn đưa cậu về nhà, hơn nữa còn cứu bảo mẫu của cậu chứ?

      Quan trọng nhất chính là, bảo khuyên bảo Mạc Minh, trong mắt chứa đầy quan tâm, thể giả được.

      Nhưng mà, ta sao lại muốn khuyên Mạc Minh chứ? là… Hài, chuyện cũ nghĩ lại thấy sợ, nên đề cập lại.

      Cảm ơn Kỳ Diệu lần nữa lại muốn đích thân đưa xuống lầu, Thích Mẫn Hạo bị tiểu nha đầu dịu dàng cần.

      cần, nên ở cạnh Mạc Du và Mạc Nhiên . Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bọn chúng chắc chắn rất bất an.”

      xong, liền ngồi xổm xuống, lấy tay xoa đầu đứa bé, cười rạng rỡ với hai tiểu gia hỏa vài câu.

      “Chị phải rồi, hai đứa phải ngoan nhé.”

      Hai em giống nhau như đúc gật đầu với , lại nhìn Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh nghẹn họng trân trối. Đợi đến khi Kỳ Diệu xa, ta mới hoàn hồn, vẻ mặt như đưa đám quay về phía tiểu đại nhân Mạc Du.

      “Chú này Mạc Du, chú Thích quen biết cháu nhiều năm, cháu còn nhớ trước đây chú còn thay tã cho cháu, cho cháu ăn, đến bây giờ cháu cũng chịu cho chú chạm vào đầu, chị Kỳ Diệu mới quen biết cháu mấy giờ, cháu liền cho ấy sờ đầu sao?”

      Mạc Du bị ta quấn lấy lúng túng liếc ta.

      “Chú Thích, chú là trẻ con.”

      Bị đứa bé năm tuổi đánh giá “Ngây thơ”, trái tim Thích Mẫn Hạo nhất thời tan nát.

      “Chú Thích, cháu cảm thấy trai rất có đạo lý.”

      Hết lần này tới lần khác Mạc Nhiên còn ở bên cạnh gật đầu, phụ họa theo.

      Oa - - ta hiểu hai đứa bé thương ta thế nào rồi!

      Trái tim giống như bị dao đâm, Thích Mẫn Hạo có cách nào đối mặt với hai đứa bé sinh đôi cầm dao đâm , im lặng ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại.

      “Như thế nào?” Điện thoại kết nối được, bên kia truyền tới thanh bình tĩnh.

      Thích Mẫn Hạo mang tình đơn giản lần, đợi lúc lâu đầu bên kia điện thoại lại.

      “Mạc Minh?” ta thăm dò kêu tiếng.

      có việc gì là được rồi. Cậu giúp tôi đưa Mạc Du, Mạc Nhiên về nhà .”

      “Hả?” Thích Mẫn Hạo há to miệng, bật thốt ra, “Cậu gặp bọn chúng sao? , ý của tớ chính là, cậu đưa bọn trẻ về nhà sao?”

      Lời vừa ra, ta đợi, lại là im lặng rất lâu.

      Trong đầu Thích Mẫn Hạo, ma xui quỷ khiến vọng lên tiếng Kỳ Diệu nhắc nhở.

      “Mạc Minh à…”

      “Vậy cậu đưa bon trẻ xuống đây. Tớ ở gara chờ mọi người.”

      Thích Mẫn Hạo nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại lộ vẻ mặt mừng rỡ.

      “Này! Được! Cậu chờ nhé, đừng !”

      “…”

      ở trong mắt Mẫn Hạo, thành người giữ lời sao?

      Cúp điện thoại Mạc Minh còn gì để , biết giờ phút này Thích Mẫn Hạo hưng phấn muốn ngay lập tức.

      “Mạc Du, Mạc Nhiên, nhanh chút, với chú gặp ba cháu.”

      Hai tiểu gia hỏa nghe thế kinh ngạc.

      “Ba phải đến ạ?” Mạc Nhiên lập tức nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.

      “Sao lại chứ? Chị Kỳ Diệu trong điện thoại ràng, ba cháu còn tưởng Mạc Du gặp chuyện may, trong lòng rất lo lắng đấy!” Nóng lòng giải thích Thích Mẫn Hạo thao thao bất tuyệt , “Hai đứa ngốc, các cháu quên, gương mặt của ba cháu, thể tùy tiện ở bệnh viện khắp nơi đều là người sao?”

      Vừa thốt ra lời này, hai tiểu gia hỏa đồng ý với lời của ta.

      Đúng vậy, ba đẹp trai, nổi tiếng như vậy, nếu như đột nhiên bị nhận ra ở trong bệnh viện, e rằng chú bác sĩ và chị y tá đều xem bệnh cho bệnh nhân - - tất cả chỉ nhìn ba.

      Đối với mị lực vô biên của ba ảnh đế, Mạc Du và Mạc Nhiên vẫn tin tưởng nghi ngờ.

      thôi, đừng để ba các cháu đợi lâu, cậu ấy ở tầng hầm gara đợi lâu lắm rồi!”

      Thích Mẫn Hạo lên tiếng thúc giục, mặt Mạc Du biểu lộ vẻ ngượng ngùng.

      “Nhưng mà, chúng ta đều hết, bà nội Ngô phải làm sao?” Cậu ngước khuôn mặt nhắn lên hỏi thăm, trong lòng người đàn ông cao lớn lập tức mềm nhũn.

      “Yên tâm, chú đưa các cháu đến chỗ của ba, quay lại chăm sóc bà nội Ngô. Các cháu yên tâm về nhà với ba .”

      Vừa dứt lời, hai mắt hai tiểu gia hỏa tỏa sáng.

      “Ba đưa chúng cháu về nhà sao?”

      đúng sao?”

      việc này, có thể là Mạc Du và Mạc Nhiên vui mừng như vậy.

      Tuy bà nội Ngô quan trọng với bọn chúng, nhưng mà, sức hấp dẫn của ba rất lớn!

      Đúng vậy, nếu chú Thích đảm bảo, ta ở lại chăm sóc bà nội Ngô tốt, vậy bọn cậu tin tưởng chú!

      Vẫn chỉ là đứa bé năm tuổi, nghe tháng tối đa có ba lần ba đưa bọn chúng về nhà, trong lòng bọn chúng vui vẻ rồi.

      Thích Mẫn Hạo vỗ đầu Mạc Nhiên, thu hồi tay vươn về phía Mạc Du, dắt tiểu gia hỏa, dẫn bọn chúng đến tầng hầm gara. bao lâu sau, Mạc Du và Mạc Nhiên nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc, sau đó nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế vén rèm ra.

      “Ba!” Em trai kìm nén được, thoát ra khỏi bàn tay Thích Mẫn Hạo, chạy như bay về phía chiếc xe.

      Mạc Du cũng rất nhớ cha, đáng tiếc, cậu vẫn còn nhớ mình là cả, ở trước mặt em trai, cậu muốn giữ hình tượng tỉnh táo và kiềm chế, muốn dùng nó để trong nom em trai. Cho nên, cậu chịu đựng xúc động muốn chạy như bay, nhưng bước chân vẫn kìm lòng được tăng nhanh hơn.

      Lúc này, cậu chứng kiến ở trong cửa xe cha bỏ xuống hai tay đan trước ngực, thân thể hơi nghiêng nhìn em trai, lại chậm chạp chưa chịu mở cửa xe nghênh đón bọn chúng. Mãi cho đến khi Mạc Nhiên bất chấp tất cả bổ nhào vào cửa xe, mới tự chủ được nhíu nhíu mày, ánh mắt trách cứ mới bức lui được tất cả tiểu tử.

      May mà Mạc Nhiên có hoàn toàn choáng váng đầu óc vì vui sướng khi nhìn thấy cha, phát ba nhíu mày nhìn cậu, cậu giật thót mình, cuống quit thu hồi lại tay chân, dè dặt đứng sang bên.

      Nhìn cậu lui ra đủ xa, người đàn ông trong buồng xe mới mở cửa xe ra, chui ra từ bên trong.

      “Mặt xe rất bẩn, con biết sao?”

      Mạc Minh dừng lại bước chân, sắc mặt đổi nhìn con trai mím môi cúi đầu, mở miệng ra câu, đúng là trách cứ.

      May mắn Mạc Nhiên tuổi còn nhưng sớm trưởng thành, chỉ bất an đứng bên cạnh , mềm mại : “ xin lỗi, ba, con sai…”

      Mang tình hình thu hết vào trong mắt, trái tim Thích Mẫn Hạo đau lòng.

      “Này này này… Đứa bé nhìn thấy cậu nên cao hứng, nhất thời kích động liền quên mất, cậu đừng dùng vẻ mặt lạnh như băng này dạy dỗ, tốt đâu?”

      Vừa dứt lời, ta liền nhận được cái liếc xéo từ Mạc Minh.

      “Ba…” May có Mạc Du kịp thời kêu Mạc Minh tiếng, miễn cưỡng phân tán chú ý của .

      “Ừm.” Người đàn ông giọng đáp, tự ý vòng qua chỗ tay lái, phân phó hai đứa bé lên xe.

      Nửa phút trước Mạc Nhiên mới bị phê bình xong bây giờ sung huyết sống lại, kéo tay trai Mạc Du, kích động chạy đến ghế ngồi phía sau.

      “Chú Thích tạm biệt!” Đợi cho cái mông ngồi vững vàng, cửa đóng lại, cậu còn vui mừng vẫy tay với Thích Mẫn Hạo, mặt tràn đầy vui mừng vì ba sắp đưa cậu về nhà.


      Người đàn ông bị vứt bỏ lập tức dở khóc dở cười.


      Hai tiểu tinh này… Đừng để bị Mạc Minh tính tình kỳ quái làm bị thương là tốt rồi.
      tart_trung, Khủng Long, aaab30 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 11: Nóng nảy

      Edit: meowluoi

      Đưa hai tiểu gia hỏa về nhà trước, tay chân Mạc Minh nhanh lẹ võ trang đầy đủ.

      Khẩu trang, kính râm, mũ - - mấy thứ này, là chuẩn bị “Ba thứ đồ” trước khi ra cửa.

      Đương nhiên, đối với việc ba có bộ dạng này, hai em Mạc Du, Mạc Nhiên sớm quen rồi.

      Nhưng mà, ba mặc tây trang lại ăn mặc như vậy… Trông rất quái dị.

      Tuy cảm nhận như vậy, nhưng hai tiểu gia hỏa ai dám mở miệng trước mặt Mạc Minh, bọn họ chỉ theo người đàn ông quay về nhà ở lầu mười hai, ba đằng trước thả chậm tốc độ.

      Mạc Minh là chủ gia đình, nhưng chịu trách nhiệm mở cửa.

      Mạc Du gần năm tuổi biết điểm này, ngựa quen đường cũ lấy chìa khóc trong túi, nhón chân lên, mang chìa khóa nhét chuẩn xác vào trong lỗ, sau đó cố hết sức mở khóa.

      Trong quá trình này, Mạc Minh đứng đằng sau nhìn mặt thay đổi.

      Đợi đến khi vào phòng, hai tiểu gia hỏa cần người cha là dặn dò, tự mình lấy dép thay. Mạc Nhiên còn chủ động lấy dép cho ba, kích động để trước người ba.

      Mạc Minh thay dép, theo đuôi hai con trai vào phòng khách, đầu tiên nhìn hộp ghép hình để lại bàn trà. lơ đãng, ánh mắt liền di chuyển, liền treo áo khoác lên, nhấc chân tiến vào phòng bếp, rửa tay. Trong phòng bếp hơi hỗn loạn, cũng may tai họa bị loại trừ, cho nên, chỉ khom lưng dọn dẹp chút mà thôi. Khi dọn dẹp xong quay trở lại phòng khách, phát hai đứa con trai rửa tay, thay quần áo, ngồi ghế đợi .

      “Ba ăn táo ạ!” Mạc Nhiên vừa thấy , hết sức ân cần mang táo mà trước đó mẹ Ngô rửa sạch đến trước mặt .

      Kỳ , bọn chúng biết gọt vỏ. Nhưng mà, bọn chúng giấu chút tâm tư, muốn ba gọt vỏ cho bọn chúng lần.

      Suy nghĩ của bọn chúng bị Mạc Minh chú ý tới.

      Ảnh đế đại nhân hai mươi tám tuổi cho dù biết chăm sóc đứa bé, nhưng mà gọt vỏ táo đơn giản như vậy, cũng biết làm.

      Vì vậy, tay trái cầm quả táo trơn bóng, tay phải cầm dao gọt trái cây, im lặng gọt táo trước mặt hai đứa con trai.

      vòng vỏ trái cây rơi vào trong thùng rác, gãy đoạn nào. Mạc Nhiên và Mạc Du thích nhất xem Mạc Minh biểu diễn cái này, cho đến bây giờ cũng biết đây được coi là biểu diễn.

      mang trái táo cắt thành miếng đặt vào khay đựng trái cây, đẩy qua bảo hai đứa bé ăn, chính mình lấy ra trái táo thứ hai, tiếp tục gọt. Mấy tiểu tử nhìn biểu diễn công phu, khi mang vỏ trái cây vứt vào thùng rác, trái táo cắt trước đó còn chưa động tới.

      Mạc Minh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai tiểu tử.

      lát sau, Mạc Du, Mạc Nhiên đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, mỗi đứa cầm lên miếng táo, cuống quít nhét vào miệng.

      Người đàn ông thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, cắn miếng táo.

      Trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại thanh ba cha con nhai táo. lâu sau, ăn xong trái táo, ba người lại bắt đầu mắt to trừng mắt - - chuyện như vậy, Mạc Du và Mạc Nhiên muốn, bọn chúng chạy vội về phòng ngủ, mang bài tập mà giáo viên dạy kèm ở nhà giao cho chúng, cùng nhau chạy quay lại.

      "Ba, ba có thể nhìn bọn con làm bài tập được ?"

      Bọn chúng dùng từ "Nhìn", tiếng thứ nhất bọn chúng là "Xem" hoặc là "Hướng dẫn". phải là bọn chúng tin trình độ của ba, bởi vì trong lòng bọn chúng hiểu, ba hướng dẫn cho bọn chúng.

      Đương nhiên, bọn chúng học rất tốt, cần ba lãng phí sức lực.

      Bởi vì, bọn chúng chỉ muốn mượn chuyện này để ba ở lại, để ba ở với bọn chúng.

      Nghe giọng tha thiết chờ đợi của Mạc Nhiên, ánh mắt Mạc Du cũng giống y như đúc, Mạc Minh di chuyển ánh mắt, nhàng lên tiếng.

      Nhận được câu trả lời thuyết phục, hai tiểu gia hỏa vui vẻ, lập tức cúi đầu viết múa bút thành văn.

      Đáng tiếc, cho dù bọn chúng cố gắng như thế nào, hơn nửa tiếng sau, ba bọn chúng vẫn bị cuộc điện thoại gọi .

      "Các con ngoan ngoãn ở nhà. Bà nội Ngô bị bệnh, chú Thích tìm người chăm sóc các con."

      tích chữ như vàng dặn dò xong, liền mặc áo ngoài vào, trang bị đầy đủ, vội vã dời .

      Hai tiểu gia hỏa lưu luyến dời nhìn bóng lưng , Mạc Nhiên đáng thương muốn kêu tiếng "Ba", bảo ba ở lại lát, nhưng bị Mạc Du ngăn cản.

      Ba thích đứa bé nghe lời, việc này, bọn chúng hiểu. Cho nên, bọn chúng chỉ có trơ mắt nhìn ba về phía cửa, sau đó nghe được tiếng cửa phòng đóng lại.

      Đằng sau cánh cửa chính, hai đứa bé buồn bã, Mạc Minh lại hồn nhiên biết, mang nụ cười và giọng của hai đứa bé đuổi ra khỏi sau đầu, chuyên tâm lái xe đến công ty đại diện. Cho đến khi màn đêm buông xuống, làm xong mọi việc mới nhận cuộc điện thoại từ người đại diện.

      Nội dung cuộc chuyện rất đơn giản chỉ xoay quanh hai vấn đề: Thứ nhất, Thích Mẫn Hạo tạm sắp xếp "Bảo mẫu" tạm thời thay thế mẹ Ngô, Mạc Minh cần phải lo lắng. Thứ hai, bác sĩ chẩn đoán, mẹ Ngô cần phải tĩnh dưỡng, trong thời gian ngắn thể lo liệu được việc nhà.

      Vấn đề thứ hai làm người ta đau đầu.

      "Mạc Minh à, tớ tìm người kia cho dù có thể tin cậy, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng giúp hai ba ngày. Bây giờ thân thể mẹ Ngô được tốt, thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Mạc Du, Mạc Nhiên. Cậu xem, có phải nên tìm người mới ?"

      "Ừm, cậu sắp xếp ."

      Đầu bên kia điện thoại người đàn ông đơn giản ràng, giống như xong là cúp điện thoại, Thích Mẫn Hạo vội vàng gọi "Này này này".

      "Còn có chuyện gì sao?" Mạc Minh hỏi ta.

      "Tớ..." Thích Mẫn Hạo được.

      trai à! Đó là con trai , là con trai đấy! Được ? Vì sao mỗi lần đều là mình ta hăng hái, còn sao? A! là hoàng đế vội thái giám nôn nóng!

      Thích Mẫn Hạo thích ví dụ này, nhưng ví dụ này bây giờ ra chính xác tiếng lòng ta được ?

      " phải... Tớ là, cậu quan tâm hai đứa con trai lắm." ta nhịn được oán hận câu, thể trở nên nghiêm túc hơn, "Cậu quên rồi sao? Mạc Du và Mạc Nhiên còn , mới tiếp nhận mẹ Ngô? Khi đó, bọn chúng mới hai ba tuổi, chuyện gì cũng nhớ được, nhưng bây giờ bọn chúng năm tuổi, hiểu được rất nhiều thứ, cậu tùy tiện nhét người quen biết, bọn chúng có thể thích ứng sao?"

      "Cậu tùy tiện nhét người cho bọn nó sao?" Nào ngờ ta câu thấm thía hơn nhiều, đối phương lại mặn nhạt câu như vậy.

      Thích Mẫn Hạo muốn nôn ra ngụm máu.

      "Tớ ... trai! Dù có chọn lựa kỹ càng như thế nào, đối với bọn chúng mà , cũng hoàn toàn là người xa lạ! Tính con trai cậu cậu cũng biết, người nhìn giống như đại nhân , người hiếu động, kỳ còn khó hầu hạ hơn cậu! Khụ khụ... phải tớ là bọn chúng tốt, ý của tớ là..."

      "Bọn chúng hiểu chuyện như vậy."

      biết tận tình khuyên bảo như thế nào, lại bị đối phương cắt đứt.

      Thích Mẫn Hạo nhịn được thầm mắng trong lòng "Mẹ kiếp."

      Làm người đại diện, cũng có ai - - vừa chăm sóc hầu hạ cha lại còn phải chăm sóc con! Qủa khác mẹ là mấy!

      Buồn bực đến cực hạn người đàn ông chỉ có thể liều mạng khuyên giải chính mình: cần so đo, cần so đo, cần so đo với người chỉ số thông minh cao, nhưng tình thương lại là con số ...

      ta cưỡng bách chính mình tỉnh táo trong chốc lát, cố gắng để Mạc Minh tắt điện thoại, vội vàng : "Mạc Minh, tớ nghiêm túc với cậu, Mạc Du và Mạc Nhiên... Này? A này? Này này này?"

      F*ck! Lại treo điện thoại của ta!!!
      tart_trung, Khủng Long, Mai Trinh29 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 12: Người được chọn.

      Edit: meowluoi

      Thích Mẫn Hạo phục! phục làm sao? phục gọi lại lần nữa!

      ta kìm nén cơn tức gọi điện thoại lại cho Mạc Minh, cũng ngờ đến đối phương lại tắt máy.

      Mẹ nó! Dám đùa giỡn với mình sao? Cậu… Được rồi, ta chưa bao giờ đùa giỡn thắng cậu ta lần nào.

      Thích Mẫn Hạo có cách gì, đành phải tức giận cất điện thoại . Nhưng mà, ta tỉnh táo lại, bắt đầu ngồi suy nghĩ.

      “Tùy tiện” tìm người, chắc chắn là được. Hai tiểu gia hỏa sợ người lạ, cũng hẳn là bọn chúng sợ người lạ, ngược lại mới đúng, ta lo lắng người tìm được “Sợ” bọn họ. Nên biết, hai tiểu tử này, khi thích người này, dù người đó có hái sao trời dâng cho bọn chúng, bọn chúng cũng nhìn người này cái. Đứa làm trai, là tiêu bản của Mạc Minh, trực tiếp từ chối cách xa người ngoài vạn dặm, đứa làm em trai, ngoài mặt ngây thơ, nhưng có thể ở sau lưng vô tình hay cố ý “Làm chuyện xấu” với người đó, dỗ ngon dỗ ngọt làm nũng người đó, lừa dối người đó đến xoay vòng, bị cậu bán còn thay cậu kiếm tiền. Người bình thường, có thể chịu đựng được sao.

      Cho nên, trước đây có người thay thế mẹ Ngô, bị hai tiểu tử này dọa mà bỏ chạy, chính vì chịu nổi, bị bệnh tâm thần, thần kinh hề hề, cuối cùng là cuốn gói rời . vất vả xem như có mẹ Ngô làm hậu thuẫn, nhưng bất ngờ trời có mây có gió, bây giờ hậu thuẫn này ngã xuống, ta nên tìm người nào chăm sóc Mạc Du, Mạc Nhiên đây?

      Im lặng suy nghĩ lát, trong đầu Thích Mẫn Hạo đột nhiên lóe sáng.

      Đúng vậy, có người, có lẽ miễn cưỡng có thể thử lần.

      ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm tên Mạc Minh. Vừa mới đưa điện thoại đến tai, ta đột nhiên nhớ, người ta tắt máy rồi.

      “Đô - - Đô - -”

      Đây là sao chứ?

      Khi điện thoại truyền tới thanh trò chuyện, mắt Thích Mẫn Hạo trợn lên.

      Người này, vì tránh ta mà tắt điện thoại nửa tiếng sao?

      “Alo?” Nhưng mặc kệ thế nào, Mạc Minh lại nhận điện thoại của ta.

      “Vừa nãy cậu cúp điện thoại của tớ sao?” Thích Mẫn Hạo ngẩn người chớp mắt cái, mau chóng chất vấn để trút giận.

      “Hết pin.”

      “…”

      Được rồi, ta lường trước được nguyên nhân này.

      Trách lầm người nên Thích mỗ còn kiêu căng.

      “Ách ha ha… Hết pin sao? Thế… Vậy chúng ta chuyện chính, được ?”

      Mạc Minh thấy ta dịu dàng cảm thấy chán ghét, nhưng mặt vẫn biến sắc.

      “Việc kia… Tớ cẩn thận suy nghĩ kĩ, cảm thấy có người, có thể làm bảo mẫu mới của Mạc Du và Mạc Nhiên.”

      “Ai?”

      “Chính là người đưa Mạc Du về nhà và cứu mẹ Ngô Kỳ Diệu đó!”

      “…”

      Mạc Minh hiển nhiên ngờ tới, Thích Mẫn Hạo đề cử Kỳ Diệu chăm sóc con trai .

      im lặng lát, những ý nghĩ trong đầu nhanh chóng tổng hợp lại, mở miệng : “Có hai vấn đề. Thứ nhất, người này biết làm món ăn, giặt quần áo, chăm sóc đứa trẻ; thứ hai, nhìn biết, ấy là học viên sắp tốt nghiệp điện ảnh Z, tại sao ấy phải buông tha tiền đồ tốt của mình, tới giúp cậu chăm sóc hai đứa bé kia chứ.”

      Khóe miệng Thích Mẫn Hạo giật giật: ta biết Mạc Minh ném ra chuỗi vấn đề cho ta mà.

      “Hai vấn đề cậu này, chắc chắn có tồn tại. Cho nên, tớ còn phải hỏi thử chút chứ!”

      “Cậu cảm thấy, đáp án khẳng định là bao nhiêu phần trăm?”

      Mạc Minh mặn nhạt hỏi ngược lại câu, Thích Mẫn Hạo nhếch miệng.

      “Xác suất là , chúng ta thử lần, làm sao biết được chứ?”

      “Từ trước đến giờ tớ bao giờ làm việc gì có xác suất thành công thấp.”

      Cho nên việc này mới rơi xuống đầu tớ!

      Nội tâm Thích Mẫn Hạo rỉ máu.

      “Tớ làm, cậu yên tâm, những chuyện “ chút ý nghĩa nào” như này, để tớ làm!”

      Mạc Minh im lặng.

      “Làm phiền cậu rồi.”

      May mà mấy chữ cuối cùng, cũng trấn an được Thích Mẫn Hạo.

      Người đàn ông được vuốt lông cúp điện thoại, gửi cho Mạc Minh tin nhắn, hỏi số điện thoại của Kỳ Diệu. Chuyện này cũng là khéo, ban ngày Kỳ Diệu vì chuyện của mẹ Ngô mà gọi điện thoại cho Mạc Minh, cũng may trong lúc trò chuyện lưu số điện thoại này lại. Thích Mẫn Hạo cần hao phí quá nhiều sức lực, trực tiếp lấy số đối tượng từ trong tay Mạc Minh.

      Việc này trời cao sắp xếp rồi đó!

      Cùng lúc đó, ta còn phát ra chi tiết.

      Tuy nghe khẩu khí của Mạc Minh, cho rằng Kỳ Diệu có khả năng là người thay thế mẹ Ngô, nhưng kỳ lạ chính là, chỉ chỉ ra đạo lý khách quan bên trong, mà tỏ ra nửa điểm chủ quan phản cảm.

      cách khác, bài xích nương trẻ tuổi trở thành “Bảo mẫu ” của con trai sao?

      Thích Mẫn Hạo cảm thấy, ta hình như phát ra gì đó.

      Chỉ là, phát này có nhiều vấn đề lắm.

      ta nghĩ, bây giờ ta nên nghĩ quá nhiều.

      Lấy điện thoại di động gọi cho số điện thoại Mạc Minh vừa gửi, treo máy đợi người nghe.

      “Alo? là?” Chuông reo lát, bên kia mới có người nhận, có thể Thích Mẫn Hạo mới nghe giọng này, ta mơ hồ cảm thấy giọng giống với ban ngày?

      “Xin hỏi… là Kỳ Diệu sao?” ta hỏi dò.

      “Tôi là bạn cùng phòng của ấy, là ai?”

      trách được giọng giống.

      “Có thể bảo ấy nghe điện thoại được ?”

      Người đàn ông tránh trả lời, Tề Tâm Hân cảm thấy bất mãn.

      “Diệu Diệu - - đừng dọn nữa, có người tìm cậu này!” Tuy nghĩ như vậy, ấy vẫn bỏ di động của bạn tốt xuống, rướn cổ, đến phòng ngủ lớn tiếng gọi Kỳ Diệu còn bận việc.

      Nếu phải Kỳ Diệu bận quét rọn vệ sinh, ấy giúp Kỳ Diệu nhận điện thoại. Nhưng mà người đàn ông này là ai? phải là người đứng đắn, muốn chiếm tiện nghi của Kỳ Diệu đấy chứ?

      Tề Tâm Hân hiểu, Kỳ Diệu bận rộn tìm việc làm, cũng nhờ người giúp đỡ lưu ý, đáng tiếc, đến nay vẫn tìm được công việc thích hợp. Cho nên, ấy rất lo lắng, lo lắng Kỳ Diệu bị người có ý đồ xấu lừa. Dù sao, giới giải trí này, có rất nhiều chuyện xảy ra, biết được.

      Tề Tâm Hân nghĩ ngợi lung tung, bên kia, Thích Mẫn Hạo là phần tử khả nghi hai mắt tỏa sáng.

      Kỳ Diệu dọn dẹp sao? Nhìn qua nghĩ rằng biết dọn dẹp nhà, đúng là em chịu khó.

      Chợt nghĩ đối phương rất phù hợp với cầu của mình, Thích Mẫn Hạo càng thêm dũng cảm. Cho nên lúc Kỳ Diệu cởi bao tay đến nghe điện thoại, ta thân phận của mình rồi thẳng vào vấn đề, hỏi mấy ngày tới có rảnh , muốn mời ăn bữa cơm.

      “Hôm nay hơi vội, em đưa Mạc Du về nhà, còn cứu mẹ Ngô, bọn còn chưa kịp cảm ơn em!”

      “A, cần cần, tiện tay mà thôi. tại dì Ngô tốt hơn chưa?”

      “Em yên tâm, có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian. Kỳ Diệu, em đừng từ chối, mời em bữa cơm để cảm ơn, bọn làm sao có thể vui vẻ được!”

      Kỳ Diệu cảm thấy hơi khó xử: Ảnh đế quốc dân này bày mưu đặt kế bảo người đại diện của ta mời ăn cơm… Mặc dù cảm thấy chuyện tốt làm đáng giá nhắc tới, nhưng mà, người khác thành tâm mời , kiên trì từ chối, phải làm ảnh đế mất mặt sao?

      Nghĩ như vậy, cuối cùng đồng ý.

      Xem như là… Ừm, gặp mặt người quen.
      tart_trung, Khủng Long, aaab32 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :