1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc nàng ăn tết vui vẻ
      soccon_172010Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 73

      Xưa nay Trấn Quốc Công phu nhân rất thương con , lúc này, nghe con té xuống nước, làm sao ngồi yên cho được? Sắc mặt lập tức thay đổi, đâu còn hứng thú cãi nhau với con dâu thứ ba miệng lưỡi sắc bén, ngay cả trượng phu cũng thèm nhìn, vội vàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

      Ôn Lương cũng lo lắng cho nghĩa nữ, cùng ra ngoài với Như Thúy, Ôn Doãn Ôn An muốn bày tỏ quan tâm đến muội muội và cháu trai nên đều theo, bất giác chỉ còn lại mình lão Trấn Quốc Công vẫn ngồi đó hờn dỗi, nhưng vì lo lắng cho con , rốt cuộc ngồi yên mà đứng dậy theo.

      Lúc này là gần cuối tháng hai, tuy rằng nắng chói chang nhưng nước trong ao vẫn rất lạnh, hai tiểu nương lớn được vớt lên bờ toàn thân ướt sũng, môi lạnh đến tím ngắt, dáng vẻ rất đáng thương. Lúc Trấn Quốc Công phu nhân đến, thấy con ướt sũng run rẩy khóc hết sức thương tâm, trái lại nghĩa tử Ôn Lương biết từ đâu xuất kia, lộ ra vẻ mặt tức giận, nhìn gầy teo yếu ớt nhưng lại rất có tinh thần.

      "Uyển Uyển, sao thế? Những nô tài chết bầm các ngươi hầu hạ tiểu thư như vậy sao? Dám để tiểu thư rơi xuống nước, mỗi người đánh hai mươi gậy, phạt nữa năm lương tháng! Còn mau mang tiểu thư thay quần áo? Báo phòng bếp nấu cho tiểu thư chén canh gừng mau..."

      Trấn Quốc Công phu nhân vừa đến liền hùng hùng hổ hổ mở miệng mắng, mắng đến mọi người đều mơ màng. Trước kia Trấn Quốc Công phu nhân luôn luôn hành nhân hậu khoan dung, cực kỳ nhã nhặn, nhưng lúc này biết có phải vừa bị Như Thúy nương làm mất mặt hay , trong lòng kìm nén bực bội, chuyện con rơi xuống nước làm bà bộc phát, giận chó đánh mèo lên hạ nhân.

      Sau khi bị Trấn Quốc Công phu nhân trừng phạt nghiêm khắc, mọi người đều khẩn trương tản ra làm việc.

      Ngoại trừ hai đứa ướt sũng, ở đây còn có vài đứa , đều là dáng vẻ bị dọa hoảng sợ, Ôn Lương hơi nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt, gì. Ngược lại Như Thúy nương khi thấy dáng vẻ Ôn Ngạn Bình như thế, hiếm khi tức giận.

      "Ngạn Bình, sao thế này? Có khó chịu ? Sao lại té xuống nước? cho chúng ta biết, chúng ta làm chủ cho con." Như Thúy hỏi liên tiếp, sau đó nhìn nhìn, với Ôn Sách: "Ngũ đệ, phiền đệ cho Ngạn Bình mượn bộ quần áo thay tạm được ?." Tuổi của Ôn Sách xấp xỉ Ngạn Bình, Ngạn Bình thích mặc nữ trang, hôm nay Như Thúy chỉ có thể làm như vậy.

      Ôn Sách nhìn sắc mặt phụ thân, lại nhìn ánh mắt lãnh đạm lộ vui buồn của Tam ca Ôn Lương, thông minh : "Tam tẩu, cần phải mượn..., chỗ đệ có bộ quần áo chưa mặc qua, đúng lúc có thể cho chất nhi mặc."

      Lúc này, Ôn Lương cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy đa tạ Ngũ đệ."

      Bé trai thấy hé miệng cười cười, trong lòng cảm thấy có thể làm việc tốt cho Tam ca, đối với bé về sau cũng có lợi.

      Thấy Như Thúy dẫn đứa giống như tâm can bảo bối, Trấn Quốc Công phu nhân còn tức giận, Tần thị tranh thủ : "Nương, trước tiên dẫn muội muội thay quần áo ."

      Lại rối ren phen, sau khi khi hai đứa rơi xuống nước đều thay quần áo sạch bị người lớn ép uống canh gừng xong, mọi người lại ngồi xuống, sắc mặt ai cũng tốt.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hai đứa vì sao té xuống nước?" Vẻ mặt Trấn Quốc Công tức giận hỏi mấy bà tử và nha hoàn quỳ trước mặt.

      Thấy Trấn Quốc Công tức giận, mọi người câm như hến, có can đảm lên tiếng. Mấy bà tử thầm than khổ, ấp úng ra lời, sợ mình mở miệng làm lão gia tức giận, đến lúc đó có thể các bà bị phạt.

      Trấn Quốc Công phu nhân lại cố tình muốn đòi công đạo cho con , gọi tiểu Ôn Sách tới, dịu dàng : "Sách ca nhi, lúc đó con cũng có mặt, thấy ràng, cho chúng ta biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Ôn Sách chỉ là con vợ kế, tuổi còn , còn phải cần mẹ cả chiếu cố nhiều hơn, bà tin tiểu tử gian xảo này đứng về phía mình. Nó là đứa thông minh, đương nhiên biết cái gì có lợi cho mình.

      Ôn Sách thấy phụ thân và Tam ca đồng loạt nhìn về phía mình, bất giác hơi khẩn trương, mẹ cả lại thoại lý hữu thoại (*câu có hàm ý khác), khiến cho bé biết phải làm sao, hồi lâu mới : "Hồi cha nương, có lẽ Tứ tỷ tỷ và Ngạn Bình có tranh chấp chút, hai người chú ý đường , cho nên mới cẩn thận ngã xuống nước."

      "Tranh chấp?" Trấn Quốc Công hừ lạnh, "Quy củ học đâu hết rồi?" Quả nhiên phải huyết mạch Ôn gia dễ dàng gây chuyện. Lúc này Trấn Quốc Công nhìn đứa gầy teo như thế nào cũng vừa mắt

      Như Thúy lờ ánh mắt Trấn Quốc Công phu nhân: "Cha, Ngạn Bình là đứa trẻ ngoan, làm trái quy củ." Cho dù đứa nhà mình tốt cũng thích nghe người khác tốt.

      Ôn Lương cũng cười: "Đúng vậy, cha, tâm địa Ngạn Bình lương thiện, kính trưởng bối, thân thiện vãn bối, con mới nhận bé làm nghĩa tử." Vẻ mặt hết sức cưng chiều, Trấn Quốc Công chính trực thấy được lại muốn đập bàn.

      Nghe phu thê hai người kẻ xướng người họa, Trấn Quốc Công phu nhân xém chút nữa tức chết, cảm thấy hai người này châm chọc Uyển Uyển của bà quy củ, gần gũi vãn bối phải ?

      Ôn Uyển cũng tức giận vô cùng, tủi thân nhìn Ôn Lương, khổ sở : "Tam ca, là nó muốn đánh muội trước, nữa điểm giáo dục cũng có, muội là trưởng bối, sao nó có thể muốn đánh muội chứ? Muội mới cãi nhau với nó, phải cố ý. Tam ca, muội, muội, muội...Vì sao huynh nhận đứa thô bỉ xấu xí này làm nghĩa tử? Huynh như vậy bị người ta cười nhạo, muội muốn Tam ca bị người ta cười nhạo..." xong oa tiếng khóc lên.

      Trấn Quốc Công phu nhân thấy con khóc thương tâm, vội vàng ôm lấy nàng ta an ủi, đồng thời trong lòng cực kỳ thỏa mãn hành động đánh đòn phủ đầu này của con , nhìn xem thẳng thắn như thế, rất tốt, trượng phu và kế tử muốn giận cũng được, dù sao con bà cũng dốc lòng vì thanh danh của nó.

      Nhưng Ôn Ngạn Bình cũng phải đứa bị đánh mà đánh trả, tuổi còn phải vật lộn mưu sinh trong hang ổ bọn cướp, cực kỳ biết nhìn người và gan dạ sáng suốt, làm được dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng, mặc dù những người kia là người nhà của dưỡng phụ, bé cũng muốn bị oan uổng, cộng thêm gia gia nãi nãi danh nghĩa này bắt bẻ mẹ hời của bé, bé vui, lập tức : "Tứ , Ngạn Bình đâu có đánh người, chính người tránh ra mới bất cẩn ngã xuống nước, con cũng bị người kéo xuống nữa mà. Hơn nữa Tứ có phải quên những lời mình lúc đó? Nếu phải xấu nương con, con muốn đánh sao? Nương con có gì tốt? Nàng là người nghĩa phụ nhờ mai mối cưới vào cửa, là tẩu tử của , chính cũng tôn trọng trưởng bối, còn con tôn trọng ..."

      Thấy vẻ mặt đứa quật cường, Như Thúy ôm bé vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi bé.

      Trấn Quốc Công phu nhân cười lạnh: "Tuổi còn mà mà động chút là hô hào muốn đánh người, phụ mẫu ngươi dạy ngươi thế nào? Uyển Uyển là của ngươi, nào có chất nhi đánh ?"

      "Con có đánh mà." Ôn Ngạn Bình trừng mắt.

      " đánh mà làm nó sợ tới mức ngã xuống nước, nếu như đánh ngay cả tính mạng nó cũng còn sao?" Trấn Quốc Công phu nhân hung hăng hâm dọa.

      "Nương, việc này thể hoàn toàn trách Ngạn Bình." Ôn Lương mở miệng, giữa lông mày có mấy phần nhẫn nại, thấy tiểu nương nhìn mình thần sắc hơi lo lắng, Ôn Lương dịu dàng cười cười với bé, ý bảo bé yên tâm. Nếu như làm phụ thân bé đương nhiên phải che chở bé. "Ngược lại ta rất muốn biết rốt cuộc Tứ muội muội mắng Tam tẩu muội cái gì, khiến Ngạn Bình tức giận như vậy. Tính tình Ngạn Bình ta biết , nếu phải cực kỳ tức giận muốn đánh người."

      Chống lại cặp mắt đào hoa lạnh lùng đó, đột nhiên tim Ôn Uyển đập nhanh, cúi đầu xuống ấp a ấp úng ra lời. Lúc ấy nàng cao hứng, tuy nhiên trước mặt Tam ca dám lại lần nữa, bằng ...

      Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân hơi hoảng sợ, biết tính tình con thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, tuyệt đối lời gì hay, nhất thời vừa tức vừa vội, thầm hận Ôn Ngạn Bình thêu dệt chuyện, vừa giận con ngu xuẩn thẳng tính, ràng mình phải người vụng về, sao lại sinh ra con tính tình thẳng thắn như thế?

      "Lương ca nhi, Uyển Uyển mực kính trọng con, nếu có gì, tin tưởng cũng là lo lắng cho con, con..."

      "Nương, con hiểu, Tứ muội muội có lòng." Ôn Lương cắt ngang bà, "Chỉ là con rất muốn biết lúc ấy Tứ muội muội mắng thê tử con thế nào, khiến con con tức giận muốn đánh người như vậy." Có thể làm cho tiểu nha đầu buồn bực muốn đánh người, phỏng chừng phải lời hay gì, mặc dù Ôn Lương muốn làm khó muội muội nhưng cũng muốn để cho hai nha đầu kia chịu uất ức.

      "Cái này..." Trấn Quốc Công phu nhân nóng nảy, con bà mở miệng là rất xảo quyệt, nếu nó hay bị truyền , sau này làm sao làm người được nữa? Nghĩ vậy, nghiêm khắc liếc nhìn mấy bà tử và nha hoàn trong phòng, phải tuyệt đối làm cho bọn họ câm miệng.

      Ôn Doãn nhìn thuận mắt, lúc đầu muốn chờ phụ thân quyết định, thế nhưng thê tử mực kéo tay áo ý bảo giúp đỡ đích mẫu, trong lòng biết trong tình huống này giúp đỡ đích mẫu là có lợi cho , nên : "Tam đệ, coi như xong, để cho Tứ muội muội nhận sai là được rồi, đừng ép muội ấy."

      Ôn Lương cười như cười: "Đại ca, về sau Tứ muội muội còn phải xuất giá, nếu tính tình này thay đổi, sau này người chịu tội chính là muội ấy."

      Ôn Uyển nghe như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rớt xuống, cảm thấy lòng tan nát, Tam ca sao lại có thể giúp người ngoài ép nàng? ràng nàng mới là muội muội ruột của Tam ca.

      Trấn Quốc Công phu nhân thương con , Tần thị nịnh nọt mẹ chồng, cũng lên tiếng, nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt, mà nghiêm trọng nhất là lệch khỏi vấn đề chính, ngay cả Như Thúy cũng bị lôi vào, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.

      Trấn Quốc Công mực trầm mặc chưa từng thấy con trai thứ ba hành xử hùng hổ dọa người, hơi giật mình cũng rất đau đầu, nhưng mà Uyển Uyển là đích nữ, ông rất thương , muốn bị bức bách như vậy, thấy mọi người ai nhường ai, ầm ĩ để yên, cuối cùng mở miệng: "Được rồi, nếu như hai đứa đều cẩn thận rơi xuống nước đừng truy cứu nữa, để chúng nó cùng xin lỗi đối phương, sau này đừng phạm phải chuyện như vậy nữa, đỡ phải bị người ta cười nhạo."

      Mọi người thấy thái độ ông cương quyết, tức giận , bèn giữ im lặng.

      Trấn Quốc Công nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con trai thứ ba, trong lòng hơi gấp: "Lương ca nhi, con có ý kiến gì?" Tiếp đó nghiêm mặt, cứng rắn : "Ta còn chưa chết đâu, người hai người ở trước mặt ta ầm ĩ. Phu nhân, sau này phải quản giáo Uyển Uyển cho tốt, bớt làm mất mặt Trấn Quốc Công phủ. Còn mấy người các con nữa, tốt lành lại ầm ĩ cái gì?"

      Mặt Trấn Quốc Công phu nhân thiếu chút nữa mất vẻ đoan trang, câm hận khoét mắt nhìn Như Thúy và Ôn Ngạn Bình, nhưng dám trừng Ôn Lương. Tần Thị vô cùng uất ức, trong lòng quyết tâm, tuyệt đối để cho Hạ thị đắc ý kiêu ngạo. Như Thúy lại hết sức bình tĩnh, dạ lấy phu làm trời, nàng thèm ra mặt để mất duyên đâu nhé.

      Ôn Lương nhìn phụ thân, chậm rãi nở nụ cười, hời hợt : "Nếu như cha như vậy, quên , chẳng qua là do nô tài trong phủ đều có dã tâm lớn, hầu hạ chủ tử tốt, nên thay đổi ."

      Trấn Quốc Công sửng sốt, hiểu có ý gì, bất quá hiếm khi con trai đưa ra cầu, Trấn Quốc Công đương nhiên từ chối, suy nghĩ lát, đem chuyện này giao cho con cả xử lý. Chỉ có sắc mặt Trấn Quốc Công phu nhân ngày càng khó coi, trong lòng biết kế tử này muốn chặn người của bà, cũng may trong phủ sắp xếp nhiều thủ hạ khác, nghĩ đến tiến hành mấy chục năm lại vì câu của mà ngâm nước nóng, tức khắc giận phát điên.

      Sau khi Trấn Quốc Công ra mặt giải quyết phen, ngay cả mấy đứa cũng bị cấm túc, chuyện này mới được bỏ qua, Ôn Lương nhận được thứ mình muốn, dẫn Như Thúy và con hồi phủ.

      Bọn họ vừa , Lâm ma ma liên tục tìm được cơ hội tố cáo mới khập khiễng qua chỗ Trấn Quốc Công bẩm báo chuyện mình đến Thái Sư phủ truyền lời, khóc lóc kể lể người nào đó để cho hai con hồ ly hung dữ dọa bà té, lập tức khiến cho Trấn Quốc Công giận đến mức liên tục mắng cưới phải con dâu bất hiếu, liền quay đầu dặn dò Trấn Quốc Công phu nhân lựa chọn các nương trong sạch sinh đẻ tốt đưa đến phủ con trai để nó nạp làm thiếp.

      Trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân sảng khoái, đương nhiên từ chối, bà cũng oán giận con dâu thứ ba mấy lần làm bà mất mặt, chỉ tiếc nàng ở Trấn Quốc Công phủ, bằng bà tuyệt đối khiến nàng tới đây học quy củ mỗi ngày.

      Lúc này, Tần thị tiến đến vào tai Trấn Quốc Công phu nhân: "Nương, nhà mẹ đẻ chúng ta phải có nương chờ gả sao? Nàng ta là con do di nương sinh, thân phận cao nhưng dã tâm lớn, dụ dỗ thúc thúc con đối phó với chính thê, nhà mẹ đẻ bên kia lo lắng biết an bài hôn cho nàng ta thế nào. Người xem chỗ Tam đệ..."

      Trấn Quốc Công phu nhân nghe chút là hiểu, nghĩ nghĩ, cảm thấy rất khả thi, liền hỏi thăm dáng dấp tính tình nương kia, đạt được thứ mình muốn, lập tức đập bàn quyết định chọn người này, bà tin đấu lại nữ nhân xuất thân nha hoàn kia.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 74

      Sau khi Trấn Quốc Công phủ chuyến, Ôn Ngạn Bình cảm thấy Trấn Quốc Công phủ đống quy củ và xoi mói, về sau có chuyện gì tuyệt đối về nữa. Lời này được Ôn Lương tán thành, sờ sờ đầu bé hùa theo, đây hoàn toàn chính là kiểu phụ thân dạy hư con , Như Thúy đứng bên nghe được trợn tròn mắt, tuy rằng nàng ngốc nhưng cũng buông thả như hai người này, xem ra đức hạnh của mình vẫn còn rất tốt.

      "Đúng rồi, Ôn đại nhân, lúc nãy sao chàng lại nhúng tay vào chuyện của Trấn Quốc Công phủ? Chàng làm như vậy, khéo nương càng oán giận chàng." Như Thúy hỏi, có lẽ đối với Ôn Lương đó phải là chuyện đáng , thế nhưng đối với Trấn Quốc Công phu nhân mà , đây chính là can thiệp vào chuyện của Trấn Quốc Công phủ, tranh giành quyền lợi của bà, cho dù thế nào bà ta cũng thể nào bình tĩnh tới lui được.

      Ôn Lương phe phẩy quạt, thản nhiên cười: "Chung quy phải tìm vài chuyện cho bà ấy bận bịu, đỡ phải để mắt tới chúng ta." Thấy nàng trưng mặt ra nhìn mình ràng tin, Ôn Lương chìa tay nhéo nhéo mặt nàng, cười .

      Đương nhiên chuyện đơn giản như vậy, tuy rằng thèm kế thừa Trấn Quốc Công phủ nhưng đứng nhìn nó sa sút, hiểu tâm tư kế mẫu, nhưng phải xem có đồng ý hay , mặc dù ở trong Trấn Quốc Công phủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thế nhúng tay giày vò bọn họ phát.

      Như Thúy cũng hỏi nhiều, trong lòng nàng nghĩ người thông minh làm việc quanh co ngoằn ngoèo, nàng vẫn thích thẳng thắn chút.

      "Phải rồi, trở về phủ phải mời đại phu tới bắt mạch cho Ngạn Bình." Như Thúy kéo tiểu nha đầu qua sờ sờ mặt bé, "Lần bị thương trước đại phu thân thể Ngạn Bình yếu ớt, lần này rơi xuống nước, biết có ngã bệnh đây."

      "Ừ, trở về mời đại phu tới ." Ôn Lương cũng đồng ý, Ôn Lương cũng rất thương nghĩa nữ.

      Vừa về tới phủ, trước mặt có mấy thiếu niên choai choai, nhìn bọn họ rất kích động, Ôn Ngạn Bình được Như Thúy dắt , tò mò nhìn những thiếu niên, phong thái đều xuất sắc, mặc thân hoa phục lộng lẫy được may từ loại vải thượng hạng, eo mang ngọc bội, xem ra là thiếu gia nhà quyền quý, trong đó có Tiểu Bàn Tử* ( mập mạp) trông rất trẻ con, cười lên cũng rất đáng . Nhưng mà Ôn Ngạn Bình vẫn có phần kháng cự theo bản năng.

      "Ôn tiên sinh, Ôn phu nhân, rốt cuộc các ngài trở về!" Vệ Triêu Ấp kích động, "Lúc nghe các ngài hồi kinh, chúng con vốn muốn đến bái phỏng các ngài trước nhưng vì trong thư viện có việc, nhất thời được."

      "Ôn tiên sinh trở về tốt rồi, đúng lúc có thể hẹn Tiếu Tiếu nương đến cùng tụ tập, đón gió tẩy trần cho Ôn tiên sinh, chúng ta đến tửu lâu mở tiệc." Mạc Tiềm trưng ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi.

      Chu Chửng Hú cười nhã nhặn, cũng tiến lên lễ phép cúi chào.

      Mỹ thiếu niên mắt xếch Hạng Thanh Xuân lại chú ý đến đứa bên cạnh Như Thúy, hơi hơi híp mắt : "Ôn tiên sinh, đây là nghĩa tử ngài nhận ở Bình Tân sao? biết bé là con cái nhà ai?"

      Nghe vậy, lúc này mấy người thiếu niên mới chú ý đến đứa bên cạnh Như Thúy, còm nhom yếu ớt, tướng mạo bình thường có gì lạ, nhìn ra, khiến bọn họ hơi hoài nghi tại sao Ôn Lương nhận đứa có gì đặc biệt này làm nghĩa tử, sợ đánh mất thanh danh của sao? Thời đại này người ta coi trọng tướng mạo khí chất, người có tài mạo xuất sắc đều được thế nhân ca ngợi, cho nên dáng vẻ xanh xao vàng vọt của Ôn Ngạn Bình đẹp mắt, cho dù dưỡng hai tháng, lúc này thoạt nhìn có chút thịt nhưng dung mạo vẫn có gì xuất sắc, ngược lại chỉ có đôi mắt sáng đến bất ngờ, lộ ra đôi mi thanh tú, có vẻ rất khí phách.

      "Bé tên Ôn Ngạn Bình." Ôn Lương qua loa giải thích gì, "Ngạn Bình, mấy vị này theo thứ tự là Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú, Mạc Tiềm, Hạng Thanh Xuân."

      Ôn Ngạn Bình lề mà lề mề từ bên cạnh Như Thúy bước lên hai bước, ấp a ấp úng chào hỏi mọi người. Dáng điệu này rơi vào trong mắt Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân, khỏi hài lòng, cảm thấy đứa này hòa đồng, ngược lại xưa nay tính tình Chu Chửng Hú tao nhã, Mạc Tiềm vô tâm, hai người có cảm giác gì khác thường.

      Qua năm mới, lời đồn đãi mãnh liệt lắng xuống, tất cả mọi chuyện dường như được xác định, cho nên mấy người thiếu niên nhìn thấy Như Thúy, nhớ tới chuyện nàng thể sinh con, chỉ trao đổi ánh mắt, mặt vẫn như thường.

      Lúc mọi người cùng theo Ôn Lương vào chính đường, mấy người thiếu niên giọng bàn bạc.

      "Hơi xấu." Hạng Thanh Xuân cau mày , đối với đẹp xấu cực kỳ mẫn cảm, xưa nay luôn tự phụ dung mạo của mình khôi ngô tuấn tú, hơn nữa thường ngày phần lớn đều tiếp xúc với người có dung mạo ưu tú -- Tiểu Bàn Tử là ngoại lệ, chẳng qua lúc ốm lại cũng là mỹ thiếu niên, chỉ tiếc người nào đó quá mập -- cho nên vẫn cho rằng người có dung mạo xinh đẹp mới có tư cách kết giao với mình. Có điều, tự phụ như thế nhưng trước mặt Ôn Lương hoàn toàn chỉ là mảnh vụn, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua. Cho nên nghĩ mãi ra, tại sao xuất sắc như Ôn Lương lại nhận đứa xấu như thế làm nghĩa tử.

      "Có lẽ lớn lên đẹp hơn chút." Vệ Triêu Ấp hiếm khi phụ họa -- cái này chỉ là thỏa mãn thị giác,chứ biến thái như Hạng Thanh Xuân.

      "Chỉ sợ rất khó khăn." Hạng Thanh Xuân nhìn người rất chuẩn, cảm giác hình như đứa này định hình rồi, "May mắn là bé trai, nếu sau này làm sao cưới làm thê tử được?" Đôi môi mỏng đỏ mộng xinh đẹp phun ra lời vô cùng cay nghiệt.

      Chu Chửng Hú cười: "Đó là nghĩa tử Ôn tiên sinh, các ngươi nên như thế."

      Hai người Vệ Triêu Ấp đương nhiên hiểu , bèn gì thêm nữa. Mà lúc này, đứa bé phía trước đột nhiên quay đầu lại trừng bọn , nhất là Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp, có thể thấy được đứa rất tức giận, cặp mắt tràn đầy lửa giận rất có thần, thoạt nhìn cũng xấu cho lắm.

      Chẳng lẽ nó nghe được? Xa như vậy, thể nào đâu? Trong lòng ba người sợ hết hồn.

      Đến buổi trưa, Ôn Lương sai người bày thiện, giữ bốn thiếu niên ở lại dùng bữa, trước kia cũng thường xuyên như vậy, các thiếu niên cũng để tâm, thoải mái ngồi xuống dùng bữa với Ôn Lương, trong lòng bọn họ, Ôn Lương dạy bảo bọn họ nghĩa là có tình nghĩa thầy trò, tiên sinh giữ lại dùng bữa, học trò cần từ chối.

      Ôn Ngạn Bình cầm đũa xới cơm, thô lỗ hơn rất nhiều so với động tác tao nhã của các thiếu niên kia, khiến bé hơi tự ti, rất nhanh sau đó lại sinh ra kiêu ngạo, về sao bé học lễ nghi giỏi, xuất sắc hơn bọn họ nhiều. Ngược lại hai tên Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp đáng ghét kia đều là người xấu, sau này phải đánh dẹp bọn họ!

      Dùng bữa xong, mọi người ngồi trong phòng khách uống trà, Ôn Lương thuận miệng trò chuyện với mấy thiếu niên, tiện thể kiểm tra việc học của bọn họ, vừa chỉ điểm những chỗ bọn họ hiểu.

      Chờ lúc Ôn Lương thay y phục giữa chừng, Ôn Ngạn Bình lạnh lùng liếc nhìn mấy thiếu niên, nhìn chằm chằm người Hạng Thanh Xuân.

      "Tiểu sư đệ Ngạn Bình, có muốn chơi cờ ?" Hạng Thanh Xuân lộ ra nụ cười hoàn mỹ, cầm hộp cờ trong phòng khách mời đứa . Mặc dù tướng mạo đứa hợp với thẩm mỹ của mình, nhưng xét thấy bé là nghĩa tử Ôn Lương, hẳn là tầm thường, đương nhiên phải đến lôi kéo giao hảo phen.

      "Đệ là nghĩa tử mà Ôn tiên sinh nhận, được Ôn tiên sinh coi trọng, chắc biết rất nhiều thứ nhỉ?" Vệ Triêu Ấp cười : "Có cần chúng ta dạy đệ ?"

      Ôn Ngạn Bình lạnh lùng nhìn bọn họ, với Hạng Thanh Xuân: "Hồ ly tinh bảnh chọe!" Tiếp đó quay sang Vệ Triêu Ấp: "Đại sói hoang độc miệng!" xong chạy đến chỗ Tiểu Bàn Tử, cười sáng lạn: "Béo ca ca, ngày mai chúng ta tìm Tiếu Tiếu di chơi ~~" hoàn toàn là dáng vẻ ngây thơ rành thế .

      "Được ~" Tiểu Bàn Tử hưng phấn kêu lên, vô cùng có nghĩa khí đem đứa che chở, cho hai người tức giận kia ức hiếp đứa .

      Thế này mới gọi là hồ ly giảo hoạt!

      Nhìn thấy đứa lợi dụng Tiểu Bàn Tử ngăn cản bọn họ, Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân chứa bụng lửa giận, càng cho rằng đứa này rất đáng ghét.

      Dường như Ôn Ngạn Bình còn cảm thấy chưa đủ, trốn sau lưng Tiểu Bàn Tử làm mặt ngáo ộp với hai người.

      Đến buổi chiều, bốn thiếu niên cáo từ ra về, đồng thời bày tỏ ngày mai lúc nghỉ trưa đến Ôn phủ đánh cờ với Ôn Lương, Ôn Lương suy nghĩ đến hành trình ngày mai của mình xong bèn đồng ý.

      Chỉ có đứa thở phì phì trừng mắt nhìn bọn họ, vô cùng hi vọng gặp lại hai đại ca ca đáng ghét, Tiểu Bàn Tử ngược lại, bé rất hoan nghênh.

      "Sao thế Ngạn Bình?" Như Thúy tò mò nhìn thái độ tức giận của đứa .

      Ôn Ngạn Bình quan sát Như Thúy, tuy rằng nàng tuyệt sắc, nhưng cũng là nữ tử xinh đẹp thanh tú, lúc cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác hết sức thoải mái, trái lại là mình, xấu như vậy sao?

      "Nương, con rất xấu sao?" Ôn Ngạn Bình buồn bã hỏi.

      "Ai ?" Như Thúy mất hứng, "Chẳng qua con nhìn bình thường chút, chỉ cần chăm sóc cơ thể tốt, trổ mã xinh đẹp." Chẳng lẽ bọn người Vệ Triêu Ấp gì kích thích đứa rồi? "Nghe nương, Ngạn Bình xấu."

      Ôn Ngạn Bình khóc thầm, nương ơi, đây là an ủi sao? Nhưng mà trong lòng cũng được an ủi chút, quyết định sau này ăn cơm uống thuốc đều đặn, nỗ lực dưỡng sắc mặt tốt.

      ******

      Hồi kinh được vài ngày, Như Thúy vẫn rất bận rộn, thăm hỏi hàng xóm, xử lý vụ tồn động mấy tháng, đón tiếp khách đến phủ, còn phải dạy Ôn Ngạn Bình đọc sách viết chữ, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

      Đợi đến lúc nàng rảnh rỗi, lại sang Ngu tướng quân phủ sát vách thăm con trai mới sinh của Ngu tướng quân. Năm nay lúc tết nguyên tiêu, Ngu tướng quân phu nhân hạ sinh bé trai, nhũ danh là Tể Tể, trông rất bụ bẫm đáng , Như Thúy và Ôn Ngạn Bình nhìn thấy rất thích. Đúng lúc tướng quân phu nhân mời nàng tiết Thượng Tị mùng ba tháng ba hội chùa, Như Thúy suy nghĩ chút, lại thấy muội muội Ngu tướng quân Ngu Nguyệt Quyên, thiếu nữ vừa mới biết . Đối với Ôn đại nhân nhà nàng vừa gặp , sau đó mực quên được... Hiểu ý tứ Ngu tướng quân phu nhân, Như Thúy rất thoải mái đồng ý lời nàng ấy mời.

      Buổi tối, lúc người nhà ngồi xuống ăn cơm, Như Thúy với trượng phu và con tiết Thượng Tị hội chùa, ai ngờ hai người đều rảnh.

      "Ngày dó trong cung có chuyện, được." Ôn Lương vô cùng tiếc nuối, tiết Thượng Tị cũng được nghỉ.

      Ôn Ngạn Bình nháy nháy mắt, xấu hổ : "Nương, con muốn bồi Tiếu Tiếu di sông Thanh Yến xem đua thuyền, Béo ca ca bọn họ có trận đấu." xong, lặng lẽ nhìn Như Thúy.

      Như Thúy cười: "E rằng Béo ca ca giật dây con mời Tiếu Tiếu di đúng ?" Bằng Hồ thái y tuyệt đối có khả năng đồng ý.

      Ôn Ngạn Bình nghịch ngợm le le lưỡi, coi như thừa nhận.

      Xem ra chỉ có ta và A Manh, Nguyệt Quyên bọn họ xem hội chùa rồi." Như Thúy cảm thấy mất mác.

      Ôn Lương kéo tay nàng an ủi: " sao, khi nàng về ta đón nàng, đến lúc đó chúng ta cùng ra đường xem náo nhiệt."

      Như Thúy cao hứng gật đầu.

      Ước hẹn như thế, chờ đến mùng ba tháng ba lịch, mới sáng sớm, Mạc Tiềm phái người đến đón Ôn Ngạn Bình , Như Thúy lo lắng người nhiều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt căn dặn Mạc Tiềm phải chăm sóc bé kỹ lưỡng, đồng thời cũng dặn dò Tiểu Ngạn Bình nên gây gổ với đám người Hạng Thanh Xuân, chờ lúc an toàn lại bắt nạt bọn họ.

      mặt Ôn Ngạn Bình hồn nhiên tươi cười sáng lạn, nhưng trong lòng là bụng ý nghĩ xấu, nghĩ đến phải giày vò bọn người Hạng Thanh Xuân như thế nào, ai bảo bọn họ thường gọi bé là tiểu tử xấu.

      Tiễn Ôn Ngạn Bình xong đến phiên Ôn Lương tiễn Như Thúy .

      Nhìn Như Thúy lên xe ngựa rời , hiểu tại sao trong lòng Ôn Lương có chút lo lắng, cảm giác hơi bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, có loại xúc động kéo người xe ngựa xuống khóa lại bên người.

      ~~

      Tiết mục thả thính:

      Các nàng đoán xem ai là phu quân tương lai của Tiểu Ngạn Bình nào.

      Tháng ba đến rồi, chương sau có biến nhé, tin vui, tin vui. hehe...

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 75

      Bởi vì trong lòng yên, cho nên suốt buổi sáng Ôn Lương đều thất thần, hết lần này đến lần khác, người ngoài muốn giả vờ thấy cũng được.

      "Tử Tu, có chuyện gì?" Túc Vương thả trung tông quyển trong tay xuống, nghiêm túc hỏi.

      Cảm giác mơ hồ ràng, Ôn Lương biết nên như thế nào, chỉ có thể cười cười qua loa. Nhưng mà chỉ chốc lát sau, lại bắt đầu thất thần như thường lệ.

      Túc Vương là người làm việc kỹ lưỡng, thấy tâm tư ở đây, xoa xoa lông mày, hề miễn cưỡng, đem đống lớn trục cuốn kín đáo đưa cho : "Tận lực làm tốt những việc trong này nhanh chút, bổn vương chờ."

      Ôn Lương nhìn qua những tông quyển kia, lập tức đầu to như trâu, chần chờ hỏi: "Vương gia, có thời hạn ?"

      "Ba ngày." Túc Vương là người quyết định nhanh chóng, thích lề mà lề mề, biết người nào đó thích lười biếng, cho nên lưu tình chút nào.

      "Vương gia, thời gian quá ngắn, bên trong lại liên quan đến rất nhiều văn tự cổ xưa của dân tộc thiểu số, ta phải có thời gian tìm từng cái để phiên dịch." Ôn Lương tranh thủ thời gian cho mình, muốn bận việc mà sớm về tối, đến lúc đó thời gian ôm thê tử, đùa con cũng có.

      Chẳng qua Túc Vương nhìn cái, Ôn Lương lập tức im miệng, khóc thầm ôm đống tông quyển rời cung.

      Nhớ tới lời hứa với Như Thúy, trước tiên Ôn Lương sai người mang tông quyển về phủ, xe ngựa, thông thả xem phố xá náo nhiệt, nhìn dân chúng xung quanh mặt mày rạng rỡ, tuy rằng bình thường nhưng lại chứng tỏ thời thế thái bình, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần cũng khiến cam tâm tình nguyện duy trì loại tượng này, chỉ hi vọng sinh thời, cần trải qua mười mấy năm thảm trước kia.

      Hiếm khi có tâm tư cao hứng dạo, Ôn Lương vừa vừa nhìn tới nhìn lui, trong lòng hơi tiếc nuối nha đầu kia ở bên cạnh, nếu có nàng ở đây nhất định rất nhiều, đối với chuyện hết sức bình thường cũng có thể làm người ta kinh ngạc, mặc dù khiến người ta ngẹn họng nhưng thú vị vô cùng, mỗi lần đều làm nhịn được bật cười, thời gian ở bên cạnh nàng chưa bao giờ tẻ nhạt.

      dạo rất thong dong, hề hay biết bởi vì xuất đường đến hội chùa thiếu chút trở nên náo loạn, Thượng Khê theo sau liên tục lau mồ hôi, rất có kinh nghiệm cẩn thận ngăn người muốn chen lấn phía sau lại, còn ở bên cạnh hai người, phần lớn là người hiếu kỳ trong lúc để ý mà lấn tới, ngây ngốc hồi, lúc phục hồi tinh thần, người xa, muốn tiếp cận cũng mất cơ hội.

      hết đoạn đường náo nhiệt, đến con hẻm yên tĩnh, đột nhiên có người chạy tới, giọng bẩm báo vài câu, vẻ mặt Ôn Lương vốn bình thản thay đổi hẳn.

      "Phu nhân làm sao?" Ôn Lương khẩn trương hỏi, trong lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi.

      "Hồi đại nhân, phu nhân sao, Ngu tướng quân bắt được loạn đảng trong Liên Hoa tự, ngược lại là Ngu tướng quân phu nhân xảy ra chút chuyện. Ngu tướng quân tự mình hộ tống các phu nhân trở về, khoảng khắc nữa đến."

      Ôn Lương gật đầu, nhưng mặt mày vẫn nhăn nhó, trong lòng sợ hãi cách nào ngăn chặn, cũng lập tức chạy , cứ đứng trước ngõ ngẩn người chờ đợi như thế.

      Khoảng khắc sau, đoàn xe ngựa tới.

      "Ôn đại nhân, thiếp ở đây." Từ trong xe ngựa ló ra cái đầu, trưng ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tươi cười, giống như mùa xuân tháng ba tươi đẹp, ấm áp, lâng lâng, phảng phất như uống rượu ngon lâu năm, nhất thời cả trái tim đều mềm mại hẳn.

      nghĩ, hình như trúng độc rồi, càng ngày càng thể thiếu diện của người kia, chỉ cần được gặp nàng cảm thấy là chuyện rất hạnh phúc

      Sau đó cỗ thân thể kiều mềm mại bổ nhào vào lòng , Ôn Lương giang hai tay ôm chặt lấy nàng.

      Vừa nghe thấy thuộc hạ tới báo có loạn đản núp tại Liên Hoa tự, nha dầu kia lại du hồ trong Liên Hoa tự, thiếu chút nữa bị liên lụy, trong lòng thể nào yên tâm, tại nàng trở về bình an, mới có thể lòng, thế nhưng bên này tâm tư vừa thả lỏng, người nào đó đột nhiên nhíu mày, khom người xuống ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.

      "Nha đầu, nàng làm sao vậy?" Ôn Lương càng hoảng sợ, phải nàng có chuyện gì sao?

      Thấy sắc mặt thay đổi, mặc dù bụng Như Thúy vô cùng đau đớn nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười an ủi : "Ôn đại nhân, thiếp đau bụng, có thể là ăn phải đồ hỏng rồi."

      Thân thể nàng luôn khỏe mạnh, thức ăn có nha hoàn trông coi, kết hợp tinh tế, lại ăn thức ăn bừa bãi, làm sao có thể ăn đồ hỏng? Ôn Lương tin, cảm thấy nhất định là bị chuyện trong Liên Hoa tự liên lụy, phải Ngu tướng quân phu nhân cũng bị liên lụy trúng độc sao? Nghĩ vậy bèn bế nàng đặt vào xe ngựa, chỉ kịp chào Ngu tướng quân tiếng, liền sai xa phu hồi phủ, đồng thời sai hạ nhân mời Hồ thái y đến, chỉ có y thuật của Hồ thái y mới tin được.

      Hồi phủ, Ôn Lương để ý đến Như Thúy phản đối, trực tiếp bế nàng từ trong xe ra, vào trong phủ. Lúc này Như Thúy thấy bụng còn đau nữa, nhưng hành động bế nàng vào phủ của Ôn Lương, khiến nàng cảm thấy còn mặt mũi gặp người, loại hành vi ân ái này bị người ta mắng đó.

      Quả nhiên, Ngọc Sênh Ngọc Dung nghe tin chạy tới phải là nhìn nàng với ánh mắt bất thiện sao? Chẳng qua Như Thúy cảm thấy mình là chủ mẫu rộng lượng, chấp nhặt các nàng ấy, nếu các nàng dám mở miệng hài lòng trị tội cũng muộn. Đáng tiếc là, từ lần Ngọc Sênh bị Ôn Lương trách mắng, sau này trở nên thận trọng hiểu chuyện hơn, dễ dàng để mình bị mắng nữa.

      Trong thời gian chờ Hồ thái y qua đây, lúc đầu vốn tới phủ phu thê Ngu tướng quân xem bệnh, nhưng mà mọi người có tâm tư để ý tới, đến tận lúc Hồ thái y đến, đối với hành vi lo lắng của Ôn Lương có chút hài lòng, ràng sắc mặt nha đầu kia chỉ hơi tái chút, lúc này phải rất khỏe mạnh ngồi uống trà sao, có cái gì phải lo lắng?

      Mặc dù Hồ thái y hiểu được hành vi của Ôn Lương, nhưng biểu tình mặt lại thể chấp nhận, chỉ lo Ôn Lương già rồi có con cái tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung), sợ nhất là sau này hối hận, cả đời định sẵn, nữa đời sau làm sao thay đổi? Làm trưởng bối chỉ hi vọng con cháu khỏe mạnh, cháu chắt đầy đàn, đương nhiên Hồ thái y hi vọng sau này Ôn Lương có nhiều con cháu nối dõi, cả đời bình an thuận lợi. Thế nhưng, thê tử lại thể sinh, coi như nhận nuôi nghĩa tử như thế nào? Cuối cùng cũng phải huyết mạch của mình.

      Người già tự nhiên nghĩ nhiều, cho nên Hồ thái y cũng thích Như Thúy nương lắm, mỗi lúc gặp mặt đều phải càm ràm lần, nhưng mà mỗi lần ông càm ràm, chất cháu dâu đều cười híp mắt với ông, xém chút làm ông nghẹn gần chết.

      Chẳng qua, hôm nay Hồ thái y còn muốn càm ràm nhưng rất nhanh liền bị ngạc nhiên thay thế, nhất thời cầm tay Như Thúy bắt mạch còn ngôn ngữ động tác gì nữa, cả người choáng váng.

      Ôn Lương thấy vậy rất lo lắng, lúc muốn mở miệng nghe được Hồ thái y tháo tuyên bố làm cũng ngốc theo, thậm chí ngay cả khi phu thê Ngu tướng quân bên cạnh chúc mừng cũng phản ứng kịp, chỉ có ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm bụng Như Thúy.

      "Ôn đại nhân, thiếp mang thai!" Như Thúy nương gãi gãi mặt, tổng kết câu, bởi vì nàng cũng thể tưởng tượng nổi.

      "A, mang thai? Làm sao bây giờ? Hay là ta tìm vương gia hỏi chút..." Bị tin tức ngoài ý muốn này làm choáng váng Ôn Lương vô thức muốn tìm vị cha hờ Túc vương quyết định, về phần muốn quyết định cái gì, chờ tỉnh táo lại rồi sau.

      Thế là Như Thúy phản ứng kịp, lúc Hồ thái gia dựng râu trừng mắt, quân sư xưa nay thông minh bình tĩnh, tao nhã ung dung lại làm chuyện cực kỳ ngu xuẩn, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài, chạy tới nội cung tìm Túc vương rồi.

      Mà chuyện Như Thúy có thai chỉ đập Ôn Lương choáng váng, mà còn đập cho đám hạ nhân trong Ôn phủ ngây ngốc luôn, biết chuyện năm ngoái phu nhân nhà bọn bị thương thể sinh con bị lan truyền oanh oanh liệt liệt, thiếu chút nữa Trấn Quốc Công bắt đại nhân bọn họ bỏ thê tử, sau đó ép buộc thành lại muốn ép đại nhân bọn họ nạp thiếp, khiến cho đại nhân thể nhịn được nữa, đến thành Bình Tân dưỡng bệnh, khiến chuyện này giải quyết được gì.

      Tuy rằng nay lời đồn lắng xuống, nhưng mà trong kinh thành ai ai cũng biết chuyện phu nhân thể sinh con, bọn họ cũng nhất trí cho rằng là như thế. Cho nên lúc Ôn đại nhân đột nhiên dẫn nghĩa tử về, bọn họ đều cảm thấy sau này Ngạn Bình thiếu gia chính là thiếu chủ của bọn họ, sản nghiệp phủ thái sư sớm muộn gì cũng rơi vào tay Ngạn Bình thiếu gia.

      Thế nhưng, người tính bằng trời tính nha.

      Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, Ôn phủ lập tức vui mừng hớn hở phen, ba nha hoàn đến từ Trấn Quốc Công phủ xưa nay bất mãn với Như Thúy cũng vô cùng vui mừng.

      "Ngọc Sênh tỷ tỷ, tốt quá." Trở lại phòng nghỉ ngơi của các nàng, Ngọc Chi đưa Ngọc Sênh chén trà, mặt mày hớn hở : "Trấn Quốc Công phủ tuyệt đối là của Tam thiếu gia rồi." Có con nối dõi, Ôn Lương lại là con trai trưởng, Trấn Quốc Công phủ truyền cho truyền cho ai?

      Ngọc Dung cũng gật đầu, "Lúc này lão gia thể công kích Tam thiếu gia nữa, hơn nữa Tam thiếu phu nhân mang thai khoảng thời gian thể hầu hạ Tam thiếu gia được..."

      Ngọc Sênh vui sướng vì thiếu gia nhà mình có hậu lấy lại tinh thần, nghe được lời hai nha hoàn kia, hơi hơi nheo mắt, chậm rãi : "Quả như thế, có phu nhân nhà ai lúc mang thai còn buộc trượng phu buông, hơn nữa nữ tử mang thai thân thể quý giá, thể hầu hạ nam nhân, vì tốt cho tiểu thiếu gia, thể để cho Tam thiếu phu nhân hồ đồ có quy củ như trước."

      "Ý Ngọc Sênh tỷ tỷ là...?"

      Ngọc Sênh mỉm cười, "Trước tiên đem chuyện này truyền tới Trấn Quốc Công phủ , phía phải còn có Trấn Quốc Công phu nhân sao."

      Sau khi hai người nghe xong bèn biết Ngọc Sênh có chủ ý, thêm gì nữa.

      lúc ba người cao hứng thảo luận, người nào đó hưng phấn mà thất thố kia, tiến cung quấy rối Túc Vương, khiến cho Túc Vương thể nhịn được nữa, cước đạp mông ra khỏi cung, nhưng mà Ôn Lương tuyệt đối để ý, thấy Túc Vương trưng cái mặt nghiêm túc làm người ta đau nhức đó, Ôn Lương mới có cảm giác chân , gần như muốn hò hét tuyên bố cho thiên hạ biết làm cha, ai còn dám nha đầu nhà thể sinh, đùa chết người đó nha!

      Cũng bởi vì hiếm khi Ôn Lương làm ra hành vi ngớ ngẩn, đến nửa ngày, toàn bộ người trong kinh thành đều biết Ôn phu nhân thể sinh con trong truyền thuyết kia mang thai.

      ******

      Chạng vạng tối, lúc Ôn Ngạn Bình được bọn người Mạc Tiềm đưa về, đột nhiên phát trong nhà rất náo nhiệt, mặt người hầu đều tươi cười, giống như nhặt được trăm lượng bạc, khiến cho bé hiểu chuyện gì xảy ra.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Vừa vào cửa Ôn Ngạn Bình liền chặn gã sai vặt lại hỏi.

      Gã sai vặt lanh lợi thỉnh an bé xong mới cười : "Ngạn Bình thiếu gia, là chuyện vui, phu nhân chúng ta có thai rồi." Hơn nữa lần này phu nhân mang thai, đại nhân hết sức cao hứng, trực tiếp phát nửa năm tiền lương, nếu phu nhân mỗi ngày đều mang thai tốt rồi.

      ", ?" Ôn Ngạn Bình lắp bắp hỏi, vừa mừng vừa sợ.

      Sau khi gã sai vặt thề thốt khẳng định, Ôn Ngạn Bình hưng phấn chạy tới hậu viện, vào nhà chính, thấy Như Thúy uống nước mật ong, trực tiếp nhảy đến trước mặt nàng, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của nàng, lắp bắp hỏi: "Nương, con sắp có tiểu đệ đệ sao?"

      Như Thúy nghe xong nhịn được cười : "Tại sao là đệ đệ? Nếu là muội muội sao?"

      "Nhất định là đệ đệ!" Ôn Ngạn Bình vô cùng kiên trì, ham muốn có đệ đệ quá mãnh liệt, kiên quyết cho rằng trong bụng Như Thúy nương nhất định là đệ đệ.

      Thanh Y Lam Y cũng phụ họa theo: "Phu nhân, thiếu gia đúng, đây là tiểu thiếu gia.” Đương nhiên hai nha hoàn này hi vọng Như Thúy sinh con trai, như vậy để xem những người trong Trấn Quốc Công phủ kia còn dám dùng bộ dáng lãnh diễm cao quý mà nhìn phu nhân các nàng .

      Như Thúy lườm bọn họ, "Sinh con trai hay con cũng thể do ta quyết định được, vương phi từng , chuyện này là do nam nhân quyết định, ngươi đừng hỏi ta tại sao lại do nam nhân quyết định, ta cũng hiểu, hôm nào gặp lại vương phi ta hỏi, chừng nàng ấy biết."

      Ôn Ngạn Bình nghe xong cười như điên hùa theo: "Ngày mai Ngạn Bình tự hỏi, nhân tiện thăm Bạch Bạch đệ đệ.

      Thanh Y Lam Y nhịn được liếc mắt, bề ngoài Túc vương phi là người đứng đắn, ra là nương ngốc nữa, có phải nàng ấy lại lừa người nào đó ?

      Vui mừng xong, Ôn Ngạn Bình quấn quýt bên cạnh Như Thúy giống như tiểu trung khuyển, liên miên lải nhải nhắc nhắc lại đệ đệ gì gì đó, nhắc nhắc lại chán chê mới phát thiếu người.

      "Nương, cha đâu?" Nương mang thai, tại sao vị cha hời này ở đây?

      Như Thúy nhịn được trừng to mắt: "Vờ ngớ ngẩn rồi." Chỉ mong rằng vương gia bị làm phiền đến mức nhẫn tâm giày vò Ôn đại nhân, Ôn đại nhân yếu ớt như vậy chịu nổi thủ đoạn của Túc vương.

      Ôn Lương từ bên ngoài vào, Như Thúy nhìn nhìn, y phục có nhiều nếp nhăn, chẳng lẽ té? Nghĩ như thế, khẩn trương, nhanh chóng đứng dậy đón , ngờ hai người lớn đều hóa thân thành trung khuyển, căng thẳng kêu lên.

      "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, Hồ gia gia nàng bị hoảng sợ xém chút sinh non, bây giờ cần phải cẩn thận an thai." Ôn Lương nghiêm túc .

      Như Thúy quan sát, bộ dáng nghiêm túc này hơi giống Túc vương...Được rồi, trước tiên cứ nghe lời thôi.

      ~~~~

      Lời tác giả: Ừ rốt cuộc cũng có bánh bao ~~.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks Nàng, Hi vọng bánh bao mau ra đời
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :