1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 35: Gặp lại mối tình đầu

      Edit: tart_trung​

      Hạ Nhiễm ngồi xuống chỗ Cố Tần Thần chỉ, đứng ở quầy bên kia chuyện gì đó với chủ quán, khi quay đầu lại liếc nhìn cái. Sau đó nhìn thấy chủ quán tuổi xấp xỉ Cố Tần Thần nhìn cười, nụ cười mang theo thiện ý cũng có chút ý vị thâm trường.

      Hạ Nhiễm nghĩ nhiều, lập tức đáp lại bằng nụ cười mỉm.

      nhàng, rất lễ phép.

      Lúc này, Cố Tần Thần về phía , ngồi xuống đối diện, giống như giới thiệu : “Cậu ấy là bạn học của ”.

      Cố Tần Thần tốt nghiệp đại học H ở Bắc Kinh, tới chuyên nghiệp, người ngoài chỉ nghe tới tên trường đều nghĩ tới bạn học phải nhân viên quan trọng của chính phủ cũng là xuất ngoại du học. Lúc đầu, Hạ Nhiễm còn thấy tin được, nhưng nghĩ thấy mỗi người có ý chí riêng, cũng còn thấy quá kinh ngạc nữa.

      Hạ Nhiễm chống cằm, nghiêm túc đánh giá nam nhân xoay người vào phòng bếp, bình luận: “Bạn học của đều có bộ dạng phong nhã”.

      như vậy, khiến Hạ Nhiễm nghĩ tới năm nghỉ phép từ trường về, mang theo bạn cùng phòng về, bộ dạng đều tuấn nhã thanh tú. Chỉ là lúc đó còn , biết thẩm mỹ, chỉ biết chôn đầu ăn thịt kho tàu. Bây giờ Hạ Nhiễm nghĩ lại, có ngày, bạn cùng phòng của tới thành phố C nhìn thấy , đều ăn ý : “Này, kho tàu nương”.

      Cố Tần Thần có gì khác thường, hờ hững : “Phải ?”

      Hạ Nhiễm gật đầu, chú ý : “Ừ, bộ dáng tao nhã, khiến người khác nhìn vào rất thoải mái”.

      Từ xa nhìn lại, mặt mũi thanh tú, cảm giác tuy rằng giống như Hạ Nhiễm , nhưng cũng khác biệt mấy.

      xong, tay Cố Tần Thần đặt bàn khẽ động, đan chéo tay để trước người, ra vẻ lãnh đạm gật đầu: “Ừ”.

      Mấy lời ra, có vẻ có hứng thú, Hạ Nhiễm cũng tiếp tục đề tài này, mà chuyển chú ý lên đồ ăn nhân viên phục vụ mang ra. đĩa thịt dê tươi được đặt lên bàn, bên cạnh là lẩu uyên ương bốc khói, Hạ Nhiễm nghe người đối diện hỏi : “Vậy bộ dáng của thế nào?”

      biết có phải vì Cố Tần Thần đột nhiên hỏi vậy hay , hoặc khí nóng bốc lên từ Cố Tần Thần ra vẻ ung dung trầm tĩnh khiến Hạ Nhiễm bật cười hì hì, vươn tay xoa bóp mặt Cố Tần Thần: “Cố Tần Thần, nghiêm túc sao?”

      Bị hai mươi tuổi nhéo mặt, biểu tình mặt nam nhân vẫn nghiêm túc, đôi mày rậm sắc nét khiến gương mặt có điểm trầm, lại còn đặc biệt nghiêm túc : “Em thấy nghiêm túc bao giờ chưa?”

      Đều con khi trở nên ngốc, con trai khi dễ thương hơn. Hạ Nhiễm im lặng khoảng ba giây, xác định Cố Tần Thần là nam nhân như vậy, nỗ lực kìm nén nụ cười, đánh giá hồi, rồi mới mở miệng bình luận: “Bộ dáng đẹp trai”.

      Cố Tần Thần nhận được đánh giá như vậy, xem ra cũng có ảnh hưởng tới sắc mặt hòa hoãn mặt , ra khỏi chỗ mình, phòng hình tứ giác tới chỗ . ngẩng đầu nhìn , đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, gương mặt tuấn góc cạnh trước mặt , tim cũng ngưng tăng tốc.

      thâm tình nhìn nhau, Cố Tần Thần lại sờ sờ trán , khóe miệng cong lên: “ toilet trước”.

      xong câu đó, Cố Tần Thần đứng thẳng dậy, mở nút thắt đằng trước của Tây phục, nhanh chậm tới toilet.

      Bên cạnh nồi lẩu, Hạ Nhiễm dùng tay che mặt, là xấu hổ chết được. Mới vừa rồi cho rằng hôn , sắc mặt đắc ý hả hê của Cố Tần Thần như với : “Đồng chí Hạ Nhiễm, đừng tự lừa mình, em bị sắc đẹp của dụ hoặc”.

      Cố Tần Thần từ toilet trở về, liền thấy bạn của mình ngồi vây quanh nồi lẩu, vẻ mặt hồng nhuận ăn từng miếng thịt, dáng vẻ ngây thơ chân thành. đột nhiên dừng bước, đứng ở chỗ xa nhìn . Rất nhiều năm trước, cũng trong mùa này, ràng toàn thân dinh dính ẩm ướt vì thời tiết, mồi hôi ứa ra, lại có thể ngồi sàn nhả bật to quạt cho mát, lại ồn ào muốn ăn lẩu.

      “Đây là cậu hay tới sao?” Phía sau có thanh vang lên, Cố Tần Thần nghiêng người nhìn người đứng bên cạnh mình từ lúc nào, chính là ông chủ tiệm này.

      Cố Tần Thần gật gật đầu, coi như trả lời cho ta. đứng yên hồi, liền bước lại gần người ăn say sưa.

      cho ăn cay”

      Đối diện truyền tới tiếng cảnh cáo nghiêm khắc, Hạ Nhiễm dễ dàng gì mới đợi được thịt chín, bị Cố Tần Thần cướp chén thịt: “CÓ ai tới quán lẩu mà ăn cay chứ!”

      Hạ Nhiễm lại vói đũa vào chén, muốn gắp lấy miếng thịt bị ớt nhuộm đỏ au, ai biết động tác của Cố Tần Thần còn nhanh hơn . còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thịt vào trong miệng , Hạ Nhiễm trơ mắt nhìn đôi môi mỏng của Cố Tần Thần mở ra khép lại, nhai nát rồi nuốt xuống.

      “Thịt này là của em”.

      “Phải ? Nhưng tiền do trả”. Ngay cả em cũng là của .

      Trả lời nhanh, lý lẽ hào hung, đây cũng phải lần đầu tiên bọn họ hẹn hò.

      Hạ Nhiễm nghiến răng, nhếch môi: “…”

      Cố Tấn Thần chủ động lấy bát tương để trước mặt mình, nhúng tương, lấy ít xá lách cho vào nồi lẩu náu, sau đó lại múc cho Hạ Nhiễm chén: “Đầu gối em bị thương da, kiêng chua cay, cả mấy thực phẩm kích thích nữa, ăn nhiều rau dưa”.

      bị thương có chút, cần chuyện bé xé ra to như vậy, hai ngày nữa là chẳng sao rồi. làm như vậy, Hạ Nhiễm cảm thấy bản thân thể để mưa dầm thấm lâu, ra sức lắc đầu: “ ăn”.

      nhìn cái miệng chu lên của , lại lần nữa gắp miếng thịt mỡ cho : “Còn cái này?”

      Hạ Nhiễm vẫn nhìn nồi lẩu đỏ rực cay cay của mình, nuốt vài ngụm nước miếng, đôi đũa trước mặt định thu về, liền lên tiếng ngăn cản: “Ăn”.

      Khẩu vị Cố Tần Thần luôn nhạt, nồi lẩu thêm chút muối còn cảm thấy sai. Hai người chậm rì rì ăn xong, người kiên nhẫn người lại vui sướng dùng bữa.

      “Hạ Nhiễm?”

      Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần cưỡng ép, phải ăn mấy miếng rau dưa vô vị, sau đó liền bị nam nhân tới gần gọi tên, tầm mắt chuyển qua người đứng sau Cố Tần Thần, suýt nữa ngã khỏi ghế.

      Gương mặt đó có bao nhiêu quen thuộc, tuy rằng mấy năm gặp. Nhưng ngũ quan nam tử nẩy nở thế nào, Hạ Nhiễm vẫn có thể nhận ra ta liền. Hạ Nhiễm có chút khó tin nhìn , tầm mắt vô thức chuyển qua Cố Tần Thần. Chỉ thấy quay đầu nhìn phía sau, chớp mắt liền quay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm.

      Đây coi như cuộc tương phùng lúng túng nhất trong đời Hạ Nhiễm, người tới chỗ bọn họ phải ai khác, chính là bạn trai của mối tình đầu niên thiếu lo lâu của – Lý Vĩ. Mà nam nhân ngồi đối diện , cũng là người phá hoại mối tình đầu này.

      Quan hệ phức tạp…

      Trong lúc Hạ Nhiễm còn kinh ngạc, Lý Vĩ tới trước mặt , : “Hạ Nhiễm, lâu gặp, dạo này em khỏe ?” khiến Hạ Nhiễm hồi phục tinh thần.

      Việc đầu tiên Hạ Nhiễm làm chính là lén lút, chăm chú nhìn sắc mặt Cố Tần Thần, nụ cười mặt cũng cứng đờ. hắng giọng, bình tĩnh gật đầu: “Em khỏe, còn ?”

      cũng rất tốt”, Lý Vĩ hứng thú nhìn Hạ Nhiễm, nghĩ xa cách nhiều năm như vậy rồi, bọn họ còn có thể gặp lại nhau, hơn nữa còn tại thành phố C. Năm đó bọn họ chia tay vội vàng, sau khi tốt nghiệp xong, nghe ra nước ngoài, còn cho rằng hai người gặp thể gặp lại nhau. chì bàn đối diện, với Hạ Nhiễm: “ sớm thấy em, nhưng xác định, em càng lúc càng xinh đẹp”.

      “À… sao? Cảm ơn ”. Lúc này Hạ Nhiễm chỉ mong mình lập tức biến mất, bên là bạn trai cũ tươi cười cửu biệt tương phùng, bên là bạn trai tại lộ sắc mặt vui. Trường hợp lúng túng như vậy, bầu khí cũng khẩn trương hơn. có cảm giác chỉ cần mình hô hấp nhiều chút, khí cũng có thể đóng băng luôn.

      “Trước giờ chưa từng dối em”. Lý Vĩ ôn nhu cười, đột nhiên lấy điện thoại ra, với Hạ Nhiễm: “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc ”.

      Hạ Nhiễm thấy thế, bị dọa tới lập tức xua tay: “ cần đâu”.

      Tuy rằng bọn họ từng qua lại thời gian, trước kia nàng cũng mê luyến ta thôi, nhưng thời gian là thuốc giải hiệu quả. Bốn năm qua, đoạn tình cảm này sớm chỉ còn là ký ức. Gặp lại, mặc dù có chút thương tiếc, nhưng chỉ là thương tiếc thanh xuân qua thôi.

      “Dù sao trước kia chúng ta vẫn là…. Cho dù thể… Nhưng vẫn có thể làm bạn”.

      Lý Vĩ chỉ nữa, bỏ nữa, lại còn ý vị thâm trầm nhìn Cố Tần Thần ngồi đối diện Hạ Nhiễm. Nam tử ngồi thân ảnh cao ngất, lại có tây trang phụ trợ nhìn càng thêm thon dài, cúi đầu nhìn mình quần jean áo thun, có vẻ tươi sáng. Nam nhân này so với có thêm thuần thục và khí phách, biết vì sao lại khiến có cảm giác từng gặp ở đâu.

      Nếu Lý Vĩ đoán sai, quan hệ của Hạ Nhiễm và người đàn ông này bình thường, lòng hư vinh của nam nhân khiến Lý Vĩ mở miệng hỏi: “Em và bạn trai cùng ra ngoài ăn tối sao?”

      " phải. . ." Hạ Nhiễm vô thức buộc miệng ra, xong liền hối hận. Lúc nãy vừa muốn , cũng phải thế này… phải bạn trai sao?

      Cố Tần Thần vốn bảo trì trầm mặt, nghe vậy, mày nhếch lên, vẻ mặt hờ hững nhìn mối tình đầu của Hạ Nhiễm, khóe môi hơi mím lại, như cười như : “ muốn ăn cùng sao?”

      Nhận được ánh mắt nhắc nhở mãnh liệt của Cố Tần Thần, bạn trai Lý Vĩ khẽ giật mình, lúc lấy lại bình tĩnh nhìn Cố Tần Thần mắt người này vẫn thản nhiên. Nhất định là Lý Vĩ nhìn lầm rồi, tỉnh táo lại, : “Cái này cần, tôi với bạn rồi”.

      xong liền lấy giấy bút từ tay nhân viên phục vụ, lưu loát viết xuống giấy số di động của mình, đưa cho Hạ Nhiễm: “Đây là số di động của , có rảnh liên hệ”.

      Hạ Nhiễm cầm tờ giấy, còn chưa kịp từ chối, Lý Vĩ mỉm cười xoay người rời . Khóe miệng giật giật, tự đồng tình với tình cảnh của mình hôm nay.

      Xảo ngộ với mối tình đầu, hề nghi ngờ đây chính là điều ngoài ý muốn thứ hai của đêm nay. Bữa cơm tối xuất nhiều điều ngoài ý muốn khiến Hạ Nhiễm ăn thấy ngon, nuốt cũng thấy khó.

      Còn Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm biết khẩu vị ra sao, chỉ biết từ đầu tới cuối người này hề mở miệng, chỉ mực yên lặng ăn hoặc gắp đồ ăn cho .

      ----------------
      @LạcLạc ss upadate giúp em nhé. Thanks ss

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 36: Hạ Nhiễm, em có cơ hội rời khỏi .

      Edit: tart_trung
      Sau bữa cơm chiều quái dị, Hạ Nhiễm vẫn ngồi xe Cố Tần Thần, yên lặng coi lái xe. lời nào, cũng ngại mở miệng.

      Bọn họ đều biết, những lúc thế này, vẫn nên để đối phương tỉnh táo lại .

      Xe qua mấy giao lộ, Cố Tần Thần vẫn im lặng, điểm đến ràng, phương hướng cũng ràng. Hạ Nhiễm chua xót mở mắt nhìn , cuối cùng vẫn nhịn được gọi: “Cố Tần Thần…”

      Từ sau khi trở thành ông chủ của , chỉ khi Hạ Nhiễm tức giận hoặc vui mới gọi tên , nhưng càng về sau quan hệ giữa bọn họ càng trở nên ái muội, từ đó Hạ Nhiễm cũng kêu tên .

      đáp, chỉ nhìn . Sau đó lại tập trung nhìn về phía trước, mắt chớp.

      Hạ Nhiễm xác định được tâm tình của lúc này, chỉ nhàng hỏi: “Cố Tần Thần, tức giận sao?”

      Người lái xe khẽ run, mím môi .

      “Vậy là tức giận rồi”.

      Nếu đổi lại là , để Cố Tần Thần ở trước mặt khác thừa nhận quan hệ của bọn họ, cũng tức giận. Cho nên, Hạ Nhiễm có thể lý giải tâm tình của Cố Tần Thần lúc này, chỉ là muốn nhận lỗi, nhưng biết phải mở miệng thế nào. lái xe tấp vào lề, Hạ Nhiễm bám riết tha, tiếp tục : “ muốn em làm thế nào mới chịu chuyện với em?”

      Chỗ xe dừng là ngay dưới cột đèn đường, Cố Tần Thần tắt máy xe, bên trong mảnh hắc ám, chỉ có ánh đèn xuyên qua cửa thủy tinh chiếu lên mặt người, mịt mờ mịt mờ.

      sao? EM cũng !”

      thích nhất ở chỗ này, cứ biểu tình mặn nhạt như vậy, khiến đoán được rốt cuộc nghĩ gì.

      “Biết mình sai ở đâu rồi sao?”

      Trong xe rất yên tĩnh, nam nhân hung hồn câu.

      vừa gì?” Hạ Nhiễm cho rằng mình nghe lầm, nghiêng đầu nhìn , cũng nhìn .

      Đối với vị bạn trai cũ vừa xuất lúc nãy, Cố Tần Thần căn bản cho vào mắt, có điều Hạ Nhiễm lại thừa nhận quan hệ của bọn họ, khiến tâm tình Cố Tần Thần rất tốt.

      Cố Tần Thần nâng tay xoa xoa lông mày , sờ sờ mặt , nhếch môi cười vang từng trận, lại sợ nghe , liền từng chữ vô cùng ràng: “Trở về tự viết kiểm điểm ba ngàn chữ”.

      Hạ Nhiễm: “Sao?”

      Kiểm điểm ba ngàn chữ? nghiêm túc sao?

      Thấy vẻ mặt vẫn hiểu, thanh Cố Tần Thần xuống, ngữ khí lại nặng hơn: “ phải lúc nãy em ở trước mặt ta phủ nhận rất nhanh sao?”

      Phủ nhận cái gì cần ra. biết, cũng biết.

      Đây còn tức giận, có đần mới nhìn ra bộ dáng nàng dâu giận dỗi của . Hạ Nhiễm chủ động nhận sai, hơn nữa còn phải tranh thủ xử lý nhàng.

      Thế là ghé người vào cánh tay Cố Tần Thần, cò kè mặc cả : “Em biết sai rồi, có thể viết kiểm điểm ?”

      Người nào đó tỏ thái độ công bằng chấp pháp : “Ngày mai làm giao cho ”.

      Ba ngón tay giơ ra, Hạ Nhiễm giọng : “Ba trăm chữ”.

      Cố Tần Thần lắc đầu, khẳng định: “Ba ngàn”.

      Hạ Nhiễm cũng lắc đầu: “ ngàn! Em chỉ có thể viết được nhiêu đó thôi”.

      “Ba ngàn”.

      “Vậy ngàn rưỡi, Cố Tần Thần, nhiều hơn nữa em viết”.

      “Được, thành giao”.

      Hạ Nhiễm nhìn nam nhân vốn trầm, giờ nhởn nhơ tự đắc mở cửa xuống xe, đột nhiên phát , hình như trúng kế của .

      vòng qua phía đối diện, mở cửa xe, đưa tay về phía : “Tới đây”.

      Tay bị nắm lấy, Hạ Nhiễm lúc này mới phát chỗ này rất quen thuộc. băng ghế dài có người nghỉ ngơi, cũng có vợ chồng già nhàn nhã tản bộ, còn có con sông chảy xuôi, chỗ bọn họ đứng chính là ở công viên bên ngoài tiểu khu sống.

      Hạ Nhiễm chậm rãi với , cảm nhận đế giày giẫm lên những viên đá cuội: “Em ở đây lâu như vậy, cũng phải chưa từng tới chỗ này, biết ban đêm lại tốt như vậy”.

      Cố Tần Thần với hồi, mới cảm giác được chân bước càng lúc càng , liền ngừng lại: “Đau chân sao?”

      Hạ Nhiễm gật đầu, thấy ngồi nửa người trước mặt , nhàng kéo tay để vai .

      “Leo lên, cõng em”.

      Gió đêm nhàng lướt qua hai người, Hạ Nhiễm dán người lên lưng Cố Tần Thần, mặt dán sát lên da cổ , gió thổi qua gò má mới chạm tới da thịt , Cố Tần Thần nhướng mày, dừng lại chút hỏi : “Lạnh sao?”

      Hạ Nhiễm lắc đầu, lại vùi mình sâu hơn, hai tay ôm cũng dùng lực hơn, lúc Cố Tần Thần dừng bước, mới giọng câu: “ xin lỗi”.

      muốn , xin lỗi Cố Tần Thần, em thể lập tức thích ứng với ấm áp của .

      còn muốn , xin lỗi, em chậm rãi nỗ lực làm bạn tốt của , hơn nữa, còn có thể tự bảo vệ bản thân tốt.

      Thiên ngôn vạn ngữ như vậy, lời tới môi, lại chỉ có thể ngừng lặp lại câu: “ xin lỗi, Cố Tần Thần”.

      Cố Tấn Thần ngẩn người, sau đó liền cười , nâng người phía sau lên, tiếp tục chậm rãi về phía trước. bộ, nghe câu, sau đó chính cũng đáp lại: “ sao”.

      Đây là câu khiến người ta cảm động nhất thế gian, trong đêm nay, Hạ Nhiễm mới triệt để hiểu , phải câu: “Đừng tìm người thích lời xin lỗi”, mà là trong khi bạn ra lời xin lỗi, đối phương với bạn sao đâu.

      Chỉ vẻn vẹn câu: “ sao đâu”.

      Hạ Nhiễm nằm lưng Cố Tần Thần, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa vặn có cơn gió thổi qua, nâng tay lau nước mắt, cười : “Vừa rồi em cảm động tới khóc”.

      Nhưng Cố Tần Thần chỉ nhàng : “Là do gió thổi”.

      chút tình thú cũng có”. đấm lên vai , lại tựa đầu vào vai , lầm bầm lầu bầu : “ ấy là mối tình đầu của em”.

      “Ừ”. Cố Tần Thần cụp mắt, việc năm đó vẫn canh cánh trong lòng, trong đêm nay coi như triệt để bỏ xuống. Trừ bỏ người này ưu tú như , ở trong mắt Hạ Nhiễm, thấy có lưu luyến với .

      vui mừng, thời gian để cho chậm rãi lớn lên, cũng đồng thời khiến quên vài người.

      “Lúc đó em rất thích ấy”. Hạ Nhiễm nhớ lại, nghĩ lát liền cười: “Cảm thấy ấy rất đẹp trai, rất hài hước, giống như ánh mặt trời vậy”.

      Thuận theo lời , Cố Tần Thần hỏi tiếp: “Sau đó sao?”

      “Sau đó, em bây giơ cảm thấy còn đẹp trai, còn có mị lực hơn ấy”. Câu này tuyệt đối là thổi phồng mà, Hạ Nhiễm nghiêng mặt, hôn cái lên má Cố Tần Thần: “Tuy rằng hồi đó em rất ghét mách lẻo với ba em, nhưng bây giờ em còn thích ấy nữa”.

      Nụ hôn ẩm ướt hạ xuống mặt Cố Tần Thần, bị đánh úp, tinh thần liền nhộn nhạo, cánh tay buông lỏng buông ra, sau đó kéo lại trước người mình.

      nghiêm túc, lại gấp gáp nhìn : “Em bây giờ còn chán ghét sao?”

      Ánh mắt Cố Tần Thần lúc này như độc dược mê hoặc lòng người, Hạ Nhiễm ngơ ngẩn nhìn , lắc đầu: “ ”.

      Đôi môi khô khốc của khẽ động, gian nan hỏi ra vấn đề mà bản thân vẫn luôn tránh né: “Vậy em thích ?”

      Đến từng này tuổi rồi, câu hỏi như vậy có chút ngô nghê, nếu là lúc bình thường, có khi cả đời này Cố Tần Thần cũng hỏi như vậy, nhưng ánh mắt Hạ Nhiễm lúc này giống như hồ nước sâu, trong suốt thấy đáy. nhìn , khỏi mất hồn, lại tiếp: “ thích cũng sao”.

      kéo tay , dùng sức ôm vào lòng: “Chỉ cần em ở bên cạnh , thế là tốt rồi”.

      chờ nhiều năm như vậy, sao lại chờ được chút này chứ. sao cả, chỉ cần vẫn ở đây, liền chờ tới khi thích , chờ tới khi .

      Mấy năm nay ánh mới rời khỏi Vạn Hào, ở thành phố C mà gầy dựng nghiệp của riêng mình. Bận rộn cũng tốt, nhàn rỗi cũng được, đều bớt thời gian quanh thành phố C này.

      Mục đích, chỉ có , chính là chỗ của .

      mười sáu tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân đầy sức sống, nét mặt tươi như hoa. Cả thành phố đều mưa bụi mênh mông, Hạ Nhiễm che ô vải giẫm nước ra khỏi trường, liền cứ vậy lái xe theo sau .

      gương mặt trẻ tuổi xa lạ xuất ngoài cửa xe, cách con đường cùng với trước mặt, tay nắm vô lăng của Cố Tần Thần đột nhiên căng thẳng. Hạ Nhiễm cười vang trong mưa, nam hài bên cạnh giúp mở ô, dùng tay giúp phủi lá rụng tóc.

      nhìn, cũng dễ gì để kiềm chế xúc động xuống xe, lại ở bên ngoài tiểu khu Hạ gia nhìn thấy cậu con trai này nâng cằm Hạ Nhiễm, trong khi đỏ mặt hôn xuống môi .

      “Hai người làm gì?” vẫn là khống chế được mà xuống xe, đóng cửa xe lớn tiếng vô cùng. Hạ Nhiễm từ xa nhìn , tưởng rằng cánh cửa xe cũng muốn rớt xuống.

      Cố Tần Thần từng bước tới chỗ bọn họ, gương mặt trắng nõn của Hạ Nhiễm càng thêm tái nhợt, đẩy nam hài đó trước. Sau đó khi Cố Tần Thần còn chưa tới, liền quay người chạy vào tiểu khu.

      muốn đuổi theo cậu con trai, dạy dỗ cậu ta trận. Có điều khi đứng tại cửa tiểu khu lại có chút do dự, bởi vì thấy Hạ Nhiễm dầm mưa mà chạy. Bóng lưng của rất , từ từ biến mất trong tầm mắt . Cho tới khi tới hàng hiên, liền có cảm giác ra được. Bảo bối Cố Tần Thần vẫn chờ lại bị người khác ngập nghé, cảm giác rất tốt, thậm chí giống như là còn có khả năng bị đoạt .

      Tuy rằng đây vẫn chỉ là tên tiểu mao đầu còn chưa ráo máu.

      Đây cũng coi như là kiện mà Cố Tần Thần mất lý trí nhất trong đời mình. với Hạ Thế HIên chuyện Hạ Nhiễm sớm, sau đó hợp sưc với Hạ Thế Hiên hợp mưu đem Hạ Nhiễm ra nước ngoài, mà chuyến này lần là bốn năm.

      Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần ôm, nghe ở bên tai chỉ cần em tốt là được, tâm lý ê ẩm khiến rơi lệ. Hai tay ôm lấy eo , ôm càng chặt hơn coi như đáp lại, lỗ tai kề sát lồng ngực , nghe tim đập: “ vẫn ở đây”.

      Cố Tần Thần chấn động, giọng trầm thấp cường ngạnh với : “Hạ Nhiễm, rốt cuộc em cũng có cơ hội rời khỏi ”.

      “Sao?” Hạ Nhiễm ngẩng đầu, hiểu ý của .

      giây sau, chỉ thấy chậm rãi ôm lấy , giống như viên ném xuống mặt hồ rồi chìm, hai tay Hạ Nhiễm để ngực , hợp thời điểm câu: “Còn phải viết kiểm điểm sao?”

      Trước hoa dưới trăng, lúc cả tinh thần và thể xác đều trầm luân, vậy mà chỉ nhớ tới kiểm điểm. Cố Tần Thần vô lực ngẩng đầu, ngược lại nắm tay dắt , kéo về nhà.

      với , nghe thấy phê bình: “Nghĩ cũng cần nghĩ”.

      ---------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé ^^

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 37: Con thỏ tới miệng, cũng có thể nhảy rất xa

      Edit: tart_trung​

      Mạc Sâm tiến hành xây dựng khách sạn, cũng cùng lúc đó khởi động dự án xây dựng khu du lịch sinh thái nghĩ dưỡng ở thành phố A, hợp tác với Vạn Hào.

      Trong thời gian này, nhân viên dưới Mạc Sâm đều vô cùng bận rộn. trong hoàn cảnh thi hành chính sách mới, du lịch nghĩ dưỡng và du lịch sinh thái kết hợp, những là phát triển của công ty mà còn coi như là dấu hiệu thêu hoa gấm cho phát triển đặc sắc trong ngành du lịch của thành phố A. Nếu có thể thành công, đôi bên đều cùng có lợi.

      núi thể có hai hổ, cho nên năm đó Cố Tần Thần mới xuôi theo dòng nước, dứt khoát rời khỏi Vạn Hào mà lập công ty riêng. Bọn họ đều đạo lý này, nên lúc đầu Vạn Hào hợp tác với Mạc Sâm phải chỉ là thỏa hiệp giữa Trần Tử Ngang và Cố Tần Thần, mà là đôi bên thăm dò và giao phong với nhau.

      “Ông chủ, quản lý Tiêu tới”. Phương Đình Đình dẫn Tiêu Sơn vào phòng làm việc, Cố Tần Thần gật đầu, ta liền im lặng ra ngoài đóng cửa lại.

      Phòng làm việc vô cùng im lặng, Cố Tần Thần nhìn thấy người tới, vẫn tùy ý kẹp bút máy trong tay, thân thể hơi dựa ra phía sau, từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thái trầm mặc, lại xoay người lấy ra chồng tư liệu trong ngăn kéo để lên bàn, mặn nhạt : “Phụ trách hạng mục lần này, cậu cho rằng ai thích hợp?”

      Ngẫm cả nửa ngày, Tiểu Sơn dời tầm mắt khỏi phương án bàn, cảm thấy chắc chắn: “Hạng mục lần này cậu muốn tôi tham gia vào?”

      Cố Tần Thần phủ nhận, chân mày sắc bén: “Ừ, theo ý tớ cậu rất thích hợp”.

      “Có thích hợp hay phải cậu là được”. Tiêu Sơn đóng tập văn kiện lại, kéo ghế dựa qua bên ngồi xuống, đồng thời đùa: “Lần trước chỗ đấu giá từ thiện cậu cũng tớ hợp hơn, lý do là…”

      Cố Tần Thần chỉnh cravat, khoan thai giúp Tiểu Sơn tiếp nửa câu sau: “Tạo phúc cho nhân loại”.

      “Đúng, chính là lý do chết tiệt này. Kết quả phân tiền cậu cũng bỏ ra, còn khiến tớ tự bỏ tiền mua thanh danh cho công ty”. Tối hôm đó, Tiêu Sơn ràng cùng để trêu chọc, thuận tiện lấy việc Hạ Nhiễm về nước cho Cố Tần Thần biết, còn khoe khoang rất nhiều. Kết quả người này lại bất động thanh sắc dùng số (1) của ngừng tăng giá

      (1)Mỗi người khi đăng ký đấu giá đều có được con số đại diện. Khi người chủ trì nêu ra giá tối thiểu/ tối đa, mọi người giơ số lên và số tiền bỏ ra. Người chủ trì buổi đấu giá chỉ gọi số chứ tên người. Ví dụ: số XX ra giá ABC.

      Thế cho nên, tối hôm đó, Tiểu Sơn tự khoét tiền mồ hôi nước mắt, bán sức lao động khênh về đống đồ. Nếu phải lúc đó Cố Tần Thần luôn lạnh nhạc, biểu tình đổi với trợ lý bên cạnh: “Hình như vừa rồi tôi cẩn thận giơ sai số bài”. Tiểu Sơn cho rằng Cố Tần Thần đùa giỡn mình.

      Khóe miệng Cố Tấn Thần khẽ cong, chậm rãi đốt điếu thuốc, mang theo mấy phần lười nhác, phun ra vòng khói sương trắng, trào phúng : “Đáng đời cậu”.

      “Tớ biết ngay là cậu cố ý báo thù mà”. Tiêu Sơn cười xấu xa, trong mắt có chút giảo hoạt, rút điếu từ gói thuốc lá bạn, cũng từ đốt điếu.

      “Lần này là vì cái gì?”

      Cố Tần Thần buồn tẻ vô vị dập thuốc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Sơn, nhìn mặt cau có: “Cậu hiểu hơn ai khác mà”.

      Hạng mục ở thành phố A, người đầu tiên Cố Tần Thần nghĩ tới chính là La Xuyến – bạn của Tiêu Sơn. Hạng mục lần này chính là ở thành phố cha mẹ La Xuyến sống. Người trong công ty, ai hiểu nơi đó hơn Tiêu Sơn.

      Tiêu Sơn dở khóc dở cười, trán cũng nổi gân xanh, thô tục mắng: “Mẹ nó, cậu cố ý”.

      Tiêu Sơn và La Xuyến quen nhau mấy năm, cho dù La Xuyến luôn liến thoắng tuyên bố với mọi người muốn độc thân mấy năm nữa, nhưng Tiêu Sơn luôn vui, để bông hoa như vậy ở ngoài, mỗi ngày đều phải lo lắng cẩn thận liền bị người ta dắt . dễ dàng gì mới được cha mẹ hai bên đồng ý, bắt đầu bàn bạc tới lễ kết hôn. Mấy ngày nữa làm lễ đính hôn, hai người cũng vui vẻ quang minh chính đại bắt đầu ở chung.

      Nghĩ tới tối hôm qua, Tiêu Sơn còn khoe khoang ban đêm có mỹ nhân làm bạn. Bây giờ, phải là chết yểu rồi sao.

      Thấy vẻ mặt Tiêu Sơn cay đắng, Cố Tần Thần thu hồi nụ cười lãnh đạm, tâm tình bỗng nhiên tốt vô cùng, cùi chỏ đặt bàn liền chống cằm, tùy ý : “Biết cậu cực khổ, tiền thưởng tăng gấp đôi”.

      Việc khai phá khu du lịch sinh thái cũng dễ như trong tưởng tượng, bằng sao Cố Tần Thần lại làm liền mấy cái hội nghị. Vùng đó phát triển cân bằng, việc xây dựng lợi ích kinh tế cho thành phố là chuyện lửa xém lông mày.

      “Tiền thưởng cái rắm”. Tiêu Sơn biết chuyện Cố Tần Thần quyết định thu lại. Cho dù như vậy, vẫn ở phòng làm việc của tổng tài, cùng bạn tốt diễn trận cưỡng bức dụ dỗ, giả vờ đáng thương, thủ đoạn gì cũng có thể dở ra.

      “Tớ , ít nhất cũng hơn nửa tháng, cậu định cho lão tử kết hôn sao?”

      “Cố Tần Thần, cậu cũng quá tổn thương người khác rồi”.

      “Có loại bạn bè như cậu sao hả?”

      “Cố tổng, cầu cậu thay người ”.

      “Lão đại, em cam đoan từ nay về sau nhất nhất nghe theo lời sai bảo, châm chọc, cười đùa. Đừng đem tôi lưu đày mà!”

      Cố Tần Thần vẫn trầm ổn như cũ, bất động thay sắc, mắt híp lại cười cười, khóe môi nhếch lên, uy hiếp: “Nếu vậy, lần này cậu nước ngoài khảo sát ”.

      TIêu Sơn ngậm miệng, cắn môi: “Vậy còn bằng thành phố A”.

      “Ừ, cứ như vậy”.

      xong, Tiêu Sơn liền cảm thấy mình bị Cố Tần Thần cho vào tròng, trong lòng cho dù thích cũng có cách nào khác. Cúi đầu mắng: “Kháo”.

      Sau đó Tiêu Sơn cầm tài liệu rời khỏi phòng tổng tài, tức giận về chỗ làm việc của mình. Đặt mông ngồi xuống chỗ công tác, ta vứt tài liệu qua bên, với thư ký của mình: “Việc nghỉ phép của cậu cần nhắc tới, công tác ở thành phố A với tôi. Cơ bản là hai ba tháng nữa cũng về được”.

      Thư ký của Tiểu Sơn sững sờ, trong lòng thầm bi thương cho ngày nghỉ của mình, đột nhiên thấy cấp kịch liệt mắng : “Cố Tần Thần chó má, lão tử coi thử con thỏ đến miệng của cậu nhảy được bao xa”.

      Thư ký chỉ từng nghe qua vịt tới miệng còn bay

      Nhưng quản lý , con thỏ đến miệng, còn nhảy được xa xa…

      Đầu óc thư ký hỗn loạn.

      Mà lúc này, Ninh Viễn bên cạnh Cố Tần Thần cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi Tiêu Sơn ra khỏi phòng làm việc, Cố Tần Thần liền kêu ta vào, cũng gì cầm lấy tờ giấy A4, chăm chú xem.

      Mím môi, khẽ cong tay, ngũ quan sắc nét kéo căng giống như đnag ẫn nhẫn chuyện gì đó. Xuất phát từ hiếu kỳ, Ninh Viễn khẽ bước lên trước tìm tòi, ánh mắt dừng lại hàng chữ bằng bút máy chỉnh tề tờ giấy.

      Nếu nhìn kỹ, chỉ chớp mắt cái, giữa những hàng chữ tự nhiên tùy ý là mây bay nước chảy, Ninh Viễn suýt nữa cho rằng đó là do Cố Tần Thần viết. phải do thường thấy nét chữ mạnh mẽ đầy khí lực, mà là nét chữ giấy tương đối thanh mãnh giống như của con .

      Giống như vậy, nhưng lại là hai loại chứ viết bất đồng.

      Ninh Viễn còn chưa cân nhắc tử tế, Cố Tần Thần đặt tờ giấy qua bên, dặn : “Cậu chuẩn bị chút, lấy tài liệu chỗ thư ký Phương, hội nghị buổi tối cần ta cùng”.

      “Vâng”.

      Cố Tần Thần đem bao thuốc lá bàn bỏ vào ngăn kéo, đứng dậy chỉnh trang lại Tây phục của mình, giống như thuận tiện nhắc tới, đạm mạc : “Đúng rồi, hạng mục ở thành phố A do quản lý Tiêu phụ trách, kêu ta cùng”.

      ta này, hiển nhiên là chỉ Phương Đình Đình.

      câu , liền khiến thư ký Phương luôn nhằm vào Hạ Nhiễm rời khỏi văn phòng tổng công ty. Dụng tâm của ông chủ rất ràng, lại để cho người khác bắt được nhược điểm.

      “Vâng”. Ninh Viễn gật đầu, liền cùng Cố Tần Thần ra ngoài.

      Mới được nửa, Cố Tần Thần đột nhiêng ngừng lại, ngoái đầu lại nhìn bàn làm việc việc phía sau, ánh mắt u ám nhìn xuống mặt bàn sạch .

      Hai tay tự giác khẽ động, quay đầu với Ninh Viễn: “Cậu xuống lầu trước chờ tôi”.

      tờ giấy A4 quen thuộc mở ra, chữ bút máy ràng đập vào tầm mắt Cố Tần Thần. Khiến người ta chú ý nhất là ba chữ: giấy kiểm điểm được viết to.

      Tiếp theo đó, là nội dung dở khóc dở cười:

      Thời gian: năm xxxx ngày x tháng x, địa điểm: quán lẩu.

      Nguyên nhân kiểm điểm: lần đầu tiên hẹn hò lại gặp bạn trai đầu, lại thừa nhận Cố tiên sinh là bạn trai tôi, còn nghiêm túc bày ra thái độ nhận sai. Dưới đây lược mất ngàn chữ.

      Mục đích: cầu Cố tiên sinh thân ái tha thứ cho bạn ngu muội vô tri.

      Thân ái, kình chào.

      Hạ Nhiễm.

      Ma xui quỷ khiến Cố Tần Thần lại xoay người trở lại chỗ làm, lấy phong thư nhận lỗi ngàn năm trăm chữ, nghĩ tới lúc làm cùng chờ thang máy với , sau đó im lặng nhét tờ giấy vào túi áo . Còn : “ phải xem kỹ, em viết rất nghiêm túc”.

      Cố Tần Thần theo quán tính cong khóe môi, mắt nhếch lên, răng sáng bóng loáng. cười, chói mắt hệt như ánh mặt trời.

      Đây chính là thành quả ngày nhớ đêm mong chiến đấu hai ngày mới ra. Ký ức tốt đẹp thời niên thiếu liền dâng lên, bộ dáng thiên chân khả ái cũng ra giấy. vô lực lắc đầu, chỉnh lại tờ giấy trắng chỉnh tề, sau đó lại cẩn thận gấp lại.

      Rất nhanh, nhìn tứ giác liền ra trong tay Cố Tần Thần, lấy ví tiền mình ra, nhét tờ giấy vào bóp.

      Tắt đèn, đóng cửa phòng làm việc, sau đó xoay người rời .

      đến bên ngoài khu làm việc bên ngoài, Cố Tần Thần đảo mắt nhìn qua Hạ Nhiễm cúi đầu làm việc, vẻ trẻ con rút , làm nổi lên đuôi lông mày hiền hòa , khiến người khác nhìn như rất gần lại ra quá thân cận. Nhất thời, bóng dáng biến mất trong thang máy.

      rồi, di động trước mặt Hạ Nhiễm khẽ run, mở máy ra xem, là tin nhắn của Cố Tần Thần, khiến trong lòng cảm thấy ấm áp. cũng chỉ đơn giản: “ ra ngoài công tác, tan tầm nhớ về nhà sớm”.

      Hạ Nhiễm nhìn điện thoại, cười cười, sau đó nhắn lạ: “Ừ, được.”

      Người ngồi trong xe, lông mày căng thẳng, ánh mắt nhìn chòng chọc điện thoại có chút phả nứng, mãi như vậy cho tới khi công việc kết thúc.

      Buổi tố, nương nào đó tắm rửa xong liền thấy có điện thoại, cao hứng phấn chấn nhận, liền nghe thấy giọng đối phương rét buốt hỏi : “Sao trả lời tin nhắn của ”.

      nương nào đó nhìn thoáng qua điện thoại, bất bình tức giận : “Em trả lời rồi”.

      chàng nào đó nghi ngờ hỏi lại: “Trả lời cái gì?”

      “Được”.

      chàng nào đó vẫn hài lòng: “Chỉ có chữ sao?”

      còn muốn mấy chữ nữa?”

      chỉ chữ”. chàng nào đó ngừng lát, đổi tay cầm điện thoại, tiếp: “Em nhắn lại, lưu lại”.

      Sau đó rất tiêu sái mà cúp điện thoại.

      nương nào đó cầm điện thoại, cả nửa ngày cũng chưa phục hồi được tinh thần, khóe miệng giật giật, tức giận đánh hai chữ: “Chị ”.

      Năm phút đồng hồ sau, vị nào đó lại gọi điện thoại tới, vẫn cùng câu : “Vì sao trả lời tin nhắn của ?”

      nương nào đó trợn trắng mắt: “ dư tiền”.

      ---------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 038: Lần sau khi bị bệnh, em đừng đến thăm, tự kiềm chế được

      Edit: tart_trung​

      Đêm tối, trời càng lúc càng u, sương mù tầng tầng lớp lớp, ánh trăng mềm mại hòa với ánh vàng của đèn đường chiếu vàng cả mảng đường. Ánh trăng nhu hòa, đạm đạm, lẳng lặng, bao phủ nam tử tuấn lãng, tựa nửa người vào xe, hơi giơ điện thoại lên, suy nghĩ lát: “Phí di động lần trước em mượn Tiêu Sơn trả chưa?”

      “Chưa, em quên mất. Có điều, sao biết em mượn Tiêu Sơn?”

      Lúc vừa về nước, bởi vì có tiền mà mượn của Tiêu Sơn chút, tuy Tiêu Sơn tỏ ý cứ dùng túy ý, nhưng Hạ Nhiễm vẫn vô cùng trượng nghĩa mà chờ có việc trả.

      Bây giờ có việc rồi, nhưng còn chưa được lĩnh lương mà!

      Giống như sớm đoán được như vậy, Cố Tần Thần ở đầu dây bên kia cũng phản ứng gì lớn, còn tỏ vẻ như vô tình nhắc tới: “ đòi nợ ”.

      Tiêu Sơn bị Cố Tần Thần đào hố, phương diện tâm lý muốn tìm chút ưu đãi từ Cố Tần Thần, an ủi về tinh thần bằng an ủi về vật chất.

      Thân tâm đều vui mừng.

      Thế là, tất cả nợ ở nước ngoài của Hạ Nhiễm đều bị đưa vào danh nghĩa của Cố Tần Thần. Lần đòi nợ này, là đòi luôn từ khi Hạ Nhiễm còn bé tới lớn, chỉ cần liên quan tới vấn đề lợi ích, Tiêu Sơn đều đưa từng cái hóa đơn cho Cố Tần Thần.

      Giống như, Hạ Nhiễm khi nào, ở đâu ăn vụng kẹo que mà Tiêu Sơn mang từ nước ngoài về, dùng tiền mua đồ trang điểm của La Xuyến vào việc khác, còn có mấy chi phí khác nữa.

      Hạ Nhiễm thổi phù tiếng rồi bật cười, rất thích hành vi của Tiêu Sơn: “Sau đó sao? đáp lại thế nào?”

      “Em xuống dưới , cho em biết”.

      Thanh Cố Tần Thần trong điện thoại trầm thấp lại khàn khàn, mang chút mị hoặc khó thành lời. Giống như lực hấp dẫn vậy, mỗi phút mỗi giây đều khiến có cảm giác thanh của tới gần mình.

      đừng là, đứng dưới lầu nhà em nhé…”

      Nghi vấn của rất nhanh được Cố Tần Thần xác thực, đôi môi mỏng của , cách điện thoại di động, nhàng phun ra chữ “ừ”.

      Hạ Nhiễm mờ mịt đứng dậy khỏi giường, còn kịp mang dép lê, chân trần tới cửa sổ. Trước cửa sổ có tấm rèm mỏng bằng lụa, gió thổi phất phơ khiến tấm rèm mềm mại lướt qua đầu ngón tay .

      Hạ Nhiễm tin, qua màn cửa mỏng nhìn xuống đất, duỗi tay ra muốn đụng vào rồi lại co lại, tiếng hít thở của cả hai truyền qua điện thoại, có chútnóng bỏng.

      Ánh trăng màu bạc chiếu vào phòng, bên ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh, tất cả dệt thành cái võng lớn mềm mại, đem tất cả cảnh vật gói vào bên trong. Dưới ánh đèn lớn ven đường, Cố Tần Thần đứng dựa vào xe, tay còn cầm điện thoại, ngẩng đầu, tầm mắt Hạ Nhiễm cứ thế nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm của , ràng lại xa cách, giường như có thể nhìn thấy đáy mắt nhau.

      Tay Hạ Nhiễm gắt gao nắm chặt góc rèm, nỗ lực kiềm chế xúc động muốn chạy tới trước mặt , cách nhau năm tầng lầu, khóe miệng cong lên, hỏi : “nửa đêm rồi về nhà ngủ, chạy tới dưới lầu nhà người khác làm gì?”

      ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn , ánh mắt sáng ngời: “Nhớ em”.

      Trước kia, ở bên cạnh , quả chỉ có thể nhớ . Bây giờ ở bên cạnh , dường như phát điên vì . Cho nên, trước kia chỉ có thể nhẫn nại nhìn hình của , bây giờ lòng tham của liền muốn lúc nào cũng ở trước mặt mình.

      Hạ Nhiễm giật mình, nghĩ người đàn ông đứng dưới lầu mấy lời , che miệng, khẽ cười, vừa thích thú vừa cảm động.

      Hạ Nhiễm : “Cố Tần Thần, bây giờ em mới biết chẳng có chút lãng mạn nào. Sao có thể dùng bộ mặt như vậy mà mấy lời lãng mạn như vậy chứ?”

      Người dưới lầu nghe câu này, tay vô thức giơ lên sờ mặt mình, cảm xúc lạnh buốt khiến phục hồi tin thần. Thu tay lại, khóe miệng Cố Tần Thần cong lên, cười: “Em thích sao?”

      Cũng biết có phải vì trêu đùa , khóe miệng vẫn ý cười. Hạ Nhiễm nghĩ lại hỏi như vậy, gật gật đầu: “ thích”.

      “Xuống đây”. vẫy vẫy tay, ngữ khí trầm xuống, cho cự tuyệt.

      như vậy, cũng khó mà từ chối.

      "Kẽo kẹt ——" gian phòng giữa tác động của mà phát ra tiếng run rẩy, chân trước Hạ Nhiễm mới bước ra khỏi phỏng ngủ, còn chưa ra khỏi cửa phòng, đèn phòng khách đột nhiên bật sáng.

      luồng ánh sáng đập thẳng vào mắt, Vương Vũ Hồng chẳng biết ngồi ghế sofa từ lúc nào, nhìn Hạ Nhiễm hỏi: “Tối khuya còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, con định đâu?”

      “À, à..” Hạ Nhiễm lúng túng bỏ tay nắm cửa ra, vuốt vuốt tóc mai hai bên, thần sắc kích động né tránh ánh mắt tìm tòi của mẹ già: “Con có đâu đâu, vì buổi tối ăn no, con muốn quanh phòng cho xuôi cơm”.

      Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện, Vì vậy, Hạ Nhiễm duỗi tay duỗi chân vòng vòng trong phòng khách.

      Bởi vì buổi trưa ngủ quá nhiều, Vương Vũ Hồng nhất thời cũng buồn ngủ, liền ra phòng khách rót nước uống, vừa uống vừa đảo mắt nhìn con quanh quanh ghế sofa trong phòng khách. Sau khi quan sát tỉ mỉ, Vương Vũ Hồng phát vấn đề, tuy rằng Hạ Nhiễm tỏ vẻ bình tĩnh thong dong, có điều ánh mắt lại vô ý hữu ý mà nhìn về hướng ban công.

      Vương Vũ Hồng mẫn cảm cảm thấy có gì đó thích hợp, để chén trong tay xuống, về hướng ban công. Hạ Nhiễm âu sầu nhìn mẹ mình, tâm tình liền lộp bộp, cao giọng gọi: “Mẹ”.

      ngoài dự đoán, Lúc Vương Vũ Hồng nhanh chóng tiếp cận mục tiêu bị Hạ Nhiễm nắm tay lại, cả người bà gục lên thân , khóe miệng cũng cười cười.

      Bây giờ Hạ Nhiễm chỉ có ý nghĩ duy nhất, chính là để mẹ mình phát Cố Tần Thần ở dưới lầu. Quan hệ giữa và Cố Tần Thần, khi bị truyền ra, hậu quả tưởng tượng nổi. kéo tay Vương Vũ Hồng về phía phòng bà: “Mẹ, muộn rồi, nên ngủ thôi”.

      “Mẹ chưa buồn ngủ, con ngủ trước ”. Vương Vũ Hồng vỗ vỗ tay Hạ Nhiễm, quay người ngồi vào ghế sofa, cầm lấy điều khiển, mở TV lên.

      Đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, Hạ Nhiễm cảm thấy yên, ngột ngạt ngồi bên cạnh Vương Vũ Hồng, rút gối ôm sau lưng ra ôm vào lòng, tỏ vẻ vô cùng phấn khích : “Con cũng buồn ngủ, mẹ, con xem với mẹ”.

      “Được”. Tuy rằng hoài nghi, Vương Vũ Hồng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Nhiễm cái, gì chăm chú nhìn màn hình TV.

      Lúc này truyền hình chiếu tin tức đêm khuya, nếu có gì khác thường, giờ này ba người nhà họ Hạ sớm lăn giường mà chìm vào mộng đẹp. Có điều, lúc này, phòng khách Hạ gia, hai mẹ con ngồi với nhau. người cầm điều khiển, người cầm điện thoại, đều có suy tư.

      Hạ Nhiễm cẩn thận, dè dặt nhìn Vương Vũ Hồng, lại nhìn thoáng qua điện thoại. Thế cục như vậy mấy phút rồi, cũng biết Cố Tần Thần còn chờ . Aizzzz.

      Hạ Nhiễm thở dài, Vương Vũ Hồng cũng biết con chịu nổi nữa rồi: “Nhiễm Nhiễm, con có phải có chuyện gì giấu mẹ ?”

      Hạ Nhiễm biết, ba mình và ba Cố Tần Thần hôm trước gặp nhau. Hơn nữa, Hạ Thế Hiên còn thua cái tẩu lâu năm mà ông trân quý cho ba Cố Tần Thần.

      Thanh Vương Vũ Hồng bên tai, Hạ Nhiễm ngồi ghế sofa lúc, do dự hồi, nhưng ngữ khí của mẹ ràng biết gì đó, kinh ngạc nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ biết chuyện gì sao?”

      Vương Vũ Hồng chỉ cười , tùy tay tắt tivi, ánh mắt bà giảo hoạt nhìn Hạ Nhiễm vô cùng ngượng ngùng. Bà xoa xoa đàu con , xoay người vào phòng ngủ: “ , chỉ được mười phút, đừng để tên tiểu tử Cố gia cho rằng con mẹ là rau cải trắng, dễ dàng cướp như vậy”.

      ". . .”

      Xem mẫu thân đại nhân biết mất sau cửa phòng ngủ, Hạ Nhiễm có chút biết phải làm sao. Nghĩ trước nghĩ sau, bất giác lại bất cười, nếu là rau cải trắng như lwoif mẹ , vậy Cố Tần Thần đẹp trai tuấn là gì?

      Đáp án, cần cũng biết.

      Vừa xuống lầu, Hạ Nhiễm liền lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa, Cố Tần Thần thẳng lưng nhìn khóe miệng nụ cười, khẽ run lên. chân bước lên trước, bàn tay to kéo lại, sờ trán , sờ sờ mặt, còn có nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước mê người. hầu kết Cố Tần Thần khẽ trượt, ức chế được, cuối cùng tay chỉ yên tĩnh đặt nơi cần cổ trắng nõn của .

      Hai tay áp lên cổ Hạ Nhiễm, rất , sợ dùng lực làm đau, khom người cho hai trán chạm vào nhau, hô hấp nóng rực phả lên mặt , nhìn hai mắt trợn tròn có chút sợ hãi lại có chút tình ý, mặt ràng ngượng ngùng, ôn nhu với : “Cố Tần Thần, chờ lâu . Em vừa mới…”

      thấp giọng “ừ” cái. Sau đó, khẽ hôn lên môi , đem mấy lời định đánh gãy, buông tay của ra, giọng : “Lần trước em bị cảm mạo, sao với ?”

      Tay bị nắm lấy, mấy sợi tóc nơi đầu vai tùy ý Cố Tần Thần vén ra sau, Hạ Nhiễm lấy tay còn tự do kéo kéo vạt áo , kinh ngạc hỏi: “Có phải chuyện của em đều biết ?”

      cười cười, trả lời, ngược lại hỏi lại vấn đề vẫn chưa được thỏa mãn: “Lần sao bị bệnh, em đừng đến thăm”.

      Hạ Nhiễm hiểu: “Tại sao?”

      “Bởi vì kiềm chế được”. Cố Tần Thần chững chạc đàng hoàng, thuận tay vuốt vuốt tóc , sau đó lại sờ sờ vành tai : “ sợ sức đề kháng của em tốt, khiến em cũng bị bệnh”.

      Mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, đánh vào ngực : “Cố tiên sinh, có thể đứng đắn chút ?”

      Lúc này, cũng tương đối ràng, cha mẹ đều biết chuyện của và Cố Tần Thần, việc Cố Tần Thần biết thân thể tốt cũng là dễ hiểu.

      Nghe như vậy, Cố Tần Thần thấp giọng cười khàn, lại thu lại nụ cười, thanh lo lắng: “Nếu hỏi, có phải em quyết tâm với ?”

      “Sáng hôm đó em có chút cảm mạo, cũng uống thuốc rồi. Hơn nữa còn có tranh chấp với thư ký PHương, chính em cũng quên”. Hạ Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt nam nhân có vẻ tố: “ chỉ bệnh chút thôi, chỉ hắt hơi vài cái”.

      Cố Tấn Thần trầm mặc hồi, nghe như vậy, lại nhìn sắc mặt hồng nhuận của , tâm cũng thả xuống. mắt lại nhìn Hạ Nhiễm mặc váy tay, lông mày lập tức nhíu lại, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người , bọc lại chặt: “Sáng mai dậy sớm, tới đón em”.

      Hạ Nhiễm cảm thấy ấm áp hẳn, khẽ gật đầu, sau đó mới ý thức được vấn đề: “Ngày mai phải cuối tuần sao?”

      “Ừ. Ngày mai có hoạt động, chúng ta cùng tham dự”.

      “Hoạt động gì?”

      Hạ Nhiễm hỏi xong liền thấy khóe môi Cố Tần Thần cong lên, cười cười, có chút gian xảo. chỉ trả lời câu: “Làm lễ đưa tiễn Tiêu Sơn”.

      ----------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. Thanks ss ^^

    5. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Khổ thân bạn tiểu Tiêu mất công làm cây cầu cho ng ta xong chiện bị ng ta hất :)))
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :