1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 99

      Lâm Tam Tư yên lặng ngồi trong thư phòng, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, nhàng chiếu lên gương mặt nàng, dung nhan hiền dịu ngọt ngào ánh lên chút ánh sáng nhu hòa, khiến nàng trở nên quyến rũ động lòng người.Bách Hợp lo lắng nàng ra ngoài nên đóng cửa thư phòng lại, cách cánh cửa, tiếng ồn ào bên ngoài cũng bớt rất nhiều.

      Dù gì đây cũng là phủ thái tử, có lính gác đứng canh, những người kia bất kể có thân phận gì cũng dám liều mạng xông vào bên trong, Lâm Tam Tư có thể tạm yên tâm về an toàn của mình và người trong phủ.Nàng ngồi tĩnh tâm, cẩn thận nhớ lại hết mọi chuyện xảy ra hôm qua.

      biết suy nghĩ bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài bỗng nhiên còn nữa, cả phủ thái tử chìm trong yên tĩnh, ngay cả Bách Hợp cũng cảm thấy kì lạ, vội : “Tiểu thư, để nô tỳ ra xem thế nào.” xong liền ra cửa, sau đó lại yên tâm với Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, người tuyệt đối được ra đó!”

      Lâm Tam Tư mỉm cười, gật đầu tỏ ý mình rời khỏi đây, lúc này Bách Hợp mới yên tâm chạy ra ngoài.

      Bách Hợp động tác mau lẹ, bước chân khi chạy linh hoạt như con thỏ , qua mấy hành lang và hai khoảng sân là ra đến đại môn, những người đứng bên trong nàng biết, đó đều là người của phủ thái tử, mọi người đứng lấp kín như bức tường, ngăn cản những người bên ngoài muốn xông vào.

      Mà lúc này ở giữa hai nhóm người, có bóng dáng cao lớn, tuấn dật phi phàm lẳng lặng đứng đó, khí phách cao quý khác biệt khiến cho càng thêm nổi bật trong đám đông, giờ phút này chắp tay sau lưng, thân mặc trường sam màu xanh đen đứng trước cửa, đại môn sừng sững tráng lệ cũng sánh bằng khí phách của lúc này.

      Ánh mắt trầm uy nghiêm quét qua lượt những người đứng bên ngoài cửa, đối diện với ánh mắt đó, người ta khỏi run lên, chẳng hiểu tại sao lại rụt cổ lại, càn quấy ban nãy bỗng chốc biến thành kinh sợ.

      Hoắc Dực nheo mắt, : “Nghe các ngươi có việc tìm ta?” Lúc chuyện, ánh mắt của lại liếc qua vòng, sau đó thờ ơ dừng lại ở Lâu Ân Bình.

      Lâu Ân Bình có vóc người hơi mập, lúc này khỏi run lên, nếu có nô tài đứng bên cạnh đỡ chắc ông ngã xuống rồi.Ông cũng vì bi phẫn quá nên mới mất lí trí, suy nghĩ chu toàn mà xông thẳng đến phủ thái tử đòi người.Theo lý thuyết ông là người của thái tử điện hạ, trước khi muốn đến phủ thái tử phải xin chỉ thị của Hoắc Dực, nhưng ông có, phải là ông biết, mà là ông cố ý làm như vậy.

      Sau khi biết Hoắc Dực vào cung, ông liền điều người tới phủ thái tử, muốn nhân cơ hội bắt giữ Lâm lương đễ.Chuyện thái tử điện hạ sủng ái Lâm lương đễ cả thế nhân này đều biết, ông nếu tranh thủ bắt người e là sau rất khó khăn, đó có thể coi là chuyện mà ông thể hy vọng.Lâm lương đễ có liên quan tới cái chết của nữ nhi ông, nếu điều tra được chuyện này ông tuyệt đối bỏ qua.Chẳng qua là ông ngờ người của phủ thái tử cũng che chở Lâm lương đễ như vậy, đứng đây lúc lâu rồi mà ông còn chưa bước nổi chân vào phủ thái tử.

      “Hồi điện hạ.” Lâu Ân Bình ổn định cảm xúc, hết sức kìm nén nỗi bi thương vì mất nữ nhi, chậm rãi mà kiên định : “Vi thần phải đến để tìm điện hạ, vi thần tới tìm Lâm lương đễ.” Lâu Ân Bình tuy cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng giọng vẫn hơi run.

      “Vậy sao?”

      Ánh mắt của Hoắc Dực giống như mũi đao, vừa nhọn vừa sắc, dáng vẻ như có phần hứng thú nhìn Lâu Ân Bình, nhưng Lâu Ân Bình chỉ cảm thấy như có mũi đao nhọn đâm vào người ông vậy, khiến ông dám nhìn thẳng.

      “Lâu thượng thư muốn tìm lương đễ của ta làm gì?”

      đường về, Hoắc Dực biết được chuyện xảy ra, nhưng vẫn cố tình hỏi Lâu Ân Bình, đủ thấy là tức giận cỡ nào.

      Lâu Ân Bình sao có thể biết? Chẳng qua chuyện đến nước này, ông đành phải bất chấp thôi.

      “Điện hạ, vi thần có nguyên nhân nên mới phải làm vậy, tuy có phần mạo phạm, nhưng kính xin điện hạ lượng thứ cho!” Lâu Ân Bình cũng vòng vèo mà ngắn gọn luôn: “Tiểu nữ của vi thần hôm qua đột nhiên trúng độc qua đời, trước đó tiểu nữ có gặp gỡ Lâm lương đễ, mà chính nha hoàn thiếp thân của tiểu nữ tên Bạch Liên tận mắt nhìn thấy Lâm lương đễ bỏ thứ gì đó vào trong nước uống của tiểu nữ, cho nên vi thần xin được mời Lâm lương đễ theo vi thần trở về chuyến.”

      Hoắc Dực nhíu mày, ung dung : “Chuyện hợp tình hợp lý, ta có thể hiểu, có điều sao Lâu thượng thư muốn đưa người mà lại trước cho ta tiếng vậy?”

      Lâu Ân Bình lập tức kinh sợ, ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy ánh mắt u tối và nụ cười lãnh khốc của , đôi môi mỏng cất giấu lạnh lẽo tột cùng.

      “Vi thần…”

      Lâu Ân Bình muốn đáp lời Hoắc Dực cắt ngang lời ông: “Cách làm của Lâu thượng thư khiến cho ta hoài nghi.”

      Lâu Ân Bình vì e ngại thân phận của Hoắc Dực cũng như trung thành của ông với , liền : “Vi thần có toan tính gì cả, chỉ muốn điều tra ràng nguyên nhân cái chết của nữ nhi.”

      Hoắc Dực lạnh lùng cười, dáng vẻ hờ hững, đôi mắt toát ra lạnh lẽo khiến người ta dám đến gần, : “Lâu thượng thư, ngươi cho rằng ta biết quý phủ của ngươi có những thứ gì sao? Nếu là người chịu được đau đớn, chẳng phải rất khó đứng dậy rồi thoát ra ư?”

      Lâu Ân Bình đỏ mặt: “Vi thần xin lấy cái đầu của mình ra để bảo đảm với điện hạ, rằng khi đưa Lâm lương đễ về, vi thần tuyệt đối dùng hình để tra tấn.Nhưng nếu chuyện này được điều tra ràng, Lâm lương đễ chính là kẻ hạ độc, xin điện hạ cho vi thần được đối xử bình đẳng.”

      Hoắc Dực nhìn Lâu Ân Bình, dáng vẻ đáng sợ bao phủ toàn bộ lên phủ thái tử. khẽ mở miệng, ngữ điệu lạnh như băng : “ như vậy, nghĩa là Lâu thượng thư kiên quyết muốn bắt người ngay tại phủ của ta sao?”

      “Vi thần nếu muốn điều tra về cái chết của nữ nhi, nhất định phải đưa Lâm lương đễ .”

      Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Nếu như ta đồng ý?”

      Lâu Ân Bình chắp tay lại, vung vạt áo lên, từ từ cúi đầu xuống, : “Mong điện hạ suy xét.”

      câu này của Lâu Ân Bình, người nào nghe chỉ cảm thấy như ông khuyên nhủ, nhưng Hoắc Dực lại nghe ra ý khác.Tầm mắt thờ ơ nhìn Lâu Ân Bình, ông ta là quân cờ mà đặt trong triều đình, vì để cho quân cờ này tránh thoát được cái nhìn của mọi người, phải hao tổn rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, mục đích là để vào thời khắc quan trọng có thể nhận được trợ giúp của ông ta.Nếu vì chuyện này mà mất Lâu Ân Bình, cũng coi như những tâm sức mà giao ra hoàn toàn là uổng phí.

      Lâu Ân Bình chính là lợi dụng điểm này để bắt phải đưa ra lựa chọn.

      Đáng tiếc là, Lâu Ân Bình theo lâu như vậy, mà vẫn chưa hiểu gì về cả.

      cho phép của ta, ai được đưa nữ nhân của ta .” Hoắc Dực mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua lượt, ngữ điệu kiên định khiến cho mọi người chấn động, “Các ngươi được phép, cả Lâu thượng thư ngươi cũng được.”

      Thái độ của Hoắc Dực ràng tỏ ý thương lượng, Lâu Ân Bình cũng biết là mình tính sai, ông có thể nhìn ra tức giận và thái độ thay đổi của Hoắc Dực đối với ông, nếu còn tiếp tục tranh chấp như vậy cả hai bên đều có lợi, suy tính lại, ông quyết định lấy lui làm tiến, nếu hôm nay vào được phủ thái tử ông đổi cách khác, bất luận thế nào ông cũng phải điều tra cho chuyện này.

      Nghĩ tới đây, Lâu Ân Bình liền chắp tay lại, cung kính : “Vậy vi thần xin lỗi quấy rầy, vi thần xin phép cáo lui.”

      Hoắc Dực nổi danh lãnh khốc, những nha môn thị vệ vừa thấy Hoắc Dực trở về phủ cũng sợ đến mức suýt tiểu ra quần rồi, thấy thái độ của Lâu Ân Bình bọn họ càng dám lên tiếng, cúi đầu muốn rời lại nghe thấy thanh lạnh lùng của Hoắc Dực truyền tới.

      “Chuyện hôm nay, ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi, nếu còn xảy ra lần nữa, ta tuyệt đối nương tay.”
      Last edited: 12/8/17

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mình cứ tưởng cuối cùng Lam Tư cũng có 1 ng bạn tốt chưa j Lâu tiểu thư kia chết rồi -_-
      AikoNguyenNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 100

      Dưới áp bách uy nghiêm cường thế của Hoắc Dực, đám đông trước phủ thái tử dần dần tản , trước cửa khôi phục lại yên tĩnh như thường ngày.Hoắc Dực quay bước vào bên trong, thu lại tàn khốc ai bì nổi trong ánh mắt, lạnh lẽo bao quanh cơ thể cũng giảm rất nhiều.

      “Lương đễ đâu?” Hoắc Dực dẫn đầu bước , vừa vừa cởi áo khoác ra, Phục Linh và Lý tẩu đằng sau thấy vậy liền vội vàng tới nhận lấy áo.

      Phục Linh thấy chuyện được khống chế, liền bảo Bách Hợp vào báo tin, đoán chừng lúc này tiểu thư cũng biết là thái tử điện hạ trở lại rồi.

      “Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư ở trong thư phòng.”

      Hoắc Dực lập tức chuyển hướng về phía thư phòng, : “Hôm nay các ngươi có công bảo vệ chủ nhân, báo với tất cả mọi người trong phủ đến khố phòng lĩnh thưởng.”

      Phục Linh và Lý tẩu nghe vậy liền nhìn nhau cười, các nàng chỉ tận trung với chủ tử của mình mà thôi, chứ cũng muốn nhận thưởng gì cả, nhưng thái tử lên tiếng tất cả hạ nhân trong phủ đều được lĩnh thưởng, các nàng cũng cảm thấy rất vui.

      “Đa tạ thái tử điện hạ, nô tỳ báo cho bọn họ.”

      Hoắc Dực chắp tay sau lưng, mắt thấy mình cách thư phòng ngày gần, bước chân cũng dài hơn chút. “ , lĩnh thưởng xong quay lại đây, vào bếp chuẩn bị cho ta chút canh an thần cho Tam Tư uống.”

      “Nô tỳ tuân mệnh.”

      Bên trong thư phòng, Lâm Tam Tư ngồi nghe Bách Hợp thuật lại cách rất sinh động những việc vừa xảy ra, nghe Bách Hợp là điện hạ về, tâm trạng vốn thấp thỏm lo âu của nàng thoáng chốc bình tĩnh trở lại.

      “Tiểu thư, thái tử điện hạ đúng là có gì mà làm được cả, tiểu thư được tận mắt nhìn thấy nên biết đâu, những người đó vừa trông thấy thái tử điện hạ thôi là bị dọa mất hồn rồi, chẳng ai dám câu nào nữa, cuối cùng tất cả phải tiu nghỉu ra về.”

      Lâm Tam Tư nở nụ cười ấm áp, chăm chú nghe Bách Hợp kể, sau đó đứng dậy, dáng vẻ tinh nghịch cười : “Các em lo lắng cho ta nên cho ta ra khỏi phòng, bây giờ điện hạ về rồi, ta có thể ra ngoài được chưa?”

      giờ còn nguy hiểm nữa, tiểu thư tất nhiên có thể ra ngoài.” Bách Hợp gật mạnh đầu, đột nhiên híp mắt cười : “Nhưng nếu điện hạ mà biết tiểu thư ở trong này nhất định đến đây đó.”

      Bách Hợp vừa dứt lời Hoắc Dực đứng ở cửa thư phòng, dọa cho Bách Hợp sợ hết hồn, nàng luôn hầu hạ Lâm Tam Tư, mỗi ngày đều gặp thái tử điện hạ, nhưng dù có quen đến mấy nàng cũng vẫn sợ! Khom người hành lễ, : “Thái tử điện hạ.”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, ánh mắt thâm trầm quan sát nàng, thấy nàng bị thương chỗ nào mới yên lòng, phất tay với Bách Hợp: “Lui xuống .”

      Bách Hợp nhanh như chớp ra khỏi phòng, giúp hai người đóng cửa lại, sau đó vội chạy đến chỗ Phục Linh và các nha hoàn.

      Hoắc Dực chậm rãi tới trước mặt Lâm Tam Tư, thân thể cao lớn chặn lại tầm mắt nàng, thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình nở nụ cười, ánh mắt trong veo giấu chút phiền muộn, càng vì chuyện vừa xảy ra làm hỏng tâm trạng, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên, gương mặt mịn màng như có thể bấm ra nước, khiến cho Hoắc Dực kìm được mà muốn đưa tay lên vuốt ve.

      Thầm thở dài trong lòng, Hoắc Dực xoa mặt Lâm Tam Tư, cuối cùng dời xuống ôm lấy hông nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, môi lưỡi dây dưa, tiếng thở của cả hai dần trở nên đứt quãng. phải với nàng như thế nào bây giờ đây, phụ hoàng hạ chỉ, mười ngày sau phải đưa thiên kim tiểu thư của Bùi thừa tướng vào phủ rồi.

      Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm trong ngực, hưởng thụ đôi môi ấm áp của dính chặt lấy môi nàng, lúc hôn có lúc rất nhàng, lúc lại gấp gáp, phát này khiến cho nàng cảm thấy khó hiểu, liền lén mở mắt ra nhìn, thấy lông mi của Hoắc Dực rất dài, mi tâm cau lại, đôi mắt nhắm nghiền, khiến người ta thể nhìn ra được cảm xúc của lúc này.

      Lâm Tam Tư hồ nghi nhìn Hoắc Dực, đột nhiên lại thấy bên hông hơi nhột, muốn đưa tay ra sờ bên tai lại truyền đến tiếng của Hoắc Dực: “Tập trung nào.”

      Lâm Tam Tư khẽ sửng sốt, cười : “Điện hạ nhắm mắt mà vẫn nhìn thấy sao?”

      Hoắc Dực híp mắt, dở khóc dở cười : “Hôn nàng mà chẳng thấy nàng nhúc nhích gì cả, thế mà ta còn phát ra sao?”

      Lâm Tam Tư ngượng ngùng đáp: “Lần sau ta nhất định chú ý.”

      Hoắc Dực “hả” cái rồi : “Lần sau ư?”

      Lâm Tam Tư vội vàng xua tay: “ , ta sai rồi, phải lần sau mà là ngay bây giờ.”

      Lâm Tam Tư ở bên Hoắc Dực lâu nên năng lực hành động cũng trở nên mạnh mẽ hơn, vừa dứt lời hai cánh tay ôm lấy cổ Hoắc Dực, dựa cả người mình vào , cơ thể duyên dáng mềm mại dán sát vào, hương vị ngọt ngào của nàng tỏa ra khiến cho Hoắc Dực híp chặt mắt hơn, thầm kìm chế phản ứng sinh lý của mình.

      Lam Tam Tư kiễng chân lên hôn , đôi môi đỏ bừng ướt át mới bị hôn dường như tỏa ra mê lực, Hoắc Dực rất hài lòng với bạo dạn chủ động của nàng, lập tức cuồng nhiệt đáp lại, tiện tay kéo cái ghế tới gần rồi ngồi xuống, sau đó đặt Lâm Tam Tư ngồi đùi mình, thoải mái tận hưởng thời gian triền miên thân mật của hai người.

      lúc lâu sau, Hoắc Dực mới chậm rãi buông nàng ra, nhìn dáng vẻ yên lặng cúi thấp đầu của nàng, thân thể mảnh mai dựa vào ngực , tự chủ được mà ôm chặt nàng hơn, ngửi mùi hương thơm của nàng, chậm rãi : “Ta xin lỗi vì để nàng phải sợ hãi.”

      Lâm Tam Tư dựa vào lòng Hoắc Dực, lắng tai nghe nhịp tim của , khóe môi nhếch lên cười.Nghe Hoắc Dực vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy hình như mình sống quá vô tư rồi.

      “Ta sợ mà, ta chỉ ở yên trong này thôi chứ ra ngoài, nên cũng biết bên ngoài như thế nào.”

      Hoắc Dực nghe nàng thoải mái đáp lại như vậy, liền hỏi: “Vậy sao? Còn ta rất sợ hãi đấy.”

      Lâm Tam Tư nhướn mày : “Tại sao?”

      “Ta nghe tin có đám người đứng bên ngoài muốn bắt nàng , quả cảm thấy rất sợ.” Hoắc Dực biết nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên cười khổ : “Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác như vậy.”

      Lâm Tam Tư trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào và ấm áp, dịu dàng : “Điện hạ, chẳng phải bây giờ ta có chuyện gì rồi sao? Người của điện hạ làm việc cũng rất tận tâm, chàng đừng lo lắng.”

      Hoắc Dực nghe xong liền kiên định nhìn nàng, chân thành : “Là sơ suất của ta, ta cam đoan với nàng, chuyện như vậy tuyệt đối xảy ra lần thứ hai.”

      Lâm Tam Tư mím môi, gật đầu : “Ừm, ta tin chàng.”

      Lâm Tam Tư lúc này mới nhớ đến chuyện mà nàng muốn hỏi Hoắc Dực: “Điện hạ, chàng có tin chuyện Lâu tiểu thư qua đời có liên quan gì đến ta ? Theo như lời Lâu đại nhân ta chính là người cuối cùng gặp nàng ấy đấy.”

      Hoắc Dực nhướn mày, đưa tay nhàng sờ lên mặt nàng, đáp: “Ta tin nàng, cả cuộc đời này đều tin nàng.”
      Last edited: 12/8/17

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 101

      Đêm khuya, trong phủ thái tử vô cùng yên ắng, Lâm Tam Tư ngủ say, chắc do hôm qua ở trong thư phòng hơi lạnh nên trước khi ngủ nàng có ho mấy cái, nhưng cũng nghiêm trọng lắm, chỉ cười muốn được đích thân lên núi hái quả tỳ bà(1) mang về ăn, vì quả đó trị ho rất tốt.


      (1) Quả tỳ bà: Có nguồn gốc từ vùng Đông Nam Trung Quốc, quả có hình giống đàn tỳ bà. Ngoài ra, quả còn có nhiều tên gọi khác như nhót Nhật, nhót tây, lô quất...Quả tỳ bà khi còn xanh rất chua, nhưng khi chín có vị ngọt xen lẫn chua và thơm, ăn rất mát.Quả thường được ăn vào mùa lạnh bởi loại quả này có công hiệu phòng và trị ho, cảm cúm, hen suyễn rất tốt.

      Hoắc Dực cúi xuống hôn lên thái dương nàng, giúp nàng đắp lại chăn rồi mới tới thư phòng, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đợi ở đó khá lâu rồi, giờ đứng yên như hai cái cọc gỗ vậy.

      “Hai ngươi hãy điều tra về chuyện của Lâu tiểu thư .”

      Hoắc Dực phân phó, lúc khẽ giơ ống tay áo lên, lập tức mùi hương nhè tỏa ra.Tống Cảnh Ngưỡng mũi tốt mà mắt cũng tốt, nhận ra ngay mùi hương đó phát ra từ cái túi thơm giấu trong tay áo của thái tử.

      Trước đây phải điện hạ rất ghét kiểu mùi hương thơm ngát thanh nhã này sao? Sao bây giờ còn mang theo túi thơm bên người như vậy?

      Tống Cảnh Ngưỡng nghĩ xong, khỏi quay sang nhìn Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh, thấy gương mặt chữ điền của cũng rất kinh ngạc giống mình càng thấy khó hiểu hơn, xem ra trí nhớ của hề sai, vậy điện hạ làm sao thế nhỉ?

      Hà Tất Kỳ tò mò nhiều như Tống Cảnh Ngưỡng, nghi ngờ chỉ thoáng qua rồi thôi, cái mà lo lắng là chuyện chính , nghĩ chút rồi : “Hôm nay thuộc hạ cũng nghe được chuyện gì xảy ra, có điều Lâu thượng thư làm to chuyện như vậy, thuộc hạ lo lắng ông ta tính toán đến việc lựa chọn vị kim chủ khác.”

      Hoắc Dực lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén ai bì nổi: “Cho dù có là người của ta vẫn có quyền được lựa chọn, có thể đổi chủ, nhưng được phép đụng đến người của ta! Nếu ông ta lấy thân phận bí mật của mình để uy hiếp ta, vậy đừng trách ta vô tình.”

      Hà Tất Kỳ suy đoán ý tứ trong lời của Hoắc Dực: “Ý của điện hạ là…”

      “Hai ngươi hãy điều tra về nguyên nhân cái chết của Lâu tiểu thư.” Hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt ngày tăng lên: “Trong thời gian này, bất luận Lâu Ân Bình có muốn làm gì cứ để ông ta làm, chỉ duy nhất việc gây bất lợi cho Lâm lương đễ được, nếu phát ra ông ta làm chuyện đó, cần có lệnh của ta, các ngươi cứ tùy thời mà lấy mạng ông ta.”

      Hà Tất Kỳ chắp tay : “Thuộc hạ .”

      Tống Cảnh Ngưỡng lúc này mới lên tiếng: “Điện hạ, Lâm lương đễ là người cuối cùng gặp Lâu tiểu thư sao?” Lúc nghe tin Lâu tiểu thư trúng độc chết, sợ hết hồn, ràng hôm qua mới được nhìn thấy mỹ nữ, sao đột nhiên người còn? Lại liên quan đến cả Lâm lương đễ nữa?”

      Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền tối sầm, chậm rãi quay sang nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, khiến cho sợ đến mức nhũn cả chân, hận thể cắn lưỡi tự tử luôn tại đây.

      Dưới thời khắc mấu chốt, may là còn có Hà Tất Kỳ giải vây, : “Những việc Lâm lương đễ làm bọn thuộc hạ đều biết, tất cả đều giống điện hạ, tin tưởng chuyện này có liên quan gì đến Lâm lương đễ, thuộc hạ nhất định dốc lòng điều tra cho chuyện này, trả lại trong sạch cho Lâm lương đễ.”

      “Ừm.” Hoắc Dực gật đầu, gương mặt lạnh lùng do ánh nến mà lúc sáng lúc tối, khiến người ta thể nhìn . “Mấy ngày tới hãy tăng thêm người canh giữ xung quanh phủ, gặp kẻ nào khả nghi phải bắt giữ ngay.”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Tống Cảnh Ngưỡng : “Điện hạ yên tâm, chuyện này thuộc hạ phân phó rồi, tuyệt đối để cái lá cây nào lọt được vào trong phủ thái tử.”

      Đúng là thái tử khi quan tâm quá có lúc giữ được bình tĩnh, phủ thái tử xung quanh nhìn có vẻ chỉ là khu phố bình thường, nhưng thực tế là được bố trí rất nhiều lực lượng hùng mạnh để bảo vệ cho an toàn của người trong phủ.Bây giờ chưa đến việc Lâu thượng thư thể bước vào phủ thái tử, mà kể cả ông ta có vào được cũng có bản lãnh bắt Lâm lương đễ , nếu ông ta có thể hành động đơn giản như vậy những binh sĩ đứng bên ngoài phủ có khác nào bù nhìn?

      ra phải là Hoắc Dực quan tâm quá nên mất bình tĩnh, vì điều sợ phải là người ngoài muốn đột nhập, mà sợ rằng chính bản thân Tam Tư muốn rời khỏi phủ thái tử.

      Phụ hoàng ban thánh chỉ tứ hôn, cho dù có là đương kim thái tử cũng thể làm trái lời hoàng thượng.Đối với chuyện để Bùi tiểu thư làm thiếp phải là chuyện gì khó, thích Bùi thị, bọn họ có thể buộc nạp nàng ta làm thiếp, nhưng thể buộc phải nàng ta, nên chuyện đưa nàng ta vào phủ chẳng quan tâm, cứ mặc kệ nàng ta là xong! Nhưng Tam Tư liệu nghĩ thế nào đây, sợ biết phải với nàng như thế nào, tâm ý của liệu nàng có thấu hiểu hay ?

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng nhận ra khác thường của điện hạ, khỏi : “Điện hạ, trong cung xảy ra chuyện gì sao?”

      Hoắc Dực xua tay, : “Mùa này quả tỳ bà Nam Cống Sơn chín, các ngươi chuẩn bị chút, ta muốn đưa Tam Tư và Hi Nhi Nam Cống Sơn hái quả tỳ bà.”

      phải chứ? Tống Cảnh Ngưỡng khó xử : “Nam Cống Sơn là địa bàn của hoàng thúc Đoàn vương của điện hạ, lão vương gia tính tình nóng nảy dễ chọc, chưa nghe người ta giải thích mở miệng quát.Năm ngoái Nam Dương công chúa lên hái tỳ bà, biết làm gì mà khiến cho lão vương gia mất hứng, cuối cùng khóc lóc trở về.”

      Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh gật đầu, tuy là người lạnh lùng, nhưng nghe thấy hai chữ Đoàn vương thôi cũng phải kiêng nể, : “Điện hạ, thuộc hạ nghe bây giờ phong cảnh Lệ Sơn rất đẹp, điện hạ đến đó tốt hơn.”

      Hoắc Dực sao mà biết tính tình của hoàng thúc Đoàn vương chứ? Nhưng sợ Đoàn vương, năm mười mấy tuổi, còn từng cãi nhau trận với Đoàn vương, sau này khi trưởng thành, lại có phần kính trọng ông, nhưng cũng muốn gần gũi thân cận, phải sợ, mà là muốn lãng phí thời gian.

      Biết làm thế nào được? Tam Tư muốn hái tỳ bà mà, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ của nàng khi cười kể với là hồi bé nàng rất thích leo cây hái tỳ bà, khiến kìm được mà nở nụ cười.Cho dù hoàng thúc của có là ác ma, cũng muốn chuyến tới Nam Cống Sơn, cùng Tam Tư của hái tỳ bà.

      Tống Cảnh Ngưỡng kinh ngạc há to miệng, vừa rồi ràng điện hạ còn u sầu mà, sao bây giờ lại tự nhiên cười vậy? Còn cười đến mất hồn như thế?

      Xét thấy Hà Tất Kỳ là người luôn luôn lạnh lùng kiệm lời, nên việc thuyết phục Đoàn vương tất nhiên phải đặt người Tống Cảnh Ngưỡng, đối với chuyện này, Tống Cảnh Ngưỡng khổ thể tả, nhưng còn cách nào khác.

      Cũng may Tống Cảnh Ngưỡng đầu óc linh hoạt, biết Đoàn vương nổi danh háo sắc, nên liền mời Đoàn vương đến dự tiệc rượu, còn mời đến cả nữ nhân khiêu vũ nổi danh nhất kinh thành đến, trùng hợp lại là Đan nương mà Đoàn vương khao khát thèm muốn lâu.Đoàn vương sau khi biết tin là Phượng Đan nương cũng biểu diễn ở tiệc rượu, liền hồ hởi nhận lời ngay.

      *

      Sáng sớm, bên ngoài chim hót líu lo, Lâm Tam Tư ngủ trở mình, cánh tay vô thức giơ lên đập mạnh vào vai Hoắc Dực, khiến nàng giật mình tỉnh lại luôn, mở mắt ra thấy Hoắc Dực lấy tay chống đầu nằm nghiêng giường.

      “Xin lỗi điện hạ.” Lâm Tam Tư cuống quýt ngồi dậy, xoa bóp bả vai Hoắc Dực: “Có đau ?”

      Hoắc Dực cầm tay Lâm Tam Tư rồi đưa lên môi hôn, có chút trêu chọc : “Nàng đánh ta đấy à? Ta lại nghĩ là nàng vuốt ve ta đấy.”

      Lâm Tam Tư giận dỗi lườm cái, cố ý xoay người chỗ khác, : “Người ta lòng lo lắng cho điện hạ, còn chàng lại đem ta ra mà giễu cợt.”

      Hoắc Dực nhích lại gần, từ phía sau ôm lấy cơ thể mềm mại thơm ngát của nàng, nhàng kéo lại: “Ta rất thích dáng vẻ của nàng lúc này.”

      Hơi thở thơm mát của Hoắc Dực bay tới, giống như viên định tâm hoàn, khiến lòng Lâm Tam Tư bình tĩnh lại, nàng quay đầu hỏi: “Dáng vẻ gì?”

      Hoắc Dực nhìn nụ cười của Lâm Tam Tư, mắt khẽ nhíu lại, đợi nàng phản ứng liền cúi xuống trao cho nàng nụ hôn buổi sáng, sau khi thưởng thức đủ hương vị ngọt ngào môi nàng, mới hài lòng đáp: “Dáng vẻ khi làm nũng.”

      Lâm Tam Tư cắn môi : “Điện hạ càng ngày càng biết đánh lén.”

      Hoắc Dực xuống giường, bóng lưng to lớn khiến Lâm Tam Tư nhìn dời mắt. vừa mặc quần áo vừa trở lại giường, : “Được rồi, lần sau ta quang minh chính đại mà làm.” Dứt lời liền áp đảo Lâm Tam Tư dưới thân mình, cho nàng cự tuyệt, nhàng chậm chạp pha chút bá đạo mà hôn nàng.

      Lâm Tam Tư: Ơ kìa…

      Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Tam Tư mới biết là hôm nay được đến Nam Cống Sơn hái quả tỳ bà, là nàng rất muốn , nhưng mà Hi Nhi còn quá, nàng lo lắng đường xá xa xôi khiến Hi Nhi thể thích ứng.

      Hoắc Dực nghe vậy thản nhiên : “Con trai của ta, dù còn cũng phải biết chịu đựng gian khổ.”

      Lâm Tam Tư: “Vậy…Được rồi.”

      Bởi vì chỉ sáng tối về, nên Lâm Tam Tư chỉ chuẩn bị mấy thứ đơn giản để mang , cầm theo những đồ Hi Nhi cần dùng đến, mặc quần áo nhàng rồi lên đường.Quãng đường tuy hơi xa, nhưng xe ngựa của hoàng thái tử rộng rãi và thoải mái hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, nên dù là lần đầu tiên ngồi xe ngựa Hi Nhi cũng cảm thấy khó chịu, cứ cười khanh khách ngừng suốt cả đường .

      Lâm Tam Tư ngồi bế Hi Nhi lâu nên tay tê rần, lúc xuống ngựa Phục Linh liền giúp nàng bế Hi Nhi.Hoắc Dực đứng bên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Phục Linh, sau đó thoải mái đỡ Lâm Tam Tư bước lên thềm đá ở Nam Cống Sơn.Hoàng thúc Đoàn vương bị Tống Cảnh Ngưỡng mời đến kinh thành gặp mỹ nhân rồi, nên cần lo lắng có người cứ cằn nhằn ầm ĩ bên tai nữa.

      Lâm Tam Tư lòng chỉ nhớ đến nhi tử, người tuy được Hoắc Dực ôm eo về phía trước, nhưng thỉnh thoảng nàng lại quay đầu nhìn Hi Nhi, xem con ngủ hay thức, có đói bụng , có khóc quấy .Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hi Nhi được ra ngoài, nên tâm tư của nàng phần lớn đều đặt người Hi Nhi, căn bản rảnh để thưởng thức cảnh sắc núi, điều này khiến cho Hoắc Dực rất đố kỵ nhưng cũng có cách nào.

      Lúc Lâm Tam Tư lại lần nữa quay lại nhìn Hi Nhi, Hoắc Dực liền : “Tam Tư, ta nhức đầu quá.”

      Lúc , lông mày khẽ chau lại.

      Lâm Tam Tư nghe thế giật mình quay đầu về, vẻ mặt lo lắng đưa tay sờ trán Hoắc Dực: “Sao vậy? yên lành sao tự nhiên lại nhức đầu? Điện hạ có mệt ? Có muốn nghỉ ngơi chút ?”

      Hoắc Dực lắc đầu: “Ta mệt, chỉ hơi nhức đầu thôi.”

      Lâm Tam Tư lại quan tâm : “Vậy điện hạ ngồi xuống , ta giúp chàng xoa bóp.”

      “Được.” Hoắc Dực gật đầu , “Tam Tư, nàng ở đây với ta, thêm hai người hầu hạ nữa là đủ rồi, những người còn lại bảo họ vào phủ trước .”

      Lâm Tam Tư cũng suy nghĩ nhiều, : “Vâng.” Dứt lời liền bảo Phục Linh ôm Hi Nhi trước, sai người trải chỗ ngồi trong cái đình gần đó rồi đỡ Hoắc Dực vào trong đình nghỉ ngơi.
      Last edited: 12/8/17

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chẹp, ko biết lúc mấy bà kia vào phủ có gây nên sóng gió gì ko nữa, chắc có người mưu hại chị Tam Tư chứ gì, hừm.
      NGÂN TRÚCNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :