1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cuộc hành trình ăn thịt

      Tác giả:Hồng Thiêu Nhục

      Nguồn convert: wattpad

      By: .t.a.k.e.n.

      Editer: Thanh Thanh Mạn

      Văn án:​

      Học sinh Diệp Huyên vì tốt nghiệp cuộc thi hệ xuyên vô hạn, nàng cần phải cùng mỗi đối tượng công lược nhiệm vụ ở nhiều thế giới khác nhau ba ba ba.

      ====================================================================

      Part 1: Tu tiên. Cấm dục sư phụ

      Part 2: Hoàng gia phương Tây. Lãnh khốc ca ca

      Part 3: Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế (thái hậu x hoàng đế)

      Part 4: Võ hiệp. Đẩy ngã chính đạo thiếu hiệp (Ma Giáo nữ x chính đạo thiếu hiệp)

      Part 5: Huyền huyễn phương Tây. Đẩy ngã Thần Điện kỵ sĩ (thư ngốc pháp sư x Thần Điện kỵ sĩ)

      Part 6: Khoa học viễn tưởng. Đẩy ngã đế quốc thiếu tướng (sĩ quan phụ tá x thiếu tướng)

      Part 7: Tu tiên. Đẩy ngã bệnh kiều (đạo môn chân quân x ma môn bệnh kiều)

      Part 8: Khoa học viễn tưởng. Đẩy ngã phản quân thủ lĩnh (nghiên cứu sở tiến sĩ x phản quân thủ lĩnh)

      Part 9: Tây huyễn. Đẩy ngã đại thần quan (ác ma x thần quan)

      Part 10: Võ hiệp. Đẩy ngã em chồng (chị dâu x em chồng)

      Part 11: Hoàng gia phương Tây. Đẩy ngã thị vệ trưởng (công chúa x thị vệ trưởng)

      Part 12: Đẩy ngã Thánh Tăng

      Part 13: Chuyện xưa của hai nhân vật chính.

      Lời tác giả:

      1, bài này mười tám cấm

      2, phiêu văn, chủ yếu viết nữ chủ hòa nam chủ hiểu nhau nhau ba ba ba quá trình

      3, toàn văn 1V1, nam chủ đối nữ chủ thể xác và tinh thần duy nhất

      4, bài này nhiệm vụ, hệ thống sắc thái phi thường đạm, bởi vì đặt ra nguyên nhân, nữ chủ thoạt nhìn rất tinh phân, bởi vì tính cách bất đồng, có hội chủ động công lược, có ngược lại bị nam chủ công lược

      5, chuyện xưa tiết tấu, hướng quyết định bởi cho nam nữ chủ tính cách, vì thịt mà thịt
      p/s: 1. phần trong () là lời của mình
      2. mình k edit lời tác giả vì lười
      3. đây là lần đầu mình edit nên k tránh khỏi sai sót, chỗ nào k hiểu chém, bí quá k chém đk lướt luôn. nên các bn có ý kiến gì cứ góp ý để mình sửa lại
      4. hố này sâu hun hút nên mình rất muốn có ng làm cùng. liên lạc vs mình qua email [email protected]
      cuối cùng, chào mừng các bn nhảy hố
      Last edited: 30/5/18
      levuong, MaiAnhSF, Dvyta57 others thích bài này.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Tu tiên: cấm dục sư phụ-chương 1:


      Diệp Huyên là sinh viên năm tư hệ xuyên giới hạn, sắp tốt nghiệp, sắp tham gia cuộc thi tốt nghiệp.


      Cuộc thi của hệ xuyên giới hạn từ trước đến nay được đánh giá là khó nhất trong học viện xuyên , lúc trước Diệp Huyên vốn ghi danh vào hệ hot nhất trong học viện - hệ xuyên bàn tay vàng. Ai biết chỉ thiếu điểm, Diệp Huyên bị học viện phân đến hệ này. Trải qua bốn năm nằm dài chút nghiêm túc học hành, trước khi sắp thi, cuối cùng cũng cảm thấy bối rối.


      diễn đàn học viện Thủy Vũ Thiên, nhận được đống lớn đề thi của hệ toàn là các loại phim kinh dị mà mình có năng lực chiến đấu; phải là lên trời xuống đất làm được, sau khi đọc được báo cáo “tử trạng” cực kì thê thảm của người cẩn thận, Diệp Huyên liền cảm thấy cả người ổn.


      Sớm biết hệ xuyên vô hạn khó như vậy, còn bằng học lại năm rồi thi lại hệ bàn tay bàn vàng. Nhưng mà bình thường có thể sống có lý tưởng, khi vượt qua cuộc thi tốt nghiệp phải học lại bốn năm. Lòng nàng nóng như lửa đốt, biết bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc nghe giảng làm thế nào có thể thông qua cuộc thi, suy tính lúc lâu, quyết định tìm lão sư hỏi riêng chút.


      Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất của hệ xuyên giới hạn, bởi vì nũng nịu, các lão sư thường ngày đối với cũng có chút chiếu cố.


      Đẩy cửa ra, chỉ có người đàn ông trẻ tuổi mang kính mắt viền vàng dựa vào bàn làm việc. Diệp Huyên nhàng tới ghế dựa: “Thầy Cố, cuối tuần thi rồi, em biết nên làm thế nào, mong thầy có thể giúp đỡ chút.”


      Cố lão sư ngẩng đầu: “Thế nào, sao bình thường chịu lên lớp, tại biết sốt ruột rồi phải ?”


      Em thực biết sai rồi.” Diệp Huyên nghe lời lại lộ ra vẻ mặt áy náy, “Thầy thực nhẫn tâm nhìn em thể tốt nghiệp ? ”


      “Thầy biết với những tình cảnh đánh đánh giết giết nữ sinh như em quả thể ứng phó được.” Thầy Cố khẽ đẩy gọng kính, ”Trong hệ gần đây mới triển khai hệ thống thi khác, em nếu thực muốn tham gia thi theo hệ thống phim kinh dị, thầy có thể với trong hệ tiếng, cho em tham gia thi bằng hệ thống mới, em thấy như thế nào?”


      ạ?” Diệp Huyên ngạc nhiên mừng rỡ mở to mắt, “Hệ thống thi mới có cấp số nguy hiểm là bao nhiêu?”


      nhiều lắm.” Cố lão sư giơ ra ba ngón tay, “Ba sao.”


      Ba sao? Diệp Huyên nhất thời cảm thấy mở cờ trong bụng, cho dù là cuộc thi của hệ bàn tay vàng, cấp số nguy hiểm cũng là sáu sao. Cuộc thi của hệ xuyên giới hạn càng khỏi phải , cấp số nguy hiểm tăng đến thẳng lên chín sao.


      “Thầy cảnh cáo trước, hệ thống thi này chưa có ai thi thử, có khả năng xuất tình huống bất ngờ, em thực đồng ý thử?”


      “Có thể có bao nhiêu phần trăm ?”


      “Đại khái khoảng 10%.”


      “Được!” Diệp Huyên dứt khoát đồng ý, “Em quyết định thi bằng hệ thống thi này.”


      “Thẳng thắn.” Thầy Cố mỉm cười gật đầu, “Vậy thầy liền gọi điện cho chủ nhiệm hệ.”


      hiểu vì sao, Diệp Huyên cảm thấy trong mắt thầy giáo lóe ra tia sáng cổ quái, chắc là mình nhìn nhầm...


      Trong hệ rất nhất đồng ý chuyện này, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng trước cỗ máy móc cổ quái. Thầy Cố bảo nàng nằm vào khoang, Diệp Huyên định nhắm mắt lại, phút cuối cùng đột nhiên nghĩ đến muốn hỏi vấn đề: “ Thầy Cố, hệ thống xuyên này có chủ đề là gì?”


      Hệ thống thi cũ của hệ tuy cũng là xuyên qua nhiều thế giới, nhưng đều có chung chủ đề. Hệ thống thi cũ có chủ đề là phim kinh dị, còn hệ thống thi mới này có cấp số nguy hiểm cao, hẳn là thể loại vườn trường hay gì đó tương tự .


      “Oh, chủ đề hả?” Thầy Cố vừa đóng cửa khoang vừa ý vị thâm thường cười cười,”Em tuyệt đối đoán được.”


      “Là cái gì?”


      “Là thịt văn.”


      “Hả? Đợi chút,thầy vừa cái gì? Chủ đề là cái gì?”


      Thịt văn?!!!


      Cạch tiếng, cửa khoang bị đóng kín lại. Thân thể Diệp Huyên được bao bọc bởi luồng ánh sáng màu lam, nàng thân bất do kỷ bắt đầu lâm vào hôn mê bên trong nguồn sáng đó.


      Còn chưa kịp đem thông tin kinh người mà thầy Cố vừa mới ra tiêu hóa xong, chợt nghe bên ngoài khoang nam nhân gian xảo cười : “Đúng rồi, kém chút quên cho em biết. Nếu hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào, phải vĩnh viễn ở lại nơi đó. Cho nên, Tiểu Huyên, em nhất định phải hoàn thành nha.”


      Tiểu Huyên em ngươi(em …: là câu chửi bậy)! Cố Dần Thành, ông biết tay tôi!


      #


      Châu Đông Dương, trong phái Thương Lan, Diệp Huyên từ trong mộng dần dần tỉnh dậy.


      Vừa mới mở mắt, nàng liền nhìn quanh bốn phía cẩn thận đánh giá lượt. Đây là gian phòng rộng rãi, trong phòng mặc dù có hoa văn chạm trổ vàng son lộng lẫy, nhưng bàn là bàn bạch ngọc, ly cũng là ly lưu ly. Từng ngọn cây nhánh cỏ được bao phủ bởi ánh trăng thuần khiết, nhưng bên trong lại lộ ra tinh xảo, quý giá.


      Diệp Huyên nhìn lại bản thân, khối thân thể này chỉ là tiểu nương. Mặc thân quần áo đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh phần được vấn thành búi tóc đáng , còn lại buông dài xuống. Vóc người chưa trưởng thành, nhưng dáng vẻ trong sáng đáng , vừa liếc mắt nhìn cái liền biết sau này lớn lên nhất định là mỹ nhân.


      Lúc này, trong đầu nàng sắp xếp lại toàn bộ tình. Hiển nhiên, bản thân bị Cố lão sư, đúng, Cố Dần Thành gài bẫy.


      Trước mắt đây là thế giới đầu tiên mà Diệp Huyên xuyên đến, cũng là bài thi thứ nhất của nàng. Nhiệm vụ mà hệ thống đặt ra cho thí sinh rất đơn giản, thí sinh xuyên đến thể loại thịt văn, thay thế nhân vật nữ trong thịt văn, sau khi hoàn thành tâm nguyện của nhân vật là có thể qua cửa.


      Mà tâm nguyên đa phần là cùng người mà nhân vật nữ thích lăn lên giường. Mà việc lên giường bao nhiêu lần mới tính là hoàn thành tâm nguyện được quyết định bởi ý nguyện của nhân vật nữ.


      Nhìn chữ trôi màn hình trong suốt, Diệp Huyên kém chút tức đến hộc máu. Tuy rằng bình thường nàng thường xuyên hoàng văn, nhưng bản thân vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ a! Nhiệm vụ cùng nam nhân lên giường này đến cùng là phải làm thế nào?


      Nhưng nêu hoàn thành nhiệm vụ phải vĩnh viễn ở lại thế giới này, Diệp Huyên tuyệt đối chấp nhận.


      Nàng ngừng tự cổ vũ bản thân, quan hệ, coi như chơi trò chơi 18+, dù sao cũng phải thân thể của chính mình.


      Sau khi tự trấn an bản thân phen, Diệp Huyên tiếp tục xem thông tin nhiệm vụ.


      Thế giới nàng xuyên đến đầu tiên là thế giới Tu tiên. Nhân vật trong nhiệm vụ cũng gọi là Diệp Huyên, là đệ tử chân truyền của phái Thương Lan, môn phái lớn nhất trong giới tu tiên. Diệp Huyên thời mới mười ba tuổi, từ khi còn nằm trong tã lót, được sư phụ nhặt về núi, tự tay dưỡng dục cho đến bây giờ.


      Mà mục tiêu công lược của Diệp Huyên là sư phụ của khối thân thể này, trưởng lão Phụng Chân điện của phái Thương Lan, Trương Diễn.


      Đọc đến đoạn này, Diệp Huyên khỏi chậc lưỡi. Tiểu nương này đúng là... thế nhưng đối với sư phụ khác gì phụ thân của mình lại sinh ra cái loại tình cảm này. Đáng tiếc là, vị trưởng lão Phụng Chân điện này lòng hướng đạo, tiểu nương trong tối ngoài sáng ám chỉ vài lần, vẫn chút phản ứng.


      Nghĩ lại cũng thấy đúng, đối với tiểu nữ hài mười ba tuổi, lại do mình tự tay nuôi dạy, có thể có phản ứng gì, tiểu nương này cũng quá vội vàng.


      Dù sao thời gian trong thế giới của nhiệm vụ so với thời gian trong thế giới thực là trùng nhau, mà hệ thống lại quy định thời hạn hoàn thành, Diệp Huyên liền vui vẻ ngốc trong này vài năm. Sống cuộc sống của tiên nhân, mỗi ngày cưỡi mây đạp gió, cảm giác nhất định rất tuyệt.


      Vui vẻ quyết định xong, Diệp Huyên tính toán trước tiên xem công lược mục tiêu. Dù sao về sau cùng lên giường, vẫn là tìm hiểu chút tốt hơn.


      Nàng vừa mở cửa ra, trong phút chốc, cảm thấy trời cao đất rộng. ra điện của Diệp Huyên nằm vách đá dựng đứng cao chót vót, phóng mắt nhìn xuống, dưới chân là mây mù trắng xóa, bất chợt có bầy hạc từ trong mây bay vút lên, lướt qua trước mắt nàng. tầng mây trắng, mặt trời rực rỡ chói chang, chiếu lên lầu gác phía xa, lầu ngọc điện vàng đúng là rơi xuống chốn bồng lai tiên cảnh.


      Giữa trời xanh, bỗng thấy đạo kiếm quang bay tới, trong giây lát liền đến trước mặt Diệp Huyên. thanh y đồng tử từ thân kiếm nhảy xuống, vừa thấy Diệp Huyên liền lộ ra cung kính tươi cười: “Diệp sư thúc, ngài dậy? Sư thúc tổ có việc triệu ngài tới.”


      “Ừ.” Diệp Huyên qua loa gật đầu, sư phụ của nguyên thân là Trương Diễn ở Thương Lan phái có bối phận cực cao, nên Diệp Huyên theo cũng hưởng được thơm lây, tuy nàng chỉ là tiểu nương mười ba tuổi nhưng người khác gặp nàng cũng phải cung kính gọi nàng tiếng sư thúc.


      Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Diệp Huyên cũng vừa vặn phải gặp sư phụ của mình, may mắn bây giờ có người dẫn đường.


      Ngay sau đó, nàng lấy từ trong tay áo con hạc giấy, nhàng thổi cái, con hạc giấy liền hóa thành con bạch hạc to lớn, nghển cổ kêu tiếng, liền kính cẩn gục đầu xuống trước mặt Diệp Huyên.


      Sau khi xuyên , Diệp Huyên chỉ kế thừa nguyên thân trí nhớ, còn có được toàn bộ kỹ năng của nguyên thân. Lúc này đây, nàng tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới tu tiên nhưng trong lòng cũng sợ hãi.Cưỡi lên bạch hạc, theo đồng tử bay phía trước.


      đường bay qua vô số hoa mỹ lầu các, cuối cùng đồng tử đó cũng dừng lại trước tiền điện của tòa cung điện cao ngất chìm giữa mây mù. Tấm biển phía tiền điện, ba chữ Phụng Chân điện to, đúng là nơi ở của Trương Diễn.


      Diệp Huyên hướng đồng tử phất phất tay, ý bảo tự mình lui ra. Nàng hít hơi sâu, sắp nhìn thấy mục tiêu công lược, Trương Diễn cùng nguyên thên dù sao cũng là thầy trò, sớm chiều ở chung, khó đảm bảo chắc chắn nhìn ra khác thường. Tại Tu Tiên thế giới, thường xuyên phát sinh việc tranh đấu, nếu bản thân bị coi là ma môn gian tế mà bị bắt lấy...


      Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, chợt nghe trong điện truyền đến giọng nam nhàn nhạt: “Trò đến, còn đứng ngoài làm cái gì.”


      thanh này trầm thấp thuần hậu, lại tựa như chuông vàng ngọc khánh, truyền vào trong tai, liền cảm thấy trong tâm trận ngứa ngáy.


      Diệp Huyên trong lòng khẽ động, lại cảm thấy thanh này quả thực rất dễ nghe, lập tức cúi đầu, chậm rãi vào Phụng Chân điện.


      Trong điện rộng lớn u tĩnh, ngoại trừ vài đồng tử đứng cạnh cửa, nhìn thấy thân ảnh của Trương Diễn. Diệp Huyên dựa theo trí nhớ của nguyên thân, thuần thục xuyên qua đại điện, lại qua hành lang gấp khúc, tiếp tục qua vài tòa núi giả, cuối cùng cũng bắt gặp thân ảnh cao lớn.


      Thân ảnh kia mặc thân đạo bào huyền sắc, đầu đội bạch ngọc quan, đưa lưng về phía Diệp Huyên, nhìn về ngọn núi phía xa. Hai tay chắp sau lưng, từ trong ống tay áo rộng rãi lộ ra đôi tay thon dài, mười ngón khớp xương ràng, thập phần hữu lực.


      Diệp Huyên nhịp được nuốt nước miếng, cũng biết là bởi vì khẩn trương, hay là vì bàn tay hoàm mỹ của người kia.


      ”Sư phụ” nàng khẽ gọi “Đệ tử đến.”


      “Ân” Trương Diễn lên tiếng, quay người lại.


      Đúng lúc này, trận gió từ phía sau thổi đến, ống tay áo của Trương Diên khẽ bay lên, sau lưng mây trắng cuồn cuộn, tựa như từng đợt thủy triều trắng xóa. khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ mặt vân đạm phong khinh(mây nhạt gió ), vô bi vô hỉ( buồn vui).


      ”A Huyên.” Trương Diễn lạnh nhạt gọi.


      Diệp Huyên trong tai ông tiếng, trong phút chốc cái gì cũng nghĩ được, trong lòng chỉ có ý niệm vô cùng mãnh liệt: Ta ngươi, sư phụ, ta nhất định đoạt được người! Mặc kệ là thân thể hay tâm của người, toàn bộ, toàn bộ đều là của ta!


      Nàng phải dùng hết toàn bộ bản thân khí lực, mới chế trụ được dục vọng muốn bổ nhào qua người Trương Diễn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Xong đời, Diệp Huyên bất đắc dĩ nghĩ, nàng chỉ kế thừa trí nhớ cùng kỹ năng của nguyên thân mà còn kế thừa toàn bộ tình cảm của nguyên thân đối với mục tiêu công lược. Kế hoạch ở thế giới này vui vẻ ngốc vài năm còn chưa bắt đầu liền tuyên bố thất bại. Nàng cần phải nhanh chống đẩy ngã Trương Diễn, bởi vì dù chỉ giây phút nàng cũng nhịn được.
      Last edited: 27/2/17
      Hòa Yên Linh, cỏ28, Lee Đỗ57 others thích bài này.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Tu tiên. Cấm dục sư phụ-chương 2:



      Làm thế nào để đẩy ngã người tâm tư kiên định, lạnh lùng tự chủ, gần nữ sắc, chính nhân quân tử đích thực, đây là vấn đề lớn.



      Tránh ở trong phòng cân nhắc ba ngày, Diệp Huyên sửa sang lại quần áo, đầu tóc mang thân khí phách hiên ngang xuất môn. quan tâm kế hoạch đẩy ngã có thể thành công hay , ít nhất phải thử lần.


      Hôm nay vừa đúng là ngày Trương Diễn ở Phụng Chân điện giảng đạo, chờ Diệp Huyên tới nơi, trong điện ngồi đầy đệ tử phái Thương Lan. Trương Diễn chỉ có bối phận cao, mà xét về tu vi ở phái Thương Lan cũng xếp hàng nhất nhì. Nghe từ lúc còn trẻ có danh tiếng, mình đánh bại cả ngàn vạn tu sĩ của ma môn. Khó có dịp khai đàn giảng đạo, mọi người tự nhiên đổ xô đến nghe.


      Diệp Huyên vất vả tìm được vị trí ở trong góc, tuy chỗ ngồi hơi hẻo lánh nhưng có thể nhìn ràng sườn mặt của Trương Diễn, đối với Diệp Huyên mà , chỗ ngồi này quả rất tốt.


      tiếng chuông vang lên, giảng đạo bắt đầu.


      Diệp Huyên ngồi bồ đoàn, làm bộ nghiêm cẩn nghe giảng, mắt lại chớp lấy lần nhìn chằm chằm Trương Diễn. đúng làn nên khen ngợi nguyên thân tinh mắt, khoan về những thứ khác, chỉ tính mỗi bề ngoài của sư phụ là vô cùng tuấn mỹ.


      Nam nhân cao lớn ngồi xếp bàng đài ngọc, sườn mặt tựa như ngọc, khuôn mặt xứng với 4 chữ thanh tâm quả dục, dáng ngồi thẳng như chi lan (cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.) ngọc thụ, nàng thực hận thể xông lên làm bẩn phen.


      Ý niệm vừa xuất , Diệp Huyên cảm thấy cả người khô nóng. khỏi thầm mắng trong lòng, đây chắc chắn là ý nghĩ của nguyên thân quấy nhiễu, nàng tuyệt đối phải là người vừa thấy mỹ nam liền nảy ra dâm ý.


      Nàng cật lực bình phục nỗi lòng, ai biết càng nhìn Trương Diễn, hô hấp ngày càng dồn dập, cái mông cũng yên bắt đầu nhích tới nhích lui, cẩn thận phát ra tiếng động. Mi tâm Trương Diễn nhảy dựng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Huyên cái, nàng lập tức cứng người, ủy ủy khuất khuất cúi đầu.


      Trương Diễn khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu đồ nhi của mình thế nào lại ngồi ở trong góc, bộ dạng giống con thỏ .


      Bị Trương Diễn liếc nhìn cái, Diệp Huyên cũng dám lỗ mãng. Thành thành ngồi yên đến khi Trương Diễn xong, trong lòng nàng khẽ động, vội vàng đứng lên theo.


      Trương Diễn bước , chợt cảm thấy tay áo bị người khác giữ chặt, quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Huyên cúi đầu, khe khẽ gọi tiếng: “Sư phụ.”


      Hai đầu lông mày Trương Diễn khẽ nhếch lên, Trương Diễn im lặng lên tiếng, chỉ thấy Diệp Huyên hết mím môi rồi lại lắp bắp , mũi chân vô thức xoay tròn mặt đất: “Sư phụ, ngài, ngài có phải hay còn giận trò?”


      Trương Diễn : “Khó có được hôm nay trò trốn chơi, vi sư liền trách trò tiếp thu được.”


      ”Trò, trò phải chuyện này.” Khuôn mặt Diệp Huyên đỏ lên, sợ hãi ngước mắt nhìn lên, lại thấy Trương Diễn tiếp lời, lại vội vàng cúi đầu, “Trò đến, trò đến chuyện tắm rửa mấy hôm trước...” vài chữ cuối cùng ra, thanh khác gì tiếng muỗi vo ve.


      Nhưng Trương Diễn lại hiểu , lúc trước nguyên thân thử vài lầm ám hiệu đều được, bí quá hóa liều, cố ý để Trương Diễn nhìn thấy thân thể bản thân trong lúc tắm, cứ nghĩ rằng làm vậy có thể câu dẫn được sư phụ.


      Nào ngờ Trương Diễn mắt cũng chớp cái, lạnh nhạt phủ thêm quần áo lên người nàng. Ngày thứ hai liền phân phó đem nguyên thân đồ đạc chuyển khỏi Phụng Chân điện, chuyển đến điện mà Diệp Huyên ở giờ.


      Nguyên thân trở về liền khóc suốt ba ngày, cho rằng sư phụ triệt để chán ghét mình. Sau đó, Diệp Huyên xuyên đến.


      Diệp Huyên cảm thấy, phương pháp công lược của nguyên thân quả là mười phần đều sai


      Lúc này, nàng thấy Trương Diễn trả lời, cũng dám ngẩng đầu, bàn tay bé chỉ dám dùng sức nắm chặt ống tay áo của Trương Diễn. Kìm lòng được mà nức nở, rồi dường như lại sợ Trương Diễn phát , lập tức ngừng lại.


      Trương Diễn thấy bộ dạng đáng thương của nàng cũng khỏi thở dài: “Đừng khóc, vi sư có giận trò.”


      “Trò, trò mới có khóc đâu.” Diệp Huyên nấc lên tiếng rồi ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy đong đầy nước mất, lông mi nhàng chớp cái, giọt nước mắt khẽ lăn xuống.


      Trương Diễn cười : “ khóc, vậy trong mắt trò là cái gì?”


      “Là do có hạt cát vừa bay vào mắt.” Diệp Huyên hàm hồ trả lời, vừa , vừa quật cường lau nước mắt hai bên má,bộ dáng mười phần giống tiểu hài tử.


      Nàng bây giờ mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt lại đáng giống trẻ con. Khóc thút thít lát, chóp mũi có hơi ửng đỏ tựa như được điểm son lên thủy tinh, khiến người ta động lòng.


      Trương Diễn nhịn được xoa xoa đầu nàng: "Thôi, hôm nay trò liền chuyển về đây ."


      ?!” Diệp Huyên ngay lập tức nín khóc mà nở nụ cười, vội vàng kéo tay áo Trương Diễn, lau loạn mặt, lại kích động kéo ngón tay út của Trương Diễn, “Vậy sư phụ được đổi ý.”


      Trương Diễn thoáng sửng sốt, rồi lại hiểu ra là nàng muốn ngoéo tay. khỏi cười thầm trong lòng, quả nhiên vẫn là trẻ con. Tức thời vươn ngón tay cái nhàng chạm vào ngón tay Diệp Huyên.


      Ngoéo tay, sư phụ sau này liền viễn vĩnh đều là của ta.” Diệp Huyên mím môi cười.


      Trương Diễn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhớ lúc Diệp Huyên còn , cũng luôn miệng những lời này. Nhưng khi nàng lớn lên, lại thân cận với sư phụ giống như lúc trước.


      Đêm đó Trương Diễn cẩn thận nhìn thấy Diệp Huyên tắm rửa, hoàn toàn hoài nghi đây là do đồ đệ mình cố ý gây nên. Chỉ là bỗng nhiên ý thức được, Diệp Huyên trở thành đại nương, trong lòng Trương Diễn sáng như gương, lại thể lo lắng đến việc nam nữ khác biệt, cho nên mới có chuyện chuyển Diệp Huyên ra khỏi Phụng Chân điện.


      Nếu nguyên thân biết được chân tướng việc là như thế này, chỉ sợ tức giận đến mức hộc máu, đây cũng là nguyên nhân Diệp Huyên phương pháp công lược của nàng(nguyên thân) là sai lầm.


      Nguyên thân mực cho rằng vì Trương Diễn coi mình như tiểu hài tử nên bản thân mình mới lọt được vào mắt xanh của . Liền dốc hết sức ở trước mặt Trương Diễn bày ra mị lực của bản thân, cũng chịu làm những hành động mang tính khí trẻ con. Nhưng nàng lại quên mất, với người chính nhân quân tử như Trương Diễn, khi ý thức được đồ đệ trưởng thành ngay lập tức tìm cách kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tránh làm tổn hại thanh danh của đồ đệ.


      Trương Diễn tận lực xa cách bản thân làm thế nào có thể đẩy ngã .


      Cho nên Diệp Huyên làm ngược lại, chỉ cần Trương Diễn vẫn xem mình như tiểu hài tử, nàng có thể quang minh chính đại tiếp cận Trương Diễn. Đến lúc đó lại thân thân chút, ôm ôm chút dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, hồn nhiên trong sáng, làm cái gì cũng có thể lý giải.


      Trong khi Trương Diễn còn biết ấu đồ của mình hóa sói, vì Diệp Huyên chịu buông ra nên liền nắm tay dẫn Diệp Huyên . Trong lòng bàn tay to lớn của mình bây giờ nắm chặt lấy bàn tay vừa vừa mềm, bên tai là giọng líu ríu của Diệp Huyên, cho dù tính tình lạnh lùng, cũng nhịn được khẽ nhếch khóe miệng cười cười.


      Tối hôm đó, Diệp Huyên lại dọn đồ đạc về lại Phụng Chân điện.


      Lúc này, trăng lên cao, Trương Diễn ngồi bên bàn đọc sách, chợt nghe cửa phòng chi nha tiếng, đưa mắt nhìn qua, thấy cái đầu thập thò tiến vào. Phát ra bản thân nhìn, nàng lập tức rụt trở về.


      Trương Diễn buông sách: “Còn trốn cái gì nữa, vi sữ nhìn thấy trò.” Thân ảnh nho phía sau cánh cửa khẽ giật giật, chậm chập bước ra, trong tay cầm cái gối đầu, cúi đầu đứng trước mặt bản thân. Trương Diễn nhíu mày: “Trò đây là muốn làm gì?”


      “Sư phụ.” Diệp Huyên cắn cắn môi, “Trò muốn ngủ chung với người.”


      được.” Trương Diễn chút do dự từ chối thẳng thừng.


      Đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Huyên bỗng chốc liền tối , tiểu nương lại cắn cắn môi, tay gắt gao túm chặt cái gối, thêm câu nào, làm bộ muốn ra ngoài.


      Trương Diễn nhất thời đành lòng, bật thốt lên hỏi: “Trò vì sao muốn ngủ cùng vi sư?”


      Diệp Huyên nổi giận : “Dù sao người cũng đáp ứng trò, trò mới cho người.”


      Trương Diễn bật cười: “Vậy nếu vi sư đáp ứng trò, trò có nguyện ý cho vi sư biết?”


      Diệp Huyên nghe vậy, đôi chân vốn chuẩn bị bước ra ngoài ngay lập tức dừng lại. Chỉ thấy nàng đem cái gối ném lên giường, lại hoan hô tiếng nhào lên giường Trương Diễn: “Tốt quá, sư phụ sư phụ, nhanh lên giường ngủ.”


      Trương Diễn dở khóc dở cười: “Người cũng lớn như vậy, sao còn bướng bỉnh như thế.”


      Diệp Huyên ngồi xếp bàng giường, hướng trước mặt Trương Diễn làm ra cái mặt quỷ: “Ta chỉ bướng bỉnh với sư phụ, hừ.”


      Trong khi chuyện, nàng bất động thanh sắc nhìn quanh bốn phía. Trương Diễn lòng thanh tu, bởi vậy bày trí trong phòng vô cùng ngăn nắp, đơn giản. Chỉ có cái bàn, cái giường, phía sau đều là giá sách.


      ra, đối với Diệp Huyên là tâm đau nàng, sủng nàng. Trong điện mà Diệp Huyên chỉ mới ở ngày, Trương Diễn cũng lệnh cho hạ nhân bày trí tinh xảo, thoải mái. tu đạo ngàn năm, đồ đệ chân truyền cũng có hơn mười người, có hơn phân nửa là thu nhận lúc còn trẻ, theo thời gian, đồ đệ dần dần trở thành bằng hữa, đối với Trương Diễn cùng là kính sợ nhiều hơn là thân cận.


      Chỉ có Diệp Huyên, tự tay dưỡng dục nàng lớn lên, lúc gặp được sinh mệnh nho này trải qua cuộc sông thanh lãnh, nhạt nhẽo mười mấy năm. Tuy tính tình nghiêm cẩn, nhưng đối với việc Diệp Huyên chuyên tâm tu đạo, Trương Diễn cũng chưa từng lần trách móc nặng nề.


      chính là trời sinh tính tình như thế, biết cách chuyện nhàng, làm hại nguyên thân luôn cảm thấy sư phụ đối xử với bản thân lãnh đạm, thầm thương tâm rơi lệ biết bao nhiêu lần.


      Diệp Huyên khỏi cười nhạt trong lòng, uổng phí nguyên thân đối với sư phụ đến chết sống lại, liền ngay cả tính cách Trương Diễn cũng chưa từng thăm dò. Đối phó với loại hình mục tiêu này, ngàn vạn lần thể dè dặt, có chuyện phải thẳng ra, nếu đem bản thân mình nghẹn chết.


      Nàng thầm tính toán lại kế hoạch vạch sẵn trong lòng, sau đó nhiệt tình lớn tiếng gọi: “Sư phụ, ta mệt nhọc, người mau tới ngủ .”


      Thanh mềm mại của tiểu nương ngừng vang lên bên tai, Trương Diễn đành phải buông sách: “Ngươi là cái quỷ nha đầu.”


      Diệp Huyên hướng bày ra ánh mắt xem thường, trong lúc lơ đãng, quanh người lộ ra cỗ mị thái khôn cùng. Trương Diễn khỏi ngẩn người, lại nhủ thầm chắc là bản thân hoa mắt, tiểu đồ nhi của mình còn cái gì mà mình hiểu đâu.


      là Nguyên chân quân, căn bản là cần ngủ, nhưng chính là đồ đệ muốn ngủ, cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử. Bên người Diệp Huyên xuất cỗ thân thể ấm áp.


      Nhất thời, Diệp Huyên ngửi thấy cỗ mùi hương thanh nhã, trong mắt khẽ chuyển, liền thuận thế núp vào trong lòng Trương Diễn. đợi Trương Diễn kịp phản ứng, tay chân nàng gắt gao ôm lấy thân thể nam nhân nóng hừng hực.


      “Sư phụ, người lâu có ngủ cùng A Huyên.”


      Nàng vậy là do trước kia, lúc nguyên thân sáu tuổi, bởi vì nhát gan sợ bóng tối, nên thường ngủ cùng Trương Diễn.


      Khi chuyện, khuôn mặt mềm mại nhắn ở trong ngực Trương Diễn ngừng cọ cọ: “Cũng lâu người có ôm A Huyên.”


      Trương Diễn mặc bộ trù sam màu trắng, trong lúc nàng cọ cọ, liền đem cổ áo cọ mở ra, lộ ra mảng cơ ngực cường tráng. Diệp Huyên làm ra vẻ ngây thơ biết gì cả, đem khuôn mặt dán lên cơ ngực Trương Diễn, cảm thấy ấm áp, lập tức thấy thoải mái mà tiếp tục cọ cọ, lại biết xấu hổ mà : “Sư phụ, người mau ôm A Huyên.”


      Trương Diễn xấu hổ thôi, với tình thế bây giờ, làm sao có thể ôm lấy Diệp Huyên. Nhưng khi cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ánh mắt vừa tha thiết vừa hồn nhiên, chỉ đành phải đem thân thể Diệp Huyên ôm vào lòng: “Tốt lắm, mau ngủ .”


      “Vâng.” Diệp Huyên cao hứng lên tiếng, đem cánh tay nam nhân đặt lên eo mình, “ được buông ra nha.”


      Lần này, Trương Diễn liền triệt để ôm lấy nàng. Thân hình bé bỏng của nữ hài tử nằm gọn trong lòng , thân thể nhàng phập phồng theo nhịp hít thở. Nàng cũng chỉ mặc bộ trù sam mỏng manh, tay nắm lấy vạt áo Trương Diễn, tay đặt ở bụng .


      Người nàng nằm nghiêng, cổ áo buông lỏng khẽ rơi xuống, lộ ra bả vai mượt mà, phía trong cổ áo lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết. Trương Diễn vừa liếc thấy liền vội vàng dời mắt, nhưng thị lực bản thân cực tốt dù chỉ lướt qua cũng nhìn thấy ràng khe rãnh sâu giữa hai bầu ngực trắng, cùng hai điểm mềm mại hồng hồng nộn nộn.


      Trong lòng nhảy dựng, theo bản năng định đem người Diệp Huyên đẩy ra. Nhưng vừa nhấc tay lên lại dừng lại. Nếu làm vậy, A Huyên nhất định thương tâm, nàng chính là toàn tâm toàn ý ỷ lại bản thân mà thôi.


      Trương Diễn chỉ đành phải thầm than tiếng, lại buông tay xuống.


      Đêm này chắc chắn là đêm ngủ.


      thanh tâm quả dục nhiều năm, lúc thiếu niên, từng có ít nữ ma môn ở trước mặt bản thân bày ra đủ loại tư thế khiêu khích, nhưng trong tâm chút dao động nhưng đêm hôm nay, Trương Diễn ôm lấy khối thân thể mềm mại, thơm ngát vào lòng lại cảm thấy nỗi lòng khó mà thanh tĩnh.


      Trong đầu tự chủ nhớ lại lần trước bắt gặp Diệp Huyên tắm rửa, nữ hài tử kinh hoàng đem hai tay che lại trước ngực, lại che được phong cảnh mê hoặc nhân tâm phía dưới.


      vừa nghĩ, liền cảm thấy hạ thân trận khô nóng, cúi đầu nhìn xuống nhất thời cảm thấy sợ hãi. Chỉ thấy nơi tiết khố của phồng lên khối, côn thịt bất tri bất giác cứng lên lại bị bàn tay bé trắng như tuyết nắm chặt.
      Last edited: 27/2/17
      thongminh123, cỏ28, Hòa Yên Linh51 others thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Tu tiên. Cấm dục sư phụ-chương 3:



      Côn thịt thô to bị bàn tay nắm chặt khiến cho cảm nhận được loại khoái cảm khó có thể mở miệng chạy thẳng từ đỉnh đầu cho đến hai chân. Trong khi Trương Diễn giãy dụa trong khoái cảm, Diệp Huyên biết nằm mơ thấy gì, môi nở nụ cười ngọt ngào, còn bàn tay phía dưới vô thức vỗ về chơi đùa dương vật của .


      Trương Diễn chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như lúc này, vội vã đem tay Diệp Huyên kéo ra. Bởi vì hoảng hốt động tác của dùng lực quá lớn, khiến Diệp Huyên lười biếng “ưm” tiếng rồi tỉnh dậy.


      Tiểu nương vẫn còn buồn ngủ, khẽ dụi dụi đôi mắt: “Sư phụ, trời sáng rồi sao?”


      Đôi mắt đen nhánh của nàng vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, hai má phấn hây hây đỏ tựa phù dung sau cơn mưa, cái miệng nhắn khẽ chu lên, ở bên gáy Trương Diễn thở ra từng đợt hương thơm. Sau đó, Trương Diễn tâm loạn như ma phát dương vật đáng xấu hổ của bản thân lại trướng lớn thêm vòng.


      Đại khái là phát ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen kịt, Diệp Huyên lầu bầu tiếng: “Sư phụ trứng thối, A Huyên nằm mơ mà.” Cũng quan tâm Trương Diễn sắc mặt vẫn cứng ngắc, nàng lập tức chui vào trong lòng nam nhân, tay chân giống nhau bạch tuộc, đem Trương Diễn ôm chặt.


      Lúc Trương Diễn lấy lại tinh thần, tiểu đồ nhi ngủ say, bàn tay bé bây giờ an phận đặt trước ngực nhưng côn thịt của vẫn mực cứng rắn.


      Phía bụng dưới phảng phất như có trận lửa nóng thiêu đốt, Trương Diễn nằm thẳng tắp giường, trong lúc nhất thời tâm thần khó lòng bình tĩnh lại.


      Có lẽ, bản thân nên tìm người đạo lữ? đột nhiên suy nghĩ, cho dù tu vi cao tới đâu, vẫn là nam nhân bình thường. Nam nhân có phản ứng sinh lý, Trương Diễn tự nhiên cũng có. Việc này cho dù là phản ứng sinh lý hay là cảm xúc dao động chỉ cần niệm lần thanh tâm quyết, tất cả ngay lập tức biến mất.


      Nhưng tình huống bây giờ... Trương Diễn tập trung tinh thần niệm đến mười lần “đạo đức thanh tâm Minh Thần thư”, côn thịt dưới háng vẫn như trước chưa từng mềm xuống.


      Ngày mai, thầm nghĩ, tuyệt đối thể mềm lòng cho Diệp Huyên ngủ cùng mình.


      #

      Lúc diệp Huyên tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, ánh nắng xuyên qua khe hở cửa sổ rơi xuống mặt đất lấp lánh ánh vàng, phần đệm bên cạnh hơi nhàu chứng tỏ từng có người ngủ ở đây. Chỉ là bây giờ người còn, nhưng mùi hương nhàn nhạt vẫn còn lưu lại trong khí.


      Diệp Huyên tham luyến hít vào mùi hương đó, trong lòng nhàng khoan khoái. Trương Diễn trời sinh thích sạch , lại đốt huân hương, quanh năm quần áo luôn thoang thoảng mùi hương giống như thảo mộc thanh nhã, tươi mát.


      Nam nhân này chất lượng siêu cao, bản thân mình nếu đem lần đầu tiên cho , vẫn cảm thấy có lời, Diệp Huyên có tiết tháo tưởng tượng. Tối ngày hôm qua, lúc ban đầu Diệp Huyên cố ý giả bộ ngủ để đùa giỡn Trương Diễn, nên bộ dạng hoảng loạn, rối rắm biết làm thế nào của Trương Diễn nhìn mồn .


      Nàng thầm đắc ý trong lòng, vốn dĩ định tiến thêm bước, nhưng lại sợ tiến triển quá nhanh khiến Trương Diễn hoài nghi. Chỉ có thể kiềm chế sắc tâm đem Trương Diễn hạ gục xuống, để Trương Diễn mình trằn trọc yên, còn bản thân thoải mái nằm ngủ, cũng biết Trương Diễn đêm hôm qua làm như thế nào mà vượt qua.


      Trong lúc nàng cân nhắc, chợt nghe tiếng bước chân, Trương Diễn trở lại.


      hiển nhiên là vừa mới tắm xong, chỉ mặc kiện trường bào màu xanh, đầu tóc đen xõa tung người, khí chất thanh lãnh người giảm bớt ít, lộ ra cỗ nhu hòa nhàn nhạt.


      Diệp Huyên vừa nhìn thấy , cười đến độ hai mắt cong cong, đôi chân nhắn chạy nhanh đến trước mặt Trương Diễn, cũng biết lấy chỗ nào ra chiếc trâm cài tóc: “Sư phụ, để A Huyên búi tóc cho người.”


      Trương Diễn thấy nàng vẫn chưa mặc quần áo tử tế, người chỉ mặc áo lót rộng lùng thùng, định mở miệng trách cứ nàng lại thấy tiểu đồ nhi chạy đến trước mặt mình, vẻ mặt tha thiết, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mình, hai tay giơ lên chiếc trâm ngọc.


      Ngay lập tức lại mềm lòng, mặc cho Diệp Huyên kéo mình ngồi lên ghế còn nàng giẫm lên chiếc ghế khác, hai tay nâng mái tóc của Trương Diễn lên, ghé chóp múi vào ngửi ngửi: “Sư phụ, tóc người thơm quá.”


      Nàng bày ra bộ dạng con chó chọc Trương Diễn bật cười, khác với nụ cười lúc trước mang chút lạnh lùng, bây giờ trong mắt cũng đong đầy ý cười, chân mày cũng theo đó mà hạ xuống nhu hòa hơn.


      khí trong phòng như dòng nước lững lờ trôi...


      Diệp Huyên đem ngọc trâm màu xanh cắm vào búi tóc của Trương Diễn, rồi xoay trái xoay phải đánh giá phen, bỗng bất ngờ hôn bẹp cái lên mặt Trương Diễn.


      Trương Diễn sửng sốt,rồi lập tức nhíu mày : “Càn quấy.”


      Diệp Huyên vẫn chút sợ hãi, ngược lại ôm cổ Trương Diễn cười khanh khách: “Sư phụ,trong dân gian có phong tục, tướng công giúp nương tử của mình cài trâm lên tóc. Sư phụ là nương tử của trò, hay là tướng công của trò?”


      Trương Diễn dở khóc dở cười: “Trò ở chỗ nào xem được những thứ lung tung đó, tiểu quỷ bướng bỉnh, trò có biết tướng công với nương tử là gì ?”


      Diệp Huyên từ lớn lên ở phái Thương Lan, xung quanh lui tới đều là đồng môn dốc lòng học đạo bởi vậy Trương Diễn cho rằng nàng hiểu ý nghĩa của cách xưng hô trong dân gian.


      “Trò tất nhiên là biết.” Diệp Huyên quệt quệt cái miệng nhắn, “Tướng công cùng nương tử là những người vĩnh viễn sống cùng nhau, giống như ta với sư phụ bây giờ.” Lúc nàng câu này lại cố ý dùng ánh mắt vừa hồn nhiên vừa chân thành nhìn Trương Diễn.


      Chỉ thấy TRương Diễn bỗng giật mình, thần sắc có chút mất tự nhiên, lại nhanh chóng che giấu , ngữ khí cũng thay đổi: “Trò tỉnh, liền đem gối trở vền phòng .”


      Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Vì sao phải đem về?”


      Trương Diễn thấy nàng thần sắc mờ mịt , trong lòng có chút đành lòng, nhưng vẫn thản nhiên : “Đêm nay trò về phòng mình mà ngủ.”


      Diệp Huyên nhất thời ngẩn ra, lúc lâu sau mới hồn thần lại chớp chớp mắt, giọng hỏi: “Sư phụ, trò làm gì khiến người tức giận sao?”


      Chỉ mới mấy ngày mà nàng hỏi câu này lần thứ hai, Trương Diễn than trong lòng, nàng mực hỏi rằng có phải bản thân chọc sư phụ tức giận, lại biết rằng là bản thân còn mặt mũi nào mà đối mặt với nàng.


      Trương Diễn trầm mặc , cảm thấy đau đầu dứt.


      Diệp Huyên thấy thế, nhất thời nước mắt nhịn được rơi xuống. Lúc nàng khóc có phát ra thanh, mà nước măt lại cứ giọt tiếp giọt tí tách rơi xuống mặt đất, vỡ tan chút dấu vết.


      Hơn nửa ngày, Trương Diễn vẫn nghe thấy động tĩnh gì, nhịn được đảo mắt qua nhìn, liền thấy khuôn mặt Diệp Huyên đầy nước mắt.


      Tâm Trương Diễn thoáng chốc như bị nắm chặt, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, vốn định trách cứ nàng vài câu nhưng đến cuối cùng vẫn là thương tiếc Diệp Huyên, chỉ cố ý trầm giọng : “Bảo trò về phòng của mình, chẳng lẽ là vi sư ủy khuất trò?”


      Diệp Huyên muốn lên tiếng, nhưng vừa mở miệng thanh nức nở liền bật ra. Nàng vội vàng dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn bật ra tiếng khóc thút thít, tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng, đem khuôn mặt hoa lê đái vũ nghẹn đến đỏ bừng.


      Trong lòng Trương Diễn căng thẳng, nên ngay cả khi giọng của trở nên nhàng hơn cũng có phát : “Chớ khóc, trò nếu là muốn, liền cho vi sư nghe, đến cùng là tại sao?”


      còn chưa dứt lời, Diệp Huyên nhất thời khóc càng lớn tiếng hơn, đôi bàn tay bé trắng noãn lau lung tung mặt trận, giọng hàm chứa ủy khuất cùng oan ức: “Sư phụ, sư phụ có phải hay cần trò nữa? Trong môn phái, sư môn sư điệt đều là người cần trò nữa mới đem trog đuổi ra khỏi Phụng Chân điện... còn trò là thứ ra gì, mười mấy tuổi rồi mà vẫn là Trúc Cơ kỳ, căn bản xứng làm đồ đệ của người... còn , còn người ghét bỏ trò, muốn đuổi trò .”


      Nàng vừa khóc vừa thanh ràng câu chữ cũng lộn xộn, nhưng Trương Diễn là loại người nào, tất nhiên ngay tức hiểu Diệp Huyên ý tứ.


      Khuôn mặt trầm xuống, xem ra bản thân là trưởng lão Phụng Chân điện nhưng lại quá khiêm tốn, trong môn phái thế nhưng lại có người có mắt dám đánh chủ ý lên Phụng Chân điện, lại còn dám khi dễ Diệp Huyên!


      Nghĩ đến việc đem Diệp Huyên chuyển ra khỏi Phụng Chân điện lại khiến số người nổi lên tâm tư an phận. Mà hành động của Diệp Huyên cũng dễ dàng hiểu được, nàng rất sợ sư phụ cần bản thân nữa, cho nên lòng muốn dính lên người sư phụ. Nếu Trương diễn nhẫn tâm đem nàng đuổi trở về phòng, tiểu nương sợ là bị tổn thương thấu tâm .


      Thôi thôi, Trương Diễn lại thầm than tiếng: “Trò còn tiếp tục khóc, vi sư liền cần trò nữa.”


      Diệp Huyên nghe vậy ngay lập tức ngừng khóc. ngước đôi mắt to tràn đầy lo sợ, nghi hoặc lại có chút đáng thương mà nhìn Trương Diễn, lòng Trương Diễn liền mềm nhũn. hướng Diệp Huyên vẫy vẫy tay: “Lại đây cùng ta rửa mặt.”


      Diệp Huyên thút tha thút thít tiếng: “Vậy, vậy gối đầu ...”


      cần đem nữa.”


      Diệp huyên vội nín khóc, lấy tay áo ở mặt lau loạn trận, rồi sung sướng nở nụ cười tươi rói: “Vâng!”


      Trương Diễn khẽ búng lên trán nàng: “Quỷ khóc nhè.”


      “Sư phụ trứng thối, cần lại đặt ngoại hiệu lung tung cho người ta.”


      Trương Diễn nắm lấy tay nàng, im lặng , nhưng khóe môi lại cong lên, làm thế nào cũng giấu nổi nụ cười.


      #

      Đến buổi tối, Trương Diễn lại kìm lòng được vì bản thân lúc sáng mềm lòng mà hối hận.


      Ở trong lòng bây giờ là Diệp Huyên nằm nghiêng, nằm đêm nay mặc áo lót màu hồng nhạt, da thịt trước ngực trắng như tuyết, vừa giống như bạch ngọc vừa giống như cánh hoa phù dung, hết sức động lòng người.


      Cách vải vóc phập phồng lên xuống, phía trước bầu ngực cong cong là hai quả đào kiều diễm đỏ như chu sa. Tuy rằng cách tầng tơ lụa mỏng, nhưng lấy bản thân Trương Diễn thị lực, lại thêm vải vóc ngày hè vốn là trong suốt, đập vào trong tầm mắt là hai khỏa đào nho , căn bản là muốn quên cũng quên được.


      Mà đây vẫn phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.


      biết rốt cuộc tâm tình của bản thân bây giờ là như thế nào, trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy bàn tay bé tắng noãn đặt lên vật ở giữa hai chân . Trong lúc Diệp Huyên vô thức đưa tay vuốt ve, nguyên bản côn thịt an phận thủ thường lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng rắn, rất nhanh, liền cứng thẳng thành căn thô dài, gần như muốn đem vải dệt xuyên thủng.


      Theo Diệp Huyên nhàng vuốt ve có quy luật, côn thịt bắt đầu run run nảy lên. Trương Diễn khí huyết dâng trào, cổ họng khô rát, phải dùng hết khí lực toàn thân, mức chế trụ được xúc động do bàn tay bé đặt tại hạ thể mang lại.


      hít hơi sâu, dè dặt cẩn trọng chống nửa người ngồi dậy, tính toán hất bàn tay bé của Diệp Huyên ra. Nào ngờ Diệp Huyên bỗng giật giật, bàn tay đặt côn thịt của bỗng nắm chặt, đem thô to dương vật của nắm trọn trong tay.


      Trương Diễn khẽ rên tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy quy đầu giật giật, kém chút nữa đem nguyên dương bắn ra. vội vã nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh, há mồm thở dốc vài tiếng,mới dần dần cảm thấy bình tĩnh lại.


      Chính là bụng dưới vẫn như trước có cảm giác nóng như lửa đốt, ngược lại Diệp Huyên lúc này lại bất động, tay bé yên tĩnh nắm giữ Trương diễn côn thịt, cách tầng vải vóc mỏng manh, Trương Diễn có thể tinh tế cảm nhận được lòng bàn tay của nàng có bao nhiêu non mềm.


      khỏi ảo não ngồi giướng suy nghĩ, đồ nhi của mình từ khi nào lại học được thói quen xấu này, vì sao... chỉ cần nằm ngủ, sờ sờ nơi đó của mình...
      Last edited: 27/2/17
      thongminh123, cỏ28, Hòa Yên Linh54 others thích bài này.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Tu tiên. Cấm dục sư phụ-chương 4


      Khi việc biến thành thói quen, ngươi lại muốn thay đổi nó, nhận ra rằng điều này là vô cùng khó khăn.

      Liên tục mấy tháng bị tiểu đồ đệ trong lúc ngủ nắm chặt côn thịt của mình, bản thân Trương Diễn vốn là người có tâm tính kiên định lại bất ngờ phát ra rằng mình thế nhưng đối với việc này có xu hướng mặc kệ.

      cũng phải suy nghĩ biện pháp để giải quyết tình trạng này, đáng tiếc là, mặc kệ là đem Diệp Huyên đánh thức, hay là đêm tay nàng hất ra, đến cuối cùng nàng vẫn luôn lại lần nữa ghé vào trong lòng Trương Diễn, bàn tay lại nắm lấy dương vật cương cứng của , giống như đó là thứ trân bảo hiếm có.

      lần thực rất khổ não, đành phải thi triển phép thuật chế trụ người Diệp Huyên. Tiểu nương nửa đêm tỉnh lại phát trong tay có cảm xúc quen thuộc, liền khóc lớn lên. Nàng khi đó nửa tỉnh nửa mê, nước mắt lại liên tục rơi xuống, trong chiếc miệng nhắn tràn ra thanh nỉ non: “Trò muốn... Sư phụ,trả lại cho trò...”

      Trương Diễn sửng sốt mất lúc lâu cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc thân thể, trả lại cho nàng...

      Hay là, Diệp Huyên cho rằng côn thịt của mình là đồ chơi? Trương Diễn tất nhiên là có khả năng đem vấn đề này hỏi Diệp Huyên, chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp với thói quen xấu của đồ đệ.

      Tệ hơn là, “thói quen xấu” của Diệp Huyên càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn.

      Trong lúc ngủ, nằm trong lòng Trong Diễn cọ quậy, cẩn thận liếm liếm trước ngực là việc . Cách đây mấy ngày, biết Diệp Huyên nằm mơ thấy cái gì, lảm nhảm trong miệng vài tiếng, liền a ô tiếng cắn vào đầu vú Trương Diễn. trương Diễn nhất thời cứng đờ cả người, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại ở đầu vú mình liếm vòng, hàm răng lại áp sát vào, hung hăng nghiền nát phen.

      Trương Diễn là Nguyên chân quân, thân thể vô cùng cứng rắn, chút khí lực của Diệp Huyên tất nhiên là thể làm bị thương. Nhưng khi bị hàm răng cắn lên đầu vú vài lần, lại khiến cả người trở nên tê dại, hạ thân bạo trướng.

      Dựa vào ý chí kiên định hơn người gian nan đem tiếng rên rỉ trong yết hầu ép xuống, Trương Diễn vừa định đem đầu của Diệp Huyến nhấc lên, rồi hung hăng giáo huấn nàng trận. Nào ngờ cái lưỡi nàng liếm vòng rồi lưu loát lật người, tiếp tục ngủ say sưa.

      Trương Diễn cả người tràn ngập dục hỏa mà có cách nào phát tiết, chỉ có thể nằm ở giường giương mắt nhìn trần nhà. Trương chân nhân oai phong cõi, chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như thế, thế nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

      Về chuyện hai người phần phòng, càng là chuyện có khả năng. Trương Diễn vài lần làm mặt lạnh cự tuyệt cho phép Diệp Huyên ngủ cùng bản thân, cuối cùng bản thân lại đành lòng nhìn khuôn mặt đồ đệ đầy nước mắt, kết quả đều là chịu thua nàng.

      cũng phải chưa từng tự hỏi bản thân nhưng trải qua mấy trăm đêm đồng giường cộng chẩm, Trương Diễn sớm quen với tồn tại của Diệp Huyên. cần giấc ngủ, trong vô số đêm khuya trước đây, đều chỉ có ngọn đèn bầu bạn cùng độc khổ tu.

      Vậy mà chẳng được bao lâu, mỗi khi màn đêm buông xuống, bản thân lại theo bản năng nằm giường, ôm lấy thân thể nhắn mềm mại kia.

      Người tu đạo, vốn là tính tình ngay thẳng, bộc trực. Trải qua vô số lần tự hỏi lòng mình, Trương Diễn chỉ có thể thừa nhận, bản thân, tiểu đồ đệ của .

      có cách nào đối với phần tình cảm này làm như thấy, nếu như làm như thế, Trương Diễn cũng còn là Trương Diễn.

      Nhưng phần tình cảm này lại thể ra, phải tại vì bối phận của hai người. Ở trong Tu Chân giới vốn quá coi trọng vấn đề bối phận, nếu hai người tâm đầu ý hợp việc thầy trò kết làm đạo lữ phải ít. Nhưng điều khiến Trương Diễn khó có thể đối mặt chính là tâm tính trẻ con của Diệp Huyên.

      Nàng hồn nhiên, ngây thơ như thế, đối với tình cảm nam nữ hồn nhiên biết, Trương Diễn làm sao có vào dụ dỗ nàng vào lúc này. Bây giờ, chỉ có thể kiệt lực tử nhủ với chính mình, lấy thân phận là sư phụ mà chăm sóc Diệp Huyên, chứ phải là người nam nhân.

      Nếu như Diệp Huyên biết được suy nghĩ của Trương Diễn, chỉ sợ phải hối hận đến nỗi muốn đập đầu vào tường. Sắm vai tiểu nương hồn nhiên ngây thơ quá thuận lợi, cuối cùng lại khiến bản thân bị hố.

      Nhưng nàng bây giờ quá chìm đắm trong trò chơi đùa giỡn sư phụ cấm dục, mỗi đêm đúng giờ đúng địa điểm lại tiếp tục ăn đậu hũ, chơi đến bất diệc nhạc hồ (vui đến quên trời quên đất). Trong lòng Diệp Huyên khỏi cân nhắc, điểm mấu chốt của sư phụ đại nhân đến cùng là nơi nào? Nàng là người thuộc phái hành động, vừa nghĩ tới, liền quyết định thăm dò phen.

      Vì thế, đêm nay khi Trương Diễn trở lại phòng, liền nhìn thấy màn khiến khí huyết dâng trào.

      Chỉ thấy cặp đùi trắng muốt của Diệp Huyên đều lộ ra ngoài, mông tròn tròn nhếch lên cao, cũng biết ghé vào giường làm gì, cái mông mềm mại uốn éo, theo động tác của nàng, lộ ra hoa huyệt nho màu hồng nhạt.

      “Sư phụ!” Diệp Huyên nghe thấy tiếng bước chân của Trương Diễn, lập tức vui vẻ hoan hô tiếng, chạy chân trần đến trước mặt , ôm lấy cơ thể ngây ra như phỗng của sư phụ.

      “Sư phụ, người sao vậy?” Tiểu nướng mở to đôi mắt trắng đen ràng, phát ra vẻ mặt của sư phụ có chút đúng. Nàng thấy Trương diễn đáp, liền thuần thục ôm thắt lưng Trương Diễn, đem hai chân cũng quắp lên.

      Đây là động tác mà lúc bình thường nàng thích làm nhất, muốn sư phụ bế, chỉ cần nhàng kẹp chút, Trương Diễn cẩn thẩn nâng nàng lên, ôm chặt lấy nàng trong khuỷu tay .

      Mà lần này cũng ngoại lệ, nhận thấy Diệp Huyên mở hai chân ra, lõa lồ hộ khẩu trực tiếp dán ngang hông bản thân, Trương Diễn nhất thời hoảng hốt. vội vàng đem Diệp Huyên nhắc lên, tay phải nắm lấy eo của nàng. Diệp Huyên cảm thấy có chút ngứa ngáy, theo bản năng nhúc nhích cơ thể, lần lại chính là vừa vặn, bàn tay Trương Diễn, liền chạm đúng nơi ở giữa hai chân của nàng.

      Bàn tay to lớn nóng bỏng bao phủ lên hộ khẩu mềm mại của thiếu nữ, lòng bàn tay nam nhân có chút thô ráp, chỉ vừa nhàng động, liền mang đến cho Diệp Huyên cảm giác tô ngứa cùng với khoái cảm khác thường.

      Diệp Huyên “ưm” tiếng, lập tức mềm nhũn nằm trong lòng Trương Diễn. may mà nàng còn nhớ bản thân mình là tiểu nương rành thế , nên đành phải nén xuống lòng tràn đầy xuân tình, khuôn mặt ửng hồng nhìn Trương Diễn: “Sư phụ, ngứa...”

      Thần sắc trong mắt Trương Diễn thay đổi trong nháy mắt, trong khoảnh khắc đó, Diệp Huyên có cảm giác như nhìn thấy con mãnh thú, gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, dường như bạo khởi ngay lập tức, nuốt gọn nàng vào bụng.

      Cuối cùng cũng bị mình đẩy ngã sao? Diệp Huyên cảm thấy vô cùng kích động.

      Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Trương Diễn giận tái mặt, đem bản thân thả xuống ghế tựa, lạnh giọng trách mắng: “Hồ nháo!” rồi chút do dự xoay người rời khỏi phòng.

      Chuyện này, nội dung vở kịch có vẻ đúng lắm...

      Ngày thứ hai, Trương Diễn sai đồng tử tới tìm Diệp Huyên, lại lần nữa chuyển đồ đạc của Diệp Huyên dọn ra khỏi Phùng Chân điện.

      Diệp Huyên nhất thời há hốc mồm, chẳng lẽ tối hôm qua nàng đùa giỡn quá mức? Đáng lẽ kết quả phải là sư phụ đại nhân hóa thân thành sói, đem tiểu bạch thỏ ăn sạch sành sanh. Nhưng, tình huống tại là như thế nào?

      Bất kể vì sao, nàng cũng tuyệt đối chấp nhận kết quả lại bị đuổi ra khỏi Phùng Chân điện.

      Diệp Huyên quệt quệt miệng, quyết định tìm Trương diễn. Chỉ đêm gặp thế nhưng Diệp Huyên cảm thấy sư phụ có chút thay đổi.

      Trương Diễn ngồi bên cửa sổ, người khoác đạo bào huyền sắc giống như lần đầu tiên Diệp Huyên gặp . ngồi xoay lưng về phía nàng, Diệp Huyên thể nhìn thấy thần sắc mặt . Chỉ thấy bàn tay nắm lấy gáy sách của , đầu ngón tay hơi hơi trắng bệch.

      “Sư phụ.” Diệp Huyên đáng thương hề hề mở miệng.

      “Trò cần nữa.” đợi nàng xong, Trương Diễn lạnh nhạt , “Ngoan ngoan chuyển đến Vọng Tinh Phong , mỗi tháng vào ngày mùng năm và mùng mười, vi sư sai người gọi trò đến đây nghe giảng.”

      Ngữ khí của cũng tính là quá nghiêm khắc, nhưng Diệp Huyên vừa nghe xong liền cảm thấy cả trái tim đều rơi xuống đáy cốc.

      Trương Diễn là người vui giận đều thể mặt, lúc cực kỳ cao hứng hoặc cực kỳ tức giận, đều trưng ra sắc mặt nhàn nhạt, ngữ khí lúc càng bình tĩnh. Hiển nhiên, bây giờ là lúc cực kỳ tức giận.

      Lúc này, quyết định bất kỳ việc gì, đều có chuyện thay đổi.

      tình đến cùng là có vấn đề ở chỗ nào? Diệp Huyên nghĩ mãi cũng ra, nàng vừa khóc, vừa ở trong lòng mắng bản thân làm hỏng chuyện. Đáng tiếc mặc kệ nàng khóc có bao nhiêu thê thảm, Trương Diễn lần này đều bất sở vi động.

      dường như biến thành Nguyên chân quân lạnh lùng, cứng rắn dùng tư thế cao cao tại thương mà nhìn Diệp Huyên, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng.

      Nhu tình mặt ý của ngày xưa, giờ khắc này đều hóa thành bọt biển, tan biến chút dấu vết.

      Diệp Huyên càng khóc trong lòng càng cảm thấy ủy khuất. Cũng biết là chịu ảnh hưởng của nguyên thân, hay là nàng thực nảy sinh cảm tình đối với nam nhân như ngọc kia.

      Cũng biết khóc bao lâu, Diệp Huyên cảm thấy cả đầu đều choáng váng, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, nàng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trương Diễn, vừa thương tâm lại vừa tuyệt vọng, nàng oán hận bỏ lại câu “Sư phụ đại phôi đản!”, tiểu nương cuối cùng cũng chạy thẳng ra ngoài mà thèm nhìn lại.

      Thân ảnh bé bỏng ấy vừa rời khỏi, Trương Diễn cảm thấy cả người đều trống rỗng, thở dài hơi. Nếu như Diệp Huyên kiên quyết , thực sợ bản thân thể kiên trì hạ quyết tâm, lại đem nàng kéo về bên cạnh mình.

      thể tiếp tục như vậy, đêm đó Trương Diễn phải dùng hết khí lực toàn thân mới chế trụ được xúc động muốn hôn lên môi Diệp Huyên. Nếu vẫn tùy ý để bản thân và Diệp Huyên tiếp tục sớm chiều ở chung, rồi ngày, làm ra loại hành vi bằng cầm thú.

      Cứ như vậy , thở dài trong lòng, lúc này dứt khoát chặt đứt về sau dần buông xuống được.

      “Minh Nguyệt.” đứng thẳng người, gọi đồng tử đứng hầu ngoài cửa điện vào, “Thông truyền Phụng Chân điện, ta muốn bế quan nửa năm, ai tới cũng gặp.”
      Last edited: 4/3/17
      thongminh123, cỏ28, Hòa Yên Linh56 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :