1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mật mã chuồn chuồn

      Mật mã chuồn chuồn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      Cám ơn bạn, truyện hay lắm, cho mình hỏi lịch đăng bài
      lia phạm thích bài này.

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Lịch đăng tuần 2 chương nha bạn. cố định ngày. Cảm ơn bạn ủng hộ
      Nhiên Nhiên, linhdiep17lia phạm thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Về VN ăn tết bị mất laptop rồi, giờ mình phải cố gắng up truyện bằng điện thoại nên chỉnh cở chữ được. Mong các bạn thông cảm.


      CHƯƠNG 25: KẾ HOẠCH

      Editor: HangVO9


      Lâm viên ngoại và Điền lão đầu tới, Cố Tam lập tức thu lại khí thế kiêu ngạo bá đạo vừa rồi, quy quy củ củ đứng phía sau Điền lão đầu, sau đó theo ông xuất phủ, chỉ là trước khi , nhịn được liếc mắt nhìn Lỗ Lỗ cái.

      Ra phủ, khóe miệng liền cong lên.

      Điền lão đầu tự nhiên liền nhìn ra khác thường, khỏi trận bồn chồn. Thời gian gần đây, cháu ngoại lúc nào cũng như nhà chết cha chết mẹ, mặt mày nhăn nhó, làm trong nhà lão đến con chó mực cũng dám lại gần , thế nào chuyến Lâm phủ, liền khởi sắc?

      “Tam nhi, con cười cái gì vậy?”

      Cố Tam cười đến rỡ ràng. Cười gì? Cười tức phụ mất, cười buổi tối ngày kia lại có thể ôm tức phụ!

      Tuy tối mười bốn ôm về chỉ là con mèo, nhưng dù thế nào cũng phải đưa nàng trở về vào sáng ngày mười sáu, như vậy có thời gian nửa đêm có thể ôm mèo ngốc ngủ. Nửa đêm đó… được, phải về tìm tập sách nghiên cứu chút, lần này gì cũng phải xử xong nàng, mèo ngốc quá câu người, ngày ăn xuống bụng, trong lòng sống yên ổn.

      Chỉ là, làm thế nào mới có thể lấy nàng đem về nhà, tính lâu dài trở về sau, còn phải lập kế hoạch cho tốt.

      “Ông ngoại, tháng này sau ngày mười lăm, ông dạy con xử lý vườn trái cây , con nghĩ muốn làm quản .” Cố Tam trầm mặc lát rồi . Quản tiền tiêu hằng tháng là năm lượng hai, đủ nuôi sống mèo ngốc, đến lúc đó dưới chân núi xây cái viện lớn, lại mua hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng.

      Điền lão đầu vừa mừng vừa sợ, lão chờ mong những lời này nhiều năm, lập tức liền gật đầu tán thưởng, “Xem ra phải chờ lão gia mở miệng con mới bằng lòng làm à. Vậy con cần phải học cho tốt, tháng sau lão gia mang đại tiểu thư đến vườn trái cây, con theo ta cùng chiêu đãi người. Đến lúc đó, con ở bên cạnh trả lời cho tốt, lão gia nhất định hỏi con.”

      Cố Tam nghe xong rất cao hứng, “Đại tiểu thư cũng tới sao?” Nàng đến, vậy khẳng định phải chuẩn bị nghênh tiếp tốt nàng.

      Lần này Điền lão đầu rốt cuộc nghe ra ý vị, lão dừng bước lại, xoay người nhìn kỹ Cố Tam, nhíu mày hỏi: “Tam nhi, con phải coi trọng đại tiểu thư chứ?” Càng nghĩ, trừ ở Lâm phủ nhìn thấy vị quốc sắc thiên hương đại tiểu thư, còn có chuyện gì đáng giá để cao hứng.

      Cố Tam cũng giấu giếm lão, chỉ cần cưới mèo ngốc, ông ngoại sớm muộn gì cũng phải biết, tại ra, chừng ông ngoại còn có thể giúp đỡ trước mặt Lâm viên ngoại giúp , bèn : “Đúng vậy, ông ngoại, ông coi con có cơ hội ?” Luận gia thế, được, luận nhân phẩm tướng mạo, Cố Tam tự nhận thua ai, hơn nữa biết Lâm viên ngoại là người coi trọng tiền tài.

      “Cơ hội cái rắm!” Điền lão đầu trừng mắt mắng, “Ta khuyên con sớm dập tắt tâm tư nên có kia ! Đại tiểu thư có thân phận gì, con có thân phận gì? Thô tay ngốc chân, làm việc có nửa điểm cân nhắc, con có thể chiếu cố tốt người yếu ớt như đại tiểu thư sao? Hơn nữa, lão gia hôm nay đề cập qua với ta, người muốn kén rể cho đại tiểu thư, giao phó ta để ý người thành để chọn đó!”

      Cố Tam thần người ngẩn ngơ, “Kén rể? tại chiêu mộ sao?”

      , đại tiểu thư mới mười ba tuổi, nhìn ý tứ lão gia, là muốn cho đại tiểu thư trước học vài năm , đoán chừng sau vài năm lại chính thức trù bị việc này, chỉ là dự bị chọn người mà thôi.” , Điền lão đầu như có suy nghĩ điều gì, hé mắt trừng : “Dù thế nào, con cũng tính ở rể đó chứ? Việc này rất khó, mẹ con dưới lòng đất biết được, bị con làm cho tức mà sống lại!”

      Mèo ngốc mười ba tuổi? Cố Tam lập tức nhớ tới cặp ngực đẩy đà của Lỗ Lỗ, nữ tử mười ba tuổi làm gì có cặp ngực như vậy nha?

      Bất quá, kén rể tự hồ vẫn có thể xem là phương pháp gọn gàng. Cố Tam nghiêm túc nghĩ ngợi, : “Ông ngoại, con muốn ở rể. Cha coi con là nhi tử, con cũng cần tốn kém phiền đến lão. Đừng, ông đừng nóng giận a, nếu như mẹ con giận mà sống lại, con còn cao hứng hơn nữa!”

      “Ta đánh chết ngươi cái thằng nhóc này, năng kiểu gì thế hả! Con đứng lại đó cho ta, đừng có chạy!” Điền lão đầu cởi hài ném .

      Cố Tam sớm chạy ra xa, chỉ còn lại giọng sang sảng vang vọng trước mặt Điền lão đầu, “Ông ngoại kiềm chế chút , con về trước!”

      Lâm phủ.

      Lỗ Lỗ hôm nay có tâm tình ngủ trưa, nàng nằm giường lật qua lật lại, lòng thầm nghĩ ra vì sao đuôi mọc dài ra, bọn họ giết nàng.

      Điềm Hạnh ngồi ghế đẩu cạnh giường, thêu cho nàng cái yếm, vốn tưởng rằng Lỗ Lỗ lật hai cái là ngủ, liền quấy rầy nàng, lúc này thể buông đồ thêu xuống, cầm lấy cái quạt tròn bên cạnh quạt mát cho nàng, “Đại tiểu thư, người nóng quá ngủ được sao?” Gian phòng này rộng lớn sáng sủa, màng cửa sổ bằng lụa mỏng đều mở rộng ra, đến nỗi nóng a.

      “Meo…” Lỗ Lỗ ảo não kêu lên tiếng, nằm bò gối đầu hỏi nàng: “Điềm Hạnh, vì sao ngươi có đuôi?”

      Điềm Hạnh buồn cười, đại tiểu thư hỏi qua nhiều lần vấn đề này, trong lòng vẫn nghĩ mình là mèo sao. “Đại tiểu thư, bởi vì ta là người nha, người sao có thể mọc đuôi?”

      Lỗ Lỗ mím mím môi, nháy mắt : “Nếu như ngươi đột nhiên mọc cái đuôi dài làm sao bây giờ? Ừ, đuôi mèo màu trắng nha, lông xù, loại đuôi rất đẹp mắt đó…”

      Chắc là đại tiểu thư được mèo trắng nuôi lớn ?

      Điềm Hạnh trong lòng mặc niệm, miệng lại : “ có đuôi dài, lão gia nhất định coi ta là quái mà đưa đến nha môn, đúng, nha môn chính là nơi đánh người xấu đó, quái chính là đồ xấu chuyên ăn thịt người hại người đó. Sau đó tri huyện đại nhân cho nha môn dán bên ngoài trang giấy, báo cho dân trong trấn biết có quái, sau đó đem ta buộc cây gỗ thiêu cháy, còn nhắc nhở dân trấn cẩn thận, lại đề phòng quái chạy đến trấn khác tác quái.”

      “Meo… Nếu như quái làm chuyện gì xấu sao, cũng muốn thiêu cháy sao?” Lỗ Lỗ rất ủy khuất, nàng mặc dù là mèo, nhưng nàng phải quái nha, nàng chỉ ăn thịt, có ăn người, chưa từng làm chuyện xấu.

      Điềm Hạnh rất tự nhiên tiếp: “Có quái làm chuyện xấu sao?” Thấy Lỗ Lỗ sắc mặt có cái gì đó đúng, nàng mềm giọng trấn an : “Đại tiểu thư yên tâm, người đâu phải quái, người và chúng ta như nhau, đều là người. Mèo cũng phải là quái, có người còn chuyên môn nuôi dưỡng mèo làm thú cưng, chỉ có người mà có đuôi dài, đó mới là quái.”

      “Ta phải quái!” Lỗ Lỗ giận, bỗng nhiên ngồi dậy, trừng mắt Điềm Hạnh .

      Điềm Hạnh hoảng sợ, đại tiểu thư chưa từng phát giận với các nàng! Nàng chưa kịp quỳ xuống nhận lỗi, liền thấy mặt Lỗ Lỗ hai giọt nước mắt chảy xuống, rất đáng thương. Điềm Hạnh lập tức đau lòng, tính tình đại tiểu thư như vậy, chỉ có thể coi nàng như đứa bé mà đối đãi, vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lỗ Lỗ, “Đại tiểu thư đừng khóc, người phải quái, ai dám người là quái, ta trước nhất xé nát miệng !”

      Lỗ Lỗ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nàng, nghĩ thầm Cố Tam quả nhiên là đúng. Nàng nhìn nhìn ra cửa sổ, quyết định đến lúc đó liền tìm Cố Tam.

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đào rất nhanh liền tiến vào, cười : “Đại tiểu thư, Thẩm tới, lão gia bảo người đằng trước bái kiến tiên sinh.”

      “Là tiên sinh dạy ta quy củ sao?” Lâm viên ngoại vẫn luôn nhắc tới hai tiên sinh, Lỗ Lỗ biết nam tiên sinh họ Tống, còn Thẩm nhất định là nữ tiên sinh.

      Thấy Đào gật đầu, Lỗ Lỗ liền quay đầu nằm xuống, “ , ta muốn học quy củ.” Điềm Hạnh giải thích qua quy củ với nàng, Lỗ Lỗ cần học nữa, nàng có thể bước , có thể ăn cơm, có thể cười, may vá cái gì có Đào và Điềm Hạnh giúp, trong nhà còn có hai tú nương chuyên môn may y phục cho nàng, nàng căn bản cần học. Ngay cả đọc sách viết chữ, nếu như phải là tiên sinh cho ăn cá khô ngon, nàng cũng học.

      Lỗ Lỗ quay người qua, Đào nhìn thấy nàng cuộn mình hờn giận, bất đắc dĩ cùng Điềm Hạnh liếc mắt nhìn nhau tiến lên phía trước : “Đại tiểu thư, lão gia , người nếu ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối đem con tuần lộc làm thịt cho người ăn.”

      ?”

      ! Lão gia mới từ chỗ Bùi thiếu gia trở về, nghe cần dùng nửa con tuần lộc để làm tiệc. Vốn lão gia rầu vì đầu bếp trong phủ chưa từng làm thịt tuần lộc, sợ lãng phí lung tung, Bùi thiếu gia liền cười để cho Tống tiên sinh làm đầu bếp. Lão gia lo lắng điều này vũ nhục Tống tiên sinh, Bùi thiếu gia liền theo đến, ở chỗ Tống tiên sinh uống trà.”

      Lỗ Lỗ biết chuẩn xác hai tin tức, tin tốt là buổi tối có thể ăn được thịt tuần lộc do tiên sinh làm, tin xấu là thịt tuần lộc thiếu nửa!

      “Còn nửa con tuần lộc đâu?” Nàng đưa ánh mắt ngồi dậy.

      Điềm Hạnh chuẩn bị xiêm y gặp khách cho nàng, Đào giải thích: “Nửa con kia lão gia chuẩn bị đưa đến Đường phủ, Đường gia lão thái thái đại thọ bảy mươi, bàn tiệc chắc cần nhiều món ăn đặc sản thôn quê, lão thái thái khẳng định cao hứng.”

      Lỗ Lỗ vừa tùy Điềm Hạnh mặc quần áo cho, vừa chu mỏ : “ có thịt tuần lộc ăn, bà ấy liền cao hứng sao? Đó là đồ của nhà chúng ta, là Cố Tam đưa cho ta mà!”

      “Cố Tam?” Điềm Hạnh chấn động trận, nghi nghờ nhìn về phía Đào.

      Đào luống cuống vội trấn định xuống, thần sắc tự nhiên : “Chính là cái người săn bắn được con tuần lộc đó.”

      Điềm Hạnh ừ , đem chuyện này để trong lòng, cười nhìn Lỗ Lỗ : “Đại tiểu thư, lão gia bây giờ biếu đồ cho Đường gia, này sau Đường gia cũng biếu lại cho chúng ta, cái này kêu là đạo lý đối nhân xử thế, người chịu khó học cùng Thẩm , tiên sinh cũng dạy cho người.” Vừa , vừa khom lưng mang hài cho Lỗ Lỗ, đỡ nàng xuống đất. Rửa mặt chải đầu, ba người đến tiền viện.

      tới cửa, liền nghe thấy giọng xa lạ: “Lão gia, ta biết ý người, chỉ là dạy quy củ này, tình huống của đại tiểu thư đặc biệt, mực dùng mềm dỗ nàng được, phải nghiêm khắc chút mới có thể sửa đổi được những thói quen tốt, tin người là người thấu đáo, cho nên ta mới đến. Người yên tâm , đại tiểu thư cứ giao cho ta, ta đảm bảo quá tháng, đại tiểu thư có thể ra ngoài dự tiệc, chỉ cần nàng lời nào, người ngoài tuyệt đối đoán được qua bộ dáng của nàng. Đương nhiên, người đau lòng nữ nhi, đành lòng nàng bị khổ, ta đây đều biết, người cần lo lắng, ta cũng dạy rất nhiều tiểu thư bướng bỉnh thị trấn, đều có chừng mực.”

      Là nữ tiên sinh sao? Lỗ Lỗ tò mò vào.

      Hai nha hoàn đều vì lo cho đại tiểu thư nhà mình mà toát mồ hôi phen, chỉ cần nghe giọng kia có vẻ tốt, liền biết tính tình Thẩm tốt đẹp gì. Sau khi vào phòng, Điềm Hạnh ngoan ngoãn cúi đầu, Đào lại nhìn lướt qua phu nhân ngồi phía bên phải lão gia.

      Người nọ tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt bình thường, chỉ có chút gầy, làm cho mặt bà thêm phần nghiêm nghị, tươi cười hiền hòa vào bên trong. hổ là nữ tiên sinh mời từ thị trấn, cái giá phải trả quả nhiên khá lớn, sau khi đại tiểu thư vào cửa, bà tiếp tục ngồi hồi mới đứng dậy, từ xuống dưới phen quan sát đại tiểu thư, trong mắt liên tiếp thoáng qua kinh diễm, nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu. Đào bĩu môi, cúi đầu.

      Thẩm từng bước đến bên Lỗ Lỗ, trong mắt bà, nàng hoàn toàn giống với hình ảnh thôn nữ trong tưởng tượng.

      Trước mắt thấy, đó là cặp chân bị quần lụa trắng lung linh che khuất, bởi vì biết Lỗ Lỗ có bó chân, Thẩm mới kinh ngạc. Chân như vậy, chỉ lớn hơn cái bọc lược chút, mang giày rất đẹp, cởi tất mà nắm trong tay liền chọc người trìu mến. Lại nhìn nàng thêm chút, quần trắng phối với tiểu sam tím nhạt, hành động nhiều vẻ tha thướt, so với cử chỉ ổn trọng của các đại gia tiểu thư còn muốn linh động hơn ba phần, khuôn mặt lại có vẻ tương đồng với như di nương của các quan lớn kinh.

      Thấy tướng mạo Lỗ Lỗ, Thẩm hầu như chỉ còn lại ý niệm trong đầu: Lâm viên ngoại tìm về phải là nữ nhi bị mèo hoang nuôi lớn, mà là lão Miêu trăm năm trong núi hóa thành tinh ? Bằng thế nào trời sinh bộ trêu chọc nam nhân mị thái như vậy?

      Huệ nương, qua đây bái kiến Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh là cha cố ý lên thị trấn mời tới, sau này con phải theo người học quy củ, hiểu ?” Lâm viên ngoại thương mà đem Lỗ Lỗ lại sát bên người, cười dặn dò.

      Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại, sợ hãi kêu tiếng “Thẩm .” Nữ nhân này nhìn có điểm hung dữ nha.

      Thẩm chân mày lập tức nhíu lại, quỳ gối hành lễ, “Đại tiểu thư, ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng, người cũng thể dựa vào người lão gia.”

      “Meo…” Lỗ Lỗ ngửa đầu nhìn Lâm viên ngoại kêu lên tiếng, “Cha, thể dựa vào cha sao?”

      Lâm viên ngoại lúng túng cười, nhìn Thẩm : “Ngươi vừa từ thị trấn qua đây, đường xe ngựa mệt nhọc, hôm nay cần vội vàng dạy nàng, hay là trước nghỉ ngơi cho tốt chút . Điềm Hạnh, phòng Thẩm tiên sinh thu dọn ổn thỏa chưa?”

      “Bẩm lão gia, đều thu dọn xong.”

      Lâm viên ngoại gật đầu, “Ừ, vậy ngươi mang Thẩm tiên sinh qua đó . Thẩm tiên sinh, có cần cái gì, cứ sai khiến nha đầu kia là được.” Thẩm chân mày nhíu nhíu, cuối cùng cũng gì thêm, tạ ơn Lâm viên ngoại, theo Điềm Hạnh ra. Ngày mai dạy ngày mai dạy, bà cũng tin, Lâm viên ngoại vẫn quen cách của đại tiểu thư, bà tới, thể đập vỡ danh tiếng của chính mình.

      Đợi bà hồi, Lỗ Lỗ liền làm nũng : “Cha, con thích tiên sinh này, cho bà dạy được sao? Có Tống tiên sinh cũng đủ rồi!” Lâm viên ngoại sờ sờ đầu nàng, dằn lòng đẩy nàng ra, lời thấm thía dặn dò: “Huệ nương ngoan, điều Tống tiên sinh có thể dạy, Thẩm tiên sinh thể dạy, nhưng điều mà Thẩm tiên sinh có thể dạy, Tống tiên sinh cũng cách nào dạy con được. Con học cho tốt , tranh thủ học nhanh chút, như vậy cũng cần bà dạy lâu.”

      Đó chính là còn phải học nha, Lỗ Lỗ vui chu miệng lên.

      “Ha ha, Huệ nương còn có thể tức giận với cha sao! Đừng tức giận, đừng tức giận, đêm nay chúng ta ăn thịt tuần lộc, Tống tiên sinh tự mình xuống làm bếp!”

      “Meo! Tiên sinh làm ăn ngon lắm! Cha, con muốn xem Tống tiên sinh nấu ăn có được ?” Lỗ Lỗ hưng phấn hỏi.

      Lâm viên ngoại lập tức lắc đầu, “ được đâu, Tống tiên sinh chắc chắn muốn.”

      “Con hỏi chút!” Lỗ Lỗ sợ Tống Ngôn, xong cũng nhanh chân chạy ra ngoài. Nàng biết Tống Ngôn ở đâu nha. Lâm viên ngoại vội vàng phân phó Thường Ngộ: “, ngươi nhìn đại tiểu thư, đừng để cho nàng náo loạn!”

      Thường Ngộ mực cúi đầu yên lặn rốt cuộc nghe lời dặn, vội chạy đuổi theo.
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm17 others thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 26: HIỂU LẦM

      Editor: HangVO9


      Tống Ngôn thích yên tĩnh, Lâm viên ngoại liền an bài cho viện yên tĩnh, trừ sáng sớm có tiểu gia nhân đến quét tước đình viện, thường bên này rất ít người lại.

      Sau khi Lỗ Lỗ chạy , Thường Ngộ cùng Đào đuổi theo nàng, chạy qua tiền viện, đến chỗ rẽ vào con đường u tịch thông đến Tống Ngôn viện, Thường Ngộ để Đào chờ ở đây, mình đuổi theo. Đào lặng lẽ, rất thức thời núp ở gốc cây liễu, nhìn xa xa mặt hồ sững sờ.

      Nàng biết, Thường Ngộ căn bản là muốn ngăn đại tiểu thư, bởi vì ra khỏi chính viện liền cố ý chạy chậm lại, nếu phải như vậy, bọn họ sớm bắt kịp nàng, còn để nàng giống như chơi đùa chạy tới bên này sao?

      Ở đây yên tĩnh người, Thường Ngộ chắc là muốn lén cùng đại tiểu thư trò chuyện ?

      Nghĩ tới đây, Đào có chút áy náy, vô luận là Cố Tam hay là Thường Ngộ, bọn họ đối với đại tiểu thư đều quá mức thân cận, nàng thân là nha hoàn của Lâm gia, liền nên gạt lão gia. Thế nhưng ra có hậu quả gì? Trước đây nàng vì sợ Thường Ngộ, giúp len léng thân thiết với đại tiểu thư nhiều lần, bây giờ ra, nếu Thường Ngộ cắn ngược, nàng cũng có kết cục tốt. Chuyện của Cố Tam lại thể ra vì liên lụy đến khuê dự của đại tiểu thư, Đào hi vọng đại tiểu thư bị thương tổn. Trong sạch chính là tính mạng của nữ nhân, mặc dù là lão gia, nếu biết đại tiểu thư…, thái độ đối với đại tiểu thư chỉ sợ là thay đổi.

      Đào khổ sở thay cho đại tiểu thư.

      Quên , Thường Ngộ cùng Cố Tam đạt thành hiệp nghị rồi, nàng cứ tiếp tục duy trì yên lặng . Tương lai rốt cuộc thế nào, phải tiểu nha hoàn như nàng có thể khống chế, nhưng mặc kệ đại tiểu thư chiêu ai ở rể, nàng cùng Điềm Hạnh đều là nha hoàn thiết thân của đại tiểu thư lão nhân gia, chỉ cần các nàng phạm sai lầm lớn, theo tính cách của đại tiểu thư, tuyệt đối bỏ rơi hai nàng.

      Lại , đại tiểu thư là người đơn thuần hiểu chuyện, Thường Ngộ đối tốt với đại tiểu thư, cũng thừa cơ mà bắt nạt đại tiểu thư, thấy có ác ý lừa nàng ấy. Mà là người bên cạnh lão gia, được coi trọng, Ngô quản gia cũng khách khí với ba phần, tất cả hạ nhân trong phủ đều nhận định Thường Ngộ là người có khả năng và đắc lực mà lão gia để lại cho đại tiểu thư, vậy nàng có lý do gì vì người ở rể còn chưa biết mặt mà đắc tội với .

      Nghĩ thông suốt, Đào thở phào cái, quay đầu nhìn phía trước.

      Chỗ đó còn thấy bóng dáng hai người.

      Thường Ngộ bắt kịp Lỗ Lỗ ngay trước cửa nguyệt của Tống Ngôn viện, “Đại tiểu thư, Tống tiên sinh cùng Bùi thiếu gia chuyện, người thể vào.”

      Hơi thở của Lỗ Lỗ có chút bất ổn, thở gấp hỏi : “Vì sao được a?”

      đường nàng chỉ dưới bóng cây, người ra mồ hôi cũng nhiều, nhưng hai má vẫn là nỗi lên hai luồng đỏ ửng, giờ nàng ngửa đầu nhìn Thường Ngộ, liền đem khuôn mặt kiều mị như đóa hải đường ra hoàn toàn trước mặt Thường Ngộ. Hai người kề quá gần, Thường Ngộ yên lặng nhìn nàng, nhất thời quên trả lời, tầm mắt theo đôi mắt thuần khiết mỹ lệ của nàng đường xuống phía dưới, rơi vào chiếc cổ trắng muốt. Bởi vì chiều cao chênh lệch, nàng đứng tư thế biếng nhác, ngực nàng phập phồng, thậm chí nhìn được hai mảnh êm dịu bên cạnh…

      Thường Ngộ nhắm mắt lại, trong đầu lại ra tình cảnh lúc Cố Tam dắt nàng từ sau cây bước ra. có bức ép, có dụ dỗ, nàng cam tâm tình nguyện để Cố Tam nắm tay, dùng loại ánh mắt ỷ lại mà từng thấy để nhìn Cố Tam, thân thiết tự nhiên.

      “Đại tiểu thư, người cùng Cố Tam ở qua buổi tối sao?” rốt cuộc nhịn được hỏi lên.

      Sao lại nhắc tới Cố Tam?

      Lỗ Lỗ vừa định trả lời, đột nhiên nhớ ra Cố Tam căn dặn, liền lắc đầu : “ cho ngươi, cho ta chuyện của với người khác”

      Người khác…

      Thường Ngộ cười khổ, đáy mắt chậm rãi phát ra tia lửa giận hừng hực, bị nén xuống. kéo Lỗ Lỗ đến bên cạnh bóng cây thúy trúc, yên lặng hỏi: “Đại tiểu thư, chúng ta việc của , vậy người cho ta biết, đêm đó người tại sao lại muốn ở cùng , là ép buộc kéo người sao?” Có lẽ là nàng chơi đùa trong núi, bị Cố Tam tình cờ bắt gặp, mạnh mẽ muốn nàng?

      phải đâu, là ta trèo lên cây tìm . Trời tối, ta sợ ở trong núi còn có con thú lợi hại hơn ta, nên chạy theo làm bạn.” Lỗ Lỗ có chút do dự , biết như vậy có tính là đề cập đến Cố Tam?

      dựng phòng ở cây sao?”

      “Ừm, là nhà gỗ rất , bất quá ngủ bên trong rất lạnh, quay đầu là có thể thấy được mặt trăng, đúng rồi, còn dạy ta chuyện nữa.”

      nam quả nữ ở chung phòng, Thường Ngộ nắm chặt nắm tay, sau đó mang theo tia hi vọng hỏi: “Vậy có ép buộc người hay ?”

      “Ép buộc là cái gì?” Lỗ Lỗ hoang mang nháy mắt.

      “Chính là, cởi xiêm y của người…”

      “Ta đâu có mặc xiêm y, bất quá hôn ta hồi rồi tự cởi xiêm y, sau đó…”

      “Đừng nữa!” Thường Ngộ nén nỗi nữa mà đầy ngập lửa giận, quyền đánh lên bức tường thấp bên cạnh, Cố Tam kia đúng là cầm thú, tại sao lại có thể!

      Lỗ Lỗ hoảng sợ, nàng sợ người khác giận, lập tức trong mắt liền ứa lệ, “Ta , ngươi đừng nóng giận!” Nàng thích nhìn bộ dáng Thường Ngộ hí mắt cười, chứ muốn xem nhíu mày xị mặt như vậy, so với tiên sinh quả còn đáng sợ hơn.

      Thường Ngộ căn bản nghe thấy tiếng Lỗ Lỗ khóc nức nở. đứng trước tường, ngực như bị tảng đá lớn đè nặng khó chịu, bế tắc khó có thể hô hấp. xem đại tiểu thư hồn nhiên như hài tử, nâng niu đại tiểu thư trong lòng bàn tay, lại sớm bị gã Cố Tam lỗ mãng kia lãng phí, hôm nay còn tìm tới cửa! Cố Tam muốn làm cái gì? Còn muốn bắt nạt đại tiểu thư nữa sao? Gã còn dám đến, tìm người đánh cho tàn phế chân gã! Nếu là gã còn dám nửa câu tổn hại khuê dự đại tiểu thư, làm cho gã đời đều thể lên tiếng!

      “Thường Ngộ, ta tìm tiên sinh, ta nghe lời ngươi, ngươi đừng nóng giận.” Lỗ Lỗ nhàng lôi kéo tay áo , cẩn thận từng li từng tí .

      Nhìn tay nàng, thân hình Thường Ngộ hơi cứng, cho tới bây giờ cũng muốn nàng làm động tác này đối với mình. Lấy lại tinh thần, cuống quít tránh nàng : “Đại tiểu thư, ta giận, chúng ta trở về .” Đại tiểu thư cái gì cũng hiểu, nàng vô tội, nên trước mặt nàng điên cuồng, nên dọa sợ nàng. Chuyện cho tới bây giờ, hi vọng đại tiểu thư đời đều hồ đồ như vậy, tránh cho ngày sau khỏi khổ sở. Lỗ Lỗ tin, nàng lôi tay áo Thường Ngộ, trong mắt còn khóc cầu: “Ngươi tức giận? Vậy ngươi cười cái cho ta xem!” Nàng dựa vào sát quá, Thường Ngộ tim đập rối loạn chút, vừa nỗ lực kéo tay áo trở về, vừa miễn cưỡng xả chút khóe miệng. Cười, còn có tâm tình cười sao?

      Lỗ Lỗ hài lòng nhìn cười chiếu lệ, kiên trì buông tay, “ phải như vậy, muốn loại cười nheo mắt lại á!”

      Thường Ngộ đành ép buộc mình tự nghĩ chút chuyện hài lòng, sau đó liền nhớ ra ngày đó Lỗ Lỗ ngồi xổm bên hồ nhìn cá trông bộ dáng khả ái, tình bật cười.

      Lỗ Lỗ lập tức còn sợ hãi khẩn trương nữa, cũng nhìn cười cười, xoay người liền hướng cửa ra. Thường Ngộ hết giận, hay là nàng giờ tìm tiên sinh.

      “Đại tiểu thư, người thể , Tống tiên sinh…” Thường Ngộ đuổi theo, vượt qua cửa nguyệt, vừa định ngăn cản Lỗ Lỗ, nghĩ Lỗ Lỗ lại dừng lại. Thường Ngộ trong lòng vui vẻ, cho rằng đại tiểu thư , lại ngờ sau khóm thúy trúc lại xuất hai bóng người, nam tử mặc trang phục trắng ôn nhuận như ngọc, nam tử mặc trang phục xám ánh mắt như sao lạnh, còn phải Bùi Sách cùng Tống Ngôn sao?

      “Các ngươi làm gì ở đây vậy?” Tống Ngôn nhìn thấy Lỗ Lỗ liền nhíu mày, lại nhìn thấy Thường Ngộ phía sau nàng, sắc mặt liền khó coi. Lỗ Lỗ thử thăm dò tới trước mặt , lấy lòng nhìn : “Tiên sinh, ngươi muốn làm thịt tuần cho ta ăn phải ? Ta muốn xem ngươi làm, được ?”

      Tống Ngôn để ý đến nàng, nhì về phía Thường Ngộ dò hỏi.

      Thường Ngộ cúi đầu giải thích: “Tống tiên sinh, đại tiểu thư nghe tiệc tối nay do người làm đầu bếp, liền thể chờ đợi được chạy tới, ta tới để thỉnh nàng trở lại. Đại tiểu thư hiểu chuyện, kính xin người nên trách cứ.”

      Tống Ngôn liếc mắt nhìn Bùi sách cái đầy trách cứ. Nếu phải Bùi Sách bên cạnh sọc dưa(*), Lâm viên ngoại làm sao có thể nghĩ đến ?

      (*) nguyên văn là ‘hạt trộn đều’ hiểu thành ngữ này, nên tạm dịch thành ‘sọc dưa’, ý người vô duyên, đâm chọc vào chuyện người khác, làm chuyện vô ích...

      Bùi Sách nhàn nhạt cười. Quân tử xa nhà bếp, nhưng xuống bếp cũng chưa chắc là quân tử, thích tự mình nấu nướng cũng chưa chắc là tiểu nhân, cho tới bây giờ, biểu bề ngoài sao có thể so với phẩm hạnh bên trong. Tống Ngôn thích tự tay nấu ăn, khó có được thịt tuần lộc hi hữu này, dù cho mình ra, cũng ngứa tâm, chỉ e đến lúc đó lại có mặt mũi thẳng với Lâm viên ngoại, chờ đầu bếp làm thịt tuần lộc xong gia nhân đưa đến cho ăn, lại gào lên là phung phí của trời ấy chứ.

      Đương nhiên, đến “Thỉnh” Tống Ngôn xuất thủ, cũng là có tâm tư. thể , Tống Ngôn trù nghệ kỹ càng, lâu rồi được thưởng qua.

      Tống Ngôn làm sao đoán ra được tâm tư Bùi Sách? Nhưng thích nấu ăn, có nghĩa là thích bị người khác vây xem.

      “Ngươi viết xong bảng mẫu chữ chưa?” Ánh mắt lành lạnh nhìn Lỗ Lỗ, thanh yên lặng lại mang theo uy nghiêm.

      “Meo…” Bảng chữ mẫu? Lỗ Lỗ sớm quên bỏ ra sau đầu, đáng tiếc gọi xong, nàng mới phát Tống Ngôn giơ tay lên. Chẳng cần trong tay có gậy trúc, Lỗ Lỗ cũng sợ muốn chết, cuống quít chạy đến phía sau Thường Ngộ, nắm chặt xiêm y Thường Ngộ, vươn đầu ra xin tha: “Tiên sinh ta biết sai rồi, lần sau dám kêu nữa, ta định tối nay mới làm bài tập, ngươi để ta xem xem ngươi ?”

      Mặc dù cả ba nam nhân đều hiểu nàng chính là có ý tứ, nhưng giờ khắc này, ba người ánh mắt đều thay đổi. Thường Ngộ là vì động tác thân thiết của Lỗ Lỗ mà tim đập, Bùi Sách là vì tiếng mèo kêu quen thuộc mà tâm sinh hoang mang, Tống Ngôn lại là phẩn nộ càng thêm lúng túng, cái gì gọi là xem ? nương chưa chồng ra những lời này, còn ra thể thống gì?

      “Lập tức trở lại, bằng ngày mai có thưởng cho!”

      “Tiên sinh..” Lỗ Lỗ đáng thương cầu khẩn .

      Tống Ngôn nhìn chằm chằm Lỗ Lỗ, trong mắt hàn ý giảm, tràn đầy uy hiếp.

      “Vậy ta trở lại là được rồi, cho ngươi thưởng cho ta!” Lỗ Lỗ dám cưỡng cầu nữa, nhưng nàng rất cao hứng, liền chu miệng lên thở phì phì nhìn Tống Ngôn to, sau đó quay đầu bước . Thường Ngộ lần nữa lại hướng Tống Ngôn bồi tội, duy trì khoảng cách mười bước chân phía sau Lỗ Lỗ cùng .

      Tống Ngôn nhìn theo bóng lưng Lỗ Lỗ, yên lặng nắm chặt tay. gặp chẳng bao lâu, nàng tính tình ngày càng tăng trưởng, lá gan cũng lớn a! Có phải sáng sớm này đối với nàng quá tốt, nàng học được gió chiều nào theo chiều ấy, được đằng chân lân đằng đầu?

      Đối với Bùi Sách, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ngôn đối đãi với Lỗ Lỗ, cười hỏi: “Lúc nàng học mèo kêu, ngươi đánh nàng sao?”

      Tống Ngôn lập tức nhớ tới tình cảnh lúc Lỗ Lỗ tựa cánh cửa khóc cầu, mặt nóng lên, nhấc chân về phía trước, “Vì sao đánh? đánh nàng liền nhớ được giáo huấn, ta đây cũng là vì muốn tốt cho nàng.”

      Bùi Sách chậm rãi đuổi kịp, rất lâu sau mới như lông: “Có phúc mà biết hưởng…”

      “Ngươi vừa cái gì?” Tống Ngôn nghe , quay đầu lại nhìn .

      Bùi Sách nhàng cười, “Ta đêm nay có lộc ăn.”

      Tống Ngôn hừ tiếng, lại cũng lười chuyện với .

      Bên kia Lỗ Lỗ thở phì phì dẫn Đào trở lại trong hậu viện, Điềm Hạnh sớm đem giấy bút chuẩn bị xong, “Đại tiểu thư, hôm nay bài tập còn chưa viết, người mau viết , hồi lão gia mở tiệc chiêu đãi Bùi thiếu gia và Tống tiên sinh, thế nào cũng gọi người qua đó, đến lúc đó chắc chắn rất khuya mới về.” Thẩm tới, đại tiểu thư ngày mai bắt đầu học quy củ, lão gia vì trấn an đại tiểu thư, đêm nay nhất định mọi chuyện chìu theo đại tiểu thư.

      viết! Ta học!” Lỗ Lỗ ngồi giường, cước đá rơi giày.

      Đào cười nhặt giày lại, khom lưng mang vào cho nàng, “Đại tiểu thư giận mà vậy, chẳng lẽ người muốn ăn cá khô của Tống tiên sinh?”

      “Nhưng cho ta xem nấu ăn!”

      “Đó là bởi vì người chưa làm xong bài tập đó.” Đào thuận miệng khuyên nhủ, chỉ mong đại tiểu thư ngoan ngoãn viết chữ, bằng ngày mai chọc giận Tống tiên sinh, nàng cầu tình cũng tốt mà cầu cũng tốt, thế khó xử. Hơn nữa lúc Tống tiên sinh giận rất nghiêm túc, đừng đến khả năng kém chịu đòn của đại tiểu thư, ngay cả nàng cũng sợ đến run rẩy.

      Lỗ Lỗ lại hiểu thành ý tứ khác, hưng phấn : “Ý ngươi là, nếu ta viết xong bài tập, tiên sinh cho ta xem?”

      “Này…” Đào ngây ngẩn cả người, nghĩ phủ nhận, chống lại ánh mắt ngập tràn ý chí chiến đấu của Lỗ Lỗ, nàng sợ nàng phủ nhận, tính tình đại tiểu thư sau đó lại đùa giỡn, đành phải kiên trì gật gật đầu.
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm24 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 27: THÍCH

      Editor: HangVO9



      Lỗ Lỗ rất muốn xem tiên sinh nấu ăn như thế nào.

      Trước đây ở Mèo tộc, tộc nhân thường nướng thịt ăn rất ngon, chỉ có lần trong đại điển tộc, các nàng mới có may mắn nhìn thấy quá trình quay thịt, thấy được ánh lửa xán lạn rực rở chói mắt. Mấy ngày nay được ăn nhiều đồ ngon lạ như vậy, vừa nhìn cũng biết là phải do nướng lửa mà ra, Lỗ Lỗ là người hiếu kỳ, nên muốn biết nữ đầu bếp chế biến như thế nào. Nhưng lão tộc trưởng dặn nữ đầu bếp cho nàng xuống bếp khi làm cơm, là sợ khói dầu làm nàng sặc. Thế là, Lỗ Lỗ chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn qua, nghe các loại tiếng vang phát ra từ bên trong.

      Bây giờ tiên sinh muốn xuống bếp, ngẫm lại liền chảy cả nước miếng. Nhưng giờ phải là lúc để chảy nước miếng.

      Lỗ Lỗ dùng sức nén nước bọt, vô cùng nghiêm túc dùng bút tô chữ, rốt cuộc trước khi trời tối viết xong mười lăm trang bảng mẫu chữ.

      Rửa tay xong, lúc Điềm Hạnh chải đầu cho nàng, Đào trước vẫn tìm hiểu giờ chạy trở về, thở gấp : “Đại tiểu thư, Tống tiên sinh bắt đầu chuẩn bị nấu món ăn!”

      Lỗ Lỗ nhảy dựng lên, Điềm Hạnh vội vói theo cắm trâm ngọc lên đầu nàng, kinh ngạc hỏi: “Vậy sao?”

      “Vâng, thực ra còn có món canh thịt nhân sâm, nhưng được hầm, chờ xào xong món kia… thịt tuần lộc băm năm màu, canh cũng chín tới!” Đào trước theo Thường Ngộ hỏi thăm tin tức, giải thích: “Đại tiểu thư, năm màu chính là năm loại vật phẩm có màu sắc khác nhau, ớt xanh, măng sợi trắng, nấm hương xám, chân giò hun khói đỏ, Tây Bì vàng và Nhị Hoàng”

      Lỗ Lỗ lần này thiếu chút nữa nhịn nỗi, nuốt nước miếng : “Nhiều đồ như vậy nên cùng nhau làm, chúng ta !” Mặc dù nàng chỉ biết có ớt xanh cùng nấm hương, còn lại nàng đều biết ăn thế nào, nhưng nếu là tiên sinh làm, vậy khẳng định là ngon. Điềm Hạnh dừng nơi cửa, bất đắt dĩ nhìn hai người chạy xa, ngẫm lại Đào miêu tả, nàng cũng có chút thèm. Đáng tiếc lần này Tống tiên sinh làm đầu bếp, thịt tuần lộc lại khó có được, dự đoán ngay, dù yến hội kết thúc còn đồ ăn thừa, các nàng cũng được ăn.

      “Điềm Hạnh, đại tiểu thư vội vàng đâu vậy?”

      Thanh này vang lên quá đột ngột, Điềm Hạnh hoảng sợ, vừa nhìn trái phải, phát Thẩm đứng xa ngay hành lang bên cạnh. Lúc này sắc trời mờ tối, bà ấy tiếng nào, lại ăn mặc màu tối, nếu nhìn kỹ, nhìn ra là có người đứng ở đó. Để tiện chiếu cố đại tiểu thư, Thẩm liền ở sương phòng ngay bên cạnh, bây giờ thấy tư thế bà như vậy, chắc chắn là theo dõi nhất cử nhất động đại tiêu thư.

      “Thẩm , đại tiểu thư ra phía trước bồi lão gia dùng cơm.” Điềm Hạnh tránh nặng tìm . Nửa ngày này Thẩm vẫn ở trong hậu viện, nghỉ ngơi trong phòng, ai cho bà ta biết, bà tuyệt đối biết tình của đại tiểu thư gặp Bùi thiếu gia cùng Tống tiên sinh.

      Thẩm tới bên cạnh Điềm Hạnh, sau khi liếc mắt nhìn phía trước cái, mới mặt mày thay đổi khiển trách: “Đại tiểu thư hiểu chuyện, các ngươi là nha hoàn nên quản nàng cho tốt, đừng suốt ngày chỉ biết lấy lòng đại tiểu thư. Ngươi xem , nàng chạy như điên vậy, có nửa điểm nào giống bộ dáng đại gia tiểu thư?”

      “Tạ Thẩm dạy bảo, Điềm Hạnh nhớ kỹ.” Điềm Hạnh lập tức cúi đầu nhận lỗi, thái độ rất cung kính.

      Thẩm ý vị , hừ tiếng, quay người .

      Điềm Hạnh nhìn theo bà về phòng, vừa trấn định xong khuôn mặt rốt cuộc ra tia lo lắng. Thẩm nghiêm khắc khác với Tống tiên sinh, biết đại tiểu thư có để ý … Lỗ Lỗ sớm quên trong nhà có thêm Thẩm . Nàng len lén chạy tới tiền viện, nghe Lâm viên ngoại và Bùi Sách trước đến đình hồ, lập tức yên lòng, dẫn Đào chạy phòng bếp. Tới nơi thấy Lâm gia nữ đầu bếp và nha đầu đầu nhóm lửa tất cả đều đứng xa xa bên ngoài, đều là bị Tống Ngôn đuổi ra.

      Lỗ Lỗ để ý các nàng hành lễ, bỏ lại Đào, lặng lẽ bước thong thả hướng tới cửa bếp. Bước lên hai bậc thềm, nàng khom lưng, ngồi xổm sau bức tường gạch, chậm rãi thò đầu ra, nhìn vào bên trong.

      Bên trong tổng cộng có bốn bếp lò to, trong đó có hai cái bếp đốt củi, bên gần như muốn tắt, bên đốt lửa rất lớn, mà tiên sinh nàng nha, chính là khom lưng đứng ở bếp có lửa to, tay để sau lưng, tay cầm xẻng cơm đảo tới đảo lui. Oa, tiếng xẻng va chạm, kèm theo tiếng dầu sôi phát ra tư tư vang vang, truyền vào trong tai dễ nghe thể tả.

      vẫn mặc thân áo xám, lúc này vạt áo vén lên từ bên hông, lộ ra hai cái chân thon dài, cho dù bên trong có mặc quần trắng, Lỗ Lỗ cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. ra phía dưới áo của tiên sinh là như vậy, nàng nhìn thấy lần đầu tiên đó. Bất quá chân dài a, Lỗ Lỗ nho hâm mộ chút, vừa cẩn thận nhìn hồi, rồi mới ngẩng đầu nhìn đến mặt . Ưm, tiên sinh đỏ mặt, là nóng sao? Nhưng hiểu sao nàng cảm thấy tiên sinh đỏ mặt nhìn rất đẹp, tự hồ như có dữ dằn như trước nữa. Lỗ Lỗ nhìn đến nhập thần, đến khi Tống Ngôn cảm thấy có điều gì lạ liền nhìn sang, nàng cũng dời mắt nhìn , thần sắc rất là si mê.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Tống Ngôn nhíu mày, buông xẻng cơm tới cửa. Bị học sinh nhìn thấy bộ dáng xào rau, Tống Ngôn rất muốn mặt mình trông nghiêm khắc dữ dằn chút, nhưng nhìn Lỗ Lỗ mắt sáng ngời ngồi xổm chỗ ấy, cũng vì sao lại hề tức giận.

      Meo! Bị phát !

      Lỗ Lỗ trong lòng len lén kêu lên, quay đầu định chạy, nhưng người ta tới trước mặt, muốn chạy cũng kịp, Lỗ Lỗ đành phải ngoan ngoãn đứng lên, cúi đầu giải thích: “Tiên sinh, ta viết chữ xong rồi. Ngươi ta viết chữ xong có thể tới thăm ngươi.”

      bậy, ta khi nào vậy?” Tống Ngôn liếc mắt nhìn nàng cái, bởi vì nàng cúi đầu nên lộ ra sau gáy, lạnh lùng , xong quay người vào trong, miệng giục nàng: “ , đến trong đình chờ chút, hồi là có thể ăn.” Len lén chạy tới, phải là muốn ăn thịt sớm chút hay sao? Lỗ Lỗ luyến tiếc , ở đây thơm quá!

      Thấy thái độ Tống Ngôn cũng phải là quá dữ, nàng nhịn được vào theo, đầu cổ lo tập trung nhìn vào nồi, thế là lần nữa lại cẩn thận đụng phải người phía trước bất ngờ dừng lại. Tại phòng bếp đồ dùng để mất trật tự, Tống Ngôn sợ nàng ngã sấp xuống đụng lung tung, hảo tâm đỡ nàng chút, Lỗ Lỗ lại nghe ra mùi vị thuật thế nhào tới trong ngực hung hăng hít hai cái: “Tiên sinh, người của ngươi là thơm, là mùi vị của món sừng tuần lộc ngủ sắc sao?” Vừa vừa còn dùng mũi củng(*) vào ngực Tống Ngôn hai cái.

      (*) ‘củng’ là đụng vào, cụng vào, chạm vào... Nhưng thấy từ ‘củng’ hay hay nên mình để nguyên văn

      Tống Ngôn bị nàng củng hai cái cảm thấy ngứa, hơn nữa cái tư thế này quá ái muội, mười phần ổn, thân thủ định đẩy nàng ra, liền nghe nàng cái gì món sừng tuần lộc ngủ sắc. nhếch nhếch khóe miệng, vừa đẩy nàng vừa : “Cái gì sừng tuần lộc ngủ sắc? Là thịt tuần lộc băm năm màu, ngươi…” Đẩy , cúi đầu vừa nhìn, lại thấy tay nàng siết vạt áo , ngửa đầu nhìn , khuôn mặt đỏ bừng, mắt trong như nước hề che dấu sùng bái, hoặc cũng có thể là thích?

      thể phủ nhận, khi ánh mắt đụng nhau, Tống Ngôn tim đập mạnh chút, nhưng liền rất nhanh phản ứng, học trò tham ăn này, nhất định là tham thịt, cố ý dùng loại ánh mắt lấy lòng nhìn mà thôi.

      Thực là càng dễ dãi, lòng dạ càng rối rắm rồi, cười lạnh. Nhưng chẳng sợ là biết tiểu tâm tư của nàng, Tống Ngôn vẫn thể đối phó, ánh mắt nàng tựa như có tình như vậy, so với lúc nàng khóc, bộ dáng càng đáng thương hơn khiến người thể chống cự, vô pháp hạ quyết tâm. vội vàng mở mắt, đỡ nàng đến bên cạnh đứng, nhìn chảo thịt reo sôi, : “Muốn nhìn phải ngoan ngoãn đừng động, được quấy rối.”

      “Vâng!” Lỗ Lỗ lập tức ngoan ngoãn đáp, nhìn vội vàng xào rau, nhúc nhích. Nàng nhìn Tống Ngôn, thuận mắt làm sao, đặc biệt lúc xào rau, hương thơm bay vào mũi càng lúc càng câu người, Lỗ Lỗ trong đầu phút chốc thoáng qua ý niệm. Từ lúc còn , nàng nghĩ tìm năm giống đực, trong số đó chuyên môn làm cơm cho nàng, Mèo tộc có lẽ là nàng trở về được nữa, vô pháp ở đây tìm nam nhân giống như mèo đực, nhưng tiên sinh làm cá khô ăn ngon như vậy, nấu ăn thơm như vậy, còn có ai so với thích hợp hơn đâu?

      Nhưng Lỗ Lỗ trong chớp mắt lại phát rầu. Lão giống cái chỉ , sau khi từ Báo tộc trở về, có giống đực tranh nhau sủng các nàng, chiếu cố các nàng, nhưng tiên sinh hung dữ, cùng giống đực mà lão giống cái đến đều có nửa điểm giống nhau, nàng nên làm thế nào để tiên sinh sủng nàng đây, lão giống cái chưa từng dạy qua a! Hỏi lão tộc trưởng, Điềm Hạnh bọn họ? được, nàng dám nhắc lại chuyện Mèo tộc, hơn nữa, nàng cũng biết dùng từ như thế nào để biểu đạt hết ý này.

      Lỗ Lỗ rất mê man, nhìn đồ ăn trong chảo phát ngốc.

      Bên kia Tống Ngôn mặc dù xào rau, nhưng vẫn len lén dùng ánh mắt để ý Lỗ Lỗ, lúc này thấy nàng chuyển mắt, nhìn chằm chằm trong nồi, là tham thịt tuần lộc mà, khỏi trầm tĩnh lại. May là nàng cũng có chuyển tâm. Ngẫm lại tâm trí nàng cũng chỉ là đứa bé vô ý thức, sao có thể có tâm tư nam nữ được? thực là suy nghĩ nhiều quá rồi.

      Đồ ăn nấu xong, tự có nha hoàn bưng đến trong đình. Đào dẫn Lỗ Lỗ thất thần, trước bước, Tống Ngôn trở lại thay thường phục.

      “Huệ Nương, sao con đến trể vậy?” Lâm viên ngoại cùng Bùi Sách chuyện bên hồ, nhìn thấy Lỗ Lỗ vội kêu qua.

      “Con nhìn tiên sinh nấu ăn, rất thơm!” Nhìn thấy bộ dáng lão tộc trưởng cười híp mắt, Lỗ Lỗ tâm tình cũng tốt theo, đem mấy việc rầu trong lòng đánh mất qua bên

      Lâm viên ngoại bất đắc dĩ chỉ chỉ nàng: “ cho con phòng bếp, con nghe, hôm nay lại vẫn ! Tiên sinh có mắng con ?”

      Lỗ Lỗ hắc hắc cười hai tiếng, tựa như đứa làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, có chút ngượng ngùng : “Mắng, tiên sinh bảo con , con , để con bên ngoan ngoãn đứng, cho con quấy rầy .”

      Bùi Sách nghe xong, ngoài ý muốn nhìn về phía Lỗ Lỗ.

      Lỗ Lỗ phát Bùi Sách nhìn mình, cười cười với , nàng đối với Bùi Sách rất có hảo cảm.

      Bùi Sách đáp lại nàng bằng nụ cười khách khí, tự nhiên tùy ý dời tầm mắt .

      Rất nhanh, Tống Ngôn tới, bốn người cùng nhau ngồi xuống, Lâm viên ngoại ngồi phía đông, Lỗ Lỗ tự nhiên ngồi bên cạnh ông, Tống Ngôn vốn định ngồi bên kia Lâm viên ngoại, lại bị Bùi Sách giống như lơ đãng giành trước. lặng lẽ trừng Bùi sách cái, đành phải ngồi giữa y và Lỗ Lỗ.

      Lỗ Lỗ thấy nhiều đồ ăn, cái gì cũng muốn bỏ qua, mỗi món đều muốn nếm thử, nếm xong liền nhìn Tống Ngôn ngây ngô cười.

      Tống Ngôn liền như nhìn thấy, nâng chén mời Lâm viên ngoại, hai người cùng uống.

      Lỗ Lỗ ăn, phát ba người bọn họ tập trung uống rượu, rất ít khi gắp thức ăn, nàng có chút cảm giác bị bỏ rơi, liền thừa dịp Lâm viên ngoại chú ý, lặng lẽ bưng lên ly rượu của ông, toàn bộ đem nửa ly rượu tất cả đều uống sạch. Lúc Bùi Sách nhìn thấy, muốn ngăn cản còn kịp rồi, chỉ có thể nhìn nàng ném ly rượu chỗ đó, há miệng kêu cay, sặc đến đỏ bừng mặt.

      “Đứa này, cái gì cũng đều ham? Đào rót nước đến!” Lâm viên ngoại vừa vỗ Lỗ Lỗ vừa kêu.

      Đào mang nước lại, nhưng Lỗ Lỗ uống nước xong, mặc dù còn sặc nữa, cũng còn rơi nước mắt, nhưng lại say.

      Nàng lần say, sao có thể tiếng người được nữa, đối với người nào cũng kêu meo meo thẳng gọi, đặc biệt Tống Ngôn, nếu phải Lâm viên ngoại kéo lại, nàng nhào tới người Tống Ngôn luôn rồi.

      Tống Ngôn toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên, lung tung tìm cách, mượn cớ vội vã thoát ra. Lâm viên ngoại hết sức khó xử, cùng Đào đỡ Lỗ Lỗ trở về, trong miệng còn ngừng hướng Bùi Sách xin lỗi. Bùi Sách cười ngại, Lâm viên ngoại rồi, tiếp tục ngồi trong đình thêm lúc, nhìn ghế Lỗ Lỗ đến phát ngốc. Nghĩ xem, quả thực giống nhau như đúc.

      Bất quá cũng kỳ quái, vì sao nàng chỉ đối Tống Ngôn kêu thôi?
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :