1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      CHƯƠNG 21: SỢ HÃI
      Editor: HangVO9


      Tô chữ luyện chữ là việc làm rất hao tốn kiên trì, mà kiên trì của Lỗ Lỗ đều được dùng để ngủ.

      Ngủ trưa tỉnh lại, nàng viết chút liền cảm thấy cánh tay mỏi mệt, bỏ bút xuống, vòng trong phòng, lại tiếp tục viết. Viết chút, chơi chút, như vậy mấy phen, viết ra chút chữ lại cần thời gian kéo dài nhiều hơn, đến lúc được Lâm viên ngoại cho người gọi ăn cơm chiều, nàng mới viết được bảy trang.

      ăn cơm trước, trở về lại viết.” Rốt cuộc có cớ đề viết, Lỗ Lỗ lập tức bỏ bút xuống , cao hứng tiền viện.

      Ăn cơm xong, nàng theo thường lệ bồi Lâm viên ngoại đến bên hồ tản bộ tiêu thực, lúc về phòng, trời tối sầm.

      Lỗ Lỗ ngồi giường đối diện bàn học, phát sầu, sau đó quyết định ngủ trước, sáng mai dậy sớm viết thêm ba trang.

      “Đại tiểu thư, đại tiểu thư mau dậy…” Điềm Hạnh đến bên giường gọi Lỗ Lỗ, Đào mài mực trước bàn học, thời gian rất gấp.

      “Meo…” Lỗ Lỗ hất tay Điềm Hạnh, vùi đầu vào trong chăn. Điềm Hạnh còn cách nào, đem cá Thường Ngộ mua, cầm miếng qua đây, để ở chóp mũi Lỗ Lỗ.

      Dù cho ngon bằng đồ của Tống Ngôn, nhưng nàng cũng thích ăn cá. Lỗ Lỗ hút hút mũi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khô cá phát ngốc, lúc lâu mới phản ứng được, nhắm chặt mắt lại, sau đó mở miệng ra.

      Ngủ đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lông mi tinh mịn dài, còn có cái miệng nhắn hồng hào chờ đợi cho ăn, bộ dáng ngây thơ biếng nhác, làm Điều Hạnh nhìn mà sửng sốt. Đại tiểu thư, đại tiểu thư nhìn là đẹp, vô luận là tỉnh hay ngủ, nàng là nữ mà còn cảm thấy như vậy, nỡ đánh thức nàng ngủ, Tống tiên sinh kia thế nào lại quyết tâm đánh đại tiểu thư được chứ?

      Nhưng nỡ nỡ, lão gia lòng muốn đại tiểu thư đọc sách biết chữ, nàng cũng thể bỏ lỡ việc này.

      Điềm Hạnh thu hồi lại cá khô, ghé sát vào tai Lỗ Lỗ : “Đại tiểu thư, chúng ta còn có ba trang chữ chưa viết xong, người nếu như lại còn đứng dậy, Tống tiên sinh thưởng cá khô cho người ăn đâu, lại còn đánh lòng bàn tay người!”

      “Meo!”

      Lỗ Lỗ ngồi bật dậy, bò ra khỏi ổ chăn, nhảy xuống giường: “Ta muốn viết chữ!” Nàng sợ tay đau, nàng muốn ăn cá!

      Điềm Hạnh vội vàng ngăn nàng: “Đừng vội, đừng vội, người mặc quần áo trước !”

      Lỗ Lỗ nhìn nhìn mình, cái yếm hồng cùng tiết khố, lắc đầu : “ mặc, viết chữ trước, viết xong lại mặc, mang giày cho ta!”

      Điềm Hạnh đành phải khom lưng mang giày thêu cho nàng.

      Lỗ Lỗ đầu cũng chải, mặt cũng rửa, tóc tai bù xù như vậy ngồi trước bàn học viết chữ, vất vả viết được nửa trang, đột nhiên ngáp cái, tay run lên, vạch vạch đen giấy.

      “Meo…” Lỗ Lỗ khóc lên.

      Đào vừa lấy giấy thấm bên , vừa mềm giọng dặn dò: “Đại tiểu thư đừng nóng vội, chúng ta còn có thời gian, chỉ là người ngàn vạn lần đừng kêu, Tống tiên sinh nghe thấy giận.”

      Kỳ thực Đào cũng hiểu , đại tiểu thư kêu meo, so với tiếng mèo kêu bình thường càng nhu hòa, cũng giống như tiểu hài tử kêu, đặc biệt dễ nghe, nàng có đôi khi đều ngóng trông đại tiểu thư kêu lên hai tiếng. Lão gia tuy cho đại tiểu thư kêu, nhưng lúc đại tiểu thư ôm cánh tay ông làm nũng, nhìn bộ dáng lão gia cười híp mắt kia, trong lòng khẳng định cũng rất thích, Tống tiên sinh thế nào lại phản ứng lớn như vậy? Quản nhiên là cầu dạy học nghiêm ngặt như vậy sao?

      Nàng làm Lỗ Lỗ lập tức nhớ lại lời Tống Ngôn cảnh cáo, lúc này còn mệt nhọc cũng còn nóng nảy, khuôn mặt nhắn nghiêm túc viết chữ.

      phen chật vật vất vã, cuối cùng cũng viết xong trước lúc tiền viện gọi ăn cơm.

      Lỗ Lỗ hưng phấn tiền viện, lúc ăn cơm thường xuyên nhìn túi Đào mang theo, trong đó có chữ của nàng.

      “Huệ nương à, con viết chữ được rồi, còn có thể thuộc lòng ý nghĩ câu chữ sao?” Lâm viên ngoại có chút yên lòng nhắc nhở.

      “Thuộc chứ!” Lỗ Lỗ cho rằng Lâm viên ngoại muốn kiểm tra nàng, buông cái thìa, lớn tiếng đọc lần.

      Lâm viên ngoại cười đến toe toét, “Huệ nương thông minh!”

      Sau khi ăn xong phân phó Thường Ngộ đưa Lỗ Lỗ . Sau này cũng đều là bồi ở bên ngoài.

      Từ tiền viện đến rừng trúc, nếu thong thả mất hai khắc, Thường Ngộ lo lắng nhanh quá Lỗ Lỗ bụng thoải mái, nên tận lực thả chậm cước bộ.

      Lúc đầu, trước, Lỗ Lỗ cùng Đào phía sau, đợi khi tới hoa viên, có gia nhân ở đó, liền rất tự nhiên đến bên Lỗ Lỗ. Đào thấy , còn thùy mắt lui về sau mấy bước. Lão gia thân thể tốt, đại tiểu thư hiểu chuyện, tương lai cái nhà này, rất có thể là do Thường Ngộ định đoạt, còn nữa, Thường Ngộ đối với đại tiểu thư quan tâm cũng rất tốt, có khác tâm tư cũng được, giờ cũng chính là thấu hiểu bên người đại tiểu thư trò chuyện, nên dám ngăn trở.

      Thường Ngộ cũng hỏi về chuyện cá khô ngay, trước bồi Lỗ Lỗ chút chuyện, hỏi xem nàng ngày hôm qua làm gì, sau đó mới hỏi: “Đại tiểu thư, Tống tiên sinh cho người ăn cái gì?”

      “Thịt cá đó.” Lỗ Lỗ bên cạnh , bên hông đeo cái ngọc bội(*), nàng lúc sờ sờ cái nơ bướm, lúc cầm cầm cái ngọc bội phía dưới. Lão tộc trưởng đây là ngọc, rất đáng giá, nhưng nàng cảm thấy sờ rất là thoải mái, nhìn đá rất đẹp mắt. Cổ nàng cũng có đeo cái, Điềm Hạnh cái giống đực hói đầu kia là Phật Di Lặc, có thể phù hộ nàng bình an vô , cho nên cho nàng cầm chơi, muốn chơi chỉ được chơi cái bên ngoài.

      (*)nguyên văn ghi ‘cung thao’ là cái túi đựng cung, chắc nghĩa lắm, nên tạm dịch là ‘ngọc bội’.

      “Đại tiểu thư lúc thể chơi thứ này.” Thường Ngộ thấy nàng cúi đầu, chịu bước , liền kéo cái ngọc bội màu xanh da trời trong tay nàng lôi ra. Nàng hôm nay mặt trang phục màu trắng, phối hợp với nhan sắc của nàng là đẹp mắt.

      Lỗ Lỗ chơi nữa, bĩu môi nhìn .

      Thường Ngộ tiện tay ngắt đóa hoa cho nàng chơi, tiếp tục hỏi: “Cái gì thịt cá, là cá khô sao?”

      Lỗ Lỗ ngửi ngửi đóa hoa nhài trắng, lòng yên hỏi: “Cá khô là cái gì?”

      Thường Ngộ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của nàng hướng tới gần cánh hoa, sửng sốt hồi, ngực trận phát nóng, tới lúc Lỗ Lỗ chuyển qua nhìn tò mò, mới phản ứng được, quay đầu nhìn lại Đào liếc mắt cái, : “Cá khô là loại cá chiều hôm qua Đào cho người ăn đó.” Chẳng lẽ nàng ăn?

      Đào bị Thường Ngộ nhìn trong lòng hốt hoảng, hái đóa hoa nhài, vài bước cài lên đầu Lỗ Lỗ, thuận tiện giải thích: “Đại tiểu thư, hôm qua sau khi tỉnh ngủ người ăn loại cá này đó.” Lỗ Lỗ bừng tỉnh ngộ, “ ra đó chính là cá khô, ừm, tiên sinh cũng cho ăn cá khô, ăn ngon, ngon hơn so với Đào. Tại sao ngươi đem nó để đầu ta vậy?” , tay nghi ngờ sờ sờ, muốn đem hoa lấy xuống.

      Đào cúi đầu lui về phía sau, Thượng Ngộ ho , “Đại tiểu thư đừng lấy xuống, như vậy rất đẹp mắt.”

      Lỗ Lỗ thích được khen, nghe cả cười chớp mắt đẹp như chứa tình, mặt cười còn kiều mị hơn cả đóa hoa nhài phía sau tảng đá.

      Thường Ngộ nhìn choáng váng, tâm bang bang nhảy. Đào phía sau yên lặng quan sát, nàng quả nhiên đoán đúng.

      Bởi vì nhắc tới cá khô, Lỗ Lỗ vô tình tăng thêm cước bộ, Thường Ngộ trong lòng có quỷ, liền để nàng , chỉ là lúc đến rừng trúc, đem hoa đầu nàng lấy xuống.

      “Meo?” Động tác quá đột nhiên, Lỗ Lỗ rất nghi hoặc.

      Thường Ngộ nhìn nàng cười, “Tống tiên sinh thích nữ tử cài hoa, cũng thích mèo kêu, đại tiểu thư ngàn vạn lần phải nhớ.” Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa như đảo tỏi. Thường Ngộ tâm tình vui vẽ cùng Đào đổi vị trí.

      Tới rừng trúc, từ xa xa liền nhìn thấy nam tử áo xám đứng hơi nghiêng trong phòng trúc, Lỗ Lỗ cao hứng hô tiên sinh, đoạt lấy túi thư trong tay Đào chạy tới, “Tiên sinh, ta viết chữ được rồi!” xong cúi đầu, đăm đăm nhìn cổ tay áo trái Tống Ngôn. Tống Ngôn mặt trầm như nước, đổi thành đứng chắp tay, “Vào thôi, sau này đến sớm chút.”

      Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đứng sau , nhìn cổ tay áo kia, người như bị quấy nhiễu ngứa ngáy, muốn nhào tới ôm tay áo mà đem cá khô lôi ra.

      Nàng làm như nghiêm túc, vào phòng, người trước mặt dừng lại, nàng chú ý, vẫn tiếp tục lên nên đụng phải người trước. Lỗ Lỗ theo bản năng nắm lấy tay , thuận thế hướng tay áo sờ lên.

      Cảm xúc thanh lương làm Tống Ngôn sửng sốt chút, lập tức xoay người thoát qua Lỗ Lỗ, quát: “Nam nữ thụ thụ bất thân, sau này được đụng chạm ta nữa, cũng thể cùng nam tử khác, động thủ động cước, còn ra thể thống gì!”

      “Ta viết chữ xong rồi, ngươi cho ta ăn cá mà!”

      Lỗ Lỗ lảo đảo lui về sau hai bước, sau đứng vững, thấy Tống Ngôn trừng mắt, trong lòng mười phần ủy khuất, lập tức lớn tiếng phản bác, căn bản cũng nghe Tống Ngôn gì.

      Đào vội vàng chạy tới đỡ nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Đại tiểu thư đừng vội, Tống tiên sinh kiểm tra xong, nhất định cho người, người sao có thể độc thủ cướp được!” Sau đó lại hướng Tống Ngôn nhận sai: “Tống tiên sinh đừng giận đại tiểu thư, đều là nô tỳ tốt, giáo hội đại tiểu thư quy củ lễ nghi, đường đột tiên sinh, tiên sinh muốn phạt liền phạt nô tỳ , ngàn vạn lần nên giận đại tiểu thư, nàng hiểu chuyện này đâu!”

      Tống Ngôn sắc mặt chậm chậm, “Nàng hiểu, các ngươi sau này để ý chỉ dạy nàng. Được rồi, đứng ở bên cạnh .”

      Đào ánh mắt căng thẳng ra hiệu Lỗ Lỗ, ý bảo nàng bồi tội, sau đó liền cũng dám đứng lại, cúi đầu ra.

      Lỗ Lỗ lại thể lĩnh hội được ý tứ của Lỗ Lỗ, nàng vẫn ủy khuất nhìn ống tay áo Tống Ngôn như cũ, “Ngươi cho ta ăn cá!”

      “Ta là tiên sinh của ngươi, ngươi phải nghe ta ,chỉ cần ngươi toàn thành công việc ta phân phó, vậy ta liền nhất định thực lời hứa, thưởng ngươi cho ngươi, nhưng nếu ta có mở miệng, ngươi nhất định phải kiên nhẫn chờ, thể vô lễ.”

      Lỗ Lỗ nghe hiểu ý tứ , nhưng nàng đoán được, giờ tạm thời có cá ăn.

      Nàng bĩu môi, trong mắt lên tầng nước mắt mơ hồ. Nàng vất vả lâu như vậy, lại là ngủ trễ lại là dậy sớm, tiên sinh lại giữ lời, rất xấu rồi!

      “Trước đem câu đầu tiên ra ý nghĩ lần.” Tống Ngôn như nhìn thấy, thẳng ngồi xuống, lần lượt để bảng mẫu chữ bàn, sau đó lấy ra hai bao giấy dầu , liền chậm chậm kiểm tra bản mẫu chữ của Lỗ Lỗ. Hai bao giấy dầu!

      Lỗ Lỗ nước mắt còn chưa có chảy xuống, nàng liền xóa . Nàng ngoan ngoãn đứng yên, lớn tiếng đọc bài lần, mồm miệng ràng, từng chữ sai, đọc xong thấy Tống Ngôn gật đầu, trong lòng vui vẻ, nàng ngồi vào đối diện Tống Ngôn, thân thủ lấy gói bao dầu.

      Chỉ là, lúc tay nàng vừa chạm vào gói giấy dầu, tay gậy trúc khẻ mu bàn tay nàng.

      “Meo!” Lỗ Lỗ đáng thương kêu lên tiếng, gọi xong liền hối hận, mắt thấy Tống Ngôn giơ lên cây gậy trúc, nàng sợ đến đứng phắt dậy hất văng ngoại bào.

      “Trở về!” Tống Ngôn lạnh mặt quát.

      Lỗ Lỗ chưa từng sợ hãi như thế, lần này bật khóc, “Tiên sinh ta dám nữa, lần sau nhất định gọi, đừng đánh mặt được …”
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm21 others thích bài này.

    2. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      Oa oa có chương ms r.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 22: HÒA HOÃN

      Editor: HangVO9

      Tống Ngôn bảo Lỗ Lỗ trở lại trước bàn học, Lỗ Lỗ che mặt đứng xa xa, dám qua.

      Tống Ngôn liền đứng lên, chắp tay tới chỗ nàng.

      Nhưng mặc dù chắp tay sau lưng, Lỗ Lỗ vẫn nhìn thấy trong tay cầm cây gậy trúc bóng loáng thanh mãnh mà cứng rắn. Nàng cực sợ hãi, vài bước ra cửa, tay vịn cánh cửa khép hờ.

      “Ngươi nếu như ra, sau này liền còn được ăn cá.” Tống Ngôn nhanh chậm .

      Nghe câu rất đơn giản, Đào chuẩn bị chạy tới cầu tình bỗng yên tâm. Tống tiên sinh còn có tâm tư lấy cá để hấp dẫn đại tiểu thư, vậy chắc chắn hạ thủ lên mặt. Dù là tiên sinh nghiêm nghị, nhiều lắm cũng là đánh vô lòng bàn tay, nào có ai đánh vào mặt? Nếu đánh vào mặt, lão gia tha cho !

      Lỗ Lỗ cũng dừng lại, nắm hai bên then cửa nhúc nhích, nháy mắt phân vân giữa chịu đòn và hai gói giấy dầu. Chịu đòn, rất đau, nhưng đau chút liền qua, cá khô của tiên sinh, chỉ là nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau này còn có thể mỗi ngày được ăn. Nàng nuốt nuốt nước miếng, từ từ xoay người lại, lúc này mới phát Tống Ngôn đứng ngay phía sau. Lỗ Lỗ sợ đến bật lùi về sau, lại bị cánh cửa chặn. Nàng run run dựa vào cánh cửa, bụm mặt dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngửa đầu cầu xin tha thứ: “Tiên sinh, đánh mặt được ? Đổi nơi khác đánh được ?”

      Lão giống cái căn dặn rất nhiều lần, khuôn mặt, cổ họng và phía trong đùi, là ba nơi các nàng Mèo tộc quan trọng nhất, thể bị thương, nếu bị thương, sau này có giống đực nguyện ý sủng các nàng, chiếu cố các nàng. Lỗ Lỗ lại hiểu chuyện, nàng cũng biết lão tộc trưởng lớn tuổi, nhất định ngày như vậy, đến lúc đó nàng phải dựa vào ba nơi này để tìm năm giống đực, vậy tại sao nàng phải để tiên sinh đánh? Tiên sinh tức giận nhiều như vậy, hạ thủ nhất định rất nặng! Nàng bụm mặt, Tống Ngôn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm mại cùng cặp mắt linh động như biết , bởi vì linh động, hoàn toàn có thể thấy nàng sợ hãi và cầu xin. biết tại sao loại tiếng kêu này phát ra khi sợ hãi, lại xuất cùng với khuôn mặt kiều mị, tư thái xinh đẹp người nương này, đáng thương mị hoặc làm cho có điểm dám nhìn thẳng, giống như mượn điều này để bức nàng làm những việc khác.

      Tống Ngôn nhíu mày, mình thế nào lại có thể khi dễ thiếu nữ đàng hoàng yếu đuối?

      tự chủ lui về phía sau bước, sắc mặt càng khó coi, “Vì sao thể đánh mặt? đánh mặt xem ra ngươi nhớ được giáo huấn.” thả tay chắp sau lưng ra, giơ giơ cây gậy trúc trong tay lên . Ngày hôm qua bị Bùi Sách trêu chọc lần, buổi tối vẫn nằm mơ bị mèo trắng đuổi theo, đến sáng sớm nay lại nghe nàng kêu meo. Hôm nay dù cho đánh mặt nàng, cũng muốn hảo hảo giáo huấn nàng lần, cho sau này khỏi tái phạm. Đương nhiên, là vì muốn tốt cho nàng, đường đường Lâm gia đại tiểu thư, tương lai muốn ra ngoài dự tiệc và tiếp quản sản nghiệp Lâm gia, nếu như cứ thường xuyên kêu lên hai tiếng, còn bị người chê cười sao?

      Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm cây gậy trúc run rẫy, lại nhìn nhìn mắt tiên sinh, ở trong đó có đầy hàn ý, dọa nàng sợ đến muốn khóc. Nàng dám đối mặt với , xoay người, hai tay vẫn đặt cánh cửa, cúi đầu tựa vào tay thút thít, giọng cầu xin: “ mặt thịt mềm, đánh đặc biệt đau, tiên sinh đánh mông ta , chỗ đó thịt dày… Ô ô, tiên sinh đánh mông ta , ta nhớ kỹ lời dạy, sau này bao giờ kêu nữa…” giờ nàng chỉ cầu tiên sinh đánh mặt, cái khác tiên sinh là cái đó, ai cần biết cái giáo huấn kia là gì?

      Tống Ngôn toàn thân cứng ngắt, ánh mắt thể khống chế kia nhìn , năn nỉ đòi đánh mông. Cái tư thế này làm cho quần áo của nàng rũ xuống, eo nhắn bằng nắm tay, mông đẹp êm dịu, đường cong hai bên phần eo ưu mỹ mê người, đều hoàn toàn lộ ra. Nếu như là thế này cũng thôi, mà nàng lại còn yếu đuối đáng thương cầu xin đánh nàng. Tống Ngôn mặc dù chưa có tiếp xúc qua nữ nhân, nhưng nam nhân bình thường, mấy chuyện nam nữ là bản năng của nam nhân, cần học cũng có thể biết.

      “Đừng khóc, qua đây học ! Lần này ghi nhớ, lần sau còn dám phạm lỗi, tuyệt đối tha cho ngươi.” quát lớn, lui về chỗ ngồi, cúi đầu kiểm tra chữ viết của nàng, để che dấu đỏ mặt. Nóng như vậy, nhất định đỏ, sợ phải là chỉ đỏ chút. Mông mà cũng có thể đánh được sao?

      Từ cực kỳ sợ hãi, thình lình xảy ra kinh hỉ, Lỗ Lỗ đầu có chút theo kịp. Nàng hiểu, xoay người nhìn về phía Đào xin giúp đỡ. Đào nảy giờ đều để ý từng động tác của nàng, mặc dù cảm thấy ổn, nhưng tính đại tiểu thư như đứa trẻ, lung tung lại tránh được lần trừng phạt, trước mắt nàng cũng thể cái gì, sau khi trở về cùng nàng giảng giải đạo lý sau, kể cả việc nên cùng nam tử động thủ động cước. Lúc này thấy đại tiểu thư nhìn sang, nàng nhìn đại tiểu thư cong môi, ý bảo nàng cứ qua ngồi, chuẩn bị học là được.

      cần chịu đòn, Lỗ Lỗ tự nhiên cao hứng, cố gắng chuyển bộ chậm chạp về chỗ ngồi.

      “Lau sạch nước mắt .” Tống Ngôn cũng ngẩng đầu lên .

      “Vâng.” Lỗ Lỗ lấy từ trong cổ tay áo ra chiếc khăn tay Điềm Hạnh may cho nàng, yên lặng gạt lệ, lau lau, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bất động dính hai bao giấy dầu. Tiên sinh đánh, là phải có thể ăn sao? Tống Ngôn vẫn len lén quan sát nàng, thấy nàng vừa lấy khăn tay lau nước mắt, vừa nóng bỏng theo dõi cá của , mắt vẫn còn đỏ, đột nhiên cảm thấy người học trò này rất khôi hài. Bị mèo hoang nuôi lớn hiểu chuyện, đây cũng phải lỗi của nàng. Nhất thời thể sửa xong thói quen từ nhiều năm, cũng là chuyện thế gian thường tình. tháng ngắn ngủi có thể học được viết chữ hiểu lẽ, coi như là tiểu nương thông minh.

      Mình cần gì quá mức nghiêm khắc? Tốt quá hóa tệ.

      cầm lấy bao giấy dầu, thấy nàng nhìn chăm chăm theo bao giấy dầu, đơn thuần dấu diếm, ánh mắt khỏi nhu hòa chút, đưa cho nàng : “Ăn , ăn trước cái, còn cái khác nhìn biểu của ngươi, hồi nghiêm túc nghe giảng bài, viết chữ, lúc tan học liền thưởng cho ngươi.”

      Lỗ Lỗ có sở trường, cho đúng, người Mèo tộc đều có sở trường, đó chính là nhạy cảm nhận ra được ánh mắt biến hóa của người khác. Đêm đó trong đình, Bùi Sách cùng Lâm viên ngoại đàm đạo, nụ cười phát ra từ nội tâm, giống như lúc dỗ mèo, Lỗ Lỗ nhìn cảm thấy thoải mái, nên thân thiết . Về sau lúc nàng đến, Bùi Sách cùng nàng chào hỏi, mặc dù lúc đó cũng cười, nhưng nụ cười kia có chút xa cách, Lỗ Lỗ nhận ra, liền có tâm tư thân thiết nữa.

      Nàng nhìn ra tâm tư người khác phức tạp, nhưng nàng căn cứ thái độ đối phương mà hành .

      Trước mắt Tống Ngôn toát ra thiện ý, nàng lập tức nín khóc mỉm cười, đoạt lấy bao giấy dầu mở ra, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm cá khô mỹ vị mà nàng thèm cả ngày nay, sau đó nhét vào trong miệng hí mắt nếm. Phải, đúng là mùi vị cá khô của tiên sinh, mặn lẫn chút cay, xương cá cũng giòn giòn, xóc đầu lưỡi chút nào, ăn ngon cực kỳ.

      Nhưng là quá ít…

      Nghĩ đến ngày hôm qua, Đào các nàng mua cá khô về, Lỗ Lỗ sinh ra chút tâm tư, nàng mở mắt ra, liếm liếm môi : “Tiên sinh, cá khô ngươi ăn ngon , mua ở đâu vậy?”

      Tống Ngôn phát ra lực chú ý của cũng bị nàng tác động, ánh mắt nhìn đôi môi hồng của nàng, lưu luyến trong chốc lát, lại rơi lên đôi mắt còn ngân ngấn nước. như lúc trước sợ hãi thấp thỏm, giờ khắc này, ánh mắt nàng lại nhìn cười lấy lòng, tự cho là mình rất tình, nhưng nàng biết rằng trong mắt nàng ánh lên tia giảo hoạt cách ràng.

      thích thú phát ra, dù cho có là người ngốc, cũng biết tính kế ?

      Nhưng kế bọn họ tính cũng ngốc y như vậy.

      Tống Ngôn gõ ngón tay xuống bảng mẫu chữ, thờ ơ hỏi: “Làm sao ngươi biết đây là cá khô? Bọn họ mua cho ngươi ăn sao?” ngày hôm qua mới cho nàng ăn, người ngoài căn bản nhìn thấy. Lúc đó vẽ mặt nàng ngạc nhiên, hiển nhiên sau khi ăn xong, với từ ngữ và hiểu biết của nàng, có khả năng cho người khác biết là nàng ăn cá, vậy mà giờ lại biết là ‘cá khô’…

      Lỗ Lỗ nào biết chỉ vì hai chữ đó, mà lại tiết lộ ra nhiều loại thông tin như thế, nàng gật đầu, “Ưm, Đào mua cho ta, nhưng cá nàng mua ăn được.” Nhìn bộ dáng ngốc ơi là ngốc của nàng, Tống Ngôn nhịn được muốn trêu chọc nàng, “Nếu ta cho ngươi biết ta mua ở đâu, ngươi định làm gì?” Lỗ Lỗ cong môi cười, mắt sáng lên, “Ta kêu Đào chỗ đó mua!”

      “Sau đó sao?” Tống Ngôn lần đầu tiên cười trước mặt Lỗ Lỗ, sợ nàng nghe hiểu kịp, rất chậm: “Có phải là sau khi Đào mua về, ngươi muốn ăn lúc nào ăn, bao giờ còn muốn ăn của ta nữa? cần ăn của ta, vậy cũng cần đọc sách viết chữ lấy lòng ta, cần lo lắng bị đánh, phải ? Thậm chí, ngươi còn muốn cho cha ngươi đuổi ta ?”

      “Miết…”

      Lỗ Lỗ hoàn toàn ngây người, há miệng ngưng , chỉ đối diện khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đọng lại nụ cười tươi như nhắc nhở nàng, vừa muốn phát ra tiếng mèo kêu, lập tức thay đổi phát , nên hóa thành tiếng kêu mà ngay chính nàng cũng hiểu là tiếng gì.

      Tống Ngôn hài lòng gật gật đầu, “ tệ, lại học tiếng dê kêu.”

      “Dê là cái gì?” Lỗ Lỗ lầm bầm hỏi.

      Tống Ngôn vẽ giấy cho nàng hình trông giống sơn dương, thuận tiện giảng cho nàng về thân thể và tính nết của sơn dương: “Sơn dương rất hiền, thích ăn cỏ, thế nhưng khi nỗi giận lấy sừng húc người. Ừ, thịt dê nướng ăn rất ngon, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nỗ lực học tập, cuối tháng ta làm thịt dê nướng cho ngươi ăn.”

      “Dê nướng, so với cá khô ngon hơn ?” Lỗ Lỗ cảm thấy nước miếng sắp chảy ra.

      Tống Ngôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi đưa lên: “Ta mà làm đầu bếp ăn rất ngon.”

      Nha hoàn Đào nhìn có vẽ hiền lành, cũng phải là người an phận, nàng chắc dám nghịch ý cãi lệnh Lâm viên ngoại, cản trở đại tiểu thư đọc sách. Như vậy, chỉ có nửa ngày nhìn thuận mắt, lại đau lòng vì đại tiểu thư, còn có lá gan lớn thầm giở trò xấu, cũng chỉ có thể là Thường Ngộ thủ bên ngoài.

      Muốn tìm đồ ăn bên ngoài phá hư kế hoạch của sao? trái lại muốn xem thử Thường Ngộ tìm được hay .

      “Được rồi, đừng chỉ lo ăn , hôm nay phải học câu thứ hai.” Lấy lại tinh thần, thấy Lỗ Lỗ nhìn chảy nước miếng, Tống Ngôn hất mặt, quơ quơ gậy trúc trong tay.

      “Vâng!” Lỗ Lỗ lập tức ngồi thẳng, tinh thần lên mười phần. Tiên sinh thực là đầu bếp nấu ăn đó, cá khô làm ăn ngon như vậy, dê nướng khẳng định cũng thể kém hơn, nàng còn chưa từng ăn thịt dê, chưa biết là tư vị thế nào?

      luồng gió mát thổi qua.

      Trong phòng trúc, vang lên tiếng nam tử lành lạnh đọc sách, theo sát phía sau, là tiếng thiếu nữ đọc theo.

      Ngoài phòng trúc, Thường Ngộ lưng dựa vào thân trúc, ngửa đầu nhìn lá trúc phất phơ theo gió, biết suy nghĩ gì.

      Nhưng bọn biết, cơ hội thử tay nghề nấu bếp của Tống Ngôn tới, bởi vì ở tiền viện, có người tức khắc tới biếu Lâm viên ngoại tuần lộc (tên loại hươu quý hiếm).





      CHƯƠNG 23: TÁI KIẾN

      Editor: HangVO9


      Đất Lâm gia địa thế đồi núi chiếm đa số, bên ngoài là khu vực bằng phẳng được khai hoang để trồng cây ăn quả, đa số là trồng táo, những thứ khác như lê, đào, lý, hạnh mỗi loại trồng ít, chủ yếu thu hoạch để dùng hoặc tặng lễ. Trong núi cây già mọc thành bụi, khai khẩn rất khó khăn, nên để hoang, ngày đông đốn củi đốt than, xuân hè hái chút rau cỏ để làm các món ăn dân dã. Lâm viên ngoại lúc còn trẻ, vào mùa thu cũng mời mấy người bạn tốt săn thú, bây giờ tuổi già sức yếu, cũng mấy hứng thú với vụ này nữa.

      Phụ trách quản lý vườn trái cây, bảo vệ đất rừng và núi là Điền lão đầu, vốn có vườn của mình, nhưng nửa đường bán, Lâm viên ngoại thấy ổn trọng cẩn thận, có nhân duyên quản lý nhà vườn, tay nghề cũng số số hai, liền ra vườn trái cây làm quản . Điền lão đầu cần mẫn chịu làm, hai mươi mấy năm qua, trừ hai năm kia gặp thiên tai, còn vườn trái cây mỗi năm đều sinh lời ràng ngay ngắn.

      Hôm nay đến gặp ông, chính là Điền lão đầu.

      “Lão gia, người thân thể có tốt hơn chút nào ?” Điền lão đầu được Ngô quản gia đưa đến phòng, vài bước chạy tới trước Lâm viên ngoại quỳ xuống hỏi.

      Lâm viên ngoại đứng dậy ngăn , “Được rồi, xương cốt đều già cả rồi, còn quỳ cái gì nữa, hai tháng rồi gặp, tóc ngươi hình như còn bạc thêm chút? Ngươi đó, lại tự mình làm việc có phải ? Ta với ngươi bao nhiêu lần rồi, đem nhưng việc tốn sức ấy giao cho hậu bối làm , ngươi coi bọn họ đừng làm sai là được. Còn đứng đó làm gì, ngồi , uống trà uống trà!” Hai người tuổi tác tương đương, Lâm viên ngoại có huynh đệ, thái độ cực kỳ thân thiết.

      Điền lão đầu nghe lời Lâm viên ngoại ngồi. cẩn thận nhìn Lâm viên ngoại trong chốc lát, thấy ông sắc mặt coi như tệ, yên lòng, khách sáo mấy câu giải thích ý đồ đến: “Lão gia, ta nghe người thân thể khó chịu, trong lòng thập phần lo lắng, tình cờ đứa cháu ngoại bất hảo của ta săn được con tuần lộc, ta nghĩ đưa tới cho người bồi bổ thân thể. Thịt tuần lộc tính ôn hòa, có thể bổ tỳ ích khí, tốt nhất là ăn vào mùa đông, tuần lộc kia vẫn còn sống, người lúc nào ăn cũng được.”

      Lâm viên ngoại bất ngờ, trong núi thường có gà rừng thỏ rừng, tuần lộc là loại hiếm lạ, rất ít khi gặp được, khỏi hỏi: “ là từ trong núi chúng ta săn được nó sao?”

      Điền lão đầu mộc mạc cười, mặt có vài nếp nhăn, “Cũng hẳn, chắc là mèo mù vớ được chuột thôi, cũng hai mươi rồi, ta bảo cùng ta học quản lý vườn trái cây, học, cố nài nỉ xin lên núi, nửa tháng ở núi thấy mặt. Lần này cũng biết con tuần lộc kia chọc giận vị thần nào, mà xui xẻo đưa đầu tới cho săn được.”

      Ngoài miệng lời khiêm nhường, nhưng Lâm viên ngoại sống hơn nửa đời người, sao nhìn ra niềm tự hào trong mắt Điền lão đầu? “Coi ngươi kìa, cháu ngoại ngươi nào có tệ?” Lâm viên ngoại vuốt râu cười, “Tuần lộc thính tai, chạy trốn rất nhanh, cháu ngoại ngươi có thể bắt sống được con, có thể thấy là có bản lĩnh thực , lại trong núi chúng ta xưa giờ chưa nghe qua có tuần lộc thường lui tới, lần này đụng phải đứa , chỉ bằng phần này vận khí, đủ thấy đứa này cũng có phúc. Đúng rồi, ngươi có mang tới đây ? Kêu đến cho ta gặp cái, ngươi niên kỷ cũng cao, dạy cho tốt hai năm, đến lúc đó, đem việc quản lý giao cho . Ngươi dạy , ta yên tâm!”

      Điền lão đầu vội vàng đứng lên, “Nhưng cũng được, đứa bé kia, săn thú có chút bản lĩnh, nhưng việc ở vườn trái cây, cái gì cũng biết, lão gia ngàn vạn lần nên lời như vậy nữa.” Lâm viên ngoại cười bảo ngồi xuống, phân phó Ngô quản gia kêu người đến. Thừa dịp chờ đợi, hỏi thân thế đối phương. Điền lão đầu thở dài, “Đứa bé kia họ Cố, bên còn có hai ca ca, cũng ở chung, con rễ ta liền trực tiếp gọi là Cố Tam. Năm lên năm tuổi, mẹ bệnh nặng hồi rồi buông tay ra , cha cưới vợ kế, Cố Tam tính tình ngang tàng, vẫn hay giận cha, thường về nhà. Ta khi đó rất bận, mỗi ngày đều lên núi, đâu có thời gian lo lắng cho , lại cũng tới tìm ta, về sau mới nghe người ngoài Cố Tam muốn cùng người ta áp tải, ta mới biết nhiều ngày, vội vàng tới nhận về. Vốn định dạy chăm sóc cây ăn quả, tương lai cũng có thể kiếm phần cơm ăn, nhưng tính tình hoang dã, liền thích chạy lên núi, thực tức chết ta!”

      giận , còn Lâm viên ngoại lại rất hâm mộ, “Có cái gì mà tức, ngươi tốt xấu còn có cháu ngoại, ta trái lại mới là người đáng tức, nhưng…” đến phân nữa được nữa, lão con nối nghiệp, người bi ai, ai tự mình trải qua cách nào hiểu được.

      Điền lão đầu vội vàng trấn an : “Lão gia đừng đau buồn, phải còn có đại tiểu thư hiếu kính ngài đó sao, đúng rồi, đại tiểu thư có ổn ? Ta lần này tới, cũng là muốn diện kiến đại tiểu thư.”

      “Ừ, nàng giờ học với tiên sinh, chờ buổi trưa ta kêu nàng qua đây gặp ngươi chút. Đứa bé kia tính tình đơn thuần, tương lai còn muốn người giúp đỡ nàng nhiều hơn, đừng để người ta khi dễ nàng.” Lâm viên ngoại suy nghĩ rồi . chỉ mỗi mình Điền lão đầu, mấy ngày tới rãnh, ông cũng phải kêu trang đầu của mấy điền trang đến diện kiến đại tiểu thư, miễn cho tương lai , mấy người đó lấy lý do chưa từng biết mặt chủ mà chậm đãi Lỗ Lỗ.

      Điền lão đầu lộ vẽ mặt nghi hoặc, thử thăm dò hỏi: “Lão gia muốn đem vườn trái cây làm đồ hồi môn cho đại tiểu thư sao?”

      Lâm viên ngoại nhấp ngụm trà, thấp giọng : “ phải hồi môn. Ta nghĩ tìm người ở rể cho nàng, tương lại tất cả gia sản này, đều là cho nàng. Đúng rồi, ngươi ở bên ngoài, thấy biết nhiều người, cũng giúp ta để ý chút, nếu thấy có người phù hợp, nhất định phải cho ta biết.” Mấy gia đình ở trấn, chắc là có ai nguyện ý ở rể, nông dân nghèo cha mẹ tham của, cũng chọn được. Người ở rể khó chọn, cho nên ông muốn sớm lo tìm kiếm.

      Điền lão đầu khiếp sợ nhìn về phía ông, vừa muốn mở miệng, Ngô quản gia trở về, theo phía sau là nam tử thân hình cao lớn cường tráng.

      “Cố Tam bái kiến lão gia.”

      “Tốt, tốt, đứa này trời sinh khỏe mạnh, so với ngươi năm đó còn cao lớn hơn!” Lâm viên ngoại than thở với Điền lão đầu, chờ sau khi Cố Tam đừng dậy, khỏi lại ngẩng đầu quan sát. Thấy da màu đồng, mày kiếm cao ngất, con ngươi đen sâu thẳm, khuôn mặt trầm ổn, tuy là thân áo ngắn vải thô, người lại có khí tức của người thôn sơn dã, trái lại có khí chất của loại người thành thục nội liễm, ông lại càng cảm thấy hâm mộ Điền lão đầu. Nếu như có được vãn bối như vậy, còn có gì để yên lòng đâu?

      “Cố Tam à, ngươi biếu ta con tuần lộc, ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì?” Lâm viên ngoại cười hỏi. Tuần lộc toàn thân đều quý, mang lên chợ bán nhất định được giá tốt. Điền lão đầu muốn hiếu kính ông, nhưng ông cũng thể thu .

      Cố Tam chắp tay : “Lão gia khách khí rồi, đây là Cố Tam hiếu kính ngài, cần hồi thưởng.”

      “Khó lắm mới bắt được, ta thể thu lộc của ngươi. Như vậy , ông ngoại ngươi lớn tuổi rồi, vài năm nữa cũng nên nghỉ dưỡng lão, ta đây cũng tạm thời chưa tìm được người thích hợp để quản , ấy ngươi theo ông ngoại học cho tốt hai năm, tương lai tiếp quản vị trí của , thế nào?” Bản thân người quản cần tinh thông hoa màu, có thể quản mặt người là được. Chỉ cần nhìn sơ qua phong thái Cố Tam, Lâm viên ngoại liền cảm thấy có thể đảm nhận việc này.

      Cố Tam do dự chút, sau đó mới : “Đa tạ lão gia đề bạt, chỉ là Cố Tam còn muốn xác định việc, ngày mai lại trả lời người, có thể chứ?”

      Lâm viên ngoại cũng ngại, cười đứng lên : “ có việc gì, có việc gì, ngươi lúc nào muốn làm, ông ngoại ngươi báo tin cho ta là được. Được rồi, chúng ta xem con tuần lộc , lần đó khi ta vào phủ thành, từng nhìn thấy có người kéo hai con tuần lộc vào thành bán, ngươi cũng có bản lĩnh!”

      Ngô quản gia đúng lúc : “Lão gia, vừa đem tuần lộc nhốt vào chuồng ngựa rồi.”

      Lâm viên ngoại hồi, : “Chút nữa dắt đến vừa hoa , đại tiểu thư nhất định phải nhìn thấy nó, giảm cho nàng phải xa.”

      “Vâng.”

      Lâm viên ngoại đầu, Cố Tam khuất sau, lúc qua chỗ ngoặc, liếc mắt nhìn hướng hậu viện cái. Lâm gia đại tiểu thư, người được mèo hoang nuôi lớn, nay từ trong núi tìm về, là nàng sao?

      Lỗ Lỗ cũng biết đến việc diễn ra ở tiền viện, nàng cảm thấy buổi học hôm nay đặc biệt, để lại lo lắng, chậm trễ, tiên sinh bắt đầu giao phó bài tập. Năm trang bảng mẫu chữ cũ, mười trang bảng mẫu chữ mới, so với ngày hôm qua nhiều hơn, nhưng vì giọng điệu tiên sinh nhu hòa hơn, còn cho cá khô ăn, nàng cảm thấy vất vả nhiều, còn ăn cá khô vô cùng cao hứng, cáo biệt tiên sinh về hậu viện.

      Nghỉ ngơi hồi, Lâm viên ngoại cho người kêu nàng ăn cơm. bàn cơm chỉ có Lâm viên ngoại cùng Điền lão đầu, Cố Tam bối phận quá thấp, do Ngô quản gia dắt cùng ăn ở thiện phòng.

      “Huệ nương, đây là Điền bá của con, giúp chúng ta xử lý vườn trái cây đó, trước đây ngươi thích ăn đào với Điềm Hạnh, đều là do chọn ra, sau này nhìn thấy Điền bá nhất định phải tôn trọng, biết ?” Lâm viên ngoại sợ sờ đầu Lỗ Lỗ, giới thiệu Điền lão đầu với nàng.

      Điền lão đầu sớm quỳ xuống, hướng Lỗ Lỗ dập đầu vô cùng trịnh trọng: “Lão nô bái kiến đại tiểu thư.”

      Lỗ Lỗ dựa bên người Lâm viên ngoại, tò mò nhìn ông, “Điền bá, vườn trái cây ở đâu? Cây đào lớn như thế nào? Ngươi dẫn ta xem có được ?” Lần trước khi ăn đào, nàng hỏi lão tộc trưởng mấy vấn đề này, lão tộc trưởng sau này mang nàng xem, nay qua nhiều ngày như vậy, vẫn thấy động tĩnh.

      Điền lão đầu đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn Lỗ Lỗ cái, liền dám nhìn nữa, hơi cúi đầu : “Đại tiểu thư, đào cùng hạnh đều hái xong, cây đều chỉ còn lá, có gì đẹp để nhìn. Đại tiểu thư nếu thực muốn , nếu ngại cuối tháng này , đào chín tới, táo cũng lớn bằng nắm tay, cũng có thể ăn được.”

      Lỗ Lỗ lại phải chảy nước miếng, hỏi dồn: “Đào là cái gì, táo là cái gì?”

      Điền lão đầu sửng sốt, Lâm viên ngoại cười ha hả, gõ đầu Lỗ Lỗ: “Được rồi, được rồi, tháng sau cha dẫn con vườn trái cây, con cũng đừng quấn quýt lấy Điền bá con. Đến đây, ăn cơm trước , ăn xong cha dắt con xem tuần lộc, là Điền bá con cố ý biếu cho chúng ta.”

      “Tuần lộc là cái gì? Có thể ăn sao?” Lỗ Lỗ ngồi xuống, vừa gắp cá ăn vừa hỏi.

      Lâm viên ngoại nhìn Điền lão đầu bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Có thể ăn có thể ăn, da tuần lộc còn làm ủng, yên tâm , cha đều cho con hết.”

      Lỗ Lỗ cười tươi, còn muốn hỏi ủng là cái gì, nhưng nàng thực đói bụng, liền đem vấn đề để ra sau đầu, chuyên tâm ăn cơm.

      Điền lão đầu bên cạnh nhìn, trong lòng thầm tiếc hận. Đại tiểu thư quá đáng thương, dung mạo đẹp như vậy, mà vì Bạch Bình hãm hại từ khi mới sinh, chẳng trách lão gia muốn tìm người thành ở rể, nếu là kẻ dối trá, còn đem nàng nuốt sống.

      Sau khi ăn xong, Lâm viên ngoại cùng Điền lão đầu còn rất nhiều lời muốn , Lỗ Lỗ đợi nỗi, mang theo Đào trước ra xem tuần lộc, Thường Ngộ cùng phía sau.

      Tuần lộc được cột vào thân cây hòe to ngoài bìa hoa viên, Lỗ Lỗ liền nhìn thấy, lại nhìn cặp mắt to ướt sũng, trong lòng nàng cực thích, vài bước tới, tay muốn sờ sờ đầu tuần lộc.

      bóng người từ sau thân cây đột nhiên ra, “Đại tiểu thư cẩn thận, đùi nó có thương tích đứng dậy được, đụng trúng vẫn rất đau.”

      “Bị thương ở đâu, sao ta nhìn thấy?” Lỗ Lỗ duy trì tư thế khom lưng, quay đầu nhìn lại.

      Cố Tam hướng nàng mỉm cười, đôi con ngươi đen còn muốn sáng hơn cả lúc nhìn thấy tuần lộc ở trong rừng, tia nhìn sáng quắc.

      Thừa dịp Đào cùng Thường Ngộ ở phía trước, bước đến gần Lỗ Lỗ, thấp giọng : “Mèo ngốc, còn nhớ ta ?”

      “Meo…”
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm23 others thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 24: LỚN MẬT

      Editor: HangVO9


      Lỗ Lỗ còn nhớ Cố Tam ?

      Nàng đương nhiên nhớ kỹ, cho dù bị người nhiều lần lăn qua lăn lại thân, cắn cắn, liền cùng cũng bị ăn như nhau, nàng cũng nhớ mãi người kia.


      Huống chi, cố tam bình sinh cao ráo tráng kiện, cực kỳ giống giống đực mèo tộc, Lỗ Lõ đầu tiên thấy còn tưởng là đồng tộc mà đối đãi, là đồng bọn của nàng.

      Kỳ thực, Lỗ Lỗ chỉ nhớ kỹ, nàng còn muốn trách Cố Tam mấy lần, dù lần đó lấy thịt trêu đùa nàng, lại lấy gậy đâm đâm nàng, Cố Tam đối với nàng vẫn tệ. Lúc nhàng vuốt đuôi nàng, Lỗ Lỗ cảm thấy rất thoải mái. ôm nàng lúc dạy nàng chuyện, ánh mắt ôn nhu, dưới ánh trăng, đặc biệt coi được. Nếu như phải nhiều lần muốn thử đâm phía dưới của nàng, làm nàng đau, còn muốn nàng làm tức phụ của , Lỗ Lỗ đại khái cũng .

      tại, đứng trước mặt nàng, mĩm cười nhìn nàng. Ánh mắt có điểm kỳ quái, nhưng có ác ý.

      Sau thời gian ngắn mờ mịt, Lỗ Lỗ liền mĩm cười với , “Cố Tam, sao ngươi lại ở nhà của chúng ta vậy?”

      Nàng vừa như vậy, cả ba người kia mặt đều lên vẽ kinh ngạc.

      Cố Tam ràng khiếp sợ.

      Lúc trước khi Lỗ Lỗ biến mất, trong núi tìm mấy ngày, sau xuống núi liền nghe ông ngoại Lâm viên ngoại trong nhà xảy ra chuyện, còn trong họa được phúc tìm được đại tiểu thư, vừa nghe đến đại tiểu thư kia bị mèo nuôi lớn chỉ biết kêu meo meo, liền sinh lòng hoài nghi. thể nào, thời gian quá trùng hợp, ngày Lâm viên ngoại tìm được tiểu thư, chính là ngay sau ngày mèo ngốc biến mất. đáng nghi, Cố Tam liền bắt đầu suy nghĩ cách để đến Lâm phủ xác nhận, sớm về khuya, dưới ánh mặt trời chói chang, lang thang ngoài phủ Lâm gia nửa tháng, cũng lần nhìn thấy Lâm đại tiểu thư ra cửa, nên về nhà nghĩ biện pháp khác. Vừa khéo, hôm qua lên núi săn được con tuần lộc, cho cơ hội vào phủ.

      Biết Lâm đại tiểu thư muốn tới xem tuần lộc, ăn cơm xong liền lấy cớ trông nom vết thương của tuần lộc mà chạy tới hoa viên, dựa vào phía sau cây đứng chờ nàng. Lúc bên kia truyền tới tiếng bước chân, tâm cũng nhảy bang bang, đột nhiên rất khẩn trương.

      sợ lỡ như Lâm đại tiểu thư phải mèo ngốc làm sao bây giờ? Đó là mèo nha, muốn chạy đâu chạy, trời đất bao la, còn có thể tìm được nàng nữa hay ?

      Như vậy sao được? Nàng ôm lấy tim .

      Trước khi gặp nàng, còn muốn làm bảo tiêu, có người làm mai cho , Cố Tam đều cự tuyệt, ngại nữ nhân phiền phức trói buộc. Thỉnh thoảng khi có dục vọng, cũng đều dùng tay tự mình giải quyết. Đương nhiên, lúc xúc động Cố Tam cũng có nghĩ đến nữ nhân, nhưng chỉ là tưởng tượng mà thôi, cho tới bây giờ muốn cưới vợ, cũng muốn lan viên tìm thứ vạn người khinh.

      Thẳng đến khi gặp được mèo ngốc, cuối cùng cũng thưởng tới tư vị nữ nhân. Cảm xúc tốt đẹp mềm mại trắng mịn, căn bản vô pháp tưởng tượng ra tiếng thở câu hồn, phong tình mị nhãn, còn có áp chặt phía sau người nàng khiến kìm lòng đậu mà cọ qua cọ lại, ma sát muốn nóng, ngay cả hai chân nàng cũng thả ra khoan khoái, lúc mình tự làm đều thể so sánh được.

      Sau đó, Cố Tam khẩu vị liền bị dưỡng hư, giống như tên khất cái được ăn sơ hào hải vị, liền chướng mắt cái bánh bao trưng bày ở quán ven đường. Mỗi lần xuống núi, ngang qua từng nương dù mặc thô y hoặc vải mịn, đều nhớ tới cảnh mèo ngốc ngồi trông ngực . Mắt nàng quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm, môi hồng hào, nàng dưới tay thân thể xinh đẹp run rẫy hùa theo , còn có đuôi mèo trắng muốt lúc lúc , đều làm cho những nữ nhân khác trở thành dung tục.

      được nàng, chỉ cần nàng, tìm được cũng sao, tìm được, nhất định bảo vệ nàng, bao giờ để nàng chuồn mất nữa!

      Tiếng bước chân ngày càng gần, Cố Tam xoay người, ai nhìn thấy lúc ghé mắt nhìn sang, thấp thỏm khẩn trương đến mức nắm tay thành quyền. Nếu tìm lộn người, tuyệt vọng, nàng là mèo a, ở tùy ý, nơi nào mới tìm được?

      May là, Lâm đại tiểu thư vừa tới, thực là nàng!

      Mặc áo xanh quần trắng, trâm ngọc điệp cài tóc, dịu dàng mỉm cười, thoạt nhìn như những tiểu thư khuê các thực . Nhưng mà vừa tới, nàng liền sợ đến kêu lên tiếng, phải mèo ngốc của còn là ai?

      Tiếc là nàng đến mình, phía sau còn dắt theo hai gia hỏa chướng mắt.

      “Cố Tam, ngươi sao lại ở đây?”

      Thường Ngộ lấy lại tinh thần, nhanh chóng chặn trước người Lỗ Lỗ, híp con ngươi phòng bị lẫn tìm tòi nghiên cứu.

      Cố Tam thẳng thắn cười cười, : “Ta đến coi thương thế của tuần lộc, biết lão gia định khi nào mới làm thịt nó? Nếu giữ đến mùa đông, vậy ta phải căn dặn tốt hạ nhân trong phủ, phải chăm sóc nó cẩn thận.” xong ánh mắt rơi người Lỗ Lỗ, nhìn nàng chuẩn bị giải thích quan hệ hai người thế nào. vốn định lấy thân phận nàng để uy hiếp nàng rời Lâm phủ, nghĩ đến nàng lại thẳng thắn chào hỏi cần che đậy, nàng là khờ, hay là có tính toán gì khác?

      Thường Ngộ nhíu mày, nghi ngờ hỏi Lỗ Lỗ: “Đại tiểu thư, người biết Cố Tam sao?” Nếu là biết, đại tiểu thư khi trước ở núi, như vậy chỉ có thể là gặp Cố Tam núi. Thâm sơn rừng già, nam quả nữ, đại tiểu thư dung mạo bật này, tính tình lại như vậy, Cố Tam muốn nghĩ tiếp nữa.

      Lỗ Lỗ hoàn toàn ý thức được bầu khí có chút ly kỳ, nàng tò mò nhìn Cố Tam, vừa hoang mang vì sao ở trong nhà, vừa thờ ơ đáp: “Biết a, ta trong núi thấy qua , ta muốn ăn thịt của , cho, con đem ta ném mặt đất, về sau ta…”

      “Khụ khụ, đại tiểu thư chớ trách, Cố Tam là người thô sơ sơn dã, nếu như sớm biết thân phận của người, cái gì cũng luyến tiếc hai cục thịt kia.” Cố Tam trừng Lỗ Lỗ cái cảnh cáo. Mèo ngốc này, quả nhiên là ngốc, cái gì gọi là ném mặt đất? Nếu để cho người khác biết nàng lúc đó là hình dạng mèo, còn đem nàng lên dàn lửa mà thiêu chết sao?

      “Thường quản , đại tiểu thư chuyện ràng lắm, ngươi đừng hiểu lầm. Kỳ thực ta cũng chỉ là thấy qua đại tiểu thư có lần, ngày đó đại tiểu thư đụng vào ta lúc ta ăn thịt nướng, muốn giành thịt cùng ta, ta thấy nàng toàn thân bẩn thiểu tưởng là con khỉ, liền đẩy nàng cái, xoay người rời . Bất quá đại tiểu thư cũng có bị hại gì, nàng len lén theo dõi ta, thừa dịp ta có trong nhà, trộm xiêm y của ta… Ha ha, sớm biết có hôm nay, này đó cái gì ta cũng dám đường đột đại tiểu thư, kính xin Thường quản ngàn vạn lần đừng cho lão gia.”

      Thường Ngộ rất tin lời , nhìn về phía Lỗ Lỗ như muốn tìm chứng cứ.

      Lỗ Lỗ nháy mắt hoang mang, Cố Tam nhanh quá, rất nhiều chỗ nàng nghe hiểu.

      Lúc nàng muốn mở miện hỏi, Cố Tam lại hung hăng trừng mắt liếc nàng cái, Thường Ngộ cũng đồng thời với Cố Tam: “Đại tiểu thư hiểu chuyện, gây phiền toái cho ngươi. Ngươi yên tâm, việc này ta tuyệt đề cập với lão gia, cũng xin ngươi đừng chuyện này ra, đại tiểu thư nàng…”

      Cố Tam cười cắt ngang : “Ta hiểu ta hiểu, Thường quản yên tâm, chỉ là, ta có chuyện muốn riêng với đại tiểu thư, biết Thường quản có thể cho phép hay ?”

      Thường Ngộ trực tiếp cự tuyệt: “Việc này ổn…”

      Cố Tam mặt sang sảng cười trong nháy mắt chuyển thành phai nhạt xuống, ý nhìn về phía Thường Ngộ, Thường Ngộ cũng tránh né chút nào nhìn lại .

      Lỗ Lỗ thấy hai người bọn họ giương mắt nhìn nhau ai lời nào, liền quay đầu nhìn tuần lộc. Đào đứng xa xa bên, rất là lo lắng.

      “Cố Tam, ngươi nó bị thương ở đâu sao ta thấy?” Đợi lát, phía sau vẫn có động tĩnh gì, Lỗ Lỗ nhịn được hỏi.

      Cố Tam liếc mắt nhìn nàng cái, nhếch miệng cười, nhấc chân vòng qua Thường Ngộ, thoáng cái liền cầm tay Lỗ Lỗ, “Lỗ Lỗ, , ta có lời muốn với nàng.”

      “Thường Ngộ giận tái mặt, tiến lên kéo Lỗ Lỗ lại.

      Cố Tam hơi nghiêng người, liền đem Lỗ Lỗ che sau lưng, ánh mắt lạnh lùng vừa nhìn vừa tính toán động thủ của Thường Ngộ, cười , thấp giọng uy hiếp : “Thường quản , ngươi nếu như quan tâm đến khuê dự của tiểu thư ngươi, liền để cho ta thực , bằng ta ngại cho người khác biết, trước đêm nàng gặp được lão gia, ta cùng nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” ngốc, nên tự nhiên cũng nhìn ra được Thường Ngộ lòng bảo vệ Lỗ Lỗ, nhưng cũng muốn cho Thường Ngộ biết, dù có cách nào mang Lỗ Lỗ , Lỗ Lỗ cũng là người của Cố Tam .

      Lời kêu ngạo đắt ý uy hiếp rơi vào trong tai, Thường Ngộ giống như bị sét đánh, trong nháy mắt mặt còn chút máu. Cố Tam đều biết tên nàng, như vậy buổi tối hôm đó, rốt cuộc là làm gì đại tiểu thư?

      Thường Ngộ cứng ngắc qua người, nhìn về phía Lỗ Lỗ, Lỗ Lỗ lại dùng sức giãy khỏi tay Cố Tam, nũng nịu : “Ngươi buông ta ra, đau!”

      Cố Tam liếc Thường Ngộ cái, giảm khí lực, mềm giọng khuyên dụ nàng: “Hết đau chưa? , chúng ta qua bên kia, ta có mấy lời muốn với nàng.”

      Lỗ Lỗ bị kéo tay bắt theo, bất đắc dĩ phía sau, đầu nàng trước sau vẫn quay nhìn con tuần lộc nhàn nhã nằm, đến khi tới phía sau gốc hòe khác, Cố Tam mới kéo đầu nàng qua, nàng mới chu mỏ oán giận : “ cái gì vậy? bên kia được sao, ta còn muốn xem tuần lộc tiếp.”

      được! Cố Tam bỗng nhiên đem nàng ép sát thân cây, cúi đầu hôn xuống.

      Bên kia, Đào muốn đuổi theo, lại bị Thường Ngộ ngăn cản. Nàng cảm thấy bất an, chiếc khăn trong tay nàng bị vò nát còn hình dáng, “ vậy là vô lễ, chúng ta cứu đại tiểu thưa sao?”

      Thường Ngộ ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thân cây hòe to hơn người ôm, giọng ảm đạm vô lực: “ cần, đây là Lâm phủ, dám khi dễ đại tiểu thư. Bất quá, chuyện này, ngươi giữ ở trong lòng, được với bất kỳ ai, Điềm Hạnh cũng được mà lão gia cũng , biết chưa?” Sau khi xong, ánh mắt bắt đầu trở nên hung tàn.

      Đào cảm thấy rùng mình cái, cúi đầu xác nhận, “Ta nhớ kỹ, tuyệt đối với người ngoài.”

      Thường Ngộ ừ, hướng đến khúc quanh nháy mắt: “Ngươi qua bên kia canh giữ , thấy có người muốn qua đây, lập tức trở về cho ta biết.”

      Đào qua đó.

      Thường Ngộ nhìn thân cây kia chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu qua nó.

      Phía sau cây, Cố Tam đem để Lỗ Lỗ cây khô, vịn mặt nàng hung hăng hôn. dùng sức hút, ngậm cánh môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi dò vào bắt lấy lưỡi nàng dây dưa, tham lam đòi lấy mật ngọt của nàng, giống như là muốn đem tháng thiếu thốn này đòi lại cho đủ. Lỗ Lỗ bị bá đạo ấn giữ chặt tay, chân cũng bị đè nặng, căn bản có cách nào thoát ra, chỉ có thể phản ứng theo khiêu khích của .

      Dần dần, động tác của ôn nhu xuống, cơn ngứa quen thuộc theo đầu lưỡi hai người đụng nhau mà lan tỏa đến toàn thân, nàng mất khí lực, tựa hồ như dựa toàn thân vào đôi bàn tay to chẳng biết chuyển từ lúc nào vịn chặt eo nàng, toàn thân nàng mới tuột xuống dưới. Lỗ Lỗ kìm lòng được ôm lấy , dính sát vào người , mặt so với lúc mới uống xong canh cá còn nóng hơn.

      Thế nhưng, lúc nàng cảm thấy lâng lâng, Cố Tam lui ra, nàng mở mắt ra, nghe thở hồng hộc , “ thể hôn tiếp, hôn nữa mọc đuôi.”. Nhìn như với nàng, nhưng lại tựa như lẩm bẩm cho mình .

      Lỗ Lỗ hô hấp cũng dồn dập, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, “Mọc đuôi thể hôn sao?” Được hôn rất thoải mái, nàng còn muốn hôn thêm chút.

      Cố Tam rất vui mừng, chỉ cảm thấy phiền muộn đọng lại rất lâu trong ngực đều tan. tự dựa mình vào cây, sau đó kéo nàng đem ôm vào lòng, đảm bảo ai có thể nhìn thấy tình hình này, mới vuốt ve cánh môi hồng nộn của nàng, khàn khàn giọng hỏi: “Mèo ngốc, hôn chưa đủ sao?” Nhìn nàng đan khép hờ đôi mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẻ mở mị hoặc, muốn đem nàng lăn vào bụi hoa bên cạnh.

      Lỗ Lỗ dựa vào bờ vai rộng rắn chắc của , ngửa đầu nhìn , liếm liếm môi, ngóng trông lại đến hôn nàng.

      Cố Tam cổ họng lăn lên xuống, ôm chặt nàng, hôn hôn mặt nàng, mới : “Nàng theo ta , chúng ta lên núi ở, sau này mỗi ngày ta đều lại hôn nàng.” Nàng là Lâm đại tiểu thư, chỉ là người trong coi đất rừng săn bắn cho Lâm viên ngoại, Lâm viên ngoại tuyệt đối đem nàng gả cho mình, ngay cả tự mang nàng , cũng xác định nàng có nguyện ý hay . Nếu nàng nguyện ý, nghĩ được sách lượt vẹn toàn để đến đón nàng, nếu nàng muốn, phải trù tính tốt hơn.

      “Ta , ta muốn ở cùng cha ta.” Lỗ Lỗ chút nghĩ ngợi lắc đầu . Thấy Cố Tam hình như chuẩn bị hôn tiếp, nàng có chút thất vọng cúi đầu tay trái siết chặt cánh tay , tay phải trượt đến khố gian của , sờ sờ vật cứng cách hai tầng y sam, kiều : “Ngươi lại muốn lấy nó đâm ta sao? Vậy sau này ta để ý đến ngươi nữa.” Bị hôn, rất thoải mái, bị đâm, quá đau. Giữ ban ngày ban mặt, nhìn tận mắt tay thon dài sờ soạng chỗ phồng lên của , lại nghe lời lẽ vô tư mà sôi trào dục vọng của nàng, chỗ đó của Cố Tam lập tức trướng đau, thoải mái thiếu chút nữa ngửa đầu ra hừ tiếng. Dục hỏa khó nhịn, lập tức chuyển chú ý qua nàng, hít mấy hơi rồi : “Nàng giờ được rồi a!”

      Lỗ Lỗ hạnh phúc : “Ừ, ta còn biết viết chữ, tiên sinh dạy ta.” Lập tức lại chu mỏ đẩy : “ cho ngươi đâm ta, đau!”

      đâm đâm, để nàng đau.” Cố Tam từ ý chí sắc đá muốn hung hăng chiếm nàng chuyển thành mềm dịu, sớm quên phẫn nộ ngày đó có ý niệm gặp nàng lập liền cưỡng bức. yên lặng nhìn Lỗ Lỗ, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng khàn khàn : “Mèo ngốc, theo ta sao? Lâm viên ngoại phải cha ngươi nha!”

      Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, ánh mắt động : “Ta biết ông phải cha ta, nhưng ông là lão Miêu, ông cho ta gọi ông là cha. Ta , ở đây tốt lắm, bọn họ đều nghe lời ông, cho ta ăn uống, cái gì cũng dám hiếp đáp. A, cá khô tiên sinh ăn đặc biệt ngon, còn …”

      “Ta biết.” Cố Tam ngắt lời nàng, cho nàng thêm gì nữa, thời gian cấp bách, nào có rãnh lời vô ích? dùng lực nắm chặt vai nàng, nghiêm túc căn dặn nàng: “Lỗ Lỗ, cũng được, nhưng nàng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần trước mặt bất luận kẻ nào cũng đừng biến thành mèo, cũng thể để lộ ra đuôi mèo, hiểu ? Nàng giống chúng ta, nếu nàng bị người khác biết biến thành mèo, bọn họ giết nàng.”

      Ánh mắt quá nghiêm túc, Lỗ Lỗ hơi run chút, hiểu hỏi: “Bởi vì ta có đuôi mà bọn họ liền muốn giết ta sao?” Nàng nhớ lại cái chết của Thu Thu. Đúng vậy, cái giống đực kia chính là mò trúng đuôi Thu Thu mới thay đổi sắc mặt. Còn có lão tộc trưởng, có phải cũng vì vậy mà ông mới còn đuôi và tai mèo, còn nhiều lần dặn nàng được tự mình là mèo?

      Cố Tam gật đầu, nàng quá ngốc, nhiều nàng nghe càng hiểu.

      Thấy khẳng định, Lỗ Lỗ sợ đến muốn khóc, sốt ruột : “Nhưng ta quản được mình đâu, khi trăng tròn, liền biến thành mèo. Còn ngươi mỗi lần hôn ta, ta liền mọc đuôi nha, nó nghe ta đâu! Meo, đuôi ta dễ nhìn sao, vì sao bọn họ đều thích?” Nàng vẫn hiểu .

      Cố Tam âu yếm trấn an nàng, mày nhíu sâu lại, “Trăng tròn biến thành mèo? Vậy nàng làm thế nào biến trở lại?” Ngày đó gặp nàng hình như là mười lăm, nửa đêm lúc nàng biến thành người, còn cho rằng nàng chính là tinh trong truyền thuyết, có thể tùy ý biến hóa, chẳng lẽ đúng vậy sao?

      Lỗ Lỗ vẻ mặt đau khổ, đưa ngón tay về phía , “Liền có ngày là mèo, theo… Từ đêm này đến đêm sau, xong liền biến trở thành người.”

      Quả vậy!

      Cố Tam đưa mắt nhìn về phía mặt đất, yên lặng tính toán trong lòng chút. Mười lăm, , buổi tối mười bốn, cũng chính là ngày kia, nửa đêm nàng liền biến thành mèo? Nếu nha hoàn vào phòng nhìn thấy con mèo trắng “Đại tiêu thư” ngủ trong chăn, con mèo này lại ngốc hồ đồ chịu , chờ đến khi nàng biến trở về nhất định bị người phát .

      Bị phát , nàng liền sống nổi.

      Cố Tam biến sắc, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng: “Lỗ Lỗ, nàng nhớ kỹ, ngày kia, ngày kia… Quên , chính là… lúc nửa đêm là thời gian nàng biến thành mèo, ngàn vạn lần đừng có lười biếng mà ngủ, nàng phải len lén chạy đến cửa chính của phủ, ta ở bên ngoài chờ nàng. Nàng yên tâm, chờ khi nàng biến thành người, ta lại đem nàng trả lại, như vậy bọn họ nhìn thấy nàng biến thân, nàng cũng tiếp tục ở với cha nàng.” Bất qua mọi người trong Lâm gia sốt ruột ngày vì nàng biến mất.

      Lỗ Lỗ vừa định gật đầu, xa xa đột nhiên truyền đến giọng Thường Ngộ tận lực hạ thấp, “Cố Tam, mấy người lão gia tới, ngươi mau thả đại tiểu thư ra!”

      “Meo…” Lỗ Lỗ khẩn trương nắm lấy tay áo Cố Tam, vừa rồi quá mau, nàng vẫn chưa vì sao bọn họ giết nàng.

      Cố Tam đau lòng ôm chặt nàng, dán vào tai nàng : “Đừng sợ, ta bên ngoài chờ nàng. Hai ngày này nàng vẫn là người giống như trước là được rồi, chỉ cần bị nhìn thấy thân mèo, nàng . Còn có, đừng cho nam nhân ở gần ngươi, ôm ngươi hôn ngươi, cẩn thận đuôi mọc ra.” xong cũng dám chậm trễ, dắt tay nàng ra ngoài.

      Lỗ Lỗ mờ mịt theo sát , “Cha ta cũng được sao?”

      Cố Tam cước bộ chấn động trận: “Ông hôn nàng?”

      có, chính là sờ đầu ta.” Lỗ Lỗ ngửa đầu , Cố Tam quá cao, nàng phải ngẩng đầu nhìn .

      Cố Tam thở phào nhõm, lưu luyến cầm tay bé của nàng, “Sờ đầu có việc gì. Được rồi, tiếp đến cứ làm bộ biết ta, cũng đừng kể cho bọn họ chuyện ta dặn, Thường Ngộ, nha hoàn và cả cha nàng nữa, đều được , hiểu ?”

      Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa, nhìn chằm chằm Cố Tam thối lui ra xa, thần sắc rất là ỷ lại.

      Nàng lại biết, khi bọn họ ra, ánh mắt Thường Ngộ liền rơi xuống người nàng, đem nhất cử nhất động của nàng, mỗi biểu tình biến hóa, đều để vào trong mắt, sau đó, hóa thành cay đắng nồng đậm, trong đáy mắt. Người tính bằng trời tính, dù cho tự xưng là thông mình, có thể bảo vệ cho tương lại của nàng, nhưng còn quá khứ của nàng? Thời gian nàng ở bên ngoài, rốt cuộc trải qua điều gì?

    5. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      Cố Tam bá đạo như thế làm sao các kia sơ múi được nhỉ? Thịt ơi bao h ms xuất đây hihi.:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo69::yoyo69:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :