1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phụng Chỉ Thành Hôn: Đệ Nhất Vương Phi - Y Nỉ Manh Phi (Update Chương 3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bảo_na_94x

      bảo_na_94x New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      [​IMG]

      Tác giả: Y Nỉ Manh Phi
      Thể loại: Cổ đại, ngược, HE
      Số chương: 82 chương
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Bảo Na
      Tốc độ: 1 chương/ tuần
      Truyện được đăng tại Cungquanghang và wordpress: https://hhnana94x.wordpress.com/


      CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ



      [​IMG]
      VĂN ÁN
      Nàng thay thế muội muội gã cho Đoan Vương Gia làm thiếp, thánh chỉ , nàng khi nào sinh được con, mới có thể sắc phong vương phi.

      Nhưng Đoan Vương Gia trong truyền thuyết, lại là người tàn tật cả ngày ngồi xe lăn, chưa bao giờ đam mê nữ sắc. Có người , từ năm sáu tuổi bị ngã ngựa những đôi chân bị tàn phế, mà ngay cả ‘bản lĩnh nam nhân’ cũng bị huỷ mất, từ đó trở liền rời phủ nữa bước.

      Nghe Đoan Vương Gia hào sảng tuấn dật, tao nhã lịch , mặt hoa da phấn, đẹp tựa như ngọc, môi luôn mang theo nụ cười như gió xuân.

      Đúng vậy, khi nhẫn tâm ngược đãi nàng, dung mạo của trước sau đều như thế.

      Trải qua hồi kinh biến, dung mạo bị huỷ, nàng kiên quyết rời , xoay người hoá thành U Minh Cốc Chủ, giống như Tu La, thông thạo dụng độc, người đời nghe danh mà kinh hồn bạc vía.

      Lúc vén khăn che mặt của nàng lên, mới chợt hiểu, ra là nàng…

      loại nhẫn mà đằng sau nó là sức mạnh to lớn, có loại yên lặng nhưng sâu thẫm trong đó là sóng gió điên cuồng, có loại , dù tất cả mọi người đều biết là ta chàng, nhưng chỉ có mình chàng là biết…

      TRÍCH ĐOẠN 1

      Nàng bị nhốt ở trong địa lao, ngước mặt nhìn thẳng tuấn nhan nghiệt : "Ta và ngươi thù oán, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

      lạnh lùng đáp: "Sử Xạ Ảnh phản bội ta, ngươi thay muội muội ngươi trả giá, có gì là đúng?"

      sỉ nhục và hành hạ nàng cách thương tiếc, cũng bởi vì, muội muội song sinh của nàng, trở thành phi tử của kẻ khác

      Sử Linh Lan , "Ta để yên cho ngươi đâu, ngày nào đó, ta muốn ngươi phải quỳ xuống van xin ta!"

      Hoàng Phi Dục mỉm cười, "Bổn vương cho ngươi biết, ta bình sinh ghét nhất chính là loại nữ nhân tính tình quật cường tự cho mình là đúng!"

      TRÍCH ĐOẠN 2

      Nhìn hai huynh đệ vì tranh đoạt nữ nhân mà đánh nhau sức đầu mẻ trán, lòng nàng như lửa đốt, Ma Nữ Nghiên Nhi bên cạnh lại cười gian , "thứ Vương Gia ghét nhất, chính là ngươi và muội muội hồng nhan họa thủy của người!"


      Quả nhiên, xoay người tay ôm lấy Sử Linh Lan, nghiên đầu khinh miệt nhìn đệ đệ của mình , "Nghiên Nhi, con nhóc này giao cho ngươi xử trí, sau này nếu đệ dám tới náo loạn lần, ta trừng trị nàng lần, để xem cuối cùng là ai thắng!"

      ~ Nữ chính ban đầu hiền lành, sau bị người bức tới đường cùng mới trở nên mạnh mẽ ~

      [​IMG]
      MỤC LỤC


      Chương 1
      Chương 2 Chương 3
      Chương 4 Chương 5 Chương 6
      Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10
      Chương 11 Chương 12 Chương 13
      Chương 14 Chương 15
      Chương 16

      ...

    2. bảo_na_94x

      bảo_na_94x New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      [​IMG]

      CHƯƠNG 1: THÁNH CHỈ
      Editor: Bảo Na
      Bên dòng suối Khê Thuỷ trong vắt, đám ma ma ngồi giặt y phục, phía xa là đỉnh núi Như Đại quanh năm lặng yên tịch mịch. Suối nước lạnh lẽo tới mức ai nấy đều run cầm cập, nhưng có đôi tay trắng nõn vẫn thoăn thoắc giặt y phục, cái lạnh của nước suối dường như chẳng thể làm gì được nàng.

      Sử Linh Lan ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn những ngón tay vì quanh năm ngâm trong dòng Khê Thuỷ lạnh lẽo mà sớm nổi cục xanh cục tím, thảm tới mức còn nhìn ra màu sắc.

      ma ma thấy nàng bất động, lớn giọng hô, “Tiểu tiện nhân, mau giặt , còn ngồi ngốc ở đó làm gì? Tới tối mà giặt xong, đừng hòng được ăn cơm!”

      Linh Lan vội cười làm lành, “Biết rồi Vương mama, ta nhất định giặt xong.” rồi liền nhanh chóng xoa xoa mồ hôi trán, tiếp tục ngồi xổm dùng sức vò y phục.

      Nhưng ngay lúc đó, phía xa đột nhiên xuất mấy người thị vệ tiến lại gần, vây quanh nam tử, người nọ búi tóc thư sinh, cầm Ngọc Lan Tiêu, thân y phục thanh sam, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta rét mà run, xưa nay phòng tạp dịch chưa có khi nào sai nam nhân tới nơi này, thành thử chúng hạ nhân giặt quần áo đều tò mò ngước nhìn người đó.

      Sử Linh Lan dám ngẩng đầu, y phục của nàng còn quá nhiều, nàng sợ nếu giặt xong tối nay có cơm ăn.

      Ánh mắt của mọi người tập trung vào đoàn người kia, chỉ thấy bọn họ dừng bước bên bờ suối, thanh sam nam tử dùng ánh mắt bén nhọn quét qua đám người, chậm rãi ,

      “Ai là Sử Linh Lan?”

      cúi đầu giặt quần áo Sử Linh Lan giật mình sửng sờ, ánh mắt của mọi người cũng dừng lại ở người nàng, thấy thế người nọ tới trước mặt nàng, nàng hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân xa lạ, nàng vội xoa xoa tay,

      “Là ta . . .”

      Nam tử liếc nhìn thân y phục rách nát của nàng, nhíu mày hỏi,

      “Sử Xạ Ảnh là muội muội của ngươi?”

      Nàng ngây ngốc cả người, nhưng rồi lập tức hỏi lại,

      “Xạ Ảnh. . . . . . Nhưng nàng ấy xảy ra chuyện gì?”

      Chỉ thấy nở nụ cười rực rỡ, nhưng lại khiến người ta ớn lạnh cả tóc gáy. Sau đó, từ từ lấy ra cuộn vải màu vàng, hắng giọng lên tiếng,

      “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: trưởng nữ nhà họ Sử, đoan trang thuỳ mị, xinh đẹp nết na, tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh, đều mười phân vẹn mười, nay trẩm tuyên chỉ nàng gả cho Đoan Vương Gia làm thiếp, đợi khi sinh được con nối dõi, liền sắc phong Vương phi! Khâm thử!”

      Sử Linh Lan siết chặt nắm tay trong áo, trong lòng lộp bộp hai tiếng, nàng giật mình ngước mắt nhìn vị nam tử kia,

      “Có… có phải nhầm lẫn gì ?”

      Nam tử cau mày gấp thánh chỉ lại, nhìn nàng, :

      "Thánh chỉ do Hoàng thượng viết, sao lại có thể nhầm lẫn được?”

      xong cũng thèm nhìn nàng, quay đầu vung tay lên, tiếp đó có mấy tỳ nữ tới, nhàng cúi đầu với nàng, ngay sau đó liền kéo Sử Linh Lan vốn còn kinh ngạc ngẩn ngơ ra khỏi tạp dịch phòng.

      Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa, phía sau mấy vú già liền túm tụm lại bàn tán, chỉ thấy Vương mama trợn mắt vỗ ngực,

      “Xem ra chuyện này là chứ phải giả, nam tử vừa rồi đọc thánh chỉ, là Lý Quang Nghĩa Lý tiên sinh, người luôn theo Đoan Vương Gia, ta từng nhìn thấy !”

      Lúc này vị phụ nhân tiến lại gần :

      “Các ngươi biêt vì sao nàng ta được tuyên chỉ gả cho Đoan Vương Gia ? Nàng ta là tỷ tỷ của Sử Xạ Ảnh, người vừa được Hoàng thượng phong làm quý phi, xem ra là người làm quan cả họ được nhờ đây.”

      Mọi người nghe xong đều giật mình, khỏi hô,

      “Xong rồi, nàng ta bước lên làm phượng hoàng, ngày trước chúng ta cũng ít lần khi dễ nàng…”

      – – k – ˜
      Sử Linh Lan được đưa vào Đông Uyển của Đoan Vương Phủ, nơi này nghe là nơi Đoan Vương Gia dưỡng bệnh, bất kỳ ai đều được phép vào, nếu nhất định chết có chỗ chôn! Sau khi tắm rửa thay y phục bẩn, trang điểm làm tóc tươm tất xong, hạ nhân chọn cho nàng bộ y phục bằng lụa màu hồng thanh tao.

      Nhìn chính mình trong gương, nàng thể tin nử tử đó là mình, làm sao mà hạ nhân tạp dịch phòng như nàng, lại biến thành tì thiếp của Đoan Vương Gia được nhanh như vậy được chứ?

    3. bảo_na_94x

      bảo_na_94x New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      [​IMG]

      CHƯƠNG 2 – TÂN NƯƠNG
      Editor: Bảo Na
      Kinh đô Lạc Dương của nước Đại Dận có Đoan Vương Phủ là nơi hai vị đệ đệ của đương kim thánh thượng cư ngụ, người là Đoan Vương Gia Hoàng Phi Dục, người còn lại là Hoàng Phi Thanh được phong hoàng tử. Hoàng thượng đối với nhị đệ Hoàng Phi Dục mực sủng ái, chỉ cần nhìn vương phủ mà được ban cho đủ biết. Nhưng ngược lại, đối với tam hoàng đệ Hoàng Phi Thanh, hoàng thượng lại thập phần chán ghét. Nghe từ khi sinh ra, Tam vương tử đôi mắt màu lam kỳ lạ, người đời đồn là ác ma chuyển thế, thành thử được cưng chiều, hạ nhân đối với cũng hề cung kính. tại mười sáu tuổi, nhưng đến phủ uyển cũng có mà ở, phải ở nhờ Tây Uyển của Nhị hoàng huynh Đoan Vương Gia.

      Còn Sử Linh Lan, thân là con của tội thần, năm tám tuổi nàng cùng muội muội Sử Xạ Ảnh bị bán vào Đoan Vương Phủ làm tì nữ, muội muội của nàng dáng dấp xinh đẹp nên được giữ lại hầu hạ chủ nhân, phần nàng bị điều xuống tạp dịch phòng làm hạ nhân chuyên giặt giũ quần áo các thứ. Thoáng cái tám năm rồi.

      Mà hôm nay, là ngày cuộc đời nàng hoàn toàn thay đổi. Tám năm sóng yên biển lặng của nàng trở thành quá khứ kể từ khi Lý Quang Nghĩa và tờ thánh chỉ kia xuất .

      Nàng ngồi mình giường hỉ, vì chỉ sắc phong làm tì thiếp, nên tất cả các lễ tiết đều được miễn hết, chỉ mặc lên người chiếc áo tân nương, rồi đưa vào động phòng, vậy là nàng trở thành nữ nhân danh nghĩa của Đoan Vương Gia.

      đầu mũ phượng nặng như cái lồng tre, khiến nàng tài nào thở nổi, nàng ngồi như vậy hai canh giờ rồi, nhưng phu quân của nàng, nam tử tôn quý nhất Đoan Vương phủ, trước sau vẫn biệt vô tín. Nàng thở dài, xuất vẫn tốt hơn, nàng cũng biết đối mặt thế nào với nam tử xa lạ đó.

      Ngày trước, nàng từng nghe ở đâu đó, rằng Đoan Vương Gia là thiếu niên hào sảng tuấn, tao nhã lịch , mặt như thoa phấn, đẹp như quan ngọc, bất kỳ nào gặp qua , đều bị mê hoặc. Nhưng có mấy người chân chính gặp được , từ khi chào đời cùng đương kim hoàng thượng tới địch quốc làm con tin, sau khi trở lại liền gặp phải biến cố, năm sáu tuổi bị ngả từ lưng ngựa xuống, từ đó hai chân tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lắn, thân thể còn toàn vẹn, thậm có có người , những chân bị phế, mà còn có cái đó(ý là khả năng xxoo của ấy cũng tong đó mà :v)

      Tóm lại từ đó về sau ở lì trong vương phủ, thậm chí suốt cả năm cũng ra khỏi Đông Uyển nửa bước. Dù đến tuổi cặp kê, nhưng lại chưa từng chạm qua bất kỳ nử tử nào, bởi vậy tin đồn bị vô năng càng thêm phần chắc chắn.

      Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn, Sử Linh Lan sững sờ, đôi tay dưới giá y lập tức nắm chặt lại, nàng tự với mình, đừng sợ đừng sợ, phải là vô năng sao, nếu xảy ra chuyện nam nữ với , nàng cũng cần phải khẩn trương làm gì.

      Đợi mãi cũng chỉ nghe được hai tiếng cười gằn, người đột nhiên nhảy tới bên người nàng, Sử Linh Lan còn chưa kịp phản ứng, khăn hỉ đầu bị người ta giật xuống, nàng cả kinh, người trước mặt chính là Đoan Vương Gia sao? ràng là nử tự trạc tuổi nàng thôi mà, chỉ thấy nàng kia mặc áo đỏ, gương mặt diễm lệ, mỉm cười ngọt ngào, đôi má lúm đồng tiền càng làm nàng lộ vẻ đáng , thế nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng ta, lại sắc lạnh tới kinh người, nàng ta khẽ mỉm cười, nụ cười làm cho người ta run sợ, "Thế nào, tân nương tử, đợi Đoan Vương Gia tới sao? Ngươi cần phải đợi, Vương Gia chắc chắn tới đâu!"

      Sử Linh Lan sững sờ, vội đoạt lấy khăn hỉ, "Ngươi là ai?"

      Nàng kia ngờ Sử Linh Lan lại đoạt lấy khăn hỉ trong tay mình, mặt biểu tình kinh ngạc, "Ngươi tính làm gì đó, dám động thủ với ta sao?!" xong, nàng ta lại giật lấy khăn hỉ trong tay Linh Lan, hừ lạnh tiếng, "Xem ra người là lần đầu tiên tới Đông Uyển này, Ma Nữ Nghiên Nhi ta tặng người đại lễ ra mắt!” xong, nàng ta ném ngược khăn hỉ về phía Linh Lan, bên trong khăn hỉ còn có…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @bảo_na_94x chào bạn, theo quy định của cung, truyện post ở 2 nơi đều phải chuyển sang box sưu tầm. Khu vực edit - beta - convert chỉ dành cho truyện độc quyền thui. Mình chuyển topic của bạn sang box sưu tầm và trừ ruby của bạ đáng được hưởng ở đấy :)

    5. bảo_na_94x

      bảo_na_94x New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      [​IMG]
      CHƯƠNG 3
      Editor: Bảo Na

      Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống hậu viện, bàn đá khảm thạch tinh xảo bày biện vài đĩa thức ăn cùng mấy vò rượu. qua lúc lâu, người ngồi cạnh bàn chỉ yên lặng uống rượu mà hề động đũa, Lý Quang Nghĩa thấy thế liền lắc đầu, người nọ trong tay cầm bức tranh, ánh mắt say mê như muốn khảm từng nét trong bức tranh ấy vào trí nhớ của mình. Ánh trăng màu bạc chiếu rọi bên mặt của , càng tôn thêm vẻ tái nhợt, yếu ớt kia. Lý Quang Nghĩa suy nghĩ cẩn thận, cúi đầu ,“Vương gia, tân nương chờ lúc lâu rồi, ngài xem…”

      Người nọ thu lại bức tranh, động tác ấy làm Lý Quang Nghĩa nhất thời im lặng. Hồi lâu sau lại lấy hết dũng khí, tiếp, “Vừa rồi ta ngang qua, thấy nha đầu Nghiên Nhi kia lẻn vào tân phòng làm loạn, biết nàng ta có gây hoạ gì hay , tuy người phải do Vương gia chọn, nhưng là do Hoàng thượng tứ hôn, lỡ như có gì sơ xuất, sợ là…”

      “Được rồi!”,

      Thanh lạnh lùng của người nọ đột nhiên vang lên, Lý Quang Nghĩa thức thời ngậm miệng, len lén nhìn chủ tử, chỉ thấy chậm rãi đặt bức tranh xuống bàn đá, thản nhiên ,“Nàng ta tự có chừng mực, chết là được!”

      xong, liền trượt xe lăn ra ngoài.

      Lí Quang Nghĩa thấy mang theo bức tranh bàn, liền qua cầm lên, trong tranh là nữ tử tuổi chừng mười bốn, mười lăm, mày liễu mắt phượng, mặt mũi thanh tú, bộ dáng hoạt bát đáng , so với tân nương bên kia, quả thực trời vực, ra sợ là ai tin hai người bọn họ là tỷ muội song sinh.

      Đúng vậy, người trong bức tranh, là muội muội của Sử Linh Lan, Sử Xạ Ảnh.

      Lí Quang Nghĩa cầm bức tranh đuổi theo, hỏi, “Vương gia, bức tranh này…”

      Nhưng chỉ nghe thanh lạnh lùng quả quyết của người kia, “Đốt”.

      Lí Quang Nghĩa sửng sốt, dừng động tác, cầm bức họa trong tay, đứng dưới ánh trăng, có chút do dự, nữ tử ở trong tranh, giờ phút này trở nên sống động, làm cho có cảm giác sợ hãi nên lời.

      Tất cả mọi người đều Vương gia bao giờ xuất phủ, ham mê nữ sắc, chưa từng gần gũi nữ nhân, nhưng đó hoàn toàn chỉ là tin đồn, phải thích nữ nhân, cũng có người trong lòng, cũng từng thích người, nhưng trớ trêu thay, người đó lại sắp trở thành phi tử của Hoàng thượng.

      ít hạ nhân trong phủ biết tới chuyện này, Vương gia tôn quý thế kia, dù có tàn tật chăng nữa nữ tử muốn nguyện vì hy sinh cũng nhiều vô số kể, thế nhưng lại chỉ thân cận với a hoàn chuyên hầu hạ trong thư phòng. Mà nha đầu đó lại là muội muội sinh đôi của thị thiếp mới cưới Sử Linh Lan, tên Sử Xạ Ảnh.

      Nhưng ai ngờ, khi Hoàng thượng tới Vương phủ thăm hai vị Vương gia, tình cờ nhìn thấy Sử Xạ Ảnh, liền đem nàng tiến cung bầu bạn, ít lâu sau, trong cung truyền ra tin tức nàng được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, lâu nữa được phong quý phi.
      Đêm hôm đó, nến trong phòng Vương gia vẫn cháy rực cho tới sáng.

      Tới ngày hôm sau, Vương gia bất ngờ thỉnh hoàng thượng tứ hôn Sử Linh Lan cho mình.

      Hoàng thượng nghe xong liền đáp ứng, nhưng lại chỉ cho nàng làm thiếp, nếu nàng sinh được con nối dõi, mới được phong chính phi
      Chỉ có Lí Quang Nghĩa biết dụng ý của Vương gia.

      Thứ nhất, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng đối với mối quan hệ của Sử Xạ Ảnh và Vương gia có chút hoài nghi, Vương gia liền đem người khác làm vật thế thân, xoá mối nghi ngờ của Hoàng thượng, bớt thêm tai hoạ. Thứ hai, Vương gia muốn cưới tỷ tỷ Sử Xạ Ảnh làm thiếp, là bởi vì, muốn trả thù nàng ta phản bội .


      - k -​

      Bên trong tân phòng, Nghiên Nhi cười ha hả, ném khăn hỉ vào người Sử Linh Lan, đợi tới khi nàng luống cuống nhặt được phát bên trong khăn hỉ có dấu con rắn, con rắn nhanh nhẹn trườn lên tay nàng, Sử Linh Lan hoảng hốt kêu lên tiếng vứt con rắn ra xa, vội lùi về phía sau. Nàng kia khoái chí cười ha hả, tiếp tục ném tới mấy con rắn nữa, khiến hỉ phòng trở nên vô cùng quái dị, giường hỉ nệm chăn đỏ rục, lút nhút mấy con rắn trườn tới trườn lui, thấy vậy Nghiên Nhi nhìn Sử Linh Lan còn xanh mặt bên kia giường, cười hì hì :

      "Ngươi tránh cái gì chứ? cảm thấy bọn nó dễ thương sao? Ta tốt bụng như vậy, thấy ngày đại hỉ của nhà người đơn lạnh lẽo, cố ý mang bọn nó đến chơi với ngươi, mà người còn hiểu chuyện, tránh tránh né né cái gì?"

      Sử Linh Lan cắn môi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khoái chí của Nghiên Nhi người nhạo mình, nàng hừ tiếng,"Thôi, ta thương nổi đâu, người thấy thương phiền ngươi thu lại dùm ta."

      rồi nàng đột ngột cầm lấy mấy con rắn ném về phía Nghiên Nhi, khiến nàng ta nhất thời ngờ nữ nhân này lại to gan như vậy, mặt nàng ta biến sắc, vội né tránh. Mới lúc nãy còn dùng rắn dọa người mà bây giờ bị người dọa lại, nụ cười gương mặt Nghiên Nhi tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt ác độc.

      Sử Linh Lan hừ tiếng, phủi phủi tay, ‘Cũng chỉ chỉ là mấy con rắn cỏ, có gì mà phải sợ? Ngươi tránh cái gì?’

      Nàng ta quá khinh thường Sử Linh Lan nàng rồi, nàng phải đại gia khuê tú hay tiểu thư cành vàng lá ngọc mỏng manh yếu đuối gì đâu, hồi ở tạp dịch phòng, mấy ngày liên tục bị Mama phạt cho ăn cơm, nàng đói quá hóa liều, bắt được con gì nướng ăn con đó, đừng rắn cỏ, rắn độc nàng cũng chơi luôn ấy chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :