1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ - Thanh Phong Tân Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      Sau khi Toàn Ti Dạ rồi, An Mặc Hàn lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt hoa đào của luôn gây cho người ta loại ảo giác, thêm vào đó, ngoại hình tuấn mỹ và thân phận phú quý của khiến trở thành người tình hoàn mỹ trong mắt tất cả phụ nữ. Nhưng bao nhiêu năm qua, tuy có biết bao nhiêu tin đồn về , đám người mẫu, diễn viên, ca sĩ, thiên kim của các tập đoàn, hay các nữ sinh luôn luôn nghĩ cách tiếp cận .

      Mặc dù và bọn họ có tin đồn, nhưng chỉ có và những người thân cận biết rằng, mấy người kia chưa từng có ai có thể đến gần trong vòng 1m.

      luôn dùng dáng vẻ tươi cười tà mị với mọi người, đôi mắt hoa đào dễ dàng làm cho các nhầm tưởng rằng nặng tình với họ.

      Nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, họ chưa từng chạm vào được đầu ngón tay , tuy vậy họ cũng rất thỏa mãn, họ đều can tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà buông tha tất cả.

      Cũng có người , ra An Mặc Hàn thích phụ nữ. Những người gần gũi đều biết có hai ông bạn thân, mỗi tuần bọn họ tụ tập lần ở “ nắng hai sương”, tình cảm của bọn họ rất tốt. Có người bảo, ra trong hai người đó là người An Mặc Hàn thích.

      Khi Anna buôn chuyện này trong phòng làm việc với người khác bị cả ba nghe được, họ lập tức phun hết cà phê trong miệng ra. Và đầu sỏ gây chuyện Anna chỉ còn nước tự mình lau bàn.

      Cũng có người , ra từ lâu An Mặc Hàn có người thương, nhưng có được người đó cho nên vẫn chỉ đặt trong lòng suốt bấy nhiêu năm.

      Các thể loại kịch bản được loan truyền, còn đương chưa bao giờ cho mọi người câu trả lời ràng, ngược lại khi những tin đồn này truyền tới tai An Mặc Hàn, chỉ cười lạnh cái.

      Cũng thế, con đường phố ở nước M, đọc được tin tức trong tờ báo cầm về vai nam chính, cũng chỉ cũng chỉ cười lạnh cái như An Mặc Hàn.

      Chỉ thấy ấy đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng nõn tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng che mất hơn nửa mái tóc dài và gương mặt , nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Chiếc kính râm màu đen che lấp, người ta chỉ thấy được đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng , thể tự tin vô địch thiên hạ, bộ đồ đen rộng rãi làm có vẻ vừa thuần khiết vừa thần bí. Làm cho người ta cảm thấy, trừ ngầu chính là ngầu, tìm được từ khác để miêu tả.

      Bây giờ là đầu tháng 10, lạnh hơn, quần áo mặc vào thời tiết này là rất bình thường, nhưng khí chất của luôn tầm thường, luôn vô duyên vô cớ hấp dẫn ánh mắt người đường.

      Tay cầm tờ báo giải trí được gấp ngay ngắn, nhìn kỹ còn có thể thấy được bên mặt báo là tấm ảnh của người đàn ông quyễn rũ vô song ăn tối với đẹp.

      trong ảnh rất đẹp, đó là loại vẻ đẹp quyến rũ, gương mặt tươi cười của ta có vẻ tuyệt mỹ động lòng người.

      Thoạt nhìn, hai người đó cực kỳ xứng đôi, đôi mắt đào hoa của người đàn ông là nhìn cách thâm tình.

      Vốn dĩ tờ báo cầm vững vàng trong tay, bất chợt lại rơi xuống, thèm để ý nó, bé nhặt lên, đuổi theo .

      “Chị ơi, báo của chị!”

      là người trung quốc, dùng tiếng Trung với bé “Cho em đấy, em bé, mau tìm mẹ !”

      Giọng điệu của rất lạnh lùng, trong trẻo làm bé cảm thấy như ở trong tiết trời tháng 12 rét lạnh.

      Nhưng bé rất lễ phép, cảm ơn với rồi xoay người tìm mẹ.

      Chút nhạc đệm này chút ảnh hưởng tới , tiếp tục cuộc hành trình.

      Chương 6:

      Ban đêm ở trong phòng bao của “ nắng hai sương”, ba người đàn ông xuất sắc y như nhau tụ tập.

      An Mặc Hàn cởi bỏ bộ đồ công sở và mặc bộ đồ thoải mái, vẻ nhàn nhã càng làm thêm quyễn rũ.

      “Cạn ly!” chỉ thấy Toàn Ti Dạ bên cạnh mặc áo sơ mi màu xanh dương nâng ly “Điệp luyến”, hướng về hai người bạn.

      Người đàn ông kia gò má trắng nõn, đường nét sắc sảo lãnh tuấn, đôi mắt thâm thúy đen nhánh, phiếm thứ sắc thái quyễn rũ, đôi lông mày đen rậm, mũi cao thẳng, đôi môi hình dáng tuyệt mỹ, có chút đàng hoàng nhưng lại cao quý ưu nhã.

      ta chính là người khác trong bọn họ, Chiếm Nam Huyễn, năm nay 23 tuổi, lớn bằng với An Mặc Hàn, nghề nghiệp tại là… ừhm, nghề nghiệp, nhưng mà ta có thân phận, hình như là công tử của tập đoàn nào đó, cơ mà chuyện này cũng chẳng ai .

      “Huyễn, gần đây cậu bận gì nhỉ!”

      An Mặc Hàn mở miệng đầu tiên, nhìn ta rồi lại nhìn Toàn Ti Dạ cái, Toàn Ti Dạ vẫn vẻ bất động như cũ, giống như thấy ánh mắt An Mặc Hàn.

      Chiếm Nam Huyễn suy nghĩ chút, lắc đầu, ta rất là rảnh rỗi.

      “Ừ, tôi là kẻ có việc gì làm, rất là rảnh rỗi.”

      “Vậy tốt, đưa tên này giúp tôi với.”

      An Mặc Hàn lườm Toàn Ti Dạ, vẻ mặt ghét bỏ thấy .

      “Này này này, An Mặc Hàn, cậu thể như vậy, cậu đồng ý chứa chấp tôi, tại sao có thể vứt bỏ tôi nửa đường như vậy?”

      Toàn Ti Dạ thấy bất mãn rồi, ta muốn ở cùng với tên Chiếm Nam Huyễn kia, ta có vẻ mặt và động tác ưu nhã như Chiếm Nam Huyễn, ở cùng nhau làm cho ta có vẻ là kẻ thô lỗ.

      “Toàn Ti Dạ, cậu có chút tiền đồ có được hay ?”

      An Mặc Hàn tỏ vẻ khinh bỉ, lần nào Toàn Ti Dạ cũng thế, vừa gặp phải chuyện đó là bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

      “Lần này lại là thiên kim nhà nào?”

      Chiếm Nam Huyễn ưu nhã cười tiếng, cử chỉ lời của ta luôn ưu nhã vô cùng.

      “Hình như là tập đoàn Thượng Quan. À phải rồi, Hàn, tối nay phải là cậu có buổi xã giao với tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan sao?”

      ta nhớ là hôm nay Anna chuyện này.

      An Mặc Hàn gật đầu cái.

      “Aizzz, chỉ chuyện hợp tác xong rất nhanh, cơ mà, hôm qua phải gặp gỡ thiên kim của Thượng Quan gia, hôm qua chúng tôi ăn với nhau.”

      An Mặc Hàn rất tùy tiện, như thể chẳng có gì quan trọng.

      “À, ra nữ chính của tin bát quái hôm nay chính là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan - Thượng Quan Hồng à? Dáng dấp là quyễn rũ.”

      Toàn Ti Dạ nhắc tới Thượng Quan Hồng với vẻ ghét bỏ. ta thích phụ nữ kiểu đó. Chẳng hiểu dạo này ông già nhà ta ăn nhầm thuốc gì chăng, sắp xếp cho ta xem mắt đủ mọi loại phụ nữ.

      Năm nay ta mới có 24, ông già gấp cái gì nhỉ?

      Chiếm Nam Huyễn nhướn lông mày xinh đẹp, nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn cảm nhận được ánh mắt ta, đôi mắt hoa đào bèn quăng cho ta nụ cười chết người đền mạng, màn này rơi vào trong mắt Toàn Ti Dạ, trong lòng Toàn Ti Dạ liền thấy nổi da gà và buồn nôn.

      “Hàn, cậu đừng có đuổi tôi có được ? Tôi gây thêm phiền toái cho cậu.”

      Toàn Ti Dạ tỏ vẻ van xin, ta muốn ở cùng với Chiếm Nam Huyễn.

      “Dĩ Mạch ngày mai trở về.”

      Rầm, vẻ mặt Toàn Ti Dạ lập tức cứng đơ, trong nháy mắt ta quay sang lôi kéo cánh tay của Chiếm Nam Huyễn, tránh xa An Mặc Hàn.

      “Huyễn, cho tôi ở với cậu nhé.”

      Thấy cảnh này, vẻ mặt An Mặc Hàn và Chiếm Nam Huyễn càng thêm khinh bỉ, đủ loại khinh bỉ.

      Toàn Ti Dạ lạnh lùng đẹp trai này sợ nhất là cái gì? phải ông già nhà ta, cũng chẳng phải thứ gì khác, mà chính là chị An Mặc Hàn – An Dĩ Mạch! Tại sao?

      Rất đơn giản, vì rằng Toàn Ti Dạ luôn bị An Dĩ Mạch bắt nạt từ tới lớn. Toàn Ti Dạ từng , An Dĩ Mạch chính là khắc tinh kiếp này của ta, kiếp trước chắc chắn ta nợ An Dĩ Mạch rất nhiều tiền, cho nên kiếp này tới gặp ta để đòi nợ.

      “Tôi về trước đây, ngày mai còn phải đón Dĩ Mạch nữa.”

      Lúc này, nếu như nhìn kỹ, phát , khi An Mặc Hàn nhắc tới An Dĩ Mạch, trong mắt chợt lóe lên tia dịu dàng, loại này dịu dàng, cả Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ đều chưa từng gặp qua.
      thuyt, heomazChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:


      Sau khi ba người giản tán rồi, An Mặc Hàn về thẳng nhà, tắm qua cái, khoác áo choàng tắm, tay bưng ly rượu đỏ, đứng ban công – nơi có thể thấy ràng cảnh tượng thành phố S lúc về đêm.


      Tiếng chuông đặc biệt vang lên từ chiếc điện thoại Apple, An Mặc Hàn đặt ly rượu xuống, vào phòng lấy điện thoại, thấy cái tên màn hình rồi, gương mặt nở nụ cười dịu dàng hiếm gặp.


      “Ừ.”


      luôn luôn bao giờ chủ động bắt chuyện, khi tiếp điện thoại chỉ luôn ừ tiếng, rồi chờ .


      Bên kia đầu dây truyền tới giọng nữ lành lạnh nhưng bất tri bất giác lộ ra dịu dàng.


      ngủ chưa?”


      “Vẫn chưa.”


      An Mặc Hàn tay tiếp điện thoại, tay bưng ly rượu.


      “Đừng uống nữa, uống rượu trước khi ngủ tốt cho sức khoẻ.”


      Cứ như vẫn nhìn thấy , An Mặc Hàn cười sâu hơn, đặt ly rượu vào chỗ cũ.


      “Ừhm, uống nữa.”


      ngủ sớm chút, ngày mai 10 chị tới nơi.”


      “Được, em tới đón chị đúng giờ, chị cũng nghỉ sớm .”


      “Ừ, ngủ ngon!”


      “Ngủ ngon!”


      An Mặc Hàn cúp máy, rồi cười tiếng dịu dàng với cái điện thoại, cuối cùng nghe lời trở lại giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cả đêm mộng đẹp.


      Chín giờ sáng, chiếc Lamborghini màu đỏ lượn đường duyên dáng rồi dừng trước cửa sân bay thành phố S.


      Rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ, kích động nhìn người trong xe.


      Chỉ thấy người đàn ông kia mặc chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi màu đỏ, thắt cái đai lưng màu trắng, làm người ta mơ tưởng.


      Người đàn ông tháo kính mắt ra, bước từ xe xuống, chiều cao 1m85 càng làm cho thêm phong độ, đôi mắt hoa đào dưới cặp kính mắt làm cho những phụ nữ kia si mê.


      ấy là đẹp trai.”


      “Nam thần của em!!”


      ……..


      Các loại tán tụng rơi vào tai An Mặc Hàn, người đàn ông chẳng có phản ứng gì, xuyên qua đám người đông đúc trong sân bay, thẳng tiến tới phòng đợi dành cho khách quý.


      “Mặc Hàn!”


      Giọng của truyền tới, thành công khiến An Mặc Hàn dừng bước; nhưng mà, có thể bắt được tia chán ghét ràng thoáng qua mặt .


      “Mặc Hàn, rồi!”


      rất hưng phấn, chạy bước tới trước mặt người đàn ông, vẻ mặt thẹn thùng.

      Hôm nay ta mặc người bộ váy công chúa số lượng có hạn của hãng Channel. Do có chương trình phải tham gia, nên tới sân bay từ sớm, ngờ có thể gặp được An Mặc Hàn ở đây.


      Người đàn ông này, bọn họ từng ăn cơm với nhau lần. Vì , ta từ kẻ chẳng tiếng tăm gì, trở thành diễn viên tiếng tăm như ngày hôm nay.


      An Mặc Hàn gì cả, chỉ nhìn ta, đôi mắt hoa đào làm thêm si mê.


      ngờ gặp được ở đây, Mặc Hàn, gần đây có khoẻ ?”


      Từ lần trước bọn họ gặp nhau tới giờ được 3 tháng, trong ba tháng này giờ khắc nào ta cũng nhớ thương , người đàn ông này đối với phụ nữ là hoa túc, mãi mãi thể giải nghiện được.


      “Tôi rất khoẻ, còn ?”


      chán ghét trong mắt An Mặc Hàn được che đậy rất tốt, ra , nhớ ra này là ai cả.


      “Em cũng thế, rất khoẻ. Mặc Hàn, gặp được em rất là vui mừng. Tối ngày kia có rảnh ? Chúng ta ăn với nhau nhé!”


      Hiển nhiên là rất kích động, cử chỉ hành động luôn toát lên chút vẻ dí dỏm mờ ám của , mùi nước hoa Channel dễ chịu lặng lẽ truyền tới bên người An Mặc Hàn.


      “Tôi…”


      “Vũ Yên, phải lên máy bay rồi.”


      An Mặc Hàn còn chưa kịp lời cự tuyệt ra khỏi miệng, khác gọi Vũ Yên rồi.


      “Em phải tham gia chương trình, ngày mai gặp nhé.”


      Hàn Vũ Yên ưu nhã bước về phía , vẫn quên ngoái đầu lại nhìn An Mặc Hàn vài cái.


      An Mặc Hàn hề nhìn An Vũ Yên bởi vì tới lúc này còn chưa nhớ ra cái An Vũ Yên này là ai nữa, thôi kệ, người quan trọng ý mà.

      Chương 8:


      định xoay người về phòng đợi dành cho khách quý, vừa thấy người đứng trước mặt mình liền ngây ngẩn..


      đứng trước mặt cao chừng 1m70, nhưng trước mặt An Mặc Hàn cao 1m85 cũng tính là cao, ngược lại rất đẹp đôi. Hôm nay mặc bộ váy công chúa màu đỏ, vì nguyên nhân thời tiết, người khoác thêm cái áo màu trắng, làm cho cao thước bảy trở nên đáng .


      có mái tóc xoăn tự nhiên dài tới eo rũ xuống trước ngực, nhan sắc có thể bắt mất hồn người trong nháy mắt, đôi mắt thanh tịnh sáng ngời nhìn An Mặc Hàn chớp mắt.


      phải là 10 giờ sao?”


      An Mặc Hàn mở lời trước, đón lấy hành lý trong tay cách rất tự nhiên, bàn tay khác nắm tay chặt dắt .


      hít hít mũi, mở miệng , giọng có hơi khàn khàn.


      “Chị bị cảm.”


      Hỏi đàng trả lời nẻo, nhưng An Mặc Hàn hề tức giận, thuận tay ôm vào trong ngực, đau lòng hôn cái lên mái tóc .


      “Chúng ta về nhà trước .”


      Nắm tay chặt dắt ra khỏi sân bay, tới bên chiếc Lamborghini màu đỏ.


      “Sao lại xe của chị?”


      nhíu mày, được vui cho lắm, nhưng nhìn qua có vẻ nhưng làm nũng.


      “Như này mới xứng đôi.”


      Nghe thấy lời An Mặc Hàn , nhìn lại trang phục của mình, rồi nhìn trang phục của An Mặc Hàn, lại nhìn màu sắc xe, là xứng đôi.


      “Tâm ý tương thông.”


      Nghe trả lời, An Mặc Hàn rất là hài lòng, thả va ly hành lý vào cốp sau, mở cửa xe cho , thuận thế ngồi luôn vào ghế phụ cạnh ghế lái.


      An Mặc Hàn ngồi vào chỗ tài xế, hôn lên trán cái, nhanh chóng lái xe .


      “Dĩ Mạch, có kế hoạch gì chưa?” sai, đây chính là An Dĩ Mạch, chị An Mặc Hàn.


      “Nghỉ ngơi mấy ngày trước rồi tính sau.” nhìn gương mặt nghiêng của người đàn ông, vẻ mặt dịu dàng.


      “Được.”


      An Mặc Hàn cưng chiều vuốt tóc .

      Chiếc Lamborghini nhanh chóng tiến về căn biệt thự sang trọng, An Mặc Hàn dừng xe, dắt An Dĩ Mạch vào đại sảnh, lúc này bác sĩ gia đình đợi sẵn.


      “Tiểu thư trở lại!”


      người phụ nữ chừng 50 tuổi tiến tới, nhận lấy hành lý của An Dĩ Mạch.


      “Bác sĩ đợi, Dĩ Mạch tiểu thư hãy tắm trước , sau đó nghỉ ngơi tốt.”


      “Vâng, dì vất vả rồi, dì Lan!”


      An Dĩ Mạch vào phòng mình, căn phòng vẫn y nguyên như lúc , chẳng thay đổi gì cả.


      Lúc này An Mặc Hàn đưa người đàn ông tầm 40 tuổi vào phòng An Dĩ Mạch.


      “Tiểu thư!”


      Vị bác sĩ rất là cung kính, ông tên là Lãnh Khuê, là bác sĩ gia đình của nhà họ An. Ông nhìn An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch lớn lên, cho nên ông đối xử với hai bọn họ như con đẻ của mình.


      “Chú Lãnh, lâu gặp.”


      An Dĩ Mạch cho ông cái ôm chặt. Mấy năm nay An Dĩ Mạch ở nước ngoài luôn thân mình, tuy rằng cũng có nhiều bạn bè nhưng lớn lên từ ở nhà họ An, người họ An đều là người thân của , đều là những người bao giờ dứt bỏ được.


      “Lâu gặp, tiểu thư lại đẹp ra rồi.”


      Lãnh Khuê ưu nhã cười cười với , sau đó bắt đầu khám sức khoẻ cho An Dĩ Mạch.


      “Tiểu thư chỉ bị cảm chút thôi, uống ít thuốc là được, uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều chút, chú lấy thuốc.”


      “Cảm ơn chú Lãnh.”


      Sau khi Lãnh Khuê rồi, An Mặc Hàn đỡ An Dĩ Mạch nằm lên giường, chu đáo đắp chăn cho , cuối cùng ấn lên trán cái hôn.


      “Ngoan ngoãn ngủ lát, em nấu cho chị bát canh gừng giải cảm.”


      “Ừ, được.”

      An Dĩ Mạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khuôn mặt còn vương nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.


      Đêm hôm qua ngủ được chút nào. ba năm chưa trở về thành phố này, cho nên rất kích động, ràng định chuyến bay hạ cánh lúc 10 giờ, nhưng sau khi gọi điện thoại cho An Mặc Hàn rồi lại nhờ người ta đổi vé, về thành phố S sớm hơn 1 tiếng.
      thuyt, heomazChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:


      An Dĩ Mạch ngủ lâu lắm, khoảng lúc ăn cơm trưa, An Dĩ Mạch tỉnh lại do đói quá. uống canh gừng của An Mặc Hàn, lại uống thuốc của chú Lãnh Khuê, bây giờ thấy đỡ hơn nhiều, cả người có sức hơn.


      “Dì Lan, thiếu gia đâu?”


      An Dĩ Mạch xuống lầu, thấy thức ăn trong phòng ăn sẵn sàng, rất ràng, chỉ có suất.


      “Thiếu gia tới công ty, thư ký của thiếu gia gọi điện cậu ấy có chút việc.”


      ăn cơm chưa ạ?”


      Dì Lan lắc đầu cái, thiếu gia nhận điện thoại xong là ra ngoài luôn, còn chưa kịp ăn cơm, chỉ dặn đến bữa gọi tiểu thư xuống ăn cơm.


      An Dĩ Mạch nghe An Mặc Hàn chưa ăn cơm, hơi nhíu mày, sao mà luôn vậy biết, cho dù bận rộn hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ.


      “Cháu biết rồi dì Lan, dì làm mấy món thiếu gia thích ăn, cháu mang tới công ty cho thiếu gia.”


      “Thiếu gia dặn tiểu thư phải nghỉ ngơi tốt, tiểu thư, bây giờ ốm, hay là để lão Trương đưa cho.”


      Lão Trương là quản gia nhà họ An, là chồng của dì Lan.


      sao đâu dì Lan, cháu chỉ cảm vặt chút thôi, uống thuốc của chú Lãnh vào tốt lên nhiều.”


      An Dĩ Mạch biết dì lo cho sức khoẻ của mình, nhưng mà cũng đâu có yếu đuối tới vậy.


      “Vậy tôi chuẩn bị.”


      An Dĩ Mạch đợi tới khi dì Lan rồi mới nhìn bàn cơm, toàn những món thích ăn, cho nên An Dĩ Mạch ăn rất ngon miệng, rất lâu có khẩu vị tốt như vậy.


      An Dĩ Mạch ăn cơm xong rồi tự mình thu dọn, dì Lan cũng làm xong đồ ăn và đựng vào trong hộp, đưa cho An Dĩ Mạch.


      “Tiểu thư đường cẩn thận.”


      “Vâng, tạm biệt dì Lan nhé.”


      vào ga ra lấy xe của mình ra, An Dĩ Mạch đường thẳng tiến tới tập đoàn quốc tế Mực Mạch.


      Nơi bọn họ ở cách công ty cũng xa lắm, tầm nửa tiếng xe là tới rồi, đường cũng bị kẹt xe cho nên An Dĩ Mạch nhanh chóng tới công ty.


      Bây giờ là thời gian tan tầm để ăn trưa, dĩ nhiên là cũng có rất nhiều nhân viên ăn trưa xong và trở về làm việc. Làm việc ở công ty Mực Mạch, bọn họ luôn luôn phải tranh thủ từng phút từng giây thời gian.


      Dưới sảnh công ty vẫn luôn có người qua kẻ lại, mọi người túa về phía thang máy, lúc này là lúc dưới sảnh công ty có nhiều người nhất.


      Nhìn dòng người tới lui, An Dĩ Mạch có chút nhức đầu che cái trán của mình, sao lại chọn thời điểm này mà tới công ty cơ chứ, thấy mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn , An Dĩ Mạch có loại xúc động muốn về.


      Dáng dấp vốn tuyệt sắc, cho nên luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.


      “Êi, kia là ai vậy, dáng dấp là xinh đẹp, biết có phải người của công ty mình nhỉ?”

      phải người công ty mình đâu, có thấy tay người ta cầm hộp cơm ? Chắc là tới đưa cơm.”


      “Aizz, lại bị tổng giám đốc mê hoặc.”


      “Đúng rồi, sáng nay còn có nữa cũng tới tìm tổng giám đốc đấy, dáng dấp cũng rất xinh đẹp.”


      hả? Cơ mà, ngày nào chẳng có đống phụ nữ tới tìm tổng giám đốc?”


      “Cái sáng nay bị Anna đuổi rồi, là tổng giám đốc ở công ty. đoán này có kết cục thế nào?”


      Nghe thấy lời bàn tán của đám nhân viên, nét mặt An Dĩ Mạch càng lúc càng lạnh, vốn rất lạnh nhạt, giờ nghe thấy những lời này lại càng thêm lãnh khốc.


      này trông ngầu , xem, đây có phải là thể loại tổng giám đốc mình thích ?”


      “Trông ấy có vẻ giống như loại phụ nữ bám lấy người đàn ông buông!”


      Tiếng bàn tán của đám nhân viên ngày càng lớn, An Dĩ Mạch thu lại tức giận của mình, lạnh lùng nở nụ cười, tới quầy lễ tân.


      “Tiểu thư, xin hỏi cần gì ạ?”


      ưu nhã lại xinh đẹp lễ phép hỏi thăm An Dĩ Mạch, thái độ lịch , An Dĩ Mạch thấy rất chi là hài lòng, người làm việc ở quốc tế Mực Mạch, cũng phải có nhân cách tốt mới được.


      “Tôi tìm tổng giám đốc của các !”


      An Dĩ Mạch cười cười với , nụ cười kia như ánh mặt trời ngày xuân, làm cho người ta tự chủ mà chìm đắm, người lễ tân từng gặp qua ít phụ nữ tới tìm tổng giám đốc của bọn họ, nhưng người trước mắt này là đặc biệt nhất.


      ấy có vóc người như ma quỷ, phong cách trong trẻo lạnh lùng, dung nhan mỹ lệ tận cùng, nào thiếu tự tin, vốn tưởng rằng lãnh khốc, nhưng mà lại có nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ngày xuân.


      “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước ạ?”


      Dù sao được đào chuyên nghiệp, người lễ tân nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng nhập tên tuổi thông tin vị tiểu thư này lên hệ thống, và hỏi có hẹn trước hay .


      An Dĩ Mạch nhíu mày, lắc đầu cái, có vẻ tủi thân lạ thường.


      có.”


      xin lỗi tiểu thư, có hẹn trước thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi được, giờ tổng giám đốc cũng có ở trong phòng làm việc.”


      “À, vậy …”


      An Dĩ Mạch còn muốn gì đó nữa, liền nhìn thấy tổng giám đốc đứng trong thang máy chuyên biệt, An Mặc Hàn ra, theo sát phía sau vô cùng xinh đẹp quyến rũ cố theo sát, mặc dù giữa bọn họ cũng có khoảng cách, nhưng mà theo như hiểu biết của An
      Dĩ Mạch, cho phép phụ nữ tới gần trong cự ly này là cực hạn của rồi.


      “Tôi tới phòng làm việc chờ.”


      Trong nháy mắt, nét mặt An Dĩ Mạch trở nên rất lạnh lẽo, tiếp tân còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình.


      “Tiểu thư!”


      “Đây là danh thiếp của tôi, bây giờ cho tôi vào được chưa?”


      An Dĩ Mạch phiền lòng moi danh thiếp trong túi xách ra, tấm danh thiếp này chưa bao giờ được dùng tới, bởi vì nó đại diện cho thân phận của An Dĩ Mạch ở tập đoàn quốc tế Mực Mạch.


      “An … An tiểu thư, là xin lỗi, tôi mạo phạm rồi, bây giờ có thể vào.”


      “Cảm ơn.”


      “Nhìn An Dĩ Mạch vào thang máy rồi, vị tiếp tân vẫn chưa lấy lại tinh thần, trời ạ, làm sao mà lại chọc tới vị đại tiểu thư này nhỉ? Hu hu hu, có thể bị đuổi việc hay đây?


      “Tiểu Mỹ, làm sao vậy? ấy là ai thế? Sao lại cho ta vào? Có phải là tới tìm tổng giám đốc đúng ?”


      Những đồng nghiệp khác sớm chú ý thấy An Dĩ Mạch, thấy vẻ mặt của Tiểu Mỹ, bọn họ càng thêm tò mò.


      có việc gì, ấy có hẹn với tổng giám đốc.”


      Người lễ tân tên là Tiểu Mỹ vẫn trong cơn e sợ, tới bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại sau khi biết thân phận của An Dĩ Mạch.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd : chương nữa nàng. Truyện nào của nàng cũng hay hết.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10:

      Editor: Huyền*Vũ

      An Dĩ Mạch dứt khoát vào thang máy lên tầng cùng, lúc này Anna thư ký của An Mặc Hàn tan tầm ăn cơm, An Dĩ Mạch trực tiếp vào văn phòng An Mặc Hàn, hết sức tự nhiên. Cứ như là văn phòng của chính mình vậy.

      tự giác ngồi xuống vị trí thuộc về riêng An Mặc Hàn, mở ra hộp cơm mà dì Lan đóng kín, cỗ mùi thơm truyền đến mũi An Dĩ Mạch, ôi chao, lại đói bụng rồi.

      An Dĩ Mạch có thói quen tốt, chính là dường như vĩnh viễn ăn đủ no, miễn là có đồ ăn, đều có khẩu vị để ăn, chẳng qua, điều đáng mừng là, dù cho ăn như thế nào, cũng ăn đến mập, cho nên, cũng lo lắng lắm về vấn đề này, bạn bè đều là người có lộc ăn, thực ra, biết, là bởi vì chuyện lúc còn bé, cho nên mới có An Dĩ Mạch dù thế nào cũng ăn đủ no như tại.

      Cười với bữa cơm ngon miệng này cái, cầm lấy thìa đũa liền có tư vị bắt đầu ăn.

      Anna từ phòng ăn về đến chỗ làm việc của mình, lại ngửi thấy cỗ mùi thơm của cơm, cẩn thận ngửi chút, mới phát là từ phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền đến.

      "Lạ , phải văn phòng Tổng giám đốc từ trước tới nay đều có bất kỳ mùi gì sao? Thế nào mà hôm nay..."

      khẽ lẩm bẩm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra.

      An Dĩ Mạch quay lưng về phía cửa, lúc này hoàn toàn vùi mình vào bên trong xích đu, ôm hộp cơm trong tay, hưởng thụ mỹ vị.

      " là ai? Làm sao lại ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc?"

      tiếng hô của Anna làm An Dĩ Mạch hốt hoảng, kế tiếp thành công bị sặc bởi miếng cơm vừa đưa vào miệng.

      thèm để ý ai đến quấy rầy mình, tại cái mạng của quan trọng hơn, vội vàng đặt hộp cơm lên bàn, định bưng nước lên hơi uống sạch.

      "Hô, nguy hiểm , suýt chút nữa mình bị sặc
      [​IMG]
      thuyt, heomaz, HuyenVu 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :