1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ Đại] Sủng Tỳ - Ngôn Hoan - Chương 27: Khuyên Lơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Havy929

      Havy929 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Bạn ơi cho m hỏi truyện Tướng Quân tên đầy đủ là gì, với bạn edit ở trang nào vậy bạn? M tìm đọc mà gg mãi ko ra.
      Thank bạn nhé.

    2. jensen

      jensen New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Nàng ơi, ta theo dõi bộ "Tướng quân, đừng mà!" wordpress của nàng, ta cũng thích các soái và mãnh lắm :">
      Có thể cho ta biết pass được ? Cảm ơn nàng nhiều!
      huesac thích bài này.

    3. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 17: Mộ Tích Chi

      Dung Thanh Viên là do cảm giác run sợ quen thuộc đánh thức.

      Bị giằng co lăn qua lộn lại đêm, kể cả người hiền lành dễ tính cũng còn tức giận, huống chi nàng chẳng phải người như vậy. chuẩn bị lật người đẩy ra, bả vai lại bị gắt gao đè lại ấn ở giường, áp sát lấy nàng, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống lưng trắng mịn, lực đạo mạnh đến mức gần như là gặm cắn, khiến cho nàng cảm nhận được loạt đau đớn.

      Cả người khó chịu, chân nàng ê ẩm đau nhức, thanh khàn khàn ở cổ họng khước từ: "Buông ra, Nhị gia đừng..."

      trầm mặc, chỉ có tiếng cười hài hước khẽ truyền tới bên tai.

      Sau đó, nửa người của nàng được nâng lên, bị ép buộc nghiêng đầu hôn lên môi của . Mới sáng sớm kịch liệt như vậy, nàng sao có thể chịu được?

      Nàng nghiêng người chui sâu vào trong ngực , hai tay siết chặt vạt áo Yến Lân, đôi chân vô ý thức áp sát quấn chặt hông mặc Yến Lân tùy ý hành hạ.

      biết trải qua bao lâu, Yến Lân dừng lại cái động tác nhiễu loạn này, ôm nàng giọng khàn khàn: "lỗ dâm ở phía dưới của tiểu Thanh Bảo sau này chỉ có thể bị Nhị gia địt, biết chưa?"

      Đau đớn ẩm khiến cho Dung Thanh Viên dần tỉnh táo lai, nhưng những lời này làm cho nàng có cảm giác bản thân bị xúc phạm. Chẳng lẽ nàng ở trong mắt là loại hoa biết xấu hổ, để mặc cho mọi loại ong bướm lui tới ư?

      Mặt Dung Thanh Viên biến sắc, nàng đưa tay định đánh lên ngực .

      Đầu ngón tay bị Yến Lân bắt được, cười bồi lời xin lỗi: "Là Gia sai rồi. Điều Gia thực muốn chính là: tiểu Thanh bảo nên vào viện của Gia, tránh cho mỗi ngày phải bận rộn qua lại giữa viện của nàng và viện của ta."

      Dung Thanh Viên liếc mắt, ý này của nàng có chỗ vẫn hiểu?

      Hoàn cảnh tại, đại phu nhân kia mà tùy thời có thể sinh biến, nếu như nàng ta vượt qua được bệnh tật khi nàng vào trong viện . Thế chẳng phải sau này nàng hết cơ hội lăn lộn trong Yến phủ?

      "Nhị gia đói khát giống như hổ lang vậy, hai mươi mấy năm qua ngài làm cách nào sống vậy?"

      Yến Lân nhìn nàng cười, Dung Thanh Viên cảm thấy trong lòng chột dạ, cũng may tiếp tục giày vò nàng, liền thuận thế cho qua được cái đề tài này.

      Sau khi dọn dẹp thỏa đáng, nàng liền thẳng từ viện của Yến Lân đến Lý Đường.

      ngờ là lại gặp được Yến Kỳ ở nơi đó.

      "Đại công tử." Dung Thanh Viên cúi người, quy củ hành lễ.

      Yến Kỳ liếc mắt nhìn nàng cái, thần sắc thanh đạm thản nhiên: "Chuẩn bị xong phòng , Tam tiểu thư của Mộ phủ mấy ngày nay đến Lang Xuyên ở."

      Dung Thanh Viên đè xuống kinh ngạc trong lòng gật đầu lĩnh mệnh. Nàng ngạc nhiên phải là do tin tức này, dù sao nàng cũng sớm biết, mà là thái độ của Yến Kỳ. cố ý đến Lý Đường chờ để dặn dò nàng, xem ra rất để tâm tới Tam tiểu thư của Mộ gia.

      "Nhị đệ ... từ được phụ thân dung túng, làm việc có chút vô pháp vô thiên, ngươi ..."

      Dung Thanh Viên kiềm chế được nhướn mày, nhận ra ánh mắt dò xét của Yến Kỳ, nàng liền cụp mi thu hồi tâm tình : "Đại công tử đùa, Nhị gia tất nhiên... tất nhiên hiểu." Suy nghĩ hồi lâu cũng tìm được từ nào thích hợp, Yến Lân vô pháp vô thiên sao? thể phủ nhận, quả mặt điên cuồng khiến người ta chán ghét. Nhưng vào những chuyện quan trọng, lại cực kỳ bình tĩnh giải quyết mọi việc ổn thỏa. Có những chi tiết, nàng còn chưa nghĩ ra cho chuẩn bị dự trù đến.

      Yến Kỳ mâu quang trầm, nhận ra thay đổi của nàng ra sao, và của Yến Lân như thế nào... khác biệt này, ngay cả chính Dung Thanh Viên cũng nhận ra.

      Ba ngày sau, có xe ngựa của Mộ phủ tiến vào Yến phủ bằng cửa ngách.

      Dung Thanh Viên an bài phòng nghỉ là ngay sát viện của đại phu nhân. Như vậy vào phủ dưới danh nghĩa tỷ muội làm bạn cũng được hợp lý, sau này cũng thuận tiện cho việc gả tiến vào phủ. Về bản thân của Tam tiểu thư này, Dung Thanh Viên bởi vì lý do nghênh tiếp, cũng có cơ hội ở gần để quan sát nàng ta.

      Đoan trang và xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại diễm lệ linh động. Nàng ta vừa có khí chất được ươm dưỡng trong đại gia tộc, lại mất vẻ kiều diễm đáng của thiếu nữ, so sánh với Chương Nhã Trữ là dễ dàng hiển lộ phần hơn.

      Dung Thanh Viên hoàn toàn lấy thân phận trưởng giả nhìn, cũng quên mất rằng, chính nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu vừa mới mười bảy tuổi.

      Giao phó số việc quan trọng cho tỳ nữ thiếp thân của Mộ Tích Chi cho ràng, Dung Thanh Viên liền . Những chuyện khác, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nào dính vào quá nhiều.

      Vậy mà, ngày đó Mộ Tích Chi cũng trực tiếp ở trong sân của đại phu nhân, cho đến buổi tối ngày thứ hai mới rời .

      "Tiểu thư, bây giờ nên làm như thế nào?" Tỳ nữ lúc trước chuyện cùng Dung Thanh Viên tiến đến hỏi.

      Mộ Tích Chi sửa lại số châu sai trang sức đầu, khẽ cười : "Trong sân viện của ta cũng phải chỉ có người thân là tỷ tỷ."

      "Ý tiểu thư là đại công tử?"

      Mộ Tích Chi hừ tiếng: "đại công tử vội. Ta là tiểu phu nhân, Nhị tỷ của ta gả cho đại ca của nàng, thế phải là người thân sao? Toái Tuyết, mấy năm nay sao chút tiến bộ ngươi cũng có?"

      "Toái Tuyết ngu độn."

      Mộ Tích Chi kiên nhẫn khoát tay: "Đến xem chút, ta muốn đến chỗ tiểu phu nhân kia chào hỏi mấy câu."

      Ps: Ai post Sủng Tỳ webtruyen thế? Mời bạn gỡ xuống nếu bạn còn muốn tớ post bên cungquanghang :v còn khi tớ post wordpress cá nhân đảm bảo public cho ai đọc đâu :v
      Last edited: 10/2/17

    4. beo

      beo Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      86
      Truyện hay quá, hóng từng chương, thanks bạn edit nhé :3

    5. Andromeda Galaxy

      Andromeda Galaxy Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      1,113
      Chương 18: Quyền lực thuộc về người nào

      Lúc Mộ Tích Chi tìm được đến viện của Chương Nhã Trữ, nhìn thấy nàng ta ngồi bên bàn đá cầm kim chỉ cùng vải vóc thêu thùa. Cho đến khi lại gần mới nhìn thấy, trong tay Chương Nhã Trữ là bộ thọ y.

      *Thọ y: quần áo may cho người chết hoặc sắp vào quan tài.

      Bàn tay Mộ Tích Chi nắm chặt lại, trong lòng nàng ta cười lạnh.

      Dường như nghe được tiếng động, Chương Nhã Trữ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhắn xuất nét kinh hoảng, nàng vội vã cất giấu lung tung món đồ cầm tay , run run : “Mộ tiểu thư, ta… ta phải có ý đó…”

      sao, tỷ tỷ nàng chắc chắn …” Mộ Tích Chi được nửa dừng lại, để cho Chương Nhã Trữ tự suy đoán vế sau. “Ta có thể ngồi xuống hàn huyên chuyện cùng ngươi lát được ?”

      Chương Nhã Trữ căng thẳng bất an nhìn nàng ta cái rồi mới : “ngồi , nhưng nơi này của ta cũng có gì để mời ngươi.”

      Mộ Tích Chi dường như là bị chọc cười, che miệng nhướn mày: “Ta tới tìm ngươi chỉ là để mấy câu mà thôi.”

      Lại đưa tay cầm lấy y phục Chương Nhã Trữ nắm chặt, thở dài : “Tỷ tỷ nàng ốm rất nặng, khoảng vài ngày nữa sợ là qua khỏi. Bây giờ ngươi làm những thứ này, ngược lại giúp cho viện thai đỡ phải bận rộn việc.”

      “Kể từ khi ta gả đến Yến phủ, vẫn luôn là Thanh Viên giúp ta. Nếu như có nàng, ta cũng chẳng được tự tại vô lo như bây giờ, ta vì nàng làm chút chuyện là lẽ đương nhiên.” Chương Nhã Trữ ngẩng mặt lên, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

      Mộ Tích Chi khẽ cười : “Trước kia cũng có thể là nàng giúp ngươi, hôm nay chưa chắc đâu. Nàng ngồi lên vị trí chưởng quản viện thai của Yến phủ, những việc này vốn là chức trách của nàng. Trước kia vị trí viện thai này bị bỏ trống nên mỗi chuyện đều phải từ chỗ tỷ tỷ ta ra mặt xử lý. Ta cũng hay suy nghĩ, tại sao có người sớm ngồi lên vị trí viện thai này, như vậy tỷ tỷ ta sống trong Yến phủ cũng được thư thái dễ chịu hơn chút, nàng có thể ngâm thơ vẽ tranh hoặc làm những việc nàng thích, chừng giờ vẫn sống khỏe mạnh.”

      “Viện thai phải chính là… quản gia sao?” ánh mắt Chương Nhã Trữ như rơi vào mê võng, dường như cực kỳ hoang mang ngốc nghếch và ngờ nghệch.

      Mộ Tích Chi liếc nhìn hai tay phát run của nàng cái, tiếp tục cười : “Quản gia của Chương gia gọi là viện thai sao? Mộ phủ của chúng ta cũng gọi, ngươi chẳng lẽ biết sao? Yến phủ là đặc thù khác biệt duy nhất trong tứ đại gia tốc của chúng ta, hậu viện phải do phu nhân làm chủ, mà tất cả mọi việc đều do tay viện thai cai quản. Từ việc phân chia ban thưởng đến các viện, rồi sai bảo các phu nhân chỉ dạy con cháu, coi như đều là trách nhiệm của viện thai. Cho nên là, trừ mấy vị gia chủ của Yến phủ ra, vị trí viện thai trong hậu viện Yến phủ mới là to nhất.”

      Sắc mặt Chương Nhã Trữ có chút trắng bệch.

      Mộ Tích Chi che giấu đắc ý sung sướng trong lòng, nắm lấy bàn tay nàng rồi : “ta còn nghe mẫu thân của đại công tử lúc gả vào phủ, đối với quy củ này cực kỳ bất mãn, cùng viện thai đời trước đấu hơn mười năm, cuối cùng cũng vẫn là thua. Hơn nữa còn chọc cho gia chủ tức giận, khi vào kinh chinh phạt Tư Mã Dục, còn nhân tiện giết hết cả nhà mẫu tộc của vị phu nhân ấy .”

      “Chúng ta vốn là những đại biểu cho lợi ích của các gia tộc, công dụng giống nhau đó chính là đôi bên cùng có lợi, khi hiệp ước bị phá vỡ, chúng ta chính là những phế vật bị bỏ đầu tiên, nên so ra thực quyền chúng ta nắm còn kém xa so với vị trí viện thai kia. Cũng may người chưởng quản vị trí viện thai là người có tính tình khá tốt. Rốt cuộc cũng là tỳ nữ bên người ngươi, cử chỉ lời còn có chút lễ độ và kiêng nể ngươi vài phần, nàng cũng cậy nắm quyền lực trong tay mà khi dễ ngươi. Ngươi cùng nàng chung sống sau này chắc chắn là rất dễ chịu ?”

      “Hả… Đúng, đúng vậy… Tính tình Thanh Viên rất tốt.” Chương Nhã Trữ thoạt nhìn có chút hoảng hốt, trả lời đượm phần lo lắng và vô cùng dè dặt.

      Mộ Tích Chi thấy mục đích của mình có vẻ đạt được như ý, nàng ta liền vỗ vào tay Chương Nhã Trữ rồi : “Ta và ngươi trò chuyện chút mà quên cả thời gian, ngươi nên nghỉ ngơi sớm , đêm muộn còn thêu thùa hại đến mắt, những thứ này cứ cất rồi mai hãy tiếp tục làm.”

      Mộ Tích Tri từ biệt Chương Nhã Trữ, nhưng nàng ta cũng vội vã quay về sân viện của chính mình, mà dọc theo vườn hoa phía tây.

      “Tiểu thư muốn chỗ nào vậy?” Toái Tuyết kinh ngạc hỏi.

      Mộ Tích Chi trả lời, chỉ tiếp tục về phía trước, nhưng cũng lâu lắm, nàng ta liền ngừng lại.

      “Đằng kia là, là, là… Nhị gia ?” Cặp mắt của Toái Tuyết trợn to, kinh ngạc thốt lên.

      Dưới ánh trăng màu bạc, gò má của nam tử tuấn nhã càng mỹ diễm mê hoặc lòng người. nâng khuôn mặt nhắn của người phía dưới lên, đưa mặt tiến lại gần hôn phủ lên môi nàng. Hai người dựa sát vào nhau, tầng tầng lớp lớp quần áo chồng lẫn lên nhau, phân biệt được là y phục của nàng hay của . Nhưng những tiếng rên rỉ ma mị phát ra đứt quãng kia, như ám hiệu rằng hai người giờ phút này chìm đắm trong hạnh phúc chỉ thuộc về họ.

      Bất chợt, Yến Lân nghiêng đầu hướng nơi các nàng đứng liếc nhìn, mắt hoa đào ngậm ý cười xưa nay liền sinh hàn ý như trời đông giá rét.

      Toái Tuyết bị dọa đến mức lui về phía sau mấy bước.

      liền ôm chặt tiểu nữ nhân vào trong ngực, đường hướng phía tây mà cho đến khi biến mất.

      Mộ Tích Chi nhắm mắt lại, bàn tay tê cứng đến chết lặng. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng ta đè nén lại cảm xúc đau xót trong lòng rồi : “Trở về thôi.”

      “Đây là lần đầu tiên thấy Nhị gia biểu lộ ánh mắt đáng sợ như vậy.” Toái Tuyết vỗ ngực sợ hãi than thở. “Nhưng nữ nhân được Nhị gia ôm trong ngực là ai vậy? Sao cũng thấy mang vào viện tử, chẳng lẽ chỉ là đồ chơi trong chốc lát?”

      Nữ nhân kia… Dĩ nhiên là Dung Thanh Viên mà nàng vừa cả buổi tối hôm nay.

      Vui đùa chút sao? , có lẽ trước đây Mộ Tích Chi cho là như vậy, nhưng kể từ khi tỷ tỷ nàng nắm được cái quyền lực mà vị trí viện thai kia đem lại, nàng ngu xuẩn nghĩ như thế nữa.

      Trong cái thời thế loạn lạc biến đổi từng ngày này, nếu Yến Lân mang Dung Thanh Viên vào viện của mình mới là thể yên tâm. Nhưng hôm nay, vì nàng mà giao cho Dung Thanh Viên vị trí chưởng quản viện thai.

      Nàng đáng để cho làm vậy sao? Đáng để cho phí tâm phí sức thương cưng chiều như thế!

      Toái Tuyết vẫn còn mình thầm vài câu gì đó, Mộ Tích Chi kiên nhẫn xoa xoa trán, lạnh nhạt : “Toái Tuyết, ta quá dễ dãi với ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :