1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Hóa ra là Từ Hạo có vấn đề k phải tại Thôi Oản. Nhân vật cần về sắp về, trò hay sắp bắt đầu rồi
      Chris thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 245



      Thôi Oản để Bách Linh đưa tin cho Thành vương.

      Nguyệt của nàng luôn luôn đúng ngày, lần này bị muộn, hai đại nha hoàn bên người còn lo lắng thân thể nàng xảy ra vấn đề, muốn mời lang trung vương phủ đến khám. Các nàng ấy cũng biết tình của nàng và Thành vương, Thôi Oản tạm thời muốn để cho các nàng ấy biết, lấy lí do tưởng niệm Từ Hạo quá mức, nỗi lòng bực bội để có lệ cho qua.

      Nhưng Thôi Oản mơ hồ có cảm giác, nàng khả năng có, có cốt nhục của Thành vương.

      Nàng trước hết xác nhận chút, xác định rồi, nàng mới có tâm tư suy nghĩ về sau nên như thế nào, mà phải là ngồi lo lắng suông.

      Thôi Oản Bách Linh làm thế nào liên lạc với người của Thành vương, chỉ biết xong bữa sáng nàng phân phó Bách Linh, sau nửa canh giờ thu được hồi , Thành vương bảo nàng thôn trang.

      Thôi Oản ứng ước, tới thôn trang, lại mình dẫn Bách Linh phòng kia.

      Thành vương cùng lang trung tâm phúc sớm đợi sẵn ở bên trong, có lang trung ở đây, và Thôi Oản chỉ nhìn nhau cái, tạm thời chuyện, để lang trung xem mạch cho Thôi Oản trước.

      Thôi Oản mặt chút thay đổi ngồi vào chỗ, đưa tay ra ngoài.

      Thành vương quan tâm đứng ở sau lưng nàng, bàn tay to vững vàng ấn bả vai nàng, phảng phất như vậy có thể làm cho nàng an tâm.

      Lang trung đối với chuyện này làm như thấy, ngưng thần xem mạch, lát sau đứng dậy, với Thành vương: "Vương gia, vương phi tuy rằng còn ít ngày, nhưng quả có tin vui."

      Thành vương nghe, trong lòng là tư vị gì, nhìn Thôi Oản cũng mờ mịt như thế, cho lang trung lui xuống trước. Đợi lang trung rồi, Thành vương vẻ mặt vui vẻ ôm Thôi Oản tới giường, nâng tay nàng hôn: " nghe chưa, Oản Oản, nàng có cốt nhục của ta, đây là đứa con đầu của ta, ta được làm cha !"

      Từ Hạo tháng 3 rời kinh, đứa bé này chẳng phải là của ?

      Thôi Oản trong lòng đau khổ, nhịn được khóc lên.

      Nàng bởi vì muốn đứa mới rơi vào trong tay Thành vương, giờ lại kém dương sai có mang đứa của Thành vương, vận mệnh trêu người.

      Thành vương cũng muốn đứa bé này, cũng chưa từng nghĩ tới xong chuyện rồi thu Thôi Oản làm sủng phi. Đến lúc đó chỉ cần Thôi Oản giúp loại trừ hai huynh đệ Từ Tấn, Thành vương lập tức muốn mạng của Thôi Oản. Bởi vậy thấy Thôi Oản khóc, Thành vương cho rằng nàng sợ hãi, giả ý dò hỏi: "Đây là việc vui, Oản Oản khóc cái gì?"

      Thôi Oản khóc lâu lắm mới dừng lại, đỏ khóe mắt hỏi : "Vương gia ta sợ, bị Lục ca phát làm thế nào đây? muốn mạng ta!"

      Thành vương nơi nào cam lòng để tình bại lộ a, đợi chính là câu này, cố làm ra vẻ bực bội, ở trong phòng qua lại vài vòng, lần nữa tới bên người Thôi Oản, vẻ mặt trầm thống: "Đây là đứa con đầu của ta, ta hận thể bây giờ đón nàng về vương phủ, tự mình chiếu cố nàng, chỉ là... Oản Oản, mang thai việc này khó có thể giấu, khi bị lão Lục biết, chúng ta đều xong rồi."

      Thôi Oản càng khóc đến lợi hại.

      Thành vương thở dài tiếng, tay ôm nàng, tay đặt ở bụng nàng ấn ấn, lúc lâu mới hạ quyết tâm cuối cùng, "Thôi, đứa này đến đúng thời điểm, ta, ta đây liền sắp xếp chuẩn bị dược để ... Oản Oản đừng khóc, đợi tương lai chúng ta quang minh chính đại ở cùng chỗ, nàng muốn bao nhiêu đứa ta đều cho nàng!"

      Thôi Oản chôn trong ngực , nước mắt còn vương, khóe miệng lại hơi hơi cong lên.

      Cười lạnh, trào phúng cười.

      Thành vương muốn thân thể nàng, hại nàng có thai, tại lại muốn tự tay xóa bỏ đứa bé này.

      Người vô tình nhẫn tâm như vậy, Thôi Oản làm sao tin được việc rồi giết mình? Thành vương muốn giết huynh đệ Từ Tấn phải mượn tay của nàng, muốn giết nàng, Bách Linh là đủ rồi. Vì giữ mạng, nàng cũng phải sinh ra đứa bé này. Nếu là nữ nhi, Thôi Oản lại chờ cơ hội thích hợp nhất xuống tay, nếu là nhi tử, Thôi Oản tin tưởng Thành vương nhẫn tâm tới mức đến nhi tử đầu tiên cũng để ý. Khi đó nàng lại mềm mại nhu thuận chút, Thành vương có lẽ thực lời hứa của .

      Chỉ cần cho nàng đổi thân phận giả, nàng lại có thể tiếp tục làm phi tử của Thành vương. Loại chuyện này, tiền triều có.

      Hết thảy phải nhìn bụng của nàng chịu thua kém, có chí tiến thủ. chịu thua kém, sinh ra chính là bùa bảo mệnh của nàng.

      Có quyết định, Thôi Oản ôm chặt lấy Thành vương, khóc lắc đầu: " cần, đây là đứa của ta và vương gia. Ta vất vả mới mang thai đứa , ta muốn bỏ . Vương gia, đây là con của chúng ta a, ngươi sao nhẫn tâm như thế?"

      Thành vương thân thể cứng đờ chút, lập tức dỗ: "Ta đây phải là thể làm gì được sao, nàng cho là ta cam lòng bỏ được con của mình? Đến bây giờ dưới gối ta, trai nửa đều có, ta so với nàng càng muốn bảo vệ đứa bé này, nhưng bị người khác phát làm thế nào đây? Nàng cần mạng nữa?"

      Thôi Oản chậm rãi ngừng khóc, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn : "Ta cần mạng, ta cũng muốn con của ta. Vương gia yên tâm, chỉ cần vương gia nguyện ý hỗ trợ, ta tự có biện pháp bảo vệ cốt nhục chúng ta, giấu được thiên y vô phùng."

      Thành vương trong lòng chấn động, nhìn đôi mắt mĩ lệ còn ngấn lệ châu, có chút dám tin tưởng hỏi: "Oản Oản, nàng hận ta khi dễ nàng như vậy, ta cho rằng..."

      "Vương gia cho rằng ta hận ngươi tận xương?" Thôi Oản ánh mắt dịu dàng, khe khẽ thở dài, ôm lấy eo : "Ngay từ đầu nhất định là hận, nhưng vương gia đối với ta tốt, ôn nhu như vậy, ta chậm rãi hận nổi, giờ trong bụng ta có đứa của vương gia, càng hận, chỉ trông mong tình thuận lợi, tương lai có thể cùng vương gia làm vợ chồng chân chính."

      Thành vương cười .

      Nữ nhân quả nhiên đều giống nhau, bị nam nhân chiếm thân thể, lại mang thai, liền khăng khăng mực.

      Trách chỉ trách Lục đệ vô dụng .

      Mĩ nhân đối đãi như thế, Thành vương trong lòng cực kỳ hưởng thụ, nhưng cũng quên tình quan trọng nhất, ngồi xuống bên người Thôi Oản, "Kia Oản Oản tính toán giấu diếm như thế nào? Việc này quan hệ trọng đại, chúng ta phải lập kế hoạch."

      Thôi Oản gật gật đầu, giọng ra.

      ~

      Ngày kế Từ Tấn rất sớm vào cung, hạ triều rồi theo Gia Hòa đế cùng Sùng Chính điện.

      Thành vương cũng tới.

      "Tứ ca." Chào Gia Hòa đế xong, Thành vương mỉm cười chào hỏi cùng Từ Tấn.

      Từ Tấn thần sắc vô tình giống thường ngày, nhàn nhạt gật đầu xem như trả lời.

      Gia Hòa đế nhìn hai huynh đệ này, thấy bọn họ ở chung với nhau khác trước kia, miễn cưỡng cũng tính là an tâm, cầm lấy tấu chương của Lục vương gia, : "Lão Lục lần này công làm được tệ, các ngươi làm ca ca cũng thể lười biếng, đừng để Lục đệ vượt qua."

      , bên ngoài báo Hoài vương tới.

      Gia Hòa đế vội cho người tiến vào.

      Từ Tấn cũng nhìn ra phía cửa.

      Từ Hạo sải bước tiến vào, vóc dáng dường như cao hơn chút, bởi vì ở bên ngoài bôn ba 3 tháng phơi nắng nên mặt có hơi đen, nhưng con trai họ Từ đều có đôi mắt phượng sáng ngời có thần, đắc chí vừa lòng. Tới phía trước Gia Hòa đế, Từ Hạo lưu loát quỳ xuống, ngẩng đầu lên vẻ mặt tươi cười: "Phụ hoàng, nhi thần trở về, phụ hoàng thân thể có khỏe ?"

      Ái tử trước nay được sủng ái, ở chỗ Gia Hòa đế cũng ngoại lệ, hơn nữa trong mấy người quả là lão Lục càng giống con trai , làm nũng cùng , giống người khác, phế Thái Tử giả bộ hiếu thuận, lão Nhị học vấn nghề nghiệp, lão Tứ trời sinh khuôn mặt lạnh, lão Ngũ câu nệ hướng nội.

      Lúc này thấy nhi tử tươi cười rạng rỡ, Gia Hòa đế tâm trạng rất tốt, đứng lên đỡ người dậy: "Phụ hoàng rất tốt, Vạn Toàn, lệnh cho người bưng bát nước ô mai ướp lạnh lại đây cho Hoài vương giải khát, nhìn mặt đầy mồ hôi này."

      Từ Hạo nhìn Tứ ca bên cạnh, có chút lúng túng : "Nhi thần nóng, phụ hoàng đừng gọi người phiền toái ."

      cũng phải là trẻ con.

      Gia Hòa đế cười vang.

      Thành vương trêu ghẹo : "Lục đệ ngượng ngùng ."

      Từ Tấn rũ rèm mắt xuống.

      Hàn huyên hồi chính , hai huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo cùng nhau Phượng Nghi cung thăm mẫu thân.

      Tới Phượng Nghi cung, Từ Hạo bồi mẫu thân chuyện đứng ngồi yên, Thôi hoàng hậu trong lòng hiểu , cười : "Được rồi, mau về nhà gặp tức phụ ngươi thôi, nương ở chỗ này có Tứ ca ngươi bồi ta chuyện."

      Từ Hạo như được đại xá, hưng phấn chạy .

      Thôi hoàng hậu lắc đầu cười, nhìn Từ Tấn, thấy nhi tử buông mi mắt, bộ dáng quá cao hứng, nghĩ tới Thôi Oản từng làm chuyện gì, trong lòng ảm đạm, cũng biết nên cái gì. Trưởng tử nhìn vào tình cảm huynh đệ mới so đo cùng Thôi Oản. Chẳng lẽ nàng còn có thể tiếp tục khuyên buông lỏng, đừng bởi vì đệ đệ thích Thôi Oản mà vội nữa?

      "Ngươi cũng trở về , Nùng Nùng lúc này có thai, ngươi bồi nàng nhiều chút."

      Từ Tấn gật gật đầu, ra.

      Trở lại vương phủ, lại Phù Cừ viện tìm Phó Dung, Trăn ca nhi, chính mình sầu muộn ở trong thư phòng.

      Hoài vương phủ.

      Từ Hạo cho người thông truyền, trực tiếp chạy đến hậu viện, Thôi Oản nghe được động tĩnh ra nghênh đón, thấy người bị Từ Hạo bế ngang lên, áp lên giường liền hôn, "Oản Oản muốn chết mất, muốn chết mất ..."

      Nam nhân nhiệt tình như lửa, Thôi Oản trong lòng chua xót thôi, ôm cổ đáp lại nụ hôn của , chỉ lúc Từ Hạo muốn kéo cạp váy nàng vội vã ngăn lại : "Lục ca, ta, ta ở đây tiện."

      Giống như chậu nước lạnh dội xuống đầu, Từ Hạo thở hồng hộc ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn nàng.

      Thôi Oản đem vạt áo kéo lên nhắc nhắc, đỏ mặt : "Hôm qua buổi chiều từ thôn trang trở về tới..."

      Lang trung Thành vương kê thuốc thúc nguyệt , Thôi Oản muốn dùng loại biện pháp này chứng minh chính mình trong sạch trước, 1 tháng sau lại giả trang có đứa của Từ Hạo, ai cũng thể hoài nghi, ít nhất Từ Hạo chắc chắn hoài nghi .

      Từ Hạo thân lửa nóng, đột nhiên biết được thể lập tức thân cận cùng thê tử tâm tâm niệm niệm, giống như con kiến ở người bò lê khắp nơi, đè lên người Thôi Oản chịu rời , tay ở giữa hai chân nàng cách váy bồi hồi: "Ta muốn, Oản Oản..."

      Thôi Oản kéo tay về, giống như dỗ trẻ con : "Lục ca nhẫn nhịn chút, sai biệt lắm ngày kia liền ..."

      "Ta nhịn được!" Từ Hạo vội vàng kéo phía xiêm y của nàng ra, tham lam mà thân cận cùng thê tử xa cách 3 tháng.

      Thôi Oản hết cách, tùy ý làm xằng làm bậy, chỉ chặt chẽ giữ váy, cuối cùng động thủ giúp .

      Đợi cho đến buổi tối "nguyệt " kết thúc, Thôi Oản tắm rửa trở về, nhìn nam nhân sớm chuẩn bị tốt, cự tuyệt nữa, mềm mại cho . Tiểu biệt thắng tân hôn, Từ Hạo hận thể đem nàng hủy rồi, Thôi Oản lo lắng tổn thương đến đứa trong bụng, phát giác muốn điên, nàng đúng lúc ngăn cản, Từ Hạo từ cái gì cũng đều nghe nàng, thấy nàng kiên quyết cự tuyệt, cố nén nôn nóng chậm rãi đến...

      thế nào, có vẫn tốt hơn có.

      Qua trận này nhiệt tình, Thôi Oản còn bồi đêm đêm, lần đầu tiên cảm nhận được nôn nghén, Thôi Oản trở về nhà mẹ đẻ.

      Việc này phải có mẫu thân hỗ trợ.

      Tạ thị biết được chân tướng, như bị sét đánh, hối hận đến xanh ruột, nhưng cung bắn tên thể quay đầu. Trước mắt tình hình này, hối hận cũng vô dụng, chỉ có dựa theo kế hoạch của nữ nhi, mẹ con các nàng mới có kết cục tốt.

      Hai mẹ con bàn bạc trước rồi, Thôi Oản rời , chưa được hai ngày Tạ thị đường đột nhiên vấp ngã, cái trán đụng phải phiến đá, ốm đau liệt giường. Thôi Oản lo lắng thôi, thương lượng với Từ Hạo về nhà phụng dưỡng mẫu thân. Nhạc mẫu cũng là mợ sinh bệnh, Từ Hạo cũng lo lắng, tuy rằng luyến tiếc tách ra với Thôi Oản, vẫn đáp ứng.

      Thôi Oản ở nhà mẹ đẻ gần tháng mới trở về nhà.

      Tức phụ về nhà , Từ Hạo trong lòng ngứa ngày, hồi phủ sớm trước nửa canh giờ, tới hậu viện phát bọn nha hoàn ai cũng vui sướng dào dạt. khó hiểu, vào nhà liền thấy lão giả tuổi chừng năm mươi, ngồi đối diện thê tử, hai người gì đó. Lão giả nhìn thấy , vội vàng đứng dậy, làm đại lễ với : "Lưu Chính gặp qua vương gia."

      Từ Hạo dò hỏi nhìn về phía Thôi Oản.

      Thôi Oản gương mặt thanh tú ửng đỏ, quay người vào trong phòng, sắp vào với Lưu Chính: "Ngươi với vương gia ." xong thả rèm xuống.

      Lưu Chính gật đầu, ung dung : "Vương gia, vương phi có tin vui..."

      Từ Hạo đại hỉ, kích động muốn vào.

      "Vương gia chờ chút, " Lưu Chính kịp thời ngăn lại, cúi đầu : "Vương gia, vương phi tháng này lo lắng mẫu thân, khiến cho thai tượng bất ổn, chi bằng ở vương phủ an tâm tĩnh dưỡng, thích hợp xe ngựa mệt nhọc, cũng mời vương gia ở chung cùng vương phi lưu tâm chút..."

      "Ta biết, cái kia sau này lại , ngươi xuống trước ." Từ Hạo khẩn trương vào trong phòng, nhích gần đến bên người Thôi Oản, ôm lấy nàng, "Oản Oản, chứ, ta được làm cha ?"

      Thôi Oản ngượng ngùng dựa vào lồng ngực , kéo tay đặt lên bụng mình: "Đúng vậy, Lưu tiên sinh là thần y xem bệnh cho mẫu thân, sáng nay ta chiếu cố mẫu thân đột nhiên ngất , tỉnh lại liền... Mẫu thân vội vàng đem ta đuổi về, lại phái Lưu tiên sinh lòng chiếu cố ta, Lục ca, ta cao hứng, ta rốt cuộc cũng được làm mẫu thân."

      Từ Hạo cũng mừng rỡ như điên, liên tục hôn nàng, "Đúng vậy, ta cũng muốn làm cha, Oản Oản nàng hảo hảo dưỡng, tình vương phủ đều giao cho hạ nhân làm, sau này cũng đừng có ra ngoài, dưỡng cho khỏe thân mình, sang năm cũng sinh nhi tử cho ta, hoạt bát thông minh giống Trăn ca nhi vậy!"

      Thôi Oản vặn chút: "Lục ca chỉ thích nhi tử sao? Ngộ nhỡ sinh nữ nhi đâu?"

      Từ Hạo vội : "Nữ nhi cũng tốt, nữ nhi ta cũng thích, nữ nhi chúng ta khẳng định đẹp giống như nàng!"

      Thôi Oản lúc này mới vừa lòng, sau lát lại nhíu mày, tiếc hận : "Đáng tiếc thân thể ta tốt, có cách nào tự mình tiến cung chúc mừng nương, cũng biết nương có thể trách ta hiểu chuyện hay , đến có thai cũng phát giác, còn mệt đến chính mình." tại ít tháng, nhìn ra khác biệt tháng và hơn hai tháng, càng về sau bụng càng ràng, bởi vậy phải tận lực giảm bớt ra ngoài, miễn cho bị người hoài nghi.

      "Nương cao hứng còn chưa kịp, sao có thể trách nàng." Mẫu thân của mình, Từ Hạo thập phần hiểu biết, ôn nhu trấn an : "Oản Oản cũng là vì tận hiếu, yên tâm , ta hảo hảo cùng nương giải thích. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai."

      Thôi Oản nhàng gật đầu.

      Từ Hạo bồi nàng chán ngấy lát, lại ra bên ngoài hỏi Lưu Chính vài câu, sau đó phái người báo hỉ.

      Phó Dung nghe Thôi Oản thai tượng bất ổn, nhớ tới đời trước Thôi Oản cũng sinh non, thầm thổn thức. Xem ra có số việc dựa theo đời trước xảy ra như cũ, cũng may Thôi Oản cuối cùng mẫu tử bình an, Phó Dung cũng cần lo lắng cho con nối dõi của Từ Hạo. Trước mắt nàng thực nhớ thương là biên quan.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng51 others thích bài này.

    3. kimlien

      kimlien Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      66
      ôi chả có lẽ 2 đời tiểu Hạo đều đổ vỏ.... :yoyo68:
      stella2412heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 246



      "Nương, nương!"

      Lúc trong viện truyền đến tiếng Trăn ca nhi hô to, Phó Dung ngồi giường khâu áo choàng cho Từ Tấn đâu.

      Mắt thấy cuối thu nắng gắt qua rồi, tháng 8 sắp tới, đối với chiến biên quan nhất định tới, Phó Dung thể làm gì được, cũng cách nào ngăn cản Từ Tấn xuất chinh. Chỉ có thể nhân lúc còn sớm chuẩn bị cho bộ áo mùa đông. Đời trước hai người có cảm tình, chiến đến đột ngột, Phó Dung muốn săn sóc cũng thể. Đời này nàng phải săn đón, mà là lòng muốn khâu bộ. Từ Tấn mang theo bên người, ít nhiều có thể nhắc nhở trong nhà thê tử chờ trở về ?

      Nghe nhi tử hưng phấn gọi, Phó Dung kìm lòng đặng cười, giao áo choàng còn thiếu hai cái tay áo cho Mai Hương cất , nàng chậm rãi nhìn xuống thấy tiểu tử lon ton chạy vào. Phó Dung ra, cười hỏi : "Trăn ca nhi chạy cái gì đâu a?"

      Trăn ca nhi hiểu chuyện, sợ đụng đến mẫu thân, chạy đến trước mặt liền dừng lại, giơ tay lên cho mẫu thân nhìn: "Đậu phộng, nhà Lăng Thủ !"

      Phó Dung cúi đầu, thấy trong tay ú nần nắm chặt ba hạt đậu phộng, vỏ sạch màu vàng nhạt, nghiễm nhiên được rửa sạch rồi.

      Lăng Thủ theo sau vào, khuôn mặt nhắn đỏ hồng giải thích: "Trong nhà có đậu phộng mới, nương ta để ta mang cho vương phi, Thế Tử nếm thử chút tươi mới. Vừa từ trong đất đào lên, nương và tỷ tỷ ta rửa sạch , vương phi ăn sống hay nấu ăn đều được."

      ma ma bên cạnh hướng Phó Dung gật gật đầu, cười tủm tỉm : "Lão nô cũng hỗ trợ, đậu phộng mới ra chính là ăn ngon nhất."

      Trong lời ý tứ là đậu phộng này đáng tin. Lăng Thủ là người bên cạnh Thế Tử, vương gia sợ về nhà xảy ra chuyện, mỗi lần đều để bà và thị vệ tự mình đưa Lăng Thủ trở về. tại vương phi có thai , thức ăn này càng là chuyện khó lường. Từ lúc thu hoạch đến lúc rửa Thủy ma ma đều ở bên cạnh nhìn, bằng mới dám mang về, cẩn thận xem xét, đường bà và thị vệ còn tiện tay nhặt vài hạt ăn thử đâu.

      Phó Dung rất yên tâm chuyện Từ Tấn sắp xếp người, nhận lấy đậu phộng bóc ra, hai cái nhân nàng và Trăn ca nhi mỗi người hạt, ăn xong rồi hỏi Trăn ca nhi: "Ăn ngon sao?"

      Lần trước Lăng Thủ về nhà thăm người thân, mang về rổ bắp, Phó Dung để phòng bếp nấu, chọnphần non nhất cho Trăn ca nhi ăn, tiểu tử ăn được vẻ mặt đều là hạt bắp, đặc biệt khả ái.

      Trăn ca nhi gật đầu, "Ăn ngon." xong lại đưa cho mẫu thân củ, chính mình giữ lại củ, cúi đầu bóc có khuôn có dạng.

      Phó Dung sờ sờ đầu nhi tử, khen Lăng Thủ vài câu, lại để Mai Hương đưa đậu phộng về phòng bếp, buổi tối làm đậu phộng rang muối. Chưa xuất giá, mỗi năm lúc thu hoạch vụ thu, thôn trang đưa thức ăn mới mẻ vào phủ, bình thường quen ăn thịt cá, Phó Dung thực thích ăn lương thực phụ này đó.

      Vì thế sập tối Từ Tấn trở về, phát bàn cơm thêm đĩa đậu phộng nấu.

      "nhà Lăng Thủ !" Trăn ca nhi ngồi xổm ở bên cạnh phụ thân, chỉ vào đậu phộng nấu cho phụ thân.

      Từ Tấn cười bóp cái.

      Trước khi biết Phó Dung, còn chưa ăn qua cái này, sau này hai người thành thân, tới mùa thu Phó Dung liền bảo thôn trang đưa về, ăn mấy lần cũng thích. Trước mắt thấy nhi tử còn tuổi ăn thứ hồi được ăn qua, Từ Tấn có cảm giác rất kỳ quái.

      Nhi tử nửa đời trước, so với hạnh phúc nhiều hơn ? Có mẫu thân thương , cũng có phụ thân thương , càng có thân phận vô cùng tôn quý. giống , phải gọi tiên hoàng hậu là mẫu hậu, phải cùng hoàng tử khác tranh sủng ở trước mặt phụ hoàng.

      "Trăn ca nhi há mồm." Nhi tử sống rất tốt, Từ Tấn tâm tình càng tốt, đem hạt đậu phộng đưa tới trước miệng nhi tử.

      Phụ hoàng bao giờ đút như vậy, lại đút cho nhi tử .

      hiểu sao vui mừng, liên tiếp bóc mấy hạt cho Trăn ca nhi, Từ Tấn mới nhớ tới mẹ của nhi tử , trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn sang.

      Phó Dung vẻ mặt ôn nhu nhìn bọn họ đâu.

      Trăn ca nhi rất giống Từ Tấn, trán dạng, mắt phượng dạng, ngồi song song cùng chỗ, lớn bóc đậu phộng, ở bên cạnh chờ mong nhìn, lớn đút cho, mở môi ra vui vẻ tiếp, nhìn thấy trong lòng Phó Dung mềm nhũn.

      "Nàng cũng ăn ." Từ Tấn đem hạt mới bóc sạch trong tay đưa tới.

      Phó Dung học nhi tử, há mồm với .

      nhà 3 người vô cùng cao hứng, cơm nước xong, dạo trong viện vòng, dỗ Trăn ca nhi ngủ xong, Phó Dung Từ Tấn trở về thượng phòng.

      Phó Dung ngủ bên trong, vừa nằm xong, đầu lộ ở bên ngoài, mở đôi mắt to ngập nước chờ mong nhìn nam nhân tắm rửa xong tới.

      Từ Tấn chỉ mặc cái trung khố màu trắng, đầu buộc tóc trâm cài còn chưa gỡ, vì thế từ cổ tới hông đều lộ ra bên ngoài. Lồng ngực rộng lớn rắn chắc, eo gầy mềm dẻo, lúc chà lau cơ bắp kéo căng cánh tay phải, Phó Dung đều nhìn vào trong mắt, nhìn đến trong lòng vừa thích vừa ngứa.

      Từ Tấn căn bản ngờ thê tử nhìn , đem khăn ném lên ghế, quay đầu lại, mới thấy ánh mắt Phó Dung "háo sắc híp híp".

      Từ Tấn bất đắc dĩ vừa buồn cười.

      Từ lúc vào tháng 7, Phó Dung lại càng ngày càng dính , so với Trăn ca nhi càng giống như đứa . vừa trở về nàng liền quanh quẩn trước mặt . Có đôi khi gì, nàng ngồi bên cạnh may xiêm y, khâu hồi ngẩng đầu nhìn cái. Từ Tấn sợ nàng mệt cho nàng mất công, nàng chịu nghe, nhất định muốn chuẩn bị xiêm y mùa đông cho , chuyện ánh mắt kia nghiêm túc lại chấp nhất, có lúc nàng tự cho là ai có thể phát giác.

      Đây là ban ngày, tới buổi tối, trước kia nàng đều ngượng ngùng, hoặc là vờ ngượng ngùng, tình nồng mới cố kỵ gì. tại nàng xấu hổ, đèn vừa tắt nàng liền chủ động chui vào trong ngực .

      Từ Tấn đương nhiên biết những biến hóa này là bởi vì cái gì.

      cũng thập phần hưởng thụ, vô luận là trong lòng nàng lưu luyến rời, hay là mắt thường có thể thấy được chỗ tốt, Từ Tấn đều cực kỳ thích.

      "Lại cảm thấy ta dễ nhìn?" Để lại một ngọn đèn , Từ Tấn cười nằm vào ổ chăn của nàng.

      "Vương gia vẫn luôn dễ nhìn a." vươn cánh tay ra, Phó Dung thuần thục dựa vào hõm vai, dán vào lồng ngực .

      Từ Tấn cố ý : "Nùng Nùng gần đây đối với ta càng ngày càng tốt , lại may quần áo cho ta, lại lời ngon tiếng ngọt, ta luôn cảm thấy có chỗ tốt đến đúng. Nùng Nùng nàng cho ta, có phải nàng làm sai điều gì, sợ bị ta phát hay ?"

      "Mới có, vương gia thích thôi." Phó Dung nhàng cắn đầu vai ngụm, lại giả vờ tức giận xoay qua chỗ khác, ôm như cũ, tay ở bên hông xoay quanh.

      Từ Tấn ho khụ, đè tay nàng lại : "Ngủ , nàng có thai, đừng mệt ."

      Phó Dung gật gật đầu, nhắm mắt lại.

      Tay thành , chân lại gác lên đùi , đầu gối chậm rãi chuyển lên , đụng tới Từ Tấn, cảm giác được Từ Tấn bình tĩnh, Phó Dung hơi mím môi, như vô tình cọ cọ. Từ Tấn lập tức bình tĩnh, Phó Dung hài lòng, thu hồi chân nhắm mắt.

      Từ Tấn tiếp được ám chỉ của Phó Dung, cố làm ra vẻ biết, kiên nhẫn chờ.

      Nam nhân như đầu gỗ đơ ngớ, Phó Dung dám ngẩng đầu nhìn , sợ bị phát là nàng cố ý, liền ngoan ngoãn thành lát. Lần này nàng cần chân, phảng phất như tư thế ngủ thoải mái, ở trong ngực Từ Tấn giật giật, cách đồ ngủ đơn bạc phía trước người chạm vào , tay phải như muốn thu về, dọc theo eo hướng xuống...

      Mắt thấy sắp đụng phải, Từ Tấn đột nhiên xoay người cái, chuyển mình quay lưng lại với nàng, hô hấp đều đặn.

      Phó Dung áo não cắn môi, người này như giấy trắng sao?

      Nhưng nàng muốn.

      biết là bởi vì luyến tiếc mới muốn quý trọng thời gian ở chung chỗ, hay là đơn thuần muốn, dù sao Phó Dung chính là muốn thân cận cùng .

      Ám chỉ thành công, Phó Dung bất cứ giá nào mặt dán vào, hôn bả vai hắn.

      cái lại cái, như mưa xuân.

      Từ Tấn như cũ hề nhúc nhích.

      Phó Dung tin, tay vòng lên phía trước, lần này Từ Tấn chắn nữa, Phó Dung thành công chạm vào.

      Chạm phải liền hiểu được, cũng muốn.

      Phó Dung yên tâm, môi ở người trằn trọc tiếp, tay cũng như chơi đùa vòng quanh .

      "Nùng Nùng..." Từ Tấn mau chóng quay lại, ôm nàng hôn, "Cứ muốn như vậy?"

      Phó Dung lá gan dù lớn hơn, cũng thể da mặt dày ra với , nhắm mắt phản ứng, chỉ đem cánh tay quấn tới.

      Như gió xuân và mưa xuân, gió nhàng mà tinh tế thổi mưa bụi, muốn thuận lợi xuyên qua, mưa bụi tinh tế dày đặc dệt thành võng ôn nhu, cho phép , như muốn luôn ôm vào trong ngực. Với Phó Dung mà , tại Từ Tấn chính là gió, nàng luyến tiếc , muốn cho ...

      "Vương gia, vương gia..."

      biết là thân thể quá vui mừng, hay là trong lòng quá sợ hãi quá khổ sở, Phó Dung trầm thấp khóc lên, dám lời trong lòng, lúc lui ra bên ngoài cầu , "Vương gia đừng ..."

      rồi nàng phải làm thế nào, ở bên ngoài xảy ra chuyện làm thế nào đây? Nàng muốn vẫn hưởng thụ vô tận sủng ái của , muốn Trăn ca nhi của nàng, đứa về sau của nàng luôn có phụ thân đút cho bọn chúng ăn cơm, bồi bọn chúng chơi đùa. Nàng muốn cùng chiếu cố bọn lớn lên, nhìn bọn chúng mỗi người kết hôn. Một đời dài như vậy dài như vậy. Đời trước nàng gặp phải thời điểm tốt nhất, đời này vất vả cùng chỗ, nàng muốn cùng trải qua hết, cùng từ từ xong đường dài đời trước có cơ hội được .

      Nước mắt càng ngày càng nhiều, Phó Dung theo bản năng gắt gao quấn , ôm , cảm nhận sống sờ sờ.

      Nhìn nàng mặt ướt sũng dính đầy nước mắt, khóc như đêm nay chính là sinh ly tử biệt, như là ngày mai trong nhà chỉ còn hai mẹ con họ, Từ Tấn làm sao cam lòng bỏ được, chậm rãi cho nàng, ôn nhu dỗ nàng: "Nùng Nùng khóc, ta đâu hết, cả đời đều ở bên cạnh nàng, khóc a, ta đâu cả..."

      Phó Dung đắm chìm trong khổ sở của mình tha, nghe thấy đến cùng cái gì, chỉ ôm , ngừng gọi vương gia vương gia.

      Tiếng khóc rốt cuộc ngừng , Phó Dung co lại trong ngực nhàng thút tha thút thít.

      Từ Tấn ôn nhu giúp nàng lau nước mắt lau mồ hôi, "Tại sao khóc thành như vậy? Ta còn cho rằng nàng thoải mái ."

      Phó Dung phát tiết xong, hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, tự thấy mất mặt, sao có thể biết xấu hổ a, càng chui sâu vào trong ngực .

      Từ Tấn cười khẽ, đẩy tóc dài ra cắn lỗ tai nàng: "Có phải bởi vì ta quá lợi hại hay ?"

      Phó Dung ôm lấy đầu , cắn da mặt dày như da trâu.

      Từ Tấn ngoan ngoãn cho nàng cắn, đợi nàng cắn đến khóe miệng, mở ra, chờ nàng đến.

      Phó Dung cảm giác được, lặng lẽ mỉm cười, cố ý hướng xuống cái cằm, còn chưa kịp đắc ý, bị người chủ động đuổi theo xuống.

      Ngoài cửa sổ gió thu thổi mỏi mệt, trong phòng uyên ương giao nhau ngủ.

      Mùng chín tháng tám, Thiểm Tây biên quan tám trăm dặm chiến báo kịch liệt, Túc Châu vệ, Cam Châu vệ, Lương châu vệ tất cả đồng thời bị người Hồ tập kích ban đêm.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng45 others thích bài này.

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      A Tấn sắp lên đg rồi, chắc a vạch trần Thôi Oản chặt đứt hậu họa trc khi lên đường
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :