1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Vợ, ngoan ngoãn để

      Tác giả: Tiểu Tề Bảo Bảo

      Thể loại: đại, sủng.

      Converter: ngocquynh520.

      Độ dài: 100 chương + Kết cục.

      Nguồn: sưu tầm


      Giới thiệu:

      Vào buổi tiệc nọ, liếc nhìn qua chút, nhìn thấy khiến phải mong nhớ ngày đêm. cuộc tai nạn xe cộ kỳ lạ, khiến bị mất trí nhớ, trở thành vật sở hữu của riêng . Vì để trở thành chỗ dựa duy nhất để dựa vào, thậm chí tiếc hủy diệt mọi thứ mà có, dùng lời dối để khiến xem là người duy nhất tồn tại thế giới này lần nữa.

      chỉ gọi bằng hai cái tên đó là Tiểu Bảo Bối, Trái Tim . cưng chiều đến cực điểm, gần như là xin gì được nấy, mặc kệ muốn làm loạn hay là cố tình gây , toàn bộ đều được thay bằng săn sóc. này cũng rất ngoan ngoãn an phận thủ thường ở bên cạnh , nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ khiến phải đau đầu.

      Đoạn ngắn :

      “Ông xã, em muốn ly hôn.” nào đó nằm ở trong ngực người đàn ông, còn buồn ngủ lẩm bẩm.

      Người đàn ông lờ mờ buồn ngủ lập tức bừng tỉnh, thiếu chút nữa lăn xuống từ giường: “Tiểu Bảo Bối, tại sao vậy? Có phải “biểu ” tối hôm qua của tốt hay ?” Người đàn ông xoay người, nhanh chóng bổ nhào qua.

      chán ghét đẩy người đàn ông ra, : “Chị Tử Ngưng có vẻ khi ly hôn rồi được tự do, buổi tối muốn về nhà trễ có thể chơi thêm chút rồi mới về nhà.”

      “Trái Tim —— ”

      Người đàn ông phát ra tiếng gầm giận dữ đến rung trời.

      Đoạn ngắn hai:

      “Ông xã, xế chiều hôm nay em phải ghi rồi, em nhất định phải là nữ ca sĩ đứng đầu và lấy được Giải Gấu Vàng.” nào đó xăn tay áo lên, tràn đầy hăng hái.

      “Nhất định có thể lấy được.” Người đàn ông tràn đầy lòng tin gật đầu, đợi đến khi nào đó ra ngoài, lập tức bấm điện thoại gọi cho trợ lý: “Phí tài trợ của Giải Gấu Vàng năm nay, công ty của chúng ta bao hết, cho bọn họ biết, nhớ để bảo bối nhà tôi làm nữ ca sĩ đứng đầu.”

      Đoạn ngắn ba:

      “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân dạo phố rồi.”

      “Được rồi, để tôi đón ấy.” Vẻ mặt người đàn ông chút thay đổi .

      “Tổng giám đốc, hôm nay thiếu phu nhân gặp được người đàn ông ở đường, tự nhận là người của thiếu phu nhân.”

      “Cái gì?” Người đàn ông kinh hãi, chạy ra ngoài như có gắn hỏa tiễn mông , dám giành phụ nữ với , mơ !
      Last edited by a moderator: 2/11/16
      Tử Vũ Nhi, dunggg, Chris2 others thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Đặt gạch !!!!

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      MỞ ĐẦU

      Edit: Hà Bạng

      Đêm nay tại khách sạn Giả Nhật Kim Tước thuộc tập đoàn D.S vô cùng náo nhiệt, bữa tiệc long trọng được cử hành - Tổng giám đốc tiền nhiệm của D.S Đỗ Văn Hiên cùng phu nhân Tống Ngọc Tinh kỉ niệm 30 năm ngày cưới.

      Bên trong phòng tiệc đèn sáng rực rỡ, tường dát giấy vàng, sàn trải thảm đỏ, dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp chơi nhạc, chỗ nào là thể sa hoa quyền quý. Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có danh tiếng thương trường, hoặc là váy áo hàng hiệu hoặc là giày tây qua lại nhộn nhạo rộn ràng giữa đám người, tay cầm ly rượi, mặt cười xã giao.

      Bên cạnh cột tròn tầng hai, người đàn ông vóc người cao lớn nhíu mày, mặt lộ kiên nhẫn, cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay: “Còn bao lâu nữa kết thúc?”

      Trán lão quản gia đứng ở bên cạnh giọt mồ hôi lạnh, thận trọng nhìn sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi rồi đáp: “Thiếu gia, bây giờ mới vừa bắt đầu thôi!”

      Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông dường như càng thêm vui, cúi đầu, nhấp ngụm trong ly cocktail màu lam thẫm, khuôn mặt lạnh lùng bấy giờ mới xuất chút thả lỏng. chính là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người đêm nay, là nhân vật truyền kỳ trong miệng mọi người, là người mà trong thương giới vốn có danh xưng “Diêm vương lãnh huyết” Đỗ Ngự Đình. Nghe đồn tài bắn súng của Đỗ Ngự Đình từ lúc 5 tuổi bách phát bách trúng, lúc 10 tuổi tự học hết chương trình bậc đại học, chưa từng đến trường ngày nào, chỉ số thông minh phải người bình thường có thể so sánh được. Năm đó lúc tiếp nhận D.S mới hơn 22, lại có thể thành công giúp D.S chuyển mình hơn nữa còn hoàn toàn tẩy trắng.

      Đời trước Tập đoàn D.S vốn là Bang Thiên Minh, là hắc bang số số hai giang hồ, dưới dẫn dắt của Đỗ Ngự Đình chỉ thành công chuyển thành xí nghiệp làm ăn, hơn nữa còn có xưởng chế tạo quân của riêng mình, có thể sản xuất và tiêu thụ vũ khí cách hợp pháp, phạm vi liên quan tới rất nhiều người, thực lực thể coi thường.

      “Ôi, sao mãi thấy Đỗ Ngự Đình?” Vẻ mặt thiên kim Tập đoàn nhà họ Lưu ai oán nhìn xung quanh, chỉ là nhìn mãi cũng thấy được chút bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia.

      “Phải rồi, nghe ấy rất thích màu đỏ, nên tôi phải cố tình mặc bộ váy hiệu JF đắt tiền này tới.” mặc bộ lễ phục màu đỏ người, có chút nản lòng.

      “Cứ thử tìm xem…”

      Đỗ Ngự Đình nhàn nhã tựa vào sau cột trụ lớn, lợi dụng cột to tròn che giấu chính mình kỹ, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám con ríu rít cách đó xa, trong lòng cười nhạo: Ngực lớn mà có não. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bình thủy tinh bỏ túi cổ tay, bên trong là đóa hoa xuân nho , mặc dù hái xuống khỏi cành, nhưng đóa hoa vẫn giữ nguyên vẻ đẹp như lúc mới gặp ban đầu. Hai mươi ba năm, chưa từng để nó rời khỏi mình, nhìn thấy nó, nghĩ đến bóng dáng bé kia, cả đôi mắt ngấn nước khiến ngưới khác phải thương.

      Y Y, trở về, tối nay, em có xuất tại nơi này hay ?

      Bỗng nhiên có người từ phía sau vỗ vỗ bờ vai , Đỗ Ngự Đình xoay người: “Dật Cảnh?”

      An Dật Cảnh nhàn nhã bưng ly rượu, bộ tây trang lấp lánh lóe sáng chói mắt màu lam đậm, phối với quần jean màu hồng, dưới chân xỏ đôi ủng da trâu ngắn, đây là mode thời trang mới nhất nay, nhưng đặt ở trong bữa tiệc sang trọng lần này có vẻ được hợp cho lắm. An Dật Cảnh dĩ nhiên để ý mấy chuyện này, mặt ta đầy vẻ thong dong tự đắc bưng ly rượu: “Thế nào? mình lánh nạn ở chỗ này?”

      Đỗ Ngự Đình lắc đầu, uống hơi cạn sạch chất lỏng trong ly: “ ra là tớ tránh thanh nhàn mới phải.” bất đắc dĩ liếc nhìn đám con om sòm cách đó xa, vẻ mặt chán ghét.

      “Nhiều mỹ nữ như vậy, cũng vừa ý ai sao?” An Dật Cảnh huýt sáo, nhìn đại sảnh toàn những ăn vận xinh đẹp, mặt mày hớn hở mừng rỡ khoa tay múa chân biểu đạt: “Cậu xem, dáng người này…” ta nhìn chằm chằm mặc bộ lễ phục hở lưng qua gần đó, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

      “Biến!” Đỗ Ngự Đình nhướn mày, cước đá An Cảnh Dật ra khỏi phía sau cột trụ đá.

      “Á…!” An Cảnh Dật che cái mông ra ngoài.

      “Thiếu gia, lão gia gọi cậu ra ngoài đó.” Lão quản gia tới chỗ Đỗ Ngự Đình, thấp giọng .

      “Được.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, để ly rượu trong tay xuống, nhìn phía bên dưới. Tùy ý lướt qua, đột nhiên bị bóng dáng màu tím nhạt hấp dẫn tầm mắt, đầu nhắn dáng hình thon thả, bộ lễ phục ngắn bằng chiffon màu tím eo chiết cao, sau lưng là chiếc nơ con bướm to, mái tóc đen dùng cài tóc hình bươm bướm tùy ý kẹp lại, nhìn qua cả người vừa thần bí vừa cao quý.

      Tử Viễn, cạn ly!” Lăng Y Y tay giơ cao ly rượu, cười đến vui vẻ.

      “Cạn ly!” Lục Tử Viễn trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.

      Cảm nhận thấy có ánh mắt bức người từ phía đỉnh đầu lại, Lăng Y Y ngẩng lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Đỗ Ngự Đình.

      “Y Y…” Đỗ Ngự Đình chấn động trong lòng, chính là ấy sai được, đó là khuôn mặt tươi tắn vô cùng mỹ lệ, đôi mắt lấp lánh tựa như vì sao nhàng hướng về phía , trong mắt tràn đầy vẻ vô tội cùng khó hiểu.

      Đón lấy ánh mắt của , lòng dạ Đỗ Ngự Đình rối bời, khóe miệng khẽ động, chậm rãi nở nụ cười nhạt, nhưng mà, khiến cho hết sức khó chịu chính là thân mật khoác tay người đàn ông khác.

      “Thiếu gia, lão gia muốn cậu…” Thấy Đỗ Ngự Đình chậm chạp chưa xuống, quản gia lên nhắc nhở lần nữa.

      Lúc này Đỗ Ngự Đình mới tỉnh ra, đẩy lão quản gia, vộ vã chạy xuống tầng. Chỗ cửa cầu thang, thấy Đỗ Ngự Đình vọt tới đại sảnh, mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, hiểu Đỗ Ngự Đình làm gì mà vội vàng như vậy? Nhưng vì ngại sắc mặt có vẻ tốt, ai dám tiến lên hỏi thăm.

      Đỗ Ngự Đình cau màu, vào trong đám người, ràng là vừa mới thấy ấy ở chỗ này, nhưng mà bây giờ chạy khắp cả đại sảnh cũng tìm thấy bóng hình bé mà ngày nhớ đêm mong.

      “***” tức giận khẽ chửi tiếng, kéo phăng cà vạt vốn được đeo ngay ngắn cổ, tiện tay ném cho Vệ Dực - trợ lý riêng đứng bên cạnh, căn dặn: “ điều tra về tên Lăng Y Y, tiện thể xem xem ấy có xuất tại bữa tiệc ngày hôm nay hay .”

      “Tôi trước.” Đỗ Ngự Đình tiếng với lão quản gia, bước ra ngoài.

      Năm phút sau, tay Đỗ Ngự Đình cầm tài liệu Vệ Dực đưa cho . Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve ảnh chụp trong đó, trầm ngâm: “Y Y, Y Y…” Người trong ảnh, mặt là nụ cười ngọt ngào, nhịn được đem tấm ảnh áp sát vào ngực mình, cảm thấy hồi rung động nhảy múa trong trái tim, rốt cuộc tìm được rồi.

      “Em là của tôi.” Giọng trầm sâu kín vang lên, Đỗ Ngự Đình hướng về phía người trong ảnh cười đến mê hoặc lòng người, trong mắt là ý kiên định dứt khoát phải làm cho bằng được.

      trở lại, để lại mình nữa.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 1: Tên em là Ninh Noãn Dương.

      Edit: Hà Bạng

      “Kítttt….”

      “Ầm...”

      Đêm mưa, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, giữa phố lớn bóng người chiếc BMW màu đen bất ngờ đâm vào bồn hoa ven đường, người trong xe bất tỉnh tại chỗ.

      Bên trong bệnh viện, hành lang máu và nước mưa hỗn độn, đất đầy những vết chân bẩn thỉu, y tá vội vã đẩy bàn mổ qua hành lang, bàn mổ, thỉnh thoảng có máu tươi chảy xuống.

      Bóng dáng cao lớn thon dài tựa vào bên tường, nhìn giường giải phẫu lướt qua trước mặt.

      “Bác sĩ Trần.” Viện trưởng chợt lên tiếng gọi bác sĩ mổ chính theo ở cuối cùng: “Đây là Đỗ thiếu gia.”

      Bác sĩ Trần sửng sốt, vội vàng gật đầu cúi người : “Xin chào Đỗ thiếu gia.” D.S là công ty tài trợ lớn nhất của bệnh viện, mặc dù bản thân chưa gặp Đỗ Ngự Đình bao giờ, nhưng tên tuổi của ta cũng là như sấm đánh bên tai.

      “Bác sĩ Trần phải !?” Đỗ Ngự Đình chậm rãi ngẩng đầu, mấy giọt nước mưa long lanh từ tóc rơi xuống, nắm lấy cổ áo bác sĩ Trần, trầm giọng : “Tôi muốn ấy sống, nếu như ấy chết, cũng đừng ra khỏi phòng phẫu thuật nữa.” đưa tay chỉ vào người nằm bàn mổ ở đằng kia.

      “Đỗ, Đỗ thiếu gia, chuyện này…” Trán bác sĩ Trần chảy đầu mồ hôi lạnh, cũng phải Diêm Vương, làm sao có thể quản được sống chết của người ta, nhưng khi thấy gương mặt lạnh tanh của Đỗ Ngự Đình, ta đành nuốt lời này xuống, liên tục gật đầu ngừng : “Vâng, tôi biết rồi, xin cứ yên tâm.”

      “Cút.” Đỗ Ngự
      [​IMG]
      dunggg, thienbinh2388, taisinh2 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd : hay quá nàng à. Thêm mấy chương nữa cho đỡ thèm ^o^
      huongntd thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :