1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43


      Vết thương của tiểu Trạch từ từ tốt lên, ngay cả những vết tím đen mặt cũng khá lên ít, khiến Triệu Ngạn Kiều thở phào nhõm. Điều làm vui mừng nhất chính là, tiểu Trạch phải là đứa bé hiếu động, mặc dù thân thể bị cố định bằng đủ mọi loại băng bó, rất khó chịu nhưng bé chưa từng lộn xộn, khiến người lớn bớt rất nhiều lo lắng.

      Lúc trước Triệu Ngạn Kiều còn lo lắng vết thương mặt tiểu Trạch lưu lại sẹo, nhớ tới khuôn mặt con trai từng béo trắng, mềm mại liền cảm thấy trong lòng chua xót. Nhưng bác sĩ lại năng lực tự lành bệnh của trẻ con rất mạnh nên cần lo lắng. Bây giờ nhìn tình trạng này đúng là khác nhiều lắm.

      Nếu như là chỉ cần tĩnh dưỡng, cần dùng thuốc nữa Triệu Ngạn Kiều liền thương lượng với Tần Dịch Hoan đưa tiểu Trạch về nhà, dù sao vẫn còn có bác sĩ gia đình mà. Mặc dù tiểu Trạch ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, nhưng trong bệnh viện vẫn thể thoải mái như ở nhà, với cả cứ bật điều hòa suốt ảnh hưởng đến thân thể của tiểu Trạch.

      Tần Dịch Hoan suy nghĩ chút liền đồng ý, rành về chuyện chăm sóc trẻ , tiểu Kiều muốn làm thế nào đều được hết. Vì vậy, sau khi tiểu Trạch phẫu thuật xong gần nửa tháng liền được cha mẹ đưa về nhà, trở lại giường trẻ con của mình.

      Cùng lúc đó, quan hệ giữa Tề Minh Nguyệt và La Minh trở nên càng ngày càng tốt, hai người đều tỏ ra vô cùng nồng nhiệt, hiển nhiên lọt vào trong tình điên cuồng. Cho dù Tề Minh Nguyệt có thích Tần Dịch Hoan đến đâu ràng ta vẫn rất hưởng thụ người khác mang đến cho ta loại cảm giác ấy. Lâm Thụy rèn sắt khi còn nóng, rất nhanh liền chọn xong ngày lễ đinh hôn của Tề Minh Nguyệt và La Minh.

      Tề Minh Nguyệt vốn cảm thấy quá gấp rút, nhưng trong lòng lại vẫn rất ngọt ngào, đính hôn sớm chút kế hoạch của ta cũng có thể thực sớm chút. Nhưng hình như La Minh cũng vui vẻ như trong tưởng tượng của ta, thậm chí ở trong buổi hẹn hò lần đầu tiên liên tục thất thần khiến Tề Minh Nguyệt suýt chút nữa xách ví bỏ !

      Nhưng vừa nghĩ đến người này sắp trở thành chồng chưa cưới của mình, ta liền miễn cưỡng tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Song chịu đựng đến bữa ăn tối cuối cùng liền nhịn được nữa, nhìn dáng vẻ nặng nề tâm của người trước mặt này, ta liền ăn mất cả ngon rồi! Là ghét bỏ ta sao? Vậy giải trừ hôn ước ! Tề Minh Nguyệt này còn chưa đến mức mất giá như thế!

      Lúc này Tề Minh Nguyệt hoàn toàn quên mất mình mất giá rất nhiều năm rồi. ta ném mạnh dao dĩa xuống khay, phát ra tiếng đồ sứ chói tai, ở trong nhà hàng tây yên tĩnh thanh nhã liền cực kỳ nổi bật.

      "La Minh! Rốt cuộc bị làm sao vậy?"

      Bị Tề Minh Nguyệt phát ra dị trạng (trạng thái khác thường), La Minh có chút hoảng hốt, đôi tay nắm chặt dao nĩa, mặt chợt đỏ bừng, hồi lâu vẫn nặn ra nổi chữ. Sắc mặt Tề Minh Nguyệt nhất thời càng khó coi, hất cằm, đứng lên muốn rời . Ở trong lòng ta, La Minh cũng chỉ là cái ván cầu mà thôi, ta chưa đến nỗi thể sống thiếu La Minh!

      La Minh vừa thấy Tề Minh Nguyệt muốn bỏ , vội vàng vòng qua cái bàn, ngăn ở phía trước, để cho ta rời .

      " tránh ra!" Tề Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi , phải là thích ở cùng ta à, tại sao lúc ta muốn rời lại ngăn cản? ta lạ gì! lạ gì!

      "Minh Nguyệt...Minh Nguyệt, em đừng ...." La Minh đầy khẩn trương liền bắt đầu năng lộn xộn, hoàn toàn giống như là người ở địa vị cao lâu, mà hệt như cậu trai mới biết , khiến Tề Minh Nguyệt hồi hoảng hốt.

      "La Minh, nếu như đồng ý...." Ngón tay của Tề Minh Nguyệt run run, rốt cuộc hạ quyết tâm ra, kết quả còn chưa hết, trước mắt liền hoa lên. Người vừa mới ngăn ở trước mặt, vậy mà quỳ xuống kêu 'bịch' tiếng.

      ".... làm gì thế?" Tề Minh Nguyệt kiềm được lui về phía sau bước, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi.

      "Chúng ta cần đính hôn." La Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tề Minh Nguyệt, ngay lúc ta vừa đổi sắc mặt liền tiếp: "Trực tiếp kết hôn có được ? Minh Nguyệt, gả cho nhé?"

      Vui mừng quá lớn khiến cho Tề Minh Nguyệt đứng ngơ ngác tại chỗ hoàn toàn quên cả phản ứng, cho đến khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, ta mới đột nhiên phục hồi tinh thần. La Minh quỳ gối xuống, tay cầm chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, vẻ mặt thành khẩn mà mong đợi, trong đôi mắt đen mang theo chút tâm tư dễ phát giác.

      Trái tim Tề Minh Nguyệt đập thình thịch, trong lòng bất kỳ nào cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng được bạn trai mình cầu hôn, muốn vừa lãng mạn vừa rung động. Mà bây giờ ở trong tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của đám người xung quanh, Tề Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, nếu đồng ý với La Minh đúng là chà đạp người ta.

      Vì vậy, vị thiên kim kiêu ngạo của nhà họ Tề đồng ý lời cầu hôn của La Minh trong khung cảnh lãng mạn của nhà hàng Tây, hai người mới quen biết nửa tháng quyết định cưới chui vào tháng sau.

      Những tờ báo tranh nhau đưa tin, khuôn mặt hạnh phúc của Tề Minh Nguyệt được phóng to báo chí, sắc mặt thiếu nữ trẻ tuổi hồng nhuận, cực kỳ xinh đẹp, giống như chịu chút đả kích nào khi cha mẹ qua đời.

      Triệu Ngạn Kiều nắm chặt tờ báo, ánh mắt
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44


      Tề Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức chống lại đôi mắt hung ác của La Minh, khinh miệt : " phải xử nữ sao? Chẳng lẽ còn là xử nam à?"

      Bàn tay La Minh nắm chặt tóc ta, khuôn mặt tuấn bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, ở dưới ánh đèn u ám giống như ác quỷ khiến người ta hãi. Tề Minh Nguyệt sợ run người, giả vờ chẳng hề để ý lật người trốn khỏi ánh mắt ta. ngờ La Minh hoàn toàn có ý buông tha cho ta.

      tay ta nắm chặt mái tóc của Tề Minh Nguyệt, hung bạo kéo ta đến trước mặt, đè ở bên dưới, hốc mắt đỏ ngầu, mắng: "Kẻ đê tiện! Kẻ đê tiện! Kẻ đê tiện phải tìm chết !" xong, ta kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, từng đạo cụ SM lập tức đập vào mắt Tề Minh Nguyệt, vòng vòng xích xích, cái gì cần có đều có.

      Tề Minh Nguyệt hoảng hốt, quên cả kêu đau, kinh ngạc nhìn chằm chằm La Minh, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy ta. Làm sao lại như vậy? Tại sao người dịu dàng, hay săn sóc có thể biến thành như vậy? Tề Minh Nguyệt mảnh vải che thân, lộ liễu nằm ở giường lớn, bởi vì khiếp sợ quá độ mà run run, thoạt nhìn thậm chí có loại mỹ cảm mỏng manh.

      La Minh kích động đỏ rần mặt, cúi đầu hung hăng cắn phát bộ ngực trắng nõn của Tề Minh Nguyệt, hung ác giống như muốn xé toạc miếng thịt của ta. Tề Minh Nguyệt đau đớn kêu to tiếng, nước mắt liền tuôn rơi, hoảng sợ đạp đạp hai chân, hai cánh tay cũng vung lung tung, giống như muốn thoát khỏi gian phòng này. Đáng tiếc La Minh lại để ta như nguyện.

      "Muốn trốn sao? Tôi liền đánh gãy chân !" Mắt La Minh đỏ ngầu, thở hổn hển, hung hăng ngồi ở người Tề Minh Nguyệt, áp chế ta, hai tay bắt được cánh tay phải của Tề Minh Nguyệt, ác độc bẻ cái....

      "Á! Á! Đau quá!" Tiếng 'rắc rắc' thanh thúy kèm theo tiếng hét chói tai của Tề Minh Nguyệt vang lên, trong đêm đen làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

      La Minh liếm liếm môi, vẻ mặt quỷ dị nhìn Tề Minh Nguyệt, : "Đồ đê tiện, còn muốn trốn hay ?"

      Toàn thân Tề Minh Nguyệt giống như lá khô trong gió, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch giống như tờ giấy, nước mắt liên tục tuôn rời nhìn La Minh đè người mình. ta tin! Người này ràng là vô hại, ràng là săn sóc như thế, làm sao biến thành thế này? cổ tay truyền đến cơn đau tan lòng nát dạ, từ đến lớn, ta chưa từng bị khổ sở như thế. Tất cả cảm xúc đau đớn, uất ức, hồi hộp, hối hận....Trong nháy mắt xông lên đầu, cuối cùng Tề Minh Nguyệt cũng nhịn được lớn tiếng khóc.

      Khóc cho tương lai bất hạnh, ảm đạm của mình. Gãy xương là cơn đau đớn nhất khiến người ta khó có thể chịu đựng được, đau đớn giống như tràn đầy trong khí, dồn dập tiến vào trái tim ta, đau đến run rẩy cả người.

      Hơn hai mươi năm sinh mệnh của Tề Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều là tùy ý tự do, ngang ngược kiêu ngạo, chưa từng hối hận vì sai lầm của mình, cũng có ai dạy cho ta đạo lý 'Người làm trời nhìn'. Lúc này, rốt cuộc những đau đớn mà ta gây ra người tiểu Trạch mới năm tháng tuổi, báo ứng lên người ta rồi.

      "Câm miệng!" La Minh vung tay cho ta cái tát, quát.

      "Đồ đê tiện cũng biết đau à? Cho dù đau cũng phải nhịn xuống cho tôi! Còn kêu nữa đừng trách tôi khách khí!"

      Đầu óc Tề Minh Nguyệt trống rỗng, lúc này, đối với ta mà , La Minh quả đáng sợ giống như ác quỷ thi hành hình phạt trong địa ngục. ta cắn chặt môi, run rẩy nuốt xuống tất cả những tiếng nức nở nghẹn ngào. La Minh như vậy rất đáng sợ, ngay cả dũng khí phản kháng ta cũng thể khơi dậy nổi.

      Thấy Tề Minh Nguyệt bất động, La Minh cười lạnh, vươn tay xoa mặt ta, : "Phải thế mới đúng, đồ đê tiện phải có tính tự giác chứ, đứng lên! Quỳ xuống!" ta rời khỏi người Tề Minh Nguyệt, tay phải nắm chặt cổ tay bị gãy của Tề Minh Nguyệt, để phòng ta chạy trốn.

      Tề Minh Nguyệt đau đến nửa chết nửa sống nhưng đành chịu đựng, nghe lời từ giường đứng lên, ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt La Minh, hạ thân che đậy của người đàn ông tựa sát vào mặt Tề Minh Nguyệt.

      La Minh tàn nhẫn nhếch khóe miệng, nắm cổ tay tay kéo dài ra, đỏ mắt ra lệnh: "Nuốt xuống!"

      Nước mắt Tề Minh Nguyệt ngừng rơi xuống, nhưng vẫn dám phản kháng, đưa mặt tới gần. Vốn tưởng rằng là đêm tân hôn ngọt ngào, ngờ lại thành cơn ác mộng cả đời của Tề Minh Nguyệt. Hơn nữa, cơn ác mộng ấy vẫn còn kéo
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45


      Người đàn ông kia chẳng những qua đỡ lấy ta mà ngược lại còn khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, châm chọc cùng những người khác. Nền siêu thị đều là gạch tráng men cứng rắn, Tề Minh Nguyệt ngã thẳng xuống đất như thế, chắc chắn là rất đau, nhưng vẫn phải ép buộc mình bò dậy, cười cười lấy lòng người đàn ông kia, sau đó rụt vai theo phía sau người đàn ông thẳng về phía trước.

      Nhất thời trong tim dâng lên cảm giác quái dị, người mà gần như hèn mọn đến tận trong xương là vị Tề đại tiểu thư kiêu ngạo tùy ý đó sao? Chỉ trong thời gian tháng, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy? Triệu Ngạn Kiều chợt muốn nhìn tiếp nữa, lại lấy tiếp mấy túi thức ăn cho mèo trong xe đẩy hàng ra, tính tiền rồi về nhà.

      Vừa vặn tiểu Trạch tỉnh dậy, Triệu Ngạn Kiều cho bé bú sữa, chơi cùng bé lúc mới tới phòng bếp giúp đỡ thím Trần nấu cơm. Gần đây hay nhờ thím Trần dạy nấu ăn, dù sao cũng nhàn rỗi vô nên luôn muốn tìm chút chuyện để làm.

      Buổi tối, dùng cơm tối xong, Triệu Ngạn Kiều liền tim cơ hội hỏi Tần Dịch Hoan về chuyện của Tề Minh Nguyệt.

      Tần Dịch Hoan biết trông thấy Tề Minh Nguyệt rồi, cho là vẫn còn canh cánh trong lòng sơ suất lúc trước của , vội vàng lôi kéo tay , giải thích cặn kẽ kế hoạch của mình và Lâm Thụy.

      La Minh là đứa con út của nhà họ La ở thành phố B, tổ tiên nhà họ La xây dựng nền móng vững chắc ở thành phố B. Mồi thế hệ đều có mấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, cho nên thế lực dĩ nhiên hơn những gia đình bình thường. Người nhà họ La bắt đầu chỉ là nhập ngũ tham chính, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu tiến quân vào thương trường.

      Trong lúc tình cờ, Lâm Thụy quen được La Minh. Phải La Minh cũng được coi là nhân tài từ khôn khéo khác thường, thủ đoạn tàn nhẫn, đầy bụng tâm cơ. Người như vậy quả chính là vì chính trị mà xuất , cho nên được ủng hộ của gia đinh và cố gắng của bản thân hơn ba mươi tuổi La Minh ngồi lên vị trí phó phòng cấp vụ trưởng.

      Nhà họ La vốn ở thành phố B, làm sao La Minh cũng thể tới thành phố A được, nhưng mấy năm trước, trong giới thượng lưu của thành phố B từng lộ ra vụ tai tiếng. Con em trong đại gia tộc nào đó hung tàn thành tính, ham mê SM, hung bạo tra tấn hai trẻ như hoa như ngọc đến chết.

      Tin tức này vừa lộ ra, cả thành phố B đều xôn xao, thị dân đều vô cùng oán giận, ở mạng rối rít muốn bắt được hung thủ. Đáng tiếc, thế lực của gia tộc kia vô cùng cường đại, cuối cùng vẫn tìm ra được hung thủ, chuyện này liền chìm xuống.

      Mặc dù thị dân biết hung thủ, nhưng có nghĩa là vài người trong xã hội thượng lưu biết. Bằng thân phận của Lâm Thụy cũng thể biết được, nhưng mọi chuyện cố tình lại cứ khéo như vậy. Hồi đại học, người bạn cùng phòng của Lâm Thụy là người trong dòng họ có chút danh vọng ở thành phố B, lần dạo phố cùng ta, Lâm Thụy vô tình gặp được La Minh. Vì vậy Lâm Thụy liền biết được người đàn ông ấy có ham mê SM nặng, hơn nữa còn là phải là xử nữ được.

      Vợ chồng Tề thị qua đời là việc ngoài ý muốn, Lâm Thụy và Tần Dịch Hoan vốn tưởng rằng phải chiến trận ác liệt, nghĩ cặn kẽ kế hoạch, ngờ nhân vật mấu chốt lại qua đời rồi. Chỉ là, đây đúng là để cho bọn họ có thể hành động dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng kế hoạch ban đầu thể sử dụng được nữa, bọn họ đành phải lên kế hoạch khác.Vô tình, lúc này nhà họ Chu bởi vì chuyện của Tề Minh Nguyệt mà bắt đầu ra sức chèn ép nhà họ Tề, khiến cho Lâm Thụy vừa tiếp nhận nhà họ Tề gần như lật người được. Lâm Thụy vạn bất đắc dĩ đành phải vào thành phố nhờ vả, vừa vặn gặp phải La Minh.

      Ký ức thời đại học đột nhiên tràn đầy trong đầu, Lâm Thụy chợt tóm được manh mối. Sau khi ta cẩn thận điều tra tình hình mấy năm qua của La Minh, biết mấy năm nay La Minh bị người trong nhà bức hôn, mà danh tiếng của La Minh ở thành phố B sớm thối nát rồi. Ngay cả những môn đăng hộ đối cũng dám gả cho ta, vì vậy mới có kế hoạch sau đó của Lâm Thụy.

      ta đơn độc hẹn La Minh, cường điệu muốn giới thiệu Tề Minh Nguyệt, hơn nữa còn mình muốn cầu cạnh La Minh. Nếu như La Minh chịu giúp tay có thể gả em cho La Minh. Mặc dù La Minh rất nghi ngờ đối với những điều Lâm Thụy , nhưng vì người trong nhà giục giã quá, La Minh cũng dám cãi lời cha mình, huống chi, đối với ta mà , có lấy ai cũng sao cả nên đồng ý gặp mặt Tề Minh Nguyệt lần.

      Phải công nhận Tề Minh Nguyệt đúng là kẻ xui xẻo, diện mạo của ta đúng là hợp khẩu vị của La Minh, cao gầy, thanh lệ, lẳng lơ quyến rũ. Sau khi gặp qua lần, La Minh liền gọi điện thoại cho Lâm Thụy tỏ vẻ đồng ý hôn , vì thế liền có phần sau đó.

      Tề Minh Nguyệt chơi đùa nhiều năm như vậy, sớm còn là hoàng hoa khuê nữ, mà La Minh thể dễ dàng tha thứ nhất chính là đụng phải người còn là xử nữ, hơn nữa người ấy còn là vợ ta! Trong tháng sau khi kết hôn, La Minh dùng hết mọi loại thủ đoạn ác độc. Vừa mới bắt đầu, Tề Minh Nguyệt chịu khuất phục, càng về sau càng sợ hãi, rồi đến cuối cùng là chết lặng và chấp nhận. Bây giờ hoàn toàn trở thành con rối
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46


      Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cái này ngó cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Triệu Ngạn Kiều, vươn đôi tay bé muốn mẹ ôm, cái mông cũng dịch dịch ra bên ngoài. Mẹ Tần vội vàng chạy tới đẩy bé vào trong, muốn chú ý của bé tập trung vào những đồ vật bày bàn.

      Tiếc là tiểu Trạch chẳng chịu nể mặt, cái mông vẫn dịch về phía Triệu Ngạn Kiều. Triệu Ngạn Kiều liền buồn bực, bình thường sao chẳng thấy nhóc dính mình thế chứ, sao bây giờ cứ muốn chui vào lòng vậy? Chẳng lẽ là sợ người lạ à?

      nào biết tiểu Trạch phải sợ người lạ, mà là sợ tiếng ồn. Ở đây nhiều người như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu vẫn có tiếng động, mà từ rất dễ bị giật mình, cho nên vào lúc này mới có thể liều mạng muốn ôm.

      Triệu Ngạn Kiều bất đắc dĩ, vì để cho con trai phá hư bữa tiệc sinh nhật của chính mình, đành chạy tới phía đối diện bé để hấp dẫn chú ý của bé. Quả nhiên, khi Triệu Ngạn Kiều vừa đứng đối diện với tiểu Trạch đôi mắt to của bé cũng vội vàng chuyển qua phía đối diện, nhìn chớp mắt, chỉ sợ mẹ chạy di mất.

      Chính chủ phối hợp, đám người bọn họ chỉ có thể lo lắng suông thôi, Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua, phát tất cả mọi người đều nhàm chán nhìn chằm chằm con mình, hận thể thấy tiểu Trạch nắm ngay món đồ trong tay.

      nhíu nhíu mày, đột nhiên tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, : "Tiểu Trạch, nhìn ba này."

      Tần Dịch Hoan vỗ vỗ cái bàn để con trai nhìn sang, cầm từng món ở bàn lên, lắc lắc. Quả nhiên, phương pháp này rất hữu hiệu, ánh mắt tiểu Trạch đảo qua đảo lại theo tay , sau đó liền nhìn Tần Dịch Hoan nữa, cứ nhìn chằm chằm những đồ được Tần Dịch Hoan cầm lên, ê ê a a vươn đôi tay bé quá.

      Trai tim của đám người xung quanh cũng theo đó mà nâng lên, nhìn bàn tay bé của tiểu Trạch sờ tới sờ lui mà chưa chọn được món đồ nào, quả hận thể tiến lên lấy thay bé! Ngay lúc tất cả đều sốt ruột, tiểu Trạch đột nhiên bất động, mắt nhìn thẳng vào chỗ.

      Mọi người nhìn theo ánh mắt bé, nhất thời sợ hết hồn.

      Trời! Dã tâm của bé cũng đâu, lại để mắt đến máy ảnh! Máy ảnh nặng lắm đó, đừng là tiểu Trạch của bây giờ, chính là có thêm tiểu Trạch của hai năm nữa cũng chẳng ôm nổi!

      Ai ngờ lo lắng cái gì nhận được cái đó, tiểu Trạch dịch sang bên, ôm lấy máy ảnh buông tay nữa.

      Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan trợn mắt há mồm nhìn, chẳng nhẽ sau này thằng bé muốn trở thành nhiếp ảnh gia à? Nhưng người bé đào đâu ra tế bào nghệ thuật chứ? có, Tần Dịch Hoan càng có!

      "Kìa! Cái máy ảnh đó mở!" Lúc này biết có ai tinh mắt, lại nhìn thấy trước ống kính máy ảnh có hình ảnh!

      Máy ảnh vốn mở nên rất dễ dàng phát , nhưng vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở người tiểu Trạch, thêm cả ánh sáng trong đại sảnh này rất nhiều, ánh sáng lại chiếu nhiều vào máy ảnh cho nên mới bị xem .

      Máy ảnh mở sao? Triệu Ngạn Kiều tò mò cúi người xuống muốn nhìn xem có cái gì, ngờ tiểu Trạch lại gắt gao che chở máy ảnh giống như con thú bảo vệ thức ăn. vừa vươn tay qua, đôi mắt to của cậu nhóc đỏ lên như sắp khóc.

      Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng rút tay về, trong lòng chợt ê ẩm, người mẹ như lại thua cả chiếc máy ảnh! Tên nhóc đáng ghét này!

      Tiểu Trạch vô cùng chấp nhất với máy ảnh, vì thế mọi người đều cho rằng cháu trai trưởng tương lai của nhà họ Tần nhất định trở thành nhiếp ảnh gia, Triệu Ngạn Kiều giật giật khóe miệng, chợt rất hối hận vì lúc ấy bỏ máy ảnh vào.

      Cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan phải mất sức chín trâu hai hổ mới thành công khiến tiểu Trạch dời chú ý qua nơi khac. Tần Dịch Hoan lặng lẽ vòng qua muốn cầm máy ảnh giấu , kết quả vừa cầm lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, dở khóc dở cười. Triệu Ngạn Kiều kỳ quái liếc cái, hiểu bị sao nữa.

      Tần Dịch Hoan nhanh tay giấu máy ảnh , lúc này mới lê thân đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, ghé vào bên tai , giọng : "Em đoán xem trong máy ảnh có cái gì?"

      "Cái gì?" Triệu Ngạn Kiều chuyển tiểu Trạch qua tay mẹ Tần, hỏi.

      Tần Dịch Hoan cúi đầu cười khẽ tiếng, ở bên tai phun ra hai chữ. Triệu Ngạn Kiều lập tức giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ nhìn Tần Dịch Hoan, : " ư? Chụp lúc nào vậy? Sao em biết?"

      Tần Dịch Hoan đứng thẳng dậy, hướng về phía mấy người vừa đến cười cười, mới quay đầu lại với Triệu Ngạn Kiều: "Mấy ngày trước, tên nhóc này luôn ầm ĩ quậy người, ngờ lại trùng
      [​IMG]
      thuyt, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện: Tình của


      Lần đầu tiên Triệu Ngạn Kiều gặp Chu Thần Cốc là ở ký túc xá của mình, người nọ cao lớn vững chắc đứng ở nơi đó, vẻ mặt tươi cười hòa nhã, giúp đỡ Chu Tiểu Mạch ngu ngơ sắp xếp lại vật dụng, vừa thong dong lại vừa ngăn nắp. Nhìn thấy tới liền chào hỏi rất tự nhiên, mình là trai của Chu Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên tiểu Mạch ở ký túc xá, nhờ chăm sóc tốt cho ấy.

      chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào giống như Chu Thần Cốc, hòa nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn, thấy chút lỗ mãng nào. Hoàn toàn khác xa với những người đàn ông mà gặp ở bên ngoài khi làm, giống như sinh sống ở trong tổ chim sẻ nhiều năm, vào ngày nào đó đột nhiên trông thấy Phượng hoàng bay lượn chín tầng mây.

      Cho nên, mặc dù mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ nhưng nhịp tim sớm khống chế nổi nữa. trải qua những gian nan tăm tối, đối với Triệu Ngạn Kiều mà , người đàn ông giống như cả người đều mang theo ánh mặt trời như thế, lực hút chắc chắn thể được.

      và Chu Tiểu Mạch dần dần thân quen rồi cũng biết khá nhiều về Chu Thần Cốc. Ví dụ như người ấy rất ưu tú, rất được hoan nghênh. rất thích thú khi nghe Chu Tiểu Mạch về nhưng chưa từng có suy nghĩ quá phận nào. biết mình và thích hợp, cứ như vậy, mỗi ngày nghe được những câu chuyện xưa huy hoàng của là đủ rồi.

      Chu Tiểu Mạch là người rất tốt, dịu dàng đáng , hề kiêu ngạo vì gia đình giàu sang, Triệu Ngạn Kiều hề cảm thấy giật mình. Lần đầu tiên thấy Chu Thần Cốc, biết bọn họ được giáo dục rất tốt, tốt đến mức chỉ có thể ngửa mặt mà nhìn, ngay cả ý nghĩ xấu xa cũng nghĩ đến.

      Triệu Ngạn Kiều chưa bao giờ có thể hưởng thụ cuộc sống đại học tốt đẹp và tự do giống như bạn học của mình, phải kiếm tiền để lo học phí, lo phí sinh hoạt. Cho nên, mặc dù và Chu Tiểu Mạch rất hợp nhau nhưng rất hiếm khi được ở cùng nhau lâu, chứ đừng đến Chu Thần Cốc.

      Mặc dù vậy, cũng chưa từng tạo ra cơ hội gì để mình và vô tình gặp mặt. thích trong lòng là thể ngăn cản nhưng vẫn có thể khống chế được hành vi cua bản thâm.

      muốn để cho người khác biết, muốn gây nên những phiền phức cho hoặc là Chu Tiểu Mạch, thích là việc của riêng liên quan đến người khác, cho dù là người thích. Vì thế, cả năm đầu, số lần gặp Chu Thần Cốc chỉ đếm được bằng đầu ngón tay.

      Năm thứ hai đại học, Chu Tiểu Mạch đột nhiên nổi hứng, muốn đến quán bar chơi chút, Triệu Ngạn Kiều chịu nổi bị ấy đeo bám suốt ngày, rốt cuộc đành đồng ý. ra rất muốn với Chu Tiểu Mạch, quán bar chẳng hề thần kỳ như trong tưởng tượng của ấy đâu. Ngay từ lúc vị thành niên đến đó, phải chơi, mà là làm, nhưng sau khi bị quấy rối liền bào giờ đến nữa.

      Tuy rằng cuộc sống khó khăn, thậm chí có khi rất đói, nhưng phần tính cách quật cường hơn so với người thường luôn luôn nhắc nhở , trước khi thỏa mãn cuộc sống của mình chính là phụ nữ, nếu như tự đắm mình vào chẳng có ai cứu được nữa.

      Hôm đó Chu Tiểu Mạch rất hưng phấn, trang điểm rực rỡ hẳn lên, thậm chí còn lôi kéo tay Triệu Ngạn Kiều, khăng khăng trang điểm cho . Triệu Ngạn Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho ấy bôi bôi trét trét lên mặt mình, cuối cùng còn bị buộc mặc quần áo của Chu Tiểu Mạch.

      Chu Tiểu Mạch thấp hơn , Triệu Ngạn Kiều mặc quần áo của ấy hơi chật. Cũng may Triệu Ngạn Kiều rất gầy, mặc số chẳng những ngột ngào, mà ngược lại còn lộ ra được vòng eo thon thả, dáng người tuyệt mỹ của , Chu Tiểu Mạch nhìn mà than thở dứt. Dĩ nhiên, Triệu Ngạn Kiều hề biết, chưa từng để ý tới cái nhìn của người khác với mình, gần như chẳng bao giờ soi gương.

      phải vì thích chưng diện, mà là khi bụng đói, làm sao còn tư cách để theo đuổi những thứ xa hoa đó.

      Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bọn họ lặng lẽ vào. đám nam nữ vặn vẹo kịch liệt ở trong sàn nhảy, giống như muốn uốn éo ra hết sức hút của bản thân. Chu Tiểu Mạch vô cùng hưng phấn, lôi kéo Triệu Ngạn Kiều ra nhảy, Triệu Ngạn Kiều cũng hề né tránh, lập tức bị Chu Tiểu Mạch lôi vào trong sàn nhảy.

      Loại cảm giác lạ lẫm này chẳng tốt chút nào, mình giống như là người ngoài, hề hợp với
      [​IMG]
      thuyt, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :