1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 70

      Nghe có người trong cung tới, đương nhiên Như Thúy phải tự mình ra ngoài nghênh đón, lúc đến nơi, ơ, vẫn là người quen đây.

      " ra là Vương công công, lâu gặp, công công vẫn khỏe chứ?" Như Thúy nương cười tươi như hoa, cực kỳ nhiệt tình sai hạ nhân dâng trà lên.

      Vừa nghe đến dâng trà, đầu Vương công công liền to ra, thái giám thể nghẹn nín khi mắc cái kia nha, Nhưng Ôn phu nhân này biết nàng giả khờ hay ngốc đây, mỗi lần gặp lại là rót cho mấy ấm trà, là thái giám nhịn nổi đâu.

      "Vương công công, năm mới hình như công công càng trẻ ra, thái hậu nương nương vẫn khỏe chứ? Đến đến đến, uống chén trà trước , chúng ta từ từ ."

      Thấy điệu bộ nàng lòng muốn rót trà cho , Vương công công tranh thủ thời gian : "Ôn phu nhân, lâu gặp, hôm nay ta phụng ý chỉ của thái hậu nương nương tới đây. Nghe Ôn đại nhân trở về, thái hậu nương nương rất nhớ người, nên truyền người vào cung bầu bạn với lão nhân gia ngài. Ai, đúng rồi, thái hậu nương nương cũng nghe Ôn đại nhân nhận nuôi nghĩa tử, xưa nay thái hậu nương nương thương Ôn đại nhân, cũng muốn gặp nghĩa tử Ôn đại nhân, chắc chắn phong thái tuấn tú mới được Ôn đại nhân coi trọng." Vương công công ngoài cười nhưng trong cười , trong mắt hơi khinh miệt, nữ nhân thể sinh con, coi như nay có thể an ổn ngồi vị trí thái sư phu nhân, sau này cũng trước được hoàn cảnh, dẫu sao thế gian này có người nam nhân nào quan tâm đến hậu duệ đời sau của mình, cứ phải nhận nuôi nghĩa tử là có thể bù đấp được cái khuyết điểm kia.

      Như Thúy cũng cười rất sáng lạn: "Nghe công công , ta cũng rất nhớ thái hậu nương nương đấy, nghe năm nay thái hậu nương nương đón năm mới trong Bạch Mã tự, cực khổ cho thái hậu nương nương rồi, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ mà đến chùa cầu phúc, lễ mừng năm mới cũng hồi cung. Thanh Y, dẫn thiếu gia tới cho Vương công công gặp lát, Vương công công chính là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu nương nương đấy."

      Thanh Y lãnh mệnh , ngược lại sắc mặt Vương công công hơi khó coi, làm sao nghe ra được nàng châm chọc, trong lòng biết tính sao nghẹn luồng khí. Tuy rằng có chứng cứ, nhưng nghe người ta , năm nay thái hậu đón năm mới trong chùa, có thể là bị người dọa tới đó, cũng biết người nào cao tay, làm đến người biết quỷ hay, chỉ là nô tài, chủ tử đương nhiên dám hỏi, miễn cho xui xẻo đụng chạm thái hậu nương nương.

      Rất nhanh, Thanh Y dẫn Ôn Ngạn Bình tới.

      Đầu tiên Ôn Ngạn Bình thỉnh an Như Thúy, xong cười hì hì: "Nương, người gọi con hả?"

      Như Thúy vẫy bé tới, trước tiên lau mồ hôi cho bé, sau đó mới : "Ngạn Bình, vị này chính là Vương công công trong cung của thái hậu nương nương. Vương công công, đứa này chính là nghĩa tử mà đại nhân nhà ta nhận nuôi, tên là Ngạn Bình."

      "Xin chào Ôn thiếu gia." Vương công công mặn nhạt . Đột nhiên nhìn thấy bé trai xanh xao vàng vọt tướng mạo bình thường, trong lòng còn chưa tin, đến khi bé trai gọi Ôn phu nhân là "nương" mới hiểu , đứa diện mạo xấu xí này lại là nghĩa tử mà Ôn Lương nhận, cái này là...

      Lúc này cảm giác trong lòng Vương công công vô cùng vi diệu, có thể dùng bốn chữ để tóm tắt: Này khoa học!

      Nhưng mà Vương công công cũng là người khôn ngoan, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: "Nếu như tiểu thiếu gia tới, vậy tranh thủ thời gian chuẩn bị chút, theo ta tiến cung bái kiến thái hậu nương nương."

      "Đương nhiên rồi, mời công công chờ lát, chúng ta đổi y phục xong tới."

      Như Thúy dẫn Ôn Ngạn Bình trở vào thay thân chính phục, Ôn Ngạn Bình kéo tay như Thúy, ngửa đầu nhìn nàng: "Nương, chúng ta phải tiến cung bái kiến thái hậu nương nương sao?"

      "Ừ, sao vậy?" Như Thúy cúi đầu nhìn bé.

      Đứa hơi xấu hổ: "Có phải thái hậu nương nương rất nghiêm khắc, rất oai phong, tùy tiện phạt người quỳ giống người kể chuyện ?"

      Như Thúy nhớ tới từ sau khi Túc vương thành thân, mấy lần thái hậu bị Túc vương phi làm tức giận đến sắp thổ huyết, oai phong oai phong, nhưng mà cũng cực kỳ nghẹn khuất, hết lần này đến lần khác bà thích tìm việc làm, vươn tay đưa người vào hậu trạch Túc vương phủ, sau đó có đôi khi hoàng đế cũng kiên nhẫn được, lại để cho phi tần hậu cung đến chỗ thái hậu huyên náo, khiến cho bà còn lòng dạ thanh thản xen vào hậu trạch của con trai nữa.

      " sao, thái hậu nương nương rất hiền lành, hơn nữa lão nhân gia ngài rất thích trẻ con." Như Thúy nương cười híp mắt .

      Thanh Y Lam Y nhìn trời, vẻ mặt Ôn Ngạn Bình tin, đối diện với khuôn mặt tươi cười của người nào đó, lại cúi đầu xuống.

      Chuẩn bị ổn thỏa xong, hai người liền ngồi xe ngựa Ôn phủ hộ tống Vương công công cùng nhau tiến cung. Như Thúy được thái hậu ân điển bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung bầu bạn, cần trình thẻ bài, cộng thêm có Vương công công dẫn đầu, rất nhanh vào Nam Cung môn.

      Ôn Ngạn Bình gắt gao nắm chặt tay Như Thúy, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, tâm hồn nho bị Hoàng thành xa hoa trang nghiêm làm chấn động, mặc dù trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là đứa tám tuổi, trong lúc nhất thời khống chế được bản thân mình.

      Trong Trọng Hoa cung, thái hậu nương nương ung dung quý phái ngồi thẳng tấp ghế chủ vị, ngồi bên cạnh là hoàng hậu và Túc vương phi, còn có hai tiểu bánh bao, là bánh bao béo vừa biết , chạy tới chạy lui trong viện như con vịt , hồn nhiên làm ầm ĩ, khiến mấy cung nữ trông nom phía sau run như cầy sấy. là tiểu nương khoảng bốn tuổi, ngồi đoan đoan chính chính, khuôn mặt nhắn đáng bày ra vẻ mặt nghiêm túc làm người ta muốn gào thét.

      nhịn được, Ôn Ngạn Bình bất giác nhìn thêm vài lần, mà hành động đó rơi vào trong mắt thái hậu, liền sinh ra bất mãn, chúng nó là quận chú hoàng gia sao có thể để tên tiểu tử thúi này tùy tiện nhìn?

      "Thần phụ thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế." Như Thúy cười bước tới thỉnh an, sau đó nhìn về đám người hoàng hậu, Túc vương phi thỉnh an.

      Sắc mặt thái hậu thản nhiên, ánh mắt quét qua chỗ Như Thúy và đứa quỳ đất, "Đứng lên ."

      Như Thúy ngẩng đầu quan sát thái hậu, biết phải mình bị ảo giác hay , cảm thấy hình như sang năm mới thái hậu gầy ít, xem ra đồ ăn chay trong chùa hợp với khẩu vị của lão nhân gia.

      "Đây là nghĩa tử của Ôn Tử Tu? Tới đây cho ai gia nhìn chút." Thái hậu lười biếng .

      Ôn Ngạn Bình nhìn về phía Như Thúy, thấy nàng mỉm cười gật đầu mới tiến lên, hơi mất tự nhiên đứng trước mặt lão nhân gia cho bà quan sát. Mà Như Thúy quay sang cười cười với Túc vương phi bên cạnh, tỏ ý mình rất khỏe mạnh.

      "Nhìn cũng lanh lợi, phải theo cha ngươi học tập cho tốt, lớn lên nghiêm túc làm việc cho hoàng thượng."

      Thái hậu vừa dứt lời, ma ma mang quà gặp mặt của thái hậu ban cho nghĩa tử Ôn Lương, đứa nhận lấy sau đó dập đầu tạ ơn theo quy củ, bởi vì mới được dạy lễ nghi nên động tác hơi vụng về, chẳng qua thái hậu nhẫn nại.

      Sau khi ban ngồi, thái hậu và Như Thúy thuận miệng hàn huyên về phong cảnh thành Bình Tân, hoàng hậu và Túc vương phi ngồi bên cạnh tiếp lời, bầu khí tệ lắm. Ngoại trừ trong quá trình chuyện thái hậu đều nhẫn nhịn, khẩu khí vất vả mới nhịn xuống được, thầm ôm ngực, vì tương lai đại công chúa, trước hết phải đem khẩu khí đè xuống, sau này Ôn Lương bỏ nàng bà tin còn có ai che chở nàng như vậy.

      "Ôn phu nhân, tuy rằng nghĩa tử cũng coi như nhi tử, nhưng thể so sánh được với huyết mạch chính mình sinh ra, Ôn Tử Tu còn phải duy trì huyết mạch Ôn gia." Thái hậu lạnh nhạt .

      Bầu khí rất tốt nhưng vì những lời thái hậu vừa mà trở nên cứng ngắc, hoàng hậu và Túc vương phi liếc nhìn nhau, Túc vương phi mở miệng muốn , Như Thúy nhanh hơn bước: "Thái hậu nương nương, Ôn đại nhân trong lòng chàng hiểu , thần phụ cần phải lo lắng. Hơn nữa đại nhân nhà thần phụ , đây là chuyện trong nhà chúng ta, người ngoài sao có thể quản nhiều như thế, cho nên cần chú ý. Thái hậu nương nương, thần phụ phải ngài, ngài cũng là trưởng bối của Ôn đại nhân, Ôn đại nhân rất kính trọng ngài."

      Thái hậu tức giận : "Chỉ sợ đây phải ý của Ôn Tử Tu, mà là ngươi tự bậy phải ?" Nha đầu kia muốn lừa dối bà? Sao nhìn xem nay mình có đức hạnh gì, còn dám chê bà quản nhiều? ban mệnh lệnh cho Ôn Lương bỏ vợ coi như là nể mặt Trấn Quốc Công phủ rồi.

      "Sao có thể chứ, tấm lòng thần phụ đối với thái hậu nương nương có trời đất chứng giám! Thái hậu nương nương ngài hiểu lầm thần phụ..."

      Tiếp theo là liên tục giải thích, người nào đó vừa nhanh vừa vội, thái hậu nương nương bị nàng làm nghẹn đến đầu có chút đau, lúc ma ma bên cạnh đứng ra quát bảo dừng lại, thấy hoàng hậu và Túc vương phi đồng thời nhìn về phía nàng, nhất thời chỉ có thể im lặng.

      "Được rồi được rồi, chẳng qua ai gia có mấy câu, ngươi lại cả trăm câu, lấy đâu ra nhiều lời thế." Thái hậu phất tay ngăn nàng lại, vốn gọi nàng tiến cung là muốn giày vò nàng, bây giờ xem ra, biết ai giày vò ai, đặc biệt ở đây còn có con dâu Túc vương phi vô cùng sầu người, thái hậu rơi xuống thế hạ phong, muốn nổi giận cũng lộ ra được, sớm biết như vậy gọi các nàng tiến cung.

      Thái hậu nghĩ, liếc mắt nhìn về bé trai thấp bé nhanh nhẹn, đáp lại là đôi mắt phóng ra lửa, trong lòng vui.

      Quả nhiên là dạng người gì dưỡng ra con trai dạng đó, đứa vô lễ có quy củ này nhất định là do nữ nhân kia xúi giục Ôn Tử Tu nhận, Nếu với phong độ tư thái của Ôn Tử Tu sao có thể nhận bé trai bình thường có gì đặc biệt làm nghĩa tử, là vứt thanh danh của .

      Hôm nay liên tiếp bị hai tên ngốc làm nghẹn, thái hậu tỏ vẻ mệt mỏi, cho bọn họ thi lễ cáo lui. Tiểu quận chúa Túc vương phủ vô cùng hiếu thảo hỏi thăm sức khỏe thái hậu, thái hậu tâm tình tốt lên, cùng tiểu bánh bao chuyện lát mới cho bọn họ lui xuống.

      Sau khi ra khỏi Trọng Hoa cung, Túc vương phi và Như Thúy tạm biệt hoàng hậu xong mới chậm rãi xuất cung.

      "Đây là nghĩa tử của các người?" Trong lòng Túc vương phi ôm con trai béo, nhìn nhìn Như Thúy dắt tay bé trai, ngạc nhiên: "Trong thư phải là con sao?"

      "Là con !" Như Thúy khẳng định.

      Túc vương phi bó tay, đảo mắt nhìn đứa bé kia, cảm nhận được ánh mắt của nàng, ngẩng mặt lên cười sáng lạn với nàng. Khuôn mặt bình thường có gì đặc biệt nhưng ngờ lại làm người ta cảm thấy thoải mái hợp ý. Thảo nào muốn ăn mặc như bé trai, nếu ai , người nào biết bé là con chứ?

      "Nương, ~~" thanh mềm mại non nớt đột nhiên vang lên, chỉ thấy tiểu mập mạp trong lòng Túc vương phi vỗ tay mẹ, khăng khăng muốn tuột xuống đất.

      "Nương, đệ đệ lớn rồi, để đệ đệ tự ." Vẻ mặt Sở Sở nghiêm túc: "Cha , đệ đệ là bé trai, được làm hư đệ đệ."

      Túc vương phi bĩu môi, "...Chính là ta chiều hư các con." Thấy khuôn mặt nghiêm túc của con , Túc vương phi liếc mắt, thả con trai xuống đất, rồi nhìn con bốn tuổi: "Đừng nghe cha con lung tung, đệ đệ mới tuổi, vừa mới biết , tự nhiều mệt, hơn nữa có thể bị ngã nữa."

      Tiểu Sở Sở nghe xong nhíu nhíu mày, sau đó cự tuyệt hành động tiến lên đỡ đệ đệ của nha hoàn phía sau, tự mình qua giữ chặt tay đệ đệ, chân thành : "Sở Sở dẫn đệ đệ , để đệ đệ ngã đâu."

      Lúc này, Ôn Ngạn Bình nhìn lát cũng giật giật áo Như Thúy, giọng: "Ngạn Bình có thể dẫn tiểu thế tử ?"

      Như Thúy nhìn Túc vương phi, Túc vương phi cười cười, dịu dàng : "Đương nhiên được, bé hơn con, con có thể gọi bé là Bạch Bạch."

      Được Túc vương phi cho phép, Ôn Ngạn Bình lập tức vòng qua, cùng với tiểu Sở Sở mỗi người bên dắt tiểu béo ở giữa về phía trước, mặt lộ ra nụ cười khoái trá, làm Như Thúy khỏi nghi ngờ đứa này có phải cuồng đệ đệ , nhìn thấy tiểu đệ đệ hơn mình là thích chơi cùng bé.

      Túc vương phi nhìn lát, nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Như Thúy: " Mặc dù nay lời đồn đãi trong kinh còn gay gắt như lúc trước, nhưng trong lòng mọi người đều để tâm, bây giờ hai người có thêm nghĩa tử danh nghĩa, biết bọn họ nhìn muội như thế nào nữa."

      Như Thúy hoàn toàn thất vọng: "Muội để ý người ta nghĩ như thế nào, hơn nữa nhận nuôi Ngạn Bình là chủ ý của Ôn đại nhân." Chẳng qua nàng cũng đồng ý mà thôi.

      "Người khác xen vào nhưng Trấn Quốc Công phủ có thể quản được đấy." Túc vương phi chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Muội đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, chữ hiếu cũng có thể ép chết người, nay muội trở về, qua mấy ngày nữa thế nào Trấn Quốc Công phủ cũng đưa mấy nữ nhân cho cho Ôn Lương, tới phủ các người sinh con.

      Rốt cuộc Như Thúy nương hiểu ra, bất mãn: "Ôn đại nhân phải là heo, sinh con cái gì chứ." Sau đó lại nhún nhún vai: " sao, có Ôn đại nhân rồi."

      Đột nhiên Túc vương phi cảm thấy nha đầu kia phúc hắc, có chuyện gì là đem nam nhân ra lấy cớ.

      ~~~~~~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thấy mọi người nhắn lại, ta vô cùng biết ơn, cảm thấy trong lòng được an ủi vô cùng, ta cố gắng viết!

      Khụ, trong bụng Như Thúy có bánh bao, chẳng qua nay có ai phát ra thôi ~~.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Ta đăng bù hai chương của tuần trước và chương của tuần này. Ta cố gắng đăng đều tuần ba chương. Like ủng hộ ta nào :th_76::th_76::th_76:
      Chris_Luu, duongduong, buithuyngan7 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 71

      Gặp được Túc vương phi, Như Thúy thuận đường theo Túc vương phi về Túc Vương phủ. Mà khiến nàng cao hứng chính là Ôn Ngạn Bình và hai đứa Túc Vương phủ chơi rất vui vẻ, chăm sóc bọn chúng giống như tiểu tỷ tỷ, làm cho tiểu thế tử vô cùng thích đuổi theo phía sau bé. Ngược lại vì bé xuất thu hút ánh mắt tiểu quận chúa, khiến bạn sói con nào đó nhìn bé chằm chằm, ánh mắt hung ác.

      Như Thúy vừa bồi Túc vương phi uống trà về chuyện mình ở thành Bình Tân, vừa phân tâm quan sát mấy đứa bé chơi mặt thảm dày, thấy Sở Trăn nhe răng với tiểu nha đầu ôm tiểu quận chúa, quả lo lắng thân thể tiểu Ngạn Bình yếu ớt chịu nổi công kích của Sở Trăn. Nên biết nay Sở Trăn được đội trưởng đội thị vệ đặc huấn, rất hung tàn.

      "Trăn!", tiểu Sở Sở là đứa nghiêm túc, cũng rất khôn khéo, nhìn thấy ảnh vệ tương lai nhe răng với ca ca nhà Ôn thúc thúc, nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là Ngạn Bình ca ca nhà Ôn thúc thúc, được vô lễ."

      Sở Trăn hơi mê man, nhìn “áo cơm cha mẹ” của mình - tiểu bánh bao Sở Sở, lại nhìn ‘‘áo cơm cha mẹ” nắm tay bé trai, sau đó từ từ đến bên cạnh Sở Sở, dứt khoát đẩy móng vuốt Ôn Ngạn Bình khoác vai tiểu bánh bao ra, giọng khàn khàn: " được vô lễ."

      "Trăn." Tiểu Sở Sở gọi.

      Sở Trăn làm như nghe thấy, nhìn thấy tiểu thế tử bò loạn thảm, chạy tới ôm lấy bé rồi nhét cho Ôn Ngạn Bình.

      Trong lòng có đệ đệ, Ôn Ngạn Bình rất thoải mái buông tiểu muội muội ra, ôm đệ đệ chơi với bé.

      Túc vương phi thấy bọn chơi với nhau, khỏi nở nụ cười với Như Thúy: "Trái lại các người nhận được...con trai tốt." Có lẽ là con tốt.

      Như Thúy vui vẻ: "Dạ, Ngạn Bình là đứa ngoan. Nó rất thích chơi với mấy đứa bé hơn mình."

      Đến trưa, Túc vương và Ôn Lương cùng trở về.

      "Cha, cha về rồi ~~" Ôn Ngạn Bình vội chạy ra đón.

      Ôn Lương thoáng ngạc nhiên, hình như tiểu nha đầu rất hưng phấn, ngờ thương nhung nhớ mình đến vậy, bình thường phải nó rất đề phòng mình sao? Mặc dù đại thể là nó vô tình đế phòng nam nhân thôi, cũng phải cố ý...

      Như Thúy và Túc vương phi dắt mấy đứa tới, Như Thúy cười giải thích: "Ôn đại nhân, hôm nay Ngạn Bình và tiểu thế tử tiểu quận chúa chơi rất vui vẻ, trong lòng muốn cảm ơn chàng." Cảm tạ nhận bé làm nghĩa nữ, giúp bé báo thù cho cha mẹ ruột, làm lại từ đầu, Hơn nữa còn biết được rất nhiều đệ đệ muội muội.

      Sau khi nghe xong, trong lòng Ôn Lương cũng rất vui vẻ, nghĩa nữ có thể hòa thuận với mấy đứa Túc vương phủ hiển nhiên là 'nhạc kiến kỳ thành'. Ôn Lương ôm lấy nghĩa tử khác, cọ cọ cái mũi trắng nõn non nớt của bé, chọc bé vui vẻ cười rộ lên, "Bạch Bạch, có nhớ nghĩa phụ ?"

      Tiểu bánh bao quên mất tiêu từ lâu, đâu có nhớ, chẳng qua là học chuyện, theo thói quen hùa theo "nhớ" mà thôi, nhưng cũng làm Ôn Lương vui vẻ phát điên.

      Tiểu Ngạn Bình ở bên cạnh thấy được rất thèm, nhảy lên: "Cha, con cũng muốn ôm đệ đệ ~~"

      Như Thúy thấy bé nhảy lên vất vả, bế bé lên để bé dễ dàng ôm lấy tiểu bánh bao, nhìn Ôn Lương cùng nhau cười.

      Túc vương phi dẫn con tới, nhìn nhà ba người Ôn Lương với Túc Vương: "Vương gia sao lại trở về cùng Ôn đại nhân? Bây giờ bày thiện được chưa?"

      Túc Vương gật đầu, thản nhiên : "Nghe Như Thúy cùng hồi phủ với nàng, Tử Tu hôm nay muốn tới nhà chúng ta ăn chực."

      Túc vương phi thầm bĩu môi, lẩm bẩm da mặt dày gì đó, sau đó tnhanh chóng sai người bày thiện.

      Ăn trưa xong, Túc vương và Ôn Lương đến thư phòng nghị , Túc vương phi và Như Thúy dẫn mấy đứa vào buồng lò sưởi chơi đùa cho tiêu cơm, chỉ lát sau mí mắt của tiểu bánh bao Bạch Bạch tuổi nhất bắt đầu đánh nhau, Túc vương phi nhanh chóng sai người dẫn bé trở về giường ngủ.

      Lúc Ôn Lương và Túc Vương ra, hai người đều có vẻ mặt nghiêm túc, Túc vương phi đoán là kẻ thù trăm năm của Đại Sở - Bắc Việt lại có động tĩnh, trong lòng hơi lo lắng, điều này chứng minh trượng phu cuồng công việc kia của mình mỗi ngày mệt chết rồi. Như Thúy nghe Túc vương phi than thở, trong lòng biết chắc, xem ra Ôn đại nhân nhà mình gần đây bận rộn.

      "Vương gia, vương phi, chúng ta xin cáo từ."

      Tạm biệt phu thê Túc vương, Ôn Lương bế Ôn Ngạn Bình ngủ gật rời khỏi.

      xe ngựa, Như Thúy với Ôn Lương chuyện mình tiến cung, tiếp đó với Ôn Lương: "Chúng ta hồi kinh, đáng lẽ trước tiên phải đến Trấn Quốc Công phủ bái kiến cha nương, ngờ thái hậu nương nương đột nhiên tuyên thiếp và Ngạn Bình tiến cung, xem ra chỉ có thể hoãn lại ngày mai, hi vọng cha nương tức giận." Cho dù có tức giận cũng ảnh hưởng đến nàng, chẳng qua muốn khiến cho Ôn Lương lo lắng thôi.

      Ôn Lương cười nhạt, " sao, ngày mai cũng được. Nhưng mà ngày mai chờ ta hạ triều sau đó cùng trở về với nàng." Đến lúc đó tránh cho lão đầu tử nhà làm khó nha đầu. xong, lại dặn phu xe quay đầu xe đến Hồ thái y phủ.

      Như Thúy trầm mặc, phát nam nhân này lại có thói quen xấu khác: Lòng dạ hẹp hòi. ràng muốn gạt người của Trấn Quốc Công phủ qua bên.

      Hôm nay đến Hồ thái y phủ là quyết định nhất thời, cũng may phu thê Hồ thái y đều ở nhà, hơn nữa tiểu biểu muội Tôn Tiếu Tiếu vẫn còn ở đây, hỏi ra mới biết năm nay trở về đón năm mới với phụ mẫu, ở lại đón năm mới với ngoại tổ phụ.

      "Tiểu tử con rốt cuộc cũng chịu trở về, hừ, ta tưởng con còn chưa muốn trở về đâu." Hồ thái y gặp mặt liền trách, "Đây là nghĩa tử của con, qua đây cho lão nhân gia ta nhìn chút."

      Như Thúy dắt Ôn Ngạn Bình còn ngái ngủ tới, rồi ngọt ngào kêu tiếng "Hồ gia gia", sau đó với Ôn Ngạn Bình: "Ngạn Bình, đây là tằng gia gia, tằng nãi nãi, kia là Tiếu Tiếu biểu di, gọi tằng gia gia ."

      Ôn Ngạn Bình cố gắng tỉnh táo lại, thấy thái độ của Ôn Lương đối với Hồ thái y rất khác biệt, lập tức cười ngọt như mật: "chào tằng gia gia , chào tằng nãi nãi, chào biểu di, con là Ôn Ngạn Bình."

      Hồ thái y lạnh nhạt đáp lời, nhìn ra là thích hay chán ghét, nhưng vẫn cho quà gặp mặt. Hồ phu nhân lớn tuổi, thường ngày thương trẻ con, thấy Ôn Ngạn Bình gầy teo yếu ớt, trong lòng thương xót, ngược lại Tôn Tiếu Tiếu rất cao hứng mình có đứa cháu trai , tuy rằng cháu trai nhìn hơi bình thường nhưng rất lanh lợi hoạt bát.

      "Sao chịu dẫn thê tử con về Trấn Quốc Công phủ ?" Hồ thái y nhấp ngụm trà, thản nhiên hỏi.

      Ôn Lương chậm rãi phe phẩy quạt, vô cùng nhởn nhơ, thành khẩn : "Buổi tối hôm qua vừa trở về, hôm nay nương tử bị thái hậu nương nương truyền tiến cung, nào có thời gian qua đó? Ngày mai con dẫn các nàng về thăm cha nương."

      Nghe xong Hồ thái y gật gật đầu, mặc dù trong lòng ông thích người của Trấn Quốc Công phủ, nhưng muốn Ôn Lương làm việc tùy hứng, hủy thanh danh của mình.

      Phu thê Hồ thái y hỏi thăm tình hình Đàm gia ở thành Bình Tân, Ôn Lương từ tốn trả lời, nhất thời hết chuyện, đặc biệt là Hồ phu nhân, rất quan tâm chuyện nhà mẹ đẻ, hỏi vô cùng cặn kẽ. Hồ thái y kính trọng phu nhân mình, biết bà nhớ thương, cũng lắng nghe theo bà.

      Sau khi rời khỏi Hồ thái y phủ, nắng chiều giăng đầy trời.

      Vừa ăn no nhà ba người lên xe, từ từ bộ về Ôn phủ, đường Ôn Ngạn Bình thấy cái gì mới lạ đều hỏi câu, Ôn Lương trả lời vô cùng kiên nhẫn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Như Thúy, thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của nàng, những khó chịu trong lòng cũng từ từ phai nhạt.

      nghĩ, mình có con nối dõi hay có gì quan trọng? Bây giờ giống người nhà sao?

      ******

      Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Lương ngáy ngủ vào triều, Như Thúy nương bắt đầu đau khổ chiến đấu với đóng sổ sách tồn đọng mấy tháng trong phủ, nhân tiện chờ Ôn Lương hạ triều cùng nàng trở về Trấn Quốc Công phủ. Ôn Ngạn Bình ngồi trước bàn sách học chữ cách đó xa.

      Nhưng mà Ôn Lương còn chưa trở về, ngược lại sáng sớm Trấn Quốc Công phủ sai người tới đây.

      "Phu nhân, Lâm ma ma của Trấn Quốc Công phủ tới." Chân mày Thanh Y cau lại, thầm nghĩ Trấn Quốc Công phu nhân phái Lâm ma ma kia tới là có ý gì? Ai biết Lâm ma ma là ma ma đắc lực hầu hạ bên cạnh Trấn Quốc Công, nay trong Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phu nhân cũng phải kính trọng bà ta mấy phần, là người rất lợi hại.

      Như Thúy cũng có tìm hiểu người của Trấn Quốc Công phủ, nghe thấy là Lâm ma ma, trong lòng hiểu nhưng vẫn bình tĩnh ngồi: "Dẫn bà ấy tới đây."

      Thanh Y nhận lệnh, lát liền dẫn đến ma ma mặc quần áo còn hoa lệ hơn hạ nhân bên cạnh mấy phần, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, gương mặt uy nghiêm, đầu cắm đầy trâm ngọc, dáng vẻ cao quý, vừa nhìn liền biết ăn mặc thể diện còn cao hơn ma ma thượng đẳng.

      "Lâm ma ma sao lại tới đây? Tới đây ngồi."

      Lâm ma ma thỉnh an Như Thúy xong mới ngồi xuống, mở miệng ngay: "Tam thiếu phu nhân, thân là người làm dâu, trở về cũng bái kiến phụ mẫu, biết như vậy là bất kính với phụ mẫu sao?"

      Như Thúy bình tĩnh: "Hôm qua đột nhiên thái hậu nương nương tuyên chỉ cho ta tiến cung, cho nên thể về thăm cha nương trước được, hôm nay chuẩn bị về đây. Chỗ thái hậu nương nương cũng thể để lão nhân gia bà đợi được, tin rằng Lâm ma ma có thể hiểu?" Nếu bà ta còn hiểu được, ha ha, sao nàng rất sẵn lòng làm cho bà ta hiểu .

      Lâm ma ma nghi ngờ nhìn nàng, phải trở về mà vẫn ung dung ngồi trong thư phòng xem sổ sách sao?

      "Ôn đại nhân dặn, chờ chàng hạ triều, chúng ta cùng nhau hồi phủ bái kiến cha nương. Đúng lúc cha cũng hạ triều, thời gian rất hợp lý." Như Thúy cười híp mắt giải thích, thấy Lâm ma ma định tiếp, nàng chặn lại: "Nếu ma ma có chuyện gì, trở về ."

      Lâm ma ma hơi tức giận, Các thiếu gia tiểu thư và phu nhân trong Trấn Quốc Công phủ đối với bà đều phải khách khí, Tam thiếu phu nhân này lại để bà trong mắt, lập tức nghiêm mặt lại: "Tam thiếu phu nhân, ngài như vậy là hợp quy củ, ngài là con dâu, sáng sớm phải trở về thỉnh an công công bà bà (cha mẹ chồng). Chuyện ngày hôm qua có nguyên nhân nên truy cứu, nhưng hôm nay sao có thể kéo dài đến giờ còn chưa về, có lẽ Tam thiếu phu nhân học giỏi hai chữ hiếu thảo này rồi."

      "Lâm ma ma đúng, nhưng xuất giá tòng phu, ta phải nghe lời Ôn đại nhân dặn dò." Như Thúy vẫn cười dịu dàng như cũ, còn thêm: "Trái lại Lâm ma ma lớn tuổi, chắc là quên bổn phận rồi, ngươi là hạ nhân sao có thể chất vấn chuyện của chủ tử?"

      "Ngài..." Lâm ma ma nghẹn đỏ mặt, lần đầu bị mất mặt, thỉnh thoảng chuyện 'Nô đại khi chủ' khiến người ta lên án, nhưng Lâm ma ma địa vị cao, cho dù biết nhưng ai dám ra?

      Lâm ma ma lạnh mặt đứng dậy rời , vửa bước tới bậc cửa, đột nhiên dưới chân nhảy ra hai nắm trắng, giật mình, muốn thu chân lại mà kịp, nhất thời trong lòng hốt hoảng, hai chân nghe theo sai khiến, kết quả bị vướng bậc cửa té lộn nhào, cả người té văng ra ngoài.

      Cách Lâm ma ma xa, hai tiểu hồ ly trắng ngồi xổm xuống nhìn người té chổng vó nằm sắp mặt đất, cái dáng vẻ kia muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

      Trong phòng, Như Thúy và Ôn Ngạn Bình cùng che miệng cười trộm, vừa rồi chính Ôn Ngạn Bình sai hai tiểu hồ ly nhảy qua. Chỉ có Thanh Y thở dài.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 72

      Lúc Ôn Lương trở về, thấy hai nương lớn trong nhà vô cùng chột dạ nhìn mình, tiếp đó ân cần đấm lưng bóp vai cho , đốt hương dâng trà, cười hết sức nịnh nọt.

      Ôn Lương cười thầm, nhận lấy trà của con , hưởng thụ ý cười dịu dàng của nương ngốc nào đó: "Sao các nàng lại cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì à? ra cho ta cùng vui với nào."

      Nghe vậy, Ôn Ngạn Bình nhìn nhìn Như Thúy, sau đó cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn. Như Thúy nương sờ sờ mũi, trung thực với Ôn Lương: "Đại Bạch và Tiểu Bạch ham chơi, làm Lâm ma ma hoảng sợ, nhưng chàng phải tin, Đại Bạch và Tiểu Bạch có cố ý, chúng nó rất ngoan, chỉ trùng hợp thôi." Rất ngoan ngoãn nghe người ta xúi giục làm chuyện xấu.

      "Lâm ma ma?" Ôn Lương vẫn chưa nhận ra.

      ra vị đại nhân này sớm quên mất người bên cạnh cha , Như Thúy nhắc nhở: "Chính là Lâm ma ma hầu hạ bên cạnh cha."

      Nụ cười mặt Ôn Lương từ từ tắt , chậm rãi thưởng thức trà trong tay.

      Ôn Ngạn Bình nhìn thôi cũng biết vị cha hời này của bé chào đón người của Trấn Quốc Công phủ, vị Lâm ma ma kia kiêu ngạo như vậy, nếu là bé cũng chán ghét, đặc biệt là những người kia còn khi dễ mẫu thân hời của bé. Ôn Ngạn Bình mới tới kinh thành hai ngày, đối với tình hình trong kinh thành còn có rất nhiều điều chưa biết, chỉ nghe hai người Thanh Y Lam Y vài câu, bé chỉ biết vị cha hời này của mình còn là con trai trưởng cao quý của Trấn Quốc Công phủ, thân phận quý giá, thảo nào đến thái hậu nương nương cũng coi trọng. Nhưng mà, hôm nay thấy tác phong của Lâm ma ma và dáng vẻ của vị cha hời này, Ôn Ngạn Bình biết Ôn Lương và Trấn Quốc Công phủ bất hòa, đoán chừng bên trong có rất nhiều uẩn khúc, dù sao sau này bé cũng biết.

      "Lâm ma ma thế nào?" Ôn Lương hỏi.

      "Ách... Ngã phát, thiếp cho mời đại phu đến xem rồi, có việc gì, chỉ là đập trúng đầu nên hơi đau nhức, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Lâm ma ma vẫn còn trong phủ, chuẩn bị trở về, chẳng qua thiếp thấy bà té như thế, bèn làm chủ giữ bà ở trong phủ nghỉ ngơi cho khỏe lại rồi ."

      Nghe xong Ôn Lương cười như cười, chỉ sợ là kiên quyết giữ Lâm ma ma trong phủ, sợ bà ta trở về tố cáo chứ gì? Phải nha đầu này rất lớn mật, mà lá gan lớn này là kết quả mà và Túc vương phi dưỡng thành.

      Ôn Ngạn Bình đảo mắt nhanh như chớp, thầm nghĩ lão bà tử kia tốt số, té như vậy mà cánh tay cũng gãy, nhưng mà tính nết bé cũng đặc biệt lớn, chen miệng : "Cha, Lâm ma ma rất oai phong nha, bà ta nương có quy củ, xứng là nàng dâu, mỗi ngày nương phải về Trấn Quốc Công phủ học quy củ hầu hạ bà bà, cần phải tìm người dạy nương cách làm con dâu."

      Lúc này Ôn Ngạn Bình quang minh chính đại cho Lâm ma ma mặt mũi, lời này ở nhà bên kia, cũng có gì đúng, dù sao Lâm ma ma là đại diện cho Trấn Quốc Công, trong Trấn Quốc Công phủ địa vị cao cả, thế nhưng lọt vào tai Ôn Lương lại cảm thấy cực kỳ chói tai, e rằng phải đúng quy củ cái gì, mà là nghĩ cách dày vò nương tử , sau đó dụ dỗ Như Thúy đồng ý nạp thiếp cho .

      Vừa dứt lời, Ôn Lương lại cười, nụ cười này của , giống như gió xuân lướt qua, trăm hoa đua nở, tiểu nương nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, vội vã cúi đầu. Ngược lại Như Thúy sáp tới, cẩn thận lôi kéo tay : "Ôn đại nhân, chàng đừng tức giận..., đáng tức giận làm ảnh hưởng sức khỏe, về sau thiếp làm tốt hơn."

      "Ta có tức giận mà." Ôn Lương xong đứng dậy, "Tốt lắm, các nàng chuẩn bị chút, chúng ta trở về Trấn Quốc Công phủ, tiện thể cho Ngạn Bình nhận tổ quy tông, Ngạn Bình là con cháu đời thứ tư của Ôn gia, nếu mấy vị thúc phụ trong gia tộc đồng ý, có thể ghi tên vào gia phả rồi."

      Như Thúy nương oán thầm, còn tức giận, cặp mắt hoa đào lạnh đến nỗi làm rớt băng kia kìa. Nghĩ nghĩ, qua kéo tay của : "Đây là đương nhiên, Ôn đại nhân, thiếp hầu hạ chàng thay quần áo." Tiếp đó lôi người trở về phòng.

      Ôn Ngạn Bình thấy hai người rời khỏi, gãi gãi mặt, trong lòng bội phục Như Thúy nương, nàng có bao nhiêu ngây thơ tài năng mới bỏ qua được tức khí đáng sợ người Ôn Lương? Tuy rằng bé rất lớn gan nhưng vẫn biết rằng vị cha hời này khi tức giận lên rất khủng bố. Suy nghĩ chút, vẫn cảm thấy quả nhiên là Như Thúy nương lợi hại nhất, sau này có ai ức hiếp nàng, bé đánh chết .

      "Thiếu gia, người cũng thay quần áo ." Phi Y bên cạnh nhắc nhở, nàng là người Như Thúy phái đến hầu hạ thiếu gia.

      Ôn Ngạn Bình gật đầu, cũng thay quần áo.

      Chỉnh đốn ổn thỏa, nhà ba người chậm rãi ngồi xe ngựa tới Trấn Quốc Công phủ, ngoại trừ có hai nha hoàn thiếp thân của Như Thúy cùng còn có Lâm ma ma. Ôn Lương muốn giữ lão bà tử chướng mắt này ở trong phủ làm gai mắt.

      biết nguyên nhân vì sao Lâm ma ma lại kiêu ngạo như thế, ngoài ỷ vào tin tưởng của cha , còn bởi vì nương tử của xuất thân thấp hèn thể sinh con, cách nào sinh ra huyết mạch cho Ôn gia. Nữ nhân thể sinh bị người ta coi thường. Cộng thêm Lâm ma ma biết Ôn Lương là con trai trưởng của Trấn Quốc Công phủ, dù thế nào lão gia nhà mình cũng để con trai đoạn tuyệt huyết mạch. Nam nhân nào thích có huyết mạch đời sau? Đến lúc thiếp thị sinh được đứa , có thể mượn đứa kéo tâm tư Tam thiếu gia trở về, cho dù chính thất phu nhân có tốt cỡ nào, có con cái chỉ là cái thân phận mà thôi, ai biết lỡ sau này Tam thiếu gia hối hận hưu người này rồi tái giá rước nữ nhân thân phận cao quý về?

      Chẳng qua bà ta tính sai rồi, Ôn Lương và Trấn Quốc Công hai cha con như nước với lửa hòa thuận, ai cũng chịu thua người kia, còn có địa vị của người nào đó trong lòng rất quan trọng, những lời kia của Lâm ma ma giống như đâm vào tim , làm hận muốn chết. Nếu Lâm ma ma phải nữ nhân, nhất định ra tay trừng trị bà ta phen.

      Đến Trấn Quốc Công phủ, ra đón phải lão quản gia mà là quản chi thứ nhất mới được đề bạt quản lý sản nghiệp gia tộc đầu năm nay, mắt Ôn Lương chớp chớp, quản mới này dĩ nhiên là người bên nhà kế mẫu của , xem ra cha càng già càng hồ đồ.

      "Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân, các ngài về rồi, lão gia cũng vừa hạ triều về." Quản gia khách khí cười , cung kính phía sau bọn họ.

      Ôn Lương nhàn nhạt mỉn cười, làm người ta như tắm gió xuân, câu cực khổ rồi, dẫn theo Như thúy và Ôn Ngạn Bình cùng tiến vào Trấn Quốc Công phủ.

      Biết Ôn Lương trở về, phu thê Trấn Quốc Công và đám thiếu gia tiểu thư đều tới, muốn gặp nghĩa tử của Ôn Lương.

      Thỉnh an phu thê Trấn Quốc Công sau đó cùng chào hỏi các huynh đệ tỷ muội xong, Ôn Lương ngồi vào chỗ của mình, lúc này Ôn Uyển thể đợi được : "Tam ca, rốt cuộc huynh cũng trở về, huynh ở lại trong kinh đón năm mới, làm người ta rất nhớ huynh. Tam ca, đây chính là cháu của muội sao? Vì sao nhìn...bình thường như vậy? Tuyệt đối xứng với Tam ca. Tam ca, có phải có người xúi giục huynh hay ?"

      Ôn Ngạn Bình vui, mặc dù biết mình dáng dấp bình thường, thậm chí nếu so sánh với Ôn Lương bằng bụi bậm, nhưng mà bé chưa bao giờ nghĩ mình xấu, vị Tứ nương này lại ghét mình. Trong lòng khỏi tức giận nhưng mặt vẫn cười hiền lành, lanh lợi : " Lời Tứ nương đúng, cha thân thể là do phụ mẫu cho, dáng dấp này của Ngạn Bình cũng là của phụ mẫu ban cho, có đẹp hay Ngạn Bình tuyệt đối để trong lòng, ngược lại để trong lòng như thế, cha loại người này là nông cạn!."

      "Ngươi..."

      "Uyển Uyển!" Trấn Quốc Công phu nhân gọi, tại tâm tình trượng phu tốt, thể để con đưa đầu ra chịu tội.

      Ôn Uyển chỉ có thể oán hận liếc xéo Ôn Ngạn Bình, sau đó lại thầm liếc xéo Như Thúy, bất đắc dĩ im lặng, trong lòng oán hận: Chẳng qua Tam ca thấy đáng thương nên mới nhận, bộ tưởng mình là đích tôn chính tông của Ôn gia hả? Muốn làm con của Tam ca nàng, nghĩ hay lắm.

      Lúc này, Trấn Quốc Công vui: "Trưởng bối lên tiếng, đứa chen miệng vào, có ai dạy quy củ cho nó sao? Ôn gia chúng ta quy củ chặt chẽ, có con cháu tôn trọng trưởng bối như thế." xong liếc ngang qua con trai mình, đừng tưởng ông biết muốn nhận bé trai kém cỏi này về làm trưởng tôn Ôn gia.

      Ôn Lương cười cười, thản nhiên: "Con cảm thấy quy củ tại của Ngạn Bình rất tốt, hơn nữa cũng thể đứng đó chịu đòn mà đánh trả? còn nữa. Nhưng mà trước kia lúc cha đánh con mắng con, con phải vẫn đứng cho cha đánh chửi sao? Cho nên con dạy con của con sau này hiếu thảo như vậy đấy, ngài yên tâm ."

      Lập tức Trấn Quốc Công tức giận đến đỏ mặt, quả nhiên nghiệt tử này lại châm chọc ông. Bất quá đánh nó bị thương lại tạt nước vào mặt nó, vậy mà bệnh tháng khỏi, còn lấy mỹ danh dưỡng bệnh mà chạy đến thành Bình Tân. Mấy năm liên tục đều đón tết trong nhà, làm cho cuộc sống của ông bị người ta cười nhạo.

      Thấy hai cha con lại sắp cãi vả, Trấn Quốc Công phu nhân đành phải giả vờ hòa giải, tiếp đó lấy cớ hôm nay trời nắng đẹp, đuổi những bé trai bé chưa thành thân đến hoa viên chơi, tiện thể dẫn tiểu Ngạn Bình tham quan vòng Trấn Quốc Công phủ.

      Quả nhiên, sau khi còn nhiều người, Trấn Quốc Công hề kiêng dè, nghiêm mặt đập xuống mặt bàn, chỉ vào Ôn Lương mắng to, gần xa đều là mắng làm việc hoang đường, sắp đến năm mới mà trở về nhà ăn tết, mất thể diện này kia. Sau đó lại mắng đến người thể sinh con nào đó, cuối cùng, giận dữ trừng mắt: "Mấy ngày nữa, ta bảo nương con tìm mấy nương gia thế trong sạch nạp vào phủ.

      Lời vừa ra, trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân vừa khổ vừa vui, đau khồ chính là lão gia cho bà vấn đề quá khó khăn, bà biết rất đứa con riêng này có tâm tư nạp thiếp, để bà tìm người phải làm cho bà đắc tội với con riêng sao? Vui mừng chính là bà ghét con dâu thứ ba, về sau có nữ nhân tranh sủng với nàng ta, để coi nàng ta làm sao dám lớn lối như thế nữa.

      " cần!" Ôn Lương lời từ chối.

      "Vậy con muốn thế nào? chẳng lẽ muốn Ôn gia ta đứt huyết mạch?" Khẩu khí Trấn Quốc Công rất lớn, "Có con trai nhà ai ngỗ ngược bất hiếu như con sao? Ta bắt con bỏ thê tử, con còn muốn như thế nào? Con nạp thiếp chết hả?" Quá tức giận, miệng kịp nghĩ.

      Trong phòng ngoại trừ Ôn Lương và Như Thúy, những người nghe được lời này của Trấn Quốc Công, thiếu chút nữa nhịn được mà che mặt, lão gia tử này là giận đến mức để ý đến mặt mũi.

      " chết, nhưng con thoải mái nên nghẹn mà chết!" Ôn Lương thẳng.

      Trấn Quốc Công giận đến mức ôm lấy ngực thở hổn hển rất lâu mới nuốt được cơn giận, ông hận cơ thể mình quá khỏe mạnh rồi, sao giận đến ngất , đỡ phải bị nghiệt tử này giày vò.

      Trấn Quốc Công dừng lại nghỉ mệt, tiếp đó đến phiên Trấn Quốc Công phu nhân và con dâu trưởng cùng nhau tiến lên oanh tạc Như Thúy nương, gần xa có ý thân nàng là thê tử lại hiền lành, nàng nên ngăn cản trượng phu nạp thiếp, đặc biệt là mình thể sinh con mà vẫn muốn cắt đứt huyết mạch của trượng phu mình, là độc ác.

      Vẻ mặt Như Thúy nương khó xử: "Nương, đại tẩu, tướng công đồng ý con cũng có biện pháp nào cả, xem như con cho nạp vào, tướng công đến phòng di nương, con có thể buộc chàng vào sao? Nếu như tướng công có vào nữa, người xác định là những tiểu thiếp kia có thể sinh con trai mà phải giống như đại tẩu sao?"

      Nghe như thế, Tần thị tức giận xém chút nữa ngã ngửa, sắp phun ra búng máu, lập tức kịp nghĩ: "Coi như là ta sinh con nhưng ta cũng có thể sinh, giống như muội thể sinh được, người thể sinh con như gà mái biết đẻ trứng, dùng được.”

      Như Thúy nương rất bình tĩnh: "Gà mái thể đẻ trứng giống cũng có tác dụng gì lớn."

      "..."

      Những lời này quá ác độc, vì vậy Tần thị bại trận.

      Trong phòng náo nhiệt, đột nhiên bên ngoài vang lên thanh lo lắng của nha hoàn : "Lão gia phu nhân, ổn, Tứ tiểu thư và Ngạn Bình tiểu công tử rơi xuống nước rồi."
      ~~
      Editor: Ta nghỉ tết đây, hẹn các nàng mùng 10 gặp lại nhé, năm mới vui vẻ :yoyo40:

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chúc nàng năm mới vui vẻ
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :