1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Pháp y phu nhân lạnh lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 12: VỢ CHỒNG GẶP NHAU

      Hai người được vài câu, lúc này điện thoại của Bạch Thiếu Ngôn vang lên, Bạch Thiếu Ngôn ấn nút nghe máy, thanh rất lớn cho nên Đông Thu Luyện cũng có thể nghe thấy đối phương , “Thiếu Ngôn, khi nào đến?”

      “Rất nhanh, có chút trở ngại!” vài năm Bạch Thiếu Ngôn chưa về, bên vừa xem hướng dẫn vừa lái xe, “ hai, có việc gì à? Hình như vội?”

      có…” Bên này lời còn chưa dứt, thanh của đứa vang lên, “Con đói, ba, là đói, bụng của người ta lép xẹp rồi, người ta uống sữa tươi, muốn uống nước trái cây, ba với mẹ là được, có được vậy!” Bạch Thiếu Ngôn cùng Đông Thu Luyện sững sờ, Bạch Thiếu Ngôn tất nhiên nghe được thanh như vậy, “Có phải là Tiểu Dịch , để thằng bé nghe điện thoại!”

      Bên kia điện thoại cũng sững sờ, Bạch Thiếu Hiền vài lời với Tiểu Dịch, sau đó đưa điện thoại bên tai Tiểu Dịch, “Tiểu Dịch!”

      “Tiểu Bạch, sao lại là chú, mẹ đâu!” Tiêu Dịch quan tâm là điện thoại của ai, ôm điện thoại bắt đầu làm nũng, “Tiểu Bạch, để mẹ con nghe điện thoại, lâu rồi mẹ có điện thoại cho con, có phải mẹ quên con , Tiểu Bạch..”

      Tiêu Dịch còn làm nũng, Bạch Thiếu Ngôn có chút chịu nổi, “Lão sư, cái gì , em chịu nổi tiểu tổ tông này!”

      “Tiểu Dịch, là mẹ!” “Mẹ, khi nào đến, mẹ biết , những ngày qua con rất ngoan đó, đúng rồi, ngày đó ba mang con ..” Blah Blah trang, ánh mắt Đông Thu Luyện nhu hoà, có bộ dáng nữ cường nhân như thường ngày, là hình ảnh của người mẹ nhu hoà với con của mình, cả người đều toả ra vẻ ôn nhu, Bạch Thiếu Ngôn cảm thấy kinh ngạc, rất nhanh hai người đến quán cà phê Kim Ngạn!

      “Tớ biết là Thiếu Ngôn lại theo vợ của cậu làm việc, thằng nhóc đó theo người thầy 1 năm, tớ còn tưởng là ông
      [​IMG]
      ly sắcChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 13: ĐỪNG SỢ, TÔI Ở ĐÂY

      Lập tức bầu khí trở nên quái dị, hai em họ Bạch đều xem trò vui, lúc này hai mắt toả sáng nhìn hai người (Đông Thu Luyện vs Tiêu Hàn), nhưng Tiêu Hàn lại nắm tay của Đông Thu Luyện chặt hơn, này chẳng lẽ cho chút mặt mũi nào sao!

      “Ba, ba làm mẹ đau!” Tiêu Dịch nằm nhoài đùi của Tiêu Hàn, đưa tay muốn gỡ tay của hai người ra, Tiêu Hàn buông tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn bên cạnh mình, người có mùi thơm nhàn nhạt, phải là mùi của nước hoa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Đông Thu Luyện bưng tách lên uống ngụm trà, nhưng cả người là trạng thái khẩn trương cực độ, bởi vì trong khoảng thời gian dài hai người mới ở gần như vậy.

      Nếu là người khác, Đông Thu Luyện có thể lạnh lùng trước sau như , nhưng đối với người mà thích nhiều năm Đông Thu Luyện làm sao có thể nắm giữ tỉnh táo được.

      “Mẹ, lát nữa mẹ cùng con về nhà hả?” Tiêu Dịch ôm cổ Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện quay đầu nhìn thấy hai ba con, lớn , nhưng ánh mắt sáng quắt nhìn , đôi mắt giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau, làm cho Đông Thu Luyện thấy hình ảnh đẹp đến vậy, đây là hình ảnh mong ước rất lâu, nhưng Đông Thu Luyện biết người đàn ông này thuộc về .

      “Tiểu Dịch, phải là ông cố sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi sao? Chẳng lẽ con muốn ở với mẹ?” Đông Thu Luyện vươn hai tay, mà Tiểu Dịch cũng thập phần tự nhiên mà ôm lấy cổ của Đông Thu Luyện, hôn lên mặt của Đông Thu Luyện cái, “Nhưng mà người ta cũng muốn ở với ba? Chẳng lẽ chúng ta thể ở với ba được sao? Mẹ, mẹ còn chưa thấy phòng của con đâu? Vừa đẹp…”

      Tiêu Hàn bưng cà phê lên uống, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, mặt Đông Thu Luyện có tia cười hiếm thấy, Bạch Thiếu Ngôn nhìn hai ba con nhà kia, sau đó vào
      [​IMG]
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 14: TRONG ĐẦU CHÚ ĐỀU LÀ BÃ ĐẬU


      “Tiểu Dịch, đừng nghịch!” Đông Thu Luyện xong liền muốn đem Tiểu Dịch từ trong lòng Tiêu Hàn bế ra, thế nhưng khi tay vừa đưa tới bị Tiêu Hàn nắm chặt, Tiêu Hàn nhàng nở nụ cười, “Em cũng đừng náo loạn!” Trong nháy mắt mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng, náo loạn ở đâu, lúc nào náo loạn hả! là đủ rồi!

      Đông Thu Luyện tức mà biết phải sao, nâng ly trà trước mặt lên uống ngụm, “Cái kia…” Bạch Thiếu Ngôn nhàng ho khan tiếng, Đông Thu Luyện quét mắt nhìn Bạch Thiếu Ngôn cái, Bạch Thiếu Ngôn bị Đông Thu Luyện lất át, lúc này chỉ có thể rụt đầu, chỉ chỉ tay vào cái ly ở trước mặt của Đông Thu Luyện!

      Đông Thu Luyện nhìn nhìn cái ly trong tay, lại nhìn sang Bạch Thiếu Ngôn, với vẻ mặt hiểu, Bạch Thiếu Ngôn cũng hết chỗ , “Lão sư, cái ly uống chính là của Tiểu tổng!” Đông Thu Luyện lại lần nữa đỏ mặt!

      Ánh mắt nhìn người nhìn cười, đôi mắt màu lam tựa như nước biển xanh thẳm, mà lúc này lại ôn nhu nhìn , “Sao lại đặt ly của ở chỗ của tôi!”

      Bộ dáng này của Đông Thu Luyện tựa như đứa trẻ gây , Tiêu Hàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt mang theo tia sủng ái, làm cho cả người Đông Thu Luyện sững sờ, tiếp theo Tiêu Hàn lại càng làm cho Đông Thu Luyện hận thể chui xuống bàn: “Được rồi, đừng nghịch nữa, quan tâm!”

      quan tâm nhưng tôi quan tâm a! Nhưng chính bộ dáng này của Tiêu Hàn làm Đông Thu Luyện cảm thấy hôm nay quá sức, hôm nay là ngày gì, tại sao ra cửa xem lịch a!

      “Cái kia…” Lúc này người chuyện phải là Bạch Thiếu Ngôn mà là Bạch Thiếu Hiền, Đông Thu Luyện lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Thiếu Hiền, bởi vì quen với Đông Thu Luyện nên cũng tiện , nhưng lại nhận ánh mắt lạnh lùng, Bạch Thiếu Hiền tự giác sờ mũi, đây là lần đầu tiên có trừng mắt với !

      “Sao vậy?” Tiêu Hàn đưa tay ôm Tiêu Dịch, rút khăn giấy bàn lau nước mắt cho Tiêu Dịch, “Còn khóc sao, đừng khóc nữa, lát nữa mắt con rất đau!”
      Tiểu Dịch gật đầu, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn ôm trẻ con quen thuộc như vậy còn vì Tiểu Dịch lau nước mặt, hiểu sao trong lòng cảm thấy rất mềm mại.

      “Cái ly này là do tớ đặt, tớ thấy Tiểu Dịch nằm trong lòng cậu nên sợ làm đổ, cho nên…” Bạch Thiếu Hiền lời này xong cũng nhận lấy cái quét mắt lạnh lùng của Đông Thu Luyện, hai em nhà kia sao lại thích xem vào chuyện người khác vậy, vừa nghĩ đến hai người bọn sử dụng chung cái ly, Đông Thu Luyện cảm thấy tim của mình nhảy lên lợi hại.

      “Tớ trách cậu!” Lời Tiêu Hàn cực kì ôn nhu, thế nhưng Đông Thu Luyện lại cảm thấy người này nhất định là cố ý, cái gì gọi là “tớ trách cậu”, lời này nghe sao quái dị!

      “Mẹ, người điện thoại cho mẹ là ai, sao mẹ lại tức giận như vậy!” Tiêu Dịch khịt khịt mũi, ngước mắt nhìn Đông Thu Luyện, bô dáng hết sức đáng thương, Đông Thu Luyện đưa tay vuốt tóc hơi xoăn của Tiểu Dịch.

      “Là người quen trước đây thôi, mẹ biết Tiểu Dịch đau lòng, nhưng mẹ với con, phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực, Tiểu Dịch chẳng lẽ quên rồi sao?” Tiêu Dịch gật đầu , ánh mắt của Đông Thu Luyện cuối cùng cũng nhu hoà chút, “Chú của con thích bạo lực thôi, nhưng mẹ hi vọng tiểu Dịch về sau cũng bạo lực như vậy!”

      “Con giống chú đâu, ông cố , trong đầu chú đều là bã đậu, tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản, con giống chú đâu!” Tiểu Dịch nghiêm trang , nhưng mấy người ngồi chung cậu bị chọc cho nở nụ cười, cái gì gọi là trong đầu là bã đậu, nhưng vừa nghĩ đến người kia, mọi người hẹn mà cùng suy nghĩ.

      “Sao con có thể chú như vậy!” mặt Đông Thu Luyện xuất chút vẻ tức giận, Tiểu Dịch quệt mồm, Đông Thu Luyện đưa tay sờ mặt Tiểu Dịch cái, “Mẹ… Mẹ đừng giận, con …”

      Lời của Tiểu Dịch còn chưa hết, em họ Bạch ở đối diện cũng bởi vì lời của Đông Thu Luyện kế tiếp đều phun hết nước ra ngoài, bởi vì nghiêm trang, là rất nghiêm, hơn nữa vẻ mặt toát lên vẻ giảng dạy, điệu bộ đó giống như là dạy lớp tư tưởng chính trị, rồi câu!

      “Coi như là , con cũng nên rêu rao khắp nơi!” Trong mắt của Đông Thu Luyện nhị thiếu của họ Tiêu cũng là trong đầu toàn bã đậu!

      vệ sinh, thứ là văng ra từ trong miệng vi khuẩn sinh trưởng rất nhiều lần!” Đông Thu Luyện làm pháp y nhiều năm như vậy cũng có thói quen sạch , vẻ mặt ghét bỏ của Đông Thu Luyện nhìn hai em họ Bạch, nhất là Bạch Thiếu Ngôn, “Tôi hi vọng cậu mang thói quen này vào phòng phẫu thuật!”

      Bạch Thiếu Ngôn là khổ a, bởi vì ánh mắt của Đông Thu Luyện giống như là nếu như cậu dám thêm cái gì nữa, tự gánh hậu quả, tính mạng của cậu đều nằm trong tay người khác, tất nhiên dám cái gì, chỉ cúi đầu bắt đầu trầm mặc.

      Thiệt là, ai phun tuỳ ý trong phòng phẫu thuật, huống chi, khi cậu ở trong phòng giải phẫu cùng bộ dáng tại là cách xa vạn dặm a? Nếu cậu sao có thể làm ra bộ dạng thiếu lễ độ như vậy? Cậu đâu muốn người ta phê bình như vậy! Còn tưởng rằng điểm ác ma của Tiểu Dịch là di truyền như ba của cậu bé, hoá ra là di truyền mẹ của cậu bé.

      Tiểu Dịch vô cùng thận trọng suy nghĩ lát, “Mẹ, có phải là con với người khác chú ngượng ngùng phải , dù sao cái này cũng là chú * nha? Lời của Tiểu Dịch vừa ra ngay ra Tiêu Hàn cũng nhịn được!

      “* vật này ai dạy cho con?”

      “Ông cố nha, ông cố , bé trai cũng có *, hơn nữa, chú ngốc như vậy, cái này * nên cũng coi như là chú * !” Chính Đông Thu Luyện đến lúc này cũng biết phải gì, đứa bé này được người lớn họ Tiêu dạy như vậy khi ở chung chỗ lâu như vậy sao.

      Mỗi lần Đông Thu Luyện công tác về, lúc nào cũng nghe được vài từ ngữ mà làm cho cũng cảm thấy ngạc nhiên, mấu chốt là khi giải thích lại thô bạo như vậy, làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy hết chỗ .

      “Tiểu Dịch thông minh a, cho nên về sau những lời này nên cho ba cùng mẹ nghe là được, người khác được, nếu nếu bị chú nghe được nhất định đánh cái pp của con!” Tiêu Hàn ôm Tiểu Dịch cười, nhiều ngày ở chung như vậy, hai người trở thành đôi ba con bình thường, Tiêu Hàn có luống cuống như trước mà Tiểu Dịch lại ngây thơ nhưng vẫn có chút phúc hác, làm cho Tiêu Hàn cảm thấy rất vui vẻ!

      ~HẾT CHƯƠNG 14~

      CHƯƠNG 15: AI CHO ĐỤNG VÀO NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI

      Mới ra khỏi quán cà phê, Đông Thu Luyện đưa tay che nắng đỉnh đầu, lúc này mặt trời co chút chói mắt, nhất là đối với người mà luôn làm việc trong phòng, Đông Thu Luyện vừa muốn đưa tay lên che năng phát triển trước mặt tối lại, ngẩng đầu cánh tay thon dài, chỉ thấy tay Tiêu Hàn ôm Tiêu Dịch, tay miễn cưỡng che trước mặt Đông Thu Luyện.

      " thôi, xe ở chỗ này ! " Tiêu Hàn thuận tay ôm lấy eo của Đông Thu Luyện, lúc này đầu óc của Đông Thu Luyện nhường như bị chết máy, chỉ cảm thấy bàn tay ôm eo hết sức nóng, hơn nữa lúc này tim của Đông Thu Luyện tựa như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, khẽ liếc mắt là có thể thấy gò má hoàn mĩ của người nào đó.

      Bởi vì Tiêu Hàn là con lai, cho nên da của rất trắng, dáng người cũng cao hơn người Trung Quốc, lúc này Đông Thu Luyện có thể hoàn toàn cảm giác được cánh tay của người nào đó cường tráng đến mức nào, hẳn là sau đằng sau bộ quần áo kia có chút thịt, hơn nữa lông mi của dài, Đông Thu Luyện cứ nhìn như vậy cảm thấy tim của mình còn là của mình nữa.

      "Đẹp sao ?" Tiếng của Tiêu Hàn mang theo nụ cười vang lên, Đông Thu Luyện quay đầu, Tiêu Dịch lại cười, "Ba, mẹ là thẹn thùng, ba xem mặt mẹ đỏ hết rồi !"

      " thôi, lên xe, chúng ta về nhà !" Tiêu Hàn đem Tiêu Dịch đặt ở ghế sau, Đông Thu Luyện vẫn trông thấy gò má của Tiêu Hàn, chỉ là lúc này mang theo nụ cười, ôn nhu thay Tiêu Dịch cài dây an toàn, về nhà sao ? còn có nhà sao ?

      "Mẹ, nhanh lên xe !"Tiêu Dịch xong đưa bàn tay kéo Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện khó được nhìn thấy Tiêu Dịch vui vẻ như vậy, khẽ gật đầu liền lên xe, "Chớ lộn xộn !" Đông Thu Luyện ngồi bên cạnh Tiêu Dịch, Tiêu Dịch tựa như có nhiều chuyện để , giống như là máy hát, liên tục ngừng, Đông Thu Luyện nghiêng đầu nghe, khoé môi nhếch lên cười như cười.

      Tiêu Hàn nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai mẹ con vui vẻ, trong lòng cảm thấy có chút mềm mại, hình ảnh như vậy kể từ 5 năm trước… Vừa nghĩ đến 5 năm trước trong nháy mắt vẻ mặt của Tiêu Hàn ảm đạm, đôi mắt màu lam trở nên hết sức tĩnh mịch, nhìn Đông Thu Luyện với ánh mắt nhu hoà như vừa rồi.

      Xe vừa dừng lại, bác An liền chạy đến, thấy Đông Thu Luyện liền sững sờ, nhưng nhìn thấy Tiêu Hàn kế Đông Thu Luyện trong lòng thầm tính toán, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia các người về !" Tiêu Dịch vui vẻ gật đầu, "Dạ, mẹ của con
      [​IMG]
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 16: LÀ KHẮC TINH CỦA TÔI
      Cả người Bùi Tử Đồng đều ngây ra, Tiêu Hàn vừa gì, phụ nữ của ? Đông Thu Luyện hoàn toàn để vào tai lời của Tiêu Hàn vừa , Đông Thu Luyện đưa tay bế Tiêu Dịch lên: “Thế nào, cái mông có đau ?” Tiểu Dịch quệt mồm, nhưng trong mắt nước mắt còn động lại, Tiểu Dịch cắn môi nhìn Tiêu Hàn, “Mẹ, con muốn ở đây? muốn ở đây nữa!”

      xong đưa tay ôm cổ Đông Thu Luyện, tựa đầu vào cổ của , Đông Thu Luyện cảm giác được có chất lỏng ấm chảy ở cổ , nóng hỏi, tim Đông Thu Luyện nhói lên, đây là lần đầu thấy Tiểu Dịch thương tâm như vậy.

      “Cái kia… Thiếu phu nhân, phòng chuẩn bị xong… Ngài…” Bác An cẩn thận tới, thiệt là, xảy ra chuyện gì, nếu thiếu phu nhân rời khỏi, khẳng định tiểu thiếu gia cũng muốn theo, Bùi tiểu thư này thể nào đây, sao làm diễn viên cho tốt, tốt, mà lại muốn phá hư gia đình của người khác.

      “Hàn, em phải cố ý, em…” Đôi mắt của Tiêu Hàn lướt qua Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng lập tức im miệng, Quý Viễn ở bên thở dài, tới: “Bùi tiểu thư, hay là ngài trước !” Bùi Tử Đồng oán hận nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện cái liền hừ tiếng xoay người rời .

      Đến khi thanh của giày cao gót biến mất, bầu khí trở nên có chút quỷ dị, chỉ nghe thấy thanh nấc cục của Tiểu Dịch, đoán chừng là khóc đến mệt, lúc này chút tinh thần cũng có, đầu tựa vai của Đông Thu Luyện, mắt có chút sưng đỏ, “Mẹ, con thích ba, thích ba nữa, mẹ gả cho cha Bắc Thần … Nấc..” xong nấc cục cái.

      Nam Sênh? Đôi mắt Tiêu Hàn híp lại, Đông Thu Luyện cảm thấy lúc này mệt quá, vì
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 17: BA BẠI HOẠI, CON GHÉT BA.

      Về đến nhà, bác An rất sững sờ, ông ít khi thấy Tiêu Hàn uống say như vậy, vội vàng bảo người đỡ Tiêu Hàn lên phòng ngủ, mà Đông Thu Luyện lại vào phòng bếp, lúc nãy Bạch Thiếu Hiền Tiêu Hàn phải uổng canh giải rượu nếu hôm sau nhất định đau đầu, bảo phải người giúp việc nấu canh, Đông Thu Luyện tới phòng bếp lấy chút nguyên liệu nấu canh liền bắt đầu nấu.

      Lúc này trong nhà chỉ còn người trông coi, bác An xuống lầu thấy Đông Thu Luyện mặc tạp dề, trong tay cầm cái muỗng, nấu canh, nghe hương vị bác An biết đây là canh giải rượu, thiếu phu nhân tốt nha, “Thiếu phu nhân, ngài nghỉ trước , tôi làm là được.”

      “Bác An, bác ngủ trước , cũng còn sớm!” Sắp mười giờ rồi, Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ tay, “Rất nhanh xong, bác nghỉ trước , đừng chờ con!” Đông Thu Luyện thoạt nhìn luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại ấm áp, hai thứ bất hoà này bác An cũng rất quen thuộc, bác An Nhiên gật đầu, hài lòng rời khỏi.

      Đông Thu Luyện ngồi ghế, trong tay là báo cáo, ngày mai còn nộp cho cục cảnh sát, canh được nấu trong nồi, Đông Thu Luyện tự chủ được nghĩ đến cha khi còn sống, khi đó cũng ngồi ghế canh chừng nồi canh giải rượu, chỉ là bây giờ nấu cho cha nữa.

      Đông Thu Luyện nấu canh xong liền bưng lên lầu, Tiêu Hàn được người giúp việc thay quần áo, lúc này rất yên tĩnh ngủ thiếp , Đông Thu Luyện thử độ ấm của canh giải rượu, tới đầu giường, “Tiêu Hàn, uống canh giải rượu..” Trong miệng Tiêu Hàn lầm bầm vài câu, Đông Thu Luyện cười tiếng, cầm muỗng đút cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn theo bản năng hả miệng.

      Đông Thu Luyện nhìn thấy đáy chén canh, nhàng cười tiếng, “Đông Thu Luyện… Đông Thu Luyện…” Tiêu Hàn lúc này bắt đầu lẩm bẩm tên Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, Đông Thu Luyện nắm tay Tiêu Hàn, “Tôi ở đây, sao vậy…”

      Nhưng câu tiếp theo của Tiêu Hàn làm cả người Đông Thu Luyện đều ngây dại, bởi vì Tiêu Hàn : “Tôi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :