Thái Tử Phi siêu cấp ác bá - Bình Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 5

      Bắc Thần Hàn lại gần muốn chế trụ cổ Tô Duyệt Duyệt.

      “Ngươi vừa tiểu Ái của ngươi là ai?” cắn răng nén giận hỏi.

      Theo bản năng Tô Duyệt Duyệt lùi bước dài, đẹp trai nghiệt như vậy, người lại cao như vậy, là dáng của người mẫu nha!

      là nam nhân, nếu chẳng lẽ là nữ nhân?”

      “Dâm phụ ngươi, lại dám tìm nam nhân.” Bắc Thần Hàn thất vọng tức giận, nhìn chằm chằm nàng quát.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, ngoáy ngoáy tai: “ đẹp trai, ta biết giọng ngươi rất tốt, nhưng đừng có lớn như vậy, ta điếc cũng bị ngươi làm cho điếc. Mà , ta tìm nam nhân liên quan gì tới ngươi, trong phủ ngươi cũng có đống nữ nhân phải sao? Rất bình đẳng nha.”

      “Tốt nhất ngươi nên an phận chút cho Bổn cung, nếu ngươi dám câu dẫn nam nhân, Bổn cung khiến ngươi chết có chỗ chôn.” Gương mặt tuấn tú của Bắc Thần Hàn cau có.

      “Này, ngươi có biết ngươi là điển hình cho kiểu ‘chỉ cho quan đánh rắm, cho dân đại tiện’ .” Tô Duyệt Duyệt kháng nghị.

      Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, loại lời thô tục như thế mà nàng dám ra, nếu đúng như lời nàng , nàng phải là Tô Duyệt Duyệt trước kia mà là linh hồn xuyên tới, nhưng huyền diệu này muốn tin quá khó.

      “Từ xưa tới nay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.” Bắc Thần Hàn hừ tiếng rét lạnh.

      Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn khinh bỉ, : “Đó là cổ nhân các ngươi, ta cũng , ta là người tương lai, lựa chọn nhiều nam nhân chút cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, ta muốn khuyên ngươi câu.”

      “Chuyện gì?” Bắc Thần Hàn nhịn được hỏi.

      “Ăn nằm với nhiều nữ nhân như vậy cũng tốt, cẩn thận gậy sắt mài thành kim may, cạn tinh chết người đó!” Tô Duyệt Duyệt liếc qua hạ thân của , tốt bụng nhắc nhở.

      “Đáng chết, ngươi cái gì?” Mặt Bắc Thần Hàn lạnh lùng, cực kỳ khó chịu nhìn nàng chằm chằm.

      Nữ nhân chết bầm này, ngay cả lời trắng trợn như vậy mà cũng dám ra khỏi miệng.

      Thị vệ xung quanh cùng với người hầu rối rít cúi xuống, nén cười, tỏ vẻ như chưa nghe thấy gì hết. Tiểu Thúy ở bên cạnh mặt đỏ tới tận mang tai, nàng hoàn toàn nghĩ tới Thái tử phi ra những lời này.

      Tô Duyệt Duyệt thấy tin, nhấn mạnh lần nữa.

      chàng đẹp trai, đừng tin, ở chỗ của chúng ta, từng có nhiều nam nhân chỉ vì vui chơi quá độ lúc còn trẻ mà chưa đến ba mươi hoàn toàn đứng lên được, là nam nhân, ngươi nên suy nghĩ chút, khi dưa chuột đấy mềm mềm nằm úp sấp đối mặt với nương tử của mình, ngươi nghĩ xem có đáng buồn ?”

      Bắc Thần Hàn càng nghe nàng càng hăng say, khuôn mặt đen như mực, nghiến răng: “Câm miệng.”

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua ý cười, đôi mắt mở to vô tội, chớp chớp, tiếp những lời tức chết người.

      “Đừng thẹn quá hóa giận, đối với thân thể tốt. Còn nữa, ngươi thấy dưa chuột dạo qua nhiều hoa cúc như vậy, rất dơ bẩn hay sao? Ta tốt bụng khuyên nhủ ngươi, mua chầu rượu mạnh, rửa sạch dưa chuột của ngươi ! Coi chừng mắc phải bệnh hoa liễu, rượu mạnh có độ cồn cao, có thể giúp ngươi trừ độc phen.”

      Mọi người vừa nghe, tất cả đều hít khí lạnh! Trời ơi, Thái tử phi này có phải điên rồi , làm sao dám với Thái tử những lời như vậy. Tiểu Thúy càng bị dọa sợ hơn, cả người run lên, hỏng bét, Thái tử nhất định nổi giận mất.

      “Tô Duyệt Duyệt.” Quả nhiên, trong nháy mắt tiếng quát kinh thiên động địa phá vỡ mọi thứ, cũng hù dọa tất cả thị vệ người hầu xung quanh chạy trốn, Tiểu Thúy cũng vì bảo toàn tính mạng mà chạy mất tăm.

      Nàng mở to mắt, vô tội nhìn , “Thích tên ta cũng cần gọi to như vậy! Đáng ghét!”

      “Ngươi… Được, được lắm, ngươi ghét dưa chuột của bổn cung, vậy tối nay cho ngươi thử ít, bổn cung nhớ chúng ta thiếu đêm động phòng.” Bắc Thần Hàn vốn muốn nổi giận, nhưng đột nhiên nghĩ tới cách trị nàng, vì vậy nở nụ cười quỷ dị.

      muốn, dưa chuột kia của ngươi bẩn chết, đừng có đụng vào ta.” Tô Duyệt Duyệt khinh thường nhìn , cự tuyệt.

      Đột nhiên Bắc Thần Hàn lại gần nàng, mập mờ ở bên tai nàng: “Như thế được nha, tối nay tắm rửa sạch , ngoan ngoãn chờ bổn cung.”

      Tô Duyệt Duyệt muốn phản bác, cho nàng cơ hội, trực tiếp vừa cười to vừa xoay người rời .

      Buổi tối, Tô Duyệt Duyệt vui vẻ ngồi trước bàn dùng bữa, nàng vốn muốn cho bọn Tiểu Thúy cùng nhau dùng bữa, nhưng mấy người đấy luôn quy củ, cho nên Tô Duyệt Duyệt cũng ép các nàng.

      “Thái tử phi mình dùng bữa thấy tịch mịch sao?” Đột nhiên giọng quen thuộc truyền tới.

      Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn, phát ngoài cửa xuất hai người mời.

      “Chẳng lẽ Thải tử điện hạ chưa từng tới nơi này dùng bữa hay sao?” Nữ nhân bên cạnh Lâm Điệp Nhi cũng mở miệng giễu cợt theo.

      “Xin lỗi nha, nơi này chuẩn bị thừa chén đũa, cũng mời các ngươi dùng bữa. Tiểu Thúy, tiễn khách.” Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh, tiếp tục chôn đầu vào thức ăn bàn.

      “Mời hai vị phu nhân trở về.” Tiểu Thúy tới cửa .

      “Càn rỡ, nô tỳ như ngươi cũng dám tới đuổi chúng ta, là thiếu dạy dỗ.” Lâm Điệp Nhi thấy thái độ của Tô Duyệt Duyệt, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hoàn toàn phát tiết người Tiểu Thúy.

      Mà Vương Nghê Thường ở bên cũng ra dáng vẻ chủ tử, hung hăng tát Tiểu Thúy cái. “Đúng là chủ tử như nào, liền có cẩu nô tỳ như thế, có quy củ.”

      Tiểu Thúy nước mắt lưng tròng nhịn đau rát mặt, tiếp tục : “Mời hai vị phu nhân trở về! Đừng nên tìm chủ tử ta gây phiền toái.”

      Tiểu Thúy biết, hai vị phu nhân trước mắt này là tiểu thiếp được sủng ái của Bắc Thần Hàn, mà chủ tử của mình ở trong vương phủ được coi trọng, cho nên nàng tuyệt đối để cho chủ tử chịu ủy khuất.

      “Ngươi còn dám mạnh miệng, tiện nhân này…” Lâm Điệp Nhi tức giận giơ tay lên cũng muốn hung hăng đánh Tiểu Thúy.

      Lúc này, Tô Duyệt Duyệt đập bàn, quát: “Dừng tay, nàng là nha hoàn thiếp thân của ta, các ngươi có tư cách gì đánh nàng?”

      Tô Duyệt Duyệt chậm rãi tới trước mặt hai người, cũng kéo Tiểu Thúy ra phía sau che chở, nàng ghét nhất là loại người ỷ thế ức hiếp người khác, mấy ngày trước tìm tới cửa còn chưa tính, vốn muốn so đo với các nàng, nhưng xem ra có vẻ so được.

      “Như nào, Thái tử phi là chủ tớ tình thâm nha. Nhưng mà cũng đúng, chỉ có tính cách giống như Thái tử phi, mới dạy ra được tiện tỳ như vậy.” Lâm Điệp Nhi hoàn toàn sợ sệt .

      Tiểu Thúy lôi kéo vạt áo Tô Duyệt Duyệt, giọng : “Thái tử phi, chẳng may Thái tử điện hạ trách tội xuống, chúng ta chịu khổ đó.”

      Trong mắt Lam Điệp Nhi và Vương Nghê Thường tràn đấy giễu cợt nhìn các nàng, bởi vì hai nàng biết, từ khi Tô Duyệt Duyệt được gả vào phủ Thái tử, Bắc Thần Hàn đều chưa từng ở lại phòng của Tô Duyệt Duyệt, điều này cũng chứng minh nàng ta được thích, nữ nhân được sủng ở trong mắt các nàng đều rất hèn mọn, hơn nữa các nàng là tiểu thiếp được Bắc Thần Hàn sủng ái nhất, cho nên để Thái tử phi Tô Duyệt Duyệt này vào trong mắt.

      xin lỗi, các ngươi xin lỗi, ta so đo với các ngươi.” Tô Duyệt Duyệt híp mắt, lạnh giọng .

      Lâm Điệp Nhi cười lạnh nhìn chằm chằm các nàng, tiếp tục : “Muốn chúng ta xin lỗi, buồn cười, phải xin lỗi, là tiện tỳ kia nên , phải chúng ta.”

      Tô Duyệt Duyệt chuyển tầm mắt sang Vương Nghê Thường, mở miệng hỏi: “Còn ngươi? Có muốn xin lỗi hay ?”

      “Thái tử phi, đừng quan tâm nữa, nô tỳ sao.” Tiểu Thúy thấy khuôn mặt hai vị phu nhân kia cực kì khó chịu, vội vàng ngăn Tô Duyệt Duyệt lại.

      “Muốn ta xin lỗi, kiếp sau cũng đến lượt.” Vương Nghê Thường thấy tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia sát ý, ngay lúc đấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn sống chết sĩ diện, xoay người muốn rời .
      Thanh Hằng, noairlinhdiep17 thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 6

      “Như thế cũng đừng trách ta.” Tô Duyệt Duyệt vừa xong, lúc chưa ai kịp phản ứng, điểm huyệt đạo của hai nàng.

      Lâm Điệp Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng chưa bao giờ biết Tô Duyệt Duyệt biết võ công. Bây giờ nhìn con ngươi lạnh như băng, ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng nhìn nàng.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Nơi này là phủ Thái tử, nếu như ngươi dám làm loạn, Thái tử gia bỏ qua cho ngươi.”

      “Mau giải huyệt đạo cho chúng ta, nếu chúng ta nhất định để Thái tử gia cho ngươi trận.” Vương Nghê Thường cũng bắt đầu sợ hãi, uy hiếp.

      Tô Duyệt Duyệt lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi tới trước mặt Lâm Điệp Nhi.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Lâm Điệp Nhi nuốt nước miếng, vừa xong mặt xuất vết năm ngón tay đỏ rực. lúc nàng ta muốn mở miệng mắng to, Tô Duyệt Duyệt lại cho nàng thêm bạt tai nữa.

      “Tiện nhân, ngươi dám đánh ta?” Lâm Điệp Nhi nổi giận đùng đùng nhìn nàng chằm chằm, hai bên má nhìn vết năm ngón tay.

      Vương Nghê Thường đứng ở bên kinh ngạc, nàng tin được, Tô Duyệt Duyệt lại dám động thủ đánh, bọn họ là người được Thái tử gia sủng ái đó. Ngay cả Thái tử gia còn chưa từng đánh mặt các nàng, nhưng nữ nhân trước mặt này lại dám đánh.

      Tô Duyệt Duyệt tiếp tục xoay người tới trước mặt Vương Nghê Thường, cũng cho nàng hai bạt tai.

      “Đây chính là các ngươi tự tìm, trách ta được, có câu , người đụng ta ta đụng người, nếu đụng ta ta trả lại gấp bội.”

      “Ngươi nhớ kỹ cho ta, Thái tử gia bỏ qua ngươi.” Lâm Điệp Nhi cắn răng .

      Tô Duyệt Duyệt mỉm cười nhìn nàng cái, mở miệng: “Tiểu Thúy, mang bút của ta tới đây, mang cả mấy hộp phấn nữa.”

      Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường trợn to mắt nhìn Tiểu Thúy ngoan ngoãn mang dụng cụ tới cho Tô Duyệt Duyệt, biết các nàng muốn làm gì? Nhưng chắc chắn phải chuyện tốt, quả nhiên…

      “Tiện nhân nên có dáng vẻ của tiện nhân, hắc hắc. Ta tự mình giúp các ngươi trang điểm nha.” Tô Duyệt Duyệt cầm bút lông lên do dự tô tô vẽ vẽ mặt hai nàng.

      Tiểu Thúy kinh ngạc há hốc mồm, nhìn chủ tử vẽ kinh khủng, mặc dù rất lo lắng cho chủ tử, nhưng khi nàng thấy được kiệt tác của Tô Duyệt Duyệt, vừa buồn cười lại dám cười, im lặng đứng ở bên.

      Những nô tỳ trong phòng cũng cố nhịn cười lén nhìn hai vị phu nhân, người nào cũng đứng ra ngăn cản, mọi người đều bị hai vị nữ nhân độc ác này khi dễ, giờ có người chịu ra mặt dạy dỗ hai người này, bọn hạ nhân chỉ hận thể vỗ tay hô tốt.

      hồi lâu, Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười tươi tắn, sau đó thả bút trong tay xuống, “Như này được rồi, hợp với các ngươi.”

      Lâm Điệp Nhi tức giận hổn hển, “Tiện nhân, rốt cuộc ngươi vẽ cái gì mặt chúng ta?”

      Nàng hận được rửa mặt, nhưng cơ thể lại thể động đậy.

      “Dáng vẻ của ngươi như tiện nhân, giờ vẽ mặt ngươi dĩ nhiên là tiện nhân nha. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy khẩu khí của ngươi sao vẫn thối thế nhỉ, có phải nên cân nhắc chút, thứ gì mới có thể rửa sạch miệng của ngươi đây?” Tô Duyệt Duyệt nhíu chặt lông mày, suy tư .

      Giờ lúc này Lâm Điệp Nhi hận thể bầm thây vạn đoạn người trước mắt, tiếp tục tức giận nhìn nàng chằm chằm. “Ngươi dám, thù hôm nay, ta nhất định đòi lại.”

      Vương Nghê Thường sợ đến mức dám gì thêm, tại nàng biết Tô Duyệt Duyệt là người dễ chọc vào.

      “Vì sao ta dám, ngươi sớm muộn cũng muốn báo thù, vậy ta liền để thù này phát triển nhuần nhuyễn nhất.” Tô Duyệt Duyệt thấy nàng ta vẫn biết điều thu liễm, lần nữa nở nụ cười quỷ dị.

      “Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?” Lâm Điệp Nhi tức giận đến lạc cả giọng.

      “Miệng thối như vậy, đương nhiên tìm cái gì rửa sạch miện ngươi nha.” Tô Duyệt Duyệt cười mấy tiếng, chút do dự cầm lên chiếc khăn bẩn dùng để lau bàn, trước cái nhìn kinh ngạc của Lâm Điệp Nhi, trực tiếp nhét thẳng vào miệng của nàng ta.

      “Ô… Ô…” Miệng Lâm Điệp Nhi bị nhét vải, vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, nàng chưa từng bị ai làm nhục như vậy, Tô Duyệt Duyệt trước mặt lại dám làm như thế với nàng.

      lần nữa Vương Nghê Thường kinh ngạc nhìn tình trạng bi thảm của Lâm Điệp Nhi, may mắn vừa rồi mình nhiều, nếu , chắc chắn kết quả của mình giống với Lâm Điệp Nhi.

      Mọi người thấy thế cũng thở dốc kinh ngạc. Trời ạ, Thái tử phi trước mặt quá lớn mật, hoàn toàn sợ đắc tội với Lâm Điệp Nhi đồng nghĩa với đắc tội Thái tử gia. Mặc dù bọn họ nhìn Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường bị dạy dỗ rất hả hê, nhưng giờ phút này vẫn lo lắng Tô Duyệt Duyệt làm cách nào với Bắc Thần Hàn.

      “Các ngươi làm gì?”

      Đột nhiên giọng trầm vang lên, khiến cho mọi người trong nháy mắt rét mà run, trừ vị cười rất vui vẻ kia.

      Bắc Thần Hàn bước vào bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi, ngạc nhiên qua, đột nhiên…

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám khi dễ mấy người Điệp nhi.” giận tái mặt, nhìn Tô Duyệt Duyệt vẫn tươi cười, hỏi.

      Lâm Điệp Nhi vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, nàng chưa từng chật vật như vậy. Giờ còn mất mặt trước mặt Thái tử gia.

      “Thái tử điện hạ, mau giúp thiếp giải huyệt đạo, Nghê Thường rất khó chịu.” Mắt Vương Nghê Thường đẫm lệ khóc lóc.

      Bắc Thần Hàn muốn qua lại bị Tô Duyệt Duyệt ngăn lại, “Cầu xin vô ích, giải được huyệt này, muốn giải, cũng có thể, xin lỗi Tiểu Thúy ta giải huyệt cho các ngươi.”

      “Tô Duyệt Duyệt, Bổn cung ra lệnh cho ngươi giải huyệt đạo.” Bắc Thần Hàn biết người bình thường thể giải huyệt đạo mà Tô Duyệt Duyệt điểm. Đáng chết, nữ nhân này càng ngày càng để vào trong mắt.

      Tô Duyệt Duyệt chút sợ hãi ngồi xuống, : “Ta rồi, xin lỗi ta giải huyệt cho các nàng, chịu nhận lỗi, các ngươi cứ tiếp tục đứng đấy làm trò cười .”

      “Tô Duyệt Duyệt, tốt nhất ngươi nên giải huyệt, đừng trách bổn cung.” Bắc Thần Hàn liếc nhìn Tiểu Thúy run rẩy bên cạnh, trầm .

      Tô Duyệt Duyệt theo ánh mắt của nhìn Tiểu Thúy, nàng biết ý trong ánh mắt của , nhưng nàng là Tô Duyệt Duyệt bao giờ để bị uy hiếp lần thứ hai.

      “Ngươi muốn động thủ cứ việc. Nhưng ta trước, nếu ngươi động thủ, ngày mai ta bẩm báo với phụ hoàng ngươi ở đây khi dễ ta, xem ngươi với phụ hoàng như nào.”

      “Ngươi…” Bắc Thần Hàn tức giận nhìn nàng, nàng đúng, nếu phụ hoàng ra mặt, chắc chắn thể thu thập mọi chuyện được, đáng chết, nữ nhân này dám uy hiếp .

      lúc sau, Bắc Thần Hàn bước đến trước mặt Lâm Điệp Nhi, bỏ miếng vải bẩn trong miệng nàng xuống, lạnh giọng : “Hai nàng xin lỗi .”

      Trong mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia đắc ý, xem ra Thái tử này rất sợ Hoàng đế nha! Vốn nghĩ uy hiếp là vô dụng, nhưng nghĩ tới có thể khiến Bắc Thần Hàn khuất phục.

      “Thái tử điện hạ nên làm chủ cho Điệp nhi. Là Thái tử phi khinh người quá đáng, mới vừa…” Lâm Điệp Nhi khóc nức nở, những nét vẽ mặt bởi vì nước mắt mà lem luốc, nhìn xấu xí thể tả.

      “Đủ rồi, nếu như các ngươi đến Duyệt Tâm các, nàng có thể khi dễ các ngươi sao? xin lỗi.” Bắc Thần Hàn lạnh lẽo rống giận.

      Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường bị dọa sợ hãi, cả người phát run, Lâm Điệp Nhi cũng dám oán giận gì.

      “Thái tử phi, xin lỗi, xin người tha thứ cho chúng ta.” Vương Nghê Thường mở miệng trước, mặc dù cam lòng nhưng Thái tử như thế, nàng cũng chỉ có thể xin lỗi.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu chặt lông mày, sửa lại: “Các ngươi lầm rồi, phải xin lỗi ta, mà xin lỗi với nha hoàn của ta.” Sau khi xong, trực tiếp kéo Tiểu Thúy run rẩy đến trước mặt mình.

      “Tiểu Thúy, đừng sợ, có ta và Thải Tử gia làm chỗ dựa cho ngươi.” Tô Duyệt Duyệt cười liếc nhìn Bắc Thần Hàn cáu kỉnh.

      Trong lòng Tiểu Thúy tràn đầy sợ hãi nhìn hai nữ nhân giống như rắn độc trước mắt, cả người run rẩy : “Thái tử phi, quên , nô tỳ quan trọng, bỏ qua cho bọn họ .”

      Tô Duyệt Duyệt để ý tới nàng, tiếp tục nhìn Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường, “ xin lỗi nên có dáng vẻ của người , vẻ mặt này của hai ngươi, giống như Tiểu Thúy thiếu nợ hai ngươi vậy.”

      Tròng mắt Lâm Điệp Nhi thoáng qua tia ác độc, nhưng nhìn lạnh lùng mặt Bắc Thần Hàn, thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Tiểu Thúy, vừa rồi là chúng ta đúng, xin lỗi.”

      “Tiểu Thúy, xin lỗi.” Vương Nghê Thường cũng tình nguyện lời xin lỗi.

      Hai người họ chưa từng bị lăng nhục như vậy, lại còn phải xin lỗi với nô tỳ, tức chết.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 7

      “Được rồi, bọn họ lời xin lỗi, ngươi hãy giải huyệt đạo .” Bắc Thần Hàn lạnh lùng mở miệng.

      Dĩ nhiên Tô Duyệt Duyệt cũng tiếp tục gây khó khăn cho các nàng, đầu tiên giải huyệt đạo cho Vương Nghê Thường, thèm để ý đến ánh mắt của nàng ta, tiếp tục tới trước mặt Lâm Điệp Nhi, nhanh nhẹn giải huyệt đạo, chẳng qua là lúc nàng vừa giải huyệt xong, Lâm Điệp Nhi tức giận trực tiếp giơ tay lên muốn cho nàng cái tát.

      “Ba…” tiếng tát thanh thúy khiến khí xung quanh trở nên lạnh như băng.

      Lâm Điệp Nhi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, má phải xuất vết năm ngón tay đỏ rực. Nàng hoảng sợ kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, thể tin được Bắc Thần Hàn lại đánh nàng, hơn nữa lại còn vì Tô Duyệt Duyệt mà đánh.

      “Ngươi nháo đủ chưa, muốn phạm thượng sao? Thái tử phi cũng dám đánh?” Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, tức giận quát.

      Vương Nghê Thường cũng kinh ngạc nhìn, Tô Duyệt Duyệt chỉ hơi ngạc nhiên, ra khi Lâm Điệp Nhi giơ tay lên nàng biết để tránh, chỉ là chưa kịp phản ứng, có người nhanh tay hơn nàng.

      Lâm Điệp Nhi che má nóng hừng hực, khóc thút thít, giọng ẻo lả: “Gia, người đừng nóng giận, Điệp nhi dám, dám nữa.”

      “Cút.” Bắc Thần Hàn vô cảm lạnh lùng .

      Trước khi Lâm Điệp Nhi còn lườm Tô Duyệt Duyệt cái, sau đó thối lui khỏi Duyệt Tâm các, Vương Nghê Thường cũng dám thêm gì trực tiếp lui ra ngoài.

      Sau đó, Bắc Thần Hàn cũng để hạ nhân ra, trong nháy mắt, chỉ còn hai người ở trong phòng.

      “Ngươi đúng là khiến cho phủ Thái tử tối tăm rối loạn.” Bắc Thần Hàn nhìn nàng .

      Tô Duyệt Duyệt lơ đễnh, ngồi xuống dùng bữa tiếp, “Đây là các nàng tự tìm.”

      Bắc Thần Hàn cũng ngồi xuống theo, rót cho mình chén trà, vừa uống vừa lặng lẽ quan sát Tô Duyệt Duyệt.

      Thấy nàng ăn như hổ đói, nữ nhân này mấy ngày rồi chưa ăn cơm hả? chút dáng vẻ tiểu thư khuê các, chẳng lẽ phải là Tô Duyệt Duyệt trước kia, tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần.

      “Sao ngươi ăn cá?” Bắc Thần Hàn nhìn đĩa cá vẫn nguyên vẹn như lúc đầu, nghi ngờ hỏi.

      Tô Duyệt Duyệt thèm nhìn trực tiếp giải thích: “Từ ta thích ăn cá, sau này cần lãng phí chuẩn bị đồ ăn có cá cho ta, rất lãng phí đó.”

      Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, nhớ, từ Tô Duyệt Duyệt rất thích ăn cá, luôn tranh giành thịt cá với , bữa cho nàng ăn cá nàng khóc nháo đến khi có mới thôi. Nhưng giờ đây, Tô Duyệt Duyệt này lại thích ăn cá, xem ra, nàng phải Tô Duyệt Duyệt trước kia.

      biết tại sao, lại chán ghét Tô Duyệt Duyệt này, vốn rất ghét hôn bị sắp đặt, nhưng mà, giờ đổi thành Tô Duyệt Duyệt này, hình như cũng có cảm giác bài xích. Ngược lại, cảm thấy cuộc sống sau này vui vẻ hơn rất nhiều.

      Khóe mắt Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Bắc Thần Hàn, thấy biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.

      “Này, đẹp trai, ngươi có bệnh à? mình vừa ngồi vừa cười khúc khích, chẳng trách…” Nàng vừa húp canh vừa .

      Mắt Bắc Thần Hàn lóe lên tia tinh ranh, nhìn nàng, “Bổn cung chỉ suy nghĩ, lúc động phòng, làm cách nào khiến ngươi dục tiên dục tử.”

      “Phốc…”

      Bị sặc rồi.

      “Ngươi… Khụ… Khụ.”

      Hiển nhiên Tô Duyệt Duyệt nghĩ tới như vậy, canh trong miệng trực tiếp phun ra ngoài, hơn nữa còn chật vật bị sặc .

      Ánh mắt Bắc Thần Hàn nóng rực nhìn chiếc miệng dính nước của Tô Duyệt Duyệt, “Ái phi, nếu ăn mà thống khổ như vậy, bằng đừng ăn, chúng ta làm chuyện chính.”

      Tô Duyệt Duyệt hung hăng trợn mắt nhìn , biết trong đầu vị Thái tử này chứa cái gì. “Ngươi muốn làm gì tìm hai vị kia của ngươi, đại tỷ ta có hứng thú.”

      Sau khi nàng xong đứng lên, nhưng ngờ toàn thân vô lực, “Có chuyện gì thế này?”

      Bắc Thần Hàn tốt bụng đỡ nàng, rồi cố ý dán chặt thân thể của nàng vào người, “Ái phi, sao thế?”

      “Ngươi… Ngươi bỏ thuốc trong đồ ăn của ta?” Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt nhìn Bắc Thần Hàn, muốn đẩy ra nhưng lại xụi lơ trong lòng .

      Khóe miệng Bắc Thần Hàn xuất nụ cười quỷ dị, giọng chậm rãi truyền tới tai nàng.

      “Mèo hoang , tối nay nàng trốn thoát được đâu, bổn cung thừa nhận, chơi đùa ngươi thích hơn Tô Duyệt Duyệt trước kia nhiều, chúng ta cũng nên nắm chắc tốt thời gian .”

      “Ngươi, ghê tởm, cái người biến thái này, được động ta…” Tô Duyệt Duyệt tức giận nhìn chằm chằm, nhưng tiếng mắng lại trở thành tiếng rên rỉ mềm mại.

      Bắc Thần Hàn để ý tới lời mắng của nàng, ôm lấy thân thể mềm yếu vô lực của nàng, rất nhanh tới bên giường, sau đó đặt nàng nằm xuống.

      Bắc Thần Hàn nhìn khuôn mặt nhắn vừa hốt hoảng nhưng lại quật cường của nàng, ý cười càng lớn, ra chỉ muốn hù dọa nữ nhân lớn mật này. Bởi vì biết nữ nhân này ngoan ngoãn chịu khuất phục, cho nên làm gì khác hơn là sai người trong bếp thêm thuốc vào đồ ăn của nàng, sau đó để mình báo thù tốt.

      chậm rãi nâng tay, chút do dự kéo đai bên hông nàng, bờ vai trắng noãn nhanh chóng lộ ra ngoài, phía dưới chiếc yếm hồng là bầu ngực như như , khiến cho mắt Bắc Thần Hàn trở nên nóng bỏng.

      tại, thấy trừng phạt Tô Duyệt Duyệt bằng cách này hình như được tốt lắm, ngược lại chính bản thân lại thấy khó chịu. Đáng chết, sao bản thân lại có phản ứng nhanh như vậy chứ.

      Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt giao động, đột nhiên thay đổi chủ ý, “Thái tử gia, người ta là lần đầu, dịu dàng chút a.”

      Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, biết nữ nhân này muốn giở trò gì. Nhưng mà, suy nghĩ kỹ, nàng trúng mê dược, thể chạy trốn được, dĩ nhiên cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lấn tới. Tuy nhiên, nữ nhân này như thế cũng hợp ý .

      Chỉ là trong lòng hơi thất vọng, nghĩ rằng nữ nhân này cũng như Tô Duyệt Duyệt trước kia, thể chờ đợi được muốn sủng hạnh.

      “Được, như ngươi mong muốn.” Bắc Thần Hàn gật đầu cười , ánh mắt thoáng qua khinh bỉ.

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt lóe lên tinh quáng, dám tính kế nàng, nàng cho biết, dục cầu bất mãn(*), mà còn là mỹ nam, vậy nàng phải chà đạp thỏa mãn phen.

      (*) Dục cầu bất mãn: được đáp ứng dục vọng.

      Bắc Thần Hàn phủ lên cái miệng nhắn mê người, thể phủ nhận, miệng này ngọt ngào, Tô Duyệt Duyệt cũng vội vã mở miệng nghênh đón chiếc lưỡi cường hãn của , thành thục đáp lại nụ hôn kia.

      “Đáng chết, rốt cuộc ngươi hôn qua bao nhiêu nam nhân rồi hả?” thuần thục của nàng khiến Bắc Thần Hàn tức giận, lập tức dừng nụ hôn sâu chất vấn nàng.

      Tô Duyệt Duyệt bất mãn, thẳng thắn: “ nhiều, trăm người.”

      Khuôn mặt Bắc Thần Hàn lập tức tràn đầy sương lạnh, nghiến răng: “ trăm người…”

      Nữ nhân này dám tìm nhiều nam nhân như vậy, đáng giận, coi Thái tử gia chết rồi sao? Cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu Bắc Thần Hàn, bàn tay thò vào trong áo nàng thô bạo vuốt ve hai bầu ngực.

      “Này, phải ngươi dịu dàng chút sao?” Tô Duyệt Duyệt nhíu mày, trợn mắt nhìn .

      Bắc Thần Hàn trả lời, cúi đầu hung hăng mút chặt miệng nhắn, bàn tay dùng sức xé áo, trong nháy mắt hai bầu ngực lộ ra ngoài, lõa lồ trước mắt .

      Mặc dù Tô Duyệt Duyệt muốn dừng lại ngay lập tức, nhưng suy nghĩ thời cơ còn chưa tới, cứ như vậy bỏ qua quá lợi cho rồi. Vì vậy, nàng chậm rãi vòng tay lên ôm lấy cổ Bắc Thần Hàn, đáp lại nụ hôn của .

      Bắc Thần Hàn thấy nàng chủ động, lửa giận đáy lòng cũng hơi lui, thay vào đó là dục hỏa phía dưới càng trở nên nóng rực. Buông miệng của nàng ra, dần dần rời xuống, hôn vành tai bé, hôn bả vai, hôn xương quai xanh, cuối cùng dừng lại bầu ngực tròn trịa mê người kia.

      “Ái phi hình như đợi được, ngươi nhìn thân thể mình xem, phản ứng rồi này.” Bắc Thần Hàn cười xấu xa, bàn tay trực tiếp thò vào tiết khố của nàng xoa xoa.

      Cả người Tô Duyệt Duyệt run lên, được, nếu tiếp tục cái tên biến thái này chưa kịp làm gì nàng điên trước mất, bỗng chốc Tô Duyệt Duyệt nhổm dậy đè Bắc Thần Hàn ở phía dưới, trực tiếp ngồi vị trí nhạy cảm của .

      “Thái tử gia, người chơi đủ lâu rồi, nên đến lượt nô tỳ.”

      Đầu tiên là Bắc Thần Hàn sửng sốt, sau do dự gật đầu, “Được, ngươi muốn chơi như nào?”

      Bởi vì cảm giác được nữ nhân này đè lên chỗ cố gắng kìm nén, loại dẫn dụ trí mạng này, khiến tự chủ được nuốt nước miếng, hận thể vào trong cơ thể nàng để trừng trị nàng phen.

      Tô Duyệt Duyệt cười quỷ dị, bàn tay bé, chậm rãi mở vạt áo của , bộ ngực tinh tráng khiến Tô Duyệt Duyệt phải tán thưởng phen. Dựa vào hiểu biết của mình, nàng cúi người xuống hôn lên yết hầu của , hài lòng nghe được tiếng gầm .

      “Đáng chết, được rồi.” Bắc Thần Hàn nhịn được trêu đùa như vậy, nhanh chóng đứng dậy cởi hết toàn bộ y phúc người mình, sau đó đè tiểu tinh phía dưới, chuẩn bị đêm hoan lạc.

      Tô Duyệt Duyệt thấy thời cơ tới, ánh mắt tinh quái chuyển động, “ đẹp trai, xem, nếu nam nhân thể phát tiết dục hỏa như thế nào nhỉ?”

      Bắc Thần Hàn hiểu ý của nàng, trực tiếp thốt lên: “Như lấy tính mạng .” Sau khi xong, mở bung hai chân tiểu tinh ra, chuẩn bị phá cửa mà xông vào.

      Tô Duyệt Duyệt cười quỷ dị, trực tiếp giơ tay điểm huyệt , cũng hung hăng đạp xuống khỏi chiếc giường.

      “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám đạp Bổn cung xuống?” Bắc Thần Hàn thể động đậy nằm mặt đất, cả người trần truồng, còn cả tiểu dưa chuột ngẩng cao đầu kia ngừng kêu gào nàng tuyệt tình.

      Tô Duyệt Duyệt vô tội nhìn Bắc Thần Hàn nằm mặt đất, “Ta đạp ngươi xuống giường làm sao, ai bảo ngươi muốn đụng vào ta.”

      Sau khi xong, nàng tốt bụng cầm cái chăn đắp lên thân thể trần truồng kia, “Cẩn thận đừng để tiểu dưa chuột cảm lạnh nhé!”

      Bắc Thần Hàn tức giận nhìn chằm chằm, dục hỏa trong cơ thể thể dập tắt nhanh được, nữ nhân đáng chết này, muốn chọc tức chết mà.

      “Ngươi trúng thuốc mê?” cắn răng cả giận .

      Tô Duyệt Duyệt làm biểu tình như nhìn kẻ ngốc, tốt bụng giải thích: “Về thuốc mê của ngươi, làm sao ta ngửi thấy, ngươi biết bỏ thuốc, chẳng lẽ ta biết uống thuốc giải hay sao? Ngu ngốc.”

      Ánh mắt Bắc Thần Hàn lại cực kỳ khó coi, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cho nên, từ đầu tới cuối ngươi đều đùa giỡn Bổn cung phải ?”

      ra ngay từ bắt đầu nàng diễn trò, đáng giận, vốn muốn trừng phạt nàng, cuối cùng lại bị nàng trêu đùa thành như này.

      Tô Duyệt Duyệt vô tội nhìn , bất mãn : “Như thế thể trách ta, là người ai muốn thành khỉ diễn hả, hắc hắc… đẹp trai, sàn nhà lạnh như vậy, có thể giúp giảm bớt giục hỏa, hãy ngoan ngoãn nằm đất ngủ đêm . Ngủ ngon.”

      “Tô Duyệt Duyệt, nữ nhân đáng chết này, nhanh chóng giải huyệt cho Bổn cung.” Bắc Thần Hàn nổi giận đùng đùng hét lớn, chẳng qua là Tô Duyệt Duyệt cũng vô tình thèm đáp lại.

      đường đường là Thái tử, lại bị nữ nhân đáng giận này đạp xuống giường, còn phải nằm sàn nhà ngủ đêm. Đáng chết. Thù này sớm muộn trả lại, ăn nàng sạch , khiến nàng cam tâm tình nguyện nằm dưới người , tiểu tinh đáng hận.
      noairlinhdiep17 thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 8

      Sáng sớm.

      Bắc Thần Hàn mặt mũi khó coi ngồi ghế chủ vị, thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Duyệt Duyệt bên dùng bữa, nữ nhân này lại có thể để nằm mặt đất cả đêm, khiến sáng dậy thắt lưng đau nhức, mà nàng được lắm, dáng vẻ như có chuyện gì xảy ra.

      Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn để ý tới đôi mắt sắc bén như muốn đâm nàng ngàn nhát kia, chỉ chăm chú ăn cháo.

      “Thái Tử điện hạ, nô tỳ tới thỉnh an người.” Lúc này, bốn nữ nhân xinh đẹp nối bước tiến vào.

      Trong đó có hai người tối hôm qua bị chỉnh rất thảm, Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường, hai người khác là hai tiểu thiếp của Bắc Thần Hàn, khí chất khác biệt gì so với hai người kia.

      “Ngồi , cùng dùng bữa.” Sau khi Bắc Thần Hàn quét mắt qua Tô Duyệt Duyệt, lạnh lùng .

      Mấy nữ tử rối rít tranh đoạt chỗ ngồi, bởi vì Tô Duyệt Duyệt ngồi ở bên phải Bắc Thần Hàn, cho nên bốn người kia chỉ có thể tranh chỗ bên trái còn lại, cuối cùng là Lâm Điệp Nhi đoạt được.

      “Gia, nô tỳ muốn ăn bánh quẩy.” Lâm Điệp Nhi ỏn ẻn ôm cánh tay Bắc Thần Hàn làm nũng.

      Cả người Tô Duyệt Duyệt run lên, mặc dù nghe giọng của Lâm Điệp Nhi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe nhịn được nổi đầy da gà.

      Bắc Thần Hàn cưng chiều sờ mũi nàng, “Được. Bổn cung sai người chuẩn bị.”

      Cặp mắt phượng kiêu căng của Lâm Điệp Nhi khiêu khích nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhưng Tô Duyệt Duyệt thèm để ý nàng ta, chỉ tiếp tục dùng bữa. Lúc này đột nhiên xuất ba vị khách mời. Khi nào Duyệt Tâm các của nàng là nơi tụ họp thế này.

      “Thái Tử nhàn nhã nha, sáng sớm có nhiều mỹ nhân dùng bữa cùng.” giọng dịu dàng vang lên.

      Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn qua, ngay lập tức hít hơi, thiếu chút nữa phun thìa cháo trong miệng ra ngoài. Người mở miệng là nam tử thân áo xanh, gương mặt kia tuyệt đối là nghiệt, lại còn đẹp thể tả hết được nữa chứ.

      Tầm mắt dời sang người bên cạnh, chỉ muốn mở miệng cười to, máu mũi còn suýt nữa phun trào, sao mỹ nam cổ đại càng ngày càng đẹp hơn thế này? công bằng, tại sao ở đại nàng được gặp các nghiệt này đây? Hai nam tử bên cạnh cũng là nghiệt cực phẩm, có phải nàng giành được cái gì ? Nếu tại sao khắp nơi đều nhìn thấy mỹ nam thế này?

      “Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, các ngươi tới rồi hả. Ngồi , cùng dùng bữa.” Bắc Thần Hàn cười, sau lại phân phó hạ nhân chuẩn bị thêm chén đũa.

      Con ngươi Tô Duyệt Duyệt lóe lóe, nhìn ba người bọn họ, nghi ngờ mở miệng hỏi, “Ba người các ngươi, ai là lão Nhị?”

      Bắc Thần Hàn hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế, ba hoàng tử kia có chút kinh ngạc, từ Tô Duyệt Duyệt sống trong hoàng cung, lại có thể biết bọn họ, có chuyện gì sao?

      “Ta là lão Nhị, hoàng tẩu quên rồi sao?” người mặc y phục màu xám tro, khuôn mặt nghiệt mang chút ý tứ kỳ lạ, khiến người ta vừa nhìn biết là lãng tử hoa tâm.

      Tô Duyệt Duyệt nhíu mày cái, vô cùng hài lòng đối với từ ‘hoàng tẩu’ này, ngược lại khá quan tâm tới người được gọi là lão Nhị này.

      “A, ra ngươi chính là lão… Nhị… a…” Tô Duyệt Duyệt cố ý dời tầm mắt xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở khu vực nhạy cảm của .

      Ngay lập tức Nhị hoàng tử hiểu được ý tứ Tô Duyệt Duyệt ‘lão Nhị’ là gì, khuôn mặt nghiệt tự chủ nở hai đóa đỏ ửng, lúng túng vội vàng ngồi xuống, để Tô Duyệt Duyệt tiếp tục nhìn ‘lão nhị’ của .

      “Hoàng huynh, lần sau đừng gọi ta là lão Nhị nữa.” nhịn được nhắn nhủ.

      Gương mặt Bắc Thần Hàn cũng khó chịu theo, phía dưới véo Tô Duyệt Duyệt cái, “Tô Duyệt Duyệt, đừng có muốn những thứ được, nghe chưa?”

      Tô Duyệt Duyệt thèm để ý , giả bộ như có chuyện gì xảy ra, nàng nghe theo… mới là lạ.

      Hai hoàng tử khác cũng vội vàng ngồi xuống, Tứ hoàng tử mở miệng trước, “Hoàng tẩu có biết Bổn vương là ai ?”

      Tô Duyệt Duyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiệt kia, tự chủ nuốt nước miếng, lắc đầu, “Ta phải là hoàng tẩu của các ngươi, hoàng tẩu của các ngươi chết rồi.”

      Quả Tô Duyệt Duyệt trước kia chết, nàng cũng sai.

      Mọi người hít hơi, Tô Duyệt Duyệt này nguyền rủa mình chết rồi sao? Người còn sống sờ sờ trước mặt bọn họ, lại chết, sắc mặt Bắc Thần Hàn khẽ biến, vội vàng ra mặt giải thích.

      “Hoàng đệ chớ trách móc, Duyệt Duyệt, nàng chẳng qua là mất trí nhớ.”

      “Này, ta mới …” Tô Duyệt Duyệt muốn phản bác lời bị Bắc Thần Hàn cầm cái bánh bao chặn miệng nàng lại.

      “Bổn cung thấy ngươi phát dục được tốt lắm, ăn nhiều bánh bao chút rất tốt.” tựa đầu vào bên vai nàng mập mờ , ánh mắt còn quên liếc xuống ám chỉ bộ ngực của nàng.

      Tô Duyệt Duyệt hung hăng trợn mắt lườm cái, cũng liếc hai bộ ngực mình, cũng mà. Nhưng suy nghĩ kỹ cũng đúng, trước mắt người biến thái này, thích những nữ nhân ngực lớn có đầu óc, xem chút những người xung quanh kia cũng biết rồi.

      Tứ hoàng tử lúng túng cười cái, tiếp tục mở miệng : “Hoàng huynh và hoàng tẩu ân ái nha. Xem ra tân hôn của hai người sống với nhau cũng tệ. Tam ca, huynh cảm thấy sao?”

      Nhưng Tam hoàng tử chỉ mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Duyệt Duyệt. Tứ hoàng tử thấy như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt cảm nhận ràng ánh mắt nhìn chằm chằm mình, vì vậy ngước mắt lên nhìn, lại phát ánh mắt mang theo tình của Tam hoàng tử hướng về mình.

      “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Tô Duyệt Duyệt có chút lúng túng, nghi ngờ hỏi Tam hoàng tử. Nàng biết tại sao vị hoàng tử kia lại dùng ánh mắt nóng bỏng đấy nhìn nàng, chẳng lẽ và Tô Duyệt Duyệt trước kia là tình nhân? Có thể sao?

      Bắc Thần Hàn liếc nhìn Tam hoàng tử cái, sắc mặt cũng lạnh hơn mấy phần, trước kia cũng biết từ tới lớn Tam hoàng tử đều thích Tô Duyệt Duyệt, cũng hiểu tại sao phụ hoàng lại tứ hôn Tô Duyệt Duyệt gả cho Tam hoàng tử.

      Nếu như trước kia, đối với ánh mắt này của hoàng đệ để ý, nhưng Tô Duyệt Duyệt bây giờ phải là Tô Duyệt Duyệt trước kia, giờ phút này thấy hoàng đệ dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm thê tử của mình, trong lòng biết là tư vị gì.

      “Duyệt Duyệt, ngươi nhớ ra ta sao? Ta là Lẫm ca ca, nàng quên rồi sao?” Bắc Thần Lẫm thèm để ý ánh mắt của mọi người, dịu dàng nhìn Tô Duyệt Duyệt.

      Tô Duyệt Duyệt lúng túng cười, bị cái loại ánh mắt nóng rực đó khiến bối rối, vội vàng né tránh ánh mắt đó.

      nhớ , hắc hắc.”

      Nhị hoàng tử Bắc Thần Liệt thấy mặt Bắc Thần Hàn lạnh như băng, vội vàng giảng hòa, ho khan, “Được rồi, mọi người mau dùng bữa ! Thử chút đồ ăn phủ Thái tử so với phủ của chúng ta có phong phú hơn …”

      Lâm Điệp Nhi thu hoàn toàn thái độ của Bắc Thần Lẫm và Tô Duyệt Duyệt vào đáy mắt, tròng mắt cũng lóe lên, hình như tính toán cái gì, sau đó lại khôi phục bình thường, nhấc cánh tay Bắc Thần Hàn lên.

      “Gia, nô tỳ muốn người đút bánh quẩy.” Lâm Điệp Nhi uốn éo liếc nhìn rồi đĩa bánh quẩy vừa đưa lên.

      Bắc Thần Hàn liếc Tô Duyệt Duyệt cái, nhanh chóng cầm lên chiếc bánh quẩy đưa cho Lâm Điệp Nhi, “Điệp Nhi, lúc còn nóng ăn .”

      Trước bàn mọi người dường như để ý, cúi đầu chăm chú ăn cháo trong chén của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt trợn to hai mắt nhìn Lâm Điệp Nhi ăn chậm rãi ăn bánh quẩy.

      “Nha, ra là Điệp Nhi nương thích thổi sáo a! Có ý tứ…” Nàng giả bộ kinh ngạc hô.

      Mọi người hiểu ý tứ Tô Duyệt Duyệt, đều quay đầu sang nghi hoặc nhìn nàng, Lâm Điệp Nhi càng hiểu ra sao, : “Thái tử phi có ý gì, nô tỳ thổi sáo mà!”

      sao? Ta thấy ngươi thích ăn bánh quẩy như vậy, ngươi biết bánh quẩy giống cái gì sao? Dáng vẻ ngươi mở miệng ngậm bánh quẩy giống cái gì nha!!!” Tô Duyệt Duyệt tốt bụng giải thích cho nàng ta phen.

      Mọi người cùng rối rít nhìn về phía Lâm Điệp Nhi, đúng lúc thấy nàng ngậm chiếc bánh quẩy dài kia vào miệng, rốt cuộc hiểu ý tứ của Tô Duyệt Duyệt. Lâm Điệp Nhi nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt.

      Gương mặt Bắc Thần Hàn trở nên thối, cũng nhìn chằm chằm Tô Duyệt Duyệt, cắn răng, “Tô Duyệt Duyệt, câm miệng…”

      Đáng chết, nữ nhân này ăn cơm còn có thể nghĩ đâu, mỗi lần đều ra những câu kinh người, trong đầu nàng rốt cuộc có thứ gì đây!?

      Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn cái, đôi mắt mở to vô tội, liếc ngang dọc rồi tiếp tục : “Điệp Nhi nương của chúng ta lại chỉ ăn bánh quẩy của Thái tử nha! Có phải tương đối ngon hay hả? Điệp nhi nương…”

      Đột nhiên Bắc Thần Liệt phun cháo trong miệng ra ngoài, nhịn được bật cười: “Ha ha ha ha… Duyệt Duyệt, từ khi nào ngươi trở nên có sức tưởng tượng như vậy hả? Bánh quẩy của hoàng huynh, chính là ý tứ Điệp Nhi ngậm… hoàng huynh… Ha ha…”

      Tô Duyệt Duyệt cười hi hi nhìn Bắc Thần Liệt, nhìn phía dưới của cái, “Lão Nhị à! Ngươi lúc nào rảnh rỗi cũng có thể đút tiểu thiếp món bánh quẩy của ngươi , nhìn các nàng có lẽ giống như Điệp Nhi nương, ăn đến nghiện…”

      Bắc Thần Liệt nghe xong, lại bật cười lần nữa, ngay cả những người xung quanh cũng cười rối rít, cười suýt nữa ăn được tiếp.

      “Bánh quẩy ta đút, nhưng cây lão Nhị được… Ha ha…” Bắc Thần Liệt cười lớn .

      Bốn nữ nhân ngồi xung quanh mặt đỏ đến tận mang tai, loại chuyện này, Thái tử phi lại có thể công khai hàn huyên với Nhị hoàng tử. Ngược lại Tam hoàng tử kinh ngạc nhìn Tô Duyệt Duyệt chằm chằm, đối với to gan này của nàng, cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ mất trí nhớ khiến tính tình đại biến hay sao?

      Đầu tiên Bắc Thần Hàn hung hăng trợn mắt nhìn Nhị hoàng tử cái, ý là quá nhiều rồi, lại nhìn Tô Duyệt Duyệt.

      “Tô Duyệt Duyệt, bắt đầu từ giờ cho đến khi mọi người dùng xong bữa, cho phép ngươi thêm câu nào nữa.” nhẫn giận cắn răng .

      Tô Duyệt Duyệt thèm liếc , nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, tiếp tục như có việc gì ăn cháo nóng của mình. Trong tay Lâm Điệp Nhi vẫn cầm nửa chiếc bánh quẩy như củ khoai nóng, hất vội ra.

      “Sau này ai được phép ăn bánh quẩy nữa.” Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, cẩn thận giao phó.

      Bắc Thần Liệt bật cười lần nữa, nhìn , “Hoàng huynh, bánh quẩy này đắc tội huynh, chừng Điệp Nhi nương còn muốn ăn mà.”

      Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu cho Bắc Thần Liệt ánh mắt tán thưởng, ý rất hay.

      Lâm Điệp Nhi nghe thấy, sắc mặt đỏ rực lần nữa, điên cuồng lắc đầu, “ cần, nô tỳ sau này bao giờ ăn bánh quẩy nữa.”

      Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua vẻ đắc ý, dám khiêu khích với đại tỷ ta, ngươi còn non lắm…
      noairBetty thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Mẹ mình cầm mất lap của mình rồi, nên tuần này thể đăng được 2 chương tiếp.

      Tuần sau mình đăng 5 chương + 1 chương bonus chúc mừng năm mới nhé!!!

      Chúc cả nhà năm mới vui vẻ └(^o^)┘


      :yoyo45: :yoyo45: :yoyo45: :yoyo45: :yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :