Mỹ nhân kế, quân cờ vương phi - Tố Tử Hoa Thương (C39/297)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :044:CHƯƠNG 35. VÀO CUNG CHỮA BỆNH:044:

      Trước cửa Vương phủ, Linh Lung tay cầm dù, mình đứng trong mưa.

      “Vương gia!” Lãnh Kỳ Túc vừa xuống xe, nàng chạy đến nghênh đón, nhưng mới vừa mở miệng toan gì đó, bất ngờ nhìn thấy sau lưng là hai chiếc xe ngựa hoàng gia tinh xảo cùng hai hàng hàng Thái giám cung nữ cầm ô. Sắc mặt nàng thoáng chốc trắng bệch, biết xảy ra chuyện gì, “Bọn họ là?”

      “Là người Thái hậu phái tới để đón Vương phi vào cung chữa bệnh”

      Đón Vương phi vào cung?

      Đến tận khi Lãnh Kỳ Túc xòe ô bước vào Vương phủ, Linh Lung vẫn như cũ đứng ngây ra đó, rất lâu sau vẫn chưa thích ứng kịp lời .

      đột nhiên vào cung, khiến nàng mực lo lắng vì tình riêng mà hành .

      Xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi, cuối cùng vẫn là nam nhân trưởng thành, trầm ổn và lấy đại cục làm trọng.

      Đem nữ nhân kia vào cung, quả phương pháp hoàn hảo để chứng minh trong sạch cho bản thân .

      Lúc Lãnh Kỳ Túc bước vào U Mai uyển, có vài thái giám nhanh nhẹn dìu Mặc Sương từ giường ngồi dậy.

      Nhìn nàng bây giờ chẳng khác nào phiến lá úa màu, người mặc độc chiếc yếm, còn hạ thân là chiếc quần lông, nơi hõm cổ cùng bả vai giờ mảng máu thịt mơ hồ. Nàng cứ vậy mà trơ mắt nhìn, chút động đậy, như hình nộm gỗ vô tri tùy người đặt để.

      thái giám chú ý, vô tình chạm vào vết thương vai Mặc Sương, khiến nàng rốt cục cũng có phản ứng. Nàng đau đến nỗi mày nhăn thành đường, miệng phát ra những tiếng rên hừ hừ nho .

      Lãnh Kỳ Túc mày nhíu lại, môi mím chặt, cước đá vào ngực thái giám đó, “Tránh ra, tên nô tài biết nặng này!”

      Thái giám bị dọa đến run rẩy, ngừng quỳ lạy xin tha, tay y ôm lấy ngực, dù rất đau nhưng dám kêu thành tiếng.

      “Các ngươi ra ngoài cửa đứng hầu , để Bổn vương bồng Vương phi ra ngoài!”

      Nhìn sắc mặt giận đến xanh tím của , mọi người ai nấy đều dám hó hé gì, chỉ nhanh chóng cẩn thận đặt Mặc Sương về giường, hướng hành lễ cái rồi nhanh chóng ra ngoài.

      Bách Hợp cắn môi bí bách đứng đó, nàng dè dặt nhìn , cảm thấy cũng được mà ở lại cũng xong. Chiếc áo thấm nước mưa giờ dính chặt vào người nàng, từng giọt từng giọt tí tách cứ thế chảy xuống.

      Lãnh Kỳ Túc nhìn nàng cái, khỏi nghĩ đến việc buổi trưa này, nàng quỳ trong mưa cầu xin mình.

      Quả là nha đầu trung thành!

      “Ngươi cũng lui xuống ! Và thay ngay bộ quần áo sạch, nếu như cả nha đầu cũng ngã bệnh lấy ai vào cung chăm sóc Vương phi?”

      Bách Hợp nhất thời vui mừng, tin là hỏi lại, “Ý Vương gia là nô tỳ có thể vào cung hầu hạ Vương phi sao?”

      Lãnh Kỳ Túc trả lời nàng, quay người đến bên giường, nhìn chăm chăm người nằm đó. Bách Hợp thấy thế cũng gì thêm, lòng đầy vui mừng lui xuống.

      Trong phòng phút chốc tĩnh lặng rất nhiều, chỉ còn tiếng mưa rơi từng viên gạch ngói.

      Lãnh Kỳ Túc sóng mắt lay đọng, giải thích được tư vị trong lòng bây giờ.

      Sức tàn phá của Bán diện thương hiểu rất , nhưng chứng kiến tình trạng của Mặc Sương bây giờ, lòng kiềm được đau đớn. Mới hai mươi mấy ngày gặp, người sống vui vẻ sờ sờ ra đó bị hành hạ đến nông nỗi này.

      Mà nữ nhân này, thế nhưng sai người cầu xin , nghe Bách Hợp kể, hôm nay là nhân lúc nàng hôn mê, nàng ta tự mình làm chủ, mới có màn cầu tình ban trưa.

      Phải là nữ nhân kiên cường và sắt đá đến thế nào mới chịu đựng được tất cả đây? Lần đầu tiên mới có loại rung động đến sâu sắc như vậy.

      Vén tấm mền đắp người nàng ra, nhàng ôm nàng vào trong lòng, phát nàng bây giờ như đứa trẻ.
      Chris thích bài này.

    2. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :031:CHƯƠNG 36. GẶP MẶT LẦN CUỐI:031:

      Vòng tay quen thuộc, mùi long diên hương nhàn nhạt, đôi mắt vốn chìm trong khoảng tối mịt của Mặc Sương cuối cùng cũng chầm chậm hé mở.

      cuối cùng cũng đến rồi

      Chỉ là, nàng nghĩ đến, lý do đến đây là để đưa nàng vào cung.

      ra trước đây, trong lòng nàng có vô vàn những suy đoán, nhưng bị đưa vào cung là điều tồi tệ nhất.

      Nàng giờ như củ khoai bỏng tay nên tên nam nhân này tiếc mà giao nàng lại cho Dật ca ca

      Nếu Dật ca ca cứu nàng thân phận nàng lập tức bị hoài nghi.

      Còn nếu Dật ca ca kiên quyết cứu nàng nàng chỉ còn con đường chết.

      Bất luận là cứu hay cứu, tên nam nhân này vẫn chọn cách hy sinh nàng để giũ sạch mối quan hệ của bản thân cùng Phong gia.

      Yếu ớt tựa vào lồng ngực , nghe nhịp tim bình ổn của , biết vì sao, nàng cảm thấy hôm nay mình tỉnh táo cách lạ thường.

      Chẳnng lẽ đây là thứ mà người ta vẫn thường gọi là hồi quang phản chiếu sao?

      Nàng chầm chậm ngẩng đầu, vừa hay chạm ngay vào ánh mắt của .

      Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, thế giới phút chốc dường như ngừng trôi, ngay cả trận mưa gió tầm tã bên ngoài cũng còn tồn tại.

      Lãnh Kỳ Túc phát mắt bên trái của nàng vẫn như lúc trước trong suốt như dòng suối, còn mắt bên phải ... tia thần sắc cũng chẳng có.

      Quả nhiên mắt ấy mù rồi!

      nhìn nàng, bản thân có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên biết nên lời là như thế nào.

      Rất lâu sau, mới từ tốn cúi người xuống, ghé vào tai trái nàng, nhàng hỏi, “Nàng... vẫn ổn chứ?”

      biết, tai phải của nàng còn nghe thấy gì được nữa.

      Đợi rất lâu sau, nhưng vẫn nghe thấy nàng trả lời mình, chỉ là có giọt nước thuận theo tai nàng rơi vào miệng , nóng ấm, mặn chát!

      Là nước mắt!

      Lãnh Kỳ Túc chấn động, trái tim dường như bị thứ ấy khoét vào lỗ, cứ thế chầm chầm khoét sâu vào, nỗi đau cũng từ đó dần dần lớn hơn.

      nhàng đưa tay lau giọt lệ bên khóe mắt nàng, kiềm chế thanh khàn đặc, “Vì sao bảo Bách Hợp đến tìm Bổn Vương?”

      Tìm rồi thế nào? Ngươi ra tay cứu giúp ta sao?

      Nếu như muốn cứu, tại sao bây giờ lại đem tống nàng vào cung?

      Mặc Sương miễn cưỡng cười cái, “Bởi Vương gia từng đây chẳng phải là độc gì ghê gớm cả, cho nên thiếp thân nghĩ vẫn là nhịn chút qua thôi”

      “Đúng, đây chẳng phải là độc gì ghê gớm cả!” nhếch miệng cười, dịu dàng như gió xuân thổi qua, “Sau khi nàng vào cung rồi, Hoàng thượng lệnh cho ngự y bào chế thuốc giải, yên tâm, sao đâu!”

      sao? Mặc Sương trong lòng cười khổ, tên nam nhân này, đến giờ phút cuối cùng rồi mà vẫn có thể diễn kịch được.

      Nàng mệt mỏi rồi.

      muốn diễn cùng nữa.

      ra, nàng cũng thể vì lòng ích kỉ mà oán trách . Vì dù sao cũng chỉ là bảo vệ bản thân mà thôi.

      Chầm chậm nhắm chặt hai mắt, nàng nhìn nữa, cũng chẳng buồn thêm câu nào.

      Trong màn mưa, đoàn xe dần dần xa, Lãnh Kỳ Túc thu tầm mắt lại, quay người trở vào trong.

      “Vương gia tự mình đưa Vương phi vào cung sao? Dù sao...” Linh Lung vội vã đuổi theo sau, thay mở ô, muốn lại thôi.

      “Dù sao cái gì?” đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, Lãnh Kỳ Túc mặt vô cùng trầm tĩnh, bước nhanh như bay.

      “Dù sao... đây cũng có thể là lần gặp mặt cuối cùng”, suy cho cùng vẫn là sinh mệnh, chưa kể nàng ấy còn là chính phi của .

      Lãnh Kỳ Túc đột ngột dừng lại, quay đầu , “Ai bảo với ngươi rằng nàng chết?”
      Chris thích bài này.

    3. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :1:CHƯƠNG 37. NÀNG ẤY HỘC MÁU RỒI!:1:

      Lãnh Kỳ Túc đột ngột dừng lại, quay đầu , “Ai bảo với ngươi rằng nàng ấy chết?”

      Linh Lung ngẩn ra, có chút hiểu ý tứ của , “Chẳng lẽ Thái hậu cứu nàng ấy sao?”

      “Bà ta đương nhiên rất muốn cứu”, Lãnh Kỳ Túc cười lạnh, sau đó quay người tiếp tục về phía trước, “Đây cũng chính là lý do Bổn vương đưa nàng vào cung, tuy ta độc là do bà ta hạ, nhưng dù gì nữa nàng ấy cũng từ vuốt mèo của bà ta mới trúng phải đọc Bán diện thương. Bà ta rất coi trọng sỉ diện, và để chứng minh cho trong sạch của mình, nhất định triệu Vương phi vào cung, để Thái y tìm thuốc giải cứu nàng”

      ra là như vậy, Linh Lung gật gật đầu. Ấy, mà đúng, nghĩ cách tìm thuốc giải? Chẳng lẽ đấy phải độc do Thái hậu hạ sao?

      “Thái hậu có thuốc giải sao?”

      có, vì độc đó phải do bà ta hạ”

      Qủa nhiên là vậy! Cũng đúng, người vượt qua vô số màn đấu đá hậu cung để leo lên ngôi vị Thái hậu như bà, nhất định phải là nữ nhân vô cùng thông minh, thế sao có thể hành sơ suất như vậy?

      “Chẳng lẽ là Hoàng thượng?” người muốn quét sạch tàn dư Phong gia và dồn Vương gia vào đường chết còn ai khác ngoài mẫu tử hai người này đâu chứ?

      Lãnh Kỳ Túc trả lời, khóe môi mỏng lạnh lùng kéo lên thành đường, trong đầu bất giác lại lóe lên cảnh trong Từ Ninh cung ngày đó, Lãnh Kỳ Dật là người đầu tiên tiến đến dìu Mặc Sương.

      Linh Lung hiểu , nhưng nếu Hoàng Thượng hạ độc mà Vương gia lại là người giải độc, vậy đó chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, vừa nhìn liền hiểu, lại như tự tát vào mặt mình sao?

      Còn có, Vương phi đối với Hoàng thượng mà chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ, vậy y có hay vì bảo toàn danh dự của Thái hậu mà ra tay cứu giúp kẻ xa lạ chút phân lượng gì với mình?

      Linh Lung có chút hiểu, “Hoàng Thượng cứu Vương phi sao?”

      Trong lúc chuyện, hai người đến trước Mặc Vũ Hiên, Lãnh Kỳ Túc nhìn nàng cái, bước ra khỏi dù, khóe môi mỏng chầm chậm phun ra hai chữ, “ thể”

      thể?

      Ling Lung ngẩn ra hồi lâu, vậy trước sau vẫn thoát khỏi chữ chết!

      Vương phi nhiều lắm chỉ còn bốn ngày để sống, cho dù Thái hậu có lòng nữa, và Thái y dù cho kiên nhẫn thế nào, đối với loại kịch độc như vậy sao có thể chỉ trong ba bốn ngày điều chế ra thuốc giải?

      ****

      Mặc Sương sau khi vào cung được an bài ở tại điện Bồng Lai, đó là nơi các ngoại thần tiến cung thường ở lại, và cũng là nơi cách Thái y viện gần nhất.

      Để tránh hiềm nghi, ngày cùng Thái hậu, thái y đến chẩn bệnh, Lãnh Kỳ Dật chỉ lộ ra biểu cảm lạnh tanh, còn sau đó cũng chẳng ghé qua lần nào nữa.

      Nhưng mà, y lại sai công công thân cận đưa đến rất nhiều thuốc bổ, và trong những tráp thuốc ấy, nàng nhìn thấy bức thư của y.

      Y rằng, chỉ vì bất đắc dĩ cho nên thể lập tức cho nàng thuốc giải, nhưng y cho thái y chế ra thuốc giúp ổn định bệnh tình của nàng, cho nên chẳng có chuyện gì xấu xảy ra cả. Chỉ cần nàng nhẫn nại đợi thêm mười mấy ngày nữa, mượn cớ rằng thái y viện điều chế thuốc giải thành công, như thế mới danh chính ngôn thuận.

      Tiếp tục nhẫn nại? Mặc Sương cười khổ, nàng còn có quyền lựa chọn sao? hề!

      Nếu phải là chết, chỉ có thể đợi!

      Lãnh Kỳ Túc cũng tiến cung lần nào, nghe do mấy hôm trước dầm mưa nhiễm phong hàn, tiện ra ngoài.

      Ngược lại Thái hậu đến thường xuyên hơn, bà vô cùng ân cần, còn lệnh cho Hoàng thượng ban bố thánh chỉ, tìm các phương thuốc dân gian trị bệnh cho nàng.

      Uống thuốc các thái y điều chế ra, thân thể Mặc Sương tốt hơn cũng chẳng xấu , chỉ là vào buổi sáng sớm ngày thứ ba, nàng lại đột nhiên ho ra máu, càng ho càng khạc máu nhiều hơn, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả mặt chăn.
      Chris thích bài này.

    4. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :048:CHƯƠNG 38. VUI QUÊN LỐI VỀ:048:
      Uống thuốc các thái y điều chế ra, thân thể Mặc Sương tốt hơn cũng chẳng xấu , chỉ là vào buổi sáng sớm ngày thứ ba, nàng lại đột nhiên ho ra máu, càng ho càng khạc máu nhiều hơn, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả mặt chăn.
      Bách Hợp bị dọa đến kinh hồn, tất cả những người nàng có thể nghĩ đến, nàng đều bảo cung nữ gấp rút thông báo phen.
      Thái y đến, Thái hậu đến, ngay cả Hoàng thượng cũng đến, ấy thế mà chỉ duy nhất mình Tứ vương gia Lãnh Kỳ Túc vẫn lộ diện.
      Phong Lai điện mảng hỗn loạn.
      Sau khi Thái y bắt mạch xong, bọn họ mới kinh ngạc phát , độc trong người của Mặc Sương bằng cách thần kì nào đó giảm ít, cũng có thể ngụm máu phun ra khi nãy chính là máu độc.
      Mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng thần sắc trong mắt mỗi người mỗi khác.
      Bách Hợp sung sướng kéo tay Mặc Sương vừa khóc vừa cười, Thái hậu phải là cực kì vui vẻ, bà ban thưởng hậu hĩ cho những Thái y phụ trách chữa bệnh cho Mặc Sương.
      Những thái y đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhanh chóng quỳ gối dập đầu tạ ân, ngay cả bọn họ cũng chẳng thể hiểu được, bọn họ trong phút chốc lại có thể "mèo mù vớ được cá rán".
      Chỉ có Lãnh Kỳ Dật tuy ngoài mặt vui vẻ như ai nhưng trong lòng là ngổn ngang trăm thứ sao ra được.
      ràng y còn chưa đưa ra thuốc giải, ràng thuốc mà Thái y kê chỉ là thứ phải trị tận gốc, Bán diện thương tuyệt đối phải là độc có thể tự giải!
      Từ Phong Lai điện bước ra, y càng nghĩ càng thấy đúng, nên liền ngay lập tức cho người tra xét tất cả những gì Mặc Sương ăn, tất cả những người Mặc Sương tiếp xúc, những vật dùng qua, thậm chí ngay cả bã thuốc sắt, y cũng tra xét. Thế nhưng cũng chẳng phát được gì.
      ngày lại ngày nữa trôi qua, máu Mặc Sương ho ra càng ngày càng ít, thân thể cũng ngày càng linh hoạt hơn.
      Dần dần, mắt nàng có thể nhìn thấy, tai có thể nghe được, thậm chí, chân tay cũng bắt đầu có cảm giác trờ lại. Trong thời gian đến 10 ngày, nàng hồi phục được bảy tám phần.
      Hôm nay, bầu trời nhiều ngày mưa rả rích cuối cùng cũng thoáng đãng, bầu trời xanh trong giống như tấm kính bảo thạch.
      Những hoa hải đường màu hồng trong vườn nở rộ cả vùng, Mặc Sương đứng trong rừng hoa, đầu hơi ngửa, hai mắt nhắm lại, hít sâu làn khí trong lành tự do lâu được cảm nhận.
      Cuối cùng nàng có thể nhìn thấy mặt trời rồi, nàng nhếch khóe miệng, cười vô cùng vui vẻ.
      Biết ngay Dật ca ca nỡ nhìn nàng chịu khổ, thời gian trước vì y biết được chuyện trong Vương phủ nên mới mực bảo nàng nhẫn nại. Lần này còn bảo nàng gắng đợi thêm 10 ngày nữa, kết quả chưa đến 2 3 ngày y giải quyết hết rồi!
      Chỉ là biết khi Lãnh Kỳ Túc biết chuyện rồi nghĩ thế nào nữa? Có hay hoài nghi thân phận nàng?
      Nặng nề hít hơi sâu, nàng mở to hai mắt, trong lúc bất ngờ chạm ngay vào ánh mắt đen láy sâu đáy của ai kia.
      Nàng nhất thời chấn kinh, ra là Lãnh Kỳ Túc.
      vận thân hắc bào, đứng phía bên kia vườn hoa hải đường, làn môi mỏng hơi mím lại, lặng im mà nhìn nàng. Phong thái ngọc thụ lâm phong, khí chất thanh thuần như vị thần.
      đến đây từ bao giờ?
      "Vương gia đến rồi ư?" Nàng phối hợp cười cái, nhanh chóng bước đến gần .
      "Uhm!" Lãnh Kỳ Túc kéo kéo khóe môi, cũng bắt đầu bước đến phía nàng, "Nếu thân thể còn gì đáng ngại, vậy tại sao
      lại bảo Bách Hợp thông báo cho bổn vương?"
      Thông báo sao? Mặc Sương cười cười , ngày đó nàng ho ra máu, phải sai người đến báo cho rồi sao? Vậy cớ gì thấy đến?

      Bất giác, họ đứng đối diện nhau, hai người ai nấy đều bảo trì khoảng cách với người kia bước chân. Lãnh Kỳ Túc bất ngờ nâng tay, đem vài cọng tóc rối trước trán vén ra sau tai cho nàng, sau đó cười vô cùng dịu dàng , "Có phải hay nàng vui đến độ quên mất đường về rồi?"

      [​IMG]
      :060:CHƯƠNG 39. KIỀU DIỄM VO SONG:060:
      Bất giác, họ đứng đối diện nhau, hai người ai nấy đều bảo trì khoảng cách với người kia bước chân. Lãnh Kỳ Túc bất ngờ nâng tay, đem vài cọng tóc rối trước trán vén ra sau tai cho nàng, sau đó cười vô cùng dịu dàng , "Có phải hay nàng vui đến độ quên mất đường về rồi?"
      Mặc Sương ngẩn ra, hạ mắt nhanh chóng che tình cảm bên trong, mỉm cười , "Sao có thể? Thiếp thân vì nghe Vương gia dạo gần đây sức khỏe tốt, nên dám làm phiền ngài. Thiếp đây cũng chuẩn bị hai ngày sau hồi Vương phủ!"
      "Nàng có lòng nhỉ?" cười cười, quàng tay qua vai ôm nàng vào lòng chầm chậm về phía trước, "Mấy hôm nay bổn vương thân thể khỏe, thể vào cung thăm nàng, mong nàng để chuyện này trong lòng"
      "Thiếp thân dám!" nàng cúi thấp đầu, khóe mắt len lén nhìn trộm , tên nam nhân này có phải hoài nghi thân phận nàng, điều này nàng .
      ***
      "Trang nhi lần này điềm dữ hóa lành, là hoàng ân vô lượng, vi huynh vô cùng cảm tạ Hoàng thượng và Thái hậu!" trước cửa cung, Lãnh Kỳ Túc nắm tay Mặc Sương, bước đến trước mặt Lãnh Kỳ Túc khom lưng hành lễ.
      "Đều là người nhà, cần gì những lời khách sáo?" Lãnh Kỳ Dận người mặc long bào vàng chói, cười đến dịu dàng vô ngần. Thế nhưng bàn tay trong tay áo lại kiềm được siết chặt thành quyền, đến nỗi các
      khớp ngón tay đều trắng bệch, "Đó là do tứ tẩu cát nhân thiên tướng, nhưng mà tứ ca từ nay về sau vẫn nên cẩn thận chút vẫn hơn, tuy những tên thái y ở thái y viện mèo mù vớ được cá rán nhưng phải lần nào cũng may mắn được như vậy đâu!"
      Đôi mắt đen của Lãnh Kỳ Túc khẽ lóe, khẽ ngẩng đầu, cũng trưng ra nụ cười vô cùng khiêm tốn, "Hoàng thượng chí phải, vi huynh nhất định khắc sâu trong lòng! Nếu như Hoàng thượng còn gì phân phó, vậy bọn huynh xin cáo lui!"
      Từ đầu đến cuối, Mặc Sương đều là bộ dạng sợ sệt ôn thuận như con rối đứng bên cạnh Lãnh Kỳ Túc, nàng cúi thấp đầu, lời, thế nhưng trong lòng lại ngừng cảm thán, chiến tranh súng đạn chắc chắn là như thế này đây!
      ***
      xe ngựa
      Mặc Sương hạ thấp mắt, hai tay vò chặt chiếc khăn thêu, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lãnh Kỳ Túc ngừng lướt quanh mình.
      Chả lẽ phát ra điều gì rồi sao? Nàng mím chặt môi, cảm giác như ngồi thảm gai.
      biết trải qua bao lâu, bất chợt, cằm dưới nặng chịch.
      Nàng bất ngờ nâng mắt, liền thấy Lãnh Kỳ Túc dùng tay nâng cằm mình, gương mặt tuấn mĩ phóng đại trước mắt tỉ mỉ nhìn từng đường nét góc cạnh gương mặt nàng.
      Hơi thở ấm nóng phả gương mặt nàng, kèm theo đó còn là mùi long diên hương nhàn nhạt.
      "Vương gia!" Tim nàng đập loạn lên, biết đây là muốn làm gì.
      Lãnh Kỳ Túc nhìn phản ứng của nàng, môi mỏng nhếch lên thành nụ cười như có như . để tâm quẫn bách của nàng, đôi con ngươi đen láy vẫn cứ tiếp tục dán chặt vào gương mặt nàng.
      Mặc Sương chỉ cảm thấy trái tim của nàng giống như nhảy lên giữa cuống họng rồi, nàng kinh hoàng nhìn , lần nữa kêu, "Vương gia!"
      Lãnh Kỳ Túc thấp giọng than tiếng, lắc lắc đầu, "Sắc mặt trắng bệch, còn thêm biểu mất máu. Hồi phủ rồi phải lo mà tẩm bổ!"
      rồi, chờ nàng có bất kì phản ứng gì, ngón tay thon dài của nhanh chóng lướt đến phủ lấy môi nàng, nặng nề ấn xuống cái. Nàng đau đến nỗi cả người co rút lại, suýt chút nữa là kêu ra thành tiếng.
      "Uhm, rốt cục cũng có huyết sắc rồi!" nhìn phiến môi bị mình ấn cho đỏ hồng lên, cười đến là ma mị, "Như thế này nhìn mới đẹp!"
      Tên nam nhân vô vị này!
      Mặc Sương vừa giận vừa xấu hổ, lần đầu tiên đưa mắt trừng , nàng quay đầu chỗ khác, giả vờ nhìn cảnh vật bên ngoài bức rèm, cả gương mặt phút chốc đỏ lựng lên.
      "Ha ha ha", Lãnh Kỳ Túc thế nhưng hề để tâm, vô cùng khoái chí cười to, "Má đỏ môi hồng, quả là kiều diễm vo song!"
      Last edited: 16/1/17
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :