1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 31: Da thịt thân cận, lần này coi như em chủ động lần

      Edit: tart_trung​

      Cố Tần Thần luôn ngắn gọn, giao việc xong cho bác Trương liền cúp điện thoại, điện thoại di động còn nắm trong tay, biết còn cố hỏi: “ gì?”

      “…” còn gì để chứ? Hạ Nhiễm trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của , rút điện thoại trong tay ra, để lên bàn, lười biếng : “Cố tiên sinh, là được”.

      Biết được tính tình chịu đựng này của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần luôn lo lắng tạo phản. Hai mắt khép hờ, khóe miệng nhợt nhạt lại có chút vui mừng, trông vô cùng mê người.

      Tâm tình bây giờ rất tốt, ngón tay thon dài quấy nhiễu tay Hạ Nhiễm để ga giường màu trắng. Tay Hạ Nhiễm cong lại, dưới khiêu khích của chậm rãi mở ra, tùy ý ngón tay xẹt qua lòng bàn tay của , trận tê dại truyền tới tim.

      Đôi môi hơi mở, có ngụ ý : “Em thấy mình còn có việc chưa với sao?”

      Nam nhân trước mặt hơi cong miệng, bộ dáng vân đạm phong khinh, suy nghĩ có chút giống người thường. Hạ Nhiễm thầm tinh tế chọn lọc từ ngữ từ trong câu của , luôn cảm thấy trong đó có chút hương vị của “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị”.

      Hạ Nhiễm hơi sững sờ, hỏi lại : “Sao? Em có việc gì cần với sao?”

      Bộ dáng Hạ Nhiễm mê man, khiến Cố Tần Thần bình tĩnh tự nhiên cũng có chút xúc động muốn dạy dỗ . Nghĩ như vậy, ngón tay trêu chọc gia tăng khí lực, ngữ điệu vẫn nhàng mà chắc chắn như cũ: “Có”.

      Trong khi Hạ Nhiễm vẫn nghĩ mãi ra, thanh ấm áp trầm thấp của Cố Tần Thần lại vang lên, lần này đơn giản ra trọng điểm: “Ví dụ như, cười với nam nhân khác”.

      Lực sát thương của câu này quá lớn, nhất là khi nó ra từ miệng Cố Tần Thần. Lúc vừa ra câu này, Hạ Nhiễm cũng lắm ý là gì. Tầm mắt dời từ tay mình lên , đối mặt với đôi mắt đen như mực lại hàm chứa ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, rốt cuộc cũng đây là nam nhân hẹp hòi.

      Cố Tần Thần càng chững chạc đàng hoàng, Hạ Nhiễm lại càng thấy trêu đùa , rút tay mình ra, nghiêng đầu nhìn hoa tươi Tiêu Sơn mang tới, cánh hoa hồng nhạt vì thiếu nữa mà có chút khô héo cũng giảm vẻ mỹ lệ của nó. nghịch nghịch cánh hoa, cảm thấy chưa thỏa mãn liền nghịch bình hoa. Tay chơi bình hoa, trong miệng vẫn còn pha trò: ‘Xin hỏi em cùng nam nhân đùa lúc nào?’

      “Á à”.

      Cố Tấn Thần vui vẻ cười khẽ, cả người biếng nhác, dựa đầu vào đầu giường, ánh mắt thâm thúy như muốn nhìn linh hồn : “ biết ngượng, lúc trước tán gẫu với người ta vẫn chưa thỏa mãn sao?”

      Chữ trước đó trong miệng , phải vòng để ám chỉ việc gặp Trần Tử Ngang sao, trong đầu Hạ Nhiễm luôn nghĩ Cố Tần Thần là nam nhân bảy thước, ở trong thương giới làm Boss lớn hệt như cá gặp nước, tuy cố ý ra vẻ việc gì, cũng giỏi giả vờ rằng việc liên quan tới mình, bây giờ đụng tới đề tài mẫn cảm, ngụy trang thế nào cũng thể làm ra vẻ thiên y vô phùng.

      Miệng lưỡi sắc bén, chanh chua cay nghiệt như vậy, chỉ vì uống dấm chua.

      Khóe miệng Hạ Nhiễm khẽ cong, cố nhịn cười nhưng được, suýt chút nữa còn cười thành tiếng.

      Thấy động tác tay Hạ Nhiễm khựng lại, Cố Tần Thần liếc nhìn vẻ tươi cười thèm che dấu của , cười tới nỗi cả bả vai cũng run rẩy. Cố Tần Thần bất mãn nhíu mày, đề tài nghiêm túc đứng đắn như vậy, cảm thấy có gì đáng cười cả. Lúc ôm cười tới ôm bụng, mới kiêu ngạo hỏi : “Buồn cười sao?”

      phải buồn cười, là vô cùng buồn cười.

      Thấy sắc mặt tốt, khóe miệng Hạ Nhiễm cũng dám toe toét như cũ: “ thích sao?”

      Bên ngoài phòng bệnh, gió lớn. Gió thổi màn cửa bằng lụa mỏng phát ra thanh nho , đánh vỡ yên tĩnh của đêm đem. Đôi mắt nhu tình hư nước, nhìn đôi mày xinh đẹp của nhếch lên, gương mặt quyến rũ mềm mại cười duyên dáng. Cố Tần Thần khống chế được trái tim nhảy loạn trong lồng ngực, nử nhân xinh đẹp này ở trước mặt , khiến kìm lòng đậu mà rung động.

      Cố Tấn Thần giơ tay xoa xoa đầu , cười khẽ rồi gật đầu: “Thích”.

      Cố Tần Thần cười lên rất ấm áp, đối với Hạ Nhiễm đơn thuần mà rất có sức hấp dẫn, làm cho đắm đuối, khơi dậy thích được giấu ơ nơi kín đáo nhất.

      Hoa si hồi, Hạ Nhiễm giật mình, sau lưng liền thấy lạnh lẽo, quả nhiên ngoài dự đoán, người nào đóđã kéo sát lại gần, bá đạo : “Có thể cười, nhưng chỉ có thể cười như vậy với ”.

      Bởi vì nhăn mày cái liền quấy nhiễu tâm tư người khác.

      cách nào xác định, có người giống như vậy, chống cự được, bó tay chịu trói.

      “Nghe được ? Trần Tử Ngang được, Hồ An cũng được, Tiêu Sơn…”

      Đôi mắt đen như mực phát ra ánh sáng, rất có khí thế đại nam nhân, từng chữ mạnh mẽ: “Càng được”.

      Hạ Nhiễm bị hù mà sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng kịp, ngón tay còn chỉ lên đầu mũi , cảm thán : “Cố Tần Thần, bây giờ em mới phát , hết sức bá đạo, hơn nữa còn mọn”.

      Hương cẩm chướng lan tỏa thấm vào ruột gan, lặng lẽ hút tâm can , trong phút chốc, Cố Tần Thần cười , cổ họng khô khốc khàn khàn khiến tiếng cười của nawjg nề: “Bây giờ em mới biết sao? Hối hận cũng kịp rồi”.

      Ý tứ Cố Tấn Thần rất . dùng phương thức của mình cho biết, từ khi đồng ý ở chung với , liền phải chấp nhận tính cách đại nam tử này, còn thêm cảm ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của nữa.

      Đây là đoạn tình cảm thứ hai của , cảm giác khác mối tình đầu ngây ngô. Lúc ấy nhìn thấy bạn trai của mình cười cười với khác, tâm tình giống như món đồ chơi mình thích bị người khác nhâm nhe chiếm lấy, tuy phải rất thoải mái nhưng cũng phải tiếp thu được.

      thể thừa nhận, phản ứng của Cố Tần Thần khiến đoạn tình cảm chôn sâu dưới đày lòng có chút ngọ nguậy. giống như, chút ngoài dự liệu này lại khiến thích thú.

      Hạ Nhiễm mím môi nhìn , thổi phù tiếng: “ nhìn bộ dáng ăn dấm chua của mình , rất dễ thương”.

      câu khiến tâm tình Cố Tần Thần khó nhịn, gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng nhiên thay đổi. Ánh mắt Cố Tần Thần thay đổi, cố giấu vẻ giảo hoạt. nắm chặt bờ vai gầy của , cúi người nhích lên, hai lời liền cắn lên xương quai xanh hở ra của .

      “Tê ----“, xương quai xanh có chút đau, Hạ Nhiễm hút ngụm khí, đẩy nam nhân ghé đầu trước ngực đẩy ra. Bông hoa vắt ngang trước bọn họ oanh liệt hy sinh, da thịt trắng nõn của Hạ Nhiễm cũng thể ngăn được loạt dấu răng in lại.

      Đối với hành vi của Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm giận bụng hỏa. phẫn hận trừng : “ là chó sao?”

      Cố Tấn Thần xem lửa giận của Hạ Nhiễm, hết sức hài lòng nhìn ấn ký mình lưu lại xương quai xanh của : “Đây là trừng phạt dành cho em”.

      Lại còn biện hộ, Hạ Nhiễm bị người này kích thích tới điên rồi, vươn tay nhéo bắp thịt nơi cánh tay , nghiến răng nghiến lợi : “ biến thái à? Em chọc khi nào?”

      “Em còn chưa chọc sao?” Cánh tay căng thẳng, Hạ Nhiễm dùng lực giảm chút nào, Cố Tần Thần lại mị mâu cười, thành nghiêm túc liệt kê tất cả tội ác của Hạ Nhiễm.

      Rất nhiều chuyện, nếu Hạ Nhiễm đều quên mất.

      Từng chuyện được tới. Cố Tần Thần chỉ trích lúc về nước chỉ cho Tiêu Sơn biết, cho . muốn phun nước miếng mà, ra nước ngoài tới bốn năm, ngay cả số di động của bạn tốt còn có, làm sao thông báo cho được?

      Còn có việc, lại thêm bất thường, Cố Tần Thần ở trước mặt , ở trước cửa KTV mắt mày lại với Trần Tử Ngang, ánh mắt thâm tình. Chuyện này chẳng muốn giải thích, ràng là lúc ra khỏi phòng mới nhìn thấy Trần Tử Ngang, mới gặp lần đâu lấy đâu ra ánh mắt thâm tình chứ?

      Hai chuyện đó phải trọng điểm, trọng điểm là, những chuyện này đều là ít muối vừng mà thôi. Hơn nữa, lúc đó quan hệ của cũng tốt như vậy.

      Nam nhân ba mươi tuổi rồi sao có thể tới mức này, chỉ có từ có thể hình dung tâm tình của Hạ Nhiễm lúc này: “Ấu trĩ”.

      chọc chọc bờ vai rắn chắc của Cố Tần Thần, bộ dạng vô phương cứu chữa nhìn : “Cố Tần Thần, vừa mới bộ dáng ăn dấm của rất dễ thương, câu khích lệ này em thu lại. Còn nữa, ấu trĩ vô cùng.”

      để tâm mấy chuyện này lâu như vậy, trong khi Hạ Nhiễm lại thấy nó đáng nhắc tới. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cố Tần Thần cắn coi như thỏa mãn rồi, gương mặt soái khi tươi cười, bàn tay to lại sờ sờ mặt ăn đậu hủ: “Bộ dáng em tức giận cũng rất dễ thương”.

      Bàn tay xoa nắn mặt ôn nhu tí nào, Hạ Nhiễm an phận ngửa cổ ra, tay nắm lấy tay để lên miệng, ra sức cắn.

      Hạ Nhiễm trừng mắt to như chuông đồng, thích hợp với gương mặt tức giận của , so với Cố Tần Thần càng giống con chó gặm cục xương thơi ngào ngạt hơn. Mí mắt Cố Tần Thần động, cũng có phản kháng gì mà ngồi im. Bộ dạng cao lớn chói lọi, khóe miệng còn mỉm cười ôn nhu.

      “Cắn đủ?”

      Hạ Nhiễm cảm thấy miệng cũng luôn với tay rồi, lúc này Cố Tần Thần mới lau nước miếng vì kích động mà dính nơi khóe miệng , thấy đỏ mặt liền thu lại nụ cười : “Thịt rất ngon , nước miếng cũng chảy rồi”.

      Nam nhân chính là nam nhân, cho dù hình tượng của có ôn tồn lễ độ đến đâu, tùy tiện cười thế nào, ở trước mặt người mình thích tuyệt đối buông tha cho bất kỳ cơ hội nào mà chêu trọc người ta.

      Hạ Nhiễm bị chọc đến mang tai đỏ bừng, Cố Tần Thần nhân lúc ngẩn ngơ nhìn trời, nhanh chóng hôn cái lên lòng bàn tay : “Da thịt thân cận, lần này coi như em chủ động lần”.

      Lúc mấy lời này, mặt Cố Tần Thần như tắm gió xuân. Cách đó mấy mét, bác Trương im lặng dùng tay véo đùi mình, xác định màn trước mắt là mới hít sâu hơi, nhàng đóng lại cửa phòng bị ông tùy tiện mở ra, khẽ gọi tiếng: “Cậu chủ”.

      Phòng bệnh đột nhiên có thanh của người thứ ba, Hạ Nhiễm và Cố Tần Thần đều sửng sốt. hai người quay đầu lại nhìn bác Trương đứng ở cửa, tay còn giơ lên hai hộp cơm giữ ấm. người cảm thấy mình và Cố Tần Thần thân thiết bị người khác nhìn thấy, xấu hổ chết được. người lại thong dong tự nhiên hơn nhiều, chỉ là tâm lý cũng có bao nhiêu vui sướng, sao hôm nay bác Trương lại biết nhìn việc thế này.

      Thế là, Hạ Nhiễm đỏ mặt đứng lên khỏi giường bệnh, Cố Tần Thần khôi phục vẻ mặt trầm ổn, ra hiệu cho bác Trương vào.

      “Cậu chủ, đây là cơm chiều, đặc biệt làm theo mấy món cậu thích”. bác Trương để hộp giữ ấm lên bàn, tầm mắt chuyển từ gương mặt tái nhợt của Cố Tần Thần lên Hạ Nhiễm cố gắng coi như bản thân tồn tại, kinh ngạc : “Đây phải nha đầu Hạ Nhiễm sao?”

      Hạ Nhiễm bị điểm danh, lúng túng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vui vẻ ngạc nhiên của bác Trương, ngây ngô cười: “A, là cháu, bác Trương khỏe”.

      Bác Trương hiền lành nhìn nữ tử duyên dáng trước mặt, khỏi cảm khái: “Tốt, tốt, tiểu nương cũng lớn như vậy rồi, sao lâu rồi thấy cháu qua nhà chơi. Mẹ cháu thường nhắc tới món thịt kho tàu cháu thích ăn”.

      Bao lâu rồi tới Cố Gia? Hạ Nhiễm nhớ , hình như là từ trước khi ra nước ngoài, bác Trương vậy mà còn nhớ kỹ khiến Hạ Nhiễm rất cảm động, Có điều ông nhắc tới thịt kho tàu làm Hạ Nhiễm thấy kinh hồn tang đảm.

      Cái này…

      Dưới cầu mãnh liệt của hai vị đại gia Hạ Thế Hiên và Cố Ngôn Truyền, hai nhà Cố Hạ mỗi tháng đều tụ họp lần ở trong hai nhà. Hơn nửa số đó an bài tại phòng khách nhà Cố Ngôn Truyền. thể , tài nấu nướng của mẹ Cố tương đối tốt, ít nhất là rất hợp với khẩu vị của Hạ Nhiễm.

      Trong lúc Hạ Nhiễm càn quét bàn ăn nhà họ Cố, Cố Tần Thần học đại học ở Bắc Kinh phá lệ về nhà nhân dịp nghỉ hè. Cố Ngôn Truyền giựt dây con trai ngồi cạnh Hạ Nhiễm, thấy múa đũa liền ý vị thâm trường câu: “Chẳng trách lại béo như vậy”.

      Lúc đó, Hạ Nhiễm nghĩ tới miếng thịt trong bụng mình, yên lặng thu đũa đặt ở đĩa thịt gà về. Từ đó về sau, khi Hạ Nhiễm cùng bố mẹ tới Cố gia ăn cơm, chỉ đụng đũa tới chỗ thức ăn trước mặt mình.

      Bởi vì lần đó thấy thích ăn thịt kho tàu, sau đó mỗi lần gặp mặt, chú Cố và dì đều kêu mẹ Trương làm phần thịt kho tàu

      Hương vị thịt kho tàu và ký ức đó như vẫn còn mới mẻ.

      nhiệt tình của bác Trương khiến Hạ Nhiễm khó mà ra đau lòng trong lòng mình, tươi cười mặt cứng ngắc, liếc nhìn Cố Tần Thần bất động thanh sắc, hoàn toàn muốn mở miệng chuyện.

      hung dữ trừng , lúc này mới quay đầu cười, lại gật đầu : “Đúng vậy, mẹ Trương nấu bữa tối rất ngon”.

      Hai người trao đổi ánh mắt cũng tránh được bác Trương thông minh lanh lợi, ông liên tưởng tới màn lúc trước khi ông vào, trong chớp mắt có gì đó ràng. Tươi cười mặt ông càng thêm vui vẻ, sủng nịnh với Hạ Nhiễm: “Có rảnh nhớ tới nhà chơi, để mẹ Trương làm đồ ăn ngon cho cháu”.

      Bác Trương xong, dưới mệnh lệnh của Cố Tần Thần đem tất cả công vụ và đồ đạc đóng gói tốt rồi mang về. Chỉ để lại hộp cơm giữ ấm cho Hạ Nhiễm và Cố Tần Thần.

      Khi tất cả món ăn đều được bày ra, người nào đó như vô ý đẩy khay đồ ăn ra chỗ , khóe miệng cong lên : “Ăn , em thích thịt kho tàu nhất mà”.

      -----------------
      @LạcLạc : ss update giúp em nhé.

      --------------

      Chúc mọi người năm mới vui vẻ <3 <3 <3
      adamno1, ThiênMinh, Tiểu Ly 111115 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 32:

      Edit: tart_trung​

      Ngày hôm sau, Cố Tần Thần làm thủ tục xuất viện.

      Sáng sớm, qua cây cầu cao cao của thành phố C, qua kính chiếu hậu của xe con, Ninh Viễn ngồi ghế tài xế chỉ lần lén lút đánh giá ông chủ ngồi ở hàng ghế sau, bộ dạng khác gì thường ngày, ngón tay thon dài nhanh nhẹn gõ laptop. Mọi thứ vẫn bình thường, nhưng có chỗ khác chính là tâm tình của ông chủ hôm nay xem ra tốt lắm.

      Về điểm này, chỉ cần nhìn khóe môi khẽ cong lên của Cố Tần Thần là .

      “Ông chủ, trực tiếp về công ty sao?”

      Nghe thấy trợ lý dò hỏi, chủ nhân được hỏi đến lúc này mới ngước mắt nhìn bên ngoài, xe chậm rãi xuống cầu hòa vào dòng xe cộ, hai bên đường sạch là những viên chức bộ tới lui, Cố Tần Thần trầm mặc vài giây, sau đó mới với trợ lý: “Phía trước có cửa hàng bán đồ ăn sáng, dừng ở đó chút”

      “Vâng”.

      Ánh sáng chói lóa chiếu vào trong xe, nam tử phía sau thu hồi tầm mắt, cũng tiếp tục làm việc với laptop mà lấy điện thoại ra nghiêm túc đùa nghịch.

      Sáng sớm, đầu Hạ Nhiễm bù xù, cuộn tròn trong chăn ngừng hắt hơi, tay rút khăn lau mũi, tay với lấy điện thoại ngừng run lên, trừ tin nhắn tổng đài, còn lại đều là tin nhắn của Cố Tần Thần.

      Từ tin đầu tiên: “Rời giường chưa?” đến tin cuối cùng còn kiên nhẫn: “CÒn hai mươi phút, đến muộn trừ lương”. Tâm tình Hạ Nhiễm từ nóng hổi biến thành lạnh cóng, ném điện thoại lên gối, kéo lê thân thể mệt mỏi tới phòng tắm.

      “hắt xì ___” thanh vang dội từ trong nhà truyền ra, Vương Vũ Hồng và Hạ Thế Hiên mới chạy bộ ở công viên về, mở cửa liền thấy con mắt lim dim, ngồi ở bậc cửa mang giày.

      “Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua con lại đá chăn mền sao?” Vương Vũ Hồng ném khăn lông trắng cho ông chồng đổi dép xong ngồi bên, sờ trán con , xác định bị sốt mới cùng ngồi xuống cởi giày.

      có ạ, tối qua ràng con ngủ ngon giấc, sáng dậy liền cảm mạo…” Hạ Nhiễm đeo chiếc giày đế bằng vào chân, chuẩn bị lấy áo khoác giá áo mặc vào, đột nhiên nghĩ tới hôm qua Cố Tần Thần mặt mũi tiều tụy nằm giường bệnh , còn có nụ hôn sâu triền miên của họ… cúi đầu ngậm chặt môi , đôi mắt hơi đóng lại có chút lãnh tình, chói mắt như thế, mê hoặc tâm trí , lại để từ từ trầm luân vào nụ hôn của .

      Cảm mạo đúng là bệnh truyền nhiễm mà.

      Chỉ cần nghĩ tới, mặt Hạ Nhiễm liền nóng lên, cái hắt xì vang dội cuối cùng cũng kéo về thực. Mặt Hạ Nhiễm đỏ ửng, tai cũng hồng lên, đầu mũi còn bộ dáng sưng đỏ, Hạ Thế Hiên luôn có thói quen bỏ mặc con “Tự sinh tự diệt” cũng nhẫn tâm nhìn thế.

      "Lớn như vậy rồi còn để ba mẹ bớt lo. Đợi lát nữa uống thuốc xong rồi hãy làm”, tuy miệng nhưng ông Hạ lại nhanh chân bước qua phòng khách, vào thư phòng lấy thuốc cảm mạo.

      Dưới giám sát của cha mẹ, Hạ Nhiễm liều lĩnh bị muộn, uống xong thuốc cảm mới ra khỏi nhà.

      Đợi nàng rời, Hạ Thế Hiên còn chưa tắm rửa bị vợ cưỡng ép ấn người vào sofa, vẻ mặt Vương Vũ Hồng phờ phạc rũ rượi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tay chống cằm, oán than dậy trời dậy đất: “Em cảm thấy con chúng ta tử trận rồi”.

      Trái ngược với vẻ mặt lo lắng của vợ, Hạ Thế Hiên lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên, hay tay gác lên ghế sofa, chân bắt chéo bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe: “Sao vậy?”

      “Lúc em đổi giày, thấy xương quai xanh con bé có dấu hồng”. Dấu vết này qua đêm còn quá ràng, nhưng da Hạ Nhiễm trời sinh mềm mại, dấu vết đó lại nằm ở chỗ tương đối mẫn cảm, mắt sắc của Vương Vũ Hồng chỉ cần liếc nhìn là nhìn ra ấn ký này.

      Từ khi được chồng nhắc nhở rằng tiểu tử nhà họ Cố có lòng khác với con mình, Vương Vũ Hồng càng nghĩ càng bỏ ra được. Đặc biệt là lúc này cẩn thận nhìn thấy ấn ký người con , bà liền có cảm giác khuê nữ trắng nõn nà nuôi hai mấy năm, giống như nông dân trồng cải trắng, biết từ bao giờ bị nhà người ta bắt rồi.

      Hạ Thế Hiên kéo tay vợ qua, để tay bà trong tay mình, hiểu ý mà xoa xoa tay Vương Vũ Hồng: “Tử trận là sớm hay muội thôi, ai bảo chỉ số thông minh của con mình như người bình thường, huống gì tâm tư của nó có thể qua mắt tiểu tử thối nhà họ Cố sao”.

      mấy lời này, khiến em hoài nghi, rốt cuộc ai mới là ruột thịt của hả?” Vương Vũ Hồng quýnh lên, đem tay mình từ trong tay chồng giật ra, nghiêng người đưa lưng cho ông, vẻ mặt nét giận hờn.

      Đuôi lông mày Hạ Thế Hiên hơi nhíu lại, giống như kinh ngạc của vợ cũng làm ông giật mình, thân thể hơi ngửa ra sau nằm lên sofa, ý vị thâm trường : “Tối hôm qua lúc tôi ở thư phòng luyện chữ, lão Cố có gọi điện thoại tới”.

      “Ông ta gì với ?”

      tiểu tử nhà ông ta thành công rồi, đem khuê nữ chúng ta nắm trong tay”. như vậy, sắc mặt Hạ Thế Hiên cũng dần dần tối tăm, châm chích ai cả, tối hôm qua ông nghe điện thoại liền thấy lão gia hỏa Cố Ngôn Truyền ở trong điện thoại cười lớn tiếng, ông chỉ tiếc con mình đúng là rèn sắt thành thép, nhanh như vậy bị tiểu tử Cố Gia nắt được, khiến ông thua Cố Ngôn Truyền ván.

      Ngữ khí Hạ Thế Hiên rất nghiêm túc, đuôi lông mày bốc khói giống như đùa, Vương Vũ Hồng phân tâm hơn nữa, dựa vào ghế sofa, thở dài sâu mới : “Xem ra, việc ngã ngũ rồi, chờ Nhiễm Nhiễm tan tầm về, em lại hỏi xem”.

      Bà gã cho ông được ba mươi năm, cũng xem như nhìn tiểu tử Cố Gia lớn lên, về diện mạo quả thể xoi mói, nhân phẩm tất nhiên là giống hai vợ chồng Cố gia, chính trực, có trách nhiệm. Lúc Hạ Nhiễm còn , bà và Hạ Thế Hiên đều rất hy vọng tương lai con có thể gả vào gia đình như nhà họ Cố, vì thế liền bồi đắp tư tưởng cho con trở thành thiếu nãi nãi Cố gia.

      Có điều từ khi còn Hạ Nhiễm bài xích tiểu tử Cố gia, nhìn trái nhìn phải, hai mắt đều thấy phải người, Lên tiểu học lại cố tiểu tử chi biết đọc sách đạo lý, học trung học ghét bỏ tên nhóc và nó có cách biệt thế hệ. Tới khi Hạ Nhiễm lên đại học, chỉ cần nhắc tới tên của tiểu tử Cố gia, nó liền mắng tiểu tử đó như gà chọi đấu trường

      Bây giờ, còn chưa được bao lâu, thế nào lại…

      "Thôi, đừng quên lúc trước chúng ta ước định với bọn lão Cố, ai cũng được can thiệp vào chuyện này. Em cứ chờ xem, hươu chết về tay ai còn chưa biết được”. Hạ Thế Hiên thu hồi bộ mặt vui, đứng dậy rửa mặt, lúc còn quay đầu lại với vợ: “Đừng quên, là tiểu tử Cố gia động tâm trước, con chúng ta vẫn chiếm thế thượng phong”.

      Sau khi Hạ Thế Hiên xoay người vào phòng rửa mặt, Vương Vũ Hồng ngồi ghế sofa thở dài: “Cái này có dùng được sao, cuối cùng phải cũng là ngoan ngoãn dâng cho người ta”.

      Mà Hạ Nhiễm đuổi xe làm, đường này ngừng hắt xì.

      Cho dù Hạ Nhiễm vội vàng thế nào vẫn cứ đến muộn, mới rừa ra khỏi thang máy liền thấy Phương thư ký giẫm giày cao gót tới chỗ mình. Vẻ mặt ấy nghiêm túc và trang trọng khiến Hạ Nhiễm vô thức lui về phía sau bước, cửa thang máy sau lưng vừa lúc khép lại kẹp chặt lấy người , cánh tay tê rần khiến nhanh chóng bước lên mấy bước, cũng biết có phải quét dọn sạch mà sàn nhà còn trơn nước, Hạ Nhiễm trượt chân, cả người ngã lên sàn nhà.

      Hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay trái phải chống đỡ mặt đát, thân thể đau đớn vô cùng. Thanh lúc ngã sấp xuống phải rất lớn, nhưng bởi vì giờ làm việc, mọi người trong phòng đều vô cùng im lặng, khí yên tĩnh khiến thanh ngã xuống của liền trở nên ràng hơn, tầm mắt mọi người đều hướng về phía thang máy.

      tập trung này có nhiều ý nghĩa, có quan tâm, có nghi ngờ, còn có cười nhạo, ngoài ra, thư ký Phương tới bên cạnh , dùng tư thái người nhìn xuống , Hạ Nhiễm đau tới nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay sưng đỏ của mình, nhịn được than thầm tiếng: là đủ xui xẻo.

      “Phiên dịch Hạ, muốn ngồi ở đây bao lâu nữa?”

      Nếu câu này phải từ miệng ra, lạnh lùng chất vấn như vậy ngược lại rất giống phong cách của Cố Tần Thần. Hạ Nhiễm hót hơi, tròng mắt khẽ đảo, chạm tới giày cao gót màu đen trước mặt, khóe môi nhịn được khẽ giật, lập tức thay đổi thành vẻ mặt an tĩnh, thong dong cười: “Thư ký Phương, chào buổi sáng”.

      Thư ký Phương vòng tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong cười, nhìn thoáng qua đồng hồ tay, đuôi lông mày tinh xảo của ta nhếch lên, giọng điệu nghiêm khắc : “Tôi nghĩ trước khi lời này, nên nhìn lại đồng hồ tay mình, bây giờ ở Bắc Kinh là tám giờ hai mươi sáu phút năm mươi bốn giây”.

      “Rất vui, lại tới muộn”.

      Giống hệt như khi ở tòa án, bồi thẩm đoàn tuyên bố người bị tình nghi phạm tội, phát xuống, chút lưu tình phán tội cho Hạ Nhiễm. Cho dù tính tình tốt đến đây, cũng có mấy ai chịu nổi loại tuyên bộ này, thậm chí còn có cơ hội mở miệng phản bác. Hạ Nhiễm cảm thấy có chút hụ thơi, đuôi mày nhăn lên thấy . nhất thời vọng động, liền chỉ vào thư ký Phương: “Ý của là gì?”

      “Hạ Nhiễm, nhận sao?”

      Hai người giằng co, nhìn nhau đều thấy thuận mắt, đồng thời có thân ảnh quen thuộc từ phòng làm việc ra. Lâm Khả thuận thế nắm tay Hạ Nhiễm, cẩn thận đỡ dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Nhiễm nhẫn nhịn. Đồng thời còn ghé vào tai : “Nhịn ”.

      “Tôi có ý gì, chỉ là xử lý theo lẽ công bằng”. Phương Đình Đình hiển nhiên nghe được câu oán giận của , kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu phục, vậy có thể vào văn phòng của ông chủ mà ”.

      Ngày hôm qua, dưới mí mắt mọi người, Hạ Nhiễm và trợ lý của ông chủ lên xe của ông chủ, cũng ai quản là vì lý do gì. người mới vừa vào công ty, hoàn toàn có kinh nghiệm công tác, lại hết lần này đến lần khác được ông chủ xem trọng, vậy chỉ có hai khả năng.

      là, ta có thân thế bình thường; còn cái còn lại, chính là có thủ đoạn.

      Có thể thấy , cái thứ hai khiến người ta tin hơn.

      Phương Đình Đình là người thông minh, ta chuẩn xác khiến Hạ Nhiễm bị người ghen ghét, hơn nữa thành công tập trung ánh mắt của tất cả mọi người, để mọi người tự đánh giá.

      Hạ Nhiễm vẫn cắn đôi môi còn chút huyết sắc nào, giãy dụa ra khỏi tay Lâm Khả, hồi sau cũng lựa chọn thỏa hiệp, can tâm với người phía trước: “ làm trễ là do tôi đúng, tôi nguyện ý bị phạt”.

      Thanh của thấp, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người lại lần nữa: “Tôi nguyện ý bị phạt”.

      Cách đám người thầm với nhau, Cố Tần Thần từ trong phòng làm việc ra liền nhìn thấy Hạ Nhiễm hơi cúi đầu, thân thể hơi cong đặc biệt quật cường.

      “Tụ tập ở đây làm gì?”

      Thanh nam nhân trầm thấp vang lên, mọi người làm ở bầng ta tụ tập ở thang máy nghe thấy, lập tức kính cẩn trở lại chỗ làm việc của mình, thở cũng dám thở mạnh.

      -------------------------
      @LạcLạc ss update giùm em nhé... thanks ss

      P/S: có thể tuần sau ko có chương mới mọi người nhé, cuối năm nên mình hơi bận chút.... Thanks mọi người theo dõi ^^

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 33: Lúc có mặt, em phải tự bảo vệ chính mình!

      Edit: tart_trung​

      Thân ở thương trường, Cố Tần Thần sớm luyện qua thân kinh hãi trước bất kỳ việc nào. Nhân viên vây xem náo nhiệt xung quanh đều tản , sắc mặt bình thản gợn sóng nhìn chiếc váy bông Hạ Nhiễm bị bẩn, ánh mắt có chút biến đổi, có chút ướt đỏ.

      “Chuyện gì đây?”

      Hỏi thăm đơn giản, cũng có quát mắng cao giận, lúc hỏi câu này, giọng điệu Cố Tần Thần cực kỳ trầm thấp, khí như muốn ngưng tụ thành tầng băng mỏng. Hạ Nhiễm cho rằng hỏi mình, vô thức nắm chặt tay Lâm Khả, muốn lại thôi, lại thấy nghiêng đầu hỏi Phương Đình Đình, trong thanh cũng có gì khác lạ: “Thư ký Phương, có cần giải thích chút sao?”

      Người bị hỏi đến, khóe mắt có chút khinh thường đảo qua Hạ Nhiễm cúi đầu, cho tới khi đối mặt với Cố Tần Thần liền thu hồi bộ dáng mỉa mai, bày ra bộ dáng hoàn mỹ, lên tiếng: “Vâng, ông chủ”.

      Thư ký Phương tường thuật, rất nhàng: “Phiên dịch Hạ tới muộn, tôi có mấy câu. Có điều, hình như ấy có chút phục”.

      “Tôi có”.

      Trước giờ Hạ Nhiễm có tranh chấp cãi vã với ai bao giờ, cho dù là lúc học hay bây giờ làm cũng vậy. Từ lúc vào công ty vẫn luôn né tránh Phương Đình Đình. Người sáng suốt đều thấy được, từ lúc vào Mạc Sâm tới giờ, Phương Đình Đình liền khắp nơi gây khó dễ cho . Hạ Nhiễm ngốc, nhưng cũng muốn gây chuyện thị phi.

      Có điều, lúc nãy nhận lỗi rồi, cũng chủ động cam nguyện chịu phạt. Vì sao bây giờ Phương Đình Đình cứ nắm lấy tha? có thể nhận phạt, nhưng có lý do gì để phải gánh thêm tội. Đau đớn trong lòng bàn tay truyền tới, đầu ngón tay Hạ Nhiễm khẽ động, hai tròng mắt trong suốt trợn lên, bình tĩnh : “Việc đến muộn, tôi thừa nhận, cũng nguyện ý bị phạt”.

      Trong mắt Hạ Nhiễm có chút quật cường, như ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt Cố Tần Thần, chói tới nổi mở mắt ra nổi. Từ khi nhận thức được mọi việc, giống như cỏ đuôi chó đồng ruộng, phải hoa tươi diễm lệ, cũng chỉ cần tắm đêm sương liền có thể nảy mầm.

      Bề ngoài Hạ Nhiễm có vẻ yếu đuối, ai biết nội tâm có bao nhiêu kiên định, trừ .

      “À, như vậy, sao thư ký Phương lại phục?” Lời này của Cố Tần Thần có thâm ý khác, nhìn qua là chất vấn Hạ Nhiễm, nhưng ngầm ý lại chỉ Phương Đình Đình.

      Thanh mạnh mẽ, gương mặt đạm mạc giống như chỉ giây sau liền có thể nổi trận lôi đình.

      Phương Đình Đình ngẩng cao đầu dưới câu hỏi của liền có chút hoảng, hai tròng mắt Cố Tần Thần sâu thấy đáy, khiến người ta cách nào thăm dò ý tưởng của . Việc khiến Phương Đình Đình kiêu ngạo nhất chính là là người ở bên cạnh Cố Tần Thần lâu nhất, làm thư ký cho Cố Tần Thần ròng rã bốn năm. Bốn năm này, ở bên cạnh nhìn rất nhiều đồng nghiệp tới rồi lại , mỗi người đều có ý đồ riêng, chỉ mình là kiên định.

      Bây giờ, trong mắt Cố Tần Thần, hóa ra Phương Đình Đình cũng chỉ như họ?

      Phương Đình Đình gặp Cố Tần Thần năm hai mươi bốn tuổi, bây giờ hai mươi tám. Người đàn ông này dưới mài giũa của thời gian vẫn tuấn lãng trầm ổn, ở bên cạnh từ sáng đến chiều tối, ngoại trừ trợ cấp tiền lương cũng chỉ lưu lại cho bóng dáng cao ngất hơn.

      “Là do tôi hiểu nhầm Hạ Nhiễm”. Có thể làm thư ký bên cạnh Cố Tần Thần luôn là người thông minh, Phương Đình Đình tất nhiên biết ông chủ muốn gì, mà từ trước tới giờ luôn chỉ có đáp án, chính là phối hợp. nghiêng người tránh tầm mắt Cố Tần Thần, với Hạ Nhiễm: “Xin lỗi!”

      Tiếng xin lỗi này du dương vang lên, Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần đổi sắc, lại quay đầu nhìn Lâm Khả, thấy được cái liếc mắt của ấy, cuối cùng vẫn chọn lựa dàn xếp ổn thỏa: “ sao!”

      Hạ Nhiễm mới xong, Cố Tấn Thần chắp tay sau lưng, tới gần hỏi: “ tới muộn bao lâu?”

      Hạ Nhiễm trả lời: “Nửa tiếng”.

      “Tới phòng làm việc của tôi chuyến”.

      Cố Tần Thần ném lại câu đó rồi , Hạ Nhiễm liền để Phương Đình Đình Và Lâm Khả lại, theo sau vào văn phòng.

      Phòng làm việc của tổng tài rộng rãi mà yên tĩnh, nam tử tuấn lãng bất phàm ngồi ghế sofa, hai chân thon trắng nõn thẳng tắp, men theo mắt cá chân của nữ tử nhìn lên, đầu gối còn hai vết bầm tím ghê người.

      Gương mặt tuấn nhăn lại, tuấn mi tức giận cau lại chỗ, còn rầm rì lẩm bẩm kêu đau bị cưỡng ép ngồi ghế này, trừ Hạ Nhiễm có người thứ hai.

      Hai tay Hạ Nhiễm chống sau người, bên kêu đau bên nhìn Cố Tần Thần giúp xử lý miệng vết thương. dùng tay cố định đùi Hạ Nhiễm, tay khác cẩn thận đè chỗ da rách giúp tiêu độc. Hạ Nhiễm xem khí lạnh tỏa ra quanh người , cố gắng kiềm chế cảm xúc. , lúc cúi đầu chuyên chú làm việc, đúng là đẹp vô cùng, tú sắc khả xan (1) mà.

      (1)Tú sắc khả xan (秀色可餐) đẹp đến mức nhìn là thấy no rồi.

      Ngày thường đều dám hó hé, bây giờ Hạ Nhiễm coi như có cơ hội quang minh chính đại đánh giá , gương mặt góc cạnh được phác họa ràng trong lòng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm.

      Phát được tầm mắt của , khóe mắt dài của Cố Tần Thần chút giấu vết khẽ nhếch lên, ngoài ý muốn đụng vào tầm mắt của Hạ Nhiễm. Nhìn lén người ta lại bị bắt gặp khiến Hạ Nhiễm có chút quẫn bách, hai tay chống đỡ sau người vì trốn tránh mà như tự đánh chân mình.

      Cho dù Cố Tần Thần tận lực nhàng, động tác tay cũng vô cùng chậm rãi, nhưng Hạ Nhiễm vẫn giãy dụa vì đau, bông vải và nhíp vẫn ngừng chạm đến miệng vết thương khiến cảm giác đau đổ ập vào người, đau tới nỗi răng đánh vào nhau.

      “Ai….., chút!”

      “Đáng đời”.

      Tâm tình vừa mới tốt của liền bắt đầu tam tối.

      trả đũa em sao?”

      rảnh rỗi như vậy”. Muốn trả đũa , thủ đoạn này cũng quá trẻ con rồi.

      Cố Tần Thần nhếch môi, để cái nhíp qua bên, lại lấy thuốc cầm máu bôi lên, động tác lần này càng thêm ôn nhu, sợ lại làm đau . Nha đầu Hạ Nhiễm này học được gì tốt, tính tình tùy ý thích náo loạn, bị thương chút liền nâng chân đẹp eo , động tác chuẩn xác nhanh chóng.

      Có điều làm vậy lại động tới vết thương nơi đầu gối, Cố Tần Thần là lần đầu thấy người tự chuốc lấy khổ.

      Cố Tần Thần bị Hạ Nhiễm đạp cái, theo quán tính liền ôm lấy đầu gối, tay còn lại nắm lấy cổ chân , cậy mạnh giữ người lại, đe dọa: “Em còn động nữa, có rất nhiều biện pháp thu thập em, cứ thử xem!”

      Trán Hạ Nhiễm toát mồ hôi lạnh, cắn môi dưới, thể khuất phục trước cường quyền, giống như con rùa đen rụt đầu, ngữ khí cũng hạ xuống, sợ hãi hỏi: “ tức giận?”

      có”.

      “Có!”

      có!”

      “Vậy tại sao nghiêm mặt?” Hạ Nhiễm lén lút nhìn Cố Tần Thần, ràng mặt viết bốn chữ: ”Ta tức giận” to đùng.

      tiếp tục trả lời câu hỏi của , tập trung vào động tác tay.

      , Hạ Nhiễm chớp mắt, níu lấy tay áo Cố Tần Thần, bày ra bộ dạng đáng thương, vẻ mặt tội nghiệp : “ rất đau”.

      Giọng Hạ Nhiễm rất ủy khuất, Cố Tần Thần giúp cầm máu, động tác đầu gối hơi khựng lại, sắc mặt vốn trầm càng tốt, hừ lạnh: “Bảo em đừng đến muộn em lại nghe!”

      như vậy, Hạ Nhiễm liền nghĩ tới mấy tin nhắn liên tiếp sáng nay. Trong lòng có chút hối hận, nhưng rất nhanh liền tự động quét sạch. Việc đến nước này, người bị thương là , người bị đau cũng là , Hạ Nhiễm cũng muốn ngụy biện cho mình: “Việc này liên quan tới việc đến muộn”.

      nhìn đường”.

      Cố Tần Thần , lại giúp bôi thuốc đỏ lên chỗ bầm tím, lực đạo phải rất nặng, mà giống như đan vuốt ve da thịt vậy, tấc tấc, rất gần rất gần.

      Cảm xúc thô ráp rất kích thích, Hạ Nhiễm đỏ mặt cúi đầu, ấp úng : “ phải, là vì sàn nhà trơn”.

      nhìn , chỉ đáp: “Có tật giật mình?”

      Cố Tần Thần bày ra bộ dáng “Em đừng cho rằng hiểu em” khiến Hạ Nhiễm càng thêm ngột ngạt, như vậy giống như nhắc nhở , Phương Đình Đình châm chích , Cố Tần Thần thể biết? Biết liền thôi , còn giúp người ngoài bắt nạt , Hạ Nhiễm nghẹn oán khí trong lòng, hất tay Cố Tần Thần bôi thuốc ra, quay mặt : “Này, xem rốt cuộc có phải bạn trai của em , người nào lại nhân lúc bạn bị thương mà bỏ đá xuống giếng chứ!”

      Thân thể Cố Tần Thần khẽ run, lẳng lặn nhìn tay , động tác tay cũng đột nhiên dùng sức. Hạ Nhiễm đau tới nỗi nước mắt cũng rơi, hai tay ngừng đánh , hai chân càng nghe lời mà động đậy. càng như vậy, Cố Tần Thần càng dùng sức, cản động tác của lại, mãi mới ôm được Hạ Nhiễm đàn giàn dụa nước mắt vào lòng.

      Tay dính thuốc ôm lấy bờ vai gầy yếu của , tay ngừng vỗ lên lưng , dịu dàng : “Ngoan, đau”.

      thử xem, coi có đau chết !”

      Hạ Nhiễm bị ôm vào ngực, vết thương đù vẫn còn đau, liền thấp giọng nức nở bên tai Cố Tần Thần. Nước mắt lóng lánh lướt qua gò má, tí tách rơi xuống Tây phục màu đen của , nhất thời khiến nó ẩm ướt mảnh, lại nhân lúc chưa chuẩn bị mà đấm vào bụng cái.

      cũng đau”.

      Cố Tần Thần nhận lấy oán khí của phát tiết lên người mình, để Hạ Nhiễm động tay động chân, cũng đau mấy. giúp xoa máu bầm hai bên chân, hẳn là rất đau. Nghĩ nghĩ, Cố Tần Thần khỏi hít ngụm khí, động tác tay càng nhanh, bàn tay to ấm của phủ sau đầu , thở dài : “Lúc ở bên cạnh, em phải tự bảo vệ mình”.

      trong ngực , tính tình quật cường. muốn dùng năng lực của mình bảo hộ , lại thề son sắt với , cho dùng danh nghĩa bạn trai mà ở trong công ty chiều chuộng cơ. còn , muốn dùng năng lực của mình đứng bên cạnh , tự dùng sức lao động của mình để bằng con mắt khác.

      Có điều, sao lại có thể biết, từ lúc đầu đem lòng , bây giờ sao có thể đừng quan tâm chiều chứ? , lúc nhìn thấy bộ dáng mỏng manh chịu nổi gió của lại quật cường vô cùng, lúc ấy từ trong phòng làm việc ra, nếu phải cố gắng kiềm chế, sớm chạy nhanh tới chỗ , ôm vào ngực. Cho đám người bắt nạt biết phải người bọn họ có thể động tới.

      muốn bảo hộ , lại muốn bị áp lực, đúng là khảo nghiệm người ta mà.

      “Ai…”

      Cảm giác giãy dụa nữa, Cố Tần Thần mới kéo Hạ Nhiễm ra nhìn chằm chằm, thấy nước mắt còn mặt , liền dùng tay nhàng lau : “ hết cách với em, đến muộn còn đấu vật, còn muốn động tay động chân với cấp sao”.

      Tiếng thở dài vô lực của Cố Tần Thần rơi vào tai Hạ Nhiễm, giật nảy mình, cảm giác họng nghẹn cứng, câu này ra giống như oán hận, lại có hơn nửa hàm ý sủng nịnh.

      lau nước mắt dính quần áo : “Cái đó đều có tiền căn hậu quả”.

      nhéo mặt : “Coi như em có bản lãnh”.

      ------------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. THanks ss

    4. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Đấy phải nhau thế này chứ lị :))
      Thích ăn thịttart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 34: thể lý với nhà tư bản, nhưng có thể hẹn hò với nhà tư bản

      Edit: tart_trung​

      câu này có chút ôn nhu, ngược lại khiến Hạ Nhiễm ngại ngùng, lúng túng lấy tay sờ trán mình, tận lực xem tầm mắt nóng rực của .

      Trong chốc lát, Cố Tần Thần thu lại tươi cười, trầm giọng : “Duỗi tay ra xem”.

      mặt có chút vui vẻ nào, mắt đen thẳm nhìn . Tuy bình thường Cố Tần Thần luôn có bộ dáng người sống chớ lại gần, nhưng hiếm khi biểu lộ tâm tình bản thân trước mặt người khác như bây giờ, Hạ Nhiễm nhìn lầm, tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận.

      Nhưng trong tức giận ấy, càng nhiều hơn là tâm tình phức tạp khó thành lời.

      Biết được điều này, Hạ Nhiễm ngoan ngoãn giơ hai tay ra trước mặt . Hai tay trắng nõn mềm mại, nhưng trong lòng bàn tay nổi lên những nốt đỏ nhạt.

      Ánh mắt Cố Tần Thần bất tri bất giác trở nên tối tăm, nắm hai tay , hỏi: “Đau ?”

      Lúc nãy lực chú ý của hoàn toàn tập trung hai đầu gối mà bỏ qua đôi tay bị sàn nhà chà sát.

      ra lúc té xuống sàn nhà tay có đau , nhưng bây giờ cũng đỡ hơn rồi, Hạ Nhiễm cũng còn thấy đau như trước. Nhưng bị nắm chặt như vậy, cảm giác mát lạnh lướt qua mu bàn tay khiến nội tâm nhịn được có chút ủy khuất chua sót, vô thức gật đầu: “Lúc nãy rất đau”.

      Cố Tần Thần lời nào nhìn mũi hấp háy, nghĩ muốn gì đó sau lại lựa chọn trầm mặc. cúi đầu nghiêm túc xoa thuốc lên tay , đôi mắt đỏ đem gấy váy để lại, đỡ lấy người từ ghế sofa đứng dậy: “ sao rồi!”

      Hạ Nhiễm vừa đứng dậy, Cố Tần Thần liền tiếp: “Đứng cho vững, còn việc chưa xử lý”.

      Cố Tần Thần câu này rất nghiêm túc, Hạ Nhiễm bất mãn lắc đầu, nhưng lại bị giữ chặt người, trong lúc còn chưa biết định làm gì, Cố Tần Thần mở cửa ra nửa, sau đó đưa lưng về phía cửa lớn, thanh cũng cao hơn hản: “Tiền lương tháng này bị trừ, lần sau còn làm trái quy định công ty nhất định phải nghiêm trị. chưa?”

      Giọng lớn, vẻ mặt lại nghiêm khắc, Hạ Nhiễm tin được trừng mắt nhìn , miệng mấp máy: “ gì đó?”

      Người này căn bản là cố ý, khóe miệng hơi cong, đàng hoàng ra lệnh: “Trở về chỗ làm của , năm phút nữa đem việc hoàn thành cho tôi, văn kiện lát nữa cần dùng tự mình đưa tôi phê duyệt”.

      Thanh Cố Tần Thần trầm thấp, nhưng vì cửa mở nên nghe vào tai còn chút độ ấm nào, dĩ nhiên người công tác bên ngoài cũng nghe hai.

      Ba giây đồng hồ sau, họ liền nhìn thấy Hạ Nhiễm khập khiễng cà nhắc, vẻ mặt tức giận ra khỏi phòng làm việc Tổng tài. Vừa vừa mắng: “Đồ tư bản, phải người”.

      loạt hành vi này, khiến mọi người vốn chăm chú nhìn vào phòng tổng tài liền thu về, ngay cả Phương Đình Đình cũng nhịn được dừng việc trong tay, những người khác bày vẻ mặt dè bỉu cũng đột nhiện lạnh mặt, chau mày. Tầm mắt mọi người rất nhanh thu về, Phương Đình Đình cầm văn kiện trong tay ngượng ngùng nhìn cửa lớn đóng lại.

      "Hạ Nhiễm, sao chứ?” Thấy Hạ Nhiễm tập tễnh, Lâm Khả nhanh chóng nhích lại gần, thuận tay đem thuốc cầm máu để lên bàn .

      Hạ Nhiễm yên lặng, hít hơi : “ sao, chỉ là danh chính ngôn thuận bị trừ tiền lương”.

      “ông chủ kêu cậu vào chỉ vì trừ lương sao?” Lâm Khả phải người bát quái, chỉ có điều lúc ông chủ ra khỏi phòng làm việc giải cứu Hạ Nhiễm, cũng mơ hồ ngửi thấy trong khí có hương vị khác.

      Cho dù Lâm Khả cũng nghe được mấy lời dạy dỗ Cố Tần Thần với Hạ Nhiễm, nhưng cũng tin ông chủ và Hạ Nhiễm thanh bạch.

      Câu hỏi này khiến Hạ Nhiễm nghĩ tới lúc Cố Tần Thần bôi thuốc giúp , sau đó lúc cắn răng chuẩn bị rời khỏi phòng , liền nắm tay : “Cho em chút trừng phạt người khác mới nghĩ nhiều”.

      Đây chính là cho ngươi ăn khối đường, sau đó giữa đường lại cướp về rằng nên ăn quá nhiều.

      Hạ Nhiễm mím môi, vẫy tay : “Còn bị dạy bảo”.

      Hạ Nhiễm phất tay, giống như tự quạt gió cho mình, ánh mắt che che giấu giấu, khóe miệng Lâm Khả đột nhiên tươi cười như nghe được chuyện gì đó hay ho: “Cậu và ông chủ…”

      có quan hệ gì cả”. xong, Hạ Nhiễm xé giấy náp bàn, vội vàng rời : “Tớ báo cáo công việc trước”.

      Trong lúc Lâm Khả cười cười như ngầm hiểu, Hạ Nhiễm lại lần nữa gõ cửa phòng tổng tài, đem bản giấy nháp loạn thất bát tao ném trước mặt Cố Tần Thần: “Này, văn kiện gấp mà ông chủ cần”.

      Người nào đó nhìn cũng nhìn, chỉ “Ân” tiếng.

      Hạ Nhiễm vốn còn muốn ồn ào, lại chỉ nhận được đáp án như vậy, sững sờ nhìn người chúi mũi làm việc: “Sau đó sao?”

      nhìn cái, nâng cằm ra hiệu cho nhìn chỗ ghế sofa: “Sau đó, ăn bữa sáng bàn ”.

      Sáng hôm đó, Hạ Nhiễm ngồi trong phòng làm việc Cố Tần Thần, bên gặm bánh bao thịt, bên hàm hồ hỏi người bận làm việc: “Sao biết em chưa ăn sáng?”

      trả lời rất hiển nhiên: “Đoán”.

      Nuốt miếng cuối cùng vào bụng, đột nhiên nghĩ tới lúc ở London bảo Ninh Viễn mua bữa sáng cho , khỏi tò mò: “Sao mua sữa đậu nành và bánh quẩy?”

      Mấy ngày Cố Tần Thần nằm viện, mắc dù bọn Tiểu Sơn có giúp đỡ xử lý công việc ít, nhưng vẫn còn lại nhiều việc, Cố Tần Thần mới cầm tài liệu từ chỗ trợ lý Trần Tử Ngang xem lần, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của : ‘Mấy đồ nhiều dầu mỡ đó, tốt nhất em ăn ít chút”.

      Chính trong thời khắc đó, Hạ Nhiễm đối với việc cắt xén tiền lương của mình cũng còn canh cánh trong lòng nữa. đột nhiên cảm thấy, chuyện đương với tên tư bản này cũng có nhiều điều tốt đẹp, đặc biệt người này lại là ông chủ của .

      ấy mua bữa sáng cho , còn bôi thuốc cho , thậm chí còn vì mà làm trái với ước nguyện ban đầu.

      Tâm tình tốt của Hạ Nhiễm vẫn duy trì cả ngày. Sau khi dùng xong bữa sáng, lén lút lên microblog đăng bài, sau đó tích cực làm việc, điểm cũng hàm hồ.

      Có điều Hạ Nhiễm cũng biết, vừa mới viết: “ thể giảng đạo lý với nhà tư bản, nhưng nhất định phải chuyện đương”. Microblog của liền bị bạn tốt điên cuồng nhao nhao khuyên nhủ.

      La Xuyến: Oa oa, ta cũng muốn chuyện đương với nhà tư bản.

      Tiêu Sơn: Chung ta vẫn nên giảng đạo lý thôi.

      Hồ An: quả nhiên ôm cây đợi thỏ.

      Mà lúc này, nhà tư bản trong phòng làm việc, sau khi xong việc nhìn lướt qua điện thoại di động, cũng để lại bình luận. có điều, khóe môi nhếch lên, lập tức nhắn tin cho Hạ Nhiễm:

      “Sau khi tan việc chờ ”.

      Tin nhắn mới được gửi lâu, điện thoại liền rung lên: “ muốn, bị mọi người hiểu lầm”.

      Đọc tin nhắn xong, Cố Tần Thần cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng Hạ Nhiễm méo miệng bên ngoài, vừa đáng vừa đáng giận. Nghĩ nghĩ, lông mày giãn ra: “Nếu vậy liền để Ninh Viễn thông báo, ngày mai toàn bộ công ty đều biết qua hệ của chúng ta”.

      Uy hiếp ~ đây là uy hiếp trắng trợn mà.

      Hai tay Hạ Nhiễm chống bàn, nhìn điện thoại mà căm giận bất bình, đáp lại ba chữ: “Coi (như) giỏi”.

      Trời dần về chiều, thân ảnh tuấn lãng cao ngất đứng trước bàn làm việc, hai tay để trong túi quần, ánh mắt lười nhác nhìn ra ngoài cửa xổ, đạm mạc nhìn xuống bên dưới.

      Cửa sổ lớn sát đất, nụ cười môi Cố Tần Thân lan tới ánh mắt.

      Trải qua hai lần dạy dỗ trước, lần này Hạ Nhiễm học khôn, trước khi Cố Tần Thần tìm , liền chuồn ra khỏi công ty, cách đó hai con đường mới gọi Cố Tần Thần tới đón mình.

      Nam nhân nghe điện thoại, trầm mặc lưỡng lự vài giây, sau đó mới thở dài : “Đứng tại chỗ chờ ”.

      Mới tắt điện thoại bao lâu, Hạ Nhiễm liền nhìn thấy chiếc Bingley của Cố Tần Thần trong dòng xe cộ tới lui. gấp gáp chui vào xe, để giúp mình cài dây an toàn.

      “Chúng ta đâu?”

      Động tác cài dây an toàn của Cố Tần Thần rất thành thạo, ngón tay thon dài lại lần nữa nắm lấy tay lái, đánh cái cua, phun ra hai chữ: “Hẹn hò”.

      Hẹn hò?

      Hạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Cố Tần Thần rồi cúi đầu nhìn vết bẩn trước vạt váy trắng của mình, nếu hẹn hò, có phải nên về rửa mặt thay đồ trang điểm phen !

      “Này, em bị thương, có phải tiện ?”

      Cố Tần Thần nghiêm túc lái xe, quay qua nhìn , có thâm ý khác : “Nhảy tưng tưng qua hai con đường, lúc này mới nhớ mình bị thương sao?”

      Câu này có hàm ý khác, Cố Tần Thần đây là so đo việc ngoan ngoãn ở công ty chờ .

      Hạ Nhiễm bị mặt liền đỏ lên, Cố Tần Thần đây là nắm như lòng bàn tay, đừng mở đùa giỡn khôn vặt trước mặt .

      Cho dù trong xe mở điều hòa, vẫn cảm thấy nóng. Lúng túng hạ kính xe xuống, nuốt nước miếng : “ nóng nha!”

      Mỗi hành động của Hạ Nhiễm đều bị Cố Tần Thần thu vào trong mắt, bộ dạng này của khiến muốn trêu đùa, lại nâng kính vừa bị hạ xuống, : “Có mở điều hòa, đừng để phải tốn tiền”.

      xong câu này, Hạ Nhiễm quyết định lát nữa ăn tối, nhất định phải ăn xả láng, tuyệt đối phụ tâm ý của Cố Tần Thần.

      Có điều, tức hoàn hảo như Hạ Nhiễm nghĩ.

      Bởi vì tối hôm đó phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Thứ nhất là cho rằng Cố Tần Thần mang ăn ở nhà hàng xa hoa, cuối cùng hai người lại vào quán lẩu tự chọn giá hai trăm tệ người.

      Quán lẩu trang hoàng rất tốt, chẳng hỗn loạn giống mấy quán khác, nhưng hương vị dầu và mùi lẩu vẫn tràn ngập trong sảnh.

      cẩn thận bước từng bước , lúng túng kéo người bên cạnh: “Chỗ này?”

      “Phải”. Cố Tần Thần gật đầu, quay đầu giống như thể bây giờ mới phát Hạ Nhiễm nhíu mày, hỏi thăm: “Sao vậy, thích chỗ này?”

      Hạ Nhiễm gật đầu, nhưng đôi mắt thâm thúy của vẫn nhìn mãi, đành lắc đầu: “ phải!”

      , Hạ Nhiễm phải thích chỗ này, mà là nghĩ Cố Tần Thần tới đây ăn. thế nào dáng vẻ ông chủ ăn ở mấy quán ven đường cũng khiến người ta kinh hãi, bộ dáng của và chỗ quán lẩu náo nhiệt ầm ỹ như chỗ này quả rất khó phối hợp cùng chỗ.

      Hơn nữa còn thấy quen thuộc dẫn vào chỗ, chào hỏi thân thiện với ông chủ quán lẫu, Hạ Nhiễm giật mình, hình như hiểu quá ít.

      ------------------------------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé
      adamno1, Thích ăn thịt, Pe Mick11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :