1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      @marionet0401 Bạn hồi rồi mình mừng quá. Và cũng vui vì bạn đồng ý cho mình hợp tác. Nhưng mình biết hợp tác như thế nào. Có gì bạn hướng dẫn mình nhé. Bửa giờ trong thời gian chờ bạn trả lời mình edit xong từ chương 19 đến chương 26 rồi. Tiếp theo phải làm thế nào bạn cho mình biết nhé. Thanks
      Thảo Sally, linhdiep17Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @HangVO9 bạn liên hệ facebook của bạn ấy cho nhanh
      bạn kéo xuống dưới, facebook nikki Le đó
      HangVO9 thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Cảm ơn bạn @Haruka.Me0 Mình nhắn bạn ấy. chờ bạn ấy hồi ...



      CHƯƠNG 19: SỢ MÈO

      Editor: HangVO9


      Lâm viên ngoại kỳ vọng Lỗ Lỗ học tốt để sống độc lập, tránh cho tương lai bị người ở rể hoặc hạ nhân xem thường qua mặt, Tống Ngôn hiểu được điểm ấy, nên đương nhiên phải lấy việc giáo dục Lỗ Lỗ tự lập làm mục tiêu.

      Nhưng Thường Ngộ lại nghĩ như vậy.

      Thường Ngộ nhận thấy đại tiểu thư ngây thơ, vô cùng xinh đẹp, khi lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ sở như vậy, vất vả mới trở về được, nên hưởng thụ đãi ngộ của đại tiểu thư mới phải. biết lão gia muốn kén rể cho đại tiểu thư, có tư cách nghĩ đến cái thân phận đó, nhưng Thường Ngộ ghi nhớ, từ lúc tới Lâm phủ làm đến nay, bị Bạch quản gia xem thường, liền thề tương lai phải làm quản gia. bán mình làm hạ nhân, thân phận cao nhất có thể đạt được vẫn chính là quản gia.

      Lúc lão gia còn sống, bởi vì tư lịch đủ, thể làm quản gia, nhưng nếu lão gia quy tiên sau vài năm hay mười mấy năm nữa, qua thời gian dài như vậy, Thường Ngộ tự tin mình có thể đạt được tín nhiệm của đại tiểu thư, trở thành người được nàng tin cậy mà dựa vào. Hoặc giờ được tín nhiệm, chỉ chờ ngày lão gia già yếu thay đại tiểu thư an bài, Thường Ngộ nắm lấy cơ hội, trở thành quản gia. Tới lúc đó, thay đại tiểu thư xử lý tất cả, làm cho nàng cơm áo lo, muốn làm cái gì làm cái đó, nàng hài lòng mới là quan trọng. Nếu trượng phu ở rể của nàng dám đối với nàng có nửa điểm bất kính, quý trọng nàng, tuyệt đối nương tay. người ở rể, cho cùng, kỳ thực cũng là nô bộc của đại tiểu thư mà thôi.

      Thường ngộ tâm cảm thấy đại tiểu thư cần phải chịu khổ như vậy, khi thấy Tống Ngôn dọa Lỗ Lỗ khóc, thiếu chút nữa nhịn được nhảy vào.

      Vừa lúc định nhấc chân vào, thấy đại tiểu thư buông ống tay áo, đỏ mắt nhìn Tống Ngôn : “Tiên sinh, ta hiểu rồi, ngươi đừng mắng ta, làm ta sợ hãi.”

      Đôi mắt dịu dàng rưng rưng lệ, sóng mắt mơ màng, châu mày liễu, bộ dáng mãnh mai đáng thương cầu khẩn, nếu đổi lại là , cái gì cũng đều đáp ứng.

      Nhưng Tống Ngôn phải Thường Ngộ, bản thân dung mạo xuất chúng, nhưng xem trọng dung mạo.

      Chỉ cần học trò biết nghe lời, vô duyên vô cớ la mắng.

      “Được rồi, hiểu được là được rồi. Ngươi nhìn chữ học thuộc, hiểu được ý tứ, hồi ta dạy người viết chữ.”

      “Vâng.” Lỗ Lỗ hút hút mũi, cúi đầu tiến đến sát bàn, hiếu kỳ gục đầu nhìn mấy chữ màu đen.

      Tống Ngôn dùng cây gậy trúc đập đập bàn, “Ngồi thẳng, được nằm bò mặt bàn.”

      “Vâng.” Lỗ Lỗ cắn cắn môi, len lén liếc cái, ngoan ngoãn nghe lời chỉ đạo, chỉ là trong lòng lại muốn, trưa nay lúc ăn cơm, nhất định phải van cầu lão tộc trưởng, cái gì cũng cần học đọc sách viết chữ. Tiên sinh này xấu, đọc sách có hay, nàng học, nhưng thời ráng chịu đòn để ứng phó cho xong hết .

      Tống Ngôn làm bộ nhìn ra trong mắt Lỗ Lỗ đầy địch ý, vui sướng khi người gặp họa, lấy bên cạnh ra bảng chữ mẫu sớm chuẩn bị.

      dạy Lỗ Lỗ cầm bút lông, Lỗ Lỗ cầm đúng, liền dùng cây gậy trúc gõ cổ tay nàng, mấy lần làm cho thẳng lại, Lỗ Lỗ cuối cùng cũng cầm được bút.

      Nàng nhúng mực, học Tống Ngôn dùng ngòi bút tự tô chữ, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy ngòi bút tô trang giấy rất có ý tứ, nhưng theo Tống Ngôn dạy càng ngày càng nhiều, lại thêm thủ đoạn lâu lâu dùng sức gõ tay nàng hai cái, Lỗ Lỗ tính nhẫn nại rốt cuộc hết, bỗng nhiên để bút xuống: “Ta …”

      Lại thấy Tống Ngôn vuốt cằm : “Lần này viết coi như hợp cách.”

      “Hợp cách là cái gì?” Lỗ Lỗ có chút thở phì phì hỏi.

      Tống Ngôn nêu ví dụ: “Chuột đến ăn vụng, mèo phát chuột chính là xong, phát là hợp cách, bắt được chuột chính là tệ. Ngươi trước viết rất kém cỏi, là xong, hợp cách, ngươi là có tiến bộ”

      Lỗ Lỗ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới có phản ứng, tiên sinh là khen nàng sao.

      Lỗ Lỗ rất vui vẻ, quên mất chuyện vừa rồi, lấy giấy đưa Đào xem: “ Đào xem, đây là chữ ta viết, ta hợp cách!”

      “Đại tiểu thư lợi hại!” Đào cười hì hì khen. Nàng biết chữ, giờ có thể theo đại tiểu thư học, nhân cơ hội này học thêm mấy chữ, nàng rất thỏa mãn, đương nhiên hi vọng với tính tình đại tiểu thư mà tự nhiên chịu khó học, tuy nàng cảm thấy chữ kia so với Tống tiên sinh viết kém cõi, cũng rất cổ vũ khích lệ .

      Lỗ Lỗ nhìn bảng chữ mẫu ngây ngô cười, càng xem càng tự cảm thấy mình viết rất đẹp mắt, ngẩn đầu, chợt nhìn thấy Thường Ngộ ngoài cửa sổ, lập tức đứng lên, chạy tới đưa cho nhìn, “Thường Ngộ ngươi xem, đây là ta viết!” Thường Ngộ luôn luôn bên cạnh lão tộc trưởng, hai người thường gặp mặt, Lỗ Lỗ đem tính thành người của mình, cùng Đào và Điềm Hạnh cũng vậy. Trừ bọn họ ra, những người khác đều là người ngoài.

      Thường Ngộ tiến đến bên cửa sổ, thân người vẫn ở sau cửa sổ, nghe rất nghi hoặc, cũng giọng hỏi: “Có bị đau gì hay ?” Thường Ngộ chỉ chỉ chỗ nàng vừa bị gậy trúc đánh. Nàng da thịt trắng nõn, mềm mại phi thường, dưới ánh nắng mặt trời đẹp hơn ngọc, trong sáng tươi nhuận. Thường Ngộ mất nhiều sức lực mới theo bản năng sờ lên.

      “Chỗ này hả, đau. Thường Ngộ, ngươi xem ta viết chữ coi được ? Tiên sinh khen ta hợp cách!” Lỗ Lỗ quan tâm vội , nàng chỉ muốn nghe Thường Ngộ khen nàng.

      “Coi được coi được, đại tiểu thư học được .” Thường Ngộ che dấu ánh mắt phức tạp, hí mắt cười .

      Lỗ Lỗ rất thích nhìn Thường Ngộ cười, mắt dài, cười rộ lên đều nhìn thấy con ngươi, nhưng vẫn rất đẹp mắt, làm cho nàng nhìn cảm thấy thoải mái, giống như trời liên tục mưa, bỗng đột nhiên xanh trong, chớp mắt nhìn thấy ánh mặt trời, toàn thân cảm thấy ấm áp. Nàng cũng nhìn cười, đến khi trong phòng truyền đến tiếng tiên sinh ho khan, nàng mới nháy nháy mắt cùng Thường Ngộ, xoay người lại.

      Nàng vừa bước , người bên trong nhìn thấy Thường Ngộ.

      Tống Ngôn tùy ý liếc mắt cái nhìn Thường Ngộ, quay đầu lại chỉ Lỗ Lỗ viết chữ kế tiếp. đến là để dạy học, những cái khác đối với đều quan hệ.

      Luyện chữ mất nhiều công phu hơn so với đọc thuộc lòng và giải thích nghĩa, đặc biệt việc viết thành thạo, tập cùng lúc ba loại này, khiến Lỗ Lỗ nhiều lần mất hết kiên trì, toàn dựa vào Tống Ngôn cổ vũ để chống giữ. vất vả sống qua nửa canh giờ, nghe thấy Tống Ngôn bảo hôm nay kết thúc sớm, Lỗ Lỗ mệt nhoài nằm bò bàn, động cũng muốn.

      Tống Ngôn nhìn trước mắt đen mặt, bắt đầu giao phó công việc: “Ngày hôm nay, tô mười trang bảng mẫu chữ, ngày mai ta kiểm tra, nếu là viết sai chữ hay viết thiếu chữ, ta liền phạt ngươi.”

      Lỗ Lỗ ngồi thẳng dậy, trước xoa xoa ngón tay, khuôn mặt nhắn ngày càng khó coi, sau kêu khóc: “Tiên sinh, viết ít lại được ? Cánh tay ta khó chịu.” Nàng quên việc muốn cáo trạng.

      Tống Ngôn chuyện, lấy từ trong tay áo ra bao gói giấy dầu, mở ra lấy vật đưa đến trước miệng Lỗ Lỗ, “Há mồm.” cỗ hương thơm mê người bay vào trong mũi, Lỗ Lỗ chút nghĩ ngợi, liền há miệng ra.

      Tống Ngôn rất tự nhiên đem vật đó bỏ vào, nhìn Lỗ Lỗ sau khi ăn xong, mới hỏi: “Ăn ngon ?”

      “Meo!”

      Lỗ Lỗ mắt sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cổ tay áo Tống Ngôn, liên tiếp nuốt nước bọt vài lần, “Ăn ngon, ta còn muốn!” Nghe thấy tiếng kêu khác tiếng mèo kêu, Tống Ngôn tay thu dọn bàn học khỏi run lên chút, mắt lạnh ngước lên trừng nàng.Lỗ Lỗ bận lòng nhớ kỹ mỹ vị vừa rồi, cũng ý thức được nàng phạm lỗi, trái lại còn liếm môi chút.

      Đồ mèo tham ăn!

      Tống Ngôn quyết định cùng nương ngốc tính toán, nhanh chậm thu dọn xong bàn học, đứng dậy, nhìn Lỗ Lỗ : “Nếu như ngày mai ngươi có thể thuộc lòng những câu này và ý nghĩa của nó, cùng giao ra mười bảng chữ hợp cách, ta liền lại thưởng cho ngươi miếng. Nếu như thể, hoặc là nét chữ quá xấu, ta liền đánh lòng bàn tay ngươi.” xong, xoay người rời .

      “Meo!”

      Lỗ Lỗ vội vàng đuổi theo, kéo kéo ống tay áo , ngửa đầu hỏi: “Tiên sinh, ta viết bài tốt, thuộc bài tốt, giờ ngươi cho ta ăn chút trước được ?”

      Tống Ngôn chuyện, lành lạnh ánh mắt nhìn mặt nàng, chuyển qua tay nàng lôi kéo tay áo , chút tình cảm ra lệnh: “Buông ra.”

      Lỗ Lỗ sợ run cả người, hoảng sợ buông tay ra, tuy sợ hãi mà từ bỏ ý định nhìn Tống Ngôn.

      “Lần sau lại để ta nghe ngươi phát ra tiếng mèo kêu, ta liền đánh vào mặt ngươi.”

      Tống Ngôn giơ tay lên, cây gậy trúc nhàng đảo qua hai má non mịn của Lỗ Lỗ, động tác rất ôn nhu, thanh lại như lọc ra từ hàn băng, cực lạnh.

      đánh mặt!” Lỗ Lỗ sợ đến mức liền lùi lại mấy bước, cuối đầu, cũng dám nhìn vào mắt Tống Ngôn. Ánh mắt dọa người, Lỗ Lỗ như nhìn thấy các giống đực của Báo tộc canh giữ các nàng.

      “Muốn ăn, liền ngoan ngoãn nghe lời.” Tống Ngôn hừ tiếng, mặt thay đổi rời .

      Lỗ Lỗ ngốc lăng tại chỗ, chờ xa, mới oa tiếng khóc lên.

      Đào biết phải làm sao, đỡ người ngồi trở lại lên ghế, bên lấy khăn tay cho nàng lau nước mắt, bên an ủi : “Đại tiểu thư đừng nóng vội, Tống tiên sinh hù dọa người thôi, chính là cho trăm lá gan, cũng dám đánh mặt người. Người đừng khóc, Tống tiên sinh chỉ là muốn nghe người kêu mà thôi.”

      “Lỡ đâu đánh sao?” Lỗ Lỗ hai mắt đẫm lệ lưng tròng , tiên sinh đều đánh tay nàng.

      “Đại tiểu thư yên tâm, ta liền cùng lão gia, chúng ta xin đổi tiên sinh khác, cần dạy nữa.” Thường Ngộ từ bên ngoài vào, sắc mặt xanh đen. Tống Ngôn dám lấy gậy trúc đánh mặt nàng, còn lời đe dọa, làm tiên sinh kiểu gì?

      “Đừng, đừng làm cho , ta còn muốn dạy!” Lỗ Lỗ gấp đến độ đứng lên, ngửa đầu cầu Thường Ngộ.

      Trong mắt nàng còn vươn giọt nước mắt, Thường Ngộ vừa đau lòng vừa hoang mang, cau mày : “Đại tiểu thư sợ đánh người?” sợ? Nghĩ đến cặp mắt kia lạnh lùng, cây gậy trúc kia xẹt qua hai má thanh lương, còn có cây gậy trúc đập cổ tay rất đau, Lỗ Lỗ sợ rung cả người, lại : “Ta sợ, nhưng cá của ăn ngon, ta còn muốn ăn. Chỉ cần ta viết tốt mười trang giấy, ngày mai có thể ăn cá.” Trong nhà nhiều lần nấu món cá, trước đây nàng cảm thấy những món cá ấy ăn ngon, nhưng sau khi ăn xong cá của tiên sinh, nàng đột nhiên phát món cá trước đây làm nàng chảy nước miếng, nay lại chút cũng hấp dẫn người.

      Nàng nuốt ngụm nước bọt, đẩy Thường Ngộ và Đào ra, ngồi vào ghế, cầm bút chuẩn bị viết chữ.

      Thường Ngộ nhìn Đào nháy mắt, Đào lập tức hiểu ý thu dọn đồ đạc của Lỗ Lỗ, khuyên nàng trở về thay quần áo, rồi ăn cơm. Lỗ Lỗ đành phải tạm thời dừng công việc. Nhìn bóng lưng nàng rời , Thường Ngộ thầm suy nghĩ, Tống Ngôn trong tay áo dấu chắc là cá khô? Nếu là cá khô, buổi chiều rãnh rỗi liền ra ngoài mua ít, đại tiểu thư tự mình có cá, cũng tham của .

      Tống Ngôn biết tâm tư của Lỗ Lỗ và Thường Ngộ, thẳng tới Bùi phủ.

      Bùi Sách ở trong nhà chơi với mèo trắng vừa được Thanh Mặc mang đến, nghe Tống Ngôn tới chơi, lộ ra ý vị sâu xa tươi cười, phân phó Thanh Mặc trực tiếp đón người vào đây. vuốt lại vạt áo, gian ngoài chờ.

      “Bùi Sách, ngươi vì sao đề bạt ta với Lâm viên ngoại?” Tống Ngôn nổi giận đùng đùng đến, mỗi lần thấy Bùi Sách, đều có nửa điểm cảm tình, muốn nhẫn cũng nhịn được nữa.

      Bùi Sách ngồi yên ghế, nhìn cười: “Thế nào? Ngươi dạy Lâm nương sao? Nàng cũng là người đáng thương, bị mèo nuôi lớn, ngẫm lại ta liền khổ sở thay cho Lâm viên ngoại.”

      Tống Ngôn ngồi thẳng vào ghế bên cạnh ghế chủ tọa của , tự mình châm trà uống, “ cảm thấy nàng đáng thương, tại sao ngươi mà dạy? Đừng ngươi có thời gian, ta xem ngươi chính là quá rãnh rỗi rồi.”

      Bùi Sách chờ uống xong mới : “Ta trước đây rất rãnh, nhưng giờ khác rồi, gần đây nuôi thú cưng, thực làm được.”

      “Cái gì thú cưng?” Tống Ngôn cảnh giác hỏi.

      Bùi Sách cười chỉ hướng phía sau . “Ngay kia, ngươi tự nhìn .”

      Tống Ngôn liếc cái sâu, buông ly trà, để tâm xoay người nhìn lại.

      “Meo…” con mèo trắng dựng thẳng đuôi đứng ngay cửa phòng, chống mắt nhìn , mèo trắng kêu tiếng, chậm chạp hướng tới. Tống Ngôn sắc mặt đại biến, sau khắc người cả kinh xông ra ngoài, “Bùi sách, ngươi chờ đó… chờ đó!”

      Bùi Sách cố nén mới cười ra tiếng, chỉ có vai ngừng lay động.

      “Meo…” Mèo trắng lại kêu tiếng.

      Bùi Sách cứng đơ nụ cười, đưa mắt liếc mèo trắng cái, đứng dậy thư phòng.

      Lại là con mèo ngu xuẩn, biết Tống Ngôn rốt cuộc sợ cái gì.[/SIZE]
      Last edited by a moderator: 14/1/17

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 20: BẢO VỆ

      Editor: HangVO9


      Lâm phủ

      Sau khi học xong, trời cũng rất trưa, Đào dẫn Lỗ Lỗ về phòng, rửa tay lau mặt thay đổi xiêm y, rồi tiền viện dùng cơm.

      Lỗ Lỗ vội , vừa rồi ở rừng trúc, nàng tổng cộng viết được bốn trang bảng chữ mẫu, phía dưới là hai trang giống được tiên sinh khen hợp cách. Nàng gọi Điềm Hạnh và Đào vào, rất nghiêm túc hỏi: “Các ngươi xem, tờ nào tốt hơn?”

      Trước đây lúc ở Mèo tộc, khi tộc nhân đem thịt đến, đô hội đem những miếng thịt ngon phân cho Thu Thu, nàng ta sinh ra đẹp, cho nên đưa đến cũng đều là đồ ngon, đến khi có lần Thu Thu được tộc trưởng mang ra ngoài chơi, tộc nhân đem thịt phân cho Thu Thu cho nàng, Lỗ Lỗ mới thực hiểu được cái gì gọi là khác biệt.Thứ tốt đưa cho người quan trọng, thu được thứ tốt, người cũng rất cao hứng. nàng muốn đem những chữ nàng viết tốt đưa cho lão tộc trưởng xem, chắc làm cho ông cao hứng. Đào và Điềm Hạnh hẹn mà chỉ vào cùng trang.

      Lỗ Lỗ tươi cười, nàng cũng cảm thấy trang này tốt, bởi vì khi viết chữ trang này, tiên sinh chỉ đánh nàng chút.

      Hai tay nàng cầm bảng mẫu chữ trước.

      Tới tiền viện, nàng nhìn Thường Ngộ cười cười, rồi vào, “Cha, người xem, đây là ta viết, tiên sinh khen ta hợp cách đó.”

      Lâm viên ngoại sớm nghe Thường Ngộ trước tình hình.

      Lỗ Lỗ chịu đòn, ông rất đau lòng, nhưng giờ cũng còn cách nào, Tống Ngôn lúc trước cũng , thỉnh dạy, cái gì cũng phải đồng ý theo . Nghiêm sư ra cao đồ, Lâm viên ngoại hiểu đạo lý này, điều duy nhất ông lo lắng chính là Lỗ Lỗ chịu nỗi, chạy tới khóc lóc kể lể. Lỗ Lỗ hưng phấn như thế, giống như bộ dáng khi bị ủy khuất, Lâm viên ngoại bật cười híp mắt tiếp nhận bảng chữ mẫu, nhìn mẫu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới(*), : “ tệ tệ, Hệ nương chúng ta ngày đầu tiên viết chữ mà có thể viết tốt như vậy, là thông minh!”

      (*) nguyên văn là ‘cẩu bò’.

      Lỗ Lỗ cười vui mừng, cởi giày ra ngồi bên cạnh Lâm viên ngoại, giảng giải ý nghĩa của những chữ này.

      Lâm viên ngoại nghe cách nghiêm túc, chờ Lỗ Lỗ xong, mới kéo tay nàng qua, xoa xoa vết xanh nhạt cổ tay nàng, đau lòng : “Tiên sinh đánh Huệ nương, Huệ nương còn muốn để dạy sao?”

      muốn!” Lỗ Lỗ rụt vai, nhưng bất đắc dĩ : “Nhưng cá của tiên sinh ăn ngon, ta muốn ăn cá, ta chỉ có thể nghe theo .”

      Lâm viên ngoại thở phào nhỏm, sờ sờ đầu Lỗ Lỗ, hai người bắt đầu ăn cơm.

      Tên bàn có cá câu hấp, đây là muốn thưởng vì Lỗ Lỗ ngoan ngoãn học, Lâm viên ngoại cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị. Nếu như là trước đây, Lỗ Lỗ có thể đem con cá ăn sạch chỉ còn xương, nhưng hôm nay khẩu vị lại tốt như vậy, chỉ chọn bụng cá ăn.

      Lâm viên ngoại nhìn thấy, thầm nghĩ phương pháp của Tống Ngôn tệ, ngày kia nữ tiên sinh tới, cũng có thể dụ Lỗ Lỗ học nữ hồng quy củ như vậy.

      Sau khi ăn xong, Lỗ Lỗ ngủ trưa, Lâm viên ngoại sau biến cố kia, tinh thần tốt như lúc trước, mỗi ngày sau giờ ngọ cũng phải nghỉ ngơi nửa canh giờ.

      Thường Ngộ nhân lúc này xuất phủ. Nhằm tránh ánh mặt trời chói chan, chạy nhanh mạch đến cửa hàng bách vị trai(*) trấn, bảo tiểu nhị đem các loại cá khô mặn cay ngọt, mỗi loại hai lạng bọc lại, sau đó tính tiền, tổng cộng tám đồng bạc.

      (*) bách vị trai là cửa hàng thực phẩm.

      Tuy mất hơn nửa tháng tiền tiêu vặt, nhưng Thường Ngộ lại rất cao hứng. Tống Ngôn phải là vì biết đại tiểu thư thích ăn cá sao? Lần này đại tiểu thư có thể tùy tiện ăn, với tính tình tiểu thư, Tống Ngôn nếu như còn dám đánh nàng, đại tiểu thư tuyệt đối chạy đến trước mặt lão gia làm nũng cáo trạng, sau đó đổi lại lão tiên sinh hiền lành hòa nhã. Cổ hủ sao, chỉ cần lão gia phân phó, đối phương còn có thể vì cần tiền mà qua được? Tiên sinh tại của đại tiểu thư mỗi tháng có thể lấy năm hai bạc dễ dàng sao!

      cười vui trở về, lúc đến Lâm phủ, phía sau bổng nhiên có người gọi .

      Thường Ngộ nghe tiếng kêu rất quen tai, nhìn lại, liền thấy Tam Phúc, tùy tùng bên người của Đường lão gia, theo sát bóng mát ở chân tường đuổi theo.

      “Tốt quá, Thường Ngộ ngươi rãnh rỗi, buổi trưa nắng như vậy bách vị trai mua đồ ăn vặt nhỉ! Theo quy định cũ, gặp mặt chia phân nửa, cho ta nhìn cái ngươi mua cái gì vậy!” Tam Phúc thở phì phò dừng lại, làm hành động cướp bao giấy dầu trong tay Thường Ngộ, bao giấy dầu còn có dán ấn đỏ tên cửa hiệu của bách vị trai, sớm nhìn thấy.

      Thường Ngộ sao có thể nhịn cho thực ý đồ được?

      “Làm càn, đây là đại tiểu thư nhà ta phân phó mua, ta cũng dám chia cho ngươi.” nhấc chân, vừa làm bộ như muốn đá Tam Phúc, vừa cười giải thích, chờ Tam Phúc thành , mới hỏi : “Ngươi sao chạy tới bên này? Tới đưa lão gia ta thiệp mời? Đường lão gia lại nạp di nương?”

      Đường gia là nhà giàu nhất Mai trấn, nhà ông có tửu lâu, thức ăn tinh xảo, có danh ở thị trấn, dường như mỗi ngày đều sinh lợi rất nhiều. Đều là phú hộ, lại phải đối thủ cạnh tranh, qua nhiều lần có cơ hội giao tiếp của giới thượng lưu, Lâm Đường hai nhà cùng nhau kết giao, có việc thiện cùng nhau làm, có quan nhậm chức cùng nhau mở tiệc chiêu đãi hiếu kính, đây đó tương hổ chiêu ứng, bình thường cũng lui tới nhiều. Khi Lâm viên ngoại ốm đau liệt giường, Đường lão gia tự mình tới thăm viếng.

      Tam Phúc cùng sánh vai về phía trước, lấy trong tay áo ra bái thiếp đưa cho , “Cái gì mà di nương, là lão thái thái chúng ta đến đại thọ bảy mươi, bắt đầu ngày mười bốn, ba đêm hát tuồng, muốn thỉnh Lâm viên ngoại qua phủ xem trò vui. Lão thái thái còn cố ý phân phó, muốn Lâm đại tiểu thư theo qua giúp vui, cùng các vị tiểu thư của phủ chúng ta làm bạn, thiếu người cũng vui. Đúng rồi, có Lâm đại tiểu thư là mèo hoang nuôi lớn?”

      Thường Ngộ cầm thiệp mời, “Phải”. Chuyện của đại tiểu thư cũng phải bí mật gì.

      Tam Phúc đối với Lâm gia đại tiểu thư sớm hiếu kỳ, lập tức liền liên thanh hỏi dồn: “Nghe nàng trông giống con mèo, chỉ biết kêu meo meo, khi tay chân đều chạm đất, còn thích ban ngày ngủ, nửa đêm bắt chuột… Ai da, ngươi đá ta làm gì?”

      Thường Ngộ đuổi theo cho Tam Phúc đá, sắc mặt xanh đen: “Còn dám hươu vượn, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi!”

      Tam Phúc xua tay cầu xin tha thứ, xoa mông từ dưới lên , kinh ngạc : “Ta cũng là nghe người ngoài , mà cũng ngươi, ngươi giận cái gì!”

      “Vậy ta nhị tiểu thư các ngươi thích nhặt phân dê ăn, ngươi thích nghe sao?” Thượng Ngộ tà mắt liếc cái.

      Tam Phúc suýt chút nữa giận đến ngã ngửa!

      Lâm gia đại tiểu thư, sơ là minh châu nhuộm trần, khó nghe chính là dã nha đầu chưa giáo hóa, sao có thể so với nhị tiểu thư nhà bọn họ? Ở Mai trấn nhị tiểu thư chính là nương có sắc có tiền, chưa cập kê, người cầu thân hai cái tay đều đếm hết, Thường Ngộ dám nhị tiểu thư ăn phân dê…

      “Thường Ngộ, ngươi đừng quá phận!” Tam Phúc dừng lại, chỉ vào Thường Ngộ mắng.

      Thường Ngộ quay đầu, vẫn về phía trước. Đường gia nhị tiểu thư, Đường Lan, ở vườn mai thấy qua lần, nhìn sơ qua cũng được, nhưng da mặt hơi bị dày, sáng tối tố tình Bùi Sách được, ra vườn mai Bùi gia thưởng mai làm thơ. Cái này cũng chưa tính, nàng cư nhiên chạy đến vườn mai Lâm gia ẩu tả, chửi bới mai cảnh Lâm gia, cứ như làm vậy tất cả khách nhân đều qua vườn Bùi gia, Bùi Sách cảm kích nàng! Nàng cũng nghĩ đến, Bùi Sách chính miệng thừa nhận mai cảnh Lâm gia thắng bậc, nàng làm vậy gọi là gì? Chính là ngu xuẩn, đáng xách giày cho đại tiểu thư, nàng ăn phân dê là còn dễ nghe.

      Chân chạy nhanh như gió, rất nhanh tới Lâm phủ, căn bản chưa cho Tam Phúc cơ hội đuổi theo.

      Sau khi giấu kỹ cá khô, lúc trở lại tiền viện hầu hạ, Ngô quản gia mới dẫn Tam Phúc tiến vào.

      Thường Ngộ cười híp mắt cùng hai người chào hỏi, nhìn Tam Phúc trừng mắt với mình làm như thấy.

      Lâm viên ngoại tỉnh, ông xem bái thiếp, nhìn Tam Phúc : “Ta biết, đến lúc đó nhất định chúc thọ lão thái thái. Chỉ là, ngươi chuyển lời kính xin lão thái thái, Huệ nương hồi phủ mới thời gian ngắn, quy củ còn nhiều khiếm khuyết, nếu mạo muội sợ quấy rầy nhã hứng của lão thái thái, nên thể bêu xấu, chờ sau này nàng hiểu chuyện, ta lại mang nàng bái kiến lão thái thái.”

      “Lâm lão gia yên tâm, Tam Phúc nhất định đem lời ngài mang cho lão thái thái.” Tam Phúc quy quy củ củ hành lễ.

      “Được.” Lâm viên ngoại gật gật đầu, thấy đầu đầy mồ hôi, phân phó Thường Ngộ: “, ngươi dẫn Tam Phúc đến chỗ ngươi uống ngụm trà, làm khó buổi trưa phải chuyến.”

      Thường Ngộ cung kính vâng lời, sau khi rời khỏi, trực tiếp dắt Tam Phúc tới cửa.

      “Coi như ngươi ngoan!” Tam Phúc đứng dưới bậc thang, ngửa đầu căm tức nhìn Thường Ngộ, dưới trời nắng nóng chạy xa như vậy, chết khát!

      Thường Ngộ đứng chắp tay, híp mắt nhìn , miệng cười như .

      Tam Phúc biết tính tình Thường Ngộ, cười đến xán lạn, lúc chỉnh người bị người chỉnh lại quá thảm, phải chỉ là hai câu oán trách sao? đáng để giận. Đường gia có nhiều thiếu gia, bên người cũng đều có tâm phúc, vô luận tương lai ai làm gia, cũng trọng dụng là người cũ bên cạnh lão gia. Thường Ngộ ngược lại, chỉ cần coi chừng tiểu thư ngu ngốc là được, bằng vào bản lĩnh của , lên làm quản gia là vấn đề, đến lúc đó, chừng tự mình còn muốn trông chờ Thường Ngộ dìu dắt. Đúng vậy, có phải bởi vì vậy, Thường Ngộ mới giữ mặt mũi, nghe được lời người ngoài xấu Lâm đại tiểu thư?

      Trong lòng tính toán xong, Tam Phúc nửa nghiêm túc, nửa vui đùa hướng Thường Ngộ chắp tay bồi tội: “Được rồi, là ta miệng chó phun ra ngà voi, theo người ta mò. Kính xin Thường đại nhân đại lượng, tha tiểu đệ lần này?”

      cúi đầu, Thường Ngộ cũng cùng căng thẳng, tiện tay ném qua chuỗi tiền đồng: “Cầm , đại gia thưởng ngươi dùng trà!”

      “Đại gia gì ngươi!” Tam Phúc nhanh mắt nhanh tay tiếp nhận tiền, đếm chút, có mười đồng, hài lòng cười. làm bộ giận mắng câu, rồi dừng lại nữa, chạy tới dưới chân tường đối diện, vừa vừa chạy.

      Thường Ngộ xoay người vào trong, tìm cơ hội đem bao cá khô đưa cho Đào. Lúc trước theo người mô giới chọn mười tiểu nha hoàn, mỗi người đều do cố ý chọn, trong đó bao gồm Đào và Điềm Hạnh. nay, hai người mặc dù phải hoàn toàn nghe theo lời , nhưng đối với cũng đều là cung kính.

      Thế là, chờ Lỗ Lỗ ngủ trưa tỉnh lại, Đào liền đưa gói đồ đến trước mắt nàng, chỉ là nàng cùng Điềm Hạnh sai người mua. Lỗ Lỗ hút hút mũi, mỗi loại đều thử chút.

      “Đại tiểu thư, ăn ngon ?” Đào có chút phức tạp hỏi, Điềm Hạnh biết nguyên cớ Thường Ngộ cho cá khô, nhưng nàng lại biết. Thường Ngộ đối với đại tiểu thư quả nhiên rất để tâm.

      “Còn mang .” Lỗ Lỗ thử qua lần ăn tiếp, lười động thắt lưng, chớp chớp mắt, nhớ tới tiên sinh phân phó công việc, ngoan ngoãn ra trước bàn học tô chữ. Mười trang, hi vọng trước giờ cơm chiều viết xong.

      Đào cười khổ thu thứ tốt, để buổi tối lúc bồi Lỗ Lỗ ăn cơm, đem kết quả này cho Thường Ngộ.

      Thường Ngộ mặt thay đổi nhìn phía viện Tống Ngôn. Rốt cuộc là tên kia cho đại tiểu thư ăn cá gì? Ai làm?

      Trong đầu chợt lên hình ảnh thùng cá lớn khi gặp ở bên sông, nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm22 others thích bài này.

    5. lia phạm

      lia phạm New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      22
      @HangVO9 bạn có lịch đăng tr cụ thể k ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :