1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bảo xuyên đào

      bảo xuyên đào New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      8
      Cái này k gọi là si tình. Là cố chấp. Ý nghĩ chỉ muốn làm hoàng hậu thôi
      Henlun, TrâuNgân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 81

      Trái ngược với phủ thừa tướng xôn xao náo loạn phủ thái tử tràn ngập tiếng cười vui mừng, cảnh tượng vô cùng ấm áp.

      “Ôi ôi, Tống thị vệ, người mau tháo mấy cái đèn lồng xuống , tiểu thư nhà ta thích mấy cái này.” Bách Hợp đứng ở dưới gốc mai, ngửa đầu lên nhìn Tống Cảnh Ngưỡng đứng thang.Tống Cảnh Ngưỡng là người khá vui vẻ dễ gần, tính tình lại tốt, còn dẻo miệng nữa, nên sớm kết thân được với đám nha hoàn trong phủ, Bách Hợp là người tiếp xúc nhiều nhất với , giữa hai người chuyện hề kiêng kị.

      Nàng tiếp: “Còn bằng trang trí thêm chút hoa, như thế còn đẹp hơn ấy.”

      Tống Cảnh Ngưỡng bận rộn mấy ngày, người nào nhìn cũng khen làm tốt, cho nên vốn rất đắc ý, nào ngờ thình lình Bách Hợp kia lại tìm ra khuyết điểm để chê, khiến buồn bực.Nhưng là nam nhân, nếu so đo với tiểu nương quá mất mặt, huống hồ Bách Hợp còn là nha hoàn thân cận nhất của Lâm lương đễ, lời của Bách Hợp đương nhiên là có độ tin cậy cao hơn các nha hoàn khác.

      Tống Cảnh Ngưỡng cười ha hả, : “Vậy Lâm lương đễ thích cái gì?”

      Bách Hợp cười đáp: “Thích gì cũng chuẩn bị kịp nữa đâu, người vẫn nên tháo mấy cái kia xuống trước .”

      “Chán , biết thế ta hỏi ngươi trước có phải hơn .” Tống Cảnh Ngưỡng thầm ảo não, vạn nhất Lâm lương đễ thích e là bị điện hạ phạt mất, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lẽo của điện hạ, liền cảm thấy hai chân như nhũn ra.

      Hà Tất Kỳ lời đứng ở hành lang, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng và Bách Hợp, mặc dù nghe hai người họ gì, nhưng khóe miệng vẫn tự chủ được mà hơi nở nụ cười.

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa nhìn sang thấy Hà Tất Kỳ khoanh tay đứng ở đằng xa, định gọi đến giúp bỗng nghĩ tới chuyện, liền cúi đầu với Bách Hợp: “Bách Hợp nương, Hà đại nhân món đồ muốn trả lại cho ta, mà ta bận rộn được, nương lấy về giúp ta có được ?”

      Bách Hợp thấy Hà Tất Kỳ chẳng qua chỉ đứng cách bọn họ có hai chục thước thôi, liền nghi ngờ quan sát Tống Cảnh Ngưỡng, lại thấy vẫn chỉ cợt nhả cười hì hì, chẳng biết là hay đùa nữa, liền : “Hà đại nhân vẫn đứng ở đó thôi, người làm xong việc qua đó cũng được mà.”

      Tống Cảnh Ngưỡng mặt biến sắc, giọng : “ nương biết đâu, hôm qua ta chọc giận huynh ấy, biết bây giờ huynh ấy còn tức giận hay nữa.”

      Bách Hợp buồn cười : “Nô tỳ chỉ mới nghe đến chuyện nữ nhân gây lộn, ngờ đến cả nam nhân cũng gây lộn sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng dùng vẻ mặt khinh thường : “Ai thèm gây lộn với chứ!” Lại tiếp: “Rốt cục nương có giúp ta hả?”

      Bách Hợp nhìn Hà Tất Kỳ vẻ mặt hờ hững đứng đằng kia, nghĩ chút rồi : “Được rồi.”

      Hà Tất Kỳ thấy Bách Hợp về phía , hôm nay nàng mặc y phục màu mật ong, nét mặt tươi trẻ tràn ngập nụ cười, bước nhàng hơn so với những nữ tử khác rất nhiều, giống như con nai trong tuyết vậy.Thấy Bách Hợp ngày tới gần, Hà Tất Kỳ khỏi dời mắt nhìn ra chỗ khác.

      “Hà đại nhân.”

      Hà Tất Kỳ xoay người lại, nghiêm túc : “Bách Hợp nương.”

      Bách Hợp mỉm cười, dáng vẻ ngây thơ như tiểu hài tử: “Tống thị vệ là Hà đại nhân có món đồ muốn đưa cho , nhưng giờ Tống thị vệ bận được, cho nên bảo nô tỳ qua lấy.” Bách Hợp cố gắng tăng lượng trong giọng cho khỏi bối rối, lúc chuyện cũng quên cười tươi.

      Hà Tất Kỳ nghe vậy liền cau mày, nhìn vẻ mặt xấu xa của Tống Cảnh Ngưỡng đứng thang, bất đắc dĩ : “Làm phiền Bách Hợp nương rồi, nào có món đồ gì đâu, chẳng qua dám gặp ta nên lung tung thôi.”

      Bách Hợp ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phát bóng dáng của Tống thị vệ sớm biến mất rồi.

      *

      Thái hậu nương nương đến phủ thái tử được lúc rồi, người cao tuổi nên rất dễ mệt mỏi, các nha hoàn liền đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi lúc.Khi Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đến tìm bà đúng lúc bà mới dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.

      Hoắc Dực và Lâm Tam Tư trái phải dìu thái hậu nương nương, cùng nhau tới Mai Uyển.Lâm Tam Tư mặc áo choàng đội mũ nên cảm thấy lạnh, chỉ khi đến đoạn rẽ ở hành lang, Hoắc Dực có hơi lui về sau chút, lúc đó Lâm Tam Tư mới cảm nhận được là có gió mạnh thổi tới, liền giật mình phát ra là Hoắc Dực chặn hướng gió giúp nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động nhìn Hoắc Dực.

      Còn chưa tới Mai Uyển ngửi thấy mùi hoa mai thơm ngát, mỗi cây đều được biến hóa đa dạng thành các hình khác nhau, từ xa nhìn lại chính là biển hoa, cảm giác quá đẹp đến nên lời.

      Lâm Tam Tư đỡ thái hậu nương nương ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên phải thái hậu theo ý muốn của bà.Thái hậu nhìn xung quanh, chậm rãi : “Dực Nhi quá cẩn thận chu đáo, còn cố ý mời người đến làm mái che, như vậy lo con bị gió lùa nữa.”

      Lâm Tam Tư cũng nhìn thấy mái che đằng xa, nhưng lại ngờ là nó có mục đích ấy, nghe thái hậu vậy, nàng liền đỏ mặt nhìn về hướng Hoắc Dực, : “Điện hạ đối với con rất tốt, mà con chẳng có gì để báo đáp chàng.”

      Thái hậu nương nương : “Con đó, chỉ cần ở bên cạnh Dực Nhi là đủ rồi, đó chính là hồi đáp tốt nhất đối với Dực Nhi.”

      Hoắc Dực quanh Mai Uyển kiểm tra lượt rồi mới quay lại, : “Hoàng tổ mẫu, có thể bắt đầu rồi.”

      Thái hậu nương nương gật đầu đáp: “Được.”

      Nghi thức rất đơn giản, chỉ cần thái hậu tuyên chỉ là xong, nhưng vậy chứ ra điều này trước giờ chưa từng xảy ra, vì lương đễ thẳng ra cũng chỉ là thị thiếp , các vương phủ cử hành nghi thức sắc phong cho lương đễ, chỉ duy nhất Hoắc Dực là mực muốn cử hành.

      Sau khi tuyên chỉ xong, đài liền có bảy tám nữ nhân xinh đẹp lên nhảy múa, ở góc nữ nhân thanh tú đánh đàn, giai điệu vô cùng dễ nghe, nhưng chỉ xem lát là Lâm Tam Tư thấy hơi chán rồi.

      Hoắc Dực vốn ngồi bên trái thái hậu, nhưng chẳng biết tới bên cạnh Lâm Tam Tư từ lúc nào, nắm tay nàng, ghé vào tai nàng : “Ta biết nàng thích xem mấy cái này, để ta dẫn nàng ngắm hoa mai.”

      Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, hiểu vì sao Hoắc Dực lại nhìn ra được là nàng thích, còn chưa kịp hỏi Hoắc Dực kéo nàng rời khỏi chỗ ngồi, ôm eo nàng qua biển hoa, đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp của rừng hoa mai giữa trời đông lạnh giá.

      đóa hoa mai rơi xuống vai Hoắc Dực, Lâm Tam Tư thấy thế liền kiễng chân muốn phủi xuống, nhưng ngón tay mới chạm vào cánh hoa Hoắc Dực quay đầu lại, nhìn nàng : “Ta cài hoa cho nàng nhé?” Giọng nhàng đối lập với náo nhiệt ngoài kia, khiến cho Lâm Tam Tư nghe mà khẽ kinh ngạc.

      “Ừm, được ạ.” Lâm Tam Tư đỏ mặt, cúi đầu .

      Hoắc Dực nhàng cầm đóa hoa mai cài lên tóc nàng, khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp đến lay động lòng người. nhàng xoay người, dùng bóng lưng to lớn cản lại tầm mắt của mọi người, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Tam Tư, hương vị thơm ngọt tràn ngập môi lưỡi , khiến say mê muốn dừng lại.

      “Điện hạ…Nếu còn quay lại…Chúng ta bị…Hoa mai…Rơi đầy người đó.”

      Lâm Tam Tư vất vả mới được hết câu trong lúc Hoắc Dực còn triền miên, đài mấy tiết mục múa hát kết thúc, thái hậu nương nương được người ta mời quay về dùng bữa.

      Tuy Lâm Tam Tư cảm thấy hứng thú với mấy tiết mục ca hát mà Tống Cảnh Ngưỡng chuẩn bị, nhưng nàng lại rất ngạc nhiên với mâm cỗ tràn ngập màu sắc của những món ăn ngon mê người.

      Tất cả món ăn đều được đầu bếp trong cung làm, tài nghệ của họ rất tuyệt vời, chỉ củ khoai tây mà họ cũng có thể cắt tỉa thành hình phượng hoàng rất sống động, đặc biệt là mời được cả thợ làm bánh của Ngự Hương Lâu đến để làm điểm tâm ngọt.

      Ngự Hương Lâu buôn bán rất tốt, lại khác biệt so với các quán ăn bên cạnh, rất ít giao thiệp với các quan lại và người quyền quý trong kinh thành, cho nên ban đầu khi Tống Cảnh Ngưỡng đến gửi lời mời bị người ta khéo léo từ chối.Sau khi bẩm báo lại với Hoắc Dực bị Hoắc Dực trách mắng, nếu làm được chuyện này bị cấm túc ba tháng giống như Hà Tất Kỳ!

      Tống Cảnh Ngưỡng còn cách nào khác là quay lại đó chuyến nữa, nhưng vẫn thành công, lần cuối cùng đành phải kéo theo Hà Tất Kỳ cùng, lần này người đón tiếp bọn họ là ông chủ của Ngự Hương Lâu, công tử trẻ tuổi rất tuấn tú.Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng nguyên do, vị công tử đó liền hai lời, nhanh chóng bảo thợ làm bánh cùng về phủ thái tử để làm bánh ngọt.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, huyetdu, lêthanh900945 others thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta phát ra sáng sớm vào được Cung dễ dàng hơn, chào buổi sáng các nàng nhé.
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Anhdva Chính xác là từ sau 12h đêm đến sáng sớm T.T

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 82

      Lâm Tam Tư vì trong thời kỳ cho con bú nên khẩu vị rất tốt, với lại đồ ăn còn là do những đầu bếp giỏi nhất làm, nên mùi vị tất nhiên là thể so sánh với ngày thường.Đồ ăn từng đĩa từng đĩa được bưng lên, tuy nhiều lắm về lượng, nhưng nhìn vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, hương vị cũng rất hiếm gặp.

      Lâm Tam Tư có phần khó hiểu, mấy đĩa thức ăn hôm nay có phần hơn bình thường, ước chừng chỉ bằng phần ba, mỗi đĩa chỉ cần gắp hai ba miếng là hết rồi, tựa hồ còn chưa kịp thưởng thức mùi vị.Tuy vậy nàng cũng lấy làm buồn rầu, bởi vì cứ đĩa này hết có đĩa khác thay thế luôn rồi.

      Hoắc Dực ngồi bên cạnh Lâm Tam Tư, thấy nàng ăn uống ngon lành vui vẻ khỏi nhếch môi cười, thương lau nước canh dính khóe môi nàng, dịu dàng : “Ăn chậm chút.”

      Lâm Tam Tư vừa ăn vừa gật đầu, tuy ăn uống rất ngon miệng nhưng nàng cũng rất chú trọng hình tượng, dù sao thái hậu cũng ở đây, nàng thể ăn uống cách vô duyên được.

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư ăn đĩa đậu đỏ Nam Quốc, chính mình cũng gắp miếng lên nếm thử, sau đó lại đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Tam Tư.Trước khi mang thức ăn lên, cố ý đến phòng bếp dặn dò, bảo bọn họ đổi toàn bộ lại đĩa ăn, từ đĩa lớn sang đĩa bằng phần ba.

      Tam Tư rất thích ăn và có thể ăn được khá nhiều, điều này biết từ khi nàng vào phủ, tuy vậy hôm nay có tất cả 88 món, mỗi món đều được làm với số lượng lớn, dù sức ăn của nàng có tốt đến mấy cũng chỉ ăn được đến món thứ hai mươi là cùng, còn các món còn lại nàng chắc chắn còn bụng để ăn nữa, khẳng định nàng buồn cho xem.Vậy nên chỉ còn cách là giảm bớt số lượng mỗi món lại, như vậy nàng mới có thể nếm được hết các món ăn.

      Sau khi ăn xong các món chính là đến điểm tâm ngọt, đầu bếp của Ngự Hương Lâu hổ danh là cao thủ, những loại bánh hôm nay được mang lên đều là những loại bánh chưa từng được bán ở Ngự Hương Lâu, mùi vị còn ngon hơn cả những loại bánh bình thường họ hay bán.

      Lâm Tam Tư chỉ chốc lát ăn hết đĩa bánh, tuy chưa thèm, nhưng nghĩ hôm nay nàng ăn quá nhiều rồi, sao có thể biết xấu hổ bảo người ta mang thêm phần bánh nữa chứ, liền tiếp tục yên lặng uống canh.Bỗng nhiên có người đẩy đĩa bánh khác tới trước mặt nàng, lúc ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt ấm áp của Hoắc Dực, khiến nàng khỏi đỏ mặt.

      Hoắc Dực nhàng sờ lên bụng nàng, : “Có thể ăn thêm hai miếng nữa, cho ăn nhiều.”

      Lâm Tam Tư giọng như muỗi kêu, ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Dạ.”

      Sau khi ăn xong hai miếng bánh nữa, nàng liền đưa tay xoa bụng, buồn rầu : “Hình như ta ăn nhiều quá rồi.”

      Hoắc Dực cầm tay nàng, ánh mắt tràn ngập thương, cười : “ sao, lát nữa ta dẫn nàng tiêu thực.”

      Lâm Tam Tư gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, Phục Linh ở trong phòng chăm nom Hi Nhi, Bách Hợp ở ngay bên cạnh, còn Lý tẩu thấy đâu cả.

      “Điện hạ, Lý tẩu đâu?”

      Hoắc Dực nhàn nhạt đáp lại: “Ta có việc cần Lý tẩu làm.”

      Lâm Tam Tư gật gù phản ứng.

      Ăn xong, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư bồi thái hậu nương nương dạo Mai Uyển ngắm hoa, lại nghe nha hoàn chạy tới báo tiểu công tử dậy, thái hậu liền vội vàng muốn nhìn thấy chắt trai.Hoắc Dực lo Lâm Tam Tư chưa tiêu thực nên giữ nàng lại, cùng nàng dạo xung quanh thêm chút nữa.

      Hai người đứng bên hồ cho cá ăn, Lâm Tam Tư nhớ lại các món ăn ngon hồi trưa, bước chân lại tự chủ mà về phía phòng bếp, Hoắc Dực thoáng cái nhìn thấu tâm tư của nàng, cũng ngăn cản mà di chuyển từ bên tay trái sang đứng phía bên tay phải của nàng, ôm eo nàng : “Sao vậy, nàng muốn tới phòng bếp à?”

      “Vâng.” Lâm Tam Tư ngẩng gương mặt bầu bĩnh lên, tia nắng rực rỡ chiếu lên mặt nàng, “Nhiều món ăn ngon quá, ta muốn tìm hiểu cách làm.”

      Hoắc Dực cười : “Để ta bảo bọn họ thu dọn sạch rồi nàng hẵng qua đó.”

      Hoắc Dực xong liền ngoắc tay gọi tên nô tài quét dọn ở hành lang, nhưng bị Lâm Tam Tư ngăn lại, : “ cần đâu điện hạ, ta chỉ ngó qua chút thôi mà, ở đó lâu đâu, với lại từ đây đến đó cũng gần, đừng làm cho bọn họ phải khẩn trương.”

      Hoắc Dực cự tuyệt, cười : “ lâu rồi nàng vào đấy, cẩn thận bị sặc khói dầu.”

      Lâm Tam Tư tinh nghịch nháy mắt với Hoắc Dực, chu môi đỏ lên, : “Điện hạ, trong mắt chàng ta yếu ớt điệu đà như vậy sao?”

      Hoắc Dực nheo mắt lại, cúi xuống hôn lên môi thơm mềm của nàng, lúc sau mới chậm rãi buông ra, vuốt chóp mũi nàng, : “ chỉ trong mắt, mà ngay cả trong lòng ta cũng thấy nàng rất yếu ớt.”

      Lâm Tam Tư bị lời của Hoắc Dực làm cho đỏ bừng hai tai, trong lòng ngọt như mật, khỏi mím môi cười, nhàng dựa vào lòng .

      Hai người chậm rãi tới phòng bếp, hề gấp gáp, cứ chút lại dừng để chuyện đôi ba câu. gần tháng Lâm Tam Tư ra vườn chơi, nên biết trong khoảng thời gian này ở đây có thêm rất nhiều thứ mới, cái ghế dựa dài, ngọn cây cạnh đó được quấn đầy những sợi dây màu xanh đậm và những viên cầu , còn có đèn dầu để chiếu sáng nữa, trong vườn hoa mới trồng thêm cây đào, lúc này hoa vẫn chưa nở, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc ngồi ghế ngắm cánh hoa rơi là thấy rất lãng mạn rồi.

      Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, lúc trước khi chuyện với Hoắc Dực nàng có vô tình miêu tả cảnh tượng này, ngờ là chàng lại ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn biến suy nghĩ của nàng thành thực, mặc dù có hơi khác chút nhưng thế này là tốt lắm rồi, bởi dù gì Hoắc Dực cũng chưa từng nhìn thấy qua.

      Lâm Tam Tư vui lắm, trong lòng cực kỳ hạnh phúc, nàng quay đầu nhìn Hoắc Dực, bất ngờ kiễng chân lên, nhàng hôn lên môi Hoắc Dực, : “Điện hạ, cảm ơn chàng.”

      Hoắc Dực dường như cũng ngờ tới phản ứng này của nàng, lúc môi thơm của nàng rời , vẫn chưa thỏa mãn, liền giữ chặt hông nàng : “Nhanh như vậy sao.” Dứt lời lại cúi xuống hôn nàng.

      Bên trong phòng bếp, Lý tẩu tới lui, vì phủ mời đầu bếp trong cung và Ngự Hương Lâu đến nên bà có việc gì làm, nhưng bà vẫn rời khỏi phòng bếp nửa bước, vừa giúp đỡ bê món ăn vừa ghi nhờ từng lời các nha hoàn ngừng truyền tới: “Lâm lương đễ thích ăn nhất là gà nướng ngũ vị hương, kim ốc tàng kiều, tuyết sơn phi hồ…”

      Lý tẩu tuy biết chữ nhưng trí nhớ lại rất tốt, bà ghi nhớ tên các món ăn, theo các đầu bếp để học cách làm, tuy bận rộn đến có cả thời gian uống ngụm nước, nhưng nghĩ đến việc sau này làm được những món mà Lâm lương đễ thích ăn, bà lại vô cùng vui vẻ.

      Lần này điện hạ cho mời hai đầu bếp giỏi bậc nhất, người là đầu bếp mà hoàng thượng thích, vào cung bốn mươi năm chỉ để nấu ăn cho hoàng thượng, người còn lại là bậc thầy làm bánh thần bí khó lường của Ngự Hương Lâu, vị này xuất quỷ nhập thần, cả kinh thành hầu như có ai biết mặt , thế mà lần này lại vào phủ thái tử làm bánh ngọt, khiến cho người ta vui mừng.

      Lý tẩu học xong cách làm mấy món ăn và bánh ngọt mà Lâm Tam Tư đặc biệt thích ăn, chuẩn bị tiễn người ta ra phủ trông thấy thái tử điện hạ và Lâm lương đễ từ xa tới.

      Từ Mai Uyển đến phòng bếp ràng chỉ cách có ba cái hành lang và hai khu vườn, thế mà hai người cứ chậm rãi mãi mới đến, lúc này trong phòng bếp được thu dọn sạch , có chút mùi khói dầu nào.

      Vị đầu bếp trong cung kia từng gặp Hoắc Dực, liền lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, còn đầu bếp của Ngự Hương Lâu tuy chưa từng nhìn thấy thái tử điện hạ, nhưng thấy vẻ lạnh lùng và khí chất cao quý gương mặt của , cũng liền cùng đầu bếp kia và Lý tẩu quỳ xuống hành lễ.

      Hoắc Dực gật đầu, trước khi lên tiếng, có liếc nhìn Tam Tư cái, ánh mắt thoáng lên ý cười, : “Làm phiền hai vị rồi.”

      Đầu bếp trong cung lớn tuổi, cũng biết chút ít về tính cách của thái tử điện hạ, luôn luôn lạnh lùng, ăn khá kiệm lời, nhưng lúc này lại đột nhiên dùng giọng nhàng chuyện với bọn họ, quả khiến ông phải giật mình.

      Dù sao cũng là lão nhân trong cung, tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng biến thành sợ hãi, ông : “Điện hạ đừng khách khí, có thể nấu ăn cho điện hạ và Lâm lương đễ là vinh hạnh của lão nô!”

      Đầu bếp của Ngự Hương Lâu lại là nam tử trẻ tuổi, lúc này cúi thấp đầu, thái độ tuy đúng mực nhưng có lên tiếng đáp lại, khiến cho người ta cảm thấy là rất lạnh lùng.

      Lâm Tam Tư nhìn hai người, đột nhiên tràn ngập mong đợi, : “Ít ngày nữa là đầy tháng Hi Nhi, có thể mời hai vị vào phủ lần nữa ?”

      Có thể tạo quan hệ với hoàng đế tương lai, đầu bếp trong cung đương nhiên là đồng ý ngay, còn đầu bếp của Ngự Hương Lâu có hơi do dự.Hoắc Dực thấy vậy, tuy vẫn đứng yên nhúc nhích, nhưng đôi mắt híp chặt lại, hơi thở lạnh lẽo chậm rãi tỏa ra xung quanh.

      Lý tẩu đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn đầu bếp Ngự Hương Lâu, trong lòng có phần lo lắng thay , người này nhìn có vẻ rất thông minh, sao lúc này lại trì độn như vậy.Lâm lương đễ là người điện hạ sủng ái nhất, nếu mà dám cự tuyệt Lâm lương đễ e là thái tử điện hạ tức giận đến mức phái người đến đập nát Ngự Hương Lâu mất!

      lát sau, đầu bếp Ngự Hương Lâu mới lên tiếng: “Thảo dân tuân mệnh, nhưng thảo dân có chuyện muốn nhờ cậy, mong thái tử điện hạ và Lâm lương đễ đáp ứng.”

      Sắc mặt Hoắc Dực càng thêm khó coi, Tam Tư lên tiếng mời, coi như cũng là nể mặt bọn họ, vậy mà tên này còn dám điều kiện nữa?

      Lâm Tam Tư vừa tốt tính lại rộng lượng, với lại nàng rất muốn người này đến làm bánh ngọt cho ngày đầy tháng Hi Nhi, liền nhàng cầm tay Hoắc Dực, cười ngọt ngào với , Hoắc Dực nhìn nụ cười và ánh mắt của nàng, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt.

      Lâm Tam Tư : “Là chuyện gì? Ngươi cứ .”

      “Chủ nhân của thảo dân, cũng chính là lão bản của Ngự Hương Lâu, muốn mời Lâm lương đễ đến Ngự Hương Lâu chuyến.”

      Sắc mặt của Hoắc Dực càng ngày càng lạnh, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng tới : “Ngươi, , lại, lần, nữa.”

      “Chủ nhân của thảo dân muốn mời Lâm lương đễ đến Ngự Hương Lâu chuyến.” Đầu bếp của Ngự Hương Lâu chỉ có tay nghề cao mà định lực cũng cực kỳ tốt, nếu được lão bản lựa chọn để mang theo nhiệm vụ đến phủ thái tử.Chỉ ngờ là Hoắc Dực lại đáng sợ đúng như lời người ta , trong ánh mắt bức người của thái tử, sắc mặt trở nên được tự nhiên, tiếp: “Nếu điện hạ cùng được càng tốt.”
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, lêthanh9009, Hàm Ngư40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :