1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 5: tình.

      Edit: meowluoi

      Lâm Tư phản bội làm Kỳ Diệu rất khó chịu.

      Tám tuổi đến nhà họ Lâm, lúc đơn nhất, sợ hãi nhất, là Lâm Tư ở bên cạnh , dạy học, cho đồ ăn ngon, mỗi ngày đều chọc cười vui vẻ. Lâm Tư lớn hơn năm tuổi, theo lý mà , đột nhiên có em xuất bên cạnh mình, ba mẹ quý, còn gọi "". Quấn lấy "" - - thậm chí, khi bị bệnh, huyên náo cả nhà ầm ĩ khiến gà chó yên. Nhưng mà, mười ba tuổi Lâm Tư là người dịu dàng, trai lớn nhà bên cạnh hiểu chuyện, mỗi lần nghe , cùng chơi đùa, làm Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp như tắm gió xuân.

      Vài năm qua , bé trở thành thiếu nữ, tình đầu tiên, trong mắt, trong lòng chỉ có .

      Mãi cho đến năm mười bảy tuổi, đến trường gọi tìm , mang Lâm Tư đến chỗ người, tỏ tình với . sợ Lâm Tư từ chối trước mặt bao nhiêu người, dù sao, lúc đó sắp tốt nghiệp đại học, mà , mới trải qua lễ rửa tội người chưa thành niên. Ai ngờ Lâm Tư nghe tỏ tình, khong những nghiêm mặt, ngược lại còn mang ôm vào trong ngực.

      khắc kia, Kỳ Diệu cảm thấy hạnh phúc muốn ngất lịm . vui vẻ ra Lâm Tư cũng có ý với . Cộng thêm vợ chồng nhà họ Lâm cũng coi trọng nuôi từ đến lớn, chuyện của hai người được chấp thuận. Nhưng mà, bọn họ ước định, mặc kệ là kết hôn hay làm gì, cũng phải đợi Kỳ Diệu tốt nghiệp đại học, trước đây, học rất giỏi.

      Khi đó, cảm thấy Lâm Tử vừa tôn trọng vừa bảo vệ , rất kích động, hận thể ngày mai gả làm vợ .

      Lúc đó chưa được mười tám tuổi.

      Bây giờ Kỳ Diệu nghĩ lại.

      phải thừa nhận, cần phải cảm ơn người đứng trong bóng tối vạch trần chân tướng - - mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì.

      Thế nhưng lâu sau Kỳ Diệu biết được người gửi những thứ đó - - chính là người ôm ấp cùng Lâm Tư!

      "Cái này là tớ thuê thám tử điều tra được. Kỳ , tớ sớm nghi ngờ ta giở trò sau lưng, bởi vì nếu cậu biết chuyện này, rời bỏ Lâm Tư, ta mới thắng. Nếu là người khác, có mục đích, ai rảnh rỗi làm chuyện này, cố ý gửi những thứ này cho cậu chứ?"

      Tề Tâm Hân cho Kỳ Diệu. Chỉ là, Kỳ Diệu hiểu, lúc trước có người gửi cho , tự xưng là bạn học, hai người chuyện với nhau. Về sau, hai người chuyện với nhau mấy lần, người kia đột nhiên có động tĩnh. tưởng rằng, đối phương chỉ cảm thấy quen , cho nên nhắn nữa, lường trước được nửa tháng sau, những chứng cứ kia đột nhiên được gửi tới, làm trở tay kịp.

      Bây giờ nghĩ lại, vị "Bạn học cùng trường" này bị trộm số điện thoại, nếu chính là sớm có mưu.

      Nhưng bất luận là như thế nào, mục đích của bé kia, đạt được.

      "Cậu vẫn muốn gả cho nhà họ Lâm sao?"

      Kỳ Diệu lắc đầu.

      "Tốt lắm, ngày mai với tớ tìm người đàn ông cặn bã kia."

      Kỳ Diệu ngẩn người, mê mang mở mắt.

      "A?"

      " 'A' cái gì mà 'A'!" Tề Tâm Hân trừng mắt, " ta lừa cậu nhiều năm như vậy, hơn nữa còn muốn lừa tiếp, muốn lừa cậu làm vợ ta, cậu muốn buông tha cho ta như vậy sao?"

      "Tớ..."

      "Đả kích người đàn ông cặn bã, cậu phải có trách nhiệm! Diệu Diệu, thời điểm này, cậu thể nhân từ nương tay!"

      "..."

      Kỳ Diệu còn gì để , hít vào hơi sâu, sau đó thở ra.

      nhìn chăm chú bạn cùng phòng của mình tức giận, buồn bã : "Tâm Hân, tớ biết ý tốt của cậu, muốn thay tớ lấy lại công đạo. Nhưng mà, chú Lâm và dì Lâm dù sao cũng chăm sóc tớ mười mấy năm, Lâm Tư... ấy cũng luôn bên cạnh chăm sóc tớ, cho dù ấy lừa gạt tình cảm của tớ, nhưng chưa bao giờ vượt ranh giới. Lui bước, nam hoan nữ ái, ngươi tình ta nguyện, ấy chỉ thay lòng đổi dạ, có lừa gạt tớ, tớ có thể làm gì ấy chứ?"

      Tề Tâm Hân đương nhiên bị nha đầu thuyết phục, đặt mông ngồi xuống cạnh , nghiêng người, lay cánh tay .

      "Diệu Diệu, cậu tỉnh lại ! Người nhà họ Lâm chăm sóc cậu, vì ba cậu gửi tiền sinh hoạt! Có trời mới biết họ chấm mút..." đến đây, ấy im miệng, bình tĩnh hơn chút, "Diệu Diệu, vốn tớ muốn chuyện này, nhưng nhìn cậu xem, Lâm Tư đối với cậu như vậy, cậu còn coi ta như bảo bối, mang người nhà họ Lâm thành ân nhân, tớ là..."

      Nhìn được.

      "Còn nhớ hai năm trước, tớ theo cậu đến nhà họ Lâm chơi ?" Trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, Tề Tâm Hân nghiêm mặt nhìn chăm chú vào mắt Kỳ Diệu, đột nhiên , "Có lần, tớ ở trong bếp nghe được dì và chú Lâm chuyện, Lâm Tư cưới cậu có cái gì tốt, hai nhà đều hiểu nhau, quan trọng nhất chính là, nhà cậu còn có tiền! Cậu là con duy nhất của ba cậu, ông ấy ở nước ngoài nhiều tiền như vậy, đều cho cậu, cho nhà họ Lâm phải sao?"

      Nghe Tề Tâm Hân đến đây, sắc mặt Kỳ Diệu thay đổi.

      "Khi đó tớ nghe được những lời kia, được thoải mái, tớ thấy Lâm Tư đối với cậu tệ, tớ mới cho cậu. Ha ha, bây giờ nghĩ lại, Lâm Tư rất giống với ba mẹ ta, ta muốn lừa cậu tay, sau đó nuốt tiền nhà cậu!"

      Kỳ Diệu nghe ấy dự đoán, phản bác được.

      là như vậy sao? Trước đây rất lâu, phát , cha mẹ Lâm rất ham món lợi - - ngoài miệng đều khách khí, nhưng chưa từng từ chối đưa quà, cho dù chỉ là hai cân trái cây - - nhưng vẫn luôn cho rằng, thế hệ trước tuổi trẻ chịu nhiều đau khổ cho nên coi trọng những thứ này, và bọn họ quan tâm đến lòng hiếu thảo của .

      Nhưng đến lúc này, có lẽ... phải mọi chuyện với họ?

      "Diệu Diệu, cậu nghe tớ, Lâm Tư xứng, người nhà họ Lâm đối tốt với cậu. Nếu cậu là con nhà nghèo, bọn họ nhiệt tình với cậu như vậy! Người tham đồ phú quý, cậu nên đối tốt với bọn họ. Cậu mang chứng cứ tìm Lâm Tư ngả bài, tính sổ, lại nghĩ làm thế nào với chú Lâm và dì Lầm sao? Là ta có lỗi với cậu trước, nếu phải cậu kịp thời phát , cậu nghĩ bọn họ thu tay sao, chắc chắn lừa cậu cả đời đúng ?" Tề Tâm Hân thao thao bất tuyệt , càng càng tức giận, "Còn nữa, cậu cứ im lặng kệ bọn họ, tương lai chia tay, chừng bọn họ mang tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cậu, khắp nơi phỉ báng cậu, cậu lăng nhăng với đàn ông ở bên ngoài!"

      Kỳ Diệu mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn Tề Tâm Hân, trong lòng hiểu ấy hơi xúc động.

      ấy nhanh chậm đứng dậy, nhíu mày, vẻ mặt thành .

      "Diệu Diệu, chân tướng với hai người, kết thúc tất cả .
      Last edited: 23/4/17
      Phong nguyet, tart_trung, Khủng Long33 others thích bài này.

    2. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      truyện này mỗi tuần 1 chương à bạn
      meowluoi thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      tùy theo tâm trạng nàng ạ. nhưng ít nhất tuần mình làm 1-2 chương

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 6: Lần đầu gặp

      Edit: meowluoi

      Kỳ Diệu đến nhà họ Lâm "Tính sổ."

      Tề Tâm Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng cũng hết cách với .

      Cũng may tiểu nha đầu thanh tỉnh rồi, lại muốn sống muốn chết, càng đắm chìm trong mộng đẹp làm Lâm phu nhân, mà chủ động giảm bớt liên lạc với Lâm Tư. Về sau, chỉ cần Lâm Tư gọi điện thoại đến, gửi tin nhắn, cũng chủ động chuyện với ta. Kể từ đó, Lâm Tư ngu xuẩn đển mấy, cũng thể nào hiểu.

      Tề Tâm Hân tìm người làm gián điệp mới phát , Lâm Tư hẹn gặp người thứ ba kia ít hơn. ta bắt đầu trong tối ngoài sáng thăm dò ý Kỳ Diệu, ý đồ là xác nhận suy đoán của ta.

      Đối với việc này, Tề Tâm Hân khịt mũi coi thường.

      "Hừ, ta vẫn coi cậu là thiếu nữ trẻ trung, dễ lừa gạt sao?"

      Kỳ Diệu gì.

      "Cậu cứ lạnh lùng để yên như vậy sao?"

      "Ừm, bệnh mà mất thôi."

      " bệnh mà mất cái khỉ gì! ràng là ta bắt cá hai tay trước! Còn ' bệnh mà mất' nữa chứ?"

      Kỳ Diệu lại lời nào.

      lúc lâu sau, mới hỏi sang chuyện khác, hỏi Tề Tâm Hân, thuê thám tử tư mất bao nhiêu tiền. Tề Tâm Hân còn chưa nghe xong, liền hiểu muốn tiếp cái gì.

      "Dừng, nhớ năm đó ba mẹ tớ cắt lương, là cậu tiếp tế cho tớ. Bây giờ tớ có tiền, giúp cậu mời thám tử tư làm sao?"

      Kỳ Diệu cười với ấy: "Chuyện này giống nhau."

      "Có cái gì khác biệt chứ? phải đều là bạn bè thân mật, giúp đỡ lẫn nhau sao?"

      Kỳ Diệu nghe được trong lòng ấm áp.

      "Với lại, thám tử tư này là bạn học cao trung của tớ, người ta còn chiết khấu, giảm được ít."

      Kỳ Diệu mở miệng muốn gì đó, liền bị Tề Tâm Hân cắt đứt trước: "Được rồi, tớ mọi chuyện ràng rồi. Chớ lại vấn đề tiền bạc với tớ."

      đứng trước mặt Kỳ Diệu, bộ dáng nghiêm trang, thu hồi ý niêm "Tính sổ" trong đầu.

      "Còn chuyện này, bây giờ cậu định thế nào?" Kỳ Diệu buông tha ý niệm về tiền bạc, Tề Tâm Hân sang chuyện khác, hỏi vấn đề thực tế.

      Kỳ Diệu nhịn được thở dài.

      Con đường làm nữ diễn viên, còn chỗ cho đặt chân, chỉ có thể dựa vào kế hoạch sớm dự định, làm minh tinh phía sau hùng.

      Nghĩ tới đây, nội tâm tránh khỏi có hơi oán hận.

      Đúng vậy, nếu phải nhà họ Lâm cố gắng khuyên can, chỉ có thể đồng ý với bọn họ, buông tha lý tưởng của chính mình và mẹ sao? Bây giờ đột nhiên hiểu ra, phát những người kia chỉ lừa , là... Tiền mất tật mang.

      "Tớ rồi! Cậu nên để Lâm Tư chiếm tiện nghi như vậy! Nếu phải ta và ba mẹ ta ngon ngọt dụ dỗ lừa cậu, cậu bây giờ thành diễn viên rồi ấy chứ?"

      Tề Tâm Hân lại vì vậy mà bất bình dùm, Kỳ Diệu sợ ấy lại nhắc lại chuyện cũ vội ngước đầu lên, cười nịnh nọt : "Vậy tớ làm trợ lý cho cậu được ? Làm người phụ nữ sau lưng cậu?"

      Lời vừa ra, Tề Tâm Hân vừa bực mình vừa buồn cười, khách khí giơ tay điểm vào trán , trả lời câu " chết ."

      lát sau, ấy lại thể thu hồi vẻ mặt oán trách, thở dài : " cho cậu biết, ba mẹ tớ tìm người đại diện, đây là điều kiện bọn họ cho tớ chính thức bước vào giới giải trí."

      Kỳ Diệu chỉ đùa, nhưng thình lình nghe ấy như vậy, tự nhiên ngẩn người tại chỗ.

      Đúng vậy, cha mẹ Tâm Hân cũng giống cha , đều là phú thương tiêu tiền như nước, nhưng mà, thái độ của bọn họ khác ba , vẫn luôn phản đối con tiến vào giới giải trí. Lúc trước Tâm Hân gạt bọn họ đỗ học viện điện ảnh Z, bọn họ tức giận, thậm chí cho ấy tiền sinh hoạt và học phí, cũng tạo nên cơ duyên bạn bè làm quen giúp đỡ. Tuy hai năm sau đó, vợ chồng nhà họ Tề dần dần thỏa hiệp cung cấp nuôi dưỡng, nhưng nghĩ tới con đường sau này con phải , bọn họ vẫn luôn vui.

      Khuyên được con , bọn họ đành phải cài người nằm vùng của mình bên cạnh, để lúc nào cũng có thể quản hành động của con .

      là đau buồn.

      Vừa định mở miệng an ủi bạn tốt hai câu, Kỳ Diệu nghe thấy đối phương trước bước: "Thế này , tớ nghĩ cách hỏi thăm giúp cậu, xem có công ty nào nhận người đại diện, thay cậu tìm thử."

      Tề Tâm Hân xong lời này, còn cố ý ném ánh mắt quyến rũ với .

      Kỳ Diệu buồn cười.

      "Tâm Hân tốt nhất - -" làm nũng, giang hai cánh tay, cho bạn tốt cái ôm.

      "Ừm, cậu biết là tốt rồi."

      Sau đó, Tề Tâm Hân vội vàng vì mình kiếm sống, bên thay bạn tốt dò la tin tức. Về phương diện khác, Kỳ Diệu chính mình lưu ý, hy vọng có thể tốt nghiệp xong liền nhận được tin."

      dạo trang web, đồng thời viết sơ yếu lý lịch, trong lúc đó vô tình thấy hai năm nay mình đều sưu tầm tin tức hôn lễ, tâm tình khó tránh khỏi sa sút. Cuối cùng, cắn răng cái, giậm chân cái, mang những bài viết và hình ảnh xóa sạch.

      từng hao phí tâm huyết vào nó mà mấy chốc thành hư ảo, trong lòng Kỳ Diệu buồn bực. Thừa dịp phòng ngủ có những người khác, hướng trần nhà gào thét phen, tâm tình vui hơn chút.

      nhìn nhìn! muốn dạo phố!

      thể , phụ nữ phát tiết tâm tình tốt nhất chính là mua sắm.

      Kỳ Diệu mang tiền, đeo ba lô lưng, đạp xe của , dưới ánh mắt quỷ dị đường, đến quảng trường mua sắm gần trường nhất. Chưa được nửa giờ, tay cầm đủ các loại đồ ăn.

      Bạch tuộc nướng, bánh donuts, bánh ngọt, kem ly,... Người đường đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn tiểu nương người nhắn xinh xắn, hiểu vì sao ăn nhiều như vậy, mà người lại vẫn thon thả.

      Tiểu nương này muốn người khác oán giận sao?

      Đáng tiếc, tiểu nương lớn lên mi thanh mục tú, xinh đẹp đáng , có người nào có thể nguyền rủa .

      Đủ loại người đường nhìn soi mói, Kỳ Diệu nghỉ chân tại cửa hàng bán đồ lưu niệm, đối diện là tủ đồ bên trong là ghép hình gần hai mét vuông, ăn hết bánh donuts cuối cùng. móc khăn giấy từ trong túi tiền, lấy ra lau miệng, ánh mắt rời hộp ghép hình lớn kia.

      thích chơi ghép hình, có thể ở trong phòng liều mạng cả buổi chiều. Vài năm trước, Lâm Tư luôn cùng liều mạng, về sau, ta bận rất nhiều việc... Bận học, bận... Công tác, cũng khiến dần dần mất cơ hội này.

      Lâm Tư lúc nào cũng mình bận nhiều việc, hai người vất vả mới ở cạnh nhau, còn bằng trò chuyện, tâm , hoặc ra ngoài tản bộ, mua đồ. biết vì sao, bây giờ Kỳ Diệu nhớ lại, mới hiểu ra mọi chuyện.

      Hóa ra, ta thiếu hụt phải thời gian, mà là kiên nhẫn.

      Kỳ Diệu bừng tỉnh.

      nhếch miệng cười, thu hồi lại suy nghĩ, xoay người muốn , ngờ bên cạnh đứa bé trai biết đứng ở đó từ lúc nào. Tiểu tử này chớp mắt nhìn chằm chằm đồ chơi trong tủ kính, cậu bé này nhìn khoảng năm sáu tuổi, trắng trắng mềm mềm, mặc quần yếm màu lam nhạt, khuôn mặt nhắn rất nghiêm túc.

      Kỳ Diệu cảm thấy, bao lâu rồi chưa nhìn thấy đứa bé xinh đẹp như vậy.

      Oa - - rất muốn ngồi xổm xuống xoa bóp mặt cậu.

      Nghĩ tới gì đó, liền nhìn bốn phía xung quanh, xem có cha mẹ chờ gần đây .

      Ừm... có, bố mẹ có gần đây, cũng thể tùy tiện xoa bóp mặt cậu bé - - nhỡ đâu trở thành dì kì lạ sao?

      Nhưng mà... Mặt cậu trơn mềm như vậy, cảm xúc nhất định rất tốt.

      Trong đầu đấu tranh, bên tai đột nhiên truyền đến câu hỏi có bài bản: "Chị, chị có tiền ?"
      Last edited: 23/4/17
      Phong nguyet, tart_trung, Khủng Long34 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 7: Đứa bé đáng .


      Edit: meowluoi


      Kỳ Diệu nghĩ tới, bánh bao chủ động chuyện với .


      Vì vậy, nhìn xung quanh xem, phát chỉ có hai người bọn họ.


      Cho nên, cậu chuyện với sao?


      “Em trai , em chuyện với chị sao?” Kỳ Diệu tự chủ cúi người xuống, khó có thể tin nhìn chăm chú vào tiểu tử vẻ mặt nghiêm túc này.


      Đứa bé nhíu mày, ngẩng đầu lên, nghiêm trang hai chữ: “Đương nhiên.”


      Kỳ , cậu cảm thấy chị này hơi ngốc - - xung quanh có người thứ ba, cậu chuyện với , còn có thể chuyện với ai chứ?


      Nhưng mà, cậu sắp phải cầu xin, cho nên cậu nhịn, thể để chị ấy cảm thấy cậu khinh bỉ chỉ số thông minh của chị ấy.


      “Em muốn tiền làm gì?” Chị trước mặt tỉnh táo lại, ngồi xổm người xuống, tò mò quan sát cậu.


      Rất tốt, giống những người khác, hỏi nhà cậu ở đâu.


      Đứa bé nam bỗng nhiên hài lòng, mặt thay đổi trả lời: “Em muốn mua ghép hình kia cho em trai.”


      Hóa ra là mua cho em trai.


      Kỳ Diệu có ấn tượng tốt hơn về cậu.


      Vừa rồi, còn nghĩ chắc cậu nhìn trúng món đồ chơi nào đó, mà người nhà cho mua, cho nên, cậu muốn hỏi vay tiền - - trẻ con mà, thích cái gì liền muốn nó, đó là bản tính.


      Nhưng mà, ngoài dự liệu của - - từ biết chăm sóc em trai, người trai tốt.


      Tuy như vậy, nhưng thể đưa tiền giúp, mà cái gì cũng hỏi, liền tặng đối phưng bộ ghép hình - - hơn nữa, cũng thích hộp ghép hình này.


      “Ba mẹ của em mua cho em sao?” Kỳ Diệu theo hỏi theo bình thường, cũng ngờ trong mắt tiểu tử này lộ ra vẻ đơn.


      “Em có mẹ.” Cậu khẽ cúi đầu, giọng ra.


      Trong lòng Kỳ Diệu lập tức căng thẳng.


      Trời ạ! làm cái gì thế!


      “A… xin lỗi…”


      “…”


      Lần đầu tiên gặp người khác nghe cậu có mẹ thế nhưng có hỏi ba ở chỗ nào, mà là áy náy xin lỗi, đứa bé nam cũng có cảm giác ngoài ý muốn.


      sao.” Nhưng mà, cậu tự xưng là tiểu đại nhân mặt lạnh, đối mặt với Kỳ Diệu tâm xin lỗi, cậu lại khôi phục vẻ mặt như thường, bỏ qua mọi chuyện, “Chị có tiền ?”


      “…” Tư duy đứa bé này quá nhanh, theo kịp!


      “Chị, chị trả lời câu hỏi của em.”


      “…Có.”


      “Vậy chị có thể cho em mượn ít tiền được ? Em đảm bảo trong tháng em trả chị.”


      “…”


      Nghe đứa bé , Kỳ Diệu đột nhiên biết nên làm cái gì.


      Đứa bé này, là ông cụ non sao?


      giật giật khóe miệng, đứng dậy bỏ lại câu “Em đợi ở đây”, rồi bước hai bước vào trong cửa hàng nhưng lại thấy thích hợp, nghiêng đầu giơ tay phải với tiểu tử kia.


      , chúng ta cùng mua.” thể để cậu mình ở chỗ này, đụng phải người xấu tốt.


      Tiểu tử nhìn tay Kỳ Diệu trắng nõn mềm mại, do dự lát, cuối cùng vẫn mang bàn tay bé chạm vào.


      Oa… Tay mềm mại như vậy, mặt chắc chắn cũng mềm mại như thế!


      Tha thứ cho Kỳ Diệu tự chủ biến thành “dì kỳ là”.


      Cũng may rất nhanh trở lại bình thường, dắt đứa bé cùng nhau vào cửa hàng. bộ ghép hình dài gần hai trăm đồng, đối với Kỳ Diệu là phú nhị đại náu mà , cũng là khoản tiền đáng nhắc tới. Huống hồ, hai năm nay làm thêm cũng kiếm được ít tiền, dùng tiền gửi ngân hàng mua hộp ghép hình, cũng tổn thất gì.


      Vừa nghĩ tới đây, thoải mái đưa tiền ra.


      Như vậy,vấn đề hết.


      “Hôm nay ai cùng em? Có phải em bị lạc người nhà ?” Mang hộp ghép hình lớn ra khỏi cửa hàng, Kỳ Diệu ngồi xổm xuống hỏi tiểu tử.


      “Em tự ra đây.”


      Kỳ Diệu cảm thấy có khả năng bị nặng tai rồi.


      “Em… Em lại lần nữa ?”


      “Em tự ra đây.”


      Xem ra chị này rất tốt, cậu chê chị hơi ngốc.


      Đứa bé nam nghiêm túc nghĩ.


      “Em… Em còn bé như vậy, em…” Chính mình có nghe lầm, cả người Kỳ Diệu tốt.


      là sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát.


      Được rồi bây giờ phải lúc khen hậu sinh khả úy.


      “Thế… Nhà em ở chỗ nào? Chị đưa em về.” Nếu đường gặp người xấu làm sao?


      cần, em biết đường.”


      “Vậy em có thể mang hộp ghép hình này về được sao?”


      xong, Kỳ Diệu chút lưu tình mang hộp ghép hình đưa tới. Đứa bé nam nhíu mày, chịu thua nhận lấy, khuôn mặt nhắn rất nhanh liền căng thẳng.


      “Em trai , em còn bé, cần cậy mạnh, nếu đường còn sức, đụng vào chỗ nào đó, em trai em đau lòng.”


      Kỳ Diệu hướng dẫn từng bước, lấy hộp ghép hình trong tay tiểu gia hỏa.


      Đứa bé nam lên tiếng.


      Cậu thực có suy nghĩ chu toàn.


      thôi. Chị làm người tốt đến cùng, đưa em về nhà.” Thấy cậu cúi đầu, trong lòng Kỳ Diệu biết cậu thỏa hiệp, duỗi tay ra với cậu, “Thuận tiện đòi nợ ba em.”


      Sau đó, thuận miệng giỡn, lại thấy tiểu tử ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại tiếp: “Ba em có ở nhà.”


      “A? Vậy những người khác sao? Ông nội bà nội?”


      “Đều ở đây.”


      Đừng với chị là mình em chăm sóc em trai chứ!


      Kỳ Diệu lập tức kinh hãi.


      “Bà nội Ngô có nhà.”


      May mà lát sau, nghe được đứa bé bổ sung thêm câu.


      May mà còn tốt, mọi chuyện vượt ra ngoài phạm vi nghĩ.


      “Thế chúng ta thôi.”


      lớn nắm tay nhau đường, ràng chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng bước phối hợp vô cùng ăn ý. Dọc đường , hai người tán gẫu rất nhiều, Kỳ Diệu tự giới thiệu trước, sau đó hỏi tên tiểu tử, biết được cậu gọi là “Mạc Du”, em trai cậu là “Mạc Nhiên”, nương hai mươi mốt tuổi nhịn được cười ha ha.


      “Có phải em còn có hai em trai hoặc em , người gọi là “Mạc Tự”, người gọi là “Mạc Đắc”? Hợp lại thành “Tự nhiên tự đắc”?”


      Lúc Kỳ Diệu bật thốt ra, cũng biết Mạc Du có nghe hiểu chuyện cười này .


      Ai ngờ vừa dứt lời, bên tai truyền đến thanh ai oán: “Chị Kỳ Diệu, chuyện cười này, chú Thích qua rồi, buồn cười chút nào.”


      “…” Bị người nhanh chân trước Kỳ Diệu nương thoáng chốc thu lại nụ cười, im lặng còn gì để .


      “Ba em , lấy tên người khác ra đùa giỡn, là hành vi rất ngây thơ.”


      “…” Bị đứa bé năm tuổi “Giáo dục”, Kỳ Diệu nương tiếp tục im lặng.


      “Nhưng mà chị yên tâm, ba em còn , nam tử hán phải biết tha thứ cho người khác, nhất là với con , cho nên, em và em trai trách chị.”


      Vậy có nên cảm ơn các em đại nhân đại lượng…


      Kỳ Diệu nương dở khóc dở cười.


      Hai người cứ như vậy câu được câu trò chuyện, lâu sau liền tới tòa dân cư cao cấp.


      Vào trong tiểu khu, tiểu tử kia dẫn Kỳ Diệu đến nhà lầu cao tầng, cẩn thận móc cửa thẻ từ trong túi quần yếm, nhón chân lên máy cảm ứng xoẹt cái.


      Kỳ Diệu im lặng lên tiếng nhìn cậu làm loạt động tác, cảm thấy mở mang thêm được nhiều kiến thức.


      phải là chỉ đứa bé nhà nghèo mới lo liệu việc nhà sao? Nhìn quần áo cậu, cũng giống đứa bé xuất thân bần hàn, tuổi như vậy sao lại có thể chứ?


      theo Mạc Du vào thang máy lên lầu mười hai, Kỳ Diệu nhịn được hỏi cậu mấy tuổi.


      “Năm tuổi.”


      Trong lòng kích động.


      Giấu tâm hồn bi thương, Kỳ Diệu lời nào theo sau tiểu tử kia đến trước cửa phòng 1202.


      Ngoài ý muốn, lại có chuyện phát sinh.
      Last edited: 23/4/17
      Phong nguyet, tart_trung, Khủng Long34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :