1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Mấy hôm nay vào cung khố quá huuuuu.....may hnay vào đc va co chương mới
      heavydizzy thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ngày nài vào cung cũng có 3 số 152 to chềnh ềnh màn hình, hôm nay vào đc hạnh phúc quá đê~
      Thank nàng nữa nhoa :3
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆ Chương 227



      Bởi vì Thái Tử bị phế, năm nay kinh thành tiếng pháo trúc dường như cũng vang lên như cũ. Dù sao dân chúng cũng biết Gia Hòa đế tại tâm tình khẳng định tốt. Nhi tử muốn giết , sủng phi mất mạng, đổi thành ai có thể có tâm tình tốt a?

      "Phụ thân đâu?"

      Ăn xong cơm chiều, Phó Dung ngồi giường dỗ Trăn ca nhi, tiểu tử chơi yên lành, đột nhiên ngẩng đầu hỏi câu.

      hai ngày nhìn thấy Từ Tấn, Trăn ca nhi nhớ phụ thân .

      Phó Dung cười đem nhi tử ôm vào ngực dỗ: "Phụ thân chiếu cố Hoàng tổ phụ đâu, Hoàng tổ phụ tốt rồi phụ thân liền trở về."

      Trăn ca nhi mấy hài lòng đáp án này, trong mắt phượng rất giống Từ Tấn, ánh lệ lấp lánh: "Ta nhớ phụ thân..."

      Nhìn tiểu tử trong mắt chớp động ánh lệ, Phó Dung tim cũng run theo, thanh càng ôn nhu, "Trăn ca nhi khóc, ngươi nghe nương , ngày nào phụ thân sinh bệnh, ngươi có thể chiếu cố hay a?"

      Trăn ca nhi dùng sức nghĩ chút, biết sinh bệnh là ý gì, nghĩ xong lại rớt nước mắt: "Phụ thân sinh bệnh!"

      Phó Dung bật cười, vỗ nhè lưng : "Phụ thân bệnh, là Hoàng tổ phụ bị bệnh, Hoàng tổ phụ là phụ thân của phụ thân, cho nên phụ thân phải chiếu cố a, Trăn ca nhi đừng gấp a, Hoàng tổ phụ vừa tốt phụ thân trở về, phụ thân cũng nhớ Trăn ca nhi đâu."

      Trăn ca nhi hiểu chuyện, nghe mẫu thân giải thích, khó chịu nữa, vừa muốn hướng trong ngực mẫu thân đụng đụng, bỗng nhiên nhìn thấy trước giường thêm đạo thân ảnh quen thuộc, cao lớn như vậy... Trăn ca nhi lập tức quay đầu nhìn lên , thấy phụ thân ôn nhu cười, tiểu tử vui vẻ dựa vào mẫu thân leo lên , bất chấp lồng ngực mẫu thân có thể bị ấn đau, toét miệng với phụ thân.

      Từ Tấn đưa tay, thoải thoải mái mái đem nhi tử ôm tới trong ngực, hung hăng hôn cái: "Trăn ca nhi tại sao lại khóc ?"

      "Ta nhớ phụ thân..." Trăn ca nhi ôm chặt cổ phụ thân, khuôn mặt nhắn chôn tại đầu vai phụ thân, lo sợ lại thấy phụ thân.

      Nhi tử quyến luyến mình như vậy, cảm nhận lệ ướt, Từ Tấn cũng muốn lúc này giáo huấn nhi tử, cho phép khóc. Thoát giày leo vào trong giường, đối mặt Phó Dung nằm nghiêng, bàn tay to đem thê tử bên cạnh ôm vào trong ngực, giữa hai vợ chồng chỉ cách Trăn ca nhi của bọn họ.

      Phó Dung thấy áo khoác đều thoát, phỏng chừng là ở gian ngoài đợi cho hàn khí người còn mới vào, đau lòng ôm lấy eo , nhìn hỏi: "Phụ hoàng thế nào ?"

      "Khá hơn nhiều, có mẫu thân chiếu cố, Nùng Nùng cần lo lắng." Từ Tấn sờ sờ mặt nàng, "2 ngày này có bị dọa sợ hay ?"

      Phó Dung gật gật đầu, vừa muốn chuyện, thấy Trăn ca nhi bộ dáng đáng thương như thằn lằn gắt gao bấu víu Từ Tấn, nàng bật cười : "Trước cái kia, chàng nhanh dỗ dành con của chúng ta , thấy phụ thân, Trăn ca nhi thực ủy khuất có phải hay ?"

      Trăn ca nhi gật đầu, còn gạt lệ lên ngực Từ Tấn đâu.

      Từ Tấn thở dài tiếng, cố làm ra vẻ khoa trương : "Ta mệt mỏi quá a, ai dẫm dẫm lưng cho ta?"

      "Ta dẫm!" Trăn ca nhi thích nhất cùng phụ thân chơi , thích ngồi lưng phụ thân cưỡi ngựa, cũng thích lúc phụ thân mệt dẫm lưng cho phụ thân. Từ Tấn vừa xong, tiểu tử lăn lông lốc đứng dậy. Từ Tấn đổi thành nằm sấp, Trăn ca nhi được mẫu thân nâng đỡ dẫm lên, lảo đảo , từ bả vai tới ngang hông Từ Tấn tới tới lui lui, đạp vào chỗ nào Từ Tấn giả trang kêu đau, liền khanh khách cười.

      Phó Dung lặng lẽ chỉ chỉ mông Từ Tấn.

      Trăn ca nhi chân phá hư cước liền dẫm qua, còn đặc biệt dùng sức, giống dậm chân hù dọa người.

      Từ Tấn xoay người muốn dậy, làm bộ muốn đánh , Trăn ca nhi cười khanh khách bổ nhào trong ngực mẫu thân. Phó Dung cũng thích bồi nhi tử nháo, ôm trốn đến góc giường, dùng thân thể của mình cản trở tiểu tử. Trăn ca nhi khẩn trương mà nhìn phụ thân sít gần tới, thấy phụ thân muốn ôm mẫu thân , ôm cổ mẫu thân cho phép phụ thân ôm...

      nhà 3 người náo loạn trận, Trăn ca nhi mới buồn ngủ, dụi mắt bổ nhào vào trong ngực Phó Dung.

      "Đêm nay để ngủ bên này ." Từ Tấn hôn cái ót nhi tử, ôn nhu .

      Phó Dung "Ân" tiếng, chuyên tâm dỗ nhi tử ngủ trước.

      Từ Tấn bình tĩnh nhìn nàng.

      Mùa đông ban đêm, Phó Dung mặc một bộ áo khoác hồng nhạt, vạt áo thêu đóa đào màu trắng, rèm mi buông xuống ngóng nhìn nhi tử, môi đỏ nhàng mấp máy, phát ra thanh mềm nhất, ràng là dỗ Trăn ca nhi, lại cũng dỗ được an tâm thỏa mãn.

      Từ Tấn giơ chân lên, đè lên đùi Phó Dung.

      Phó Dung giương mắt, thấy nam nhân ánh mắt ôn nhu giống như là động tâm tư, liền cười cười, xinh đẹp như hoa.

      Trăn ca nhi ngủ say , Từ Tấn cẩn thận đem ôm vàotrong giường, bởi vì tối hôm qua Trăn ca nhi chính là ngủ ở chỗ này, gối đầu của cũng ở chỗ này đâu. Giúp nhi tử đắp chăn xong, Từ Tấn nhàng hôn cái, quay người đem Phó Dung ôm vào trong ngực, ôm chặt.

      Đêm đông ôm nhau, càng chặt càng kiên định, Phó Dung hôn cằm Từ Tấn: "Vương gia ăn rồi?"

      "Ăn rồi." Từ Tấn dịch chuyển xuống, nhìn ánh mắt nàng: "Thái Tử bị phế, cao hứng hay ?"

      Phó Dung trong lòng nhảy dựng, cẩn thận quan sát thần sắc , giọng hỏi: "Vương gia cao hứng sao?"

      Từ Tấn chưa bao giờ ngoài sáng với nàng muốn cái vị trí kia, Thái Tử ở đó dù sao cũng là ý niệm đại nghịch bất đạo. Từ Tấn tin nàng hoặc là lo lắng nàng hớ miệng, với nàng cũng là bình thường. Bây giờ nhìn trong mắt sáng rọi đoạt người, chẳng lẽ muốn với nàng ?

      Phó Dung tim đập nhanh hơn.

      Thành thân lâu như vậy, nàng còn cẩn thận như vậy, lo sợ ở trước mặt nói lỡ lời, lo sợ trách cứ nàng. Từ Tấn có chút thất bại cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ hiểu rốt cuộc muốn làm tới tình trạng nào Phó Dung mới có thể sợ , chỉ có sợ, mới là đem làm trượng phu nhìn ? Nàng sợ, liền thuyết minh nàng quên thân phận của hai người.

      Là bởi vì rất ít khi với nàng lời trong lòng?

      Từ Tấn xoay người, ngăn chặn Phó Dung, nhìn thẳng mắt nàng, thấp giọng hỏi: "Ta rất cao hứng, Nùng Nùng biết tại sao ?"

      Phó Dung mờ mịt lắc đầu.

      Từ Tấn ở trong lòng quát câu tiểu hồ ly, tiếp tục nhắc nhở nàng: "Nàng , Thái Tử bị phế, còn lại mấy người hoàng tử chúng ta, phụ hoàng hướng vào ai chọn Thái Tử mới?"

      Phó Dung khiếp sợ mà mở to mắt, lắp bắp : "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là vương gia?"

      Từ Tấn cắn cái mũi nàng: "Giật mình như vậy làm cái gì, chẳng lẽ nàng cảm thấy bản vương xứng?"

      Phó Dung vội vàng giải thích: " phải, chính là... Phụ hoàng với vương gia, hay là vương gia đoán ?"

      Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, trả lời mà hỏi lại: "Nùng Nùng cần để ý tới những kia, chỉ cần cho ta, nàng hi vọng ta ngồi lên cái vị trí kia sao?"

      Phó Dung bản năng mà cân nhắc cái đáp án thích hợp nhất, nhưng nam nhân dường như nhìn thấu tâm tư nàng, chăm chú nhìn nàng, bức nàng ra ý nghĩ sâu trong nội tâm. Phó Dung dám nhìn lại , nàng nhắm mắt lại, ôm chặt eo : "Ta muốn, vương gia, ta muốn chàng ngồi lên cái vị trí kia, phải bởi vì ta muốn cùng chàng hưởng vinh quang, mà là muốn người khác ngồi vào, sau đó ngược lại đối phó chúng ta. Vương gia, triều đình đại ta hiểu nhiều, nhưng ta biết, lấy vương gia hùng tài vũ lược, mặc kệ ai đăng lên vị trí kia, đều áp chế vương gia trước tiên. Ta muốn vương gia bị người chọc, muốn Trăn ca nhi chúng ta bị nhi tử người khác khinh thường khi dễ, ta cũng muốn quỳ trước các nàng, muốn quỳ trước Khang vương phi muốn lợi dụng ta, muốn quỳ trước Thành vương phi có thù sâu hận lớn cùng ta, càng muốn quỳ..."

      "Vậy cần quỳ." Từ Tấn hôn nàng, hôn đến khi nàng bình tĩnh trở lại, thân thể run rẩy hưng phấn nữa Từ Tấn mới buông ra, nâng mặt nàng : "Nùng Nùng, tại ta cho nàng biết, nàng cần quỳ trước các nàng ấy, bất luận kẻ nào, bởi vì ta nhất định ngồi lên vị trí kia. Phụ hoàng chủ động cho ta là tốt nhất, cho, ta cũng làm cho phải cho."

      giọng tuy thấp, bên trong bá khí hào hùng lại giảm bớt nửa phần.

      Phó Dung thích Từ Tấn như vậy, nàng từng phản cảm cậy thế khi dễ nàng, lại thích xem đối xử với người ngoài như thế.

      Nhưng nàng ngốc đến mức tin tưởng Từ Tấn muốn làm liền có thể thuận lợi như nguyện...

      "Vương gia," vui mừng qua , Phó Dung cẩn thận nhắc nhở, "vương gia có tâm với vị trí kia, người khác chừng cũng có. Trước mắt vương gia quả là thích hợp nhất để làm Thái Tử, nhưng vương gia cũng phải càng thêm cẩn thận, miễn cho bị người khác hãm hại, vương gia từng , thà rằng cẩn thận, cũng muốn để phòng ngộ nhỡ."

      Từ Tấn cười, biết nàng lo lắng cái gì, giọng : "Ta hiểu, Nùng Nùng chỉ cần an tâm chiếu cố nhi tử, chuyện bên ngoài ta đều nắm chắc, bất cứ dị thường nào ta đều đề phòng. Tựa như lần trước nàng An vương và Khâu Đạc lén hẹn hò chuyện, ta phái người tra, cuối tháng tin tức hẳn có thể tới. Phụ hoàng vẫn đề phòng An vương, ta phát An vương cùng Khâu Đạc có mưu đồ, chỉ cần bẩm báo phụ hoàng, phụ hoàng lập tức thu thập hai người kia."

      Phó Dung sợ nhất chính là An vương, nghe Từ Tấn có chủ định sẵn như thế, nàng lần đầu tiên đối với tương lai lo sợ như vậy.

      Nàng cười đến an tâm mĩ lệ, Từ Tấn chẳng biết tại sao động tình, nhàng hôn.

      Phó Dung mềm mại đón ý hùa, đợi nàng phát Từ Tấn muốn động , khỏi đè tay lại, nghiêng đầu nhìn nhi tử ngủ say bên trong: "Tối mai , Trăn ca nhi ở đây..."

      "Nàng cảm thấy ta có thể chờ đến tối mai?" Từ Tấn xấu xa dán vào nàng, làm cho nàng cảm nhận thể nhẫn, bên cởi xiêm y nàng bên ở bên tai nàng dỗ: "Nùng Nùng sợ, Trăn ca nhi thích nhất mẫu thân đong đưa ngủ, chúng ta lung lay nhiều, ngược lại ngủ được càng ngon, Nùng Nùng có đúng hay ?"

      vô sỉ, Phó Dung chặn miệng lại.

      Từ Tấn thích nàng dùng tay che, chính mình tìm địa phương...

      Bất quá tuy ngoài miệng vô lại, kỳ cũng sợ ồn tỉnh nhi tử, cho nên cuối cùng dùng chăn bọc Phó Dung đem nàng ôm tới góc tường. Bức tường bền chắc động, tuyệt đối chọc tỉnh nhi tử.

      đêm xằng bậy, ngày hôm sau hai vợ chồng đều dậy trễ, vẫn là bị Trăn ca nhi nháo tỉnh.

      Ngày mười sáu đủ loại quan lại lần nữa thượng triều, Gia Hòa đế ngày đó liền hạ chỉ phong Thục phi làm Hậu, lệnh cho Khâm Thiên giám chọn ngày tốt, Lễ bộ chuẩn bị.

      Thục phi thành tân hậu, Túc vương Hoài vương dưới gối nàng đảo mắt liền biến thành đích tử chính cung.

      Liên tưởng đến Khang vương của Hoàng Hậu mất lưu lại trò trống thành, Thành vương mẫu phi bị định tội, Gia Hòa đế cử chỉ lần này ràng có ý tứ trải đường cho hai huynh đệ Túc vương Hoài vương. Hoài vương tuổi vô công, thế nào cũng vượt qua chiến công hiển hách của huynh trưởng, Túc vương Từ Tấn nhất thời thành trữ quân được mọi người chọn trong lòng.

      Lục tục có triều thần thượng tấu, thỉnh Hoàng Thượng sớm ngày chọn trữ quân khác, lấy xã tắc làm căn bản.

      Nhưng Gia Hòa đế cũng như bọn họ sở liệu phong Từ Tấn làm Thái Tử, mà là để lại phát.

      phát, như thường vẫn có người thông minh nghĩ tới nịnh bợ Túc vương trước, nhất thời bái thiếp đưa tới Túc vương phủ nối liền dứt.

      Từ Tấn sớm có chuẩn bị, vì thế Phó Dung lại "Bệnh" , Túc vương phủ cự tuyệt tiếp khách.

      Đợi đến cuối tháng 1, việc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      Hứa gia tra được cuộc đời Khâu Đạc cũng rốt cuộc đưa tới trong tay Từ Tấn.
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng44 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      ☆Chương 228



      Từ Tấn ngồi trong thư phòng, tay phải vô thức vuốt ve cằm, tay trái tùy ý lục lọi từng tờ mật thư Hứa gia đưa tới.

      Khâu gia cũng là danh môn ở kinh thành, muốn tra ra, chuyện cũ rất nhiều.

      Đơn giản xem lần, phát cái gì khác thường, Từ Tấn lại đem phong mật thư khác Hứa gia cố ý để riêng đặt ở trước mặt, ánh mắt lóe lên đạo suy ngẫm, cười hỏi Hứa gia: "Là ai đem hai người bọn họ liên hệ với nhau ?"

      Vương phủ nuôi nhiều ám vệ như vậy, Từ Tấn có khả năng quen thuộc từng người, ngược lại Hứa gia quản lý bọn họ, khẳng định biết ràng.

      Hứa gia chiếm công lao thuộc hạ, cười cái tên, "Kỳ bên này tin tức giữa tháng tra được sai biệt lắm. Bởi vì phát Khâu Đạc và An vương có bất kỳ liên hệ gì, nhưng vương gia lại nhận định hai người có dính líu, ta định cùng nhau thương lượng Trần Phát trêu đùa thầm câu, sau này càng nghĩ càng có khả năng, liền tra ..."

      Từ Tấn gật gật đầu, lệnh Hứa gia thưởng cho Trần Phát, đốt mật thư khác, Phù Cừ viện.

      Phó Dung nhìn Trăn ca nhi, Lăng Thủ cùng vài tiểu nha hoàn chơi trốn tìm.

      Từ Tấn tới, Phó Dung liền theo vào phòng.

      "Nhìn cái này xem." Từ Tấn ôm nàng ngồi lên ghế, đem mật thư nhét vào trong tay nàng.

      Phó Dung tò mò mở ra.

      tờ giấy là từng dãy chữ chỉnh tề hữu lực, lời ít ý nhiều, đem tình kể lại ràng rành mạch.

      Phó Dung khó có thể tin, đối với ba chữ "Sở thái phi" phía hỏi: "Sở thái phi, là..."

      "mẫu phi của An vương." Từ Tấn cằm dựa lên bả vai nàng, thấp giọng cho nàng biết chuyện thư viết, "An vương hơn ta tuổi, sáu tuổi năm ấy Sở thái phi chết bệnh. Ta nhớ nương từng , Sở thái phi và bà ấy cùng tuổi."

      Phó Dung nghe, trong lòng khẽ động, khiếp sợ hỏi: "Chẳng lẽ, An vương là Khâu Đạc ..."

      Từ Tấn che miệng nàng lại, cho nàng đem câu đại nghịch bất đạo kia ra miệng, kịp thời giải thích: " phải, Sở thái phi tiến cung năm thứ hai mới mang thai, hai năm đó Khâu Đạc đều ở biên quan, Nùng Nùng cần hoài nghi, An vương quả là cốt nhục tiên hoàng." Đề cập đến huyết mạch hoàng gia, tiên hoàng sao có thể cho phép phát sinh chuyện gièm pha kia.

      Giải được hoài nghi, nghĩ tới nguyên nhân Khâu Đạc giúp An vương, Phó Dung đột nhiên có chút sầu não.

      Khâu Đạc lúc niên thiếu du lịch Lạc Dương, kết bạn với Sở thái phi, chưa kịp đàm hôn luận gả phải vội vàng biên quan. Lúc ở biên quan dũng giết địch Sở thái phi trúng tuyển tú nữ tiến cung, năm sau Khâu Đạc công thành danh toại trở về, người trong lòng của thành quý nhân của tiên hoàng, có thai. Rất nhanh tiên hoàng chết bệnh, Gia Hòa đế đăng cơ, Sở quý nhân sinh hạ An vương được thụ phong thái phi, ở trong hậu cung thể đâu đến khi từ trần.

      Khâu Đạc nhất định rất thích Sở thái phi , cho nên lựa chọn phụ tá con của nàng đăng lên hoàng vị.

      "An vương biết quan hệ của mẫu phi và Khâu Đạc sao?" Buông thư xuống, Phó Dung ngẩng đầu hỏi Từ Tấn.

      Từ Tấn lắc lắc đầu, nắm tay nàng : " xuất cung nhiều năm như vậy, đến cùng có thư từ cùng Khâu Đạc hay , thời gian quá lâu người của ta cũng điều tra ra được. Lần trước Tuyên Tuyên nhìn thấy bọn họ cùng chỗ, khả năng là ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng có thể là bí mật thương lượng cái gì, trừ phi hai người có động tác tiếp sau, bằng chúng ta cũng thể xác định. Bất quá Khâu Đạc ngược lại là rất thâm tình, đến nay chưa lập gia đình."

      Bởi vì Khâu Đạc vẫn chưa lập gia đình, thủ hạ của mới nghĩ sai lệch, tiếp theo chó ngáp phải ruồi.

      Phó Dung lại nhìn thư lần nữa, thổn thức cảm khái: "Đáng tiếc đôi tình nhân, nếu như Sở thái phi có thể gả cho Khâu Đạc, sống được rất hạnh phúc ? Có mấy nam nhân có thể làm được như Khâu Đạc vậy đâu?"

      Người vô tâm, người nghe cố ý.

      Nhìn Phó Dung thần sắc tiếc hận, Từ Tấn nghĩ tới An vương cùng Từ Yến, hai người kia đều còn chưa cưới vợ, cũng đều có liên lụy cùng Phó Dung, bọn họ cưới, có phải còn nhớ thương Phó Dung hay ? Phó Dung sao, nàng có thể vì thế nhận định hai người kia đều là nam nhân tốt si tình hay ?

      Từ Tấn trong lòng thoải mái, cắn lỗ tai nàng: "Đó sao tính là nam nhân tốt? thích nên từ sớm cưới nàng về, phải để sau này hối hận. Tựa như chúng ta, chỉ cần ta thích nàng, tuyệt đối để nàng gả cho người khác, cho dù có gả rồi ta cũng cướp người về."

      vô cùng nghiêm túc, Phó Dung lại nghĩ tới hai người trước đây gập ghềnh trắc trở, buồn cười : "Thôi , vương gia lúc ấy phải là trong cơn tức giận để ý tới ta sao? Nếu phải phụ hoàng trùng hợp đem ta chỉ cho chàng, ta phỏng chừng sớm gả cho người khác, vương gia cũng có kiều thê khác."

      Từ Tấn thoáng cái nghẹn lời.

      chậm chạp chuyện, Phó Dung ngẩng đầu nhìn, thấy Từ Tấn sắc mặt trầm, vội vàng dán lồng ngực cọ cọ: "Ta thuận miệng chút, vương gia đừng để trong lòng. Lão thiên gia biết chúng ta là đôi, cho nên chúng ta cãi nhau, liền thông qua phụ hoàng tác hợp chúng ta, cũng để ta biết ánh mắt mình có bao nhiêu mù lòa, trước đó lại nhìn ra vương gia đối với ta lòng. Kết hôn rồi mới phát vương gia là nam nhân tốt nhất đời này."

      Từ Tấn biết ràng Phó Dung chỉ dỗ , ở trong lòng nàng, từng "giận nàng quan tâm", khẳng định so ra kém hai người còn chưa cưới vợ kia, đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng bằng Khâu Đạc, Từ Yến càng khiến nàng xúc động.

      Từ Tấn càng nghĩ càng giận, dù sao đối với nàng tốt như vậy, cũng sợ bị nàng chê cười, nâng cằm nàng lên : "Là ta cầu phụ hoàng đem nàng chỉ cho ta, bằng nàng cảm thấy phụ hoàng coi trọng thân phận của nàng? Là ta thể nhìn nàng gả cho người khác, lần đầu tiên cầu phụ hoàng. Nùng Nùng, khi đó ta tuy rằng giận nàng, nhưng ta biết, trong lòng ta thích nàng, thích tới mức thà rằng bị nàng biết được chân tướng rồi trào phúng ta, ta cũng phải cưới nàng. Cho nên nàng đừng có tin tưởng những thứ gọi là nam nhân si tình kia, bọn họ đều vô dụng, che chở được nữ nhân mình mến, dù si tình có hữu dụng gì?"

      Phó Dung ngơ ngác, ngơ ngác nhìn .

      Nguyên lai là như vậy.

      Trách được nàng thể gả cho An vương, hóa ra Từ Tấn cũng cầu Gia Hòa đế, người là đệ đệ cùng cha khác mẹ, người là thân nhi tử, Gia Hòa đế đương nhiên thỏa mãn cầu của nhi tử.

      Chẳng mấy chốc lại nhớ lại lúc đính hôn, Từ Tấn cho nàng các loại mặt lạnh.

      cảm giác trong lòng Phó Dung là nên lời, trong đầu các loại tình lướt qua, nàng bản năng hỏi ra miệng: "Nếu vương gia vẫn luôn thích ta, cũng tức là, lúc trước ở dịch quán, chàng cố ý hù dọa ta ? Lần kia ta ở Tần phủ bị Ngô Bạch Khởi uy hiếp, vương gia cũng cố ý giúp đỡ ? Còn có..."

      Nàng thêm phần, Từ Tấn mặt nóng thêm phần. Sợ bị nàng nhìn thấy, phen đem người ấn vào trong ngực, cho phép nàng ngẩng đầu: "Phải, ta chính là cố ý đối với nàng tốt, ta thích nàng, nhưng nàng thích ta, ta tức giận được sao? Nàng cho là mình có gì sai? Nếu như nàng nhìn ta thêm mấy lần, nếu như nàng chủ động cầu ta hỗ trợ, ta quản nàng? Là nàng đem ta nhìn vào trong mắt, lúc trước ta để ý mùa đông lạnh, mùa hè nóng, đêm đêm tìm nàng, đem nàng coi như bảo bối mà dỗ dành, nàng lại đối với ta như thế nào? Nàng đem ngọc bội trân châu của ta đều trả về, nàng ta có nên tức giận ?"

      Nhớ tới tức giận lúc trước, Từ Tấn siết chặt eo nàng, như là muốn trừng phạt.

      Phó Dung đau, cũng cười .

      Nàng ngoan ngoãn cho siết, càng cười càng ngọt ngào, nghĩ tới lúc ấy Từ Tấn mặt ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong là chờ mong nàng chủ động để ý tâm , Phó Dung cảm thấy chính mình có chút khi dễ người, chẳng những có theo ý , còn vì có thể cắt đứt sạch với . Nếu như Từ Tấn có thể nhìn ra tâm tư nàng, khẳng định phải tức nổ phổi ?

      Nàng ngẩng đầu, nhìn vương gia ngốc này, ràng rất thích thể diện rồi lại vì muốn chứng minh là nam nhân tốt si tình, cam nguyện đưa cho nàng cơ hội cười nhạo , Phó Dung biết nên cái gì để an ủi phải chịu qua "Ủy khuất", liền kéo cổ xuống, chủ động hôn môi của , giống trước kia dỗ nàng, nhàng ngậm lấy, ôn nhu trằn trọc.

      Từ Tấn chút cũng thích loại bồi thường ôn nhu này, ôm nàng dậy, trước đóng cửa, rồi đem nàng ném lên giường.

      Nàng chiếm tiện nghi của , phải đòi lại, cho nàng chỗ dương dương tự đắc.

      Quần áo bị người xé rách, từng kiện từng kiện rơi xuống mặt đất, vương gia thô lỗ dã man, mĩ nhân có chỗ trốn.

      Bên ngoài Trăn ca nhi chơi mệt mỏi, muốn tìm mẫu thân, Mai Hương dẫn vào trong phòng, còn chưa tới cửa phòng, bỗng nhiên nghe được tiếng giường lay động quen thuộc. Nàng mặt nóng lên, mau chóng ôm lấy Trăn ca nhi, chỉ ra phía ngoài : "Vừa mới lúc Thế Tử trốn, vương gia vương phi ra vườn hoa, Thế Tử muốn bên kia tìm sao?"

      "!" Trăn ca nhi cong miệng lên, quá cao hứng, bởi vì phụ thân mẫu thân mang theo.

      Mai Hương liền dẫn tiểu Thế Tử ra ngoài .

      Lăng Thủ theo bên cạnh, nhìn cửa sổ khắc hoa, có chút mê mang, lại nhớ vương gia vương phi trở về dường như cũng chưa ra?

      ~

      Vào tháng 2, Phó Dung bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật hai tuổi cho Trăn ca nhi, lần này giống với chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ mời hai bên thân thích đến phủ náo nhiệt chút là được, bởi vậy tương đối thoải mái.

      Mùng chín, Kiều thị từ sớm đã gọi nhi tử 8 tuổi đến, trịnh trọng dặn dò: "Tới chỗ Tam tỷ tỷ ngươi bên kia, ngươi thành thành cho ta, còn dám ở trước mặt Trăn ca nhi hươu vượn, sau này ta mang ngươi ra ngoài."

      Năm ngoái chọn đồ vật đoán tương lai nàng biết nhi tử vụng trộm dấu bàn tính ngọc, mãi đến khi Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, nhìn bàn mới biết được thối tiểu tử chính mình để ý chính nghiệp coi như xong, lại còn tính toán đem Thế Tử ngoại sanh của dẫn dụ vào con đường sai lầm đâu. May mắn Trăn ca nhi nhìn đến cái kia bàn tính kia, chọn nó, Kiều thị còn mặt mũi gặp lại con rể vương gia.

      Quan ca nhi lớn thêm tuổi, hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.

      Kiều thị hoài nghi nhìn , vừa ngẩng đầu thấy tiểu nữ nhi Phó Tuyên chuẩn bị thỏa đáng tới, thân bối tử màu xanh trúc, khỏi nhíu mày, "Sao luôn mặc mộc mạc như vậy? Trở về đổi đồ tươi đẹp chút, lần trước tỷ tỷ ngươi tặng ít vải tốt, bây giờ mặc còn chờ lúc nào?"

      đại nương mười lăm tuổi, tại sao chút cũng biết cách ăn mặc cho đẹp?

      Phó Tuyên nhìn mẫu thân, vẫy tay với Quan ca nhi "Bên ngoài xe ngựa chuẩn bị xong hết rồi, đệ đệ lại đây, chúng ta lên xe trước đợi nương."

      Quan ca nhi toét miệng chạy tới.

      Kiều thị tức giận thở hổn hển, rồi lại vì thể làm gì được Phó Tuyên, khuyên câu tác dụng, nàng cũng thể cưỡng ép nữ nhi nàng thay xiêm y ?

      hít hơi sâu, Kiều thị nhìn xem đám người Xảo Hạnh chuẩn bị hạ lễ như thế nào .

      Hai khắc sau, xe ngựa Hầu phủ chậm rãi Túc vương phủ.

      Quan ca nhi tại chính là tuổi hiếu động, vì tuổi còn được cưỡi ngựa, chỉ có thể theo mẫu thân tỷ tỷ cùng nhau ngồi xe ngựa, ngồi hồi liền thành , lặng lẽ đẩy rèm cửa nhìn ra bên ngoài, bị Kiều thị giáo huấn mấy lần cũng được. Kiều thị thấy mở chút rèm che, cũng liền mặc kệ .

      Quan ca nhi được như nguyện quan sát bên ngoài, kỳ cũng có gì đáng xem, từ Cảnh Dương Hầu phủ tới Túc vương phủ, hai bên đường phố đều là nhà quan lại quyền quý, yên lặng, tất cả đều là cửa chính phủ đệ khí phái, ngẫu nhiên mới có người dạo cửa lại, có thể thêm chút sinh cơ.

      Nghe mẫu thân Nhị tỷ tỷ lần này trong bụng hơn nửa là cháu trai, Quan ca nhi trong lòng hiếu kỳ, vừa muốn xoay qua chỗ khác hỏi đây là ý gì, chợt thấy phía trước cửa gia đình có người quen đứng, Quan ca nhi đại hỉ, thò đầu ra cùng đồng bọn chào hỏi: "Tiết Mậu!"

      Xa phu nghe Tứ gia nhà mình nhận thức hai người kia, vội vàng dừng xe.

      Kiều thị biết Tiết Mậu, đó là tiểu công tử đại phòng Định quốc công phủ, Phó Thần dắt đệ đệ ra ngoài hai tiểu tử chơi cùng nhau.

      Nếu là người quen, Kiều thị cũng ngăn trở Quan ca nhi xuống xe.

      "Phó quan, ngươi muốn chỗ nào, Nhị ca ta muốn mang ta cưỡi ngựa, ngươi có muốn cùng hay ?" Tiết Mậu 9 tuổi bước nhanh tới trước xe ngựa, hưng phấn mời, mơ hồ còn có chút ý tứ khoe khoang. Hai người đều muốn cưỡi ngựa, ca ca Phó Quan chịu dạy, ca ca của lại chịu.

      Quan ca nhi nhìn nam nhân hướng bên này tới, mặc thân cẩm bào màu thiên thanh, quả thực rất hâm mộ, nhưng vẫn lắc đầu : " được, hôm nay ngoại sanh ta sinh nhật, ta muốn thăm ." chuẩn bị lễ vật cho cháu ngoại, muốn tự tay tặng.

      Tiết Mậu kéo tay khuyên: "Trẻ con sinh nhật có gì tốt mà , ngươi..."

      "A Mậu," Tiết Vinh đè lại bả vai đệ đệ, hướng trong xe ngựa cung tiếng dò hỏi: "Vãn bối Tiết Vinh, biết bá mẫu có ở bên trong?"

      Thanh kia trong trẻo dễ nghe, Kiều thị đẩy rèm cửa, nhìn ra ngoài.

      Tiết Vinh nhanh chóng liếc mắt quét trong xe cái, mau chóng thu tầm mắt lại, chắp tay bồi tội: "Gia đệ bướng bỉnh, chậm trễ bá mẫu gấp rút lên đường."

      Thiếu niên 17-18 tuổi, sinh ra ngọc thụ lâm phong, lại khách sáo thủ lễ, Kiều thị thoáng gật đầu khẽ tới mức khó nhận thấy, ôn nhu : "Thế Tử khách sáo, A Mậu mời Quan ca nhi là xem làm bạn, chỉ là chúng ta bên này còn có việc..." xong hướng Tiết Mậu cười cười, "Quan ca nhi hôm nay thể , ngày khác A Mậu đến quý phủ chúng ta chơi , Quan ca nhi có con hồ ly, rất uy phong."

      Tiết Mậu hưng phấn gật đầu.

      Kiều thị cười cười, gọi nhi tử lên xe, lại hướng Tiết Vinh gật gật đầu, hạ màn xe xuống.

      Xe ngựa dần dần xa.

      Tiết Mậu nhớ vừa mới nhìn thấy Phó phu nhân, giọng với huynh trưởng: "Phó quan, nương xinh đẹp."

      Tiết Vinh sờ sờ đầu đệ đệ: "Chính mình biết là được, cho phép với người ngoài."

      Trong đầu lại lướt qua hình bóng khác trong xe ngựa, tiểu nương buông rèm mi, đầu hơi nghiêng, lộ ra sườn mặt xinh đẹp như họa.

      Là Phó gia Lục nương?

      PS: Đối thủ của bạn NBK xuất rồi
      hauyen2803, thanhbinh, Thanh Hằng49 others thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Cho Ngô Bạch Khởi ngược đủ . Kaka. Dám khi dễ Phó Tuyên mà mất hút hàng lươn luôn là sao :v

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :