Chương 42: Đấu khí Edit: Skye Lộ trình tới Thanh Châu nhanh hơn so với dự định, ngay thứ ba tiến vào thành Thanh Châu. Thanh Châu thuộc đất phong của Triệu vương, thành trì lớn hơn so với bất kì thành trì khác trong Đại Tề. Kể cũng lạ, cho dù là Trung Dục vương hay Triệu vương, bất kì phong hào nào mang danh vương đều có đất phong, nhưng Trịnh vương vì sao có? Điều này làm Nguyên Sơ Hàn thấy khó hiểu, Trịnh vương có đất phong, có quân đội riêng nhưng ông lại là người mà tất cả mọi người tại thành đế đô nhìn chằm chằm vào. Trong tay ông có gì đó, nên so với những thứ như đất phong này càng hấp dẫn hơn. Tới cùng là cái gì, Nguyên Sơ Hàn đoán ra, thế giới này, phải là nơi nàng có khả năng đoán được. Vì giận dỗi với Phong Ly, hai ngày nay đường Nguyên Sơ Hàn chuyện cùng . cũng với nàng, hơn nữa xem ra tâm tình vẫn rất tốt. Vì thế, Nguyên Sơ Hàn liền càng tức giận, bắt nạt nàng, còn vui vẻ như thế. Bởi vậy có thể thấy là loại người nào, bụng đầy ý xấu. Thanh Châu so ra kém phồn hoa so với đế đô, náo nhiệt như Sâm Châu, thậm chí đường có mấy người. Cửa hàng phố mở lát rồi đóng cửa, loại tình cảnh này, có thể thấy thành trì dưới cai trị của Triệu vương có bao nhiêu tiêu điều. Cửa sổ xe mở ra, có thể ràng nhìn đến bên ngoài, Nguyên Sơ Hàn thầm lắc đầu, dân chúng sống tại đất của Triệu vương là xui xẻo mà! Đội ngũ chuyển tới phố chính, phía trước xuất quan binh. Quan binh đứng hai bên đường mở đường, gióng trống khua chiêng, nghênh đón Nhiếp chính vương giá lâm. Nguyên Sơ Hàn cười phá lên, cho dù bọn họ ra đường, đội ngũ cũng tuyệt đối trở ngại, bởi vì căn bản đường chưa đến vài người. Nhìn xa về phía cuối quan binh mở đường, đám người tiến vào tầm mắt. Nhóm người này đứng trước đại môn tòa phủ đệ, ăn mặc xa hoa, hơn nữa nữ nhân vô cùng nhiều. Màu sắc rực rỡ, dưới ánh mắt trời sáng lạn, lại thập phần lóa mắt, đám nữ nhân kia cài quá nhiều trâm đầu, phản chiếu ánh mắt trời quá mức chói mắt. Thấy màn này, Nguyên Sơ Hàn rút đầu về, thuận tay đóng cửa sổ. Quay đầu, lưu tâm nhìn Phong Ly cái, nghĩ tới nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Sơ Hàn vài phần được tự nhiên. Hai ngày nay chuyện với , vừa đối mắt, cảm giác rất kỳ quái. Phong Ly thể bất kì nét mặt nào, Nguyên Sơ Hàn tự nhiên mà xấu hổ, đều là nàng tự mình đa tình. “ hồi theo phía sau.” Dặn dò, nghe qua càng như là mệnh lệnh. Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, gật đầu, cái gì cũng chưa . Nàng đáp lại như vậy, hoàn toàn phải phong cách của nàng. Phong Ly nhìn nàng thêm vài giây, sau cùng thêm. Đội ngũ chậm rãi dừng lại, giữa đám người đứng trước cửa phủ, nam nhân mập mạp tuổi chừng năm mươi tới. Chỉ cần nhìn ngọc đái bên hông đoán chừng liền biết giá trị rất lớn. “Cung nghênh vương gia đại giá.” Triệu vương bộ dáng trông mong Phong Ly, cười đến nếp nhăn mặt xếp thành hàng song song nhau. Ngay sau đó, mành xe ngựa bị đẩy ra, Phong Ly ra. Phong Ly xuất , quan binh bốn phía, nữ quyến trước cửa phủ, nha hoàn gã sai vặt, đồng loạt quỳ đất, “Cung nghênh vương gia.” Phong Ly mặt đổi sắc, nện bước ung dung từ xe xuống, hướng về phía Trịnh vương. “Vương gia, ngài tới, chỉ chờ ngài tới làm chủ.” Triệu vương tuổi tác lớn nhưng bộ dáng siểm nịnh, Hơi khom lưng theo phía sau Phong Ly, miệng câu chỉ bọn họ hiểu được. Phong Ly bày tỏ bất luận điều gì, chỉ nhìn ông ta cái, muốn ông ta ngậm miệng. Triệu vương lập tức ngậm miệng, cười hì hì đưa tay mời Phong Ly vào phủ. Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn chậm rãi ra, sau đó cùng hội hộ vệ vào trong phủ. Mặc dù giữa đám hộ vệ nhưng vẫn có thể nhìn được bốn phía. Nhìn về phía gia quyến Triệu vương, các nàng vẫn quỳ mặt đất. Hơn phân nửa đều là thê thiếp Triệu vương, còn có ít trẻ , người rất nhiều. Văn Thuật theo bên người Nguyên Sơ Hàn, hai chủ tớ bị an bài ở bên trong, thoạt nhìn giống như đối tượng trọng điểm cần bảo hộ. Nhìn từ bên ngoài vào, căn bản thấy hai người bọn họ. Tiến vào phủ đệ, độ cao kia cùng hoàng cung sai biệt lắm. Đại môn hai cửa, rắn chắc vừa dày vừa nặng, đại môn cửa, đoán chừng ai cũng chạy ra được. Nha hoàn gã sai vặt trong phủ quỳ gối trong viện, lúc này hoàn toàn nhìn ra giai cấp ràng. Mặt bên cũng chứng thực địa vị của Phong Ly, theo Phong Ly, cho dù là hộ vệ hay Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật, qua đến đâu đều có người khom đầu gối xuống. cáo mượn oai hùm chính là như vậy. Triệu vương cùng Phong Ly xuyên qua tòa phủ đệ trang hoàng xa hoa, sau cùng vào thư phòng. Thư phòng này, xem ra còn đẹp đẽ nguy nga hơn so với thư phòng của Phong Ly. Vẻ ngoài xa hoa, hoa trì núi giả bốn phía tinh xảo, thoạt nhìn như tiên cảnh. Hộ vệ bên người Triệu vương đứng bên, hộ vệ Phong Ly đứng bên khác, phe cánh ràng. Cửa sổ thư phòng đóng, biết Phong Ly cùng Triệu vương chuyện cơ mật gì, dù sao chút tiếng vang cũng có. Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật ngồi bên cạnh vườn hoa, lại, hai người bọn họ mới đúng là người nhàn rỗi. thầm thở dài, phơi nắng, Nguyên Sơ Hàn cảm thán. Nàng căn bản cần theo, nhưng bị Phong Ly ép buộc cưỡng bức lợi dụng mang tới nơi này. Tức giận dọc đường , tại lại thành người nhàn rỗi. Đưa tay hái tới đóa hoa bạch cúc tươi đẹp trong vườn, gần như tàn phá cả khóm hoa. Văn Thuật dám lời nào, lần trước bởi vì bừa mà bị Nguyên Sơ Hàn đâm châm, đau mấy ngày. tại, dù Nguyên Sơ Hàn làm cái gì, cũng . Chỉ hy vọng mạng này của có chút ngoan cường, dễ dàng bị người ta hái mất. Mặt trời nghiêng về phía tây, thư phòng bên kia vẫn có chút động tĩnh. Nguyên Sơ Hàn chà đạp mấy đóa hoa, chán đến chết, sau cùng nhét đóa hoa bạch cúc vào trong miệng. Văn Thuật ngồi bên tiếng động, tuy tò mò trong thư phòng tới cùng cơ mật gì nhưng dám hỏi thăm. Sau ba giờ, mặt trời rớt xuống phía tây, đại môn thư phòng đóng chặt rốt cục mở ra. Phong Ly bước tiêu sái ra ngoài, bước chân dừng lại, xuống bậc thang. Hộ vệ theo phía sau, huấn luyện nghiêm chỉnh. Triệu vương sau, chạy chậm đuổi theo, vẻ mặt cười : “Vương gia, tiệc tối chuẩn bị tốt, hôm nay Vương gia từ phương xa tới đây, mong rằng vương gia nể mặt.” Phong Ly cũng nhìn Triệu vương, thản nhiên : “Chuẩn bị , đến lúc đó có vấn đề gì sai khác, bổn vương quản ngươi.” Triệu vương ngừng cước bộ, sau đó lại lập tức theo sao, “Dạ dạ, có Vương gia quyết định, ta yên tâm, cũng tuyệt đối dám để xảy ra chuyện.” Vốn Phong Ly bước nhanh, Triệu vương cước bộ cũng rất nhanh. ngờ Phong Ly bỗng nhiên dừng lại, Triệu vương chuẩn bị lao thêm hai bước, sau mới ý thức được Phong Ly dừng lại, lão vội bước nhanh lui về. Sắc mặt tiểu nhân, dù lão ăn mặc hoa lệ cũng ngăn nổi hèn mọn trong lòng lão. Phong Ly dừng lại, hai tay đặt sau lưng, quay đầu nhìn về phía vườn hoa cách mấy chục mét. Chỉ thấy Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật ngồi chỗ kia, hơn nữa nàng còn kinh ngạc nhìn , tựa hồ cho rằng định tới đó, hai người bọn họ liền đùn đẩy nhau. Phong Ly khỏi nhăn mày, nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Hàn, trong miệng nàng biết ăn cái gì, động đậy như con thỏ. “Qua đây.” Lạnh giọng, ngữ khí Phong Ly như ra lệnh cho nàng. Nguyên Sơ Hàn ngẩn người, phun cánh hoa trong miệng ra, sau đó đứng dậy tới chỗ Phong Ly. Văn Thuật khẩn trương bắt kịp, vừa rồi còn cho rằng Phong Ly cần bọn họ chứ! tới, trong tầm mắt hơi chút mất kiên nhẫn của Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn phun cánh hoa cuối cùng trong miệng ra ngoài. “Vị nương này là…” Triệu vương ở bên hỏi, theo ý lão, có lẽ nữ nhân này là người Phong Ly coi trọng. xa như vậy còn mang theo, chẳng lẽ là thiếp thất gì đó. Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía Triệu vương, bỗng dưng mặt mày cong cong cười rộ lên, “Ta là đại phu riêng của Vương gia đại nhân, Triệu vương sắc mặt hồng hào, xem ra thân thể rất tốt.” Triệu vương lập tức gật đầu cười phụ họa, vừa liếc nhìn sắc mặt Phong Ly.
043 Thích Edit: Skye Mặt bị bóp chặt, cổ cũng bị cánh tay cứng rắn của kẹp chặt , Nguyên Sơ Hàn bị ép theo Phong Ly. Mắt thấy đường, nàng nhắm mắt theo đuôi , sau cùng đưa tay túm lấy y phục eo , theo . Tư thế hai người kỳ lạ, hộ vệ cùng Văn Thuật bước nhanh theo. Triệu vương kinh ngạc rất lâu, sau cùng cũng đuổi theo, bọn họ ra khỏi đại môn Triệu vương phủ. “Cung tiễn vương gia.” xuống bậc thang, Triệu vương chắp tay cúi người hô to, gã sai vặt cùng quan binh đều quỳ mặt đất, cung tiễn Phong Ly. Phong Ly ngoảnh lại, dắt Nguyên Sơ Hàn lập tức lên xe ngựa. Hộ vệ lưu loát xoay mình lên ngựa, ngay cả Văn Thuật cũng nhanh chân, miễn bị vứt lại. Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn vừa vào xe bị Phong Ly ném qua bên. Nàng ngồi trong xe, tay xoa cổ bị tay cánh tay kẹp đau, bên tò mò quan sát . Ai biết chợt đột nhiên nổi điên, động tác thô lỗ, coi nàng như đồ vật ném là ném. Đội ngũ xuất phát rời khỏi Triệu vương phủ. Bên ngoài liên tục vang lên tiếng hô cung tiễn Vương gia, xe ngựa rất xa, thanh cung tiễn này mới tắt. Dáng ngồi Phong Ly tản mát ra cỗ đại khí thế, dù sao Nguyên Sơ Hàn vẫn cảm thấy nếu đổi lại người khác ngồi giống , tuyệt đối có loại khí thế như người . Thầm hừ hừ, đoán chừng làm lão đại quen rồi, nàng có tẹo nghe lời, liền vui. Có lẽ lần này nàng ngay lập tức nịnh nọt như trước kia, mới vui đấy. “ phải chúng ta đến để xem lễ à? Vì sao lại rời ?” Nàng còn cho rằng ở lại Triệu vương phủ. Nàng chủ động chuyện, đôi con ngươi Phong Ly khẽ chuyển, nhìn nàng, cũng đáp lời. Thấy để ý tới mình, Nguyên Sơ Hàn cũng quan tâm lắm, biết vị lão đại này khó chịu trong người. Có điều người ta là lão đại nha, nàng cho dù muốn oán hận cũng dám thốt ra nửa câu. “Triệu vương kia cùng Trung Dục Vương tám lạng nửa cân, Trung Dục Vương vừa thấy liền biết là tiểu nhân. Triệu vương kia túng dục quá độ, thân thể dùng chưa tới 5 năm là tiến nhập đất rồi.” xong, Nguyên Sơ Hàn chậc chậc lắc đầu thở dài. Thấy bọn họ như vậy, nàng khỏi nhớ tới Trịnh vương. Ông cụ khỏe mạnh, sinh hoạt nề nếp, Triệu vương cùng Trung Dục Vương kia thể so sánh bằng. “Vừa rồi phải còn Triệu vương chói lọi sao?” Phong Ly rốt cục mở miệng, giọng lạnh lùng, mang theo vài phần ác ý trào phúng. Nguyên Sơ Hàn nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Phong Ly, khóe miệng nàng tàng ý cười ngừng, “Cuối cùng Vương gia đại nhân cũng chuyện với ta rồi à? Ài, ta như vậy là vì muốn thẳng cho ông ta biết thân thể của ông ta sắp xuống mồ rồi, đừng đắm chìm nữ sắc.” Phong Ly nhìn nàng, tầm mắt lạnh lùng, bất quá Nguyên Sơ Hàn để ý lắm, ngược lại càng cười sáng lạn hơn. “Khẩu phật tâm xà.” Thoáng nhìn qua nàng, Phong Ly dời tầm mắt. Nguyên Sơ Hàn trợn tròn mắt, cười ra tiếng, “Ta đây tính là khẩu phật tâm xà, chỉ là nghĩ đằng lẻo thôi. Có điều đó cũng ở trước mặt người khác, còn vương gia đại nhân ngài, trước mặt ta vẫn trước sau như .” Khóe môi mỏng có vài phần buông lỏng, Phong Ly đáp lại, nét mặt ràng có chút nhu hòa. Ánh sáng trong xe ngựa u ám nhưng Nguyên Sơ Hàn vẫn thấy , hé miệng cười, nàng coi như mò đúng tính tình Phong Ly. Nếu mò thấu triệt có khả năng, nhưng ít nhất nàng thăm dò được sáu phần rồi. Thích nghe tán dương, thích nịnh hót, nhất là khi nàng nịnh hót giới hạn, đặc biệt thích nghe. Nguyên Sơ Hàn khỏi cảm thấy người này ngây thơ, vừa ngây thơ lại có chút đáng . Trong ánh sáng u ám, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm Phong Ly, ý cười trong mắt. Phong Ly ngủ lại Triệu vương phủ, ngược lại ở tại biệt viện ở thành Thanh Châu. Biệt viện ngoại ô, thanh u lịch tao nhã, quan trọng là… ai quấy rầy, cực kỳ thích hợp làm nơi nghỉ ngơi sau khi lặn lội đường xa. Đèn trong viện được thắp sáng, vừa xuống xe ngựa liền thấy ánh đèn. Chỉnh thể kiến trúc viện khác với phong cách ở đế đô, giống như ở Sâm Châu, đều vô cùng đẹp đẽ. Nguyên Sơ Hàn trước xuống xe ngựa, sau đó Phong Ly mới ra. cần quay đầu lại nhìn, nàng cũng cảm thấy xuống, sau đó vẫn đứng ở phía sau mình. “Vương gia, đế đô có tin.” đợi quay đầu, liền nghe thấy hộ vệ phía sau bước nhanh tới. Phong Ly nhận thư hộ vệ đưa qua, người phía trước cũng xoay người qua, hơn nữa còn nhìn thư trong tay . liếc nàng cái rồi vòng qua nàng hướng tới đèn sáng ở đại sảnh, Nguyên Sơ Hàn lập tức bắt kịp. Từ sau khi thấy Phong Ly cùng Triệu vương bàn chuyện cơ mật lâu như vậy trong thư phòng ngày hôm nay, Nguyên Sơ Hàn liền cảm thấy tới Thanh Châu đơn giản chỉ là xem lễ. Tuy muốn biết Phong Ly tới cùng muốn làm gì, nhưng nếu , nàng có nghĩ nát óc cũng ra. Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Phong Ly lập tức tiêu sái đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, sau đó mở thư. Nguyên Sơ Hàn tới, ngồi chiếc ghế gần ghế chủ tọa nhất, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly, muốn từ mặt thấy chút gì đó. Cực kỳ đáng tiếc, mặt Phong Ly là do hàn băng đúc thành, nhìn thấy gì. Sau lúc lâu, Phong Ly gấp thư, ngẩng đầu nhìn ngoài đại sảnh. “Người tới.” Hai chữ, lộ hết khí phách lão đại của . Hộ vệ bước nhanh tới, tốc độ vô cùng nhanh. “Chuẩn bị , ngày mai du hồ.” Lạnh nhạt phân phó, nghe ra vấn đề gì. Hộ vệ tuân lệnh, nét mặt nghiêm cẩn, bộ dáng nghiêm túc. Nguyên Sơ Hàn ở bên nghe như lọt vào trong sương mù, du hồ? Đây tính là chuyện lớn à? Có cần nghiêm túc phân phó xuống như vậy. Xoay vòng ánh mắt, nàng vẫn hiểu. Phong Ly quyền cao chức trọng, nàng biết. Nhưng bởi vì quyền cao chức trọng mà du hồ cũng phải huy động nhân lực, đây phải phong cách của Phong Ly. So với thân phận vương gia này, Phong Ly cũng coi như yên ổn sống qua ngày. Điểm này, Nguyên Sơ Hàn tán thành. Nhưng trước mắt sao lại thế này nhỉ? Hộ vệ bên ngoài nghe theo chỉ lệnh của Phong Ly, mỗi động tác như sắp gặp phải đại . “Đói chưa? Bữa tối lập tức đưa tới.” Phong Ly bỗng mở miệng, kéo tinh thần Nguyên Sơ Hàn lại. Gật đầu, Nguyên Sơ Hàn xoa bụng, “Đói rồi.” Nghĩ đấu trí đấu dũng cùng , đồ ăn trong bụng đều coi như tiêu hóa sạch rồi. “Cho nên ăn cánh hoa ở phủ đệ người ta.” Cái đức hạnh như con thỏ gặm hoa kia của nàng, Phong Ly nhớ ràng. Nguyên Sơ Hàn nhướng mắt, “Đó là dùng để trừ hỏa, hai ngày nay hỏa bốc mạnh.” “Vì sao?” Biết còn cố hỏi, trong ánh sáng ngọn đèn dầu, khuôn mặt Phong Ly tà mị, cho dù bị che dấu dưới tầng hàn kia, vẫn có thể thấy . Nhìn chằm chằm Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn , nhưng ánh mắt kia của nàng chính là đáp án, vì sao? Bời vì ngài đấy! Làn mi dưới tóc mai khẽ nhếch, sắc mặt Phong Ly rất nhanh tốt hơn, thản nhiên mặt tản . Nguyên Sơ Hàn vô thanh than , nàng là thích nghe nàng nịnh hót mà, có sai, quả nhiên thích như vậy. Này biết có được tính là hứng thú tệ hại hay , dù sao, như vậy được tự nhiên. Tâm tình bất định, biết khi nào tâm tình tốt, cũng biết khi nào vui vẻ. Ở dưới mái hiên cùng người như vậy, tế bào não trong đầu nàng sớm hay muộn cũng chết sạch. “Vương gia, quận chúa, có thể dùng bữa rồi.” Bỗng dưng, Đỗ Tuấn xuất tại cửa đại sảnh, thấp giọng . Phong Ly đứng dậy, động tác tao nhã, hạ tầm mắt nhìn người vẫn ngồi chỗ đó nhìn chằm chằm , “Dùng bữa.” Nguyên Sơ Hàn gật đầu, nhìn qua trước mắt mình, khỏi thầm hừ hừ. Nhìn nét mặt hưởng thụ kia, nàng thoáng biểu ra chút hoa si, liền kiêu ngạo như thế. thực cho rằng nàng ái mộ à? Cuồng tự kỷ!
044 Vĩnh viễn gặp lại? Edit: Skye Trong phòng, đồ ăn được dọn lên. Nơi này sớm được chuẩn bị tốt để nghênh đón Phong Ly, tất cả đều thỏa đáng. Cơm chiều hôm nay làm Nguyên Sơ Hàn thấy kỳ quái, bởi vì nàng mình trở về phòng dùng cơm mà cư nhiên cùng ngồi chung bàn với Phong Ly. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ ăn xong bữa cơm cùng Phong Ly, dù cho lần đó Mãn Nguyệt lâu, cũng là mình nàng ăn. Tuy Phong Ly có động đũa nhưng chỉ gắp đồ tới cho nàng, còn chưa từng động vào món nào. Bàn tròn, Nguyên Sơ Hàn ngồi bên, Phong Ly ngồi ghế chủ vị. chắc thành thói quen, bất cứ lúc nào, dù ngồi ở đâu cùng đều ở vị trí chủ vị. Như ở đại sảnh vừa rồi, nóng lòng muốn xem thư từ đế đô, vừa tiến vào đại sảnh liền trực tiếp ngồi ghế chủ vị, cơ hồ suy nghĩ. Hoàn toàn là do thói quen lâu dài tạo thành, chỉ cần ở đâu, ghế chủ vị từ trước đến nay đều là của . Thức ăn bàn cực kỳ phong phú, hẳn là đặc sản Thanh Châu. Nguyên Sơ Hàn cầm đũa, liếc Phong Ly cái, thấy lão đại là chưa động đũa, nàng cũng dám ăn trước. Phong Ly biết nàng nhìn lén, nhấc đũa lên nhưng lại động. Nguyên Sơ Hàn cầm đũa cứng nhắc, dư quang khóe mắt nhìn Phong Ly, động nàng liền động. Nhưng mà, gần 2 phút, Phong Ly cũng chưa động. Hai người đều chỉ cầm đũa, đối mặt với đồ ăn đầy bàn, hai người thoạt nhìn qua rất kỳ lạ. Văn Thuật đứng cách đó xa bắt đầu thấy mỏi mắt, lúc này xác nhận chuyện, vị Nhiếp chính vương đại nhân là cố ý. Cố ý làm khó Nguyên Sơ Hàn, hơn nữa còn rất vui vẻ. Nhìn tiểu thư nhà mình nước miếng như muốn chảy ra, bất quá bộ dáng kia quả thú vị, khó trách Nhiếp chính vương thích đùa nàng. Nuốt nước miếng, Nguyên Sơ Hàn rốt cục nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Phong Ly, bốn mắt nhìn nhau, ràng nhìn thấy đôi con người sâu thẳm kia chứa ý cười nhàn nhạt. Ngẩn người, sau đó yên lặng hạ đũa, “Vương gia đại nhân mời.” Phong Ly giờ mới vừa lòng, chậm rãi động đũa, gắp từng món đĩa vào bát. Xét thấy lần trước ở Mãn Nguyệt lâu, Phong Ly gắp cho nàng, Nguyên Sơ Hàn liền nhìn chằm chằm vào , trong lòng khỏi chờ mong. Động tác Phong Ly tao nhã, vừa thấy là biết có giáo dưỡng tốt. nhanh chậm, kiêu ngạo nóng nảy, cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa, đồ ăn gắp đều rất ngon, người này biết soi mói. Bát rất nhanh đầy, Nguyên Sơn Hàn mím môi, nhìn , chờ đưa bát tới trước mặt mình. Nhưng động tác kế tiếp của Phong Ly khiến chờ đợi của nàng như truyện cười, bởi vì gắp cho ăn. Động tác ăn cũng rất đẹp mắt, phảng phất như ăn món quý lạ, khiến ta khỏi muốn biết đồ ăn này đến cùng có hương vị gì. Nhưng tại ngon cũng vô dụng, tự gắp tự ăn, căn bản phải cho nàng. Thế mà nàng cư nhiên còn chờ ! Trợn tròn mắt, Nguyên Sơ Hàn rất muốn cho mình cái tát, bị mấy lần rồi mà còn nhớ lâu, cái bộ dạng này của đùa giỡn nàng rất nhiều lần rồi. lẽ cứ ra chiêu, nàng chịu thiệt mấy lần, lần nào cũng trúng chiêu! thầm mắng, Nguyên Sơ Hàn gắp thức ăn nhét vào miệng, từ động tác liền nhìn ra nàng cực kỳ tức giận. Phong Ly chậm rãi như cũ, nhìn sắc mặt kia, xem ra tâm tình cực kỳ tốt, tốt vô cùng. Văn Thuật đứng bên nhìn, thầm thở dài, trách tiểu thư nhà mình quá ngây thơ. bữa cơm này khiến Nguyên Sơ Hàn đau bụng thôi, nhìn Phong Ly tâm tình tốt rời , nàng hận thể cước đá bay . Phong Ly rồi, áp khí trong nhà ăn như được thả lỏng, Văn Thuật thở ra, sau đó chạy vài bước ngồi xuống cạnh bàn ăn. “Tiểu thư, ngài ăn được à?” Nhìn mặt Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật cảm thấy câu hỏi này của là dư thừa. biết cũng có thể đoán ra, Nguyên Sơ Hàn khó nuốt thế nào. Liếc Văn Thuật cái, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ, “Nhân phẩm kém, chọc lần, liền trả thù. Tức chết ta, dạ dày ta đau quá.” Xoa bụng, Nguyên Sơ Hàn thấy mệnh mình quá khổ. Khả năng tùy thời gả cho đứa bé làm vợ, lại còn ở đây làm con tin, lại còn bị khinh bỉ. Văn Thuật , tuy Nhiếp chính vương dễ chọc, nhưng tính tình Nguyên Sơ Hàn thế nào, hiểu. Ăn chút thiệt thòi, cả đêm khó ngủ. “Tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân nghe Vương gia bảo ngày mai du hồ, ngày mai chúng ta có thể ngắm phong cảnh sao?” Văn Thuật sang chuyện khác, giọng điệu vui vẻ. Nhắc tới cái này, Nguyên Sơ Hàn khỏi nhíu mày, “Du hồ? Ta vẫn thấy đơn giản như vậy. phải người thích du ngọan, nhưng lại gióng trống khua chiêng du hồ.” Lắc đầu, càng lúc càng thấy thích hợp. Văn Thuật nghe vậy cúi người lại gần, giọng : “Ý tiểu thư là, khả năng còn có chuyện khác? Tựa như hôm nay cùng Triệu vương trong thư phòng bí mất chuyện lâu như vậy. Tuy tiểu nhân tò mò, nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy, bọn họ có bí mật, chúng ta biết càng ít càng tốt.” Nguyên Sơ Hàn nhìn Văn Thuật, bỗng dưng cong khóe môi gật đầu, “ rất đúng, biết càng ít càng ốt. Bí mật của đại nhân vật như bọn họ đều có vô số nguy cơ bên trong, mỗi khi định ra mưu kế, phải có vô số người chôn cùng. Có thể biết đừng biết, khoảng cách càng xa càng tốt.” “ là như vậy, nhưng tiểu thư và vương gia thân cận quá rồi. Hơn nữa, tiểu thư à, tiểu nhân biết lời này có nên hay . Ngài giống như cùng Vương gia có vài phần cái đó.” xong, Văn Thuật nâng hai tay. Hai ngón tay cái chụm vào nhau giật giật, ý tứ cực ràng. Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn liếc , “Còn lung tung, ta châm ngươi.” Văn Thuật liên tục xua tay, “ phải tiểu nhân , tất cả mọi người đều cho như vậy. Giống xế chiều hôm nay ở Triệu vương phủ, Vương gia cùng ngài chung chỗ, bình thường nam nữ nào có bộ dáng đó. Tiểu nhân theo phía sau các ngài, những hộ vệ đại ca đều thấy bộ dáng ái muội kia của hai người đấy.” mặt Nguyên Sơ Hàn hơn vài phần nghiêm túc, “ ?” Văn Thuật liên tục gật đầu, “ sai, tiểu nhân dám bậy.” Nguyên Sơ Hàn nghĩ nghĩ, tựa hồ thấy Văn Thuật có vài phần đạo lý. Nàng tự nhận mực cùng Phong Ly đấu trí đấu dũng, nhưng người khác cho là vậy. Còn Phong Ly? có ý gì? Cho ràng nàng thích , cho nên thuận đường chiếm tiện nghi của nàng? phải người thiếu đạo đức như thế ! Trong phủ , thiếp thất làm ấm giường cũng có, xem ra, phải người quan hệ nam nữ lung tung. “Tiểu thư, nếu ngài với vương gia có gì đó, còn nguy hiểm hơn so với gả cho hoàng thượng. Ít nhất hoàng thượng chỉ là đứa , ngài hoàn toàn có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng Vương gia khác nha, đó là Nhiếp chính vương đấy!” Văn Thuật giọng xong lời tâm huyết. Nguyên Sơ Hàn nhíu mày càng chặt, Văn Thuật phải có lý. Nếu sau cùng thoát cảnh bị gả vào hoàng cung, lại hãm vào ma chú của Phong Ly, vậy thảm rồi. Thấy lời mình có tác dụng, Văn Thuật tiếp tục: “Tiểu thư, trước mắt người cần nắm chắc chuyện nhờ vương gia giúp ngài giải trừ hôn ước với hoàng thượng. Sau đó liên lạc với lão gia, đem ngài quay về Sâm Châu. Tin tưởng mặc kệ Vương gia đề xuất điều kiện gì, lão gia cũng đáp ứng.” Tựa lưng vào ghế ngồi, Nguyên Sơ Hàn lên tiếng, lời Văn Thuật nàng đương nhiên biết đạo lý trong đó. Đây mới là chính , cần quá đắm chìm đấu trí đấu dũng cùng Phong Ly, cho dù cùng đấu cũng cần có ý tứ. Nhanh chóng giải trừ hôn ước với tiểu hoàng thượng, sau đó nàng trở về núi Dược Phật Sâm Châu tiếp tục làm tiểu thần tiên trị bệnh cứu người. Đế đô, hoàng cung, Phong Ly… đều cúi chào, vĩnh viễn gặp lại? Vĩnh viễn gặp? Rủ mắt, Nguyên Sơ Hàn phát giác, trong lòng nàng có mùi vị muốn vứt bỏ. Loại mùi vị này nàng hiểu , vừa mới bắt đầu, cảm giác như là nỡ. nỡ? Nàng nỡ xa người nào? Phong Ly sao? Hy vọng phải, nàng cảm thấy loại chuyện này nên phát sinh. Nếu xảy ra, nàng làm sao thành tiểu thần tiên, cũng mất tự do, ngày đêm đối mặt vô vàn nguy hiểm. Thông mình mà , là nhanh chóng rời khỏi, vĩnh viễn gặp lại.
045 Có lẽ nỡ Edit: Skye đêm qua , sáng sớm ở Thanh Châu khác mấy ở đế đô. Mặt trời lên rất sớm, nắng rải mặt đất. Từ trong phòng ra ngoài, Nguyên Sơ Hàn vươn người vận động, máu lưu thông, cơn buồn ngủ cũng biết mất. Tối hôm qua nàng nghĩ đêm, việc cấp bách là giải trừ hôn ước cùng tiểu hoàng thượng, sau đó về Sâm Châu. Cho nên, nàng quyết định cùng Phong Ly đấu trí đấu dũng nữa, muốn gấp rút truy hỏi về chuyện giải trừ hôn ước, để nhanh chóng làm. Cho dù cầu điều kiện gì từ Trịnh vương, Trịnh vương cũng đáp ứng. Cho dù Phong Ly làm gì, nàng cũng cần phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, thể tiếp tục làm con tin. Nếu , nàng có khả năng mắc hội chứng Stockholm, sau cùng bị đùa giỡn. (Hội chứng Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.] Tuy nhiên, những cảm xúc của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ phải trải qua.-wiki) Điểm tâm có người đưa tới, hai chủ tớ Nguyên Sơ Hàn và Văn Thuật cùng dùng cơm. Ngồi bàn cơm, Nguyên Sơ Hàn khỏi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua. Vừa nhớ đến vẫn cảm thấy tức giận, luôn luôn bị Phong Ly đùa giỡn, đòi được chút tiện nghi nào. Có điều loại chuyện này về sau phát sinh lần nữa, bởi vì vĩnh viễn gặp lại, nào có cơ hội đùa giỡn nàng? Văn Thuật nhét rau vào miệng, vừa nhìn Nguyên Sơ Hàn, nàng ràng ngẩn ngơ, như người mất hồn. “Tiểu thư, ngài phải kiên định.” Động viên tinh thần, đồ đệ kiêm gã sai vặt Văn Thuật tuyệt đối tận trung làm hết phận . Nguyên Sơ Hàn nhấc mí mắt nhìn cái, sau đó hừ hừ, “Ăn cơm của ngươi .” Văn Thuật ngậm miệng , ăn cơm. Phong Ly hôm nay du hồ, đúng định ra ngoài. Hướng đại sảnh, đám hộ vệ ra vào, xem ra bề bộn nhiều việc. Phong Ly du hồ, bọn họ nghiêm cẩn bận rộn, kỳ quái a! tới sảnh tiền lớn, nhìn thấy người nào đấy từ trong đại sảnh ra. Quần áo ám sắc trường bào hoa lệ, cho dù vẫn là màu ngày thường nhưng ràng phải bộ hôm qua. Tóc dài cẩn thận tỉ mỉ dùng kim quan buộc ở đỉnh đầu, lộ khuôn mặt ràng. Bộ dáng tốt là . Sáng tinh mơ thấy khuôn mặt này của , tâm tình cũng tự chủ trở nên tươi đẹp. Nhìn thấy , Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, quyết cùng đấu trí đấu dũng, cho nên nàng thể ra ý tứ gì. Phong Ly cũng thấy nàng, khuôn mặt tuấn mỹ phủ tầng hàn, có điều bởi vì nắng mới lên, nên khiến cả người như khoác lên tầng ánh sáng nhu hòa. “Xuất phát.” Người đến đông đủ, Phong Ly mở miệng, mọi người lần lượt ra ngoài trang viên. Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật sau cùng như những người khác. Phong Ly trước, thấy Nguyên Sơ Hàn cùng mình, tựa hồ có vài phần khó hiểu. Bước chân vô ý thức thả chậm mấy lần, nhưng người kia như cũ theo. Cho đến khi ra khỏi trang viên, Nguyên Sơ Hàn vẫn ở sau cùng. Xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, ở phía sau nhìn Phong Ly lên xe ngựa, nàng thầm thở dài. Cho dù tận lực kéo ra khoảng cách nhưng phải lúc nào cũng tốt, xe ngựa lớn như vậy, khoảng cách xa nhất chỉ là hai thước. Văn Thuật dùng ánh mắt động viên khích lệ Nguyên Sơ Hàn, sau đó về phía sau xe ngựa, cưỡi ngựa của mình. Dẫm xuống ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn bước càng xe, vào xe ngựa. Trong xe ngựa khép kín, Nguyên Sơ Hàn biết . Chỉ là, cảm giác hôm nay càng bất đồng, giống như dưỡng khí vô cùng loãng. Ngồi xuống chỗ kề bên cửa xe, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu, động tĩnh. Đội ngũ xuất phát, xe ngựa nhanh chậm, thoải mái hơn so với chạy điên cuồng quan đạo. Cho dù cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của người khác trong xe ngựa, lực xuyên thấu bắn tới người, từ đầu đến chân, từ trước ra sau, lần lại lần. Giả bộ như thấy, Nguyên Sơ Hàn cực kỳ an tĩnh. An tĩnh như vậy, chút cũng giống nàng, mặc kệ là ở thế giới kia hay thế giới này, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng trầm mặc an tĩnh thế này. “Lát nữa theo sát bên cạnh bản vương, đừng loạn.” Bỗng dưng, Phong Ly mở miệng, phá yên tĩnh. Nguyên Sơ Hàn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn , gương mặt xinh đẹp chứa đầy thắc mắc, “Vì sao?” Phong Ly nhìn nàng, ánh mắt nồng đậm khẳng định, “ vì sao cả.” thầm bĩu môi, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Vương gia. Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi chút, Vương gia đại nhân, khi nào có thể giải trừ hôn ước của ta cùng tiểu hoàng thượng?” Phong Ly sắc mặt đổi, “Ngươi thực vội?” “Đúng vậy, như đầu treo thanh kiếm, còn có thể vội sao?” Đương nhiên vội, sau khi giải trừ hôn ước, nàng liền tạm biệt rồi. “Hôn ước ở người ngươi, giống như đao kiếm.” Giọng điệu Phong Ly nghe ra có cao hứng hay . “ phải hôn ước, là hôn ước cùng tiểu hoàng thượng. Nếu đổi lại là người khác, bộ dáng đẹp nhân phẩm tốt, có thể ta vui vẻ đấy.” Những lời này có ý tứ gì, Nguyên Sơ Hàn liền thuận miệng . Phong Ly hạ tầm mắt, bạc môi quét xuống độ cung như có như dễ dàng phát giác. “Vương gia đại nhân, ngài khi nào có thể đem hôn ước giải trừ?” trả lời, Nguyên Sơ Hàn có chút vội. Gương mắt, Phong Ly nhìn về phía nàng, “Sau khi hồi đế đô.” Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, trong lòng có vui vẻ như trong tưởng tượng. như vậy, xem ra nắm chắc. Đợi đến khi trở về đế đô, hôn ước liền giải trừ, nàng cũng nên về Sâm Châu rồi. Ngoài thành Thanh Châu có Yến hồ, mỗi mùa xuân, nơi này có rất nhiều chim yến bay tới. Chim yến xây tổ cần bùn ẩm, ven bờ hồ có rất nhiều bùn nhão, cho nên mùa xuân đều tập trung làm tổ nơi đây. Hồ Yến diện tích rất lớn, bốn phía non xanh nước biếc, liễu rủ ven bờ. Lúc này, con thuyền hoa đậu bên bờ, ba chiếc thuyền tinh xảo nối thẳng phía sau thuyền hoa, bờ có người chờ ở nơi đó. phải ai khác, đúng là Triệu vương. Ông ta hôm nay mặc bộ sang trọng như cũ, hộ vệ, gã sai vặt đứng sát người. thuyền hoa, có mấy nha hoàn giống như nương tìm trong thanh lâu đứng, trang phục mát mẻ. Xuống xe ngựa, Triệu vương liền nhiệt tình nghênh đón, bộ dáng thân thiện như bạn thân với Phong Ly. “Vương gia, ngài tới. Thỉnh, đều chuẩn bị tốt rồi.” Đưa tay hướng thuyền hoa mời Phong Ly. Nguyên Sơ Hàn theo sau, Phong Ly sớm phân phó nàng hôm nay phải theo bên cạnh từng thời khắc. Nhưng tại, bên cạnh có Triệu vương, nàng chen lọt, cho nên vẫn theo phía sau thôi. lên thuyền hoa, Nguyên Sơ Hàn cũng coi như mở rộng tầm mắt, thuyền này quả xa hoa. Ở Sâm Châu từng thấy qua lần, là công tử trong thành du hồ con thuyền dài, thuyền hoa hát ca nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Xem ra, thuyền hoa khắp thiên hạ đều khác nhau mấy, nhìn mấy nương đầu thuyền kia, đợi lát nữa cũng phải nhảy múa nhiệt tình rồi. Trong thuyền hoa mọi thứ đều đầy đủ, trà bánh hoa quả, màn sa cách điệu buông bốn phía, so với Sâm Châu còn cao cấp hơn nhiều. Còn nghĩ mình nên đứng chỗ nào, bên kia Phong Ly ngồi ghế dựa lớn kim phấn nhìn qua đây. cái gì cũng cần phải , ánh mắt liền cấp chỉ lệnh cho nàng, muốn nàng ngồi cạnh . tới, Nguyên Sơ Hàn ngồi chiếc ghế ngay cạnh , ghế dựa rộng rãi, nằm ở cũng thành vấn đề. Triệu vương cười ngồi ghế đối diện Nguyên Sơ Hàn, vẫy vẫy tay, ý bảo có thể bắt đầu du thuyền, phía sau lại phân phó nha hoàn châm trà, bận rộn vô cùng. Nguyên Sơ Hàn lặng tiếng động, tầm mắt nhìn những quả đào tiên diễm, rồi nhìn về phía Triệu vương, sau đó lại chuyển hướng Phong Ly. Vừa lúc tầm mắt Phong Ly quét tới, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt nhanh rút lại, Nguyên Sơ Hàn tính toán đấu mắt với . Phong Ly đưa tay, cầm khay đào đặt trước mặt Nguyên Sơ Hàn. Nhìn đào xuất trước mặt mình, Nguyên Sơ Hàn ngẩn người, giương mắt nhìn về phía , cũng nhìn nàng.
046 gặp chuyện Edit: Skye Tiếp nhận khay ngọc, bên trong đào đỏ hồng mê người. Nguyên Sơ Hàn bưng khay ngọc, bên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Ly cái. cũng chuyển rời tầm mắt, như người vừa rồi đem khay đưa qua phải . Mím môi cười vô thanh, Nguyên Sơ Hàn cầm đào nhét vào miệng. Rất ngọt a, ăn ngon. Cách bờ càng ngày càng xa, thuyền hoa thong thả mà vững chắc. Triệu vương thấy đến giờ, phân phó nhạc công tấu nhạc, đầu thuyền đám vũ nữ lập tức mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, sênh ca nhảy múa, từ đấy bắt đầu. Lần đầu tiên từ khoảng cách gần xem đám vũ nữ khiêu vũ. Nguyên Sơ Hàn ăn đào, bên nhìn chằm chằm đám vũ nữ kia, múa rất đẹp. Theo từng động tác khiêu vũ, y phục mỏng cũng theo đó vén lên lại hạ xuống , làn da trắng nõn như như , cực kỳ chọc người. Người khác thế nào nàng biết, dù sao nếu nàng là nam nhân, cũng khẳng định thích chuyện này. Có ăn có uống , còn có nữ nhân xinh đẹp khiêu vũ, nghĩ muốn lâng lâng cũng khó. Vô ý nhìn lướt qua Phong Ly bên cạnh, lại phát giác vẫn bộ dáng kia, thả lỏng, nét mặt hàn nghiêm nghị, thích chuyện này à? Nếu bệnh, thân thể tâm lý đều bình thường, vậy Phong Ly người này sinh hoạt cá nhân quá đoan chính rồi. So với nam nhân ở thế giới này, chính là đóa hoa lạ. Nhìn cái, Triệu vương đối diện bình thường hơn nhiều so với . Tuy Triệu vương thỉnh thoảng thu liễm mình nhìn Phong Ly, nhưng khống chế nổi hai mắt hướng người vũ nữ. Tin chắc nếu Phong Ly ở đây mà , sớm bổ nhào tới rồi. Ăn đào, Nguyên Sơ Hàn mắt liến thoắng, nàng an tĩnh như vậy, Phong Ly nghĩ muốn chú ý cũng được. Mắt nhìn về phía nàng, vừa lúc nàng lại nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nháy mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn nâng khay ngọc lắc lư, ý bảo ăn chút. Phong Ly hơi nheo mắt, , chỉ là ánh mắt liền truyền lại ý tứ của , muốn nàng thành . Bĩu môi quan tâm, Nguyên Sơ Hàn thu đĩa ăn tiếp, màu đào như màu môi nàng, đỏ bừng mọng nước, thập phần mê người. "Vương gia, ngài xem, đến giờ rồi." Triệu vương bỗng dưng hơi hơi nghiêng người tiếp sát Phong Ly, đè thấp thanh hỏi. Đàn sáo ngừng bên tai, Nguyên Sơ Hàn ngồi ở chỗ đó vẫn chưa nghe Triệu vương gì. Nhìn bộ dáng cẩn thận kia của ông ta, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy rất kỳ quái. Phong Ly nhìn thoáng qua ngoài thuyền hoa, nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Từ từ." Lúc này Nguyên Sơ Hàn biết Phong Ly cái gì, cho dù nghe , nhưng nhìn miệng cũng đoán ra. từ từ. Chờ cái gì? Hoặc là chờ người nào? Nguyên Sơ Hàn đoán ra, thuyền hoa đến giải đất trung tâm Yến hồ. Đám vũ nữ nhảy múa tới giai đoạn lửa nóng nhất, tay áo lụa mỏng vén ra ngoài, phất phới như tiên. Bỗng dưng, thuyền hoa trận lay động, đào khay ngọc trong tay Nguyên Sơ Hàn lăn lăn. Đỡ lấy tay vịn ghế dựa, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía ngoài thuyền hoa, mặt hồ rộng lớn, vằn nước dao động. Vằn nước dao động càng ngày càng kịch liệt, nàng cũng hiểu được có chút thích hợp. Từ từ đứng lên, ngay khi nàng đứng lên hoàn toàn, bóng đen dưới nước nhảy vọt lên. người, hai người, ba người. Chưa tới hai giây, vô số bóng đen vọt lên từ bốn phía quanh thuyền hoa, mang theo tia nước bắn thẳng lên thuyền. Tiếng đàn sáo đột nhiên ngừng, đám vũ nữ khiêu vũ đầu thuyền phát ra tiếng thét chói tai. Tiếng đao kiếm vang lên, thuyền hoa nháy mắt biến thành chiến trường. Bả vai căng thẳng, khay ngọc trong tay rơi xuống. Đánh rơi boong thuyền vỡ tan tành, đào lăn đất. Nguyên Sơ Hàn bị túm lui về phía sau, người túm nàng là Phong Ly. Triệu vương hô to hộ giá, bên thần tốc lui về phía sau đuôi thuyền, lộ tuyến rất quen, giống như tập luyện rất nhiều lần. Hộ vệ Phong Ly, hộ vệ Triệu vương, thần tốc vây quanh khu vực an toàn, sau đó nhất trí đối ngoại. Nhạc công cùng đám vũ nữ lại may mắn như vậy, mấy người ngã xuống. Nguyên Sơ Hàn còn có chút mê mẩn, khi nhìn thấy những vũ nữ vui vẻ bị đao kiếm đâm trúng, khi đó mới có cảm giác , đây là . Nhưng dường như hề thích hợp, còn cái gì thích hợp nàng lại ra được, cảm giác rất kỳ quái. đoản kiếm xuyên qua hộ vệ ngăn cản bay vào, cắt qua khí, mang theo hưởng quát vào màng tai. Người bị mạnh mẽ kéo lại, ngay sau đó, chỉ thấy đầu kiếm từ phía sau nàng phóng tới đoản kiếm, lực đạo thiên quân, kiếm cùng đoản kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng chấn động là lỗ tai Nguyên Sơ Hàn vang ong ong. Phong Ly mang theo Nguyên Sơ Hàn lui về phía sau, lấy tốc độ rất nhanh đến chỗ đuôi thuyền, lại nhìn thuyền hoa trong đó, rối nùi. Triệu vương tại bên khác đuôi thuyền, hai hộ vệ bảo hộ ông ta. Nguyên Sơ Hàn lưu tâm hướng bên kia liếc cái, phát giác Triệu vương hề bối rối. Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn bên bắt lấy quần áo Phong Ly tựa vào trong lòng , chăm chú nhìn , giọng : "Phong Ly, Triệu vương kia kỳ quái, ông ta chút cũng có bộ dáng sợ hãi." Tiếng chém giết dứt bên tai, Nguyên Sơ Hàn ràng tiến vào lỗ tai, Phong Ly cúi đầu nhìn nàng cái, sâu thẳm trong con ngươi bao nhiêu phức tạp, im lặng . Nguyên Sơ Hàn còn muốn gì đó, bên tai vang lên phá nước. Quay đầu nhìn qua, ngoài đuôi thuyền, lại bóng đen từ trong nước nhảy ra. "Phong ly, phía sau." Hô to, ôm lấy nàng đồng thời cùng xoay người lại. Trường kiếm lần lượt thay đổi, mỗi chiêu đều dùng hết khí lực, Nguyên Sơ Hàn hoàn toàn cảm thấy bắp thịt Phong Ly đều buộc chặt . Phong Ly có võ công, hơn nữa cảm giác thấp. Nhưng sau khi cùng người áo đen giao thủ mấy chiêu, Phong Ly lại bắt đầu lui về phía sau, mực thối lui đến chỗ bên cạnh mép thuyền, lui đến hết đường. Trường kiếm đối phương đâm tới, kiếm phong mang theo sắc lạnh. Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm kiếm phong kia, nhìn nó thẳng đến ngực Phong Ly. giây đó, ngửa người ra sau, nàng bị kéo mạnh theo, nhào qua mép thuyền, đầu hướng xuống rồi rơi vào trong nước. Khi rơi vào nước, nghe thấy Triệu vương hô to Vương gia, nàng rủa thầm tiếng giả mù sa mưa, sau đó liền cùng Phong Ly chìm vào trong nước. Dưới nước, cái gì cũng thấy , bất quá Phong Ly vẫn ôm lấy nàng, nàng cũng túm chặt quần áo . Chìm trong nước, nàng tiếp sát Phong Ly, sau đó túm lấy bơi về phía bờ hồ. Lúc này khẳng định thể về thuyền, hơn nữa trong nước cũng biết còn có thích khách hay , cần khẩn trương rời khỏi đây mới được. Nàng bơi lội rất tốt, nhưng mang theo người vẫn có chút lao lực, bơi hồi nàng mới phát giác, Phong Ly căn bản phối hợp nàng, có lấy chút động tĩnh. Giật mình, bị sặc nước đấy chứ! Ôm lấy eo , dưới chân bốc lên hai lần, từ trong nước trồi lên. Nước theo đôi má xuống, Nguyên Sơ Hàn mở mắt ra nhìn về phía Phong Ly, lại phát hai mắt nhắm nghiền mặt trắng như tờ giấy, có chút phản ứng. "Phong Ly? Phong Ly?" Giơ tay đánh mặt, Nguyên Sơ Hàn hét lớn. Phong Ly đáp lại, bất quá mi phong lại nhăn lên, chứng minh có cảm giác. Nhìn dáng vẻ của , hẳn là phải bị sặc nước, nhưng vì sao lại bị như vậy? Chẳng lẽ bị thương? Nghĩ đến đây, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua phía xa hai mươi mấy mét ngoài thuyền hoa, kia mặt , đám người áo đen cùng hộ vệ còn tại triền đấu, thuyền hoa cơ hồ bị phá hỏng. Mặc kệ bên kia, Nguyên Sơ Hàn túm Phong Ly bơi về phía bờ biển, quả thực dùng hết toàn lực, chân nàng bắt đầu mơ hồ rút gân rồi. Phong Ly như cũ có phản ứng, mặc nàng nắm túm kéo. Bởi vì cân nặng cách xa, cũng bắt đầu động trong nước. Nguyên Sơ Hàn có tâm tư quản nhiều như vậy, sau cùng ép mạnh vào cổ Phong Ly rồi bơi nhanh, ngay khi hai người bọn họ đều gần như hít thở thông, rốt cục cũng đến gần bờ hồ.