1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38


      Rạng sáng hôm sau, mẹ Tần đúng là xe qua đón tiểu Trạch, Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều ngáp ngủ tiễn bước mẹ Tần vui mừng như điên , ngủ mắt mới rời giường, lên đường tới suối nước nóng trong làng du lịch.

      Tần Dịch Hoan vì muốn để Triệu Ngạn Kiều chú ý, cố ý ở sau lưng lấy ra mấy hộp gì đó mua về từ tối hôm trong túi đồ to lặng lẽ nhét vào túi áo. Dọc đường , Tần Dịch Hoan hưng phấn bừng bừng, gần như là nén nổi vào làng du lịch, vừa để túi đồ xuống liền vội vã muốn ngâm suối nước nóng.

      Mặc dù Triệu Ngạn Kiều biết tại sao lại vội vã như thế, nhưng cũng rất muốn bước vào suối nước nóng tỏa ra hơi nóng này, lập tức cởi quần áo, quấn khăn tắm theo Tần Dịch Hoan vào bên trong.

      Làng du lịch này có vô số suối nước nóng, lớn lớn cao thấp đều, hơn nữa đều là mô phỏng kiểu Nhật, có sân và chỗ nghỉ ngơi tách biệt. Người thiết kế vô cùng có nhân tính, cho tới lúc Tần Dịch Hoan bước vào đôi mắt phát sáng, giống như ác lang nhìn thấy miếng thịt ngon, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà sợ run lên.

      Đây là lần đầu tiên Triệu Ngạn Kiều tắm suối nước nóng, ngày trước cũng có cơ hội như vậy, ngay cả chuyến du lịch miễn phí do công ty tổ chức cũng . tình nguyện ru rú ở nhà nhận thêm vài phần công việc chứ muốn để lang phí thời gian. ,Vì vậy, ngâm mình trong suối nước nóng nho này, Triệu Ngạn Kiều lập tức cảm thấy toàn thân đều được sưởi ấm, nhịn được thoải mái ngâm tiếng. hề thấy ánh mắt của Tần Dịch Hoan ở bên cạnh thay đổi, gần như có thể phun ra lửa. Chẳng qua là vì băn khoăn đến tâm tình muốn hưởng thụ tốt phen của Triệu Ngạn Kiều mới cố nhịn xuống tay mà thôi.

      Ngoài ra, khiến cho Triệu Ngạn Kiều hài lòng nhất là bên cạnh suối nước nóng còn bày đủ loại điểm tâm có màu sắc hình dạng phong phú, vừa đẹp mắt lại vừa ngon. Cộng thêm chưa từng được ăn điểm tâm nên mình gần như quét sạch khẩu phần của hai người, Tần Dịch Hoan sợ ăn chưa no liền gọi thêm hai phần nữa. Triệu Ngạn Kiều hơi ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tần Dịch Hoan lại nhịn được ăn thêm mấy miếng.

      Tần Dịch Hoan cười gian ở trong lòng, bây giờ cho chút lợi , lát nữa mới có thể cho mình nhiều lợi ích hơn! .

      Triệu Ngạn Kiều ngâm mình suốt hơn tiếng mới mò khăn tắm ở bên cạnh chuẩn bị lên bờ, cánh tay vừa mới duỗi ra bị Tần Dịch Hoan nắm lại từ phía sau. Triệu Ngạn Kiều xấu hổ vặn vẹo uốn éo, mắt to chớp chớp, : " buông ra ."

      Tần Dịch Hoan dĩ nhiên buông, cánh tay siết lại, dán sát lồng ngực kiên cố vào lưng Triệu Ngạn Kiều, mập mờ thổi khí nóng ở bên tai , : "Ngoan nào, ngâm mình thêm lúc nữa." Trong giọng trầm thấp khàn khàn còn mang theo chút hấp dẫn, khiến Triệu Ngạn Kiều đỏ bừng mặt trong nháy mắt.

      nhéo hai cái coi như tượng trưng rồi giãy giụa nữa, ràng cho thấy là tín hiệu đồng ý.

      Tần Dịch Hoan mừng rỡ trong lòng, lật cánh tay cái liền xoay Triệu Ngạn Kiều về đối diện với , tiến gần sát hôn lên môi . Trong hơi nóng mịt mờ, hai người đều hôn rất xuất thần, Tần Dịch Hoan rất nhanh có cảm giác, bàn tay to vừa động, cởi bỏ trói buộc người Triệu Ngạn Kiều, rồi chút kiêng kỵ nào, dao động ở người . Triệu Ngạn Kiều ôm cổ , đáp lại , khiến Tần Dịch Hoan càng thêm kích động.

      Ngay lúc muốn tiến hành bước cuối cùng, tiếng chuông di động lại vang lên, tiếng rồi tiếng. Tần Dịch Hoan lập tức đen mặt, nặng nề mút cái ở xương quai xanh của Triệu Ngạn Kiều bày tỏ bất mãn của mình.

      Triệu Ngạn Kiều đương nhiên thể bỏ qua tiếng chuông điện thoại vô cùng vang dội, đẩy đẩy Tần Dịch Hoan, đôi mắt to mông lung nhìn đầy khẩn khoản, ý bảo nghe điện trước . Tần Dịch Hoan cắn cái lên môi giống như trừng phạt, khẽ nguyền rủa tiếng rồi cứ trần trụi như vậy lên bờ. tức giận nhận điện.

      "Có chuyện gì thế?"

      Người bên kia hình như cũng rất kích động, năng lộn xộn có logic, thỉnh thoảng xen lẫn cả tiếng nức nở. Bàn tay cầm di động của Tần Dịch Hoan từ từ xiết chặt, càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng là quăng mạnh di động xuống đất, trong đôi mắt xếch dài tràn đầy vẻ điên cuồng và khát máu.

      Triệu Ngạn Kiều biết xảy ra chuyện gì, nhưng trước giờ chưa từng thấy Tần Dịch Hoan nổi giận lớn như vậy.

      "Tần Dịch Hoan, thế nào rồi?" có chút lo lắng lên bờ, quấn chặt khăn tắm rồi bước tới bên cạnh, hỏi .

      Tần Dịch Hoan hít hơi sâu, tay kéo Triệu Ngạn Kiều ôm vào trong ngực, : " cho em biết, trước tiên em đừng kích động nhé, chúng ta lập tức quay về nhà."

      Trong lòng Triệu Ngạn Kiều kêu 'lộp bộp' tiếng, dự cảm xấu càng lúc càng nghiêm trọng, vội : " mau ! Có phải tiểu Trạch xảy ra chuyện gì rồi ? mau !"

      Tần Dịch
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, song tử mập3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39


      Tề Minh Nguyệt thấp thỏm, lo lắng đợi ở nhà, nhớ tới vẻ mặt đầy máu của đứa bé khi lăn xuống cầu thang cảm thấy tim đập nhanh hơn. ta phải cố ý, ta phải cố ý......

      Nhưng vì sao luôn tỏ ra khó gần với ta! ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, có chỗ nào thua kém Triệu Ngạn Kiều ti tiện đó đâu!

      ta chỉ muốn gả cho Tần Dịch Hoan mà thôi, ta thích nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, dựa vào đâu mà Triệu Ngạn Kiều lại nhanh chân đến trước chứ? ta cam lòng! cam lòng!

      Còn cả đứa bé kia nữa, đôi mắt ấy giống hệt như Triệu Ngạn Kiều, lạnh lùng nhìn ta, bên trong toàn là giễu cợt! Đúng, giễu cợt! ta nhìn ra được, đó là nghiệt, nó cười nhạo ta!

      ta vốn muốn thân thiết với con trai của , đứa bé còn như thế vẫn chưa biết phân biệt ai với ai, đợi sau khi ta gả cho Tần Dịch Hoan,có thể cho nó biết, mình chính là mẹ ruột của nó, nuôi dưỡng nó! Nhưng đứa bé kia cứ như vậy mà trợn tròn mắt nhìn ta, ánh mắt y hệt Triệu Ngạn Kiều, ta chịu nổi!

      ta chỉ định dạy dỗ bé chút mà thôi, nhưng đợi đến lúc ta phản ứng kịp đứa bé kia mặt mày đầy máu, nằm ở dưới đó rồi. Thế nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn ta chằm chằm! ta sợ, rất sợ, liền chạy ra khỏi nhà họ Tần, ngay lúc đó, ánh mắt của mẹ Tần giống như hận thể róc xương lóc thịt ta. ta thể chọc bà mất hứng, nếu về sau được gả vào được sống dễ chịu.

      Lúc lái xe từ nhà họ Tần trở về, cả người ta vẫn run rẩy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút hưng phấn. Nếu như đứa bé kia còn là tốt biết bao, ta có thể sinh cho đứa bé chỉ chảy dòng máu của hai người bọn họ, còn giống gien dơ bẩn của Triệu Ngạn Kiều nữa.

      Cha mẹ nhất định che chở cho ta, cũng chỉ là đứa bé sơ sinh chưa lớn thôi, chết chết , Tần Dịch Hoan chán ghét Triệu Ngạn Kiều như thế, có lẽ cũng thích đứa bé do ta sinh đâu. Đúng! nhất định thích đứa bé kia!

      Tề Minh Nguyệt tới lui quanh phòng ngủ, lúc vui vẻ quơ quơ hai tay, lúc ỉu xỉu rũ xuống, vừa khóc vừa cười, quả thực giống như kẻ điên vậy.

      Mà ở trong bệnh viện, rốt cuộc hai cánh cửa đóng chặt của phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ, y tá lần lượt từ bên trong bước ra.Triệu Ngạn Kiều đẩy Tần Dịch Hoan ôm mình ra, lao tới bên cạnh vị bác sĩ nhanh nhất, gắt gao bắt lấy cánh tay ông ta, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tiểu Trạch thế nào rồi? Có phải sao đúng ? tại tôi có thể vào nhìn nó hay ?"

      Bác sĩ thở dài trong lòng, đôi vợ chồng trẻ này cũng quá bất cẩn , làm cho đứa bé chưa đến năm tháng tuổi ngã xuống cầu thang thành ra nông nỗi này, bây giờ mới biết hối hận à? Đây chính là cái mạng đó!

      " người có nhiều chỗ bị gãy xương."

      Bác sĩ vừa xong câu, sắc mặt Triệu Ngạn Kiều lập tức trắng bệch. Có nhiều chỗ bị gãy xương, tiểu Trạch của lớn được bao nhiêu mà tại sao phải chịu đau đớn như thế?

      "Song, điều đó quan trọng lắm, xương của trẻ sơ sinh rất mềm, chỉ cần chăm sóc chẳng có gì đáng lo ngại." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nghiêm túc với Triệu Ngạn Kiều: "Tổn thương đầu bé mới là điểm quan trọng nhất."

      ", ảnh hưởng đến phát triển của trí lực sao?" Giọng của Tần Dịch Hoan vô cùng khô khốc, vất vả lắm mới hỏi ra được những lời này.

      Đồng thời, vợ chồng nhà họ Tề đứng ở phía xa xa cũng toát mồ hôi lạnh, nếu như đứa này có mệnh hệ gì người nhà họ Tần có lẽ nổi điên mất. Tề Kiêu muốn nhấc lên bất kỳ xung đột nào với nhà họ Tần, thế lực của nhà họ Tần hề thua kém nhà họ Tề, thậm chí mơ hồ còn có xu thế vượt qua nữa. Cho nên ông ta mới phải hạ thấp tư thế tới đây lời xin lỗi, mặc dù bị bọn họ nặng lời như vậy, vẫn hề bỏ .

      "Có thể , cũng có thể ." Bác sĩ trả lời lập lờ nước đôi, làm cho trái tim Triệu Ngạn Kiều thoáng cái vọt lên tới cổ họng. Nếu như ảnh hưởng tới trí lực đó chính là chuyện cả đời rồi. Vậy rằng cả đời này của tiểu Trạch thể cắp sách đến trường học giống như những đứa trẻ khác, thể có cuộc sống bình thường nữa....

      Tề Minh Nguyệt! muốn giết ta!

      Triệu Ngạn Kiều trợn trừng hai mắt, con ngươi đỏ sậm, nắm chặt quả đấm, xoay người ra bên ngoài. Cho dù ta nhắm về cũng được, đều quan tâm, chỉ là giở chút thủ
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, Trâu2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40


      Đôi con ngươi của mẹ Tề co rụt lại, thậm chí còn ngỡ tai mình nghe nhầm, bà ta nuốt nước bọt, ép buộc mình trấn định lại, được lập tức tra hỏi Tề Kiêu, mà phải nắm chặt di động, cách Tề Kiêu xa chút.

      Tề Minh Nguyệt ở đầu kia nghe được Tề Kiêu đáp lại, còn tưởng cha mình chột dạ, hoàn toàn ngờ ở đầu bên kia phải là người ta muốn tìm. Lúc này, toàn bộ lửa giận Tề Minh Nguyệt giấu trong lòng đều phát hết sang đầu bên kia.

      "Cha ở bên ngoài nuôi tên con hoang và đồ bao kia nhiều năm như vậy, có nghĩ tới con, tới mẹ con hay ?"

      "Cha quan tâm tên con hoang kia như thế, có phải cũng bởi vì gã là con trai hay ? Cho nên cha mới dốc sức bồi dưỡng gã, muốn giao công ty lại cho gã? Có phải hay ?" Tề Minh Nguyệt rống hết hơi như vậy liền cảm thấy trong lòng khá hơn chút. Trong lòng xuôi xuôi, lúc này mới phát đầu bên kia im lặng cách bất thường, trong lòng ta kêu 'lộp bộp' tiếng.

      Trước đây ta cứ nghĩ rằng cha mình chỉ có đứa con là mình nên có thể chút kiêng kỵ nổi giận, làm nũng với ông. Nhưng bây giờ mới biết được, phía sau còn có người có thực lực mạnh hơn mình luôn như hổ rình mồi. Cho dù bị cha mình phản bội làm cho ta giận sôi gan, nhưng vào giờ phút này, việc ta cần làm phải là trở mặt với cha, mà là thông qua đàm phán để sau này phân chia tài sản đạt được lợi thế lớn hơn.

      Nghĩ tới đây, Tề Minh Nguyệt thoáng bình tĩnh chút, ta nắm chặt di động, : "Cha, con hơi kích động, con biết mọi chuyện rồi, chúng ta chuyện chút ."

      "Tiểu Nguyệt, con.....Những điều con .....Đều là, đều là sao?" Khuông mặt mẹ Tề trắng bệch, kiềm chế được run rẩy cả người, ngón tay trắng mịn siết chặt di động, trong mắt lóe lên oán độc.

      Từ bà ta được giáo dục trở thành quý phu nhân, phải khéo léo phải tao nhã, đặc biệt là phải có phong thái độ lượng khoan dung. Nếu như sức nhẫn nhục kém, ở trong nhà giàu sang quyền thế như vậy, sớm hay muộn cũng bị tức chết mất. Thế nhưng bà ta mong muốn, từ thời thiếu niên được du học, nhìn quen tự do và phóng khoáng, dĩ nhiên là nhịn được phải chia sẻ chồng mình với người khác.

      Cũng may mắt nhìn người của bà ta rất tốt, Tề Kiêu là người có thủ đoạn có đầu óc, lăng nhăng chơi bời, cưới xong cũng thay lòng, thậm chí còn chẳng truyền ra nổi tin tức xấu xa nào, đây là điều gần như thể xảy ra trong gia tộc nhà bà ta. Bà ta vẫn vì lựa chọn của mình mà đắc chí, ngờ đến khi tuổi già lại nghe được tin tức đó từ trong miệng con .

      Nghĩ tới nhiều năm qua mình đều dùng chung chồng với người khác, bà ta liền cảm thấy chịu nổi! Thậm chí còn cảm thấy cả người vừa ngứa vừa đau, trong dạ dày mơ hồ buồn nôn.

      "Mẹ, mẹ, con.....Con....."

      Tề Minh Nguyệt thầm trách mình lỗ mãng, nhưng lời ra như bát nước đổ làm thế nào cũng thể hốt lại được, đành cắn răng, hung hăng gật đầu, đáp: "Vâng!"

      Mẹ Tề đột ngột cắt đứt cuộc gọi, thẳng tay ném di động sang bên, khuôn mặt đươc chăm sóc tốt giờ tái mét, tràn đầy dữ tợn, oán hận nhìn chằm chằm sườn mựt của Tề Kiêu, nghiến răng ken két. Người này dám lừa mình cả đời, chẳng những có tình nhân ở bên ngoài mà còn có cả đứa bé nữa! Mười ngón tay đặt đùi của bà ta run lên, quên hết lễ nghi của quý tộc, cũng quên luôn hoàn cảnh bây giờ, đột nhiên giống như con sư tử cái tuyệt vọng, nhào về phía Tề Kiêu, ra sức bóp chặt cổ ông ta!

      Tề Kiêu chuyên tâm dồn chí lái xe, hề phòng bị vợ mình đột ngột nổi điên, lúc này bị bà ta náo loạn như vậy, lập tức buông tay khỏi vô lăng, ngã xuống chỗ ngồi. Tề Kiêu hoảng hốt, bọn họ đường phố đó, hành động này đâu khác gì tự sát.

      "Buông ra! Tôi còn lái xe! Mau buông ra!" Tề Kiêu giận đến tím mặt, trong nhất thời lại có biện pháp tránh thoát.

      Mặc dù khí lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch nhau khá lớn, nhưng đây là ở trong xe, gian hẹp, ông ta hoàn toàn có cách phát huy ưu thế hơi sức vượt trội. Tề Kiêu gấp đến đỏ cả mắt, rống lên: "Mau dậy ! Bà muốn chết sao?"

      Khuôn mặt mẹ Tề rất dữ tợn, giống như ác quỷ giữa ban ngày ban mặt, đôi tay dùng lực rất lớn, giống như muốn bóp chết Tề Kiêu.

      "Ông dám giấu diếm tôi suốt ba mươi năm hả! Con đàn bà đê tiện kia là ai? Là ai?"

      "Cút! Cút ngay!" Tề Kiêu vừa hoang mang vừa kinh sợ, kẻ điên này quả nhiên là muốn chết mà, nhưng mình muốn theo bà ta!Trong thời khắc sống chết, thân thể đột nhiên bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng khó có thể tưởng tượng nổi, đôi tay ông ta túm được lưng áo của mẹ Tề, đẩy bà ta ngã mạnh sang bên cạnh.

      Chưa kịp thở ra hai tay phải sờ soạng nắm lấy tay lái, trong lòng Tề Kiêu thở phào nhõm. Nhưng khi ông ta vừa nâng mắt lên thân thể chợt cứng lại, trước
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41


      " bậy!" Tề Minh Nguyệt đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thụy, hai tay buông thõng xuống ở bên cạnh đùi, lo lắng run rấy.

      "Lâm Thụy! Cái thứ con hoang lòng dạ ác độc! bậy! bậy!" Co ta tin! tin! ràng ngày hôm qua mình vẫn còn gọi điện cho mẹ mà, ràng ngày hôm qua vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng ta mặc đồ này......

      Nghĩ tới đây, đáy lòng Tề Minh Nguyệt liền chấn động, gã này chân chân chính chính tiến vào nhà họ Tề rồi hả?

      Con hoang? Lâm Thụy khẽ mỉm cười, nụ cười xán lạn lướt qua bờ môi.

      "Xem ra vẫn chưa hiểu tình hình rồi." Lâm Thụy thong thả ung dung phủi phủi đóa hoa trắng tinh ở trước ngực, đưa ra ngón tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Tề Minh Nguyệt.

      "Di chúc của Tề Kiêu công bố ra rồi, trừ căn nhà kia, tất cả tài sản đều là của tôi! Còn ...." Lâm Thụy nhếch nhếch khóe môi,cúi xuống ở bên tai ta giọng : "Phải ở trong tù suốt đời, cả đời đấy."

      "! thể nào!" Tề Minh Nguyệt chợt đẩy Lâm Thụy ra, đôi môi run rẩy, vừa lùi về phía sau vừa lắc đầu.

      " thể nào.... thể nào.... gạt tôi.....Nhất định là gạt tôi! Cha thương tôi nhất, ông ấy thể nào làm như thế! thể nào!"

      "Có phải là đa giết bọn họ hay ? Còn sửa lại di chúc nữa?" ta tuyệt đối tin cha mình vô tình với mình như thế. Nhưng tại ông ấy mất rồi, ta bị giam lại, chẳng khác gì là chết đối chứng cả! ta muốn ra ngoài! ta nhất định phải ra ngoài!

      "Tùy muốn nghĩ như thế nào nghĩ." Lâm Thụy ôn định thân thể, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, xao động, như bình thường.

      "Dù sao kết quả cũng như nhau thôi. Xem ra hôm nay tôi quá nhân từ, đổi lại có ai cảm kích cả." xong ta liền xoay người, làm ra tư thế muốn rời khỏi.

      "Đừng!"

      Tề Minh Nguyệt đột nhiên nhào tới kéo tay áo của Lâm Thụy, để cho ta rời , dánh vẻ lệ nóng quanh tròng thanh lệ động lòng người. Lâm Thụy để lại dấu vết tỉ mỉ quan sát ta phen, trong lòng bắt đầu thấy bội phục Tần Dịch Hoan.

      "Thế nào?" Lâm Thụy quay đầu lại, nhướng mày cao, chờ đợi câu sau của Tề Minh Nguyệt.

      "Để cho tôi ra ngoài! Tôi muốn thấy cha mẹ....." Tề Minh Nguyệt cắn chặt răng, trong lòng vô cùng khuất nhục.

      ta chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình phải khuất phục trước đứa con hoang, nhưng cha mẹ mất, ta phải tự lo nghĩ cho bản thân.....Nước mắt theo gương mặt cuồn cuộn rơi xuống, vừa ác độc vừa tùy hứng ta cũng chỉ là đứa bé, làm sao có thể lập tức thừa nhận được đả kích to lớn như thế.

      "Xin lỗi, nhà họ Tần dùng tội danh giết người thành để khởi kiện , có cách nào bảo lãnh cả." Lâm Thụy xòe tay, ý bảo ta cũng đành chịu.

      "Tôi có! Tôi có mà!" Tề Minh Nguyệt mất khống chế điên cuồng hét lên.

      "Giết đồ nghiệt kia tôi còn ngại bẩn tay đó! Tôi có! giúp tôi , giúp tôi !"

      Đột nhiên nghe tin cha mẹ qua đời, còn mình phải vùi thân trong lao tù, bị hai cú đả kích nghiêm trọng, cái gì mà dè dặt, cái gì mà phong phạm của đại tiểu thư, toàn bộ đều bỏ hết! ta muốn ra ngoài! ta còn trẻ tuổi như thế, tại sao chỉ vì thằng nhãi ranh mới năm tháng tuổi mà phải sống suốt đời trong tù chứ? ta cam lòng!

      "Nó chết chưa?" Tề Minh Nguyệt cắn cắn môi, cuối cùng cũng hỏi ra.

      Lâm Thụy sững sờ, vẫn kịp thời hiểu được ta tiểu Trạch, ta vươn tay hất sợi tóc rủ xuống trước trán, hỏi: "Thế nào? Cảm giác mình xuống tay nặng hay đây?"

      "Tôi mặc kệ!" Tề Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, đôi tay kích động quơ quơ.

      "Tôi mặc kệ nó như thế nào, là chết hay còn sống, tôi muốn ra ngoài! Đưa tôi ra ngoài!"

      Ánh mắt của Lâm Thụy chợt lạnh lẽo, hỏi: " ra lệnh cho tôi sao?"

      Tề Minh Nguyệt ngẩn ra, nuốt nuốt nước bọt, hạ mí mắt xuống, lí nhí: "....Dù sao cũng là....Là trai tôi, đưa tôi ra ngoài ."

      trai? Đó là cái gì, có thể đổi thành tiền sao?

      Lâm Thụy cười khẩy, đút hai tay vào túi, : " có ra được hay là do tôi quyết định, là xem nhà họ Tần có rút đơn kiện hay ." câu vô cùng có tính ám hiệu phong phú, ta tin mắc câu.

      Vừa nghe còn có đường sống, Tề Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, nắm ống tay áo Lâm Thụy, : "Vậy hãy để cho nhà họ Tần rút đơn kiện ! Khiến cho nhà họ Tần rút đơn kiện !"

      "Bây giờ Tần Trạch còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cho rằng người nhà họ Tần từ bỏ ý định như vậy sao?" Rốt cuộc làm sao mà này trưởng thành được vậy? Ngu xuẩn đến trình độ này cũng có thể ra ngoài xã hội à?

      Hai tay Tề Minh Nguyệt nắm rất chặt, đúng rồi, nhà họ Tần bỏ qua cho ta, , phải là kẻ đê tiện Triệu Ngạn Kiều mới đúng!
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, thuyt2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42


      Tiểu Trạch rất may mắn, trong vòng hai ngày bé có bất kỳ phản ứng xấu nào, ngược lại, còn luôn thèm ăn nữa. Lúc bác sĩ tuyên bố tiếp theo chỉ cần an tĩnh dưỡng bệnh rốt cuộc Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan cũng thở phào nhõm. Trong hai ngày qua, dây thần kinh trong đầu bọn họ căng cứng, giống như vừa đụng vào là đứt, đầu óc khẩn trương, hơi có tý gió thổi cỏ lay nóng nảy lo lắng, tại có thể yên tâm rồi.

      Con trai của bọn họ có thể khỏe mạnh cường tráng lớn lên, cần vì tội lỗi của kẻ khác mà làm lỡ dở cuộc đời mình, cũng cần phải trở thành chiếc ấm sắc thuốc.

      Triệu Ngạn Kiều ngồi ở bên mép giường của tiểu Trạch, cảm thấy bản thân là do dời trước tích đức, chẳng những có thể sống lại lần nữa mà lần này con trai cũng là gặp dữ hóa lành. cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhắn còn vài vết thương của con trai, khe khẽ cười, giống như là sợ quấy rầy giấc ngủ say của bé. tốt quá, bé con của mạnh khỏe, bình an lớn lên.

      Tuy rằng qua giai đoạn nguy hiểm nhưng dù sao tiểu Trạch vẫn bị thương rất nặng, cần nằm viện quan sát. Tần Dịch Hoan gần như chuyển hết đồ dùng của trẻ con từ nhà qua đây, ngay cả xe tã kia cũng quên. Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi bất đắc dĩ, mấy loại tã này mua ở đâu chẳng được, làm chi mà phải chuyển từ nhà qua cho vất vả. Nhưng lúc thấy Tần Dịch Hoan vội vàng thu xếp cái này cái nọ, lại nỡ phá lòng nhiệt huyết của .

      Bình thường, cứ nhắc đến con trai là Tần Dịch Hoan lại thằng nhóc đáng ghét, thằng nhóc đáng ghét, lúc xảy ra chuyện xót con đến tận ruột. Triệu Ngạn Kiều rót chén nước mát đưa cho Tần Dịch Hoan, để cho hạ nhiệt, mới sang ngồi cạnh.

      Mặc dù lần này tiểu Trạch rất may mắn thoát khỏi đại nạn, nhưng có lần có lần thứ hai, ai cũng dám bảo đảm Tề Minh Nguyệt có tới cửa quấy rầy bọn họ nữa hay . Cho nên biện pháp tốt nhất chính là nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn loại trừ tai họa!

      Tần Dịch Hoan buồn cười nhìn bộ dạng muốn lại thôi của , hơi uống sạch nước trong chén, : "Yên tâm , biết nên làm như thế nào." quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, trong mắt thoáng qua chút tàn nhẫn. Tổn thương thân thể của con trai , tuyệt dễ dàng bỏ qua đâu!

      Lúc Tề Minh Nguyệt từ sở cảnh sát ra, cha mẹ ta sớm được mai táng trong khu nghĩa trang công cộng, điều duy nhất ta có thể làm chính là quỳ gối trước bia mộ hoa lệ kia, liên tục rơi nước mắt.

      Rốt cuộc vẫn thể gặp được cha mẹ lần cuối, chỉ có như vậy, ngay cả tang lễ ta cũng được tham gia. Chờ sau khi ta trở lại, tất cả đều kết thúc. Công ty, đất đai, vốn lưu động hay lưu động của nhà họ Tề đều chuyển về đưới tên Lâm Thụy, nhanh đến nỗi ta còn cảm thấy có chút kinh hãi.

      ta hề lấy được nổi phân tiền, ngoại trừ căn nhà trống trơn, mà ngay cả cái nhà này cũng là Lâm Thụy ghét bỏ cần, bố thí cho ta. Đại tiểu thư của nhà họ Tề lập tức từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

      chỉ có mình Tề Minh Nguyệt, ngay cả trong thành phố cũng xôn xao hẳn lên. Chẳng ai nghĩ tới Tề Kiêu để lại toàn bộ gia sản cho đứa con riêng ở bên ngoài thể lộ ra ánh sáng, mà đứa con mình thương hơn hai mươi năm lại chẳng nhận được bất cứ thứ gì.

      ra, tuy Tề Kiêu có trọng nam khinh nữ nhưng vẫn chưa đến mức vô tình với con ruột của mình như thế. Ông ta vốn phân chia là: giao lại công ty cho Lâm Thụy, còn đất đai và tiền gửi ngân hàng để lại cho Tề Minh Nguyệt.Tờ di chúc ấy mới viết được nửa, chính là nửa dành cho Lâm Thụy, còn của Tề Minh Nguyệt chưa kịp viết. Dù sao ông ta cũng lường được rằng bản thân mạnh khỏe như vậy mà phải ra quá sớm.

      Mà thứ Lâm Thụy muốn chính là toàn bộ tài sản của nhà họ Tề, phần cũng được thiếu! Vì vậy, dĩ nhiên là thể công bố bản di chúc ra ngoài được. Tề Minh Nguyệt bất hạnh nhất chính là lúc ấy có mặt, khiến Lâm Thụy thừa cơ, hối lộ luật sư, dồn hết phần tài sản của ta đẩy tới người Lâm Thụy.

      Nửa đời trước của ta đều trôi qua trong giàu sang và vầng sáng chói lóa, vậy mà hôm nay, ta chẳng còn gì cả, làm sao ta sống được đây? Tề Minh Nguyệt nước mắt ràn rụa quỳ gối trước mộ cha mẹ, chửng biết rốt cuộc là khóc vì bản thân được gặp cha mẹ lần cuối hay là khóc vì mình sắp phải đối mặt với cuộc sống bi thảm.

      Lâm Thụy chẳng hề có chút đồng cảm nào với em này, mặc dù ta và Tề Minh Nguyệt có quan hệ máu mủ, nhưng ta hề nguyện ý thừa nhận em vừa có tâm địa ác độc lại vừa ngu xuẩn đó. Cho nên, sau khi Tề Minh Nguyệt từ nghĩa trang về nhà, ta nhẫn tâm cho Tề Minh Nguyệt biết, tối nay
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :