1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Chơi xuân (năm)

      Thiển Thiển đặt quần áo ướt sũng lên tay của Lục Diệp, chần chừ chút, nhận lấy áo sơ mi trắng của cậu, do dự : "Nhưng phải áo sơ mi trắng của cậu hôm nay mới đổi sao?"

      "Để cho cậu trùm lên cậu cứ trùm lên , quần áo bị bẩn quan trọng hay chuyện cậu bị cảm quan trọng hơn?" Lục Diệp xong, ra khỏi hang động tìm vài cành cây thích hợp xong trở vào, dùng sức cắm cành cây cố định xuống đất, sau đó bắt đầu đặt quần áo của Thiển Thiển lên .

      Làm xong tất cả các việc này, Lục Diệp ở phía mặt sau quần áo của Thiển Thiển mà hỏi : "Thiển Thiển, cậu đổi xong rồi chứ?"

      Thiển Thiển giọng lên tiếng: "Được, tốt lắm, chỉ là cậu thể cười mình, mình mình......"

      "Được, cười cậu đâu." Lục Diệp tốt tính mà đáp ứng.

      "Vậy, vậy cậu qua đây nhanh , ý mình muốn là, đến đây sưởi lửa , đừng, đừng để bị cảm lạnh."

      "Được."

      Lúc này Lục Diệp mới đứng dậy, nghĩ đến tại Thiển Thiển có mặc quần, trong lồng ngực cậu bỗng có chút hân hoan lạ thường. Kết quả là sau khi nhìn thấy Thiển Thiển mặc thân trang phục phù hợp là áo khoác quá lớn, hai chân bọc áo sơ mi trắng mà còn dùng hai tay áo chỗ đầu gối thắt thành cái nơ con bướm to nữa, tưởng tượng khiến cậu nhịn được cười, cậu cố gắng bật cười, vòng ra phía sau, định lấy cái quần của Thiển Thiển.

      Nghĩ đến từ sau khi ngã vào khe suối đều là tự Lục Diệp tự thân tự lực, Thiển Thiển cũng cảm thấy ngượng ngùng, túm quần chịu buông tay : "Hay là, hay là để mình tự đem đến nha....."

      "Đừng đừng đừng đừng đừng!" Lục Diệp đè bả vai Thiển Thiển lại cho đứng dậy, lời nào mà đoạt quần jean từ trong tay của Thiển Thiển lại, : "Cái cậu này cứ yên tâm ngồi ở đấy , đừng lộn xộn nữa, cứ như thế này mãi gió thổi vào làm khổ chúng ta đấy."

      Thiển Thiển suy nghĩ chút, cảm thấy Lục Diệp cũng đúng, cho nên cũng chống đối, liền yên lặng mà buông tay ra, tùy ý cho cậu lấy quần .

      Sau khi Lục Diệp giúp Thiển Thiển hong khô quần, bỗng nhiên xoay người lại, mang vẻ mặt kì quái nhìn sang Thiển Thiển.

      Thiển Thiển bị cậu nhìn đến mức da đầu tê rần lại, khỏi hỏi cậu: "Sao, sao vậy? Mình biết rằng bộ dạng của mình bây giờ rất kì quái. Cậu, cậu cười mình rồi mà."

      " phải, cái đó, mình chỉ muốn hỏi chút thôi." Ánh mắt của Lục Diệp có chút mơ hồ, sắc mặt cũng mất tự nhiên, "Thiển Thiển, của cậu ấy, cái kia ấy, ướt rồi đúng ?"

      Tuy rằng mỗi ngày đều ảo tưởng muốn nhìn nội y của Thiển Thiển. Quần là màu gì, nhưng mà người con này ở trước mặt cậu, cậu vẫn thể trực tiếp hỏi câu "Quần trong của cậu ướt sao?" được, dù sao cậu muốn ở trong lòng Thiển Thiển cậu là người tốt......

      "Cái kia? Là cái gì vây?" Quả nhiên là Thiển Thiển thể hiểu được Lục Diệp ám chỉ điều gì, đầu óc mơ hồ hỏi ngược lại.

      "Chính là.....Cái mà mặc tận trong cùng ấy.....". Ánh mắt của Lục Diệp mơ hồ di chuyển từ đùi của Thiển Thiển lên đến eo rồi dừng lại chút rồi dời nơi khác, cũng cố gắng bày ra bộ dạng "Mình rất đứng đắn".

      Thiển Thiển theo ánh mắt của cậu di chuyển xuống mà nhìn theo, khuôn mặt xấu hổ khó khăn lắm mới giảm bớt đột nhiên hai gò má lại đỏ ửng lên. Ở dưới ánh lửa, màu hồng mặt của cũng gần giống như màu của ngọn lửa rồi. Theo phản xạ có điều kiện càng co rút thân thể thêm chút, khép hai chân, gập hai đầu gối lại, lại kéo hai bên vạt áo khoác che hai chân lại, cuối cùng gối đầu lên chân, mở to mắt đề phòng nhìn chằm chặm Lục Diệp.

      Lục Diệp bị Thiển Thiển nhìn đến mức mặt dày của cậu cũng đỏ lên, chuyển ánh mắt sang bên, xấu hổ ho khan hai tiếng.

      Nhạc Thiển Thiển tiểu thư ơi, cậu có cần đề phòng đến mức như thế . Dời ánh mắt như sói của cậu có được ? Mình chỉ là hỏi chút, cũng có định làm gì với cậu mà. Hơn nữa, vấn đề hạ lưu như vậy mình cũng nghĩ hỏi đến đâu, còn phải bởi vì lo lắng cậu mặc đồ ẩm ướt người thoải mái sao? Mình tuyệt đối là có nhân cơ hội này mà muốn biết cậu mặc đồ lót màu gì đâu mà. Quần là kiểu dáng gì.....Ý là......

      ***

      Đúng là quần lót của Thiển Thiển ướt . nhảm, quần ướt đến như vậy rồi, quần lót có thể ướt sao? Nhưng mà chỉ có nam quả nữ trong chuyến dã ngoại này như vậy, cởi toàn bộ quần áo ra ngoài, chỉ mặc bộ nội y bên trong, chỉ khoác cái áo khoác và cái áo sơ mi của nam lên người là cực hạn của rồi, nếu mà Lục Diệp còn cầu cởi quần lót ra nữa. Cởi quần ra rồi, liền, nhìn lầm cậu ấy rồi! tình nguyện mặc quần áo ướt sũng trở về, cùng lắm là cảm lạnh đến phát sốt phải nằm bệnh viện truyền nước biển thôi!

      Cũng may Lục Diệp kêu cởi quần lót ra. Quần cũng cởi ra rồi, thậm chí sau khi hỏi câu kia xong, cũng thấy cậu quay sang bên này lần nào nữa, cậu ngồi trước đống lửa, hoặc là thêm củi vào đống lửa ấy, hoặc là trở bề quần áo hong khô, lại dùng tay thử xem quần áo khô chưa.

      Thấy như vậy Thiển Thiển thở phào nhõm, có nhìn lầm người, lớp trưởng đúng là người tốt rồi!

      thực tế là, Lục Diệp lấy tay vuốt quần của Thiển Thiển phải kịch liệt đấu tranh trong tư tưởng của mình rồi.

      Vừa rồi còn mới nhìn thấy Thiển Thiển chút lại uốn cái eo cái, chút lại xoay thắc lưng cái, quả nhiên là quần bị ướt rồi. Mặc quần ướt lên người thoải mái đúng ? Có nên kêu cởi ra để hong khô ? Dù sao quần đó như vậy, hong bao lâu khô rồi, mình đảm bảo nhìn trộm được rồi phải sao.......

      Hay là thôi , thấy nha đầu kia trừng mắt còn nhanh hơn đèn giao thông rồi sao? Nếu mình có đảm bảo nhìn trộm cậu ấy chắc chắn rằng cậu ấy cũng tin tưởng mình đâu. chừng tại ở trong lòng cậu ấy có sắp đặt hết rồi, nếu như khuyên cởi quần lót ra , chừng mình được vinh danh là biến thái nữa chứ, mình muốn làm kẻ ngu ngốc như thể được. Đàn ông, phải là có nguyên tắc. Sói......

      đúng, đây là vợ của mình, mình làm cái gì với cậu ấy cũng là chuyện đương nhiên rồi, tại mình chỉ muốn khuyên cậu ấy cởi quần lót thoải mái ra thôi mà. Cởi quần, tại sao lại trở thành tên háo sắc vậy chứ?

      Đợi chút, hình như mình sờ vào.....

      Lục Diệp cúi đầu nhìn tay của mình xem sờ vào vị trí nào, mặt sau của túi quần bên phải.

      Nếu như theo mình nghĩ Thiển Thiển mặc quần này, chỗ mình sờ này, phải là cái mông của Thiển Thiển đó sao?

      Nghĩ thông suốt được điều
      [​IMG]
      Nhược VânChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Chơi xuân (năm)

      Thiển Thiển đặt quần áo ướt sũng lên tay của Lục Diệp, chần chừ chút, nhận lấy áo sơ mi trắng của cậu, do dự : "Nhưng phải áo sơ mi trắng của cậu hôm nay mới đổi sao?"

      "Để cho cậu trùm lên cậu cứ trùm lên , quần áo bị bẩn quan trọng hay chuyện cậu bị cảm quan trọng hơn?" Lục Diệp xong, ra khỏi hang động tìm vài cành cây thích hợp xong trở vào, dùng sức cắm cành cây cố định xuống đất, sau đó bắt đầu đặt quần áo của Thiển Thiển lên .

      Làm xong tất cả các việc này, Lục Diệp ở phía mặt sau quần áo của Thiển Thiển mà hỏi : "Thiển Thiển, cậu đổi xong rồi chứ?"

      Thiển Thiển giọng lên tiếng: "Được, tốt lắm, chỉ là cậu thể cười mình, mình mình......"

      "Được, cười cậu đâu." Lục Diệp tốt tính mà đáp ứng.

      "Vậy, vậy cậu qua đây nhanh , ý mình muốn là, đến đây sưởi lửa , đừng, đừng để bị cảm lạnh."

      "Được."

      Lúc này Lục Diệp mới đứng dậy, nghĩ đến tại Thiển Thiển có mặc quần, trong lồng ngực cậu bỗng có chút hân hoan lạ thường. Kết quả là sau khi nhìn thấy Thiển Thiển mặc thân trang phục phù hợp là áo khoác quá lớn, hai chân bọc áo sơ mi trắng mà còn dùng hai tay áo chỗ đầu gối thắt thành cái nơ con bướm to nữa, tưởng tượng khiến cậu nhịn được cười, cậu cố gắng bật cười, vòng ra phía sau, định lấy cái quần của Thiển Thiển.

      Nghĩ đến từ sau khi ngã vào khe suối đều là tự Lục Diệp tự thân tự lực, Thiển Thiển cũng cảm thấy ngượng ngùng, túm quần chịu buông tay : "Hay là, hay là để mình tự đem đến nha....."

      "Đừng đừng đừng đừng đừng!" Lục Diệp đè bả vai Thiển Thiển lại cho đứng dậy, lời nào mà đoạt quần jean từ trong tay của Thiển Thiển lại, : "Cái cậu này cứ yên tâm ngồi ở đấy , đừng lộn xộn nữa, cứ như thế này mãi gió thổi vào làm khổ chúng ta đấy."

      Thiển Thiển suy nghĩ chút, cảm thấy Lục Diệp cũng đúng, cho nên cũng chống đối, liền yên lặng mà buông tay ra, tùy ý cho cậu lấy quần .

      Sau khi Lục Diệp giúp Thiển Thiển hong khô quần, bỗng nhiên xoay người lại, mang vẻ mặt kì quái nhìn sang Thiển Thiển.

      Thiển Thiển bị cậu nhìn đến mức da đầu tê rần lại, khỏi hỏi cậu: "Sao, sao vậy? Mình biết rằng bộ dạng của mình bây giờ rất kì quái. Cậu, cậu cười mình rồi mà."

      " phải, cái đó, mình chỉ muốn hỏi chút thôi." Ánh mắt của Lục Diệp có chút mơ hồ, sắc mặt cũng mất tự nhiên, "Thiển Thiển, của cậu ấy, cái kia ấy, ướt rồi đúng ?"

      Tuy rằng mỗi ngày đều ảo tưởng muốn nhìn nội y của Thiển Thiển. Quần là màu gì, nhưng mà người con này ở trước mặt cậu, cậu vẫn thể trực tiếp hỏi câu "Quần trong của cậu ướt sao?" được, dù sao cậu muốn ở trong lòng Thiển Thiển cậu là người tốt......

      "Cái kia? Là cái gì vây?" Quả nhiên là Thiển Thiển thể hiểu được Lục Diệp ám chỉ điều gì, đầu óc mơ hồ hỏi ngược lại.

      "Chính là.....Cái mà mặc tận trong cùng ấy.....". Ánh mắt của Lục Diệp mơ hồ di chuyển từ đùi của Thiển Thiển lên đến eo rồi dừng lại chút rồi dời nơi khác, cũng cố gắng bày ra bộ dạng "Mình rất đứng đắn".

      Thiển Thiển theo ánh mắt của cậu di chuyển xuống mà nhìn theo, khuôn mặt xấu hổ khó khăn lắm mới giảm bớt đột nhiên hai gò má lại đỏ ửng lên. Ở dưới ánh lửa, màu hồng mặt của cũng gần giống như màu của ngọn lửa rồi. Theo phản xạ có điều kiện càng co rút thân thể thêm chút, khép hai chân, gập hai đầu gối lại, lại kéo hai bên vạt áo khoác che hai chân lại, cuối cùng gối đầu lên chân, mở to mắt đề phòng nhìn chằm chặm Lục Diệp.

      Lục Diệp bị Thiển Thiển nhìn đến mức mặt dày của cậu cũng đỏ lên, chuyển ánh mắt sang bên, xấu hổ ho khan hai tiếng.

      Nhạc Thiển Thiển tiểu thư ơi, cậu có cần đề phòng đến mức như thế . Dời ánh mắt như sói của cậu có được ? Mình chỉ là hỏi chút, cũng có định làm gì với cậu mà. Hơn nữa, vấn đề hạ lưu như vậy mình cũng nghĩ hỏi đến đâu, còn phải bởi vì lo lắng cậu mặc đồ ẩm ướt người thoải mái sao? Mình tuyệt đối là có nhân cơ hội này mà muốn biết cậu mặc đồ lót màu gì đâu mà. Quần là kiểu dáng gì.....Ý là......

      ***

      Đúng là quần lót của Thiển Thiển ướt . nhảm, quần ướt đến như vậy rồi, quần lót có thể ướt sao? Nhưng mà chỉ có nam quả nữ trong chuyến dã ngoại này như vậy, cởi toàn bộ quần áo ra ngoài, chỉ mặc bộ nội y bên trong, chỉ khoác cái áo khoác và cái áo sơ mi của nam lên người là cực hạn của rồi, nếu mà Lục Diệp còn cầu cởi quần lót ra nữa. Cởi quần ra rồi, liền, nhìn lầm cậu ấy rồi! tình nguyện mặc quần áo ướt sũng trở về, cùng lắm là cảm lạnh đến phát sốt phải nằm bệnh viện truyền nước biển thôi!

      Cũng may Lục Diệp kêu cởi quần lót ra. Quần cũng cởi ra rồi, thậm chí sau khi hỏi câu kia xong, cũng thấy cậu quay sang bên này lần nào nữa, cậu ngồi trước đống lửa, hoặc là thêm củi vào đống lửa ấy, hoặc là trở bề quần áo hong khô, lại dùng tay thử xem quần áo khô chưa.

      Thấy như vậy Thiển Thiển thở phào nhõm, có nhìn lầm người, lớp trưởng đúng là người tốt rồi!

      thực tế là, Lục Diệp lấy tay vuốt quần của Thiển Thiển phải kịch liệt đấu tranh trong tư tưởng của mình rồi.

      Vừa rồi còn mới nhìn thấy Thiển Thiển chút lại uốn cái eo cái, chút lại xoay thắc lưng cái, quả nhiên là quần bị ướt rồi. Mặc quần ướt lên người thoải mái đúng ? Có nên kêu cởi ra để hong khô ? Dù sao quần đó như vậy, hong bao lâu khô rồi, mình đảm bảo nhìn trộm được rồi phải sao.......

      Hay là thôi , thấy nha đầu kia trừng mắt còn nhanh hơn đèn giao thông rồi sao? Nếu mình có đảm bảo nhìn trộm cậu ấy chắc chắn rằng cậu ấy cũng tin tưởng mình đâu. chừng tại ở trong lòng cậu ấy có sắp đặt hết rồi, nếu như khuyên cởi quần lót ra , chừng mình được vinh danh là biến thái nữa chứ, mình muốn làm kẻ ngu ngốc như thể được. Đàn ông, phải là có nguyên tắc. Sói......

      đúng, đây là vợ của mình, mình làm cái gì với cậu ấy cũng là chuyện đương nhiên rồi, tại mình chỉ muốn khuyên cậu ấy cởi quần lót thoải mái ra thôi mà. Cởi quần, tại sao lại trở thành tên háo sắc vậy chứ?

      Đợi chút, hình như mình sờ vào.....

      Lục Diệp cúi đầu nhìn tay của mình xem sờ vào vị trí nào, mặt sau của túi quần bên phải.

      Nếu như theo mình nghĩ Thiển Thiển mặc quần này, chỗ mình sờ này, phải là cái mông của Thiển Thiển đó sao?

      Nghĩ thông suốt được điều
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: Chơi xuân (sáu)

      Đợi đến lúc Thiển Thiển và Lục Diệp về đến "doanh địa", các bạn học khác cũng sớm tập trung lại hết rồi, đợi hai người bọn họ.

      Nhìn thấy Lục Diệp thân nhếch nhác, tất cả mọi người đều kinh hãi, lại nhìn người phía sau Lục Diệp, Thiển Thiển mặc áo khoác của Lục Diệp người, phần lớn ánh mắt của các bạn học đều có chút biến hóa nho .

      Lục Diệp để cho Thiển Thiển trở về hàng của mình, còn chính mình đến trước mặt của giáo Lương, tất cả moi người đều nghe được lời giải thích của Lục Diệp: "Vừa rồi lúc chơi ở bên dòng suối, Thiển Thiển cẩn thận bị té xuống nước, chúng em tìm cái hang động, nhóm lửa hong khô quần áo rồi mới trở về.... ......"

      Cậu , chẳng qua là lọc bỏ bớt vài chi tiết, nửa nửa giả, ngược lại lại làm cho người ta tin phuc.

      Vừa nghe cậu như vây, hoài nghi trong lòng bọn học sinh cũng tiêu tan được ít.

      Tạm thời Giang Đường muốn suy nghĩ nhiều như vậy, vừa nhìn thấy Thiển Thiển liền xông lên gõ tay lên trán cái "cốc", mang theo tiếng khóc nức nở mà : "Cậu chạy đâu vậy chứ? Cậu làm mình sốt ruột muốn chết có biết hay ? Mình cùng Văn Văn và Nhược Vân còn định báo cảnh sát nữa đấy! Sao cậu mang điện thoại theo bên người chứ, cậu để trong túi xách làm gì chứ hả?!"

      Nếu là trước kia, bị Giang Đường trách móc như vậy, Thiển Thiển thể nào làm nũng, nhưng hôm nay biết mình làm sai, nên giọng lại rất nhiều: "Mình phải trở về rồi sao, hơn nữa lớp trưởng đều chung với mình mà, cậu cần phải lo lắng như vậy đâu mà."

      "Lớp trưởng lớp trưởng lớp trưởng! Cậu cũng chỉ biết có mình lớp trưởng thôi!" Giọng của Giang Đường có chút mất khống chế, "Lần sau mình để mình cậu cùng với tên Lục Diệp kia nữa, mình nghĩ cậu ta phải người tốt! chừng cậu ta dẫn cậu đến chỗ kỳ quái nào đó đến giờ mới cho cậu về!"

      Lời vừa ra, xung quanh đều im lặng.

      Nét mặt của bạn học xung quanh nhìn Lục Diệp chút thay đổi, lại chống nạnh rít gào nhìn Giang Đường, ánh mắt cũng mang chút sùng bái: chị Đường, cả lớp này cũng chỉ có mình cậu dám đứng trước mặt học thần mà xấu cậu ấy rồi, chúng tôi cũng biết tâm tư của học thần đối với bạn học Nhạc Thiển Thiển là hợp lý rồi, nhưng chúng tôi cũng dám lên tiếng ra.... ...

      ***

      Thiển Thiển nghĩ rằng mình té xuống nước chính là tự chuốc phiền phức vào bản thân rồi, rơi xuống nước lớp trưởng phải mệt nhọc mà phục vụ mình rồi, cảm thấy thể để cho Giang Đường hiểu lầm Lục Diệp được, nhịn được mà phản bác : " thể trách lớp trưởng được đâu mà, là do chính mình cẩn thận.... ....."

      Giang Đường mở trừng hai mắt, hung hăng nhìn : "Cậu còn nữa sao?"

      Thiển Thiển rụt cổ lại, dám hé răng.

      Thấy Giang Đường giáo huấn như vậy, Ha Văn và Lâm Nhược Vân chạy đến hòa giải, Lâm Nhược Vân kéo Giang Đường ra, khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, mình này Giang Đường, giọng cậu cũng lớn quá rồi, vốn là Thiển Thiển ngây ngô cơ mà, nếu để cho cậu rống thêm chút nữa, chừng cậu ấy càng ngố hơn đấy........Cậu dạy dỗ cũng dạy dỗ xong rồi, cậu ấy cũng biết lỗi rồi, chuyện này bỏ qua nha."

      Hạ Văn ôm Thiển Thiển cúi đầu ủ rũ vào trong ngực mình, vỗ vỗ bả vai của : " sao rồi sao rồi, cậu trở về là tốt rồi, Đường Đường mắng cậu, cậu cũng đừng nên để ở trong lòng, cậu ấy cũng là do lo lắng cho cậu thôi, sau này đừng bỏ điện thoại lại mà chạy chơi là được rồi phải ! Được rồi được rồi, Thiển Thiển nữa được chứ, xem cậu ỉu xìu như vậy rồi kìa, có lỗi quá."

      Lúc xuống núi, Giang Đường vẫn còn hậm hực, Thiển Thiển dám trêu chọc , cũng dám tìm người " giống là người tốt" Lục Diệp luôn, thể làm gì khác hơn là dính chặc với Hạ Văn.

      Lúc trước khi lên xe, Giang Đường mới hòa hoãn trở lại, ưu điểm lớn nhất của cái người Giang Đương này là tính tình rất ít khi nổi nóng, lời lúc này cũng nhanh hơn.

      Thấy Thiển Thiển tội nghiệp dám ngồi xuống bên cạnh mình, Giang Đường vốn nghĩ dù cho hết giận cũng giả vờ lừa gạt chút lúc này thấy vậy cũng mềm lòng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình mà : "Đứng đó làm gì, ngồi xuống ."

      Thiển Thiển lập tức vui mừng hớn hở ngồi xuống, ôm cánh tay Giang Đường chịu buông ra.

      Nghe thấy hai bạn làm lành rồi, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân ngồi ngoài trước cũng xoay người lại, phút chốc lại bắt đầu tính nhiều chuyện trở lại.

      Hạ Văn lôi kéo áo khoác của Lục Diệp mà Thiển Thiển mặc, chớp mắt hỏi Thiển Thiển: "Aiz Thiển Thiển, cậu phải lén cho bọn mình biết, rốt cuộc cậu và Lục Diệp làm những gì vậy?"

      "Cái gì, làm cái gì là làm cái gì?" Thiển Thiển giả ngu.

      "Đừng có giả bộ ngốc nữa !" Giang Đường nặng cốc đầu Thiển Thiển cái, chất vấn : "Cậu và Lục Diệp rốt cuộc làm những gì?"

      ", chính là như lớp trưởng đấy thôi, là mình té xuống nước, sau đó bọn mình tìm chỗ để hong khô quần áo ướt......."

      "Bớt lấy cái loại "phía chính chủ giải thích" đến lừa
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60: Dạo phố ()

      Nhờ phúc của Lục Diệp, ngày đó sau khi Thiển Thiển trở về, đừng là cảm hay sốt gì đó, ngay cả ho khan hay hắt xì đều có, điều này làm cho quyết tâm phải bồi thường cái áo mới cho Lục Diệp của Thiển Thiển càng thêm kiên định.

      Thiển Thiển ý định này của mình cho Lục Diệp biết, Lục Diệp suy nghĩ chút, mỉm cười : "Vậy chiều thứ bảy này , đúng lúc mình rãnh."

      "Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt, chuyện này với Lục Diệp là bởi vì muốn thăm dò xem bình thường Lục Diệp thích mua ở cửa hàng nào, thích mặc chất liệu gì, ưa thích kiểu dáng nào, làm sao lại biến thành hẹn Lục Diệp dạo phố rồi vậy? Hai gò má ửng đỏ lên, lắp ba lắp bắp : "Mình, mình phải là có ý đó, chỉ là mình chỉ muốn hỏi chút, cậu thích quần áo như thế nào......."

      "Mình hiểu là cậu muốn cái gì mà." Lục Diệp thu bút : "Nhưng mà Thiển Thiển này, quần áo thể thích liền chọn được, chất liệu và kiểu dáng cũng vậy, quần áo có thoải mái, có vừa người hay , phải trực tiếp mặc lên người mới biết được. Cậu cậu ghi nhớ số áo mà mình mặc rồi, nhưng mà mã số cũng có chênh lệch lớn cơ mà, số lớn chút rộng thùng thình, còn nếu là số , phải cất công trở lại đổi thêm lần nữa rồi."

      Nghe cậu tràn đạo lí, Thiển Thiển nghe được có chút sửng sốt, lúc lâu, mới hồi phục thần trí, mờ mịt gật đầu: "Oh......."

      ***

      Nghĩ đến việc nam nữ dạo phố mua quần áo quá là mờ ám rồi, lại đến hỏi Giang Đường, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân.

      Vừa nghe thấy Thiển Thiển Lục Diệp cũng cùng, hơn nữa mục đích của chuyến này là mua áo sơ mi và áo khoác cho Lục Diệp, Lâm Nhược Vân bèn lập tức bày ra bộ mặt "Thứ bảy sao? Thử bảy mình rất bận, mình phải học khiêu vũ, còn phải học piano nữa, có thời gian rồi, các cậu vẫn là tự mình dạo phố mua quần áo thôi hahahaha.", từ chối lời mời của Thiển Thiển.

      Mà Hạ Văn ăn xong rồi cũng bắt chước thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Diệp bên kia tràn đầy cảnh cáo, gian nan nuốt ngụm nước bọt, cười gượng với Thiển Thiển : "Hahaha, chiều thứ bảy hả? , rất khéo nha, mình, mình có việc bận rồi, có, có lỗi quá, Thiển Thiển......"

      Về phần Giang Đường......

      Kể từ sau khi lần trước tình thế cấp bách mà xấu Lục Diệp trước mặt mọi người, hai ngày nay Giang Đường đều đường vòng khi bắt gặp Lục Diệp. Tuy rằng cảm thấy mình cái gì sai hết, nhưng mà ...... ghánh nổi cái mặt lạnh như băng của Lục Diệp kia nha.

      Cũng chỉ có thể có lỗi với Thiển Thiển thôi.

      Vì thế.......

      mua quần áo vào chiều thứ bảy cũng chỉ có Lục Diệp và Thiển Thiển.

      Để tránh cho Thiển Thiển bớt xấu hổ, lần này Lục Diệp cố ý mang Tướng quân và Tướng quân phu nhân theo.

      Bởi vì do Nhạc Kỳ Sâm nhúng tay vào, có khoảng thời gian Thiển Thiển được gặp Tướng quân và Tướng quân phu nhân được, thình lình nhìn thấy Lục Diệp ngồi bên cạnh hai bảo bối đen mun kia, Thiển Thiển nhất thời cao hứng, nhất thời giao trái tim được tự nhiên kia quăng lên chín tầng mây, tiến lên ôm Tướng quân và Tướng quân phu nhân như ôm gấu bông.

      Qua khoảng hơn nửa năm cùng nhau, vợ chồng Tướng quân cũng sớm quen thuộc với Thiển Thiển rồi, và cũng vì mỗi ngày Lục Diệp đều mang đồ của Thiển Thiển cho chúng ngửi qua, chỉ vào trong hình kiên nhẫn dạy bọn chúng: "Có nhớ cái mùi mới vừa rồi , sai, chính là chị xinh đẹp này đây, sau này là vợ của ta, ngoài ra được quên ấy, lần sau gặp ấy cho phép cắn ấy đấy, biết .". Cùng với mỗi lần cùng Thiển Thiển đều cho chúng rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị, độ thân mật của Thiển Thiển và vợ chồng Tướng quân cũng sắp bằng với độ thân mật của Lục Diệp và chúng rồi.

      đợi Lục Diệp chuyện, Thiển Thiển cao hứng tự dắt Tướng quân và Tướng quân phu nhân vọt vào siêu thị luôn, mua khá nhiều thịt khô và cá hộp mà vợ chồng Tướng quân thích ăn, Thiển Thiển mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây phải để chơi đùa cùng Tướng quân và Tướng quân phu nhân.......

      "Lớp trưởng lớp trưởng, cậu xem này.......Mua đồ cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân xong rồi, có phải cậu cũng nên dẫn mình đến cửa hàng quần áo cậu thường mua rồi chứ?" Thiển Thiển ôm
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61: Dạo phố (hai)

      những câu xã giao đơn giản xong, Nhan Lâm ngồi xổm xuống xoa lên đầu Tướng quân và Tướng quân phu nhân, sau đó đứng dậy với nhân viên: "Hồng Hồng, mới đến đây có nửa năm thôi, cho nên biết, Tiểu Diêp là khách quen của cửa hàng, mẹ của nó......Là bạn tốt của tôi, Tướng quân và Tướng quân phu nhân cũng rất hiểu chuyện, cắn quần áo trong cửa hàng đâu, sau này có thấy bọn họ đến đây cũng đừng ngăn cản, nhớ kỹ chưa?"

      Lục Diệp nhàng nhìn nhân viên kia cái, vừa rồi cậu làm khó dễ , phải bởi vì cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân vào, mà bất mãn bởi vì giọng điệu khinh khỉnh của .

      nhân viên bị cậu nhìn đến mức cứng đờ người, vẻ mặt xấu hổ lên tiếng .

      "Từ từ chọn , biết thằng nhóc này bao lâu rồi chưa đến đây nữa, còn dẫn theo người.......bạn nữ. Cho nên hôm nay mặc kệ các con chọn cái gì, dì đều tính giá thấp nhất cho các con." Nhan Lâm cười tủm tỉm nhìn Thiển Thiển, nhưng lời lại nhắm vào Lục Diệp, "Vừa đúng hôm qua có về đợt hàng mới, ta thấy bên trong có vài cái váy rất thích hợp với bé này đây."

      "Hả?" Tại sao lại là rồi? Thiển Thiển vội lắc đầu, : " phải mua cho con đâu, là mua cho lớp trưởng, mua cho lớp trưởng!"

      Lớp trưởng?

      Nhan Lâm nghi ngờ nhìn Lục Diệp.

      Lục Diệp chỉ chính mình, ý là "Chính là con."

      Nhan Lâm gật gật đầu : "Quần áo nam ở bên cạnh đây thôi, tùy ý mà chọn lựa ."

      Lục Diệp với Thiển Thiển: "Cậu chọn giúp mình , mình vài câu với dì Nhan ."

      "Vậy mình tìm chỗ cho Tướng quân và Tướng quân phu nhân đứng cái ." Thiển Thiển .

      "Được."

      ***

      xong, Thiển Thiển liền đưa Tướng quân và Tướng quân phu nhân ra ngoài, Nhan Lâm vừa cười vừa nhìn hành động của hai người bọn họ, đợi Thiển Thiển rồi, mới hỏi: "Thế nào, còn muốn gì với ta sao?"

      "Phiền dì Nhan lấy vài cái váy thích hợp với Thiển Thiển ra cho con xem chút với." Lục Diệp hạ giọng .

      "Được rồi." Dì Nhan kéo dài giọng trả lời, liền xoay người đến khu đồ của nữ.

      Lục Diệp cũng đuổi theo Thiển Thiển.

      ***

      Thiển Thiển chỉ chọn quần áo cùng ba và trai thôi, mà hai cha con đều đại diện cho phái nam ấm áp, nụ cười ấm áp kết hợp với quần áo màu ấm áp, làm cho vừa nhìn hai người bọn họ rất đẹp.

      Mà khuôn mặt của Lục Diệp trời sinh có vẻ lạnh lùng rồi, mặc dù có cười lên nữa, vẻ lạnh lùng giữa hai vầng trán cũng đều mất được.

      Cho nên khí chất của Lục Diệp so với ba và trai của Thiển Thiển hoàn toàn trái ngược nhau.

      Thiển Thiển thể nghĩ nhiều như thế được, chỉ biết là mẹ chọn quần áo cho hai người là ba và trai mặc đều rất đẹp, cho nên họ đều mặc đồ theo ý của mẹ. Mà tại chọn đồ cho Lục Diệp, cũng dựa theo khuôn khổ của ba và trai để chọn quần áo.

      Lục Diệp nhận vài cái áo sơ mi từ tay của Thiển Thiển, nhìn lại, biểu tình bình tĩnh mặt suýt chút nữa bị phá hỏng, màu lam nhạt, màu cam nhạt, màu vàng nhạt.......

      Rốt cuộc gặp cậu mặc quần áo có màu sắc này khi nào vậy?

      Oán thầm oán thầm, cậu xem như có việc gì, cầm mấy cái áo sơ mi này vào phòng thử đồ.

      Sau khi thay áo trong phòng thử đồ xong, Lục Diệp cúi đầu nhìn cái áo sơ mi kẻ ô màu lam nhạt người của mình, nhịn được thở dài tiếng, cần nghĩ cũng biết
      [​IMG]
      Nhược Vân, Chrismelodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :