1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Pháp y phu nhân lạnh lùng - Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 6: XÍ NGHIỆP ĐÔNG GIA

      Đông Thu Luyện ngồi ở trong văn phòng cùng Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn đưa văn kiện cho Đông Thu Luyện xem, “ như vậy, bị phát ? Là ẩu đả của bang phái dẫn đến chết? Nhưng kết quả này tôi vẫn thể tiếp nhận!”

      “Đây là kết quả sau cùng!” Ánh mắt của Đông Thu Luyện cũng nhìn lên, chỉ đảo đảo tài liệu trong tay, văn kiện này là bên cảnh sát đưa đến, đó là toàn bộ ảnh chụp của người chết, kể cả ảnh chụp của trường vụ án, vài ngày nay Đông Thu Luyện được nghỉ ngơi tốt!

      Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu, còn cách nào mới tìm Đông Thu Luyện, coi như là bọn họ biết nhau từ , nhưng từ sau chuyện kia tính tình của Đông Thu Luyện liền biến thành thế này, chính cũng biết nên với cái gì, “ ta là người là chúng tôi tỉ mỉ chọn lựa, mọi phương diện đều là tốt nhất, làm sao có thể chết bởi chuyện ẩu bang phái dễ dàng như vậy!”

      “Người bên kia chính là nhắm vào ta, báo cáo của tôi rất ràng!”

      “Ở đâu ràng, kết luận của phải là bị người khác cố ý giết chết, là chết ngoài ý muốn, ở đâu ràng!” Cuối cùng Lệnh Hồ Càn nhịn được nữa, thanh tự giác lớn lên, Đông Thu Luyện cũng có phản ứng nào, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lệnh Hồ Càn!

      “Gần đây nhường như có chút nóng tính thêm, chuyện lớn như vậy là tốt cho thân thể của !” Lời này của Đông Thu Luyện thể nghi ngờ chính là đổ dầu vào lửa, nhưng Lệnh Hồ Càn lại thể phát hoả, chỉ có thể nghẹn mà ngồi xuống, tận lực nén thanh của mình, “Vậy được, kể tóm lượt lại quá trình tử vong của ta !”

      “Vết thương trí mạng là đầu, miệng vết thương trúng đến họp sọ, làm cho họp sọ bị vỡ mà chết, vết thương lớn người có rất nhiều, đều là những vết thương đáng kể là những vết thương trí mạng, nhưng khi ta còn sống bị người khác tiêm loại thuốc độc mới, nhưng sau khi chết vì để người ta phát nên bị tiêm lượng lớn ma tuý để che giấu việc khi ta còn sống bị người ta tiêm thuốc độc!”

      “Thuốc độc mới?” Đột nhiên Lệnh Hồ Càn nghĩ đến cái gì đó, tựa như hiểu, nhìn Đông Thu Luyện vẫn là bộ dáng tỉ
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 7: CHA CON ĐÔNG GIA


      Buổi chiều, Tiêu Hàn vừa kết thúc hội nghị trở lại phòng làm việc của , nhìn thấy Tiêu Dịch ngủ trong phòng nghỉ của phòng làm việc, Tiêu Hàn cởi quần áo của Tiêu Dịch ra, đem Tiêu Dịch ôm lấy: “Ba..” Tiêu Dịch tựa hồ bị đánh thức, dụi dụi mắt, nhưng lại còn buồn ngủ, “Ba trở lại!”

      Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, hôn lên khuôn mặt nhắn của Tiêu Dịch cái, “Ngoan ngủ tiếp chút nữa , đợi lát nữa ba dẫn con ăn cơm!”

      Tiêu Dịch nhu thuận gật đầu, Tiêu Dịch điều chỉnh nhiệt độ trong phòng sau đó đóng cửa rời khỏi, Tiêu Dịch lại ngồi dậy, mở máy tính, bên kia xuất người đàn ông lớn tuổi, khoảng 70 tuổi, nhưng tinh thần lại vô cùng khoẻ mạnh, nhất là ánh mắt nhìn kia cùng Tiêu Dịch hết sức tương tự, chỉ là màu sắc con ngươi giống nhau mà thôi!

      “Sao lại dễ dàng trốn được tiểu tử thúi kia, có phải tiểu tử thúi kia bắt nạt cháu !” Lão gia tử chuyện hết sức cứng cáp hữu lực, hoàn toàn giống như ông lão 70 tuổi, người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ngồi cạnh ông lão, cùng Tiêu Hàn có bảy phần tương tự, đây là ba của Tiêu Hàn còn ông lão kia là ông nội của Tiêu Hàn!

      “Ông cố, ba mới có bắt nạt cháu, cháu cho ông biết, ở nơi này có rất nhiều chỗ chơi, cháu ở chỗ này chơi rất nhiều chỗ đó…” Tiêu Dịch giống như phô trương chọc cho hai người bên kia vui vẻ!

      Bên này, Tiêu Hàn vừa ra ngoài Quý Viễn liền chạy đến, “Tổng giám đốc, Đông tổng cùng quản lí tới, họ ở phòng tiếp khách!” Tiêu Hàn gật đầu , “Quản lí? Là ai?”

      “Là con thứ của Đông gia – Đông Thanh Tư!” Tiêu Hàn vẫn cười tiếng, Đông gia muốn đem xí nghiệp nắm vững trong lòng bàn tay sao, , nếu là năm năm trước xí nghiệp của Đông gia có thế làm cho Tiêu Hàn cân nhắc chút có thể thể đắc tội được, nhưng tại rất ràng là cần, năm năm sau xí nghiệp của Đông gia còn mạnh mẽ như trước, nếu dựa vào quan hệ của Lệnh Hồ gia, chừng bị người khác xơi tái rồi!

      “Tiểu tổng!” Tiêu Hàn vào phòng tiếp khách, Đông Tu nhìn thấy Tiêu Hàn liền cười đứng lên, “Tiêu tổng!” Người chuyện là hơn hai mươi, cách ăn mặc chỉnh chu, trang phục công sở vừa người làm cho Tiêu Hàn nhớ đến người phụ nữ kia, Tiêu Hàn chỉ cười, “Đông tổng, đợi lâu!”

      phải phải, Tiêu Hàn có thể rút ra thời gian gặp mặt chúng tôi, chúng tôi thập phần cảm kích…” Lời qua lại, Tiêu Hàn đều có thể tiến lui thoả đáng, Đông Tu phải là lần đầu tiên cùng Tiêu Hàn giao thiệp, lần đầu tiên thấy Tiêu Hàn là 5 năm trước, nhưng bây giờ Tiêu Hàn so với khi đó càng thành thục, gặp ai cũng là ba phần cười, nhưng đây mới là chỗ lợi hại của Tiêu Hàn, có thể làm cho người khác vứt tính mạng!

      Đây cũng là lí do là ông ta dám đắc tội với Tiêu Hàn, chỉ bởi vì sau lưng ta là Tiêu gia, mà còn vì Tiêu Hàn là người mà ông giờ cầu cạnh!

      Đông Thanh Tư có vốc người rất khá, cao 1m65, chân mang đôi giày cao 5 - 6cm, xinh đẹp động lòng người, nhất là khi cười tiếng ở hai bên gò má xuất hai cái lúm đồng tiền , làm cho người ta hết sức thích, hơn nữa Đông Thanh Tư biết bản thân ả có ưu điểm cùng sở trường là gì, chiếm được ít tình cảm của các thiếu gia! Hai mắt mở to thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, nhưng lại lộ ra thẹn thùng của thiếu nữ!

      rất tuấn tú, Đông Thanh Tư nhìn qua nhiều người đẹp trai, nhưng bộ dáng giống như Tiêu Hàn là lần đầu tiên, tà mị cùng ôn nhuận được thể rất tốt người ta, nhất là đôi mắt màu lam mị hoặc lòng người, Đông Thanh Tư tự nhủ trong lòng phải nắm được người đàn ông này!

      Chị của ả bằng ả nhưng lại được gã cho đại thiếu gia của Lệnh Hồ, về sau vinh hoa phú quý, ả chỉ có bộ dáng xinh xắn lại có học thức, tuổi được ngồi lên vị trí quản lí, cũng chỉ có ả mới xứng đôi với Tiêu Hàn! Đông Thanh Tư nhìn Tiêu Hàn lại tiếp tục mộng đẹp của bản thân!

      Đông Thanh Tư cũng nghe Tiêu Hàn có con trai, nhưng Đông Thanh Tư để ý, đứa trẻ đó nhất định là do người phụ nữ sinh sau lưng , nếu mà ả được gả cho Tiêu Hàn, đứa trẻ đó trở thành mối uy hiếp, Đông Thanh Tư tính toán rất cẩn thận!

      “Tiêu tổng, cậu xem sắc trời còn sớm, có muốn dùng bữa cơm!” Đông Tu vốn tiện mở miệng, nếu lúc nữa Tiêu Hàn có việc bận sao, nhưng Đông Thanh Tư lại đưa chân liên tục đá Đông Tu, ý của con ông ta hết sức ràng, nhất định là coi trọng Tiêu Hàn, nếu hai người có thể đến với nhau đây chính là chuyện tốt nha, việc của ông cũng có thể dễ dàng hoàn thành!

      Nhìn toàn bộ người ở thành phố C, người có thể sánh với con ưu tú của ông ta chỉ có thể đếm đầu ngón tay, con ông ta cùng Tiêu Hàn có chút khả năng!

      Tiêu Hàn cười cười, nhưng làm cho ả thấy tâm tư của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn chỉ đưa tay nhìn đồng hồ, đây là thói quen của Tiêu Hàn, “Có thể, coi như là ăn mừng chúng ta đạt được hiệp nghị, ngày mai có người đưa hiệp nghị này qua, con trai tôi còn trong phòng làm việc, Đông tổng cùng Đông quản lí nếu ngại trước , tôi lát nữa đến!”

      Đông Thanh Tư muốn cùng Tiêu Hàn, nhiều như vậy chỉ mong cơ hội đến gần Tiêu Hàn, đợi đến khi Tiêu Hàn rời , Đông Thanh Tư trừng mắt nhìn Đông Tu: “Ba, sau lại ngăn cản con!”

      “Tiêu Hàn là ai, có dạng phụ nữ nào mà ta chưa gặp qua, phụ nữ tự đưa đến cửa rất nhiều, con vội vã như vậy làm gì, làm cho ta coi thường con!” Lời Đông Tư vừa cũng làm cho Đông Thanh Tư ngẫm lại, xác thực là có đạo lí này, muốn nhưng ăn được, như vậy bản thân ả mới có thể đến gần tâm của Tiêu Hàn, Đông Thanh tư cười kéo tay của Đông Tu: “Ba là tốt nhất, ba hiểu con nhất!”

      “Ba thương con thương ai, là, chúng ta trước thôi!” xong liền rời , biết được đoạn đối thoại này bị Tiêu Hàn nghe hết, Tiêu Hàn đem máy theo dõi máy tính tắt , đúng là tham lam, nhưng mà chỉ là lòng tham của phụ nữ, còn mưu toan gả vào Tiêu gia, cũng nhìn bản thân có bao nhiêu cân lượng!

      Tiêu Hàn vào phòng ngủ, Tiêu Dịch tự mặc quần áo chỉnh chu ngồi giường: “Ba, thời gian của ba rời khỏi là 2 tiếng lẻ năm phút!” Tiêu Dịch vểnh cái miệng nhìn Tiêu Hàn!

      Tiêu Hàn biết thói quen dẫu môi là học của ai, Tiêu Hàn chỉ cười, đưa tay ôm Tiêu Dịch vào lòng, Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện ôm giống nhau. Đông Thu Luyện ôm rất ấm áp thoải mái, Tiêu Hàn ôm rất ấm áp, nhưng lại làm cho Tiêu Dịch có cảm giác hết sức thoả mãn, nhất khuôn mặt đầy vẻ nuông chiều làm cho Tiêu Dịch cảm thấy ba của cậu tốt!

      “Làm tiểu thiếu gia đợi lâu, thôi, dẫn con ăn ngon!” Tiêu Hàn cười ôm Tiêu Dịch ra ngoài!

      ~HẾT CHƯƠNG 7~

      CHƯƠNG 8: KẾT HÔN LÀ CHUYỆN NHÀ TÔI



      Editor: Nguyễn Hân Di

      Đông Thanh Tư cùng Đông Tu ngồi trong phòng ăn đợi hơn nữa tiếng, Đông Thanh Tư có chút nhịn được : "Ba, ta phải là cố ý chứ !"

      "Chúng ta cầu cạnh ta, đợi chút có làm sao, con chính là ngồi yên, ba sớm với con, chị của con mặc dù có học cao như con, nhưng chị của con đủ kiên nhẫn, nếu sao có thể gả vào Lệnh Hồ gia !"
      Đông Tu nhàng cảnh cáo Đông Thanh Tư, nhưng nặng lời nào, "Nếu phải Lệnh Hồ Càn phản đối quyết liệt như vậy, chừng chị của con sớm gả cho Lệnh Hồ Mặc !"

      "Lệnh Hồ Càn !" Đông Thanh Tư miệng nhàng lẩm bẩm , trong đầu xuất người đàn ông với tư thế oai hùng cao ngất, "Chị gả sao, Lệnh Hồ gia cũng chào đón chị ấy!"

      Quan hệ của Đông Thanh Tư cùng chị ruột của ả là Đông Thanh Nhiên tốt như bên ngoài, hai người chỉ hơn kém nhau 2 tuổi, nhưng Đông Thanh Nhiên là con trưởng, cho nên Đông Thanh Tư thể nhượng bộ, hơn nữa Đông Thanh Tư mọi thứ đều tốt, rất được vợ chồng Đông Tu thích, tất nhiên cũng chèn ép Đông Thanh Nhiên bậc !

      Nhưng Đông Thanh Nhiên thế nhưng lại được gả cho Lệnh Hồ Mặc, đây quả làm cho Đông Thanh Tư cảm thấy thể vui nổi, Lệnh Hồ gia ở thành phố C tầm thường, Lệnh Hồ gia đời đời kiếp kiếp đều giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, ngoại trừ Lệnh Hồ Mặc làm thương gia, cha của Lệnh Hồ Mặc là tư lệnh của bộ quân khu nào đó, em trai của Lệnh Hồ Càn tuổi còn trẻ nhưng lại là thượng tá trong quân đội, cho nên Lệnh Hồ gia ở Hoa Hạ là gia tộc lớn !

      "Các người đợi lâu, xin lỗi!" Khi phục vụ mở cửa, cha con họ Đông nhìn thây Tiêu Hàn ôm đứa trẻ khoảng 4 - 5 tuổi, theo sau Tiêu Hàn là trợ lí Quý Viễn, trong tay Quý Viễn cầm đồ của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch vốn hà hơi ngớt, đột nhiên nhìn thấy hai người ngồi kia, tựa như hào hứng, tò mò nhìn chằm chằm hai người !

      "Chào bác, chào dì!" Tiêu Dịch ngọt ngào gọi tiếng, Đông Tu cười nhìn hai người có bảy tám phần giống nhau, thế lực của Tiêu gia lớn, ánh chụp của phóng viên cũng dám đăng báo, vốn Đông Tu còn tưởng rằng là con riêng, nhưng bây giờ nhìn tựa như là phải!

      Tiêu Dịch cười tủm tỉm tuỳ ý đến hai người Đông gia quan sát, Tiêu Dịch kéo kéo tóc đầu vì do ngủ nên có chút dựng lên, Tiêu Dịch đưa tay đè tóc, cái mũi thanh tú tự giác hắt hơi cái, bàn tay non mềm vuốt mũi, đôi mắt màu lam mở lớn, hết sức đáng , "Tiêu tổng, con của ngài rất đáng !"

      Tiêu Hàn cười tiếng, ôm Tiêu Dịch ngồi xuống, Tiêu Hàn ngồi bên cạnh Đông Tu, Đông Tu ngồi bên cạnh Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư tuổi lớn nhưng lại bị Tiêu Dịch kêu tiếng dì, khi bị gọi sững sờ, nhìn Tiêu Dịch lúc này như tiểu thiếu gia chân chính ở bên có Quý Viễn hầu hạ, thỉnh thoảng gật đầu hoặc là cái gì đó, giống như là đại nhân !

      Ả vốn tưởng tiểu tử đó con riêng uy hiếp ả, nhưng giờ lại tựa như phải như vậy, nhìn thấy được Tiêu Hàn hết sức thương đứa bé này, quan trọng hơn đứa bé này được gia giáo rất tốt, phải là gia đình nghèo có thể bồi dưỡng ra được !

      Sau hồi hàn huyên, phục vụ mang thức ăn vào, cha con họ Đông nhìn chằm chằm hai người rời mắt, cầm đũa, gắp thức ăn, nhíu mày, uống nước…
      Thần thái cùng động tác của hai cha con ( Tiêu Hàn và Tiêu Dịch) căn bản là giống nhau như đúc, tựa như trải qua nhiều cuộc huấn luyện !

      Kỳ cũng trách được, từ Tiêu Dịch theo bên cạnh lão gia tử, cũng chính là cha của Tiêu Hàn, mọi giáo dưỡng gì đó đều làm tốt, quy củ của Tiêu gia đều hết sức nghiêm khắc, quy củ đều là bồi dưỡng ra được, nhưng thói quen có thể là thiên tính của cha con !

      "Dì, sao ăn cơm ? Giảm cân sao ?" Tiêu Dịch nhìn Tiêu Hàn đem phần của rau cải đặt ở trước mặt của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch tự giác nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, "Ba, người ta vừa rồi ăn rau rồi !"

      "Con có ăn hay , ba biết, trẻ con nên kén ăn !" Tiêu Hàn xong gắp phần bông cải xanh đặt trong chén của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch gắp bông cải xanh lên nhìn Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư cười , " có, vừa rồi dì ăn liên tục, chỉ có con chú ý mà thôi !"

      "A… " Tiêu Dịch xong cũng cúi đầu nhìn bông cải xanh trong chén mà đâm đâm, lá rau muốn nát hết, "Ba, con cảm thấy hôm nay con bổ sung vitamin nhiều, cần bổ sung nữa, phần rau này ba ăn !"

      Tiêu Dịch xong như tên trộm chuẩn bị đem phần rau kia bị râu đâm nát đặt ở trong chén của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ưu nhã uống ngụm rượu đỏ, "Hôm nay con ăn ít kẹo, nếu ba đem chuyện này với mẹ con…" Tiêu Hàn nhìn Tiêu Dịch cầm đũa giơ giữa trung sau đó lại đưa về chén của cậu, Tiêu Dịch bất mãn quệt mồn, "Hừ… Thực ngây thơ, ông nội , trẻ con mới thích mách lẽo !"

      "Con tiểu tử này, đừng được voi đòi tiên, ba là giám sát con a !" Tiêu Hàn xong hướng về phía Tiêu Dịch giơ " quả đấm ", Tiêu Dịch lại vuốt vuốt tóc bản thân !

      "Con chỉ là , ông cố cũng , chơi với nhau nên mách lẽo, tại con muốn chơi với ba nữa !" Cái miệng nhắn của Tiêu Dịch ngừng , nhưng lại ăn phần rau trong chén !

      Nhìn hành động của hai cha con, trong lòng của hai cha con Đông gia có chút khó chịu, Đông Tu lại cười tiếng, "Tiêu tổng khi nào kết hôn, thế nào mà chúng tôi biết a !"

      "Ba cùng mẹ kết hôn cần phải thông báo cho mọi người hết chứ !" Tiêu Dịch vốn vui, quệt mồm trả lời Đông Tu, mặt tươi cười của Đông Tu nhịn được co rút, chỉ có thể phẫn nộ cười tiếng, Tiêu Hàn trừng Tiêu Dịch cái, "Tại sao lại cùng bác Đông chuyện như vậy !" Nhưng rất là Tiêu Hàn tức giận !

      Nhưng với thái độ của Tiêu Hàn gián tiếp thừa nhận chính mình kết hôn, tin tức này làm trong lòng cha con Đông gia hai người nổ oanh, Đông Tu là lão hồ ly, biểu ràng, ngược lại Đông Thanh Tư giống vậy, Đông Thanh Tư vốn hết sức hài lòng Tiêu Hàn, cảm thấy chỉ có người đàn ông mới xứng đôi với ả ta, làm sao có thể tiếp nhận được người đàn ông kết hôn, ra đứa này căn bản phải là con riêng !

      "Tiêu tổng thế nào lại cho người khác biết …" Sắc mặt Đông Thanh Tư có chút khó coi !

      "Đây là chuyện của nhà tôi, còn nữa, mẹ của tiểu Dịch cũng thích xuất trước mặt mọi người !" Tiêu Hàn vừa vừa lấy khăn giấy giúp Tiêu Dịch lau miệng, Tiêu Dịch nhìn hai người đối diện, cố làm ra vẻ ngây thơ , "Bác, dì, sắc mặt của hai người rất khó coi nha, có phải bị bệnh rồi sao !"

      " có, sao lại bị bệnh, con tên là Tiểu Dịch sao ?" Đông Thanh Tư cố làm ra vẻ mặt nịnh nọt, Đông Thanh Tư đối với vẻ ngoài của ả hết sức vừa lòng, ả tin tưởng chỉ còn ả cố gắng, nhất định có được Tiêu Hàn !

      "Đúng vậy, vậy dì tên gì ?" Tiêu Dịch hướng về Đông Thanh Tư cười ngọt ngào, Đông Thanh Tư chỉ cảm thấy đứa bé này nhất định rất thích ả, nhưng Tiêu Hàn cùng Quý Viễn lại cho là vậy, Tiêu Dịch kế thừa tính cách của ba mẹ, khi lạnh lùng lại giống như Đông Thu Luyện, nhưng nếu là trong lòng tính toán chuyện gì lại giống Tiêu Hàn, bộ dáng này giống như con tiểu hồ ly !

      "Dì tên là Đông Thanh Tư !" Đông Thanh Tư xong liền cố ý ngồi cạnh Tiêu Dịch, bộ dáng giống như là ba người bọn họ là người nhà, Đông Thanh Tư đưa này nhéo nhéo mặt Tiêu Dịch,"Tiểu Dịch đáng !"

      "Cám ơn dì, mẹ cho người lạ chạm vào mình, nếu dễ dàng bị lừa rồi bán !"Tiêu Dịch xong lấy khăn giấy lau ở chỗ bị Đông Thanh Tư nhéo, " Sao lại cảm thấy như có bị dính gì đó, khó chịu, ba, ba xem chút, có phải có thứ gì đó ?"

      ~HẾT CHƯƠNG 8~

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 9: MAU KHEN NGỢI CON

      có nha, có phải bị dị ứng ?” Tiêu Hàn ôm lấy Tiêu Dịch, hướng về phía cha con Đông gia ngượng ngùng cười, “Ngượng ngùng! Thằng bé thoải mái, chúng tôi rời trước, bữa cơm này ghi cho tôi!” xong, ba người nhanh chóng rời như trận gió, hai cha con họ Đông đứng như vậy đến nữa ngày mới lấy lại được tinh thần!

      “Tiêu Hàn quả nhiên là danh bất hư truyền, coi như là hai nhà hợp tác ba vẫn thể đoán được ta muốn gì!” Đông Tu thở dài, nếu có thể ôm được cây cổ thụ Tiêu gia này, Đông gia phồn vinh lâu dài, nhưng mà…

      “Con mặc kệ, người đàn bà kia nếu so với con chắc chắn là tốt, con nhất định ngồi lên vị trí Tiêu phu nhân! Nếu Tiêu gia dám để người đàn bà đó lộ diện, đến cả hôn lễ cũng bí mật, nếu có điều gì mờ ám sao lại bí mật, chính là người đàn bà kia có bản lĩnh, con tin, còn có ai xứng với ấy!” Đông Thanh Tư mơ mộng!

      Bên này Tiêu Hàn vừa mới ôm Tiêu Dịch lên xe, liền nhàng vỗ cái vào mông của Tiêu Dịch, “Tên tiểu quỷ con, ba nghe chút, có phải con chán ghét bọn họ ?”

      , hai cha con ở cùng với nhau thời gian chưa lâu, nhưng Tiêu Hàn ở thương trường bao nhiêu năm, điểm này của Tiêu Dịch sao có thể giấu được Tiêu Hàn , Tiêu Dịch cười hì hì nịnh nọt đưa tay ôm Tiêu Hàn, “Ba, bọn họ rất đáng ghét, ba biết bọn họ chính là cáo chúc tết gà hay sao?”

      Tiêu Hàn nghe được ý này liền sửng sờ, ra trong mắt con trai chính là con “gà” “Sao con biết họ giả tạo?”

      “Con biết nha, ba cùng chú Bạch chuyện, con đều nghe được, hai người ông già kia là lão hồ ly, ba đừng thấy con là đứa trẻ liền cho rằng là con hiểu!” Ánh mắt của Tiêu Dịch muốn , mau khen ngợi con , mau đến khen con , ba thấy con lợi hại!

      Tiêu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, việc này, khó trách lão gia tử lại thích…

      Đông Thu Luyện ngồi xe quân đội, rất nhanh ra khỏi quân doanh, đường còn nhận được tin nhắn của Lệnh Hồ Càn: “Tiểu Luyện, ba mẹ rất nhớ , cũng lâu rồi bái tế bác trai bác , khi hết bận chúng ta cùng bái tế bọn họ!”

      Đông Thu Luyện ngồi ở ghế sau xe, nhắm mắt lại, trong đầu rất loạn, 5 năm có về, thành phố C thay đổi rất nhiều,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 10: THỜI GIAN TỬ VONG CHÍNH XÁC


      lần nữa Đông Thu Luyện ra là buổi tối, cảnh sát đến : “Triệu đội trưởng có , đợi ngài ra liền dẫn ngài ăn cơm, ở đây chúng tôi chỉ có căn tin, mong ngài bỏ qua!” Thực ra thức ăn ở cục cảnh sát cũng tệ lắm, hai năm trước khi mọi người làm thêm giờ đều ăn ở bên ngoài, lâu dần trong cục cũng chi ngân sách để xây căn tin, hết sức thuận tiện, vô luận là trễ thế nào cũng có cơm ăn!

      “Ừm” Đông Thu Luyện đưa tay vuốt vuốt mi tâm, “ lát nữa gọi người trong cục pháp y đến, tôi có chuyện muốn !” Bạch Thiếu Ngôn lúc này ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân có chút sức lực nào, khi bọn họ đến đây mất 3 tiếng, có hơn 2 tiếng là đường gập ghềnh, trong lòng cảm thấy thoải mái!

      Khi vào giải phẫu thấy những thi thể này, nhất thời nhịn được liền phun ra ngoài, Đông Thu Luyện lạnh nhạt liếc cậu cái, “Nhanh dọn dẹp, đừng làm ô nhiễm thi thể!” Bạch Thiếu Ngôn nhất thời cảm thấy hết sức oan ức!

      Kỳ thực, thể trách cậu nha, hung thủ quả là phát điên, những thi thể này hết sức thê thảm, chính Đông Thu Luyện là người có kinh nghiệm phong phú nhưng khi nhìn những thi thể này cũng muốn nôn, đặc biệt là những đứa trẻ này lớn hơn con , mặc dù Đông Thu Luyện lạnh lùng như thế trong lòng cũng khó tránh khỏi xúc động!

      Chẳng trách cấp cứ quan sát chặt chẽ đến vậy, tiếc sử dụng thế lực lớn cùng quân đội cướp người, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đến căn tin, lúc này cũng gần 8 giờ nhưng người ở căn tin rất nhiều, người cảnh sát theo Đông Thu Luyện giải thích: “Triệu đội trưởng phát ít manh mối, vừa mới cho bọn họ ra ngoài, những người đó đều là người của tổ trọng án!”

      Đông Thu Luyện chỉ qua loa nhìn bọn họ chút, nhìn ra được khuôn mặt của bọn họ đều lên vẻ mệt mỏi, nhưng lại mơ hồ mang theo chút vui sướng, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn tìm chỗ tuỳ ý ngồi xuống, lúc này Triệu Minh tới, vội vã, thể chuẩn xác chính là xông tới, vọt đến chỗ của Đông Thu Luyện liền dừng lại, thở hổn hển từng ngụm: “Sao điều tra xe đông lạnh?”

      “Triệu đội trưởng, ngài ngồi xuống trước , trước hết nên để lão sư ăn cơm trước, ngoại trừ ăn sáng đến giờ thầy tôi chưa ăn gì hết, lát nữa còn phải vào phòng giãi phẫu!” Bạch Thiếu Ngôn cười mời Triệu Minh ngồi xuống, Triệu Minh thấy Đông Thu Luyện cũng ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng ăn cơm, trước mặt ràng là cải trắng đậu phụ, cải xanh xào thịt, nhưng sao khi nhìn ăn giống như là ăn sơn hào hải vị, Đông Thu Luyện nâng tay hay nhấc chân đều ưu nhã như vậy, nhanh chậm, nhưng lại làm người ta nhìn cảm thấy vui lòng!

      Triệu Minh là tổ trưởng tổ trọng án, là đại đội trưởng của khoa hình trinh sát, bọn họ xem trọng nhất là hiệu suất, lúc bọn họ theo dõi nghi phạm mọi bữa chỉ có bánh mì cùng mì tôm, hơn nữa trong đội đàn ông chiếm đa số, ăn cơm đều như hùm như sói, đâu giống như Đông Thu Luyện tại, Đông Thu Luyện coi như cũng được , nhưng Bạch Thiếu Ngôn cũng ung dung ăn cớm, dáng vẻ hai người như đúc, đều rất tao nhã!

      Triệu Minh có chút nóng nãy, vất vã mới có chút manh mối, phải nắm chắt thời gian, kẻ đó cực kì hung ác, để đảm bảo rằng thể tìm người khác để ra tay, Triệu Minh chăm chú nhìn Đông Thu Luyện, dưới ánh mắt nóng rực của Triệu Minh Đông Thu Luyện vẫn duy trì tốc độ ăn như cũ, lại ung dung lấy khăn tay ra lau miệng: “Triệu đội trưởng, nếu có chuyện bây giờ có thể !”

      Đông Thu Luyện giơ tay nhìn đồng hồ, “8h30 tôi muốn vào phòng giải phẫu, còn 20 phút!”

      Triệu Minh chỉ vô thức liếc nhìn đồng hồ tay của Đông Thu Luyện, trước đó vài ngày Triệu Minh mới phá án đồng thời bắt luôn người tham ô, Triệu Minh nhìn kiểu đồng hồ đó có chút quen mắt, ít nhất cũng mấy trăm vạn, nghề phát y dễ kiến tiền như vậy sao? Nhưng cũng chỉ hơi nghi ngờ, Triệu Minh liền bắt đầu vào việc chính: “Sao chúng ta phải điều tra xe đông lạnh?”

      “Tôi thấy ảnh chụp trường, cùng ảnh chụp của các pháp y trước đây, và ảnh chụp của máu, máu của những đứa trẻ đó bình thường, cũng biết là khi ở nhiệt độ lạnh tốc độ máu chảy chậm , đồng thời cũng có thể là thời gian tử vong là chính xác, tôi tin rằng đến giờ các cũng chút manh mối nào đúng ?” Lời này của Đông Thu Luyện chính là trúng điều trong lòng của Triệu Minh!

      “Vì thời gian tử vong suy đoán đúng, thời gian tử vong là sớm hai ngày, mà các lại điều tra ở hai ngày sau, làm sao phát được manh mối!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này cũng ăn xong, uống ngụm nước: “Lão sư, tôi lấy trái cây là người!” Đông Thu Luyện nhàng gật đầu!

      Kỳ thực lời của Bạch Thiếu Ngôn giống như cây búa nện vào lòng của Triệu Minh, đột nhiên Triệu Minh cảm thấy những điều tra trước đây của về vô dụng.

      “Thân phận người chết chưa xác định được, là vì bộ mặt bị tổn thương, các có thể tìm trẻ em lang thang, trẻ em ăn xin, …” Đông Thu Luyện ung dung , “Có đứa trẻ đầu gối có vết thương, giống như là quỳ lâu xuống đất mà hình thành, gia đình bình thường làm như vậy, hơn nữa các cũng có nhận được tin tức của trẻ em bị lạc, nên thay đối điều tra sang hướng khác !”

      Triệu Minh như được Đông Thu Luyện đẩy ra khỏi sương mù, tựa như có phương hướng điều tra mói, quả là danh bất hư truyền, khó trách cấp nhất định phải mời được Đông Thu Luyện, xem ra tuổi tác quyết định được mọi chuyện, tuổi còn trẻ, lại còn xinh đẹp, nghĩ đến kinh nghiệm phong phú như vậy!

      “Vì sao tôi là xe đông lạnh, vì khi vận chuyển thi thể hết sức nguy hiểm hơn nữa còn phải vô cùng cẩn thận, nếu để lại dấu vết dễ bị phát , huống hồ muốn giữ xác phải có thiết bị đông lạnh, xe đông lạnh dễ bị người khác nghi ngờ, nếu ta gây án xe các cũng thể tìm được địa điểm thực !” Đông Thu Luyện phân tích đâu ra đấy!

      “Triệu đội trưởng, có biến!” Giọng vô cùng hùng hậu của người đàn ông chạy đến, làn da bị phơi nắng nên cực kì đen, nhưng ánh mắt rất có thần, nhìn Đông Thu Luyện có chút thẹn thùng, Triệu Minh đánh cái vào vai của : “Thằng nhóc con, đem tâm tư thu lại, đây là Đông pháp y được mời tới!”

      “Đông pháp y!” Tiểu tử hướng về Đông Thu Luyện cười cái, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Triệu đội trưởng, ở Tây giao chúng tôi tìm được chiếc xe đông lạnh, bên trong xe có ai, thế nhưng hơi lạnh lại thoát ra, hơn nữa tôi còn tìm thấy cái này…” xong, đem túi văn kiện trong tay giao cho Triệu Minh, Triệu Minh ở túi văn kiện ra, đôi mắt chợt loé, sau đó đưa cho Đông Thu Luyện, thế nhưng Đông Thu Luyện cũng có biểu nào, “Làm phiền Triệu đội trưởng mang đồ đến phòng giải phẫu!”

      xong liền trực tiếp rời , trong tay Bạch Thiếu Ngôn cầm hộp trong đó chứa các lại trái cây, mặt còn có tương salad, thấy Triệu đội trưởng cùng cảnh sát đen kia nhìn cậu, lại nhìn chằm chằm hộp đừng trái cây, chỉ cười: “Khi lão sư mệt mỏi thích ăn trái cây, tôi trước, các người nhanh lên !”

      Triệu Minh cùng người cảnh sát lại liếc nhìn nhau nhưng gì, bọn họ chú ý phải là vì cái khác, mà là đó có hình Spongebob Squarepant (Bọt biển cục cưng)*, mà Bạch Thiếu Ngôn lại cầm hộp có hình như vậy, có chút quái dị được!

      *Spongebob Squarepant* là cái con bọt biển hoạt hình màu vàng á


      ~HẾT CHƯƠNG 10~
      Phương Lăng, ly sắcChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 11: GẶP ĐƯỢC NGƯỜI QUEN

      “Lão sư, có phải tìm được bộ phận nào đó của thi thể !” Bạch Thiếu Ngôn nhìn cảnh sát ra ngoài, “Chúng ta trường sao?”

      cần, các bộ phận đông lại được trọn vẹn, đó đều bị đông đá, dựa theo thủ pháp gây án của hung thủ, đó hẳn là để lại chứng cứ nào, để bọn họ mang đến cũng như vậy! Cậu thay quần áo, tôi có vài lời muốn cùng vị pháp y này chuyện!” Đông Thu Luyện nhìn người đàn ông trung niên trước mặt !

      Đưa tay ôm lấy người đàn ông trung niên, “Chú Tôn, lâu gặp!” Tôn Chính cũng cười tiếng, đưa tay ôm lấy Đông Thu Luyện, “Nhiều năm rồi thấy, thấy cháu sống tốt như vậy, chú cũng lòng, nha đầu cháu, tại là ngôi sao sáng của giới pháp y, chớp mắt cái nhiều năm!” Tôn Chính nhìn Đông Thu Luyện từ xuống dưới: “Những năm nay, cháu sống thế nào hả!”

      “Cháu rất tốt, ba sắp xếp cho cháu nơi rất tốt, chú cần lo lắng, nhưng sao chú vẫn ở lại cục cảnh sát, cháu cho rằng dựa vào lý lịch của chú ở nơi này!” Đông Thu Luyện kéo Tôn Chính ngồi xuống sô pha.

      “Kể từ lúc năm năm trước, sau khi Đông gia gặp biến cố, những người có giao tình tốt với ba của cháu ai có kết quả tốt, bọn họ chĩa súng bắn vào chim đầu đàn, bằng chú ở cục cảnh sát, đãi ngộ rất tốt, ổn định, nhiều năm như vậy, kỳ chú cũng nỡ rời !” Đôi mắt của Đông Thu Luyện co lại, thở dài: “Chú Tôn, xin lỗi, đều do nhà của con liên luỵ chú!”

      “Cái gì là liên luỵ hay liên luỵ, chú nhận được nhiều chiếu cố của ba cháu mới có chú của ngày hôm nay, chú cảm thấy hết sức hài lòng, có bất kì bất mãn nào, chỉ là thấy khổ cho cháu!” Tôn Chính khẽ thở dài cái, hai người hàn huyên hồi, Đông Thu Luyện liền lấy ra chồng tài liệu, “Đây là chút tài liệu, làm phiền chú sửa lại chút, lát nữa cháu còn phải đến phòng giải phẫu!”

      “Được, vấn đề, chuyện này chú vẫn có thể làm được, cháu mau , đến khi vụ án này kết thúc, cháu đến nhà chú ăn cơm, dì cũng rất nhớ cháu!” Đông Thu Luyện gật đầu, con mắt lành lạnh lại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :