1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Bắt đầu triển khai kế hoạch lớn

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Lý Việt lên tiếng, mọi người đều lần lượt khỏi, lúc này trong phòng chỉ còn lại có ba người Trưởng Tôn Hoài An, Tần Ngũ và Trưởng Tôn Ngưng.

      "Tiểu Ngưng, tới cùng là cháu muốn làm gì vậy, nhận thầu 3000 mẫu đất bảy mươi năm phải số , cháu lấy đâu ra tiền?"

      Trưởng Tôn Hoài An cau mày, đến mức có thể ép chết mấy con ruồi, bộ dạng vô cùng đau lòng, Trưởng Tôn Ngưng với Tần Ngũ nhìn thấy khỏi muốn cười, là Hoàng Đế vội thái giám vội.

      Cũng phải xài tiền của ông ta, ông ta lo lắng, đau lòng cái gì? " nhọc cậu lo lắng, trong lòng tôi tính trước rồi."

      Ài . . . , Trưởng Tôn Hoài An thở dài tiếng, cháu ngoại này thay đổi triệt để rồi, tâm tư của , ông ta cách nào đoán được. Mấy năm nay ông thẹn với mẹ con bọn họ quá nhiều, ông khuyên được, cũng có tư cách khuyên, đành để tùy ý thôi!

      "Vậy họ Tần lại là chuyện gì đây?"

      "Chú Tần là trợ thủ của tôi mời đến, về sau chuyện của tôi đều do ông ấy ra mặt làm thay, còn về vấn đề các người người nào lớn người nào , tự mình xem lại ." Ở trước mặt mấy người Lý Việt, chỉ có thể bịa chuyện thân phận.

      "Cháu . . .." Thái độ đối với người xa lạ thân quen còn thân thiết hơn người cậu ruột như ông đây, thiên lý ở cơ chứ? Nửa câu sau Trưởng Tôn Hoài An chỉ có thể tự ở trong bụng, có can đảm ra miệng.

      Tần Ngũ trầm mặc , cũng có ý định làm quen thân với Trưởng Tôn Hoài An. Theo ý ông, này người đàn ông này vốn chỉ biết lớn tiếng, được vẻ bề ngoài, chuyện làm việc còn chẳng quyết đoán bằng bé, đúng là làm mất mặt dòng họ.

      "Chúng ta cũng đừng bỏ phí, tim dê, gan dê tôi gói về, các người cũng mang về ít, đều bỏ tiền ra, thể để người ngoài được lợi." Trưởng Tôn Ngưng gọi số lượng lớn đồ ăn, sau khi mọi người ăn no nê, vẫn còn thiếu những món vẫn chưa từng bị động đũa.

      Lãng phí phải thói quen tốt, trong phòng có sẵn hộp cơm với túi ni-lông, ba người lấy thịt, đùi dê, lưng dê,... chưa từng bị động tới đều phân loại xong hết, nhìn thấy bàn gần như sạch trơn mới vừa lòng rời khỏi.

      Sáng sớm hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng liền dẫn theo Tần Ngũ lần lượt vào cục tài nguyên quốc gia, trụ sở huyện đóng dấu, hai nơi mỗi nơi lưu lại phần hợp đồng lưu trữ, trong tay mình phần. cục tài nguyên quốc gia dựa theo phạm vi diện tích bản đồ mà Trưởng Tôn Ngưng muốn đo lường tính toán chính xác tính ra, tổng cộng diện tích nhận thầu là 3000 lẻ 16 mẫu, bởi vì diện tích nhận thầu lớn, niên hạn lại dài, số lẻ đáng kể. 3000 mẫu đất, nhận thầu bảy mươi năm, mỗi mẫu năm 100 nguyên, đây là giá cả nhận thầu cao nhất lúc này, tổng cộng hai ngàn trăm vạn nguyên. Ở mặt ngoài giống như Trưởng Tôn Ngưng chịu thiệt, dù sao đất
      [​IMG]
      Phương Lăng, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Mướn người, mướn phòng cho thuê

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Đón tia sáng lóe lên từ sườn núi, Trưởng Tôn Ngưng đứng gác tay, bên tai chim tước vui vẻ ca hót, hồi bay sang Đông, hồi bay sang Tây, líu ríu ngừng, vào sáng sớm nông thôn an tĩnh có vẻ đặc biệt náo nhiệt, giống như có việc mừng sắp phát sinh.

      "Chị, chị nhìn cái gì vậy?" Trưởng Tôn Mặc tự mình lăn xe lăn từ hang động ra, liền thấy Trưởng Tôn Ngưng nhìn đỉnh núi hoang sạch tuyết đọng chưa tan cười yếu ớt mình.

      "Địa bàn." nhìn địa bàn của chính mình.

      "Đúng đó! Chị em tại chính là bà địa chủ rồi." Cậu xong cũng cười lên, tầm mắt song song nhìn về phương xa với Trưởng Tôn Ngưng, chẳng qua, cặp mắt ở , ở dưới.

      "Sai! Mười phần sai!"

      "Hả? Sai chỗ nào vậy?" ràng sai mà? Ngồi ôm 3000 mẫu đất vẫn còn chưa gọi là bà địa chủ, chẳng lẽ gọi là viên ngoại (từ cổ đại dùng để chỉ người giàu có, nhiều đất đai) hay sao? Nhưng mà, có vẻ như cũng quy định thể kêu phụ nữ là viên ngoại mà, chỉ là có chút quê mùa, ha ha . . .

      "Bà địa chủ, bà địa chủ, khó nghe chết được. Nhớ kỹ, chị của em đây tại chính là nữ vương chiếm núi tại là hàng giá !"Nữ vương chiếm núi! Nhìn cái xem xưng hô này khí phách bao nhiêu, mà còn hợp thời, tiếp qua tám năm mười năm nữa cũng lỗi thời.

      Thôn Vĩnh An là thôn lớn, cách thôn lân cận khá xa, đất bằng thiếu, ba mặt núi vây quanh. Ngồi đầu giường đặt gần lò sưởi nhà mình, ngẩng đầu chính là đỉnh núi chập trùng nhấp nhô. Tuy phần nhiều là đồi trọc, nhưng xét đến cùng vẫn là núi, cho nên cảm thấy, xưng hô nữ vương chiếm núi này rất chuẩn xác. Khóe miệng chứa nụ cười, có chút vừa lòng, ai ngờ Trưởng Tôn Mặc vừa nghe cười lên ha hả.

      "Cười cái rắm!"

      Bắt lấy nắm đấm sắp sửa rơi vào đỉnh đầu mình, Trưởng Tôn Mặc liều mạng nhịn cười giải thích, "Làm sao ... Nào có ... Lại gọi mình như vậy? Đại Vương chiếm núi, nữ thổ phỉ, ha ha ha ha, cười chết em rồi."

      "Cười, cười, còn nữa cười, cẩn thận cằm rơi xuống đất đó." Dám cười nhạo , nào có lí đó!

      "Ặc . . . Khụ . . .." Trưởng Tôn Ngưng làm bộ hắng giọng cái, nghiêm mặt, ai oán : "Có chị nào rủa em trai mình như vậy à?"

      "Tự chuốc lấy, oán người nào?"

      ". . .." Cậu làm sao quên, chị giờ chỉ miệng đồng răng sắt, mà còn chuyên dùng lời ác độc ."Khụ . . . , vậy chị định dùng đất hoang này làm gì?" Vội vàng sang chuyện khác.

      "Khu sinh thái, có đề nghị gì cứ việc ."
      [​IMG]
      thienbinh2388, Phương Lăngthuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Tan rã trong vui

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

      Trưởng Tôn Ngưng phấn khởi thôi, xoay người, cả người gần như biến thành trái bóng rổ, đập vào 'Vòng rổ', treo ở đó chịu xuống dưới. Trong phòng, con mắt mọi người đều thiếu chút nữa là rớt xuống dưới đất nhặt lên nổi, vừa khó hiểu, lại vừa tò mò. Bình thường Trưởng Tôn Ngưng đối với ai cũng đều khách sáo lễ phép, trong ôn hòa mang theo xa cách, làm sao vừa gặp lính bất ngờ xuất trước cửa lại hóa thân thành ngọn lửa hừng hực nhiệt tình rồi, ta là ai vậy?

      Hoa Tử Ngang đeo quân hàm, chỉ quấn băng tay quân khu B, tự nhiên bị xem như lính. Cả người mặc trang phục tập huấn ngụy trang, eo lưng rộng, cao ngất oai hùng, khí khái đàn ông đội trời đạp đất. Ngũ quan giống như đao gọt kiếm khắc, tinh xảo cẩn thận tỉ mỉ, dưới hàng mày rậm như mực vẽ, hai mắt lóe ra ánh sáng ngọc thâm thúy, lạnh lùng uy nghiêm, hàm chứa cương trực ngay thẳng.
      Lại có người đàn ông có bộ dạng nhìn tốt như vậy, có để cho người ta sống nữa ?

      đợi mọi người thưởng thức kiệt tác của Thượng Đế, hoàn hồn từ trong say mê xong, cũng đợi Trưởng Tôn Ngưng mở miệng, Hoa Tử Ngang trực tiếp cuốn lấy người , chỉ để lại câu kia trong khí: Mẹ, nhớ ràng cầu.

      "Tiểu Ngưng!"

      " ta là ai vậy?"

      ". . .."

      Trong phòng lặng im hồi, Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng bàn giao cầu thuê công nhân với Trương Xảo, nhờ vả xong toàn bộ sau đó ra về, lòng tràn đầy lo lắng.

      "Ông xã, chấp hành xong nhiệm vụ rồi hả?"

      Hoa Tử Ngang gì, trực tiếp nhét Trưởng Tôn Ngưng vào trong xe, chạy đến chỗ trống trải người bên ngoài thôn. Xe dừng lại, Trưởng Tôn Ngưng nhào lên trước mặt ôm cánh tay , ngửa đầu, mắt sáng trong suốt như vũng nước mùa thu, rất động lòng người, làm nũng : "Hay là quá nhớ em, nên lén chuồn ra đến thăm em? Hì hì."

      "Còn nhân sâm ?" Giọng Hoa Tử Ngang khô khốc, lời mang theo vội vàng, trong mắt phủ kín tơ máu, tràn đầy hy vọng. bắt lấy cổ tay Trưởng Tôn Ngưng, hồn nhiên phát lực tay của mình giống như kìm sắt, siết đến nỗi dường như mạch máu sắp sửa nổ tung.

      "Hả?" có chút khó hiểu, đột nhiên chạy tới căng thẳng muốn nhân sâm như vậy làm cái gì? Trưởng Tôn Ngưng chớp đó chớp cặp mắt, bĩu môi, trong lòng biết mùi vị gì, cái gì đây, câu riêng tư còn chưa , thực thương tâm.

      "Đau . . .."

      "Thực xin lỗi." Hoa Tử Ngang thả lỏng tay, mặt lên vẻ hối hận, muốn dỗ dành giải thích, lại bị Trưởng Tôn Ngưng né tránh, động tác của trở nên cứng đờ lúng túng.

      " muốn ăn hả?"

      " phải."

      "Vậy người nào?"

      "...".

      "Nếu phải , vậy có." Thấy mặt Hoa Tử Ngang lộ vẻ khó khăn, Trưởng Tôn Ngưng cũng hỏi tới cùng nữa, chưa bao giờ là kẹo mè xửng có mắt nhìn, có chút giận dỗi xoa cổ tay mình.

      Ặc? Ý tứ này đúng là , nếu là mình cần, vậy lập tức có! Trong mắt Hoa Tử Ngang lóe lên tia sáng vui sướng. lòng nghĩ tới chuyện nhân sâm, hoàn toàn chú ý tới cảm xúc của Trưởng Tôn Ngưng. "Em coi như là cần , cứ tùy tiện ra giá." Chỉ cần có thể giữ được mạng của người nọ, cho dù cái giá phải trả có lớn thế nào cũng đều đáng.

      Trưởng Tôn Ngưng hậm hực lùi về ghế phụ của mình, nhếch miệng lên nhìn mắt Hoa Tử Ngang, trầm mặc hồi, : " thôi, đưa thử thời vận." nỡ lấy nhân sâm giữ lại trong tay ra, cũng muốn Hoa Tử Ngang khó xử, cho nên đề nghị vào trong núi dạo. Tìm được hay , đối với chỉ có lợi, có hại, Hoa Tử Ngang cũng có cách nào vì thế mà sinh lòng bất mãn với .

      Gọi Hoa Tử Ngang lái xe đến gần hang động nhà mình, lập tức tiếp tục, dẫn thẳng đến đỉnh Dược Vương. Hai người xuất phát khi qua giữa trưa, cho dù bước chân của bọn họ chậm, khi chạy tới, mặt trời cũng chỉ còn lại chừng gang, sắp sửa xuống núi rồi.

      "Đến đỉnh Dược Vương rồi."

      Hoa Tử Ngang nhìn theo phía Trưởng Tôn Ngưng chỉ, ngọn núi vô cùng bình thường, nhạt nhẽo có gì lạ. Binh đoàn của đóng quân ở bên kia núi Ô Lan, núi này cũng từng leo, nhưng lại chưa bao giờ có phát đặc biệt gì. "Trời sắp tối rồi, em có biết nơi nào có hay ?"

      "Đương nhiên ... biết, nhân sâm cũng phải rau cải trắng theo
      [​IMG]
      Chris, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. Shin Bèoo

      Shin Bèoo New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      đọc tới khúc này hơi bị ghét nam9.....

    5. Shin Bèoo

      Shin Bèoo New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      đọc tới khúc này hơi bị ghét nam9.....

    6. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Phát tiết uất ức

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Đêm ngày càng lạnh, gió lạnh thổi ào ào.

      Bóng dáng gầy yếu của Trưởng Tôn Ngưng càng lộ vẻ độc, trong lòng vô cùng phiền muộn, giống như bị bàn tay của ác ma chà đạp, đau đớn, chua, chát, đau khổ, tới cùng cái mùi vị gì. Nước mắt chịu thua kém rốt cục như đê đập tan vỡ, càng thể kềm lại, người đàn ông chết tiệt, dám đối xử với như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có ai có bản lĩnh khiến chảy xuống nước mắt đau lòng đâu.

      Hoa Tử Ngang, con mẹ nó khốn nạn, Đồ khốn nạn!

      Thỉnh thoảng quay đầu nhìn đỉnh Dược Vương, nhưng bước chân vẫn ngừng.

      Gửi tin nhắn cho Trưởng Tôn Mặc, bàn giao vài câu đơn giản, lại lái xe suốt đêm thẳng đến thành phố X. Vào thành phố X, chuyện thứ nhất là thẳng hướng nhà Hoa Tử Ngang, đóng gói toàn bộ những thứ liên quan với mình, nên ném ném, cần mang mang , khôi phục bộ dạng khi chưa xuất . Xe cũng ném vào ga ra luôn, sau đó gọi xe đến phòng ở mới của mình.

      Ngồi thảm lông lạc đà, đối mặt gian rộng lớn, Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên có phần hối hận rồi. Tự bản thân nổi điên cái gì, lấy sai lầm của người khác trừng phạt mình, tức giận bốc lên đến mức ngu người rồi hả? Họ Hoa là nhận định, nếu ai dám cướp đoạt, gặp thần diệt thần, gặp phật diệt phật, cũng để ý chuẩn bị nghề phụ, kiếm khoản thu nhập thêm cho mình. Nhưng mà . . . , chết tiệt, chính là cảm thấy toàn thân khó chịu, rất muốn tìm người hả giận, tốt nhất là để cho hành hung trận.

      Chính là lúc này, bỗng nghe được điện thoại di động báo tin nhắn thông báo ngân hàng nhập tài khoản, phút đồng hồ trước có khoản hai triệu tiền mặt nhập sổ sách. nay nghiệp vụ Ngân hàng intenet vừa mới ra đời và phát triển, toàn bộ đều nhận phí hạng mục, nhưng để cho thuận tiện, Trưởng Tôn Ngưng mua điện thoại di động sau đó cùng nhau đưa vào sử dụng rồi.

      Xem xong tin nhắn, khóe miệng Trưởng Tôn Ngưng thoáng kéo ý cười, vừa giống như châm biếm, lại giống như đau khổ. Thuận tiện ngửa mặt lên nằm ở thảm, may mà toàn bộ biệt thự đều có lò sưởi nhiệt bên dưới, sợ bị cảm lạnh.

      Hoa Tử Ngang đến chợ đen với , nhân sâm 700 năm bán đấu giá cũng đến hai triệu, mà còn ở nơi như chợ đen đó. Ngày hôm qua nhân sâm đào được cũng chỉ tầm 300 năm, giá thị trường cao lắm chẳng qua cũng chỉ được bốn trăm vạn, dù chợ đêm bán đấu giá cũng tuyệt đối vượt quá chẳng qua chỉ năm trăm vạn. lại cam tâm tình nguyện bị 'Lừa' khoản tiền lớn như vậy, cũng muốn người nọ là ai? Hai triệu, phải hai ngàn, phải hai vạn, mà là Hai phía sau trọn vẹn chín số 0. Có thể thấy được người nọ quan trọng như thế nào đối với , ngay cả nhân tình cũng đều muốn nợ .

      phải cố tình gây , bởi vì để ý, chưa từng trải qua, mới có thể lo được lo mất, cẩn thận. có thể lý giải việc bỏ lại mình bất cứ lúc nào, đảm nhận nhiệm vụ, cũng có thể thông cảm việc sống ở bộ đội quanh năm, nhưng chịu được trong lòng có người quan trọng hơn so với chính mình, cùng với giấu diếm công việc bí mật bên ngoài. cho , đó là loại tín nhiệm. Trưởng Tôn Ngưng khỏi hoài nghi mình sai lầm rồi? Từ lúc bắt đầu chính là mình chủ động, được trùng sinh quá vui sướng, mừng rỡ ngạc nhiên ngoài ý muốn, lại còn tự mình vẽ nên bức tranh hoàn mỹ xông choáng quáng đầu não, hoàn toàn quên mất khoảng cách giữa bọn họ còn vắt ngang ở đó. Hoa Tử Ngang là người đàn ông kiệt xuất trong những nhân tài, nhưng người ưu tú hơn phải có, cũng phải thể , hẳn là nên bình tĩnh cẩn thận ngẫm lại . .

      Tâm tình tốt, vô tri vô giác ngủ đêm, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, lộ ra đôi mắt sưng đỏ như gấu mèo. Bao tử kêu ục ục, mới giật mình nhớ ra sắp sửa 48 giờ mình chưa ăn cái gì. Nhà mới chưa có đồ dùng trong nhà, chỉ có thể đến bên ngoài giải quyết. Khu biệt thự gần đại học Thành phố, cách nhau ba km, bộ chừng nửa giờ, căn bản thiết bị gì cần có cho cuộc sống đều có.

      Đối với việc ăn uống Trưởng Tôn Ngưng cực kỳ tùy ý, gọi vỉ bánh bao hấp với chén cháo Gạo kê, nhưng khẩu vị, giống như ăn sáp, làm sao cũng nuốt trôi, ràng rời . Trái tim giống bị cơn tức giận bao vây lấy, bị đè nén khó chịu, tích tụ thôi, muốn nổi điên . . .

      Mẹ nó, Trưởng Tôn Ngưng chính mình thấp giọng mắng, sau khi sống lại càng sống càng thụt lùi, mới có chút việc như vậy mà tâm phiền ý loạn, thực có tiền đồ. Người nào khiến khó chịu, nên ức hiếp trả lại gấp mười lần, nhưng càng muốn tỉnh táo, tình cảnh đêm đó ngược lại càng ràng, càng ứ đọng. Dựa vào! Con bà nó, gặp quỷ rồi. Đều khi trái tim phụ nữ gặp chuyện tốt trong tình cảm, tiêu tiền là phương thức nhanh nhất tốt nhất đơn giản hữu hiệu nhất làm cho trái tim, tình cảm thay đổi. Mặc kệ tiêu tiền làm gì, cuối cùng đều có cảm giác sảng khoái, bầu khí u ám trở thành hư .

      Được rồi, làm như vậy, hai triệu kia ở lại tài khoản cũng thấy trở ngại lòng, bằng mua sắm cho thoải mái. Nếu phải , tự nhiên lại thể ở thành phố X, gần như hai phần ba thành phố X là thiên hạ của Nhà họ Hoa, tiền này người nào cũng đều có thể kiếm, chỉ riêng Nhà họ Hoa được. Nghĩ rồi, Trưởng Tôn Ngưng lại thành phố Tân Hải. Thành phố Tân Hải chỉ nổi danh vì chợ đen lớn nhất Châu Á, còn có trang phục, ô tô, du lịch...Có mỹ danh là Thành phố sa đoạ.

      Rất nhiều người thích quán bar phát tiết, nhưng kiếp trước quá nhiều, giờ chỉ muốn đổi loại phương thức . . .

      Mặt trời lặn xuống phía Tây, từng trận gió biển, mát mẻ lạnh lẽo. Trưởng Tôn Ngưng xuống xe khách, gọi xe thẳng đến phố mỹ thực 'Tinh duyên' nổi tiếng cả nước của thành phố Tân Hải. Ăn cá mực gia truyền, cá bổng nướng mặn, hến Tử nướng hoàng. . . , chỗ nào đặc sắc, chỗ nào tuyệt vời,
      [​IMG]

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :